Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Xin Hãy Buông Tay Em - Bạch Diệp

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Ngôn tình] Xin Hãy Buông Tay Em - Bạch Diệp
Tham gia
17/6/22
Bài viết
9
Điểm cảm xúc
14
Điểm
3
Tên Truyện: XIN HÃY BUÔNG TAY EM
Xin hay buong tay em.jpg

Tác giả: Bạch Diệp (Yue0
Thể loại: Ngôn tình
Số chương: 134 chương + 5 ngoại truyện
Tình trạng sáng tác: Hoàn thành
Nguồn đăng: Enovel​

Giới thiệu nội dung:
Hạ Linh yêu một người không yêu mình, anh chỉ luôn nhớ nhung đến người em gái sinh đôi của cô. Cuộc hôn nhân gượng ép này từ lúc bắt đầu đã sai rồi, cô cũng sai khi yêu anh quá nhiều, đến nỗi đánh mất cả bản thân.

Trần Đình Vũ lạnh nhạt với cô suốt hai năm từ sau khi đám cưới, muốn làm vậy để cô chủ động ly hôn, thế nhưng khoảnh khắc cô rời khỏi thế giới của anh, trong lòng như có thứ gì vụn vỡ.

"Anh là người muốn kết thúc cuộc hôn nhân này mà? Đình Vũ, em đã thử níu kéo, em đã cố hết sức để duy trì mối quan hệ của chúng ta nhưng anh thì ngược lại."

Anh không tin tưởng cô thì tiếp tục như vậy có ý nghĩa gì đâu?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,897
Điểm cảm xúc
5,629
Điểm
113
Chương 1: Tình yêu mù quáng
"Buông em ra, Đình Vũ, anh say rồi!"

"Hạ Liên, Hạ Liên, anh rất nhớ em…"

Cả khuôn mặt Hạ Linh tái nhợt không còn một chút huyết sắc nào, cô đưa tay đẩy chồng ra, bờ môi run rẩy, giọng hơi khàn:

"Em đi lấy… nước giải rượu cho anh."

Trần Đình Vũ vươn tay giữ chặt eo của Hạ Linh, miệng thì liên tục gọi tên em gái cô, đâu biết rằng những lời này có thể tổn thương cô đến mức nào.

Bọn họ đã kết hôn được hai năm, Hạ Liên cũng ra nước ngoài bốn năm rồi, anh vẫn chưa quên sao? Nếu lúc đó biết trước sẽ thế này, cô nhất định, tuyệt đối sẽ không đồng ý với ông nội mà gả cho Trần Đình Vũ.

Tuy rằng Hạ Linh yêu anh, tận sâu trong đáy lòng muốn sống cùng anh đến bạc đầu giai lão nhưng mà trớ trêu thay anh chỉ nhớ đến người em sinh đôi của cô.

Hít sâu một hơi đè nén cảm giác đau lòng đang dâng lên, Hạ Linh kéo tay chồng ra. Cô hiện tại vẫn còn sốt nên rất mệt, không còn sức cùng anh dây dưa.

"Anh yêu em, đừng đi, đừng bỏ anh…" Trần Đình Vũ mơ hồ nói rồi kéo cô, lưu loát xoay người đặt cô xuống giường.

Hạ Linh giật mình không kịp phòng bị, bình thường anh rất ghét cô, mỗi bữa cơm đều chỉ ăn vội vàng rồi đi làm, chưa từng cho cô sắc mặt tốt. Bây giờ anh ôm cô là vì nhầm cô với em gái! Biết vậy… mà sao cô vẫn cố chấp, không muốn buông tay anh? "Mày đúng là con ngu." Hạ Linh cắn chặt môi rơi nước mắt, cả người chẳng còn chút sức lực nào.

Nhìn người đàn ông mình yêu với khuôn mặt đỏ bừng, hơi thở đầy mùi rượu, cô rõ ràng biết anh nhầm lẫn nhưng lại tự lừa dối mình, còn hỏi:

"Anh yêu em thật sao?"

"Yêu em, anh yêu em, Hạ…"

Hạ Linh nâng tay lên chạm vào môi Trần Đình Vũ, không cho anh nói tiếp, bởi vì cô không muốn nghe cái tên sắp thốt ra từ miệng anh. Cô yêu anh, yêu đến nỗi mù quáng!

