'Thầm Thương' mặc dù Chúc Minh đã đọc nhưng đó không phải là hồi kết của nó vì khi cậu đọc Nhiễm Đồng Đồng chỉ mới viết được nửa bộ, về sau tâm trạng cậu sa sút nên cũng không chú ý đến nó nữa.
Chỉ là nghĩ đến kết cục của Chúc linh mà mình phải cứu vãn Chúc Minh cũng có chút đau đầu, Ưu Phương khó đối phó hơn cậu nghĩ, nhất là lúc này số tuổi hiện tại của cậu là mười lăm, hoàn toàn khác với thiết lập mười tám mới gả cho Ưu Phương kia.
Dù Ưu Phương mang danh một con tin nhưng Chúc Minh cũng biết rõ quyền lực mà Ưu Phương nắm thật sự rất nhiều. Lúc đầu khi Chúc Đồng Đồng 'hack' thế này cho Ưu Phương cậu đã thấy không được rồi, bây giờ còn vào tay người ta, cảm giác thật đúng là không dễ chịu chút nào mà.
Từ lúc tỉnh lại tới giờ đã qua một ngày một đêm rồi Ưu Phương vẫn không có động tĩnh chút nào, Chúc Minh có chút chán liền giật dây Kỳ Nhã tìm nam trang cho mình.
Dù khuôn mặt hiện giờ của Chúc linh vẫn rất yêu nghiệt cậu cũng không sợ phải ló mặt ra đường, không phải có nón vành sao? Còn không sợ không che được mặt!
Nói vậy Chúc Minh còn tốn hết mười lăm phút sử lý khuôn mặt mình, bề ngoài vốn trắng nõn ngọc ngà bị cậu biến đen một màu, chân mày lá liễu cậu lại tô lên một tần nhìn như hai con sâu róm, đến khi nhìn đến màu môi của mình Chúc Minh mới phân vân không biết làm sao, làm thế nào cũng không che được màu môi không huyết sắc của mình. Nếu làm quá thì cần giả trang làm gì, làm lợt quá lại không được.
"Công tử, cái này cậu thấy thế nào?"
Kỳ Nhã cầm một chiếc quạt xếp đưa qua, nhìn thấy nó Chúc Minh có hơi bất ngờ - Dạ Nguyệt, đây là tên cây quạt.
Dạ Nguyệt vốn là của Chúc Đồng Đồng, cũng bởi vì một lần tình cờ cải trang dạo phố mà gặp được Ưu Phương, lần đó là lần đầu gặp gỡ chính thức của hai người trước khi hôn ước được ban xuống.
Dạ Nguyệt có thân đen tuyền, trên quạt vẽ một cảnh đêm ở dưới đáy hồ, bóng trăng dưới dáy nước cùng với bóng người tạo nên tương phản. Lúc diễn tả Dạ Nguyệt Nhiễm Đồng Đồng con mất mấy ngày vẽ bản mẫu đăng lên phần một tả, làm sao Chúc Minh không nhận ra được chứ.
"Đồ của tỷ tỷ, vì sao ở chỗ ngươi".
"Là Thập công chúa đưa, nói khi nào công tử ra ngoài thì có thể cầm đến!"
Chúc Minh vẫn không hiểu vì sao Chúc Đồng Đồng lại đưa Dạ Nguyệt cho cậu, cần lấy nó sau đó hai người mới rời khỏi phủ.
Kỳ Nhã chưa bao giờ rời khỏi cung nên có chút liếc ngang ngó dọc, ngược lại Chúc Minh bình tĩnh hơn, bối cảnh ở đây cậu gần như quen thuộc. Nếu 'Thầm Thương' là Nhiễm Đồng Đồng viết thì cậu được cô chuyển nhượng bản quyền truyện tranh, làm sao lại không biết cho được.
Hai người vốn chỉ là muốn đi dạo phố một vòng thì trở về, không nghĩ tới đi đến một góc đường lại nghe thấy tiếng trẻ con khóc rất là thương tâm, nên mới vòng đến chỗ đó xem.
Một đám người bao quanh chỗ đó, Kỳ Nhã thật ra không muốn vào lắm mà công tử nhà mình cố chấp thế nào cô biết rất rõ, chỉ có thể tìm cách giúp Chúc Minh tiến vào.
Đứa bé ngồi dưới đất khoảng năm tuổi mặt mày lắm lem, quần áo rách nát, khóc cực kỳ thương tâm. Trước mặt có một lão nhân nằm trên mặt đất hiện trạng cũng không khá hơn chút nào, rõ ràng chưa chết nhưng cũng là dạng hấp hối khó có thể cứu được.
Trên ngực đứa bé có treo một tấm biển nhỏ, đề biển 'Bán thân cứu ông' nét chữ có thể nói là hoa mỹ.
