Lượt xem của khách bị giới hạn

[Truyện teen] Vợ Ơi, Về Nhà Nào

[Truyện teen] Vợ Ơi, Về Nhà Nào

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,190
Điểm cảm xúc
5,924
Điểm
113
Chương 110: Cuộc gặp gỡ bất khả thi
Sáng sớm, ánh nắng từ đằng đông xuyên thấu qua cửa sổ sát mặt đất, xiên chiếu vào bên trong căn hộ của Tô Hiểu Du.

Hôm nay là chủ nhật, không phải đi làm. Cô thực hiện xong quá trình vệ sinh cá nhân liền vươn vai đi đến phía tủ lạnh, bữa sáng này không biết nên ăn gì. Chỉ là khi mở cánh tủ lạnh ra đến một cọng rau cũng không còn, bên ngoài cánh tủ chỉ còn vài quả tranh cùng ít hành lá. Tô Hiểu Du mặt mày ỉu xìu, bước chân mệt mỏi về phía tủ lớn tìm quần áo. Còn sớm như vậy chi bằng đi siêu thi mua một chút đồ ăn, bữa ăn hôm qua đối với cô còn chưa đủ, đã vậy còn dầm mưa, mệt mỏi trong bệnh viện với mùi thuốc khử trùng. Điều này làm cái bụng của cô giờ đây càng thêm sôi sục, bỏ gì thì bỏ chứ không bỏ ăn!

Một thân bận chiếc váy bó sát đen, sắc mặt như bạch ngọc, nhan sắc yêu kiều tựa như hoa buổi sớm. Cô thong dong đi ra khỏi khách sạn bắt taxi đến khu thương mại.

Hôm nay quả nhiên là chủ nhật có khác, khu thương mại rất đông, nhiều người tấp nập ra ra vào vào, trên tay đều là túi lớn túi nhỏ. Cô khẽ thở dài tiến vào trong.

Trong đầu suy nghĩ không biết ăn cái gì. Thoáng chốc lại tia mắt sang dãy đồ ăn vặt, mắt cô lại sáng lên một chút.

"Xem nào...sữa chua, sữa chua...đây rồi!" Cô lẩm bẩm lướt từ trên xuống dưới cái tủ lạnh lớn, ngón tay di di theo đôi mắt to tròn mỹ lệ. Khuôn mặt chăm chăm vào hãng sữa chua cô thích.

Chiếc giỏ hàng gần như bị cô lấp đầy, lúc này mới sực nhớ ra mình phải mua thức ăn. Cô vỗ đầu nhẹ một cái, sao lại bất cẩn như vậy, đầu óc bị tâm hồn ăn uống điều khiển mất rồi.

Tô Hiểu Du nhanh chân chạy về phía thực phẩm tươi sống, hôm nay muốn ăn sườn chua ngọt, vậy nên phải lựa một hộp sườn thật ngon!

Đôi mắt bỗng ôm lấy thất vọng của cô xuất hiện. Chiếc tủ lớn đã hết sạch hàng rồi? Cô chỉ mới rời đi một lúc đã bị cưỡm mất tay trên rồi sao. Hôm nay là ngày gì mà cháy hàng nhanh như vậy a~

"A!" Cô nhanh chóng lấy lại tinh thần khi nhìn thấy một hộp sườn tươi đóng hộp nằm gọn trong một góc khuất của tủ. Trong lòng mừng thầm liên tục, chân chạy thoăn thoắt đến toan lấy đi hộp sườn.

"Ơ?"

Tay của cô vô tình lại chạm vào một bàn tay mềm mịn khác, tuy mềm mịn nhưng cũng khá nhăn nheo. Không chủ động mà ngước lên nhìn người phụ nữ vừa mới giật mình ơ một cái.

Trước mặt cô là một quý bà trang nghiêm, mái tóc hơi ngả màu bạc, đôi mắt đã xuất hiện vài nốt chân chim, đôi mày thanh mảnh hơi chau lại một chút nhìn cô vẻ bất mãn.

"Này cô. Tôi đến đây trước." Bà ta nói, giọng nói đầy uy lực.

"À...bác ơi, cháu là người chạm vào nó trước bác mà!"

Cô không khỏi nhăn mặt cười trí trá, rõ ràng cô là người nhìn thấy cuối cùng, bàn tay cô cũng chạm vào hộp sườn trước.

"Cô cho rằng tôi già rồi thì mắt sẽ mù sao? Tôi là người động vào nó đầu tiên!" Bà ta đỏng đảnh quát, hai tay chống nạnh, mắt nheo nheo lại, chiếc váy bà ta đang mặc mới liếc qua cũng biết giá trị không hề nhỏ.

Tuy vậy Tô Hiểu Du càng không cam lòng.

"Cháu là người chạm vào nó đầu tiên thưa bác. Cháu sẽ nhường nó lại cho bác nếu bác cần." Tô Hiểu Du bất mãn vô cùng, tuy vậy càng không muốn làm to chuyện, dù sao bà ấy cũng đã lớn tuổi.

"Ý cô là cô đang muốn bố thí cho tôi? Này cô kia, cô nói giọng điệu như vậy là sao? Cô giáo của cô dạy cô phải ăn nói với người đáng tuổi mẹ cô như vậy à? Thật không có giáo dục." Bà ta không buông tha cho cô lại còn lớn tiếng, đôi mắt lóe lên sự ghét bỏ, tay không ngừng chỉ chỉ trỏ trỏ vào mặt Tô Hiểu Du.

"Ơ...cháu không có ý đó! Bác hiểu nhầm rồi." Cô cười gượng, khóe môi giựt giựt. Bà ta rốt cuộc muốn gây sự gì đây, cô đã nhường cho rồi còn cố tình làm khó cô, biết vậy cứ thế nà lấy hộp sườn cho vào giỏ.

"Đây là bộ mặt hối cải của cô đấy à? Không biết con cái nhà ai, ăn nói hỗn xược! Ai mà có đứa con dâu như cô quả là vô phúc, vô phúc!"

"Bác à, sao bác lại lôi nhân phẩm của cháu ra đặt điều như vậy? Như này không hay cho lắm." Tô Hiểu Du tối sầm mặt, giọng nói đanh lại. Nói cô thì được, tại sao phải lôi cả người thân của cô vào.

"Đặt điều? Cái con nhỏ..."

"Bà Giản. Ông Lục nhắc nhở bà nên nhanh chân một chút!"

Từ xa chạy lại một tên cao lớn, toàn thân khoác trên mình bộ vest đen, đôi mắt vẫn còn đeo kính dâm, cúi gập người xuống một cách nhanh nhẹn. Giọng nói rõ ràng, rành mạch. Tô Hiểu Du đoán không nhầm đây chính là một tên vệ sĩ?

"Hừ. Đi tính tiền." Bà ta hung hăng nhìn Tô Hiểu Du một cái, sau đó cúi người lấy đi chiếc hộp sườn duy nhất còn xót lại, tiện tay đưa cho tên áo đen rồi xoay người đi thẳng, không nhìn về phía sau một chút. Hai người họ dần dần đã khuất khỏi tầm mắt cô.

"Bà giản sao? Nghe cũng thật oai phong quá, tính tình thật ngang ngược như ai đó!" Cô khẽ than thở. Xong trong lòng đột nhiên giãy nảy. Tại sao lại nghĩ về người đàn ông ấy rồi? Quả thực bây giờ cứ thấy ai mang trong mình dòng máu nóng và bá đạo Tô Hiểu Du đều lấy Lục Tiêu Bá ra so sánh. Khó trách được. Dường như đã thành thói quen.

Tranh cãi với bà ta đã mất đi gần mười năm phút, cô không muốn bỏ lỡ thêm một giây phút nghỉ ngơi nào cả. Liền chậm rãi đi tìm vào món thức ăn ngon sau đó tính tiền rồi ra về.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,190
Điểm cảm xúc
5,924
Điểm
113
Chương 111: Trở về biệt thự Hạnh Phúc
Hôm nay trang viên của nhà họ Lục không mấy là đông người. Cũng phải thôi, không ai biết hôm nay đôi vợ chồng già từ mỹ trở về.

Chiếc xe dừng lại từ từ trước cánh cửa. Bóng dáng cao lớn của một quý ông bước ra, trên người là thứ đồ lụa đắt tiền, ông bước ra trước sau đó đỡ lấy người vợ ngồi phía trong xe ra.

"Chào mừng Giản phu nhân, Lục lão gia trở về!"

Hai bên xếp thành hàng thẳng tắp kính cẩn cúi đầu. Một bên nữ hầu duyên dáng, một bên vệ sĩ lực lưỡng. Họ không khỏi hạ mình chào đón hai chủ nhân thật sự của Lục gia.

"Nơi này cũng không khác đi là bao, bà nhỉ?" Người đàn ông tóc ngả bạc từ tốn nói.

"Lục Lâm Cổ, ông nhìn thế nào ấy, chứ tôi thấy nó thiếu bóng dáng vợ chồng mình dường như rất lạnh lẽo." Giản Ngọc Thúy nhăn mặt, không quên liếc nhìn xung quanh một lượt, hai tay ôm chặt lấy mình.

