Lượt xem của khách bị giới hạn

Tổng tài ôn nhu - VINCENT

Tổng tài ôn nhu - VINCENT

Vũ Vincent

"Sống không dũng cảm phí cả thanh xuân"
Tham gia
8/11/20
Bài viết
199
Điểm cảm xúc
267
Điểm
63
Tên truyện: Tổng tài ôn nhu
Tác giả: Vincent
Thể loại: Truyện dài, đam mỹ
18+
Tình trạng: Đang ra
https://aatruyen.com/threads/thao-luan-cac-tac-pham-cua-vincent.679/#post-33502

Artica_1608894081411.jpg

Giới thiệu:​
"Mẹ, Andrew tặng con chiếc đồng hồ này này!" Bạch Vũ Hàn đột nhiên chạy tới níu lấy tay mẹ, khoe đồ vừa được cậu nhóc nhà Weasley tặng.

Mục Tử Kì và Vearly đồng loạt đứng hình.

Bạch Niên Vũ thì cười bí hiểm.

"Chuyện gì vậy?" Tiêu Tiểu Diệp ngạc nhiên, khẽ hỏi anh.

"Gia tộc Weasley bọn họ có một truyền thống mỗi một đứa trẻ sinh ra thì đều được tặng một chiếc đồng hồ vàng, nếu như người đó tặng lại ai chiếc đồng hồ bên cạnh mình thì có nghĩa rằng bọn họ đã đính hôn với nhau." Bạch Niên Vũ từ tốn giải thích.

Tiêu Tiểu Diệp há hốc miệng, đứa con trai của cô trở thành dâu nhà khác rồi.

Mấy người lớn cười mỉm, Vearly vốn lạnh lùng nhưng bây giờ cũng cười đậm: "Erik, nhớ giữ gìn con trai anh cho cẩn thận, sau này nhất định Andrew nhà tôi sẽ tới cưới hỏi đàng hoàng."

Bạch Niên Vũ đen mặt: "Con trai à, đáng lẽ con phải là công chứ, sao lại lật thành thụ rồi?"

Mục Tử Kì ngắm "con dâu tương lai" của mình: "Andrew, con phải lớn nhanh để tới Trung Quốc cưới vợ đấy."

"Vâng." Andrew cười tươi.

Bạch Vũ Hàn ngây thơ.

"Ông thông gia, sau này đừng quên hẹn ước năm này đấy!" Mục Tử Kì nhìn Bạch Niên Vũ, trêu chọc.

"Đương nhiên rồi." Anh đáp lại.

Vậy là từ giây phút đó Bạch Vũ Hàn đã chính thức trở thành con dâu tương lai của Gia tộc Weasley.
 

Đính kèm

  • 1604808606059.png
    1604808606059.png
    495.9 KB · Lượt xem: 2,166
Sửa lần cuối:

Vũ Vincent

"Sống không dũng cảm phí cả thanh xuân"
Tham gia
8/11/20
Bài viết
199
Điểm cảm xúc
267
Điểm
63
Chương 1: Ngày cưới
"Mẹ, Andrew tặng con chiếc đồng hồ này này!" Bạch Vũ Hàn đột nhiên chạy tới níu lấy tay mẹ, khoe đồ vừa được cậu nhóc nhà Weasley tặng.

Mục Tử Kì và Vearly đồng loạt đứng hình.

Bạch Niên Vũ thì cười bí hiểm.

"Chuyện gì vậy?" Tiêu Tiểu Diệp ngạc nhiên, khẽ hỏi anh.

"Gia tộc Weasley bọn họ có một truyền thống mỗi một đứa trẻ sinh ra thì đều được tặng một chiếc đồng hồ vàng, nếu như người đó tặng lại ai chiếc đồng hồ bên cạnh mình thì có nghĩa rằng bọn họ đã đính hôn với nhau." Bạch Niên Vũ từ tốn giải thích.

Tiêu Tiểu Diệp há hốc miệng, đứa con trai của cô trở thành dâu nhà khác rồi.

