Lượt xem của khách bị giới hạn

[Đam mỹ] [Truyện Hoàn] Tổng tài gặp gỡ cún con - Hồ Bất Quy

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Đam mỹ] [Truyện Hoàn] Tổng tài gặp gỡ cún con - Hồ Bất Quy

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,771
Điểm cảm xúc
5,463
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 30:
Editor: Salad days.

Mắt thấy hai người sắp ra ngoài rồi, Chu Tiêu Tiêu mới lấy hết can đảm gọi - "Bùi Tổng...."

Bùi Nhược Mộc lúc này mới nhớ ra là còn người đang chờ mình xử lý. Hắn vốn dĩ không phải là một người sếp hung dữ gì, mà Chu Tiêu Tiêu là thư ký thì việc của cô là ngăn cản người khác đυ.ng vào đồ của hắn cũng là việc dễ hiểu. Thế nhưng hắn cũng là người có khuynh hướng xem trọng việc tình cảm, hắn chỉ cần nghĩ tới Chu Tiêu Tiêu đối xử với đứa nhỏ của hắn như vậy liền khó có thể kiềm chế được.

"Dù là đứa nhỏ hay là người lớn, đối xử với khách của tôi có thái độ như vậy sao?"

Chu Tiêu Tiêu biết rõ lúc này mình không nói được gì, vì vậy chỉ biết vâng lời đứng đó nhận sai. Dù sao trước giờ cô vẫn làm việc rất tốt, lại là Omega nên Bùi Nhược Mộc cũng không làm gì nhiều, hơn nữa trước mắt Hề Hòa, hắn không muốn mình là một người quá hẹp hòi hay tàn nhẫn, nên hắn chỉ nói vài câu rồi thôi.

Chu Tiêu Tiêu trở về bàn thư ký, đang vui mừng vì thoát khỏi một kiếp nạn nhưng cũng không nhin được mà suy nghĩ trong lòng. Cô là thư ký Omega duy nhất của Bùi Nhược Mộc, mà cả công ty này cũng không được mấy người là Omega, trong đó cô lại là người gần gũi với Bùi Nhược Mộc nhất. Nhưng với sự việc hôm nay, đã làm cho cô có một ý nghĩ khác hơn rồi.

- ----------(đọc tại Watt @salad-days-06)-----------

Cùng lúc này, Bùi Nhược Mộc và Hề Hòa đã về đến nhà.

Lúc ăn tối, Hề Hòa mấy lần muốn nói gì đó rồi lại thôi, cứ thập thà thập thụt, Bùi Nhược Mộc nhìn thấy cậu cứ đảo đến đảo lui đồ ăn trong chén, chịu không nổi liền hỏi - "Sao vậy?"

Hề Hòa mới nói - "Con hôm nay...đã thấy trên bàn chú có tên cha của con...."

Bùi Nhược Mộc lập tức nhớ đến tấm danh thϊếp trên bàn - "Ừ, đó là cha của con năm đó đưa cho chú.... Chú ngày mai cầm về nhà cho con nhé, con có thể đặt ở đầu giường"

Lúc trước nếu không có Hề Thành thì dù là hắn có mang gen ưu tú đến đâu cũng tuyệt đối không có khả năng thành đạt được thành công như vậy ở độ tuổi này, Hề Thành đã đưa hắn tới thành phố, cho hắn đi học, mà đến cuối cùng, hai đứa con của mình thì ông ấy lại không thể bảo hộ được, chỉ cần điều đó thôi đã đủ khiến cho Bùi Nhược Mộc khắc cốt ghi tâm đến hết đời. Mà cũng vì vậy mà hắn luôn trích ra một ít trong khả năng của mình để đi quyên góp, nhưng quan trọng hơn nữa là hắn phải dùng hết sức lực của mình để bảo đảm Hề Hòa cùng Hề Nhiễm có được cuộc sống tốt nhất, đây là cách tốt nhất để báo đáp Hề Thành.

Hề Hòa gật đầu.

Bùi Nhược Mộc lại hỏi - "Tại sao trong phòng làm việc lúc nãy không nói với chú là muốn nó?"

Hề Hòa do dự - "Chị.... chị đó không cho con động vào..."

Bùi Nhược Mộc run lên. Hắn đột nhiên hiểu ra, Hề Hòa vẫn còn quá nhát gan. Đương nhiên là với những gì cậu đã trải qua thì việc này là hợp lý, ngẫm lại thì Hề Nhiễm ở trong nhà Phó Lăng Vân cũng không có ai dám đυ.ng vào, đến trường cũng không có người dám gây chuyện, cậu ấy có người làm chỗ dựa, tất nhiên là không thể nào bị một thư ký Omega làm cho hoảng sợ được.

Nhưng với tính cách của Hề Hòa thì sau này ở trường học chắc sẽ bị bắt nạt mất. Ba ba Bùi Nhược Mộc nghĩ xong rồi rầu đến ăn không nỗi cơm nữa.

- ------------------------------------

- Giờ tui tập trung đăng quyển này nha, mấy quyển kia vẫn sẽ đăng, chỉ làm chậm hơn tý.

Tui cố tập trung để xong trước 1 quyển trước nhé.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,771
Điểm cảm xúc
5,463
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 31:
Editor: Salad days

Trong phòng tắm một mảng hơi nước mờ ảo, bao trùm không gian là một mùi hương ngọt ngào, ngọt đến say lòng. Hề Hòa ngâm mình trong bồn tắm nóng ấm, ngâm đến có chút mơ hồ nhưng vẫn kiên trì lấy sữa tắm mà chà rửa thêm lần nữa, mùi thơm lại càng thêm nồng đậm.

Cậu muốn đem mùi Alpha cọ rửa sạch sẽ hết mới được.

Trong phòng tắm, tiếng nước vang lên quá lâu rồi, Bùi Nhược Mộc dừng động tác lại, im lặng lắng nghe một chút, mãi đến khi tiếng động nhỏ lại, sau đó dừng hẳn đi, lúc này hắn mới yên tâm mà tiếp tục công việc. Sau đó, hắn bắt đầu chìm đắm vào công việc, thời gian trôi qua rất mau, Bùi Nhược Mộc đã hoàn toàn tập trung vào bản kế hoạch, mãi cho đến khi một tiếng vang thật lớn bên tấm vách bên cạnh kéo hắn về thực tại.

