Lượt xem của khách bị giới hạn

[Xuyên không] [Truyện Hoàn] Xuyên qua nông phụ làm giàu nuôi con - Hoa Hòa Hoa Ảnh

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Xuyên không] [Truyện Hoàn] Xuyên qua nông phụ làm giàu nuôi con - Hoa Hòa Hoa Ảnh

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,697
Điểm cảm xúc
5,218
Điểm
113
Chương 100: Kết cục của Cao gia
Lý Kim Phượng té trong vũng máu, trên cổ thon dài trắng noãn của nàng có một vết thương chảy đầy máu, trên bụng cũng bị đâm vài đao, máu chảy thành vũng, co quắp mấy cái rồi không còn động tĩnh, ánh mắt vẫn còn mở thật to nhìn Như Ý, có thể đến chết nàng ta cũng không nghĩ đến Như Ý sẽ giết nàng, nàng cho là mình sẽ trải qua cuộc sống phú quý mỗi ngày.

Như Ý hoảng sợ tựa vào trên tường nơi ngõ hẻm, nhìn thi thể Lý Kim Phượng che miệng mình không để mình kêu ra tiếng, nàng muốn giết Lý Kim Phượng, nhưng thật sự hạ thủ vẫn thấy sợ hãi, cho đến khi nghe bên ngoài ngõ hẻm có tiếng người nói chuyện với nhau nàng mới lấy lại tinh thần, nhìn thi thể Lý Kim Phượng mặt nhăn cau mày, làm cho mình đừng sợ hãi nữa. Nàng nhìn xem, đó là hẽm cụt, bên trong chỉ có một chút đồ vô dụng, nàng đem những thứ đó đều vứt ở trên người Lý Kim Phượng, sau đó mở mở bao quần áo tùy thân mang theo bên người, bên trong có mấy bộ y phục, lần này lúc nàng đi ra ngoài đã quyết định phải báo thù cho mình, sau khi báo thù xong còn định ẩn trốn một thời gian, cho nên nàng đã mang theo y phục, còn lấy trộm bạc trong nhà.

Thay đổi y phục sạch sẽ, Như Ý cũng không quay đầu lại rời khỏi ngõ hẻm.

Đã giết một người, Như Ý gan lớn, mới vừa rồi tất cả cảm giác sợ hãi kia đều biến mất, hoặc là không làm nếu đã làm thì làm cho xong, cũng giết chết Tô Nguyên Xuân, nàng cũng không có ý định bỏ qua cho Cao Chính Bình, nam nhân không có tâm can này, bọn họ đã từng ngọt ngọt ngào ngào, cuối cùng hắn lại trơ mắt nhìn mình bị hành hạ như thế mà không chút động dung, đem mình ném xuống như con chó chết, sớm đã cùng Lý Kim Phượng ở chung một chỗ, nam nhân như vậy nàng không giết hắn thì chưa nguôi giận!

Như Ý nghĩ tới chủ ý mới vừa rồi của Lý Kim Phượng, nghĩ đây thật là một ý kiến hay, cũng nói rõ các nàng đúng là bằng hữu, bởi vì Như Ý cũng từng nghĩ biện pháp này hại chết Tô Nguyên Xuân, chỉ là bởi vì các loại nguyên nhân mà nàng chưa có động thủ, cuối cùng lại để đối phương hạ độc thủ trước với mình.

Như Ý đã sớm mua xong thuốc, có điều những thứ kia đều ở trong phòng mình ở Cao gia, Như Ý nghĩ mình phải nghĩ biện pháp lẫn vào Cao gia, tìm những thuốc kia, sau đó lại nghĩ biện pháp hạ độc vào thức ăn hoặc nước trà của Tô Nguyên Xuân cùng Cao Chính Bình.

Như Ý hiểu rõ một vài chuyện ở Cao gia, nàng biết bức tường ở hậu hoa viên Cao gia có một lỗ chó, có nha hoàn lặng lẽ từ nơi đó trốn đi ra ngoài, nàng đã sớm biết nhưng không quản, không nghĩ đến bây giờ lại tiện nghi cho mình. Nàng từ cái chỗ kia lén lút vào trong, sau đó đánh ngất xỉu một đứa nha hoàn đổi lấy y phục nha hoàn, mượn sắc trời bắt đầu tối chạy đến sân viện mình từng ở, bởi vì chuyện nàng phạm sai lầm nên nơi này đã trở thành một tòa không người ở, hoàn toàn không còn chút náo nhiệt nào.

Như Ý đứng ngẩn ngơ một lúc rồi lập tức vào phòng, phát hiện những thứ đáng giá bên trong đã sớm không còn, nàng tìm được nơi mình giấu đồ, phát hiện đồ vẫn còn ở đó, có một chút bạc còn có bao thuốc kia.

Như Ý lén lút đến phía ngoài phòng bếp, nàng biết lúc nào Tô Nguyên Xuân thích uống một chén trà, cũng biết Cao Chính Bình thích uống canh gì, chia ra hạ độc vào trong món bọn họ muốn dùng, sau đó ẩn núp chờ kết quả.

Như Ý phát hiện mình tuyệt không sợ, ngược lại rất sốt ruột, nàng hi vọng hai kẻ tiện nhân kia mau chút chết đi!

Qua không đến nửa canh giờ đã nghe trong viện loạn thành một đoàn, có tiếng nha hoàn bà tử vừa thét chói tai vừa khóc la, những âm thanh kia nối tiếp nhau, một lát la lên lão gia phu nhân chết rồi, một lát kêu kêu thiếu gia đã xảy ra chuyện, một lát lại là thiếu phu nhân không xong rồi.

“Thật là trời cao có mắt mà, cả nhà các ngươi chết hết là đáng!”

Như Ý vừa nghe chẳng những Cao Chính Bình Tô Nguyên Xuân trúng độc, ngay cả cha mẹ Cao Chính Bình cũng không thoát khỏi, nàng cố nén không cất tiếng cười to, cũng không đợi kết quả, xoay người rời khỏi Cao gia.

Như Ý ra khỏi Cao gia sau đó biến mất trong bóng đêm.

Tất cả chủ tử Cao gia đều bị trúng độc chết, trong phủ nha hoàn bị đánh ngất xỉu bị trói bằng áo ngoài miệng bị bịt kín quăng vào trong bụi cỏ, chuyện này đã khẳng định có người vào Cao gia hạ độc giết người. Lập tức huyện nha ra lệnh cho tất cả bộ khoái điều tra án tử này.

Thi thể Lý Kim Phượng vào ngày thứ ba mới bị phát hiện, một đêm nàng không về nhà, nam nhân trong nhà còn tưởng rằng nàng trở về nhà mẹ đẻ, ngày thứ hai cũng không đi đón, nhưng đợi đến ngày thứ ba còn không thấy Lý Kim Phượng trở về cũng có chút sốt ruột, đi đến thôn Hạ Cầu đón Lý Kim Phượng, lại nghe nói Lý Kim Phượng không có về nhà mẹ đẻ, thế mới biết nàng mất tích, lập tức đi báo quan. Quan phủ đang dốc toàn lực điều tra vụ án Cao gia, đối với vụ án của Lý Kim Phượng cũng không coi trọng. Có tên tiểu tặc trộm đồ bị truy đuổi chạy vào hẻm cụt kia mới phát hiện thi thể Lý Kim Phượng, bị hoảng sợ đến chân mềm nhũn gào to.

Đây cũng là dấu vết của vụ án mạng, Huyện lệnh cùng bọn bộ khoái đều nhanh chóng xoay quanh, Vương bộ đầu bị Huyện lệnh thúc dục mau chóng phá án, nhanh chóng muốn kết thúc vụ án.

Dưới trướng Vương bộ đầu có một Tiểu bộ khoái lặng lẽ nói với Vương bộ đầu cái chết của Lý Kim Phượng và chuyện Cao gia có thể là cùng một người làm.

“Tại sao ngươi nói như thế?” ánh mắt Vương bộ đầu sáng lên, nhìn chằm chằm Tiểu bộ khoái.

“Bởi vì Lý Kim Phượng kia có dính dấp với Cao thiếu gia Cao Chính Bình, ta đã từng tận mắt nhìn thấy.” Tiểu bộ khoái kia nói, đối với việc Cao Chính Bình dây dưa không rõ cùng phụ nữ có chồng khiến hắn vừa khinh bỉ lại vừa hâm mộ, nhưng bây giờ một chút cũng không hâm mộ nổi, đây cũng là cùng nhau mất mạng a.

Vương bộ đầu vừa nghe vừa gật đầu lia lịa.

Tiểu bộ khoái nói: “Lão đại, ngươi nói có phải nam nhân kia của Lý Kim Phượng biết mình bị đội nón xanh nên giết vợ cùng cả nhà Cao gia không?”

Vương bộ đầu gõ đầu của hắn một cái nói: “Nam nhân kia không có lá gan đó! Nếu hắn thật sự muốn giết Lý Kim Phượng cũng không cần giết ở chỗ đó! Hơn nữa người cởi y phục của nha hoàn Cao gia kia, nhất định là nữ nhân, hơn nữa còn là nữ nhân trẻ tuổi! Người đó và Cao gia còn có Lý Kim Phượng có thù hận rất sâu, nữ nhân như vậy có thể có mấy người?”

Vương bộ đầu đã nghĩ đến một mục tiêu, đó chính là Như Ý, hắn thân là bổ đầu tự nhiên cũng biết tình huống của Cao gia, đồng thời cũng hay đi đến thôn Hạ Cầu điều tra vụ án nên cũng biết thôn trưởng thôn Hạ Cầu còn có Tạ gia phú hộ mới nổi lên, biết thân phận Lý Kim Phượng cùng Như Ý.

Vương bộ đầu nghĩ Lý Kim Phượng cùng Cao Chính Bình có đầu đuôi, mà Như Ý là thiếp thất Cao gia, trước đó vài ngày còn bị đuổi ra khỏi phủ, Như Ý cùng Lý Kim Phượng là cô nương cùng thôn, chuyện của Lý Kim Phượng cùng Cao Chính Bình có thể chọc giận Như Ý, Như Ý có động cơ giết Lý Kim Phượng, cũng có động cơ giết cả nhà Cao gia.

