Lượt xem của khách bị giới hạn

[Truyện teen] [Truyện Hoàn] Vợ Ơi, Về Nhà Nào

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Truyện teen] [Truyện Hoàn] Vợ Ơi, Về Nhà Nào

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,328
Điểm cảm xúc
6,054
Điểm
113
Chương 50: Thư kí riêng
Biểu cảm hôm đó của Tô Hiểu Du rất đặc biệt, có cảm giác dường như cô ấy và Cố Minh Minh quen biết nhau từ trước. Đặc biệt khi biết tin anh chính là người thừa kế duy nhất nhà họ Cố, Cố Dương Mịch. Người ngoài nhìn vào cũng có thể nhận ra đối với Cố Minh Minh mà nói cô ấy ghét cay ghét đắng cô ta, từng câu nói thật ấm ức và buồn phiền của cô ấy khiến anh cảm thấy tò mò. Chính là Tô Hiểu Du đang có mối thù oán với đứa con riêng của ba anh? Tại sao họ lại quen biết nhau? Tại sao Tô Hiểu Du lại mẫn cảm với người nhà họ Cố vậy chứ? Anh không hiểu.

Bên ngoài vang vọng tiếng gõ cửa nhè nhẹ khiến anh giật mình quay trở lại với thực tế.

"Ai?"

"Tôi là Trương Khả Thi thưa phó giám đốc."

"Vào đi." Anh lạnh nhạt. Được biết rằng Trương Khả Thi cũng không ưa gì Tô Hiểu Du, điều này anh không hài lòng nhưng cách cô ta làm việc quả nhiên rất hiệu quả.

"Giám đốc, đây là một số tài liệu anh cần."

Trương Khả Thi gập người đặt xuống bàn một vài cuốn tài liệu. Mặt mày cứng ngắc như đá không có gì giống dáng vẻ thục nữ của một người phụ nữ. Anh thở dài một hồi, cầm cuốn tài liệu lên xem một lượt.

Lật vài trang đầu đã biết cô ta làm việc rất tốt, thu thập dữ liệu cũng đầy đủ, đúng là người có kinh nghiệm làm việc lâu năm có khác. Ngoài Trương Khả Thi ra không ai làm anh hài lòng ở cách làm việc hơn.

"Để đây được rồi. Ra ngoài đi."

"Vâng."

Lật đến trang cuối, đột nhiên anh thấy sai sót một số dữ liệu nhỏ liền nảy ra ý nghĩ, miệng cười ranh mãnh.

"Tập tài liệu này bàn giao lại cho Tô Hiểu Du làm lại từ đầu cho tôi. Đúng một tiếng nữa tôi muốn cô ta đem đến văn phòng cho tôi."

Trương Khả Thi được một phen khó hiểu liền quay lại nhìn người đàn ông nhìn mình với đôi mắt viên đạn đầy sát khí. Khác nào anh ta đang cố nói rằng "im miệng và làm theo".

"Vâng thưa phó giám đốc."

[...]

Cánh cửa Cố Dương Mịch một lần nữa reo lên. Biết lần này là ai anh bật dậy ra mở cửa nhanh chóng.

Tô Hiểu Du nhướng mày. Tuy vậy vẫn không quên cúi đầu hành lễ với cấp trên biểu hiện quy tắc lịch sự.

"Phó giám đốc Cố, tôi đã sửa lại tập tài liệu rồi, tôi đến để đưa cho anh."

Nhận tập tài liệu từ trong tay cô, anh cười mờ ám bước vào trong vứt phạch tập tài liêu trên bàn. Hành động này đối với cô mà nói vô cùng khiếm nhã và bất lịch sự.

"Vất vả không?" Cố Dương Mịch ngồi xuống ghế, tay đan xen vào nhau nhìn cô hơi nghiêng đầu.

Nói không vất thì có chút gian dối, nói vất thì cũng không đúng lý cho lắm. Cô hơi nhíu mày trả lời thản nhiên.

"Bình thường."

Cố Dương Mịch thấy cô hất cằm liền bật cười.

"Đi theo tôi."

"Đi đâu?" Đang là giờ làm việc, cô không muốn bị trừ lương đâu.

"Đến phòng kinh doanh."

Phòng kinh doanh là phòng làm việc của cô mà. Anh ta muốn đến đột xuất để kiểm tra? Thật tiếc cho anh ta quá, tổ kinh doanh của cô luôn chăm chỉ làm việc không lười biếng như ai đó.

"Phó giám đốc đến rồi."

"Mau về chỗ nhanh lên."

"Hôm nay anh ta đến kiểm tra đột xuất à?"

....

"Hôm nay tôi thông báo đến mọi người một việc. Tổ kinh doanh ngày mai sẽ có thành viên mới." Cố Dương Mịch phóng khoáng đút tay vào túi quần, mặt mày nghiêm túc khiến ai cũng đứng thẳng thắn.

"Thành viên mới?"

"Ồ.."

"Phó giám đốc, tổ chúng tôi chẳng phải đã đủ người rồi?" Trương Khả Thi lên tiếng thắc mắc câu hỏi mà ai cũng đang tò mò.

"Đúng là vậy. Cho nên tôi sẽ chuyển vị trí một người ở đây thành thư kí riêng của tôi."

Đám người trong phòng há hốc miệng ngạc nhiên. Nay Cố Dương Mịch lại muốn có thư kí riêng? Không khỏi bàn tán lập tức các nhân viên nữ liền chỉnh trang lại quần áo, tóc tai vuốt vuốt điệu đà, chỉ mong lọt vào mắt xanh Cố Dương Mịch.

Tô Hiểu Du đứng sau anh ta, lần lượt chân bước lùi vài bước vào đám đông. Chỉ là không ngờ chưa đi được xa đã bị anh ta kéo tay lại tuyên bố.

"Tô Hiểu Du chính là người được tôi chọn. Từ giờ cô ấy là thư kí riêng, lời nói của cô ấy cũng chính là ý kiến của tôi. Mọi người nên chú ý." Anh ta cười lạnh nhạt, từng câu từng chữ không hề giống tuyên bố thăng chức cho cô chút nào, đúng hơn giống như đang cảnh cáo.

Ai nấy đều đổ dồn ánh mắt kinh ngạc cùng mỉa mai về phía cô. Còn cô đứng chôn chân ở đó không nói lên lời. Chính là cô được chọn? Anh ta thật đúng là điên rồi! Cô còn chưa bị ghét đủ sao?

"Phó..."

Cô định mở lời ngay lập tức bị anh chèn họng.

"Tô Hiểu Du, mong cô không có ý kiến gì thêm. Mọi người giải tán. Cô theo tôi." Cố Dương Mịch dứt khoát quay đầu đi không nói một lời.

Cảm nhận phía sau đằng đằng sát khí, chân run run, cô không muốn bị vài ánh mắt đó ăn tươi nuốt sống đâu. Đâm lao phải theo lao, lập tức chạy theo anh ta nhanh còn hơn ở lại bị nguy hiểm rình rập.

Cô chạy vội vã từ phía sau. Nghe tiếng bước chân của cô Cố Dương Mịch liền cười tà mị một cái, khóe miệng giương cao tiếp tục bước đi để mặc cô luống cuống sau lưng. Rốt cuộc Tô Hiểu Du ơi là Tô Hiểu Du. Đồ mà Cố Dương Mịch để ý chưa bao giờ là không có được.

Để xem tôi chinh phục em!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,328
Điểm cảm xúc
6,054
Điểm
113
Chương 51: Loại thấp kém nhất
"Cố Dương Mịch, anh là có ý gì hả?"

Tô Hiểu Du lớn tiếng đập mạnh xuống bàn làm việc của anh ta. Nhưng không gây ra chút sự chú ý nào của Cố Dương Mịch, anh ta vẫn lặng lẽ kí kết thông qua vài dự án nhỏ. Biểu cảm không thay đổi, vẫn hiện lên ở đáy mắt ý cười cười.

Thật tức chết! Anh ta cố giả câm giả điếc sao?

Cô nghiến răng ken két lườm nguýt anh từ phía đối diện, tay cuộn chặt vào nhau chỉ muốn đấm tên này một cái cho bõ tức. Vốn muốn gây dựng mối quan hệ tốt với mọi người trong tổ kinh doanh sau vụ án của Mộ Tương Dao và Dương Đình lần trước, kế hoạch vẫn suôn sẻ không ngờ nhờ có anh ta mà cô lại bị ghét thêm rồi. Khác nào kẻ thù càng thêm nhiều hơn?

"Anh chính là không có gì để nói?" Cô khoanh tay trước ngực, hất mái tóc ra sau kiêu ngạo nhìn Cố Dương Mịch vẫn đang cặm cụi vào đống giấy trắng mực đen trên bàn.

Nhận lại vẫn là sự im lặng, cô vô cùng bất mãn. Anh ta lẽ nào bận đến nỗi không thể mở miệng trả lời một câu?

Cô đúng là quá phóng túng rồi! Tại sao đám đàn ông xung quanh cô luôn tìm cách ức hiếp cô như thế?

Cô đứng làu bàu liên tục, tay chỉ trên chỉ dưới. Cố Dương Mịch vốn không để ý lời cô nói, xong cô càng ồn thêm như lợn rống! Khó chịu thật.

"Đừng thách thức sự nhẫn nại của tôi." Cố Dương Mịch ngẩng khuôn mặt sáng sủa lên, lông mày hơi chau lại khiến anh ta khá nổi bật, nhưng sẽ không thể quyến rũ được cô đâu!

"Là ai thách thức sự nhẫn nại của anh? Câu đó mới chính là tôi nên nói." Cô giữ nguyên giọng đầy chất vấn. Rõ ràng là anh ta gây sự trước, ý anh ta là cô đang làm phiền anh ta? Trời ơi đúng là vừa ăn cướp vừa la làng!

Cố Dương Mịch nhìn cô cau có, không nhịn được mà cười một cái. Cô gái này đúng là thú vị.

