Lượt xem của khách bị giới hạn

[Truyện ngắn] Vòng tròn - Septvn

[Truyện ngắn] Vòng tròn - Septvn

Septvn

Tác giả
Tham gia
27/8/22
Bài viết
54
Điểm cảm xúc
132
Điểm
33
VÒNG TRÒN
8207de1bd4bc0b1f531ba040b37f5fcb.jpg

Tác giả: Septvn
Thể loại: Hiện đại
Độ tuổi: 13+
Link thảo luận/ Góp ý: Bấm vào đây
Mẹ lại về trong cơn say khướt. Công việc và bạn bè khiến mẹ dành thời gian nhiều hơn gia đình. “Gia đình” – tôi không biết có được gọi như thế không khi chỉ có mẹ và tôi, và rất ít khi mẹ chịu nói chuyện với tôi.

Mẹ ghét tôi! Có lẽ tình cảm mẹ dành cho tôi là ghét hơn là yêu thương. Vì tôi không có cha. Vì cha bỏ tôi đi khi tôi vẫn còn trong bụng mẹ. Vì cha tôi đã bỏ rơi mẹ. Vì tôi chỉ là kết quả của mẹ sau những sai lầm. Nếu mẹ ghét tôi như thế sao mẹ không bỏ tôi ngay khi tôi chỉ mới là một nhau thai. Tại sao mẹ giữ tôi lại để rồi không ban phát cho tôi dù chỉ một chút tình thương ít ỏi.

Cả tuổi thơ tôi ám ảnh bởi tiếng “con hoang”. Mẹ không như những người mẹ khác, nói dối tôi rằng cha đi làm xa, hoặc những lí do đại loại như thế. Ngay từ lúc tôi còn chưa biết suy nghĩ, mẹ đã lạnh lùng nói rằng tôi không có cha. Lời của mẹ vẫn luôn văng vẳng bên tai cho đến khi tôi đủ lớn để hiểu rằng không có đứa trẻ nào không có cha, chỉ là cha đã rời bỏ mẹ con tôi!

Gần bốn mươi, mẹ không hề già. Trái lại mẹ đẹp mặn mà đúng nghĩa gái một con. Mắt mẹ long lanh, tóc mềm và đôi môi căng tràn sức sống. Tôi đọc được sự say mê trong mắt của những người đàn ông hay lui đến nhà. Cũng có khi họ ngủ lại qua đêm. Sau những cuộc vui như thế, tôi lại thấy mẹ cười ngặt nghẽo với những cốc rượu mạnh trong tay.

Tôi đã từng ghét mẹ. Nhưng giờ tôi lại thấy thương cho mẹ nhiều hơn. Tôi không thương như một đứa con thương yêu mẹ mình. Tôi thương mẹ như một con người thương hại cho một con người.

Gia đình ngoại cũng không ưa gì tôi. Dì út thường đay nghiến:

- Nếu mày giống mẹ mày còn đỡ. Đằng này…

Phải, tôi không giống mẹ, tôi giống cha hơn – mọi người đều bảo thế. Và tôi cũng không tài nào giỏi giang, xinh đẹp như mẹ được. Tôi có gì? Một gia đình không ra gia đình. Một người mẹ không thương yêu tôi. Bạn bè trong lớp, nghèo hơn tôi thì ganh ghét tôi giàu; giàu hơn tôi thì tẩy chay tôi vì tôi quê mùa và chẳng chịu chơi. Tiền mẹ cho tôi không dám dùng. Cứ mỗi lần cầm số tiền ấy mua một thứ gì tim tôi như thắt lại. Chín tuổi, tôi tập cho mình thói quen không ăn vặt và dành dụm hết mức có thể. Mẹ đẹp – tôi xấu. Mẹ thành đạt – tôi như đứa trẻ bụi đời!

***
Tôi giúp mẹ thay quần áo và lấy khăn lau mặt. Mẹ trong cơn say vẫn làu bàu những câu vô nghĩa. Quá mệt mỏi, mẹ ngủ ngay sau đó. Đắp chăn cho mẹ xong, tôi trở về phòng. Không hiểu sao nước mắt tôi lại rơi. Cứ ngỡ cảm xúc trong tôi đã chai sạn từ lâu lắm rồi… nhưng khóc cũng tốt, ít nhất sau đó tôi thấy nhẹ nhõm hơn phần nào.