Vương bộ đầu dẫn người đi đến thôn Hạ Cầu tìm Như Ý, quả nhiên phát hiện Như Ý đã không còn ở nhà, lại càng khẳng định nàng chính là hung thủ giết người.

Mặc dù Vương bộ đầu cùng Tạ Hữu Thuận quen biết không lâu, nhưng nhìn rất thuận mắt Tạ Hữu Thuận, cũng không làm khó Tạ gia, để cho bọn họ nói ra tung tích Như Ý.

Vốn Uông thị bởi vì Như Ý đột nhiên rời đi đã lo lắng thành bệnh nằm trên giường gạch, hiện tại vừa nghe nàng dính dấp đến mấy vụ án mạng, thoáng chốc tê liệt ngã xuống giường gạch, Triệu lang trung vội đến nhìn, hạnh hạ một phen mới cứu tỉnh được rồi, nhưng lại bị trúng gió rồi.

Tạ gia đại loạn, phòng lớn oán trách cha mẹ cưng chiều Như Ý thành người vô pháp vô thiên lòng dạ ác độc như vậy, cả nhà Tạ Hữu Hòa rút về nhà mới của bọn họ không muốn đến nhà cũ. Tạ Hữu Thuận,Tạ Hữu Thái cùng vợ bọn họ đều đến đây, đưa bạc cùng các loại thuốc bổ, để Cát Tường và Phương thị chiếu cố cho tốt Uông thị, Tử thị cùng Tiêu Lê Hoa cũng đem canh đưa đến.

Mặc dù Tạ Sinh Tài không ngã xuống, nhưng giống như già đi mười tuổi, trong môt đêm đầu tóc bạc hơn phân nửa, ông đặc biệt đi đến Lý gia, nhận lỗi với Lý gia, còn muốn quỳ xuống lại bị thôn trưởng đở lấy.

Nhà thôn trưởng bởi vì Lý Kim Phượng chết đi thật gian nan, nhưng cũng rất xấu hổ và giận dữ, lúc Vương bộ đầu đến cũng nói thẳng chuyện của Lý Kim Phượng, hắn nói như vậy là vì giao hảo với Tạ Hữu Thuận, không muốn nhà Tạ HữuThuận kết thù với nhà thôn trưởng. Hai vợ chồng Tạ HữuThuận và Tiêu Lê Hoa cũng đến, cho dù thế nào Lý Kim Phượng đã chết, còn vô cùng có khả năng là Như Ý giết, bọn họ thân là ca ca tẩu tử của Như Ý cũng không thể né tránh, muốn thay cha mẹ ra mặt.

Người một nhà thôn trưởng cùng Tạ gia có quan hệ không tệ, hơn nữa Lý Kim Phượng có lỗi trước với Như Ý, Như Ý lại có bộ dạng bi thảm như thế, đối với việc Như Ý giết chết Kim Phượng bọn họ cũng thật không có mặt mũi nào trách cứ Tạ gia, trừ vợ thôn trưởng trốn ở trong phòng kêu khóc mấy tiếng đã bị thôn trưởng đè xuống, cũng không bị gây khó khăn gì.

Bởi vì Tạ Hữu Thuận đã đến, Tạ Sinh Tài lại đến thì càng không chịu ủy khuất gì, trong lòng Tạ Sinh Tài càng áy náy hơn, run rẩy mà về nhà, đóng cửa không ra ngoài.

Lúc này Như Ý ở bên ngoài sống cũng không quá tốt, trên người nàng mang theo không ít bạc. Nhưng một nữ tử nhu nhược lưu lạc bên ngoài cũng không tốt, rất nhanh đã bị người ta trộm sạch tiền bạc, nếu không phải nàng bị sẹo chằng chịt khắp mặt thì ngay cả người cũng không giữ được, ở bên ngoài sống cảnh màn trời chiếu đất. Rất nhanh nàng đã không chịu đựng nổi, hơn nữa quan phủ truy nả nàng, nàng ngay cả đi xin cơm cũng không dám đi, chỉ có thể lén lút trở về tìm người nhà để bọn họ cứu mình.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,697
Điểm cảm xúc
5,218
Điểm
113
Chương 101: Phương thị hiến kế
Edit: Trang Nguyễn

Beta: Tiểu Tuyền

Như Ý vào thôn lúc đêm đen không người, nghe được giọng nói của nàng thì Tạ Hữu Khang không quá muốn mở cửa, bây giờ trong lòng hắn người muội muội này chính là điềm xấu, có gan lớn đến dám giết người, ai biết được cho nàng vào trong nhà thì sẽ là cái dạng gì chứ. Nếu chứa chấp tội phạm mà bị phát hiện thì cũng là trọng tội,hắn cũng là người có vợ con rồi, không muốn vì Như Ý mà chịu dựng phong hiểm lớn như vậy.

Như Ý ở bên ngoài kêu vài tiếng, không thấy Đại ca ra mở cửa, vừa đói vừa mệt vừa sợ nên đã mở miệng uy hiếp: “Đại ca, nếu ngài không mở cửa để ta vào thì các người hãy coi chừng đó! Ngàicùng vợ của ngài, con của ngài chỉ cần có một người không chú ý thì ta sẽ giết hết! Hiện tại để cho ta vào ăn no rồi nghỉ ngơi, sau đó ta sẽ đi! Nhanh mở cửa ra!”

“Đến rồi đây! Không phải là ta đột nhiên nghe được giọng nói của muội nên có chút không dám tin tưởng sao? Không phải là không muốn mở cửa cho muội đâu, muội còn dám uy hiếp Đại ca nữa sao, coi chừng ta nói cho cha nương!” Tạ Hữu Khang nghe Như Ý nói xong thì trong lòng vừa sợ vừa hận. Lúc trước Như Ý dám ra tay với hai đứa con trai của Tứ đệ, hiện tại lại giết người, nàng ta đã giống như con sói giữa mùa đông bị buộc đến bước đường cùng nên đỏ mắt rồi. Bản thân mình không nên trêu chọc nàng ta, nếu không nàng ta thật sự dám xuống tay giết cả nhà mình mất.

Dù sợ dù hận cũng chỉ có thể mở cửa ra, kéo Như Ý vào trong, đưa đầu ra bên ngoài nhìn hai bên dò xét một chút, không phát hiện ra bóng dáng hay động tĩnh nào mới nhanh chóng đóng cửa lại.

“Muội còn dám trở về sao? Hiện tại khắp nơi đều đang lùng bắt muội, muội đến đây không phải là tự đi chịu chết sao?” Tạ Hữu Khanh hạ giọng nói, “Muội đã trộm bạc trong nhà đi rồi, ngay cả y phục cũng mang theo, tại sao lại không cao chạy xa bay đi?”

“Ta đói bụng, huynh mau để đại tẩu đem cơm đến phòng ta đi. Nói cho nàng ta biết, nếu nàng ta dám để lộ tin tức thì dù ta không giết được các ngươi, đến lúc đó ta cũng sẽ nói với quan phủ các ngươi đã chứa chấp ta bao nhiêu ngày, cho các ngươi có nhảy sông tự vẫn cũng không thể rửa sạch được!” Như Ý nói xong thì vội vã chạy về phòng mình, nàng thật sự là mệt mỏi, hơn nữa nàng còn muốn gặp cha nương, giống như hài tử bị ủy khuất muốn chạy đến bên người cha mẹ.

Tạ Hữu Khang giậm chân một cái, thầm nghĩ thật sự là gia môn bất hạnh!

Phương thị nghe thấy Như Ý trở về thì bị hù nhảy dựng lên khỏi giường gạch, vừa muốn lớn tiếng trách móc đã bị Tạ Hữu Khang quát lớn. Nàng ta cũng biết là không thể lớn tiếng, chỉ dám oán hận mà dùng tay đập vào giường, trong miệng nhỏ giọng mắng chửi: “Chết tiệt! Sao nàng ta không chết ở bên ngoài luôn đi! Giết hết người ngoài rồi bây giờ lại muốn hại người trong nhà sao? Nàng ta là đồ sao chổi! Là tang môn tinh đó!”

“Nói nhảm cái gì đó? Cái gì mà tang môn với không tang môn chứ?”Trong lòng Tạ Hữu Khang vốn đã sợ hãi, nghe Phương thị lẩm bẩm như vậy nữa thì càng sợ hơn.

“Không được, mau mang con qua đây ngủ với chúng ta mau, lỡ như bị bà điên kia nửa đêm giết vào thì rất nguy hiểm đó!” Phương thị mang giày vào rồi chạy ra ngoài, đi đến một nửa lại sợ hãi, nói với nam nhân nhà mình: “Ta không dám ra ngoài, nếu bà điên kia giết ta thì làm sao bây giờ?”

Tạ Hữu Khanh trừng mắt nói với nàng: “Nó giết nàng làm gì! Chỉ cần nàng không khai nó ra, không kêu gào thì nó ngại không có việc làm mà đi giết người hả? Nàng để cha nương ở đâu rồi? Nàng đừng đi gọi con nữa, ngày mai cho chúng ra ngoài ở đi, chúng ta phải đối xử ôn tồn với Như Ý, nó chắc chắn sẽ không ác như vậy đâu!”

Phương thị nghe cũng nghĩ như vậy, không cảm thấy sợ nữa, đi đến nhà bếp lấy đồ ăn cho Như Ý.

Tạ Sinh Tài thấy Như Ý trở về thì hung hăng tát nàng ta mấy phát, lại đá nàng ta một cái, Như Ý bị té trên mặt đất, thuận thế quỳ luôn trên nền, nước mắt lưng tròng cầu xin Tạ Sinh Tài cứu nàng.

Uông thị nằm ở trên giường gạch không nhúc nhích được, chỉ chảy nước mắt, trong miệng phát ra mấy tiếng a a, khiến người khác nghe xong thì trong lòng cảm thấy chua xót.