"Anh còn cười?" Nhìn dáng vẻ lả lơi của anh ta càng khiến cô thêm bực tức, có gì đáng cười chứ? Đúng là thần kinh, bệnh hoạn!

"Cô không cam tâm?"

"Tôi không cam tâm!" Cô bất mãn phản bác ngay khi Cố Dương Mịch kết thúc câu nói. Anh ta thật đáng ghét, cứ nói và làm theo những gì mình muốn mà không để tâm đến cảm xúc của người khác. Những người nhà giàu thương có tính như vậy à?

Lại còn giám xen vào lời anh đang nói. Tô Hiểu Du này đúng là rất khác so với những người phụ nữ khác, quả nhiên là người mà Cố Dương Mịch đã để ý, rất đặc biệt.

"Cô nói chuyện với cấp trên của mình như thế à?" Anh đặt bút xuống, miệng hơi cười nhìn cô châm biếm. Điều này khiến cô giật mình, tay nắm chặt vào nhau không dám nhìn vào mắt anh ta. Đúng là đối với cấp trên nói chuyện như vậy có phần vô lễ, nhưng anh ta thì khác, cô không muốn nhịn oan ức trong lòng.

"T..tôi muốn trở về vị trí cũ được không?" Anh ta chính là đang lấy công việc ra uy hiếp cô đây mà, cấp trên có gì đáng để oai chứ. Há chẳng phải anh ta vào công ty ngầm thu thập thông tin mật nhằm thao túng TP trong thời gian tới sao? Lại dám ở đây lên mặt với cô, đúng là cô không phải người lắm lời, nhưng anh ta không sợ cô đem tiết lộ chuyện này với những người khác ư?

"Không." Cố Dương Mịch mở miệng ra là dứt khoát câu nói. Xem ra cô không thể thay đổi được tình hình rồi, chỉ có nước làm theo những gì anh ta nói. Làm thư kí riêng? Trước kia cô từng làm thư kí riêng cho Lục Tiêu Bá, nhưng hầu như công việc của cô chỉ ăn và chơi là nhiều, thậm chí nhiều lúc ngồi dài ra mấy ngày đều không có công việc. Chán chết đi được.

"Vậy công việc của tôi là làm những gì?"

"Chuẩn bị cơm cho tôi. Đi tiếp khách cùng tôi. Thi thoảng đi chọn lựa cùng tôi vài bộ âu phục." Cố Dương Mịch nhún nhún vai, nhìn cô đang như muốn xù lông liền thỏa mãn. Cô gái này có thể làm gì anh chứ? Cứ kiêu ngạo đi, xem được bao lâu.

"Này. Tôi không phải bảo mẫu của anh!" Cô bất mãn, lời lẽ có phần không kiềm chế mà hét lên.

"Cô có ý kiến?" Cố Dương Mịch nhìn cô cau có. Biết rõ là cô gái này đang cần công việc thế nào, không dễ gì cô ấy lại từ chối việc làm nhẹ nhàng này. Tuy vẫn muốn chêu chọc cô thêm một chút. Cái tội dám lớn tiếng với anh.

Quả nhiên cô bị ảnh hưởng bởi lời nói anh ta. Lẽ nào anh ta muốn cho cô từ chức như Mộ Tương Dao? Thật vô lương tâm đi mà.

"Kh..không. Tôi không có."

"Tốt. Qua đây." Cố Dương Mịch ngoắc ngoắc tay, cô như bị điều khiển, bước từng bước dè dặt đến chỗ anh ta.

"Mau, đút cho tôi." Cố Dương Mịch cười cười chỉ vào đĩa nho đen trên bàn cách không xa, miệng hơi há nhẹ. Chính là chêu tức cô!

"Tôi còn phải làm việc này? Này Cố Dương Mịch, tôi nói trước tôi không có muốn làm tình nhân cho anh." Cô nghiêm mặt nhăn nhó. Biểu cảm thâm tình của Cố Dương Mịch làm cô có linh cảm không lành. Anh ta coi cô là gì mà muốn cô đút đồ ăn cho thật mật? Có nằm mơ cũng không mơ thấy đâu. Cô không dễ dãi!

Đột nhiên anh ta đứng dậy thong dong bước về phía cô, đến khi cách cô vài xen-ti-mét liền hơi cúi đầu gần gũi thì thầm những lời nóng bỏng vào tai cô, điều này khiến cô nổi chứng mẫn cảm mà đỏ hết mặt, thật đáng yêu.

"Làm người tình của tôi? Em không có tư cách đấy, có vạn người muốn bò lên giường tôi, em chính là loại kém nhất!"

 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,328
Điểm cảm xúc
6,054
Điểm
113
Chương 52: Vì tôi là ông chủ của em
"Loại kém nhất? Anh đang sỉ nhục tôi?" Tô Hiểu Du tức nghẹn họng, cô tài sắc vẹn toàn, có thể tự nhận rằng bản thân xinh đẹp nhất công công ty TP nhỏ bé này. Không kể trong công ty, bên ngoài cô cũng được nhiều người để ý, nghe tên này nói cô là hạng người thấp kém khác nào bị sỉ nhục. Hắn nghĩ hắn là ai? Có tiền là có quyền phỉ báng người khác à?

"Tôi đâu sỉ nhục em." Cố Dương Mịch nhướng mày quay đi, người phụ nữ này lại hiểu sai ý anh rồi.

"Rõ ràng nói tôi thấp kém nhất."

"Vậy em hiểu ý nghĩa của câu nói này như nào?" Cố Dương Mịch cười u ám, tay cầm chiếc bút xoay xoay.

Ý nghĩa câu nói này như nào không lẽ cô còn không biết? Tên này muốn chính miệng cô giải thích hắn mới vừa lòng. Bỉ ổi!

"Anh nghĩ rằng tôi lại muốn leo lên giường anh làm tình nhân của anh? Anh tự cao tự đại quá, tên hoang tưởng." Cô ác khẩu lên tiếng. Khóe miệng giương cao như đang nhạo báng Cố Dương Mịch.

Anh ta tối sầm mặt. Nụ cười đầy ẩn ý đó của Tô Hiểu Du có lẽ anh không lạ. Xem ra cô gái này thực sự ghét anh rồi. Ha ha, rất có cá tính.

"Công việc của tôi rất bận. Em phải bên cạnh tôi 24/7." Vừa nói Cố Dương Mịch vừa chỉ vào chiếc bàn nhỏ đối diện, sốc hơn nữa cả bộ bàn ghế đều là hình Doraemon. Anh ta bị ngớ ngẩn đấy à, cô đã hai mươi sáu tuổi đầu rồi, bị một tên thần kinh bắt làm việc trong bộ dạng dở khóc dở cười đó khác nào coi cô là con nít ba tuổi.

"Thứ nhất. Tôi không thể bên anh 24/7. Thứ hai. Tôi đề nghị anh thay ngay bộ bàn ghế chết tiệt kia." Cô giựt giựt khóe miệng, giọng trầm lại như đang nghiến răng muốn ăn thịt người.

Cố Dương Mịch, anh đúng là giỏi làm người khác ghi hận. Anh hãy cứ đợi đấy!

"Thứ nhất. Em không được cái quyền thay đổi chế độ tôi đặt ra. Thứ hai. Bộ bàn ghế đó rất hợp với em đó ha ha" Cố Dương Mịch ôm bụng cười tít mắt. Nhìn con nhím nhỏ kia xù lông quả thích mắt.

"Anh..." Cô cay nghiệt không nói lên lời, tức phồng miệng không bật ra hơi. Anh ta điên rồi, hình tượng nho nhã, lịch sự ban đầu của cô về anh ta hoàn toàn sụp đổ. Con người này luôn tỏ ra ngây thơ vô số tội, còn nguy hiểm hơn cả yêu quái.

[...]

Buổi chiều tan ca. Hôm nay là buổi cuối cô làm trong căn phòng này, mới vào vài ngày nhưng đã quen được với công việc nên khá lưu luyến. Ấy vậy mà cả chục tiếng đồng hồ bị đám người kia ghen ghét lườm nguýt liên tục. Bọn họ vì một kẻ "háo sắc" làm cho mất lý trí rồi. Còn đối xử với cô như kẻ thù đúng là máu lạnh vô tình.

Chuông điện thoại đổ lên liên tục. Cô tiện tay đeo túi xách trên vai, một tay gạt điện thoại đưa lên áp sát vào mặt.

"A lô"

"Tan làm chưa?"

"Được một lúc rồi. Có chuyện gì?"

Là Tư Cẩn Khang, dạo này anh ta luôn giữ liên lạc với cô, không hiểu muốn lấy lòng cô để làm gì mà quan tâm cô đến vậy.

"Tôi đang dưới công ty cô. Muốn ăn gì tôi đưa đi." Tư Cẩn Khang thổ lộ ánh mặt hơi cười ngước lên phía tòa nhà cao tầng.

"Ôi, tôi không có tiền đâu nhé." Cô lúc lắc cái đầu nhỏ.

"Hóa ra trong lòng cô tôi là người ki bo, kẹt sỉ như thế."

"Đâu có. Tôi ngại." Tên này rõ ràng bắt bẻ cô mà còn tỏ ra oan ức.

"Nghiện còn ngại. Ha ha"

Bị Tư Cẩn Khang nói trúng tin đen cô liền đỏ bừng mặt, cái tên này luôn thẳng thắn, nhiều khi thấy thật ngại khi bị anh ta đoán đúng tâm trạng, anh ta có khi hiểu cô hơn mẹ cô mất rồi.

"Tôi không có." Cô giả giọng nhẹ nhàng mật ngọt khiến ai đó suýt dựng tóc gáy. Cô nàng này nhất định muốn giở trò. Chỉ là bữa cơm đâu cần khiêm tốn.

"Cô không đi? Được, tôi đi một mình." Vừa dứt lời Tư Cẩn Khang cố tình dí điện thoại vào sát tiếng động cơ xe.

