Lượt xem của khách bị giới hạn

[Truyện teen] Vợ Ơi, Về Nhà Nào

[Truyện teen] Vợ Ơi, Về Nhà Nào

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,190
Điểm cảm xúc
5,924
Điểm
113
Chương 120: Không hẹn mà gặp (2)
"Lục Tiêu Bá, khốn nạn! Anh buông tôi ra." Tô Hiểu Du cựa quậy cố thoát khỏi vòng tay to lớn của anh, chân tay bủn rủn cả đi.

Lần đầu tiên cô ra tay ác như vậy, có thể cảm nhận được dòng máu tanh trong miệng anh truyền sang cô nó ấm như thế nào. Cô dứt tâm cắn anh một cái đau điếng, nhưng anh vẫn không chịu buông cô ra?

"Còn gọi tôi một tiếng Lục Tiêu Bá, tôi sẽ sâu xé em." Anh cất giọng lãnh đạm, sự cảnh cáo bên trong lên đến cấp độ không thể kìm chế.

Tô Hiểu Du bất giác rùng mình. Đây là giữa thanh thiên bạch nhật, anh sẽ không làm gì cô đâu đấy chứ?

"Lục Tiêu Bá, anh đừng làm phiền tôi nữa. Sớm chúng ta đã đoạn tình. Người anh nên bên cạnh bây giờ là Cố Minh Minh. Anh tỉnh lại đi!" Cô cười khổ, nước mắt rơi xuống lã chã, vốn dĩ không muốn khóc, nhưng không hiểu sao mỗi lần gặp anh trái tim cô lại đau thắt lại, đến ngẹt thở, đến bật hơi...

"Hiểu Du, anh chỉ yêu mình em. Nghe anh giải thích. Anh..."

"Anh? Anh cái gì? Anh yêu em nhưng anh vẫn lên giường với cô ta, em hãy tha thứ cho anh sao? Lục Tiêu Bá, anh là loại người không biết xấu hổ, đê tiện nhất tôi từng gặp!" Cô lắc lắc đầu ngăn đi những lời giải thích của anh. Giọng nói đầy oán trách, xong cổ họng cứ nghẹn ngào không thôi.

"Em..." Lục Tiêu Bá nhìn cô, đôi mắt lóe lên tia thất vọng, lại có cả chua xót.

"Anh tỉnh ngộ đi Lục Tiêu Bá. Tôi đã chấp nhận sự thật này từ rất lâu rồi. Giữa tôi và anh cả hai đều có tình yêu mới. Anh có Cố Minh Minh và đứa con của hai người. Tôi có Phong, chúng tôi sẽ cùng xây mái ấm hạnh phúc. Mỗi lần anh gặp tôi là lại đem tôi ra bỡn cợt, chêu đùa với nhân phẩm của tôi. Anh nghĩ tôi xấu xa, bẩn thỉu như anh sao?" Cô hít một ngụm không khí lạnh, lời nói thốt ra cũng sắc bén như hàng trăm nghìn mũi tiêm nhọn đâm thẳng vào trái tim anh. Từng lời, từng chữ cô nói ra tuyệt tình đến đau lòng.

"Phong? Tại sao? Tại sao khi bên nhau em chỉ biết nhắc đến tên người đàn ông khác? Hiểu Du, một lần thôi, để anh không hiểu nhầm về em, một lần thôi, hãy giải thích giữa em và hắn ta không phải mối quan hệ đó?" Anh nắm chặt bả vai cô, bàn tay nổi lên vài gân xanh đáng sợ.

"Anh là cái gì mà đòi hỏi tôi phải đáp trả hết câu trả lời của anh? Lục Tiêu Bá, tôi và Phong chính là mỗi quan hệ đó, chúng tôi hẹn hò, yêu nhau, hay cưới nhau, đều không liên quan đến tổ tông nhà anh!"

Một giọng nói lạnh lùng không có bất cứ cảm xúc nào vang lên bên tai Lục Tiêu Bá. Nhìn vào mắt cô chỉ thấy sự xa lạ.

"Hiểu Du, có thể em buồn chán. Anh cho phép em đi tìm người đàn ông khác để chơi đùa. Đừng nói đến chuyện cưới, trước khi em yêu hắn ta tôi sẽ chặt chân chặt tay hắn ta làm quà sính lễ." Lục Tiêu Bá nhếch mép cười nhạt. Đôi mắt ẩn chứa linh hồn của thần chết lảng vảng trước mặt cô, giọng anh nói ra sao có thể thản nhiên đến vậy, thật giễu cợt. Giọng nói vô cảm nhưng Tô Hiểu Du có thể cảm nhận thấy lời nói vô cảm này rất có giá trị, Lục Tiêu Bá nói là có thể làm.

Quá bá đạo rồi?

"Lục Tiêu Bá, anh nghĩ tôi sợ anh sao?" Cô lau đi khóe mi nở một nụ cười ủy mị. "Tôi cũng có thể chặt tay, chặt chân Cố Minh Minh ra hầm xương cho anh ăn."

Lục Tiêu Bá nhìn cô cười tươi rói, trong lòng vui hơn một chút, liền cất giọng lãnh đạm.

"Được. Cho phép em."

Tô Hiểu Du sững sờ toàn tập. Lục Tiêu Bá lại có thể vô tâm như vậy sao? Tại sao đưa ra chấp thuận dễ dàng như vậy chứ? Mà thậm chí cô ta còn đang mang thai kia mà!

"Anh...anh đừng có ngông cuồng. Cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho anh." Cô á khẩu liền tránh ánh mắt săm soi của anh, đôi mắt hổ phách đó thật khó có thể đoán được anh đang nghĩ gì.

Không gian đang khó thở, cái điện thoại nhỏ trong túi cô lại vô ý vô tứ kêu lên liên tục. Cô liếc nhìn sắc mặt Lục Tiêu Bá, thấy anh không nói gì mới cam tâm rút từ túi ra chiếc điện thoại.

Số hiện thị trên màn hình chói sáng cả khuôn mặt cô, xong cũng khiến cô không giấu được ngạc nhiên mà giật mình một cái. Thoáng qua cũng có thể đoán được cuộc gọi này cô không mong chờ nó sẽ đến.

"A lô. Phong?"

Vừa nghe cô nhắc đến cái tên ấy Lục liền cố giằng lại cái điện thoại, bên dây vẫn cất lên giọng đầy ái luyến.

"Em ăn cơm chưa?"

Bộp!

Chiếc điện thoại của cô vỡ hàng trăm mảnh dưới mặt đất, màn hình đã tắt, tiếng động cũng không còn. Nó đã hỏng mất rồi, là do anh không nương tay mà đưa lên đập mạnh xuống dưới đất. Không chỉ có thể khi cô định cúi nhặt anh liền đưa chân dẫm nát nó ra thành từng mảnh vỡ nhỏ.

"Lục Tiêu Bá!" Cô nắm chặt tay, hàm răng rít vào nhau thốt ra lời nói căm phẫn. Chiếc điện thoại này còn mới, cô cũng đâu còn tiền để mua cái khác, cô đã nghèo rồi bây giờ chẳng phải thêm nghèo sao?

"Trước mặt tôi em dám đưa tình với kẻ khác? Em muốn tôi tức điên lên mới vừa lòng?" Lục Tiêu Bá kéo cô dậy đẩy sát cô vào góc tường. Bàn tay to lớn thắt chặt lấy chiếc cằm thon thả của cô, khuôn mặt cô bị anh bóp đến biến dạng, đau chết đi được!

"Anh, anh không thể yêu cô ta, để cô ta đi đi."

Từ đằng xa ngoài đầu con hẻm, ảnh bóng người nào đó qua lớp đèn phản chiếu dưới nền đất, cả người phản sáng không rõ mặt mũi ra sao xuất hiện. Ngăn cản cuộc tranh cãi ghen tuông giữa cô nam quả nữ giữa góc phố đông đúc. Giọng nói thanh thanh trầm trầm nhưng lại có sức ảnh hưởng vô cùng lớn.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,190
Điểm cảm xúc
5,924
Điểm
113
Chương 121: Em trai của Lục Tiêu Bá
Nghe thấy giọng người lạ, Tô Hiểu Du hoảng hốt liếc ngang mắt nhìn sang đầu con hẻm. Trái tim đập liên hồi, không hiểu vì gì mà cô có cảm giác bất an.

"Hàn Liên?" Lục Tiêu Bá khàn khàn giọng. Đôi mày chau lại như không hài lòng.

Lục Hàn Liên chậm rãi bước về phía họ, hai tay vẫn đút túi quần, thần thái nghiêm túc càng thêm nổi bật.

"Sao em lại ở đây?" Lục Tiêu Bá buông thõng tay xuống, tiện mắt liếc xéo Tô Hiểu Du một cái.

"Là em theo anh ra khỏi nhà." Lục Hàn Liên nhìn chằm chằm vào Tô Hiểu Du.

Ánh đến mờ yếu hơn phản lại chút ánh sáng trên ba khuôn mật anh tú. Tô Hiểu Du hít một ngụm khí lạnh, nhìn đối diện hai người đàn ông.

Lục Tiêu Bá sao lại có một người giống anh như vậy?

"Hai người..." Cô ấp úng một hồi. "Tại sao lại giống nhau đến vậy?"

Lục Tiêu Bá nhướng mày. Đúng rồi, sống cùng cô hai năm nhưng anh chưa từng đề cập đến chuyện mình có em trai. Cô thấy lạ cũng là điều nên có.