Nhóc này rõ ràng nhìn cực kỳ chực vật, lại có chút đen đúa nhưng cũng không thể không nói nó nhìn cũng rất mũm mĩm, khiến người nhìn yêu thích.
Rõ ràng trước khi Chúc Minh tới đã có mấy người phú quý muốn nhận đứa bé, chỉ là nó vẫn không ngừng khóc muốn đưa ông mình cùng theo, họ làm sao có thể đồng ý chứ.
"Nhóc chỉ đồng ý khi ta cứu ông khỏe mạnh có phải không?"
Chúc Minh ngồi xuống đưa tay lau đi bộ mặt lắm lem của cậu nhóc, cũng lau đi khóe mắt vẫn không ngừng rơi lệ kia, nhẹ nhàng hỏi.
Cậu bé vốn dĩ cũng đang khóc liền hơi ngừng lại, ngước nhìn người đang lau mặt cho mình, cảm nhận sự ôn nhu của Chúc Minh mang lại, cậu nhóc liền gật đầu.
Chúc Minh không nói nhiều liền bế đứa bé lên, rõ ràng thân thể cậu vừa mới khỏe lại vốn đã không tốt, cùng với thân hình mảnh khảnh ôm cậu bé liền có chút chật vật, Chúc minh vẫn là không buông tay.
Kỳ Nhã cũng tính là hiểu công tử nhà mình, nhờ mấy nam nhân xung quanh đưa ông cụ kia đi đến hiệu thuốc gần nhất.
Sức khỏe của ông cụ có lẽ chỉ chờ ngày chết thôi, mọi người không hiểu vì sao người thiếu niên này lại cố chấp đến như vậy, tốn tiền vì hai người không quen biết thật sự không đáng. Có lẽ chỉ có Chúc Minh biết, khi nhìn thấy đứa bé này cậu lại nhớ đến mình trước đây, chỉ là cậu bé này có ông, còn có người thân để nương tựa, không giống như cậu chỉ cô độc lẻ loi trên đời này, bởi thế nếu có thể Chúc Minh không muốn cậu nhóc này phải mồ côi giống mình.
"Ông cụ mang nhiều chứng khác nhau, lại thêm tuổi cao sức yếu, chống đỡ đến bây giờ đã là cực hạn rồi, công tử không nên phí công thì hơn".
Đại phu bắt mạch cho ông cụ có chút bất lực, hiện trạng của ông còn nặng hơn so với lời nói ra, ông ta đã nói giảm rất nhiều rồi.
"Thật sự không có cách nào cứu nữa sao?"
"Có thì có, chỉ là thứ đó quá hiếm, trên Ly Quốc hiện tại không có mấy nhánh, công tử nên từ bỏ đi thì hơn!"
"Hồi Hồn Thảo?"
"Đúng là nó!" Đại phu nghiêm cẩm trả lời câu này liền không nghĩ nhiều, chỉ là khi nhìn qua thấy ý cười trên khóe môi Chúc Minh ông liền cảm thấy có chỗ nào không đúng, đến khi nhe chúc Minh nói tiếp ông liền biết mình lỡ lời thế nào.
"Những người muốn có nó thật không ít nhỉ, ông nghĩ tôi sẽ vì một người qua đường mà giao ra Hồi Hồn Thảo, nghĩ cũng đừng nghĩ tới".
Nói rồi Chúc Minh quay sang cậu nhóc nãy giờ vẫn ngồi trên đùi mình, ngắt mũi nhóc một cái xong mới ẵm cậu bé đi ra cửa, chỉ để lại một câu.
"Phiền Phương đại phu đưa ông cụ đến Vĩnh Nghi phủ, lúc đó ta sẽ thanh toán luôn tiền khám lúc này, nhưng tiền đề là ông cụ vẫn còn sống".
Đợi Chúc Minh đi rồi Ưu Phương bước từ một góc phòng ra, có chút đăm chiêu nhìn theo bóng lưng cậu, Phương đại phu nhìn biểu tình này của hắn cũng không dám ngẩn đầu lên.
"Không phải lỗi của ông, cậu ta chỉ là quá thông minh mà thôi!"
Ưu Phương định rời khỏi, khi đi ngang qua lại chú ý vào mép giường, nơi đó có dấu máu vẫn chưa khô, một màu đen sẫm nếu không nhìn kỹ cùng với mùi của nó sẽ không nghĩ đây là vết máu.
Ưu Phương nhớ lúc nãy cậu hình như có ho một lần liền dùng tay che miệng, sau đó lại vịnh vào mép giường này, trong lòng hắn không khỏi có chút khó chịu, cảm giác này làm hắn muốn phát điên. Rõ ràng hắn ghét cậu đến thế vì sao còn đau lòng vì cậu chứ.