Lượt xem của khách bị giới hạn

[Truyện teen] [Truyện Hoàn] Vợ Ơi, Về Nhà Nào

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Truyện teen] [Truyện Hoàn] Vợ Ơi, Về Nhà Nào

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,253
Điểm cảm xúc
5,962
Điểm
113
Chương 150: Hãy biết vị trí của mình
"Vậy ư?" Cô khó hiểu nhìn Trần Phong sau đó lướt xuống chiếc điện thoại.

Tuy vậy không thể không nghi ngờ, Tô Hiểu Du ngồi xuống ghế, hất mái tóc thơm tho ra phía sau gồm cầm lên chiếc điện thoại.

Việc đầu tiên cô làm chính là vào tiểu sử cuộc gọi gần đây. Ngón tay uốn dẻo lướt từ trên xuống dưới sau đó thở phào.

Trần Phong chăm chú nhìn thái độ như vừa thất vọng vừa mừng thầm của cô liền cau mày. Đối với cô thì ra lời nói của anh luôn không có sự tin tưởng nào, mặc dù anh đã nói không có ai gọi nhưng cô vẫn kiểm tra lại. Trong lồng ngực có một tia đau nhói.

"Có chuyện gì sao?" Anh đặt cốc nước xuống bàn.

Tô Hiểu Du luống cuống đặt điện thoại xuống, sau đó mỉm cười.

"Không có."

"Ừm. Mấy ngày này đừng đến công ty. Hãy chuẩn bị kĩ lưỡng cho hôn lễ của chúng ta." Trần Phong nói chân thành.

"A...không cần rắc rối như vậy." Cô đưa tay lên cười gượng.

"Em cần chăm sóc sắc đẹp để bản thân hoàn mỹ hơn." Anh cười hòa nhã.

Tô Hiểu Du cắn môi nhìn sự cố chấp của Trần Phong. Bất đắc dĩ gật đầu một cái.

"Vậy em nghỉ ngơi đi. Anh về đây." Trần Phong đứng dậy, cơ thể cao ráo hơn cô gần một cái đầu, đôi mắt vẫn nhìn cô như mong đợi điều gì.

"Em tiễn anh." Tô Hiểu Du cũng đứng dậy ngay.

Giờ thì Trần Phong đã biết thứ mà anh mong đợi nhất...có lẽ không bao giờ xuất hiện...

Ra khỏi tòa khách sạn lớn. Trần Phong ngước lên nhìn phía xa xa cách cửa sổ còn sáng đèn bên trên. Vì anh biết nói đó có cô, có hình bóng cô, người anh yêu...

"Alo. Gọi đến một luật sư, ngay bây giờ!" Cuộc đối thoại chưa đầy mười giây, Trần Phong liền cất điện thoại vào túi rồi bước nhanh về hầm để xe với khuôn mặt kì lạ.

[...]

Bóng đêm ngày càng mịt mù, như thể có chút sương trong suốt buông rơi, giăng khắp trong không gian.

Lục Tiêu Bá trầm ngâm nơi ban công mát lạnh, cơ thể cường tráng cùng mái tóc đen mượt tạo nên ảnh bóng mê hồn.

Sau khi uống hết chỗ bia đó Lục Hàn Liên đã trỏe về phòng say giấc từ lâu, vì có chút men mà anh nhớ cô vô cùng. Muốn nghe giọng cô ấy mà cô nhẫn tám tắt ngay khi tiếng chuông chưa đổ quá ba giây...

Cầm trên tay điện thoại mới tinh, Lục Tiêu Bá hít một hơi rồi nhìn về nơi ánh trăng mờ nhạt bị che phủ bởi lớp mây dầy đặc.

Đột nhiên từ phía sau vươn ra cánh tay, mềm nhẹ ôm chặt lấy anh, hơi thở phía sau nồng nồng như ly rượu, lời nói cất lên như tiếng sơn ca.

"A~ cuối cùng cũng được cơm hông gian riêng. Người ta nhớ hơi anh đến phát điên."

Cố Minh Minh vùi đầu vào tấm lưng lớn của Lục Tiêu Bá, mắt tít lại dâm đãng.

Anh đứng lặng, mặt sớm đã trần đầy sát khí.

"Bỏ bàn tay dơ bẩn ra khỏi người tôi và cút."

Giọng nói anh lãnh đạm, chứa hàm ý cảnh cáo.

Cố Minh Minh sợ hãi vẫn không chịu bỏ cuộc, tay vẫn thắt chặt bụng anh.

"Em biết em sai rồi. Em muốn bù đắp cho anh có được không? Nào ~" Dứt lời cô ta xoay người lên trước mặt Lục Tiêu Bá, trên người cô ta chỉ khoáng duy nhất chiếc áo sơ mi cỡ rộng thùng thình. Đôi môi đỏ khẽ chúm chím cùng đôi mắt nhìn lên gợi tình.

Lục Tiêu Bá nhìn Cố Minh Minh, môi cong cong khóa lấy eo cô ta trong một giây.

"Vậy sao~"

Cố Minh Minh mừng như bắt được vàng, hiếm khi Lục Tiêu Bá hành động như vậy với cô ta.

"Aa~" Tự Cố Minh Minh đưa tay bỏ vài miệng khuấy đảo, hơi thở nóng bỏng cùng âm thanh phát ra như người thiếu đàn ông lâu năm.

Bởi quá quen thuộc với cảnh này, Lục Tiêu Bá vẫn cong cong miệng, liền cúi xuống ghé sát tai của Cố Minh Minh.

"Thật dâm đãng!" Hơi thở nóng nóng của anh càng làm Cố Minh Minh thêm tạo rực, cơ thể uốn ẹo chỉ mong đợi bàn tay anh chạm vào cô ta nhiều hơn.

"Áaaaa!"

Cái tai đáng thương của Cố Minh Minh vài giây trước còn đỏ bừng, vài giây sau càng đỏ hơn bởi dòng máu tanh. Lục Tiêu Bá như vậy mà dám cắn cô ta? Cảm giác chỉ dùng lực thêm một chút cái tai đã lìa khỏi đầu cô ta rồi.

"Anh...anh!" Cố Minh Minh đau đớn liền hung hăng ngước nhìn nam nhân vẫn còn đang cười nghiệt ngã.

"Tôi còn chưa làm cô sướng nữa mà?

Đợi thêm một chút."

Bước chân khỏe mạnh của anh dồn vào giữa hai chân Cố Minh Minh đẩn lùi cô ta áp sát vào bức tường lạnh phía sau. Khuôn mặt đáng sợ của anh chỉ tổ khiến Cố Minh Minh hãi hùng.

"Em không muốn chơi bạo lực. Như vậy không sướng chút nào!"

"Tôi đâu cần cô muốn? Tôi thích là được."

Giọng nói ôn nhu mà nguy hiểm khiến người khác không đoán trước được anh sẽ làm gì.

Một tay anh đưa lên giữ cổ Cố Minh Minh thật mạnh, tay còn lại luồn xuống chiếc áo sơ mi của Cố Minh Minh, tay tiến vào bên trong áo sau đó dừng lại ở cái eo thon mà Cố Minh Minh đã cố gắng giữ nó như vậy hàng bao năm.

"L...Lục Tiêu Bá anh tính làm gì?" Nhận thấy hành động mờ ám của Lục Tiêu Bá, Cố Minh Minh liền cảm thấy bất an. Dòng máu đỏ từ tai cô ta cứ tĩnh xuống lớp áo sơ mi trắng tạo lên khung cành tuyệt tình đến nỗi Lục Tiêu Bá thêm vui vẻ.

Không trả lời Cố Minh Minh, tay anh nhấn mạnh lên bụng Cố Minh Minh, miệng anh cười tươi rói, nụ cười của chết chóc!

"Aa...Lục Tiêu Bá, anh làm gì vậy? Aa! Bụng tôi đau...đừng mà...đừng làm vậy?" Dường như hiểu đường hành động anh đang làm là có mục đích gì, Cố Minh Minh khóc thét lên, đầu lắc lắc van xin anh.

Tiếp tục cái bụng càng được anh ấn mạnh, anh ấn mọi vị trí.

"Sao? Sướng không? Nào! Rên đi!" Lục Tiêu Bá cao giọng, đôi đồng tử sáng rực, không ngừng phát ra những lời uy hiếp.

"Ư.." Cố Minh Minh đỏ nghẹn cả mặt, nước mắt giàn giụa tứ phía.

"Có chuyện gì vậy? Mẹ nghe thấy tiếng khóc?"

Đột nhiên nghe thấy giọng Giản Ngọc Thúy đến gần. Cố Minh Minh trợn mặt khó khăn nhìn ra ngoài, mong rằng bà ta sẽ cứu cô.

"Chậc chậc... May cho cô." Lục Tiêu Bá lắc lắc đầu, mi tâm nheo lại, khuôn mặt lạnh đến âm độ. "Hãy biết vị trí của mình. Mạng của cô đối với tôi không có giá trị, hiểu chứ?"

Cố Minh Minh bất chấp gật đầu lia lịa, máu từ tai cô ta dỏ đầu lên cổ tay anh.

Lục Tiêu Bá buông Cố Minh Minh ra thật mạnh, thừa thời cơ sợ Lục Tiêu Bá thay đổi ý định Cố Minh Minh liền chạy bán sống bán chết ra khỏi căn phòng này.

Vừa ra ngoài Giản Ngọc Thúy đã bắt gặp Cố Minh Minh che tai chạy mất, máu bị khuất bởi hướng nhìn nên Giản Ngọc Thúy cũng không biết gì. Chỉ thấy Cố Minh Minh ăn mặc như vậy liền hiểu ra.

"Haizz, con bé chắc muốn hâm nóng tình cảm với Tiêu Bá, không may mình phá đám, con bé xấu hổ chạy đi là phải." Giản Ngọc Thúy cười phúc hậu gật đầu tán thưởng sau đó một hơi đi về phía phòng mình mà không một lần nhìn vào trong phòng Lục Tiêu Bá.

Nơi mà anh đang dùng khăn giấy lau đi thứ màu đỏ bẩn thỉu vô cùng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,253
Điểm cảm xúc
5,962
Điểm
113
Chương 151: Có anh đây
Thời gian trôi qua nhanh như giấc mơ chiều. Hôm nay đã là ngày tổ chức hôn lễ giữa Tô Hiểu Du và Trần Phong.

