Lượt xem của khách bị giới hạn

[Đam mỹ] [Truyện Hoàn] Tổng tài gặp gỡ cún con - Hồ Bất Quy

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Đam mỹ] [Truyện Hoàn] Tổng tài gặp gỡ cún con - Hồ Bất Quy

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,909
Điểm cảm xúc
5,647
Điểm
113
Chương 20:
Editor: Salad days

Hắn không muốn nói nặng lời với Hề Hòa, nên phải tìm đến cùng bác sĩ nói chuyện vài câu, hỏi một chút xem Hề Hòa cứ như vậy có ổn không. Cậu ấy và động vật quá thân cân rồi, làm Bùi Nhược Mộc có chút lo lắng, rồi nhớ đến mấy trường hợp đứa bé được mẹ sói nuôi lớn, hắn thực sự đau đầu về vấn đề này.

Bác sĩ Trình xem xét tình trạng trước sau, lại cho rằng tình trạng đang rất khả quan - "Xác suất lớn là bởi vì từ nhỏ thiếu thốn tình thương, cảm giác an toàn. Xúc cảm của con người là phải dựa trên các yếu tố cảm quan, đứa nhỏ sẽ cảm nhận cảm giác 'yêu' thông qua một số phương pháp trực quan như ôm ấp, các tiếp xúc thân thể truyền cảm xúc yêu thương. Nên tôi nghĩ Hề Hòa đang có nhu cầu như vậy, chính là khao khát được tiếp xúc thân thể"

Bùi Nhược Mộc nhíu mày - "Ý ông là, Hề Hòa đang khát vọng tiếp xúc tứ chi? Tôi vẫn cho là cậu ấy chán ghét điều đó, nhất là với Alpha" - Cho nên đến giờ hắn vẫn luôn rất cẩn thận.

"Cái đó không giống nhau. Cậu ấy khát vọng đó chính là sự yêu thương thông qua ôm ấy và âu yếm, chứ không phải là hành động mạo phạm hoặc xâm chiếm. Cậu nên tiến hành thử một số hành động tiếp xúc tự nhiên trước, sau đó xem xét phản ứng của Hề Hòa để điều chỉnh"

Trên đường về nhà, Bùi Nhược Mộc luôn suy nghĩ về cái gọi là 'tiếp xúc tự nhiên'.

'Tiếp xúc tự nhiên' vốn là những điều phát sinh một cách tự nhiên, như ví dụ hôm nay, buổi sáng hắn đi ngang vỗ vai Tiết Đông một cái, thế nhưng nếu áp dụng lên Hề Hòa thì hình như không hợp lý. Hề Hòa tuổi còn nhỏ, hôn môi, nắm tay cũng không thích hợp, vỗ vai, vò tóc cũng không có tác dụng mấy. Bùi Nhược Mộc vừa nghĩ vừa đỗ xe, vào thang máy.

A Hoàng trước sau vẫn ân cần, ngậm dép ra cửa đón hắn, không ngừng quẩn quanh chân hắn, hắn vẫn theo thường lệ vỗ đầu nó, sau đó nhìn sang Hề Hòa.

Hề Hòa vẫn nhỏ giọng chào hỏi, yên tĩnh chờ được xoa đầu.

Bùi Nhược Mộc nhấc chân bước lại, cúi người nhẹ ôm cậu một cái - "Chú đã về"

Rất nhẹ, nhẹ đến nổi Hề Hòa có thể đẩy hắn ra dễ dàng, thế nhưng vẫn có thể đem đến cảm giác ấm áp lan tỏa đến thân thể gầy gò của cậu, như một làn gió xuân lùa qua.

Bùi Nhược Mộc rất nhanh đã buông tay, Hề Hòa ngơ ngác không biết phản ứng thế nào, một lát sau mới ngẩng đầu, há miệng, muốn nói gì đó, nhưng mặt đã ửng đỏ như quả cà, quay đầu chạy về phòng.

Bùi Nhược Mộc vẫn đứng trong phòng khách, nhớ đến lời bác sĩ Trình, thực sự là đang hoài nghi bác sĩ Trình có phải là lang băm không. Hề Hòa phản ứng như thể hắn là một tên lưu manh mà.

Hắn đang lo lắng có phải là mình đang mạo phạm Hề Hòa rồi hay không, cả đêm thao thức không yên, suy nghĩ xem có nên xin lỗi cậu trước khi ngủ không, cứ xoắn xuýt cả buổi tối dẫn đến ngu cả người.

Lúc này, Tiết Đông đau khổ gọi đến - "Ông chủ, hợp đồng có vấn đề gì sao?"

Bùi Nhược Mộc mới ngẩn người, mở hòm thư của mình, nhìn qua chữ ký điện tử mình đã ký trên hợp đồng hiện hai chữ "Hề Hòa" thật lớn.

Quả thực là y như thằng nhóc mới lớn đang tương tư.

Nghĩ đến ví dụ trên càng làm hắn thêm xấu hổ, nhanh chóng gửi lại mail cho Tiết Đông, sau đó khép lại máy tính, dự định là nhanh chóng đến nói chuyện với Hề Hòa.

Hề Hòa đang nằm trên giường đọc sách, A Hoàng đang gác trên đùi cậu, nghe thấy tiếng mở cửa liền ngẩng đầu lắc lắc đuôi.

"Nghỉ sớm đi, nhớ uống hết sữa bò"

Hề Hòa vội đem chú chó đẩy xuống, chính mình mới ngồi thẳng dậy cầm lấy ly sữa bò. Bùi Nhược Mộc đưa cậu ly sữa bò xong, định quay ra, thì hôm nay Hề Hòa như không muốn Bùi Nhược Mộc đi, liền đặt ly sữa lên đầu giường. Hai người đều có lời muốn nói, mà cứ nhìn chằm chằm nhau, cả hai đều cảm thấy có chút khó nói.

Hề Hòa cứ nắm nắm tay, rồi lại buông, nắm rồi lại buông. Bùi Nhược Mộc vẫn đứng như chết ở đó.

Cuối cùng, Hề Hòa lấy hết can đảm, giơ hai tay lên.

Ánh đèn dịu nhẹ, chiếu lên đứa nhỏ Omega càng làm cậu thêm mềm mại, sạch sẽ, đôi mắt trong suốt, thêm hàng lông mi dài càng làm đôi mắt thêm sáng ngời, mang theo tý mong đợi cùng một chút bất an.

Cậu vẫn đang giang tay ra, hình như là đợi một cái ôm chúc ngủ ngon.

