Lượt xem của khách bị giới hạn

[Xuyên không] Vân Thả Trụ (Mây Ngừng Trôi) - Trần Đăng

[Xuyên không] Vân Thả Trụ (Mây Ngừng Trôi) - Trần Đăng

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,771
Điểm cảm xúc
5,463
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 20: Cây đổ bầy khỉ tan
Editor: trucxinh0505

Buổi chiều, Cấp Vân liền nhận được thông tri thu thập tốt hành lý, ngày mai theo Liễu phu nhân vào kinh, cùng thu được thông tri còn có Thúy Thúy cùng Lệ Đát. Nữ hài tử trong phòng tin tức linh thông, hâm mộ không thôi nghị luận, đi ra ngoài cùng các nàng nhưng không được chọn, nói mát có chút chua lòm.

Cấp Vân không nói lý cùng các nàng, thời điểm cơm tối Thúy Thúy cãi lên cùng người, Lệ Đát khiếp đảm súc ở một bên, bất quá nàng mới sáu tuổi, ngây thơ mờ mịt, từ nhỏ lại bị mẹ cả cùng hạ nhân đánh chửi, sau lớn lên chút, bề ngoài dị tộc đặc thù lộ ra, mẹ cả sợ ảnh hưởng con mình, liền dứt khoát bán đi, phụ thân cũng không cho là đúng, vì mẫu thân nàng đều không có danh phận, chỉ là một nữ nô ấm giường mà thôi.

Cấp Vân nhìn bộ dáng các nàng như khát khao, tâm sinh ra thương xót.

Cơm chiều xong, nàng vẫn đi viện Phù Nguyệt dọn dẹp một chút, thời điểm đi qua cửa tròn kia, làm như không thèm để ý nhẹ nhàng đè đè cái khoá cửa, bỏ vào một đoàn viên bột mì, đây là buổi tối nàng xé từ bánh bao trộn với nước làm thành, có cục bột kia, khoá cửa liền khóa không kỹ, nàng phát hiện lão mụ mụ trực đêm có đôi khi ban đêm trộm chạy đến sân hai phòng bếp trộm uống rượu cùng mấy mụ mụ ở đó, sau đó cửa kia liền khóa hai cánh cửa một đầu này, tiện nàng ra vào trở về. Đêm nay nhân có khách nhân, phòng bếp chắc chắn có thịt rượu ngon dư lại, vị mụ mụ này, nói vậy vẫn sẽ chuồn êm ra trộm uống rượu cùng mụ mụ khác. Nhân hậu viện nhiều thêm một hộ vệ, nàng cũng biết sâu cạn, mặc quần áo trên người đều màu tối, trong đêm tối cũng khó nhìn ra, lo lắng trèo tường gây tiếng vang rút dây động rừng, nên phải đi đường đường chính chính.

Quả nhiên, đêm khuya tĩnh lặng, mọi người đều đi vào giấc ngủ, Cấp Vân nghiêng tai nghe động tĩnh phòng bếp bên kia, quả nhiên sau khi nghe được có tiếng bước chân, nàng khẽ không tiếng động sờ soạng đi ra ngoài, sờ đến bên cửa tròn, quả nhiên khóa cửa là hướng này, đôi tay dùng lực nhắc lên, khóa kia quả nhiên không có khóa, sử dụng chút lực liền vặn ra, đẩy ra một khe hở, nhẹ nhàng lắc mình đi vào hậu viện, sau đó lại tròng dây xích lên khóa cửa lại, biến trở về như cũ, rồi rút về từ kẹt cửa, trong bóng tối chỗ lén lút đi trên cây, nhẹ nhàng đi tới phàn viện, thật cẩn thận né tránh tầm mắt hộ vệ ở sân kia, bò tới ngoài cửa sổ Lý mẹ mìn, nhìn nhìn bên trong, đèn đã tắt, có thể nghe được tiếng ngáy đều đều, nghĩ là đêm nay đãi khách cao hứng uống rượu, ngủ thực say, nàng cắm nhánh cây đẩy bát cửa, liền đẩy cửa sổ ra, bước vào trong phòng dễ như trở bàn tay.