Mọi thứ đều được sắp xếp ổn thỏa. Đám cưới cũng thật trang nhã khiến người khác cảm thấy cách bài trí vô cùng tinh tế.

Chỉ là vào đúng ngày vui giữa cô và Trần Phong, tại sao bầu trời trong xanh như mọi ngày lại thay vào đó bằng màu xám đục, thi thoảng nổi lên vào cơn gió nhẹ nhưng khiến người khác lạnh buốt người. Tựa như sắp có một cơn cuồng phong lao tới?

Cô ngắm nhìn bầu trời qua khung cửa sổ, đôi mắt không biết vì gì mà buồn rầu. Tại sao hôm nay không như cô mong đợi? Tại sao cô không thấy vui vẻ hay hạnh phúc? Tại sao trong lòng lại nặng trĩu như vậy chứ? Cảm giác này đúng là khó chịu...

"Tiểu thư, cô đang nhìn gì vậy?"

Mở cửa bước vào phòng là nhân viên được cử đến giúp cô việc vặt. Chỉ còn hơn tiếng nữa là đến giờ cử hành hôn lễ.

Tô Hiểu Du thu lại biểu cảm không mấy hữu hảo của mình, thay vào đó đôi mắt trong veo không một chút vấy đục nhìn cô ấy.

"Tôi đang nhìn thời tiết hôm nay."

Cô nhân viên đó nhìn không nhầm trên áo gắn bảng tên là Hứa Mỵ Mỵ. Nhìn có vẻ trẻ tuổi lại rất lễ phép.

Hứa Mỵ Mỵ thuận theo lời nói của cô liền đưa cặp mắt tròn nhìn ra khung cửa sổ phía sau Tô Hiểu Du. Đúng là bầu trời u ám.

"Thời tiết hôm nay không đẹp cho lắm. Tiểu thư cũng đừng buồn, hôm nay là ngày vui của cô." Hứa Mỵ Mỵ cười duyên, tiến về phía Tô Hiểu Du ra hiệu cô xòe tay ra.

Tô Hiểu Du không để cô ấy đợi lâu, đưa tay ra cho cô ấy nhanh chóng hoàn tất cả việc còn lại.

Bàn tay ngọc ngà của cô được bao bọc bởi lớp vải ren trắng muốt tinh xảo. Từng lớp vải là sợi kim tuyến lấp lánh, vài hạt ngọc trai nho nhỏ đính kèm gần khủy tay khiến Tô Hiểu Du càng thêm kiêu sa.

"Tay của tiểu thư đẹp thật!" Hứa Mỵ Mỵ đeo bao tay vào cho cô mà không khỏi xuýt xoa. Bàn tay cô vừa trắng mịn lại thon dài, đến móng tay cũng được sửa sang đẹp mắt, màu đỏ hài hòa trên móng tay cô mới nhìn qua đã biết đây chắc chắn là loại sơn móng tay đắt tiền.

"Gọi tôi là Hiểu Du được rồi." Cô ngượng ngập mím môi. Thật ra thì cô không quen với cách xưng hô quá mất tự nhiên như vậy, đối với Tô Hiểu Du mà nói cô chỉ muốn làm một người bình thường trong mắt họ, không phân biệt đẳng cấp.

Hứa Mỵ Mỵ khó xử nhìn cô. Đương nhiên sao mà cô ấy có thể gọi Tô Hiểu Du ra bằng cái tên thân mật như vậy? Huống hồ cô lại là phu nhân của Trần thị, vợ của một trong những người đứng đầu kinh tế cả nước. Sợ không biết điều xử sự vẩn vơ Tô Hiểu Du sẽ không bỏ qua cái mạng quèn này mất.

"Tiểu thư đừng khách sáo. Đây là trách nhiệm của một người làm công ăn lương."

Cô ngạc nhiên nhìn Hứa Mỵ Mỵ. Cô gái này cũng thiết biết điều, chẳng trách khi đối diện với cô ấy Tô Hiểu Du lại cảm thấy cô gái này chính trực đến vậy.

"Ừm. Tùy cô." Cô gật đầu tán thưởng.

Nhìn vào trong chiếc gương lớn phía trước. Bóng dáng diễm lệ của người phụ nữ khoác trên mình chiếc váy cưới lộng lẫy, khuôn mặt xinh xắn ngày nào thay vào đó là sự trưởng thành bởi cách trang điểm. Mái tóc cô được bện gọn phía sau, bên trên mái tóc là chiếc khăn voan trắng mong manh vẫn còn thơm nhạt mùi nước hoa. Cả người cô như một vì sao đang tỏa sáng. Có điều trên môi cô lại không xuất hiện bất cứ nụ cười nào.

"Hiểu Du?" Cánh cửa được mở ra một cách vội vàng. Trần Phong tiến vào trong gọi tên cô ôn nhu.

Hứa Mỵ Mỵ biết điều liền cúi đầu ra khỏi phòng.

Trần Phong ngớ người ra mất vài giây, hai má anh hồng hồng. Đôi mắt căng tròn chứa đầy ngạc nhiên và hạnh phúc.

"Em đẹp quá!" Trần Phong tiến đến nắm chặt tay cô, đôi mắt khẽ lay lay, trong lòng sớm đã rung động.

Cô không nói gì. Chỉ cười với anh như đáp trả cho lời khen của anh.

"Cuối cùng...anh đã có thể nhìn thấy em mặc chiếc váy cưới." Giọng nói ngọt ngào của Trần Phong vang lặng giữa không trung, khóe miệng anh vẫn cong cong.

"Anh cũng thật đẹp."

Trần Phong khoác trên mình bộ âu phục trắng của chú rể, trên ngực trái gắn bông hoa hồng đỏ nổi bật, nhìn anh như viên châu sa vậy.

Trần Phong suy xét kĩ lưỡng thái độ của cô, biết cô không vui vẻ và hào hứng như những gì anh muốn thấy...xong anh cũng không thể trách móc, vì đi được cùng Tô Hiểu Du đến ngày hôm nay đối với anh đã là kì tích rồi.

Đôi mắt cô đánh hướng ra cửa sổ. Nơi bầu trời vẫn không khá khẩm hơn tí nào.

"Ông trời thật biết cách lựa chọn thời điểm..." Cô nhỏ giọng, đôi mắt nâu đẹp đẽ sớm đã cụp xuống.

Trần Phong cười miễn cưỡng. Đúng, ông trời thật biết cách trêu đùa người khác. Ngày vui của anh lại thành ra như vậy khiến cô buồn là đúng. Đâu có ai muốn lễ cưới của mình u ám như này đâu, kể cả anh...

"Em không hối hận chứ?" Trần Phong bất giác hỏi cô, giọng nói tủi hờn không phải ai cũng có thể nhận ra. Là do anh quá yêu cô mà thôi.

Cô lắc đầu cười nhẹ.

"Có bão to thổi đi cả đám cưới thì em cũng không hối hận đâu."

Mọi thứ hiện ra như một giấc mộng khiến gương mặt đang sa sầm của anh trong vài giây liền trở lên hứng thú. Tức khắc không để cô ngạc nhiên, Trần Phong dang tay ôm lấy cô vào lòng.

"Sẽ ổn thôi. Có anh ở đây rồi."
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,253
Điểm cảm xúc
5,962
Điểm
113
Chương 152: Cướp dâu
Bên ngoài các vị khách lớn, các diễn viên nổi tiếng cùng các CEO quyền năng từ mọi nơi tụ họp đông đủ.

Ai nấy đều mang trên mình cả tá thượng lưu vô bờ bến. Quần áo họ mặc, những chiếc váy đều là từ nhãn hiệu nổi tiếng thế giới, chưa kể những người còn mang nét độc đáo do được nhà thiết kế may riêng ra, thế giới chỉ có một.

Đều là những người lạ lẫm Tô Hiểu Du không hề quen biết, có vẻ như là bạn của Trần Phong nên mới được mời tới, cũng có thể mời vì chính trị.

Khi ổn áp lại ồn ào, mọi người đều ngồi vào vị trí. Đám cưới được tổ chức ngoài trời nên khá là thoải mái. Nhạc lễ đường vang lên từng nhịp...

Trần Phong đứng phía mục sư đưa mắt nhìn về phía cô như cổ vũ tinh thần. Còn cô vẫn đứng chôn chân tại cuối lễ đường, toàn thân bất giác run rẩy, cảm giác này thật là lạ, không giống như cô đã tưởng tượng.

"Đám cưới mà trời u ám như này chắc chắn có điềm báo."

"Suỵt. Cô dâu nghe thấy bây giờ."

Bên tai Tô Hiểu Du có thể nghe được cuộc tranh luận từ nhiều phía, cũng không ít người huýt lên khen cô xinh đẹp.

"Mời cô dâu vào lễ đường."

Cô giật mình ngước lên thấy hàng trăm con mắt đổ dồn về phía cô mong chờ, trong đó có Trần Phong vẫn điềm tĩnh nhìn cô mỉm cười.

Tô Hiểu Du cắn môi, chậm rãi nhấc vạt váy lên một chút để có thể đi lại dễ dàng, sau đó tiến vào lễ đường, đôi mắt chỉ nhìn xuống dưới không dám ngước lên. Lúc này cô chỉ nghe thấy tiếng nhạc cổ điển của lễ cưới cùng tiếng vỗ tay giòn giã của khách mời, không để ý đến âm thanh nào khác...

Gần đến nơi mục sư và Trần Phong. Trần Phong nho nhã tiến đến nắm tay cô, cùng cô tiến thêm vài bước đến trước mặt mục sư, nhìn nụ cười của Trần Phong hạnh phúc như một đứa trẻ.

Sau một hồi đọc điều lệ thông thường khi kết hôn, sau khi cô và Trần Phong đều gật đầu đồng ý, chỉ khác một điều rằng cô bần thần như một kẻ ngốc, hai tai ù ù chỉ biết gật đầu qua loa. Vị mục sư gập quyển sổ lại, gương mặt cương nghị nhìn cô và Trần Phong.

"Cô dâu, chú rể trao nhẫn cưới!"

Câu nói vừa cất lên bên dưới là dòng âm thanh bôm bốp của khách mời, ai cũng tươi cười hưởng ứng.

Một người phụ nữ xinh đẹp, đoan trang bước đến, trên khay là chiếc hộp nhẫn màu đỏ nhung.