"Em trai ruột của anh." Lục Tiêu Bá thở dài, đôi mắt không ngưng chiếu nên cả người cô một cách thâm tình.

"Ha~ tiểu thư đây, chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu chưa?" Lục Hàn Liên hơi nhếch mép, giọng nói đầy sự chế giễu, ngạo mạn vô cùng.

Tô Hiểu Du liền cảm thấy lạnh toát sống lưng. Bây giờ cô mới biết Lục Tiêu Bá có em trai là Hàn Liên, đừng nói đến chuyện gặp, đến cả danh phận của anh ta cô còn chưa biết. Nam thanh niên này trẻ trung, tuấn tú. Khuôn mặt, dáng người, đôi mắt ấy...đều tám phần mười giống Lục Tiêu Bá, chỉ khác ở điều, không già dặn và trưởng thành như Lục Tiêu Bá, gương mặt này cực babe, nhìn vào khuôn mặt này cô có thể tưởng tượng ra được khuôn mặt Lục Tiêu Bá lúc trẻ.

"Chưa từng." Cô quyết đoán đưa ra một câu khẳng định.

"Ồ." Lục Hàn Liên ồ lên, đáy mắt là sự khinh khinh.

"Đủ rồi. Em về đi." Lục Tiêu Bá quay sang Lục Hàn Liên, ý chỉ rõ ràng đuổi đi.

"Anh, đây chính là Tô Hiểu Du, người anh yêu, người anh đã kết hôn sao?" Lục Hàn Liên không giấu được bình tĩnh hỏi ngay.

Cả hai con người trước mặt phút chốc chua chát không nói lên lời, chỉ biết nhìn Lục Hàn Liên, đôi mắt lóe lên sự tổn thương khó nhận thấy.

Anh không nói gì. Chỉ gật đầu, đôi mắt hổ phách lạnh lùng tàn khốc.

"Hừ. Sao anh có thể quen loại đàn bà rẻ tiền này?"

Rẻ tiền?

Tô Hiểu Du trừng to tròng mắt, hai tay siết chặt vào nhau, sớm thôi ánh mắt sắc lạnh của cô đã rơi trên người Lục Hàn Liên.

"Anh nói vậy là có ý gì?"

"Hàn Liên!" Lục Tiêu Bá nghe xong nhanh chóng cao giọng.

"Cô thật sự chưa từng gặp tôi sao? Nhìn kĩ đi, nhìn vào khuôn mặt này." Lục Hàn Liên không đợi Lục Tiêu Bá ngăn lại, chân thoăn thoắt đến bên cô, đầu hơi cúi xuống, tay nâng cằm cô lên, hai đôi mắt chạm nhau một cách cố ý nhưng như vô tình.

Tô Hiểu Du hơi run lên, mắt vẫn nhìn người trước mặt không rời, đúng là cô chưa từng gặp anh ta mà, sao anh ta nhìn cô hung hăng như vậy?

"Chưa từng gặp qua." Cô chậm rãi nhả ra từng chữ. Đôi mắt không hiểu vì gì mà nhìn sang Lục Tiêu Bá, người đang tối sầm mặt với hành động của Lục Hàn Liên đối với cô.

"Thôi ngay, Hàn Liên." Lục Tiêu Bá trầm giọng, bàn tay sớm đã đặt lên vai Lục Hàn Liên.

"Anh, anh yêu cô ta? Anh có biết mới đây cô ta còn ôm ấp bao nhiêu người trong vũ trường không? Cô ta là loại người lăng loàn vô cùng!" Lục Hàn Liên gạt tay anh, cất giọng gắt gỏng, bàn tay thon dài chỉ thằng vào mặt cô.

Ầm một tiếng, đại não của Tô Hiểu Du như bị vỡ ra thành từng mảnh. Tại sao Lục Hàn Liên lại đặt điều nói xấu cô như vậy?

"Hồ đồ!" Lục Tiêu Bá nhéo nhéo mi tâm, rít lên từng chữ một.

"Cô ta nói không quen em sao? Ăn nói hàm hồ! Còn không phải hôm đó cô ôm tôi nhảy nhót hay sao? Sao vậy? Mới đó đã quên tôi rồi à?" Lục Hàn Liên thốt ra những lời lạnh lẽo, đôi đồng từ thẫm lại, nhìn Tô Hiểu Du với đôi mắt miệt thị.

"Anh nói sao?" Tô Hiểu Du chợt ngớ người.

Lúc này đúng lúc một chiếc xe ô tô tải đi qua con hẻm, phản một ánh sáng bất ngờ vào trong. Cô có cơ hội nhìn rõ nét mặt Lục Hàn Liên trong vài giây. Đôi chân run rẩy lùi lại vài bước. Thảo nào cô thấy anh ta quen như vậy? Đây chẳng phải người cô đã gặp từ rất lâu ở quán bar đó hay sao? Cô còn nhớ không nhầm anh ta được tên pha chế gọi là King nữa kìa.

Nhưng...không đúng. Tên King đó tóc màu đỏ dài cột lại phía sau, nhìn đâu cũng thấy khuyên tai, vòng cổ. Mọi thứ đều thuộc vào dạng ăn chơi quậy phá, quần áo cũng không nghiêm trang như bây giờ. Lục Hàn Liên này chính là nhìn chững chạc hơn rất nhiều. Chỉ có điều, khuôn mặt này khi để cùng một kiểu tóc với Lục Tiêu Bá lại giống nhau đến bất ngờ. Chẳng trách khi say cô lại cảm thấy bản thân mình được gặp Lục Tiêu Bá, hóa ra...họ chính là anh em ruột thịt...
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,190
Điểm cảm xúc
5,924
Điểm
113
Chương 122: Cô ấy là chân lý
Cô mất đến vài phút để có thể giữ được cảm xúc của mình. Nhưng xem ra ai kia ngoài cuộc đang bừng lên mùi sát khí nồng nặc.

Chưa dừng lại dở đó Lục Hàn Liên lại tiếp tục.

"Lần đầu tiên gặp cô, nghe cô gọi tên anh trai tôi là tôi đã sinh nghi ngờ. Không, phải nói là khẳng định rằng cô chính là chị dâu tôi!" Vừa nói Lục Hàn Liên vừa liếc nhìn Lục Tiêu Bá. "Vậy mà ngay sau đó một nam nhân khác đến đón cô đi, nói rằng coi chính là bạn gái anh ta. Ha~ Nói đi, cô miệng gọi anh tôi nhưng thân vẫn đi theo người khác?"

"Tôi..." Tô Hiểu Du lắp bắp, sự sợ hãi dâng trào đến tận cổ họng, chuyện đó chỉ là hiểu nhầm, hôm đó chẳng phải Cố Dương Mịch đưa cô về hay sao? Tại sao lúc đó cô lại gọi tên Lục Tiêu Bá chứ, tại sao Cố Dương Mịch lại đến đón cô? Mọi chuyện như muốn rối tung cả lên.

Bây giờ cô mới như hối hận...hối hận vì quá si tình mà uống say như con ngốc, lại bị chính em chồng bắt gặp bộ dạng lả lơi như vậy, bây giờ thì hay rồi...dường như Lục Tiêu Bá đã sắp phát điên.

"Lần thứ hai gặp cô, theo sau cô. Lại phát hiện cô với nam nhân khác ôm ấp nhau ái luyến trong wc nam của vũ trường. Cô không xứng đáng để anh tôi yêu đâu, Tô Hiểu Du cô là loại con gái rẻ tiền!"

Chát.

Một tiếng tát vang lên chói tai, bàn tay trắng ngà của cô lướt qua khuôn mặt Lục Hàn Liên một cách vô tình, một dấu tay đỏ hồng dần xuất hiện trên má anh ta.

Đến Lục Tiêu Bá cũng bất ngờ với hành động của cô. Hai tay siết chặt lấy nhau nhưng vẫn đứng im chờ xem cô giải thích, anh không muốn tin lời Lục Hàn Liên, dù một câu, một chữ.

"Nghe đây Lục Hàn Liên. Tôi và anh trai anh đã li hôn từ rất lâu rồi. Tôi thực sự có nhảy cùng anh lúc say, thực sự được người khác đưa về nhà, nhưng chỉ là bạn bè không hơn không kém. Người nói với anh tôi là bạn gái anh ta chẳng phải Cố Dương Mịch, người thừa kế Cố thị, anh trai của chị dâu tương lai nhà anh sao?" Cô chua xót giải thích, từng lời nói như cứa sạch sẽ tâm can cô, nghĩ đến vài từ đơn giản như "chị dâu tương lai", nước mắt lại trực trào không thể kiềm chế.

Lục Hàn Liên bị tát mạnh một cái, còn chưa hết bần thần, nghe Tô Hiểu Du giải thích đôi mắt càng thêm ngạc nhiên. Người nên khóc là anh ta mới đúng chứ, Tô Hiểu Du tát anh ta xong lại khóc?

"Tôi ôm ai trong wc nam chứ? Tôi vô tình ngã người xuống, anh ấy đỡ tôi, vậy cũng được coi là ôm ấp luyến ái sao?" Nước mắt cô lăn dài trên má, cả người khóc run lên, kể cả cô có ôm ai hay hôn ai đâu còn liên quan đến họ? Cô còn phải giữ mình cho kẻ phản bội này hay sao?

"Vô tình? Cô đừng nói vô tình vào wc nam nhé?" Lục Hàn Liên cười cười, ánh mắt nhọn hoắt rơi xuống người cô.