Như Ý nhìn Uông thị hỏi: “Nương, nương làm sao vậy? Sao nương không đứng dậy nhìn con vậy?”

Tạ Sinh Tài thiếu chút nữa thì đá thêm một cái nữa, nói: “Đồ bất hiếu nhà ngươi! Nếu không phải ngươi thì sao nương của ngươi lại bị tức đến đổ bệnh như thế này chứ hả? Mặt mũi của Tạ gia chúng ta đều bị ngươi làm hỏng cả rồi! Ngươi còn trở lại đây làm cái gì? Lúc ra đi không phải ngươi đã trộm tiền đi rồi sao? Sao ngươi còn về đây nữa, có bản lĩnh thì cả đời này cũng đừng trở về!”

Như Ý khóc sướt mướt nói ra tất cả mọi chuyện nàng gặp ở bên ngoài, cầu xin Tạ Sinh Tài cứu nàng ta.

Tạ Sinh Tài ngồi ở bên giường nhìn bộ dạng thê thảm của Như Ý, vừa xấu vừa bẩn vừa gầy, ở đâu còn nửa điểm bóng dáng của cô nương xinh đẹp ngày xưa? Hắn vừa tức vừa hận lại đau lòng, trong mắt cũng chảy xuống hai hàng nước mắt, tay vỗ chân, vỗ đến nỗi khiến người nghe thấy đều cảm thấy đau thay hắn.

Như Ý ăn hết cơm thừa mà Phương thị đem ra như hổ đói, ăn xong thì uống nước, rồi ngồi ở trên ghế rụt cổ cầu xin người nhà cứu nàng.

Lúc này Phương thị cũng không sợ nữa, nói với Như Ý: “Đại tẩu nói với muội a, muội xúc động đi báo thù như vậy làm cái gì? Cho dù có báo thù thì cũng phải suy nghĩ thật kỹ, ít nhất phải khiến người khác không thể nghĩ đến muội được. Muội thì ngược lại, vừa mới động thủ đã khiến người khác nghĩ ngay đến muội rồi. Hiện tại khắp nơi đều là công văn bắt muội, muội cứ trốn trong nhà mãi thế này cũng không phải kế lâu dài, Vương bộ đầu kia đã nói là không cho phép nhà chúng ta giấu muội rồi, còn nói có thể bất ngờ đến nhà nữa. Hắn khẳng định cũng đã bảo người trong thôn nhìn chằm chằm vào nhà chúng ta rồi.”

Phương thị đang muốn dọa Như Ý rời đi.

Như Ý nói: “Muội chỉ định ở nhà trốn vài ngày thôi, chờ đến khi muội dưỡng thân thể tốt hơn thì mọi người phải cho muội một ít bạc, ít nhất phải để cho muội chạy xa một chút.”

Phương thị nghe thấy Như Ý chỉ tính toán ở lại vài ngày thì trong lòng thoáng buông lỏng, thế nhưng lại nghe được nàng muốn tiền thì lại cảm thấy thịt đau. Bọn họ cũng từng có được chỗ tốt từ trên người Như Ý, thế nhưng để bọn họ giao ra số tiền đã đến tay này thì bọn họ không muốn đâu. Số tiền này bọn họ dự định để cho con trai đến trường đó.

Ngược lại Tạ Sinh Tài thì nói sẽ nghĩ biện pháp kiếm số tiền này cho bọn họ.

Một đêm này mọi người ở nhà cũ ngủ không được, nhất là Phương thị, nàng ta nghĩ đến chuyện cha chồng nói cho tiền Như Ý, nhưng mà tiền kia vốn phải thuộc về bọn họ cơ mà, dựa vào cái gì mà phải cho Như Ý chứ? Lúc trước Như Ý đã trộm không ít rồi, hiện tại còn lấy thêm khiến cho trong lòng nàng ta cảm thấy rất khó chịu.

Phương thị nói ra sự không cam lòng của mình với nam nhân nhà mình, Tạ Hữu Khang nói nàng đừng biểu hiện ra ngoài, còn thuật lại câu nói độc ácmà Như Ý nói với hắn lúc ở trước của nhà cho nàng nghe. Nhưng chuyện này càng khiến cho Phương thị cảm thấy Như Ý là bạch nhãn lang, cảm thấy sau này nói không chừngnàng ta còn có thể trở về. Như vậy chẳng phải là nhà bọn họ vĩnh viễn phải chờ đợi trong lo lắng, còn phải tùy thời chảy máu cắt thịt (tốn tiền) sao?

Phương thị cũng là người có tâm nhãn, làm chuyện xấu cũng không muốn bị người ta biết được, không muốn đắc tội với ai. Trước kia nàng ta quen lợi dụng Lý thị, lần này nàng ta cũng nghĩ Lý thị là một sự lựa chọn khá tốt, cho nên nàng ta không để lại dấu vết mà tiết lộ với Lý thị chuyện Như Ý đang ở trong nhà, hơn nữa còn phàn nàn bên tai nàng ta chuyện lúc trước Như Ý đã cầm không ít bạc từ trong nhà rồi, còn nói nhà Tạ Hữu Thuận và nhà thôn trưởng hận Như Ý bao nhiêu, lại nói thêm nếu đi quan phủ báo án thì có thể được bao nhiêu tiền thưởng, thành công khơi dậy tâm tư của Lý thị.

Lý thị muốn có tiền thưởng, lại muốn thay Tiêu Lê Hoa xả giận để bợ đỡ bọn họ. Nếu Như Ý bị bắt thì người trong thôn sẽ thả lỏng hơn, mà nàng là người vì dân trừ hại,mọi người không thể nói nàng lòng dạ độc ác được. Cha chồng mẹ chồng cũng không thể mắng nàng, đến lúc đó chỉ cần nói là sợ Như Ý hại bọn họ là được.

Lý thị trái lo phải nghĩ, lại nói với Tạ Hữu Hòa, Tạ Hữu Hòacũng bị thuyết phục, đi báo án.

Phương thị nhìn chằm chằm cửa nhà bọn họ, biết rõ bọn họ đã hành động, nàng ta lập tức đi báo cho Như Ý. Nàng ta bảo Như Ý phải nhanh chóng rời đi, nếu không đến lúc đó mà bị bắt được ở nhà cũ thì bọn họ cũng sẽ bị định tội!

Như Ý cũng bất chấp tất cả, nghe Phương thị nói xong thì liền chạy lên núi, chỉ có chạy đến đó thì mới không dễ bị bắt được, nàng ta đi theo con đường vắng vẻ nên trên đường cũng không gặp được người nào. Lúc chạy đến cạnh thôn, nàng ta nhìn qua những nhà ở mới được xây lên, nhìn nhìn nhà của Tứ ca, lại nhìn qua nhà của Tam ca, trong mắt hiện lên hung quang.

Tiêu Lê Hoa vội vàng chạy về nhà, hỏi Tạ Hữu Thuận: “Con chúng ta đâu rồi?”

Tạ Hữu Thuận đáp lại: “Đang chơi đùa ở hậu viện, sao sắc mặt nàng trắng như vậy?”

Tiêu Lê Hoa chạy đến hậu viện thấy Thạch Đầu và Mộc Đầu đang ở đó chơi ngựa gỗ mà Tạ Hữu Thuận làm cho chúng thì mới thả lỏng người, nói với Tạ Hữu Thuận: “Vừa rồi ta giống như nhìn thấy một người rất giống Như Ý, ta sợ hãi.” Tiêu Lê Hoa không sợ Như Ý tổn thương mình, nàng chỉ sợ Như Ý làm hại con trai mình thôi. Như Ý là người đã có tiền lệ rồi, lúc trước nàng nói cho Như Ý ai là kẻ hại nàng ta, chính là hi vọng Như Ý đừng nhắm vào nhà mình. Kết quả là Như Ý biến thành hung phạm giết người, nàng có chút sợ Như Ý đã giết người đỏ mắt rồi.

Tạ Hữu Thuận nghe xong cũng nghiêm túc hẳn lên, nói: “Nàng không nhìn lầm chứ?”

Tiêu Lê Hoa nói: “Có sáu bảy phần tương tự, chính là có chút gầy hơn, nhưng tư thế đi đường kia thì rất giống.”

Tạ Hữu Thuận cảm thấy có lẽ là Như Ý trở về thật rồi, Đại ca Đại tẩu có chút không thích hợp a, hắn thầm nghĩ đây là chứa chấp phạm nhân đó, cho dù có là muội muội ruột thì đây cũng là tội lớn. Chẳng qua là tại sao bây giờ Như Ý lại ra ngoài, hiện tại đang là ban ngày mà,có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi hay không? Tạ Hữu Thuận muốn đi ra ngoài, rồi lại không yên tâm chuyện trong nhà, cuối cùng quyết định đưa vợ và hai con trai đến nhà Nhị ca trước, để tiện chiếu ứng lẫn nhau rồi hắn lại đi nghe ngóng tin tức.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,697
Điểm cảm xúc
5,218
Điểm
113
Chương 102: Kết cục cuối cùng của Như Ý
Như Ý cực kỳ hận Tam ca Tam tẩu của mình, thầm nghĩ bọn họ quá vô tình rồi, mình đã thê thảm như vậy rồi mà người làm ca ca tẩu tử như bọn họ còn muốn bỏ đá xuống giếng, nhớ ngày đó bọn họ cũng có được không ít chỗ tốt từ trong tay mình. Nếu bọn họ đã bất nhân thì cũng đừng trách mình bất nghĩa.

Lý thị đang ngồi ở trong nhà thì họa từ trên trơi rơi xuống, nàng đã giao toàn bộ chuyện này cho nam nhân nhà mình đi làm. Dù sao Như Ý và nam nhân nhà mình mới là huynh muội có huyết thống, chuyện hắn đi nói ra chỗ Như Ý đang ẩn nấp cùng chuyện mình nói ra là hai chuyện khác nhau, người khác biết thì sẽ nói Tạ Hữu Thái quân pháp bất vị thân, nhưng lại sẽ nói người làm tẩu tử như mình là ngoan độc vô tình. Nàng cũng không muốn để cho thanh danh của mình xấu hơn nữa đâu. Từ khi thanh danh của Tiêu Lê Hoa trở nên tốt đẹp thì nàng ta cũng dần ý thức được thanh danh tốt của một người quan trọng bao nhiêu. Nhưng bởi vì nàng ta trung thực ở nhà nên mới khiến Như Ý để nàng ta lại ở nhà.

