Đôi lúc họ bên cạnh bạn là bình thường hiển nhiên, nhưng mất đi rồi thì đau thật. Không phải cố chấp vì một điều gì không buôn bỏ được. Nhưng cảm giác tôi bước lên nhận tấm bằng sau bao năm cố gắng. Người ngày nào đi cùng tôi đến trường nhập học. Người mà bất chấp sự phản đổi của cả gia đình vẩn cho tôi chọn theo mong muốn của mình. Người bao lần phía sau chịu đựng mọi thứ chưa bao giờ để tôi thiếu thốn. Ngày đó người ấy cũng không còn bên cạnh tôi nữa rồi. Giá ngày hôm đó tôi không đi tôi ở nhà, tôi dậy sớm chút đề ngăn cản thì có lẻ sẽ không có những giọt nước mắt, những mất mát này. Cảm giác mình cảm nhận được không ngăn cản được nó dằn vật nhiều lắm chứ. Nhưng có lẽ đến 1 người tôi cũng không dám nói hết được những gì trong lòng mình. Vì cuối cùng tôi cũng phải thật mạnh mẽ để gánh vác trách nhiệm lo lắng thay phần của ba. Không được khóc trước mặt mẹ, không được khóc trước mặt ai cả chỉ dám rơi nước mắt một mình.