Lượt xem của khách bị giới hạn

Tổng giám đốc bị thuần phục - Kim Thiên Dã Tại Nỗ Lực Ba Tường

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Tổng giám đốc bị thuần phục - Kim Thiên Dã Tại Nỗ Lực Ba Tường
Tham gia
6/7/19
Bài viết
101
Điểm cảm xúc
41
Điểm
28
Tổng giám đốc bị thuần phục

Tác giả: Kim Thiên Dã Tại Nỗ Lực Ba Tường
Converter: Chin
Editor: @Thủy.
Thể loại truyện: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Sảng văn, Đoản văn...
Tổng chương: 2 chương + 1 phiên ngoại.
Tình trạng: Đang tiến hành: lết từ Tết xong được chương 1. =)))))
Nguồn: koanchay
Văn án:
Thời Mặc không bao giờ ngờ được rằng anh chỉ qua một đêm cùng một cô gái, thì đã trao luôn trái tim mình cho cô, từ đó giữa một rừng hoa, chỉ yêu độc một bông hoa.

Cam tâm tình nguyện bị thuần phục.

Thời Mặc: Khai giá đi, tôi bao nuôi cô.

Thiên Nha: Tôi từ chối.

Thời Mặc: Từ bây giờ tôi chỉ nhìn mỗi em, chỉ thuộc về mình em.

Thiên Nha: Tôi từ chối.

Thời Mặc: Em dọn đến đi, chúng ta ở chung.

Thiên Nha: Em từ chối.


Nhân vật chính: Thời Mặc, Thiên Nha.
Nhân vật phụ: Mộc Tử Lý, Lâm Kiều.

Link góp ý: Click here.
 
Tham gia
6/7/19
Bài viết
101
Điểm cảm xúc
41
Điểm
28
Chương 1
Ban đêm, tầng cao nhất khách sạn cao cấp thành phố A. Trong một phòng nào đó, một người đàn ông dựa vào cửa phòng, đổ mồ hôi đầm đìa, gân thái dương nhô lên, dường như đang nhẫn nhịn. Bỗng nhiên, ngoài cửa có tiếng bước chân từ xa tiền gần, người đàn ông như đã thấy con mồi, tay cầm tay nắm cửa, chuẩn bị mở cửa phòng, kéo con mồi vào lãnh thổ của mình.

Ngoài cửa, Thiên Nha đang tìm phòng tổ chức tiệc sinh nhật của bạn, đột nhiên bị kéo vào trong tối.

Sau lưng, là cửa phòng lạnh băng, trước người, là cơ thể tỏa hơi nóng cuồn cuộn, bên tai là giọng nói trầm thấp gợi cảm của đàn ông: “Mau giúp tôi, nhất định sẽ trả công.”

Nhận thấy có vật cứng rắn mà lại nóng hầm hập chọc vào đùi mình, Thiên Nha lập tức hiểu được cái anh ta gọi là “giúp” là gì. Cô muốn chạy, bởi dẫu sao cũng không ai muốn theo một người xa lạ, mà dù có là bạn tình, đã có những hiểu biết nhất định, nhỡ đâu đối phương có bệnh, cô sẽ xong ngay. Nhưng đôi tay ôm chặt lấy bả vai và eo cô, là tuyên bố không lời rằng cô không thể đi được.

Xem nào...

Cô kéo người đàn ông ra nơi có ánh sáng, xem xét thật kĩ dáng dấp anh ta - ngũ quan nhiễm màu lạnh lùng, là sự kết hợp cực tốt giữa gợi cảm và lạnh nhạt.

Thiên Nha nghĩ thầm, tự nghiệm ban đầu thấy anh chàng đẹp trai này cũng không tồi, chỉ mong lần trải nghiệm đầu tiên này tốt một tí. Cô duỗi tay ôm lấy cổ người đó, chủ động đưa môi.

Cảm giác mềm mại và hương thơm trên người con gái khiến lí trí cuối cùng còn sót lại của anh bị đốt không còn một mảnh, trong lúc đôi môi triền miên, người đó đã loại hết vật cản trở giữa hai người, làn da có hơi lạnh của con gái dán lên ngực, anh cảm thấy tê dại một hồi, bàn tay với vết chai mỏng chạm vào từng tấc da thịt của cô, lướt qua bụng, khiến cho cô run rẩy, âm thanh tràn ra từ đôi môi kích động anh hăng hái hơn.