Mấy người lớn cười mỉm, Vearly vốn lạnh lùng nhưng bây giờ cũng cười đậm, "Erik, nhớ giữ gìn con trai anh cho cẩn thận, sau này nhất định Andrew nhà tôi sẽ tới cưới hỏi đàng hoàng."

Bạch Niên Vũ đen mặt, "Con trai à, đáng lẽ con phải là công chứ, sao lại lật thành thụ rồi?"

Mục Tử Kì ngắm "con dâu tương lai" của mình, "Andrew, con phải lớn nhanh để tới Trung Quốc cưới vợ đấy."

"Vâng." Andrew cười tươi.

Bạch Vũ Hàn ngây thơ.

"Ông thông gia, sau này đừng quên hẹn ước năm này đấy!" Mục Tử Kì nhìn Bạch Niên Vũ, trêu chọc.

"Đương nhiên rồi." Anh đáp lại...

Người ta nói rằng, hận thù chính là nguồn cơn của mọi tội ác thế nhưng họ lại không nói hận thù chính là mở đầu của tình yêu.

Andrew hận Bạch Vũ Hàn không? Có, anh hận cậu đến tận xương, tận tủy.

Andrew yêu Bạch Vũ Hàn không? Có, anh yêu cậu đến tê tâm liệt phế.

Vậy Bạch Vũ Hàn có biết rằng anh ấy yêu cậu không? Xin lỗi, cậu ấy không hề hay biết.

---------------------------------------------------------

"Andrew, anh có nguyện ý lấy cậu Bạch Vũ Hàn làm vợ, cùng chung sống với cậu ấy, trước mặt toàn thể mọi người kết làm vợ chồng, yêu thương cậu ấy, an ủi cậu ấy, tôn trọng cậu ấy, bảo vệ cậu ấy, yêu cậu ấy như yêu chính bản thân mình, dù cậu ấy ốm đau bệnh tật hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo đói thì vẫn thủy chung với cậu ấy cho đến khi rời khỏi thế giới này không?" Tiếng người chủ hôn ấm áp nói.

"Tôi đồng ý!" Chú rể cười nói. Ý cười của anh ta khiến cho mọi người cảm thấy hạnh phúc thay cho cô dâu. Lấy được một người chồng vừa tài giỏi, vừa đẹp trai như vậy thì còn gì bằng.
"Bạch Vũ Hàn, cậu có nguyện ý lấy anh Andrew làm chồng, cùng chung sống với anh, trước mặt toàn thể mọi người kết làm vợ chồng, yêu thương anh ấy, an ủi anh ấy, tôn trọng anh, bảo vệ anh, yêu như yêu chính bản thân mình, dù anh ấy ốm đau bệnh tật hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo đói thì vẫn thủy chung với anh ấy cho đến khi rời khỏi thế giới này không?"

Vị chủ hôn kia hỏi lại Bạch Vũ Hàn.

Bạch Vũ Hàn nhìn người đàn ông ngay trước mắt mình. Cậu nhìn thẳm vào đôi mắt màu xanh đen thăm thẳm đang mang đầy ý cười nhìn cậu. Cậu cắn môi, run run nói:" Tôi đồng ý!"
"Ta tuyên bố hai con từ giờ trở đi sẽ là vợ chồng hợp pháp. Chú rể, con có thể hôn cô dâu."

Andrew cúi người xuống hôn lên môi của Bạch Vũ Hàn.

Tiếng vỗ tay rạo rực, tiếng chuông ngân vang cả nhà thờ. Trong con mắt của người ngoài nhìn vào, tất cả đều như một giấc mộng đẹp, tựa như thế giới cổ tích của một cặp trời sinh thật hoàn mỹ. Thế nhưng chỉ có hai người bọn họ mới biết được, rốt cuộc là như thế nào.

Andrew nhìn Bạch Vũ Hàn, khẽ thì thầm bên tai của cậu:"Bà Andrew, chuẩn bị mà xem tôi huỷ hoại Bạch gia các người như thế nào!"

Bạch Vũ Hàn run lên. Địa ngục của cậu đã mở cửa.
Bàn tay lạnh lẽo của hắn nắm lấy tay cậu. "Bà xã, sao tay em lạnh như thế?"
Mọi người nhìn cử chỉ quan tâm của hắn dành cho cô thì đều vui mừng.

