[Xuyên Nhanh] Xuyên nhanh: Nữ xứng, bình tĩnh một chút! - Đỗ Liễu Liễu
- Tham gia
- 22/6/20
- Bài viết
- 268
- Điểm cảm xúc
- 52
- Điểm
- 28
Chương 950: Tuổi trẻ nữ hoàng ( 85 )
Editor: Trúc Diệp Thanh
Xuyên nhanh, nữ xứng xuyên mau bình tĩnh một chút!
Hai tháng đầu, Đường Nặc Nguyệt rất bận rộn. Sau tiến vào quỹ đạo, mọi việc đơn giản hơn.
Mỗi ngày nàng đều sẽ nhìn thấy nữ hoàng, so với nàng bận rộn, nữ hoàng trôi qua thật nhàn nhã.
Cả ngày ở Ngự Hoa Viên, đánh cờ, luyện cầm, còn múa kiếm cùng hoàng phu. Sinh hoạt thoải mái vô ưu như vậy, sao có thể có tướng đoản mệnh.
Một ngày, nữ hoàng đi thượng triều.
Nàng nhìn thấy Cảnh Thừa, nhịn không được gọi hắn lại, “Hoàng phu, có thể nói chuyện sao?”
Nàng trước sau cảm thấy hết thảy này, thật quá mức mộng ảo.
Cảnh Thừa dừng lại, vị trí hai người tương đối nói chuyện được, cũng có khoảng cách nhất định.
Đặc biệt là Đường Nặc Nguyệt, nàng cũng không dám quá tiếp cận cùng nam nhân nữ hoàng.
“Bệ hạ nàng thật sự?”
Cảnh Thừa hiểu ý tứ Đường Nặc Nguyệt, hắn gật đầu, “Bệ hạ không có gạt ta.”
Đường Nặc Nguyệt: “…” Vậy vì cái gì thoạt nhìn ngươi đều không thương tâm một chút, đương nhiên, nàng không có dò hỏi cái này, như vậy quản quá nhiều.
“Ai, sao như vậy.”
Cảnh Thừa lắc đầu, “Ta cũng không biết, bệ hạ nói nàng chỉ còn lại thời gian có một tháng, Nguyệt Vương, một tháng này, để bệ hạ nhẹ nhàng một ít đi, chuyện khác, liền phiền toái ngươi.”
Được.” Đường Nặc Nguyệt theo bản năng trả lời, nàng bỗng nhiên cảm giác được, hoàng phu không phải không khổ sở, mà hắn căn bản ngăn cản không được rất nhiều chuyện, chỉ có thể nhận mệnh.
Cảnh Thừa nắm bảo kiếm trong tay, cười nói, “Bệ hạ muốn hạ triều, Nguyệt Vương, ta đi trước đây, đợi chút bệ hạ muốn xem ta luyện kiếm.”
Nàng thích nhất bộ dáng hắn múa kiếm, cười nói bộ dáng hắn luyện kiếm đặc biệt đẹp.
Đường Nặc Nguyệt ngơ ngẩn nhìn Cảnh Thừa rời đi, mạc danh cảm thấy có chút chua xót.
Nàng đột nhiên có chút nhớ Đan Ca, qua chút thời gian trở về xem hắn đi, còn có bọn nhỏ của nàng. Kỳ thật, một đời này, sống đến bây giờ, nàng thực thỏa mãn.
Nếu không có cái ngoài ý muốn này, nàng cho rằng hết thảy đều thực hoàn mỹ.
Không hai ngày, Đan Ca cùng hài tử Đường Nặc Nguyệt cũng được đón vào trong cung.
Đường Nặc Nguyệt có chút trong cõi mộng, đại tổng quản giải thích, “Bệ hạ cho rằng vẫn nên đón vương phu vào cung an toàn, miễn cho đến lúc đó cành mẹ đẻ cành con, cũng chuẩn bị cho chuyện Nguyệt Vương đăng cơ. Nguyệt Vương xin yên tâm, trước khi đăng cơ, bệ hạ đều sẽ an bài tốt giúp ngài.”
