[Xuyên không] Vân Thả Trụ (Mây Ngừng Trôi) - Trần Đăng
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 15,556
- Điểm cảm xúc
- 6,326
- Điểm
- 113

Chương 30: Đi đường
Editor: trucxinh0505
Ngày hôm sau, Quản phu nhân bày hương đường, nghiêm mặt nói với Cấp Vân: “Giáo ta có bốn giới, giới thứ nhất là sắc giới, hành hiệp trượng nghĩa, đi lại bên ngoài, nếu ỷ võ công cao cường, làm nhục trong sạch người, đuổi khỏi môn hộ; Giới thứ hai, trộm giới, không được mang ý nghĩ đánh cắp hoặc trộm tài vật người khác, gây bại danh dự môn hộ; Giới thứ ba không được bán nghệ, võ nghệ giáo ta không phải dùng múa may, bán nghệ bên ngoài, ảnh hưởng môn hộ chịu tai tiếng; Giới thứ bốn là không truyền bên ngoài, chọn người hiền đức chỉ dạy, nếu vô ý truyền cho người tâm thuật bất chính, dù ở chân trời góc biển, cần phải truy tới cùng, phế bỏ một thân võ nghệ đó.”
Cấp Vân nghiên cẩn trả lời: “Đệ tử nguyện tuân giới lệnh.”
Quản phu nhân lại nói: “Chúng ta người tập võ, một thân võ nghệ, phải đền đáp xã tắc, diệt trừ xu nịnh, gian ác, không được cậy mạnh hiếp yếu, không được dễ dàng cuốn vào tranh đấu bang phái hắc đạo, càng không so võ đánh nhau cùng người, nhưng nếu tham dự đại hội võ nghệ, phải toàn lực ứng phó, không thể hạ thấp uy phong môn phái, ngươi biết chưa?”
Cấp Vân đã hiểu rõ, gật đầu đáp vâng.
Trên mặt Quản phu nhân nhẹ giảm uy nghiêm, đốt ba nén hương đưa Cấp Vân bái lạy, trong lòng càng nhìn càng vừa lòng đối với người đệ tử này, hỏi nàng: “Ngươi còn có chuyện gì phải làm sao? Qua hai ngày chúng ta phải lên đường về chỗ ở của ta.”
Cấp Vân suy nghĩ trong chốc lát hỏi: “Ta có thể viết thư chào từ biệt nhóm người Hạ đại tỷ không?”
Quản phu nhân sửng sốt nghĩ nghĩ nói: “Có thể, ngươi tự mình đi chào từ biệt đều được.”
Cấp Vân lắc đầu nói: “Viết phong thư là được, các nàng đã cứu ta, tương lai ta nếu có thành tựu lại trở về gặp các nàng, hiện giờ ta không giúp gì được họ…” Thêm nữa, ngày đó người đến ám sát, sau khi mọi người được cứu, trên người nàng ẩn giấu không ít bí mật, không biết nên giải thích cùng mọi người thế nào, chi bằng cứ xa cách, ngày sau có việc lại nói.
Quản phu nhân gật đầu nói: “Có lòng cảm ơn, tương lai tất có thành tựu lớn…” Vừa nói vừa đi trãi một tờ giấy cho nàng viết thư, nàng cầm bút xiêu xiêu vẹo vẹo viết mấy chữ, nói hiện tại bản thân rất tốt, đã bái sư, tương lai có cơ hội sẽ trở về gặp bọn họ, nàng viết chữ không nhiều, cũng may Quản phu nhân có việc đi ra ngoài, không thấy nàng viết thư.
Ủy thác tiểu nhị đưa đi, ngày đó Quản phu nhân liền khởi hành mang theo Cấp Vân cùng Vệ Cẩn về nơi nàng ở.
Đi được mấy ngày, bầu trời hạ tuyết, Quản phu nhân nhìn Cấp Vân áo bông có chút đơn bạc, nhíu nhíu mày, lại tìm một nơi nghỉ ngơi. Bởi vì Cấp Vân bị nàng vội mang đi, trên người mặc mỗi một bộ đồ, Cấp Vân cũng không so đo, Quản phu nhân lại ngượn ngùng.
