[Xuyên Nhanh] Xuyên nhanh: Nữ xứng, bình tĩnh một chút! - Đỗ Liễu Liễu
- Tham gia
- 9/3/21
- Bài viết
- 257
- Điểm cảm xúc
- 325
- Điểm
- 63
Chương 180: Trọng sinh thứ nữ (42)
Dạ Chu ngồi trong sân cả đêm không hề có ý định rời khỏi, nhìn dáng vẻ còn phải đợi Đường Quả dậy.
Đường Hoan mang theo một đám thuộc hạ tìm kiếm toàn bộ Đường phủ, chẳng mấy chốc đến sân Đường Quả.
Đường Hoan một chút cũng không khách khí, trực tiếp đẩy cửa lớn, phát hiện Dạ Chu đang ngồi trên ghế đá.
Dạ Chu nhăn mày lại, “Cút.”
Đường Hoan nhấp môi, bình tĩnh nhìn Dạ Chu, giống như hoài nghi việc Lâu di nương có liên quan đến Dạ Chu.
“Tiểu vương gia, di nương ta mất tích, hiện tại chỉ có sân Nhị muội là chưa tìm, còn xin vương gia tránh một chút để tiện làm việc.”
“Bổn vương nói, đều cút hết đi, đừng quấy rầy biểu muội.” Dạ Chu ngăn Đường Hoan muốn vào, cười nhạo, “Bổn vương thật ra không biết, một kẻ hèn như di nương, cũng có thể mất công như vậy, vì muốn tìm một cái di nương, lại dám đến lục soát sân đích tiểu thư Đường gia.”
Sắc mặt Đường Hoan có chút khó coi, kia chính là mẹ ruột của nàng, cho dù là Thiên Vương lão tử nàng cũng đến lục soát.
“Tiểu vương gia, xin nhường một chút, gọi Nhị muội ra đây, di nương đối với ta rất quan trọng.”
“Bổn vương gia còn muốn nói chuyện với biểu muội kia?” Dạ Chu hừ lạnh một tiếng, một bộ không cho ngươi theo ý nguyện đó thì làm sao.
Đường Hoan lại vô cùng sốt ruột, thật đúng là không thể đụng tới Dạ Chu.
“Ta ở chỗ này chờ, chờ Nhị muội rời giường lại điểu tra, tiểu vương gia, ngươi vừa lòng chứ?” Đường Hoan ánh mắt lạnh lùng, nhìn dáng vẻ là ghi hận Dạ Chu.
Nàng phân phó người đến những nơi khác tiếp tục tìm, chính mình chờ ở trước cửa, Dạ Chu tai mắt nhanh nhạy, nghe được Đường Hoan cho người vây quanh cả sân, giống như có thể xác định biểu muội hắn đang thật sự giấu người.
Dạ Chu trong lòng buồn cười, Lâu di nương cái đồ bỏ đi kia lúc này không biết còn sống hay không, nữ nhân nếu rơi vào tay Trịnh Tụng chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.
“Vậy ngươi cứ chờ.”
Dạ Chu tự rót một chén trà, uống một ngụm, thật lạnh a, vẫn là ấm trà nóng đêm qua biểu muội đem tới có hương vị tốt.
Hắn đem bàn ghế đá dọn tới trước cửa phòng Đường Quả, bộ dáng nghiễm nhiên như môn thần giữ cửa, ai cũng không thể lướt qua hắn đi vào.
“Các người đừng quấy rầy biểu muội.”
Đường Hoan trong lòng có chút tức giận, “Tiểu vương gia làm như vậy, không sợ ảnh hưởng đến thanh danh của Nhị muội hay sao, trong nhà đã phối hôn cho Nhị muội.”
Nói đến cái này, Dạ Chu liền tức giận, con ngươi đột nhiên lạnh lẽo, bộ mặt dữ tợn nói, “Biểu muội là của ta, các ngươi nếu ai dám nói đến việc hôn nhân, bổn vương sẽ dạy hắn làm người, ngươi đi nói cho Đường Hạo Huy, đừng nghĩ khi dễ biểu muội của bổn vương, còn chưa có tư cách để định hôn nhân cho nàng. Thanh danh gì đó, dù sao về sau biểu muội sẽ gả cho ta, ta một chút cũng không thèm để ý.”
Đường Hoan không thể tin nhìn Dạ Chu, hắn nói cái gì?
Ý của hắn chính là hắn thích Đường Quả?
Nhớ rõ kiếp trước Dạ Chu cũng không vì Đường Quả mà dừng lại, một lòng tu luyện, vẫn là Đường Quả theo đuổi bước chân của Dạ Chu.
Chẳng lẽ bởi vì nàng trọng sinh thay đổi quá nhiều, dẫn tới quỹ đạo cũng thay đổi theo.
Nàng điều tra qua, lần đó sau khi gặp yêu thú, Đường Quả cùng Dạ Chu cùng nhau trở về. Nếu lúc ấy nàng đem Đường Quả cùng đi, hai người cũng sẽ không gặp nhau, biến số cũng không nhiều đến vậy.
Nghĩ như thế, Đường Hoan hối hận không kịp.