"T..tôi say..." Cô cắn chặt môi, từng lời nói ra đều li nhí không rõ ràng, họ sẽ tin cô chứ? Đúng là rất vô lý, nhưng lúc đó cô không thể nhìn ra đâu là nhà vệ sinh nam, đâu là nhà vệ sinh nữ. Bụng dạ khó chịu tột cùng chỉ muốn nhanh nhanh đi giải quyết, không ngờ gặp Trần Phong bên trong, còn nôn hết lên người anh ấy. Tất cả chỉ là vô tình...

"Hừ. Chẳng có chứng cứ gì. Tất cả đều biện hộ." Lục Hàn Liên nhún vai, giọng nói vô tâm chẳng chút để ý. Cái anh ta đang để tâm tới là Lục Tiêu Bá. "Thì ra hai người đã li hôn. Vậy không cần nhiều lời. Chúng ta đi."

Lục Tiêu Bá trầm mặc không nói gì, đôi mày kiếm có phần nheo lại. Khóe miệng hơi nhếch lên một cái.

"Ai nói với em là li hôn sẽ kết thúc?" Lục Tiêu Bá chậm rãi đến gần Tô Hiểu Du, vòng tay qua eo cô, từ phía sau áo sát hơi thở nóng bỏng vào tai cô.

Tô Hiểu Du ngớ ngẩn đứng chôn chân ở đó, hàm răng vẫn cắt chặt lấy nhau.

Lục Hàn Liên bất mãn lườm anh. Sau đó lại nhìn cô bằng sự ghen ghét.

"Anh tin cô ấy vô điều kiện."

Giọng nói ấm áp vang lên khiến trái tim sớm đã lạnh băng của cô một lần nữa lỡ nhịp. Khuôn ngực phập phồng. Anh lại thế rồi, lại lấy tai cô ra chêu ghẹo, anh biết tai cô luôn mẫn cảm cơ mà.

"Anh...anh đi ra." Cô nhắm chặt mắt lại đẩy xa Lục Tiêu Bá, không ngờ anh lại nhanh tay hơn áp chế cô vào lòng.

"Hàn Liên, nếu chị dâu em nói đúng thì là đúng, nếu nói sai thì là nói sai. Nếu cả thế giới này thấy sai nhưng cô ấy không thay đổi quan điểm và ý kiến. Anh đều đứng về phe cô ấy. Cô ấy chính là chân lý." Vừa nói anh vừa ôm cô thật chặt, hai tay thắt lấy vòng eo gọn gàng của cô, đôi môi sớm đã đặt lên tóc cô, hít lấy sự thơm tho mà tóc cô đem lại. Chỉ như vậy là hạnh phúc nhất!

Đôi mắt long lanh của cô mở to, xong lại chớp chớp liên hồi, cảm giác này...tại sao lại xuất hiện trong tim cô, tựa như anh đang đưa cô lên chín tầng mây, tựa như anh gõ cửa tặng cô một đóa hoa hạnh phúc. Trái tim cô, mạch đập của cô sao lại lộn xộn như vậy, anh tin cô sao? Anh tin cô vô điều kiện, anh nói cô là chân lý sao? Tại sao khi bên Trần Phong cô không có thứ cảm xúc này, nhưng khi bên anh lại thấy mình an toàn đến vậy? Như thể chỉ cần bên anh cô liền có cả thế giới. Chỉ cần bên anh cô đều không phải lo lắng vì điều gì. Giây phút này cô mới nhận ra, là cô vẫn còn yêu anh rất nhiều, thật sự hiểu được trái tim của mình vốn đã bị anh giam giữ từ lâu.

Nhưng không thể...

Không thể chấp nhận tình yêu sai trái này trong tim được nữa.

Đúng, cô vừa mềm lòng đấy. Nhưng chưa được bao lâu lòng lại rấy lên sự áy náy. Phải! Là áy náy với Cố Minh Minh. Anh đã thuộc về cô ta rồi, anh và cô ta đã...

"Lục Tiêu Bá. Anh nghĩ anh làm trò mèo này cho ai xem? Tôi không có hứng thú nghe mấy lời hoa nguyệt này, hãy dành nó cho cô dâu tương lai của mình đi."

Tô Hiểu Du vung tay anh ra thật mạnh, giọng nói lạng lùng vô cảm như đâm thẳng vào trái tim anh. Vừa nhanh...lại vừa sâu...khó chịu vô cùng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,190
Điểm cảm xúc
5,924
Điểm
113
Chương 123: Dối trá, trốn tránh sự thật
"Em sẽ để anh và cô ta kết hôn thật ư?" Một lời nói ra hàng trăm nghìn ẩn ý. Lục Tiêu Bá nhìn cô, đáy mắt lóe lên sự thất vọng.

"Chuyện của anh tôi đều không quan tâm. Chỉ mong sau này anh đừng làm phiền tôi nữa. Lục Tiêu Bá, hôm nay đến đây thôi. Không mong gặp lại." Cô bất ngờ nở nụ cười dịu dàng.

Nhìn bộ dạng tươi tỉnh của cô, Lục Tiêu Bá cất giọng lạnh lùng.

"Tại sao? Anh còn chưa đủ tốt với em?"

"Lòng tốt của anh tôi không dám nhận. Xong tôi cũng đã có bạn trai rồi. Anh mặt dầy như vậy quả là xấu hổ." Cô hất hất mặt, khóe miệng nâng lên nụ cười xinh xắn.

"Mặt dầy?"

"Đúng. Mặt dầy, vô lương tâm, trái đạo đức. Ti tiện. Ngang ngược. Chính là con người anh!" Cô dồn giọng nói một mạch, từng câu từng chữ đều rõ ràng, tất cả như phỉ báng Lục Tiêu Bá.

Lục Hàn Liên đứng ngoài lề không khỏi than thầm trong bụng, cô gái này quả nhiên có cá tính, trước nay chưa ai dám nói những lời lẽ độc địa như vậy trước mặt Lục Tiêu Bá, nói ra không bị hành hạ đến chết cũng bị phế liệt chân tay. Tô Hiểu Du nói như vậy khác nào chê cái lưỡi nhỏ của mình không xinh đẹp?

"Ha ha. Đúng. Tôi như vậy đấy, từ giờ tôi sẽ sống y như vậy, chỉ sợ em không hài lòng." Lục Tiêu Bá bật cười, con hẻm càng sâu càng làm cho giọng cười của anh vang vọng, nụ cười tà mị nhưng xấu xa, tuy cười vui vẻ nhưng lại ẩn chứa sự cô đơn không ai hiểu thấu. Cô nghĩ anh như vậy sao? Thì ra bấy lâu trong lòng cô anh luôn là người xấu xa như vậy.

"Không hài lòng? Trước nay tôi đều không hài lòng! Lục Tiêu Bá, tôi chán ngấy anh rồi!" Cô trầm mặc nói, đôi tay thon thả chỉnh tề lại chiếc áo khoác.

"Chán tôi? Lẽ nào em yêu tên ẻo lả đó rồi sao?" Anh cười khẩy, tay đút túi quần lấy lại sự uy phong.

Tô Hiểu Du nghe vậy lòng lại trào lên thứ cảm xúc kì lạ. Đúng rồi, dù có thừa nhận cũng chẳng sao vì vốn dĩ cô và Trần Phong đang hẹn hò. Còn Lục Tiêu Bá và Cố Minh Minh cũng đã...

"Không chỉ yêu anh ấy. Chúng tôi còn sắp kết hôn." Cô chẹp miệng, đôi mắt thản nhiên nhìn anh, đôi môi vẫn cười cười bỡn cợt.

"Kết hôn?"

Ngỡ tưởng Lục Tiêu Bá sẽ bất ngờ, hóa ra Lục Hàn Liên mới là người lên tiếng. Bất giác cô nhìn thấy vẻ mặt của anh ta, lòng thầm than thở sao trên đời này có người giống nhau đến vậy, họ đâu sinh đôi?

"Em muốn kết hôn?" Giọng nói ấn chứa tính sát thương cực cao trầm mặc vang lên. Lục Tiêu Bá nhìn cô không chớp mắt.

"Không lẽ tôi không có quyền tận hưởng hạnh phúc? Còn anh thì được?"

"Anh đã nói giữa anh và cô ta chưa từng như em nghĩ." Anh nhăn mặt cố gắng giải thích.

"Không như tôi nghĩ? Vậy hai người đã ôm nhau chưa? Đã động chạm vào nhau chưa? Từng ngủ với nhau chưa? Cái thai, cái thai của Cố Minh Minh nó tự động có hay sao?" Cảm thấy một dòng máu nóng tuôn thẳng một đường lên đại não, hai mắt cô trở nên mờ đục, anh đang cố nói điều gì, cố nói rằng tuy bên cô ta nhưng anh vẫn một lòng yêu và tin tưởng cô à?

"Anh...Nghe anh nói!" Không để Tô Hiểu Du làm loạn thêm, anh nắm chặt lấy cổ tay cô, gương mặt miễn cưỡng chịu lấy sự phẫn nộ của cô dần trở nên biến sắc.

"Tôi không cần lời giải thích. Dù anh đúng hay sai thì cái thai cùng không thể bỏ! Cái ly đã vỡ rồi dù có cố gắng hàn gắn lại cũng không được như lúc đầu. Giữa tôi và anh đâu còn gì? Tại sao anh cứ xuất hiện mãi trước mặt tôi như vậy? Não anh bị úng nước sao?"