Trần Phong nhấc chiếc hộp lên, rút từ bên trong ra chiếc nhẫn nạm kim cương lấp lánh. Anh nhìn cô âu yếm, môi vẫn cong cong.

Tô Hiểu Du không đợi Trần Phong phải chờ, cô cười nhẹ đưa tay ra phía trước.

Nhẫn còn chưa đeo kịp vào tay đột nhiên cả đám cưới đột nhiên náo loạn, tiếng xì sầm bàn tán vang lên liên tục.

Bấc giác Tô Hiểu Du quay xuống, bắt gặp ảnh bóng nam nhân trong trang phục vest đen đi tới, bóng dáng cao lớn cường tráng cùng khuôn mặt mỹ hào đến từng chi li nhưng lạnh hơn cả tảng đá. Đi đầu dẫn cả một đội quân hùng hậu phía sau, ai nấy đều đeo kính đen như vệ sĩ.

Cô giật nảy mình.

"Lục Tiêu Bá?" Cô lắp bắp với đôi mắt đây lo lắng và sợ hãi. Quay sang nhìn Trần Phong cô cũng thấy được sự kinh ngạc lóe lên trong mắt Trần Phong.

Lục Tiêu Bá đi đến, đôi mắt hổ phách khẽ chớp như có ý cười.

"Chơi với cô ấy đến đây thôi. Giờ thì vợ tôi phải về nhà!"

Lục Tiêu Bá siết chặt vòng eo Tô Hiểu Du trong ánh mắt hiếu kì của cả hội trường hôn lễ lớn, ai nấy đều ngạc nhiên. Đây chẳng phải Lục tổng tài?

Trần Phong phẫn nộ nhìn Lục Tiêu Bá hận không thể giết chết anh. Vừa định lao tới đã bị hai người lực lưỡng phía sau giữ chặt tay lại.

"Lục Tiêu Bá, buông vợ tôi ra!" Trần Phong nhăn mặt cố lao về phía trước. Đôi chân mày nheo lại, răng nghiến ken két vào nhau. Cứ tưởng Lục Tiêu Bá sớm đã bỏ cuộc cô mà đến với người khác nên Trần Phong không chuẩn bị trước trường hợp này, ai ngờ đến lúc sắp chính thức được làm chồng của Tô Hiểu Du thì Lục Tiêu Bá lại ngang nhiên đến cướp dâu trước mặt bao nhiêu người như vậy.

Mặc kệ những âm thanh bất lực, thất bại của Trần Phong, Lục Tiêu Bá nâng cao khóe miệng thành một đường cong đẹp mắt sau đó xoay người ra lệnh.

"Còn chần chừ gì? Mau hộ tống Lục thiếu phu nhân về nhà. Giam chú rể lại trong ngục của Lục gia đợi ngày tôi giải quyết!"

Cả đám khách mời sửng sốt, ai nấy đều sợ hãi tột độ trước quyết định của CEO Lục thị. Không hổ danh máu lạnh vô tình, đến nay mới được chứng kiến cảnh này. Thì ra Tô tiểu thư đã được Lục tổng chú ý tới, vậy thì lễ cưới này diễn ra đúng là thành công cốc rồi? Trần tổng thật đáng thương.

Phải mất đến mấy phút Tô Hiểu Du mới hoàn hồn, cô lắc lắc đầu một cách ngớ ngẩn, toàn thân vẫn bị bao gọn bởi vòng tay Lục Tiêu Bá.

"Lục Tiêu Bá, mau thả chồng tôi ra! Hôm nay chính là ngày tôi lên xe hoa, anh biết bản thân anh đang làm gì không?" Cô cao giọng bằng sự ghét bỏ, nhìn Trần Phong đột nhiên lộ vẻ đau đớn trên khuôn mặt khiến cô không ngừng lo lắng. Toàn thân Trần Phong đều được giữ chặt bởi hai tên phía sau, đột nhiên Trần Phong trắng bệch cả khuôn mặt như cắt không còn giọt máu. Anh bất tỉnh chỉ sau vài giây...

Nào ngờ nghe cô la làng xong Lục Tiêu Bá càng bá đạo ôm cô chặt hơn, cố ý để mọi ánh mắt chú ý về phía mình, giọng nói anh rõ ràng hơn bao giờ hết, bên trong chứa đựng sự ngang ngạnh cùng quyền uy mà chỉ mình anh mới có.

"Anh từng dặn dò em. Người duy nhất trên đời này có thể làm chồng em chỉ duy nhất là anh. Lục Tiêu Bá."
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,253
Điểm cảm xúc
5,962
Điểm
113
Chương 153: Giam cầm vợ yêu
Cả đám đông được phen hoảng loạn, một số người lo mình cuốn gói chạy trước, một số còn lại hiếu kì ở lại xem tiếp diễn biến của cuộc tình tay ba.

Trần Phong ngất lịm đi trong tay hai tên cao lớn, nét mặt càng ngày càng tái đi khiến Tô Hiểu Du không có thời gian để suy nghĩ về những lời anh vừa nói. Toàn thân cố chấp muốn lao về phía Trần Phong.

"Phong? Phong? Anh sao rồi? Anh ổn không trả lời em đi!"

Toàn thân cô bất lực, đôi mắt nặng trĩu giọt lệ.

Lục Tiêu Bá khẽ nhéo mi tâm nhìn người phụ nữ trong tay mình đang cố gắng vùng vẫy thoát ra đến với tên đàn ông khác, toàn thân sớm đã bùng ra một lượng bá khí không hề nhỏ. Tô Hiểu Du thế mà lại lo cho Trần Phong nhiều như vậy?

"Lục Tiêu Bá, anh cút đi ngay cho tôi! Buông tôi ra! Buông anh ấy ra, đồ trơ trẽn!" Tô Hiểu Du quay lại, nước mắt giàn giụa nhìn anh như kẻ thù, những lời nói ra tựa như rất đau khổ.

Như vậy không khiến Lục Tiêu Bá động lòng, thay vào đó anh càng phẫn nộ khi cô cố gắng đuổi anh đi để đến bên tên chết tiệt kia.

Đang nói đột nhiên cô bị bàn tay anh giữ thật chặt miệng không để cô nói ra lời nào. Cô lắc lắc đầu cô gắng phát ra âm thanh nhưng cuối cùng chỉ nghe được tiếng ư không rõ ràng.

"Đưa hắn ta đi." Anh hất mặt nhanh chóng ra hiệu cho lũ vệ sĩ đối diện.

"Vâng thiếu gia."

Trần Phong được một tên cõng trên lưng, tên còn lại từ phía sau canh chừng phòng khi Trần Phong tỉnh lại sẽ làm loạn còn kịp giải quyết.

Tô Hiểu Du trừng mắt nhìn bóng dáng Trần Phong dần biết mất giữa đám đông, đôi mày thanh xịu xuống, đôi mắt sớm đã đỏ hồng, bên trong lộ vài mạch máu nhỏ. Eo của cô vẫn bị Lục Tiêu Bá giữ chặt, cô không thể đi theo Trần Phong.

Chát!

Một tia đau đớn lướt qua mặt Lục Tiêu Bá, má trái anh dần dần lộ rõ dấu vết in ấn bởi bàn tay cô.

Tô Hiểu Du căm hận nhìn anh, cô cắn môi thật chặt, toàn thân run lẩy bẩy như không còn sức lực.

"Đến ngày cưới của tôi anh còn không bỏ qua? Lục Tiêu Bá, tên khốn nạn!" Cô dồn lực hét lên một âm thanh khản khản, cổ họng như bị xé ra từng mảnh đau rát.

Anh trầm mặc nhìn cô, đôi mắt lạnh lùng như không thể lạnh lùng hơn.

"Em không yêu hắn, em lấy hắn tôi không cho phép." Bị cái tát của cô làm cho phẫn nộ tột cùng, Lục Tiêu Bá cố giữ bình tĩnh, lời nói thốt ra cũng xuống tới âm độ.

Cô lùi lại vài bước, bất giác đưa tay lên chỉ trỏ.

"Anh mới chính là kẻ tôi không yêu. Lục Tiêu Bá, tôi yêu anh ấy, yêu anh ấy hơn bất cứ ai trên đời này. Cả đời này tôi không yêu ai ngoài anh ấy, anh rõ chưa?"

Đôi mắt Lục Tiêu Bá bình thản, nhìn rất thoải mái và tùy ý.

"Hửm? Được được. Vậy tôi sẽ khiến em yêu tôi lại một lần nữa." Anh cong khóe miệng cười đắc ý. Nhanh như ngọn gió liền tiến tới vác cô trên vai một cách dễ dàng, đi ra khỏi tiệc cưới một cách minh bạch, gương mặt ngạo mạn bá đạo khiến ai cũng phải nể phục tránh đường.

"Áaaaaa....Lục Tiêu Bá, thả tôi ra."

Vọng lại chỉ có tiếng la hét thất thanh vô vọng của cô khiến đám đông ai cũng bật cười. Thoáng nhìn cũng biết cả đám đông này đều đứng về phía Lục Tiêu Bá thay vì Trần Phong.

Trở về đến căn biệt thự của Lục Tiêu Bá, Tô Hiểu Du ngớ ngẩn như người mất thần hồn. Đến nỗi phải để anh bế bổng lên ra khỏi chiếc xe.

Chiếc váy cưới cô đang mặc diêm dúa, quá lòe xòe càng khiến Lục Tiêu Bá thêm khó chịu. Cái tên Trần Phong này cũng thật thiếu mắt thẩm mỹ.

Xoạc một cái.

Chiếc váy bị anh xé làm ba, bốn mảnh. Anh vứt xuống đất sau đó nhanh chân tiến vào trong biệt thự. Tô Hiểu Du biết anh vừa làm gì, cô nhăn mặt xót xa nhìn xuống, đây là chiếc váy cưới lần đầu tiên cô mặc, ấy vậy mà...

"Lục Tiêu Bá? Con...con..." Giản Ngọc Thúy đang ngồi uống trà bên trong. Lại thấy con trai mình bế vào ảnh bóng dịu dàng thục nữ của một người phụ nữ, bộ dạng đáng thương của cô, khuôn mặt này không phải Tô Hiểu Du sao?