"Ơ này. Tôi sắp xuống đến nơi rồi." Không phải Tư Cẩn Khang định đi thật đấy chứ? Cô chỉ làm giá chút thôi mà. Chiếc bụng nhỏ của cô sắp dính lại với lưng mất rồi.

"Còn không mau tôi sẽ đi mất." Tư Cẩn Khang gõ gõ vô lăng, ung dung mỉm cười. Anh quá hiểu cô rồi.

"Mười phút có mặt!" Cô gấp gáp chạy ra khỏi phòng.

Vừa xuống đến tầng trệt, Cố Dương Mịch từ xa nhìn thấy bộ dạng gấp gáp của cô, hai bên mai còn chút mồ hôi đọng lại chạy ra từ thang máy, cô gái này đang vội vã cái gì mà cuống lên như vậy?

Tay đưa lên định gọi cô quay lại hỏi thăm vài câu. Lại thấy Tô Hiểu Du chạy nhanh về chiếc xe bóng bẩy có nam nhân bên trong. Liền chau mày cau có. Vừa mới tan làm đã đi hẹn hò rồi? Tô Hiểu Du, cô dường như rất vui vẻ và ưu tư.

"Chậm mất ba mươi hai giây." Tư Cẩn Khang nhìn bộ dạng luộm thuộm của cô, buông tay xuống vô lăng, nhìn cô tay chống đầu gối thở hồng hộc như đi thi chạy bền quốc gia, bất giác nheo nheo mí mắt.

"Tính toán gì vài giây bọ. Đi thôi." Cô gạt giọt mồ hôi, muốn nhanh chóng leo lên chiếc xe có điều hòa mát lạnh.

"Tô Hiểu Du. Tôi có chuyện muốn nói."

Còn chưa kịp chạm vào xe phía sau đã vang vọng lại giọng nói lạnh lẽo. Cô quay lại đã thấy Cố Dương Mịch đứng đó, khuôn mặt đều là sự lãnh khốc.

"Giám đốc Cố, đã tan làm rồi." Cô nhăn mặt, đã làm vất vả cả ngày nay, còn chuyện gì muốn nói?

Tư Cẩn Khang từ trong xe nhìn ra, tay nắm chặt vô lăng trầm mặc. Tên này chính là cấp trên của cô, không nên làm bừa, để bị ảnh hưởng đến cô thì không hay.

Nhìn bộ dạng khẩn thiết của Tô Hiểu Du, Cố Dương Mịch càng cau có, muốn đi với hắn ta đến vậy?

"Vào trong rồi nói chuyện." Mặt Cố Dương Mịch như viết lên ba từ "cấm phản đối" khiến cô nuốt nước bọt mà nhìn anh ta quay lưng đi. Anh ta là người công tư phân minh, chắc chắn có chuyện quan trọng mới vậy.

Phía sau nhìn Tư Cẩn Khang mặt nặng mặt nhẹ, cô cười trừ ngó đầu qua cửa xe nói.

"Thật xin lỗi. Hôm nay thất hẹn rồi, cậu đi ăn một mình nhé, tôi còn có việc." Bản thân rơi vào thảm cảnh gì chứ. Cô không muốn cái bụng đáng yêu bị bỏ đói, tuy vậy càng không muốn mất công việc hiện tại. Tùy cơ ứng biến, tiền là trên hết!

Chưa kịp để Tư Cẩn Khang lên tiếng cô liền chạy quay đầu vào phía trong công ty, nơi Cố Dương Mịch đang thong thả bước đi vô cùng thoải mái. Để lại Tư Cẩn Khang với khuôn mặt nặng nề tích đầy điện.

"Có chuyện gì cần tôi giúp?" Đã vào trong phòng anh ta được năm phút nhưng vẫn không thấy anh ta nói gì. Cô khó chịu lên tiếng phá tan bầu không khí căng thẳng.

"Chả có việc gì cả." Cố Dương Mịch thản nhiên nói.

"Không có việc? Anh bị thần kinh hả? Gọi tôi quay lại công ty làm gì?" Cô nghiến lợi hét lớn vào mặt anh ta.

"Tôi không muốn em đi với người đàn ông khác."

Cô nắm chặt tay. "Anh là cái gì mà cấm được tôi?"

"Vì tôi là ông chủ của em." Cố Dương Mịch cất giọng sắc lạnh vòng tay qua thắt lưng cô.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,328
Điểm cảm xúc
6,054
Điểm
113
Chương 53: Chưa từng gặp
Ông chủ có cả quyền quản lý cuộc sống đời tư của nhân viên à? Cố Dương Mịch dường như đã vượt quá giới hạn của một ông chủ rồi.

"Giám đốc Cố. Tôi không thích những kẻ lấy uy quyền ra ức hiếp người khác." Tô Hiểu Du xoắn xoắn lọn tóc, thản nhiên cười tươi tắn.

"Ồ. Tôi ức hiếp em?"

"Phó giám đốc Cố cũng nghĩ vậy sao? Nếu đã nghĩ như vậy thì đúng là nó như vậy đấy." Cô đưa lọn tóc lên môi, hôn nhẹ một cái. Hành động ma mị đến mê hồn.

"Ha~ Em đang muốn thách thức giới hạn của một người đàn ông?" Cố Dương Mịch cười nho nhã, nhưng quả nhiên hành động của cô đang làm thâm tâm anh bối rối.

"Phó giám đốc Cố có vẻ lại hiểu nhầm chuyện gì đó rồi." Cô ngồi nhẹ nhàng xuống sofa, thần thái ủy mị, chân vắt chéo duyên dáng.

Tô Hiểu Du, là cô đang dụ dỗ anh phạm tội, còn giả bộ ngây thơ. Không ngờ cô gái này còn biết tận dụng sắc đẹp của mình làm "mỹ nhân kế" thuyết phục anh thay đổi quyết định. Không may cho cô là lời anh nói ra tuyệt nhiên không bao giờ rút lại.

"Em sắp mọc chín cái đuôi rồi." Cố Dương Mịch vẫn cười cười. Vung tay chỉ ra phía sau cô.

"Chín đuôi?" Cô nhăn mặt.

"Mau soi gương." Cố Dương Mịch cười thỏa mãn chứng phản ứng của cô. Cô gái này không thể nghiêm túc việc gì đó quá năm phút. Cuối cùng cũng nắm được một điểm yếu.

"Ý anh tôi là hồ ly tinh?!" Cô đứng bật dậy, tay chống hông đỏng đảnh quát. Cố Dương Mịch, tại sai anh cứ phải làm cô lên cơn mãi như vậy!

"Tôi còn chưa nói gì mà em đã tự thừa nhận rồi? Xem ra em cũng tự biết mình là hồ ly tinh." Cố Dương Mịch vỗ nhẹ vào thái dương lộ vẻ chán không buồn nói, rõ ràng miệng vẫn cười như tên ngớ ngẩn.

Cô hung hăng nhìn anh ta bằng tia mắt phẫn nộ hồi lâu. Chỉ im lặng không nói gì, người ta nói "im lặng là đỉnh cao của sự khinh bỉ" mà, để cô cho Cố Dương Mịch biết thế nào là bị người khác coi thường không thèm nói.

"Em đang miệt thị tôi?" Cố Dương Mịch nhíu chặt đôi mày, mặt có vài thần sắc khác lạ.

"Tôi nào dám miệt thị phó giám đốc, người có một khối tài sản ngầm to lớn như ngài. Tôi vốn là một cô gái nhỏ bé. Cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc. Hà cớ gì đi chọc tức 'diêm vương' chứ?" Lấy cái cớ chính đáng ra chọc tức anh ta nhất định có hiệu quả. Cố Dương Mịch, cô đây phải loại người dễ bị kích động bởi vài lời nói châm biếm.

Anh ta nhíu chặt chân mày, rõ ràng không hài lòng khi cô nhấn mạnh hai chữ "diêm vương" sau cùng, trong mắt cô hóa ra anh vốn là tên ác ôn như vậy. Thật đau lòng.

"Cơm không đủ ăn? Áo không đủ mặc?" Đột nhiên Cố Dương Mịch cong khóe miệng mờ ám, có cảm giác anh ta đang có âm mưu gì đó, còn không nhanh rút sẽ bị anh ta vò xé nát óc mất.

"T..tôi chọc anh chút thôi."

[...]

Thật không ngờ Cố Dương Mịch lại lôi kéo cô đến khu thương mại dành cho các đại thiếu gia, đại tiểu thư nhà giàu như này. Cô đã giải thích rằng chỉ chọc tức hắn rồi mà, hắn lại cố tình lôi công việc ra áp chế sự phản kháng của cô. Một tên vô lại!

"Anh muốn gì nữa đây?" Cô ngó nghiêng xung quanh, đây là gian đồ nữ, anh ta vào đây làm gì?

"Cô nghĩ một người bình thường đến khu thương mại mua sắm sẽ làm gì?" Cố Dương Mịch cười rạng rỡ kéo tay cô vào trong. Cô cứng miệng không kịp phản kháng một mạch bị anh ta lôi vào trong gian hàng quần áo, váy vóc sặc sụa mùi thượng lưu.

"Bộ này đẹp, gói lại."

"Bộ kia đẹp, gói lại."

"Bộ này nữa!"

"Bộ này."

...

"Cố Dương Mịch. Đã quá nhiều đồ rồi. Tôi không có tiền chi trả!" Cô cáu gắt nhìn đống đồ vài nhân viên cửa hàng xách theo từ phía sau. Tiền lương không có, tiền dự bị không có. Những bộ đồ đắt đỏ này có mà cô làm ở TP chục năm cũng không trả đủ giá trị của nó. Anh ta lại muốn giở thói tốt bụng thừa thãi với cô?

"Ai nói cô phải chi trả?"

"Cố Dương Mịch. Tôi không có thói lấy không của ai bất cứ cái gì. Của cho là của nợ!"