Hề Hòa!!!

Cậu dù sao vẫn là bị tiếp xúc với một lượng lớn tin tức tố Alpha nồng nặc, cho nên cơn ác mộng đã lâu nay lại quay về với cậu, từng ký ức lại quấn lấy cậu, tuy rằng cậu đang nhắm mắt như ngủ đó, nhưng thân thể lại như chìm trong cơn đau khổ cùng cực, trong lúc quay cuồng, cậu đã lỡ quơ tay làm ngã ly nước trên đầu giường, cái ly rơi xuống văng đến cái ổ của A Hoàng làm nó cũng hốt hoảng mà chạy loạn lên.

Hề Hòa khóc lên thất thanh, lúc cửa phòng vừa mở ra là lúc Bùi Nhược Mộc thấy được cảnh cậu vùng vẩy đá chăn như sắp rơi xuống giường, hắn nhanh chân đi đến đón lấy cậu.

"Con sợ, con sợ......"

Bùi Nhược Mộc ôm cậu lên giường, rồi hắn ngồi xuống - "Xin lỗi Hề Hòa, xin lỗi.....là lỗi của chú....chú không nên ép con....."

Hề Hòa vẫn khóc nỉ non, hay tay ôm cổ hắn, nước mắt lả chả rơi, miệng luôn lẩm bẩm xin hắn đừng rời đi, và Bùi Nhược Mộc lúc này tất nhiên cũng không có khả năng từ chối, hắn ôm cậu mà dịu dàng dỗ dành một lúc lâu, rồi dự định như ngày trước, hắn sẽ ngồi ở sô pha trong phòng chờ đến khi cậu ngủ rồi mới đi về phòng.

Lúc này đang trong phòng tắm, hắn dùng khăn ướt lau mặt cho Hề Hòa, rồi mới ôm cậu về lại giường, chu đáo nhét hết các góc chăn, an ủi - (đọc tại Watt @salad-days-06) "Hề Hòa, ngoan ngủ đi, chú không đi"

Hề Hòa dùng một tay nắm lấy tay hắn.

Tay của Omega rất mềm mại, lại mang theo một lớp mồ hôi mỏng ấm áp, vẫn còn hơi run rẩy nên Bùi Nhược Mộc cho là cậu vẫn còn sợ, nhưng Hề Hòa mới là người biết rõ nhất. Không hẳn là sợ, dù sao cơn ác mộng này đã theo cậu một thời gian rồi, khi biết có A Hoàng cùng Bùi Nhược Mộc ở đây thì cậu cũng không sợ đến mức như vậy. (đọc tại Watt @salad-days-06)

Chỉ là cậu vẫn nói - "Con nhắm mắt lại, không thấy chú đâu...sẽ rất sợ..."

Bùi Nhược Mộc liền cứng người, nhưng vẫn ngồi bên cạnh, nhẹ vén tóc cậu rồi đặt lên trán cậu một nụ hôn dịu dàng - "Không sao, con biết là chú vẫn sẽ luôn ở đây mà"

Hề Hòa liền nắm chặt tay thêm, âm thanh vẫn run rẩy, một đôi mắt đen nhánh vẫn nhìn chằm chằm Bùi Nhược Mộc - "Chú ơi...chú...chú ôm con ngủ được không?"
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,771
Điểm cảm xúc
5,463
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 32:
Editor: Salad days

Ánh mặt trời mềm mại chiếu rọi khắp nơi, len lỏi từng tia sáng chiếu vào trong phòng. Ánh sáng như từng chiếc lông vũ nhẹ vờn qua gò má của người đang nằm trên giường.

Đồng hồ sinh học nhiều năm khiến Bùi Nhược Mộc tỉnh dậy lúc 7 giờ sáng. Mở mắt ra xong thì thân thể cũng dần tỉnh dậy, việc đầu tiên hắn cảm nhận được là phía dưới đang căng phồng, hắn độc thân nhiều năm rồi, nhiều năm đơn độc không sao, đột nhiên hôm nay khác lạ nên có chút nóng nảy.

Đợi một lúc thì bên dưới cũng dần dịu xuống, nên cảm xúc của chỗ khác lại rõ ràng hơn, Bùi Nhược Mộc nhận ra phía trên cổ mình như có một cục bông cọ cọ trong đó, sau đó não mới kịp nhảy số nhớ đến một việc. Hắn ôm Hề Hòa ngủ một đêm.

Cả người Bùi Nhược Mộc lại tiếp tục căng cứng.

Còn may là quần áo hắn vẫn nghiêm chỉnh, cũng may là hắn không có vào chăn ngủ, may hơn nữa là hắn cách một lớp chăn ôm Hề Hòa ngủ.......

Bùi Nhược Mộc bực mình, vốn chỉ định dỗ Hề Hòa ngủ rồi thì mình sẽ đi, mà làm sao lại ngủ luôn thế này, có mệt đến vậy không?

Bùi Nhược Mộc còn đang rối rắm thì Hề Hòa không biết gì cả, cả người vùi trong chăn, chỉ lộ ra hai cánh tay ôm Bùi Nhược Mộc, dựa vào vai hắn, mặt thì vùi trong cổ hắn mà say sưa ngủ, lông mày giãn ra, hẳn là có một giấc mơ rất đẹp.

Bùi Nhược Mộc cố gắng nhẹ nhàng bước xuống, thế nhưng hắn chỉ vừa mới động đậy một chút thì Hề Hòa lập tức tỉnh dậy - "Chú, chào buổi sáng"

Bùi Nhược Mộc khó khăn nói - "Chào buổi sáng, có gặp ác mộng không?"

Hề Hòa lắc đầu, mái tóc rối vì ngủ cũng lắc lắc theo - "Không có, ngủ ngon lắm ạ, con lâu lắm rồi không ngủ ngon như vậy"

Sau đó cậu mới mở mắt hoàn toàn, ánh mắt cực kỳ rực rõ nhìn về Bùi Nhược Mộc, đen bóng lại còn mang theo ý cười.