"Bà này, đừng có gọi cả họ tên tôi ra thế chứ? Người khác không biết lại tưởng..." Lục Lâm Cổ hít một hơi thật sâu khẽ than vãn.

"Được được. Tôi lỡ lời." Giản Ngọc Thúy cười trừ, tay khoác lấy người đàn ông chừng gần sáu mươi tuổi.

Cả hai thong dong bước vào giữa hai dòng người xếp hàng còn đang khổ sở nhăn mặt vì mỏi lưng, chưa được cho phép họ đều không dám ngẩng đầu. Lưng đều đã sắp bị thoái hóa rồi!

....

"Con trai tôi đâu?" Giản Ngọc Thúy cất giọng đanh đanh lên hỏi Phong Lập, chính là ông quản gia của biệt thự Hạnh Phúc này.

"Đại thiếu gia còn đang ở công ty thưa bà." Phong Lập cúi đầu lễ phép.

"Vậy còn Hàn Liên?"

"Dạ...dạ thưa..." Phong Lập ngập ngừng không dám nhìn thẳng vào mắt Giản Ngọc Thúy.

"Nói!" Giản Ngọc Thúy chau xíu khuôn mày.

"Ơ kìa, nói chuyện nhẹ nhàng thôi. Đừng để ảnh hưởng đến bệnh tật." Lục Lâm Cổ than thở, đôi tay đặt lên vai Giản Ngọc Thúy.

"Nhưng...ông không nhớ hai thằng con trai của mình à?"

"Chúng nó chả nhớ mình thì thôi. Hai thằng bất tài!" Lục Lâm Cổ chậc nhẹ, lắc đầu vài cái rồi ngồi xuống ghế.

"Bất tài cũng là con ông đấy. Lần này tôi về đây hẳn. Sẽ chữa trị ở đây, không sang mỹ nữa. Tôi phải được bồng cháu." Giản Ngọc Thúy cũng ngồi xuống theo, gương mặt hất hất lên vẻ kiêu sa.

Phong Lập đứng cạnh nghe vậy không khỏi bận lòng, từ khi nào họ có cháu vậy?

"Phong Lập. Ông làm quản gia ở đây cũng rất lâu rồi. Giờ thì mau báo cáo tình hình hai thằng con nghịch tử cho tôi biết." Lục Lâm Cổ lấy lại uy nghiêm, gương mặt càng trở nên nghiêm túc.

"Điều này..." Phong Lập một lần nữa run run giọng.

Ánh mắt Lục Lâm Cổ càng trở nên lạnh toát, Phong Lập không thể than trong lòng, đúng là cha nào con đấy, thần thái đáng sợ không khác gì nhau, chị cần liếc qua cũng giống như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.

"Nhị thiếu gia...từ khi lão gia và lão phu nhân rời đi vài năm trước. Nhị thiếu gia cũng dọn ra ngoài ở rồi. Mấy năm nay không rõ tung tích." Phong Lập lau đi giọt mồ hôi trên trán, từ từ nhả ra từng chữ một cách khó khăn.

"Dọn ra ngoài?" Giản Ngọc Thúy không giấu được tức giận liền đứng bật dậy.

"Vâng thưa lão phu nhân."

"Ông còn đợi cái gì. Mau gọi cho nó! Lâu nay chúng ta không quản lý nó nghiêm ngặt, nó dám làm bừa!" Giản Ngọc Thúy lại quay sang Lục Lâm Cổ, người đang giữ thái độ không mấy là hữu hảo.

Điện thoại vang lên từng tiếng chuông. Sau đó rất nhanh được kết nối tín hiệu. Bên đầu dây là tiếng nhạc ồn ào, tiếng la hét của các thiếu nữ, thanh niên. Không khó có thể đoán "thằng con bất tài" của họ đang ở chốn đông người.

"Xin chào? Tôi có thể cho bạn ba giây, sau đó tôi sẽ cúp máy." Giọng nói trầm ấm vang lên lọt vào tai Lục Lâm Cổ, nhưng càng nghe càng khiến đôi vợ chồng già tức tối sầm mặt lại.

"Mày dám cắt ngang chừng?" Lục Lâm Cổ gằn giọng.

Đầu dây quả nhiên bị giọng nói làm cho đến sững người. Phải mất vài giây sao mới lên tiếng.

"Bố?"

"Còn nhận ra bố à? Đang ở đâu? Thằng nghịch tử trời đánh này, mày bỏ nhà đi đâu rồi?"

"Lục Hàn Liên, mau về nhà, mẹ và bố con đang ở biệt thự." Giản Ngọc Thúy nhìn chồng lớn giọng, không giữ được bình tĩnh mà lên tiếng chen ngang, sợ con sẽ bị la mắng thì không nỡ lòng nào.

"Mẹ? Mẹ và bố về nước sao?"

"Còn không phải? Ta cho con đúng nửa tiếng phải đứng trước mặt ta." Lục Lâm Cổ hít sâu một hơi, sau đó cúp luôn điện thoại. Gương mặt hằm hằm sự tức giận. "Đấy bà xem, bà chiều hư nó rồi! Đúng là con hư tại mẹ!"

Giản Ngọc Thúy nghe vậy không khỏi bất mãn.

"Nó là con của ông nữa, sao ông lại đổ thừa cho mình tôi? Vả lại, nó hư ở chỗ nào nào? Ông cứ nói quá, đến tai nó thì sao?" Sống hơn năm mươi năm cuộc đời, Giản Ngọc Thúy là người yêu thương và chiều chuộng hai thằng con trai nhất, đối với bà không gì quý báu hơn máu mủ ruột thịt. Thấy chồng chê bai các con bà càng không hài lòng. Không phải tính cách của chúng đều giống ông ấy ngày xưa sao? Chó chê mèo lắm lông!

"Còn bà. Quản lý Lục Tiêu Bá cũng thật tốt, chưa đám cưới đám hỏi đã để cho con gái nhà người ta mang thai đến gõ cửa tận nhà đòi chịu trách nhiệm. Nhục cái mặt. Lục gia còn mặt mũi đâu nhìn thiên hạ!"

Giản Ngọc Thúy lại mím chặt môi, giọng nói đây nộ khí.

"Nó là Cố Minh Minh, nó là con gái của nhà Cố gia, có gì là không được?"
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,190
Điểm cảm xúc
5,924
Điểm
113
Chương 112: Hội họp gia đình
"Con gái nhà Cố gia thì sao? Nếu là đứa con gái hiền lành thì đâu đến nỗi này."

Giản Ngọc Thúy ngẩng đầu nhìn gương mặt cương nghị của Lục Lâm Cổ, toàn thân bất giác run rẩy. Chồng của bà không tức thì thôi, một khi tức giận có tính phá hủy còn lớn hơn bom nguyên tử.

"Ơ kìa, chỉ tại Tiêu Bá nhà chúng ta nóng vội, ông đừng trách con bé."

"Hừ. Không dạy dỗ được chúng nó thì đẻ ra làm gì."

Giản Ngọc Thúy nhẫn nhịn trong lòng, đôi mắt tỏ đầy sự sợ hãi. Khi ở bên mỹ Lục Lâm Cổ luôn mềm dịu với bà, chỉ khi về nhà lại trở về với tính lạnh lùng vốn có từ xưa. Tất cả chỉ vì hai thằng con nghịch tử mà Giản Ngọc Thúy bị vạ lây cơn phẫn nộ, lần này về đây nhất định phải dạy bảo lại hai đứa nó từ đầu mới được!

"Con bé nó rất tốt, gia thế lại phù hợp. Làm vợ của Tiêu Bá nhà mình mới là thích hợp."

"Mau gọi thằng con trai quý hóa của bà về đây." Lục Lâm Cổ đứng bật dậy đi lên lầu một mạch, từ dưới nhìn lên dáng vẻ uy phong đầy khí chất, chả trách Lục Tiêu Bá tính ngang ngạnh cũng giống bố đến vậy.

[...]

"Mẹ? Bố?" Lục Tiêu Bá bước vào nhà, mặt mày tỏ rõ sự không vui. Họ sao lại về nước chứ? Về gấp như vậy cũng không báo trước cho anh.

"Ai da~ Mấy tháng năm không sang thăm mẹ, mẹ nhớ con chết rồi!" Giản Ngọc Thúy nhìn thấy con trai không cầm được lòng liền đi đến ôm chầm lấy, nụ cười sắc sảo của tuổi già càng thêm mê hồn.

"Mẹ, mẹ không phải đang chữa trị sao? Đương nhiên lại về nước, có cả bố, có chuyện gì?" Lục Tiêu Bá liếc nhìn hai người, trong lòng rấy lên sự nghi ngờ.

"Còn không phải mẹ con nằng nặc đòi về, ta sẽ chịu để bà ấy về ư?" Lục Lâm Cổ hắng giọng, chân vắt chéo ngồi thẳng lưng nhìn Lục Tiêu Bá.

"Như vậy là như nào?" Lục Tiêu Bá nheo khuôn mày kiếm sắc nhìn Giản Ngọc Thúy đang đứng bên ôm lấy mình rối rít chưa buông.

"Thằng ngốc. Ta sắp được làm bà nội đương nhiên là phải về. Con định giấu ta đến khi nào?" Giản Ngọc Thúy vỗ vỗ ngực Lục Tiêu Bá, mắt lộ vẻ cười cười.

