[Xuyên Nhanh] Xuyên nhanh: Nữ xứng, bình tĩnh một chút! - Đỗ Liễu Liễu
- Tham gia
- 9/3/21
- Bài viết
- 257
- Điểm cảm xúc
- 325
- Điểm
- 63
Chương 150: Thứ nữ trọng sinh (12)
"Nếu ngươi tự biết xấu hổ, cho rằng mình không xứng với A Chu, thì phải tu luyện cho thật tốt, vượt qua Đường Hoan, để A Chu nhìn ngươi với con mắt khác. Đừng cả ngày chỉ nghĩ giải trừ hôn ước, dùng cái cớ như vậy trốn tránh hiện thực, ngươi. . ."
"Ta cùng Dạ Chu đã giải trừ hôn ước."
"Nỗ lực một chút. . . Cái gì? ? ?" Bạc Vân Tư vẫn luôn đạm nhiên cọ một chút đứng lên, căm tức nhìn Đường Quả, khuôn mặt lúc tức giận, trông có vẻ dữ tợn.
Đặc biệt đáy mắt bà tràn đầy vẻ ghét bỏ, càng phá hủy gương mặt hoàn mỹ kia. Gương mặt Bạc Vân Tư có chút ửng đỏ, không phải bởi thẹn thùng, mà là đối với chuyện này cảm thấy vô cùng phẫn nộ. Bà chỉ nhìn Đường Quả, không nói lời nào, an tĩnh đến đáng sợ.
Là đại tiểu thư xuất thân từ thế gia, cho dù tức giận, lại phẫn nộ, bà cũng sẽ sẽ không phá hư hình tượng của mình, nhưng khuôn mặt bà, thần sắc, biểu tình, bán đứng suy nghĩ trong lòng.
"Nhất định là ngươi làm A Chu bất mãn."
Đường Quả cho rằng đối phương muốn nói cái gì, cuối cùng chỉ nghe một câu như thế, giống như đã định tội nàng, trong lòng buồn cười không thôi. Xem ra Bạc Vân Tư mười mấy năm này, nguyên chủ theo đuổi bước chân của Dạ Chu, ở Bình Thành, thậm chí là toàn bộ Tiên Bình quốc, đối với chuyện đích tiểu thư Đường gia cực kỳ thích vị hôn phu của nàng, đều có thể nghe được.
Bạc Vân Tư cho rằng, nguyên chủ không có khả năng từ hôn. Bà cho rằng không sai, nhưng mà Đường Quả hiện giờ không còn là nguyên chủ, không phải là tiểu cô nương đối với Dạ Chu si tình ngốc kia.
Bạc Vân Tư không có mắng Đường Quả, ngược lại dùng ánh mắt thất vọng, cực kỳ bi thương mà nhìn nàng, "Ngươi bất quá so với Đường Hoan kém hơn thì cũng thôi đi, ngay cả hôn phu của mình cũng nhìn không nhìn được, ngươi ngoại trừ dáng vẻ xinh đẹp một chút, cũng là bộ dạng ta ban cho ngươi, ngươi nói ngươi, còn có cái gì lấy ra?"
"Khó trách Đường Hạo Huy cũng chướng mắt ngươi." Màu đỏ trên mặt Bạc Vân Tư đã rút đi, đôi mày đẹp nhăn lại, làm như có chút bất đắc dĩ, "Bạc Vân Tư ta xuất thân từ Bạc gia, ai ai cũng cực kỳ hâm mộ Bạc gia đại tiểu thư, từ xuất thân, dáng vẻ, thiên phú, mọi thứ nều đứng đầu, tại sao lại sinh ra một nữ nhi không biết tiến thủ như ngươi chứ."
Ngữ khí của Bạc Vân Tư, thiếu chút nữa không nói thẳng ra, ta hoài nghi ngươi không phải là nữ nhi của ta.
Hệ thống một bên nghe, có vài phần tức giận, [Trên thế giới này nào có một người mẫu thân như vậy, giống như con dao sắc, đâm chọc từng nhát vào tim, nếu là nguyên chủ nghe được, sợ đã tự sát mà chết vài thập niên rồi đấy.]
"Bạc Vân Tư ta một đời ngạo nghễ, thế mà sinh ra một nữ nhi còn kém một cái thị thiếp." Bạc Vân Tư vẻ mặt thất vọng, trong miệng lẩm bẩm tự nói, cũng không hề để ý tới Đường Quả đứng phía dưới.
Một nữ nhi không còn dùng được, bà cũng lười phí miệng lưỡi, coi như nàng không tồn tại. Bạc Vân Tư lầm bầm lầu bầu chốc lát, xoay người đi. Đường Quả liếc mắt đến chén trà hơi lạnh, trong lòng có vài phần sụp đổ, không phải là nàng để ý Bạc Vân Tư, mà là tình cảm của nguyên chủ còn lưu lại thân thể này.
Nàng xuyên đến thân thể của nguyên chủ, tất cả oán hận, tình cảm, cừu hận nàng đều tiếp thu. Lấy kinh nghiệm xuyên qua vô số thế giới của nàng, cơ bản có thể khống chế tốt mấy loại cảm tình này.
Trong lòng có vài phần khó chịu, nàng dứt khoát tìm một vị trí ngồi xuống, nhớ lại dư vị thế giới trước, vợ chồng Đường gia cho nàng yêu thương.
Một hồi sau, khó chịu trong lòng cũng tiêu tán dần, trên mặt lần nữa lại treo nụ cười. Đợi lúc nàng mở mắt, khóe môi hơi câu lên, nhẹ giọng cười, "Thật sự chữa khỏi."