"Vợ gia, gia không thương thì chẳng lẽ để cho bọn đàn ông khác thương sao?" Andrew cười. Nụ cười anh tuấn khiến cho Bạch Vũ Hàn có chút ngây người.
Lần đầu tiên cậu gặp hắn, cũng là chính nụ cười này thu hút cậu. Khiến cho cậu ngày đêm đều tương tư. Bây giờ hắn đã chính thức trở thành chồng của cậu thế nhưng cậu chỉ thấy trong lòng rét run.

Câu chuyện bắt đầu rồi, địa ngục của cậu bắt đầu rồi. Từ giờ trở đi, cậu sẽ trở thành Andrew phu nhân.
Đêm hôm đó...

Bạch Vũ Hàn lo sợ ngồi trên giường. Đêm nay chính là đêm tân hôn của cậu. Cậu đã từng nghĩ tới ngày này, chỉ tiếc nó lại không đẹp đẽ như cậu tưởng.

Andrew bắt chéo hai chân ngồi trên sofa uống rượu đỏ, hắn vẫn mặc trong người bộ vest. Ánh mắt của anh nhìn về phía cậu nâng ly lên. Hắn nhếch môi lên, một đường cong hoàn hảo. Khuôn mặt hắn, góc cạnh tựa như được người họa sĩ tỉ mỉ chạm khắc ra vậy, thừa hưởng sự kết hợp hoàn mỹ giữa phương đông và phương tây, đôi mắt xanh thâm sâu đó làm cho người khác khó có thể nhìn ra được rốt cuộc thì nó sâu đến mức độ nào. Anh ta dường như đã quen với việc kiểm soát tất cả, nhất là ánh mắt, ngay cả đến nụ cười, dù chỉ là một cái nhếch môi gợi cảm, đôi môi đẹp và vô cùng có sức hấp dẫn, nhưng cũng rất bí hiểm.

Tim của Bạch Vũ Hàn đập chậm đi vài nhịp, chỉ cảm thấy người đàn ông này quá hoàn hảo nhưng cũng quá nguy hiểm, bản thân chẳng qua giống như một con cừu nhỏ để mặc anh ta chém giết, không có một chút sức lực nào chống trả lại.

"Andrew phu nhân, chẳng lẽ cậu muốn cho chồng mình bơ vơ trong đêm tân hôn sao!" Anh vừa nói vừa vỗ vỗ vào chỗ ngồi kế bên mình.

Bạch Vũ Hàn nhận ra được mệnh lệnh trong lời nói của Andrew, rụt rè đi tới ngồi bên cạnh hắn.

"" Bạch Vũ Hàn, cậu chẳng phải là sinh viên chuyên ngành y khoa của đại học Harvard danh tiếng sao? Cậu có thể nói cho tôi biết khi một người đàn ông đang tràn trề sinh lực thì phải làm gì không?"". Andrew hỏi. Hắn nâng cằm cậu hướng về phía hắn.

"... "

" Hóa ra cậu đi học cũng chỉ là dạo chơi, ngay cả vấn đề đơn giản như vậy mà cũng không biết. Vẫn là để tôi chỉ dạy cho cậu."

Nói xong Andrew đè Bạch Vũ Hàn xuống, hắn xé rách chiếc áo ngủ trên người cậu. Thân hình hoàn hảo với nước da trắng nõn lộ ra trước mắt. Bạch Vũ Hàn khóc nức nở.

" Làm ơn, xin đừng...!"

Bàn tay của Andrew vuốt ve trên những đường cao tuyệt mĩ của cậu. Hắn nhếch mép cười. " Andrew phu nhân, cậu thật đẹp."

Đôi môi hắn phủ lên môi của Bạch Vũ Hàn. Lưỡi hắn giao du quấn quýt với lưỡi cậu. Hắn hôn dọc xuống xương quai xanh. Nơi nào mà hắn đã đi qua đều lưu lại vết hôn.