“Tiểu vương gia có ý gì? Các người không phải đã từ hôn sao?” Đường Hoan chưa từ bỏ ý định, “Ý của ngươi là ngươi nhìn trúng Nhị muội?”
“Như thế nào, không thể? Bổn vương thích biểu muội, chẳng lẽ ngươi còn muốn xen vào việc này?”
Đường Hoan mang theo một đám thuộc hạ tìm kiếm toàn bộ Đường phủ, chẳng mấy chốc đến sân Đường Quả.
Đường Hoan một chút cũng không khách khí, trực tiếp đẩy cửa lớn, phát hiện Dạ Chu đang ngồi trên ghế đá.
Dạ Chu nhăn mày lại, “Cút.”
Đường Hoan nhấp môi, bình tĩnh nhìn Dạ Chu, giống như hoài nghi việc Lâu di nương có liên quan đến Dạ Chu.
“Tiểu vương gia, di nương ta mất tích, hiện tại chỉ có sân Nhị muội là chưa tìm, còn xin vương gia tránh một chút để tiện làm việc.”
“Bổn vương nói, đều cút hết đi, đừng quấy rầy biểu muội.” Dạ Chu ngăn Đường Hoan muốn vào, cười nhạo, “Bổn vương thật ra không biết, một kẻ hèn như di nương, cũng có thể mất công như vậy, vì muốn tìm một cái di nương, lại dám đến lục soát sân đích tiểu thư Đường gia.”
Sắc mặt Đường Hoan có chút khó coi, kia chính là mẹ ruột của nàng, cho dù là Thiên Vương lão tử nàng cũng đến lục soát.
“Tiểu vương gia, xin nhường một chút, gọi Nhị muội ra đây, di nương đối với ta rất quan trọng.”
“Bổn vương gia còn muốn nói chuyện với biểu muội kia?” Dạ Chu hừ lạnh một tiếng, một bộ không cho ngươi theo ý nguyện đó thì làm sao.
Đường Hoan lại vô cùng sốt ruột, thật đúng là không thể đụng tới Dạ Chu.
“Ta ở chỗ này chờ, chờ Nhị muội rời giường lại điểu tra, tiểu vương gia, ngươi vừa lòng chứ?” Đường Hoan ánh mắt lạnh lùng, nhìn dáng vẻ là ghi hận Dạ Chu.
Nàng phân phó người đến những nơi khác tiếp tục tìm, chính mình chờ ở trước cửa, Dạ Chu tai mắt nhanh nhạy, nghe được Đường Hoan cho người vây quanh cả sân, giống như có thể xác định biểu muội hắn đang thật sự giấu người.
Dạ Chu trong lòng buồn cười, Lâu di nương cái đồ bỏ đi kia lúc này không biết còn sống hay không, nữ nhân nếu rơi vào tay Trịnh Tụng chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.
“Vậy ngươi cứ chờ.”
Dạ Chu tự rót một chén trà, uống một ngụm, thật lạnh a, vẫn là ấm trà nóng đêm qua biểu muội đem tới có hương vị tốt.
Hắn đem bàn ghế đá dọn tới trước cửa phòng Đường Quả, bộ dáng nghiễm nhiên như môn thần giữ cửa, ai cũng không thể lướt qua hắn đi vào.
“Các người đừng quấy rầy biểu muội.”
Đường Hoan trong lòng có chút tức giận, “Tiểu vương gia làm như vậy, không sợ ảnh hưởng đến thanh danh của Nhị muội hay sao, trong nhà đã phối hôn cho Nhị muội.”
Nói đến cái này, Dạ Chu liền tức giận, con ngươi đột nhiên lạnh lẽo, bộ mặt dữ tợn nói, “Biểu muội là của ta, các ngươi nếu ai dám nói đến việc hôn nhân, bổn vương sẽ dạy hắn làm người, ngươi đi nói cho Đường Hạo Huy, đừng nghĩ khi dễ biểu muội của bổn vương, còn chưa có tư cách để định hôn nhân cho nàng. Thanh danh gì đó, dù sao về sau biểu muội sẽ gả cho ta, ta một chút cũng không thèm để ý.”
Đường Hoan không thể tin nhìn Dạ Chu, hắn nói cái gì?
Ý của hắn chính là hắn thích Đường Quả?
Nhớ rõ kiếp trước Dạ Chu cũng không vì Đường Quả mà dừng lại, một lòng tu luyện, vẫn là Đường Quả theo đuổi bước chân của Dạ Chu.
Chẳng lẽ bởi vì nàng trọng sinh thay đổi quá nhiều, dẫn tới quỹ đạo cũng thay đổi theo.
Nàng điều tra qua, lần đó sau khi gặp yêu thú, Đường Quả cùng Dạ Chu cùng nhau trở về. Nếu lúc ấy nàng đem Đường Quả cùng đi, hai người cũng sẽ không gặp nhau, biến số cũng không nhiều đến vậy.
Nghĩ như thế, Đường Hoan hối hận không kịp.
“Tiểu vương gia có ý gì? Các người không phải đã từ hôn sao?” Đường Hoan chưa từ bỏ ý định, “Ý của ngươi là ngươi nhìn trúng Nhị muội?”
“Như thế nào, không thể? Bổn vương thích biểu muội, chẳng lẽ ngươi còn muốn xen vào việc này?”