Thời gian vội vàng nên ở lữ quán, lại nhìn chằm chằm tiểu nhị lau dọn trước sau một lần, không cần trãi đệm chăn bọn họ, mang chăn đơn bản thân trãi lên. Sắp xếp xong, nàng mang hai người bọn họ đi mua trang phục dày, mua cho Cấp Vân một bộ quần áo bông dày cùng một đôi giày da cao đến đầu gối, Cấp Vân có chút thẹn thùng, Quản phu nhân nhìn Cấp Vân váy áo bông, bên ngoài phủ thêm áo khoác lông thỏ, trùm mũ lông xù xù lên, nổi bật môi hồng răng trắng, mi thanh mục tú, lộ ra tươi cười khó được, nàng có chút bất mãn nói: “Đáng tiếc trong tiệm chỉ có áo lông thỏ, không có áo lông dài.”
Tiểu nhị đứng một bên cười theo, trong lòng âm thầm chửi thầm: Tuổi này hài tử mau cao lớn, huyện thành nhỏ này nhà ai bỏ được mua trang phục tốt như vậy, đến lông thỏ này, chỉ có tiểu thư Huyện thái gia đặt làm, kết quả ăn tết xong mất chức, vội vàng về quê không muốn nữa, mới để lại đây, ngày thường người bình thường, nào đi mua trang phục, đều tự mình mua nguyên liệu về may vá.
Quản phu nhân lại mua cho nàng thêm bộ áo bông màu xanh lục, trong ngoài mua đủ ba bộ, bản thân nàng không thích mang trang sức, bởi vậy chỉ mua chút dây buộc tóc cùng màu quần áo cho Cấp Vân, nghĩ nghĩ vẫn nên mua hai cái kẹp hoa vấn tóc, lại mua chút đồ dùng sinh hoạt linh tinh nữ nhân, sau đó cũng mua một ít cho Vệ Cẩn, tiêu hơn một trăm lượng bạc, mới gật đầu làm tiểu nhị đóng gói tất cả mang trở về. Tiểu nhị nhìn nàng ra tay hào phóng, miệng cười đến mang tai, miệng ngọt không chỉ khen công tử tiểu thư lớn lên tuấn tú lịch sự vân vân, Quản phu nhân tuy không để ý tới hắn, lại cũng không phủ nhận, đưa tay cầm cái kẹp hoa vấn hai búi tóc nhỏ cho Cấp Vân, nhìn chằm chằm nàng một chút, lại đẹp đôi khuyên tai Minh Châu, nổi bật trên váy áo bông màu vàng nhạt, áo khoát lông thỏ, thình lình biến thành tiểu thư quan gia, ngay cả Vệ Cẩn cũng nhìn nhiều nàng lâu một ít. Quản phu nhân sau khi đánh giá nàng một lúc lâu, gật đầu tán dương, thấp giọng nói: “Nữ hài tử, cần phải trang điểm một chút mới tốt, quá mộc mạc không mừng.” Trên mặt lại xẹt qua một tia phiền muộn.
Cấp Vân lần đầu bị trang điểm tỉ mỉ như vậy, có chút không được tự nhiên, nhưng cũng theo Quản phu nhân bài bố, đứng trước gương trong tiệm, nhìn thiếu nữ búi tóc hai trái đào, lại nhớ tới bản thân khi mới đến thế giới này, mẫu thân ruột của mình, cũng cho mình ăn mặc như thế này, váy áo thêu hoa, châu ngọc đầy đầu, không biết muội muội nàng, hiện tại còn sống không? Nếu cả hai cùng chạm mặt, có thể cũng giống như ở trước gương hay không?
Mua đồ vật xong, Quản phu nhân lại mang theo bọn họ đi hai ngày, lại nhìn ráng hồng dày đặc, tiếp theo trời đổ tuyết lớn, đổ xuống như thác nước bay phất phơ, lát sau từng mảnh lông ngỗng, sau là từng trận bông tuyết lớn, dần dần như một trận mưa tuyết không ngừng, khoảnh khắc con đường dày lên một tấc. Xe đẩy không đi được, xa phu nói: “Tuyết này thoạt nhìn đổ mấy ngày, lúc này lên đường không quá tốt.”