Người đàn ông bất ngờ cúi đầu hôn lên môi của cô, tham lam tiến công rồi dùng lưỡi đảo một vòng trong miệng cô. Thơm quá, là mùi hoa hồng thoang thoảng! Trần Đình Vũ nửa tỉnh nửa mê nhìn khuôn mặt xinh đẹp dưới thân, lý trí nhanh chóng bị nhấn chìm bởi dục vọng.

Sáng hôm sau, Hạ Linh tỉnh dậy trước rồi lê thân mình đau nhức với đầy dấu hôn xuống giường, đầu óc cô quay cuồng giữa những mảng ánh sáng đủ màu. Cơn sốt vẫn chưa hạ sao? Hôm qua cô uống thuốc rồi mà!

Hạ Linh cố chống đỡ mà thu dọn bãi chiến trường trong phòng, lúc kéo ga trải giường, cô đẩy Trần Đình Vũ nhưng anh không hề tỉnh, ngủ rất sâu.

Giữa trưa hôm ấy, Trần Đình Vũ giật mình khi nhận được một cuộc điện thoại từ trợ lý. Anh bật dậy từ trên giường rồi nhìn đồng hồ, không ngờ đã trễ giờ làm.

Đầu Trần Đình Vũ đau như búa bổ, không biết tối qua làm sao về nhà được nữa. Hình như tối qua anh và Hạ Linh…

Đúng lúc anh đang suy nghĩ về chuyện đã xảy ra, Hạ Linh từ ngoài cửa bước vào, cô đặt nước và thuốc trong tay lên bàn, giọng khàn khàn nói:

"Em gọi anh hai lần nhưng không được, xin lỗi."

"Được rồi. Hôm nay cũng không có việc gì quan trọng lắm."

Trần Đình Vũ liếc mắt nhìn biểu cảm trên mặt Hạ Linh, cô vẫn dịu dàng như thường ngày, chu đáo chuẩn bị cho anh thuốc giải rượu. Nhưng mà, trông cô không được khỏe.

Ma xui quỷ khiến thế nào anh lại lên tiếng hỏi:

"Em bệnh à?"

Hạ Linh khựng lại trong thoáng chốc, miễn cưỡng nở nụ cười:

"Em bị sốt từ hôm qua."

"Uống thuốc chưa?"

Lâu lắm rồi mới được anh quan tâm, trong lòng cô không khỏi vui vẻ.

"Uống rồi mà chưa hết, lát nữa em đi mua thêm."

"Ừ." Sau khi lạnh nhạt nói chuyện với cô hai câu, Trần Đình Vũ đứng dậy đi rửa mặt, thay quần áo. Từ hôm qua anh đã báo với trợ lý mình sẽ đến trễ nhưng không ngờ là giữa trưa mới dậy, còn chút việc cần xử lý.

Hạ Linh cứ thập thò mãi ở cửa, cảm giác hơi mệt mỏi nhưng cô vẫn cố hỏi anh:

"Anh ăn cơm trước khi đi không?"

"Không cần đâu, tôi sẽ ăn ở công ty."

Vẫn như trước đây, nếu có thể tránh mặt cô thì sẽ tránh, vợ chồng bọn họ rất ít khi có cơ hội ngồi cùng bàn.

Sau đó, Trần Đình Vũ chẳng thèm nhìn Hạ Linh lấy một lần, cứ thế đi thẳng ra cửa.

Tầm hai giờ chiều, Trần Đình Vũ bỗng nhận được một cuộc điện thoại từ mẹ mình.

"Con làm chồng cái kiểu gì vậy hả? Sao không quan tâm sức khỏe của vợ mình thế? Hạ Linh ngất xỉu trong nhà đấy, mẹ vừa mới đưa con bé vào bệnh viện, con nhanh tới đây!"

"Con không phải bác sĩ, tới đó làm được gì?" Trần Đình Vũ trầm giọng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,897
Điểm cảm xúc
5,629
Điểm
113
Chương 2: Đau lòng
"Con không phải bác sĩ, tới đó làm được gì?" Trần Đình Vũ trầm giọng.

Mặc dù về lý thì Trần Đình Vũ nói vậy cũng không sai nhưng thân làm chồng, kể cả khi là chồng trên danh nghĩa thì anh vẫn nên đến xem vợ mình thế nào rồi mới đúng.

