Lượt xem của khách bị giới hạn

[Xuyên Nhanh] Xuyên nhanh: Nữ xứng, bình tĩnh một chút! - Đỗ Liễu Liễu

[Xuyên Nhanh] Xuyên nhanh: Nữ xứng, bình tĩnh một chút! - Đỗ Liễu Liễu

Tiểu Mã

Chuyển ngữ
Tham gia
9/3/21
Bài viết
257
Điểm cảm xúc
325
Điểm
63
CHƯƠNG 110: CỤC CƯNG CỦA CA CA QUỶ SÚC (29)

Đường Quả dựa vào đầu giường, cầm điện thoại xem tin tức mới nhất, khóe miệng nhếch lên cười, lại tựa hồ không có ý cười, xem đến cao hứng.

[ Ký chủ, việc cô muốn làm, Đường Tranh đều đã làm thay cô. ]

Hệ thống nhịn không được lên tiếng, [ Không thể không nói, hắn rất lợi hại. ]

“Là rất lợi hại, không hổ là người có thể chỉnh nam nữ chủ đến thê thảm.”

Đường Quả trầm mặt một chút, “Ta có chút tò mò, với chỉ số thông minh như vậy, lợi thế như vậy, thủ đoạn cao tay như vậy, thế mà cuối cùng lại bị Lâm Dật Thỉ chỉnh chết.”

Xuyên qua nhiều thế giới như vậy, cô thật sự cảm thấy rất kỳ quái.

Rõ ràng so với nam nữ chủ càng thêm ưu tú hơn, đến cuối cùng tóm lại bởi vì một vài sự tình vô lý, dẫn đến bọn họ thất bại.

Thất bại, không thể nghi ngờ làm tình tiết cuối cùng có chút đóng băng.

Rốt cuộc, với chỉ số thông minh cùng thủ đoạn như vậy, đâu thể nói bị chỉnh chết là chỉnh chết đâu?

Đường Quả liếc mắt đọc nội dung tin tức, đại khái là tại bệnh viện tâm thần nào đó bắt được vài tên dẫn tới sự mất tích của các cô gái, thậm chí còn tuôn ra, bên trong không ít nữ bệnh nhân tâm thần bị bác sĩ lấy đủ mọi cớ để xâm phạm.

Vốn dĩ cô dự định sau khi xuất viện, sẽ đi thu thập nơi này, không nghĩ tới chỉ bằng một cái điện thoại, Đường Tranh có thể cùng tên viện trưởng kia, cũng chính là tên tài xế lúc trước, liên tưởng với nhau nhiều như vây.

Nếu Lâm Dật Thỉ không có cái gọi là hào quang của vai chính, thì người thắng lợi chỉ có thể là Đường Tranh.

Cho nên, cô mới thấy tò mò.

Trong cốt truyện không nhắc tới hai người đấu với nhau quá nhiều, chỉ nhắc tới, ngay lúc Đường Tranh đang định cho hai người kia một đòn chí mạng, đột nhiên tạm dừng kế hoạch, sau đó hai người lại một lần nữa giao phong, kết quả, Đường Tranh bại.

Còn tại sao thất bại, thì không đề cập. Dù sao, lúc ấy Đường Quả đã chết, cốt truyện này là do hệ thống cung cấp, mà không phải là ký ức của Đường Quả.

[ Khả năng…Là vận mệnh định sẵn, dù gì thì Lâm Dật Thỉ mới là nam chủ. ]

Hệ thống nhu nhược nói, trực giác nói cho nó biết, ký chủ không thích nghe những lời nói này.

Quả nhiên, Đường Quả xùy một tiếng, tiếp tục xem tin tức.

Trước mắt tất cả thành viên trong diễn đàn kia đều bị bắt, thậm chí diễn đàn bọn họ giao lưu cũng bị công hãm.

Trong đó bắt được đúng là không ít người, còn có mấy người có thân phận tương đối đặc thù.

Nhưng mà, bắt về không nhất định sẽ định tội, cảnh sát bên kia tỏ vẻ, nhất nhất thảm tra, kết hợp với việc mất tích của các thiếu nữ gần đây, nếu không thương tổn người, cảnh sát chỉ có thể thả người đi.

Bên ngoài hiện tại đã nháo đến lòng người đều hoảng sợ, Đường Quả đúng là rất tò mò, rốt cuộc Đường Tranh đã dùng thủ đoạn gì, làm cảnh sát phối hợp bắt người như vậy.

Đáy mắt cô hiện lên tia quang mang.

Đường Tranh đi vào, nhìn thấy thiếu nữ đang chơi điện thoại, khóe miệng cô cong cong, tựa hồ tâm tình không tồi.

Hắn cũng cười theo, hắn vẫn là thích cô có sức sống như thế.

“Ba mẹ ngày mai sẽ tới.”

Đường Tranh đi qua, ngồi bên cạnh Đường Quả, “Hôm nay có khá hơn chút nào không?”

“Khá hơn nhiều.” Đường Quả thu hồi điện thoại, “Anh trai gần đây rất bận rộn sao?”

"Bận xong rồi.”

Vốn dĩ vẻ mặt Đường Tranh luôn lãnh đạm, lại có chút nhu sắc, “Tiểu Quả, có phải ở bệnh viện rất chán hay không?”

“Còn tốt.”

Đường Quả dừng một chút, kỳ quái nhìn Đường Tranh.

“Sao thế?”

Đôi mắt cô hơi phiếm hồng, con ngươi lại càng long lanh, làm hắn không biết làm sao.

“Anh trai, anh cùng lúc trước không giống nhau.”

Đường Tranh ngừng một chút, thanh âm mềm nhẹ, “Sao lại không giống nhau?”

“Em có cảm giác, anh trai hiện tại càng nguyện ý cùng em nói chuyện.”

Nghe nói như thế, trong lòng Đường Tranh lập tức có điểm khó chịu.

Hắn bất mãn thì bất mãn, Tiểu Quả trước nay đều thích tiếp xúc với hắn.

Chưa từng nghĩ, hắn cự tuyệt tiếp xúc cùng cô, đã làm tổn thương đến tâm tư đơn thuần của cô.
 

Tiểu Mã

Chuyển ngữ
Tham gia
9/3/21
Bài viết
257
Điểm cảm xúc
325
Điểm
63
CHƯƠNG 111: CỤC CƯNG CỦA CA CA QUỶ SÚC (30)

Đường Tranh ra khỏi bệnh viện, nhớ lại lúc nãy lời Đường Quả nói, “Anh trai, nếu ở bệnh viện anh trai mới thân cận với em như thế, vậy em tình nguyện ở bệnh viện mãi mãi.”

“Cho dù là cả đời cũng nguyện ý.”

Ánh mắt của thiếu nữ khi nói những lời này, vẫn luôn quanh quẩn trong đầu hắn không xua tan được.

Đường Tranh ngẩng đầu nhìn lên trời, lại cúi đầu cười cười.

Cứ như ý nguyện của em ấy.

Hắn cùng một tiểu cô nương so đo làm gì chứ, nhìn dáng vẻ đáng thương kia của cô, hắn thật là không có cách nào cự tuyệt.

