Lượt xem của khách bị giới hạn

[Xuyên Nhanh] Xuyên nhanh: Nữ xứng, bình tĩnh một chút! - Đỗ Liễu Liễu

[Xuyên Nhanh] Xuyên nhanh: Nữ xứng, bình tĩnh một chút! - Đỗ Liễu Liễu

Tiểu Mã

Chuyển ngữ
Tham gia
9/3/21
Bài viết
257
Điểm cảm xúc
325
Điểm
63
Chương 150: Thứ nữ trọng sinh (12)

"Nếu ngươi tự biết xấu hổ, cho rằng mình không xứng với A Chu, thì phải tu luyện cho thật tốt, vượt qua Đường Hoan, để A Chu nhìn ngươi với con mắt khác. Đừng cả ngày chỉ nghĩ giải trừ hôn ước, dùng cái cớ như vậy trốn tránh hiện thực, ngươi. . ."

"Ta cùng Dạ Chu đã giải trừ hôn ước."

"Nỗ lực một chút. . . Cái gì? ? ?" Bạc Vân Tư vẫn luôn đạm nhiên cọ một chút đứng lên, căm tức nhìn Đường Quả, khuôn mặt lúc tức giận, trông có vẻ dữ tợn.

Đặc biệt đáy mắt bà tràn đầy vẻ ghét bỏ, càng phá hủy gương mặt hoàn mỹ kia. Gương mặt Bạc Vân Tư có chút ửng đỏ, không phải bởi thẹn thùng, mà là đối với chuyện này cảm thấy vô cùng phẫn nộ. Bà chỉ nhìn Đường Quả, không nói lời nào, an tĩnh đến đáng sợ.

Là đại tiểu thư xuất thân từ thế gia, cho dù tức giận, lại phẫn nộ, bà cũng sẽ sẽ không phá hư hình tượng của mình, nhưng khuôn mặt bà, thần sắc, biểu tình, bán đứng suy nghĩ trong lòng.

"Nhất định là ngươi làm A Chu bất mãn."

Đường Quả cho rằng đối phương muốn nói cái gì, cuối cùng chỉ nghe một câu như thế, giống như đã định tội nàng, trong lòng buồn cười không thôi. Xem ra Bạc Vân Tư mười mấy năm này, nguyên chủ theo đuổi bước chân của Dạ Chu, ở Bình Thành, thậm chí là toàn bộ Tiên Bình quốc, đối với chuyện đích tiểu thư Đường gia cực kỳ thích vị hôn phu của nàng, đều có thể nghe được.

Bạc Vân Tư cho rằng, nguyên chủ không có khả năng từ hôn. Bà cho rằng không sai, nhưng mà Đường Quả hiện giờ không còn là nguyên chủ, không phải là tiểu cô nương đối với Dạ Chu si tình ngốc kia.

Bạc Vân Tư không có mắng Đường Quả, ngược lại dùng ánh mắt thất vọng, cực kỳ bi thương mà nhìn nàng, "Ngươi bất quá so với Đường Hoan kém hơn thì cũng thôi đi, ngay cả hôn phu của mình cũng nhìn không nhìn được, ngươi ngoại trừ dáng vẻ xinh đẹp một chút, cũng là bộ dạng ta ban cho ngươi, ngươi nói ngươi, còn có cái gì lấy ra?"

"Khó trách Đường Hạo Huy cũng chướng mắt ngươi." Màu đỏ trên mặt Bạc Vân Tư đã rút đi, đôi mày đẹp nhăn lại, làm như có chút bất đắc dĩ, "Bạc Vân Tư ta xuất thân từ Bạc gia, ai ai cũng cực kỳ hâm mộ Bạc gia đại tiểu thư, từ xuất thân, dáng vẻ, thiên phú, mọi thứ nều đứng đầu, tại sao lại sinh ra một nữ nhi không biết tiến thủ như ngươi chứ."

Ngữ khí của Bạc Vân Tư, thiếu chút nữa không nói thẳng ra, ta hoài nghi ngươi không phải là nữ nhi của ta.

Hệ thống một bên nghe, có vài phần tức giận, [Trên thế giới này nào có một người mẫu thân như vậy, giống như con dao sắc, đâm chọc từng nhát vào tim, nếu là nguyên chủ nghe được, sợ đã tự sát mà chết vài thập niên rồi đấy.]

"Bạc Vân Tư ta một đời ngạo nghễ, thế mà sinh ra một nữ nhi còn kém một cái thị thiếp." Bạc Vân Tư vẻ mặt thất vọng, trong miệng lẩm bẩm tự nói, cũng không hề để ý tới Đường Quả đứng phía dưới.

Một nữ nhi không còn dùng được, bà cũng lười phí miệng lưỡi, coi như nàng không tồn tại. Bạc Vân Tư lầm bầm lầu bầu chốc lát, xoay người đi. Đường Quả liếc mắt đến chén trà hơi lạnh, trong lòng có vài phần sụp đổ, không phải là nàng để ý Bạc Vân Tư, mà là tình cảm của nguyên chủ còn lưu lại thân thể này.

Nàng xuyên đến thân thể của nguyên chủ, tất cả oán hận, tình cảm, cừu hận nàng đều tiếp thu. Lấy kinh nghiệm xuyên qua vô số thế giới của nàng, cơ bản có thể khống chế tốt mấy loại cảm tình này.

Trong lòng có vài phần khó chịu, nàng dứt khoát tìm một vị trí ngồi xuống, nhớ lại dư vị thế giới trước, vợ chồng Đường gia cho nàng yêu thương.

Một hồi sau, khó chịu trong lòng cũng tiêu tán dần, trên mặt lần nữa lại treo nụ cười. Đợi lúc nàng mở mắt, khóe môi hơi câu lên, nhẹ giọng cười, "Thật sự chữa khỏi."

Hệ thống: [ . . . ] Nó thật sự không hiểu, ký chủ rõ ràng có thể chỉ diễn kịch, không cần dụng tâm, vậy mà mỗi thế giới cô đều cố tình dụng tâm.

[ Ký chủ, cô cũng tin tưởng tình yêu cùng chân thành sao? ]

"Tin tưởng."


Hệ thống biểu thị: Không hiểu.
 

Tiểu Mã

Chuyển ngữ
Tham gia
9/3/21
Bài viết
257
Điểm cảm xúc
325
Điểm
63
Chương 151: Thứ nữ trọng sinh (13)

"Nghe nói đích tiểu thư Đường gia hôm qua đã quay về, hoàn toàn không tổn hao gì mà trở về."

"Nha, có việc này sao?"

"Còn không phải sao? Đường gia đại tiểu thư được người đưa về, thiếu chút nữa thành đồ ăn của yêu thú, đích tiểu thư biến mất ba tháng, vô thanh vô thức trở về, còn trở về hoàn hảo không có gì."

"Các ngươi nói, có phải lúc trước nàng làm chuyện gì có lỗi với đại tiểu thư Đường gia, làm đại tiểu thư rơi vào nguy hiểm, mới ở bên ngoài tránh ba tháng, nghe được đại tiểu thư Đường gia không có nguy hiểm, lúc này mới trở về?"

