[Huyền huyễn] [Truyện Hoàn] Yêu Quái Đô Thị - Khinh Đạm Vân
- Tham gia
- 9/3/21
- Bài viết
- 257
- Điểm cảm xúc
- 325
- Điểm
- 63
Chương 24: Chứng minh
Tống Tịnh: “. . .”
Thật là xấu hổ nha.
Sờ sờ da lông, cô chột dạ một trận, “Nếu không thì ngươi đánh lại ta đi?”
Vừa nói vừa nhắm mắt lại, thành thật chờ bị đánh.
Thiên Mã hầm hừ tới gần, tiếp theo. . . .
“Pi ~”
Gương mặt truyền đến xúc cảm ấm áp, Tống Tịnh theo bản năng mở mắt ra. Lại thấy Thiên Mã như đạo tặc chạy chậm ra khỏi chủ điện, lúc ra cửa thiếu chút nữa bị thềm cửa vướng ngã.
Tống Tịnh bụm mặt, cười vô cùng vui sướng.
Hiện thực cùng ảo ảnh quả nhiên không giống nhau, nhận thức này không thể nghi ngờ làm cô an tâm hơn rất nhiều.
Kỳ thật nguyện vọng của cô rất đơn giản, chỉ là hy vọng đồ vật nào đó có thể triệt triệt để để thuộc về cô, chỉ thuộc về cô mà thôi.
**
Sau khi da Lộc Thục tới tay, Tống Tịnh liên hệ vợ chồng Trương thị.
Nghe nói đã chuẩn bị xong, hai người ngay lập tức chạy tới đạo quan.
“Tán nhân. . .” Trương thị tâm tình kích động, muốn nói lại thôi.
“Chỗ này của tôi chỉ có bao cổ tay, mặc kệ làm cái gì cũng phải mang nó trên tay. Nếu như thuận lợi, trong vòng nửa năm sẽ có tin tức tốt.”
Cô không nói tiếp, nếu như nửa năm mà da Lộc Thục không có công hiệu thì cô cũng bó tay. Chẳng qua những lời này, nghĩ đến đối phương có lẽ cũng sẽ hiểu được.
Trương thị tiếp nhận bao tay, có chút không dám tin tưởng, “Chỉ cần mang lên tay, cái gì cũng không cần làm sao? Không cần uống thuốc điều trị thân thể sao?”
“Không cần, bao tay này so với uống thuốc thì đúng bệnh hơn nhiều.” Lòng Tống Tịnh nghĩ, cô là một đạo sĩ, chỗ nào giống sẽ có phương thuốc trị vô sinh? Lại không phải thần tiên, không gì làm không được.
Trương tiên sinh cúi đầu không nói gì.
Người có bản lĩnh, không cần một hai phải giải thích nguyên lý trị liệu, nên chữa khỏi sẽ chữa khỏi. Người không có bản lĩnh, chỉ toàn nói mấy lời ba hoa chích chè, nhưng lại không có kết quả gì.
Là thuốc thì đều có ba phần độc, không uống cũng tốt.
Lui một bước, thật ra hắn không cần phải truy hỏi nguyên do, chi tiết rõ ràng. Chỉ cần kết quả tốt, tất cả đều được.
Sau khi nghĩ kỹ, Trương tiên sinh gật đầu, “Đa tạ tán nhân đã giúp đỡ. Mặc kệ chuyện này có thành hay không, ân tình này, chúng tôi sẽ nhớ kỹ.”
“Chúc hai người may mắn.” Tống Tịnh nói.
Đeo bao cổ tay lên tay phải, vợ chồng Trương thị nắm tay rời đi.
Thủ đoạn trị liệu đơn giản thô bạo, Trương thị căn bản không ôm lấy hy vọng gì nhiều. Ai ngờ vừa qua hai tháng, cô liền có thai.
Mang thai mười tháng, con trai bình bình an an được sinh ra. Ngay trong đêm đó Trương tiên sinh vọt tới Thanh Huyền tông, tặng cho Tống Tịnh một cái hồng bao hai trăm vạn.
“Chúc mừng.” Tống Tịnh chân thành chúc mừng.
Trương tiên sinh cười không khép miệng, lại nhịn không được lòng tham, “Nếu có thể mang thai lần nữa, sinh được một trai một gái, vậy càng tốt hơn.”
“Khách nhân phúc trạch thâm hậu, ông trời sẽ phù hộ hai người được như ý nguyện.” Tống Tịnh mỉm cười đáp lại.
“Mượn cát ngôn của tán nhân.” Trương tiên sinh vui tươi hớn hở đáp.
Nửa năm sau, Trương thị quả nhiên lại có thai. Mười tháng hoài thai, lúc sinh xong, thật đúng là một quý nữ!