Cuối cùng, người đàn ông trút dục vọng của một trận đại chiến đã sớm kêu gào hòa vào nơi thịt mềm mại, khoan khoái ập đến khiến anh phát ra một tiếng gầm nhẹ, bắt đầu chạy nước rút. Thiên Nha vẫn đang giữa cơn khoái cảm dữ dội, thầm nghĩ người đàn ông này đúng thật không tệ, cho dù là dáng người hay là kỹ thuật.

Chẳng biết là do thể lực anh quá lớn hay dược hạ quá mạnh, Thiên Nha cảm thấy eo của mình như bị bẻ gãy.

Ngày hôm sau, Thiên Nha rời giường khi anh còn đang say ngủ, cô đỡ cái eo đau nhức bủn rủn bước vào WC tắm rửa, trong gương, cơ thể nữ tính xinh đẹp trải đầy dấu tích hoan ái, giữa hai chân còn có vết tích màu trắng, tố cáo rằng cái nóng bỏng của người đó vẫn còn trong cơ thể cô.

Sau khi vội vàng rửa sạch, Thiên Nha để lại một tờ giấy rồi rời đi. Quay về dưới tầng trọ, cô ghé vào hiệu thuốc mua đồ.

Nhân viên nữ quan tâm nói: “Con gái uống nhiều cái này không tốt, lần sau cần phải chú ý, không nên làm càn nhé.”

Thiên Nha cười nói cảm ơn, về nhà uống thuốc xong thì ngủ đến tối.

Thời Mặc tỉnh lại, người bên cạnh đã không còn, nếu không có cái giường rối tinh rối mù và hơi thở mơ hồ chưa tan trong không khí, anh đã cho rằng bản thân nằm mơ. Đôi mắt nhìn xuống tờ giấy bên trên gối, trên đó là nét chữ xinh đẹp của con gái: Soái ca, cảm ơn đêm qua đã dốc sức, không hẹn gặp lại.

Nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua, cảm giác sâu trong cơ thể khiến ham muốn của anh càng mạnh hơn. Cô gái kia, đêm qua là lần đầu tiên... Hơn nữa, cũng là lần đầu tiên anh thực tủy tri vị (1). Rời giường tắm rửa sạch sẽ xong, Thời Mặc lấy âu phục từ trong tủ quần áo ra mặc, rồi gọi một cuộc điện thoại, sai người tìm cô gái tối qua.

[(1): Thực tủy tri vị - (食髓知味): "ăn" được một lần thì càng muốn ăn thêm nữa.]

Còn anh, muốn đích thân xử lí kẻ đã hạ dược.

Mấy giờ sau, toàn bộ tư liệu về Thiên Nha được đưa đến trước mặt Thời Mặc. Mở tài liệu, trang đầu là khuôn mặt xinh đẹp thanh thuần, đột nhiên nhớ việc cô chủ động đưa môi, tức khắc Thời Mặc cảm thấy một luồng khô nóng dâng lên, âm thầm mắng bản thân không tiền đồ. Nhìn xuống, Thời Mặc kinh ngạc chốc lát, thì ra cô là người mẫu trong công ty dưới danh nghĩa của anh. Mắt nhìn thời gian cô ký hợp đồng, cũng có hai cô người mẫu khác không xinh đẹp bằng nhưng cùng kỳ ký hợp đồng với cô đã nổi tiếng từ lâu, tại sao cô vẫn chỉ là người mẫu nhỏ nhoi không tiếng tăm, hơn nữa cũng chỉ được bố trí vài lần quay chụp cho Taobao.

Thời Mặc kéo cà vạt, cảm thấy cực bực bội, có cảm giác người của bản thân bị coi thường mà anh lại không biết. Ấn điện thoại, Thời Mặc nói: “Gọi Thiên Nha tới văn phòng.”

Nhận cuộc gọi từ công ty, Thiên Nha rất ngờ vực, không phải là thông báo thông thường đều được gửi dưới dạng tin nhắn à? Sao tự dưng lại gọi cô tới công ty? Nghĩ đến mấy lão già mắt hí, Thiên Nha đặt một chai hơi cay trong túi, ra ngoài.