" Làm ơn! Dừng lại đi..." Bạch Vũ Hàn khóc lên.
Hắn nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cậu vì khóc. Cậu thật sự rất đẹp. Đôi mắt đen lóng lanh nước mắt khiến cho hắn mê hồn. Hắn hung hăn ôm lấy cậu ném lên trên giường, không cho cậu có bất kỳ cơ hội nào để phản kháng, một tay giữ chặt lấy cổ tay của cậu, một tay còn lại thì lau nước mắt cho cậu.

"" Andrew phu nhân, chúng ta tiếp tục thôi!""

Hắn cởi đồ trên người mình ra. Cơ thể màu đồng khỏe khoắn của hắn hiện rạ trước mặt Bạch Vũ Hàn.

" Andrew phu nhân, cậu hài lòng không?""

"..."

Hắn cởi quần lót của cậu, thứ đồ che chắn cuối cùng của cậu đã mất. Cơ thể trắng trẻo của cậu đối lập với ga giường màu đen khiến cho vẻ đẹp thanh khiết của cậu thêm ma mị.

Hắn đưa tiểu đệ đệ vốn đã sưng tấy len vì dục vọng của mình đâm thẳng vào hoa huy*t. Không có bất kỳ màn dạo đầu nào, cơ thể khô khốc của cậu bị xé rách một cách tàn nhẫn, Bạch Vũ Hàn đau đến nỗi muốn khóc thét lên nhưng không còn đủ sức, nước mắt cứ men theo hai bên má từ từ chảy xuống. Còn Andrew tinh lực rất dồi dào, trong cơ thể dường như đang có một ngọn lửa đang bùng cháy, tiểu đệ đệ bắt đầu kêu gào, anh chưa bao giờ một cảm giác sảng khoái to lớn đến vậy, mạnh mẽ đến đáng sợ, chỉ có thể dựa vào bản năng bên trong cơ thể, không ngừng nghỉ mà chiếm lấy cậu. Từng đợt lại từng đợt, đến nơi sâu thẳm nhất.................

Làm xong việc, Andrew đi vào phòng tắm, Bạch Vũ Hàn tuyệt vọng nằm trên giường, cả người đau đớn. Lấy chăn trùm người, gắng gượng đứng dậy ra khỏi phòng.

Trong phòng tắm, Andrew xả nước lạnh lên người. Tay hắn nắm chặt, gân xanh nổi lên. Vẻ mặt tràn đầy đau khổ, khác với sự hung bạo lúc nãy. Thống khổ, tuyệt vọng, khinh bỉ bản thân. Thay đồ, ra khỏi phòng thì thấy trên giường người đã chẳng còn đâu. Andrew biết bây giờ cậu đang ở đâu, hắn ra khỏi phòng ngủ, đi tới căn phòng bên cạnh, cậu đang ở đấy.

Nhìn cánh cửa phòng, hắn do dự, mở hay không mở? Tay đã đặt lên nắm đấm cửa nhưng vẫn không vặn nổi. Khi anh quyết định chiếm lấy cậu thì đồng thời anh đã mất đi tư cách an ủi cậu, anh chỉ có thể tàn nhẫn với cậu.

" Tiểu Hàn, cho anh xin lỗi vì đã làm tổn thương em!"" Andrew thống khổ.

Trong đầu hắn bây giờ chắp vá nhiều mảnh kí ức, của một thời đã qua. Ngày mà giữa anh và cậu vẫn chưa có thù hận. Andrew có một điểm yếu, chính là cậu vợ mới cưới của mình. Khi mà anh cầu hôn cậu, anh đã thực sự hi vọng cậu không đồng ý, hi vọng cậu tuyệt tình, anh không muốn cậu trở thành quân tốt trong bàn cờ của mình nhưng cậu lại chấp nhận, đeo chiếc nhẫn, nụ cười băng giá của cậu đã khiến anh tê dại. Đến cuối cùng anh vẫn phải dùng sai cách để yêu cậu.

Đôi chân hắn nặng nề bước đi, bóng dáng cậu độc đến lạ thường.