Vừa nhìn bà ta cũng đoán được những gì đã xảy ra, hôm nay là ngày cưới của Tô Hiểu Du, nhất định con trai bà đã...

Lục Lâm Cổ ngồi bên cạnh chứng kiến sự việc phía trước cũng không giấu khỏi ngạc nhiên. Xong lướt qua thái độ của Lục Tiêu Bá ông liền biết trên tay con trai ông đang nắm giữ một người vô cùng quan trọng đối với nó. Cô gái xinh đẹp này chính là người mà con trai ông yêu?

Lục Tiêu Bá hắng giọng một cái, đồng tử sáng rực đến đáng sợ.

"Không được phép của con đừng ai đến gần cô ấy nửa bước."

"Con..." Giản Ngọc Thúy trừng mắt, hai tay siết chặt vào nhau một cách vô nghĩa. "Ông làm gì đi chứ? Ông để nó dẫn con hồ ly tinh này vào nhà sao?" Bà ta liền quay sang Lục Lâm Cổ la ó.

"Chuyện của nó. Nó tự biết phải làm gì." Lục Lâm Cổ đáp lại Giản Ngọc Thúy bằng âm thanh vô tâm, sau đó tiếp tục đọc báo.

Bà ta được phen bất lực chỉ biết nhìn Lục Tiêu Bá cẩn thận bế Tô Hiểu Du lên lầu, nét mặt cô vẫn còn sợ hãi, đôi mắt vô hồn không chớp mắt.

Đưa Tô Hiểu Du vào đến phòng, anh đặt nhẹ cô xuống giường, nhìn cô ngây người như kẻ mất trí anh không khỏi bất mãn.

Chiếc váy bị anh xé ra nhìn tồi tàn đến phát ngán. Lấy trong tủ ra bộ ngủ mà cô hay mặc, sau đó nhìn cô. Với thái độ này chắc chắn Tô Hiểu Du không chịu tự thay ra bộ váy, đích thân anh làm sẽ tốt hơn.

Anh từ từ lột bỏ chiếc váy rách nát ra khỏi cơ thể cô, ấy vậy mà cô không một chút phản kháng, mặt cô lạnh lẽo như gốc cây đã chết.

Mặc xong cho cô anh liền cong môi cúi xuống hôn nhẹ vào má cô một cái.

"Vợ yêu nghỉ ngơi cho khỏe. Anh có việc phải đi."

Tô Hiểu Du khẽ mấp máy đôi môi khô.

"Thả...tôi ra."

"Chậc. Thái độ của em thật khiến người khác không hài lòng." Lục Tiêu Bá nâng cằm cô lên xem xét. "Tạm thời chốt cửa, phòng trường hợp em thoát khỏi đây, hãy ngủ một giấc thật ngon, anh sẽ trở về sớm. Yêu vợ." Một nụ hôn ngọt ngào thoáng chạm vào môi cô nhưng cô lại không còn cảm nhận được gì nữa. Cô chỉ thấy lòng bất an cùng lo lắng, đến bây giờ cô cũng chưa định thần được chuyện gì đã xảy ra.

Khi nhìn lại căn phòng lớn thì Lục Tiêu Bá đã biến mất, cô nghe được tiếng chốt cửa từ phía ngoài, Lục Tiêu Bá định giam giữ cô ở đây thật sao? Tại sao?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,253
Điểm cảm xúc
5,962
Điểm
113
Chương 154: Ăn cơm nào vợ
Khoảng trống lạnh lẽo trong căn phòng làm cô nhớ đến hàng trăm nghìn kỉ niệm khi còn là vợ của anh.

Từng đồ vật, đồ trang trí, hay là rèm cửa màu cô yêu thích,...anh đều không thay đi thứ gì cả. Thiếu vắng cô nơi này dường như cô đơn hơn, xong cũng không hẳn là quá cô đơn. Khi mà bên cạnh Lục Tiêu Bá từng có Cố Minh Minh...

Tô Hiểu Du đi đến chiếc gương lớn kế bàn trang điểm. Khuôn mặt chưa kịp tẩy trang vẫn còn chút sắc sảo, mái tóc đã rối bù. Đôi mắt sưng mọng lên càng khiến cô thêm phần đáng thương.

Không ngờ sau một thời gian dài cô vẫn có thể quay trở lại ngôi biệt thự này, nơi được đặt cho cái tên Hạnh Phúc.

Khi nãy Lục Tiêu Bá ôm cô vào nhà rõ ràng đã thấy hai ảnh bóng lão luyện già dặn, một người mới nhìn thoáng qua cô liền biết là mẹ anh, Giản Ngọc Thúy. Người còn lại...há chẳng phải bố của anh sao? Khí chất đó, gương mặt cương nghị cùng lời lẽ lạnh băng, quả là cha con họ rất giống nhau. Tuy họ già rồi nhưng có thể đoán được khi xưa thời xuân quang họ đã trẻ đẹp như nào. Kết hợp lại sinh ra Lục Tiêu Bá lại được hưởng tất cả mọi ưu điểm, thiên hạ gọi anh là cực phẩm!

Cô ngồi xuống bàn trang điểm lướt mắt trên mặt bàn một cái. Đồ trang điểm vẫn là hãng cô hay dùng, có những thứ đã cũ nhưng có cái còn mới nguyên. Đủ để biết thời gian Tô Hiểu Du đi chúng đã hết hạn, Lục Tiêu Bá mua thay vào đó cho đỡ thiếu đi khoảng trống.

Sau đó cô ngẩng lên nhìn mình trong gương, hai đôi mắt lại thoắt hiện lên Trần Phong. Không biết bây giờ anh thế nào rồi? Chuyện hôm nay tất cả là lỗi do cô mà ra...cô đã cướp đi thanh xuân của anh, Lục Tiêu Bá lại cướp đi hạnh phúc của anh.

Ngực cô nhói lên từng cơn...

Trong lòng chỉ thấy có lỗi vô cùng. Khiến Trần Phong chịu khổ tất cả là do cô mà nên. Còn nhớ lúc đó anh mỉm cười hạnh phúc, đôi mắt chứa chan sự hi vọng, cô nhìn thấy thôi cũng không thể không cười theo. Một giây sau lại khiến anh tức đến ngất đi...

Suy nghĩ của cô bị tiếng gọi bên ngoài cửa làm cho phân tâm. Cô ngồi im không thưa lại, lúc đó mải suy nghĩ nên không biết phía bên kia đang nói cái gì.

"Thiếu phu nhân, cô có nghe rõ không ạ?"

Tô Hiểu Du giật nảy mình chạy đến bên cánh cửa lớn, khuôn mặt ríu rít.

"Mạt Mạt, là cô đúng không? Là cô đúng không?"

Mạt Mạt chính là cô bé giúp việc cho Lục gia mà cô quý nhất đây mà.

"Là tôi ạ. Thiếu phu nhân có khỏe không? Tôi nhớ thiếu phu nhân lắm!" Mạt Mạt bên ngoài nghe được tiếng của Tô Hiểu Du không ngừng được vui vẻ mà cất tiếng hỏi thăm.

Tô Hiểu Du không còn hơi sức đâu buôn chuyện phiếm, chuyện cấp tốc bây giờ cần lo là phải thoát khỏi đây, cô phải đi gặp Trần Phong.

"Mạt Mạt, sao cô vào được đây? Lục Tiêu Bá chẳng phải cấm ai được vào sao?"

"Tôi nghe tin thiếu phu nhân về vui quá, tôi giả bộ lên đây quét dọn." Mạt Mạt cắn môi nói.

"Tốt quá rồi, tốt quá rồi! Mạt Mạt, bên ngoài có chốt, cô mở cửa giúp tôi!" Cô cười tươi rói. Giọng nói cũng khẩn trương.

"Nhưng..." Mạt Mạt e là không dám làm. Công việc của cô ấy ở đây là làm công ăn lương, phận làm đầy tớ không được để chủ nhân tức giận, huống hồ Tô Hiểu Du lại là thiếu phu nhân, vợ của đại thiếu gia tốn bao công sức mang về. Thả Tô Hiểu Du ra khác nào nói với Lục Tiêu Bá là chán sống.

"Không sao đâu! Cô sẽ không sao, tôi không để cô chịu bất cứ oan uổng nào." Nhận thấy sự sợ hãi của Mạt Mạt qua lớp cửa dầy, Tô Hiểu Du chỉ lo lắng cô nàng này quá nhát gan sẽ không mở cửa cho cô được.

Mạt Mạt nuốt nước bọt, tay run run đưa dần lên, ánh mắt lo sợ chiếu vào cái chốt cửa.

"Vâng...thiếu phu nhân."

"Cô đang làm gì?"

Chưa kịp động vào chốt cửa một giọng nói lạnh xuyên thấu lòng người từ phía sau Mạt Mạt phát ra khiến cả Tô Hiểu Du và Mạt Mạt đứng tim, cơ thể như bất động không nói lên lời.

Mạt Mạt quay lại liền bắt gặp cơ thể cao lớn tràn đầy bá khí. Đôi đồng tử tối sầm lại như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.

"Thiếu...thiếu gia. Tôi xin lỗi thiếu gia, thiếu gia xin hãy nhân từ." Mạt Mạt mếu máo quay lại quỳ van xin Lục Tiêu Bá.

Lục Tiêu Bá bất giác đưa mắt lên nhìn cánh cửa như có thể xuyên thấu được cận cảnh bên trong, khóe môi nâng lên nụ cười hiếm thấy.

"Đi làm việc của cô."

Mạt Mạt trợn mắt ngạc nhiên, chưa đầy một giây sau liền chạy mất.

Lục Tiêu Bá trên tay xách túi lớn đựng những hộp đồ ăn thơm phức mới mua từ khách sạn lớn có tiếng trong thành phố, đều là những món Tô Hiểu Du thích. Anh mở chốt cửa từ từ tiến vào.

Tô Hiểu Du run run lùi lại trên mặt đất nhìn anh sợ hãi.

Lục Tiêu Bá đóng cửa lại. Từ trên chiếu xuống cô đôi mắt khó đoán lòng người.

"Sao lại ngồi trên mặt đất?"

Tô Hiểu Du chưa kịp trả lời cả người liền nhẹ bẫng như lông vũ. Toàn thân được anh bao trọn bế vào phía trong.

Anh từ từ đặt cô xuống ghế. Hôn nhẹ lên trán cô.

"Anh về rồi đây."