Lý mẹ mìn nằm trên giường, ngủ không biết trời trăng gì, đôi tay Cấp Vân nhẹ nhàng tiến đến bên cổ, ngón tay linh hoạt hạ xuống, dùng sức một chút xương cổ, chỉ nghe được răng rắc một tiếng, Lý mẹ mìn ngừng hô hấp, tay cũng mềm rũ xuống, trong lúc ngủ mơ hoàn toàn không có phản ứng lại, liền lặng yên chết đi. Xương cổ, là bộ vị trí mạng yếu nhất nhân thể, một khi phá hư, nhẹ thì tê liệt, nặng thì mất mạng, Cấp Vân trải qua huấn luyện nghiêm khắc, tự nhiên sẽ không thất thủ. Nàng nhìn Lý mẹ mìn chết đi, nương ánh trăng ngoài cửa sổ, bắt đầu tìm kiếm những khế bán mình trong phòng, trên khóa tủ đầu giường, nàng dùng chút lực vặn ra, mở ra tìm kiếm, quả nhiên tìm được một chồng khế bán mình, trong đó cũng có của nàng, nàng nghĩ nghĩ, tòa lâu này đều không khác phòng ở, không bằng giả tạo hiện trường hoả hoạn, đại khái có thể giấu diếm được, nghĩ đến đây, nàng liền lấy đá lửa trên bàn thắp ngọn nến, đem chồng khế bán mình đốt lên, lửa cháy lên, nhanh chóng dẫn bốt qua bố màn. Sau đó lửa tràn ngập trước sau, nàng bay nhanh nhảy ra từ cửa sổ, một tay bám vào trên cây tuột xuống.

Nhưng lúc này, nàng bỗng nhiên cảm giác được sau lưng có gió mạnh xẹt qua, giác quan thứ sáu nhạy bén khiến trái tim nàng giật lên, lông tơ dựng thẳng, nàng nhanh chóng ngồi xổm xuống. Chân vừa giẫm, nhìn phía bên cạnh sườn, quả nhiên nhìn thấy lưỡi dao sắc bén Vương hộ vệ kia mặt không đổi sắc tiếp tục hướng nàng bổ tới. Nàng ngừng thở liên tiếp thay đổi mấy thân pháp, khó khăn mới tránh thoát thanh kiếm dài kia, trong lòng có hoảng sợ, thủ pháp nam tử này cực nhanh, biến chiêu đều dùng không được, góc áo bản thân bị tước mấy khối. Tứ chi linh hoạt, dừng lực đạp đầu tường, Vương hộ vệ hét một tiếng lớn, đao nặng hướng tới trên đầu nàng, hàn ý lạnh lẽo, Cấp Vân chợt lóe bên cạnh, vẫn cảm giác được lưỡi đao lạnh thấu xương kề qua mặt, mà phía sau, một chưởng phong lôi ập đến!

Cấp Vân mới vừa vọt đến một bên, sức lực suy yếu, không thể tránh tránh một chưởng này, nháy mắt cảm thấy phần lưng chấn mạnh, ngực bụng nổi lên một trận cuồn cuộn, trước mắt tối sầm, nàng cắn răng nuốt vào một ngụm máu tươi, nương hướng chưởng nữa tới tiếp, liền lướt qua đầu tường, nhanh chóng tránh được, nhảy vào trong sông, nam tử ở phía sau đứng ở đầu tường, nhìn nàng rơi vào trong nước, lại không có đuổi theo, tòa lâu phía sau lửa thiêu đốt hừng hực, hắn là người phương bắc, không biết bơi lội, lại nhớ đối tượng Liễu phu nhân bảo hộ trong lâu, đành phải trở về, ánh lửa kinh động người trong lâu, mấy giáo tập cùng nha hoàn vú già viện trước hoảng sợ, Mầm mụ mụ chỉ huy vú già cứu người, Liễu phu nhân cùng tú bà Hà mụ mụ đứng ở chỗ đó, nhìn Vương Quảng đi lại, mặt Mầm mụ mụ đầy hốt hoảng như như thấy được cứu tinh nói: “Vương đại hiệp có lên lầu đi xem phu nhân nhà ta không? Lửa quá lớn, vẫn không có nhìn thấy nàng đi ra.”