Ấm áp, an toàn, mạnh mẽ, lại mang theo một chút động viên, giống như là ở trong cái ôm đó rồi thì bao mưa gió, lạnh lẽo ngoài kia không còn liên quan đến cậu nữa.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,909
Điểm cảm xúc
5,647
Điểm
113
Chương 21:
Editor: Salad days

Gió đêm mùa thu mát rượi thổi qua, nhưng nếu đứng lâu sẽ có chút lạnh.

Trong một căn phòng trên lầu 3 của Phó gia, cửa sổ nửa mở, có một người đứng đó, bên cạnh cửa sổ là kệ sách. Dưới ánh đèn mờ ảo chiếu lên nửa bên mặt của thiếu niên càng làm cậu như trong tranh vẽ, gương mặt mang một chút nét trưởng thành của thiếu niên, nhưng vẫn còn nhiều sự trẻ con đáng yêu, tất cả tổng quan lại đều khiến cho người khác nhìn thấy đều cảm thấy không hề tầm thường.

Dưới ánh đèn mỹ nhân lại thêm phần lung linh hơn, Phó Lăng Vân chỉ biết đứng một bên như hòn vọng phu.

"Em còn muốn đúng đó bao lâu nữa?"

Thiếu niên giả bộ đọc sách không nghe thấy, cả người khó chịu, liền nghiêng đầu qua một bên tỏ rõ sự giận dỗi.

Nếu Hề Hòa cũng ở đây, có thể dễ nhìn ra rằng hai người này hoàn toàn là từ một khuôn, chỉ là vẫn có chút khác biệt, Hề Nhiễm có dáng vóc của một thiếu niên 15 tuổi, mặt mày cũng nảy nở hơn, mà Hề Hòa vẫn còn là con nít, so với anh mình còn lùn hơn 1 cái đầu.

Phó Lăng Vân lúc này mới đến gần nói - "Anh đứng đây lâu vậy rồi, ít nhiều em cũng phải nhìn anh một cái chứ, anh không biết phải đứng bao lâu nữa đây"

Hề Nhiễm lạnh lùng trừng hắn một cái.

Phó Lăng Vân lại tiến một bước sờ sờ lên cánh tay cậu, Hề Nhiễm cực nhanh muốn vỗ lên tay hắn một cái, thế nhưng Phó Lăng Vân lại nhanh hơn một bước, hắn tự đánh mạnh lên cánh tay mình, trong phút chốc trên làn da trắng liền hiện lên một vệt đỏ.

"Anh!"

Phó Lăng Vân vô tội nói - "Anh nhìn em, sợ em lạnh, muốn đóng cửa sổ cho em, em lại muốn đánh anh"

Hề Nhiễm cắn răng quay đầu ngồi vào bàn đọc sách tiếp.

Phó Lăng Vân đi đến đóng cửa sổ lại, rồi dựa vào kệ sách nhìn Hề Nhiễm - "Tiểu Nhiễm, nhìn xem, tay bị đánh đỏ hết rồi nè, đau lắm đó"

Hề Nhiễm lật sách ra, cầm bút lên bắt đầu làm bài.

Phó Lăng Vân vẫn đang đứng đó chăm chú nhìn cậu viết bài - "Tiểu Nhiễm, em viết chữ 'Hoành' sai rồi nè, phải là nét nghiêng, móc lên..."

Hề Nhiễm lấy bút dạ quang ra đánh dấu lên một mục ghi chú.

Phó Lăng Vân - "Tiểu Nhiễm, em dùng sức quá rồi, trang sách mỏng lắm đó"

Hề Nhiễm nhịn không nổi nữa, vỗ bàn một cái - "Anh có thấy phiền không chứ"

Phó Lăng Vân thành thật nói - "Phiền, em mấy ngày rồi không để ý anh, anh phiền chết rồi"

Hề Nhiễm lạnh lùng nhìn hắn, vẻ nghiêm túc trên mặt cậu, cộng thêm khí thế làm Phó Lăng Vân bị dọa cụp đuôi.

Phó Lăng Vân lấy lòng kéo tay cậu - "Tiểu Nhiễm, em giận anh là bởi vì người tên Hề Hòa sao?"

"Cút" - Hề Nhiễm giận dữ, lấy sách trên bàn đánh một cái lên người Phó Lăng Vân. Trang giấy còn kẹp bên trong cuốn sách bay lả tả. Phó Lăng Vân nhanh chóng ngồi xổm xuống nhặt lên.

Kỳ thật tính tình Hề Nhiễm không quá dữ, tuy rằng tính tình của cậu đúng là hơi dữ. Lần đầu tiên Phó Lăng Vân nói với Hề Nhiễm về Hề Hòa, cậu đã tức giận đến trực tiếp xô ngã bàn, sau đó là 2 ngày cũng không thèm để ý Phó Lăng Vân, dù cho hắn dỗ cách mấy. Sau đó, Phó Lăng Vân lại hỏi một câu 'Em tức giận là vì chuyện Hề Hòa sao?', Hề Nhiễm liền nóng giận trở lại.

Qua mấy ngày nữa Phó Lăng Vân lại hỏi - "Tại sao nhắc đến chuyện Hề Hòa, em lại giận chứ?"

Hề Nhiễm lần này là trực tiếp chạy đến ở trong ký túc xá trường, Phó Lăng Vân vội vã đến đón cậu về, sau đó, tối hai hôm sau lại nhịn không được mà hỏi tiếp - "Hề Hòa làm sao mà em lại giận dữ như vậy?"

Đây người ta gọi là thiếu thông minh.

Phó Lăng Vân cầm tay cậu, cậu vẫn không trả lời - "Tiểu Nhiễm, em sao lại không nói lý như vậy chứ? Em đừng tức giận nữa mà! Sao cứ giận dữ với một đứa bé mồ côi ở cô nhi viện chứ? Cậu ta trước đây từng đánh em hả? Em đừng giấu nữa!"

Cô nhi viện?

Hề Nhiễm hơi sững sốt, lập tức nở một nụ cười trào phúng.

Cậu lắc đầu - "Anh nhớ kỹ, đừng nhắc về cậu ta với em"

- ------------------------

Ôi chương này chỉ có cp phụ =))

Ủa mà anh Phó Lăng Vân có bị khùm không vậy? Cứ thích chọc chửi không hà
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,909
Điểm cảm xúc
5,647
Điểm
113
Chương 22:
Editor: Salad days

"Anh.....anh.....anh ơi..."

Trong bóng tối chỉ còn ánh sáng le lói từ chiếc đèn ngủ nhỏ đầu giường, ánh sáng vàng nhạt soi sáng, Hề Hòa đột nhiên vén chăn ngồi dậy, đầu đổ đầy mồ hôi, thở gấp từng hơi, mười ngón tay siết chặt lớp chăn bên dưới, tay càng siết chặt, càng đau, mãi đến khi tay run lẩy bẩy mới buông ra.