Không gian bao trùm lấy sự tĩnh lặng. Thi thoảng tiếng xe, tiếng nhạc từ bên ngoài lọt vào trong, độ vang vọng không nhỏ, cũng không quá lớn. Cả ba người im bặt, trong đó sự lạnh nhạt lại chỉ bao trùm lấy hai con người kia, Lục Tiêu Bá nhìn cô, đôi mắt tuyệt vọng như không thể tin vào sự thật, tay anh vẫn nắm chặt lấy tay cô, xong á khẩu cũng không nói nên lời.

Cô cảm thấy lời nói có phần quá đáng, tay run run, đôi mắt nâu đẹp đẽ khẽ nhìn lên liền bắt gặp ngay sự điềm tĩnh đến đáng sợ của người đàn ông trước mắt. Yết hầu cô không chủ động nâng lên hạ xuống một cái. Toàn thân hấp tấp muốn chạy nhanh ra khỏi đây.

"Buông ra."

Ý đồ của cô hoàn toàn thất bại khi tay cô bị anh nắm chặt đến đau đớn, anh giữ chặt như thể buông ra sẽ mất cô bất cứ lúc nào.

Tô Hiểu Du kiên định, gương mặt kiều diễm lúc này có phần sắc sảo, hung hăng lườm anh một cái. Hôm nay đối với cô là quá đủ rồi, chiếc điện thoại đã bị anh đập tan tành, còn bị chính em trai anh ta vu khống cho bản thân là người lẳng lơ, khốn nạn! Hôm nay là ngày gì mà cô phải chịu những trận đòn cay đắng như vậy.

"Hừ." Một cái hừ lạnh của anh vang lên, trên mỗi giương lên nụ cười lệch lạc.

Lục Tiêu Bá rút từ trong túi ra chiếc điện thoại, dí vào tay cô, cô không muốn cầm xong bị bàn tay anh áp chế mà biến thành nắm thật chặt.

"Tôi không cần thứ này!" Cô gằn giọng lên. Đôi môi anh đào khẽ chạm vào nhau.

"Cầm lấy. Tôi mong chờ đám cưới của em."

Ánh mắt anh lóe lên sự thích thú, khác hẳn với lúc trước, cặp chân mày từ từ giãn ra.

Cô ngạc nhiên nhìn anh, mồ hôi toát ra không ngừng. Muốn hỏi Lục Tiêu Bá tại sao lại lật mặt nhanh như vậy, nhưng cô biết, có cho cô mười lá gan cũng không dám mở lời.

"Anh mong chờ em mặc chiếc váy cô dâu, mới tưởng tượng đã hưng phấn! Cô dâu của anh sẽ nổi bật nhất ngày đám cưới." Anh nhìn bộ dạng sợ hãi của cô, trong lòng không giấu được hứng thú.

"Đi thôi Hàn Liên, chị dâu em cần nghỉ ngơi."
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,190
Điểm cảm xúc
5,924
Điểm
113
Chương 124: Không đồng lòng
Tô Hiểu Du ngẩng đầu nhìn gương mặt cương nghị của Lục Tiêu Bá, toàn thân bất giác run rẩy. Anh nói vậy là có ý gì? Ai là cô dâu của anh chứ?

Đợi đến khi hoàn hồn trở lại còn hẻm vắng đã chỉ còn mình cô trong bóng tối. Lục Tiêu Bá và Lục Hàn Liên đã khuất xa tầm mắt cô rồi...chỉ khi họ đi cô mới có thể hô hấp bình thường trở lại.

...

Quanh căn biệt thự âu lớn, xung quanh gió lạnh thổi phần phật, khiến cho nơi này toát lên vẻ giàu sang quý phái tột bậc. Cố Minh Minh ngồi trên ghế, tay không ngừng cẩn thận gọt những quá táo đỏ tươi. Điệu bộ cẩn thận khiến ai nhìn vào cũng hài lòng.

"Minh Minh, chuyện hôm nay đúng là Tiêu Bá có lỗi, bác..."

"Bác đừng nói nữa. Cháu quen rồi mà, không sao đâu, chỉ hơi buồn một chút."

Cố Minh Minh nhanh nhẹn chen ngang lời Giản Ngọc Thúy, đôi mắt buồn buồn, khóe mi khẽ lay động.

Giản Ngọc Thúy nhìn vậy không khỏi đau lòng mà nói.

"Bác cũng không nghĩ giữa cháu và nó lại có nhiều ác cảm như thế này."

"Bác...bác biết là trước kia anh ấy không đối xử quá tệ như vậy với cháu mà. Bác không thấy anh ấy thay đổi sao?" Cố Minh Minh mếu máo giọng ủy khuất, mai tóc che rủ đi đôi mắt đang cố tạo ra nước mắt.

"Chuyện này..." Giản Ngọc Thúy tặc lưỡi không nói nên lời, rốt cuộc đến bà ta cũng không biết tại sao Lục Tiêu Bá lại đối xử tệ với Cố Minh Minh hơn cả trước kia.

"Bác gái, không chừng giờ này anh ấy đã bên cạnh cô ta rồi...cháu, cháu thật đáng thương hu hu..." Cố dừng lại quả táo đang gọi dở, nước mắt lăn dài xuống má, từng lời nói cứ run rẩy đến bất lực.

Giản Ngọc Thúy giật mình, đưa tay nắm lấy bàn tay còn đang run run của Cố Minh Minh, bà ta không thể để Lục Tiêu Bá tiếp tục qua lại với người đàn bà ác độc đó, dù thế nào cũng phải bắt ép được Lục Tiêu Bá kết hôn với Cố Minh Minh. Bà ta đã không còn mấy mươi năm để hưởng thụ cuộc đời rồi. Căn bệnh tim này e rằng sẽ hành hạ bà mỗi ngày, chỉ sợ sống không nổi một năm, bà ta muốn bồng cháu.

"Không có chuyện đó đâu. Bác không để chuyện đó xảy ra."

Cố Minh Minh ôm chầm lấy Giản Ngọc Thúy khóc lóc, từng lời nói mềm yếu như van xin.

"Bác, bác có cách nào không? Chứ cháu không chịu được nữa rồi. Nếu cứ như vậy cháu sẽ sang Mỹ sinh sống, cháu sẽ sinh con bên Mỹ. Cháu tự thân nuôi nó chứ không muốn để nó bên cạnh người cha không có trách nhiệm, không có tình cảm với mẹ của nó. Nó không có tội..."

"Ai cho phép cháu chứ? Cháu là người của Lục gia, không ai có thể bắt nạt cháu!"

"Vậy thì..." Cố Minh Minh rè dặt.

"Cho bác thông tin con bé đó!" Giản Ngọc Thúy nhíu chặt mày, giọng nói đầy phẫn nộ. Bà ta quyết không buông tha kẻ nào có ý đồ xấu xa với đứa cháu này.

"Bác à, chuyện này mà đến tai Tiêu Bá, anh ấy sẽ giết cháu mất, cháu...cháu không thể nói." Cố Minh Minh càng thêm nức nở, nước mắt tèm nhem cả khuôn mặt, đến nỗi lớp phấn có thể trôi đi bất cứ lúc nào.

"Có bác đây cháu còn sợ sao? Bác sẽ bảo vệ cháu."

"Vậy thì...cháu nói." Cố Minh Minh lau khô nước mắt. Đôi mắt chớp chớp một cái.

Cố Minh Minh nhanh nhẹn rút trong túi ra chiếc điện thoại, vào danh mục ảnh lấy ra những hình ảnh đã chụp Tô Hiểu Du lúc cô cười xấu xa nhất, không thể thiếu cả bức ảnh cô và Trần Phong trong khách sạn đang bám víu lấy nhau không rõ ràng. Điều đáng ngại là những bức hình này góc chụp thật sắc nét, chỉ mới nhìn qua khuôn mặt là nghĩ ngay không phải người tốt đẹp gì.

Giản Ngọc Thúy giành lấy điện thoại, xem kĩ từng tấm hình, có tấm còn phóng to ra đề soi mói. Bà ta không khỏi than thầm trong lòng, đẹp quá, cô rất xinh, so với Cố Minh Minh đúng là mỹ sắc! Ấy vậy mà tại sao nhìn khi cười lại xấu xa như thế chứ? Tấm hình trong khách sạn này...thật chả ra làm sao! Lục Tiêu Bá là người đàng hoàng, có học thức, con trai bà lại đi chọn loại người này sao? Thật mất mặt Lục gia.

Cố Minh Minh nhìn Giản Ngọc Thúy chăm chú vào màn hình điện thoại, vết chân chim khóe mắt càng thêm nhăn nheo, có ngốc cũng nhìn ra bà ta đang tức giận cỡ nào. Đương nhiên phải tức chứ! Chỉ cần thêm mắm thêm muối một chút thì vũng nước ao cũng thành biển~ Bà ta tin Cố Minh Minh như vậy, lại xem được những tấm hình này. Quá xuất sắc!

"Ta sẽ gặp nó. Ta không thể bỏ qua chuyện này dễ dàng như vậy!" Giản Ngọc Thúy ngấm ngầm tặc lưỡi, đôi mắt sắc sảo sáng lóe lên. Có thể thấy ở Lục gia này ai cũng là người mang theo dáng vẻ lạnh lùng và cuốn hút, Giản Ngọc Thúy tuy già nhưng không ngoại lệ, gừng càng già càng cay.