Ánh mắt Vương Quảng chợt lóe, nhớ tới nửa đêm nhìn thấy ánh lửa đong đưa, đứng dậy xem xét, nhìn đến một bóng hình nhảy ra từ cửa sổ trên lầu, tâm sinh nghi, liền chặn giết với nàng, không ngờ tiểu nữ hài ban ngày gặp qua đại khái chỉ có bảy, tám tuổi, thân pháp cực kỳ linh hoạt, nhìn không ra môn phái nào, hiện tại nghĩ đến, chỉ sợ tánh mạng Lý phu nhân kia khó giữ được.

Liễu phu nhân ở một bên cũng có chút sốt ruột, rốt cuộc các nàng chưa giao hàng, nàng còn trông cậy vào ba cái mầm cực phẩm kia, liền cung kính hỏi: “Không biết Vương hộ vệ có biện pháp cứu cứu tỷ tỷ này của ta không?”

Vương Quảng gật đầu, tiểu lâu kia tuy đều là lửa, hắn vẫn nhảy đến trên cây phía trước, mượn lực nhảy vào bên trong phòng xem xét, bên trong khói đặc cuồn cuộn, Vương Quảng tập võ, ngừng thở đi vào, nhìn đến bên trong đều đã bị thiêu đốt, Lý phu nhân nằm trên giường, hắn xem xét đã mất hơi thở, cực nhanh kiểm tra một phen, là xương cổ bị người dùng lực mạnh vặn gãy, thủ pháp lưu loát dứt khoát, là thủ pháp sát thủ nhiều năm, vừa mới rồi hắn nhìn thấy rõ ràng là một tiểu nữ hài… Hắn biết có chút tổ chức sát thủ thích nuôi dưỡng sát thủ Chu nho, dùng thuốc thay cơm, bảo trì bộ dáng hài đồng, ám sát người khiến người thả lỏng cảnh giác, giá cả giết người cực quý —— nhưng xuất thân thấp hèn, Lý phu nhân không võ nghệ lại đắc tội người nào, có thể làm người bỏ ra số tiền lớn tới giết nàng?

Vương Quảng vừa nghĩ, thân hình bay nhanh lại nhảy ra bên ngoài, Liễu phu nhân cùng Mầm mụ mụ chạy nhanh đi lên đón, Vương Quảng lắc đầu nói: “Không cứu được, đã chết rồi.”

Mầm mụ mụ gào khóc lên, lại không dám làm Vương Quảng mạo hiểm đem thi thể mang ra đám cháy, chỉ có thể trơ mắt nhìn tiểu lâu bị lửa đốt rụi, mà quan phủ bên kia phái tới lửa đã được dập tắt.

Liễu phu nhân biết Vương Quảng nếu có thể đi vào, hoàn toàn có thể mang thi thể ra, không mang theo ra, tất có dị, cũng chưa nói cái gì, đợi quan phủ tới, Mầm mụ mụ vội vàng ứng phó người quan phủ tới chất vấn, nàng lặng lẽ mang theo Vương Quảng tìm một chỗ yên lặng hỏi: “Có cái gì không đúng không?”

Vương Quảng thấp giọng nói: “Lý phu nhân là bị người giết, ta còn giao mấy chiêu cùng thích khách kia, thích khách bị ta đả thương, nhảy vào giữa sông chạy thoát, ta lo lắng an nguy các người, nên không tiếp tục truy kích.”

Liễu phu nhân lắp bắp kinh hãi nói: “Sao bị giết? Nàng đắc tội người nào?”

Vương Quảng lắc đầu nói: “Xương cổ nàng bị người bẻ gãy, hẳn là sát thủ thành thạo làm, luật lệ Đại Tần, người chết nhất định phải kiểm qua thi thể, nếu để vậy liền sình thối vẫn tra ra, chi bằng đốt nàng thành tro, lần này chúng ta tới, nếu bị quan phủ biết, chỉ sợ liền dính phiền toái, đến lúc đó nếu liên luỵ hầu gia, càng không ổn, ngươi vẫn nên nghĩ cách làm những người đó thu mua người nghiệm thi, tốt nhất là bị thiêu chết ngoài ý muốn, nếu không ngươi phải ở chỗ này, lại liên lụy mua bán người thanh lâu, việc này liền lớn.”