Đến công ty, thư kí tổng giám đốc đích thân xuống lầu nghênh đón, đưa cô nàng đang thụ sủng nhược kinh lên văn phòng tổng tài. Mở cửa, người ngồi trên sô pha khiến cô sửng sốt trong nháy mắt, người đàn ông cô đè ngày hôm qua thì ra chính là boss?! Đây là kiểu cốt truyện máu chó gì kia chứ! Nhưng mà nghĩ lại, tối hôm qua cũng chỉ là tình một đêm, đại gia tỉnh thì cũng quên, hôm nay cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra cả. Đúng thế! Suy nghĩ như vậy, Thiên Nha lễ phép nói: “Không biết tổng giám đốc gọi tôi tới là vì chuyện gì?”

Nghe thấy giọng nói xa cách của cô, Thời Mặc càng thêm bực bội. “Tối hôm qua...”

“Chuyện tối qua tôi quên hết rồi.” Thiên Nha nhanh chóng ngắt lời anh, “Nếu không có việc gì khác, tôi xin phép ra ngoài.” Nói xong, xoay người đi luôn.

“Cô...”

“Đúng rồi.” Thiên Nha đặt tay trên cái nắm cửa, nói, “Tổng giám đốc chẳng cần lo lắng tôi sẽ liều chết la liếm, tôi không phải loại người này.”

Vặn chốt, mở cửa, đi ra ngoài, đóng cửa, động tác liền mạch lưu loát. Thời Mặc tức giận ném đống tài liệu ra sau, hắn cũng chỉ nói mấy chữ, người phụ nữ này lại thản nhiên coi lời hắn như đã chết!

Đêm đó, Thời Mặc nằm trên giường khách sạn, cho dù là vị mĩ nữ dáng người nóng bỏng thế nào trêu đùa, anh cũng chẳng có chút phản ứng, trong đầu chỉ toàn những đoạn kí ức với Thiên Nha phiên vân phúc vũ (2). Thầm mắng bản thân, Thời Mặc đẩy người trên người, xuống giường mặc quần áo, lái xe đến chỗ ở của Thiên Nha.

[(2): Thành ngữ “Phiên vân phúc vũ” (翻云、覆雨) là dạng rút gọn của "Phiên thủ vi vân, phúc thủ vi vũ” (翻手为云、覆手为雨). Ý nghĩa của thành ngữ này là chỉ sự thay đổi như chong chóng, không biết đâu mà lần.]

Nghe tiếng gõ cửa, Thiên Nha đưa chân xỏ dép lê nhảy đi mở cửa, ngoài cửa là người cô chẳng thể ngờ đến. Tuy nhiên, đối diện với sếp lớn, cô vẫn rất lễ phép chặn cửa nói: "Tổng giám đốc, tối thế này rồi ngài còn chuyện gì à?"

Thời Mặc nhìn động tác của cô, nhíu mày. “Không cho tôi vào?”

Thiên Nha cười, “Không cho.”

“Cô khai giá đi, tôi bao nuôi cô.”

Nghe những từ phun ra từ trong miệng hắn, Thiên Nha chỉ muốn lấy cưa điện cứa đôi đầu hắn, xem xem bên trong chứa gì. “Tôi từ chối.”

Thời Mặc rất không vui, lại nhẫn nhịn nói: “Tôi không hứng thú với những người khác, chỉ muốn cô."

Thiên Nha cười gượng lần hai, “Không liên quan đến tôi.” Rồi sau đó trêu ghẹo nói: “Nếu tổng giám đốc thừa nhận bản thân yêu tôi, tôi có thể tự làm khổ bản thân trở thành bạn gái anh."

Mặt Thời Mặc không biểu tình nói: “Cô đang kể chuyện cười đấy à?” Hắn yêu kẻ khác?

Thiên Nha nhún vai, “Tôi đây ưa sạch sẽ, không thích ai đã chạm vào người khác, tối hôm qua là ngoại lệ, cho nên chỉ xảy ra một lần. Tổng giám đốc anh đi thong thả, tôi không tiễn.” Rầm - cửa đóng mạnh ngay trước mặt Thời Mặc.