Đùng!

Tim cô tựa như có tiếng nổ lớn làm toàn tâm rung động, đôi mắt ngỡ ngàng đưa lên nhìn anh.

Lục Tiêu Bá hơi nheo mày vẻ không hài lòng, lại tiếp tục.

"Lần sau khi thấy anh phải nói: Mừng chồng đã về."

Tô Hiểu Du nghe vậy nheo mắt. Tại sao phải nói vậy? Sến sẩm!

Anh rút trong túi ra hộp cơm, mở ra đều là sơn hảo mỹ vị. Mới lướt qua cái bụng nhỏ của cô bỗng nhiên lại kêu rột rột, tiếng kêu không quá lớn nhưng đủ để Lục Tiêu Bá nghe thấy.

Cô ôm lấy bụng quay mặt đi nơi khác, mặt đỏ lựng xấu hổ.

Anh cười tà, vén lọn tóc rối vào tai cô.

"Ăn cơm nào vợ!"
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,253
Điểm cảm xúc
5,962
Điểm
113
Chương 155: Chồng nhớ hơi vợ quá
Tô Hiểu Du nheo cặp chân mày, đôi đồng tử tỏ ra vẻ cẩn trọng, mông dịch chuyển đi một chút để tránh sự gần gũi của anh.

Lục Tiêu Bá nhanh ý có thể cảm nhận được sự di chuyển của cô liền nắm chặt cổ tay cô kéo lại, giọng nói có chút tàn khốc.

"Đừng khiến anh tức giận."

Cô bất giác long lanh đôi mắt, cảm giác khung cảnh mờ mờ đi, một giọt nước mắt lăn xuống...

Phải. Ai dám làm anh tức giận chứ? Ai cũng sợ làm anh tức giận kể cả cô. Nhưng đã có ai sợ cô tức giận chưa?

Lục Tiêu Bá giãn chân mày ra một chút, anh thở dài sau đó đưa tay lên lướt qua má cô.

"Khóc gì chứ?"

Tô Hiểu Du cắn chặt môi, cố nín nhưng nước mắt càng thêm giàn giụa khi nghe câu hỏi của anh. Cô muốn thoát khỏi đây...cô muốn càng xa anh càng tốt...

"Thả..."

"Ăn."

Chưa kịp nói hết câu Tô Hiểu Du đã bị Lục Tiêu Bá trừng mắt lên cảnh cáo. Có lẽ anh không muốn nghe thêm lời nói nào liên quan đến việc cô muốn rời khỏi đây đi gặp ai kia.

Cô nuốt một ngụm nước bọt sợ hãi nhìn anh. Cơ thể bất giác run lên một cái.

Nhìn bộ dạng run rẩy của cô bây giờ không khác nào con mèo bị bỏ đói, nhím nhỏ hay xù lông của anh không bao giờ như này! Tô Hiểu Du như vậy chỉ càng khiến anh thêm phẫn nộ tột cùng.

"Có ăn hay không?" Giọng anh trầm xuống âm độ.

Tô Hiểu Du thu chân lại ôm lấy mình, khuôn mặt hơi cúi nhưng không giấu được nước mắt vẫn lăn. Có đói cô cũng không muốn ăn, tại sao cô bị giam giữ ở đây vô lí như vậy được.

"Trần Phong...anh ấy như thế nào rồi?"

Câu hỏi ngập ngừng của cô vậy mà khiến anh tức đến nổ đom đóm mắt. Bên cạnh anh còn chưa đủ hay sao mà còn nhắc đến tên ẻo lả, yếu đuối đó? Với nét mặt hồng hồng khi nhắc tên Trần Phong nó khiến anh chỉ muốn cắn xé cô ra thành trăm mảnh.

"Mẹ kiếp!" Đột nhiên Lục Tiêu Bá đứng phắt dậy, đưa tay lên thật cao quăng hộp cơm thượng hạng xuống đất. Trên trán nổi vài đường gân xanh, mắt anh xuất hiện và chùm mạch máu đỏ li ti biểu lộ cho sự giận dữ.

Tô Hiểu Du kinh ngạc lùi lại phía sau. Đôi mắt trừng lên nhìn anh, không phải là sợ hãi nữa...hành động này của anh khiến cô cảm nhận liệu được mình có thể nguyên vẹn đến hết ngày hôm nay hay không?

"Em vẫn còn nghĩ đến hắn? Em cho rằng tôi không thể giết hắn sao?" Lục Tiêu Bá gầm lên như thú dữ, đưa tay ra tóm chặt lấy cằm cô nâng lên. Chỉ hận không thể ăn sạch cô để cô bớt quan tâm nam nhân nào khác.

"Tôi..." Tô Hiểu Du nhăn mặt, biết nói gì đây? Cứ mở miệng ra lại khiến Lục Tiêu Bá bực mình, thôi vậy. Im lặng còn hơn...

Hơn nửa phút trôi qua vẫn thấy Tô Hiểu Du im lặng, biết cô đã ngoan ngoãn trở lại anh liền cười tà, kéo ghế ngồi xuống trước mặt cô.

Lấy từ trong túi ra một hộp cơm khác, Lục Tiêu Bá cẩn thẩn bóc ra một cách dứt khoát. Sau đó gỡ miếng đùi gà cẩn thận đưa lên miệng cô.

"Há miệng ra." Giọng anh trầm khản nhưng sức ảnh hưởng lại không hề nhỏ.

Tô Hiểu Du miễn cưỡng há miệng, đối diện với anh nhưng không nhìn anh lấy một lần.

Miếng cơm vừa vặn một chút thịt đơn giản nhưng lại ngon đến cảm động. Từ tối hôm trước cô đã không ăn gì để chuẩn bị cho lễ cưới, phòng khi gặp trường hợp gì liên quan đến bụng dạ...

"Ngon không?" Anh hỏi cô, tay xúc lên một thìa cơm nữa.

Tô Hiểu Du lườm Lục Tiêu Bá lạnh nhạt, tay thắt chặt vào nhau.

"Tôi có thể tự ăn." Nghĩ cô bao nhiêu tuổi rồi mà phải súc cơm bón cho cô như đứa trẻ vậy? Lục Tiêu Bá bị úng não à?

Anh bất mãn nhìn cô, tay vẫn đưa lên đặt thìa cơm vào cửa miệng Tô Hiểu Du.

"Anh muốn tự mình bón cho em."

Cô mở tôi đôi mắt nâu đẹp đẽ, đôi mi cong lay lay nhìn Lục Tiêu Bá khó hiểu. Anh đang cố lấy lòng ai chứ.

"Cảm phiền."

Cô há miệng nhai miếng cơm ngon lành, hai má hơi phùng toát lên vẻ đáng yêu khiến Lục Tiêu Bá mê mẩn.

Đột nhiên anh không súc thìa cơm nào nữa. Thay vào đó rướn thân tới, mặt gần như áp sát vào Tô Hiểu Du.

"Anh làm gì vậy?" Cô hiểu rõ Lục Tiêu Bá định làm gì, ngay lập tức đẩy xa anh ra bằng được. Tuy cô và Trần Phong chưa đi đăng kí kết hôn nhưng Trần Phong và cô cũng đã tổ chức lễ cưới, cho đến khi giải quyết xong mọi chuyện cô không muốn mình và Lục Tiêu Bá gần gũi hơn chút nào nữa.

Lục Tiêu Bá bị cô cản hành động thân mật, đôi mày sắc chau lại, ánh mắt cũng lạnh đi.

"Không ăn nữa. Đi ngủ."

Cô vừa mới ăn được hai miếng thôi mà? Lại bắt cô nhịn sao?

Tô Hiểu Du đáng thương nhìn hộp cơm trên bàn, miệng sắp rớt nước miếng rồi. Đang định đưa tay với lấy hộp cơm để ăn tiếp thì đã bị Lục Tiêu Bá bế thốc người lên.

Ở trên vai anh cô mới biết Lục Tiêu Bá cao đến cỡ nào, khoảng cánh đầu cô với mặt đất như đứng trên bức tường vậy.

"Anh làm gì thế?" Cô quát lớn, hai chân không ngừng đạp giữa không trung.

"Đi ngủ." Anh trả lời ngay, giọng nói trầm trầm mang theo sự hứng thú.

"Anh điên rồi? Nếu ngủ thì mau đi ra ngoài. Tôi không ngủ với anh!" Cô giật nảy mình, tay không ngừng đập đập vào lưng anh. Không phải anh định làm gì cô chứ?

Lục Tiêu Bá đặt nhẹ cô xuống giường sau đó nằm phịch xuống bên cạnh ôm cô vào lòng thật chặt, giọng nói có chút mệt mỏi.

"Anh sẽ không bắt ép điều gì nếu em không muốn. Ngoan, anh ôm em chút."

Tô Hiểu Du đỏ bừng mặt nghe xong liền an tâm. Tuy nhiên bên cạnh Lục Tiêu Bá nhất định phải cảnh giác, độ cáo già của anh đã ở cấp độ đáng báo động.

Anh vùi đầu vào cổ cô, hít lấy hương thơm của cô mặc dù vẫn bị cô từ chối hành động này. Lục Tiêu Bá thắt chặt eo cô bằng bàn tay lớn.

"Chồng nhớ hơi vợ quá."
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,253
Điểm cảm xúc
5,962
Điểm
113
Chương 156: Mẹ chồng, em rể
Hơi thở anh đều đều tỏa vào ngực cô nóng bỏng, Tô Hiểu Du thất thần nằm im ngớ ngẩn, lồng ngực như bị đánh cho nhảy loạn xạ.

"Tim đập nhanh vậy là muốn gợi tình anh?" Lục Tiêu Bá cười xấu xa ngẩng lên. Môi anh đặt ở động mạch của cô nên cảm nhận rõ tim cô đang như thế nào.

"Anh..." Cô á khẩu hung hăng lườm anh một cái. Con người này thật vô liêm sỉ!

Tiếng cửa bên ngoài trong vài giây vang lên rầm rầm, cùng tiếng hết khàn khàn của Giản Ngọc Thúy.

"Tiêu Bá. Con ra ngay đây cho mẹ. Tiêu Bá, có nghe không? Mau ra đây. Con phải cho mẹ một lời giải thích!"