Sắc mặt Liễu phu nhân biến đổi, các nàng mua bán người vào thanh lâu, việc này tuy trong lòng rất nhiều người đều biết rõ ràng, nhưng không thể thông báo thiên hạ, nếu bị người có tâm liên lụy đến trên người hầu gia, vậy bản thân chỉ có đường chết. Nàng nghĩ nghĩ, tìm cái thời cơ, lén lút tìm Mầm mụ mụ, thấp giọng đem chuyện Lý phu nhân là bị người giết chết, Mầm mụ mụ cũng lắp bắp kinh hãi, muốn đi báo quan, Liễu phu nhân lại kéo Mầm mụ mụ nói: “Ngươi báo quan cái gì? Ngươi trước hết nghĩ rõ ràng, hoả hoạn liên lụy đến hàng xóm, phải chịu 30 trượng! Hiện giờ Lý phu nhân đã chết, đứng mũi chịu sào chính là ngươi, hiện giờ xác chết bên trong cũng không biết cháy như thế nào, nếu là chưa cháy hết, lưu lại dấu vết, bị phát hiện chết oan uổng, đến lúc đó chúng ta đều có hiềm nghi! Càng miễn bàn còn chuyện mua bán này, những việc này nào có chuyện nào nói được ra bên ngoài? Liền tính các ngươi cùng quan phủ bên kia có chút quen biết, Lý phu nhân đã chết, bọn họ há không cướp đoạt một phen từ trên người ngươi, lấy đủ di sản? Đến lúc đó đánh cho nhận tội, đem cái tội giết người mưu tài tội đổ lên người các ngươi, tất cả tiền tài đều về bọn họ!”

Mầm mụ mụ vừa nghe trên mặt biến sắc, chỉ có hoảng sợ nói: “Vậy hiện giờ làm thế nào cho phải? Không dối gạt phu nhân, hiện tại ta hoang mang lo sợ, không biết làm thế nào mới tốt.”

Liễu phu nhân thấp giọng nói: “Hiện giờ chỉ có thể một mực chắc chắn là Lý tỷ tỷ bị chết cháy, mua người kiểm nghiệm thật dày, sau đó chuẩn bị xong, đem những nữ oa oa đó qua tay các quan nha… Còn ba nữ oa oa kia, ngươi đưa cho ta, cũng may tiền còn chưa giao hàng, ta đem ngân phiếu đều cho ngươi, hiện giờ ba ngàn lượng bạc, liền đều cho ngươi, xử lý việc này xong, ngươi liền bỏ chạy thật xa, tiền này đủ ngươi trôi qua nửa đời.”

Mầm mụ mụ vẫn luôn giúp Lý phu nhân xử lý công việc, đối người quan phủ cũng nhận thức mấy cái, trong lòng tưởng tượng, có thể được, lại do dự nói: “Những khế bán mình nhóm oa oa đó đều bị cháy hết…” Liễu phu nhân nói: “Chớ sợ, mấy oa oa đó trên đường ta tự dỗ các nàng lập bổ sung, chỉ có một cái, ngươi chớ nên nói cùng người ngoài,việc phu quân mua bán, nhẹ thì xăm chữ lên mặt lưu đày, nặng thì đánh chết, chuyện này không dễ chơi! Cần phải làm nghiêm mật.”

Mầm mụ mụ gật đầu, nhận ba ngàn lượng bạc từ Liễu phu nhân, đi phía trước tìm ba tiểu cô nương kia, lại tìm thế nào đều không thấy A Ngói, cũng không nghĩ gì khác, chỉ nghĩ thời điểm hỏa hoạn rối loạn nhân cơ hội chạy, lại cũng không có tâm tình đi tìm nàng. Chỉ phải mang hai tiểu cô nương đưa cho Liễu phu nhân, Liễu phu nhân cũng không lấy một ngàn lượng bạc kia về, ngày đó liền mướn xe ra roi thúc ngựa hồi kinh. Mà mầm mụ mụ dựa ý tứ Liễu phu nhân chuẩn bị người kiểm nghiệm cùng trợ lý một bao thật dày, xử trí Lý phu nhân bị thiêu chết, rốt cuộc Lý phu nhân không phải người bản địa cũng không có thân tộc, cứ như vậy hồ đồ kết án, mấy nữ oa oa phía dưới Lý mẹ mìn, cũng chuyển cho quan nha toàn bộ một lần nữa bán trao tay. Mầm mụ mụ lại phân phát cho giáo tập, mỗi người một bạc, xong xuôi tang sự Lý phu nhân, liền khẽ bán lỗ phòng ở, cầm tiền cao chạy xa bay.
 
Top