Hay lắm! Có người dám sập cửa ngay trước mặt hắn cơ đấy, hắn không tin, ngoại trừ Thiên Nha, những người phụ nữ khác không thể! Vì thế, tổng tài đại nhân đã đổ bộ đến các nơi giải trí lớn thường xuyên nhiều ngày qua, không trái ôm ngôi sao điện ảnh này, thì cũng phải ôm người mẫu nổi danh nọ.

Thiên Nha làm ổ trên sô pha hứng thú bừng bừng đọc báo, nghĩ thầm, thì ra kĩ thuật tốt đều do tích lũy mà ra.

Chỉ khổ những đại mĩ nhân được ôm được ấp, thân thể Thời Mặc không hề phản ứng. Đặc biệt khi nhớ tới lời nói của Thiên Nha, càng làm cho những ngọn lửa lác đác bị nước gội sạch. Hơn nữa, hắn phát hiện trong khoảng thời gian này cho dù hắn ở bên người phụ nữ khác, thì vẫn không hiểu tại sao luôn nhớ tới Thiên Nha.

Ngày nọ, bộ phận người mẫu mở họp thảo luận tìm ra người phát ngôn cho công ty, suy cho cùng công ty nhà mình yêu cầu người phát ngôn đương nhiên phải chọn người nhà, thóc đâu mà đãi gà rừng (3). Trưởng bộ phận chọn vài người, trong đó có Thiên Nha, sai người đưa ảnh chụp và tư liệu đưa đến văn phòng tổng giám đốc, tự hắn chọn lựa. Con người cao cao tại thượng đó chỉ nói một câu: “Gọi các cô gái tới chụp hình, tự tôi chọn.”

[(3): Thóc đâu mà đãi gà rừng (肥水不流外人田): còn hiểu khác là "phân tốt không bón ruộng người ngoài", ý nói lợi ích, lợi thế tự nhiên, nhân lực, tài phú... không dành cho ngoại nhân. Nguồn: ndphong91 (Tàng Thư Viện).
Nói thẳng ra là thằng khác có làm mới có ăn.]

Ngày hôm sau, Thiên Nha đến sớm vào chờ trong studio, không phải cô rất muốn tranh thủ cơ hội này, mà do cô cảm thấy đến trễ là không tốt. Người khác cũng lục đục đến đông đủ, buổi chụp hình chính thức bắt đầu. Thời Mặc nhìn toàn quá trình, chọn trúng một cô gái phong cách trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Thấy không còn liên quan đến mình, Thiên Nha nói "vất vả" với mỗi nhân viên công tác ở đây, sau đó rời đi.

Trưởng bộ phận nhìn bóng Thiên Nha rời đi rồi nói với một vị đồng nghiệp khác: “Nếu cấp trên trước đây của Thiên Nha không phải là một lão già háo sắc, nói không chừng cô ấy đã nổi tiếng từ lâu. Ôi, đáng tiếc thật, vớ phải ông sếp tồi.”

Vị đồng nghiệp gật đầu tán thành: “Đúng vậy.”

Thời Mặc phía sau hai người nghe hết cuộc đối thoại, sắc mặt cực kì không ổn, dưới mí mắt anh mà lại có người dám dùng quy tắc ngầm?! Xoay người sai ngay Mộc Tử Lý đi bắt kẻ đó, dạy cho một bài học! Còn anh thì đuổi theo Thiên Nha. Cái hờ hững ban nãy của cô khiến anh buồn phiền phát hoảng, nếu cô mắng rằng tại sao không chọn cô, có thể anh sẽ dễ chịu chút, giờ đây, anh thấy rằng bản thân chẳng có chút địa vị gì trong lòng cô cả.

Duỗi tay túm chặt cánh tay Thiên Nha, Thời Mặc hỏi: “Sao không hỏi tôi lí do chọn cô gái kia?"

Thiên Nha thấy rất buồn cười, cô chỉ là một người mẫu nhỏ nhoi thì có tư cách gì mà chạy đến hỏi lí do của sếp, vả lại cô cũng chẳng để tâm. “Tuyển ai tôi đâu có quyền quyết định, chẳng lẽ tôi hỏi anh thì anh sẽ tuyển ngay tôi?"