Lục Tiêu Bá nghiến răng nghiến lợi nhìn ra phía cửa. Mẹ anh cũng đến thật đúng lúc quá, đúng lúc anh đang hâm nóng lại tình cảm với Tô Hiểu Du.

Tô Hiểu Du nghe thấy giọng nói không mấy hữu hảo của mẹ anh. Nét mặt bỗng co lại lạnh nhạt. Sau đó cố vùng mình ra khỏi cơ thể anh.

"Đi đi." Khi nằm gọn một góc giường, cô mới cất giọng lạnh lùng.

Lục Tiêu Bá hơi ngỡ ngàng sau đó lại điềm tĩnh đi ra phía trước mở cửa.

"Có chuyện gì vậy? Mẹ biết mấy giờ rồi không?" Anh hỏi thẳng vào vấn đề không khách khí.

"Sao? Con dám giở giọng này với mẹ? Tiêu Bá, con...con..." Giản Ngọc Thúy kinh ngạc lùi lùi lại một bước.

Anh tặc lưỡi thở dài, mẹ của anh luôn phóng đại sự việc lên như vậy thì cũng đành chịu.

"Cô ta đâu? Cô ta đâu rồi? Có ở trong này không?" Giản Ngọc Thúy cố chen người nhìn vào trong phòng. Lại thấy Tô Hiểu Du nằm gọn gàng trên chiếc giường lớn, đồ ngủ mát mẻ càng khiến bà thêm ức chế. "Còn dám ngủ với nhau? Thứ đàn bà vô giáo dục, thứ lăng loàn rẻ tiền! Tiện nhân! Vừa mới tổ chức hôn lễ mà đêm tân hôn đã đi cặp kè với chồng người khác! Tôi nguyền rủa cả nhà cô!" Giản Ngọc Thúy tức giận, mắt trừng lớn, miệng không ngừng rít lên những lời độc địa.

"Mẹ!" Lục Tiêu Bá đen mặt hằn học. Sao lại mắng nhiếc cô ấy thậm tệ đến vậy? Tô Hiểu Du là người đa cảm, nghe xong chắc chắn rất tủi thân.

"Mày. Thứ con mất dậy! Mày đúng là, là...haizz ya! Sao ta lại có đứa con bất hiếu đến vậy! Người mẹ già này nó cũng không coi trọng thì ta còn sống trên đời này để làm gì chứ!" Không còn từ nào để nói, Giản Ngọc Thúy rơm rớm nước mắt đánh liên tục vào tay và ngực Lục Tiêu Bá, giọng nói uất ức lại đáng thương.

"Sao mẹ cứ phải làm quá lên như vậy?" Lục Tiêu Bá cất giọng đanh thép, mắt không rời Lục Tiêu Bá một chút.

"Cháu vô giáo dục, cháu lăng loàn rẻ tiền? Tiện nhân? Đêm tân hôn ngủ với người khác?"

Từ khi nào Tô Hiểu Du đã đứng sau Lục Tiêu Bá, giọng nói ủy khuất nhưng trên môi lại xuất hiện nụ cười ngọt lịm.

"Còn không hỏi con trai bác!" Đột nhiên hàng mi cô cong lên, mắt cũng trừng to đi đôi với giọng hét bất lực. Cô ngồi xuống sàn nhà, nước mắt giàn giụa tứ phía. Vì ai mà cô phải chịu những lời sỉ nhục như này? Vì ai?

Giản Ngọc Thúy cùng Lục Tiêu Bá chứng kiến cảnh tượng vừa rồi không khỏi kinh ngạc. Nhìn cô đau khổ không một chút giả tạo, Lục Tiêu Bá nhìn cô, đôi mắt có chút mềm lòng.

"Nó...nó..." Giản Ngọc Thúy ngập ngừng chỉ tay về phía Tô Hiểu Du, xong lại bị cánh tay Lục Tiêu Bá chặn lại thu về.

"Đi về phòng mẹ."

"Khoan...khoan đã, Tô Hiểu Du, cô chưa xong với tôi đâu!"

Giọng nói nhỏ dần theo cuối hành lang. Giản Ngọc Thúy bị Lục Tiêu Bá đưa đi rồi, chắc là đi về phòng bà ấy.

Khoan...

Đây không phải là cơ hội tốt của cô sao? Cô có thể chạy nhân cơ hội này.

Cô đứng bật dậy, lấy tay phủ phủi quần áo, xoay người sang phải ngược lại với hướng của Lục Tiêu Bá. Chân mới đưa lên được một bước đã khựng lại.

"Chị dâu định đi đâu đó~"

Lục...Lục Hàn Liên?

Xong cô rồi!

"Tôi, tôi đi đâu là quyền của tôi!" Tô Hiểu Du đứng thẳng người, mặt hất hất lên lấy lại tự tin.

Lục Hàn Liên thấy vậy liền bật cười, nụ cười này không khác gì Lục Tiêu Bá, giảo hoạt đầy mưu kế.

"Chị dâu đâu có quyền đó? Chị vào phòng đi, anh tôi trở về không thấy chị sẽ thiêu cả biệt thự này đấy." Lục Hàn Liên nhếch mép một cái, giọng nói chầm chậm dễ hiểu.

Đốt ư? Anh ta dám?

Kể cả có dám cũng không liên quan đến cô.

"Cậu tránh đường." Cô nhíu chặt mày xông thẳng về phía trước.

Lục Hàn Liên liếc xéo cô một cái, chạy lên giữ chặt cổ tay cô ghì sát cô vào tường.

"Cậu buông ra. Cậu làm gì thế?" Cô tránh mặt Lục Hàn Liên, tay không ngừng run lên, muốn thoát càng khó có thể thoát được.

"Chị dâu đừng phản ứng như vậy chứ? Rất dễ thương đấy."

Lục Hàn Liên cố nhìn thẳng vào mắt Tô Hiểu Du càng khiến cô trở nên khó chịu.

"Tôi với cậu không có mối quan hệ gì hết. Nên cậu hãy thả tôi ra, xin cậu." Tô Hiểu Du giãn chân mày, giọng nói có chút khẩn cầu.

"Sao lại không chứ? Bố tôi là bố chị, mẹ tôi là mẹ chị, anh tôi thuộc quyền sở hữu của chị. Phận làm em như tôi sao lại không có mối quan hệ gì được, chị dâu nhỉ?" Giọng nói pha lẫn cưỡng chế, hai tay Lục Hàn Liên bóp chặt tay Tô Hiểu Du khiến mặt cô càng thêm căng thẳng.

"Hàn Liên!"

Giọng nói đanh thép phía xa xa vang dội trở lại. Cũng là lúc cô biết mọi thứ đều trở nên vô vọng, Lục Tiêu Bá quay trở về rồi...

Nét mặt anh tràn đầy sát khí. Mắt hơi nheo lại nhìn cảnh tưởng dễ hiểu nhầm trước mắt.

Lục Hàn Liên nhếch nhếch miệng, dần buông tay Tô Hiểu Du ra sau đó xoay xoay cổ tay một hồi.

"Đừng tức giận vậy chứ? Em giúp anh giữ chị dâu ở lại cũng bị hiểu nhầm là không hay đâu nha~" Cậu cười nhăn nhở đi đến bên cạnh Lục Tiêu Bá, sau đó vỗ vai anh một cái. "Chị dâu đáng yêu quá." Dứt lời liền rời đi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,253
Điểm cảm xúc
5,962
Điểm
113
Chương 157: Chào buổi sáng vợ yêu
Đêm hôm qua sau khi Lục Hàn Liên đi, Lục Tiêu Bá mặt hằm hằm ôm cô đi vào trong phòng rồi ngủ một mạch đến sáng.

Nửa đêm cô chằn chọc mãi, vốn dĩ không buồn ngủ mà cũng không muốn ngủ. Hàng nghìn câu hỏi xuất hiện trong đầu cô, rằng Trần Phong giờ đã ra sao rồi? Tại sao chuyện này lại xảy ra với cô chứ.

Bây giờ Tô Hiểu Du mới hối hận...hai năm qua, cô chưa từng liếc qua số điện thoại của Trần Phong, bây giờ muốn liên lạc mà không có số cũng không thể. Còn muốn ra khỏi đây sao? Đúng là giấc mơ.

Mấy lần vì cô chằn chọc mà làm Lục Tiêu Bá thức giấc theo, nhưng sau đó anh cũng chỉ hôn nhẹ lên trán cô rồi an giấc. Cuối cùng chỉ mình cô là không thể chợp mắt.

Cảm thấy hơi thở nồng nhiệt bên trên đầu, Tô Hiểu Du thấy lạ liền ngẩng lên. Bắt gặp Lục Tiêu Bá đang nhìn cô với ánh mắt cười cười đầy ẩn ý.

"Chào buổi sáng, vợ yêu." Anh cười ranh mãnh.

"Ai là vợ anh chứ!" Cô cúi gằm mặt xuống. Tay anh sớm đã ôm cô thật chặt, muốn cách xa một chút cũng khó.

"Vợ anh thật thơm." Lục Tiêu Bá mặc kệ thái độ hờ hững của cô, chiếc mũi cao đẹp hít lấy tóc cô một cái.

Những lời này từ Lục Tiêu Bá nói ra sao? Nó khiến cô thấy xấu hổ tột cùng. Từ khi nào anh học cách nịnh nọt vậy chứ?

Đột nhiên cảm thấy sai sai. Tô Hiểu Du mở to cặp mắt long lanh, yết hầu nâng lên hạ xuống một cái.

Có...

Có cái gì đó đang chọc chọc vào mông cô thì phải?

Cảm giác này...không lẽ là...

"Lục Tiêu Bá! Anh tránh xa tôi ra!" Tô Hiểu Du đỏ bừng mặt đẩy Lục Tiêu Bá ra xa.

Sức cô không so được với anh, lại bị anh lộn người một cái đặt cô vào vị trí "thiếp trên, chàng dưới". Hạ thân cô đè chúng vào...cái gì vậy?

"Aaa...lưu manh nhà anh! Còn không mặc quần áo đi ngủ!?" Tô Hiểu Du giật bắn mình lấy tay che mặt.

Lục Tiêu Bá nghe vậy liền nhếch mép cười ưng ý, nhìn Tô Hiểu Du bằng ánh mắt cưng chiều.

"Em tính làm thế nào với anh bạn nhỏ của anh đây?" Vừa nói Lục Tiêu Bá vừa xoa xoa mông cô một cách thuần thục.