"Bác, bác phải cẩn thận. Cô ta không đơn giản." Cố Minh Minh hơi mím môi, đôi tay siết chặt lấy tay Giản Ngọc Thúy.

"Còn chưa biết sự thật như nào, bà định làm gì?"

Cuộc trò chuyện nãy giờ đều lọt vào tai Lục Lâm Cổ, ông ngồi ngay bên cạnh mà như không khí. Thưởng thức tách trà với gương mặt giả tạo của Cố Minh Minh và sự tin người của vợ mình. Lục Lâm Cổ trước nay đều là người chính trực, luôn suy xét mọi việc dựa vào đôi mắt và linh cảm, huống hồ Lục Tiêu Bá và Lục Hàn Liên đều có ác cảm với Cố Minh Minh thì chắc chắn con bé không tốt đẹp gì, mới nhìn qua cũng có thể thấy cô ta đang lấy lòng Giản Ngọc Thúy, chỉ có bà ấy không nhận ra điều này. Riêng về phần ông, tuy chưa gặp cô gái trong tấm hình họ xem nhưng không hiểu sao mới thoáng nhìn qua đã thấy ấm lòng lạ thường. Không như cảm giác khi đối mặt với Cố Minh Minh.

"Còn làm gì chứ? Ông không sợ mất cháu à?" Giản Ngọc Thúy nghe vậy không khỏi bất mãn, nói với giọng không vui chút nào.

"Loạn hết rồi. Loạn hết rồi!" Lục Lâm Cổ đứng bật dậy, lướt qua ánh mắt hổ phách xuyên thấu lòng người vào Cố Minh Minh, một bước đi thẳng lên lầu không quay lại, chỉ thấy được nét mặt có chút lo lắng của Cố Minh Minh. Đúng vậy, cô ta sợ, sợ Lục Lâm Cổ như sợ anh em họ Lục kia vậy, vì ông ta còn đáng sợ hơn họ, vì ông ta chính là nguồn cội, là người đã tạo ra Lục Tiêu Bá và Lục Hàn Liên!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,190
Điểm cảm xúc
5,924
Điểm
113
Chương 125: Chị dâu của em là số 1
"Tiêu Bá, chuyện này em không bỏ qua." Trong chiếc xe Lamborghini sang trọng lao vụt trên đường với tốc độ chậm rãi. Lục Hàn Liên không ngừng suýt xoa, tay vẫn sờ sờ má ấm ức.

"Ha ha. Em nghĩ chị dâu em đơn giản đến vậy?" Lục Tiêu Bá được phen cười đắc ý. Tất nhiên Tô Hiểu Du không phải người đơn giản, cô chỉ là người thuần tục nhưng thu hút được sự chú ý của anh đương nhiên phải có khí chất đó, dám tát Lục Hàn Liên xem ra cô gái của anh rất tức giận.

"Chị dâu con khỉ! Ai nhận cô ta làm chị dâu? Anh mơ à?" Lục Hàn Liên tức ói máu không nói nên lời, người anh trai yêu quý luôn bênh hắn chằm chặp giờ lại bênh người phụ nữ khác, có chút không hài lòng.

Lục Tiêu Bá thu lại nụ được, đôi mắt nhọn hoắt như có thể đâm thủng tâm chí Lục Hàn Liên bất cứ lúc nào.

"Sao vậy? Giờ lại lườm em sao?" Lục Hàn Liên có chút bất mãn.

"Ban nãy có nghe em dám ôm cô ấy nhảy nhót?" Giọng nói trầm trầm nhưng lượng sát khí không hề nhỏ. Bên trong chiếc xe cách ly hẳn với tiếng ồn bên ngoài thế giới nhỏ, tiếng của anh càng thêm rõ ràng, nghe có mùi nguy hiểm trong đó.

"Ơ..." Lục Hàn Liên dường như cảm nhận thấy mùi giấm chua chát không khỏi lạnh toát sống lưng. Ông anh này không phải ghen rồi chứ? "Vô tình thôi, vô tình thôi mà!"

"Vô tình mà gặp nhau đến mấy lần?" Anh điềm đạm nói tiếp.

Lục Hàn Liên thở dài một cái, đúng là không gì có thể qua mắt ông anh yêu quý này, đành phải khai khẩn sự thật để lấy công chuộc tội, dù sao đó cũng là người phụ nữ của anh.

"Quả thật ban đầu em có chút hứng thú khi nghe cô ta gọi tên anh lúc say."

Nghe đến đây khóe miệng Lục Tiêu Bá lộ rõ đường cong tuyệt đẹp. Bởi anh biết trong lòng cô anh luôn có một ví trí đặc biệt nhất. Gọi tên anh sao? Con nhím nhỏ này thật biết làm người khác cảm động.

"Sau đó thì gặp người mà cô ta nói là anh trai của Cố Minh Minh, dù có bị tiếng nhạc lấn át em vẫn không bị lãng đến nỗi không nghe được anh ta nói gì. Rõ ràng anh ta thừa nhận cô ta là bạn gái của mình và đưa cô ta về." Lục Hàn Liên nhăn mặt, đưa tay lên cằm đăm chiêu.

"Sau đó?" Nụ cười trên môi anh phút chốc nặng trịch đi!

"Sau đó lần sau nữa gặp cô ta trong nhà vệ sinh nam ôm ấp một người đàn ông. Em nhớ cô ta đã gọi tên người đàn ông đó!"

"Tên là gì?" Lục Tiêu Bá nuốt một ngụm nước bọt, không hiểu sao cứ có linh cảm gì đó kì lạ.

"Xem nào...tên là, tên là gì nhỉ?" Lục Hàn Liên đang cao giọng, lúc sắp nói ra lại chớp chớp mắt suy nghĩ khiến mặt Lục Tiêu Bá ngắn tũn lại.

Cái tên này thật nhờn chết đi! Đến anh hắn cũng chêu chọc.

Bắt gặp sự im lặng lạnh thấu xương của Lục Tiêu Bá, Lục Hàn Liên cười trí trá nói.

"Được rồi. Không nhầm cô ta gọi Trần Phong đấy."

"Lại là tên chết tiệt này!" Lục Tiêu Bá siết chặt vô lăng, bá khí lấp vùi cả không gian nhỏ. Anh đã nghi ngờ rồi, không ngờ lại chính là anh ta thật. Biết vậy ban đầu diệt cỏ thì diệt tận gốc, đóng gói gửi anh ta sang châu phi cho nhanh. Không ngờ có ngày hôm nay Trần Phong dám nhòm ngó vợ anh.

"Ể? Anh quen?" Lục Hàn Liên nhìn bộ dạng căm phẫn của Lục Tiêu Bá, người khác nhìn vào đương nhiên sợ hãi, đối với Lục Hàn Liên chỉ thấy trẻ con mà thôi.

"Tình địch yếu kém!" Lục Tiêu Bá chỉ nhếch miệng lên nụ cười quỷ quyệt.

"Ui cha~ Lục Tiêu Bá mà cũng không giữ được người phụ nữ của mình? Anh của em từ khi nào vô dụng như vậy?" Nghe vậy Lục Hàn Liên càng thêm khoái chí.

"Im đi. Anh còn chưa truy tội em, em lại dám bỏ nhà đi giao du với lũ hư hỏng? Không phải bố mẹ về có lẽ vẫn giữ mái tóc xanh đỏ như lúc học cấp ba đấy chứ?" Nói rồi anh nhìn Lục Hàn Liên bằng đôi mắt cảnh cáo, lần này thực sự là đáng sợ rồi.

"Bình tĩnh bình tĩnh!" Lục Hàn Liên cười toát mồ hôi. "Em đã tốt nghiệp đại học với cái bằng xuất sắc đấy, còn trẻ cứ lo chơi bời, sau này già như anh chẳng phải bị ép đến công ty hay sao?"

Nghe đến từ già Lục Tiêu Bá tối sầm mặt, răng rít chặt lấy nhau. Anh mới hai mươi chín tuổi lại bị nói là già rồi?

"Em thì trẻ?"

"Đương nhiên trẻ! Em ít hơn anh đến năm tuổi." Lục Hàn Liên khoái chí nháy mắt xấu xa với anh khiến anh càng thêm phẫn nộ. "Nhưng hơn hết Tiêu Bá, chuyện Cố Minh Minh là sao? Không phải thật đấy chứ?" Tuy vui vẻ đến vậy nhưng Lục Hàn Liên vẫn không quên được vấn đề chính.

Lục Tiêu Bá im lặng hồi lâu, chậm rãi nói.

"Là thật. Xong cũng không thật."

Nghe vậy dường như Lục Hàn Liên hiểu ra điều gì, liền nở nụ cười xấu xa.

"Còn Tô Hiểu Du? Hai người li hôn rồi, cũng sắp kết hôn với người khác? Chậc, anh tôi vẫn có cái ngày đáng thương thế này!"

"Kết hôn? Anh quả là rất mong chờ ngày đó." Lục Tiêu Bá nhếch mép, ánh mắt châm chọc nghĩ đến thần sắc sợ hãi của Tô Hiểu Du ban nãy, với trí thông minh của cô hi vọng không làm điều gì khiến bản thân phải hối hận! Chỉ sợ con nhím nhỏ này không biết điều, lại dám phản bội anh theo tên ẻo lả đó anh quyết không tha thứ.

"Thật chẳng hiểu cô ta có gì tốt đẹp." Lục Hàn Liên không giám cãi lại, chỉ biết xì nhẹ một cái, đôi mắt chán nản nhìn phong cảnh bên ngoài.

