Vào một buổi sáng tháng Sáu năm 2019, khi những tia nắng đầu tiên còn chưa kịp xuyên qua tán lá dừa dày đặc của huyện Mỏ Cày Nam, ông Tám đã bắt đầu một ngày như mọi ngày trong suốt ba mươi năm qua.
Buổi sáng của ông thường bắt đầu bằng một thao tác quan trọng: kiểm tra mình còn sống không. Ông làm điều đó bằng cách khều nhẹ lên mu bàn chân xem còn cảm giác không. Sáng nay, chân trái lạnh như đá, chân phải thì có con kiến đang bò. Vậy là vẫn sống.
Ông bước ra sân, trời nắng nhẹ, gió thổi đủ để lá chuối giật nhè nhẹ như vẫy đuôi chó con. Con mèo tên Mắm leo lên nóc tủ, nhìn ông với ánh mắt như thể vừa phát hiện ông đã ăn hết phần cá khô của nó. Và đúng là ông đã ăn thật.
Việc đầu tiên khi ra vườn, ông hay vỗ về từng gốc dừa, trò chuyện với chúng như những người bạn cũ. "Hôm nay tụi bây mày thấy trong người sao? Nước có ngọt không?" - ông hỏi, và tin rằng đám dừa cũng đang trả lời ông bằng tiếng lá xào xạc. Khu vườn của ông là một thế giới thu nhỏ, với mùi đất ẩm sau một đêm, mùi hoa bưởi thoang thoảng và tiếng chim cu gáy đều đặn trên cành.
Ông Tám, tên đầy đủ là Nguyễn Văn Tám, 84 tuổi, từng là một cán bộ mẫn cán của hợp tác xã dừa Bến Tre thời bao cấp. Ông nhớ như in cái thời mà "năng suất" là một từ thiêng liêng và những trái dừa được cân đo đong đếm cẩn thận trước khi lên đường "phục vụ tổ quốc". Ông từng có một sáng kiến về việc dùng gáo dừa làm mũ bảo hiểm, nhưng nó đã thất bại thảm hại sau khi vị chủ tịch hợp tác xã đội thử và bị ong mật làm tổ bên trong chít đến hói đầu.
Thằng cháu gọi ông là “ông già khó tính” vì ông thường xuyên chửi thề khi coi dự báo thời tiết mỗi khi nghe sắp có mưa, nhưng vẫn đều đặn đi họp tổ dân phố mỗi chiều, ngồi nghe hết 45 phút để rồi đứng dậy phát biểu: “Tôi không có ý kiến, nhưng tôi không đồng ý.”
Sau khi tưới dừa, ông Tám bật chiếc radio National cũ kỹ, dò đúng tần số quen thuộc để nghe một bản vọng cổ của nghệ sĩ Út Trà Ôn. Giọng ca buồn não ruột của bà như một phần không thể thiếu của buổi sáng. Và rồi, nghi thức quan trọng nhất bắt đầu: mài dao.
Con dao phay của ông Tám không phải là một con dao bình thường. Nó là di vật của ông nội ông, một người thợ rèn tài hoa. Nó đã ở trong gia đình hơn một thế kỷ, đã chặt hàng trăm ngàn trái dừa, và theo ông Tám, nó có linh hồn. Ông dành đúng mười lăm phút mỗi sáng để mài nó trên một hòn đá ướt lấy từ dưới mương. Ông mài chậm rãi, đều đặn, mỗi một đường mài là một lần chiêm nghiệm về cuộc đời. Với ông, độ sắc của con dao tỷ lệ thuận với sự bình yên trong tâm hồn. Một con dao cùn, theo ông, sẽ dẫn đến một cuộc đời cùn mòn, đầy bực dọc.
Thế giới bên ngoài khu vườn của ông đang sôi sục. Trên radio, sau bản vọng cổ, một giọng đọc tin tức khô khốc nói về "khủng hoảng năng lượng toàn cầu", "giá khí đốt tăng phi mã", "châu Âu đối mặt với mùa đông lạnh giá". Ông Tám không hiểu rõ lắm. Châu Âu ở đâu? Khí đốt là cái gì? Ông chỉ biết ở xứ ông, người ta chỉ cần vài gáo dừa khô là có thể nhóm lên một bếp lửa ấm cúng.
Chính vào lúc đó, cô bưu tá xã, một cô gái trẻ tên Mai, chạy chiếc xe đạp lọc cọc vào sân nhà ông. "Ông Tám ơi, cháu phát quảng cáo ngoại quốc nè!" Mai là sinh viên ngành ngôn ngữ Anh mới ra trường, về quê làm tạm công việc này trong lúc chờ cơ hội. Cô luôn tò mò về thế giới bên ngoài.