Mẹ của anh tức giận mắng:

“Thằng nhóc khốn kiếp này, nếu con không thích thì khi đó tại sao đồng ý cưới con bé làm gì hả?”

“Mẹ còn hỏi con sao?” Trần Đình Vũ nhíu chặt mày. “Người ép con cưới Hạ Linh là ba mẹ và ông nội, con không thích cuộc hôn nhân này.”

Ngay từ đầu Trần Đình Vũ đã nói với ba mẹ rằng không nên cưỡng ép anh, vậy mà họ vẫn khăng khăng một mực muốn trở thành sui gia với nhà họ Hạ!

“Con tính làm mẹ tức chết đúng không? Trước đây lúc hỏi con, con từng đồng ý rồi kia mà?”

Trần Đình Vũ thở dài, có chút không biết phải làm sao. Anh muốn cưới con gái nhà họ Hạ là đúng, khi mẹ anh nói về chuyện hôn ước anh đã rất vui mừng. Thế nhưng người anh yêu không phải Hạ Linh mà là Hạ Liên!

Dù anh và Hạ Liên chưa chính thức hẹn hò nhưng khi đó Hạ Liên từng nói yêu anh, anh tưởng rằng có thể cùng cô ấy về chung một nhà, nhân tiện hoàn thành di nguyện của ông nội. Ai biết Hạ Liên bất ngờ đổi ý và từ chối mối hôn sự này làm cho anh trở tay không kịp. Chung quy cũng vì ông nội đã già yếu, không biết còn sống được bao lâu nữa nên anh mới miễn cưỡng chấp nhận Hạ Linh.

Nhìn con dâu ngủ say li bì trên giường bệnh, hơi thở yếu ớt, bà Trần tức giận gắt lên:

“Mẹ không cần biết lý do là gì, bây giờ hai đứa đã cưới nhau rồi, vợ chồng hợp pháp, mày có nghĩa vụ và trách nhiệm chăm sóc con bé! Mày đến đây ngay cho mẹ! Con bé bệnh nặng như vậy mà mày không chú ý gì hết hả? May mắn hôm nay mẹ sang thăm nó, không thì nó chết ở xó xỉnh nào mày cũng không biết đâu đúng không?”

“Con đang bận.” Trần Đình Vũ không chờ mẹ nói thêm, anh bổ sung: “Chờ lát nữa xong việc con sẽ tới.”

“Mua cái gì ngon ngon tới cho con bé ăn, biết chưa?”

“Vâng.”

Con người Trần Đình Vũ rất kiệm lời, từ sau khi kết hôn với Hạ Linh xong thì tính tình càng trầm lắng hơn, bình thường ở nhà hai người họ cũng chẳng nói chuyện được mấy câu.

Miệng thì bảo sẽ đến thăm Hạ Linh và mua cho cô chút thức ăn nhưng Trần Đình Vũ bỗng nhận ra một điều, anh không hề biết cô thích cái gì! Cô và Hạ Liên là chị em sinh đôi, sở thích chắc sẽ giống nhau thôi? Trần Đình Vũ lái xe rời khỏi công ty vào lúc chiều muộn, trên đường đi mua đồ còn bị mẹ gọi điện thoại hối thúc một lần.

Lúc đến nơi, sắc mặt của mẹ anh cực kỳ tệ, thậm chí anh có ảo giác người bệnh là bà chứ không phải vợ anh.

Hạ Linh thấy Trần Đình Vũ xuất hiện cũng rất bất ngờ, hai mắt cô long lanh nhìn chằm chằm vào anh, sự vui vẻ khó giấu được hiện rõ trên mặt cô.

Trần Đình Vũ tự hỏi mỗi lần gặp anh cô cũng vui vẻ vậy sao?

“Mẹ, con tới rồi.”

Mẹ anh trừng mắt nhìn anh rồi hất cằm về phía Hạ Linh, ý bảo anh qua đó hỏi thăm vợ một chút.

Trần Đình Vũ máy móc kéo ghế đến bên cạnh giường, sau đó hỏi:

“Nghe nói em bị ngất? Đã khỏe hơn chưa?"

“Xin lỗi, em không nghĩ là sốt nặng như vậy, bây giờ ổn rồi.” Hạ Linh mỉm cười, không muốn làm anh lo lắng, sợ ảnh hưởng đến công việc của anh nhưng cuối cùng lại khiến anh phải đến tận đây.