Trên người đổ mồ hôi nên gió thổi qua làm Hề Hòa hơi run người.

Sinh đôi, có lẽ là thực sự có tồn tại một cái gọi là cảm ứng tâm linh, dù sao thì hai người vốn có bộ gen giống nhau, đều sinh ra từ 1 tế bào. Vốn dĩ trong ác mộng của Hề Hòa đa số là về những ký ức trong ngôi nhà tàn tạ kia hoặc là về những tên Alpha độc ác đó, cho nên hôm đó, trong giấc mơ của Hề Nhiễm cách xa cũng mơ hồ có những ký ức đó của Hề Hòa.

- ---------------(đọc tại Watt @salad-days-06)

Hai người bọn họ lớn lên cùng nhau từ bé, rất giống nhau, phải nói là giống như tạc tượng. Nhưng Hề Nhiễm so với Hề Hòa lợi hại hơn một chút, tuy là cùng 1 khuôn mẫu, nhưng đuôi lông mày của Hề Nhiễm có phần sắc bén hơn, tính tình cũng đanh đá một chút. Có một lần, một cậu nhóc Alpha nhà hàng xóm cướp viên kẹo sữa bò mà Hề Hòa thích nhất, viên kẹo mà mỗi ngày Hề Hòa chỉ được ăn một viên, lúc đó Hề Hòa đau lòng vô cùng, Hề Nhiễm liền bắt lấy cậu nhóc Alpha đó, rồi nhét đầy một miệng cát.

"Mau trả kẹo lại cho em tôi"

"Tao ăn rồi, trong miệng nè, mày tới mà lấy.....Ah....ah.....mày làm gì.....mẹ.....mẹ ơi..."

Cậu nhóc Alpha vừa khóc vừa nôn, kẹo cùng theo đó mà văng ra ngoài, Hề Nhiễm cầm lấy ném ra xa.

Hề Hòa nghĩ, lúc đó mà cậu nhóc Alpha đó lỡ nuốt viên kẹo rồi, chắc anh trai cậu sẽ đánh tới khi nào ói ra mới thôi.

- ------------------------(đọc tại Watt @salad-days-06)

Trong cơn ác mộng, cậu bé trai mới vừa hơn 10 tuổi, hơi thở gấp gáp, khuôn mặt trẻ con trắng nõn nhưng lại mang một vẻ kiên định, giá bộ bình tình mà cầm tay em trai mình chạy, cậu đẩy em mình vào trong thư phòng, giấu em ấy ra phía sau kệ sách, lấy sách che che lại.

"Đừng sợ, đừng sợ, đừng sợ...." - Cậu liên tục an ủi không ngừng, cũng không biết là muốn an ủi cho ai.

"A......"

Hề Nhiễm nhìn em trai mình lần cuối, rồi khuôn mặt đột nhiên vặn vẹo đến đáng sợ, bước chân loạng xạ hướng ra ngoài mà chạy, tiếng bước chân nghe như trong một bộ phim kinh dị nào đó.

Hề Hòa đột nhiên bừng tỉnh.

Cửa phòng có ai đó đang nhẹ gõ, sau đó vang lên tiếng của Bùi Nhược Mộc - "Hề Hòa, chú ở bên ngoài"

Không nghe thấy tiếng trả lời, Bùi Nhược Mộc rón rén đẩy cửa vào, thấy cậu nhóc ngồi ngẩn người trên giường - "Nằm mơ?"

Hề Hòa đột nhiên quỳ xuống, nhào người qua ôm chặt lấy eo Bùi Nhược Mộc - "Không phải cháu, không phải cháu"

Bùi Nhược Mộc còn chưa rõ vì sao, nhưng tay vẫn choàng lên vai cậu, cảm nhận quần áo mình đã bị nước mắt làm ướt rồi, hơi nóng kề sát da thịt hắn, hắn phụ họa - "Đúng, không phải cháu, bình tĩnh, không có chuyện gì hết"

Hề Hòa run rẩy hồi lâu, rồi òa khóc thật lớn, thôi kệ, khóc hết một lần như vậy chắc cũng là một dấu hiệu tốt.

Bùi Nhược Mộc một bên an ủi, một bên miên man nghĩ, thầm nghĩ bác sĩ Trình quả nhiên nói đúng, sớm biết vậy thì hắn đã ôm cậu sớm hơn rồi.....Người ta không phải thường hay nói cho mượn bờ vai sao, mà đến hắn lại thành cho mượn cái eo rồi.....Ai...khóc hình như lâu lắm rồi, quần áo ướt chắc có thể vắt ra nước luôn rồi...đôi mắt ngày mai thể nào cũng sưng húp.....

Hề Hòa mãi khóc quá mà không hề để ý gì, chỉ mãi úp mặt vào bụng Bùi Nhược Mộc khóc....khóc đến mức ngủ luôn.

- -------------------

May ghê, chương này ngắn. Up lẹ để còn đi săn sale =)))
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,909
Điểm cảm xúc
5,647
Điểm
113
Chương 23:
Editor: Salad days

Bùi Nhược Mộc mang Hề Hòa vào lại ổ chăn, rồi về phòng thay quần áo, hắn vừa nắm vạt áo muốn cởi ra, liền sững người một chút, sau đó bật cười thành tiếng, vì vạt áo xám nhạt giờ đã bị ướt thành màu xám đậm, còn ướt thành hai hàng trái phải rất rõ ràng, nếu nhìn kỹ còn thấy rõ nước mũi của Hề Hòa trên đó....Đứa nhỏ này, nước mũi cũng hỉ hết lên áo hắn rồi.

Bùi Nhược Mộc sau đó nhanh chóng cởϊ áσ bẩn ra ném vào sọt quần áo, rồi ở trần đi đến tủ quần áo định tìm áo sạch, gió đêm mùa thu tuy mát, nhưng nếu không mặc áo thì có vẻ hơi lạnh. Bùi Nhược Mộc vừa nắm lên giá áo, chuẩn bị lấy áo xuống, thì đột nhiên bên ngoài trời có một tia sáng cắt ngang, ngay sau đó một âm thanh sấm sét rất lớn giáng xuống, khiến người ta phải thấy hoảng sợ.

Bùi Nhược Mộc đứng hình 5 giây, lập tức buông tất cả chạy ra ngoài, liền nghe thấy một tiếng hét chói tai vang lên, rồi sau đó dừng hẳn.