"Hàn Liên, có điều em không biết. Chị dâu của em là số 1."

Anh nói giọng đầy hứng thú, đôi mắt sáng rực. Chân đạp ga thật mạnh, tốc độ chiếc xe tăng vọt đột biến trên con đường dài.

"Áaaaa...Lục Tiêu Bá, anh đừng có mà giết người diệt khẩu!"
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,190
Điểm cảm xúc
5,924
Điểm
113
Chương 126: Điện thoại chứa đựng tình yêu
Trở về khách sạn, Tô Hiểu Du vẫn còn ngớ ngẩn, tim vẫn còn đập nhanh đến nghẹt thở. Chuyện vừa rồi đúng là dọa cô đến yếu tim. Tại sao lại gặp Lục Tiêu Bá cơ chứ, còn gặp em trai của anh. Không ngờ trên đời này cũng có nhiều chữ "duyên" đến vậy. Trái đất thật nhỏ bé.

Mái tóc đen bồng bềnh còn hơi rối, cô bước từng bước đi hơi run run. Tay nắm chắc vật mà anh để lại. Nhưng trong đầu toàn những suy nghĩ vẫn vơ. Không thể chối cãi tâm trí cô bây giờ toàn là hình bóng anh cùng lời nói của anh ban nãy. Nó khiến cô như yêu lại một lần nữa vậy, đúng thật sự ngọt ngào hơn cả đường. Mùi vị này cô đã nếm qua nhưng vẫn không chán, càng không ngán ngẩm. Lục Tiêu Bá luôn biết làm cô trở lên thẹn thùng, đúng là đáng ghét, người như vậy sao cô có thể yêu chứ? Vô lí thật!

Căn phòng của cô vừa mở cửa là bao trùm một màu tối đen như mực, rõ ràng không mở cửa sổ nhưng lại thấy lạnh lẽo đến lạ. Cô bật đèn bước vào trong, ánh đèn vàng kim bao bọc lấy cả không gian khiến lòng cô ấm áp lại một chút.

Hỏi thở đều đều của cô thấp thoáng sự mệt mỏi. Cô ngồi phịch xuống ghế, tựa sát lưng vào phần gối mềm mịn phía sau, về nhà mới thấy được mình vẫn còn an toàn, thoải mái hẳn đi chứ!

Cô khẽ khép đôi mi dài cong láy, đôi mi đen dường như ngừng lay động, cô mệt mỏi quá, thiếp đi lúc nào không hay.

Vừa nhắm mắt chưa được bao lâu thì chiếc điện thoại trong tay rung rung liên hồn khiến cô giật thót mình tỉnh dậy. Bắt gặp chiếc điện thoại của anh đang báo có tin nhắn mới. Cô hồi hộp hít một hơi.

Nên mở ra hay không? Đây là điện thoại của anh mà, cô không nên tùy tiện như vậy.

Không đúng. Lục Tiêu Bá đã đưa nó cho cô, thì bây giờ nó là của cô. Coi như anh bù lại chiếc điện thoại đáng thương của cô bị anh đập nát.

Hai suy nghĩ đối lập cứ ẩn hiện trong đầu cô mãi, thật rối quá!

Quyết định một hồi cô mới dám dơ cao chiếc điện thoại nhấn vào hộp thư mới. Mặc kệ điện thoại anh, là anh cho cô mà.

- Ngủ ngon nhím nhỏ. Yêu em.

Sặc?!

Cô hết hồn ôm lấy ngực. Nhím nhỏ sao? Cái biệt danh này chỉ có Lục Tiêu Bá đặt cho cô thôi, nghe thật sến quá đi! Vậy chắc chắn đây là Lục Tiêu Bá gửi tới rồi, bên dưới còn có tên anh để lại. Đúng là không bình thường.

Ấy vậy mà cô lại cười nhẹ nhàng một cái, đáy mắt đều là sự hạnh phúc, hai má đỏ hồng.

- Yêu anh.

Toan nhất nút gửi đi. Đột nhiên động tác ngưng lại. Tô Hiểu Du, mày đang làm gì vậy chứ? Mày vẫn còn đang ảo tưởng thứ tốt đẹp gì từ anh ta như vậy. Anh ta là của người khác rồi.

Đôi mắt cô một lần nữa lạnh toát vô hồn. Đúng vậy, cô đúng là điên rồi, sao lại vui vẻ khi nhận được dòng tin này?

Ngồi trên ghế nghĩ vẫn vơ hồi lâu, trong lòng lại nảy lên sự tò mò. Chiếc điện thoại này anh dùng đã hai năm, trong này sẽ có gì không nhỉ?

Yếu hầu lên xuống một cái. Cô cầm lại chiếc điện thoại, cô muốn xem bên trong điện thoại có gì...

Danh bạ. Chỉ có mội số duy nhất? Dù có cận thị cô cũng nhìn ra hàng số này là của cô, số điện thoại của cô, biệt danh anh đặt rõ ràng hai từ "Bà xã"!

Cô đưa tay bịt miệng, hai mắt hơi rưng rưng. Anh vẫn chỉ lưu một số của cô thôi sao? Vẫn như trước kia không có gì thay đổi?

Mục ảnh của anh...đều là hình của cô, đều là những hình cô xinh đẹp nhất. Lúc ăn, lúc ngủ, lúc tưới cây, lúc cắm hoa,...anh lưu lại mọi khoảnh khắc của cô, mọi hành động của cô, hàng nghìn tấm ảnh đều là một người. Tô Hiểu Du chiếm chọn cả không gian lưu trữ rồi? Anh như vậy là sao chứ? Tại sao anh không xóa?

Số di động của Cố Minh Minh cũng bị anh xóa đi từ lúc nào không biết. Mọi thứ trong điện thoại này không hiện hữu lên một ai ngoài cô.

"Lục Tiêu Bá, anh như vậy...là muốn em sống trong niềm hi vọng hão huyền này mãi ư?" Cô rơi nước mắt, ôm chặt lấy điện thoại vào trong lòng.

Anh có biết cô nhớ anh đến mức nào không? Cô nhớ anh đến điên dại, cô nhớ anh đến nỗi không thể kiểm soát cảm xúc, cô nhớ anh vô cùng. Anh có nhớ cô không? Anh có yêu cô không? Cô vẫn yêu anh, yêu anh lắm, cô không muốn phải quên anh...

Từng giọt nước mắt hòa lẫn tiếng khóc nấc lên nghẹn ngào, đôi mắt mờ đục ầng ậc dòng nước trong suốt. Đôi môi mím chặt vào nhau, cô khóc đến sưng đó cả đôi mắt. Hôm nay gặp anh, một giây không tỉnh táo là có thể lao ra ôm anh bất cứ lúc nào, hít lấy hương thơm từ anh, cảm nhận cơ thể anh, thân xác anh, cô muốn nói cô nhớ anh nhiều lắm...xong cô không thể...cô biết giữa cô và anh không thể bên nhau nữa rồi, hai người đã tự cắt đi sợi tơ duyên, sau này nối lại liệu còn đẹp và thẳng mượt như trước? Hay lại đứt từng đoạn khi nối lại chính là vẫn còn những nút thắt không thể tháo bỏ?

Tỉnh lại đi. Giữa anh và cô bây giờ chỉ còn những hiểu lầm...những cơn ghen không ai biết được...những thứ tình cảm đã úa tàn.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,190
Điểm cảm xúc
5,924
Điểm
113
Chương 127: Chạm mặt
Lau đi khóe mi. Cô sụt sùi xem từng tấm ảnh, có những tấm ảnh cũng thật buồn cười, Lục Tiêu Bá lại dám chụp dìm cô như vậy? Tuy trẻ con nhưng cũng thật đáng yêu ấy chứ, cô nhìn chính mình trong hình còn muốn nhéo cho cái~

"Reng reng..."

"A!" Tô Hiểu Du giật nảy mình. Điện thoại anh reo rồi, ai gọi vậy?

Cô nhìn số di động hồi lâu. Số di động lạ, càng không quen thuộc, không biết nên nghe máy hay không? Chỉ sợ lại là cuộc gọi công việc của anh.

Tô Hiểu Du thở dài, để điện thoại xuống bàn sau đó đi rót cốc nước để uống, cổ họng khát khô cả tối rồi. Thế mà khi quay lại chiếc điện thoại của anh vẫn liên tục réo lên không có ý định dừng. Thật bực mình chết đi.

Bàn tay hơi run run, cô lưỡng lự cầm lên chiếc điện thoại. Nên nghe hay không?

"A...a lô." Cuối cùng cô vẫn gạt nút.

"Lục Tiêu Bá! Giờ này con chưa về, biết mấy giờ rồi không?"

Cô nghe thấy tiếng hét liền để cách xa tai khỏi điện thoại, giọng nói khàn khàn nghiêm khắc này cô chưa từng nghe.

"Anh ấy...không có ở đây. Xin hỏi ai vậy ạ?" Cô dịu dàng nói, hai tay cầm chắc điện thoại.

Giản Ngọc Thúy nghe thấy giọng phụ nữ liền nín bặt, chỉ động hạ điện thoại xuống nhìn kĩ vào số di động. Không sai, đây là số con trai của bà kia mà.

"Cô là ai?"

Tô Hiểu Du nuốt một ngụm nước bọt, đôi mắt chớp chớp còn đang không biết trả lời ra sao.

"Cô là Tô Hiểu Du?"