...........

Dạ Chu nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy mình làm việc có chút không nhân tính. Khi còn nhỏ bởi vì một câu của hắn, mới có hôn ước kia. Từ hoàng huynh biết được tình cảnh của biểu muội, hắn càng không thể bỏ xuống được, trong lòng áy náy, quyết định lấy thân phận biểu ca, bồi thường một chút cho Đường Quả.

Không nghĩ sau khi ra khỏi cung, nghe được trên đường bình luận sôi nổi. Đều không phải lời hay gì, nghe được trong lòng hắn liền phẫn nộ. Biểu muội tính tình tuy ương ngạnh kiêu ngạo, chính hắn đôi khi cũng cảm thấy vô cùng đáng giận, nhưng hắn không tin biểu muội là loại ngời đẩy người khác cho yêu thú. Những người này, không có chứng cứ lại nói lung tung, cũng không sợ bị cắn trúng lưỡi à!

"Ta có đường huynh làm việc ở Đường gia, nghe nói đích tiểu thư Đường gia cùng vương gia giải trừ hôn ước, ngươi nói xem nơi nào lại trùng hợp như vậy, khẳng định là nhân phẩm nàng ta có vấn đề, cho nên vương gia người ta mới không cần nàng ta."

"Cũng đúng, Tiên Bình quốc có ai mà không biết, nàng ta không biết xấu hổ đuổi theo tiểu vương gia mười mấy năm, vương gia người ta vì tránh né nàng ngay cả hoàng cung cũng ít quay về, ta đoán, năm đó có hôn ước, nói không chừng cũng là nàng ta dùng thủ đoạn mà được."

"Hiện tại nàng ta làm chuyện xấu, tiểu vương gia nhịn không nỗi nữa, từ hôn, cho dù đích tiểu thư Đường thì thế nào, cũng không thể một tay che trời."

Càng nghe càng quá đáng, Dạ Chu càng phẫn nộ. Nhất thời khống chế không được, căm tức nhìn mấy nam tử đang nghị luận trên đường. "Các người nói bậy bạ gì đó?"

Dạ Chu đứng trước mặt mấy người đó, trên người phóng ra khí thế ép người khác thở không nổi, trong mắt đều hiện lên vẻ sợ hãi, nhìn lẫn nhau, không hiểu tại sao có một nam tử hồng bào đến tìm phiền toái là có ý gì.

"Vị công tử này, chúng ta hình như không có đắc tội ngài đi?"

Nếu không phải đối phương bày ra thực lực, bọn họ khẳng định sẽ không khách khí như vậy. Dạ Chu lắc lắc ống tay áo hồng bào, hừ lạnh một tiếng, trực tiếp lấy ngọc bài chứng minh thân phận mình ra, ở trước mấy nam tử hất mặt, "Trợn mắt chó của các người mà nhìn rõ đây là cái gì."

Mấy nam vừa nhìn thấy, run run, đây không phải là tiểu vương gia sao? Mặt tái đi một chút, làm trò trước mặt tiểu vương gia nghị luận, người ta không tức giận mới là lạ.

"Tiểu vương gia thứ lỗi, chúng ta chỉ vì ngài mà bất bình thôi, cũng là đích tiểu thư Đường gia không biết điều, nàng ta nơi nào xứng với tiểu vương gia ngài a. . ."

Chưa nói xong, hắn phát hiện mặt tiểu vương gia càng ngày càng đen. "Các ngươi cẩu đồ vật này nói bậy bạ gì đó?" Dạ Chu thật sự rất tức giận, hồng bào cũng bởi vì hắn tức giận mà phồng lên, "Bổn vương nói cho các ngươi biết, lần này người chủ động giải trừ hôn ước không phải là bổn vương! !"

"Là nàng ấy không cần bổn vương!"

"Hiểu rõ chưa? ?" Nam tử lúc trước nghị luận trợn tròn mắt, người qua đường xung quanh nghe được tình huống cũng choáng váng.

"Nếu sau này để bổn vương nghe được là bổn vương vứt bỏ biểu muội, bổn vương cắt đầu lưỡi các ngươi!"


"Các ngươi. . ." Bị điểm danh nam tử liền run bần bật, thật cẩn thận mà nhìn Dạ Chu. "Không phải các ngươi thích nghị luận sao? Hiện tại bổn vương cho các ngươi một cơ hội lập công chuộc tội, trong vòng một ngày, để tất cả mọi người Bình Thành đều biết, là biểu muội không cần ta."
 

Tiểu Mã

Chuyển ngữ
Tham gia
9/3/21
Bài viết
257
Điểm cảm xúc
325
Điểm
63
Chương 152: Thứ nữ trọng sinh (14)
"Nguyên Khí Đan thượng phẩm, bổ sung nguyên khí, dùng cho tu luyện." Dạ Chu cẩn thận đem một lọ Nguyên Khí Đan đưa tới trước mặt Đường Quả, gương mặt tuấn mỹ cười lộ ra mấy phần lấy lòng.

Thấy Đường Quả nhìn hắn, hắn lại lấy ra một cái bình ngọc màu trắng ngà, như cũ đẩy đến trước mặt Đường Quả, "Thiên Nguyên Đan, trợ giúp tu vi lâm vào bình cảnh đột phá, dùng vô cùng tốt, không có tác dụng phụ, biểu muội cứ yên tâm dùng đi."

Đường Quả không nói lời nào, nàng hồ nghi nhìn Dạ Chu. Dạ Chu xấu hổ một chút, mấy thứ đồ vật này, có chút lấy không ra, hắn ở túi trữ vật tìm tìm, ánh mắt sáng lên, lại lấy ra một cái chỉ bằng hai ngón tay, thon dài như ngọc, mơ hồ nhìn thấy bên trong có chất lỏng lưu động.

"Băng cơ ngọc dịch, dùng xong, bảo trì được dung mạo mười năm không đổi."

Dạ Chu trong lòng âm thầm mà nghĩ, nữ tử đều thích cái này đi? Hắn nhìn Đường Quả chỉ liếc một cái, phát hiện y phục nàng bình thường, nhan sắc ảm đạm. Biểu muội nhiều nhất mười sáu tuổi, hẳn nên mặc một ít xiêm y tươi đẹp, mới giống tiểu cô nương.

Hắn lại mò mò, nhìn thấy một vật, rốt cuộc cũng bật cười. Đường Quả chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên, trên bàn nhiều thêm một vật, bên ngoài màu tím, bộ dáng khinh bạc.

Mặt trên loáng thoáng có chút ánh sáng, đặc biệt là ở một nơi như thế này, càng có thể nhìn ra vật phẩm này không bình thường. "Tử Tàm Băng Ti Vũ Y, muội nhìn, bề ngoài rất tốt, mặc vào phiêu miểu như tiên, nhan sắc diễm lệ, đông ấm hạ mát, còn có thể phòng ngự pháp khí, rất thích hợp với biểu muội."