Hề Hòa cả người cuộn vào chăn, hai tay liều mạng che lỗ tai lại, khẩn thiết muốn tránh đi âm thanh đáng sợ ngoài kia, mưa lớn kinh khủng.....cậu lại nhớ đến ngày hôm ấy, ngày hôm đó mưa cũng rất to, cả người cậu đã ướt đẫm, bên ngoài một mảnh tối đen, thi thoảng có được 1 ánh đèn xe le lói đâu đó, bên ngoài tối đến không hề nhìn thấy được vật gì, cả thế giới của cậu dường như trong phút chốc đều vụt tắt, không biết đi hướng nào, toàn bộ thế giới dường như đã biến thành một con quái vật đáng sợ. Cậu cả người mệt mỏi, bắp thịt vẫn cố căng cứng mà liều mạng đi về phía trước, rồi không cẩn thận bị vấp trúng vật gì đó mà té lăn xuống đất, cả người đều dính đầy bùn đất, chân run đến không đứng dậy được. Cậu sợ quá, thực sự là quá đáng sợ, lại lạnh, mệt mỏi, Hề Hòa rốt cục không chịu nổi mà co rúc đứng nép vào một cây cột, chí ít thì trong cơn mưa tối này, nó là thứ duy nhất cậu có thể dựa vào. Cậu nhắm mắt lại. Lạnh đến thấu xương, nhưng thân thể lại nóng hổi, quần áo ướt sũng dính hết lên người rất khó chịu, Hề Hòa vẫn cắn răng mà ôm cây cột, nhưng ý thức lại càng lúc càng mơ hồ....Chắc đã đến lúc phải chết rồi, từ đây có thể thoát khỏi cơn ác mộng này rồi, không cần phải dây dưa với mấy tên Alpha đó nữa, cũng không cần liên lụy ai.

- ------------------------------(đọc tại Watt @salad-days-06)

"Hề Hòa"

Bùi Nhược Mộc vẫn còn chưa mặc áo nhưng không thể làm gì khác hơn là phải đem cả người và chăn đều bế lên, luống cuống tay chân sờ một lúc đã sờ được đến Hề Hòa, người ở bên trong chăn cả người đều toàn mồ hôi rồi, tóc rối tung, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt vô cùng khó coi.

Bùi Nhược Mộc ôm lấy cậu, tay đè lên lỗ tai cậu, đem cậu che chở hết vào lòng, rồi vừa ôm vừa dỗ như một đứa trẻ.

Hề Hòa cảm nhận được mình đang được người khác ôm lấy. Giống như là cái ôm trong đêm giông gió hôm đó.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,909
Điểm cảm xúc
5,647
Điểm
113
Chương 24:
Editor: Salad days

Cũng may sấm sét mùa thu đến nhanh, hùng hổ nhưng đi cũng thật nhanh, chỉ đánh vài tia sấm làm cậu nhóc khóc đến run người, rồi lại ào ào mưa trút xuống.

Bùi Nhược Mộc dịu dàng dỗ nửa ngày, mới cảm giác được người trong lòng đỡ căng thẳng, mềm oặt nằm xuống, mà do giằng co trong chăn quá lâu nên cả người Hề Hòa đều toàn là mồ hôi, áo ngủ bị thấm ướt cả, trên chăn cũng bị ướt từng mảng, Bùi Nhược Mộc đem cậu từ trong chăn kéo ra, rồi bế vào phòng tắm. Hề Hòa mặc dù là con trai nhưng dù sao cũng là một Omega chưa thành niên, Bùi Nhược Mộc cũng không dám đi hỗ trợ, chỉ dám đứng bên ngoài canh chừng, sau đó lại ra ngoài đổi lại bộ chăn ga mới trên giường.

Hề Hòa lúc này trong phòng tắm cũng vội vàng tắm rửa, măc quần áo và đi ra ngoài, khuôn mặt mờ mịt mà đứng ngay cửa.

Bùi Nhược Mộc nói - "Đến đây, ngủ đi nào, đã đổi chăn mới rồi"

Hề Hòa tựa như đang cảm thấy oan ức, đứng ở cửa không hề nhúc nhích, nhỏ giọng nói - "Chú"

Bùi Nhược Mộc nghe xong cảm giác như đang bị một chút mèo cào qua, vừa ngứa vừa tê dại, nghe đến âm thanh vừa ngọt vừa mềm làm hắn cảm thấy thật thoải mái, đây có lẽ là bệnh chung của Alpha. Cảm giác được ỷ lại, lại càng hưởng thụ cảm giác được che chở cho người khác.

Hắn đem chăn buông xuống, đi tới ôm cậu vào lòng, lúc này mới nhớ ra lúc nãy hắn bế cậu vào phòng tắm không có đi dép cho cậu, Hề Hòa đứng đó có phải là vì muốn lấy dép, chứ không phải muốn hắn ôm không nhỉ....... Bùi Nhược Mộc cảm thấy hơi lúng túng. Mà lúc này lại lúng túng hơn nữa là vì vài sợi tóc mềm mại của Hề Hòa đang lướt qua vị trí hơi nhạy cảm của hắn. Lúc này hắn mới ý thức được là mình đang chưa có mặc áo..........

Bùi Nhược Mộc cực kỳ quẫn bách, vội vã ôm Hề Hòa bỏ vào chăn quấn lại, quay người liền đi về phòng mặc áo. Hề Hòa thế nhưng lại kéo tay hắn lại, đôi mắt bắt đầu ướŧ áŧ, trên người còn vương hơi nước do lúc nãy tắm, nên trong cực kỳ đáng thương. Thế nhưng Bùi Nhược Mộc thực sự không thể chịu được việc mình đang phanh ngực trước mặt một Omega còn chưa thành niên, nên hắn vội vội vàng vàng xoa xoa đầu cậu rồi xoay người đi.

Dày vò một lúc lâu vậy, lúc này, hắn trực tiếp cầm áo vào phòng tắm, thuận tay đổi luôn tấm ức chế tin tức tố của hắn, cho dù là buổi tối trong phòng ngủ của mình, nhưng hắn cũng không dám tùy ý phóng thích tin tức tố tùy tiện.

Mười một giờ rưỡi, Bùi Nhược Mộc vẫn đang dựa người vào đầu giường, trên người là chiếc máy tính, hắn định là gửi xong 2 mail cuối cùng rồi sẽ tắt đèn đi ngủ. Trong không gian ban đêm yên tĩnh, tiếng gõ máy tính từ bàn tay của Bùi Nhược Mộc phát ra vô cùng rõ ràng, đột nhiên, lỗ tai nghe được âm thanh nào đó.....hình như là tiếng thở của một chú chó thì phải, kèm theo đó còn có tiếng cào trên sàn nhà.

A Hoàng sao lại không ở trong ổ của nó ở phòng Hề Hòa nhỉ?

Bùi Nhược Mộc có chút lo lắng, liền bước xuống mở cửa, nhưng lại suýt nữa bị vấp phải vật gì đó dưới chân.