Quản phu nhân nghĩ nghĩ, lại nói: “Không ngại, lại đi mười dặm đường, đó là địa giới hoa hi, ở núi Long Vương bên kia ta có một tòa thôn trang, ở đó chờ thêm vài ngày lại lên đường không muộn.” Nói xong lại tăng cường đuổi một đoạn đường, quả nhiên tới một khu trang viện núi phía trước, dừng lại, nhìn đám trúc oành mình, thân cây tích đầy tuyết, nóc nhà tuyết phủ kín, con đường trước nhà chất đầy tuyết, Quản phu nhân đi xuống gõ cửa, một lão đầu bên trong đi ra, hỏi biết là gia chủ tới, chạy nhanh gọi vợ con trai cầm ô ra đón, chạy nhanh quét dọn trước cửa.
Mấy tiểu tức phụ đều đi ra tò mò nhìn các nàng, trên mặt Quản phu nhân khôi phục biểu tình thanh lãnh, mang theo bọn họ một đường đi vào trong nội viện, nhà cửa lâu không người ở, cũng may ngày thường có quét tước, nhìn cũng sạch sẽ, đệm chăn Quản phu nhân làm các nàng đi ra xe mang vào trãi lên.
Mọi người ở trong một cái trong viện, phân phòng cho Cấp Vân, bên trong bày biện ngay ngắn gọn gàng sạch sẽ, gia cụ đều bằng gỗ, Cấp Vân nhìn ra đồ có chút mới. Thu thập xong, có tiểu nha đầu bưng nước ấm tới cho nàng rửa mặt chải đầu, Cấp Vân có chút không quen, giành tự mình rửa mặt chải đầu, lại uống lên ly trà nóng, cảm giác thoải mái rất nhiều.
Nhất thời tức phụ thôn trang dọn dẹp một bàn đồ ăn tới mời các nàng đi ăn cơm chiều. Cơm chiều có chút thịt con hoẵng khói xông, thịt khô xào măng, chân heo hầm đậu nành, canh gà nấm hương, đậu giá xào chay, các nàng một đường lên đường, khó được bữa ăn có thịt nóng hầm hập như vậy, đồ ăn không tồi, ăn lên không ít, Vệ Cẩn phát hiện sư muội này, ăn thật là nhiều, rõ ràng nhìn qua lùn hơn mình một chút, cư nhiên ăn nhiều hơn mình, thêm hai lần cơm rồi, còn muốn thêm…
Cấp Vân đang suy nghĩ xuất thân Quản phu nhân, nàng vừa ra tay đều hào phóng, lại có thôn trang lớn để đó không dùng, lẽ ra nếu dựa vào Thanh Vi giáo, không được bán nghệ không được trộm đạo không được cuốn vào đấu tranh môn phái gì đó, chắc là không có tiền lời gì, lại kết hợp ánh mắt nàng cao, cử chỉ cách nói năng rất có kết cấu, hiển nhiên xuất thân nhà cao cửa rộng, hoặc là… Gả vào nhà cao cửa rộng, nhưng nàng tự xưng Quản phu nhân, con trai nàng họ Vệ, nàng biết thế giới này phu nhân đều lấy họ nhà chồng, mà một đường đi này, Quản phu nhân hay Vệ Cẩn, đều không nhắc tới trượng phu phụ thân, cũng không nói lai lịch bản thân, hai mẫu tử đều ít nói, hiện giờ thêm một Cấp Vân ít nói, ba người thường xuyên trầm mặc ít nói chuyện, sau Quản phu nhân nhìn nàng, đi cầm quyển sách về huyệt vị, chỉ nàng nhận diện huyệt, cho qua thời gian trên xe, Cấp Vân nghe nàng nói, tựa hồ có đọc sơ qua y thuật.
Cơm nước xong trở về trong viện, sau khi ngâm chân một trận, Quản phu nhân tới phòng Cấp Vân, nói cùng nàng: “Vài ngày trước đó vẫn luôn trên đường, chỉ có thể dạy ngươi chút huyệt vị đơn giản nhân thể, không có nơi yên tĩnh, không thể dạy ngươi phương pháp điều tức nhập môn, mấy ngày nay sẽ ở trong thôn trang một đoạn thời gian, ta sẽ dạy ngươi, ngày ngày điều tức phun nạp đả tọa, không thể chậm trễ, như vậy mới có thể tăng cơ sở tốt, một khi đả tọa điều tức, cần có một nơi an tĩnh ổn thỏa, nếu ngươi tuổi còn nhỏ định lực kém, nếu bị người lỗ mãng quấy rầy, liền sẽ tẩu hỏa nhập ma, kinh mạch đều phế, cần phải chú ý.”