Đến tận đây, Trương tiên sinh thật sự khâm phục, đem Vô Trần tán nhân tôn sùng là thượng tân. Cũng vì hắn cùng Lưu Yến tận lực giới thiệu Thanh Huyền Tông, cho nên được không ít người quan tâm.
Chẳng qua đều là chuyện sau này.
**
Tuy rằng không dùng lực, nhưng mà đuổi theo Thiên Mã đánh vài cái, Tống Tịnh vẫn tự giác nghiệp chướng nặng nề. Liên tiếp ba ngày, cô đều biến đổi phương pháp làm đồ ăn, xem như nhận lỗi.
Ngươi cho rằng như vậy thì liền không có việc gì sao?!
Thiên Mã xụ mặt, nỗ lực giả bộ tức giận. Sau đó mỗi ngày được ăn uống thỏa thích, tận tình ăn uống, sung sướng tựa như thần tiên.
“Ta sai rồi, tha thứ cho ta đi.” Tống Tịnh nắm chặt cơ hội xin lỗi.
Hừ! Thiên Mã cao ngạo quay đầu đi, cự tuyệt tha thứ.
“Nếu không ngươi lại hôn thêm một cái?” Tống Tịnh thình lình nói.
“Khụ khụ.” Thiên mã đang ăn cơm thiếu chút nữa bị sặc.
Ai hôn? Ai hôn? Không thể nào! Nó nhìn loạn khắp nơi, ánh mắt kiên quyết không đối mắt với tiểu cô nương.
Tống Tịnh vươn ngón trỏ chọc chọc, “Không được giả ngu.”
“Khôi khôi ---” Thiên mã nghiêm trang tỏ vẻ, lúc ấy ngươi nhắm mắt lại, không có chứng cứ, không nên tùy tiện oan uổng mã!
“Vậy hay là ta hôn ngươi một cái ngươi tha thứ cho ta nhé.” Tống Tịnh cười xấu xa.
Thiên Mã xấu hổ ngay cả lông lông ở lỗ tai cũng nhuộm thành hồng phấn. Nó thậm chí bất chấp đang ăn cơm, quay đầu liền chạy một hơi thật xa.
Tống Tịnh đứng yên tại chỗ, ý cười dạt dào, “Chọc nó chơi thật vui.”
**
Mấy ngày sau, đạo quan nghênh đón một vị khách hàng mới, “Cô chính là Vô Trần tán nhân?”
Tống Tịnh cẩn thận đánh giá người mới tới. Đó là một người đàn ông tầm 30 tuổi dáng người thon gầy, diện mạo bình thường.
Cô gật gật đầu, “Chính là tôi, khách nhân đến đây là vì chuyện gì?”
“Tôi tên Trần Hàng, nghe xong những chuyện Lưu tiểu thư tự mình trải qua nên đã đến đây.” Người đàn ông trầm giọng nói, “Tôi rất tò mò, trên thế giới này thật sự có yêu ma quỷ quái hay chỉ là đang có người giả thần giả quỷ. Nói tóm lại chính là hy vọng cô có thể chứng minh cho tôi xem.”
Tống Tịnh: “. . .”
Khách hàng lần này thật là kỳ quái.
“Không tin thần phật thì anh sẽ chạy tới chùa miếu, yêu cầu Bồ Tát hiển linh à?” Tống Tịnh hỏi.
Trong mắt Tống Tịnh, yêu cầu của người đàn ông này thật là vô lý.
Ai ngờ Trần Hàng lại nói, “Tôi đã thử qua rồi, nhưng mà không có chùa miếu nào có thể làm được. Dù là chùa miếu đó hương khói vượng đến đâu, thanh danh vang đến đâu thì cuối cùng vẫn làm tôi thất vọng.”
Tống Tịnh lâm vào trầm mặc, qua thật lâu mới nói, “Thay đổi ý nghĩ của một người rất khó. Chỉ sợ tôi chứng minh cho anh xem nhưng anh vẫn sẽ lựa chọn không tin.”
“Xin lỗi, chuyện này tôi không thể nhận, khách nhân mời trở về đi.”
Trần Hàng lại không muốn từ bỏ, “Tiền không là vấn đề.”
Tống Tịnh rất muốn nói, thứ có vấn đề chính là tư tưởng của anh đó.
Theo cô biết, trên đời tuy có mấy hạng người lấy tiếng là theo Phật đạo. Nhưng người này dù có đi vô số miếu thờ thì vẫn như cũ không tin thần phật, cái này cơ bản chính là vấn đề từ bản thân người đó. Trừ khi bản thân nguyện ý thay đổi quan niệm nếu không kể cả dùng thuốc hay châm cứu thì cũng không cứu được.