Đường Nặc Nguyệt cùng Đan Ca hai mặt nhìn nhau, Đan Ca cũng là mơ hồ trong mộng tiến cung.
Chờ đại tổng quản đi rồi, hắn mới dò hỏi, Đường Nặc Nguyệt lắc lắc đầu, “Bổn vương cũng không rõ ràng lắm, cứ từ từ xem đi.”
Một tháng sau, Đường Quả tận mắt nhìn thấy cung nhân đến giúp Đường Nặc Nguyệt mặc tốt long bào, cười nói, “Như thế nào?”
Đường Nặc Nguyệt sống không còn gì luyến tiếc, “Không gì không tốt, có chút nặng nề.”
“Quen sẽ tốt thôi, về sau ngươi là hoàng đế, thời điểm cung nhân giúp ngươi khâu vá long bào, nói giảm bớt một ít.”
“Không, nếu có thể nói.”
Đường Quả dựa vào bên người Cảnh Thừa, nhìn bộ dáng Đường Nặc Nguyệt, nói, “Ngươi thích mặc nặng nề một ít, cũng không có sao.”
Đường Nặc Nguyệt hơi hơi hé miệng, nghĩ nói nàng căn bản không phải cái ý tứ kia. Ý tứ nàng là, tốt nhất không cần mặc cái long bào này, tốt nhất nữ hoàng có thể sống sót lâu dài.
Hồi lâu, Đường Nặc Nguyệt mặc xong long bào.
Đường Quả nói, “Các ngươi đi thôi, ta không có đi.”
Hôm nay, nữ hoàng truyền ngôi cho Nguyệt Vương, ngày tân đế đăng cơ.
Đường Nặc Nguyệt bị nâng đi ra ngoài, muốn quay đầu lại, nề hà trang phục quá nặng, không có cách nào, nàng đành phải nói, “Ta thực mau trở lại, ngài nhất định phải chờ ta.”
Nàng sợ trở về, Đường Quả thật sự sẽ không còn. Loại khủng hoảng này, nàng áp xuống rất khó chịu.
Sau lễ tiết rườm rà, Đường Nặc Nguyệt bay nhanh trở về.
Xuyên nhanh, nữ xứng xuyên mau bình tĩnh một chút!
Hai tháng đầu, Đường Nặc Nguyệt rất bận rộn. Sau tiến vào quỹ đạo, mọi việc đơn giản hơn.
Mỗi ngày nàng đều sẽ nhìn thấy nữ hoàng, so với nàng bận rộn, nữ hoàng trôi qua thật nhàn nhã.
Cả ngày ở Ngự Hoa Viên, đánh cờ, luyện cầm, còn múa kiếm cùng hoàng phu. Sinh hoạt thoải mái vô ưu như vậy, sao có thể có tướng đoản mệnh.
Một ngày, nữ hoàng đi thượng triều.
Nàng nhìn thấy Cảnh Thừa, nhịn không được gọi hắn lại, “Hoàng phu, có thể nói chuyện sao?”
Nàng trước sau cảm thấy hết thảy này, thật quá mức mộng ảo.
Cảnh Thừa dừng lại, vị trí hai người tương đối nói chuyện được, cũng có khoảng cách nhất định.
Đặc biệt là Đường Nặc Nguyệt, nàng cũng không dám quá tiếp cận cùng nam nhân nữ hoàng.
“Bệ hạ nàng thật sự?”
Cảnh Thừa hiểu ý tứ Đường Nặc Nguyệt, hắn gật đầu, “Bệ hạ không có gạt ta.”
Đường Nặc Nguyệt: “…” Vậy vì cái gì thoạt nhìn ngươi đều không thương tâm một chút, đương nhiên, nàng không có dò hỏi cái này, như vậy quản quá nhiều.
“Ai, sao như vậy.”
Cảnh Thừa lắc đầu, “Ta cũng không biết, bệ hạ nói nàng chỉ còn lại thời gian có một tháng, Nguyệt Vương, một tháng này, để bệ hạ nhẹ nhàng một ít đi, chuyện khác, liền phiền toái ngươi.”
