Lượt xem của khách bị giới hạn

[Cổ đại] [Trùng sinh] Bách Niên - Mạn Nguyệt

[Cổ đại] [Trùng sinh] Bách Niên - Mạn Nguyệt
Tham gia
15/6/20
Bài viết
6
Điểm cảm xúc
35
Điểm
13
Bách Niên

Tác giả: Mạn Nguyệt

Thể loại: Ngôn tình, trùng sinh, HE

Tình trạng: Đang tiến hành

Số chương; Chưa xác định

Vài lời giới thiệu:

Nam, nữ chủ: Trương Ngọc, Thẩm Đài

Phối diễn: Rất nhiều nhân vật quần chúng

Tự hỏi rằng, nhân sinh có bao nhiêu năm, ngắn ngủi hay dài đằng đẵng?

Tự hỏi rằng, trong nhân sinh ấy, ta là ai, nàng là ai, chúng ta là gì của nhau?

Nếu nàng có thể nói với ta rằng, ta là người quan trọng nhất với nàng, là người nàng yêu nhất, thì ta cũng sẽ nói với nàng rằng, nàng là máu trong tim ta, là linh hồn trong thể xác của ta, là tình yêu ta luôn tâm niệm, khắc cốt ghi tâm.

Trong nhân sinh ấy, nếu ngắn ngủi, chỉ cần nàng cười với ta, nói yêu ta; nếu dài tựa trăm năm, chỉ cần nàng nắm tay ta, bên cạnh ta, ta sẽ cho nàng một tình yêu đầm ấm, một đời một kiếp một đôi, bách niên hảo hợp./.

Góp ý cho Mạn nhé!
 
Sửa lần cuối:
Tham gia
15/6/20
Bài viết
6
Điểm cảm xúc
35
Điểm
13
Chương 1: Hồi ức về nàng

“Đại ca ca, đại ca ca, chàng tới phủ để cầu hôn ta, có thật không?”

“Khanh Khanh, trong phủ Hộ quốc Đại tướng quân này, ngoại trừ nàng thì còn có ai khác để ta hao tâm tổn sức chứ! Đúng là được nuông chiều thành ngốc rồi.”

“Chàng mới là đại ngốc, ta chờ chàng lâu như vậy, bây giờ chàng mới đến, thế nhưng còn chê ta ngốc, vậy ta không gả cho chàng nữa.” Có đại cô nương nào đó, vừa nói vừa dẫm dẫm chân, có vẻ tức giận.

Nam nhân thân hình cao lớn, vững chắc, trên người mặc bộ trường bào màu đen, viền chỉ vàng thêu trúc, đứng đối diện vừa cười vừa xoa đầu đại cô nương, tuy ánh mắt hắn hơi rủ xuống nhưng vẫn có thể thấy được tình ý và sự nuông chiều vô hạn.

“Nàng có biết vì sao ta phải chờ đến tận hôm nay không? Bốn năm trước, ta chỉ là một nhị công tử của Hầu phủ, công danh hay quyền lực đều chẳng có gì cả, nói cách khác, ta chẳng khác nà kẻ ăn bám gia đình. Vậy nàng nói xem, nếu khi đó, ta đến cầu hôn, phụ thân nàng liệu có đồng ý?”

Hắn vừa nói, vừa đưa tay chạm vào mặt nàng, sau đó nâng cằm để nàng nhìn thẳng vào hắn. Đôi mắt đen nhánh của đại cô nương chớp chớp, rồi lại xoay tròn, giống như đang ngẫm nghĩ.

“Có làm sao chứ, ta yêu chàng, phụ thân cũng thích chàng, chàng tới cầu hôn thì phụ thân sẽ đồng ý thôi.”

Nào có ai ngốc như vậy, cứ như vậy mà gả đi cũng không sợ. Tình cảm của nàng dành cho hắn đậm sâu bao nhiêu, hắn biết rất rõ. Hắn cũng vậy, yêu nàng, thương nàng, sủng nàng nhưng hắn không đành lòng để nàng chịu thiệt thòi. Cô nương của hắn lớn lên kiêu ngạo bao nhiêu, xinh đẹp bao nhiêu thì khi nàng gả cho hắn, chí ít cũng phải kiêu ngạo, ngẩng cao đầu như thế. Hắn không thể để nàng chịu khổ, chịu vất vả, uỷ khuất, một chút cũng cũng không.

Hắn bước tới thêm hai bước, kéo nàng ôm vào lòng, đầu hắn gục trên hõm vai nhỏ nhắn, hắn nhẹ giọng: “Thẩm Đài, ta yêu nàng, ta muốn nàng được sống thoải mái, không lo, không phiền, vì vậy ta mới dồn hết sức phấn đấu để lấy được công danh, quyền thế. Chỉ khi như vậy, ta mới có thể lo cho nàng, bảo vệ nàng, nàng hiểu không?”



“Đại ca ca, chàng mau vén khăn đi, ta muốn nhìn chàng. Ta bị cái khăn này che khuất cả một ngày, chẳng thấy được gì cả!”

Nghe nàng hối thúc, hắn đưa tay lên miệng che lại nụ cười trên khoé môi. Hắn nghĩ, chắc chỉ có nàng mới dám hối thúc phu quân mau tháo khăn hỉ, nào giống tân nương tử hay e thẹn, xấu hổ khi xuất giá chứ!