Trần Đình Vũ không hiểu nổi người phụ nữ này, tại sao hai năm qua anh đối xử với cô như người dưng xa lạ mà cô có thể chịu đựng được, hơn nữa ở trước mặt anh luôn là một người vợ hiền, chưa từng nổi giận với anh.

Nói thật, cái bóng của Hạ Liên trong lòng anh thật sự quá lớn, hai khuôn mặt của chị em họ lại giống nhau như đúc nên mỗi lần nhìn thấy Hạ Linh, anh cảm thấy rất kỳ quặc.

Trong lúc hai người nói chuyện, bà Trần mở túi cơm ra chuẩn bị lấy cho con dâu ăn thì sững sờ, bà buột miệng:

“Đình Vũ, con mua cháo hải sản làm gì, hai phần cơm cũng có tôm thì sao Hạ Linh ăn được?”

Nụ cười trên môi Hạ Linh ngay lúc ấy biến mất thật nhanh, tuy chị em họ là song thai nhưng không phải cái gì cũng giống nhau, Hạ Liên thích ăn tôm còn cô ngược lại… Cô dị ứng với tôm! Chẳng lẽ đến điều này mà Trần Đình Vũ cũng chưa hề để ý sao?

Trái tim bỗng chốc trở nên rét buốt, bàn tay giấu dưới chăn siết chặt đến nỗi móng tay cắm sâu vào trong da thịt cô.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,897
Điểm cảm xúc
5,629
Điểm
113
Chương 3: Tôi không yêu Hạ Linh
Trần Đình Vũ nghe đến đấy thì cũng hiểu được phần nào, anh không phải người ngu, hẳn là Hạ Linh dị ứng với tôm rồi. Giờ nghĩ lại, mặc dù cô luôn nấu những món anh thích nhưng chú ý một chút thì sẽ phát hiện ra ngay, anh chưa từng nhìn thấy tôm trong thực đơn bao giờ.

“Xin lỗi, con không biết.” Trần Đình Vũ nói: “Để con gọi đồ bên ngoài.”

Hạ Linh cúi đầu nhìn chằm chằm vào tấm chăn trên người, giấu đi nỗi buồn trong ánh mắt. Cô sắp không khống chế được cảm xúc của mình nữa rồi, cảm giác đau đớn như bị ai xé rách tim gan này thật khó chịu!

Bọn họ là vợ chồng, chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa nên hiển nhiên chuyện cô thích cái gì, ghét cái gì Trần Đình Vũ sao có thể biết chứ? Trần Đình Vũ vừa mới cầm điện thoại lên ấn mua một phần cơm mới thì trợ lý nhắn tin bảo anh sắp đến giờ hẹn với đối tác, anh chỉ có thể nói:

“Mẹ, con đi trước đây.”

“Mới tới chưa được ba mươi phút mà mày đi đâu vậy?”

“Buổi tối có hẹn với khách hàng.”

Nghe anh nói vậy, Hạ Linh giữ tay mẹ chồng rồi khuyên bảo:

“Không sao đâu mẹ, anh ấy đến thăm con là được rồi, công việc quan trọng hơn mà.”

Bà Trần không ngờ con trai mình lại là loại người vô tâm vô tình như vậy, cũng nhờ con dâu ngăn cản bà mới không nổi điên lên chửi con trai.

“Nhìn Hạ Linh đi, con bé hiểu chuyện biết bao nhiêu, vậy mà mày không biết trân trọng.”

Trần Đình Vũ nói với bà, cũng thể hiện rõ thái độ của mình trước mặt Hạ Linh:

“Người ta chỉ trân trọng những thứ quý giá, quan trọng với mình.”

Câu này chẳng khác gì nói đối với anh, sự tồn tại của Hạ Linh không quan trọng.

Hai năm đã là một khoảng thời gian rất dài rồi, anh hy vọng Hạ Linh từ bỏ, như vậy sẽ tốt cho cả hai hơn. Anh vẫn luôn giữ thái độ lạnh nhạt với cô là vì muốn cô chủ động nói ly hôn, thế nhưng cô kiên trì hơn anh nghĩ.