Tờ quảng trông rất lạ. Nó được in bởi một tổ chức có cái tên dài ngoằng mà ông đọc muốn líu lưỡi: "Stiftelsen för Global Hållbarhetsinitiativ" ở Thụy Điển. Mai phải dùng Google Dịch trên điện thoại mới hiểu lờ mờ đó là "Quỹ Sáng kiến Bền vững Toàn cầu". Sau một tuần nghiền ngẫm với sự trợ giúp của cuốn từ điển Pháp-Việt xuất bản năm 1958 và sự tò mò của Mai và sự trợ giúp của google dịch, ông Tám dịch ra bằng tiếng Việt cứng nhắc kiểu Google Translate, có đoạn:
“Tái chế – tái tạo – tái hòa nhập năng lượng! Mỗi hành động nhỏ là một bước lớn cho hành tinh.”
Ông Tám ngó quanh, ông chưa từng tái chế cái gì ngoài việc dùng lại hũ kem cạo râu để đựng tăm. Nhưng hôm nay, có gì đó khiến ông cảm thấy... mình nên hành động.
Ông quyết định hồi âm. Mai giúp ông soạn thảo. Bằng một thứ tiếng Việt mộc mạc của ông, được Mai dịch sang thứ tiếng Anh hơi sách vở, lá thư được viết ra:
“Kính gửi quý ngài Thụy Điển,
Tôi là Nguyễn Văn Tám, 84 tuổi, ở Bến Tre, Việt Nam. Làm nghề trồng dừa tới nay đã được 63 năm, không bị tai nạn lao động, chỉ có một lần rớt từ cây xuống vì khỉ nhảy qua. Nay nghe nói bên mấy ông lạnh, không có gas, dân run rẩy. Thấy vậy, tôi xin đề nghị giải pháp là Đốt cùi dừa
. Ở xứ tôi, chúng tôi có rất nhiều dừa. Cái cùi dừa (copra) sau khi phơi khô, đốt lên thì lửa cháy đượm và nóng lắm. Có thể dùng để nấu ăn, sưởi ấm. Đây là năng lượng từ mặt trời và đất mẹ, không cần khoan đào gì hết. Nếu quý ngài cần, tôi có thể gửi một ít qua làm mẫu.
Địa chỉ: nhà màu xanh lá, gần tiệm cắt tóc Ba Nhớ, ấp 4, xã Hữu Định. Ai cũng biết tôi.
Thân ái,
Nguyễn Văn Tám.”
Lá thư được Mai gửi đi ghi rõ địa chỉ như trên tờ rơi quảng cáo: Greta Foundation – Stockholm – Sweden.
Lá thư được gửi đi trong một buổi chiều có mưa phùn. Bưu điện xã Hữu Định chỉ có một người phụ trách tên Dậu, người này tưởng "Stockholm" là tên một loại cá hộp, nên... gửi thư chung với kiện hàng của tiệm tạp hóa đang xuất qua Phần Lan.
Vài tuần sau, lá thư đó được vận chuyển qua ba lần kiểm tra hải quan, một lần suýt bị ném vào máy hủy vì nhân viên tưởng đó là thư nặc danh (do chữ quá xấu), và cuối cùng đến được văn phòng Tổ chức Năng lượng Tái tạo Liên minh châu Âu nhờ… một con chó nghiệp vụ ngửi nhầm keo dán là chất sinh học mới.
Tại Stockholm, lá thư đến tay Lars, một nhân viên thực tập 22 tuổi đang chán nản với công việc phân loại thư từ. Cậu ta đang mơ về một kỳ nghỉ ở Ibiza hơn là cứu thế giới. Thấy lá thư viết tay từ Việt Nam, Lars cho rằng đó là thư của một người già cô đơn và xếp nó vào mục "Thư của công chúng phúc đáp bằng mẫu tự động". Nhưng hệ thống phúc đáp tự động lại đang bị lỗi sau một lần cập nhật phần mềm thất bại. Lá thư của ông Tám nằm im trong một chiếc khay bằng nhựa.