“Tôi muốn thử tin một lần.” Trần Hàng cúi đầu, nhẹ giọng nỉ non.
“Phí chạy chân là 50 vạn, trả trước, chuyện này dù có được hay không thì cũng không thể trả lại. Nếu đạt thành tâm nguyện, xong việc lại trả thêm 100 vạn làm thù lao.” Tống Tịnh rũ mắt báo giá.
Cô không phải sửa lại chủ ý mà là muốn thông qua việc nâng giá để dọa anh ta lui bước.
Không ngờ Trần Hàng không chút do dự mà đồng ý, “Có thể.”
Tống Tịnh: “. . .”
Cô vừa định khuyên bảo nhưng mà Trần Hàng nhanh chóng chuyển khoản, ngay cả cơ hội đổi ý cũng không cho cô.
Làm ngươi mù quáng phải tìm lý do!
Tống Tịnh xoa xoa giữa trán, thất bại mà đứng lên, “Muốn biết trên thế giới có yêu ma quỷ quái hay không đúng không? Tôi biết rồi, đi thôi.”
Ngồi trên xe, Trần Hàng chờ tán nhân tuyên bố địa điểm đến, ai ngờ đối phương chỉ lười nhác nói, “Dựa theo hình thức sinh hoạt bình thường, nên làm cái gì thì làm cái đó, tôi đi với anh một chuyến.”
“Tại sao?” Trần Hàng khó hiểu, “Xung quanh tôi hẳn là không có loại sinh vật này đâu.”
Tống Tịnh hỏi lại, “Nếu không phải gặp việc kỳ lạ, sao lại lại vừa không tin tưởng lại vừa hy vọng người khác thuyết phục chính mình?”
Trần Hàng nhất thời nghẹn họng.
“Đi thôi. Có thứ khác hay không không phải do anh định đoạt, để tôi tự mình xem qua mới có thể xác nhận.” Tống Tịnh lạnh nhạt nói.
Đồng thời trong lúc nói chuyện, trong lòng cô lại nghĩ khác, cô biết rất nhiều yêu quái sống bình thường ở trong thành thị này. Không thể vô duyên vô cớ đi quấy rầy cuộc sống của chúng nó được.
Về phương diện khác, dùng chuyện bên người để ví dụ sẽ càng có lực thuyệt phục hơn.
Nghe tán nhân nói vậy, Trần Hàng không hề kiên trì.
Một đường yên tĩnh.
Không biết qua bao lâu, ô tô dừng ở trước cửa của một bệnh viện thú cưng.
Trần Hàng tháo dây an toàn, chậm rãi xuống xe.
Tống Tịnh ngẩn người, “Anh mở cửa hàng à?”
“Ừ.”
Tống Tịnh kinh ngạc, “Mở bệnh viện thú cưng để kiếm tiền?”
Phải biết rằng, lúc trả 50 vạn Trần Hàng cũng không nhíu mày một cái, có thể thấy được một chút cũng không để bụng số tiền đó.
Bên này, Trần Hàng giải thích, “Gây dựng sự nghiệp là phụ, phú nhị đại mới là chính.”
Tống Tịnh nhất thời ngầm hiểu.
Xuống xe, đi vào bệnh viện thú cưng, tiểu tỷ tỷ lễ tân tươi cười xinh đẹp, nhiệt tình hô, “Hoang nghênh quý khách đến đây.”
Trần Hàng gật đầu ý bảo, “Tôi đưa bạn đến nhìn một chút, cô cứ làm việc của mình đi.”
Khóe mắt thoáng liếc qua người được gọi là bạn kia, nhìn thấy người đó một thân y phục đạo sĩ, lúc này tiểu tỷ tỷ lễ tân bỗng nhiên cứng đờ.
Thoáng nhìn lướt qua, biểu tình Tống Tịnh càng thêm cổ quái. Cô ho nhẹ một tiếng, “Không cần dẫn đường, tôi tự mình đi dạo một chút.”
“Cũng được.” Trần Hàng đồng ý.
Còn chưa kịp rời đi thì có một người đàn ông trẻ tuổi tay cầm ly sứ, mỉm cười tiến lên, “Báo cáo ông chủ, buổi sáng có một thú cưng bị bệnh đường ruột được chủ nhân đưa tới. Giải phẫu vừa mới kết thúc, tất cả đều thuận lợi.”
Có lẽ là nhân viên của bệnh viện thú cưng tuổi tác đều xêm xêm nhau, cho nên bọn họ nói chuyện tùy ý hoàn toàn không có quan niệm cấp trên cấp dưới.