Cố Dương Mịch ngạc nhiên, Tô Hiểu Du đang tức giận rồi. Chỉ vì vài bộ quần áo nhỏ nhoi không đáng tiền này mà lại lớn tiếng với anh? Trên đời này đúng là chỉ có mình cô mới dám làm điều đó.

"Sẽ trừ vào tiền thưởng hàng tháng của cô." Anh quay phắt đi, liếc nhìn thêm một số bộ đồ với vẻ mặt hứng thú.

"Tiền thưởng? Thư kí cũng được hưởng thưởng lộc sao?" Cô bất ngờ quá chứ, có tiền lương là hạnh phúc rồi, còn có cả tiền thưởng? Chẳng phải cô sắp chui ra khỏi cảnh nghèo đói rồi hay sao? Thư kí riêng cũng thật là chức vụ khá tuyệt vời đấy nhỉ.

Cố Dương Mịch không nói gì, chỉ bước thẳng về phía trước. Đồ ngốc nhà cô lại đi tin công ty nhỏ bé này có vụ trao tiền thưởng cho nhân viên kém cỏi như cô? Đương nhiên là anh sẽ tự bỏ tiền túi thưởng cho cô rồi.

Mải mê nói chuyện. Đột nhiên phía xa bóng hình ai đó làm cô sững người. Người đó dù có tan thành mây khói hay tro bụi thì cô cũng không thể quên được gương mặt đó. Là anh, Lục Tiêu Bá.

Điều làm cô chua xót hơn khi anh, người đàn ông khôi ngô, điển trai và đầy nam tính xuất hiện, bên cạnh còn có một cô gái xinh đẹp quyến rũ, chiếc váy ngắn quá gối tôn lên đường cong tuyệt hảo. Gương mặt sắc xảo đó...là Cố Minh Minh!

Thấy Tô Hiểu Du đột nhiên hồn vía lạc lõng, đôi mắt vô hồn hơi rưng rưng lệ nhìn về phía đối diện. Cố Dương Mịch nhìn theo bặt gặp ngay cặp đôi phía trước. Cố Minh Minh đi cùng tên nào mà thân thiết đến vậy? Quay sang nhìn cô lại thấy cô sắp rơi nước mắt, chắc hẳn hai người đó có dính líu quan hệ mờ ám gì khiến cô bận lòng, vậy há chẳng phải người đàn ông đó và em gái cũng cha khác mẹ của anh là...

"Cô quen anh ta?"

Bị lời nói của Cố Dương Mịch làm cho giật mình quay về thực tại. Cô bất giác trở về trạng thái lạnh lùng lắc đầu.

"Chưa từng gặp."

Nói rồi cô quay đi, cô không muốn nhìn cảnh này thêm giây phút nào nữa.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,328
Điểm cảm xúc
6,054
Điểm
113
Chương 54: Hoài niệm
Tô Hiểu Du nhanh đảo chân hướng ngược lại Lục Tiêu Bá, vừa đi vừa đưa tay lên như gạt nước mắt. Cố Dương Mịch đột nhiên thấy đau lòng. Người đàn ông đó thực sự là ai mà có thể biến cô từ con người mạnh mẽ trở thành con người yêu đuối như bây giờ.

Cố Minh Minh, người đàn ông đi bên cạnh cô là ai?

Trong xe, cô thơ thẩn nhìn cảnh vật bên ngoài như người mất hồn. Đôi mắt không chớp lấy một cái, tay chống cằm với dáng vẻ cô đơn. Cô dường như quên mất rằng trong xe còn có một người vẫn chú ý đến cô nhưng không biết mở lời như nào. Tô Hiểu Du vì chuyện đó mà rơi vào thảm cảnh, tâm trạng có chút phức tạp. Trong đầu luôn hiện lên hình ảnh Lục Tiêu Bá và Cố Minh Minh bên cạnh nhau vui vẻ, thậm chí có thể tưởng tượng họ đã làm những gì. Có khi nào giờ đây Cố Minh Minh đã nằm trên chiếc giường mà cô với anh từng nằm không? Có khi nào mỗi tối anh đặt đầu cô ta vào lòng, ôm cô ta ngủ rất yêu thương hay không? Cố Minh Minh và anh thực sự đã thành đôi rồi, mọi chuyện đã đâu vào đấy, đã như mong đợi của cô, cớ sao cô vẫn còn vướng bận điều gì mà đau lòng đến vậy.

"Muốn khóc cứ khóc đi."

Cố Dương Mịch nhỏ giọng mềm mại với cô, cô cắn chặt môi tựa răng bấm sâu vào da thịt. Nhận thức được giọng nói thuần khiết của anh, cô bất giác chớp mắt lệ đã ứa tràn khóe mi. Cô không muốn khóc, cô không muốn rơi nước mắt, tại sao nước mắt bỗng dưng tuôn ra hàng dài như vậy. Khuôn mặt cứng đờ lại, chỉ có mắt là luận động đều đặn, nước tuôn ra không ngừng. Làm sao đây, cô thật sự bi thương đến thế này rồi, trái tim cô tan nát rồi, để Cố Dương Mịch thấy bộ dạng này có bị chê cười không?

Cô òa lên khóc nức nở, hai tay úp trọn khuôn mặt nhưng không ngăn được giọt bước mắt rơi xuống ướt đẫm vạt váy. Cố Dương Mịch lúng túng không biết làm gì, đang trên đường cao tốc càng không thể dừng xe. An ủi cô bằng cách nào sẽ khiến cô nhẹ lòng hơn? Tô Hiểu Du, hóa ra bất lâu nay vẻ ngoài ngang ngạnh đó là do cô phủ lên che đi xin người thật của mình sao?

"Khóc đi, khóc to lên. Như vậy sẽ thoải mái hơn." Cố Dương Mịch rút vài tờ khăn giấy trắng muốt đối diện đưa cho cô, cũng không nhìn cô. Anh biết làm vậy chỉ khiến cô thêm mặc cảm.

Đón nhận giấy từ tay Cố Dương Mịch, cô nấc lên nghẹn ngào, càng không thể mở miệng giải thích, cô chỉ biết rằng hiện tại cô không muốn làm gì cả, chỉ muốn có thể quay ngược lại thời gian, thời điểm đó cô có bị Cố Dương Mịch bắt ép thế nào cũng không đi đến khu thương mại đó với anh ta. Như vậy cô sẽ không nhìn thấy cảnh tượng đau lòng vừa rồi của hai người bọn họ, sẽ không vô dụng ngồi đây khóc lóc như kẻ thất bại.

Những ngày tháng đẹp trước kia, anh đều cùng cô đi mua sắm, chọn lựa đồ dùng cá nhân, quần áo, giày dép, thậm chí cô đi đâu anh cũng muốn bám theo, không muốn rời xa cô một phút, một bước. Lục Tiêu Bá tuy là con người lạnh lùng nhưng đối với cô anh dành thời gian quan tâm rất đặc biệt, luôn lo lắng cho cô mọi lúc mọi nơi, một người đối với cô không ngại nắng mưa mà làm mọi thứ. Nay đã coi những kí ức đó là hoài niệm, vứt bỏ nó mà quen người khác nhanh chóng, còn đưa Cố Minh Minh đi khu thương mại, chắc hẳn giờ họ rất hạnh phúc. Lục thị đã vượt qua khó khăn mà vươn lên mạnh mẽ, người cùng anh vượt qua giai đoạn ấy lại không phải cô. Mãi mãi không phải Tô Hiểu Du.

Khóc lóc hồi lâu sinh mệt mỏi, cô lặng lẽ cụp mi mắt hơi sưng đỏ. Dần chìm vào giấc ngủ. Cố Dương Mịch dừng xe bên lề đường cởi bỏ chiếc áo vest đỏ khoác lên người cô, nhìn bộ dạng si tình này của cô anh thực lòng thấy thương cảm.

"Tô Hiểu Du, tôi không mong muốn thấy bộ dạng này của cô thêm một lần nào nữa..."

[...]

Khu thương mại các ngày trong tuần đều là đông người ra vào, duy nhất nơi nào có Lục Tiêu Bá đi qua, nơi đó đều bị đám người to lớn mặc đồ đen hung hăng che chắn người đi phía trong. Ai nấy đều bị thu hút, ánh mắt tò mò không biết vị tổ tông này là ai mà được bảo vệ bâu kín như vậy.

"Cố Minh Minh. Cô định theo tôi đến khi nào?" Lục Tiêu Bá mặt mày khó chịu, bỗng dừng lại giọng lạnh như băng khiến ai đó phía sau chợt dừng bước theo.

"Tiêu Bá, em không có quyền đi cùng anh sao?" Cố Minh Minh nhìn anh với đôi mắt đáng thương.

"Hừ. Thật phiền phức."

"Anh dám nói em phiền phức?" Cô ta cắn môi, giọng nói có phần mất kiên nhẫn.

"Cố Minh Minh, chuyện cô đã làm tôi không truy xét. Không có nghĩa là tôi dễ dàng tha thứ." Anh nhíu đôi mày kiếm sắc, đôi mắt sắc sảo muốn bùng cháy.

Cố Minh Minh bị bộ dạng đó làm cho sợ hãi, liền chủ động bám víu vào cánh tay anh ưỡn ẹo.

"Mặc kệ, bây giờ nếu anh không bên em, bố mẹ anh có tha thứ cho anh?"

Cố Minh Minh, bao nhiêu lần cô đã đem câu nói này đe dọa anh rồi? Nếu không vì bố anh tuổi tác đã cao, mẹ anh thường xuyên lên cơn đau tim thì anh sẽ nghe lời mà bên cô ta? Đúng là điên rồ. Anh không được lựa chọn hạnh phúc của mình.

"Cô nghe cho rõ. Đừng đem giọng đó ra dùng để trao đổi với tôi. Nên nhớ tôi có thể đá cô bất cứ lúc nào!" Lục Tiêu Bá giở giọng châm biếm tóm chặt tay cô ta, nét mặt đau đớn của cô ta thi thoảng nhìn xuống chiếc cổ tay nhỏ xinh đang bị bóp chặt đến đỏ tím lại. Anh dám?