Đường Quả sờ sờ, quả nhiên có một loại cảm giác thoải mái, giống như ở trong nước. "Biểu ca sao lại muốn đưa ta đồ vật này?"

Đường Quả ngước mắt, đáy mắt hiện lên tia hoang mang kỳ dị, "Chẳng lẽ biểu ca hối hận giải trừ hôn ước?"

"Không, không có." Dạ Chu sợ nàng hiểu lầm, vội vàng nói.

Đường Quả hơi hơi mỉm cười, "Biểu ca, huynh không cần khẩn trương, cho dù huynh đổi ý, ta cũng sẽ không thu hồi quyết định của chính mình, hôn ước đã giải trừ, toàn bộ Tiên Bình quốc đều đã biết, ta sao có thể lật lọng, tự mình mất mặt được đâu?"

Dạ Chu xấu hổ cực kỳ.

Ha hả. . .

"Biểu muội, có phải muội giận ta không?" Dạ Chu cẩn thận hỏi.

Đường Quả lắc đầu, "Không có, ta sao có thể tức giận huynh."

Trong lòng Dạ Chu cứng lại, có một loại cảm xúc khó tả trào ra, hắn không dám nhìn vào mắt nàng, hắn sợ, sợ nhìn đến đáy mắt nàng lại không kiềm chế được, hắn cũng không có biện pháp đáp lại tình cảm của nàng.

Thực tế, hắn chỉ ngẩng đầu, liền có thể phát hiện ánh mắt Đường Quả sâu thẳm không thấy đáy, tựa giếng cổ không một gợn sóng, căn bản không có cái gì là ái mộ.

"Muội không tức giận thì tốt, sau này ta sẽ không đi nơi nơi du lịch, nếu bị người khác khi dễ, muội đến tìm ta, ta giúp muội trút giận, chỉ cần Dạ Chu ta ở đây một ngày, sẽ giúp muội chủ trì công đạo."

Đường Quả chống cằm, khóe miệng hơi hơi cong, âm điệu truyền đến, "Thật không?"

Dạ Chu ngẩng đầu, đối diện với khuôn mặt nàng, dùng sức gật đầu, "Thật mà, ta có thể coi muội là muội muội ta, bảo vệ muội, yêu thương muội."

Hai người đã không có hôn ước, Dạ Chu cũng không cần lảng tránh nàng, trong lòng hắn cũng nghĩ thế này. Nhiều năm như vậy, là hắn thiếu nàng. "Lời biểu ca hôm nay nói, ta sẽ nhớ kỹ."

Đường Quả cười tủm tỉm đem tất cả đồ vật thu hồi, "Lễ vật của biểu ca, ta rất thích, cảm ơn." Trong lòng Dạ Chu rất cao hứng, nghe được Đường Quả nói cảm ơn, hắn còn có chút ngượng ngùng.

"Biểu muội không cần cảm ơn ta, đây là ta nên làm." Hắn nhịn không được ngắm ngắm Đường Quả, biểu muội dung mạo tinh xảo, mơ hồ lộ ra vài phần diễm lệ, khuôn mặt lại có chút lãnh, không biết khi mặc một thân Tử Tàm Băng Ti Vũ Y sẽ có phong thái gì đây.
 

Tiểu Mã

Chuyển ngữ
Tham gia
9/3/21
Bài viết
257
Điểm cảm xúc
325
Điểm
63
Chương 153: Thứ nữ trọng sinh (15)
"Nàng cùng Dạ Chu hủy bỏ hôn ước?" Người nói chuyện đúng là Đường Hoan, nhớ tới ba tháng trước gặp được kỳ ngộ, nàng cau mày. Sau mới cảm nhận được tu vi chính mình, nàng lại bật cười.

Tuy nói thiếu chút nữa chết trong miệng yêu thú, nhưng tốt xấu gì cũng là nhờ họa mà được phúc, nàng không chỉ mượn dùng Sinh Cơ Hoa thanh tẩy kinh mạch, thiên phú tu luyện cũng tăng lên, tu vi cũng thăng cấp nhiều lần, hiện giờ đã là nguyên tướng sơ kỳ, tâm tình tốt lên không ít.

Một đời này, Đường Hoan nàng muốn đứng trên đỉnh, tuyệt đối sẽ không như kiếp trước, bị người bắt nạt, buồn bực mà chết, chỉ có thể đứng phía dưới mà ngước nhìn Đường Quả.

"Nương có biết vì sao nàng cùng Dạ Chu lại hủy bỏ hôn ước không?" Đường Hoan đối với chuyện này, cũng không hoài nghi nhiều, từ khi nàng trọng sinh, vận mệnh của nàng cùng nương nàng đã thay đổi, quỹ đạo của thế giới này, cũng tất nhiên thay đổi theo.

Nghĩ đến kiếp trước, trước khi nàng ta chết, cũng nghe được Đường Quả đuổi theo bước chân Dạ Chu, đạt tới cảnh giới nguyên đế điên phong. Mà cái nàng ta chỉ có thể nhìn lên là cảnh giới tuyệt vọng.

Một đời này, nàng ta đoạt cơ duyên của Đường Quả, không biết đối phương còn có cơ hội tu luyện đến cảnh giới nguyên đế hay không.

Nghĩ đến đây, nàng ta lóe lóe đôi mắt, thêm một thời gian nữa, trứng thần thú sẽ xuất hiện, nhớ rõ kiếp trước, tất cả mọi người đều cho rằng đây là một cái trứng chết, mọi người đều không cần, Đường Quả lại nhặt trở về. Không quá mấy năm, thế mà sau khi nở ra, lại là một con thần thú có sức chiến đấu vô cùng cường hãn.

Trứng thần thú này, nàng ta nhất định phải có được! Ăn nói khép nép, xem sắc mặt người khác, ngày ngày bị mọi người khinh thường, nàng ta không bao giờ nghĩ tới nữa.

Nàng ta sẽ từng bước mà bò lên trên, làm tất cả mọi người chỉ có thể đứng nhìn nàng ta, cũng muốn để Đường Quả nhìn thấy nàng ta, lãnh hội một chút tâm tình lúc trước của nàng. "Ta cũng không rõ."

Lâu di nương bĩu môi, "Tiểu vương gia kia vốn là đối với nàng không kiên nhẫn, chịu không nổi nàng dây dưa, hủy hôn ước cũng không kỳ quái."

Đường Hoan suy nghĩ một chút, tốc độ tu luyện một đời này của Đường Quả cũng không tệ lắm, nhưng có nàng ta chắn đường, lại không lấy được cơ duyên, còn Dạ Chu kia là thiên chi kiêu tử, trong mắt chỉ có tu luyện, hơn phân nửa chướng mắt Đường Quả, bị hủy bỏ hôn ước, xác thật cũng không có gì kỳ quái.

"Thân thể nương thế nào?" Lâu di nương trong mắt hiện lên sắc ôn nhu, "Thật sự tốt."

Khuôn mặt đào hoa xinh đẹp, đáy mắt còn có chút ngượng ngùng, "Cha con đối với ta cũng rất tốt, Hoan Nhi yên tâm đi."