Cấp Vân chạy nhanh đứng lên đáp vâng.
Quản phu nhân cầm viên thuốc màu đỏ đưa cho nàng nói: “Ăn xong x viên thuốc khi, đây là trị bệnh kín trên người của ngươi.” Cấp Vân theo lời nuốt vào, Quản phu nhân dạy nàng ngồi khoanh chân, lòng bàn chân hướng lên trời, nhắm hai mắt, mắt xem mũi, mũi đối miệng, miệng đối tâm, đầu lưỡi thả lỏng, tay vịn đầu gối, đầu như huyền bàn, khí quán đan điền, lại trầm giọng nói: “Nhân vi tiểu thiên, thiên vì đại thiên, người có tứ chi tám tiết, thiên có bốn mùa tám khí; Người có nhị mục, thiên có nhật nguyệt; Người có tam vạn 6000 lỗ chân lông, thiên có tam vạn 6000 tinh tú; Người có năm ngón tay, thiên có ngũ hành; người có hãn tân, thiên có *. Chúng ta luyện khí, đó là lấy hô hấp chi khí, mượn chân khí thiên địa, hành ngũ chi đạo, thiên nhân hợp nhất, đoàn viên như châu, vạn kiếp không ma, mới có thể đắc đạo.”
Cấp Vân nghe nàng nói thực huyền diệu khó giải thích, trong lòng cười khổ, những lý luận trong tiểu thuyết võ hiệp đời sau hù người chơi có cái gì khác nhau, chỉ là cái gì thiên nhân hợp nhất rồi lại có cái gì kết cấu, nghe Quản phu nhân đứng phía sau nàng, một tay ấn huyệt linh đài sau lưng nàng, một chưởng cách dưới rốn ba tấc, quát: “Thu hồi tạp niệm, linh đài thanh minh, ý thủ đan điền, nghe lệnh ta hành sự!” Một bên nhẹ giọng nói: “Hít sâu, thở ra, hít vào, thở ra…”
Ngày hôm sau, Quản phu nhân bày hương đường, nghiêm mặt nói với Cấp Vân: “Giáo ta có bốn giới, giới thứ nhất là sắc giới, hành hiệp trượng nghĩa, đi lại bên ngoài, nếu ỷ võ công cao cường, làm nhục trong sạch người, đuổi khỏi môn hộ; Giới thứ hai, trộm giới, không được mang ý nghĩ đánh cắp hoặc trộm tài vật người khác, gây bại danh dự môn hộ; Giới thứ ba không được bán nghệ, võ nghệ giáo ta không phải dùng múa may, bán nghệ bên ngoài, ảnh hưởng môn hộ chịu tai tiếng; Giới thứ bốn là không truyền bên ngoài, chọn người hiền đức chỉ dạy, nếu vô ý truyền cho người tâm thuật bất chính, dù ở chân trời góc biển, cần phải truy tới cùng, phế bỏ một thân võ nghệ đó.”
Cấp Vân nghiên cẩn trả lời: “Đệ tử nguyện tuân giới lệnh.”
Quản phu nhân lại nói: “Chúng ta người tập võ, một thân võ nghệ, phải đền đáp xã tắc, diệt trừ xu nịnh, gian ác, không được cậy mạnh hiếp yếu, không được dễ dàng cuốn vào tranh đấu bang phái hắc đạo, càng không so võ đánh nhau cùng người, nhưng nếu tham dự đại hội võ nghệ, phải toàn lực ứng phó, không thể hạ thấp uy phong môn phái, ngươi biết chưa?”
Cấp Vân đã hiểu rõ, gật đầu đáp vâng.
Trên mặt Quản phu nhân nhẹ giảm uy nghiêm, đốt ba nén hương đưa Cấp Vân bái lạy, trong lòng càng nhìn càng vừa lòng đối với người đệ tử này, hỏi nàng: “Ngươi còn có chuyện gì phải làm sao? Qua hai ngày chúng ta phải lên đường về chỗ ở của ta.”
