Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Tuyết Thảo - Cửu Lộ Phi Hương

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Tuyết Thảo - Cửu Lộ Phi Hương

Tam Thất

nhân chi sơ, tính bản thiện
Tham gia
13/4/19
Bài viết
1,705
Điểm cảm xúc
1,399
Điểm
113
Vì sao muốn giết Tưởng Thanh Thanh, có lẽ ngay chính Tô Mặc cũng không nói rõ, những ngày tháng trước khi gặp lại Tuyết Thảo, hắn tựa như người bị mắc bệnh, lòng không yên, ngủ không ngon giấc, một ngày rồi một ngày nhìn thấy bệnh mình càng trở nên nguy kịch, một ngày rồi lại một ngày thần trí không tỉnh táo.

Ngày ấy sau khi trở về, Tuyết Thảo không thường gặp mặt Tô Mặc nữa, Tô Mặc cũng không miễn cưỡng nàng, cho đến ba ngày sau, cuối cùng Tuyết Thảo nhịn không được nữa, lúc đang dùng cơm nói với Tô Mặc: “Ngươi đi đi.” Tô Mặc và nàng từ đầu đến cuối cũng không cùng một loại người, “Trước kia ngươi đã cứu ta, mang ta về Thanh Lạc Môn, lần này chỉ đơn giản là ta cứu ngươi, trả lại ngươi một ân tình, ta và ngươi không nợ gì nhau.”

Tô Mặc vừa ăn cơm vừa bình tĩnh trả lời: “Không đi.”

Tuyết Thảo suy nghĩ, dù sao bây giờ nàng cũng đánh không lại Tô Mặc, hắn không đi, nàng cũng không có cách nào. Vì thế nàng cũng vùi đầu ăn cơm: “Tô Mặc, một ngày nào đó, ta sẽ bị ngươi hại chết.”

Tô Mặc hí mắt cười nói: “Trước lúc đó, ta sẽ cứu nàng.”

Ông trời giống như muốn Tô Mặc thực hiện lời hứa hẹn của hắn, nửa tháng sau, người truy đuổi lại tới, chỉ là lần này người dẫn đầu cư nhiên là minh chủ võ lâm Tưởng Phương. Tưởng Phương người này lòng dạ độc ác lại giỏi suy tính âm mưu, hắn đến nhất định nắm chắc mười phần có thể giết Tô Mặc.

Nhóm bọn họ có hơn mười người lập tức xông vào ngôi nhà nhỏ trên núi, đánh đổ dược liệu, lật tung mọi thứ trong nhà.
SPONSORED / ĐƯỢC TÀI TRỢ
Tô Mặc mang theo Tuyết Thảo trốn trong một bụi cây ở chỗ cao, Tuyết Thảo nhìn thấy bọn họ, nắm tay nắm rất chặt.

Tô Mặc vỗ vỗ lưng của Tuyết Thảo, bỗng nhiên nói: “Tuyết Thảo, ta còn chưa muốn chết.” Hắn khẽ cười nhạt, giống như ba năm trước đây lúc đẩy Tuyết Thảo xuống vách núi, trong mắt không có nửa phần tình cảm, “Mục tiêu của bọn họ là ta, Tuyết Thảo giúp ta dẫn dụ bọn họ rời đi có được không? Cho dù chỉ dẫn dụ đi một nửa trong số bọn họ, ta cũng có thể giải quyết đám còn lại.”

Tuyết Thảo lẳng lặng nhìn Tô Mặc hồi lâu, bỗng nhiên bất đắc dĩ cười: “Điều mà lần trước ta nói, một ngày nào đó, ta sẽ bị ngươi hại chết.” Đôi mắt của nàng lạnh đi, giọng nói cũng hơi khàn, “Tô Mặc, chuyện ân hận nhất trong cuộc đời của ta chính là gặp gỡ ngươi.”

Không bỏ xuống được, không cắt đứt được, một lần rồi lại một lần bị thương tổn, nàng lại còn ngốc đâm đầu vào hắn.

Người đứng lên, Tuyết Thảo không thèm nhìn lại Tô Mặc dẫu chỉ một ánh mắt, dựa theo địa hình quen thuộc trên núi mà xoay người chạy xuống chân núi, Tô Mặc nheo mắt mỉm cười, nhìn Tuyết Thảo không hề quay đầu lại mà dần dần chạy xa, Tô Mặc nghĩ, nhưng hắn thật ra cảm thấy, cả đời này điều tốt đẹp nhất chính là gặp Tuyết Thảo, lúc mười sáu tuổi gặp nàng, nhặt nàng mang về, lúc hai mươi sáu tuổi lại gặp nàng, lần này ngược lại nàng nhặt hắn về.

Chẳng qua là..... Một lần gặp mặt, một lần tương phùng, kết cục cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Người Tuyết Thảo chà xát vào đám cây cối vang lên tiếng “sàn sạt” lập tức khiến cho bọn sát thủ chú ý.”Hắn ở bên kia!” “Đuổi theo!” Hai gã sát thủ đang muốn đuổi theo, hai cành cây bắn thẳng vào đầu gối của bọn họ.