Cậu ấy thực sự rất cần mình - Bùi Nhược Mộc trong đầu thầm nghĩ, lại không khỏi nhớ về cái ngày cậu ấy ôm chăn nằm co rúc trước của phòng hắn, hay cái đêm lạnh lẽo đó, cậu như một chú động vật nhỏ rúc vào lòng hắn, trái tim làm sao không mềm nhũn cho được.

Hắn đưa tay xoa lên tóc cậu - "Vậy thì tốt rồi"

Bên ngoài truyền tới âm thanh nhỏ vụn, còn có cả tiếng chiên trứng. Bùi Nhược Mộc bị âm thanh đó dọa sợ, trong lòng hắn nghĩ đến việc hắn và Hề Hòa, 1 alpha và 1 omega đang ở cùng 1 phòng, nếu người khác thấy sẽ biết phải giải thích thế nào đây.

'Người khác' - ở đây là dì Trần, dì đang làm bữa sáng trong nhà bếp, không biết lúc nào sẽ đến gõ cửa phòng hắn gọi hắn ăn sáng, lúc đó không thấy hắn, dì sẽ chạy ngay đến phòng Hề Hòa, quả thực là.....

Bùi Nhược Mộc liền nhanh chóng đứng dậy, đá đá chú chó qua một bên rồi rón rén mở cửa phòng, y như ăn trộm mà nhìn chung quanh, xác nhận rằng dì Trần vẫn đang trong bếp thì nhanh chóng đi ra, xoay người nhẹ đóng cửa lại, chuẩn bị nhẹ nhàng về phòng.

"Ha...".

"Ông chủ" - Dì Trần với giọng nói oang oang kêu hắn, sau đó đi tới, lần thứ 2 trong buổi sáng, cả người Bùi Nhược Mộc lại căng cứng.(đọc tại Watt @salad-days-06)

"A...chào dì..."

"Cậu sớm vậy đã đi thăm đứa nhỏ hả? Tiểu Hề Hòa dậy chưa? Hôm qua có gặp ác mộng nữa không?"

"Không....chưa dậy, cũng không có ác mộng....không....có ác mộng...nên tôi mới qua thăm...."

"Vậy được rồi, để đứa nhỏ ngủ đi, bữa sáng sắp xong rồi"

Bùi Nhược Mộc thở một hơi, quay người định về phòng rửa mặt thì phía sau đột nhiên có giọng nói vang lên.

Hề Hòa lú cái đầu nhỏ ra - "Dì, chào buổi sáng"

"Hề Hòa dậy rồi hả" - Dì Trần lập tức cao giọng, Bùi Nhược Mộc mới nhận ra là lúc này nới chuyện với hắn là dì đã hạ giọng rồi - "Chú mới nói con còn ngủ, chưa có dậy. Chú ấy muốn gạt dì rồi, đây là muốn một mình ăn hết bữa sáng hay sao đây"

Bùi Nhược Mộc - "....."

Hề Hòa cười đến cong mày, lộ ra nụ cười có chút gian xảo.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,771
Điểm cảm xúc
5,463
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 33:
Editor: Salad days

Bùi Nhược Mộc tuy vẫn còn trẻ, nhưng tuổi trong thương trường cũng không tính là nhỏ, tự nhiên hắn sẽ hiểu một đạo lý là - Trong một vấn đề gì đó cũng không thể lúc nào cũng nhượng bộ, vì một khi nhường một bước nghĩa là người khác sẽ tiến thêm một bước

Bùi Nhược Mộc ngẩng đầu nhìn trần nhà, trong đầu vẫn còn suy tư, đạo lý này tất nhiên hắn nắm rất rõ, tuy nhiên, không hiểu sao lại trở thành tình huống thế này.

Trong l*иg ngực có gì hơi nhúc nhích, là Hề Hòa trở người, hừ nhẹ một tiếng rồi liền ngủ say. Nên đứng dậy thôi, Bùi Nhược Mộc thầm nghĩ, cậu ngủ say như vậy, chắc hắn đứng dậy cậu không biết đâu nhỉ.

Hắn vừa để tay cậu sang một bên, vừa định chuyển đầu cậu nhích ra thì Hề Hòa liền tinh quái mà tỉnh dậy - "Chú~~....."

Bùi Nhược Mộc - "...."

Đứa nhỏ này không phải giả bộ ngủ đi.

Nhưng hắn cũng không biết làm gì hơn - "Không có chuyện gì, chú chỉ hoạt động chút thôi, ngủ đi"

Ban đầu, trong lòng hắn vẫn luôn có một âm thanh nhắc nhở rằng - Mất bò mới lo làm chuồng là muộn rồi. Nhưng Hề Hòa đã 15 tuổi, sắp thành niên rồi. Cho dù không cùng chăn vẫn là cùng giường cùng gối rồi. Theo thời gian, âm thanh này dần yếu đi, nhưng cứ đến tối là trong lòng Bùi Nhược Mộc lại như đang đấu tranh, chia thành hai phe không ngừng biến hóa bên trong, còn Hề Hòa thì vẫn không hay biết gì mà cứ vù vù ngủ rất ngon bên cạnh.

Hôm nay Bùi Nhược Mộc không biết mình ngủ từ lúc nào, nhưng lúc tỉnh lại thấy đầu hơi choáng váng, sờ sờ một chút thấy chăn của mình bị kéo xuống tận chân, mà hắn cũng chỉ đang mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh.

Hề Hòa hôm nay dậy sớm hơn so với hắn, đang ngồi môt bên nói - "Chú, chú bị bệnh rồi"

Hề Hòa linh hoạt nhảy xuống giường, nhanh chóng mang dép, rồi nhảy tung tăng chạy ra ngoài.

Bùi Nhược Mộc lại nghĩ, ngày hôm nay hình như cậu vui hơn thì phải...hình như là hơi vui rồi thì phải....

Hề Hòa đương nhiên là vui vẻ rồi, Bùi Nhược Mộc nếu bị bệnh thì có nghĩa là sẽ không đi làm, lúc bình thường hắn bận đến chân không chạm đất, dù cho cuối tuần có nghỉ ở nhà vẫn phải coi máy tính và tài liệu, hiện tại đã bị bệnh, tất nhiên là không thể làm việc. Hơn nữa cậu còn có thể mượn cơ hội này để thể hiện tốt một chút.