Không được. Lục Tiêu Bá là người nói là có thể làm, không nên thách thức anh ấy. Cố Minh Minh, mày phải nhịn! Phải ngồi lên được vị trí Lục phu nhân của Lục thị!

"Ai da~ Người ta đau đó. Người ta biết rồi mà, anh mau buông ra đi." Cố Minh Minh miệng xin khẩn thiết, tay còn lại ve vãn khuôn ngực anh như kẻ bị bỏ đói.

Lục Tiêu Bá run mình một cái, người đàn bà này thật đáng sợ, có thể mặt dầy đến như vậy trên đời này chỉ tồn tại mình cô, Cố Minh Minh.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,328
Điểm cảm xúc
6,054
Điểm
113
Chương 55: Mãi chỉ thuộc về anh
Hai tuần trôi qua nhanh chóng. Cuộc sống, công việc của Tô Hiểu Du vẫn mỗi ngày lại tiếp diễn. Nhạt nhẽo, không có động lực, càng không có hứng thú. Từ khi lên chức thư kí riêng của phó giám đốc hầu như đều chỉ làm việc và đi lại trong văn phòng Cố Dương Mịch cả ngày, còn anh ta luôn bỏ bê công việc thi thoảng mới xuất hiện ở công ty. Không khác nào cả văn phòng lớn này chỉ mình cô làm việc. Chưa bao giờ cô cảm thấy căn phòng này lạnh lẽo và cô đơn đến thế. Chỉ mình cô nơi đây, không có bất cứ âm thanh gì làm phiền, càng không có ai tiếp chuyện.

Đang trong giờ làm việc điện thoại trong túi xách đổ chuông liên tục, mỗi hồi chuông đều đổ tiếng bi thương bởi bản nhạc chuông cô đã thay đổi mới đây. Cố Dương Mịch đã ra ngoài, căn phòng lớn chỉ còn mình cô. Muốn mặc kệ không nghe nhưng tiếng chuông cứ dai dẳng bắt buộc cô phải mở túi xem người gọi là ai.

"A lô." Cô cất giọng mệt mỏi. Là số máy lạ, không biết là ai mà gấp gáp đến vậy.

"Em ốm?"

Giọng nói nhẹ nhàng này... Không lẽ là Phong?

"Phong?"

"Ừm là anh." Trần Phong nhẹ giọng.

"Có chuyện gì sao?" Cô ôn nhu đáp lại, đã lâu rồi anh không gọi cho cô. Lần này gọi chắc chắn có chuyện muốn nói.

Đầu dây im lặng một hồi. Phải có chuyện gì mới được gọi cho coi sao? Đối với cô anh từ khi nào trở thành người xa lạ?

Thấy anh im lặng cô còn định lên tiếng gọi anh. Vừa định mở miệng thì nghe anh lên tiếng.

"Anh nhớ em..." Giọng nói anh ấm áp, nhưng không thể sưởi ấm trái tim sớm đã lạnh băng của cô.

"...Phong..." Cô hơi cụp mi mắt, hàng mi cong buồn buồn.

"Anh nhớ em..." Trần Phong vẫn nói như vậy, vẫn là giọng nói ấy, vẫn chất đầy sự yêu thương cùng chân thành.

"Em xin lỗi..." Cô không muốn để anh phải hi vọng thêm về mối quan hệ này nữa.

"Anh nhớ em...rất nhiều..." Giọng anh khàn khàn, nghe thật buồn, nghe như người si tình, hoặc giống hơn là kẻ đến sau.

Không hiểu sao sống mũi cô cay cay. Cô chính là đang làm Trần Phong tổn thương đến sâu đậm rồi. Anh ấy không thể quên cô, tựa như cô cũng không thể quên Lục Tiêu Bá. Tại sao cô lại là người đứng giữa trong mỗi quan hệ này, thật buồn cười. Cuối cùng thì chẳng ai đến được với ai, chỉ còn lại si tâm nhưng không dám vọng tưởng.

"Phong, em không thể..." Giọng cô có phần hụt hơi, điệu bộ run run không dám nói thẳng ra tâm tư trong lòng.

"Anh đang làm việc. Rất bận. Rất mệt. Rất áp lực. Hầu như là không có thời gian ăn uống và nghỉ ngơi. Nhưng nhớ em...Rất nhớ em!"

"Anh đừng ngốc như vậy được không? Anh biết rằng em sẽ không đáp lại tình cảm của anh mà, đúng không?"

Lời nói của cô vô tình làm anh thắt tim lại đến nghẹt thở. Cô chính là không muốn anh làm phiền cô nữa?

"Anh có thể gặp em không?" Trần Phong ôn nhu nói, giọng nói trầm trầm.

Cô đương nhiên muốn từ chối. Cô không muốn gặp anh là vì muốn tốt cho mối quan hệ này. Nếu hai người gặp nhau liệu anh có thể từ bỏ cô không? Hay lại thêm hi vọng ở cô?

"Lần cuối. Anh muốn gặp em một lần nữa thôi." Hiểu được sự tình lặng ở đầu dây đối phương, anh lập tức lên tiếng. Anh biết chắc rằng cô không dễ gì mà đồng ý. Tô Hiểu Du vốn dĩ đã không còn là Tô Hiểu Du của trước kia. Thứ tình cảm của cô sớm đã dành cho người đàn ông khác. Người đó không phải anh.

[...]

"Lục tổng, chút nữa sẽ có bữa ăn trưa với đối tác Thịnh Hành. Buổi chiều có cuộc họp lúc ba giờ, tối chúng ta sẽ bay sang Indonesia."

Lục Tiêu Bá dường như không nghe thấy lời ai kia nói, ánh mắt chăm chăm vào tấm ảnh trên bàn, trong bức ảnh là cô gái có mái tóc dài xinh đẹp, nụ cười trên môi tươi rói, tay ôm cổ anh. Thật hạnh phúc. Thật đẹp đôi.

"Lục tổng?"

Anh bất giác ngớ người vài giây. Có người ở đây từ lúc nào mà anh không biết?

"Ai cho anh vào đây?" Giọng nói sắc lạnh vang lên. Trợ lý Sở dựng hết tóc gáy còn không dám nhìn vào ánh mắt anh.

"Tôi đã gõ cửa nhiều lần không thấy anh trả lời, nên mới mạo phạm bước vào mà chưa được sự cho phép. Nhưng Lục tổng, tất cả cuộc hẹn này đều rất quan trọng, tôi muốn thông báo sớm với anh để anh có sự chuẩn bị."

Lục Tiêu Bá nhíu chặt mày, xong đảo mắt xuống nhìn tấm ảnh một lần nữa. Anh luôn bận rộn, nhưng vẫn luôn dành thời gian để nhớ đến cô. Không biết giờ này cô đang làm gì? Dạo này có ăn uống đầy đủ không? Tại sao đã lâu như vậy cô không đến gặp anh? Cũng không gọi điện cho anh?

Bàn tay chạm vào chiếc điện thoại trên bàn, anh muốn nhấn số của cô. Xong lại thay đổi ý định đặt mạnh chiếc điện thoại xuống. Cô thật sự hết quan tâm anh rồi? Cô đã yêu ai? Không được, anh không cho phép ai tiếp cận cô, càng không thể để cô bên ai, Tô Hiểu Du mãi chỉ là của Lục Tiêu Bá!

"Hủy tất cả lịch trình. Chuẩn bị xe." Lục Tiêu Bá bùng nổ sát khí đứng bật dậy, khuôn mặt lạnh lẽo, lời nói vó chút mất kiên nhẫn khiến đối phương muốn nhắc nhở nhưng không dám lên tiếng, liền gật đầu tuân lệnh.

"Vâng thưa Lục tổng."
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,328
Điểm cảm xúc
6,054
Điểm
113
Chương 56: Cầu hôn
"Phó giám đốc, tôi có thể nghỉ chiều nay không?" Cầm điện thoại trên tay, cô cười gượng gạo. Biết rõ Cố Dương Mịch không dễ dang gật đầu qua loa, đang mải nghĩ xem nên lấy lí do gì thì hợp lý.

"Lý do?" Giọng Cố Dương Mịch hơi trầm.

"Tôi có chút chuyện riêng." Sao có thể nói rằng tôi xin phép nghỉ để đi gặp người yêu cũ chứ.

Anh ta im lặng một hồi như suy nghĩ mới lên tiếng.

"Được." Nói xong anh ta liền cúp máy. Cái tính cách không hề thay đổi, cứ làm người khác phải cáu ghét.

[...]

"Hiểu Du!"

Từ xa phía khu vui chơi cô đã thấy dáng vẻ dỏng cao, anh tú của Trần Phong. Hôm nay anh ăn mặc giản dị, mái tóc đen buông thả không vuốt, mộc mạc nhưng đẹp trai vô cùng. Thấy cô đang ngó nghiêng tìm anh liền đưa tay vẫn vẫy cô, gọi tên cô thân mật rồi chạy tới bên cô.

"Anh đợi có lâu không?" Cô bối rối nở nụ cười.

"Anh cũng mới đến thôi. Không lâu." Trần Phong cố gắng nặn ra nụ cười khi thấy biểu cảm không vui của cô. Dẫu vậy nhìn thấy cô cười là anh cũng đã vui rồi. Đều không quan trọng.

"Ừm...vậy..." Cô nhìn xung quanh, hôm nay không phải ngày nghỉ nên khu vui chơi cũng không đông người lắm. Nhưng đa số lại là các thanh thiếu niên đến chơi, trẻ con rất ít. Người lớn đôi khi cũng thật khó hiểu.

"Chúng ta đi." Anh vui vẻ nắm lấy tay cô chạy vào trong. Bàn tay anh thật ấm, cô cũng không ngại chạy theo anh. Nếu đã là lần cuối cùng gặp nhau chi bằng cứ thoải mái tạo cho nhau ấn tượng tốt.