Sau khi hắn vén khăn, nàng nở nụ cười thật tươi rồi bổ nhào vào hắn: “Đại ca ca, ta vui lắm, cuối cùng ta cũng gả cho chàng rồi.”

“Ta cũng rất vui, chỉ có điều, một tiếng đại ca ca này, nàng nên đổi lại thì hơn, xưng hô thế này là không đúng.”

Nghe hắn nói, nàng đưa mắt lên nhìn, tay bẹo bên má. Thấy thế, hắn thuận thế ôm nàng, hôn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng mà mình khao khát.

“Ngoan nào, gọi một tiếng phu quân!” Hắn thì thào, nỉ non bên môi nàng.

“Phu… quân, phu quân” Một tiếng phu quân còn chưa dứt, hắn liền hôn nàng thật sâu, nuốt vào âm thanh ngọt ngào kia. Hắn ôm nàng, vuốt ve eo thon của của nàng, sau đó ôm nàng đi nhanh đến giường hỉ.





Khanh Khanh, Khanh Khanh!

Bừng tỉnh trong đêm khuya, hắn nhìn mọi thứ xung quanh, dường như tất cả đang chìm trong bóng tối, thứ bóng tối mơ hồ, hoặc huyễn, đáng sợ. Hắn đưa tay lên trước mặt huơ huơ, muốn thử bắt lấy gì đó nhưng không thể.

Hắn cười ha ha một tiếng, đau đớn, bất lực.

Khanh Khanh, Thẩm Đài, người hắn yêu như sinh mạng, nàng đang ở đâu? Hắn khàn khàn thì thào, không ngừng hỏi vì sao, nước mắt cũng theo khoé mắt mà rơi xuống một đường trên khuôn mặt.

Nam nhân mấy khi mà rơi lệ, có lẽ, hắn rất đau, rất khổ sở, không kiềm chế nổi nên mới để nó rơi như thế!



Trương Ngọc ơi Trương Ngọc, ngươi còn lừa người dối mình đến bao giờ, sự thật đã bày ra trước mắt, ngươi còn trốn tránh đến bao giờ. Trốn tránh đến bao giờ? Hắn cũng muốn biết. Lẽ ra hắn đã chết, nhưng ông trời cho hắn sống lại, sống lại một lần nữa với thân phận đó, con người đó, nhưng không có Thẩm Đài, không có nữ nhân của hắn.

Bốn năm, hắn sống lại tại thời điểm đã có mọi thứ trong tay, là lúc hắn muốn cưới nàng vào phủ, cho nàng một cuộc sống hạnh phúc. Hắn mừng như kẻ ngốc ngếch vì nghĩ rằng, trời cao thương tiếc, nếu đã cho hắn sống một lần nữa thì Thẩm Đài của hắn chắc chắn cũng sẽ giống hắn. Nhưng thực tại phủ phàng thế nào, nó như một con dao đâm thẳng vào tim hắn, để cho máu thịt ướt đẫm, để hắn thấy đau mà tỉnh, để hắn phải đối mặt sự thật rằng, hai mươi năm này, cái tên Thẩm Đài chưa từng xuất hiện, chưa từng can hệ vào cuộc đời của hắn.

….



Phủ Tướng quân,

Một chiếc xe ngựa dừng lại trước cổng phủ Tướng quân, từ trong xe bước ra là Đại tổng quản bên cạnh Phong Đế, trên tay ông ta cầm theo một thánh chỉ màu vàng được xếp chỉnh tề.

Hạ nhân trong phủ thấy người trong cung đến, không dám chậm trễ mà lập tức chạy vào báo cho quản gia, tiếp đó là mời vị Đại tổng quản vào bên trong.

“Ta đến truyền khẩu dụ của Hoàng thượng, không biết Trương tướng quân có ở phủ hay không?”

“Bẩm công công, nô tài đã sai hạ nhân đi mời tướng quân, công công đến đại sảnh ngồi một hồi, tướng quân sẽ tới ngay” Trả lời ông ta là tổng quản trong phủ, tên Trương Bách.

Thường Niên thấy cách ứng đáp của quản gia, trong mắt lộ ra vẻ hài lòng. Ông ta gật gật đầu rồi theo Trương Bách vào.

Trà nước được dâng lên, một lúc sau thì có tiếng hạ nhân báo “tướng quân tới”. Thường Niên đứng dậy chờ Trương Ngọc bước tới gần, lễ một tiếng.

“Nghe hạ nhân báo là Thường công công đến tìm ta?” Một giọng nói trầm ấm vang lên, cứng cáp, đầy khí phái. Chỉ nghe giọng nói cũng đủ hình dung chủ nhân của nó là một người khí khái mạnh mẽ thế nào.

“Lão nô đến đây, trước là thăm hỏi tướng quân, sau là truyền khẩu dụ của Hoàng thượng.”

“Vậy mời Thường công công truyền.”

Nghe Trương Ngọc nói xong, Thường Niên lập tức mở thánh chỉ, truyền gọi tiếp chỉ.
 
Sửa lần cuối:
Top