“Không.” Đây là sự thật, anh không muốn nói dối.

“Đấy, đã thế tôi hỏi làm gì.” Cô cũng đâu có ngu. Tránh khỏi sự giam giữ của Thời Mặc, Thiên Nha đi thẳng về phía trước.

Thời Mặc đuổi theo cô, giải thích: “Em không hợp chụp ảnh người mẫu, ảnh tĩnh không thể hiện được khí chất của em.”

Thiên Nha thầm xem thường, hỏi giỡn: “Thế thì? Anh muốn tôi quay phim truyền hình chắc?”

“Ừ.” Thời Mặc gật đầu, “Tuy không phải nữ số 1, nhưng suất diễn không ít, em tốt nghiệp trường kịch chính thống, tôi tin em có thể."

Thiên Nha trợn mắt há hốc mồm, người này đang nói đùa đấy à! Chẳng lẽ do việc xảy ra lần trước? Thiên Nha bất đắc dĩ nói: “Sếp ơi, tôi nói rồi mà, việc lần trước hãy cứ cho qua đi, anh đừng quá lo lắng, tôi chẳng bám lấy đòi anh chịu trách nhiệm đâu."

“Từ trước đến nay tôi công tư phân minh.” Thời Mặc sắp xếp lại ngôn ngữ, “Từ lần đó, cho dù là người phụ nữ nào thì tôi cũng không hứng thú, chỉ muốn em. Chuyện em nói muốn tôi thừa nhận mình yêu em, tôi đang chứng minh.”

Ngon, Thiên Nha đưa ra kết luận, boss bất lực.

Cho rằng Thời Mặc nói đùa, Thiên Nha không ngờ kịch bản được gửi thẳng đến nhà, lúc nhận, cô vẫn nghĩ chỉ là trò đùa. Cho đến khi phó đạo diễn điện cho cô mời đến tham gia lễ khai máy, Thiên Nha mới tin là thật.

Mà từ khi đó trở đi, Thời Mặc hoặc ở công ty hoặc chạy theo sau Thiên Nha, thậm chí còn tự cho mình là người đại diện của cô, dường như muốn nâng cô lên đỉnh sự nghiệp. Truyền thông sôi nổi đưa tin, rằng trước cả bụi hoa giờ tổng giám đốc chỉ yêu quyến luyến một bông hoa, Thiên Nha cũng là người duy nhất có thể đối diện với sự theo đuổi đã vài tháng của Thời Mặc, hoàn toàn không đáp lại bất cứ lời tỏ tình nào.

Thật ra cũng không phải cô không đáp lại, Thiên Nha đã từng nói với anh, công tử nhà giàu không nằm trong thực đơn của cô, cô tự thấy bản thân chẳng thể khống chế được một chiếc lá trong ngàn vạn bông hoa. Nhỡ đâu cô đắm chìm, rồi lại bị Thời Mặc quẳng đi như quẳng quần áo, thì sẽ rất cực khổ.

Tuy nhiên Thời Mặc chẳng nghe, chỉ cần cô có việc, anh đều mặc mưa mặc gió đứng dưới nhà cô. Ban đầu, Thiên Nha tự gọi xe, anh sẽ lên ngay chiếc McLaren(4) đầy phô trương đi theo phía sau.

[(4): McLaren: hãng xe được coi là “huyền thoại” của nước Anh, tính đến 2020, giá cao nhất trên thị trường thuộc về chiếc McLaren Senna 2020, với giá tại Châu Âu và Mỹ: từ 837 ngàn USD (hơn 19 tỉ đồng), còn khi về Việt Nam giá sẽ lớn hơn gấp nhiều lần phụ thuộc dung tích xylanh, chủng loại xe, nhập lướt hay mới tinh...
2021_McLaren_765LT_11_JHMG.jpg
Sưu tầm và tổng hợp từ trang giaxeoto.]

Cứ như thế nên chú tài xế nào cũng nhận ra cô và Thời Mặc, sau đó không bàn mà trêu y nhau: “Lại giận người yêu đấy à?”

Thiên Nha bó tay, “Chúng cháu không phải.”