"Lục tổng. Tôi vừa thấy cô Tô dừng xe trước khu vui chơi X." Gần đó, một kẻ bịt khẩu trang, đội mũ đen bí ẩn.

Không trả lời lại, Lục Tiêu Bá liền cúp máy lái xe thật nhanh hướng về phía cô.

Tô Hiểu Du, anh không thể mất em...

"Kem của em." Trần Phong tay cầm hai ly kem ốc quế, mặt vui cười có chút xấu hổ hồng hồng hai má.

"Của em là ly nào?" Cô chớp chớp mắt tinh nghịch.

"Đều cùng một vị mà em thích." Anh nghiêng đầu nhìn cô thâm tình.

Hóa ra anh vẫn nhớ vị kem mà cô thích? Cô có chút cảm động cười nhẹ, tay đưa lên lấy ly kem từ tay anh.

"Cảm ơn anh."

"Chúng ta chơi một vài trò chơi nhé?" Trần Phong niềm nở nhìn xung quanh, bộ dạng háo hức như một đứa trẻ.

"Được."

[...]

"Cô ấy đang ở đâu?" Lục Tiêu Bá đứng phía ngoài cổng chính dáo dác tìm hình bóng cô, tay áp sát vào mặt nghe điện thoại.

"Tôi thấy cô ấy cùng một người đàn ông đang xếp hàng chuẩn bị lên đu quay tròn to nhất thành phố!"

Đu quay tròn? Đàn ông?

Anh lập tức tắt máy. Tay lại bấm bàn phím.

"Chuẩn bị trực thăng." Anh nói giọng lạnh lùng, tối sầm mặt nhìn lên chiếc đu quay to đang quay đều trên cao.

"Có mệt hay không?" Trần Phong nhìn cô gái đứng phía trước đang đổ mồ hôi, trò này thật nhiều người muốn trải nghiệm. Đến nỗi xếp hàng đã ba mươi phút vẫn chưa đến lượt cô và Trần Phong.

"Không mệt. Chỉ hơi nóng chút." Cô gạt mồ hôi quay lại nhìn anh. Mi tâm hơi nhéo lại bất mãn.

"Sắp đến lượt chúng ta rồi." Anh chấn an cô. Một tay chỉ lên phía trước, một tay vẫn còn đút trong túi quần nắm chặt chiếc hộp nhỏ. Lồng ngực đập mạnh mẽ.

Cô gật nhẹ đầu, môi cười xinh xắn, đôi mắt trong trẻo chớp một cái rồi quay lên. Không nên làm Trần Phong mất hứng, chịu cực một chút vậy, cứ nghĩ đây sẽ là lần cuối gặp anh, cô tuy hơi buồn nhưng cũng vui cho anh. Sau này cô và anh không phải vướng bận nhau vì điều gì rồi.

Xếp hàng đúng thêm mười năm phút nữa cuối cùng hai người cùng có thể an tâm bước vào trong đu quay, nơi chỉ có hai người. Chiếc đu quay dần dần đi lên chậm chạp. Nghe nói để ngồi hết một vòng đu quay này phải đến ba mươi phút. Tốc độ của nó tuy chậm nhưng có thể nhìn được trọn vẹn thành phố lớn này. Cô có chút hứng thú nhìn ngó xung quanh.

"Hiểu Du, em đã từng nghe về truyền thuyết đu quay chưa?" Nhìn bô dạng thích thú của cô, Trần Phong liền mãn nguyện.

"Truyền thuyết?" Cô tròn mắt ngạc nhiên, có cả truyền thuyết đu quay sao?

"Chỉ là dân gian truyền miệng thôi. Nhưng có rất nhiều người tin vào nó." Anh bật cười.

"Vậy truyền thuyết đó như nào?" Cô ngồi xuống ghế tò mò hỏi anh. Cô là người ít đi mấy nơi như này nên không am hiểu cho lắm.

Ánh mắt anh cười cười, giây phút khoang đu quay của hai người sắp lên đến đỉnh. Anh mới từ từ nói.

"Truyền thuyết nói rằng, nếu hai người một nam và một nữ ngồi đu quay lên đến nơi đỉnh cao nhất họ sẽ bên nhau cả đời."

Cô ngạc nhiên. Chỉ biết nhìn anh luống cuống, vậy là...anh và cô đang ở trên đỉnh đu quay rồi! Mục đích anh đưa cô đến đây là như vậy sao?

Đột nhiên Trần Phong khụy gối xuống trước mặt cô, rút từ trong túi ra chiếc hộp nhung đỏ. Khuôn mặt nghiêm túc của anh, đôi tay thon gọn của anh. Chiếc hộp được mở ra bên trong chiếc nhẫn nạm đá kinh cương bị ánh nắng chiếu vào sáng lấp lánh. Biểu cảm như mong muốn điều gì đó, chính là mong đợi sự chấp nhận từ lời cầu hôn của cô.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,328
Điểm cảm xúc
6,054
Điểm
113
Chương 57: Xin lỗi
"Phong?" Cô bối rối muốn đỡ anh dậy, anh đang làm gì vậy chứ?"

"Hiểu Du. Từ lâu anh đã luôn muốn chăm sóc em, yêu thương em. Anh đã lỡ đánh mất em một lần, là anh sai, anh có lỗi với em. Anh muốn được nhìn thấy em mỉm cười mỗi ngày, anh muốn đem mọi thứ của anh cho em, anh muốn làm mọi thứ vì em. Em chính là kho báu vô giá của anh. Tô Hiểu Du...chúng ta kết hôn nhé?" Anh cười ngọt, sắc mặt rất tốt.

Đúng lúc này đột nhiên có tiếng ồn từ đâu len lỏi vào tai hai người, càng ngày càng lớn. Cánh cửa khoang đu quay đối diện nơi hai người đang ngồi đột nhiên bị vỡ ra từng mảnh. Một chiếc trực thăng lớn xuất hiện trước mặt hai người, âm thanh phành phạch của nó làm cho cô chói tai vô cùng. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

"Hiểu Du!"

Trong thâm tâm cô nhận thức được giọng nói quen thuộc này. Từ từ mở mắt ra, đôi tay che chắn khuôn mặt dần buông xuống. Là Lục Tiêu Bá. Anh đang làm gì trên chiếc trực thăng đó?

Trần Phong cũng nhíu mày nhìn Lục Tiêu Bá, hắn một lần nữa muốn chia rẽ anh và Hiểu Du sao?

"Trần Phong. Tô Hiểu Du không thể kết hôn với anh." Anh đứng từ trực thăng mặt lạnh như băng tuôn ra lời nói đầy sát khí.

Còn cô như người vô hồn ngồi bất động như không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Rối cuộc chuyện này là sao?

Trần Phong vừa mở miệng chưa kịp lên tiếng liền bị giọng người đàn ông đối diện chèn ép.

"Hiểu Du. Hãy về bên anh, làm người phụ nữ của anh. Em còn yêu anh! Em không thể bên người khác!" Đôi tay Lục Tiêu Bá dang ra, dường như đang đợi cô đứng dậy bước đến lao vào lòng anh.

Về bên anh? Đúng rồi, cô còn yêu anh. Đây chính là cơ hội để cô về bên anh, cùng anh sống những năm tháng tốt đẹp như trước kia. Ý thức cô hỗn loạn liền đứng dậy, chân không tự chủ được mà tiến từ từ về phía trước. Lục Tiêu Bá liền cong khóe miệng cười như kẻ chiến thắng, Trần Phong thả lỏng cơ thể nhìn người con gái mình yêu từng bước tiến đến. Dù biết rõ câu trả lời của cô nhưng anh vẫn không ngờ cô lại vô tâm đến vậy. Cô chính là công khai từ chối anh thẳng thừng và quay lại với kẻ đã bỏ rơi cô, từng cướp cô khỏi anh. Từng bước chân của cô đi khiến tim anh như bị rạch đến rỉ máu, khóe mắt lộ vài mạch máu đỏ, đôi tay anh cuộn chặt, anh vẫn còn đang cầm hộp nhẫn mà...cuối cùng chiếc nhẫn cũng không thể đeo lên tay cô.

Đôi tay còn đang ở giữa không trung chờ đợi cô. Đến ngang chừng đột nhiên cô dừng lại. Toàn thân bất động, đôi mắt nhìn thằng vào Lục Tiêu Bá như xem xét người mà cô đã từng yêu bấy lâu nay.

"Đến đây!" Lục Tiêu Bá nghi ngờ cô, khẩn trương thúc giục.

"Lục Tiêu Bá. Anh đang nghĩ rằng tôi sẽ chạy tới ôm lấy anh, cùng theo anh trở về, sẽ làm người phụ nữ của anh như trước kia? Không. Anh nhầm rồi." Cô nhìn chòng chọc vào Lục Tiêu Bá, ánh mắt đầy nộ khí.

Anh dường như không tin nổi vào mắt mình, càng không tin vào chính đôi tai của mình. Cô ấy đang từ chối lời mật ngọt của anh? Vì sao? Tình yêu anh dành cho cô còn thiếu xót ư?

Đột nhiên cô quay lưng lại phía Trần Phong, ánh mắt hiền dịu, đôi môi mấp máy lên nhưng lời hoa lệ.

"Còn không mau đeo nhẫn cho em!"

Trần Phong được phen hoàn hồn. Tâm trạng như lơ lửng lên chín tầng mây. Cô đồng ý bên anh thay vì Lục Tiêu Bá! Vậy là cô đã chấp nhận anh rồi!

Tô Hiểu Du, em đồng ý gả cho anh rồi!

Trần Phong vui mừng mở chiếc hộp nhỏ, cẩn trọng đeo vào ngón áp út của cô, đôi tay run run như không còn tin đây là sự thật. Sau đó nhẹ nhàng nâng bàn tay cô lên hôn nhẹ vào chiếc nhẫn đang an phận.