Là Hề Hòa

Cậu ấy đang kéo theo chăn nằm co rúc trước cửa phòng của hắn, nặng nề mà ngủ.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,909
Điểm cảm xúc
5,647
Điểm
113
Chương 25:
Editor: Salad days

Bị ác mộng dày vò cả một buổi tối, Hề Hòa lúc này chỉ muốn có một cái gì để dựa vào, mà hiển nhiên là Hề Hòa đã đem Bùi Nhược Mộc là người mình có thể tin tưởng lúc này, nhưng cậu không dám đi gõ cửa, liền chỉ dám nằm núp trước của phòng hắn để tìm một chút cảm giác an toàn. Tư thế nằm này có hơi khó chịu, nhưng Hề Hòa lại ngủ rất ngon, nhìn đôi lông mày này chắc là không gặp phải ác mộng rồi. Bùi Nhược Mộc lúc này mới bế cậu trở lại phòng, sau đó quay về phòng mình mới vui vẻ lên giường ngủ.

Sau hôm đó, Hề Hòa dần tốt nhanh lên hẳn, không còn bị nhiều cơn ác mộng quấy nhiễu nữa, cũng từ từ bò ra khỏi vỏ ốc của mình, chậm rãi vươn ra thăm dò thế giới bên ngoài, ngẫu nhiên cậu còn có thể đưa ra một yêu cầu nhỏ xíu xiu với dì Trần, như là đổi món trái cây tráng miệng của bữa tối thành món khác.

Hề Hòa vẻ mặt đau khổ le lưỡi ra nói với dì Trần - "Tối hôm qua ăn xong, bây giờ vẫn còn màu đen luôn"

Dì Trần nựng mặt cậu một cái - "Đây là chuyện tốt đó, dì nghe người ta nói, màu càng đậm là càng tốt đó"

Bùi Nhược Mộc đang ăn sáng xong chuẩn bị ra cửa đi làm cũng đứng lại cười nói - "Nên đổi đi dì, cũng ăn được mấy ngày rồi"

Dì Trần vẫn kiên trì - "Việt quất được gọi là vua của các loại quả, tốt cho mắt lại có giá trị dinh dưỡng rất cao nữa"

Bùi Nhược Mộc - "Nhưng cũng không thể ăn mỗi ngày được nha"

"Làm sao không được, con xem nè...." - Dì Trần chỉ vào mặt Hề Hòa - "Sắc mặt có phải đã tốt hơn nhiều rồi không, mắt còn sáng hơn nữa"

Bùi Nhược Mộc - "Được rồi..."

Hắn quay đầu gọi Hề Hòa - "Vào phòng chú đem máy tính ra dùm chú đi"

Hề Hòa vui vẻ chạy đi, sau đó xách theo túi laptop, lúc này dì Trần đang bận trong bếp, Bùi Nhược Mộc khom lưng nói nhỏ với Hề Hòa - "Bảo bối nhỏ muốn ăn gì nào, chiều về chú sẽ mua cho nhé"

Hề Hòa bị cái cảm giác lén lén lút lút này làm cho hưng phấn hết lên, cũng đặc biệt nhỏ giọng đáp lại - "Muốn....ăn cà chua bi và quýt...ạ"

Bùi Nhược Mộc nháy mắt với cậu một cái rồi nở nụ cười, làm ra động tác OK rồi mới đứng dậy mở cửa, còn quay lại nói thêm - "Ngày mai chú được nghỉ, sẽ dẫn con tới chỗ chú Trình nhé, được không?"

Hề Hòa gật đầu, lộ ra một nụ cười vô cùng đơn thuần.

Mọi thứ đều đang phát triển theo chiều hướng vô cùng tốt, ngắn ngủi 2 tháng thôi mà Hề Hòa đã dần khôi phục và có thể tiếp thu trị liệu của bác sĩ Trình rồi. Cậu từ vực sâu sợ hãi, nhát gian và cảnh giác, thiếu cảm giác an toàn,mà chậm rãi đã có thể trở lại thành một đứa nhỏ khỏe mạnh.

Thế nhưng có một vấn đề mà bác sĩ Trình đánh dấu đỏ trong hồ sơ..........

Là nếu 'cảm giác an toàn' từ một khái niệm không nhìn thấy được bị chuyển thành một người nào đó hoặc 1 vật nào đó để ỷ lại, hoặc có thể nói là sức lực này của cậu không phải bắt nguồn từ chính nội tâm của cậu, thì sau này sẽ thế nào?

Nếu như người cậu ỷ lại, vừa vặn là một Alpha thành thục, anh tuấn lại có một mị lực không dễ bỏ qua, thì sau này sẽ thế nào?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,909
Điểm cảm xúc
5,647
Điểm
113
Chương 26:
Editor: Salad days

Ngày mùa đông càng thêm lạnh, tuy bên ngoài mặt trời lên cao nhưng gió tây bắc lạnh lẽo vẫn thổi làm không khí thêm khô lạnh.

Cũng may là xe cách đó không xa, Hề Hòa mặc áo sơ mi trắng, bên ngoài khoác thêm 1 chiếc áo lông màu hồng, tự biết là không khí ngoài trời sẽ khác xa trong phòng, vì vậy dự định là mặc như vậy rồi sẽ chạy thật nhanh ra ngoài rồi bước lên xe, như vậy sẽ không lạnh. Nhưng trên thực tế, cậu đã đánh giá thấp khí trời mùa này, vừa mới mở cửa thang máy đã làm cậu rùng mình một cái. Thật lạnh, không khi bên ngoài so với sự ấm áp trong phòng khác nhiều lắm, chỉ hít thở mấy hơi thôi cũng đã cảm giác lạnh tận trong phổi, còn nhả ra từng mảng hơi sương nhỏ, Hề Hòa xoa xoa tay. Cậu không dám ra ngoài một mình, cũng như không có việc gì để ra ngoài, ngoại trừ lúc Bùi Nhược Mộc mang cậu theo đi gặp bác sĩ Trình hoặc là đi chơi, thì hầu như là không có việc gì để ra ngoài, cho nên khoảng thời gian được ra ngoài rất quý giá.

Dì Trần cũng có dẫn cậu đi siêu thị một lần, lúc đi đến khu đồ uống, cậu đang lựa sữa chua thì ở quầy rượu đối diện có một khuôn mặt Alpha âm u nhìn chằm chằm cậu đến mấy phút, làm cậu hoảng sợ ngay lập tức, sau đó cũng không dám đi nữa.