Giản Ngọc Thúy bỗng nhân ra điều gì mờ ám bèn lên tiếng thăm hỏi. Ban nãy Cố Minh Minh đã nói có thể con trai bà ta sẽ đi gặp cô gái họ Tô này, không phải chính là cô ta chứ?

Tô Hiểu Du ngạc nhiên. Người này biết cô sao? Nghe giọng cũng già dặn, có cảm giác ớn lạnh.

Thấy cô không nói gì, Giản Ngọc Thúy tiếp tục nói.

"Tôi là mẹ của Tiêu Bá."

Một câu đơn giản làm Tô Hiểu Du suýt chút nữa làm rơi máy, là mẹ của Lục Tiêu Bá sao? Sao lại như vậy? Cô chưa từng thấy bà ấy gọi cho anh, càng không biết mẹ anh là ai và là người như thế nào.

"Cháu chào bác." Cô thở dồn dập, nhịp tim loạn xạ.

"Cô là Tô Hiểu Du đúng không?"

"Vâng."

Sao bà ấy lại biết tên cô? Sao lại biết người nghe máy bà ấy là cô?

"Con trai tôi đâu?" Giản Ngọc Thúy cất giọng lành lạnh.

"Anh..anh ấy đi rồi thưa bác." Cô biết trả lời sao đây, trả lời như nào thì hợp lí?

"Đi rồi? Sao cô dám cầm điên thoại con trai tôi? Cô và con trai tôi vừa ở với nhau sao?" Giản Ngọc Thúy trầm trầm giọng nhưng lại quát nạt cô, thoáng nghe có thể biết bà ấy ghét cô cỡ nào.

"Cháu..." Cô đang định giải thích, lại bị bà ấy chen ngang họng nói.

"Tô Hiểu Du, tôi muốn gặp cô."

"Gặp...gặp cháu?" Cô sững người. Như vậy là có ý gì? Mẹ của Lục Tiêu Bá muốn gặp cô sao?

"Cô sẽ dành cho tôi chút thời gian chứ?"

Cô hơi run run môi, muốn từ chối xong lại không dám từ chối. Một phần bà ấy là mẹ anh, một phần là bà ấy chủ động hẹn cô, cô càng vì tò mò chuyện bà ấy chủ động hẹn gặp cô hơn.

"Không thành vấn đề ạ."

"Hừ. Chuyện hôm nay đừng có nói lại với Tiêu Bá. Tôi sẽ gửi địa chỉ cho cô."

Nói xong trong máy chỉ còn lại tiếng tút hàng dài. Bà ấy tắt máy rồi...

Cô nắm chặt chiếc điện thoại trong tay không khỏi lo lắng, rốt cuộc có chuyện gì? Tại sao trong ngày hôm nay cô đều gặp phải những người liên quan đến anh? Mới đầu là Hàn Liên em trai anh, sau đó lại là mẹ anh ấy.

Trước kia tuy sống cùng nhau nhưng cô chưa từng gặp qua họ, càng chưa từng nghe nhắc đến họ. Chuyện xảy ra ngày hôm nay thấy bất ngờ, có chút không thích ứng kịp.

Cô chậm rãi đi đến khung cửa sổ sát đất. Bàn tay thon dài đặt lên cửa kính, bàn tay trắng như ngọc bích, từng ngón tay dài dài đẹp đẽ đang áp lên tấm kính lạnh băng, đôi mắt trong veo của cô hướng nhìn xuống thành phố lớn đang sáng bừng ánh điện, từ đây nhìn xuống những chiếc xe đều trở nên nhỏ bé, nhìn ấm cúng thế? Còn cô trong căn phòng lớn này thì lạnh buốt sống lưng. Đột nhiên có linh cảm gì đó không hay sắp xảy ra nhưng không thể biết đó là thứ linh cảm gì nữa.

Sau vài phút chiếc điện thoại phía xa nổi lên một dòng tin nhắn ngắn gọn. Lời lẽ không một chút thiện cảm nào xong khách khí vô cùng. Địa điểm đã được Giản Ngọc Thúy gửi đến máy. Tuy vậy cô vẫn không chút để ý, chỉ một tâm hướng về nơi xa, đầu óc là một mớ hỗn độn.

Suy nghĩ của cô vô tình bị gián đoạn bởi tiếng nhấn chuông ing ỏi. Ai lại đến vào nửa đêm nửa hôm như thế này chứ? Cô nửa nghi nửa ngờ quay lại, đôi mày hơi nhướng lên một chút. Lần trước không chú ý để Lục Tiêu Bá xông vào nhà, nay cô tỉnh táo tuyệt đối không có chuyện tương tự xảy ra!

Tô Hiểu Du chậm rãi đi ra phía cửa. Cửa vừa được mở ra hình bóng nam nhân trước mắt không khỏi khiến cô kinh ngạc.

"Trời ơi, Phong? Anh sao thế này?"
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,190
Điểm cảm xúc
5,924
Điểm
113
Chương 128: Tiếng chuông cửa ban đêm
Trần Phong đứng trước mặt cô. Quần áo lem luốc, cả người ướt đẫm mồ hôi, nhìn anh vẫn đang mệt mỏi mà thở dốc.

Vừa thấy Tô Hiểu Du anh thở phào nhẹ nhõm ôm lấy cô vào lòng.

"Anh...anh sao vậy?" Cô cười gương gạo, đôi tay định bám vào thân thể anh nhưng lưỡng lự hồi lâu lại buông thõng xuống.

Cô nhớ anh đã đi công tác ở thành phố khác rồi cơ mà, một tuần sau mới quay trở về. Tại sao mới đi một ngày đã quay trở lại? Nhìn bộ dạng của anh đúng thật làm người khác phải chau mày suy nghĩ.

"Ban nãy gọi cho em không được..." Trần Phong chậm rãi nói, lời nói đan xen tiếng thở dốc khó khăn. Bộ dạng của anh lúc này không khác gì người vừa mới thi chạy olympic về vậy.

Tô Hiểu Du có chút ngạc nhiên. Đúng rồi, lúc đó là Trần Phong đã gọi cho cô, nhưng chưa kịp hỏi han gì đã bị Lục Tiêu Bá giằng máy đập vỡ. Nên cô quên mất luôn chuyện này, đừng nói là vì không liên lạc được Trần Phong đã bay về tìm cô vì lo lắng đấy nhé?

"Điện thoại em bị hư rồi." Lúc buông anh ra cô mới ôn tồn giải thích.

"Bị hư? Anh nghe như thể em bị ai đó giằng máy đập xuống đất." Trần Phong nheo nheo mày. Rõ ràng anh thấy đầu dây điện thoại có một tiếng giằng co, sau đó chiếc điện thoại vang tiếng bộp chói tay rồi mất kết nối. Anh còn tưởng cô bị bắt cóc rồi.

"Em...em bị rơi điện thoại xuống dưới đất." Tô Hiểu Du chớp chớp mắt, khuôn mặt tránh né cố ý không nhìn thẳng vào mắt anh.

Quen cô bao lâu, thoáng nhìn qua liền biết cô đang nói dối. Chỉ cần nhìn cô một chút là biết, lẽ nào Tô Hiểu Du đang có chuyện gì giấu anh mà không thể nói?

"Ừm. Anh xin lỗi nửa đêm còn quấy rầy em." Trần Phong điềm đạm nói, đáy mắt ẩn chứa chút buồn buồn, sau đó lại thất vọng.

Cô cắn chặt môi nhìn nam nhân trước mắt. Nhìn anh trông thật tồi tệ, để đến được đây không biết đã phải trải qua nhưng gì trên đường nữa. Nhưng trong lòng cô lại thấy áy náy, thứ cảm giác khó hiểu.

"Anh bị ngã?"

Trần Phong gật nhẹ đầu, cả cơ thể mệt mỏi lười biếng nói.

"Lúc gần đến đây anh có vấp chân ngã."

"Trời ơi, giờ em mới biết anh rất hậu đậu đấy!" Tô Hiểu Du hơi nheo mắt, đôi mi dài khẽ lay động.

"Không định mời anh vào nhà sao?"

Trần Phong nhìn cô. Có thể đoán được hôm nay cô đã khác như nào, nhìn khoảng cách cô tạo ra với anh như thể chỉ muốn tránh xa anh vậy. Một cốc nước cũng không thể mời anh? Hay nhìn thấy anh như này cũng không hề lo lắng, thay vào đó dường như chỉ muốn nhanh chóng giải quyết sự việc và tống anh ta khỏi đây vậy. Rốt cuộc chuyện gì khiến thái độ của cô thay đổi nhanh như vậy. Càng nhìn vào thái độ của cô anh càng thêm suy nghĩ trầm tư. Chuyện này nhất định có điểm khuất tất.

"À...anh vào đi." Tô Hiểu Du giật nảy mình ngẩng đầu. Sau đó vội vội vàng vàng đứng né sang một bên để Trần Phong đi vào trong.

Vào đến bên trong căn phòng của cô. Anh ngồi xuống nho nhã, ngửa nửa người trên ra phía sau, khuôn mặt ngước lên trời cùng đôi mắt nhắm nghiền mệt mỏi.

Cô cẩn trọng ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Bầu không khí càng trở nên khó thở. Nhìn Trần Phong cô không biết nên mở lời như nào, có chút thẹn thùng không thể giải thích.