Nhớ tới ánh mắt của thiếu nữ, trong lòng hắn lại mềm lòng một mảnh, sao có thể cự tuyệt đây?

Tập đoàn Đường thị. Mấy nhân viên trong công ty cảm thấy hình như họ gặp quỷ rồi.

Nếu là lúc trước, bọn họ nhất định thấy Đường tổng trong một giây biến thành mặt quỷ, chắc chắn sẽ mắng giám đốc hạng mục một trận, làm sao có vẻ mặt ôn hòa được chứ .

“Tiểu Quả đã dùng bữa trưa chưa?”

Trợ lý sửng sốt một chút, vội vàng trả lời, “Vừa rồi tôi đã gọi điện hỏi qua, mười phút trước, tiểu thư đã dùng xong bữa trưa.”

“Ừ, đúng giờ đưa buổi chiều trà qua. Hỏi cô ấy muốn chơi cái gì, thì đem qua đi.”

“Nói người nhìn một chút, điện thoại cùng máy tính đừng chơi quá lâu, nhiều nhất là hai tiếng, phải nói cô ấy dừng lại nghỉ ngơi.”

Trợ lý vội vàng gật đầu, tỏ vẻ chính mình sẽ chú ý.

Hắn cũng không cảm thấy chỗ nào không đúng, cô gái trong miệng của Đường tổng chính là tiểu công chúa Đường gia.

Tiểu công chúa còn được đưa lên trang nhất của báo chí, nghe trong tin tức nói, khi tiểu công chúa gặp biến thái, không chỉ không sợ, mà còn một bên cùng Đường tổng duy trì liên hệ, một bên hoàn toàn không sợ biến thái, cùng đối phương vật lộn.

Cuối cùng ngoài ý muốn mà ngã xuống cầu, may mắn là cầu đá, không quá cao, nếu không…

Nghĩ lại mà sợ hãi, nếu cao hơn một chút, sợ là đã mất mạng.

Nghe nói, khi bị rơi xuống cầu, tên biến thái xui xẻo kia lại tự mình bị dao thiến, cái loại này nên bị trảm một đao mới hả giận.

Không biết có phải qua thời gian qua lâu, cũng có thể là bác sĩ nhìn không quen cái loại biến thái này, cho nên cuối cùng muốn cứu mệnh căn trở về là không có khả năng.

Hắn còn nghe tin tức nói, cái tên biến thái kia thương thế rất nghiêm trọng, tuy rằng không chết, nhưng toàn thân đều tê liệt.

Hắn chỉ nghĩ, đúng là báo ứng.

Cuối cùng đối phương hình như không muốn bỏ qua, còn bôi nhọ là tiểu công chúa thiến hắn, sau đó bác sĩ khám cho hắn một chút, thì ra tên biến thái này có bệnh tâm thần nghiêm trọng.

Loại bệnh tâm thần này của hắn, tình hình chung sẽ không phát tác, thoạt nhìn giống như người bình thường.

Một khi phác tác lên, chính là một tên biến thái.

Sau đó, cũng không còn cách nào khác, nếu đã có bệnh tâm thần, cho dù là hắn biến thái, cũng chỉ là đưa đến bệnh viện tâm thần mà thôi.

Chẳng qua, sau lại có tin tức khác, thân phận của tên biến thái này thế mà lại là viện trưởng của bệnh viện tâm thần.

Kế tiếp là sự việc bệnh viện tâm thần xâm phạm các bệnh nhân tâm thần nữ bị tuôn ra từng cái, nội dung làm người giận sôi.

“Buổi chiều có sắp xếp gì không?”

Trợ lý vội vàng phản ứng lại, “Ba giờ có một hội nghị.”

Đường Tranh nhìn nhìn nói, “Không quan trọng, hủy đi.”

Trợ lý sao dám có ý kiến, vội vàng quay về sắp xếp, Đường tổng đây là lo lắng tiểu công chúa mà, cũng đúng, tình huống này, cho dù là tổng tài ma quỷ cũng không ngồi yên được.

Đường Tranh bận rộn mấy tiếng, xong việc liền chạy nhanh đến bệnh viện.

Nghĩ đến ánh mắt của tiểu nha đầu nhìn hắn, ánh mắt hắn liền càng ngày càng nhu hòa.

Thật ra, có một người sùng bái hắn như vậy, đối xử với hắn thân mật một chút, kỳ thật cũng phải chuyện xấu gì.

Hắn tựa hồ cũng không cần cự tuyệt.
 

Tiểu Mã

Chuyển ngữ
Tham gia
9/3/21
Bài viết
257
Điểm cảm xúc
325
Điểm
63
CHƯƠNG 112: CỤC CƯNG CỦA CA CA QUỶ SÚC (31)

Sau khi xuống xem, nhìn thấy một tiệm hoa tươi bên cạnh bệnh viện, Đường Tranh liền hướng tiệm hoa đi tới.

“Tiên sinh, anh muốn mua hoa sao?”

Đường Tranh quét mắt, gật đầu. “Là mua cho bạn gái sao?”

Đường Tranh dừng một chút nói, “Em gái.”

Vốn dĩ tiểu muội bán hoa tưởng rằng Đường Tranh sẽ mua hoa cho bạn gái nhỏ, muốn đề cử hoa hồng mà thiếu nữ thường thích, không ngờ là em gái, ngừng một chút, mỉm cười nói, “Hoa bách hợp đi ạ, em gái trong lòng tiên sinh, chắc hẳn là một thiên sứ?”

Đường Tranh mắt nhìn hoa bách hợp, màu trắng, vừa lúc nở rộ, thật giống dáng vẻ khi Tiểu Quả vui vẻ cười rộ lên.

Thiên sứ, đúng, Tiểu Quả chính là một tiểu thiên sứ, tốt đẹp giống như thiên sứ vậy.

“Làm em gái của vị tiên sinh nhất định sẽ rất hạnh phúc.”

“Làm bạn gái cũng thực hạnh phúc.”

“Vị tiên sinh kia vừa nhìn liền biết, là một người rất ôn nhu.”

Lời tiểu muội bán hoa nói, một chữ đều lọt vào tai Đường Tranh, hắn ngừng một chút.

Lắc lắc đầu, không biết Tiểu Quả có cảm thấy, có người anh trai như hắn hạnh phúc không?

Nhớ đến từ trước tới giờ chính mình luôn lãnh đạm, giữ khoảng cách, trong lòng hắn không quá dễ chịu.

Thiếu chút nữa, hắn đã mất đi cô.

Đường Tranh mang vẻ mặt mỉm cười như gió mùa xuân đẩy cửa phòng bệnh ra, nhìn thấy cảnh tượng bên trong, lập tức thu hồi nụ cười.

Mặt hắn vô cảm bước vào phòng bệnh, liếc mắt đến bình hoa hồng đỏ, cảm thấy hết sức chói mắt. Hoa hồng đỏ dung tục kia, làm sao xứng với Tiểu Quả.

Hắn khắc chế xúc động không đem bình hoa hồng đỏ kia ném xuống, Đường Tranh ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng lại vô cùng bực bội.

“Lâm tổng.”

“Tôi cũng là buổi sáng hôm nay mới biết được Tiểu Quả xảy ra chuyện, lúc ấy còn một cái hạng mục ở nơi khác, liền tạm dừng thật nhanh trở về.”