"Hiểu Du, anh yêu em."

Cô chưa kịp phản ứng đã bị một lực kéo mạnh lao về phía trước. Chiếc eo nhỏ được ôm chặt, đôi môi được lấp đầy thật du dương. Trần Phong chủ động hôn cô rồi. Hôn thật điêu luyện, mơ hồ, càng như nâng niu đôi môi nhỏ của cô. Nhưng cô không thể nào say đắm nổi, tuy không đẩy anh ra nhưng đôi mắt liếc nhìn ra ngoài liền bắt gặp hình dáng sa sầm của ai đó, tay nắm chặt thành quyền, ánh mắt hổ phách thẫm lại. Lục Tiêu Bá đang chứng kiến cảnh tượng đó. Dường như cả anh và cô đều muốn bùng nổ. Cô không muốn chuyện này xảy ra, và anh càng không muốn ở lại đây thêm giây phút nào nữa.

Nụ hôn kết thúc, hai người thở gấp gáp nhìn nhau, cô bối rối quay đi, Lục Tiêu Bá từ lúc nào đã đóng sập cánh cửa trực thăng, tiếng động cơ vang vọng, trong vòng năm phút chiếc trực thăng đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt Tô Hiểu Du và Trần Phong. Để lại khoảng không gian trống rỗng, một người hạnh phúc một người khổ đau.

"Anh ta đã đi rồi." Trần Phong lay lay cánh tay của cô, cô bần thần trông ra xa liền bị anh làm cho bừng tỉnh.

Đối diện với người đàn ông này cô hoàn toàn muốn chết lặng. Sự hận thù của cô một lần nữa khiến người khác tổn thương nghiêm trọng. Tại sao khi muốn bước về phía Lục Tiêu Bá cô lại nhớ lại cảnh tượng anh và Cố Minh Minh tay trong tay thân mật như vậy? Quay trở về làm người phụ nữ của anh? Khác nào đem cô về làm tiểu tam trong mối quan hệ chính đáng của hai người bọn họ. Sao cô có thể chấp nhận sự sỉ nhục như thế. Cô ghê tởm! Cô kinh sợ người đàn ông đó mất rồi. Anh đã biến thành con người hai mặt.

Trần Phong là người tốt, cô chỉ không ngờ rằng anh lại vội vã như vậy, vốn dĩ chỉ muốn dùng anh làm lá chắn cho cuộc đối thoại. Không ngờ anh lại hôn cô trước mặt Lục Tiêu Bá. Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ và không nằm trong tầm kiểm soát của cô. Để bây giờ đối mặt với Trần Phong cô cũng không biết nên mở lời như thế nào nữa.

"Phong, chuyện vừa rồi em xin lỗi." Cô nhăn mặt cầu mong anh bao dung và tha thứ.

Trần Phong nghe cô nói mặt ngắn tũn lại. Đôi môi run run.

"Sao em phải xin lỗi? Chúng ta đã..."

"Ban đầu em chỉ muốn anh hợp tác một chút. Không ngờ anh lại tin tưởng em như vậy. Trần Phong, em không thể kết hôn với anh. Em xin lỗi." Cô cúi gằm mặt, đôi mắt ầng ậc nước.

Trần Phong ngồi khụy xuống, đôi tai ù ù. Anh không muốn nghe thêm lời nào nữa, càng không muốn cô giải thích gì cả. Cô đã đồng ý kết hôn rồi, bây giờ đang muốn nói rằng tất cả chỉ là vở kịch dành riêng cho Lục Tiêu Bá sao?

"Anh biết em còn yêu Lục Tiêu Bá. Anh không quan tâm, anh tự tin rằng có thể khiến em quên anh ta. Chỉ cần em bên anh, được không?" Anh lấy hết can đảm moi móc từ tâm can ra nói từ tốn. Anh vẫn hi vọng cô sẽ thay đổi quyết định.

"Phong. Em không thể."

Vừa dứt lời vòng đu quay đã quay về vạch xuất phát. Cô chạy thay nhanh ra ngoài không đợi để anh nói gì thêm, cô chỉ biết mình đã gây ra lỗi lần lớn. Xin lỗi Phong..thật sự xin lỗi!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,328
Điểm cảm xúc
6,054
Điểm
113
Chương 58: Đồ Tồi (H)
Những giọt lệ lóng lánh rơi trên khuôn mặt kiều diễm, dáng vẻ thanh mảnh chen qua đám đông khiến hàng trăm con người ngước nhìn. Không ngờ có một ngày cô rơi vào những cái bẫy tình sâu hun hút như hôm nay. Bộ dạng đó của Lục Tiêu Bá nhìn thôi cũng đủ biết anh ấy đang căm phẫn như nào, anh ấy đã không lao đến cướp cô khỏi Trần Phong, càng không lao đến đánh anh ấy. Chính tỏ đối với Lục Tiêu Bá cô chỉ là một món đồ cũ, có cũng được, không có cũng được, dễ có được, càng dễ từ bỏ được. Anh không màng tới tương lai sau ngày hôm nay của cô mà cứ để cho cô và Trần Phong bên nhau, hôn nhau trước mặt anh như vậy. Thì ra là thế, thì ra ngay từ đầu cô đã tự đa tình mới cho rằng anh sẽ ghen. Không ngờ phút chốc quay lưng lại anh đã rời đi. Cô còn mong đợi điều gì? Mong chờ Lục Tiêu Bá sẽ thương hại cô sao? Tô Hiểu Du cuối cùng vẫn có ngày hôm nay, ngày vì một tên đàn ông mà trở nên ngu ngốc!

Đêm nay mưa xối xả, từng hạt mưa rơi nặng trĩu trong không gian đen tối. Thi thoảng sét rạch ngang bầu trời với âm thanh thật chói tai.

Mái tóc vẫn còn vương vấn làn nước lạnh, chiếc khăn choàng được khoác lên cơ thể trắng mịn, khe ngực hơi hở ra tạo nên những nét nổi bật. Một tay chạm vào cửa sổ lớn như cảm nhận cái lạnh của cơn mưa, tay còn lại cầm ly rượu vang đỏ. Toàn thân như không còn sức lực. Người lạnh băng như cái xác vô hồn. Điều hòa trong căn phòng dù có ấm đến đâu cũng không thể sưởi trái tim của cô. Nước mưa hắt vào cửa sổ càng làm cho nó trở lên mát lạnh, bàn tay cô không muốn rời khỏi ô kính lớn, nhìn xa xa những căn nhà lớn, đều là những tòa nhà cao tầng, những khu chung cư cao cấp, mỗi ô cửa đều sáng rực lên màu sắc gia đình ấm cúng. Từ đây có thể thấy người thì nấu ăn, người phơi quần áo, người làm việc nhà, người xem phim, người ăn cơm. Bọn họ như đang rất viên mãn về mọi thứ họ đang có, duy nhất cô nơi này ôm cô đơn ghen tị nhìn họ, thật ngưỡng mộ.

Vài ly rượu làm người cô nóng rực. Toàn thân như bị lừa thiêu đốt, dạ dày lại khó chịu. Cả ngày nay cô chưa ăn gì rồi, tự hành hạ bản thân đúng là rất dễ, nhưng cơ thể phản kháng lại đúng là không chịu được. Cớ vậy tại sao cô còn không biết yêu thương mình, tại sao vẫn trút rượu vào ly uống một mạch cạn lại rót. Thói quen này xấu quá, nhưng cô đã quen mất rồi. Mọi thứ trong cuộc sống của cô đều tiếp diễn với vòng tròn vô vị, ông trời có lẽ không muốn để cô yên ổn thêm ngày nào nên mới đem cô ra để trừng trị.

Ý thức dần mơ hồ, ngoài cửa lại có người đến, đã là đêm khuya rồi còn ai đến tìm cô nữa sao?

Cơ thể loạng choạng bám víu vào tường và đồ vật chầm chậm lao ra phía cửa, ánh mắt mờ mờ không thể nhìn rõ ai qua chiếc lỗ nhỏ li ti kia. Liền dồn lực vào cánh tay mà mở cửa thật mạnh. Ánh mắt chớp chớp muốn đưa lên xem xét đột nhiên cơ thể bị một lực đẩy mạnh mẽ áp sát vào tường, cánh cửa bị đóng sầm lại thật mạnh, dường như chỉ cần thêm chút lực liền bung ra. Cô kêu lên đau đớn, hay cánh tay bị túm chặt phía trên, cơ thể bị nằm trong tầm kiểm soát.

Từng nụ hôn mạnh bạo di chuyển trên cổ cô. Nói là hôn nhưng cô có cảm giác như bị hàm răng sắc bén ấy gặm cào trên da thịt mỏng manh. Cô nhăn mặt đau đớn.

"A...buông ra, Lục Tiêu Bá, anh đang làm gì vậy?"

"Anh từng nói với em, gọi anh là chồng." Anh dùng tay còn lại bóp chặt vào da thịt cô, lời lẽ chính là đang cảnh cáo cô.

"Tôi và anh đã ly hôn rồi. Mau dừng lại." Cô hét lên phản kháng, mặt quay quay tránh đi những nụ hôn anh giáng xuống.

Anh càng cố hôn lấy đôi môi cô, cô không chấp nhận lại còn bặm chặt hàm răng không để lưỡi anh len lỏi vào trong. Khốn kiếp! Cô ghét anh đến vậy sao?

"Anh không cho phép em kết hôn với Trần Phong." Lục Tiêu Bá tức giận quát nạt cô, cổ tay cô bị nắm thật chặt, cơ thể mềm yếu không thể cử động.

"Anh điên rồi. Anh có thể bên người khác còn tôi thì không sao? Tên khốn! Mau buông tôi ra! Tôi hận anh!" Mái tóc bết nước dính chặt vào khuôn mặt cô, lẫn lộn nước mắt trở thành con người đau khổ đầy sầu bi, lời nói run run lên vì sợ hãi.