Đường Hoan gật đầu, "Như vậy thì con yên tâm rồi, mấy tháng này làm nương lo lắng, là nữ nhi không đúng."

"Nha đầu ngốc, nói cái gì thế, con sống tốt, trong lòng nương liền cao hứng." Đường Hoan nắm lấy tay Lâu di nương, ánh mắt kiên định, "Nương, người yên tâm, cho dù người chỉ là thị thiếp Đường gia, nhưng có nữ nhi ở đây, cho dù là Bạc Vân Tư cũng không dám khi dễ người."

"Nương chờ, Hoan Nhi cũng không cần cưỡng ép chính mình, Bạc Vân Tư kia trời sinh tính tình kiêu ngạo, không được cha con thích, Đường Quả hiện giờ lại không biết cố gắng, chọc đến cha ngươi chán ghét, không đáng để lo."

Lâu di nương cười khẽ, "Bạc Vân Tư cũng chán ghét nữ nhi chính mình, chỉ sợ đầu óc nàng ta cũng có vấn đề, nữ nhi của mình cũng không đau lòng. Nếu là ta, nơi nào bỏ được a, nữ nhi chính mình, yêu thương còn không đủ."

Đường Hoan trong lòng ấm áp, kiếp trước nương chết sớm, nàng ta vẫn nhớ rõ, nương có nhiêu lo lắng cho nàng ta. Cho nên một đời này, nàng ta trọng sinh liền rất chú ý đến thân thể của Lâu di nương. Lúc này, gian ngoài người hầu tới báo, đánh gãy lời nói của hai mẹ con.

"Lâu di nương, đại tiểu thư, Thất hoàng tử tới, gia chủ mời hai người qua."
 

Tiểu Mã

Chuyển ngữ
Tham gia
9/3/21
Bài viết
257
Điểm cảm xúc
325
Điểm
63
Chương 154: Thứ nữ trọng sinh (16)

"Nhị tiểu thư, trong nhà có khách đến, gia chủ mời cô nương đi qua."

Lúc đó, Đường Quả đang cùng Dạ Chu đánh cờ, uống trà, từ khi hủy bỏ hôn ước, mỗi ngày Dạ Chu đều lặng lẽ đến tìm Đường Quả, mang lễ vật cũng không trùng loại, giống như đem mười mấy năm áy náy bù đắp tất cả.

Có người tặng đồ Đường Quả đương nhiên sẽ không cự tuyệt, nàng không nói, nàng còn có mục đích khác nha!

Hệ thống: [ Ký chủ, cô có mục đích gì? ]

Khóe môi Đường Quả đột nhiên câu lên, nhộn nhạo nở một nụ cười tuyệt mỹ, rộ lên như hoa hải đường. "Đương nhiên là, làm Dạ Chu yêu ta. Đuổi theo hắn mười mấy năm, nói hủy bỏ hôn ước liền bỏ sao, đưa mấy đồ vật liền cho rằng ta sẽ tha thứ cho hắn, nào có chuyện tiện nghi như vậy?"

Hệ thống không thể tưởng tượng, [ Nói như vậy, cô muốn kéo dài một đoạn tình cảm của nguyên chủ? ]

"Quả thật là ngu xuẩn đến cực điểm, không nghĩ ngươi giải thích thành loại này."

Hệ thống: Nó không thông minh, nó xuẩn, trên thế giới nó xuẩn nhất.

[ Ký chủ, ta cũng sẽ thăng cấp, một ngày nào đó có thể trợ giúp cô. ]

"Ta sớm đã không chờ mong, ngươi cũng không phải không có tác dụng, thời điểm nhàm chán, cũng có thể nói chuyện phiếm, giải phiền muộn trong lòng."

Hệ thống: Ủy khuất!
Dựa theo tính tình của ký chủ, nó cảm thấy tương lai của Dạ Chu không quá tốt, nó dùng ánh mắt đáng thương nhìn Dạ Chu, yên lặng châm một cây nến.

"Hôm nay đến đây chỉ là không yên tâm Hoan Nhi, biết nàng thương thế đã khỏi hẳn, ta cũng yên tâm rồi."

Thất hoàng tử, cũng chính là Dạ Diễm, đôi mắt đều chăm chú vào một bên Đường Hoan, đáy mắt hiện lên thâm tình, mọi người ở đây đều thấy rất rõ ràng. Tâm tình Đường Hạo Huy thực tốt, đích nữ cùng Dạ Chu giải trừ hôn ước, ông ta rất buồn bực.

Nhưng thấy đương kim Thất hoàng tử đối với Đường Hoan yêu thích, ông ta lại cao hứng lên. Quả nhiên Hoan Nhi mới là nữ nhi tốt của hắn, Dạ chu kia tuy tốt, nhưng một lòng chỉ có tu luyện, tính tình kiêu ngạo khó thuần, nói cách khác, chính là một dã hài tử, sao có thể so với Thất hoàng tử.

Mấy người hàn huyên, khách khứa sung sướng, Đường Quả mới cùng Dạ Chu khoan thai đến muộn. Đường Hạo Huy vừa muốn giáo huấn hai câu, đột nhiên nhìn thấy Dạ Chu bên cạnh nàng, liền thật nhanh mà câm miệng.

Trong lòng kinh ngạc, hai người này so với lúc trước còn tốt hơn. Đường Quả tiến vào sau, đại sảnh liền xuất hiện một trận yên tĩnh. Dạ Diễm chỉ liếc mắt nhìn Đường Quả một cái, liền dịch tầm mắt, đáy mắt lộ vẻ chán ghét một chút cũng không che dấu.

Nhìn thấy Dạ Chu, cũng quy quy củ củ mà đứng lên, hành lễ, "Tiểu hoàng thúc."

Muốn nói Đường Quả cùng Dạ Chu giải ước, người vui mừng nhất chính là Dạ Diễm, hắn không nghĩ sẽ gọi Đường Quả một tiếng tiểu hoàng thẩm.

Cái tính kiêu ngạo ương ngạnh của đại tiểu thư, hắn thật sự rất chán ghét, tật xấu thế gia, đều hiện hết trên người nàng, một ưu điểm cũng không có.

Dạ Chu nhàn nhạt ừ một tiếng, lại đối với Đường Hạo Huy xưng hô một tiếng Đường gia chủ, lo tìm chỗ ngồi của chính mình, trước hết mời Đường Quả ngồi xuống, chính mình lắc lư dựa lại gần bên cạnh nàng ngồi xuống. Động tác như vậy, làm người ở đây hai mặt nhìn nhau.

"Mới vừa rồi ta cùng biểu muội đang chơi cờ, Đường gia chủ sốt ruột tìm người, có chuyện gì?"

Lời này ý tứ, lão nhân, ngươi quấy rầy ta. Gương mặt Đường Hạo Huy run rẩy, hiện tại đối với chuyện giải trừ hôn ước một chút cũng không thèm để ý. Một nữ nhi hỗn trướng như vậy, vừa lúc giải trừ.