Cậu chạy đến nhà bếp, dì Trần đang nấu bữa sáng, cái nồi trên bếp vẫn đang sôi, mấy miếng bánh mì đã được cắt gọn gàng xếp trên dĩa, Hề Hòa vừa vào cửa, dì Trần đã nhanh chóng nhét một quả việt quất vào miệng cậu - "Hề Hòa dậy sớm vậy. Đánh răng, rửa mặt chưa nào? Chú đã thức chưa?"

Hề Hòa nhanh chóng ăn xong - "Đã đánh răng, rửa mặt, chú chưa có dậy ạ"

Dì Trần đáp - "Mau đi gọi chú ấy, cùng ăn cơm thôi"

Hề Hòa chớp chớp mắt vài cái - "Dạ, mà dì ơi, chú nói trưa sẽ dẫn cháu ra ngoài ăn, nên buổi trưa dì không cần bận rộn nha"

Dì Trần tất nhiên là vui vẻ, sau đó dọn bàn ăn rồi cởi tạp dề và ra về.

Hề Hòa nhìn theo dì Trần đã ra về, lập tức xuống ghế vào nhà bếp, lấy ra gạo rồi vo gạo bắt lên bếp nấu cháo, xong thì nhanh chóng ra ngoài ăn nhanh xong hai miếng bánh mì và 1 ly sữa bò. Nấu cháo xong thì lại lấy 2 viên thuốc và đi vào phòng với Bùi Nhược Mộc.

"Chú ơi~" - Hề Hòa nhìn bằng đôi mắt sáng lấp lánh
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,771
Điểm cảm xúc
5,463
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 34:
Editor: Salad days

Bùi Nhược Mộc cũng không nghĩ rằng Hề Hòa có thể làm ra 1 bàn ăn thế này.

Lúc Hề Hòa còn ở nhà Trương gia, vừa mới bắt đầu cũng vẫn còn như một thiếu gia nhỏ, được cơm bưng nước rót nhưng mà càng về sau, địa vị càng đi xuống, không thể không nổ lực làm chút việc nhà.

Thời gian mới qua mấy tháng, một lần nữa cậu mới đυ.ng đến chén nồi. Nhà bếp của Bùi Nhược Mộc rất sạch sẽ, kệ bếp bằng đá hoa cương được lau dọn sáng bóng, những chai lọ gia vị cũng được sắp xếp ngăn nắp, bên ngoài tủ lạnh được dán vài tờ giấy ghi chú hình hoạt họa, bên trong thì được sắp đầy rau dưa, thịt cá tươi sống. Đối với một người nấu ăn mà nói thì có 1 cái bếp sạch sẽ và đẹp đẽ là 1 loại hạnh phúc.

Nghĩ đến mấy chữ "người mình thích", đã làm Hề Hòa nhanh chóng đỏ mặt, rồi ngơ ngác mà cầm cái nồi đất trong tay đứng đó, hoàn hồn lại mới vội nhìn chung quanh, sao đó nhẹ thở ra khi thấy có ai nhìn thấy cậu.

Cậu nấu 1 nồi súp nấm hầm với một vài loại thảo dược, cùng với vài món thanh đạm, Hề Hòa cẩn thận mang vào cho Bùi Nhược Mộc.

Bùi Nhược Mộc sau khi uống thuốc đã đỡ hơn rất nhiều rồi, dù sao thì hắn vẫn còn trẻ, khả năng phục hồi vẫn còn tốt. Sau khi thức dậy cảm thấy khó chịu vì mồ hôi nên hắn đã đi về phòng tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo nên khiến cho Hề Hòa vồ hụt.

Hề Hòa sau khi bưng cơm vào phòng mình thì liền thấy mờ mịt vì không thấy Bùi Nhược Mộc. Bùi Nhược Mộc lúc này mặc quần áo xong đã ra phòng khách cũng không thấy ai mới định đi về phòng Hề Hòa nhìn xem, đẩy cửa vào đã thấy Hề Hòa ngơ ngác đứng đó. Hề Hòa sau khi thấy hắn xong mới khôi phục lại và vui vẻ nói - "Chú, ăn cơm thôi"

Tâm Bùi Nhược Mộc hơi rung lên, hắn đã ý thức được Hề Hòa ngày càng ỷ lại hắn rồi, đây cũng không phải là một việc quá tốt đối với Hề Hòa nhưng ma xui quỷ khiến là Bùi Nhược Mộc lại không bài xích việc này, thậm chí là có thể nói hắn còn hơi hưởng thụ sự ỷ lại này.

Hắn nhìn bàn ăn - "Con làm sao?"

Hề Hòa vui vẻ nói, còn có chút tự hào - "Là con làm, con còn biết nấu nhiều món nữa, ngon nhất là món cánh gà với cá kho đó, chờ chú hết bệnh con sẽ làm cho chú nha"

Bùi Nhược Mộc cũng gật đầu cười - "Vậy được, vừa vặn là Tết dì Trần cũng phải về nhà, chú cũng không cần tìm quán ăn nữa, Hề Hòa làm cơm mỗi ngày chúng ta ăn nhé"

Hề Hòa hưng phấn mà gật đầu, rồi bắt đầu mong chờ nhìn Bùi Nhược Mộc ăn - "Chú ơi, nếm thử đi, xem có ngon không...chú...chú Trương còn có dì, Trần Thần đều nói là con nấu ăn ngon đó"

Bùi Nhược Mộc múc một muỗng súp, thổi thổi rồi ăn, đúng là rất ngon, thơm, đậm đà lại không dầu mỡ, mặn lạt vừa phải, Bùi Nhược Mộc từng ăn qua nhiều món ăn quý hiếm, tuy nhiên một món ăn đơn giản, thường ngày này lại làm hắn thấy ngon hơn cả.

"Đặc biệt ngon" - Bùi Nhược Mộc chắn nịch nói, hai ba muỗng đã uống hết một chén.

Hề Hòa ngồi xuống ăn mà trong lòng kích động tưởng tượng cậu đã nắm được dạ dày của hắn rồi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,771
Điểm cảm xúc
5,463
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 35:
Editor: Salad days

Ăn trưa xong, Hề Hòa vui vẻ thu dọn bàn ăn, còn rửa hoa quả xong đặt trên bàn trà ở phòng khách, hy vọng Bùi Nhược Mộc nghe điện thoại xong đi ra thấy có thể khen cậu một chút.