Trần Đình Vũ vì áp lực từ cha mẹ nên rất khó chủ động chia tay với Hạ Linh. Ở bên cạnh anh cô không hạnh phúc, cô không nhận được tình yêu đâu.

Những lời nói của Trần Đình Vũ như mang theo dao, cứa từng nhát từng nhát lên trái tim đã đầy rẫy vết thương của Hạ Linh. Cô nhắm mắt giả vờ như không nghe thấy gì, bên ngoài vừa có tiếng đóng cửa, nước mắt liền rơi xuống như mưa trên gò má cô.

Bà Trần vẫn còn trong trạng thái ngơ ngác, chờ bà phản ứng lại được thì con dâu đang ôm đầu gối, vùi mặt vào đó, vai run run.

“Ôi, Hạ Linh, con đừng nghe thằng nhóc đó nói mấy câu vớ vẩn! Con là một cô gái tốt, nó, cái thằng nhóc đó thật là…”

Hạ Linh biết rõ Trần Đình Vũ không yêu mình, vậy cô nhẫn nại vì cái gì chứ? Cô cũng chẳng rõ nữa, có lẽ tận sâu trong lòng cô luôn mong chờ dù chỉ có một tia hy vọng mong manh. Cô tin rằng sự cố gắng, nỗ lực mỗi ngày của mình sẽ được đền đáp. Vậy mà hai năm, không, phải nói chính xác hơn là bảy năm rồi, Trần Đình Vũ ngày càng lạnh nhạt với cô hơn!

Cho dù bà Trần hết lời an ủi thế nào bà thì Hạ Linh vẫn không dừng khóc được, chưa bao giờ cô thấy tủi thân như bây giờ. Trần Đình Vũ, anh thật tàn nhẫn!

Khóc mệt rồi, Hạ Linh ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Hôm ấy Trần Đình Vũ lại uống rất nhiều rượu, bạn của anh nhìn thấy anh tâm trạng nặng nề thì hỏi:

“Sao vậy?”

“Làm thế nào để một người phụ nữ chủ động chia tay với mình?” Trần Đình Vũ mặt mày nghiêm túc nhìn bạn mình.

Tay cầm ly rượu của Lý Khải run lên làm rượu đổ ra ngoài hết một nửa, hắn không thể tin nổi mà nhìn Trần Đình Vũ:

“Cậu ở bên ngoài nuôi tình nhân đấy à? Mẹ kiếp cái thằng khốn này!”

Hắn nghĩ Trần Đình Vũ có bạn tình nên giờ đang tìm cách cho người bạn tình này cút khỏi mình, ai ngờ câu tiếp theo làm hắn càng hoảng:

“Không phải, tôi muốn ly hôn với Hạ Linh.”

“Gì? Cậu đang lên kế hoạch để vợ cậu bỏ cậu à?”

“Ừ.”

“Thần kinh hả?” Lý Khải khó hiểu: “Hạ Linh vừa xinh đẹp vừa dịu dàng tốt tính, cô ấy có chỗ nào khiến cậu không hài lòng chứ?”

“Hạ Linh đúng thật rất tốt, cho nên tôi muốn ly hôn với cô ấy.” Trần Đình Vũ thở dài.

“Lý do này nhảm nhí quá!”

Đặt mạnh ly rượu xuống bàn, Lý Khải tức giận bất bình thay Hạ Linh:

“Còn nguyên nhân nào khác đáng tin hơn không vậy?”

Ánh mắt Trần Đình Vũ tối lại, khóe môi hơi mím rồi khẽ đáp:

“Tôi không yêu Hạ Linh.”

“Nếu không yêu thì cưới cô ấy làm gì?” Lý Khải chau mày, nhớ lại cách đây hai năm hắn còn vui vẻ đi chúc mừng cho bạn tốt, bây giờ nghe thấy lời này của cậu ta sao mà chối tai.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,897
Điểm cảm xúc
5,629
Điểm
113
Chương 4: Chị, em sắp về rồi
“Gia đình hai bên có hôn ước cho nên tôi bị ép.” Trần Đình Vũ nói thẳng ra.

“Sao ngay từ đầu không từ chối? Cậu làm vậy… Hạ Linh sẽ đau khổ thế nào chứ? Dù gì cậu là một thằng đàn ông, đẹp trai, nhiều tiền, còn làm giám đốc thì từng có một đời vợ cũng chẳng sao. Sau này con gái vẫn nườm nượp theo đuổi cậu thôi. Thế nhưng Hạ Linh thì sao? Cô ấy vì cậu mà từ bỏ hết thảy hào quang của bản thân, ngoài cậu ra, cô ấy chẳng có gì hết!”