Tôi đã từng muốn chấm dứt cuộc đời mình… và tôi đã làm như thế thật. Mười hai tuổi tôi đâm đầu vô xe buýt, nhưng lần đó tôi chỉ bị gãy chân. Mười bồn tuổi tôi uống thuốc ngủ, được phát hiện kịp thời nên tôi cũng không sao. Lúc mẹ vô bệnh viện thăm tôi, không có những cử chỉ săn sóc, không có lời thăm hỏi. Thay vào đó chỉ là một sự giận dữ:

- Con muốn gì? Con muốn mẹ làm gì? Hay mẹ chết đi cho con vừa lòng?

Tôi không dám làm gì nữa. Tôi biết nếu mẹ xảy ra chuyện gì tôi cũng không được yên ổn. Mẹ sinh ra là để yêu thương, còn tôi sinh ra là minh chứng cho lần duy nhất mẹ bị phụ bạc. Và nhất là, tôi hiểu, chú cần mẹ rất nhiều!

Chú cũng như bao nhiêu người đàn ông khác, yêu mẹ đắm say. Chỉ khác là những người kia đến rồi đi, chú vẫn kiên trì ở lại. Những người kia, ít ỏi cũng được mẹ ban phát một đêm vui trong khi với chú mẹ chẳng nở lấy một nụ cười. Nhưng chú vẫn lựa chọn yêu mẹ một cách mù quáng. Và chú cũng khác những người đàn ông kia, vì chú thật sự quan tâm tôi.

Tôi hai tuổi mẹ kiếm được việc làm. Chú vừa đi học, vừa tranh thủ lúc rảnh lại chạy qua nhà trông tôi. Lúc đó tôi nghịch ngợm, vẽ lung tung lên tập học của chú, chú giả vờ đánh đòn nhưng tôi khóc thật. Thế là chú cõng tôi đi mua kẹo sữa bò.

Bốn tuổi tôi có trận sốt cao. Nửa đêm thức dậy quấy khóc, chỉ có chú ở bên pha sữa, hát ru. Năm đó mẹ phải làm ca đêm để kiếm thêm tiền. Dĩ nhiên những chuyện đó tôi không nhớ, nhưng chú cứ hay nhắc đi nhắc lại những kỉ niệm giữa chú và tôi.

Sáu tuổi tôi vào lớp một. Chú nghỉ một buổi học để đưa tôi đến trường. Nhìn những bạn khác trong tay cha mẹ, tôi bật khóc ngon lành. Thấy thương chú không hiểu đang xảy ra chuyện gì, chỉ biết ẵm tôi lên dỗ dành. Chỉ cần như thế là tôi nín khóc ngay.

Tôi tám tuổi, mẹ được thăng chức nên bắt đầu bận bịu hơn. Chú cũng tìm được việc làm sau tốt nghiệp. Mẹ cho tôi tiền đi mua sách, tôi gọi cho chú. Hai chú cháu cùng nhau chọn từng cuốn vở, cây viết, cục gôm,… về đến nhà chú còn cặm cụi ghi cho tôi từng tờ giấy nhãn. Chú dạy cho tôi từng bài tập về nhà. Chú đón tôi sau những giờ tan trường bằng chiếc xe máy cũ.

Hai lần tôi tự tử cũng chỉ có chú kề bên. Chú ôm lấy tôi khóc rất nhiều. Tôi cũng khóc. Giá như chú đừng tốt với tôi thế này thì tôi đã đủ can đảm ra đi. Có thể chú chỉ xem tôi như bóng hình của mẹ. Nhưng tôi chấp nhận điều đó. Vì tôi biết trên đời này còn có một người yêu thương tôi. Và dù tôi sống chỉ để chú có thể nhìn thấy mẹ, tôi cũng bằng lòng.

Thiêu thân dù chết vẫn cứ lao đầu vào ánh sáng. Con người dù đau khổ vẫn lao đầu vào tình yêu. Người ta nói chú yêu mẹ tôi một cách mù quáng và bất chấp tất cả. Mặc kệ người khác xì xầm, chú vẫn lặng lẽ ở bên cạnh mẹ và tôi.

- Mẹ con vô tình thế, sao chú không tìm hạnh phúc khác cho mình?