Lâm Dật Thỉ có chút tiếc nuối, “Thật không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy.”

Lâm Dật Thỉ không nói chuyện này còn tốt, vừa nói xong Đường Tranh mới nhớ tới, nếu không phải Đường Quả đi tìm hắn ta, nhất định sẽ không xảy ra chuyện như thế.

Lại nói tiếp, lúc Tiểu Quả xảy ra chuyện, bởi vì em ấy không tìm thấy hắn ta. Đường Tranh vốn dĩ đối với Lâm Dật Thỉ không hài lòng, hiện tại là trực tiếp chán ghét.

“Tiểu Quả, sau này muốn đi chơi ở đâu, em nhất định phải nói anh, tránh để lại gặp chuyện tương tự như vậy.”

Cuối cùng, Lâm Dật Thỉ còn biểu thị chút quan tâm đến Đường Quả.

Cũng không phải Lâm Dật Thỉ thực sự lo lắng, chỉ là nhìn biểu hiện của Đường Quả, thoạt nhìn là thật sự thích hắn.

Vòng thượng lưu này, người ái mộ hắn không ít, hắn cũng tập mãi thành thói quen, tự nhiên cũng không quá coi trọng.

Ngược lại, Cố Thanh Thanh, là kiểu rất tinh quái, khi thì ầm ĩ, khi thì tĩnh lặng, nhưng mà cô gái như vậy lại càng hấp dẫn hắn.

Mỗi ngày cũng Cố Thanh Thanh ở chung, hắn đều cảm thấy rất mới mẻ.

Đường Quả là loại thiên kim tiểu thư nhà giàu, hắn đã gặp quá nhiều.

Nếu không phải ba mẹ hắn muốn hắn liên hôn, hắn cũng không muốn tiếp xúc với Đường Quả.

Vốn dĩ hắn cũng không nghĩ sẽ tiếp xúc cùng với Đường Quả, chẳng qua, khoảng thời gian trước, không biết thế nào Lâm gia lại gặp một vấn đề nghiêm trọng.

Nếu hắn thật sự phản kháng, ba hắn thật sự không thể đảm bảo, có thể giữ được Lâm thị hay không.

“Tiểu Quả, ngày mai anh lại đến thăm em.”

Lâm Dật Thỉ nói mình còn có việc phải làm, đây là khoảng thời gian mấu chốt, vấn đề nghiêm trọng đó còn chưa được giải quyết, hắn không nghĩ sẽ lãng phí quá nhiều thời gian cho bên này.

Theo hắn thấy, Đường Quả đã thật sự thích hắn, đến lúc đó hai nhà gặp mặt, việc hai người liên hôn chắc chắn đã định.

Hiện tại, hắn cảm thấy không biết phải giải thích chuyện này cho Cố Thanh Thanh như thế nào. Hắn cũng nghĩ xong rồi, cưới về coi như cái bình trang trí, chờ hắn khống chế được Lâm gia, sẽ ly hôn.
 

Tiểu Mã

Chuyển ngữ
Tham gia
9/3/21
Bài viết
257
Điểm cảm xúc
325
Điểm
63
CHƯƠNG 113: CỤC CƯNG CỦA CA CA QUỶ SÚC (32)
Sau khi Lâm Dật Thỉ tâm sự đi rồi, Đường Tranh cười lạnh một tiếng.

Quay đầu thấy Đường Quả tò mò nhìn hắn, ho nhẹ một tiếng, hắn cầm lấy hoa bách hợp, “Tiểu Quả thích hoa hồng hay bách hợp?”

“Bách hợp.”

Không chút do dự mà trả lời, làm Đường Tranh vô cùng thỏa mãn.

Hắn mỉm cười, “Thế anh trai đem bình hoa hồng ném đi, được chứ?”

“Có thể.”

Đường Quả ngây ngô trả lời, tròng mắt nhìn chằm chằm bó hoa bách hợp, tựa hồ rất thích.

Cái này làm cho Đường Tranh cảm thấy, hắn ném hoa hồng, cũng không phải tật xấu, Tiểu Quả nhà hắn chính là thích bách hợp chứ không phải hoa hồng dung tục kia.

Hắn tùy ý cầm bó hoa hồng lấy ra, cẩn thận đem hoa bách hợp bỏ vào bình, cười cười nói, “Ném thì quá đáng tiếc, anh lấy ra cho những người khác.”

Đường Tranh đi ra khỏi phòng bệnh, trên mặt thu hồi nụ cười, đến vị trí thùng rác, dùng sức bóp nát cánh hoa kiều nộn, cười lạnh ném vào thùng rác.

Khóe miệng tươi cười, thập phần nguy hiểm, thậm chí có vài phần biến thái.

Trở lại phòng bệnh, Đường Tranh lại quay về nụ cười ôn nhu, một chút cũng không giống như người bóp nát cánh hoa lúc nãy. “Tiểu Quả thích Lâm Dật Thỉ sao?”

Đường Quả ngước mắt, “Sao anh trai lại hỏi như vậy?”

Đường Tranh có chút hối hận, Lâm Dật Thỉ tuy rằng rằng cùng lứa tuổi với hắn lại tương đối ưu tú, tiếp xúc một thời gian, hắn lại thấy người kia trong ngoài bất nhất, không xứng với Đường Quả.

Hơn nữa, trong lòng hắn không quá hy vọng Tiểu Quả thích hắn ta. “Tiểu Quả chỉ cần nói, em thích hay không?”

Đường Tranh cũng không biết vì sao, nội tâm hắn có vài phần nôn nóng, thậm chí còn sợ hãi, sợ hãi cô thực sự thích Lâm Dật Thỉ.

Trong lòng Đường Quả cười thầm, trên mặt lại ngây ngô, “Không phải lúc trước anh trai nói Lâm ca rất tốt sao? Chẳng lẽ, lúc trước anh trai nói không đúng? Em không nên thích hắn?”

Đường Quả không thừa nhận chính mình thích, cũng không nói chính mình không thích, chỉ đem nồi trực tiếp ném trả cho Đường Tranh.

Đường Tranh nói không ra lời, đúng vậy, là hắn nói Lâm Dật thỉ tốt, có thể quen biết đối phương, cũng là vì hắn.

Hắn tựa hồ không có lập trường nói Lâm Dật Thỉ có được hay không, Đường Tranh lâm vào rối rắm, thậm chí xác định Đường Quả thích Lâm Dật Thỉ.

Cái kết luận này, hắn một chút cũng không vui nổi.

Hắn không hỏi lại Đường Quả có thích Lâm Dật Thỉ hay không, cũng không nói Lâm Dật Thỉ không tốt như thế nào.

Nếu Đường Quả thật sự thích hắn ta, cho dù hắn nói thế nào, cô sẽ không tin.

Trừ khi, hắn có chứng cứ tuyệt đối chứng minh, Lâm Dật Thỉ một chút cũng không tốt.

Xem ra hắn nên hảo hảo mà điều tra Lâm Dật Thỉ một chút.

Hôm sau, vợ chồng Đường gia liền hấp tấp chạy tới bệnh viện.