"Rót cho anh ly nước." Cả người anh đều vẫn ngã ra sau, nhưng dường như trên chán có thêm đôi mắt có thể khám xét được thái độ của cô. Cô định ngồi đấy đến bao giờ? Thậm chí còn không quan tâm đến bộ dạng nhếch nhác này của anh, cũng không quan tâm xem anh đã từ đâu trở về, về bằng cách nào? Sau đó trên đường đi đã sợ hãi cô gặp phải chuyện gì ra sao? Cô đều không hiểu được! Cô đúng hơn không muốn nói chuyện với anh dù một chút cũng không!

"Đ...được."

Tô Hiểu Du hấp tấp đứng dậy đi về phía nhà bếp.

Anh nhìn thái độ xao nhãng của cô. Lòng xuất hiện vài tia nghi ngờ, đúng lúc lại thấy chiếc điện thoại kia trên bàn, đôi mày cau lại. Chẳng phải Tô Hiểu Du nói điện thoại đã bị vỡ sao? Đây là gi điện thoại của ai?

Nhân lúc cô còn đang hí hoáy trong bếp. Trần Phong không khiến ai sai bảo liền cầm lấy điện thoại mở màn hình ra. Bắt gặp ngay hình nền là cô, một cô gái duyên dáng đang cầm chiếc bánh kem tươi cười. Điều đặc biệt hơn là nhìn dáng vẻ ấy như từ rất lâu rồi...phong cách đó khác cô bây giờ.

Anh nuốt một ngụm nước bọt, tiếp tục kiểm tra toàn bộ điện thoại. Đến khi nhìn thấy những tấm hình thân mật giữa cô và Lục Tiêu Bá, tim anh dường như bị hóa đá rồi...có những tấm hình họ ôm nhau thân thiết, có những tấm hình lại hôn nhau ngọt ngào, những tấm hình cô nắm tay hắn cười đùa hạnh phúc...

Đây là...điện thoại của Lục Tiêu Bá?

"Anh đang làm gì vậy?"

Từ khi nào Tô Hiểu Du đã đứng sau anh nhưng không hề biết chuyện. Trần Phong vội vàng tắt màn hình điện thoại, môi nở nụ cười không vui.

"Không có gì. Anh thấy điện thoại có tin nhắn."

Tim cô giật nảy. Anh đã cầm vào chiếc điện thoại rồi sao? Cô vô ý quá, còn chưa kịp cất đi. Không phải anh thấy thứ gì rồi chứ.

"Đưa em."

Cô nhanh nhẹn giựt lại chiếc điện thoại, bộ dạng luống cuống. Như vậy càng làm cho Trần Phong thêm chua xót tột cùng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,190
Điểm cảm xúc
5,924
Điểm
113
Chương 129: Cuộc hẹn cay nghiệt
Tô Hiểu Du nhìn kĩ vào màn hình diện thoại, quả nhiên có tin nhắn. Hay là mới thấy tin nhắn anh mới cầm điện thoại lên, hay là từ sớm anh đã kiểm tra chiếc điện thoại rồi?

Cô thở dồn dập một hơi, sau đó mới nhấn vào tin nhắn.

- Quán cà phê tầng một, tòa nhà FCC. Một giờ chiều mai.

Đôi tay cô run run, cô mím chặt môi nhìn màn hình. Có sự lo lắng không hề nhẹ.

"Sao vậy?" Trần Phong nhìn cô thất thần, lại càng thêm suy tư.

"A..không sao. Anh uống nước đi. Đã muộn rồi, anh cũng trở về tắm rửa đi chứ? Anh như này rất dễ đổ bệnh." Tô Hiểu Du nhìn những giọt mồ hôi lấm tấm trên cơ thể anh, khuôn mặt trắng khỏe của anh lại càng thêm nhăn nhó, anh có gì không hài lòng?

Trần Phong trầm mặc nhìn cô. Đôi đồng tử đen láy thâm sâu không rõ cảm xúc gì. Chỉ biết rằng dường như anh đang không vui.

"Được. Em nghỉ ngơi đi, anh không làm phiền em." Trần Phong đứng bật dậy, hai tay nắm chặt lấy nhau nói với giọng miễn cưỡng.

"Anh không uống nước à?" Tô Hiểu Du nhìn xuống ly nước mới rót còn đầy quá nửa trên bàn, anh còn chưa động tay vào nó.

"Anh hết khát rồi. Anh về đây."

Trần Phong đi qua cô, đến nỗi liếc cũng không thèm liếc, tốc độ đều đều đi thẳng ra phía cửa. Tô Hiểu Du khép hờ mi mắt, đôi mi không ngừng động đậy, toát ra vẻ mềm yếu khêu gợi.

"Anh đi cẩn thận."

Trần Phong gật đầu một cái. Chỉ vài phút sau anh liền biến mất khỏi tầm mắt của cô nhanh chóng. Căn phòng lớn lại lẻ loi một bóng hình của cô.

[...]

Màn đêm nhanh chóng qua đi, ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi khắp bốn phương. Ánh nắng chiếu trên mặt biển lấp lánh, khiến vạn vật trở nên vô cùng sinh động.

Tòa nhà FCC ở gần ngay bãi biển. Hương vị mằn mặn của biện thi thoảng táp vào người Tô Hiểu Du. Đã là ban chiều, cô đang đứng trước tòa nhà FCC, nơi có hẹn với người phụ nữ là mẹ của chồng cũ cô. Mẹ của Lục Tiêu Bá.

Vừa đặt chân vào cô đã không khỏi sững sờ. Bình thường khu ăn uống ở đây rất đông người, hương vị các món ở đây cũng rất ngon, hôm nay lại không lấy một bóng người. À không...nói chính ra là có người, chỉ có duy nhất một người phụ nữ đứng tuổi đang nhàn nhã thưởng thức một ly cà phê ở vị trí đẹp nhất trong tầng này. Đoán không nhầm đó chính là người đã hẹn cô.

Tô Hiểu Du từ từ đi đến, lồng ngực đập loạn xạ. Cuối cùng hơi cúi người chào hỏi.

"Chào bác. Bác có phải..."

Chưa kịp nói hết câu cô đã bị giọng nói đanh đanh xen ngang.

"Tôi là Giản Ngọc Thúy, mẹ của Tiêu Bá."

Cô sững người. Ngữ khí Giản Ngọc Thúy vô cùng giữ tợn, bà ta có thành kiến gì với cô sao?

"Vâng." Cô gật nhẹ đầu, không khí này khiến cô không thể nở nụ cười.

"Ngồi đi." Giản Ngọc Thúy đưa tay nhấp một ly cà phê tinh tế.

Cô không nói gì, chủ động ngồi xuống, cả người ngồi thẳng thắn, gương mặt dường như sẵn sàng chuẩn bị cho cuộc trò chuyện sắp tới.

"Cô uống gì?"

"Cháu không uống gì thưa bác." Tô Hiểu Du lấy lại bình tĩnh nói.

Giản Ngọc Thúy không nói gì. Lướt cặp mắt sắc sảo qua cả người Tô Hiểu Du, rõ ràng ban đầu có chút hài lòng, sau đó lại nhìn cô với đôi đồng tử ghét cay ghét đắng.

"Rời xa con trai tôi ngay lập tức. Nó sắp đính hôn rồi."

Giản Ngọc Thúy nhìn bộ dạng non nớt của cô, cất giọng lạnh lùng.

Tô Hiểu Du nhìn bà ta, đôi tay bà ta đẩy đến một chiếc phong bì dày cộp.

"Có cả thẻ ngân hàng lẫn tiền mặt. Đủ để cô sống cả đời."

Cô siết chặt đôi tay trắng ngần bên dưới bàn. Giản Ngọc Thúy đúng giở giọng người có tiền với cô, bà ấy nghĩ cô cần số tiền ấy sao? Huống hồ cô và Lục Tiêu Bá đã cắt đứt mọi mối liên hệ rồi cơ mà?

"Bác hình như đang hiểu nhầm điều gì đó? Người nên nói câu của bác là cháu mới đúng!" Tô Hiểu Du cười khan một câu, giở đúng giọng không khách khí.

Giản Ngọc Thúy nghe xong kinh ngạc, tại sao mới đây thôi cô có thể lật mặt nhanh như vậy? Đúng vừa rồi còn ra vẻ ngây thơ biết điều, vài giây sau lại gian sảo, phản ứng vô cùng ngạo mạn.

"Tôi chỉ muốn cho cô biết. Cả đời này tôi cũng không nhận cô làm con dâu đâu." Giản Ngọc Thúy nghiêm mặt, hay tay nắm chắc ly cà phê trên bàn như muốn cảm nhận hơi ấm từ nó, bởi không khí giữa hai người đã quá lạnh lẽo.

Tô Hiểu Du nghe xong rùng mình một cái. Còn chưa gặp nhau bao giờ tại sao bà ấy lại có ác cảm với cô như vậy?

"Bác yên tâm. Chuyện này bác không cần nhắc nhở."

"Sao lại không? Chỉ cần cô quẩn quanh nó thêm một phút thì tôi đều không yên tâm." Giản Ngọc Thúy nhếch nhếch khóe môi, vết chân chim ở đuôi mắt hơi nheo lại, giọng nói khàn khàn nhưng lại khí thế đến uy lực.

À, thì ra bà ấy ghét cô đến vậy!

Tô Hiểu Du nở nụ cười tươi rói.

"Bác à, thật ngại quá, cháu sắp kết hôn rồi, người đó không phải con trai bác."

Giọng nói lành lạnh của cô cất lên nhưng lại thùy mị và lễ phép như đứa trẻ ngây thơ khiến Giản Ngọc Thúy phút chốc run lên một cái.
 
Top