Bùi Nhược Mộc lái xe đến trước mặt cậu, Hề Hòa kéo cửa ngồi vào xe, lặng lẽ đem cửa sổ mở hé ra một chút. Lúc chở Hề Hòa ra ngoài, Bùi Nhược Mộc sẽ dùng chiếc Caien trắng, bên trong xe còn cố ý làm lại, chuẩn bị đồ ăn vặt và một chiếc nệm cùng thảm len, chỗ ngồi phía sau còn có 1 cái tủ lạnh nhỏ, vì vậy đây là một chiếc xe vô cùng thích hợp để chở con nít. Chờ khi kỳ nghỉ đông qua rồi thì đến mùa hè, nếu như tình hình của Hề Hòa tốt rồi, liền có thể tìm một tài xế để dùng chiếc xe này đưa đón cậu đi học. Bùi Nhược Mộc hết sức vui vẻ mà nghĩ ngợi.

Hắn cũng đã nêu ý kiến này cho bác sĩ Trình nghe rồi, và bác sĩ cũng cảm thấy có thể, bác sĩ Trình vốn là một bác sĩ nhân hậu, nên ông cảm thấy để một Alpha trưởng thành bên cạnh 1 Omega có hơi không yên tâm, dù sao thì A và O vốn sẽ hấp dẫn nhau, đó là thiên tính được định sẵn trong gen. Nếu Hề Hòa có thể đi học, được gặp nhiều người cùng trang lứa thì hoàn toàn có thể tốt hơn rồi.

Khi Hề Hòa vào nói chuyện cùng bác sĩ thì Bùi Nhược Mộc sẽ đứng chờ bên ngoài, tiện tại mở mail ra xử lý công việc, đợi đến khi buổi nói chuyện sắp xong thì nghe được cuộc điện thoại của Tiết Đông gọi tới, Tiết Đông báo cáo về việc có một phương án đã được lên kế hoạch không biết vì sao bị một đối thủ cạnh tranh chặn ngang. Bùi Nhược Mộc đứng dậy.

"Chuyện gì vậy?"

Tiết Đông cũng gấp gáp, một bên điện thoại liên tục phát ra âm thanh lật tài liệu, một bên liên tục giải thích cho Bùi Nhược Mộc, nhưng nếu chỉ 1 người báo cáo sẽ không hiểu hết được tình hình, nên tốt nhất là tổ chức một cuộc họp, mọi người cùng bàn bạc, vì vậy Bùi Nhược Mộc trước hết là phải nhanh chóng chạy đến công ty.

Nhưng nếu đón Hề Hòa, rồi lại cùng hắn đến công ty thì có hơi phiền toái. Hắn vội vã sắp xếp cho Tiết Đông chuẩn bị cuộc họp. Lúc này Hề Hòa và bác sĩ Trình cũng vừa bước ra, Bùi Nhược Mộc nhận lấy báo cáo của bác sĩ rồi ra hiệu là sẽ thảo luận cặn kẽ hơn trên điện thoại, sau đó mới giải thích tình hình hiện tại cho Hề Hòa, hỏi cậu là có muốn tự mình chờ tài xế đến đón không, hay là cùng hắn đến công ty.

Hề Hòa vốn còn bình thường, sau đó hơi căng cứng người rồi theo bản năng thốt lên - "Cháu muốn cùng chú..." - Sau đó ý thức lại là mình cần phải ngoan ngoãn về nhà, rồi lại lo sợ nhìn Bùi Nhược Mộc, sợ là mình gây ra phiền phức nên thuận theo mà nói - "Cháu nghe chú...."

Bùi Nhược Mộc lập tức mềm lòng rồi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,909
Điểm cảm xúc
5,647
Điểm
113
Chương 27:
Editor: Salad days

Bùi Nhược Mộc tuy gốc gác không cao, nhưng công ty mở phát triển không hề yếu kém nên có thể nói là cũng nằm trong danh sách các tinh anh hiện tại. Gen Alpha, bản năng là sự quyết đoán, năng lực lãnh đạo cùng những ưu thế khác, cho nên đến giờ hắn vẫn luôn vận dụng rất tốt các ưu thế của mình.

Hề Hòa vẫn chưa trưởng thành, nên đối với tin tức tố rất mẫn cảm, mà đối với việc quá nhiều loại tin tức tố cùng nồng độ cao càng khiến cậu trắng bệch, chân run đến sắp không đi nổi, mà trong các loại tin tức tố này còn có vài mùi có xu hướng công kích, càng làm cho cậu không khống chế được.

"Con....con sẽ chờ trong xe..." - Hề Hòa buồn bã nói.

"Không được, dưới hầm xe rất lạnh, con không thể một mình ở chỗ này, chú dẫn con đến phòng làm việc của chú" - Bùi Nhược Mộc liền muốn mở cửa xe.

"Đừng....đừng..." - Hề Hòa kéo lấy tay Bùi Nhược Mộc, khẩn khoản nói - "Con không được....bên ngoài thật nhiều Alpha..."

Bùi Nhược Mộc ngồi thẳng người lại, động viên mà xoa xoa đầu cậu nói - "Hề Hòa, chú biết con đang sợ, nhưng trốn tránh mãi là việc không thể. Con muốn có thể giao tiếp bình thường, thì phải khắc chế được nỗi sợ hãi Alpha. Đúng là chuyện này không gấp được, nhưng bảo bối con năm nay đã 15 tuổi rồi....Cho nên trước khi con đến kỳ đầu tiên, chúng ta vẫn còn thời gian để thích nghi, bằng không đến đó con sẽ không kiểm soát được"

Việc này giống như là một người trưởng bối đang giáo dục giới tính cho trẻ nhỏ của mình, hơn nữa Bùi Nhược Mộc lại còn nhắc đến thời kỳ nhạy cảm đó, Hề Hòa giật mình rồi đỏ mặt hết lên. Cậu không chỉ thẹn thùng, mà cậu còn đang suy nghĩ đến một việc khác nữa.

Cậu đã không còn sợ 'chú Bùi' nữa...

Tại sao lại nói 'chúng ta' chọn 1 alpha chứ?

Sao....không phải là cậu chọn 'chú Bùi'....

Hề Hòa cũng bị suy nghĩ của mình dọa hết hồn, thế nhưng lại phát hiện ra đây cũng không phải là một suy nghĩ quá khó tiếp thu, hoặc có thể nói là ý nghĩ này có lẽ đã được hình thành trong tiềm thức của cậu một thời gian rồi mà cậu chưa kịp nhận ra thôi, xong đến bây giờ nó lại chợt nảy ra, nên cậu cứ như vậy mà chấp nhận thôi. Cậu cũng nghĩ rằng nếu cậu cùng Bùi Nhược Mộc thực sự ở cùng nhau thì hẳn đó là điều vừa phù hợp, vừa khiến người ta vui vẻ.