Rồi sau đó, Thiên Nha thỏa hiệp, như ý Thời Mặc, ngồi lên xe anh. Khi anh nhìn thấy cô bước tới, một tổng giám đốc lừng lẫy mà lại lộ ra sự vui vẻ như đứa trẻ nhận được món quà hằng mong ước, Thiên Nha không nói nên lời, cuối cùng thì anh ta là người như nào thế?

Vài lần sau đó, Thiên Nha không chịu được nói thẳng: “Thật ra thì anh cần gì phải thế, nếu anh muốn tìm bạn gái, sẽ có rất nhiều cô gái tự nguyện cho anh chọn, hà tất phải để bản thân chịu tội.”

“Anh không muốn gặp bọn họ, anh chỉ muốn gặp em.” Tay nắm vô lăng của Thời Mặc tức thì xiết chặt, trong mắt chứa sự khẩn trương, “Anh không ổn ở đâu, em nói đi, anh sửa.”

Thiên Nha thở dài, nói: “Anh thì làm gì có chỗ nào bất ổn.” Một người cao cao tại thượng lại hàng ngày chịu khó đến đúng giờ đã là không dễ, huống chi, khi ở phim trường còn cẩn thận che chở cho cô. Nói không rung động là giả, thế nhưng... “Anh còn chẳng biết bản thân có tình cảm với tôi hay chỉ là sự tò mò trong chốc lát, tôi thừa nhận bản thân đã động lòng rồi đấy, nhưng anh lại chẳng thể mang cho tôi cảm giác an toàn, thế nên tôi cũng không thể đáp lại. À, với cả, từ ngày mai anh đừng đến nữa.”

Dọc đường chẳng ai mở miệng.

Tới phim trường, Thời Mặc rời đi ngay khi cô vừa xuống xe. Thiên Nha thở dài nhẹ nhõm, song trong lòng như có gì đó nghẹn lại. Thế nên mọi khi quay một lần là qua, hôm nay phải hai lần đạo diễn mới hài lòng.

Quay xong, đạo diễn đi đến, quan tâm cô: “Tâm lí không tốt à?”

Thiên Nha ngẩng lên nhìn vị đạo diễn tuổi trẻ mà đã giàu có giỏi giang, ai từng hợp tác đều nói anh ta rất khó ở chung, nhưng tính hiệu quả của công việc thì ai cũng khen ngợi, có lẽ do là thiên tài nên rất được bao dung, người trong nghề đánh giá anh ta rất cao. Cô lắc đầu, nói: “Có thể do tối qua không ngon giấc, tôi xin lỗi.”

“Không sao.” Lâm Kiều hơi hơi mỉm cười, “Mấy ngày sau cô hãy nghỉ ngơi thật tốt, những cảnh diễn sau rất quan trọng, hi vọng có thể thấy được sự phát huy vượt xa người thường từ cô.”

“Cảm ơn.”

Về công ty, Thời Mặc lôi ngay Mộc Tử Lý vào văn phòng, cửa sau người bị đóng mạnh lại, trong chốc lát, Mộc Tử Lý đã nghĩ bản thân phạm phải tội ác tày trời, sếp hẳn đang muốn giết người diệt khẩu. Ai ngờ, cấp trên lại hỏi: “Làm sao để khiến con gái cảm thấy an toàn?”

Như nghe tin sao Hỏa đâm sầm vào Địa cầu, Mộc Tử Lý trừng to đôi mắt, “Sếp ơi, anh động lòng thật đấy à?” Đụng phải ánh mắt như phóng dao, Mộc Tử Lý ngậm miệng, vài giây sau, nơm nớp lo sợ hỏi: “Sếp, cô người mẫu lại từ chối anh à?”

Thời Mặc kéo chặt cà vạt, nói: “Cô ấy muốn cảm giác an toàn gì đó, tôi cho như nào?”