Đổng Mai ôm Đường Quả khóc thật lâu, khi biết tin tức bên này, bà thiếu chút nữa ngất xỉu.

Lúc ấy bọn họ đang du lịch ở nước ngoài, nơi đó phương tiện giao thông không giống như trong nước, làm bọn họ sốt ruột đến không được.

Cũng may sau bọn họ lại biết tiểu công chúa không có nguy hiểm đến tính mạng, mới thở dài nhẹ nhõm. “Quả Quả gầy đi rồi.”

Đổng Mai vẻ mặt ưu thương, trừng mắt nhìn Đường Lập Thành, liếc một cái, “Chuyến này nếu không đi ra ngoài, Quả Quả sẽ không gặp chuyện như vậy.”

Đường Lập Thành không dám nói lời nào, biểu cảm ngượng ngùng, đôi mắt luôn chăm chú trên người Đường Quả. Đáy mắt tràn đầy yêu thương so với Đổng Mai một chút cũng không kém, đây chính là tiểu công chúa mà ông sủng trong lòng bàn tay.

Vậy mà thiếu chút nữa, ông có thể không còn gặp được tiểu công chúa của mình nữa.

Hai vợ chồng tưởng tượng đến hậu quả đáng sợ kia, liền cảm thấy hãi hùng khiếp vía.

Hai người lập tức hướng Đường Quả hỏi han một trận, sau Đường Tranh mới đưa họ ra ngoài. “Ba me, thật xin lỗi, là con không bảo vệ tốt Tiểu Quả."

Hai vợ chồng nhìn nhìn lẫn nhau, không đành lòng trách cứ, kỳ thật việc này không thể trách Đường Tranh, nếu không phải Đường Tranh kịp thời phát hiện, bọn họ có khả năng không được nhìn thấy Quả Quả.
 

Tiểu Mã

Chuyển ngữ
Tham gia
9/3/21
Bài viết
257
Điểm cảm xúc
325
Điểm
63
CHƯƠNG 114: CỤC CƯNG CỦA CA CA QUỶ SÚC (33)

“Tiểu Tranh, chúng ta nói chuyện chút đi.”

Đường Lập Thành nói, làm Đường Tranh rùng mình.

Hắn nhìn vẻ mặt Đường Lập Thành cùng Đổng Mai, hai người đều vô cùng nghiêm túc, cuối cùng gật gật đầu.

Ba người cùng nhau ra ngoài, hiển nhiên bệnh viện không phải là nơi tốt để nói chuyện.

Ba người trực tiếp trở về biệt thự, vào thư phòng của Đường Lập Thành.

Đổng Mai muốn nói lại thôi, Đường Lập Thành cho bà một ánh mắt an tâm, bà đành phải gật đầu bất đắc dĩ, ngồi ở một bên, không hề mở miệng.

“Ba, người nói đi.”

Đường Lập Thành nhìn thiếu niên trước mặt phong thái tuấn dật, nghĩ đến thiếu niên từ nhỏ đã rất ưu tú, hiện giờ tập đoàn Đường Thị, đối phương cũng xử lý rất khá, trong lòng cũng thật sự vui mừng.

“Năm đó đưa con từ cô nhi viện về đây, ta cũng có tâm tư muốn bồi dưỡng cho con thật tốt.”

Đường Lập Thành mở miệng, không quanh co lòng vòng, “Con cũng rất ưu tú, chưa từng làm ta thất vọng.”

“Con rất ưu tú.”

Đường Lập Thành không keo kiệt tán dương, “Hiện tại ta không cần làm gì, con cũng có thể xử lý công việc ở tập đoàn Đường thị rất khá.”

“Vốn dĩ, ta và mẹ con có dự định khác.”

Đường Tranh trong lòng hơi khẩn trương, hắn suy đoán ra dự định này. “Nguyên nhân chính là vì dự định trước đó, chúng ta đem con dựa theo người thừa kế tập đoàn Đường thị mà bồi dưỡng, cũng là dựa theo con rể mà bồi dưỡng.”

Đường Lập Thành nói chuyện trực tiếp, “Chỉ là, hiện tại xem ra, chúng ta chưa từng hỏi ý kiến của con thế nào.”

Đến đây, Đổng Mai cũng mở miệng, “Về điểm này, ba mẹ trước xin lỗi con, một lòng cho rằng Đường Quả thích tiếp xúc với con, liền nghĩ rằng con cũng sẽ chấp nhận sự sắp xếp của chúng ta.”

“Lúc này đây Quả Quả xảy ra chuyện, ta cũng xem như đã cẩn thận suy nghĩ.”

Đường Lập Thành tươi cười thoải mái, “Thật ra, chúng ta cũng nhận ra, con đối với Quả Quả cũng không có loại tình cảm này, cho nên, sau này chúng ta sẽ không nhắc lại chuyện con làm con rể, Đường Tranh con vẫn là con trai Đường Lập Thành ta, là người thừa kế tập đoàn Đường Thị.”

“Chúng ta chỉ có một yêu cầu duy nhất chính là, con phải bảo vệ Quả Quả thật tốt, đừng để nó bị người ta khi dễ.”

Đổng Mai trong mắt hàm chứa lệ quang, “Quả Quả đứa nhỏ này có chút đơn thuần, con hãy chăm sóc nó nhiều một chút, đợi sau này có người nó thích, con hãy giúp nó nhìn xem, đối phương tốt nhất là có thể tình nguyện ở rể. Nếu Quả Quả không muốn kết hôn, mẹ mong con có thể chiếu cố nó, bảo vệ nó cả đời.”

“Tiểu Tranh, con nhất định phải nhớ kỹ, nếu không phải chuyện gì quá lớn, nhất định không nên kích thích Tiểu Quả.”

Đổng Mai nghiêm túc cảnh cáo, hốc mắt rưng rưng, “Nó không chịu nổi kích thích, sau này ba với mẹ không còn nữa, con nhất định phải che chở nó chu toàn, cẩn thận chăm sóc nó.

Nó sẽ không bám con quá lâu đâu, con hãy để nó sống bình bình an an, vui tươi cả đời đi.”

“Con sẽ chăm sóc Tiểu Quả thật tốt.”

Đường Tranh loáng thoáng cảm giác được Đổng Mai đang dấu chuyện gì đó, ý nghĩ này cũng chỉ là lóe qua, hắn cho rằng bởi vì chuyện lần này mà hai người họ bị dọa sợ.

Cho nên mới trực tiếp cùng hắn ngã bài, kỳ thật hai người không nói, trải qua chuyện này, hắn cũng sẽ chăm sóc thật tốt cho Tiểu Quả, sẽ không giống như trước kia.

Nhìn dáng vẻ đơn thuần đáng thương kia, hắn cũng không đành lòng không để ý đến cô.

Sau khi nghe Đường Tranh đáp ứng, vợ chồng Đường thị đều bật cười. Bọn học đối với Đường Tranh hiểu rất rõ, một khi hắn đáp ứng, hắn nhất định sẽ làm được.

Bởi vậy, họ cũng không lo lắng chuyện này.

“Lúc trước là chúng ta không đúng.”

Đường Lập Thành than một tiếng, “Sau này, Tiểu Tranh cứ coi chúng ta như ba mẹ con, những chuyện trước kia, hãy cho nó qua đi.”