Tiểu tỷ tỷ lễ tân âm thầm đưa mắt ra hiệu, ý bảo bác sĩ Thiên mau câm miệng.
Đáng tiếc người phía sau mờ mịt không biết, vẫn hứng thú bừng bừng mà nói chuyện phiếm, “Đó chỉ là một con Husky, lăn lộn cực kỳ nghịch ngợm, thiếu chút nữa không thể khống chế nó. May mắn vẫn là tôi cơ trí, trước khi gặp rắc rối mà chế trụ nó trước!”
Hắn còn muốn miêu tả tỉ mỉ chuyện này, chính mình anh minh thần võ thế nào, kiên quyết quyết đoán thế nào, kết quả khi nâng tầm mắt lên, trong lúc vô tình nhìn thấy Tống Tịnh đang đứng một bên.
Bác sĩ trẻ tuổi: “!!!”
Đầu ngón tay khẽ run run, không cầm chắc cái ly sứ, cái ly liền rơi xuống mặt đất phát ra tiếng vang thanh thúy.
Nước trả đổ đầy đất, vị vác sĩ trẻ bất chấp thu thập, gian nan từ kẽ răng nặng ra mấy chữ, “Vị này. . . Sao lại. . .”
“Sao lại thế này?” Trần Hàng nhìn nhân viên của mình, hết sức khó hiểu.
Trong ấn tượng của hắn, vị bác sĩ này tuy trẻ tuổi hơn nữa thích cười thích nháo nhưng lại làm việc cực kỳ ổn trọng, sao lại cầm rớt cái ly?”
Tiểu tỷ tỷ lễ tân cười hòa giải, “Chắc là giải phẫu quá mệt mỏi rồi, mau đi nghỉ ngơi đi!”
Nói tới nửa câu sau, cô nàng quay mặt hướng bác sĩ liều mạng nháy mắt ra hiệu.
Lúc này rốt cuộc người kia cũng hiểu.
Bác sĩ trẻ cười gượng tỏ vẻ, “Đúng vậy, có lẽ là do quá mệt mỏi, tôi về văn phòng nghỉ ngơi trước.”
Nói xong chân bước nhanh, chạy trối chết.
Tuy nói nhận thấy có một tia bất thường, nhưng mà Trần Hàng vẫn chưa để trong lòng. Hắn quay đầu, trịnh trọng nói, “Tôi đợi ở văn phòng, có chuyện gì thì tán nhân cứ việc đến đây tìm.”
Tống Tịnh rũ mi mắt, thanh âm thanh lãnh, “Tôi biết rồi.”
Đợi Trần Hàng đi rồi, cô không dừng bước chân, đi dạo một vòng trong bệnh viện thú cưng.
Tiểu tỷ tỷ lễ tân duy trì lễ tiết mỉm cười, nhìn theo Tống Tịnh đi xa.
Chờ đến khi đại sảnh chỉ còn lại một mình, tiểu tỷ tỷ lễ tân bay nhanh mở group nhóm nói chuyện phiếm ra, nhập chữ, “Tổn thọ a! Ông chủ mời đọa sĩ về đo!”
Group chat tức khắc nổ tung.
Mèo con không nhà để về: “??? Ta không đồng ý!”
Chuột Hamster ké ăn ké uống: “. . . Ai cũng đừng khuyên ta, ta muốn rời nhà trốn đi.”
Tiểu hương heo vô địch đáng yêu, “Ông chủ thay đổi rồi, trước kia hắn chưa từng như vậy.”
Con nhện huyết lệ bắt mắt, “Hiện tại nói cái này có tác dụng gì sao? Đại ca đại tỷ trong nhóm, mau mau nghĩ cách! Địch nhân sắp sờ tới hang ổ của chúng ta rồi!”
Tiểu tỷ tỷ lễ tân thanh xuân xinh đẹp, “Ta cảm thấy đối phương đã đoán được bản thể của ta. . . Vô cùng lo lắng bị tận diệt.”
Thiên bác sĩ sống không còn gì luyến tiếc, “Các vị, ta thấy nữ đạo sĩ kia có hơi quen mặt liền tìn bạn hữu hỏi thử. Mới nhận được tin tức, nữ đạo sĩ tên là Tống Tịnh, là đồ đệ của Tuệ Minh đạo sư, một thân bãn lĩnh không hề kém Tuệ Minh. Khả năng muốn xong, khóc rống.jpg.”
Lời kia vừa thốt ra, group chat lâm vào tĩnh mịch, hồi lâu vẫn không có người nói chuyện.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Thiên Mã: Tiểu cô nương nuôi trong nhà biến thành ma quỷ, chua xót muốn khóc.