Được.” Đường Nặc Nguyệt theo bản năng trả lời, nàng bỗng nhiên cảm giác được, hoàng phu không phải không khổ sở, mà hắn căn bản ngăn cản không được rất nhiều chuyện, chỉ có thể nhận mệnh.
Cảnh Thừa nắm bảo kiếm trong tay, cười nói, “Bệ hạ muốn hạ triều, Nguyệt Vương, ta đi trước đây, đợi chút bệ hạ muốn xem ta luyện kiếm.”
Nàng thích nhất bộ dáng hắn múa kiếm, cười nói bộ dáng hắn luyện kiếm đặc biệt đẹp.
Đường Nặc Nguyệt ngơ ngẩn nhìn Cảnh Thừa rời đi, mạc danh cảm thấy có chút chua xót.
Nàng đột nhiên có chút nhớ Đan Ca, qua chút thời gian trở về xem hắn đi, còn có bọn nhỏ của nàng. Kỳ thật, một đời này, sống đến bây giờ, nàng thực thỏa mãn.
Nếu không có cái ngoài ý muốn này, nàng cho rằng hết thảy đều thực hoàn mỹ.
Không hai ngày, Đan Ca cùng hài tử Đường Nặc Nguyệt cũng được đón vào trong cung.
Đường Nặc Nguyệt có chút trong cõi mộng, đại tổng quản giải thích, “Bệ hạ cho rằng vẫn nên đón vương phu vào cung an toàn, miễn cho đến lúc đó cành mẹ đẻ cành con, cũng chuẩn bị cho chuyện Nguyệt Vương đăng cơ. Nguyệt Vương xin yên tâm, trước khi đăng cơ, bệ hạ đều sẽ an bài tốt giúp ngài.”
Đường Nặc Nguyệt cùng Đan Ca hai mặt nhìn nhau, Đan Ca cũng là mơ hồ trong mộng tiến cung.
Chờ đại tổng quản đi rồi, hắn mới dò hỏi, Đường Nặc Nguyệt lắc lắc đầu, “Bổn vương cũng không rõ ràng lắm, cứ từ từ xem đi.”
Một tháng sau, Đường Quả tận mắt nhìn thấy cung nhân đến giúp Đường Nặc Nguyệt mặc tốt long bào, cười nói, “Như thế nào?”
Đường Nặc Nguyệt sống không còn gì luyến tiếc, “Không gì không tốt, có chút nặng nề.”
“Quen sẽ tốt thôi, về sau ngươi là hoàng đế, thời điểm cung nhân giúp ngươi khâu vá long bào, nói giảm bớt một ít.”
“Không, nếu có thể nói.”
Đường Quả dựa vào bên người Cảnh Thừa, nhìn bộ dáng Đường Nặc Nguyệt, nói, “Ngươi thích mặc nặng nề một ít, cũng không có sao.”
Đường Nặc Nguyệt hơi hơi hé miệng, nghĩ nói nàng căn bản không phải cái ý tứ kia. Ý tứ nàng là, tốt nhất không cần mặc cái long bào này, tốt nhất nữ hoàng có thể sống sót lâu dài.
Hồi lâu, Đường Nặc Nguyệt mặc xong long bào.
Đường Quả nói, “Các ngươi đi thôi, ta không có đi.”
Hôm nay, nữ hoàng truyền ngôi cho Nguyệt Vương, ngày tân đế đăng cơ.
Đường Nặc Nguyệt bị nâng đi ra ngoài, muốn quay đầu lại, nề hà trang phục quá nặng, không có cách nào, nàng đành phải nói, “Ta thực mau trở lại, ngài nhất định phải chờ ta.”
Nàng sợ trở về, Đường Quả thật sự sẽ không còn. Loại khủng hoảng này, nàng áp xuống rất khó chịu.
Sau lễ tiết rườm rà, Đường Nặc Nguyệt bay nhanh trở về.