Lục Tiêu Bá phút chốc sững người vài giây. Đáy mắt nổi lên vài mạch máu nhỏ, bàn tay siết chặt đáng sợ vô cùng.

"Là ai nói?" Anh cất giọng lạnh lùng.

"Đương nhiên là Cố Minh Minh, đêm hôm qua con bé gọi báo tin vui cho mẹ. Làm mẹ gấp gáp thu xếp để về nước, hành lý còn không mang theo đấy. Bố con cũng rất vui." Nói rồi Giản Ngọc Thúy quay sang phía Lục Lâm Cổ đang ngồi, bắt gặp ánh mắt chòng chọc đầy nộ khí của chồng mình liền thu lại nụ cười.

"Là mình bà như vậy. Bệnh thì không lo, cứ lo việc đâu đâu. Không ra thể thống gì!"

Lục Tiêu Bá đứng giữa phòng khách. Yết hầu nâng lên hạ xuống một cái. Toàn thân nóng rực lên, anh không nuốt được cơn tức giận này. Cố Minh Minh, cô còn dám giở trò đê tiện này, xem tôi không băm cô ra mới lạ.

"Ôi, hôm nay gia đình ta đông đủ quá nhỉ?"

Từ cửa chính bước vào là hình bóng nam nhân cao ráo, với ngũ quan tương xứng, dáng vẻ dong dỏng cao, mái tóc đen được cắt ngắn trông gọn gàng vừa mắt, nhìn từ ngoài vào tám phần mười giống Lục Tiêu Bá. Không khó để nhận ra đây là con trai thứ nhà Lục gia, Lục Hàn Liên.

Lục Tiêu Bá vừa nghe thấy giọng Lục Hàn Liên bèn nhướng mày quay lại. Nhận thấy chính là thằng em trai trời đánh mất liên lạc suốt một thời gian dài không khỏi ngạc nhiên.

"Lục Hàn Liên?"

"Yo~ Anh trai. Dại này trông anh già gớm! Sắc đẹp phai tàn đi nhiều quá, em đẹp trai hơn anh rồi!" Lục Hàn Liên cười tươi rói bước đến, đôi mắt lạnh lạnh như tạc săm soi từng chút một trên người Lục Tiêu Bá.

Lục Tiêu Bá hơi thả lỏng cơ thể. Cũng đã rất lâu gia đình không đông đủ như này, có chút vui, nhưng cũng có chút phẫn nộ không thể gạt qua.

"Phải. Đi so sánh với một người sắp ba mươi tuổi. Oai phong lắm." Lục Tiêu Bá hơi giương khóe miệng, tay đặt lên vai Lục Hàn Liên. Lục Hàn Liên mới chỉ hai hai mươi tư tuổi. Rất trẻ, nhìn vào khôi ngô tuấn tú, độ cao của IQ cũng được di truyền từ bố mẹ sang rất nhiều, có thể nói đây là bản sao của Lục Tiêu Bá mất rồi.

"Chậc. Nghe nói anh mình đã kết hôn từ lâu. Nay mới có dịp về gặp chị dâu đây, không biết chị dâu đâu rồi?" Lục Hàn Liên bật cười, mắt dáo dác xung quanh tìm hình bóng ai đó.

Lời nói vừa thốt ra khiến cả bốn người gần đó sững lại. Trong đó có Phong Lập. Lúc này ông ta chỉ có thể suy đoán Lục Tiêu Bá đang tức giận cỡ nào, nhị thiếu gia lại nhắc đến Tô tiểu thư như vậy nhất định sẽ lớn chuyện. Lục Tiêu Bá và Tô Hiểu Du chỉ đăng kí kết hôn chứ chưa tổ chức lễ cưới, người biết được tin này chỉ có duy nhất Lục Hàn Liên vì anh ta có tay trong làm ở Lục gia để thi thoảng còn được thông báo tình hình. Đến Giản Ngọc Thúy và Lục Lâm Cổ còn không biết.

"Kết hôn? Chuyện này là như nào?"

Giản Ngọc Thúy không đợi ai lên tiếng thêm. Giọng nói lạnh lẽo vang lên trong không trung khiến Lục Tiêu Bá không khỏi run một cái.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,190
Điểm cảm xúc
5,924
Điểm
113
Chương 113: Hội họp gia đình (2)
"Ơ? Thế bố mẹ chưa biết à?"

Nhìn thần sắc Giản Ngọc Thúy và Lục Lâm Cổ, lúc này Lục Hàn Liên mới ngớ người quay sang nhìn anh trai. Liền bắt gặp ánh mắt đầy cảnh cáo của Lục Tiêu Bá.

Lục Hàn Liên cắn răng suy xét lại tình hình, trong lòng không khỏi cảm thấy áy náy. Rốt cuộc hình như chuyện Lục Tiêu Bá kết hôn bố mẹ hai người còn chưa biết?

"Tiêu Bá, em con nói gì vậy?" Lục Lâm Cổ trầm mặc hồi lâu mới từ từ lên tiếng.

Lục Tiêu Bá im lặng, gương mặt lạnh lùng không chút biểu cảm nhìn hai người phía trước, tay nắm chặt thành quyền nói.

"Không có chuyện gì. Hàn Liên có lẽ nghe phải thông tin không minh bạch."

Lục Hàn Liên đứng bên cạnh, hiểu ra ẩn ý của Lục Tiêu Bá liền nhún nhún vai tỏ vẻ bất cần.

"Đúng vậy. Con cứ tưởng anh trai lấy vợ mà không báo một tiếng cho chúng ta."

Giản Ngọc Thúy lấy lại tinh thần thở phào một hơi. Tin Lục Tiêu Bá kết hôn mà không báo cho bà ta biết quả là tin sốc, nếu nó là sự thật e rằng bà ta lên cơn đau tim chết tại chỗ mất.

"Làm mẹ cứ tưởng...mà con đấy. Chuẩn bị tinh thần làm chú đến nơi rồi. Còn không bỏ ngay cái tính trẻ con ấy mà chú tâm tạo dựng nghề nghiệp? Cứ mất tăm mất hút như vậy muốn mẹ chết sớm sao?"

"Mẹ à. Con thương mẹ không hết sao mẹ lại nói vậy? Con còn trẻ, tương lai rất sáng lạng, mẹ yên tâm." Lục Hàn Liên thở hắt ra, trên môi giữ vững nụ cười vô tội đi đến bên Giản Ngọc Thúy, liền ngồi xuống bóp bóp vai nịnh nọt.

"Còn biết nịnh? Không hiểu sao lại có đứa con như con nữa!" Giản Ngọc Thúy hơi chúm chúm môi hùa theo hành động của Lục Hàn Liên.

"Cái này mẹ phải hỏi bố chứ? Là bố và mẹ luyến ai sinh ra con mà!" Lục Hàn Liên nheo đôi mắt nở ra nụ cười xấu xa, quay sang nhìn Lục Lâm Cổ vẫn còn đang đanh mặt lại.

"Hừ." Lục Lâm Cổ không nói gì. Chỉ hừ nhẹ một cái cho qua.

Lục Tiêu Bá đứng chôn trân dưới sàn nhà, nhìn ba người họ đang cười đùa vui vẻ nhưng trong lòng thì không thoải mái chút nào. Liền tiện tay hất hất ra hiệu cho Phong Lập lui xuống rồi định đi lên phòng.

"Khoan đã."

Chưa bước được ba bước một giọng nói lành lạnh lại cất lên.

"Có chuyện gì vậy bố?" Anh quay lại, đôi mắt lộ vẻ không hài lòng.

"Còn chuyện gì? Sớm tính đến chuyện cưới xin đi. Đợi đến khi nào mới chịu đưa con bé về nhà?"

Lục Lâm Cổ ngồi ở sofa nhìn anh không hề chớp mắt, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể xé nát anh giống như báo săn mồi, Lục Tiêu Bá cắn răng nắm tay lại, toàn thân khẽ run lên vô thức.

Cưới xin ư? Quá hài hước rồi?

"Ai nói với hai người con sẽ đồng ý tổ chức đám cưới?" Anh bình tĩnh đáp trả. Thần sắc lạnh toát khiến người nghe cũng phải khó chịu.

"Cưới ư?" Lục Hàn Liên gần đó thốt lên, nét mặt ngạc nhiên vô cùng. Không phải Lục Tiêu Bá đã kết hôn rồi sao? Lẽ nào bây giờ mới tính đến chuyện tổ chức hôn lễ?

"Ai da~ con không biết đó ư? Cố Minh Minh có thai rồi. Là cháu của con đấy!" Giản Ngọc Thúy vui mừng báo lại cho Lục Hàn Liên, đôi mắt sáng rực khi nhắc đến Cố Minh Minh.

Lục Hàn Liên nghe xong không những không vui mà còn nhíu chặt mày quay sang nhìn Lục Tiêu Bá một lượt, ánh mắt rõ ràng muốn hỏi chuyện này rốt cuộc là sao? Chẳng phải năm xưa Lục Tiêu Bá ghét Cố Minh Minh nhất, bây giờ lại làm cô ta có thai, chuyện này nhất định có uẩn khúc.