Tình hình có vài phần xấu hổ, Đường Hoan đứng ra, nàng như tắm mình trong gió xuân tươi cười, hóa giải tình hình trong đại sảnh. "Lúc trước còn lo lắng an nguy của Nhị muội, nhìn thấy Nhị muội không có việc gì, ta cũng yên tâm rồi."

Nếu là lúc trước, nguyên chủ chắc chắn sẽ tức giận, nói vài câu tàn nhẫn, làm Đường Hoan mất hết mặt mũi, đây mới là thứ Đường Hoan muốn thấy. Nhưng mà, Đường Quả không phải là nguyên chủ, cho dù là lời nói tàn nhẫn, cũng nói đến chính mình thoải mái.

"Trở về mới biết đại tỷ trọng thương hôn mê, khó trách ba tháng này không có ai tìm ta."


". . ."
 
Sửa lần cuối:

Tiểu Mã

Chuyển ngữ
Tham gia
9/3/21
Bài viết
257
Điểm cảm xúc
325
Điểm
63
Chương 155: Thứ nữ trọng sinh (17)

"Đại tỷ không cần quá để ý, ta sẽ không trách tỷ." Đường Quả chôn đầu, khóe miệng cong lên một nụ cười nhẹ, đôi mày hơi hơi nhướng, "Nhưng mà, có một việc, ta muốn hỏi đại tỷ một chút."

"Nhị muội cứ nói." Trong lòng Đường Hoan có chút không thoải mái, âm thầm suy đoán, ba tháng này, đối phương có phải gặp được kỳ ngộ gì?

Nàng ta nắm chặt thành quyền, nghĩ đến tu vi của chính mình, lại nhẹ nhõm thở một hơi, cho dù đối phương có gặp kỳ ngộ gì, cũng không có khả năng vượt qua nàng ta.

"Cũng không phải chuyện lớn gì, lúc trước đại tỷ đem Sinh Hoa Cơ lấy đi, dẫn đến yêu thú đuổi theo, ngay lúc chạy trốn, ta bị ngã một chút, tốt xấu gì tu vi lúc ấy của ta là nguyên sĩ, không có khả năng tự mình ngã, ta nhớ rõ, có người vướng chân vào ta, sau đó mắt cá chân đều sưng cả lên."

Lời này rơi xuống, sắc mặt Dạ Chu đại biến.

Đường Hoan trên mặt bình tĩnh, ánh mắt lập lòe. "Nhị muội không có cảm giác sai chứ?"

"Đại tỷ nói lời này là có ý gì?" Đường Quả cười khẽ, "Mắt cá chân đều đã sưng lên, ta còn có thể nói dối sao?"

Đường Hoan nhấp môi, "Có lẽ, lúc chạy vội, có người không cẩn thận đi." Nói đến đây, nàng ta lại ủy khuất, "Nhị muội hôm nay hỏi cái này, chẳng lẽ là đang hoài nghi ta?"

Lời này vừa nói ra, người ở đây, ngoại trừ Dạ Chu, đều căm tức nhìn Đường Quả, giống như nàng làm ra chuyện gì đại nghịch bất đạo vậy.

"Đại tỷ, lời này cũng không thể nói bậy, ta không có nói tỷ đâu."

"Nếu ta phát hiện người như đại tỷ nói, khẳng định sẽ trực tiếp ra tay, cùng người đó đấu một trận, các người cũng biết, tính tình ta nôn nóng, chịu không nổi ủy khuất, đối với người chỉnh ta, ta nhất định sẽ lập tức trả thù, ít nhất cũng tát nàng ta hai cái, đánh nàng ta hai roi, lại chặt đứt một chân của nàng ta."

Đường Hoan mí mắt nhảy lên, trong lòng thực ra nhẹ nhõm thở dài, đây mới là tính tình của Đường Quả.

"Ta hôm nay chỉ muốn tới hỏi, đại tỷ biết ai vướng chân ta hay không? Nếu không phải ta nhạy bén, khả năng hiện tại đã chết trong miệng yêu thú."

Dạ Chu trong lòng căng thẳng, nghĩ đến nếu không phải biểu muội may mắn, hôm nay sẽ không thấy được tiểu cô nương đầy sức sống như vậy. Đối với người vướng chân Đường Quả, hắn cũng rất hận.

Nếu để hắn biết, không cần Đường Quả ra tay, hắn cũng muốn một chân của đối phương.

"Đại tỷ có nhìn thấy là ai không?" Sắc mặt Đường Hoan trấn định, lắc đầu, "Làm Nhị muội thất vọng rồi, ta không nhìn thấy."

"Nga, vậy thật đáng tiếc."

"Đúng rồi, đại tỷ, Sinh Cơ Hoa đâu, chúng ta cùng đối mặt nguy hiểm, có phải nên mỗi người một nửa hay không?"

Đường Hoan nắm chặt tay, Sinh Cơ Hoa đã bị nàng ta dùng, làm sao có thể lấy ra.


"Hoan Nhi lúc ấy bị thương, Sinh Cơ Hoa cứu nàng một mạng, ngươi lại ở đây tính toán chi li?" Đường Hạo Huy không vui. Dạ Diễm đúng lúc mở miệng, "Nhị tiểu thư so đo, bổn vương có thể bồi thường cho ngươi vật khác."
 

Tiểu Mã

Chuyển ngữ
Tham gia
9/3/21
Bài viết
257
Điểm cảm xúc
325
Điểm
63
Chương 156: Thứ nữ trọng sinh (18)

Đại sảnh lâm vào yên tĩnh, Đường Quả tiếp nhận hộp ngọc, nhấp môi cười nhẹ, đáp một câu, "Được."

Dạ Chu nhìn thấy nàng cười vô cùng diễm lệ, ngẩn ra một chút. Biểu muội quả thực giống lúc nhỏ, đều xinh đẹp như vậy. Nhớ tới lời nói hỗn trướng lúc trước, hắn vội vàng quay đầu đi, những lời nói vui đùa hắn không dám nói thêm, sợ nàng lại hiểu lầm. Lại nhìn mọi người tựa hồ bị hắn làm cho kinh sợ, lại nhịn không được khoe khoang, mặt mày dương dương tự đắc.

"Mấy ngày sau, Bình Thành có tới một hội giao lưu luyện dược, Hoan Nhi muốn tham gia không?"

"Người thắng ở đại hội luyện dược, sẽ có được phần thưởng là một cái lò luyện đan cực phẩm."

Dạ Diễm nói, cuối cùng cũng hóa tan tình hình xấu hổ. Đường Hoan nghe vậy, ánh mắt sáng lên, nàng nhớ rõ lò luyện đan này, kiếp trước bị Đường Quả đoạt được.

Tất cả mọi người chỉ cho rằng đây là một lò luyện đan cực phẩm, lại không biết đây là vật thượng cổ được lưu truyền tới nay, là Thần khí. Có thể nói, đời trước Đường Quả lấy luyện dược để nổi danh, cái đan lô này có tác dụng không nhỏ. Nàng có không gian luyện dược, muốn đan được gì mà không có?