Đường Tranh gật gật đầu, hắn đối với vợ chồng Đường thị cũng không hận, nếu không có bọn họ, thì sẽ không có Đường Tranh hiện giờ.

Ngược lại, hắn nên cảm kích, hắn chỉ là không thích cuộc đời của mình bị người khác sắp xếp.
 

Tiểu Mã

Chuyển ngữ
Tham gia
9/3/21
Bài viết
257
Điểm cảm xúc
325
Điểm
63
CHƯƠNG 115: CỤC CƯNG CỦA CA CA QUỶ SÚC (34)
Từ sau lần nói chuyện kia, Đường Tranh cùng vợ chồng Đường thị cũng đã gần gũi hơn không ít.

Hai người tựa hồ đã suy nghĩ cẩn thận, cũng bởi vì bọn họ hiểu rõ Đường Tranh, chờ bọn họ già đi, khẳng định Đường Tranh sẽ không quên lời bọn họ nói, chắc chắn sẽ chăm sóc Đường Quả thật tốt.

Hiện giờ, bọn họ chỉ nghĩ làm cách nào để ở bên con gái thật nhiều, làm cô vui vẻ. Con gái sau này có Đường Tranh chăm sóc, đối với việc tìm con rể để chăm sóc con gái, bọn họ cảm thấy không cần cưỡng cầu.

Bọn họ suy nghĩ cẩn thận, người Lâm gia cũng không biết.

Lâm gia biết Đường Quả xảy ra chuyện, cũng sôi nổi đến bệnh viện để thăm. Đường Lập Thành đối với chuyện người Lâm gia đi vào phòng bệnh của con gái lại cảm thấy có chút khó hiểu.

“Tiểu Quả đứa nhỏ này, tôi vừa nhìn đã thích.”

Đoạn Lệ Hồng cũng là mẹ của Lâm Dật Thỉ, bà lôi kéo Đổng Mai, “Có trách là trách những tên biến thái đó, may mà Tiểu Quả không sao, nếu không thật sự không biết sẽ phát sinh chuyện gì.”

Lúc nghe được tin tức này, Đoạn Lệ Hồng cũng rất hoảng sợ.

May mắn Đường Quả còn sống, nếu không, bọn họ làm sao có thể cứu được Lâm gia.

Nghe con trai nói, Đường Quả hình như cũng thích nó. Đoạn Lệ Hồng chờ Đường gia trở về, chuẩn bị cùng đối phương bàn chuyện liên hôn.

“Lúc trước tôi nghe Dật Thỉ nhắc đến Đường Quả, còn muốn nó đưa con bé về gặp mặt, thật không nghĩ tới, lần đầu gặp mặt lại ở chỗ này.”

Đoạn Lệ Hồng bất đắc dĩ cười, “Nghe được Tiểu Quả xảy ra chuyện, trong lòng tôi đều bất ổn, gấp không chờ nổi nhanh tới đây.”

Đổng Mai cuối cùng cũng hiểu, hóa ra lúc bà không có ở đây, Quả Quả nhà mình cùng con trai của Lâm gia có quan hệ với nhau.

Bà đánh giá Lâm Dật Thỉ đứng bên người Đoạn Lệ Hồng một chút, không khỏi gật gật đầu, đúng là lớn lên tuấn tú lịch sự.

Nghe nói từ nước ngoài trở về không bao lâu, hiện tại Lâm gia đã có mấy hạng mục không tồi, hình như đều là hắn quản lý.

Dáng vẻ chững chạc, năng lực cá nhân cũng không tệ.

Trước mắt thoạt nhìn là một người trẻ tuổi tài cao, cũng không biết bên trong có giống như bên ngoài thể hiện hay không.

Đổng Mai cũng không vì mấy câu của Đoạn Lệ Hồng, mà cảm thấy Lâm Dật Thỉ sẽ trở thành con rể của bà.

Cũng tốt, Tiểu Quả cũng thích hắn, mới là điều quan trọng nhất.

Chủ yếu là bà còn suy xét đến, Tiểu Quả cả đời này vui vui vẻ vẻ là được, Lâm gia tương đối phức tạp, nếu thật sự làm con đâu của Lâm gia, sợ là sẽ chịu ủy khuất.

Đổng Mai cau mày, bà cũng không nguyện ý để tiểu công chúa của mình, bởi vì một tên đàn ông mà phải làm con dâu của Lâm gia.

Đây là bảo bối của bà, sao có thể chịu những ủy khuất trong vòng hào môn?

Đoạn Lệ Hồng nhìn sắc mặt của Đổng Mai, trong lòng lộp bộp, chẳng lẽ bà ấy không vừa lòng với Lâm Dật Thỉ sao?

Lâm gia so với Đường gia, đúng là kém hơn một chút.

Nhưng mà, ở trong vòng thượng lưu, có biết bao nhiêu gia tộc, có thể so được với Lâm gia?

Lâm gia ở trong đó, cũng coi như đứng đầu.

“Lúc trước nhìn hai đứa nhỏ ở chung cũng không tồi.”

Đoạn Lệ Hồng vẻ mặt tươi cười, nhìn Đường Quả với ánh mắt tràn đầy ôn nhu, “Nếu bà không yên tâm, cứ để bọn nó tự quyết định, chúng nó còn rất trẻ, nếu cảm thấy thích hợp, chúng ta chỉ cần giúp chúng sắp xếp, không nên can thiệp quá nhiều.”

“Ý của tôi như thế, không biết A Mai nghĩ như thế nào?”

Đổng Mai nghe lời này, thật ra có chút vừa lòng.

“Tôi cũng không muốn can thiệp chuyện chúng nó, nếu Quả Quả thích, cứ để chúng nó phát triển theo tự nhiên là được.”

Trong lòng Đổng Mai lại suy nghĩ, để chồng bà để ý đến Lâm Dật Thỉ một chút, nhìn xem có phải người trẻ tuổi mà thích ra vẻ hay không, miễn cho bảo bối Quả Quả nhà bà bị người ta lừa.
 

Tiểu Mã

Chuyển ngữ
Tham gia
9/3/21
Bài viết
257
Điểm cảm xúc
325
Điểm
63
CHƯƠNG 116: CỤC CƯNG CỦA CA CA QUỶ SÚC (35)

Chờ Lâm Dật Thỉ cùng Đoạn Lệ Hồng hỏi han ân cần với Đường Quả một phen, sau khi rời khỏi, Đổng Mai vội vàng đóng cửa phòng bệnh lại.

“Quả Quả thích Lâm Dật Thỉ sao?”

Đổng Mai vô cùng khẩn trương, lòng bàn tay đều là mồ hôi, “Có một chút thích, hay là thích, hay thậm chí là vô cùng thích?”

Đường Quả nghĩ nghĩ, nháy mắt liền hiểu rõ vì sao Đổng mai lại khẩn trương như vậy. Đổng Mai thấy con gái nhà mình không trả lời, trong lòng trầm xuống, chẳng lẽ là thực sự thích sao?

“Mẹ, mẹ đang nói gì thế?”