Khen thì có khen thật, thế nhưng Hề Hòa chưa kịp vui đã bị một tin xấu ập đến.

“Hề Hòa, qua mấy ngày nữa chú phải đi công tác ở tỉnh khác”

Hắn đã ở nhà hơi lâu rồi, liên tiếp mấy tháng rồi đều không đi xa, nếu như lúc trước khi Hề Hòa đến thì điều này là hoàn toàn không thể.(đọc tại Watt @salad-days-06) Thế nhưng Bùi Nhược Mộc cũng không thể tiếp tục như vậy được, công tác là việc hắn phải làm, huống chi Hề Hòa đang tốt lên rồi, cũng nên phải thích ứng nhiều hơn với cách thức sinh hoạt của hắn.

Hề Hòa ngơ ngác hơi - “Đi lâu không ạ?”

“Không lâu” - Đối với hắn thì đúng là không lâu - “4, 5 ngày thôi”

Hề Hòa cúi đầu không nói gì, Bùi Nhược Mộc ngồi bên cạnh cậu ăn hoa quả, một lúc lâu vẫn không nghe cậu nói gì, sau đó mới nghe một tiếng nói nho nhỏ - “Không thể không đi sao…”

Bùi Nhược Mộc chưa trả lời, Hề Hòa cũng biết mình đang gây chuyện vô lý, cậu chỉ biết ngồi đó một lúc, sau đó nặng nề quay về phòng. Bùi Nhược Mộc vẫn ngồi trong phòng khách ăn hoa quả, ăn một lúc mới phát hiện là hình như Hề Hòa đang cáu kỉnh với hắn.

Xong…xong rồi… hắn hình như đã bỏ qua thời gian tốt nhất để dỗ cậu rồi…

Thế nhưng hắn vẫn chưa kịp làm gì thì đã bị cuộc điện thoại cắt ngang, Tiết Đông gọi đến báo lịch trình cho hắn. Chuyến công tác lần này cũng không phải việc hệ trọng lắm, chỉ là ông chủ bên kia mới mở một khu vui chơi mới, coi như là vừa đi bàn bạc vừa đi chơi một chuyến. Bùi Nhược Mộc nghe xong không chút suy nghĩ liền nói - “Cậu nói với thư ký bên kia một chút, nói là đứa trẻ trong nhà của tôi bị bệnh không thể đi được”

Suy nghĩ lại, thì nhớ tới mọi người đều biết hắn chưa kết hôn thì làm sao có con nhỏ được, nếu giải thích không rõ ràng lại bị đối phương nói rằng mình mượn cớ, vì vậy hắn nói lại - “Thôi, nói là Omega của tôi bị bệnh đi”

Tiết Đông hiện tại là đang vừa gõ máy tính vừa bật loa ngoài nói chuyện, nhưng vừa nghe xong câu này nhịn không được dừng lại một chút….

Tuy lý do này là hợp lý, nhưng mà Tiết Đông cũng nhịn không được mà không biết làm sao. bởi vì 5 ngày 4 đêm quả thật là thời gian ngắn nhất rồi, đối phương không biết có sắp xếp được không…..

—-----------------(đọc tại Watt @salad-days-06)------------------------

Hề Hòa cho đến tận tối lúc ăn cơm mới ra ngoài, viền mắt hồng hồng, cả người ủ rũ, đến cả sủi cảo dì Trần tỉ mỉ chuẩn bị cũng chỉ ăn có 3 cái.

“Lại ăn thêm một chút” - Bùi Nhược Mộc nhanh chóng gắp một cái nữa đặt vào chén cậu, tiện tay múc thêm một ít canh vào - “Nghe lời”

Hề Hòa đau xót, trong mắt vẫn ẩn ẩn nước mắt, cúi đầu chọt một cái vào miếng sủi cảo.

Bùi Nhược Mộc thở dài, thầm tính toán trong đầu. Hắn vốn tính là để chiều ngày 18 đi, đến bên kia lại cùng mọi người ăn một bữa cơm, ngày 19 bắt đầu đi thị sát. Nhưng mà thật ra bữa cơm kia có ăn hay không cũng vậy thôi, nếu bỏ đi thì có thể để rạng sáng ngày 19 đi cũng được, còn được ngủ thêm 1 đêm bên cạnh đứa nhỏ.

Ngay lúc đó, Tiết Đông gọi đến.

Bùi Nhược Mộc dỗ cậu một chút - “Mau ăn đi nào, một lát chú lại vào ngủ với cháu”

Hề Hòa nhỏ giọng phản bác - “Vốn là như vậy mà”

Bùi Nhược Mộc - “.....”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,771
Điểm cảm xúc
5,463
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 36:
Editor: Salad days

Đồng hồ báo thức trên điện thoại vừa vang lên, Bùi Nhược Mộc vốn cũng không có ngủ sâu, lập tức nghiêng người tắt đi. Sau đó mới chậm rãi ngồi dậy, cần thận nhích tay Hề Hòa ra, còn kéo một cái gói ôm hình cá heo nhét vào thế chỗ, chỉnh lại cánh tay cho cậu.

Nhưng mà hắn rất nhanh đã phát hiện, dù hắn rón rén đến vậy cũng không có tác dụng gì, vì Hề Hòa đã tỉnh rồi, hoặc có thể nói là cậu căn bản cũng không có ngủ, giờ phút này đang nằm trên gối khóc, sờ một cái đã thấy trên gối ướt một mảng rồi.

Bùi Nhược Mộc cũng bất đắc dĩ nhưng mà hắn không thể làm được gì, chỉ biết dụ dỗ nói - "Chỉ 3 đêm thôi, rất nhanh chú sẽ về, chút nữa đến sáng là dì Trần lại đến ở với cháu rồi, không phải sợ"

Hề Hòa vẫn còn khóc thút thít, không trả lời lại.

"Nghe lời nào, chú về sẽ mang quà về nha, bánh chỗ bên kia cực kỳ ngon luôn đó"

"Mỗi ngày chú đều gọi điện cho con mà, có được không, chúng ta cùng chọn thời gian sẽ gọi video call nhé"

"...."