Cũng vì đời trước Đường Quả tạo thành bóng ma cho nàng ta thật sự quá lớn, nàng ta tưởng tượng mình giống với Đường Quả đời trước, trước mặt mọi người, nhẹ nhàng thao tác lò luyện đan, luyện chế đan dược.

Chỉ là, thiên phú luyện dược của nàng ta không tốt, cũng may có không gian dược liệu phù trợ, đến lúc thắng được thi đấu, tương đối nhẹ nhàng. Vì Thần khí lò luyện đan, cũng là vì cơ duyên của Đường Quả, nàng ta định rồi. Thứ tốt thì phải đoạt lấy, không phải sao?

"Ta đương nhiên muốn tham gia, cũng muốn cùng dược sư khác giao lưu một chút tâm đắc luyện dược, nếu tự luyện một mình sẽ dễ dàng đi lầm."

Nghe được lời này, người ở đây ngoại trừ Đường Quả cùng Dạ chu, đều đồng thuận gật đầu.

"Nhị muội, muội muốn đi sao? Phương diện luyện dược muội rất có thiên phú, chuyện như vậy, muội hẳn sẽ không vắng mặt đi?" Trong mắt Đường Hoan tản ra nồng đậm chiến ý đánh bại đối phương, liền ở vị trí đối phương am hiểu mà đả kích trí mạng.

Nếu là nguyên chủ chắc chắn sẽ buông lời tàn nhẫn, làm nàng đừng đắc ý, gặp nhau ở hội luyện dược vân vân. Lúc này Đường Quả chỉ nâng nâng đôi mắt nói, "Tự nhiên là muốn đi, đại hội luyện dược, ta rất có hứng thú."

"Vừa lúc, thuộc hạ thiếu một cái lò luyện đan, nếu là phẩm chất không tồi, lấy về dùng cũng khá thích hợp."

Lời nói vô cùng kiêu ngạo!

Đường Hoan trong lòng không thoải mái, nói như chính mình chắc chắn sẽ lấy được lò luyện đan vậy, nàng ta cười thầm, quá kiêu ngạo khoe khoang, đến lúc đó chỉ biết mặt đau thôi.

"Nhị muội có thiên phú luyện dược rất tốt, giành được vị trí đứng nhất cũng không có gì kỳ quái."

"Đại tỷ nói sai rồi, phải biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, thiên phú tốt, không thể chứng minh có thể được đến hạng nhất." Nói tới đây, Đường Quả uyển chuyển, "Chẳng qua, đại hội luyện dược sắp tới, đệ nhất danh hẳn là ta."

Đường Hoan không còn gì để nói, Đường Hạo Huy cũng nhìn không nổi, sao lại sinh ra một nữ nhi không biết trời cao đất dày, thật là mất mặt. Trong lòng Dạ Diễm càng khẳng định, đây là đại tiểu thư bao cỏ đi?

Tại sao lại kiêu ngạo như vậy, mất công Hoan Nhi giữ lại chút mặt mũi cho đối phương, thật đúng là được mũi lại lên mặt. "Biểu muội, ta tin tưởng muội, muội nhất định là đệ nhất danh."

Thanh âm Dạ Chu thình lình vang lên, làm đại sảnh lại nhấc lên trận gió. Trên mặt Đường Quả lộ ra ý cười, đối diện ánh mắt của Dạ Chu, ừ một tiếng.

Dạ Chu biết mình làm đúng rồi, trong lòng lại càng cao hứng. "Biểu ca vẫn luôn đứng sau muội."

Đôi mắt Dạ Chu lóe lóe, giống như tinh quang quét qua bốn phía, lóa mắt đến cực điểm, "Biểu muội là ưu tú nhất, cái lò luyện đan kia miễn cưỡng mới xứng được với muội."

Đường Hoan khóe miệng co rút, người này, thật không sợ đến lúc đó sẽ mặt sao?

"Ánh mắt của biểu ca thật tốt."


Mọi người: ". . ."
 

Tiểu Mã

Chuyển ngữ
Tham gia
9/3/21
Bài viết
257
Điểm cảm xúc
325
Điểm
63
Chương 157: Thứ nữ trọng sinh (19)

Ngày mai chính là đại hội luyện dược, hai ngày gần đây, Đường Quả nơi nào cũng không đi, mua một đống linh dược trở về, chuẩn bị luyện tập. Tuy nói phụ mẫu đều không thích nàng, nhưng thân phận đích tiểu thư Đường gia của nàng là sự thật, ở trong mắt người tu luyện thì chỉ kém hơn so với Đường Hoan một chút.

Gia tộc Đường gia cho nàng tài nguyên không bằng Đường Hoan, nhưng cũng sẽ không quá hà khắc. Là một đại gia tộc, chú ý đến thành viên trong tộc có thể phát triển vững vàng thì gia tộc đó mới tồn tại lâu dài, cho dù có một người đứng trên đỉnh, cũng sẽ không đem tất cả tài nguyên cấp cho người đó.

Lại nói, thân phận nàng là đích tiểu thư Đường gia, tuổi còn nhỏ, thiên phú không kém, nếu như bị chậm trễ, truyền ra ngoài kia mới bị chê cười. Còn có một nguyên nhân chính là sau khi Đường Hoan trọng sinh đặc biệt cao ngạo, trong lòng nắm rõ cơ duyên đã từng thuộc về Đường Quả, lại bằng vào "Bản lĩnh chính mình" kết giao với đại nhân vật khắp nơi, có Đường Hạo Huy sủng ái, còn có Dạ Diễm bảo vệ, đối với Đường thị cơ bản cũng không cho sắc mặt tốt.

Nhìn tâm thái của Đường Hoan, Đường Quả có thể cân nhắc một vài điều, đơn giản là ghi hận người gia tộc Đường gia đời trước đối với nàng ta không thích.

Mục đích của Đường Hoan, là để mọi người nhìn lên nàng ta, đem mọi người đạp ở dưới chân, để những người từng xem thường nàng ta hối hận không kịp, những người này bao gồm gia tộc Đường gia.

Cho nên muốn nàng ta cùng người trong gia tộc Đường gia sống hòa bình với nhau, đó là không có khả năng. Nghĩ đến đây, Đường Quả cười một tiếng, cùng sống chung tạo quan hệ tốt với những người trong gia tộc mình vốn chán ghét, có phải là ngốc hay không?

Cho dù Đường Hạo Huy là gia chủ, cũng không dám cùng tộc nhân Đường gia đối nghịch. Nếu trong lòng tộc nhân Đường gia bất mãn, cái vị trí gia chủ này của Đường Hạo Huy cũng không còn ngồi vững.

Túi trữ vật của nguyên chủ có một lò luyện đan phẩm chất cũng không tệ, phẩm cấp chỉ có thể đủ tính là trung phẩm. Đường Quả cũng không chú ý, dựa theo trí nhớ của nguyên chủ mà phối dược, bắt đầu luyện dược.