Như Ý đợi Lý thị mở của ra thì dùng một cục đá đập vào đầu nàng ta đến vỡ đầu chảy máu, nàng ta còn chưa kịp kêu ra tiếng thì đã bị Như Ý hung hăng dập thêm vài cái nữa rồi ngã xuống, ngất đi.

Như Ý đánh Lý thị xong, vốn định chạy vào phòng, nhưng lại nghe thấy tiếng nói chuyện đang đến gần, sợ bị phát hiện, oán hận nhổ một ngụm nước bọt trên mặt Lý thị rồi quay người bỏ chạy.

Lý thị chỉ tạm thời ngất đi, Như Ý vừa đi thì nàng ta đã tỉnh lại, chịu đựng sự đau đớn của vết thương trên trán, cố gắng bò ra khỏi cửa, vừa vặn đụng phải người đang đi đến.

Lúc hai người Tạ Hữu Thuận và Tạ Hữu Thái chạy đến thì thấy được Lý thị đã được người khác cấp cứu, vừa hỏi ra thì biết là do Như Ý làm, hai người đều nhíu mày, thầm nghĩ bây giờ Như Ý thật đúng là điên rồi, nàng giết người đã không nương tay nữa.

“Như Ý chắc chắn sẽ chạy vào trong núi, Xuyên Tử và Tỏa Tử đang chơi ở gần đó, đừng để cho nàng ta gặp chúng…” Lý thị nói với âm thanh suy yếu, hiện tại nàng ta thật sự đã thấy hối hận, thật sự rất hối hận. Tại sao mình lại đi gây chuyện với hung phạm giết ngươi như Như Ý chứ? Lúc trước Như Ý còn dám ra tay với ThạchĐầu và Mộc Đầu a! Lúc trước chính mình còn có chút hả hê, còn tiếc nuốikhi Như Ý chưa ra tay, chính mình thật sự không phải người mà, hiện tại đã đến lượt mình chịu báo ứng rồi.

Hai người Tạ Hữu Thuận và Tạ Hữu Thái biến sắc mặt, lập tức nhờ vả hàng xóm chăm sóc Lý thị, rồi lại nhờ người khác đi báo tin cho thôn trưởng, sau đó lại cùng chạy về hướng ngọn núi.

Vận khí của hai người họ rất tốt, cũng chính là vận khí của Như Ý quá kém, cư nhiên để hai người họ đuổi theo đến.

Như Ý vốn là một nữ nhân nên đã chạy không nhanh rồi, lúc trước còn từng chịu tổn thương, mấy ngày nay lại đi đường nhiều nên trên bàn chân đã bị mài đến nổi lên bong bóng, hiện tại còn chưa tốt lên, lại bị mài nên lại vỡ ra, rất đau. Nhìn thấy núi lớn đã cách đó không xa, nàng thật sự đã nghĩ đến cái chết rồi, trên núi còn có dã thú đấy. Hơn nữa nàng có chạy thì chạy đi đâu được chứ, lúc ra đi nàng còn quên cầm theo túi đồ, hiện tại trên người không có đồng nào, ngay cả một bộ y phục để đổi giặt cũng không có!

Ngay thời điểm Như Ý nản lòng thoái chí thì nàng lại thấy được Xuyên Tử và Tỏa Tử đang chơi đùa. Một lòng tràn đầy lửa giận đi về hướng hai đứa cháu trai, tìm được một nhánh cây của một căn đại thụ gần đó đón đầu đánh về phía hai đứa nhỏ, đánh đến mức hai đứa nhỏ kêu to, tách nhau ra chạy, Xuyên Tử chạy nhanh hơn chút, nên Như Ý đuổi theo đánh Tỏa Tử.

Xuyên Tử cầm đá ném Như Ý, Như Ý lại đánh lại nó, Tỏa Tử cũng tìm một cành cây để đánh Như Ý, nhưng đến cùng thì tuổi của thằng bé không lớn lắm, nên chỉ có thể vừa đánh vừa chạy vừa gọi.

Tạ Hữu Thái và Tạ Hữu Thuận nghe thấy tiếng kêu của hai đứa nhỏ mà tìm tới, thấy tình cảnh như vậy cũng bất chấp, đi qua bắt lấy Như Ý.

“Nhị ca, Tứ ca! Các ngươi thả ta ra! Thả ta đi đi! Ta là muội muội của hai người mà!” Vừa rồi Như Ý đánh đến đỏ mắt, hiện tại bị Tạ Hữu Thuận khóa tay lại gắt gao chế trụ, dưới đau đớn như vậy thì cuối cùng cũng ý thức được bản thân mình phải mau bỏ trốn, nên lại cầu xin tha thứ.

“Ngươi còn xứng là muội muội của ta sao? Ngươi hãy nhìn những chuyện mà ngươi làm ra đi!” Tạ Hữu Thái thấy hai cháu trai bị đánh ngã trên đất, trên mặt đều là máu, vừa khóc vừa gào thét ôm lấy chính mình, hắn oán hận mà trừng mắt nhìn Như Ý. “Lúc trước ngươi đã muốn hại Thạch Đầu và Mộc Đầu, hiện tại lại muốn hại Xuyên Tử và Tỏa Tử nữa! Ngươi còn đánh Tam tẩu của ngươi trọng thương,làm hại nương bây giờ chỉ có thể nằm trên giường gạch, làm hại cha thoáng cái đã già đi nhiều như vậy. Ngươi còn làm hại cả nhà chúng ta phải gánh trên lưng thanh danh không tốt, nếu ngươi là muội muội của ta sao ngươi lại không nghĩ đến Tạ gia chúng ta hả? Ngươi không phải muội muội ta, ngươi là oan nghiệt của Tạ gia!”

Xuyên Tử khóc nói: “Nhị bá, nương con bị sao vậy? Con muốn nương!”

Tỏa Tử càng khóc lớn hơn nữa: “Cô cô xấu xa!Người nói muốn giết chúng con! Cô cô xấu! Nhị bá, Tứ thúc đừng thả cô cô ra! Con sợ!”

Tạ Hữu Thái dụ dỗ bọn nhỏ nói: “Đừng sợ đừng sợ, Tứ thúc của ngươi đã bắt được nàng rồi, sẽ không tha cho nàng đâu! Nương của các con không có việc gì, nghe lời nào, Nhị bá đưa các con về nhà.”

Như Ý nghe xong thì càng gấp, điên cuồng giãy dụa, Tạ Hữu Thuận lại giữ rất chặt, khiến nàng đau đớn kêu la. Tạ Hữu Thuận nhíu mày, đột nhiên đánh một cái sau cổ nàng khiến nàng ngất xỉu.

Lý Hưng mang theo một đám nam nhân chạy đến, nhìn thấy bọn họ không có việc gì thì yên tâm hơn, lúc nhìn thấy Như Ý thì trong mắt léo lên hào quang cừu hận. Cho dù Lý Kim Phượng không tốt thìđó cũng là muội muội của hắn, nhưng nàng đã chết như vậy, cha mẹ khổ sở, hắn cũng buồn rầu, bắt được Như Ý, có thể báo thù cho muội muội là tâm nguyện của hắn, không nghĩ đến bây giờ đã thực hiện được rồi.

Tạ Hữu Thuận nhìn thấy vẻ phẫn hận của Lý Hưng, trong nội tâm thở dài, cho dù đã quyết định đưa Như Ý lên quan phủ, thì trong nội tâm cũng không dễ chịu. Cho dù Như Ý có không tốt thì nàng cũng là muội muội của hắn a. Cho nên hắn cũng lý giải được thống khổ của Lý Hưng, nói với hắn: “Như Ý ở chỗ này, người bắt nàng đến huyện nha đi!”

Lý Hưng thực hiện một lần đại lễ với Tạ Hữu Thuận và Tạ Hữu Thái, hắn biết rõ nếu bọn họ để Như Ý chạy thì việc bắt nàng còn phải tốn công, nhưng bọn họ không làm vậy, hắn muốn cảm ơn bọn họ. Hơn nữa ân oán hai nhà rốt cục cũng chấm dứt, không cần làm tổn thương cảm tình huynh đệ, không còn gì tốt hơn.

Tạ Hữu Thuận và Tạ Hữu Thái mang theo Xuyên Tử và Tỏa Tử trở về, vừa vặn đụng phải Triệu lang trung đến trị thương cho Lý thị, nên cũng để hắn xem cho hai đứa nhỏ, phát hiện tuy trên người trên mặt có không ít vết thương, nhưng cũng không quá nghiêm trọng, chính là mấy vết thương trên mặt hai đứa nhỏ nếu không được bôi thuốc cẩn thận thì có thể sẽ lưu lại những vết sẹo nhỏ.

Lý thị tất nhiên là không thể để cho con trai có mặt mày hốc hác được, vội vàng nói phải dùng thuốc tốt, vì thế tiền nhà bọn họ lại chảy ra ngoài như là nước chảy, khiến lòng Lý thị đau đớn muốn chết, thầm nghĩ đúng là bản thân tự làm tự chịu mà!

Tạ Hữu Hòa dẫn theo Vương bộ đầu và vài bộ khoái khác trở lại mới biết được Như Ý đã bị bắt rồi, mà vợ của mình cùng hai đứa con trai thiếu chút nữa là mất mạng, hắn cũng thấy choáng váng.

Vương bộ đầu mang người áp giải Như Ý đi, mọi người trong thôn đều mắng chửi Như Ý đang ngồi trên xe. Nhiều năm qua trong thôn bọn họ chưa bao giờ xuất hiện người như vậy cả, hiện tại kẻ khiến nhiều người phải sợ hãi cuối cùng cũng bị bắt rồi, họ chỉ ngóng trông Như Ý không bao giờ trở về nữa thôi, tốt nhất là mất mạng luôn đi!