Tô Mặc từ trong bụi cây đứng dậy, cười nhạt, trên nét mặt một mảnh xơ xác tiêu điều.

Tuyết Thảo đúng là vẫn còn rất ngốc cũng quá thiện tâm. Nàng không biết tính toán, trước kia hắn cứu nàng một lần, cũng giết nàng một lần, Tuyết Thảo cứu hắn một lần cũng nên giết hắn một lần mới đúng, nhưng hắn biết Tuyết Thảo mềm lòng, không thể xuống tay được, như vậy để hắn chủ động chấm dứt mạng sống này, lúc này mới thật sự là hai người không nợ gì nhau.

Tưởng Phương vừa nhìn thấy Tô Mặc lập tức giận dữ: “Tiểu tử nạp mạng đi!”

Tô Mặc liếc nhìn một lần nữa về nơi bóng dáng của Tuyết Thảo biến mất, quay đầu liền thi triển khinh công chạy lên núi.

Hôm nay mạng này khó bảo toàn, dứt khoát làm cho nàng hận hắn, hoàn toàn chặt đứt ý niệm nhớ nhung, nếu không có nhớ mong, cũng sẽ không đau khổ.
 

Tam Thất

nhân chi sơ, tính bản thiện
Tham gia
13/4/19
Bài viết
1,705
Điểm cảm xúc
1,399
Điểm
113
Hôm sau Tuyết Thảo lại về nhà, trong nhà còn lại một mảnh vắng lặng, căn nhà lộn xộn nhắc nhở nàng lúc trước nơi này đã xảy ra chuyện gì, Tô Mặc đi đâu rồi? Tốt nhất là chết đi. Nét mặt Tuyết Thảo lạnh lùng cười không chút thay đổi. Nàng bắt đầu quét tước nhà cửa, nhặt đồ dùng trong nhà lên, nhặt dược liệu lên phân loại lại.

Cho đến lúc chạng vạng, mới làm cho căn nhà khôi phục lại nguyên trạng.

Ban đêm, Tuyết Thảo muốn tắm rửa sạch sẽ một chút, nàng nấu xong nước, lúc cởi quần áo, cây trâm gỗ đột nhiên rơi xuống đất. Tuyết Thảo nhặt cây trâm gỗ lên, hình dáng cây trâm cực kỳ đơn giản, ở đuôi trâm dùng lưỡi dao tinh tế khắc bốn chữ “Tô Mặc Tuyết Thảo”, chữ nhỏ như vậy nhưng khắc vô cùng đẹp, người đó nhất định dùng hết mười phần tâm tư để khắc.

Tuyết Thảo sửng sờ một chút, trong chớp mắt đầu óc chỗ trống, hình như đột nhiên nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, nàng giật mình hiểu ra, chắc chắn Tô Mặc sẽ không bao giờ … trở về nữa.

Ngày hôm sau, Tuyết Thảo vẫn như thường ngày lên núi hái thuốc, kiếm củi, về nhà bổ củi, nấu xong cơm, Tuyết Thảo theo thói quen bới hai chén cơm, mang vào trong nhà, đặt ở trên bàn, Tuyết Thảo ngồi xuống, lấy cho mình một đôi đũa, đưa một đôi đũa khác ra nhưng vẫn không có người tiếp nhận.

Tuyết Thảo ngây người hồi lâu, giương mắt lên nhìn, trong ánh phản quang của mặt trời buổi ban chiều hình như có người ngồi xuống, mỉm cười với vẻ mặt hạnh phúc nhìn nàng, nhưng khi nàng chớp mắt một cái, đâu còn người như vậy nữa.

Tuyết Thảo cắm chiếc đũa xuống, giống như tấm bia trong bát cơm. Nàng vùi đầu ăn cơm, lại nếm thấy vị chua xót từ khóe mắt mình chảy xuống. Chua xót càng lúc càng nhiều, Tuyết Thảo chưa từng hận Tô Mặc như thế, mặc dù ba năm trước đây, khi hắn đẩy nàng xuống vách núi cũng chưa từng hận hắn như thế.

Tô Mặc còn có bản lĩnh như vậy, hắn ngốc nghếch đến độ mỗi nơi đều lưu lại dấu vết của hắn, ăn cơm, trang điểm, hái thuốc, xuống núi, khắp nơi đều là những hồi ức. Vì sao phải gặp lại, vì sao trong căn phòng này đều lưu giữ ký ức về hắn, nếu như ngay từ đầu bọn họ là người xa lạ, thì thật tốt biết bao.

Không có bắt đầu sẽ không có kết thúc, lại càng không có đau đớn.

Trời cao nhân từ đối với Tô Mặc, lại tàn nhẫn đối với Tuyết Thảo.

Ngoài cửa, gió thu đã thổi, cuốn qua khu vườn hoang vắng, phất qua vẻ mặt lạnh lẽo của nàng.

Thì ra, thấm thoát, đã vào thu lạnh. Tuyết Thảo ngẩng đầu, yên lặng nghe bóng cây cô tịch “sàn sạt” khắp núi, năm tháng sau này, những gì đã mất đi ngày hôm qua, khó có thể chờ mong trở lại.

HOÀN
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top