Có lẽ thân thể này vốn có căn cơ, luyện dược vô cùng nhẹ nhàng, sau nửa canh giờ, nàng luyện thành một lô đan dược. Từng viên trong suốt, mượt mà, vừa nhìn liền biết phẩm chất rất tốt.

"Còn tốt, không bị lục nghề." Đường Quả nhìn đan dược mỉm cười, "Cũng không uổng công lúc trước phí tâm phí lực học tập vài thứ kia."

Thế giới huyền huyễn cùng thế giới tu tiên nàng đã từng xuyên qua quá nhiều, muốn ngược dòng nói, không biết xa xăm cỡ nào.

[ Ký chủ, nếu cô nói lời này ra ngoài, sẽ bị người đánh chết. Một hàng người luyện đan, mười luyện năm bại, còn cô mười luyện mười thành, thỉnh cô khiêm tốn một chút. ]

Hệ thống cũng khó có lúc nói giỡn, nó cảm giác được tâm trạng ký chủ nhà nó không tồi.

"Hừ! May mắn ta đủ ưu tú." Đôi mắt Đường Quả lóe lóe, thật là chờ mong đại hội ngày mai.

Không biết trong đại hội luyện dược ngày mai, Đường Hoan mượn dùng không gian luyện dược vẫn bại dưới tay nàng, lúc đó sẽ không biết tâm trạng của nàng ta như thế nào đây.

Nàng trước nay đều không nghĩ tới sẽ giấu dốt, nàng muốn vừa ra liền lấy tư thế kiêu ngạo, dương dương mà ngẩng đầu, ngang nhiên mà đi.

[ Ký chủ, ta vì sao lại có chút kích động? ]

"Quỷ mới biết vì sao ngươi lại kích động."

[ . . . ]

"Biểu muội, biểu muội, ta nghe nói muội mua không ít linh dược về, là vì luyện tập chuẩn bị cho đại hội luyện dược ngày mai sao?"

Đường Quả đã quen Dạ Chu mỗi ngày đều đưa tin, người còn chưa đến, đã nghe thấy âm thanh vang lên, nàng ngước mắt lên nhìn, liền thấy một nam tử toàn thân hồng bào tuấn mỹ, một khắc cũng không ngừng chạy vào sân mình.

Trên mặt Dạ Chu treo nụ cười, đi đến bên người Đường Quả, trực tiếp đưa một túi trữ vật cho nàng.

"Trong này có không ít linh dược, có vài linh dược cực phẩm, có thể về sau muội sẽ dùng đến, mặt khác có thể dùng luyện tập cũng không tồi." "Không cần cảm tạ."


Không đợi Đường Quả mở miệng, Dạ Chu liền nói. Sau đó lại dùng loại ánh mắt sáng lấp lánh nhìn nàng, vô cùng giống một con chó trung thành.
 

Tiểu Mã

Chuyển ngữ
Tham gia
9/3/21
Bài viết
257
Điểm cảm xúc
325
Điểm
63
Chương 158: Thứ nữ trọng sinh (20)

Đường Quả ngăn chặn xúc động muốn sờ đầu hắn, lấy túi trữ vật. Vừa nhìn bên trong, không cao cấp, luyện tập?

Nếu lấy ra cho mọi người thấy, sợ là Dạ Chu sẽ bị đè ra tường mà đánh. Bên trong túi trữ vật là linh dược, nếu lấy ra bán, một giây sau sẽ bị người mua hết. Trong mắt Dạ Chu có khả năng thật sự không cao cấp, nhưng dùng để luyện tập mà nói, rất rất xa xỉ.

Nhưng mà Đường Quả là ai?

Xuyên qua nhiều thế giới như vậy, loại thân phận nào cũng đều có, thứ tốt gì chưa từng thấy qua?

Nàng yên lặng mà thu lại, bắt đầu luyện tập. Dạ Chu cười cười, ngồi ở một bên xem, hoàn toàn không cảm thấy dùng linh dược phẩm chất thượng thừa để luyện tập là có cái gì không đúng.

Một ít linh dược bình thường, biểu muội nhận là được. Lúc này, hắn không hề chú ý tới, vì sao mỗi ngày hắn đều muốn đến nhìn Đường Quả, còn can tâm tình nguyện cướp đoạt đồ vật cho nàng.

Không biết có phải là một loại bệnh hay không, một ngày mà hắn không đưa đồ cho biểu muội, hắn liền cảm thấy cả người không được tự nhiên.

Dạ Chu sờ sờ cái mũi, nghiêm túc nhìn Đường Quả, có lẽ gần đây đã hiểu hơn, bề ngoài biểu muội tuy kiêu ngạo nhưng vẫn có một mặt ngoan ngoãn như vậy, trong lòng hắn sinh ra áy náy đi?

Đúng, hắn chỉ đơn giản muốn bồi thường cho biểu muội mà thôi. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Dạ Chu cũng không nghĩ mặt khác quá nhiều. Những người khác không đau biểu muội, hắn đau.

Những người khác không chăm sóc biểu muội, hắn sẽ chăm sóc. Những người khác không yêu quý biểu muội, hắn yêu quý. Tất cả mọi người chán ghét biểu muội, hắn thích là được.

Biểu muội, là biểu muội tốt nhất trên thế giới. Lớn lên xinh đẹp, tính cách tốt, thiên phú tốt, nói chuyện dễ nghe, cười cũng rất đẹp.

[ Ký chủ, biểu ca cô giống như bị choáng váng thì phải? Cô xem hắn cười thật ngốc kìa? ]

Đường Quả đem linh dược ném vào lô luyện đan, lơ đãng quay đầu thoáng nhìn, quả nhiên nhìn thấy bộ dáng Dạ Chu cười đến ngây ngốc, khóe miệng khẽ nhếch lên. "Có khả năng vậy đi!"

Lại qua nửa giờ, Dạ Chu đánh giá đan dược lúc luyện xong. Bộ dáng so với Đường Quả còn khẩn trương hơn, phải nói Đường Quả một chút cũng không khẩn trương, nhưng hắn lại khẩn trương.

"Một lần không thành là bình thường, biểu muội an tâm mà luyện tập, không cần. . ."

Còn chưa nói xong, Đường Quả vỗ đan lô một cái, tay ngọc bay nhanh đảo qua, đem đan dược đã thành phẩm cho vào bình ngọc. Những lời Dạ Chu muốn nói, nhanh chóng nuốt xuống, ngược lại lộ ra một loại ánh mắt lợi hại nhìn biểu muội.

". . ."

Hoãn một chút, hắn mới nói, "Sớm biết biểu muội có thiên phú luyện dược, không ngờ lại tốt như thế, chỉ một lần đã luyện thành."

Ý tứ của ánh mắt kia, thiếu chút nữa ôm Đường Quả mà nói, biểu muội nha, muội như thế nào lại lợi hại như vậy, biểu ca thật là bội phục nha. "Trước khi ngươi tới ta đã luyện chế xong một lò."

Đường Quả bổ sung. "Thành công."

Dạ Chu: ". . ."