Tạ Sinh Tài canh giữ bên người Uông thị, Uông thị đã chuyện của Như Ý rồi.Bà cũng không điếc, ngay lúc Phương thị nói với Như Ý hãy trốn đi thì bà đã biết rồi, bà khóc đến nước mắt lưng tròng. Rồi khi Tạ Hữu Khang gọi Tạ Sinh Tài đi, lúc sau Tạ Sinh Tài trở về thì bộ dáng ngu ngơ đã khiến bà biết rõ nhất định là Như Ý đã bị bắt rồi, bà phát ra một âm thanh nức nở nghẹn ngào thê thảm.

Tạ Hữu Khang và Phương thị biết rõ chuyện mà Như Ý đã làm, cả hai người đều cảm thấy may mắn vì mình đã làm đúng, nếu để con sói này ở lại bên người thì khảng định bọn họ sẽ mất mạng a.

Tạ Hữu Hòa vốn cũng nghĩ đi lĩnh tiềnthưởng, kết quả thấy hai đứa con trai của mình đều bị thương.Xuyên Tử và Tỏa Tử phải dùng thuốc tốt, mà đầu của Lý thị cũng bị thương rất nghiêm trọng, cũng cần uống thuốc tốt, ba người đều cần phải bồi bổ thân thể. Nhà người bình thường có một người bị thương thì túi tiền đã báo nguy, mà nhà hắn có đến ba người, những của cải kia cứ bay đi từng chút từng chút một rồi hết hẳn.

Người trong thôn đều đàm luận chuyện của Như Ý, tự nhiên cũng nói đến người của Tạ gia, cũng càng thêm để ý người ở nhà cũ. Bởi vì Tạ Sinh Tài là trưởng bối, mà biểu hiện của Tạ Hữu Khang và Phương thịcũng sẽ ít chịu sự chỉ điểm của người khác, mà Tạ Hữu Thái và Tạ Hữu Thuận lại càng không cần phải nói, hiện tại bọn họ có của cải dày, lại nắm lấy nhiều phương pháp kiếm tiền giúp người trong thôn, mọi người không ai dám đắc tội bọn họ. Cho nêntất cả chấm nước bọt của toàn thôn lần này đều hướng về một nhà của Tạ Hữu Hòa. Trước đó bọn họ đã nghĩ rất tốt, thầm nghĩ chính mình là vì thôn trừ hại, lại có thể nịnh bợ cả nhà Tạ Hữu Thuận, nhưng bây giờ lại bị người trong thôn hù đến, không cảm kích bọn họ mà lại đều hận cả. Mà Tạ Hữu Thuận còn cứu được Xuyên Tử và Tỏa Tử, bọn họ ngược lại còn nợ Tạ Hữu Thuận, cho nên ý nghĩ nhân việc lần này để Tạ Hữu Thuận cảm kích chính mình thật sự là không thành rồi.

Một nhà Tạ Hữu Hòa thật sự là trôi qua trong nước sôi lửa bỏng.

Tạ Hữu Hòa và Lý thị hận Như Ý, cũng bắt đầu hối hận vì bản thân lòng tham không đáy, trải quan việc lần này thì đã hơi tỉnh táo lại.

Lý thị nằm ở trên giường gạch, đầu đau vô cùng, ngược lại là nghĩ đến lúc Như Ý đánh mình thì cũng mắng chửi mình cùng với nam nhân nhà mình, nói bọn họ hại nàng ta, nhưng mà tại sao Như Ý lại biết được? Như Ý chỉ ngồi ở trong nhà mà không đi ra ngoài cơ mà, là có ngườinói cho nàng ta biết!

Là Phương thị! Lý thị thoáng cái đã có người để hoài nghi, nghĩ lại lúc ấy cũng là Phương thị tiết lộ cho nàng Như Ý đang ở nhà cũ, cũng là Phương thị gợi lên chuyện tiền thưởng. Những năm gần đây Phương thị đã lợi dụng nàngkhông ít lần, nàng nghĩ lần này mình lại bị Phương thị lợi dụng nữa rồi. Lần hiểu ra này cuối cùng cũng khiến sự tức giận trong lòng nàng có chỗ phát tiết, nàng nói việc này cho Tạ Hữu Hòa, để cho hắn đi tìmPhương thị tính sổ, nếu Phương thị không ra tiền để bọn họ chữa bệnh thì bọn họ sẽ nói cho cha nương, phải náo loạn đến mức phu thê Tạ Hữu Khang không thể sống yên ổn.

Tạ Hữu Hòa tất nhiên là đi, hắn cũng rất tức giận.

Tạ Hữu Khang và Phương thị tất nhiên là không chịu nhận, nếu nhận thì không chỉ là thừa nhận bọn họ sai mà còn phải bỏ tiền ra.

Tạ Hữu Hòa cũng bất chấp, nhéo chuyện này lên khiến người của toàn thôn đều biết cả. Huynh đệ cãi nhau mà trở mặt thành thù, khiến Tạ Sinh Tài tức giận đến run người, Uông thị bệnh càng nặng hơn, lại mời Triệu lang trung đến, lại tốn thêm một số bạc. Tạ Hữu Thái, Tạ Hữu Thuận và Cát Tường đều ra tiền, khiến cho hai nhà Tạ Hữu Khang và Tạ Hữu Hòa nhận một trận quở trách.

Ngược lại hai nhà Tạ Hữu Khang và Tạ Hữu Hòa không còn nhao nhao nữa, thế nhưng khi gặp mặt cũng không nói chuyện, khiến người trong thôn có chuyện náo nhiệt để xem.

Còn Uông thị, bởi vì chuyện của Như Ý lần này nên đều xem mấy đứa con trai không vừa mắt, cũng lười gặp vợ của bọn họ, chỉ để cho Cát Tường hầu hạ mình, Cát Tường cũng cam tâm tình nguyện. Bản thân mình hầu hạ cha nương, có chỗ ăn lại còn có chỗ tốt từ bọnhọ, nàng có chút không muốn về nhà rồi.

Tội mà Như Ý gây ra quá lớn, nên sau khi nàng ta cung khai thì trực tiếp phán trảm lập quyết (chém đầu ngay, không kéo dài thời gian), người trong nhà cũng không đi thăm nàng ta, chỉ nhờ cai ngục cho nàng một bữa cơm tiễn đưa phong phú.

Cùng bị xử quyết một lần với Như Ý chính là Trương Thủy Đào, nàng ta bị phán xử quyết vào mùa thu, bây giờ cũng đến thời gian rồi, hai người họ ngược lại có thể làm bạn cùng một chỗ. Hai người các nàng, một người chính là con dâu được người truy phủng nhất trong thôn, một người lại là cô nương được người tán dương nhất, nhưng bây giờ lại rơi vào kết cục giống nhau, khiến người thổn thức không thôi.

Tiêu Lê Hoa biết được tin hai người này đã chết thì nhẹ thở dài, tâm tình phức tạp, nhưng cuối cũng cùng yên tâm. Hai người kia còn sống thì đều là uy hiếp quá lớn đối với cuộc sống của nàng, nàng thì không sợ, nhưng nàng phải lo lắng cho hai con trai, không ai được tổn thương con trai của nàng cả.

“Nương, con muốn ăn thịt kho tàu!” Tiểu Mộc Đầu ngẩng đầu khát vọng nhìn mẹ của mình, lôi kéo y phục của nàng khiến nàng hoàn hồn.

“Được, nương làm thịt kho tàu cho Tiểu Mộc Đầu nha!” Tiêu Lê Hoa không nghĩ đến những người không liên quan nữa, ôn nhu mà nhìn con trai nhỏ, đáp ứng thỉnh cầu của con.

“Nương, con muốn ăn cá sốt chua ngọt! Con cùng đệ đệ đi bắt cá!” Thạch Đầu lớn tiếng nói.

“Để cha dẫn các con đi!” Tiêu Lê Hoa không yên tâm khi chỉ có hai đứa nhỏ đi bờ sông.

Tạ Hữu Thuận trở về thì thấy được hình ảnh ấm áp giữa vợ vài hai con trai, nghe được đoạn đối thoại của bọn họ, lớn tiếng nói với hai con, nói là sẽ dẫn các con đi bắt cá. Hai đứa nhỏ lập tức tràn đầy sinh lực chạy đến, cầm mấy thứ đồ dùng để bắt cá, phất phất tay với Tiêu Lê Hoa.

Tiêu Lê Hoa nhìn bóng lưng vui sướng của ba cha con, cười tủm tỉm mà nghĩ cuối cùng thì cuộc sống cũng có thể bình tĩnh một chút, nàng giữ vững tinh thần, bắt đầu rửa thịt, chuẩn bị làm thịt kho tàu cho con trai.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,697
Điểm cảm xúc
5,218
Điểm
113
Chương 103: Đại kết cục
Edit: Hong Van

Beta: Tiểu Tuyền

Hơn một năm nay thôn Hạ Cầu có nhiều chuyện tốt nhưng chuyện xấu cũng không ít, khiến người ta bị giày vò quá sức, chẳng qua là đoạn thời gian này cũng trôi qua, thời gian dần qua nên thời tiết cũng dần chuyển lạnh. Theo thời gian thì mọi người cũng không đề cập đến chuyện của Lý Kim Phượng hay Như Ý nữa.

Tiêu Lê Hoa gói sủi cảo xong thì đưa đến chỗ nhà cũ, hiện tại Uông thị ốm đau liệt giường, dù là trước kia không thích Uông thị thì bây giờ cũng phải đi thăm, rốt cục bà ấy cũng là mẹ của nam nhân nhà mình, bà nội của con trai mình.

Tính tình của Uông thị càng ngày càng quái gở, bởi vì cái chết của Như Ý nên bà hận cả bốn người con trai. Bởi vì Tạ Hữu Khang và Tạ Hữu Hòa bán rẻ Như Ý, mà Tạ Hữu Thuận và Tạ Hữu Thái lại bắt được Như Ý giao cho quan sai, hiện tại ngoại trừ Cát Tường, mỗi khi bà thấy mấy đứa con trai và con dâu thì đều sẽ mắng mấy câu dù mồm miệng không rõ, tay còn làm ra mấy động tác cào xé, nhiều lần như vậy nên không ai thích đến thăm bà nữa, ngay cả Phương thị cũng chỉ lo nấu cơm giặt giũ thôi, mọi chuyện giao lại cho Cát Tường.