"Còn chưa chắc nó có phải con của con hay không thì đừng vội vui mừng." Lục Tiêu Bá cất giọng lãnh đạm pha chút hết kiên nhẫn.

Lời nói này đột nhiên có sức hút đến nỗi cả Giản Ngọc Thúy và Lục Lâm Cổ đều trừng to mắt.

"Không phải của con? Con nói gì vậy?" Giản Ngọc Thúy đứng phắt dậy.

"Cô ta không thể có thai dễ dàng như vậy." Anh trầm giọng, điệu bộ không thể giải thích.

"Ha ha. Con ngốc quá đến ngớ ngẩn rồi à? Có thai hay không là do ông trời sắp đặt, con có quyền thay đổi định mệnh của mình sao?" Giản Ngọc Thúy bật cười, sau đó lại ngồi xuống, nâng tay lên nhấp một ngụm trà, gương mặt cười cười như thưởng thức từng vị thơm ngon của nó.

"Hừ. Còn không phải mẹ giúp cô ta? Con nói cho mẹ biết, cả đời này con sẽ không cưới Cố Minh Minh làm vợ!" Anh buông lời nói vô tâm, răng xít chặt lấy nhau, trên mặt chỉ là sự căm ghét vô cùng. Nhà này loạn hết rồi! Loạn hết thật rồi! Đều là nối giáo cho giặc!

"Đứng lại Tiêu Bá! Con đứng lại đó cho mẹ! Lục Tiêu Bá!"

Tiếng gọi thất thanh của Giản Ngọc Thúy một lúc một xa dần. Lục Tiêu Bá đã đảo chân ra đến bên ngoài. Chiếc xe sang trọng nhanh chóng khuất khỏi căn biệt thự. Anh đi rồi.

"Khụ...khụ... A..." Giản Ngọc Thúy bỗng mở to cặp mắt, đôi tay run rẩy ôm lấy ngực mình, hơi thở dồn dập không ngừng nghỉ.

"Mẹ?"

"Bà sao thế? Không xong rồi! Hàn Liên, giúp bố lấy hộp thuốc trong giỏ xách của mẹ con. Bà ấy lên cơn đau tim rồi!" Lục Lâm Cổ hốt hoảng ôm lấy Giản Ngọc Thúy, nhìn Lục Hàn Liên vẫn còn đang không biết xoay xở làm sao.

"Bà nó, cố gắng, cố gắng lên!"
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,190
Điểm cảm xúc
5,924
Điểm
113
Chương 114: Cuộc gọi nộ khí
Căn biệt thự lớn trở nên điềm tĩnh. Mọi người ai nấy lại trở về với công việc bận rộn. Đất trời yên tĩnh nhuộm một màu xanh thẳm.

Giản Ngọc Thúy nằm trên chiếc giường lớn, đôi mắt khẽ chớp nhìn trần nhà. Vừa nãy có phải bà đã suýt bước chân đến con đường vào quỷ môn quan không?

"Mẹ, thấy sao rồi? Mẹ đỡ hơn chút nào không?" Lục Hàn Liên ngồi bên cạnh, nhìn Giản Ngọc Thúy vẫn còn mơ hồ liền lên tiếng.

Giản Ngọc Thúy không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu một cái. Đôi mắt chuyển hướng sang Lục Hàn Liên.

"Bà nghỉ ngơi đi. Lần sau đừng quá kích động, bà muốn tôi sống một mình mới vừa lòng?" Lục Lâm Cổ lo lắng nắm lấy bàn tay Giản Ngọc Thúy, sự quan tâm của Lục Lâm Cổ càng khiến Giản Ngọc Thúy mền lòng hơn. Lúc nào ông ấy cũng như này thì tốt biết bao.

"Ông ra ngoài trước đi. Tôi có chuyện muốn nói với Hàn Liên." Giản Ngọc Thúy yếu ớt nhả ra từng chữ một.

"Được."

"Mẹ, mẹ muốn nói gì?"

Đợi đến khi căn phòng lớn chỉ còn lại hai người, Lục Hàn Liên mới nhẹ giọng hỏi.

"Bố con hình như không thích Cố Minh Minh, con giúp mẹ, gọi con bé đến đây. Được không?" Giản Ngọc Thúy chỉ tay vào chiếc giỏ xách bên cạnh, đôi mắt khẩn cầu nhìn Lục Hàn Liên.

Lục Hàn Liên có chút khó chịu. Kì thực là chính anh cũng ghét Cố Minh Minh rất nhiều. Từ xưa khi thấy Cố Minh Minh bám víu lấy Lục Tiêu Bá đã biết là người gian trá, Lục Tiêu Bá không ưa thì Lục Hàn Liên càng không chấp nhận được. Chỉ là không hiểu tại sao Giản Ngọc Thúy lại quý cô ta như vậy, cô ta có gì tốt? Bỏ bùa bà rồi chăng?

Nhìn bộ dáng đáng thương của bà. Lục Hàn Liên thở dài.

"Vâng vâng. Nghe mẹ tất."

Vừa nói xong Giản Ngọc Thúy đã nở nụ cười mãn nguyện vô cùng. Trong nhà chỉ có Lục Hàn Liên không vô tâm, may tính nó giống bà, chứ lạnh nhạt như hai cha con nhà kia chắc bà cô độc mà chết rồi! Cùng là anh em tại sao Lục Tiêu Bá nó lại lạnh lùng vô tâm như thế? Lục Hàn Liên nó cũng lạnh lùng nhưng ít ra đối với Giản Ngọc Thúy này còn có chút tình thương.

Lấy chiếc điện thoại ra khỏi giỏ xách, Lục Hàn Liên rảo bước ra ngoài, cảnh cửa từ từ khép lại. Giản Ngọc Thúy bên trong không khỏi chau mày. Tại sai lại phải ra tận bên ngoài nói chuyện chứ? Bà là người muốn gọi Cố Minh Minh cơ mà.

"Bác gái?"

Cố Minh Minh nhắc máy, giọng lễ phép khiến Lục Hàn Liên cũng phải nổi da gà.

"Là tôi."

"Anh...là?" Cố Minh Minh giở giọng nghi hoặc, giọng nói vừa lạ vừa quen khiến cô ta không thể nhận ra đối phương là ai.

"Lục Hàn Liên."

"A! Là em trai của Lục Tiêu Bá?" Cố Minh Minh cao giọng.

"Ừ." Lục Hàn Liên nhếch mép.

Nghe giọng không mấy hữu hảo của Lục Hàn Liên, Cố Minh Minh chỉ dám cười cười nói tiếp.

"Sao không dùng số di động của em? Em gọi có việc gì không?"

Em sao? Chị?

Lục Hàn Liên tối sầm mặt, tay nắm chặt chiếc điện thoại như không thể chặt hơn được nữa. Tuy vậy cũng không dám nói giọng thô lỗ, Mẹ của anh đang cần cô ta.

"Đến nhà tôi đi. Mẹ tôi muốn gặp cô." Giọng nói của Lục Hàn Liên lạnh toát khiến Cố Minh Minh cũng phải rùng mình.

Cô ta hít một hơi thật sâu. "Bác gái muốn gặp? Bác gái về nước rồi?"

"Đúng."

Cố Minh Minh mắt chữ A mồm chữ O không nói lên lời, quả nhiên đưa cái thai ra làm cột mốc có khác, mới chỉ thông báo trong đêm mà giữa trưa hôm sau Giản Ngọc Thúy đã có mặt ở thành phố này. Chính tỏ bà ta đã về trong đêm, ngay khi Cố Minh Minh vừa gọi báo tin cô ta có thai.

Nghĩ lại một chút mới thấy không hài lòng. Hôm qua mới bị động thai, trên đầu còn đau buốt lại vì bị Lục Tiêu Bá đạp vào thành giường, cơ thể đau nhức không nhắc nổi chân. Sao có thể đến biệt thự Hạnh Phúc bây giờ?

"Có chuyện gì gấp không? Bây giờ e là...không tiện lắm." Cố Minh Minh ngại ngùng nói, giọng nói ẻo lả khiến Lục Hàn Liên có thể tưởng tượng ra cái mặt giả nai của cô ta đang buồn cười đến mức nào.

"Mẹ tôi lên cơn đau tim. Muốn cô đến chăm sóc, sao? Muốn từ chối? Vậy tôi không ép cô." Lục Hàn Liên nói với giọng nói đằng đằng sát khí, bên trong đầy hàm ý đe dọa khiến Cố Minh Minh càng thêm nhăn mặt.

Anh em nhà này đúng là giống nhau từng li từng tí một. Đến cái tính cách bá đạo ngang ngược này cũng không khác đi chút nào, thật chả ra làm sao.

"Ôi? Chị đến ngay, sao không nói cho chị sớm hơn chứ? Bác ấy đã khỏe lại chưa?" Cố Minh Minh một mạch đặt ra các câu hỏi, giọng nói không che đi được sự quan tâm cùng lo lắng, giọng nói đã mềm lại càng mềm hơn.