Mà trong lúc cậu còn ngây ngốc thì Bùi Nhược Mộc đã mở cửa xe, sau đó vòng qua ghế cạnh tài xế để bế cậu ra. Dùng loại tư thế ôm như ôm một đứa trẻ để ôm cậu, một tay hắn nâng mông cậu, một tay thì đỡ sau lưng cậu, hắn cũng đặt đầu cậu vào l*иg ngực mình, rồi mới ôm cậu hướng đến thang máy. Hề Hòa cũng thuận theo mà quàng hai tay vòng qua cổ hắn, rồi bỗng nhiên chạm được miếng dán ức chế, nhịn không được nên cậu khều khều nhẹ vào nó.

"Đừng nhúc nhích" - Bùi Nhược Mộc thấp giọng nói - "Đó là miếng dán ức chế tin tức tố, gỡ ra không tốt cho con. Nhấn nút thang máy đi nào"

Hề Hòa lại trở thành bé ngoan mà lập tức nhấn nút thang máy đi lên.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,909
Điểm cảm xúc
5,647
Điểm
113
Chương 28:
Editor: Salad days

Tin tức tố còn có thể xem như một loại vũ khí, vì nó có thể gây tổn thương lên tâm lý của người khác, ví dụ như alpha có cấp bậc cao hơn có thể trấn áp alpha cấp thấp hơn, cũng như Omega cũng có xu hướng thường là thuần phục trước alpha, do đó, ở trên chiến trường hoặc đàm phán, điểm này cũng được vận dụng như là một ưu thế lớn.

Bùi Nhược Mộc chỉ mới 23 tuổi, lại không hề có bối cảnh hay gia thế cao, nhưng lại có thể tạo nên một thành tựu như vậy thì cũng một phần là do hắn mang trong mình bộ gen ưu tú, giúp hắn có lợi thế không nhỏ trong việc tạo nên vương quốc cho riêng mình. Lúc này, trong phòng họp, mùi hương mộc đặc biệt đang tỏa ra tạo một sự áp đảo nhất định với mọi người cùng ngồi trong phòng này.

Bùi Nhược Mộc đang ngồi ở vị trí chủ vị, chú ý nghe người phụ trách kế hoạch lần này phân tích tình hình, Tiết Đông ngồi bên cạnh hắn, và còn một thư ký khác ngồi phụ trách việc ghi chép. Mà phía dưới hắn chỉ có duy nhất 1 Omega đó là Chu Tiêu Tiêu, đã được điều đi chăm sóc Hề Hòa. Một Omega mà được nhận vào ở vị trí thế này thì chắc chắn đó phải là một người rất xuất sắc, mới nhận được sự công nhận từ Bùi Nhược Mộc, cho nên hắn cũng yên tâm mà toàn bộ chú ý xử lý vấn đề hiện tại.

Nhưng mọi việc cũng không hoàn toàn thuận lợi như những gì hắn nghĩ.

Chu Tiêu Tiêu đang mang theo một túi lớn đầy các đồ ăn vặt, chuẩn bị đẩy cửa đi vào nhìn thấy một cái đã sợ muốn té xỉu.

Bùi Nhược Mộc lúc nãy đã cố ý dặn cô là phải để Hề Hòa chơi trong phòng nghỉ. Mà cô rõ ràng lúc đi đã sắp xếp cho cậu ở trong phòng nghỉ rồi, nhưng hiện tại khi đi vào lại nhìn thấy Hề Hòa đang ở ngoài phòng làm việc, còn đang nhìn ngó xung quanh.

Bùi Nhược Mộc thật ra cũng chỉ nghĩ là không gian trong phòng nghỉ nhỏ hơn, như vậy sẽ tốt hơn cho Hề Hòa, không gian bên ngoài sẽ hay có người đi qua đi lại, lo là cậu phát bệnh, nhưng Chu Tiêu Tiêu cũng không biết vấn đề này, chỉ nghĩ là hắn không muốn Hề Hòa quậy phá, mà lúc này đang thấy Hề Hòa cầm tới mấy khung hình đặt trên bàn, liền kêu lên - "Bạn nhỏ, đừng đυ.ng vào"

Hề Hòa bị dọa đến giật mình, mơ hồ nhìn về người đứng ở cửa. Chu Tiêu Tiêu cũng được tính là một Omega nữ có cá tính nên trang phục mặc trên người cũng cá tính nhưng vẫn khéo léo, vừa chuẩn mực nhưng vẫn thể hiện được khí chất của bản thân, khiến cho người khác vừa nhìn sẽ có hảo cảm ngay, nhưng Hề Hòa lại không thấy thích chút nào.

Mà cái trong khung ảnh lúc này Hề Hòa cầm đó là một danh thϊếp, còn là danh thϊếp của cha cậu. Lúc trước trong nhà xảy ra việc, mọi thứ đều lộn xộn, mà cậu cũng không lấy được gì từ cha mẹ để lại nên bây giờ khi nhìn thấy tấm danh thϊếp này, cậu chỉ muốn cầm lên xem thử, thế nhưng người này lại không cho? Hề Hòa cũng không phải là một cậu bé bất lịch sự hay tùy tiện cầm lấy đồ của người khác, nhưng hai chữ 'Hề Thành' lại đang dụ dỗ cậu, cậu thực sự muốn nhìn một chút.

Hề Hòa không có gan cãi lại Omega này, dù cô ấy là nữ nhưng cô ấy nhìn có chút hung dữ đó, vì vậy cậu lập tức rút tay về, vành mắt lại muốn đỏ lên rồi.

Chu Tiêu Tiêu mang giày cao gót lộc cộc đi tới, nhìn thấy cậu như muốn khóc nên cô cố ý nhẹ giọng nói - "Bạn nhỏ ơi, vào phòng trong với chị nhé, chị có mua nhiều đồ ăn vặt lắm, có kem còn có trà sữa nữa, em muốn không?"

Hề Hòa rùng mình một cái, dù sao cậu cũng 15 tuổi rồi. Mà cũng kỳ lạ, trong nhà cậu cũng có dì Trần cùng Bùi Nhược Mộc luôn coi cậu là một cậu bé, nhưng cậu lại vô cùng hưởng thụ cảm giác được chăm sóc dó, mà lúc này bị 1 Omega coi mình là trẻ con thì cậu lại không hề dễ chịu chút nào. Đây chắc là giác quan thứ 6 đi, cậu nhìn thấy cô ấy liền có một cảm xúc địch ý nhất định, nên khắp người đều mang một sự đề phòng với cô ấy.

Chu Tiêu Tiêu vẫn không ngừng cố gắng - "Bạn nhỏ, chỗ này là chỗ làm việc của Bùi tổng, ngay cả chị là thư ký cũng không thể tùy ý đυ.ng vào, nên chúng ta vào bên trong chơi nha"

Hề Hòa lại càng mất hứng, cậu thực sự không muốn phá phách gì mà. Cho nên cậu đá rớt đôi giày của mình, rồi cuộn cả người vào ghế dựa mềm mại, vùi đầu trong đó mà không thèm nói tiếng nào.