“Nếu tôi nói thật, sếp cam đoan không được đánh tôi đấy nhé.” Được Thời Mặc hứa hẹn, Mộc Tử Lý bùng nổ: “Cô người mẫu nhỏ bé cảm thấy không an toàn tất nhiên là do bên cạnh sếp có quá nhiều phụ nữ, bọn con gái muốn cảm giác an toàn thì tức là muốn người đàn ông đó chỉ thuộc về một mình mình, ngoại trừ bản thân ra thì không ngó ngàng đến bất kì cô nào nữa. Tuy nhiên cô người mẫu này lại chẳng giống những cô trước đây của sếp suốt ngày vòi tiền đòi nổi tiếng, nếu không thể yêu được cả đời, thì tốt nhất đừng nên dây vào. Sếp ơi, chi bằng anh đổi đối tượng đi thôi.”

“Không đổi!” Giọng Thời Mặc kiên quyết, “Nhưng bây giờ xung quanh tôi cũng đâu còn người phụ nữ nào, sao vẫn không thấy an toàn?”

“Sếp ạ, có nhiều chuyện không phải cứ nói thì sẽ thành thật ngay đâu.”

Thời Mặc trầm tư giây lát, nói: “Cậu tống cổ hết những người phụ nữ đó đi, khiến họ không thể xuất hiện trước mặt tôi nữa. Ngoài ra, mua viên “tình yêu vĩnh cửu” về đây.”

“Sếp ơi, anh đùa đấy à?” Khiếp sợ qua đi, Mộc Tử Lý vuốt cằm, “Nhưng mà kết hôn thì vẫn ly hôn được đấy.”

Nghe lời cậu ta nói, Thời Mặc không nhịn được mắng một câu thô tục, “Ly cái mẹ mày! Cút ra ngoài!” Lại còn dám trù anh ly hôn!
[thủy.: Thực ra đoạn này câu đúng là “Ly em cái cậu!”, nhưng theo mình đã tục là tục tới bến, mình xin phép sửa lại để câu chuỵn thêm thân thương (≖ ͜ʖ≖).]

Mấy ngày nay không có lịch quay chụp, Thiên Nha làm tổ tại gia, tuy hầu hết thời gian chỉ ngồi ngẩn người, nhưng cô vẫn thấy rằng được nghỉ ngơi là tuyệt nhất.

Mấy ngày nay Thời Mặc cũng không đến quấy rầy cô nữa, lại càng khiến cô thêm phiền muộn. Vỗ vỗ ngực, Thiên Nha lẩm bẩm: “Anh ta đã thông suốt, giờ mày lại không vui.”

Buổi chiều ngày nghỉ cuối cùng, Thiên Nha nhận được cuộc gọi từ Lâm Kiều: “Có muốn ra ngoài ăn cơm chiều không?”

“Lén gặp nhau có gây scandal không?” Nói thật, cô rất không muốn đi.

“Tôi có vài đề nghị muốn thảo luận cùng với cô, có thể giúp cô lí giải tâm lí nhân vật tốt hơn, nếu cô thấy bất tiện thì ta thảo luận qua điện thoại cũng được.” Thái độ Lâm Kiều rất chân thành.

Đối với đề nghị để bản thân hiểu thêm về nhân vật hơn, Thiên Nha rất vui lòng đồng ý. “Vậy phiền anh gửi điện chỉ cho tôi.”

“Không cần, cô ra khỏi nhà là được.” Lâm Kiều dừng vài giây, nói: “Trên tài liệu về cô có ghi địa chỉ, tôi đã đến rồi.”

“Vậy phiền anh chờ một lát.”

“Được.”

Sau khi cúp điện thoại, Thiên Nha thay quần áo, cầm túi vội vã xuống lầu, Lâm Kiều dựa vào chiếc BMW màu trắng vẫy tay với cô, thấy cô đến gần, Lâm Kiều tự mình mở cửa ghế phụ, giúp cô ngồi trong. Khi anh ta khởi động xe, dường như Thiên Nha thấy chiếc xe đầy phô trương của Thời Mặc, sửng sốt vài giây, nghĩ rằng có lẽ chỉ là ảo giác.

Thấy cô nhìn ra ngoài cửa sổ, Lâm Kiều hỏi: “Sao thế?”

“Không sao.” Thiên Nha nhìn anh ta, hỏi: “Nếu tôi từ chối, anh định đứng dưới này đề xuất cho tôi à?”

“Tôi cũng định thế.”