Hệ thống: [ . . . ] Nó thật sự không hiểu, ký chủ rõ ràng có thể chỉ diễn kịch, không cần dụng tâm, vậy mà mỗi thế giới cô đều cố tình dụng tâm.
[ Ký chủ, cô cũng tin tưởng tình yêu cùng chân thành sao? ]
"Tin tưởng."
Hệ thống biểu thị: Không hiểu.
"Ta cùng Dạ Chu đã giải trừ hôn ước."
"Nỗ lực một chút. . . Cái gì? ? ?" Bạc Vân Tư vẫn luôn đạm nhiên cọ một chút đứng lên, căm tức nhìn Đường Quả, khuôn mặt lúc tức giận, trông có vẻ dữ tợn.
Đặc biệt đáy mắt bà tràn đầy vẻ ghét bỏ, càng phá hủy gương mặt hoàn mỹ kia. Gương mặt Bạc Vân Tư có chút ửng đỏ, không phải bởi thẹn thùng, mà là đối với chuyện này cảm thấy vô cùng phẫn nộ. Bà chỉ nhìn Đường Quả, không nói lời nào, an tĩnh đến đáng sợ.
Là đại tiểu thư xuất thân từ thế gia, cho dù tức giận, lại phẫn nộ, bà cũng sẽ sẽ không phá hư hình tượng của mình, nhưng khuôn mặt bà, thần sắc, biểu tình, bán đứng suy nghĩ trong lòng.
"Nhất định là ngươi làm A Chu bất mãn."
Đường Quả cho rằng đối phương muốn nói cái gì, cuối cùng chỉ nghe một câu như thế, giống như đã định tội nàng, trong lòng buồn cười không thôi. Xem ra Bạc Vân Tư mười mấy năm này, nguyên chủ theo đuổi bước chân của Dạ Chu, ở Bình Thành, thậm chí là toàn bộ Tiên Bình quốc, đối với chuyện đích tiểu thư Đường gia cực kỳ thích vị hôn phu của nàng, đều có thể nghe được.
Bạc Vân Tư cho rằng, nguyên chủ không có khả năng từ hôn. Bà cho rằng không sai, nhưng mà Đường Quả hiện giờ không còn là nguyên chủ, không phải là tiểu cô nương đối với Dạ Chu si tình ngốc kia.
Bạc Vân Tư không có mắng Đường Quả, ngược lại dùng ánh mắt thất vọng, cực kỳ bi thương mà nhìn nàng, "Ngươi bất quá so với Đường Hoan kém hơn thì cũng thôi đi, ngay cả hôn phu của mình cũng nhìn không nhìn được, ngươi ngoại trừ dáng vẻ xinh đẹp một chút, cũng là bộ dạng ta ban cho ngươi, ngươi nói ngươi, còn có cái gì lấy ra?"
"Khó trách Đường Hạo Huy cũng chướng mắt ngươi." Màu đỏ trên mặt Bạc Vân Tư đã rút đi, đôi mày đẹp nhăn lại, làm như có chút bất đắc dĩ, "Bạc Vân Tư ta xuất thân từ Bạc gia, ai ai cũng cực kỳ hâm mộ Bạc gia đại tiểu thư, từ xuất thân, dáng vẻ, thiên phú, mọi thứ nều đứng đầu, tại sao lại sinh ra một nữ nhi không biết tiến thủ như ngươi chứ."
Ngữ khí của Bạc Vân Tư, thiếu chút nữa không nói thẳng ra, ta hoài nghi ngươi không phải là nữ nhi của ta.
Hệ thống một bên nghe, có vài phần tức giận, [Trên thế giới này nào có một người mẫu thân như vậy, giống như con dao sắc, đâm chọc từng nhát vào tim, nếu là nguyên chủ nghe được, sợ đã tự sát mà chết vài thập niên rồi đấy.]
"Bạc Vân Tư ta một đời ngạo nghễ, thế mà sinh ra một nữ nhi còn kém một cái thị thiếp." Bạc Vân Tư vẻ mặt thất vọng, trong miệng lẩm bẩm tự nói, cũng không hề để ý tới Đường Quả đứng phía dưới.
Một nữ nhi không còn dùng được, bà cũng lười phí miệng lưỡi, coi như nàng không tồn tại. Bạc Vân Tư lầm bầm lầu bầu chốc lát, xoay người đi. Đường Quả liếc mắt đến chén trà hơi lạnh, trong lòng có vài phần sụp đổ, không phải là nàng để ý Bạc Vân Tư, mà là tình cảm của nguyên chủ còn lưu lại thân thể này.
Nàng xuyên đến thân thể của nguyên chủ, tất cả oán hận, tình cảm, cừu hận nàng đều tiếp thu. Lấy kinh nghiệm xuyên qua vô số thế giới của nàng, cơ bản có thể khống chế tốt mấy loại cảm tình này.
Trong lòng có vài phần khó chịu, nàng dứt khoát tìm một vị trí ngồi xuống, nhớ lại dư vị thế giới trước, vợ chồng Đường gia cho nàng yêu thương.
Một hồi sau, khó chịu trong lòng cũng tiêu tán dần, trên mặt lần nữa lại treo nụ cười. Đợi lúc nàng mở mắt, khóe môi hơi câu lên, nhẹ giọng cười, "Thật sự chữa khỏi."
Hệ thống: [ . . . ] Nó thật sự không hiểu, ký chủ rõ ràng có thể chỉ diễn kịch, không cần dụng tâm, vậy mà mỗi thế giới cô đều cố tình dụng tâm.
[ Ký chủ, cô cũng tin tưởng tình yêu cùng chân thành sao? ]
"Tin tưởng."
Hệ thống biểu thị: Không hiểu.