Trần Hàng (Lời lẽ chính đáng): Bên cạnh ta không có phi sinh vật.
Tống Tịnh: Nói bậy, rõ ràng đã bị bao vây.
Thật là xấu hổ nha.
Sờ sờ da lông, cô chột dạ một trận, “Nếu không thì ngươi đánh lại ta đi?”
Vừa nói vừa nhắm mắt lại, thành thật chờ bị đánh.
Thiên Mã hầm hừ tới gần, tiếp theo. . . .
“Pi ~”
Gương mặt truyền đến xúc cảm ấm áp, Tống Tịnh theo bản năng mở mắt ra. Lại thấy Thiên Mã như đạo tặc chạy chậm ra khỏi chủ điện, lúc ra cửa thiếu chút nữa bị thềm cửa vướng ngã.
Tống Tịnh bụm mặt, cười vô cùng vui sướng.
Hiện thực cùng ảo ảnh quả nhiên không giống nhau, nhận thức này không thể nghi ngờ làm cô an tâm hơn rất nhiều.
Kỳ thật nguyện vọng của cô rất đơn giản, chỉ là hy vọng đồ vật nào đó có thể triệt triệt để để thuộc về cô, chỉ thuộc về cô mà thôi.
**
Sau khi da Lộc Thục tới tay, Tống Tịnh liên hệ vợ chồng Trương thị.
Nghe nói đã chuẩn bị xong, hai người ngay lập tức chạy tới đạo quan.
“Tán nhân. . .” Trương thị tâm tình kích động, muốn nói lại thôi.
“Chỗ này của tôi chỉ có bao cổ tay, mặc kệ làm cái gì cũng phải mang nó trên tay. Nếu như thuận lợi, trong vòng nửa năm sẽ có tin tức tốt.”
Cô không nói tiếp, nếu như nửa năm mà da Lộc Thục không có công hiệu thì cô cũng bó tay. Chẳng qua những lời này, nghĩ đến đối phương có lẽ cũng sẽ hiểu được.
Trương thị tiếp nhận bao tay, có chút không dám tin tưởng, “Chỉ cần mang lên tay, cái gì cũng không cần làm sao? Không cần uống thuốc điều trị thân thể sao?”
“Không cần, bao tay này so với uống thuốc thì đúng bệnh hơn nhiều.” Lòng Tống Tịnh nghĩ, cô là một đạo sĩ, chỗ nào giống sẽ có phương thuốc trị vô sinh? Lại không phải thần tiên, không gì làm không được.
Trương tiên sinh cúi đầu không nói gì.
Người có bản lĩnh, không cần một hai phải giải thích nguyên lý trị liệu, nên chữa khỏi sẽ chữa khỏi. Người không có bản lĩnh, chỉ toàn nói mấy lời ba hoa chích chè, nhưng lại không có kết quả gì.
Là thuốc thì đều có ba phần độc, không uống cũng tốt.
Lui một bước, thật ra hắn không cần phải truy hỏi nguyên do, chi tiết rõ ràng. Chỉ cần kết quả tốt, tất cả đều được.
Sau khi nghĩ kỹ, Trương tiên sinh gật đầu, “Đa tạ tán nhân đã giúp đỡ. Mặc kệ chuyện này có thành hay không, ân tình này, chúng tôi sẽ nhớ kỹ.”
“Chúc hai người may mắn.” Tống Tịnh nói.
Đeo bao cổ tay lên tay phải, vợ chồng Trương thị nắm tay rời đi.
Thủ đoạn trị liệu đơn giản thô bạo, Trương thị căn bản không ôm lấy hy vọng gì nhiều. Ai ngờ vừa qua hai tháng, cô liền có thai.
Mang thai mười tháng, con trai bình bình an an được sinh ra. Ngay trong đêm đó Trương tiên sinh vọt tới Thanh Huyền tông, tặng cho Tống Tịnh một cái hồng bao hai trăm vạn.
“Chúc mừng.” Tống Tịnh chân thành chúc mừng.
Trương tiên sinh cười không khép miệng, lại nhịn không được lòng tham, “Nếu có thể mang thai lần nữa, sinh được một trai một gái, vậy càng tốt hơn.”
“Khách nhân phúc trạch thâm hậu, ông trời sẽ phù hộ hai người được như ý nguyện.” Tống Tịnh mỉm cười đáp lại.
“Mượn cát ngôn của tán nhân.” Trương tiên sinh vui tươi hớn hở đáp.
Nửa năm sau, Trương thị quả nhiên lại có thai. Mười tháng hoài thai, lúc sinh xong, thật đúng là một quý nữ!