Hào quang sao? Đúng, trên người của Hạ Linh và Hạ Liên đều có hào quang của nữ thần, bọn họ là hoa khôi của trường đại học sân khấu điện ảnh, không biết có bao nhiêu người theo đuổi cặp chị em này. Mà Trần Đình Vũ thì qua lại thân thiết với cả hai cô gái, đặc biệt là Hạ Liên.

Trần Đình Vũ không khỏi nhớ lại chuyện cách đây bốn năm.

Bốn năm trước, Hạ Linh và Hạ Liên mười tám tuổi, vừa mới đỗ vào cùng trường đại học A. Cả hai nhanh chóng trở nên nổi tiếng vì là cặp sinh đôi xinh đẹp nhất, sở hữu vẻ ngoài xuất sắc cùng kỹ năng diễn xuất đỉnh cao, có thể đè bẹp những người cùng lứa.

Hai người đều có khuôn mặt trái xoan, đôi mắt to tròn long lanh cùng chiếc mũi cao thon gọn, môi anh đào hồng hào xinh xắn.

Hạ Linh dịu dàng và điềm đạm như một tiểu thư đài các với khí chất thanh nhã, rất khéo tay, được biết nụ cười của cô có thể xua tan mọi mệt mỏi của người khác.

Hạ Liên tinh nghịch và hoạt bát hơn một chút, hơi vụng về, có nhiều bạn bè, kỹ năng xã giao vô cùng tốt.

Cách duy nhất để nhận diện hai chị em họ là từ hành động, cử chỉ, lời nói.

Mọi người cho rằng Hạ Liên không biết nấu ăn nhưng thật ra cô ấy rất giỏi, làm bánh ngọt cực kỳ ngon. Lúc đó anh từng được nếm thử một lần, Hạ Liên đã mang bánh tự tay làm tới nhà để chúc mừng sinh nhật anh.

Khi ấy Trần Đình Vũ chỉ có một mình ở nhà, cha mẹ đi làm xa, người duy nhất nhớ đến sinh nhật anh là Hạ Liên.

Lắc đầu xua đi những ký ức cũ, Trần Đình Vũ uống nốt ly rượu trên tay rồi nói với Lý Khải:

“Tôi nghiêm túc hỏi cậu, nếu không có cách gì thì chỉ đành chờ thôi.”

“Chờ cái gì?”

“Chờ cô ấy hết nhẫn nại.”

Trần Đình Vũ nói:

“Có lẽ cô ấy sẽ từ bỏ sớm thôi.”

Anh chưa từng nghĩ một Hạ Linh dịu dàng ngọt ngào sẽ có tính cách kiên cường đến thế, thời gian dài sống cô đơn trong chính ngôi nhà của vợ chồng bọn họ, sao cô chịu được vậy chứ? Trần Đình Vũ nhìn thấy còn xót xa, thế nhưng không yêu là không yêu. Cô có làm thế nào anh cũng chẳng thay đổi suy nghĩ được.

Tối đó về nhà, Trần Đình Vũ theo thói quen đưa mắt nhìn chỗ sofa, bình thường Hạ Linh sẽ ngồi xem tivi trong khi chờ anh trở lại, hôm nay… À phải, cô đang ở bệnh viện.

Mở điện thoại lên, Trần Đình Vũ thấy hai cuộc gọi nhỡ từ mẹ anh, còn cả tin nhắn.

“Ngày mai mười một giờ con bé xuất viện, con nhớ đến đón.”

Trần Đình Vũ nhìn thoáng qua rồi đáp:

“Con biết rồi.”

Anh thật sự không hiểu sao cả ông nội và cha mẹ anh đều yêu thương Hạ Linh nhiều như thế, anh mới là con ruột trong gia đình, vậy mà cảm giác còn chẳng bằng cô con dâu này.

Trần Đình Vũ ngủ một giấc dài, nghỉ ngơi đủ rồi thì gọi điện thoại cho trợ lý, nói:

“Lát nữa mười một giờ cậu đến bệnh viện đón vợ tôi trước, sau đó quay lại công ty.”