Câu chuyện sẽ kết thúc ở đó nếu không có Cường “Cùi”. Cường là cháu trai ông Tám, một thanh niên 25 tuổi với mái tóc nhuộm vàng cháy và ước mơ trở thành “chiến thần livestream” để trả nợ cho một phi vụ đầu tư tiền ảo thua lỗ và để gây ấn tượng với cô bán chè ở đầu hẻm. Cường đã thử bán mọi thứ: kem trộn trắng da từ nước cốt dừa (khiến da người dùng chuyển sang màu xanh lá mạ), kẹo dừa "siêu dính" (khách hàng phàn nàn rằng nó dính chặt cả hai hàm răng), và cả những con vật nuôi làm từ gáo dừa (trông chúng quá đáng sợ).
Hôm đó, sau một buổi livestream bán cùi dừa khô chỉ có ba người xem (một là mẹ anh, hai là hai tài khoản ảo của chính anh), Cường rơi vào tuyệt vọng. Anh nhìn đống cùi dừa chất trong góc nhà và một ý tưởng điên rồ lóe lên. Lấy cảm hứng từ những video "giải cứu nông sản" và những khẩu hiệu to tát trên mạng, anh quyết định nâng tầm sản phẩm của mình.
Anh ta lấy một tấm bạt cũ, dùng bút lông viết lên dòng chữ thật to:
“DỪA NĂNG LƯỢỢNG SẠCH – 100% ORGANIC – ZERO CARBON – ĐỐT CẢ CHÂU ÂU ẤM LÊN!”
Để trông chuyên nghiệp hơn, Cường nhớ lại lời một người bạn "chuyên gia IT" tên Tí, người chuyên cài win dạo, rằng nên dùng VPN để livestream sẽ không bị giật. Anh ta cài một ứng dụng VPN miễn phí, và khi được hỏi chọn máy chủ, anh ta thấy cái tên "Switzerland" (Thụy Sĩ). Nghe có vẻ sang trọng và đáng tin cậy, giống như đồng hồ vậy. Anh ta nhấn chọn.
Video livestream bắt đầu. Cường, với vẻ mặt nghiêm trọng, cầm hai miếng cùi dừa khô đập vào nhau chan chát. "Thưa quý vị," anh ta nói hùng hồn, "Đây không phải là cùi dừa bình thường. Đây là tương lai của năng lượng! Một giải pháp từ Mẹ thiên nhiên Bến Tre, Việt Nam! Zero carbon, 100% hữu cơ! Hãy tưởng tượng, mỗi gia đình ở châu Âu sẽ có một túi 'Dừa Energy' của chúng tôi. Mùa đông sẽ không còn lạnh giá!"
Video của Cường vô tình được một thuật toán AI của Ủy ban châu Âu (EU) quét qua. Con AI với cái tên là “Sáng kiến Xanh”, được một nhóm thực tập sinh ở Brussels tạo ra với mục tiêu tìm kiếm các giải pháp năng lượng đột phá trên mạng xã hội. Nó được lập trình để nhận diện các từ khóa: “Năng lượng sạch”, “Zero Carbon”, “Châu Âu”. Lần này, nó còn quét thêm hai yếu tố mới: “Dừa” (từ video của Cường) và “Thụy Sĩ” (từ địa chỉ IP máy chủ).
Trong bộ não điện tử của Nexus, các dữ kiện được kết nối một cách đầy sáng tạo:
- Sản phẩm: Nhiên liệu sinh học dạng rắn ("Dừa").
- Đặc tính: Sạch, không carbon, hiệu suất cao ("Đốt cả châu Âu ấm lên").
- Nguồn gốc: Việt Nam.
- Cơ sở pháp lý/tài chính: Đặt tại Thụy Sĩ (trung tâm tài chính và công nghệ an toàn).
- Suy luận logic của AI: Một công ty đặt máy chủ ở Thụy Sĩ, nói về một sản phẩm phi tập trung (dừa có ở khắp nơi), lại có "vỏ cứng" (hard shell) bảo vệ, thì chắc chắn đang sử dụng công nghệ blockchain để quản lý chuỗi cung ứng an toàn.
Kết quả phân tích của AI: Một startup công nghệ nông nghiệp tiềm năng có tên
“Dừa Energy”, đặt tại Việt Nam với văn phòng đại diện ở Thụy Sĩ, đang phát triển một loại nhiên liệu sinh học dạng rắn, hiệu suất cao, dựa trên nền tảng blockchain.
Báo cáo được tự động gửi đến bàn làm việc của các nhà hoạch định chính sách ở Brussels, đúng vào lúc người giám sát là một viên công chức người Pháp tên Pierre, đang thưởng thức bữa trưa với bánh sừng bò và đang phàn nàn về việc AI đang lấy mất việc làm của con người.