Cấp Vân suy nghĩ trong chốc lát hỏi: “Ta có thể viết thư chào từ biệt nhóm người Hạ đại tỷ không?”
Quản phu nhân sửng sốt nghĩ nghĩ nói: “Có thể, ngươi tự mình đi chào từ biệt đều được.”
Cấp Vân lắc đầu nói: “Viết phong thư là được, các nàng đã cứu ta, tương lai ta nếu có thành tựu lại trở về gặp các nàng, hiện giờ ta không giúp gì được họ…” Thêm nữa, ngày đó người đến ám sát, sau khi mọi người được cứu, trên người nàng ẩn giấu không ít bí mật, không biết nên giải thích cùng mọi người thế nào, chi bằng cứ xa cách, ngày sau có việc lại nói.
Quản phu nhân gật đầu nói: “Có lòng cảm ơn, tương lai tất có thành tựu lớn…” Vừa nói vừa đi trãi một tờ giấy cho nàng viết thư, nàng cầm bút xiêu xiêu vẹo vẹo viết mấy chữ, nói hiện tại bản thân rất tốt, đã bái sư, tương lai có cơ hội sẽ trở về gặp bọn họ, nàng viết chữ không nhiều, cũng may Quản phu nhân có việc đi ra ngoài, không thấy nàng viết thư.
Ủy thác tiểu nhị đưa đi, ngày đó Quản phu nhân liền khởi hành mang theo Cấp Vân cùng Vệ Cẩn về nơi nàng ở.
Đi được mấy ngày, bầu trời hạ tuyết, Quản phu nhân nhìn Cấp Vân áo bông có chút đơn bạc, nhíu nhíu mày, lại tìm một nơi nghỉ ngơi. Bởi vì Cấp Vân bị nàng vội mang đi, trên người mặc mỗi một bộ đồ, Cấp Vân cũng không so đo, Quản phu nhân lại ngượn ngùng.
Thời gian vội vàng nên ở lữ quán, lại nhìn chằm chằm tiểu nhị lau dọn trước sau một lần, không cần trãi đệm chăn bọn họ, mang chăn đơn bản thân trãi lên. Sắp xếp xong, nàng mang hai người bọn họ đi mua trang phục dày, mua cho Cấp Vân một bộ quần áo bông dày cùng một đôi giày da cao đến đầu gối, Cấp Vân có chút thẹn thùng, Quản phu nhân nhìn Cấp Vân váy áo bông, bên ngoài phủ thêm áo khoác lông thỏ, trùm mũ lông xù xù lên, nổi bật môi hồng răng trắng, mi thanh mục tú, lộ ra tươi cười khó được, nàng có chút bất mãn nói: “Đáng tiếc trong tiệm chỉ có áo lông thỏ, không có áo lông dài.”
Tiểu nhị đứng một bên cười theo, trong lòng âm thầm chửi thầm: Tuổi này hài tử mau cao lớn, huyện thành nhỏ này nhà ai bỏ được mua trang phục tốt như vậy, đến lông thỏ này, chỉ có tiểu thư Huyện thái gia đặt làm, kết quả ăn tết xong mất chức, vội vàng về quê không muốn nữa, mới để lại đây, ngày thường người bình thường, nào đi mua trang phục, đều tự mình mua nguyên liệu về may vá.
Quản phu nhân lại mua cho nàng thêm bộ áo bông màu xanh lục, trong ngoài mua đủ ba bộ, bản thân nàng không thích mang trang sức, bởi vậy chỉ mua chút dây buộc tóc cùng màu quần áo cho Cấp Vân, nghĩ nghĩ vẫn nên mua hai cái kẹp hoa vấn tóc, lại mua chút đồ dùng sinh hoạt linh tinh nữ nhân, sau đó cũng mua một ít cho Vệ Cẩn, tiêu hơn một trăm lượng bạc, mới gật đầu làm tiểu nhị đóng gói tất cả mang trở về. Tiểu nhị nhìn nàng ra tay hào phóng, miệng cười đến mang tai, miệng ngọt không chỉ khen công tử tiểu thư lớn lên tuấn tú lịch sự vân vân, Quản phu nhân tuy không để ý tới hắn, lại cũng không phủ nhận, đưa tay cầm cái kẹp hoa vấn hai búi tóc nhỏ cho Cấp Vân, nhìn chằm chằm nàng một chút, lại đẹp đôi khuyên tai Minh Châu, nổi bật trên váy áo bông màu vàng nhạt, áo khoát lông thỏ, thình lình biến thành tiểu thư quan gia, ngay cả Vệ Cẩn cũng nhìn nhiều nàng lâu một ít. Quản phu nhân sau khi đánh giá nàng một lúc lâu, gật đầu tán dương, thấp giọng nói: “Nữ hài tử, cần phải trang điểm một chút mới tốt, quá mộc mạc không mừng.” Trên mặt lại xẹt qua một tia phiền muộn.