Đến tận đây, Trương tiên sinh thật sự khâm phục, đem Vô Trần tán nhân tôn sùng là thượng tân. Cũng vì hắn cùng Lưu Yến tận lực giới thiệu Thanh Huyền Tông, cho nên được không ít người quan tâm.
Chẳng qua đều là chuyện sau này.
**
Tuy rằng không dùng lực, nhưng mà đuổi theo Thiên Mã đánh vài cái, Tống Tịnh vẫn tự giác nghiệp chướng nặng nề. Liên tiếp ba ngày, cô đều biến đổi phương pháp làm đồ ăn, xem như nhận lỗi.
Ngươi cho rằng như vậy thì liền không có việc gì sao?!
Thiên Mã xụ mặt, nỗ lực giả bộ tức giận. Sau đó mỗi ngày được ăn uống thỏa thích, tận tình ăn uống, sung sướng tựa như thần tiên.
“Ta sai rồi, tha thứ cho ta đi.” Tống Tịnh nắm chặt cơ hội xin lỗi.
Hừ! Thiên Mã cao ngạo quay đầu đi, cự tuyệt tha thứ.
“Nếu không ngươi lại hôn thêm một cái?” Tống Tịnh thình lình nói.
“Khụ khụ.” Thiên mã đang ăn cơm thiếu chút nữa bị sặc.
Ai hôn? Ai hôn? Không thể nào! Nó nhìn loạn khắp nơi, ánh mắt kiên quyết không đối mắt với tiểu cô nương.
Tống Tịnh vươn ngón trỏ chọc chọc, “Không được giả ngu.”
“Khôi khôi ---” Thiên mã nghiêm trang tỏ vẻ, lúc ấy ngươi nhắm mắt lại, không có chứng cứ, không nên tùy tiện oan uổng mã!
“Vậy hay là ta hôn ngươi một cái ngươi tha thứ cho ta nhé.” Tống Tịnh cười xấu xa.
Thiên Mã xấu hổ ngay cả lông lông ở lỗ tai cũng nhuộm thành hồng phấn. Nó thậm chí bất chấp đang ăn cơm, quay đầu liền chạy một hơi thật xa.
Tống Tịnh đứng yên tại chỗ, ý cười dạt dào, “Chọc nó chơi thật vui.”
**
Mấy ngày sau, đạo quan nghênh đón một vị khách hàng mới, “Cô chính là Vô Trần tán nhân?”
Tống Tịnh cẩn thận đánh giá người mới tới. Đó là một người đàn ông tầm 30 tuổi dáng người thon gầy, diện mạo bình thường.
Cô gật gật đầu, “Chính là tôi, khách nhân đến đây là vì chuyện gì?”
“Tôi tên Trần Hàng, nghe xong những chuyện Lưu tiểu thư tự mình trải qua nên đã đến đây.” Người đàn ông trầm giọng nói, “Tôi rất tò mò, trên thế giới này thật sự có yêu ma quỷ quái hay chỉ là đang có người giả thần giả quỷ. Nói tóm lại chính là hy vọng cô có thể chứng minh cho tôi xem.”
Tống Tịnh: “. . .”
Khách hàng lần này thật là kỳ quái.
“Không tin thần phật thì anh sẽ chạy tới chùa miếu, yêu cầu Bồ Tát hiển linh à?” Tống Tịnh hỏi.
Trong mắt Tống Tịnh, yêu cầu của người đàn ông này thật là vô lý.
Ai ngờ Trần Hàng lại nói, “Tôi đã thử qua rồi, nhưng mà không có chùa miếu nào có thể làm được. Dù là chùa miếu đó hương khói vượng đến đâu, thanh danh vang đến đâu thì cuối cùng vẫn làm tôi thất vọng.”
Tống Tịnh lâm vào trầm mặc, qua thật lâu mới nói, “Thay đổi ý nghĩ của một người rất khó. Chỉ sợ tôi chứng minh cho anh xem nhưng anh vẫn sẽ lựa chọn không tin.”
“Xin lỗi, chuyện này tôi không thể nhận, khách nhân mời trở về đi.”
Trần Hàng lại không muốn từ bỏ, “Tiền không là vấn đề.”
Tống Tịnh rất muốn nói, thứ có vấn đề chính là tư tưởng của anh đó.
Theo cô biết, trên đời tuy có mấy hạng người lấy tiếng là theo Phật đạo. Nhưng người này dù có đi vô số miếu thờ thì vẫn như cũ không tin thần phật, cái này cơ bản chính là vấn đề từ bản thân người đó. Trừ khi bản thân nguyện ý thay đổi quan niệm nếu không kể cả dùng thuốc hay châm cứu thì cũng không cứu được.
“Tôi muốn thử tin một lần.” Trần Hàng cúi đầu, nhẹ giọng nỉ non.