Một lần tôi hỏi, chú chỉ xoa đầu tôi, mỉm cười:

- Yêu là không có lí trí đâu bé con ạ. Nếu con yêu thật lòng thì chỉ cần cho đi cũng đã là hạnh phúc rồi!

Chú từ một nhân viên bình thường cũng phấn đấu lên vị trí giám đốc để theo kịp mẹ tôi. Và giờ chú có địa vị lẫn tiền bạc… nhưng tình yêu của mẹ thì chú mãi mãi không có. Những món quà chú tặng, dù rẻ hay đắt, dù chứa cả tâm tư cũng không khiến mẹ nở nụ cười. Tôi thấy tội cho chú… và cũng tội cho mình.

Chú yêu mẹ - dù mẹ không đáp lại chú vẫn có thể hiên ngang yêu mẹ. Còn tôi yêu chú – vĩnh viễn chôn sâu tận đáy lòng.

Nhìn mẹ cười cợt với những người đàn ông khác, tôi càng thương cho chú. Nhìn chú đau vì mẹ, tôi lại đau vì chú gấp ngàn lần!

***
Mẹ tôi không hề hạnh phúc. Mẹ đến với những người đàn ông kia chỉ là để trả thù. Mẹ thù cha, mẹ thù đàn ông. Nhưng mẹ không hề thù chú. Giờ thì tôi hiểu tại sao chú có thể kiên nhẫn đến như vậy. Cũng do chú hiểu mẹ. Mẹ dù ghét mọi người nhưng mẹ không ghét chú. Tôi chỉ không biết, đằng sau đôi mắt đẹp lạnh lùng, mẹ có yêu chú hay không? Sự thật chắc chỉ có mẹ mới biết, còn những gì chú nghĩ, tôi cho đó là niềm tin.

- Chú có biết cha con không? – Tôi hỏi.

- Chú biết? Con muốn tìm cha à? – Chú ngạc nhiên.

- Nếu có người phải tìm thì chính cha tìm con. Con chỉ muốn biết con giống cha đến mức nào thôi.

- Ừm… giống đến mức nhìn vào liền có thể nhận ra là cha con.

Chú cười xuề xòa cho qua chuyện. Tôi nhìn chú rồi lại bâng quơ:

- Chú có ghét con không?

- Sao con hỏi vậy?

- Vì cha con mà chú không có được tình yêu của mẹ. Vậy mà con lại giống cha. Nếu gương mặt con có thể thay đổi, con sẽ không ngần ngại thay đổi đâu. Dù nó có thể xấu xí hơn cả bây giờ.

- Con xinh đẹp lắm! Làm sao chú có thể ghét một cô bé xinh đẹp như con được. Con đừng suy nghĩ nhiều quá.

Tôi đặt tay lên ngực trái của chú một lúc thật lâu. Chú hơi bất ngờ nhưng lại để yên. Rút tay lại, tôi nói:

- Con đã lấy hết niềm đau của chú, nên từ giờ chú phải thật vui vẻ. Con tin mọi điều tốt đẹp sẽ đến với người chân thành, có phải không chú?

Chú gật đầu. Tôi không biết chú có thật sự vui. Và tôi cũng chẳng còn nhỏ để ôm lấy chú như xưa. Tôi chỉ có thể nhìn chú, âm thầm ở bên chú và chú thì như thế với mẹ tôi.

***
- Cậu thôi cái tình yêu đó đi. Cậu nhỏ hơn tôi và giữa chúng ta cũng không thể là tình yêu.

- Ừm… không yêu cũng được. Nhưng hãy để tôi ở bên cạnh chị, như vậy là đủ rồi…

- Sao cậu không ghét tôi? Cậu có biết cậu như thế tôi khó chịu lắm không?

Chú không nói gì, lẳng lặng ôm lấy mẹ. Mẹ khóc tức tưởi trong lòng của chú. Nghe lén là không tốt nhưng hôm đó tôi đã không kiềm chế được bản thân mình. Suốt đêm đó, mẹ dựa vào vai chú, hai người ôn lại kỷ niệm xưa. Trong ánh sáng yếu ớt, tôi thấy chú khẽ hôn lên những giọt nước mắt còn đọng trên mi của mẹ.

Tôi mỉm cười, không biết hai bàn tay đã ướt đẫm nước mắt của chính mình!
 
Sửa lần cuối:
Top