Đổng mai bừng tỉnh, sờ sờ trán của con gái, ánh mắt ôn nhu, “Nếu như Quả Quả thích, mẹ sẽ giúp con quan sát người này thật tốt, xem hắn có xứng đôi với bảo bối Quả Quả nhà chúng ta không.”

Đường Quả: “. . .”

“Nếu không xứng, Quả Quả với hắn không thể, mẹ và ba con sẽ nghĩ cách, đem hắn cải tạo một chút, thẳng khi hắn ưu tú thì mới thôi, đến lúc xứng đôi với Quả Quả nhà chúng ta, một lòng vì Quả Quả, lúc đó mới lại suy xét đến hôn sự của con.”

Đường Quả: “. . .”

“A, hình như kịch bản có chút sai đi?”

Đường Quả cũng chưa phản ứng lại, mạch não của Đổng Mai và cô hình như vẫn chưa cùng tần số thì phải.

Thế mà lại muốn cải tạo tra nam Lâm Dật Thỉ!

[ Ký chủ, kịch bản không sai, vốn dĩ vợ chồng Đổng Mai chính là nghĩ như vậy. Chẳng qua nguyên chủ không đáp ứng để bọn họ cải tạo Lâm Dật Thỉ, nguyên nhân, không phải ký chủ đã biết sao? ]

Đường Quả trong lòng cười cười, đúng vậy, người nguyên chủ thích là Đường Tranh, tự nhiên sẽ không muốn vợ chồng Đường thị tổn hao tinh lực đi cải tạo Lâm Dật Thỉ.

Cô ấy gả cho Lâm Dật Thỉ, chính bởi vì Đường Tranh nói hắn tốt, muốn cô gả cho Lâm Dật Thỉ Thỉ thôi.

“Quả Quả cái gì cũng đừng lo lắng, Lâm Dật Thỉ không đủ ưu tú, ba mẹ nhất định sẽ làm cho hắn ưu tú. Mấy cái này không cần con nhọc lòng, tương lai chỉ cần thanh thản tiếp nhận một người đàn ông ưu tú là được.”

Đường Quả cầm tay Đổng Mai, cười nhẹ nhàng, “Mẹ, không cần đâu.”

“Đừng vì con mà quản giáo con trai của người khác.”

Đổng Mai nghe được những lời này, ngây ngẩn cả người, bà đánh giá một chút trước mặt con gái, “Quả Quả, con không thích Lâm Dật Thỉ sao?”

Nguyên chủ không ngốc, trước giờ cô ấy là người thông minh, vợ chồng Đường Thị cũng không cho rằng con gái của nhà mình là đứa ngốc.

Chỉ là cô không tiếp xúc với người khác giới nhiều, nên có vài phần ngây thơ.

“Mẹ, con thích ai, người không phải vẫn luôn biết sao?”

Nghe được lời này, Đổng Mai không biết nhớ tới cái gì, khóe mắt lại thoáng lệ quang, thở dài một hơi, sờ sờ đầu cô, “Chỉ là Tiểu Tranh đứa nhỏ kia. . .”

“Mẹ, đừng miễn cưỡng anh trai.”

Đường Quả rũ mắt, thấp giọng nói, “Con không muốn thấy anh trai khổ sở, để anh ấy luôn luôn vui vẻ, cho dù anh ấy không thích con cũng không có quan hệ.”

Đúng vậy, ba mẹ nguyên chủ đều biết cô thích Đường Tranh.

Nguyên chủ hao phí tinh lực, thuyết phục hai người ngay lúc Đường Tranh gây dựng sự nghiệp, bí mật trợ giúp một chút, chẳng lẽ không rõ tâm tư của cô?

Chỉ vì một tình yêu ngốc nghếch của tiểu cô nương, mà sau lưng lại phải yên lặng trả giá. Cuối cùng, người mà cô ấy bảo vệ, lại đem cô ấy cắt đến cả người đều bị thương.

“Còn Lâm Dật Thỉ?”

Đổng Mai chần chờ, hiểu rõ tâm ý của Đường Quả, cô không hề có quá nhiều chú ý đến Lâm Dật Thỉ.

Đường Quả ôm Đổng Mai, thấp giọng nói, “Mẹ, đó là một tên tra nam lòng tham không đủ, cả Lâm gia kia, đều không phải người tốt gì, bọn họ muốn làm cái gì, hai người cứ nhìn là được. Yên tâm đi, con sẽ không bị tổn thương.”

“Con sẽ để cho họ biết, tiểu công chúa Đường gia không phải là người bọn họ tùy ý tính kế.”

Nhìn con gái dào dạt đắc ý nói, làm Đổng Mai bật cười, ấn ấn cái trán của cô, “Con a, đúng là nhiều quỷ kế mà.”
 

Tiểu Mã

Chuyển ngữ
Tham gia
9/3/21
Bài viết
257
Điểm cảm xúc
325
Điểm
63
CHƯƠNG 117: CỤC CƯNG CỦA CA CA QUỶ SÚC (36)

“Quả Quả của chúng ta ưu tú như vậy, ông trời đối với con sao lại không tốt được đây.”

Đổng Mai than một tiếng, sờ sờ cái trán của con gái, “Tiểu Tranh đứa nhỏ kia cũng rất tốt, đáng tiếc. . .”

“Từ trên cao ngã xuống như vậy, thân thể có phải xuất hiện vấn đề khác hay không?”

Đổng Mai vô cùng lo lắng hỏi, cứ việc nhiều năm như vậy, thân thể bảo bối nhà bà không có vấn đề gì, nhưng mà lúc trước bác sĩ nói xác xuất xảy ra vấn đề vẫn có, làm bà thật sự không yên lòng.

Đường Quả lắc đầu, “Không vấn đề gì, qua mấy nữa con được xuất viện rồi.”

Vợ chồng Đổng Mai trở về, ngoại trừ Đường Lập Thành ngẫu nhiên đến công ty, cơ bản đều tự mình ở bệnh viên chơi cùng với tiểu công chúa.

Nói Đường gia vô cùng sủng ái con gái, đúng là đem con gái của chính mình sủng thành tiểu công chúa.

Người ngoài sẽ cảm thấy khoa trương, Đoạn Lệ Hồng ngẫu nhiên tới bệnh viện thăm mới thật sự biết được.

Người ngoài đồn đãi, hai vợ chồng đều không khoa trương như vậy.

Nhìn hai vợ chồng họ yêu thương Đường Quả như vậy, trong lòng bà cũng đang tính toán, càng ngày càng cảm thấy, chỉ cần con trai mình cưới được tiểu công chúa Đường gia, đối với Lâm gia mà nói, đúng là chỉ có lợi mà không hại.

Tuy nói Đường Tranh là người thừa kế của Đường gia, nhưng tất cả mọi người đều biết, Đường Tranh chỉ là con nuôi.

Bà không tin, đến lúc chia cổ phần, vợ chồng Đường Lập Thành sẽ để con gái mình chịu ủy khuất, đặc biệt là con gái thân sinh.

Hơn phân nữa công ty là do Đường Tranh quản lý, chỉ chiếm một ít cổ phần, còn phần nhiều hơn chắc chắc vẫn sẽ là của con gái thân sinh bọn họ.

Tương lai Đường Quả là con dâu của Lâm gia, dĩ nhiên tất cả cổ phần đều thuộc về Lâm gia rồi.