Tạ Sinh Tài nhìn bộ dáng đáng thương của Uông thị nên cũng không thường lên tiếng nữa, trong lòng của ông thầm oán Uông thị cũng thầm oán chính mình, thầm nghĩ Uông thị đã làm hư Như ý, mà bản thân mình cũng quá dung túng cho bọn họ. Bây giờ việc này đã xảy ra rồi, ông cũng không có biện pháp vãn hồi nữa, sự hối hận trong lòng luôn giày vò ông, khiến cho ông ngày càng già đi với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.

Tiêu Lê Hoa không để ý đến thái độ của Uông thị, nàng chỉ thực hiện đúng nghĩa vụ của mình là được, để sủi cảo lại rồi nói với cha chồng mấy câu, sau đó liền cáo từ.

“Tứ đệ muội, muội phải đi rồi sao? Ở lại một lát đi.” Phương thị cười cười nói với Tiêu Lê Hoa, mang theo vẻ nịnh nọt không giấu được. Hiện tại không còn chỗ dựa có thể kiếm tiền là Như Ý, trong nhà Tạ Hữu Thuận lại sống ngày càng tốt. Hiện tại thanh danh của phu thê bọn họ ở trong thôn cũng không tốt, nếu có thể giao hảo được với nhà của Tứ đệ thì sau này có thể tu bổ thanh danh, cho nên hiện tại nàng ta đều đặc biệt nịnh nọt người một nhà Tạ Hữu Thuận,đặc biệt là với Tiêu Lê Hoa.

Tiêu Lê Hoa nhàn nhạt đáp lại: “Không cần đâu, ta nấu sủi cảo xong thì mang qua đây trước, bây giờ người nhà vẫn còn đang đợi ta.”

“Vậy muội trở về đi, trên đường đi chậm chút.”

Phương thị tiễn Tiêu Lê Hoa ra đến cửa, sau đó mới quay người trở về, thì thầm trong miệng nói Tiêu Lê Hoa mang sủi cảo đến quá ít, chỉ đủ cho hai người già ăn, giờ nàng ta phải nấu cơm.

“Nương, người còn chưa nấu cơm sao? Con sắp đói chết rồi!”

“Không có việc gì mà nói chết cái gì đó! Đồ quỷ chết đói đầu thai, sao lúc đi học không thấy con gấp gáp như vậy hả? Nương đã nói với con rồi, phải đọc sách cho tốt, nếu không thi đậu được đồng sinh, cũng không đậu được tú tài thì nương sẽ để con đói ba ngày ba đêm!”

Tử Văn nhíu mày nói: “Nương, vậy thì con không học bài nữa, con cũng không muốn đói bụng.”

Phương thị nghe xong liền đi qua cho nó một cái tát, mắng: “Đồ không có tiền đồ! Tử Văn còn nhỏ hơn ngươi nhưng đã học tập tốt hơn ngươi rồi đó, nếu ngươi mà không bằng nó, về sau sẽ bị nó khinh thường a! Nương của ngươi đã vất vả tốn tiền cho ngươi đến trường rồi, ngươi còn không muốn đọc sách, ngươi hãy nhổ số tiền mà nương đã tốn trên người ngươi ra đi rồi hãy nói đến chuyện không học nữa”!

Tử Văn vuốt vuốt bả vai bị đánh rồi nói: “Học tập cũng không phải chơi vui, lại nói lúc trước cũng là do người bắt con đi học mà, bây giờ con không muốn học nữa, không bằng người giữ số bạc kia lại cho con kinh doanh.”

Phương thị nghe thấy nó không muốn đi học mà muốn kinh doanh, lại giơ tay lên muốn đánh, Tử Văn bị hù thu chân lại chạy một mạch về phòng, đóng cửa lại. Phương thị chửi bậy một tiếng có bản lĩnh thì mày cũng đừng ra ăn cơm đi, sau đó thì đi nấu cơm. Nàng ta lại nghĩ đến cha chồng và mẹ chồng đang ăn sủi cảo thơm ngào ngạt, nhưng nhà mình lại không có ăn, trong lòng càng thêm không thoải mái, vung đồ vật trong tay ra khiến nó rơi xuống kêu loảng xoảng.

Lúc Tiêu Lê Hoa đi về liền thấy một chiếc xe lừa đi ngang qua người nàng, người đánh xe gọi một tiếng Tạ Tứ tẩu, nàng nhận ra đó là chú em chồng Bạch Nhị của Cát Tường, trên xe còn có một cô nương trẻ tuổi đang ngồi, bộ dạng cũng khá xinh đẹp, mái tóc đen nhánh làn da trắng tuyết, đôi mắt trong veo như nước.

Quan hệ của Tiêu Lê Hoa và Cát Tường cũng không tốt, tất nhiên là quan hệ với nhà chồng của Cát Tường cũng không quá đặc biệt, nhưng người ta đã chủ động chào hỏi rồi, nàng cũng đáp lại một tiếng, sau đó tiếp tục đi về nhà.

Bạch Nhị thấy Tiêu Lê Hoa không muốn tiếp tục nói chuyện với hắn nên cũng không nói nữa. Hắn biết rõ hiện tại nhà của Tạ Hữu Thuận sống rất tốt, cũng muốn xây dựng chút quan hệ. Nhưng rõ ràng là không có hi vọng, hắn vẫn không nên khiến người khác nghi ngờ. Nhưng hắn từng nghe người ta nói nếu chọc giận Tiêu Lê Hoa thì còn đáng sợ hơn là chọc tức Tạ Hữu Thuận nữa.

Sau khi Tiêu Lê Hoa về nhà thì chỉ thấy Tạ Hữu Thuận vẫn còn đang nấu sủi cảo với hai con trai, thấy nàng trở về thì lập tức nói: “Trở về đúng lúc, sủi cảo nấu xong rồi đây!”

Thạch Đầu lập tức đi lấy chén đũa rồi dọn ra bàn, Tiểu Mộc Đầu ngoan ngoãn bò lên ngồi trên ghế của mình.

Một nhà bốn người cười cười nói nói cùng ăn sủi cảo nóng hổi thơm ngào ngạt, ăn xong thì hai đứa nhỏ nói muốn đi chơi. Tiêu Lê Hoa nói chúng không được chạy nhanh, để tránh đau bụng, rồi mói để các con ra ngoài.

Tạ Hữu Thuận và Tiêu Lê Hoa ngồi trong nhà, một người đọc sách một người làm quần áo cho con trai, thỉnh thoảng thì Tạ Hữu Thuận sẽ nói nói một chút chuyện thú vị mà mình đọc được trong sách cho Tiêu Lê Hoa nghe, Tiêu Lê Hoa lại nói một chút cái nhìn của mình, khiến Tạ Hữu Thuận liên tục gật đầu, tình cảm vợ chồng càng thêm thâm hậu.

Thời điểm sau giờ Ngọ thì luôn ấm áp như vậy, không hi vọng nhất là có người đến quấy rầy, kết quả vẫn có chuyện xảy ra, Thạch Đầu và Mộc Đầu chạy về nhà nói Đại cô cô lại náo loạn ở trong nhà rồi.

Tạ Hữu Thuận nhíu mày, hiện tại hắn cũng đã mặc kệ người muội muôi Cát Tường này rồi, thế nhưng khi biết rõ trong nhà nàng xảy ra chuyện thì vẫn không thể thờ ơ được, hỏi Tiểu Thạch Đầu: “Tại sao lại náo loạn vậy?Vì sao đại cô cô của con lại đánh người?”

Tiểu Thạch Đầu lắc đầu nói: “Đại cô chỉ mắng đại cô phụ (dượng/chú theo cách xưng hô của Việt Nam: ở đây đang nói đến chồng của Cát Tường), còn đánh Nhị thúc nhà Đại cô phụ và người mà thúc ấy dẫn đến, mắng là hồ ly tinh.”

Tiểu Mộc Đầu nói: “Nhị thúc nhà Đại cô phụ nói Đại cô phụ sắp có con trai rồi… Nương, Đại cô sẽ sinh em bé sao?”

Tạ Hữu Thuận và Tiêu Lê Hoa liếc nhìn nhau, Tiêu Lê Hoa nói: “Lúc ta trở về có thấy Bạch Nhị vội vàng đánh xe lừa đến, trên xe còn có một cô nương.”

Tạ Hữu Thuận còn có gì mà không hiểu chứ, nếu thật sự là Cát Tường có thai thì sao muội ấy phải náo loạn như vậy. Lần này là do Bạch Đại gây ra chuyện rồi, nam nhân không có lương tâm, hiện tại còn ở trong mà của vợ mình mà lại dám đi tìm nữ nhân khác, cho dù Cát Tường thực sự không thể sinh con thì bọn có cũng có thể nhận con thừa tự hoặc là nhận nuôi một đứa bé. Nếu thật sự muốn tìm nữ nhân thì cũng phải thông qua Cát Tường, vụng trộm như vậy là đang mưu tính cái gì đây?!

Tiêu Lê Hoa thấy sắc mặt của Tạ Hữu Thuận liền biết rõ hắn muốn đi xem xem, nên cũng muốn đi cùng với hắn. Cho dù quan hệ giữa nàng và Cát Tường không tốt, nhưng cũng không muốn trong nhà nàng ta có thêm một nữ nhân khác, đây là đang đánh vào mặt của Tạ gia bọn họ, nói không chừng về sau còn gây ra nhiều phiền toái khác. Nếu có thể cắt đứt được phiền toái này thì cần phải cắt đứt!