Thật ra mấy hôm nay Thời Mặc vẫn xuất hiện ở dưới nhà Thiên Nha, chờ từ chạng vạng, cho đến khi phòng Thiên Nha tắt đèn mới thôi. Hôm nay anh tới sớm, lại thấy cảnh Thiên Nha lên xe người khác. Giờ anh chỉ có một suy nghĩ, là đấm thẳng mặt thằng kia, sau đó trói Thiên Nha, cầm tù cô, khiến cô chỉ có thể nhìn mỗi anh, chỉ có thể cười với anh.

Khởi động xe, đuổi theo chiếc BMW.

Ngoài nhà ăn, Thời Mặc ngồi trong xe, cách hai lớp pha lê nhìn hai người vừa nói vừa cười, trong lòng càng thêm buồn bực.

Ăn xong bữa tối, Thiên Nha cảm ơn những đề xuất anh ta đưa ra, bữa cơm này quả là được, tiện thể cảm ơn ý tốt muốn đưa cô về của Lâm Kiều. Dù sao nhà cô cũng không xa, vừa đủ để vừa đi vừa tiêu hóa.

Lâm Kiều dặn dò cô chú ý an toàn, sau đó rời đi.

Đi trên đường phố phồn hoa, Thiên Nha đột nhiên rất nhớ Thời Mặc, đã vài ngày rồi chưa thấy anh.

Trời thu ban đêm có hơi lạnh, gió thoáng thổi qua, người Thiên Nha run lên, xoa xoa tay muốn làm bản thân ấm lên một chút. Ngay sau đó, áo khoác phủ kín hơi thở đàn ông choàng trên vai cô, chặn khỏi khí lạnh.

Thiên Nha đột nhiên quay đầu, Thời Mặc đứng bên cạnh, dường như hơi tức giận: “Sao ra ngoài mà em không mặc nhiều vào!”

Có trời mới biết, khi thấy cô lẻ loi một mình trên đường, sự tức giận của anh nháy mắt tan thành mây khói, chỉ muốn đi cùng với cô.

“Sao anh lại ở đây?” Thiên Nha rất ngạc nhiên, cũng rất mừng rỡ.

Thời Mặc không được tự nhiên quay đầu, nói: “Hôm nay tôi đứng dưới nhà em, nhìn em đi cùng người đàn ông khác, sau đó...” Những lời còn lại, anh không nói ra, sợ bị nghi là tên cuồng đeo bám.

Thiên Nha nhìn anh rất lâu, cười nói: “Có hơi lạnh, anh đưa tôi về nhà được không?”

Bị lóa mắt bởi nụ cười của cô, Thời Mặc sửng sốt vài giây mới gật đầu, đưa cô đến bên xe. Đương lúc Thiên Nha duỗi tay muốn mở cửa, lại bị ngăn lại, Thời Mặc nói: “Tôi mở giúp em.”

Ngồi trong xe, Thời Mặc nhớ tới cái nhẫn đã theo anh mấy ngày, lấy từ trong túi áo khoác, mở ra rồi đưa tới trước mặt cô: “Em muốn cảm giác an toàn tôi cho em, sau này tôi chỉ thuộc về riêng em, chỉ nhìn em, sẽ không để người phụ nữ khác tới gần tôi trong vòng năm mét.”

Thiên Nha nhìn chằm chằm viên kim cương siêu to khổng lồ kia (5), nụ cười không thay đổi: “Tôi từ chối.” Cô không cởi giày cao gót cảnh cáo anh ta quả là sai lầm! Sao lại tồn tại loại người biến lời nói vốn lãng mạn thành kiểu thiếu đòn như thế được chứ.
[(5): Thực ra bản gốc là "cực đại". :v]

“Vì sao?” Thời Mặc cau mày.

“Lấy ví dụ đi, một người nuôi một con mèo ở nhà, lại còn nói với con mèo đó, tao chỉ thích mình mày thôi. Sau đó, ở bên ngoài hắn ta lại cho con mèo lang thang khác ăn, nếu anh là con mèo nuôi trong nhà kia, anh có tin những lời nói đó không?"

Tác giả muốn nói: Đây chỉ là một đoản văn nhiều chữ, mai là kết rồi nhé~
thủy.: Mai không có chương 2 đâu ạ. :rolleyes:
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top