Đoạn Lệ Hồng càng nghĩ càng vừa lòng, chỉ cần nhìn số cổ phần kia, bà liền đối với con dâu này rất vừa lòng, cho dù tính tình không tốt, lúc đó lãnh về nhà coi như cái bình hoa là được.

Hơn nữa, tương lai tới Lâm gia của bà, còn không phải là người Lâm gia?

Chỉ cần bà dạy dỗ thật tốt, nhất định sẽ thành thật mà nghe lời.

Mắt thấy Đường Quả muốn xuất viện, con trai nhà mình lại không thể tới bệnh viện, trong lòng Đoạn Lệ Hồng có chút không hài lòng.

Lúc này chính là lúc thể hiện sự nhiệt tình, cũng không biết Dật Thỉ sao lại thế này.

“A Mai, hôm nay không thể ở cùng với bà được, tôi có chút việc cần phải xử lý.”

Đoạn Lệ Hồng nói xong lại nhìn Đường Quả, “Tiểu Quả muốn xuất viện sao? Chờ xuất viện, nhớ đến nhà bác chơi nhé.”

“Lâm ca của con mỗi ngày đều nhắc đến con, nhưng mà công ty đang xuất hiện một chút vấn đề, nó không thể không xử lý.”

“Nhưng mà, nó không quên Tiểu Quả, mỗi ngày đều dặn dò ta đến thăm con, còn nói ta mua hoa cho con nữa.”

Đoạn Lệ Hồng nhìn hoa hồng đỏ được cắm bên trong bình, trong lòng thập phần vừa ý.

Cũng may Dật Thỉ có người mẹ chu đáo như bà, bằng không với cái tính tình kia, con dâu tới tay sẽ trốn mất. “Mẹ, hôm nay anh trai không đưa hoa tới sao?”

Đoạn Lệ Hồng vừa đi, Đường Quả liền mở miệng. Đổng Mai bất đắc dĩ cười, xoay người cầm một bó bách hợp đang nở rộ, “Sớm đã đưa tới rồi đây.”

Cái này không phải Đoạn Lệ Hồng vẫn luôn không đi, bà ngượng ngùng đổi sao.

Con gái nhà bà thích hoa bách hợp, Lâm Dật Thỉ lại tặng hoa hồng, nghĩ đến chắc chắn là không để bảo bối của bà trong lòng.

Tóm lại, Lâm Dật Thỉ không qua cửa của Đổng Mai, lại nói, Đường Quả đã tỏ rõ thái độ, sau này hai vợ chồng cũng không bàn chuyện về Lâm gia nữa.

Đổng Mai vừa mới đem hoa bách hợp bỏ vào bình thì Đường Tranh liền tới, hắn liếc mắt một cái liền thấy hoa hồng đỏ bị bỏ ra.

Đáy mắt hiện lên tia quang mang, đầu tiên tới thăm hỏi thân thể Đường Quả, sau đó nhìn thoáng qua bó hoa hồng kia, “Để anh ném đi.”

Tự nhiên bó hoa hồng này cũng không tránh được kết thúc sinh mạng, bị Đường Tranh bóp nát rồi vứt vào thùng rác.
 

Tiểu Mã

Chuyển ngữ
Tham gia
9/3/21
Bài viết
257
Điểm cảm xúc
325
Điểm
63
CHƯƠNG 118: CỤC CƯNG CỦA CA CA QUỶ SÚC (37)

“Nhất định là chán chết rồi phải không?”

Gần đây Đường Tranh đều dùng tốc độ nhanh nhất mà xử lý văn kiện, đem việc công ty xử lý xong, liền chạy nhanh đến bệnh viện.

Hắn cũng không biết vì sao, mỗi ngày hắn đều nhớ tới tiểu nha đầu vẻ mặt hề hề đáng thương kia.

Nghĩ đến ánh mắt trông mong, long lanh ngập nước nhìn hắn, lòng hắn lại mềm thành nước.

“Còn tốt.”

Đường Tranh nhẹ nhàng xoa đầu Đường Quả, xúc cảm không tồi, sung sướng đến khóe miệng đều cong lên.

Hắn có chút ảo não, thật ra Tiểu Quả rất đáng yêu, lúc trước đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian bên cạnh cô, trong lòng hắn có chút tiếc nuối.

Phía sau bọn họ, còn có hai vệ sĩ cao lớn, mặt khác có thêm một nữ vệ sĩ vô cùng xinh đẹp, cũng là trợ lý sinh hoạt cho Đường Quả.

Sau sự việc kia, Đường Tranh vì cô mà chọn ra những người này.

Hắn cứ tưởng Đường Quả sẽ không thích, không nghĩ tới cô vui vẻ chấp nhận, ngược lại còn rất cao hứng.

Nhìn Đường Quả ngoan ngoãn như vậy, vẻ mặt hắn nhu hòa hơn. “Anh trai, những lời lúc trước nói, có thật không?”

Đường Tranh từ mơ màng đến thanh tỉnh, đụng phải ánh mắt thấp thỏm bất an của thiếu nữ, hắn lại cảm thấy đau lòng.

Cô đến tột cùng cỡ nào sợ hắn không thích cô, lúc trước hắn lạnh nhạt, thật sự đã làm cô tổn thương rất nhiều.

Hắn nhẹ nhàng ôm thiếu nữ, nhẹ nhàng giống như ôm bảo bối. “Là thật.”

“Thật là tốt.”

“Anh trai nói như vậy, về sau không được không thích Tiểu Quả, không được chán ghét Tiểu Quả, càng không được đuổi Tiểu Quả đi.”

Đường Quả ngẩng đầu, sắc mặt nghiêm túc, “Nếu anh trai phạm lỗi, Tiểu Quả cả đời này sẽ không tha thứ cho anh trai.”

“Nếu anh trai lại chán ghét Tiểu Quả, Tiểu Quả sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này, để anh trai vĩnh viễn sẽ không bao giờ tìm thấy.”

Thiếu nữ nghiêm túc nói, làm Đường Tranh có một loại cảm giác, cô tùy thời có thể biến mất.

Loại cảm giác này, hắn vô cùng khủng hoảng.

Hắn hoàn toàn đã quên, trước kia hắn có bao nhiêu bài xích tiếp xúc với cô gái trước mắt này.

Lúc này hắn chỉ nghĩ gắt gao nắm chặt cô, ngàn vạn phải cẩn thận, không được đánh mất cô.

Môi mỏng khẽ mở, hắn dùng sức ôm bả vai thiếu nữ, thanh âm khàn khàn, “Sẽ không.”

Quả nhiên, vừa nghe lời này, thiếu nữ nháy bật cười vui vẻ.

“Em sẽ nhớ kỹ.”

“Tiểu Quả.”

Đột nhiên một giọng nam xuất hiện, đánh gãy bầu không khí hài hòa.

Lâm Dật Thỉ cố gắng kiềm chế biểu tình của chính mình, vốn dĩ hắn đối với Đường Quả còn một tia hảo cảm.

Tia hảo cảm này, ngay ở lúc Đoạn Lệ Hồng vô số lần nói Đường Quả tốt bao nhiêu, nói hắn sớm một chút cưới người về, đã biến mất hầu như không còn.