Lúc Tạ Hữu Thuận và Tiêu Lê Hoa đến đã thấy Nhị ca Nhị tẩu đã đến rồi, bởi vì Cát Tường làm ầm ĩ nên việc này không giấu diếm được, ai cũng biết là Bạch Đại và biểu muội nhà mẹ đẻ của em dâu hắn đã ở cùng một chỗ còn làm ra đứa nhỏ nữa. Không ít người đều nghĩ lần này trong nhà Cát Tường thật sự phải gặp chuyện không may rồi. Sao mà Bạch Đại không muốn đứa bé này được chứ, nhưng muốn đứa nhỏ thì phải có luôn mẹ nó, sao Cát Tường có thể đồng ý được?

“Tỷ tỷ, người để muội ở lại đi, về sau muội sẽ làm trâu làm ngựa hầu hạ người mà! Muội ăn không nhiều đâu, cũng không cần mặc, người hãy để muội được ở lại đi. Dù sao Bạch đại ca vẫn yêu thích ngài, huynh ấy chỉ là uống nhiều quá nên mới ở cùng một chỗ với muội thôi, muội sẽ không quấy rầy đến cuộc sống của hai người đâu, đến lúc đó muội nhất định sẽ sống yên phận. Cầu xin tỷ, để muội ở lại đi!” Cô nương kia nấp ở sau lưng Bạch Nhị điềm đạm đáng yêu cầu xin Cát Tường. Tuy là lớn lên bình thường, nhưng một khi khóc lên thì có dáng vẻ lê hoa đái vũ, trông càng điềm đạm đáng yêu, không ít người nghe xong nàng ta nói thì cảm thấy nàng ta cũng thật đáng thương.

Nhưng Tiêu Lê Hoa lại tuyệt đối không thấy cô nương kia đáng thương, nàng nhìn thế nào cũng cảm thấy nàng ta khóc thật giả tạo, còn có nàng ta đang nắm chặt lấy tay của Bạch Nhị, dính sát vào thân thể Bạch Nhị, hơn nữa khi nhìn Bạch Nhị thì ánh mắt có vẻ thảm thương. Cảnh này xem thế nào cũng cảm thấy quan hệ giữa nàng và Bạch Nhị còn không bình thường hơn cả quan hệ với Bạch Đại nữa. Dù sao Tiêu Lê Hoa cũng xuyên từ hiện đại đến, trải qua sự tẩy lễ của phim truyền hình nhiều năm, cho nên mới cảm thấy chỗ không đúng.

Cát Tường tức giận muốn điên rồi, tiến lên muốn đánh nàng ta thì bị Bạch Đại ngăn lại.

Bạch Đại biết rõ chính mình sắp có con thì trong lòng vừa mừng vừa sợ, hắn làm sao có thể không muốn con trai được. Thời điểm về nhà thăm nương và đệ đệ, hắn và cô nương này sau khi uống rượu vào lại ở cùng nhau, trong lòng hắn cũng kinh sợ, sợ bị Cát Tường phát hiện ra, hắn không muốn mất đi khoảng thời gian hiện tại. Cho nên cho nàng ta một khoản tiền, sau đó không qua lại nữa, không nghĩ đến nữ nhân này lại tìm tới! Hắn và Cát Tường ở cùng nhau nhiều năm mà vẫn chưa có con, khó khăn lắm mới có thì đã mất rồi, nhưng chỉ cùng nữ nhân này một lần thì đã có, hắn cũng rất muốn đứa bé này.

Nhưng chuyện này còn cần Cát Tường đồng ý, Bạch Đại không muốn buông tha cho Cát Tường, dù sao đã là phu thê nhiều năm, hơn nữa bọn họ cũng có được một căn nhà trong thôn này. Cát Tường lại có các ca ca ruột như vậy, ngày tốt đẹp vẫn còn ở phía sau.

Cát Tường hung hăng đánh Bạch Đại, làm sao nàng có thể nguyện ý tiếp nhận nữ nhân và đứa bé này chứ, nhưng mà Bạch Đại lại quỳ xuống trước mặt nàng. Nàng lại không muốn rời khỏi người nam nhân này, trong nội tâm nàng cũng ủy khuất, không biết phải làm sao, thấy Nhị ca và Tứ ca đến thì như thấy được tâm phúc, khóc lóc nói bọn họ phải làm chủ cho nàng.

Cát Tường ôm lấy Tử thị mà khóc, Tử thị chỉ có thể an ủi nàng, bất đắc dĩ mà nhìn về phía Tiêu Lê Hoa.

Tiêu Lê Hoa thầm nghĩ cho dù Cát Tường có không tốt thì cũng là người của Tạ gia, không thể bị người khác khi dễ được, cho nên nàng đi đến bên người Tạ Hữu Thuận nhỏ giọng nói ra phát hiện và cách nghĩ của mình cho hắn.

Trong lòng Tạ Hữu Thuận thầm buông lỏng, thầm nghĩ nếu sự thật giống như vợ mình đoán thì mọi chuyện còn có thể vãn hồi, cho nên hắn cười lạnh nói với Bạch Nhị: “Bạch Nhị, ngươi chẳng những tính toán chúng ta, mà ngươi còn tính toán cả ca ca ruột của ngươi nữa, có phải là lòng dạ của ngươi quá xấu xa rồi không? Đứa nhỏ trong bụng của Hạ thị này căn bản là của ngươi, ngươi muốn để đại ca ngươi nuôi con giúp ngươi thì cứ việc nói thẳng ra, tại sao còn muốn nhét thêm nương của đứa trẻ vào nữa hả. Ngươi cũng không hỏi xem đại ca ngươi có đồng ý hay không, hỏi một chút xem đại tẩu ngươi có đồng ý hay không?”

Bạch Nhị trừng mắt, nói: “Tạ Tứ ca, ngươi nói cái gì đó? Ngươi không thể nói bậy như vậy!”

Bạch Đại cũng trợn tròn mắt, hắn biết Tạ Hữu Thuận không phải là người sẽ đi nói bậy, hắn ta đã nói như vậy tất nhiên là có chứng bằng chứng rồi. Ngẫm lại cũng đúng a, Hạ thị vẫn luôn ở trong nhà của Nhị đệ, thời gian bọn họ ở cùng một chỗ còn nhiều hơn với mình, mà lúc chính mình trở về thì thấy đệ muội cũng không quá chào đón Hạ thị. Hiện tại nghĩ lại ánh mắt kia như là ánh mắt đang nhìn hồ ly tinh a! Bạch Đại càng nghĩ thì càng cảm thấy bản thân có khả năng là bị lừa rồi.

Bạch Nhị còn chết không thừa nhận.

Tiêu Lê Hoa nói: “Các ngươi còn tưởng rằng chuyện này thần không biết quỷ không hay hay sao? Việc này người trong thôn các ngươi không ai không biết, vừa vặn để cho ta nghe được, ta cũng lười quản mấy chuyện hỗn loạn trong nhà các ngươi,nhưng sự việc phát triển theo hướng này thì không tốt đâu!”

Bạch Nhị nghe xong lời này thì thật sự nghĩ rằng đã có người trong thôn phát hiển ra chuyện của hắn và Hạ thị rồi truyền đến đây. Hắn nghĩ chuyện này cũng không phải bí mật gì, đại ca của mình cũng không thể lừa được nữa, nên thoáng cái đã giống như bóng da bị xẹp xuống, thầm nghĩ lần này đã đắc tội cả đại ca và đại tẩu rồi, ngay cả Tạ gia cũng đắc tội theo, quan trọng là… khi trở về thì vợ của mình khẳng định sẽ ồn ào, bây giờ phải làm sao mới tốt đây!

Bạch Đại trừng mắt nhìn Bạch Nhị, hỏi hắn có phải là có chuyện như vậy hay không, Bạch Nhị không lên tiếng.Cát Tường đi qua nắm lấy cổ áo của Bạch Nhị tức giận mắng chửi hỏi rõ sự tình, còn muốn đánh cả Hạ thị đứng phía sau lưng Bạch Nhị. Bạch Nhị không còn cách nào nên đành phải thừa nhận.

Kết quả của trận khôi hài này chính là Bạch Nhị xám xịt dẫn Hạ thị ra khỏi thôn Hạ Cầu, Bạch Đại nói về sau hắn đừng bao giờ đến đây nữa. Hắn nghĩ sau này có lẽ mình cũng sẽ không trở về nhà nữa, hắn không tin nương của hắn không biết chuyện này, ngài ấy đang hùa theo Nhị đệ lừa gạt hắn, muốn để cho mình nuôi con trai nuôi nữ nhân của Nhị đệ, cuối cùng nói không chừng phần gia sản này cũng phải đưa cho bọn họ, hắn thật sự rất thất vọng và đau khổ.

Sau chuyện này Bạch Đại phải hao tổn rất nhiều khí lực để cầu xin Cát Tường tha thứ, cuối cùng thì Cát Tường vẫn tha thứ cho hắn.

Nhưng trong nhà của Bạch Nhị thì trải qua những ngày cãi nhau trở mặt, vợ của Bạch Nhị không thể nào chấp nhận việc biểu muội và bản thân nàng ta cùng chung một chồng. Thế nhưng trong bụng của biểu muội đã có con của hắn rồi, cuối cùng thì vợ của Bạch Nhị cư nhiên lại học theo cách làm trước kia của Cát Tường, giày vò Hạ thị khiến nàng mất đi đứa nhỏ, nhưng bởi vì như vậy nên nàng ta đã chọc giận Bạch Nhị và mẹ chồng của nàng. Đến cuối cùng thì Hạ thị cũng không rời khỏi, ngược lại trở thành bình thê. Bởi vì nàng ta đã mất đi con của mình nên đã hận thấu người biểu tỷ này, từ đó về sau hai biểu tỷ muội bọn họ bắt đầu coi nhà của Bạch Nhị như là chiến trường, nơi đó không còn một ngày nào yên bình nữa.

Cát Tường biết chuyện thì mắng một câu đáng đời, trải qua chuyện này, nàng phát hiện ra dù thế nào thì cũng cần phải dựa vào người nhà mẹ đẻ, phát hiện ra Nhị ca và Tứ ca đều là các ca ca có thể dựa vào. Tuy là bọn họ khá lãnh đạm với chính mình, nhưng nàng biết bọn họ vẫn còn quan tâm đến mình, bắt đầu chân thành nhiệt tình đối đãi với bọn họ và vợ con của họ.