Tuy vậy trong lòng Cố Minh Minh đã thầm chửi rủa. Mụ già chết tiệt, tại sao lại lên cơn đau tim ngay lúc này có chứ, chọn thời cơ đúng là tốt quá! Ngay lúc cô ta đang nằm viện chịu nhục. Sao không chết luôn đi cho rồi, sống chật đất! Thứ già mồm sống dai!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,190
Điểm cảm xúc
5,924
Điểm
113
Chương 115: Kể nể
Xông ra khỏi bệnh viện, Cố Minh Minh một mạch đến khu thương mại chọn cho mình một bộ quần áo mới. Đặc biệt...nó phải thật kín đáo và đoan trang, tốt hơn hết màu phải nhẹ nhàng không quá sặc sỡ. Bởi cô ta biết Giản Ngọc Thúy là người có học thức, có mẫu mực. Với kiểu cách ăn mặc của cô ta không Giản Ngọc Thúy thì Lục Lâm Cổ cũng đánh dấu trừ vào điểm làm dâu rồi.

Mới vào khu thương mại ai cũng chăm chú vào cô ta. Dáng người thì đẹp nhưng khuôn mặt tái nhợt lại, mái tóc ngắn cứ rối xù lên như tổ quạ. Đôi chân đi dép lê chạy bịch bịch như bị ma đuổi. Còn Cố Minh Minh giờ phút này không có thời gian để ý đến tai mắt người khác. Cái cô ta sợ là đến Lục gia muộn mà thôi!

Đứng trước gương chỉnh trang lại quần áo, mái tóc bạch kim được chải chuốt gọn gàng, khuôn mặt đã được bao bọc bởi lớp trang điểm kĩ lưỡng. Cố Minh Minh cười khẩy, chân dài bước ra khỏi khu thương mại vẫy taxi.

...

Chiếc taxi dừng lại ở cân biệt thự âu với màu trắng đẹp mê lòng người. Cố Minh Minh ngạo mạn bước xuống, khuôn mặt hất cao kiêu sa vô cùng. Chỉ là biết cô ta sẽ đến nhưng không hề có ai ra đón tiếp. Thật đáng ghét!

Vừa đặt chân vào đến cửa biệt thự Cố Minh Minh đã bị hai tên cao to ngăn lại.

"Tiểu thư, cô tìm ai?"

"Lui ra." Cô ta tối sầm mặt lại có biết cô ta là ai không mà ngăn cản? Đúng là lũ rác rưởi.

Nói rồi cô ta một mực muốn chen qua để vào trong.

"Tiểu thư, không có hẹn với ai thì không thể vào. Nếu cô còn làm khó chúng tôi sẽ không nhẹ tay."

"Chết tiệt! Các người biết tôi là ai không? Tôi là Cố Minh Minh, là vị hôn thê sắp cưới của đại thiếu gia nhà các người, còn không mau tránh đường?" Cố Minh Minh nổi đóa, chỉ muốn dậm chân tại chỗ, căm phẫn không thể giết chết hai tên này, chỉ là hai tên canh gác nhỏ bé cũng đòi ngăn cản cả cô ta?

"Ồ, Vậy ra Cố tiểu thư đây chính là vị hôn thê của anh tôi, là thiếu phu nhân tương lai của Lục gia, Lục thị?"

Lục Hàn Liên từ lúc nào đứng phía sau hai tên cao lớn, khóe miệng nâng lên nụ cười đẹp mắt, xong lại khiến người ta phải nơm nớp lo sợ điều gì đó không rõ ràng.

Cố Minh Minh giật nảy mình, thu lại bộ dạng chua ngoa ban nãy, miệng cười duyên dáng đưa tay lên xua xua.

"À thì...tại họ không cho chị vào trong, may quá gặp được em!"

"Thôi đi. Thu lại điệu cười đáng ghét của cô." Lục Hàn Liên mặt lạnh, giọng nói vô cảm như xuyên thấu cả trái tim cô ta.

Cố Minh Minh tắt ngấm nụ cười, môi hơi mím lại, thật đúng là xấu hổ chết đi.

"Để cô ta vào trong." Lục Hàn Liên nói hai từ đơn giản, ấy vậy mà vừa nói xong chưa đầy ba giây hai tên vệ sĩ đã dẹp đường, lưng thẳng ngay ngắn đợi Cố Minh Minh vào trong. Thật quá uy quyền! Có thể thuê được mấy tên ngoan ngoãn nghe lời như này đúng là rất khó.

Cố Minh Minh đi qua họ với ánh mắt cảnh cáo. Không quên hất mặt một cái. Nhìn Lục Hàn Liên đi lên lầu liền đi theo.

"A, bác gái~ Cháu đến muộn, bác đỡ hơn chưa? Bác thấy trong người thế nào rồi?" Cố Minh Minh vừa nhìn thấy Giản Ngọc Thúy liền hít một hơi thật dài, chạy đến vơi khuôn mặt nức nở.

"Minh Minh, con đến rồi đấy à?" Giản Ngọc Thúy thấy Cố Minh Minh như bắt được vàng, toàn thân cựa quậy muốn ngồi dậy.

"Bác nằm yên đó đi. Cháu sẽ chăm sóc bác!" Cố Minh Minh nhăn mặt, giọng nói líu lo đỡ lấy Giản Ngọc Thúy nằm xuống.

"Cảm ơn cháu. Bác nhớ cháu quá." Nói rồi bà ta liếc xuống cái bụng nhỏ xinh của Cố Minh Minh.

"Cháu cũng nhớ bác nữa." Cố Minh Minh cười tươi rói. "Nhưng tại sao bác lại ra nông nỗi này chứ?"

"Là tại thằng nghịch tử nhà bác, bác muốn hai đứa kết hôn nhanh chóng nhưng nó vẫn cứng đầu cứng cổ." Giản Ngọc Thúy vừa nói vừa chau mày, giọng nói đầu uất ức cùng phẫn nộ.

Cố Minh Minh nghe xong lòng rấy lên sự ghen ghét, quả nhiên Lục Tiêu Bá không dễ gì chấp nhận hôn nhân này, dụ bà ta về nước không biết có tác dụng gì không.

Vài giây sau Cố Minh Minh mặt này đen nghịt, bắt đầu kể khổ.

"Bác, anh ấy...anh ấy có tình nhân bên ngoài."

Giản Ngọc Thúy nghe xong, đôi mắt thẫm lại, gương mặt cũng thay đổi thần sắc. Đa số là ngạc nhiên sau đó lại thất vọng, cuối cùng lại nở một nụ cười.

"Ôi dào! Tiêu Bá nhà bác nữ nhân theo không thiếu, tuy vậy chưa ai giữ chân được quá vài tháng, cháu đừng bận tâm. Đợi đến khi hai đứa kết hôn rồi nó sẽ tự khắc thay đổi."

Cố Minh Minh cắn răng nghe Giản Ngọc Thúy, bàn tay sớm đã toát mồ hôi lạnh. Là bà không biết đấy thôi, không những yêu Tô Hiểu Du, mà họ còn từng kết hôn và bên nhau những hai năm! Lục Tiêu Bá luôn kín tiếng, chả trách đến bố mẹ anh ta cũng không biết anh ta có vợ lúc nào.

"Bác phải làm chủ cho cháu a~ Cô ta biết tin cháu mang thai đứa con của Tiêu Bá liền năm lần bảy lượt muốn hại cháu, không chừng cô ta sẽ hại chết cháu và con mất! Bác ơi, bác không thương cháu, thì hãy thương lấy đứa cháu còn đang hình thành trong bụng này. Chính là cháu đầu lòng của bác hu hu..."
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,190
Điểm cảm xúc
5,924
Điểm
113
Chương 116: Ngẫm nghĩ
Nghe xong sắc mặt Giản Ngọc Thúy tối sầm lại, bà ta vừa phẫn nộ lại vừa khó chịu trong người, trên mặt sớm đã trắng bệnh lại không một giọt máu. Chỉ cần nghĩ đến việc bà ta mất đi đứa cháu đầu lòng thì bà ta đã muốn chết đi sống lại. Bà ta liệu còn hưởng bao nhiêu năm tháng cuối đời để đợi thêm ngày có cháu chứ?

"Cô ta là ai mà có quyền làm hại đi đứa cháu của ta chứ? Nói đi, cô ta là ai? Bác không thể chống mắt lên nhìn cháu bị hại." Giản Ngọc Thúy ngồi bật dậy nắm lấy hai vai Cố Minh Minh mà rung lắc, giọng nói càng thêm phần mất bình tĩnh.

Cố Minh Minh thâm tâm khó chịu, bà ta nghĩ bà ta là ai mà có quyền làm đau cô ta như vậy! Không phải vì bà ta còn chút hữu dụng thì Cố Minh Minh cũng muốn bà ta chết nhanh đi cho rồi.

"Bác à, cháu...cháu không dám nói đâu. Cháu sợ anh ấy biết được sẽ không tha thứ cho cháu." Cố Minh Minh vừa nói vừa đưa tay lên gạt nước mắt.

"Không có chuyện đó đâu! Tiêu Bá tuy nó lạnh nhạt nhưng nó cũng là người có tình cảm, đứa bé là con của nó, nó đương nhiên phải quan tâm và bảo vệ cháu." Giản Ngọc Thúy xuống nước an ủi, đưa tay lên lau đi giọt nước mắt trong suốt trên mặt Cố Minh Minh.

"Như...nhưng..."

"Không nhưng nhị gì cả. Cháu có bác đây, cháu còn sợ sao?"