Theo hắn thấy, Đường Quả chính là cô gái nhà giàu tâm cơ, ở trước mặt hắn nói gì không tốt, liền sử dụng thủ đoạn xúi giục mẹ hắn thuyết phục hắn.

Loại phụ nữ nhà giàu tâm cơ này, mấy năm gần đây hắn gặp không ít.

Nhưng mà, đặc biệt là ngay từ đầu chính mình còn cảm thấy Đường Quả đơn thuần, hắn lại càng thêm không kiên nhẫn.

Gần đây hắn ở chung với Thanh Thanh rất tốt, nếu không phải tình hình trước mắt của Lâm gia không tốt, hắn thật sự muốn đưa Thanh Thanh về nhà.

Nghĩ đến thân thế của Thanh Thanh, chỉ sợ Lâm gia sẽ không chấp nhận.

Trừ khi hắn khống chế toàn bộ Lâm gia, nếu không hắn cùng Thanh Thanh mãi mãi sẽ không có kết quả.

Hắn sẽ không để Thanh Thanh chịu ủy khuất, chỉ có thể giấu cô ấy thật cẩn thận, nhưng như vậy vẫn ủy khuất hắn.

“Nghe nói ngày mai em muốn xuất viện, vừa vặn công ty cũng xử lý xong rồi.”

Lâm Dật Thỉ lộ ra nụ cười hoàn mỹ, “Thật xin lỗi, mấy ngày trước có hơi bận, không thể đến thăm em.”

“Chờ sau khi em xuất viện, anh sẽ bồi thường.”

Lâm Dật Thỉ tự cho là tình cảm Đường Quả đối với hắn đã cắm sâu vào rồi.
 

Tiểu Mã

Chuyển ngữ
Tham gia
9/3/21
Bài viết
257
Điểm cảm xúc
325
Điểm
63
CHƯƠNG 119: CỤC CƯNG CỦA CA CA QUỶ SÚC (38)

Lúc Đường Tranh tới, chỉ thấy cái bọc nhỏ lưu lại trên cầu, hắn vọt tới ngay biên, cúi đầu liền thấy thân ảnh nho nhỏ đang nằm phía dưới, trái tim lập tức đi xuống.

“Tiểu Quả.”

Hắn ngồi xổm bên người Đường Quả, tay có chút run rẩy xem xét mạch đập của cô, vẫn còn thở, hắn mới thở một hơi nhẹ nhõm.

Nhìn tên tài xế bên cạnh, đặc biệt ngay hạ bộ cắm một con dao, hắn dùng sức giẫm lên chuôi dao, làm cây dao lại hãm sâu thêm vài phần.

Cực lực khống chế, hắn mới không giết chết đối phương.

Không nóng nảy!

Sống càng tốt.

Trong mắt Đường Tranh hiện lên huyết sắc điên cuồng, tên đàn ông này, tuyệt đối không thể dễ dàng để cho hắn chết.

Hắn muốn cho tên đó nếm trải thế giới thống khổ, cái gì gọi là sống không bằng chết.

Hắn thương tiếc vuốt khuôn mặt nhỏ tái nhợt của thiếu nữ, một chút cũng không dám chạm vào cô.

Chỉ sốt ruột chờ xe cứu thương, lần đầu tiên hắn cảm thấy thời gian thật là đằng đẵng.

Thời gian trôi thật chậm.

“Tiểu Quả, anh trai giúp em báo thù. Ai khi dễ em, anh trai sẽ giúp em báo thù người đó.”

“Anh trai. . .”

Thanh âm mỏng manh của thiếu nữ, trên mặt Đường Tranh lộ ra chút vui mừng, hắn ghé bên người cô, nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt nhỏ, “Kiên trì một chút, anh lập tức đưa em về nhà.”

“Được.”

Âm điệu như muỗi kêu, cô gái luôn tươi cười, tràn đầy sức sống, hiện tại hơi thở thoi thóp, làm tim hắn rất đau.

“Sau này anh bảo vệ Tiểu Quả, sẽ không để ai làm tổn thương, không ai khi dễ Tiểu Quả nữa, được không?”

Đôi mắt thiếu nữ sáng rực lên một chút, khóe miệng cong cong, “Thật sự sao, anh trai?”

“Thật sự.”

Đường Tranh dùng sức xoa tóc, thiếu nữ tươi cười, tim hắn lại đau đớn, sao hắn lại không biết, cô thích lại gần hắn, muốn cùng chơi với hắn.

“Anh trai không chán ghét Tiểu Quả sao?”

Tim Đường Tranh hít thở không thông, khóe mắt người đàn ông, lập lòe lệ quang, “Anh trai chưa bao giờ chán ghét Tiểu Quả.”

Đôi mắt thiếu nữ lại sáng một chút, khóe miệng càng cong hơn, tươi cười ngày càng nhiều, “Thật tốt.”

“Anh trai, em hơi mệt.”

Thanh âm thiếu nữ càng ngày càng nhỏ, “Em muốn ngủ, nhưng mà không dám ngủ, chỉ sợ tỉnh lại lúc sau anh trai sẽ lại không thích Tiểu Quả.”

“Tiểu Quả kiên trì một chút, đừng ngủ.”

“Kia. . . Nghe anh trai, Tiểu Quả kiên trì một chút.”

……….

Đường Tranh chăm sóc ở phòng bệnh, trong tay đùa nghịch điện thoại.

Chỉ là đây không phải là điện thoại của Đường Quả, mà là điện thoại lúc trước Đường Quả cố ý nắm chặt trong tay.

Nội dung bên trong, làm người ta phẫn nộ.

Nhìn những ngôn ngữ dơ bẩn bên trong đó, hắn nhịn không được muốn đập điện thoại, nhưng hắn không làm vậy, nội dung trong chiếc điện thoại này có liên quan đến rất nhiều người.

Hắn ôn nhu nhìn thiếu nữ đang nằm trên giường còn chưa tỉnh lại, lửa giận trong lồng ngực lại dâng lên.

Nhấp môi, lúc ấy Đường Quả cố gắng nắm chặt chiếc điện thoại này, đủ để biết cô xem trọng nội dung trong này thế nào.

Hắn không khó để suy đoán thiếu nữ muốn làm cái gì, hắn cũng muốn làm.

Hắn không dám tưởng tượng, nếu hắn chậm một chút, Tiểu Quả không nhảy xuống cầu, lại bị tài xế bắt trở lại, kế tiếp không biết sẽ còn xảy ra chuyện gì.

Đường Tranh đứng dậy, sờ trán thiếu nữ, con ngươi phảng phất hiện lên một tia huyết quang, “Việc Tiểu Quả muốn làm, anh trai sẽ giúp em.”

Hắn đi ra ngoài phòng bệnh, khóe môi treo nụ cười tươi.

Hộ sĩ nhìn Đường Tranh đi ngang qua, tim không nhịn được mà nhảy loạn.

“Có một thứ, chắc anh sẽ cảm thấy hứng thú, điều kiện là, anh dám lấy nó.”

Đường Tranh đứng ở một góc, nắm chặt điện thoại, “Nghe nói gần đây trên địa bàn của anh có không ít cô gái bị mất tích.”
 
Top