“Phí chạy chân là 50 vạn, trả trước, chuyện này dù có được hay không thì cũng không thể trả lại. Nếu đạt thành tâm nguyện, xong việc lại trả thêm 100 vạn làm thù lao.” Tống Tịnh rũ mắt báo giá.
Cô không phải sửa lại chủ ý mà là muốn thông qua việc nâng giá để dọa anh ta lui bước.
Không ngờ Trần Hàng không chút do dự mà đồng ý, “Có thể.”
Tống Tịnh: “. . .”
Cô vừa định khuyên bảo nhưng mà Trần Hàng nhanh chóng chuyển khoản, ngay cả cơ hội đổi ý cũng không cho cô.
Làm ngươi mù quáng phải tìm lý do!
Tống Tịnh xoa xoa giữa trán, thất bại mà đứng lên, “Muốn biết trên thế giới có yêu ma quỷ quái hay không đúng không? Tôi biết rồi, đi thôi.”
Ngồi trên xe, Trần Hàng chờ tán nhân tuyên bố địa điểm đến, ai ngờ đối phương chỉ lười nhác nói, “Dựa theo hình thức sinh hoạt bình thường, nên làm cái gì thì làm cái đó, tôi đi với anh một chuyến.”
“Tại sao?” Trần Hàng khó hiểu, “Xung quanh tôi hẳn là không có loại sinh vật này đâu.”
Tống Tịnh hỏi lại, “Nếu không phải gặp việc kỳ lạ, sao lại lại vừa không tin tưởng lại vừa hy vọng người khác thuyết phục chính mình?”
Trần Hàng nhất thời nghẹn họng.
“Đi thôi. Có thứ khác hay không không phải do anh định đoạt, để tôi tự mình xem qua mới có thể xác nhận.” Tống Tịnh lạnh nhạt nói.
Đồng thời trong lúc nói chuyện, trong lòng cô lại nghĩ khác, cô biết rất nhiều yêu quái sống bình thường ở trong thành thị này. Không thể vô duyên vô cớ đi quấy rầy cuộc sống của chúng nó được.
Về phương diện khác, dùng chuyện bên người để ví dụ sẽ càng có lực thuyệt phục hơn.
Nghe tán nhân nói vậy, Trần Hàng không hề kiên trì.
Một đường yên tĩnh.
Không biết qua bao lâu, ô tô dừng ở trước cửa của một bệnh viện thú cưng.
Trần Hàng tháo dây an toàn, chậm rãi xuống xe.
Tống Tịnh ngẩn người, “Anh mở cửa hàng à?”
“Ừ.”
Tống Tịnh kinh ngạc, “Mở bệnh viện thú cưng để kiếm tiền?”
Phải biết rằng, lúc trả 50 vạn Trần Hàng cũng không nhíu mày một cái, có thể thấy được một chút cũng không để bụng số tiền đó.
Bên này, Trần Hàng giải thích, “Gây dựng sự nghiệp là phụ, phú nhị đại mới là chính.”
Tống Tịnh nhất thời ngầm hiểu.
Xuống xe, đi vào bệnh viện thú cưng, tiểu tỷ tỷ lễ tân tươi cười xinh đẹp, nhiệt tình hô, “Hoang nghênh quý khách đến đây.”
Trần Hàng gật đầu ý bảo, “Tôi đưa bạn đến nhìn một chút, cô cứ làm việc của mình đi.”
Khóe mắt thoáng liếc qua người được gọi là bạn kia, nhìn thấy người đó một thân y phục đạo sĩ, lúc này tiểu tỷ tỷ lễ tân bỗng nhiên cứng đờ.
Thoáng nhìn lướt qua, biểu tình Tống Tịnh càng thêm cổ quái. Cô ho nhẹ một tiếng, “Không cần dẫn đường, tôi tự mình đi dạo một chút.”
“Cũng được.” Trần Hàng đồng ý.
Còn chưa kịp rời đi thì có một người đàn ông trẻ tuổi tay cầm ly sứ, mỉm cười tiến lên, “Báo cáo ông chủ, buổi sáng có một thú cưng bị bệnh đường ruột được chủ nhân đưa tới. Giải phẫu vừa mới kết thúc, tất cả đều thuận lợi.”
Có lẽ là nhân viên của bệnh viện thú cưng tuổi tác đều xêm xêm nhau, cho nên bọn họ nói chuyện tùy ý hoàn toàn không có quan niệm cấp trên cấp dưới.
Tiểu tỷ tỷ lễ tân âm thầm đưa mắt ra hiệu, ý bảo bác sĩ Thiên mau câm miệng.