"Vậy thì...cháu sẽ nói." Cố Minh Minh sụt sịt một hơi liền trở về với giọng bình tĩnh vốn có.

"Thật không hiểu nó, Tiêu Bá là người thông minh, cớ gì lại đi quen một cô gái lòng dạ hiểm ác, xấu xa như vậy?

Cố Minh Minh cười thầm trong lòng, sớm đã bày sẵn ra cách đối phó, nói.

"Cô ta bề ngoài luôn hiền dịu, trước mặt anh ấy thì thùy mị, nết na. Nhưng sau lưng lại lộng hành, phá phách. Cô ta quen Tiêu Bá rồi nhưng cũng hẹn hò một lúc với mấy người. Nhiều lúc cháu muốn nhắc nhở anh ấy, nhưng đều bị anh ấy xua tay ghét bỏ. Hức...có phải anh ấy ghét cháu lắm không?"

"Sao cháu lại nói thế? Đúng là nó quá vô tâm rồi, bác phải bảo ban lại nó mới được. Không còn quy tắc gì nữa! Không ra thể thống gì." Giản Ngọc Thúy xót xa nhìn Cố Minh Minh, lòng thương không hết, biết Cố Minh Minh đang mang thai, cũng càng biết con trai mình ghét Cố Minh Minh như thế nào, nhưng dù có ghét thì cũng đã đắp chung một chiếc chăn để ra cơ sự này, đứa bé là dòng máu nhà họ Lục, là cốt nhục của Lục gia, nó lại không dám nhận lấy trách nhiệm? Cố Minh Minh tính nết hiền lành, con bé đã nhẫn nhịn bao nhiêu năm, vây giờ đã có thai, không thể để nó nghĩ ngợi nhiều rồi đâm bệnh ảnh hưởng đến sức khỏe.

"Bác...nếu anh ấy đã ghét cháu như vậy, chi bằng để cháu sinh đứa trẻ ra, một mình cháu nuôi nấng nó, cháu không cần anh ấy phải chịu trách nhiệm đâu. Vì anh ấy rất ghét cháu...anh ấy luôn bảo cháu làm phiền anh ấy."

Cố Minh Minh tuôn trào ra một tràng, chủ yếu lên án Lục Tiêu Bá cho Giản Ngọc Thúy nghe, với tình cách của bà ta đương nhiên là phải tức giận. Chuyện này còn dài, đâu thể kết thúc dễ dàng như vậy?

"Không được. Nhà họ Lục không phải những người thiếu ý thức, thiếu hiểu biết. Để cháu chịu thiệt như vậy có chết ta cũng không an lòng." Giản Ngọc Thúy rưng rưng nắm lấy tay Cố Minh Minh, sống mũi cay cay nhìn cô ta như đứa con ruột thịt.

"Bác ơi, bác tốt với cháu quá hu hu..." Cố Minh Minh chảy dài nước mắt sau đó ôm chầm lấy Giản Ngọc Thúy. Từ phía sau lưng Giản Ngọc Thúy là nụ cười độc ác của Cố Minh Minh, nụ cười gian tà hơn cả ma quỷ. Nước mắt chảy bao nhiêu thì nụ cười càng cong lên bấy nhiêu, bà ta đâu biết rằng vài vở kích khóc lóc nhỏ nhoi này cô ta đã thân thuộc đến cỡ nào.

"Ngốc quá, ta thương cháu như con. Bất kể xảy ra chuyện gì với cháu ta sẽ không tha thứ. Minh Minh, cháu yên tâm làm dâu nhà họ Lục, bác luôn bên cháu."

Giọng nói của Giản Ngọc Thúy cũng trầm đi, sắc lại, đôi mắt chan chứa sự tự tin hơn bao giờ hết, bàn tay ôm Cố Minh Minh thật chặt như muốn cám nhận cả hai nhịp đập trong một cơ thể của cô ta. Phải! Không ai có thể hại được Cố Minh Minh khi Giản Ngọc Thúy này chưa cho phép!

Từ bên ngoài cửa, bóng dáng cao ráo dựa vào tường. Khuôn mặt anh tuấn với hàng mi dài dài, nước da trắng khỏe cùng đôi mày hơi nhướng lên.

Lục Hàn Liên dường như nghe được hết thảy cuộc trò truyện của hai người phụ nữ bên trong căn phòng. Mi tâm khẽ nhéo lại, đầu óc không ngừng hoạt động nảy số phân tích.

Tô Hiểu Du...? Tuy chưa từng nghe đến cái tên này nhưng lại ánh lên chút lạnh lạnh thân thuộc. Tại sao?

Lục Hàn Liên sống hơn hai mươi năm trên cuộc đời này, từ nhỏ không ít lần cùng Lục Tiêu Bá phải tiếp xúc với Cố Minh Minh. Ngay từ nhỏ cô ta đã lộ ra cái thói giành giật, ganh đua bằng được những thứ mình thích. Thậm chí có thể giở ra mấy thủ đoạn xấu xa để làm hài lòng bản thân. Người tiếp xúc với cô ta không ít, xong người ghét cô ta càng không đếm xuể.

Bao nhiêu năm không gặp lại, chỉ cần liếc qua thái độ và nghe cái thứ giọng chân chất nước mắt cá sấu ấy vẫn không thay đổi. Có thể suy đoán được chuyện hôm nay nhất định là cô ta bịa đặt!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,190
Điểm cảm xúc
5,924
Điểm
113
Chương 117: Theo dõi
Biệt thự Hạnh Phúc vì chào đón hai vị chủ nhân đứng đầu gia đình trở về mà càng trở nên nhộn nhịp.

Ánh mặt trời xuống núi, ánh trăng dần tỏa sáng khắp không trung, một buổi tối lại bắt đầu. Xung quanh căn biệt thự chiếu sáng một màu vàng kim tôn lên vẻ đẹp lừng lẫy đúng với giá trị của nó, từng ngóc ngách trong căn biệt thự đều được thắp sáng bởi các ánh đèn nho nhỏ, ngay cả bụi hoa hồng cũng trở lên nổi bật. Đài phun nước hàng bao nhiêu năm cư nhiên vẫn trở nên hài hòa và đẹp mắt. Khắp mọi nơi chỉ bao chùm một vẻ uy quyền cùng thượng lưu.

Trong không gian rộng lớn với ánh đèn trùm trên cao tinh tế. Người hầu này, người hầu nọ đều một tay một chân chuẩn bị bày tiệc bữa tối, cũng giống như bữa tiệc chào đón lão gia, lão phu nhân trở về nhà sau bao nhiêu năm, vì vậy các món ăn đều là sơn hào hải vị từ khắp mọi nơi đem về chế biến.

Cố Minh Minh ngồi thẳng lưng trên sofa nhìn ngó khắp mọi nơi. Sớm trong đầu đã tưởng tượng ra cảnh kình là chủ nhân của nơi này, tưởng tượng ra cảnh mình có thể sai khiến trên dưới trăm người hầu, tiền tiêu không hết, mua những thứ mà cô ta thích, dùng những thứ mà cô ta muốn.

Đã là bảy giờ tối. Mọi người trong gí đình đều góp mặt đông đủ, Cố Minh Minh ở lại vì Giản Ngọc Thúy không nỡ để cô ta đi. Ai nấy đều ngồi chực chờ ở phòng khách trên chiếc ghế sofa dài. Căn bản giờ này đã tan ca nhưng Lục Tiêu Bá thì vẫn chưa thấy về nhà!

"Ông gọi nó xem nó có về ăn cơm không?" Giản Ngọc Thúy sốt ruột lên tiếng quay sang nhìn người đàn ông lớn tuổi vẫn thong dong đọc báo một cách điềm tĩnh.

"Cứ kệ nó đi. Lớn rồi. Nó khác tự biết đường về nhà." Lục Lâm Cổ nói với giọng vô cảm. Khuôn mặt không rời xa tờ báo dù chỉ một chút.

"Ơ cái ông này!" Giản Ngọc Thúy bất mãn, nhăn mặt lại nhìn chồng.

"Hai bác hãy ăn trước đi. Nhỡ đâu anh ấy không về thì sao ạ?" Cố Minh Minh lựa lời chen vào giữa phá vỡ sự căng thẳng.

"Sẽ về."

Từ trên lầu bước xuống, bóng dáng Lục Hàn Liên từ dưới ngước lên trông thật ngạo mạn và uy lực. Nụ cười của Lục Hàn Liên lạnh lùng như có thể xuyên thấu người khác!

Cố Minh Minh bỗng chốc nguội lạnh đi nụ cười, thay vào đó nín bặt, hơi thở cũng khó khăn, càng không dám nhìn vào Lục Hàn Liên, bởi khi nhìn vào Lục Hàn Liên càng giống như nhìn Lục Tiêu Bá thực tế. Ánh mắt đó...quả là đáng sợ vô cùng!

"Hàn Liên, con mau gọi cho anh con, xem nó làm gì mà lâu trở về như vậy?" Giản Ngọc Thúy nheo nheo mắt nhìn người con trai thứ hai đang dần dần tiến về phía mình.

"Mẹ, anh không thích bị quản thúc, càng không muốn bị làm phiền." Lục Hàn Liên nở nụ cười ngây ngô, ẩn chứa bên trong lại là sự mơ hồ lòng người khó có thể đoán.