"Cho dù có để em hận tôi, tôi vẫn sẽ làm!" Lục Tiêu Bá lạnh lùng thốt ra câu nói đáng sợ đầy ngụ ý.

Cơ thể cô bị xoay ngược áp sát vào tường. Anh hôn từ tai cô xuống cổ cô, từng nơi anh đi qua đều để lại dấu tích đỏ ỏn. Cô vừa khóc vừa nấc lên van xin anh, van xin anh đừng làm vậy, đừng làm cô thêm tổn thương. Nhận lại từ anh vẫn là những hành động thú tính đầy bạo lực. Anh giựt chiếc áo choàng tắm thật mạnh để lộ bầu ngực ngọt ngào. Tay anh nắn bóp thật mạnh, anh nhớ cô đến phát điên, cơ thể này đã bao lâu anh không được đụng chạm? Anh không nhớ được nữa.

Anh làm đủ mọi cách kiểm soát cơ thể cô, mỗi lần nghĩ đến cảnh tượng cô bên những người đàn ông khác máu anh càng nóng thêm một chút, càng mạnh bạo hơn tóm chặt lấy cơ thể cô, cô liên tục từ chối các hành động của anh nhưng cơ thể lại không nghe lời mà vì anh trở nên hư hỏng. Đến khi cảm thấy có vật chướng chướng nóng ấm chạm vào da thịt dưới hạ thân cô càng trở lên sợ hãi. Đừng mà, cô không muốn! Đừng mà!

"Lục Tiêu Bá, xin anh, dừng lại đi. Xin anh..." nước mắt cô nhem nhuốc cả khuôn mặt, đôi mắt đỏ au, hình tượng mạnh mẽ thường ngày của cô đâu rồi? Tuy vậy cô chỉ khiến anh thêm động lực mà hành động, biểu cảm của cô hấp dẫn vô cùng. Cô có biết điều đó đang khiêu khích cơ thể anh không?

Anh cắm sâu vật chướng vào da thịt cô, để lại trong không gian tiếng hét của cô, thật đau, thật nóng!

Hai tay khóa chặt vòng eo cô, anh luận động cơ thể ra ra vào vào liên tục, từng nhịp như xé hạ thân cô ra từng mảnh. Anh từ khi nào trở nên cầm thú như vậy. Tại sao anh lại làm vậy, hành động này còn mạnh mẽ vượt trội so với trước kia. Cuối cùng cô không kìm được mà phát ra những âm thanh rên rỉ. Lục Tiêu Bá, anh là đồ tồi...
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,328
Điểm cảm xúc
6,054
Điểm
113
Chương 59: Còn chỗ nào của em mà tôi chưa thấy
Nắng ấm từ bên ngoài qua ô cửa lớn tràn vào căn phòng lớn. Quần áo lả tả khắp nơi trên nền đất. Đồ đạc vài chỗ bị lệch lạc vị trí. Trên giường một nam một nữ cuốn lấy nhau, thân thể không một mảnh vải.

Lục Tiêu Bá dần tỉnh dậy. Trong lòng vẫn giữ nguyên cái đầu nhỏ đang nhắm lịm mắt, hơi thở đều đều, người dường như rất mệt mỏi. Đôi mắt sưng húp, xong hơi thâm lại như đã trải qua một chuyện rất kinh khủng. Vòng tay còn lại thắt chặt eo cô, cuộn lấy cô vào bờ ngực rắn chắc.

"Đêm qua em vất vả rồi." Dứt lời anh hôn nhẹ lên mái tóc mềm mượt của Tô Hiểu Du.

Anh nhìn chăm chăm vào khuôn mặt cô, lâu ngày không gặp cô thay đổi nhiều quá, gương mặt hốc hác, chiếc cằm nhọn, đôi môi nhợt nhạt. Còn đâu là cô gái của anh. Còn đâu cô gái hay cười và cao ngạo. Dường như khi xa anh cô phải tự lập đến nỗi bản thân bị hành hạ cũng không biết gì, không biết cô thường ăn những gì, có ngủ đúng giờ giấc hay không, có còn hay mơ ác mộng rồi co ro lại sợ hãi hay không? Trước kia mỗi lần cô nằm mơ phải ác mộng, người bên cạnh cô là anh, người ôm cô ngủ, chấn an cô, cho cô cảm giác an toàn là anh. Hai tháng nay không gặp, Tô Hiểu Du đã lột xác thành người khác? Không những thay đổi tính tình còn thay đổi luôn cả tình yêu mà trước kia chỉ dành cho anh. Thân thể này, gương mặt này, đôi mắt này, chiếc mũi, đôi môi, tất cả, tất cả đều phải là của anh. Đừng hòng để kẻ khác động vào, nếu ai động vào cô anh sẽ không tha thứ. Động một ngón tay thì chặt một ngón, động năm ngón chặt năm ngón, động môi liền biến hắn thành kẻ câm.

Tô Hiểu Du, chính em là người biến tôi thành kẻ tàn nhẫn.

Căn phòng yên tĩnh, dưới lớp chăn mỏng trắng tinh khôi, cô nằm giữa giường với hàng ngàn vết tích chi chít, chỗ đỏ hồng, chỗ thâm tím, nơi hạ thân đau nhức không thể cử động, chân tay cô như bị chặt thành các mảnh vụn không thể dồn lại mà đưa lên, ngày hôm nay là tận thế sao? Tại sao lại đau như vậy. Tại sao có cảm giác giấc mơ này là thật?

Cô từ từ mở đôi mắt sưng mọng, bên trong vài mạch máu đỏ nổi lên, quầng thâm mắt hơi sầm lại, miệng khô đến nỗi không thể cất tiếng, hơi thở khó khăn, cô chính là đang ốm rồi sao.

Đôi mắt mờ hoặc chớp vài cái, trần nhà màu vàng kim đơn điệu, bốn bức tường vẫn đứng chôn chân tại chỗ, chỉ khác mọi hôm ở chỗ người cô đều rã rời như bị ai đó hành hạ đến chết đi sống lại, vầng ngực trắng mịn lộ ra vài dấu hôn, chỉ lướt tay qua thôi cũng có thể cảm nhận được cơn đau nhè nhẹ. Đầu hơi choáng váng hiện lên vài tia lẹt xẹt không thể chắc chắn đó là kí ức gì. Trầm mặc hồi lâu mới có thể nhớ ra đêm qua đã xảy ra chuyện gì. Chưa hoàn hồn từ bếp đã bay ra mùi hương thơm phức. Cô không nấu ăn bao giờ, sao lại có mùi thơm như vậy? Lẽ nào là Tư Cẩn Khang đem đồ ăn đến? Cô cố lê ra khỏi giường đi vào phòng tắm. Không thể để Tư Cẩn Khang thấy bộ dạng này, sẽ tự sỉ nhục bản thân mất.

Trong gương là khuôn mặt khả ái của người phụ nữ đã qua cái tuổi thanh thiếu niên. Giấu đi nét mệt mỏi thì cô vẫn trông như gái đôi mươi mà thôi. Vòi sen phun xuống dòng nước lạnh, dòng nước xối xả trôi từ mãi tóc cô xuống, lăn qua những vết thương, bàn tay cô xoa nhè nhẹ khắp cơ thể, đôi mắt không biết vì nước thấm mà đỏ hay vì khóc mà trở lên vô hồn. Cuối cùng cô vẫn chỉ là món đồ chơi của anh, lúc anh muốn thì đến, lúc chán thì bỏ đi. Muốn coi mọi chuyện xảy ra đêm qua là mơ, xong thực tế cơ thể cô lại phủ nhận sự dối trá đó. Cô liền lấy tấm khăn choàng lớn mặc vào cơ thể, cổ áo kéo cao hơn một chút để che đi những dấu ấn kinh tởm của ai kia. Nhẹ nhàng bước ra ngoài gọi khẽ.

"Tư Cẩn Khang?"

Không thấy ai trả lời, Tư Cẩn Khang không nghe thấy tiếng cô sao. Bàn chân bẽn lẽn bước về phía nhà bếp, cô hơi nhíu mày, đôi mắt trong veo nhìn tấm lưng ai đó đang vất vả chuẩn bị bữa sáng.

"Tư Cẩn Khang?"

Bóng lưng ai đó chợt dựng lại, cơ thể bất động cũng không quay lại, lên tiếng với giọng ghen ghét.

"Tư Cẩn Khang đó hay đến ngủ với em?"

Cô bất giác lùi lại vài bước, giọng nói này đâu phải của bạn thân cô, là của chồng cũ cô, Lục Tiêu Bá!

"Anh..anh chưa đi?"

Đợi đến khi anh quay lại mang nụ cười đầy bí ẩn, cô kinh hãi túm chặt vạt áo trước ngực, che đi nét xuân quang đẹp đẽ.

"Muốn giấu? Còn chỗ nào của em mà anh chưa thấy."

Cô đỏ bừng mặt, tay không thay đổi vị trí, thì ra anh chưa rời đi, chủ tịch của một tập đoàn lớn trăm công nghìn việc lại chui vào gian bếp nhỏ chuẩn bị bữa sáng cho cô, chính là chồng cũ của cô đây sao.

"Anh mau cút đi ngay cho tôi." Cô vẫn nhớ cảnh tượng hùng hãi của anh, vừa mới tắm xong mồ hôi trên trán túa ra.

Anh khẽ cau này, thần thái không thay đổi.

"Lại đây ăn sáng."

"Tôi không ăn, anh mau đi!" Cô lớn tiếng chỉ tay về phía cửa.

"Không nói lần thứ hai." Anh lạnh lùng nói.

Cô đứng hình, buông lỏng cánh tay thon thả xuống, khuôn mặt đáng thương vô cùng.

"Anh không muốn làm em bị thương, ngoan một chút."

Anh dồn miếng trứng ốp la sang đĩa của cô, đôi mắt thăm thẳm.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top