Giờ lên máy bay không thể lùi được, Bùi Nhược Mộc thực sự là hết cách, chỉ xoa xoa đầu Hề Hòa rồi xách ổ A Hoàng đến mới đi chuẩn bị thay quần áo.

Hề Hòa nãy giờ vẫn đang rút trong chăn nhìn theo hắn, chỉ đến khi Bùi Nhược Mộc thay quần áo xong, chuẩn bị ra khỏi cửa thì mới nghe một âm thanh nức nở phía sau - "Chú ơi, ôm con một chút đi"

Bùi Nhược Mộc nhìn biểu cảm làm nũng như đang từ biệt hắn của cậu làm trong lòng cũng có chút khó chịu, vì vậy liền quay lại ôm cậu mà vỗ vỗ - "Ngoan"

Hề Hòa vẫn chưa chịu - "Hôn nữa"

Bùi Nhược Mộc liền hôn nhẹ lên trán cậu - "Ngoan"

—----------(đọc tại Watt @salad-days-06)----------------

Tài xế chạy băng băng trên đoạn đường vắng tanh lúc 2 giờ sáng mới miễn cưỡng đến sân bay trước 10 phút cất cánh, Bùi Nhược Mộc nhanh chóng kéo hành lý lên máy bay rời đi.

Bùi Nhược Mộc chỉ kịp chợp mắt một chút trên máy bay, sau đó đã phải giằng co cả ngày ở công trường, còn phải chạy tới chạy lui, dù là tuổi trẻ cũng không chịu nổi. Buổi tối hơn 10 giờ mới về tới nơi, tắm rửa rồi uống canh giải rượu, sau đó nhanh chóng mở máy lên gọi video cho đứa nhỏ ở nhà, gọi được chừng 2 giây thì bên kia đã bắt máy, Bùi Nhược Mộc hai mí mắt vốn đang nặng trịch đột nhiên mở to trong giây phút.

"Mặc xong quần áo trước đã"

Hắn quả thực là có chút nóng lên, đôi mắt cũng không biết nên nhìn đâu, buồn ngủ sớm đã tan biến, hiện tại trong mắt hắn chỉ toàn là hình ảnh l*иg ngực trắng mịn của Hề Hòa.

Hề Hòa là vì lo lắng Bùi Nhược Mộc sẽ gọi lúc mình tắm, nên cậu đi tắm cũng không hề đóng của nhà tắm, còn đặt điện thoại di động ngay trên ghế gần với nhà tắm, mà đúng là Bùi Nhược Mộc đã gọi tới, Hề Hòa vội vội tắt nước xong đã đi tới bắt máy ngay. Nên Bùi Nhược Mộc đã nhìn thấy hết, mái tóc cậu còn hơi ướt, trên má, trên cổ cậu cũng còn đọng nước, thậm chí là trên xương quai xanh.

Bùi Nhược Mộc nhắm mắt lại nghiêng đầu sang một bên, l*иg ngực hơi chập chùng, dù gì hắn vẫn là một alpha mới hơn 20 mấy tuổi, làm sao không nổi lên phản ứng được, nhưng phản ứng này lại làm hắn vô cùng xấu hổ - Đây là người gọi hắn bằng ''chú' đó, lại là đứa con trai của Hề Thành giao lại cho hắn.

Hề Hòa lại căn bản không biết tâm tình của hắn, hơn nữa là cậu không cố ý. Bé omega nhỏ xinh vô cùng đơn thuần, nếu yêu thích 1 người thì tất nhiên là phải theo đuổi, còn theo đuổi làm sao à, tất nhiên là đối xử tốt với người ta, vô cùng tốt, đặc biệt tốt. Còn có theo đuổi được hay không thì không biết.

Cho nên cậu vẫn vui vẻ mặc quần áo, lại cầm khăn lau qua tóc một chút, trong miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm - "Xong liền, xong liền"

Vài cái 'xong liền' phát ra là trong màn hình Bùi Nhược Mộc lại xuất hiện một gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, vì hơi nước nóng mà ửng đỏ, tóc tai thì hơi rối bời, áo tắm cũng không buộc chặt lắm, vẫn còn lộ ra một mảng nhỏ trước l*иg ngực.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,771
Điểm cảm xúc
5,463
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 37:
Editor: Salad days

Việc báo danh đi học được thực hiện hơi gấp gáp.

Bùi Nhược Mộc nằm trên giường suy nghĩ mà muốn rầu, ít nhất là chương trình cơ bản của Omega vẫn rất là hoàn thiện, hắn rất không muốn Hề Hòa cứ mơ mơ hồ hồ mà lớn lên, như vậy rất không tốt cho tương lai của đứa nhỏ.

—---------(đọc tại Watt @salad-days-06)-----------------

Gấp rút, gấp rút, rốt cuộc hắn cũng đã hoàn thành công việc, hai nhóm người sắp bị Bùi Nhược Mộc giày vò đến hết hơi, lão tổng bên công ty kia rốt cuộc cũng tin là omega trong nhà Bùi Nhược Mộc thực sự bị bệnh, chứ không còn lý do nào để 1 alpha có thể liều mạng làm việc như vậy được.

Bùi Nhược Mộc ngồi trên máy bay quay về nhà, cũng thở nhẹ một hơi, mấy nay hắn cũng bị lo lắng cho Hề Hòa rồi thêm lạ giường nên hắn cũng không nghỉ ngơi tốt lắm, giờ cũng có chút mệt.

Đến nhà, chìa khóa vừa tra vào ổ, Bùi Nhược Mộc còn chưa kịp mở cửa thì cánh cửa đã bị mở ra từ bên trong, hề Hòa nhảy ào ra một cái, cả người liền treo trên người hắn, hắn phải dùng tay đỡ lấy mông cậu mới miễn cưỡng ổn định thân hình cho cậu, lại còn phải dùng chân đẩy đẩy con chó vào, nhất thời làm đội hình có hơi rối.

Dì Trần ra thấy cũng tủm tỉm cười - "Về rồi thì tốt, đứa nhỏ này sáng sớm liền nhắc. Mấy ngày nay cũng mệt chết dì, ăn cũng ăn không ngon, ngủ cũng không chịu ngủ, cứ ủ rũ suốt ngày..."

Hề Hòa nhoài người ra từ bả vai Bùi Nhược Mộc nhẹ giọng nói - "Dì này..."