----------------------------------------------------

Nước lạnh xối xả lên thân hình đầy dấu hôn của Bạch Vũ Hàn. Nước mắt mặn chát rơi xuống. Bạch Vũ Hàn ngồi co ro trong bể tắm. Cuồng bạo, tàn nhẫn... tất cả những thứ anh làm với cậu đêm nay khiến cho cậu đau đớn. Dẫu biết rằng khi chấp nhận trở thành vợ anh thì sẽ phải chịu nhiều cay đắng nhưng không ngờ lại đến mức này. Đó hoàn toàn không phải là Andrew đã ở bên cậu suốt những năm thánh tuổi thơ. Anh xa lạ, xa lạ đến kinh hãi. Lúc anh xâm chiếm cậu, sự tàn bạo ấy khiến cậu thống hận.

" Andrew, anh dạy em tập chơi đàn dương cầm nhé!""

" Được."

" Andrew, sau này anh lấy em nhé!""

" Hảo."

" Andrew, anh hận gia đình em đến thế sao?"

" Đến cả địa ngục tôi cũng không hận bằng."

" Andrew, em chấp nhận lời cầu hôn của anh!""

" Chào mừng cậu tới địa ngục, Andrew phu nhân"
Hết chương 1
:coffee:
 
Sửa lần cuối:

Vũ Vincent

"Sống không dũng cảm phí cả thanh xuân"
Tham gia
8/11/20
Bài viết
199
Điểm cảm xúc
267
Điểm
63
Sáng hôm sau...

Andrew sau một đêm thác loạn, tâm trạng tối tăm đi. Trong đầu anh không ngừng hiện lên cảnh tối qua, những giọt nước mắt của cậu, tiếng cầu xin.Nhưng bất chợt anh cảm thấy lạ, liệu cậu có ổn không? Andrew chạy vội lên tầng lầu, căn phòng kia hầu như chẳng có tiếng động gì,cửa vẫn đóng. Mở cửa, đập vào mắt anh là nàn nước chảy từ phòng tắm lênh láng khắp sàn đá cẩm thạch. Anh đi vào phòng vệ sinh, Bạch Vũ Hàn cả người không mảnh vải nằm trong bồn tắm. Anh vội bế cậu lên, nước lạnh ngắt, người nóng bừng.

" Chết tiệt!"

Anh lấy khắn tắm choàng lên người cậu, vội vội vàng vàng bế ra khỏi phòng. Đưa về phòng mình.

" Cẩm Anh!" Andrew như kẻ mất hồn hét lớn lên.

Cẩm Anh ở dưới tầng chạy lên," Vâng!"

" Cả người cậu ấy lạnh ngắt, xem có chuyện gì xảy ra không?" Andrew lo lắng.

Cẩm Anh chưa từng thấy lão đại lo lắng như vậy bao giờ cả, ngay cả khi bản thân bị bắn cũng không toát ra sự yếu đuối nhưng bây giờ, lại khác. Cẩm Anh đi tới chỗ giường, nhìn chàng trai sắc mặt tái mét nằm ở đấy, mặt đỏ lên. " Thiếu gia...không mặc...!"


" Khám đi, táy máy tò mò gia đây cắt cổ!" Andrew quát.

Cẩm Anh nhận lệnh, tập trung cao độ khám bệnh. Cả người thiếu gia nóng bừng, chắc là do ngâm nước quá lâu. Lại nhìn vết thâm tím khắp cơ thể cậu, tối qua vừa "vận động kịch liệt" đã tắm, chắc là bị sốt lên. Anh lấy nhiệt kế ra đo. Sau một lúc lâu, nhìn con số biểu thị, hãi hùng.

" Thiếu gia bị viêm phổi do khí lạnh xâm nhập. Cộng với ngâm nước lạnh trong mùa đông quá lâu mà sốt cao quá, bây giờ trước hết là phải cho thứ gì vào bụng trước rồi mới uống thuốc, truyền dịch được."

" Nhanh bảo nhà bếp làm đi!"

" Vâng!"

Cẩm Anh rời đi. Andrew nhìn Bạch Vũ Hàn, bàn tay anh nắm chặt tay cậu. " Xin lỗi!" Tối qua nếu như anh mở cửa thì mọi chuyện chắc đã khác. Anh đi vào phòng thay đồ lấy quần áo mặc giúp cậu. Nhìn những vết thâm tím trên cơ thể cậu thì anh lại càng hận bản thân hơn.