"Mẹ không thể làm phiền nó sao?" Giản Ngọc Thúy hắng giọng một cái. Phận làm bố làm mẹ lại không thể gọi cho con mình? Cho vậy là làm phiền thì sinh ra con để làm gì chứ?

"Nó nói đúng." Lục Lâm Cổ lạnh giọng, khuôn mặt vẫn giữ nét cương nghị không tán đồng với Giản Ngọc Thúy. Bởi chính ông biết hai người con trai tính giống ông chín phần mười.

"Bác, cháu chỉ sợ hai bác mệt thôi ạ." Cố Minh Minh cười cười, mắt hơi khép hờ lẻo mép với Lục Lâm Cổ.

Nào ngờ Lục Lâm Cổ liếc xéo Cố Minh Minh một cái. Giây phút ngắn ngủi đã cảm nhận được nó xa cách đến cỡ nào.

Giản Ngọc Thúy ngồi cạnh không cảm nhân được gì. Lại thấy cả chồng lẫn con đều đưa ra ý kiến trái chiều, thâm tâm càng cảm động Cố Minh Minh hơn, chỉ có cô ta là bênh bà vô điều kiện.

"Đấy, cháu xem. Thường ngày ba bố con họ đã bênh nhau chằm chặp. Bác chỉ đợi ngày có con dâu để về phe bác thôi!" Nói rồi Giản Ngọc Thúy cười phúc hậu nắm lấy tay Cố Minh Minh.

Cố Minh Minh khóe miệng giựt giựt. Bà ta nghĩ bà ta đang chạm vào ai chứ. Khi tay bà ta chạm vào cô ta có cảm giác như hàng nghìn con kiếm châm vào tay cô ta vậy. Đúng là những người già thường rất phiền phức!

"Bác gái, cháu luôn bên phe bác."

Vài phút sau bên ngoài vọng đến tiếng chào hỏi lễ phép của đám người hầu. Rất rõ ràng và rành mạch.

"Mừng đại thiếu gia trở về."

Đáp lại mấy câu lễ phép đó lại chính là sự im lặng, tuy không bên ngoài nhưng có thể biết khuôn mặt Lục Tiêu Bá đang lạnh cỡ nào. Lạnh đến nỗi giọng nói đám người hầu có phần sợ hãi!

Cánh cửa mở ra, ảnh bóng nam nhân với khuôn mặt tuấn tú xuất hiện, bóng dáng đẹp đẽ cùng khí chất ấy càng tôn lên nét đẹp nam tính. Chỉ duy nhất đôi mắt hổ phách là thấm đẫm sự ghét bỏ khi va phải hình thể bằng thân bằng thịt của Cố Minh Minh đang ngồi trên ghế.

Bắt gặp sự lạnh lùng đầy mùi thuốc súng của Lục Tiêu Bá, ánh mắt Cố Minh Minh lộ vẻ chấn động, ngay sau đó lại chuyển thành lo lắng. Chủ động nắm chặt lấy tay Giản Ngọc Thúy.

"Ai cho cô ở đây?"

Lục Tiêu Bá cay nghiệt nhìn Cố Minh Minh như xác chết di động, đáy mắt như chứa đựng tảng băng ngàn năm.

Bị Lục Tiêu Bá dọa cho đến ngớ ngẩn, Cố Minh Minh bất giác run lên một cái, đôi mắt ngấn lệ khẽ đánh hướng sang Giản Ngọc Thúy.

"Tiêu Bá! Con đừng ăn nói hồ đồ. Nó sắp làm con dâu nhà ta rồi có gì mà không thể chứ?" Giản Ngọc Thúy nhăn mặt nhìn Lục Tiêu Bá, giọng gằn lên tức giận.

Anh nhếch khóe môi, nụ cười lạnh băng đến đẹp mắt.

"Bao giờ cô ta còn ở nhà này con sẽ không trở về."

Nói rồi anh quay người đi ngược lại về phía sau. Bóng dáng nhanh nhẹn liền biến mất sau cánh cửa.

"Con đi theo anh ấy." Lục Hàn Liên tức tốc chạy ra khỏi biệt thự nhìn theo bóng xe Lục Tiêu Bá.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,190
Điểm cảm xúc
5,924
Điểm
113
Chương 118: Sự trùng hợp
Lang thang trên con đường nhỏ dưới góc phố quen thuộc. Tô Hiểu Du mặc chiếc váy chữ A đen, bên ngoài không quên khoác thêm chiếc áo len mỏng. Khí trời lành lạnh, cũng càng man mát dễ chịu biết bao nhiêu.

Cô thong thả lướt mình qua từng hàng cây cao, đôi môi hồng xinh thi thoảng khẽ cong lên một đường đẹp đẽ, đôi mắt long lanh phản chiếu lại những ánh đèn nê-ông vàng vàng, trắng trắng. Mái tóc bồng bềnh lay động theo cơ thể. Trần Phong đi công tác rồi, trong một tuần này cô cô được buông lỏng!

"Cô gái kia thật xinh đẹp!"

"Ái chà, có khi nào là người mẫu không?"

"Chậc. Nhìn thân thể đó kìa, đường cong quả là tuyệt mỹ! Trên đời này lại có người kiều diễm như vậy?"

...

Tô Hiểu Du không phải chưa từng nghe những bàn tán xôn xao dạng như vậy. Nhưng mỗi lần nghe cũng không giấu được xúc động, hai má càng thêm ửng hồng, tô nét cho làn da sáng mịn như ngọc bích. Trong lòng thầm tự luyến vài câu. Phải, cô đẹp. Rất đẹp là đằng khác.

Nhưng người ta nói...

Hồng nhan thì bạc phận!

Cô ngẩng khuôn mặt khả ái lên quan sát ánh trăng trên cao. Ánh trăng hờ hững lẳng lặng phủ xuống gương mặt láng mịn của cô một cách vô tình. Cô cười...cười nhẹ nhàng.

Cô chưa từng nghĩ cuộc đời của người con gái thanh xuân lại trôi qua nhanh như vậy. Một bước lầm lỡ chân đã lún sâu vào tình ái, tình ái nhấn chìm đi thanh xuân. Gộp lại, một là ta nhận được hạnh phúc! Hai là ta chấp nhận sự tổn thương. Có trách là trách bản thân khi xưa quá vụng về nghĩ non dại khi nghĩ về một tình yêu đẹp như tranh vẽ, để sau này đứng đây có thể nở một nụ cười tuyệt đẹp không ai có thể nhận ra...nó đẹp đến đau lòng!

Túi áo vang lên từng hồi chuông quen thuộc. Hiển thị trên đó rõ ràng ba chữ.

Tư Cẩn Khang.

"A lô." Cô vội vàng bắt máy.

"Hèm! Ăn cơm chưa?"

Đầu dây Tư Cẩn Khang hắng giọng một cái.

"Tôi ăn rồi." Cô vừa trả lời vừa gật đầu.

"Muốn mời cô đi ăn."

Tô Hiểu Du lắc đầu cười nhẹ.

"Tiếc quá. Để lần sau nhé!"

Tư Cẩn Khang im lặng vài giây mới trả lời, mang theo đầy hụt hẫng.

"Được."

Điện thoại lại trở về tình trạng im ắng, màn hình đen kịt lại. Cô nhìn hồi lâu vào điện thoại. Không phải nhìn xem chiếc điện thoại ra sao, mà nhìn qua lớp phản chiếc của màn hình, một khuôn mặt đáng yêu hiện bữa trên đó qua lớp đèn đường phản chiếu lại. Đẹp thật, đẹp không tì vết! Nhưng đẹp làm gì? Chính vì đẹp mới gây dựng ra nhiều chuyện phiền phức nhất.

Đang ngơ ngẩn người như đứa trẻ. Phía trước từ đâu vọng lại một giọng khàn khàn nhưng lại khá ấm của ai đó.

"Đúng rồi! Chính là cô bé!"

"Ơ?" Tô Hiểu Du chớp chớp đôi mi dày cong. Đây chẳng phải cặp vợ chồng già cô đã gặp ở siêu thị cùng Trần Phong sao?

"Cháu gái, nhà cháu gần đây sao?" Bác gái nhìn cô cười vui vẻ.

"Cháu chào hai bác." Cô cúi đầu lễ phép, môi là nụ cười xinh xắn. "Cháu cách đây một đoạn ngắn thôi ạ." Cô nói tiếp.

"Có duyên quá. Hôm nay cháu không đi cùng chồng ư?" Bác trai cũng tiếp chuyện, đôi mắt hiền hiền cùng giọng nói điềm đạm.

Chồng ư? À, họ vẫn hiểu nhầm cô và Trần Phong là vợ chồng đây mà!

"À..ừm..." Cô đưa tay lên gãi gãi đầu, thoáng nhìn qua là biết nở nụ cười gượng gạo, căn bản cô rất khó xử, không biết nên giải thích từ đâu.

Hai người họ năm nay chắc cũng suýt soát bảy mươi tuổi rồi. Nhưng thật tình cảm, đôi mắt của cô không hẹn mà gặp đôi bàn tay trước mắt nắm chặt lấy nhau, nhìn ông bà ấy quả là thắm thiết vô cùng.