Dì Trần xua tay - "Không nói, không nói....mau xuống để ông chủ đi thay quần áo nào, rồi chúng ta ăn cơm nhé"

Bùi Nhược Mộc thả cậu xuống sô pha nhưng lúc thẳng người dậy thì Hề Hòa vẫn chưa chịu buông tay, vẫn còn quàng tay trên cổ hắn, không thể làm gì khác hơn là ngồi xổm xuống - "Hề Hòa, chờ một lát chú lại ôm nữa nha, được không?"

Hề Hòa vẫn tựa đầu vào hõm vai hắn, nghe xong lại lắc lắc đầu một cái, vẫn ôm không buông, Bùi Nhược Mộc cảm thấy có gì đó không đúng, cưỡng ép quay mặt cậu ấy lại thì mới thấy, đúng là đang khóc rồi.

Haizz... vừa khóc là Bùi Nhược Mộc liền thấy đau hết cả lòng rồi, hắn vốn dĩ đi công tác đã thành thói quen, lần đầu tiên có người chờ đợi thế này, cũng là lần đầu tiên có người ỷ lại thế này, cảm giác này vô cùng mới lạ lại cũng vô cùng diệu kỳ, chữ "nhà" bây giờ lại chân thật hơn bao giờ hết.

Bùi Nhược Mộc có chút xấu hổ nhưng cũng không thể làm gì khác hơn, hắn vẫn ngồi đó mặc cho cậu ôm thêm chút nữa, mãi đến khi Hề Hòa hình như cũng đã hết sức hoặc cảm thấy xấu hổ rồi buông tay ra, lúc này hắn mới quay về phòng rửa mặt và thay quần áo.

Dì Trần quyết định tự cho phép, dì ở lại ăn cơm xong rồi mới đi về, mà dì ăn rất nhanh, ăn xong liền ngồi đó mà như đang quở trách Hề Hòa mấy ngày nay - "Buổi tối thì ngủ rất muộn, sáng thì dậy không nổi, gọi con ăn sáng thì một chén cháo ăn cũng không hết.....Ban ngày cũng không chịu vận động, chỉ ở rú trong phòng, ăn cũng không chịu ăn, đứa nhỏ này thật là...."

Vừa nghe dì Trần nói, Bùi Nhược Mộc nhìn về phía Hề Hòa, Hề Hòa bị nói đến muốn cắm mặt vào chén luôn.

Nhưng Bùi Nhược Mộc cũng không chê cậu phiền hay dính người, thậm chí còn có chút tự hào vì tầm quan trọng của mình, sau khi ăn xong, công việc chất đống cũng chưa thèm làm, chỉ ngồi đó coi TV. Hề Hòa cũng ngồi bên cạnh vừa xem vừa ăn trái cây, mà thỉnh thoảng vẫn lén nhìn hắn một cái.

Bùi Nhược Mộc cười, hướng cậu giang hai tay ra - "Đến đây nào"

- --------------------------------

Tui đã trốn mấy ngày nghỉ Tết tây giờ mới ngôi lên đây. Tuần sau hứa sẽ chăm chỉ hơn nhé~~~
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,771
Điểm cảm xúc
5,463
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 38:
Editor: Salad days

Bùi Nhược Mộc một năm nay cũng chưa từng đi đâu xa, đầu tiên là do không yên lòng, hai là cũng gần cuối năm rồi, các mối quan hệ cũng ổn định, chưa cần phải mở thêm các dự án mới. Nhưng cuối năm hắn vẫn còn rất nhiều báo cáo, các loại tổng kểt, kế hoạch,...nên vẫn rất bận rộn, ngoại trừ tăng ca còn phải tham gia các bữa tiệc rượu. Bùi Nhược Mộc tuổi trẻ lịch thiệp, nhưng các mối quan hệ vẫn còn mỏng, nên một đám thế gia quyền thế nếu có lời mời thì hắn cũng không thể không nhận lời.

Hề Hòa đã học nấu canh giải rượu với dì Trần mấy lần rồi, Bùi Nhược Mộc lúc về trễ thì cậu cũng có thể nấu cho hắn uống.

Thực sự là càng ngày càng ngoan rồi, Bùi Nhược Mộc hết sức vui mừng nghĩ.

Không chỉ là ngoan như thế thôi, Hề Hòa còn không thích chỉ ở nhà không làm gì, cậu theo dì Trần học làm cơm, cậu vốn đã biết làm vài món rồi nên học rất nhanh, hiện tại đã biết làm vài món ăn của những vùng miền khác nhau, nên trong thời gian ngắn, lúc nào Bùi Nhược Mộc về nhà cũng sẽ thấy một bàn đầy ấp các loại thức ăn đa dạng, trong đó cũng có những lần cậu không thành công, sẽ được dì Trần chỉ dạy lại.

Gần đây dì Trần đã xin phép nghỉ phép năm về nhà, Hề Hòa trong nhà thì trừ đọc sách và chơi đùa với chó ra thì chính là suy nghĩ món ăn, Bùi Nhược Mộc có lúc bận nên buổi trưa không về nhà, cậu liền nhờ tài xế mang cơm đến cho hắn.

Bùi Nhược Mộc vừa cúp điện thoại, tâm trang bực bội vì tờ báo cáo cũng vơi bớt một chút, thì ra đây chính là cuộc sống có omega bên cạnh, khi ở ngoài thì có người quan tâm, về nhà lại có người chờ đợi, tốt hơn nữa là sẽ sinh một bé bảo bảo non mềm, quậy một tý cũng không sao, mà ngoan như Hề Hòa lại càng tốt....

Bùi Nhược Mộc dựng thẳng sóng lưng dậy trong giây lát. Mới vừa rồi chính hắn cũng không rõ vì sao mình lại suy nghĩ như vậy, 'giống như Hề Hòa', rốt cuộc là hắn đem Hề Hòa đặt ở vị trí con nhỏ hay là....

Hắn tự vỗ trán mình một cái, sau đó gọi Chu Tiêu Tiêu bước vào, tài xế beta mà Hề Hòa quen hôm nay đã ra ngoài đi tặng quà còn chưa trở về, mà công việc này người thích hợp đi ở trong công ty không nhiều, vì vậy Chu Tiêu Tiêu không thể nghi ngờ là người thích hợp nhất.