Cấp Vân lần đầu bị trang điểm tỉ mỉ như vậy, có chút không được tự nhiên, nhưng cũng theo Quản phu nhân bài bố, đứng trước gương trong tiệm, nhìn thiếu nữ búi tóc hai trái đào, lại nhớ tới bản thân khi mới đến thế giới này, mẫu thân ruột của mình, cũng cho mình ăn mặc như thế này, váy áo thêu hoa, châu ngọc đầy đầu, không biết muội muội nàng, hiện tại còn sống không? Nếu cả hai cùng chạm mặt, có thể cũng giống như ở trước gương hay không?
Mua đồ vật xong, Quản phu nhân lại mang theo bọn họ đi hai ngày, lại nhìn ráng hồng dày đặc, tiếp theo trời đổ tuyết lớn, đổ xuống như thác nước bay phất phơ, lát sau từng mảnh lông ngỗng, sau là từng trận bông tuyết lớn, dần dần như một trận mưa tuyết không ngừng, khoảnh khắc con đường dày lên một tấc. Xe đẩy không đi được, xa phu nói: “Tuyết này thoạt nhìn đổ mấy ngày, lúc này lên đường không quá tốt.”
Quản phu nhân nghĩ nghĩ, lại nói: “Không ngại, lại đi mười dặm đường, đó là địa giới hoa hi, ở núi Long Vương bên kia ta có một tòa thôn trang, ở đó chờ thêm vài ngày lại lên đường không muộn.” Nói xong lại tăng cường đuổi một đoạn đường, quả nhiên tới một khu trang viện núi phía trước, dừng lại, nhìn đám trúc oành mình, thân cây tích đầy tuyết, nóc nhà tuyết phủ kín, con đường trước nhà chất đầy tuyết, Quản phu nhân đi xuống gõ cửa, một lão đầu bên trong đi ra, hỏi biết là gia chủ tới, chạy nhanh gọi vợ con trai cầm ô ra đón, chạy nhanh quét dọn trước cửa.
Mấy tiểu tức phụ đều đi ra tò mò nhìn các nàng, trên mặt Quản phu nhân khôi phục biểu tình thanh lãnh, mang theo bọn họ một đường đi vào trong nội viện, nhà cửa lâu không người ở, cũng may ngày thường có quét tước, nhìn cũng sạch sẽ, đệm chăn Quản phu nhân làm các nàng đi ra xe mang vào trãi lên.
Mọi người ở trong một cái trong viện, phân phòng cho Cấp Vân, bên trong bày biện ngay ngắn gọn gàng sạch sẽ, gia cụ đều bằng gỗ, Cấp Vân nhìn ra đồ có chút mới. Thu thập xong, có tiểu nha đầu bưng nước ấm tới cho nàng rửa mặt chải đầu, Cấp Vân có chút không quen, giành tự mình rửa mặt chải đầu, lại uống lên ly trà nóng, cảm giác thoải mái rất nhiều.