Đường Quả đem hai bình ngọc đưa cho Dạ Chu, "Biểu ca, hai lò thành phẩm đều cho ngươi. Phẩm chất không cao, nhưng dùng để phòng cũng không tồi."

Dạ Chu thần sắc phức tạp tiếp nhận hai bình ngọc, mở ra vừa thấy, trong lòng liền chấn kinh. Từng viên mượt mà mà trong suốt, thủ pháp bực này, có rất nhiều luyện dược sư vẫn chưa thể đạt tới.

Hắn muốn thu hồi lời nói biểu muội có thiên phú, biểu muội hắn chính là thiên tài đó!

"Biểu muội, hạng nhất đại hội luyện dược ngày mai chắc chắn là muội."

"Nếu kết quả không phải muội, bên trong khẳng định có gian lận."

Hắn đem bình ngọc cất vào, bộ dáng nghiêm túc, "Ta sẽ giúp muội giám sát những lão nhân đó, nếu bọn họ dám gian lận cùng thiên vị, ta sẽ đánh gãy chân bọn họ."

Vốn dĩ hắn định nói, sẽ xé nát miệng bọn họ, ngẫm lại hắn là một đại nam nhân lại đi xé miệng người khác, nếu truyền ra ngoài cũng không dễ nghe lắm.
 

Tiểu Mã

Chuyển ngữ
Tham gia
9/3/21
Bài viết
257
Điểm cảm xúc
325
Điểm
63
Chương 159: Thứ nữ trọng sinh (21)

Từ hôm qua, Đường Quả luyện tập đến trưa, mỗi một lò luyện đều ra thành phẩm, Dạ Chu từ kinh ngạc cảm thán tập mãi đã thành thói quen. Ánh mắt nhìn Đường Quả đều tỏa ánh sáng lấp lánh.

Hắn còn nói một câu, biểu muội, muội bị Đường gia kéo chân, thật sự là nhân tài không được trọng dụng mà. Thiên phú bực này, nên dùng nhiều ngân lượng để bồi dưỡng mới đúng. Nhớ tới tình huống hiện tại của Đường gia, hắn không khỏi vì Đường Quả mà kêu oan.

Cuối cùng còn nói một câu, sau này nếu muốn cái gì cứ đến tìm biểu ca, Đường gia có, hắn có, Đường gia không có, hắn có. Đường Quả tủm tỉm mỉm cười trả lời, "Được."

Cho tới hôm nay đi đến đại hội luyện dược, Dạ Chu còn ở hồi ức kia tươi cười. Kỳ thực, biểu muội khá tốt đó chứ.

Đại hội luyện dược tỷ thí chia làm ba vòng, sơ cấp, trung cấp, cao cấp. Vòng đào thải, mỗi người tham dự ở một vòng có thể lĩnh đủ linh dược luyện đan, sơ cấp cùng trung cấp là hai vòng đào thải những người luyện dược thất bại.

Nếu có một lò luyện thành, liền tính qua vòng. Đừng nhìn điiều kiện khá đơn giản, lúc trước đã nói, mười luyện năm bại, đây chỉ là tình huống bình thường, thời điểm luyện dược khó tránh khỏi sẽ xuất hiện các loại tình huống, ví dụ nhiều người nhìn như vậy, tâm thái không tốt, tay run liền có khả năng thất bại thảm hại.

Có ít luyện dược sư, tỷ lệ luyện chế thành công cũng không quá một một nửa, khả năng chỉ có hai ba người thành công, cho dù sơ cấp có tam phân linh dược, đối với những lão nhân bọn họ, cũng vô cùng hà khắc rồi.

Nếu lần đầu tiên thất bại, khẳng định sẽ ảnh hưởng tâm thái, lần hai có khả năng sẽ thất bại. Luyện dược, không chỉ khảo nghiệm kỹ thuật, còn khảo nghiệm tinh thần.

Đợt thứ hai, cung cấp hai phân linh dược. Đến vòng cuối cùng, đại hội luyện dược chỉ cung cấp một phần linh dược cao cấp. Không sai, chỉ có một phần, chưa nói đến nhiều ít luyện dược sư dùng một lần luyện chế thành công, cho dù thành công cũng phải xem phẩm chất. Càng đừng nói, chính mình không có khả năng luyện chế đan được mà đại hội đề ra.

Tuy rằng đại hội luyện dược sẽ cung cấp đan phương, nếu như luyện dược sư nào cũng chỉ nhìn đan phương một lần luyện chế thành công, thì luyện dược sư trên thế giới này cũng không khan hiếm như vậy.

Trước mặt Đường Quả có tam phân linh dược phẩm chất giống nhau, người tham gia tại đại hội luyện dược, không dưới trăm người. Nàng quét mắt nhìn xung quanh, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Đường Hoan.

Đường Hoan ở trong một đám nam nhân luyện dược ăn mặc xám xịt, một thân bạch y thanh thuần xinh đẹp, chỉ cần nhìn qua có thể thấy được. Đường Hoan cũng thấy được nàng, nhìn nàng cười một tiếng, liền quay đầu lại luyện đan.

Nụ cười kia, tuyệt đối không phải nụ cười hữu hảo gì. Đường Quả a một tiếng, không biết Đường Hoan có nghe được hay không, lại ngẩng đầu, Đường Quả nâng nâng cằm, dáng vẻ ngạo nghễ cực kỳ.

Đường Hoan phát ra tiếng cười nhẹ, không biết có phải đang cười Đường Quả không biết trời cao đất dày là thế nào.

"Biểu muội cố lên, muội là giỏi nhất!"

Dưới đài bỗng nhiên truyền đến thanh âm, mọi người đều ghé mắt nhìn. Vốn dĩ đại hội đang yên tĩnh, đột nhiên xuất hiện một thanh âm, mọi người đều rất tò mò.

Sôi nổi qua đi, sau khi thấy người cư nhiên phát ra tiếng là tiểu vương gia, bọn họ cũng không nói thêm cái gì. Nghĩ thầm, hai người không phải đã giải trừ hôn ước sao?

Đối với chuyện này bọn họ rất mê mang nha, ngay từ đầu mọi người truyền ra, tiểu vương gia không cần Đường Quả. Sau lại không tới một ngày, toàn bộ Bình Thành đều truyền ra, kỳ thật là Đường Quả không cần tiểu vương gia.

Lại nhìn vẻ mặt tiểu vương gia tha thiết, bộ dáng hưng phấn, bọn họ có chút suy đoán, chẳng lẽ thật sự là Đường Quả không cần tiểu vương gia?
"Ta biết."

Mọi người còn chưa định thần lại, chợt nghe Đường Quả trả lời. Suy nghĩ một chút, sắc mặt cổ quái. Đích tiểu thư Đường gia da mặt thật dày, tiểu vương gia người ta nói ngươi giỏi nhất, ngươi liền thật sự giỏi nhất sao?


Đường Quả nếu biết nghi hoặc của bọn họ, nhất định sẽ nghiêm túc gật đầu trả lời: Đúng vậy, nàng giỏi nhất.
 
Top