“Sếp không đi đón bà chủ sao?”

“Ai đón có khác gì nhau à?” Trần Đình Vũ không vui.

“Dạ, không có, tôi chuẩn bị ngay đây.”

“Ừ.”

Dù sao mẹ chỉ nói đi đón cô, cũng không bắt buộc người đến bệnh viện chờ Hạ Linh là anh.

Con người Trần Đình Vũ khi đã quyết định việc gì thì sẽ làm tới cùng, anh cũng đang thử xem anh và Hạ Linh ai bỏ cuộc trước.

Thời điểm Hạ Linh nhìn thấy chiếc xe quen thuộc của chồng, khóe môi cô không khỏi cong lên, đôi mắt lấp lánh ánh sáng hạnh phúc. Nhưng mà còn chưa được mười giây, toàn bộ sự vui vẻ trên mặt cô biến mất, thay vào đó là sự thất vọng.

Ngày hôm qua anh nói mấy lời rất khó nghe, tuy vậy vẫn chịu đến thăm cô, cô còn tưởng là có tiến triển, kết quả vẫn phũ phàng.

“Cô Hạ, sếp bận quá nên tôi đến đưa cô về.”

“Ừm, cảm ơn anh.”

Trợ lý tốt bụng suy nghĩ cho mối quan hệ của hai vợ chồng họ mà nói:

“Cô đừng nghĩ nhiều, do mấy hôm nay nhiều chuyện cần làm nên không tới được, cô thông cảm cho sếp nha.”

“Tôi ổn mà.” Hạ Linh mỉm cười với hắn, ý cười không chạm đáy mắt, cô mở cửa xe ngồi vào trước.

Trên đường về hai người họ vẫn luôn im lặng, lúc gần tới nhà, Hạ Linh bỗng nhiên nhận được điện thoại từ một số lạ. Cô bắt máy, sau đó nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên:

“Chị, tháng sau em về nước, chị có muốn quà gì không?”

Lúc này cô nên vui vì em gái đã lâu không gặp liên lạc cho mình, thế nhưng Hạ Linh chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc chẳng nói được nửa chữ. Ngày này cuối cùng vẫn sẽ đến!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,897
Điểm cảm xúc
5,629
Điểm
113
Chương 5: Sinh nhật sắp tới
Hạ Liên ở nước ngoài bốn năm rồi mà Trần Đình Vũ còn chưa quên được, vậy nếu em ấy xuất hiện trước mặt anh, anh sẽ phản ứng ra sao? Hạ Linh cảm thấy vô cùng khó xử, một bên là người mình yêu, một bên là em gái ngoan. Nếu khi đó cô dũng cảm hơn chút nữa, từ chối việc lấy chồng sớm thì mọi chuyện có lẽ đã khác…

“Em về là chị mừng rồi, không cần quà cáp gì đâu.” Hạ Linh cố để giọng mình bĩnh tĩnh nhất có thể.

“Hì hì, em mới nhận được một kịch bản rất hay, chị có muốn xem không?”

Hạ Liên ước mơ trở thành diễn viên từ khi còn bé xíu, với vẻ ngoài xinh đẹp và biểu cảm sinh động, mọi người đều cho rằng con bé hẳn phải nổi tiếng lắm, thế nhưng trong giới showbiz người đẹp và người tài không thiếu. Hạ Liên hoạt động nhiều năm như vậy vẫn bấp bênh, có vẻ thiếu một chút may mắn! Mãi mới giành được một vai chính đàng hoàng, con bé hẳn đã rất vất vả.

"Chúc mừng em." Hạ Linh nhìn ra ngoài cửa xe quan sát đường phố tấp nập, tâm tình phức tạp dần lắng xuống.

"Cảm ơn chị, chị và anh Đình Vũ thế nào rồi ạ?" Hạ Liên ngây ngô hỏi.

"Sao em lại nhắc đến anh ấy?"

"Không có gì, em nhớ anh chị nên hỏi thôi mà. Cũng lâu rồi em chưa gọi điện thoại cho hai người, chờ em về, chúng ta đi ăn cùng nhau nhé?"

"..." Hạ Linh im lặng một lát rồi khẽ "ừm", bọn họ đã hai mươi hai tuổi rồi mà tính cách của Hạ Liên vẫn chẳng hề thay đổi chút nào, nghĩ gì nói đó, thẳng như ruột ngựa vậy.