Mà nếu Chu Tiêu Tiêu có từng tham gia vào đêm giải cứu Hề Hòa lúc trước, thì cô sẽ biết, lúc này, mình đã gây họa rồi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,909
Điểm cảm xúc
5,647
Điểm
113
Chương 29:
Editor: Salad days

Thế nhưng đáng tiếc là Chu Tiêu Tiêu không hề nhận ra, cô chỉ đang nghĩ là Hề Hòa được Bùi Nhược Mộc vô tình dẫn đến công ty thôi, có thể là chăm dùm con cháu của bạn bè nào đó. Cô còn không hề có kinh nghiệm chăm sóc con nít.

Ở trên thương trường, bên cạnh Bùi Nhược Mộc, Chu tiểu thư đã từng ứng phó không ít khách hàng khó chơi, khả năng ứng biến có thể nói là rất tốt, nên lúc này, cô suy nghĩ một chút, rồi quyết định kéo nguyên cái ghế dựa sau bàn làm việc có cả Hề Hòa đang cuộn người trên đó, đẩy hết vào phòng làm nghỉ, rồi lại ra ngoài gom túi đồ ăn vặt lúc nãy mang vào trong. Cuối cùng cũng xem như là miễn cưỡng hoàn thành nhiệm vụ.

- -----------------(đọc tại Watt @salad-days-06)----------------

Sau khi Bùi Nhược Mộc kết lúc cuộc họp dài hơn 2 tiếng trở về phòng liền lập tức nổi giận.

Thật vất vả mới chữa bệnh được. Khối thủy tinh hắn nâng niu trong tay như vậy, mà liền bị một người dưới trướng mình mơ mơ hồ hồ chăm đến muốn phát bệnh lại.

Hắn chỉ biết chỉ tay về phía Chu Tiêu Tiêu, muốn nói mà lại không biết nói gì, sau đó liền vội vã chạy đến nhìn Hề Hòa, lúc này hắn chỉ đang sợ là nỗ lực những ngày trước đó bị tan thành mây khói, bệnh vừa mới khởi sắc, vậy mà.....

Bùi Nhược Mộc đang hết sức kiềm chế, nên trong giọng nói có vẻ hơi run nhẹ - "Hề Hòa.."

"Cạch" - Bùi Nhược Mộc nhìn thấy có cái gì đó vừa rơi xuống đất, trong phút chốc hắn chưa kịp phản ứng, sau khi định thần lại thì mới phát hiện vật nằm trên sàn là cái gì đó có hình dạng nửa hình tròn, còn nhiều màu nữa.

Hề Hòa nghe tiếng gọi cũng quay lại, theo động tác của cậu, lại có thêm nhiều vật dạng nửa hình tròn rớt xuống, từng cái từng cái rớt xuống sàn. Hề Hòa hết hồn 'Ah' lên một tiếng, muốn cúi xuống nhặt lên thì lại càng khiến đồ chơi trong túi của cậu rớt xuống thêm, có cái còn lăn tới bên chân Bùi Nhược Mộc.

Chu Tiêu Tiêu lúc này đang đứng bên cạnh mới lên tiếng - "Bùi Tổng, này là trứng socola*....."

(*Trứng socola: trứng kinder joy là loại socola có hình dạng quả trứng, bên trong còn có 1 món đồ chơi bất kỳ)

Hề Hòa căn bản là không có thương tâm đến mức như Bùi Nhược Mộc tưởng tượng, chỉ là cậu hơi chán nên trong lúc đó vô tình nhìn thấy mấy cái trứng socola, lại phát hiện bên trong socola còn có món đồ chơi nhỏ nữa. Trước giờ cậu cũng chưa từng được chơi qua thứ này, nên cậu cảm thấy hơi hứng thú, vì vậy cậu gỡ hết các trứng socola ra để lấy mấy cái đồ chơi bên trong.

Lúc này khi cậu đứng dậy, tất cả đồ chơi cùng vỏ trứng theo đó mà rớt lả chả xuống đất làm cậu càng thêm luống cuống.

Bùi Nhược Mộc thở phào nhẹ nhõm, nhịn không được mà cười theo.

"Không sao, ngoan, ngồi xuống đi, cũng không biết mang giày vào" - Hắn đang muốn quay ra lấy đôi giày cho cậu thì Chu Tiêu Tiêu lúc này như dâng một vật phẩm quý hiếm lên cho hắn, Bùi Nhược Mộc liền ngồi xổm xuống cẩn thận mà đeo giày vào cho cậu.

Hề Hòa nhìn thấy mấy quả trứng socola phí phạm trên đất thì nhỏ giọng nói - "Con mang về cho A Hoàng ăn"

Bùi Nhược Mộc vẫn đang cầm một chiếc giày khác, nâng một chân cậu lên - "Chó không thể ăn socola, nếu không ăn cứ bỏ đi"

Hề Hòa ngạc nhiên - "Tại sao?"

Bùi Nhược Mộc suy nghĩ một chút rồi giải thích đơn giản cho cậu - "Bởi vì trong socola có một loại chất, ăn vào sẽ hưng phấn, mà chó ăn vào sẽ bị hưng phấn rồi chết"

Hề Hòa vẫn không hiểu lắm, nhưng lúc này Bùi Nhược Mộc đã phủi nhẹ lên đầu gối cậu rồi nói - "Hề Hòa, chờ thêm 1 năm nữa, chú sẽ cho con đi học nhé"

Hề Hòa lập tức mất hứng, cậu không dám phản kháng, cũng không dám nói gì, khóe miệng mềm mại kéo xuống, chỉ cúi đầu khều khều món đồ chơi nhỏ.

Bùi Nhược Mộc bật cười, nay đã dám bày vẻ mặt với hắn rồi. Hắn đoán rằng là do Hề Hòa không muốn ra khỏi nhà để tiếp xúc với nhiều người lạ chứ không phải do không muốn đi học.

Hắn không lên tiếng nên Hề Hòa càng không nói chuyện.

Bùi Nhược Mộc nếu không cho cậu thương lượng, nghĩa là hắn đã không chịu nhân nhượng cho cậu về chuyện này.

Vì vậy hai người liền trầm mặc mấy phút, Hề Hòa rốt cuộc hít hít mũi, vẻ mặt đầy vẻ oan ức, dang hai tay hướng về Bùi Nhược Mộc.

Bùi Nhược Mộc lúc này mới đứng thẳng dậy và ôm cả người cậu vào lòng
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top