"Hai bác đi dạo ạ?" Cô liền đánh trống lảng.

"Đúng vậy. Nhà bác cũng gần đây." Bác gái đưa mắt sang nhìn bác trai, cả hai cùng cười với nhau.

Quả là ngưỡng mộ! Cô muốn sau này mình cũng có người chồng tình cảm như vậy.

"Hai bác hạnh phúc quá." Cô cười tươi, đôi mắt dịu dàng nhìn họ.

"Không phải lúc nào cũng vậy đâu. Hai bác kết hôn đã được hơn bốn mươi năm, không ít lần cãi cọ. Nhưng đã là vợ chồng thì không nên hơn thua, phải nhịn và nhẫn." Bác trai nói, bác gái bên cạnh cười cười gật đầu tán thưởng.

Nói chuyện vài phút với họ Tô Hiểu Du mới thấy vui vẻ trở lại. Liền tiến vài bước đến bên đôi vợ chồng già.

"Nhà hai bác ở hướng nào vậy?"

"Hướng này." Cả hai cùng chỉ về một hướng.

Cô nhìn theo. Ấy chẳng phải cũng là hướng về khách sạn của cô sao? Quả là có duyên với họ quá.

"Cháu cũng đi hướng đó. Cháu đi cùng hai bác nhé?"

"Được. Nói chuyện với cháu, vợ bác rất vui đấy." Bác trai nhìn cô thân thân. Tựa như một người cha nhìn một người con vậy.

"Tại vì tôi đâu có con gái!" Bác gái phản kháng, nét mặt cũng nũng nịu bác trai như một đứa trẻ.

Cô có thể chắc chắn rằng hồi xưa họ chính là trai tài gái sắc! Sao có thể hợp nhau đến vậy. Chả trách hai người luôn dịu dàng với nhau, tuy tuổi tác đã cai nhưng người nào nhìn vào cũng phải ghen tị.

"Nhà cháu thì lại không có con trai bác ạ." Cô bật cười.

Cả ba người vừa đi vừa nói chuyện miên man, Tô Hiểu Du cũng không biết rằng nỗi buồn vô thức nào đó đã dần biến mất.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,190
Điểm cảm xúc
5,924
Điểm
113
Chương 119: Không hẹn mà gặp (1)
Thật không ngờ hai bác ấy lại sinh sống ngay cạnh khách sạn cô đang ở. Là một khu chung cư cao cấp. Dường như họ có vài người con rất tài giỏi trong việc kiếm tiền.

"Cháu gái. Sao cháu không về nhà? Thuê khách sạn ở rất tốn tiền." Bác gái hỏi một cách tự nhiên.

"A...nhà cháu rất xa thành phố, đợi khi có nhiều tiền cháu sẽ tính tới chuyện mua nhà ở đây." Cô bối rối. Tiền đâu mà cô mua nhà chứ? Số dư còn không đủ ăn nữa kìa.

"Vậy hả? Tuổi trẻ phải nhiệt huyết như vậy là đúng. Chúc cháu thành công." Bác trai vỗ vỗ vào vai Tô Hiểu Du nhẹ nhàng.

"Dạ. Hai bác vào trong đi." Cô cúi đầu lễ phép.

"Tô Hiểu Du?"

Phía sau lưng cô vang vọng đến thứ tiếng lạnh lẽo khiến cả sống lưng cô cũng lạnh toát. Giọng nói mang theo cả cảnh cáo lẫn ngạo mạn.

Tô Hiểu Du quay phắt lại. Bắt gặp ánh mắt hổ phách điêu tàn, bên trong chứa cả ngàn tảng băng.

"T..Lục Tiêu Bá?" Cô lẩy bẩy đôi môi xinh đẹp, chân vô thức lùi lại vài bước.

Anh nghe thấy cô gọi cả họ tên mình. Dòng máu càng thêm sôi sục. Với Trần Phong thì đơn giản gọi hắn một cách thân mật là Phong, với anh thì ba từ đều là sự xa cách, Lục Tiêu Bá?

"Cháu gái, đây là?" Bác gái phía sau không giây được sự hiếu kì liền hỏi. Liếc nhìn qua cũng biết hai người này có khúc mắc với nhau.

"A..bác. Đây là...một người bạn của cháu. Hai bác cứ vào trong trước đi ạ." Cô cắn răng thốt lên những lời dối lòng, khéo léo đuổi họ đi thật nhanh.

"Được được. Vậy hai đứa thoải mái đi nhé? Hai bác vào trong đây."

"Cháu chào hai bác. Hai bác đi cẩn thận!" Cô cúi gập người lễ phép.

Đợi đến khi họ đã đi xa một đoạn rồi, cô vẫn chưa ngẩng đầu, mái tóc lơ lửng giữa không trung, thi thoảng gió thổi lại bay bay từng chút một.

"Họ đi rồi." Giọng người đàn ông lãnh đạm, đã lâu cô chưa được nghe giọng này.

Tô Hiểu Du hơi giật mình, sau đó đứng thẳng lưng. Đôi mắt không liếc qua nam nhân bên cạnh một chút, đôi chân trắng nõn định tiếp tục bước đi thì bị ai đó ngăn cản.

"Dám coi tôi là không khí sao? Em quá hư hỏng rồi?" Lục Tiêu Bá không đợi cô bước xa hơn, bàn tay lớn kéo cô lại không chút niệm tình.

"Buông tôi ra Lục Tiêu Bá! Buông ra ngay!" Cô quay lại hét lên vào mặt anh, đôi tay không ngừng giằng giựt lại. Thần sắc đa số là phẫn nộ nhưng nhiều hơn vẫn là sợ hãi. Phải, cô sợ anh. Sợ hơn bất cứ ai trên đời này.

Lục Tiêu Bá im lặng, gương mặt cương nghị đanh thép, bàn tay không có dấu hiệu buông lơi. Thần sắc lạnh lạnh khiến Tô Hiểu Du càng thêm lo lắng.

Lục Tiêu Bá không trả lời, xong động tác còn nhanh hơn phải ứng của cô. Giữ tay cô thật chặt lôi kéo vào trong con hẻm tối gần đó. Toàn bộ sức lực dồn hết vào cổ tay cô khiến cô nhăn mặt đau đớn. Không chỉ vì cô tay đau, mà sâu trong lòng cô lại lóe lên sự chua xót.

"Anh điên rồi." Cô giằng co với anh nhưng vô ích.

Đợi đến khi vào sâu trong hẻm nhỏ, một màu đen bao trùm hai người. Lúc này bàn tay to lớn của anh mới buông lõng ra một chút.

"Sao? Em ghét tôi vậy ư?" Anh nói giọng hụt hẫng, bên trong chứa ít nhiều sự phẫn nộ

"Anh...anh đừng làm bừa!" Cô luống cuống, toan chạy thoát khỏi anh nhưng lại bị vòng tay anh bất ngờ chộp lấy, đem cô chôn sâu trong lòng.

"Ngoan ngoãn một chút." Giọng anh khàn đặc, sự mệt mỏi không thể giấu kín.

Lời nói như có sức mị lực, đôi chân của cô không hiểu sao cứ chôn chặt dưới đất, bàn tay lơ lửng giữa không trung để mặc ai kia ôm lấy mình thật chặt.

Khóe mắt sớm đã cay cay, cô cắn môi kìm nén nó xuống, chẳng hiểu nổi càng vậy đôi mắt càng nặng trịch xuống, đôi mắt mờ mờ dần khuất đi tầm nhìn.

Thấy người phụ nữ trong lòng trở nên tĩnh lặng, anh nhẹ lòng đi bao nhiêu. Anh nhớ cô quá...chỉ muốn đi qua nơi cô ở, chỉ muốn nhìn vào tòa nhà cao lớn, không ngờ có thể gặp được cô, lòng lại sôi sục nỗi nhớ bấy lâu, vốn dĩ đã không thể kiềm chế mới lao đến bên cô như con thiêu thân, chẳng phải vì thấy cô mà sang đường bất chấp nguy hiểm suýt gây ra tai nạn? Nhưng không sao, vì cô anh có thể làm nhiều thứ hơn.

Anh đưa tay lên giữ chặt đôi gò má cô, mặc kệ cô nhìn anh với đôi mắt cay đắng, anh liền gấp gáp đặt xuống môi cô một nụ hôn.

Đầu lưỡi của người đàn ông linh hoạt đưa vào trong chiếc miệng thơm tho của cô, bắt lấy cái lưỡi đinh hương của cô rồi quấn vào trêu đùa với kỹ thuật cao siêu. Kỹ thuật mà sớm trước kia cô đã quá mê muội và thân thuộc.

"A..." Một tiếng rên rỉ của người đàn ông cất lên.

Hai đôi môi buông lỏng ra một chút, nhưng vẫn quấn lấy nhau. Từ miệng Lục Tiêu Bá chảy xuống hàng máu đỏ tươi.

Cô vì không muốn hôn anh mà cắn lấy môi anh? Nụ hôn này đối với cô kinh tởm vậy sao? Vậy thì anh càng phải hôn cô, hôn đến khi cô tỉnh ngộ chính anh mới là người duy nhất được cấp cái quyền đem đôi môi anh đào của cô để nhai nuốt.
 
Top