Bùi Nhược Mộc biết cô ấy hiểu chuyện cũng thông minh, sự việc lần trước đúng là thái độ có chút sai nên hắn vẫn dặn dò vài câu - "Cậu ấy nhát gan, cũng sợ người lạ, cô chú ý một chút"

Chu Tiêu Tiêu lúc trước đã nghe được vài tin tức, biết được Bùi Nhược Mộc đem Hề Hòa xem như con trai mình, chỉ là xét về điều khoản pháp luật để nhận nuôi omega thì Bùi Nhược Mộc chưa đủ điều kiện, hắn vẫn còn độc thân và vẫn chưa đủ 40 tuổi. Cho nên cô cảm thấy lần này là một cơ hội tốt để mình chuộc tội, cũng là cơ hội tốt để làm quen với Hề Hòa, cho nên cô liền thề trong lòng rằng không được làm hỏng chuyện hôm nay, sau đó mới tự tin ra ngoài.

Bùi Nhươc Mộc ngồi ghế suy nghĩ, lần trước cô ấy lưu lại ấn tượng không tốt với Hề Hòa rồi....không biết có sao không nhỉ?

----------------------------------------

Con gì nuôi mà không ăn chứ, chỉ là sớm hay muộn thôi =))))))))))))

Đoán xem cô Chu Tiêu Tiêu này là người tốt hay xấu đây????:3
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,771
Điểm cảm xúc
5,463
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 39:
Editor: Salad days

Hề hòa đã đem cơm nước bỏ vào hộp rồi, một hộp với 4 tầng, tầng dưới cùng là cơm nấu cùng hạt dẻ và đậu đỏ, các tầng trên là đồ ăn gồm hai món mặn hai món chay, trên cùng còn có trái cây để ăn xong thì tráng miệng, ngoài ra còn có một hộp canh xương hầm riêng.

Cậu vừa bỏ cơm vào hộp, thì A Hoàng dưới chân cũng chạy tới chạy lui, hưng phấn đến nỗi thở hổn hển, bị mùi hương làm nước miếng chảy từng giọt từng giọt, Hề Hòa bận bịu xong mới cúi xuống xoa đầu nó - "Thơm không? Tao cũng thấy rất thơm đó, nhưng mà không có phần của mày nha...hahaha....Đừng liếʍ nữa mà, buổi chiều lại nấu cơm cho mày ăn, được không?....Ah....chú Cao tới rồi!"

Cậu bước qua A Hoàng, nhảy tung tăng ra mở cửa, A Hoàng thấy vậy cũng lon ton chạy theo, kết quả Hề Hòa vừa mở cửa liền cứng người.

Là cái người Omega cậu rất ghét kia.

Chu Tiêu Tiêu thực ra thì cũng không phải làm việc gì quá mạo phạm, nhưng mà Hề Hòa từ đầu đến chân đều tỏa ra mùi địch ý với cô, cậu ấy thu lại nụ cười ngay, vẻ mặt hết sức đề phòng mà nhìn cô, cũng không hề có ý mời cô vào nhà, chỉ đứng yên đó, không nói gì.

A Hoàng liền bắt chước theo ngay, cũng một bộ dáng rất thù hằn sủa vài tiếng.

Chu Tiêu Tiêu vẫn như cũ, rất khéo léo, cười vui vẻ - "Hề Hòa nấu gì vậy? Thơm lắm đó, từ trên hành lang chị đã ngửi thấy rồi. Hỏi sao Bùi tổng luôn thích như vậy, đến nổi tài xế về không kịp liền phái chị đến lấy luôn"

Hề Hòa nghe Chu Tiêu Tiêu khen như vậy, theo bản năng cũng vui vẻ, lại còn nghe Bùi Nhược Mộc rất thích lại càng thêm thoải mái, nhưng vẫn do dự một hồi không biết nên nói gì. Chu Tiêu Tiêu vẫn rất khéo léo mà mở lời - "Không sao, chị cũng không muốn làm phiền, lỡ Bùi tổng phải chờ đợi lại không hay, vậy Hề Hòa mang thức ăn ra dùm chị được không?"

Hề Hòa suy nghĩ một lát, quyết định nghe theo cô ấy, đem hộp cơm bỏ hết vào túi giữ ấm rồi mới xách ra đưa cho Chu Tiêu Tiêu. Chu Tiêu Tiêu cười một cái, rồi nói lời tạm biệt.

Hề Hòa trở vào nhà, tự mình ăn cơm,vừa ăn vừa suy nghĩ lung tung, cậu vẫn thấy mình với Chu Tiêu Tiêu này không có chút hảo cảm nào, thật ra cô ấy cũng không làm việc gì quá đáng, chỉ là trong tiềm thức của cậu vẫn không ưa được.

Nhưng không thể không nói, trực giác của Omega là chính xác đến vô cùng đáng sợ.

Giờ khắc này, lúc Chu Tiêu Tiêu ngồi lên xe rồi, nụ cười trên mặt lúc nãy giờ đều toàn là vẻ bực bội - "Đúng là quỷ nhỏ, công ty cũng không thiếu một bữa ăn, cứ phải dính người như vậy, đúng là biết làm phiền ông chủ mà"

Ngón tay trắng, dài của cô đang gõ gõ lên cái hình chú thỏ dán trên hộp cơm, trong lòng đang rất bất bình, dựa vào cái gì mà một đứa nhỏ như vậy lại được ở nhà của Bùi Nhược Mộc, lại còn được hắn để ý như vậy nữa. Dựa vào tuổi nhỏ rồi giả bộ đáng thương cho ai xem không biết nữa, nhỏ thì không chịu học hành, cũng không hiểu chuyện, bao nhiêu đó tuổi rồi mà còn dính lấy chú mình, bộ không sợ chú mình không tìm được Omega sao?

Cô nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm hộp cơm kia, gjận đến muốn quăng đi cho rồi, nhưng cô cũng không ngu, mỗi ngày Bùi Nhược Mộc đều đúng giờ ăn cơm trưa này, còn vừa ăn vừa vui vẻ mỉm cười nữa.

Bình tĩnh, Chu Tiêu Tiêu hít một hơi, dùng sức đè nén cảm xúc rồi mới nổ máy xe chạy đi.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top