Tô Hiểu Du giật bắn mình định nhảy ra khỏi cơ thể anh. Anh tính làm gì? Anh sẽ không làm gì! Không làm gì! Mong là vậy!

"Chạy đi đâu chứ?" Tay anh giữ đùi cô thật chặt, giọng nói lành lạnh pha chút hòa khí.

"Anh..anh...anh...tôi..." Cô lắc lắc cái đầu nhỏ xinh, mái tóc đen dài bồng bềnh hơi bay.

Đáng tiếc cô lại không để ý đến hành động của mình ảnh hưởng tới hai trái bồng đào đang yên vị trước ngực. Nó rung lắc liên hồi khiến Lục Tiêu Bá cứng đờ trong giây phút, hai má hồng lên vô cớ, cố gắng nuốt một ngụm nước bọt.

E là, không được rồi!

Tô Hiểu Du đột nhiên bị Lục Tiêu Bá bất ngờ đè xuống giường. Anh nhìn cô thâm tình, ánh mắt đầy lửa dục vọng.

Cô thầm than trong lòng, chết rồi, chết thật rồi! Lục Tiêu Bá tính làm gì với thân thể kia chứ?

Bàn tay anh chậm rãi di chuyển xuống phía dưới, cảm nhận làn da mềm mại nõn nà.

"Lục, ưm..."

Đầu lưỡi của anh linh hoạt đưa vào trong chiếc miệng thơm tho của cô nhằm chặn miệng cô, bắt lấy cái lưỡi mềm mại của cô rồi quấn vào trêu đùa với kỹ thuật cao siêu quen thuộc.

Bàn tay ấm nóng càng tham lam, những ngón tay như rắn của Lục Tiêu Bá cố đưa sâu tay vào trong quần cô, luồn tay sâu bên trong chạm được đến điểm đích như ý muốn mang theo sức mạnh cực nóng.

Tô Hiểu Du run rẩy cựa quậy toàn thân. Đột nhiên bắt gặp tay anh chạm vào nơi bí mật liền mở to cặp mắt hơn bất giác rướn thân lên đáp ứng. Chết tiệt! Thân thể này lại nghe lời Lục Tiêu Bá đến vậy sao?

"Đại thiếu gia. Đại thiếu gia đến giờ dùng bữa sáng rồi ạ."

Đang ngang chừng điểm nóng đột nhiên bên ngoài cửa lại có tiếng gõ cửa cùng âm thanh ầm ĩ.

Vốn định cứ thế mà để Mạt Mạt la chán rồi đi, ai ngờ cô ta còn gọi to hơn, không những gọi anh còn gọi cả Tô Hiểu Du một cách khẩn cầu.

Lục Tiêu Bá miễn cưỡng dứt môi ra khỏi Tô Hiểu Du, khuôn mặt nóng bừng cùng lời lẽ lạnh lùng cộc lốc.

"Không ăn." Sau đó anh lại tiếp tục hôn lấy cần cổ trắng ngọc ngà của cô.

"Ưm..." Cô lấy tay đẩy ngực Lục Tiêu Bá, mắt nhắm chặt nhưng miệng lại phát ra âm thanh kích tình.

"Đại thiếu gia, ông Lục muốn mời hai người xuống ngay lập tức để dùng bữa." Mạt Mạt đứng ngoài cửa khó khăn giải thích.

Anh nheo đôi mày, biết thế đã xây một bức tường cách âm hơn để không thể nghe bất cứ âm thanh nào bên ngoài.

"Chậc. Được rồi, tôi xuống ngay." Bất đắc dĩ Lục Tiêu Bá buông cô ra, nhưng vẫn nhìn Tô Hiểu Du lưu luyến.

Cô được thả ra lập tức hít lấy một ngụm không khí. Lục Tiêu Bá mà không buông cô ra sợ rằng cô thiếu khí chết rồi! Đáng sợ. Chuyện này phải thần cảm ơn Mạt Mạt, không có cô ấy không biết giữa cô và Lục Tiêu Bá đã xảy ra điều gì nữa.

"Vâng ạ." Mạt Mạt nghe vậy mới an tâm rời đi.

Ngoài cửa không còn âm thanh nào khác. Tô Hiểu Du từ từ ngồi dậy, thấy Lục Tiêu Bá đang lấy trong tủ ra bộ quần áo thoải mái trong bộ dạng lõa thể, từng múi bụng cũng như thớ thịt đều đặn phía sau lưng anh như làm cô ngớ ngẩn. Quả thật cơ thể Lục Tiêu Bá quá tuyệt rồi, tại sao anh lại có đủ ưu điểm của một người đàn ông nên có thế này?

Bắt gặp ánh mắt ngỡ ngàng của cô. Lục Tiêu Bá thay xong quần áo rồi mà cô vẫn ngồi đó.

"Ngắm vậy được rồi. Thay quần áo đi, cùng anh xuống ăn sáng." Anh chậm chậm đi tới, giọng nói điềm tĩnh khác hẳn với lúc tức giận.

"Ăn..sáng?"
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,253
Điểm cảm xúc
5,962
Điểm
113
Chương 158: Làm loạn
Nghe đến việc phải ăn sáng với bố mẹ và em trai của Lục Tiêu Bá, Tô Hiểu Du đã nhăn mặt lắc đầu lia lịa.

"Không. Tôi không ăn."

Anh điềm đạm nhìn cô rồi ngồi xuống bên cạnh cô. Tay đưa lên ngực cô tháo nút áo xuống một cách vô duyên vô cớ.

"Này, này...sao lại cởi áo tôi?" Tô Hiểu Du liên tục tét vào tay anh thật mạnh, miệng la lớn như không thể lớn hơn.

"Ngồi im." Anh hắng giọng, mắt trừng lên một cách lạnh lùng.

Dám nhìn cô bằng ánh mắt này ư? Anh nghĩ cô sẽ sợ sao?

Quả là cô sợ thật...

"Tôi...tôi sẽ tự thay." Nếu bắt buộc phải đi cùng Lục Tiêu Bá thà để cô tự thay đồ con hơn để anh thay, ai biết anh còn định làm trò ấu trĩ gì nữa?

"Được. Mặc đồ thoải mái chút." Anh hơi cong cong khóe miệng trước thái độ ngoan ngoãn của cô, tay buông ra xoay người quay lại ghế sofa đợi cô.

"Anh nhìn như vậy...tôi sao có thể thay?"

Quả thực Lục Tiêu Bá ngồi ghế nhìn cô chằm chằm. Cô thay quần áo kiểu gì khi anh cứ nhìn vậy chứ?

"Anh không thể nhìn vợ anh?" Anh thản nhiên nói không chớp mắt.

Tô Hiểu Du mặt ngắn tũn lại. Vợ nào là vợ của anh chứ? Não Lục Tiêu Bá chắc chắn có vấn đề rồi!

Cô mở tủ quần áo lấy ra một bộ bất kì. Đóng cửa lại nhẹ nhàng. Mái tóc đen tuyền gọn gàng phía sau thấp thoáng che đi cái eo xinh xinh, cô uyển chuyển từng bước đi vào phòng tắm rồi đóng cửa lại, tất nhiên không quên chốt trái cửa.

Lục Tiêu Bá bên ngoài đen sầm mặt lại. Anh phẫn nộ nhìn cánh cứ nhà tắm không biết điều kia, thà vậy trước kia anh không lắp cửa phòng tắm còn hơn, bây giờ cô còn dám làm loạn? Cơ thể Tô Hiểu Du chỗ nào anh cũng thân thuộc, thậm chí anh còn hiểu rõ về cơ thể của cô hơn là cô. Đến nước này rồi vẫn còn muốn giấu diếm gì chứ? Cô định cả đời này không gần gũi anh sao?

Anh nhoẻn miệng cười xấu xa. Bất giác trong đầu tưởng tượng ra cảnh thiếu nữ trong nhà tắm đang loay hoay với chiếc váy. Đầu sớm đã nghĩ ra những điều không minh bạch.

Tô Hiểu Du bước ra ngoài bắt gặp ánh mắt đầy nét hứng thú của Lục Tiêu Bá liền nhăn mặt cảnh giác. Sao con người này có những lúc cũng khó hiểu như vậy?

Trong hành lang biệt thự Hạnh Phúc, Tô Hiểu Du đi trước cách Lục Tiêu Bá gần một mét. Vốn dĩ anh muốn ôm eo cô cùng đi nhưng bị cô cự tuyệt chạy bẵng lên phía trước. Quay lại có thể nhìn thấy nét mặt bất mãn của anh, điều này chỉ khiến Tô Hiểu Du thêm hả dạ. Đáng đời anh, giờ cô đã là vợ người khác rồi, anh cứ mơ đi mà động được vào người cô. Sớm muộn cô cũng thoát ra khỏi đây.

"Tô Hiểu Du? Cô?"

Vừa đặt chân đến phòng ăn rộng lớp Tô Hiểu Du đã nghe thấy một âm thanh chói tai.

Cô ngẩng lên khuôn mặt kiều diễm trắng khỏe như giọt sương ban mai. Đôi mắt trong veo nhưng lại có sức hút cực lớn.

Cố Minh Minh?

Cô chưa kịp hành động hay nói gì đã bị vòng tay nào đó từ phía sau bao trọn lấy mình đi thẳng về phía bàn ăn, nơi Lục Lâm Cổ, Giản Ngọc Thúy và Lục Hàn Liên đang ngồi trực chờ sẵn ở đó.

Có thể cảm nhận được Cố Minh Minh ngạc nhiên và tức giận đến cỡ nào. Cái bụng nhỏ của Cố Minh Minh có vẻ hơi nhô ra một chút, người ngoài nhìn vào có lẽ sẽ không nhận ra, chắc tại cô quá để ý...

Giản Ngọc Thúy nhìn thấy cô trong tay Lục Tiêu Bá lập tức tối đen mặt lại, bà buông đũa xuống nhìn cô như kẻ hèn hạ.

"Cô dám xuống đây?"

"Tại sao không?" Lục Tiêu Bá nhanh miệng lên tiếng, giọng nói lạnh hơn băng.

"Bác gái. Chuyện này là sao? Bác phải làm chủ cho cháu. Bác quên cháu còn đứa bé trong bụng sao? Bác gái!" Cố Minh Minh chạy nhanh đến bên chân Giản Ngọc Thúy, gương mặt đáng thương giàn giụa nước mắt, không quên đưa tay xuống bụng xoa xoa.