Đáng tiếc người phía sau mờ mịt không biết, vẫn hứng thú bừng bừng mà nói chuyện phiếm, “Đó chỉ là một con Husky, lăn lộn cực kỳ nghịch ngợm, thiếu chút nữa không thể khống chế nó. May mắn vẫn là tôi cơ trí, trước khi gặp rắc rối mà chế trụ nó trước!”
Hắn còn muốn miêu tả tỉ mỉ chuyện này, chính mình anh minh thần võ thế nào, kiên quyết quyết đoán thế nào, kết quả khi nâng tầm mắt lên, trong lúc vô tình nhìn thấy Tống Tịnh đang đứng một bên.
Bác sĩ trẻ tuổi: “!!!”
Đầu ngón tay khẽ run run, không cầm chắc cái ly sứ, cái ly liền rơi xuống mặt đất phát ra tiếng vang thanh thúy.
Nước trả đổ đầy đất, vị vác sĩ trẻ bất chấp thu thập, gian nan từ kẽ răng nặng ra mấy chữ, “Vị này. . . Sao lại. . .”
“Sao lại thế này?” Trần Hàng nhìn nhân viên của mình, hết sức khó hiểu.
Trong ấn tượng của hắn, vị bác sĩ này tuy trẻ tuổi hơn nữa thích cười thích nháo nhưng lại làm việc cực kỳ ổn trọng, sao lại cầm rớt cái ly?”
Tiểu tỷ tỷ lễ tân cười hòa giải, “Chắc là giải phẫu quá mệt mỏi rồi, mau đi nghỉ ngơi đi!”
Nói tới nửa câu sau, cô nàng quay mặt hướng bác sĩ liều mạng nháy mắt ra hiệu.
Lúc này rốt cuộc người kia cũng hiểu.
Bác sĩ trẻ cười gượng tỏ vẻ, “Đúng vậy, có lẽ là do quá mệt mỏi, tôi về văn phòng nghỉ ngơi trước.”
Nói xong chân bước nhanh, chạy trối chết.
Tuy nói nhận thấy có một tia bất thường, nhưng mà Trần Hàng vẫn chưa để trong lòng. Hắn quay đầu, trịnh trọng nói, “Tôi đợi ở văn phòng, có chuyện gì thì tán nhân cứ việc đến đây tìm.”
Tống Tịnh rũ mi mắt, thanh âm thanh lãnh, “Tôi biết rồi.”
Đợi Trần Hàng đi rồi, cô không dừng bước chân, đi dạo một vòng trong bệnh viện thú cưng.
Tiểu tỷ tỷ lễ tân duy trì lễ tiết mỉm cười, nhìn theo Tống Tịnh đi xa.
Chờ đến khi đại sảnh chỉ còn lại một mình, tiểu tỷ tỷ lễ tân bay nhanh mở group nhóm nói chuyện phiếm ra, nhập chữ, “Tổn thọ a! Ông chủ mời đọa sĩ về đo!”
Group chat tức khắc nổ tung.
Mèo con không nhà để về: “??? Ta không đồng ý!”
Chuột Hamster ké ăn ké uống: “. . . Ai cũng đừng khuyên ta, ta muốn rời nhà trốn đi.”
Tiểu hương heo vô địch đáng yêu, “Ông chủ thay đổi rồi, trước kia hắn chưa từng như vậy.”
Con nhện huyết lệ bắt mắt, “Hiện tại nói cái này có tác dụng gì sao? Đại ca đại tỷ trong nhóm, mau mau nghĩ cách! Địch nhân sắp sờ tới hang ổ của chúng ta rồi!”
Tiểu tỷ tỷ lễ tân thanh xuân xinh đẹp, “Ta cảm thấy đối phương đã đoán được bản thể của ta. . . Vô cùng lo lắng bị tận diệt.”
Thiên bác sĩ sống không còn gì luyến tiếc, “Các vị, ta thấy nữ đạo sĩ kia có hơi quen mặt liền tìn bạn hữu hỏi thử. Mới nhận được tin tức, nữ đạo sĩ tên là Tống Tịnh, là đồ đệ của Tuệ Minh đạo sư, một thân bãn lĩnh không hề kém Tuệ Minh. Khả năng muốn xong, khóc rống.jpg.”
Lời kia vừa thốt ra, group chat lâm vào tĩnh mịch, hồi lâu vẫn không có người nói chuyện.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Thiên Mã: Tiểu cô nương nuôi trong nhà biến thành ma quỷ, chua xót muốn khóc.
Trần Hàng (Lời lẽ chính đáng): Bên cạnh ta không có phi sinh vật.
Tống Tịnh: Nói bậy, rõ ràng đã bị bao vây.