Bạch Vũ Hàn mơ màng, nhìn thấy Andrew lo lắng cho mình thì khàn khàn nói, " Đây là...mơ sao?"

Andrew nghe tiếng Bạch Vũ Hàn thì vui mừng, ít ra cậu vẫn còn có ý thức," Tiểu Hàn, nghỉ ngơi đi em!""

" Đúng là mơ rồi...Chỉ trong mơ thì Andrew ca ca mới...ôn nhu...với...em như vậy!" Bạch Vũ Hàn cười yếu ớt.

Andrew nhìn nụ cười yếu đuối của cậu, trong tim quặn đau. Phải rồi, đối với cậu bây giờ anh chỉ là ác ma phá hủy đời cậu. Là tự tay làm vỡ, còn dám trách kẻ khác sao?

Andrew hôn nhẹ lên trán cậu. Vậy hãy để anh mãi ở trong giấc mơ của em là hồi ức.

------------------------------------------------------------------------------------


Bạch Vũ Hàn sốt tận 3 ngày, ngày nào Andrew cũng ở bên cạnh chăm sóc cho cậu. Lúc thì đút thuốc, bón canh... Tất tần tật việc gì anh cũng làm. Giúp việc trong nhà còn không thể nào nhận ra ông chủ lạnh lùng dạo trước đâu nữa.


Nhưng đến ngày cậu tỉnh dậy thì Andrew đã không còn ở bên cạnh. Lúc cậu tỉnh thì chỉ thấy quản gia ngồi một bên trông coi cậu. Vì vậy nên cậu đã chẳng biết được những việc đã xảy ra trong ba ngày qua.

Bạch Vũ Hàn ngồi ngẩn ngơ trong vườn hoa . Bây giờ, lá đã rụng, chỉ còn thân cây gầy guộc, đâu ai hay rằng thân cây này chính là loài hoa cao quý, khi hoa nở khoe sắc nó giống như Bạch Vũ Hàn vậy, nhìn sắc mắt của cậu, họ chỉ thấy vẻ rầu rầu, đượm buồn nhưng họ lại chẳng biết trước cậu cũng đã từng là chàng trai cười tươi như hoa.

" Thiếu gia, trời lạnh như thế này sao cậu lại ra đây ngồi cơ chứ?" Quản gia lo lắng chạy ra vườn, lấy chiếc áo lông phủ lên người cậu.

" Cảm ơn anh!" Bạch Vũ Hàn nhẹ nói.

" Ôi, bàn tay của thiếu gia đã cóng rồi này." Quản gia cầm lấy bàn tay cậu.

" Andrew, anh ấy chưa về sao?" Bạch Vũ Hàn hỏi. Kể từ cái đêm kinh hoàng kia, cậu đã chẳng còn gặp anh nữa.

" Cậu chủ bây giờ đang ở Pháp. Hình như bên kia có chuyện gì đấy nghiêm trọng xảy ra." Quản gia đặt tay sưởi vào tay cậu, ân cần nói.

" À, hóa ra anh ấy bận." Bạch Vũ Hàn nhàn nhạt nói. Anh bỏ đi, cậu phát sốt, anh cũng chẳng ở bên. Hóa ra mơ vẫn mãi là mộng. Andrew không giống như trong giấc mơ, nhẹ nhàng, ân cần với cậu.

Quản gia nhìn vẻ mặt rầu rầu của cậu, định nói cho cậu nhưng rồi lại thôi. Cậu chủ đã dặn dò kĩ lưỡng, không ai được để cho thiếu gia biết chuyện.

" Quản gia, nhờ anh thu dọn hành lí cho tôi được không? Kì nghỉ đông sắp hết rồi, tôi phải quay lại trường để tiếp tục học." Bạch Vũ Hàn nhẹ nói.

" Nhưng cậu chủ..."

" Mặc kệ anh ấy, tôi trong anh ấy chẳng đáng bao đâu!""
 
Top