Lục Hàn Liên ngồi gần đó không khỏi ngán ngẩm lắc lắc đầu. Đóng kịch cho ai xem chứ? Có lẽ chỉ có mẹ cậu là tin cô ta.

Lục Lâm Cổ hắng giọng cắt đứt âm thanh khó chịu phát ra từ Cố Minh Minh.

"Ngồi xuống đi." Giọng ông cương nghị, thần sắc nghiêm khắc nhưng nhìn cô một cách tinh tế, không giống như Giản Ngọc Thúy khi nhìn cô.

"Vâng." Cô bình thản đáp trả rồi kéo ghế ra ngồi xuống. Mặc kệ Lục Tiêu Bá bên cạnh vẫn đứng im không ai nhắc nhở dùng bữa.

Cố Minh Minh căm hận nhìn Tô Hiểu Du, tay siết lấy nhau thật chặt, răng nghiến ken két vào nhau. Chân vẫn quỳ dưới đất còn mắt đã đỏ lên chứa vào mạch máu ghê gớm.

"Bác...bác à." Cô ta không chịu bỏ cuộc lại quay sang lay lay chân Giản Ngọc Thúy.

"Haizz. Chuyện này..." Bà biết nói sao khi mọi chuyện này xảy ra đều do con trai bà chứ không phải do Tô Hiểu Du đây? Không nhầm con trai bà còn bắt giam chú rể ở nơi nào đó rồi. Chuyện này không biết giải quyết ra sao.

Cố Minh Minh nhéo mi tâm nhìn Giản Ngọc Thúy, thái độ này của bà ta là sao chứ?

"Hừ, sao con có thể ngồi ăn với cô ta được chứ? Nhìn người con yêu ngồi bên cạnh chăm sóc cho cô ta còn con thì ngồi đây xem họ tình ái ư? Thưa hai bác, con về trước!" Cố Minh Minh đứng bật dậy nhìn chăm chăm Tô Hiểu Du, trong khi đó cô vẫn thản nhiên nhìn Cố Minh Minh, mặt không một chút cảm xúc.

"Minh Minh!" Giản Ngọc Thúy sốt ruột nhìn bóng lưng nhỏ của Cố Minh Minh rời xa sau cánh cửa.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,253
Điểm cảm xúc
5,962
Điểm
113
Chương 159: Hỏi thăm gia thế
"Nó đi rồi." Nhìn Giản Ngọc Thúy vẫn nuối tiếc nhìn xa xa Lục Lâm Cổ lên tiếng khá tan bầu không khí khó chịu.

Giản Ngọc Thúy cắn môi nhìn Tô Hiểu Du vẫn đang ngồi im bặt không nói năng gì, Lục Tiêu Bá đứng bên cạnh như tượng tạc.

"Còn không ngồi xuống?" Lục Lâm Cổ chậm rãi nhắc nhở Lục Tiêu Bá.

Anh nhíu mi tâm nhìn xuống. Ngồi đâu? Ngồi chỗ nào đây? Tô Hiểu Du ngồi giữa Lục Lâm Cổ và Lục Hàn Liên, anh chen vào đâu chứ?

Đột nhiên anh di chuyển ánh mắt đầy sát khí vào Lục Hàn Liên vẫn đang cầm sẵn trên tay chiếc nĩa bạc.

"Ý gì đây?" Lục Hàn Liên bất mãn nhìn anh như thể đoán ra được ý định của anh. Biểu cảm nhất quyết không đổi chỗ.

Lục Tiêu Bá nhướng mày nhìn Lục Hàn Liên, còn dám không hiểu gợi ý của anh sao? Thằng trời đánh này dám làm vật cản giữa anh và Tô Hiểu Du?

"No no! Em đến đây trước!" Lục Hàn Liên bĩu môi rồi hất mặt quay đi.

"Ực." Lục Tiêu Bá nuốt cục tức xuống lườm Lục Hàn Liên một cái.

Tô Hiểu Du phía trước có thể cảm nhận nguồn tần suất lạnh băng từ phía sau đột ngột tỏa lên khiến cô cũng đoán được Lục Tiêu Bá đang tức giận.

Lục Lâm Cổ hiểu con trai ông hơn ai hết. Ông tặc lưỡi thầm rồi đứng dậy chuyển chỗ sang phía đối diện Tô Hiểu Du và Lục Hàn Liên.

Lục Tiêu Bá thấy vậy liền vui trở lại. Anh kéo ghế ngồi xuống cạnh cô, cẩn thận lau chiếc nĩa và đũa cho cô.

Giản Ngọc Thúy nhìn cảnh tượng trước mắt có chút động lòng, hai đứa nó quả rất đẹp đôi đấy chứ.

Sau đó bà lại nhớ đến Cố Minh Minh, người lẽ ra phải ngồi vào vị trí Tô Hiểu Du bây giờ.

"Thật chả ra làm sao." Bà ném lại một câu khinh thường vào mặt Tô Hiểu Du.

Tô Hiểu Du vẫn lạnh nhạt, im lặng đợi Lục Tiêu Bá cắt xé thịt cho cô.

"Cháu là Tô Hiểu Du?"

Cô ngẩng đầu lên nhìn phía chính diện, Lục Lâm Cổ đang hỏi cô sao?

"Vâng." Cô gật đầu.

Lục Lâm Cổ gật đầu tán thưởng. Sau đó ăn một miếng thịt ngon lành.

Lục Hàn Liên bên cạnh cô cũng không để ý cho lắm, cậu tập trung vào bữa ăn của mình, còn Lục Tiêu Bá lại cong cong khóe miệng. Anh biết Lục Lâm Cổ đã thích cô rồi.

"Bố mẹ cháu làm gì?" Lục Lâm Cổ tiếp tục cất tiếng hỏi han.

Tô Hiểu Du không quen cho lắm cảm giác mới lạ này, miệng cười trí trá.

"Mẹ cháu là diễn viên. Bố cháu là cảnh sát." Cô điềm đạm trả lời, bởi đối với Lục Lâm Cổ cô thấy ông dễ dàng hơn nhiều so với Giản Ngọc Thúy.

Lục Tiêu Bá và Lục Hàn Liên đều bất ngờ trước câu trả lời của cô. Nhất là Lục Tiêu Bá, anh không nhớ là cô có gia đình? Ở với nhau rất lâu nhưng vì công việc bận rộn, thêm phần hai người không tìm hiểu về gia cảnh và thân thế của nhau nên anh không hề biết bố mẹ cô lại là người có tầm ảnh hưởng với công chúng như vậy.

Giản Ngọc Thúy kinh ngạc nhìn Tô Hiểu Du như soi xét lại toàn bộ.

"Ồ, mẹ cháu là diễn viên sao? Mẹ cháu tên gì vậy?" Lục Lâm Cổ hứng thú hơn nhiều.

"Mẹ cháu là Đường Tịnh." Cô cười cười khi nhắc đến người mẹ của mình.

"Cái gì? Ý chị là Đường Tịnh, diễn viên luôn đứng đầu các giải thưởng trong nước và là diễn viên đề cử xuất sắc nhất ở Hollywood?" Lục Hàn Liên chố tròn mắt, quay sang hỏi cô theo cách không thể tin nổi.

Cô không nói gì chỉ gật đầu.

"Sao anh không biết chuyện này?" Lục Tiêu Bá nhìn cô chòng chọc, ánh mắt đầy nộ khí, đôi chân mày càng nhíu chặt vào nhau.

"Mẹ cháu trẻ vậy sao?" Lục Lâm Cổ chen giữa lời nói Lục Tiêu Bá, tren môi cũng là nụ cười tươi. Cô đoán không nhầm Lục Lâm Cổ chính là fan ruột của mẹ cô chăng?

"Mười chín tuổi mẹ cháu lấy chồng. Hai mươi tuổi có cháu." Tô Hiểu Du hơi xấu hổ khi nhắc đến chuyện này, liệu có xấu hổ không khi họ biết mẹ cô lấy chồng sớm?

"Ồ. Nhìn cô ấy rất trẻ, giống như thiếu nữ vậy." Lục Lâm Cổ bật cười.

Giản Ngọc Thúy nghe xong như bị đổ cái hũ giấm vào mặt, hung hăng liếc Tô Hiểu Du một cái.

"Có gì ghê gớm?" Bà ta hằn giọng.

"Gia đình cháu có mấy anh chị em?"

Lục Lâm Cổ cứ tiếp tục hỏi thăm và gia cảnh của cô không ngừng nghỉ khiến cô rất khó xử. Tại sao ông lại hỏi kĩ càng như vậy chứ?

"Dạ dưới cháu có một em gái nhỏ hơn cháu năm tuổi." Cô ảm đạm, đôi mi cong khẽ lay lay.

Lục Tiêu Bá và Lục Hàn Liên lại tiếp tục được phen sốc vô cùng. Cô có cả em gái? Kém hơn năm tuổi? Đây kà trùng hợp hay duyên số đây! Lục Hàn Liên chẳng phải cũng ít hơn Lục Tiêu Bá năm tuổi sao? Vậy thì em của cô ít hơn Lục Hàn Liên một tuổi.

Lục Hàn Liên nghe lập tức cười tà. Tay huých huých vào Tô Hiểu Du.

"Này, em chị học ở đâu thế?"

"Lục Hàn Liên!" Giản Ngọc Thúy nhìn bộ dạng hứng thú của Lục Hàn Liên lập tức cắt ngang. Lục Tiêu Bá đến với cô ta đã quá là sai trái rồi, bây giờ thêm cả Lục Hàn Liên đâm vào em gái Tô Hiểu Du có mà loạn.

"A, mẹ đừng thế. Con chỉ hỏi chút thôi." Cậu thu lại nụ cười, tặc lưỡi tiếp tục ăn thức ăn trên đĩa.

Chỉ thấy Lục Lâm Cổ rất hài lòng về các câu trả lời của cô, tuy nhiên Lục Tiêu Bá bên cạnh lại không hề như vậy. Anh quả thực rất tức giận khi bị cô giấu diếm những chuyện này lâu như vậy.

"Ăn nhiều chút." Anh đẩy đĩa thịt sang bên cô, đặt nĩa vào tay cô rồi ra lệnh.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top