Uông thị nghe Cát Tường kể lại chuyện này thì thái độ khi đối xử với con trai và con dâu trở nên tốt hơn chút. Tạ Sinh Tài nhìn thấy người thân chưa đến mức trở nên xa lạ với nhau, trong lòng cũng thoải mái hơn, thầm nghĩ về sau bọn họ muốn làm thế nào cũng được, chỉ cần đến thời điểm có khó khăn thì giúp đỡ lẫn nhau một chút là được. Ông cũng đã gõ con trai trưởng, con trai thứ ba và con gái lớn một phen, để cho bọn họ về sau đừng ồn ào nữa, phải sống cho tốt. Người của ba nhà đều gật đầu đáp ứng.

Ngươi một nhà Tạ gia mặc kệ trong lòng nghĩ thế nào, cuối cùng khi biểu hiện ra ngoài đều có vẻ hòa thuận vui vẻ rồi.

Theo thời gian thì cuộc sống của người dân thôn Hạ Cầu ngày càng tốt hơn, nhà của Tạ Hữu Thuận dẫn đầu thôn nuôi cá trong ruộng nước thành công, thu hoạch lúa nước, thu hoạch cá tươi, từng nhà lại chăn nuôi heo, còn có người nuôi thỏ nuôi gà, trở thành một thôn giàu có trong phương viên trăm dặm.

Một nhà của Tạ Hữu Thuận đã trở nên vô cùng giàu có, ruộng tốt trăm mẫu, ở trên thị trấn cũng có một vài cửa hàng, trong nhà cũng có không ít tiền đề dành. Vì để cho con trai thuận tiện đi học, bọn họ còn xây dựng một học đường rồi mời phu tử về dạy, những đứa nhỏ trong thôn muốn đi học không cần đi đến những thôn khác nữa rồi. Mọi người cũng đã sớm không biểu hiện ghen ghét, toàn bộ đều vô cùng cảm kích. Mà ngay cả Chu đại tẩu cũng bắt đầu dùng khuôn mặt tươi cười chào hỏi Tiêu Lê Hoa, chỉ ngóng trông Tiêu Lê Hoa không so đo với mình nữa, có cách làm giàu nào cũng chỉ cho nhà mình, để cho gia đình mình sống ngày một tốt hơn.

Tử Vũ vẫn chăm chỉ học bài, thằng bé vô cùng thông minh, rất có hi vọng sẽ thành công trong việc khoa cử. Phu thê Tạ Hữu Thái thì đang cố gắng tích trữ thêm nhiều tiền để sau này cho thằng bé dùng, mặc dù hai người có mệt mỏi nhưng mỗi ngày đều mang vẻ mặt tươi cười.

Tử Văn lại không muốn đọc sách nữa, lặng lẽ chạy lên thị trấn làm tiểu nhị, còn nói là sau này muốn là ông chủ tửu lâu, khiến cho Phương thị vô cùng tức giận, mấy lần kéo hắn về nhà thì hắn đều chạy đi lại. Cuối cùng Tạ Hữu Khang đành nói cứ làm theo ý nó đi, vì thế mà Phương thị còn sinh bệnh một hồi, trốn ở trong nhà một thời gian rất dài, bởi vì nàng ta cảm thấy không còn mặt mũi nữa.

Bây giờ Tạ Hữu Hòa trở nên thành thật hơn rất nhiều, chủ yếu là hiện tại vợ ở trong nhà không còn giằng co nữa, cả ngày luôn nói đến nhân quả báo ứng, nói đến mức hắn không còn dám làm chuyện xấu. Hơn nữa bởi vì lúc trước hai đứa con trai được Nhị thúc và Tứ thúc chúng nó cứu, nên hiện tại hận không thể đi làm con trai của hai nhà kia luôn. Ngay cả hắn cũng không thể nói bậy trước mặt hai con trai, nếu như bị các con nghe thấy thì hắn sẽ bị trách móc. Vì về già còn cần các con nuôi dưỡng, hắn cũng phải nỗ lực tạo dựng mối quan hệ tốt với ca ca đệ đệ nhà mình, không thể tính toán mưu mô nữa.

Bạch Đại và Cát Tường cũng an tâm mà sống, không bao giờ gây gổ với nhau nữa. Ngoại trừ nhà của Tạ Hữu Thuận thì cũng thường xuyên qua lại với nhà của ba ca ca. Bọn họ đều đang cố gắng bắt đầu qua lại với nhà Tạ Hữu Thuận một lần nữa. Hai phu thê nghĩ đến biện pháp lấy lòng con cái để nịnh nọt cha mẹ chúng, người trong thôn thấy được cũng bắt đầu hoài nghi là bọn họ muốn ôm Thạch Đầu Mộc Đầu về nhà nuôi. Đương nhiên là bọn họ không có lá gan này, hai đứa nhỏ này chính là mệnh của Tiêu Lê Hoa đó!

“Lê Hoa, ta lại có rồi!”

“Lê Hoa, ta cũng có!”

Dương Thảo và Trương Liên Hương cùng đi tìm Tiêu Lê Hoa, hai người đều đến báo tin vui, hai người bọn họ đều đồng thời có thai, Tiêu Lê Hoa nghe xong thì vô cùng hâm mộ, nàng cũng muốn sinh thêm một đứa bé nữa, nhưng mà bụng vẫn luôn không có động tĩnh. Dương Thảo và Trương Liên Hương đều khích lệ nàng không nên gấp gáp quá, nói là nhất định sẽ nhanh có thôi. Kết quả lời nói ra chưa được vài ngày, lúc Tiêu Lê Hoa đang làm cá thì đột nhiên nôn đến long trời lở đất, mời Triệu lang trung đến xem thì nói là đã có thai hai tháng rồi.

Tạ Hữu Thuận biết được vô cùng vui mừng, Tiểu Thạch Đầu và Tiểu Mộc Đầu cũng cao hứng nói là sắp có muội muội rồi, một người lớn hai đứa nhỏ bảo vệ Tiêu Lê Hoa giống như bảo vệ đồ sứ.

Một nhà bốn người đều ngóng trông nàng sinh một bé gái.Ngọc Nương đã sinh con trai rồi, còn cười nói sau này muốn trở thành thông gia, Dương Thảo cũng mong bản thân có thể sinh được con trai, cũng đến tranh một chuyến. Mà ngay cả Trương Liên Hương đang muốn sinh một bé gái cũng động tâm, muốn sinh thêm một bé trai a, ba người họ lại bắt đầu so sánh tính toán.

“Không ai được nhòm ngó nữ nhi bảo bối của ta cả!” Tạ Hữu Thuận trừng mắt nói.

“Không cho phép nhòm ngó muội muội!” Tiểu Thạch Đầu nói.

“Muội muội là của chúng con!” Tiểu Mộc Đầu cũng phồng má nói, không thể để muội muội bị người khác cướp đi được.

Tiêu Lê Hoa vuốt vuốt bụng thầm nghĩ, bảo bối a, sau này con sẽ là một tiểu gia hỏa hạnh phúc, cho dù không phải là một tiểu cô nương thì cũng sẽ rất hạnh phúc.

Hơn bảy tháng sau, Dương Thảo như nguyện sinh được một bé trai, khiến một nhà thôn trưởng vô cùng vui mừng. Ngay cả Cẩu Đản cũng vui vẻ trở lại, nói sau này nhất định sẽ mang đệ đệ đi chơi cùng, hiện tại mỗi ngày học bài thì Cẩu Đản đều muốn học cho đệ đệ xem. Cuối cùng Trương Liên Hương cũng không sinh được con gái, vẫn là một bé trai, Đồng Tiền có chút thất vọng, mỗi ngày cậu bé đều nghe Thạch Đầu Mộc Đầu nhắc đến muội muội, bé cũng muốn muội muội a. Chẳng qua là cậu bé cũng chỉ thất vọng một hồi rồi sau đó lại chạy đến xem Tiêu Lê Hoa, thầm nghĩ em bé thẩm thẩm sinh ra thì cũng là muội muội của mình a.

Trong sự chờ đợi của tất cả mọi người, Tiêu Lê Hoa sinh ra một bé gái, sáu cân sáu lượng, Tạ Hữu Thuận thật cao hứng, nói lục lục đại thuận, theo bản thân hắn, nhũ danh gọi là Lục Nhi.

Thời điểm Lục Nhi đầy tháng cũng được tổ chức rất lớn, người trong thôn thì không nói, Hoa Hằng mang theo Tiểu Tử Y, Triệu Lâm Đình mang theo Mai Hoa, Tiêu Đại Thụ mang theo mẹ già và vợ con đến tham gia.

Hiện tại Hoa Hằng đã sớm giải quyết xong chuyện trong nhà rồi, chuyện tâm chung sống ổn định với Tiêu Tử Y.

Triệu Lâm Đình và Mai Hoa cũng rất ân ái.

Hiện tại Tiêu Đại Thụ đã trở thành người giàu nhất thôn bọn họ rồi, cả nhà đều ăn mặc vô cùng tốt, chẳng qua là vẫn chất phác như cũ.

Còn có một ít người quen biết trên phương diện làm ăn cũng đều đến, mang theo không ít quà tặng.

Đợi đến lúc mọi người về hết thì người một nhà mới được nghỉ ngơi, toàn bộ đều ngồi trên giường gạch, chỉ có Lục Nhi là vô cùng có tinh thần mà kêu a a, phấn nộn như một nắm tuyết.

Tiêu Lê Hoa nhìn con gái, lại nhìn hai con trai đang chơi đùa với bé, ôn nhu nhìn qua chồng của mình, trong lòng cảm thấy rất thỏa mãn. Nàng nghĩ cuộc đời mình rốt cục cũng viên mãn rồi, hi vọng cuộc sống vẫn sẽ mãi viên mãn như vậy, cho đến khi kết thúc cuộc đời này.

Toàn Văn Hoàn
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top