Hạ Liên nói chuyện được vài câu thì tắt máy, sắc mặt Hạ Linh không tốt chút nào làm trợ lý lo lắng:

"Cô vẫn ổn chứ? Hay là quay lại bệnh viện kiểm tra nhé?"

"Không sao, anh đừng để tâm."

Trợ lý không ít lần nhận được nhiệm vụ đưa đón bà chủ nên cũng biết được sếp nhà mình khá vô tâm, nhiều lần hắn cố giúp đỡ nhưng chẳng có hiệu quả gì cả.

Sau khi đưa Hạ Linh về nhà, trợ lý quay lại công ty rồi thấp thỏm nhìn Trần Đình Vũ mãi, dáng vẻ kia khiến anh chú ý:

"Xảy ra chuyện gì à?"

"Vừa nãy bà chủ… à không, cô Hạ nhận điện thoại xong thì có vẻ là lạ ạ." Trợ lý buột miệng gọi bà chủ, suýt chút bị mắng rồi.

Bàn tay đang cầm bút của Trần Đình Vũ dừng lại, anh mím môi nhìn giấy tờ trên bàn, lát sau mới nói:

"Sau này không cần báo cáo chuyện của cô ấy cho tôi biết đâu."

"Dạ? Vâng, tôi xin lỗi." Hình như gia đình bọn họ lục đục nữa rồi.



Hạ Linh về tới nhà liền bắt đầu dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ, từ phòng khách đến phòng ngủ, phòng bếp, nhà vệ sinh. Cô làm tất cả như một thói quen, lúc chạm vào tờ lịch trên bàn thì khẽ thở dài, ba ngày nữa là sinh nhật cô rồi, không biết Trần Đình Vũ có nhớ không?

À, đương nhiên anh sẽ nhớ rồi, vì hôm đó cũng là sinh nhật Hạ Liên kia mà? Thế nhưng hai năm qua cô không nhận được món quà nào ý nghĩa từ anh cả. Nhớ lại thì năm ngoái, hình như Trần Đình Vũ đã đưa cho cô thẻ ngân hàng rồi chỉ nói với cô một câu:

"Thích gì thì mua đi."

Tiền không quan trọng như vậy, Hạ Linh chỉ muốn một cái bánh kem, muốn cùng anh thổi nến ước nguyện và ngồi lại cùng dùng bữa tối. Những mong muốn đó của cô phải chăng quá xa xỉ?

Trừ dịp lễ lộc trở về nhà bố mẹ chồng ra, số lần bọn họ ngồi cùng bàn để ăn cơm có thể đếm trên đầu ngón tay.

Hạ Linh ước gì mình mạnh mẽ và dứt khoát hơn, có thể dễ dàng rời khỏi người đàn ông khiến cô chịu nhiều tổn thương như Trần Đình Vũ. Nghĩ thì dễ, đến lúc nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của anh là trái tim cô lại đập vô cùng nhanh.

Ly hôn? Hạ Linh không phải chưa từng nghĩ đến vấn đề này.

Bất kỳ một người phụ nữ nào cũng sẽ nổi điên nếu biết chồng yêu người khác. Có người sẽ ghét bỏ, sẽ đá bay anh ta đi, còn có người lại mãi chìm đắm.

Hạ Linh thuộc loại thứ hai.

Trừ khi bây giờ Trần Đình Vũ làm chuyện gì đó có lỗi với cô, khiến cô hoàn toàn tuyệt vọng. Nếu không, chỉ lạnh nhạt với cô thôi thì cô vẫn sẽ ôm hy vọng.

Thật ra sức chịu đựng của con người luôn có giới hạn, Hạ Linh chỉ giỏi nhẫn nhịn hơn người khác một chút mà thôi, đến khi Trần Đình Vũ vượt quá mức, cô sẽ không kiên trì nữa.

Truyện này tác giả đã sáng tác hoàn, do truyện tác giả đăng ký bản quyền tác giả nhận nhuận bút, độc giả muốn đọc truyện, xin trở lại trang truyện tác giả hợp tác để đọc tiếp nhé!

Ngoài ra các bạn có thể chọn đọc những truyện khác miễn phí ở tại trang chủ aatruyen.vn
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top