Nhất thời tức phụ thôn trang dọn dẹp một bàn đồ ăn tới mời các nàng đi ăn cơm chiều. Cơm chiều có chút thịt con hoẵng khói xông, thịt khô xào măng, chân heo hầm đậu nành, canh gà nấm hương, đậu giá xào chay, các nàng một đường lên đường, khó được bữa ăn có thịt nóng hầm hập như vậy, đồ ăn không tồi, ăn lên không ít, Vệ Cẩn phát hiện sư muội này, ăn thật là nhiều, rõ ràng nhìn qua lùn hơn mình một chút, cư nhiên ăn nhiều hơn mình, thêm hai lần cơm rồi, còn muốn thêm…
Cấp Vân đang suy nghĩ xuất thân Quản phu nhân, nàng vừa ra tay đều hào phóng, lại có thôn trang lớn để đó không dùng, lẽ ra nếu dựa vào Thanh Vi giáo, không được bán nghệ không được trộm đạo không được cuốn vào đấu tranh môn phái gì đó, chắc là không có tiền lời gì, lại kết hợp ánh mắt nàng cao, cử chỉ cách nói năng rất có kết cấu, hiển nhiên xuất thân nhà cao cửa rộng, hoặc là… Gả vào nhà cao cửa rộng, nhưng nàng tự xưng Quản phu nhân, con trai nàng họ Vệ, nàng biết thế giới này phu nhân đều lấy họ nhà chồng, mà một đường đi này, Quản phu nhân hay Vệ Cẩn, đều không nhắc tới trượng phu phụ thân, cũng không nói lai lịch bản thân, hai mẫu tử đều ít nói, hiện giờ thêm một Cấp Vân ít nói, ba người thường xuyên trầm mặc ít nói chuyện, sau Quản phu nhân nhìn nàng, đi cầm quyển sách về huyệt vị, chỉ nàng nhận diện huyệt, cho qua thời gian trên xe, Cấp Vân nghe nàng nói, tựa hồ có đọc sơ qua y thuật.
Cơm nước xong trở về trong viện, sau khi ngâm chân một trận, Quản phu nhân tới phòng Cấp Vân, nói cùng nàng: “Vài ngày trước đó vẫn luôn trên đường, chỉ có thể dạy ngươi chút huyệt vị đơn giản nhân thể, không có nơi yên tĩnh, không thể dạy ngươi phương pháp điều tức nhập môn, mấy ngày nay sẽ ở trong thôn trang một đoạn thời gian, ta sẽ dạy ngươi, ngày ngày điều tức phun nạp đả tọa, không thể chậm trễ, như vậy mới có thể tăng cơ sở tốt, một khi đả tọa điều tức, cần có một nơi an tĩnh ổn thỏa, nếu ngươi tuổi còn nhỏ định lực kém, nếu bị người lỗ mãng quấy rầy, liền sẽ tẩu hỏa nhập ma, kinh mạch đều phế, cần phải chú ý.”
Cấp Vân chạy nhanh đứng lên đáp vâng.
Quản phu nhân cầm viên thuốc màu đỏ đưa cho nàng nói: “Ăn xong x viên thuốc khi, đây là trị bệnh kín trên người của ngươi.” Cấp Vân theo lời nuốt vào, Quản phu nhân dạy nàng ngồi khoanh chân, lòng bàn chân hướng lên trời, nhắm hai mắt, mắt xem mũi, mũi đối miệng, miệng đối tâm, đầu lưỡi thả lỏng, tay vịn đầu gối, đầu như huyền bàn, khí quán đan điền, lại trầm giọng nói: “Nhân vi tiểu thiên, thiên vì đại thiên, người có tứ chi tám tiết, thiên có bốn mùa tám khí; Người có nhị mục, thiên có nhật nguyệt; Người có tam vạn 6000 lỗ chân lông, thiên có tam vạn 6000 tinh tú; Người có năm ngón tay, thiên có ngũ hành; người có hãn tân, thiên có *. Chúng ta luyện khí, đó là lấy hô hấp chi khí, mượn chân khí thiên địa, hành ngũ chi đạo, thiên nhân hợp nhất, đoàn viên như châu, vạn kiếp không ma, mới có thể đắc đạo.”
Cấp Vân nghe nàng nói thực huyền diệu khó giải thích, trong lòng cười khổ, những lý luận trong tiểu thuyết võ hiệp đời sau hù người chơi có cái gì khác nhau, chỉ là cái gì thiên nhân hợp nhất rồi lại có cái gì kết cấu, nghe Quản phu nhân đứng phía sau nàng, một tay ấn huyệt linh đài sau lưng nàng, một chưởng cách dưới rốn ba tấc, quát: “Thu hồi tạp niệm, linh đài thanh minh, ý thủ đan điền, nghe lệnh ta hành sự!” Một bên nhẹ giọng nói: “Hít sâu, thở ra, hít vào, thở ra…”