Lượt xem của khách bị giới hạn

[Đoản] [Kinh dị] Nhật ký người điên - Nhược Cẩn Trần

[Đoản] [Kinh dị] Nhật ký người điên - Nhược Cẩn Trần
Tham gia
6/4/19
Bài viết
10
Điểm cảm xúc
67
Điểm
13
NHẬT KÝ NGƯỜI ĐIÊN

ngc6b0e1bb9di-c491ic3aan-2.png


Tên gốc: 疯人日记
Tên tác giả: 若堇尘 / Nhược Cẩn Trần
Chuyển ngữ: Futh, trucxinh0505
Thể loại: No cp, OE, kinh dị, hắc ám
Tình trạng: Đang cập nhật
Vui lòng không tự ý re-up khi chưa có sự cho phép của người chuyển ngữ.
Văn án:
Có thể là ảo giác, tôi mơ hồ nhìn thấy hình ảnh phản chiếu từ cửa kính, thầy chủ nhiệm đưa lưng về phía tôi, nụ cười càng lớn, vang thẳng vào lỗ tai, miệng lộ ra hàm răng nhỏ, lóe ra ánh sáng sắc bén. Tôi nghĩ là tôi điên thật rồi, từ cửa kính tôi nhìn thấy một gương mặt bị che phủ một nửa bởi nụ cười.

Khuôn mặt từ ái hằng ngày, được lấp đầy bởi một nụ cười dữ tợn không có chút ý tốt.

Tôi hoảng sợ nhìn chằm chằm vào bóng lưng chủ nhiệm, sợ ông xoay người một cái sẽ nhào đầu về phía tôi ăn tươi.

May mắn, cho đến khi khuôn mặt tươi cười trên cửa kính biến mất, chủ nhiệm lớp cũng không xoay người lại. Vào lúc chờ ông đưa tấm bằng tốt nghiệp cho tôi, trên mặt vẫn là nụ cười hòa nhã thường ngày.
 
Sửa lần cuối:
Tham gia
6/4/19
Bài viết
10
Điểm cảm xúc
67
Điểm
13
1. Tiết tử
Vừa mới chuyển vào ký túc xá, lúc quét dọn vệ sinh thì phát hiện một quyển nhật ký trong góc khe hở của giường, bìa viết "Tôi có khả năng là một người điên", chữ viết rất đẹp, nội dung viết trong đó khá thú vị.
Sau đây là nội dung trong cuốn nhật ký, dấu ngoặc đơn là những lời nói mà biên tập muốn nói.
 
Tham gia
6/4/19
Bài viết
10
Điểm cảm xúc
67
Điểm
13
2. Ngày 11 tháng 6
Sau kỳ thi đại học mấy ngày, cuối cùng tôi cũng không cần phải chăm chú vào sách giáo khoa và những câu hỏi nữa, nhưng bỗng nhiên lại thấy mọi thứ xung quanh có gì đó không giống như trong ấn tượng. Không biết nói cụ thể như nào, nhưng luôn luôn có một cảm giác quỷ dị bao quanh tôi.
Ví dụ như hôm nay tôi gặp một bà lão trên đường, tôi nhớ rõ ràng nụ cười hòa nhã trên khuôn mặt hiền lành của bà, cũng nhìn thấy tay bà chống gậy trên mặt đất có chút run rẩy, nhưng vào lúc tôi và bà nhìn lướt qua nhau, trong nháy mắt tôi lại thấy nụ cười ấy trở nên âm trầm đáng sợ, khuôn mặt tái mét như một con quỷ đói khát nhìn tôi chằm chằm.
Tôi giật mình, xoay người nhìn bà, nhưng sau lưng lại không có người!
Thật là không có cách nào để tưởng tượng, người mà tôi vừa mới gặp thoáng qua, trong nháy mắt đã biến mất không thấy nữa! Tôi lúc ấy bị dọa đến toát mồ hôi lạnh.
Cũng may, cách đó không xa là ngã tư, tôi bước nhanh vài bước, quả nhiên tôi thấy bà đang ở gần đó..
Có lẽ là do bước chân của bà lão hơi nhanh.
Đây là lời ngụy biện để có thể bỏ qua cảm giác quỷ dị và khó hiểu.
 
Tham gia
6/4/19
Bài viết
10
Điểm cảm xúc
67
Điểm
13
3. Ngày 15 tháng 6
(Nội dung trong nhật ký rất lộn xộn, người biên tập chỉ chọn lọc những điều quái dị trong sổ)
Hôm nay gió thổi rất to, có thể bẻ cong cả cây chổi. Tôi không dám ra cửa.
Điều kỳ lạ chính là, cửa nhà tôi vẫn luôn bị gió thổi mở ra rồi khép lại.
Vào lúc gió lớn cửa bị thổi mở ra là chuyện bình thường, sẽ không có gì kỳ lạ nếu như, cánh cửa chỉ nhẹ nhàng mở ra rồi nhẹ nhàng khép lại?
Giống như có người ra ra vào vào vậy.
Cửa nhẹ nhàng mở, cũng nhẹ nhàng đóng lại.
Tôi gắt gao nhìn chằm chằm vào cửa, cũng không dám qua để khóa cửa lại. Tôi loáng thoáng cảm nhận được một thứ gì đó rất quái dị - cứ xem như là tôi khóa giữ cửa lại, thì cửa kia sẽ bị mở ra.
Tôi đã cố gắng dời sự chú ý trên cánh cửa, nhưng vẫn không tự chủ được vụng trộm lén nhìn.
Cũng may là không lâu sau đó, ba mẹ tôi đã trở về, cửa cũng không còn bị khép mở nữa.
 
Tham gia
6/4/19
Bài viết
10
Điểm cảm xúc
67
Điểm
13
4. Ngày 23 tháng 6
Hôm nay lúc ra ngoài mua thức ăn thì gặp bà Lâm, bà mặc một bộ quần áo rách rưới, cái mùi nước cống trên người bà ngày càng nặng.
Ở nơi này, bà là một người lập dị, không thích giao tiếp. Trong sân bà nuôi vài con gà, có cách xa mấy cũng có thể ngửi thấy mùi phân gà, nhưng không biết trên người bà là loại nước hoa gì, vừa ngọt vừa ngấy, lại vừa tanh vừa thối, cũng không biết người ở bên cạnh bà chịu đựng như thế nào.
Tôi gặp bà khi bà đang ngồi chồm hổm trên mặt đất gặm cái gì đó, toàn bộ mặt đều ẩn núp trong góc, tôi rất lễ phép lên tiếng chào bà, bà cũng không để ý tôi, còn vội vàng xoay người, giống như sợ tôi giành lấy đồ ăn của bà, dùng sức co lại trong góc, thật kỳ lạ.
Bà chỉ là một người lập dị.
Tôi không muốn nói nhiều.
Vẫn là suy nghĩ về kỳ thi đại học và giấy báo nguyện vọng gì đó.
(Nhật ký hôm nay không có gì đáng sợ, nếu như tôi không nhìn vào ngày 24)
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,194
Điểm cảm xúc
5,953
Điểm
113
5. Ngày 24 tháng 6
Editor: trucxinh0505

A bà Lâm gia đã chết.

Ngày hôm qua tôi nhìn thấy nơi để thi thể bà, hai tay bị cắn xé máu thịt mơ hồ, rất nhiều chỗ lộ ra xương trắng, thịt màu đỏ tươi hợp với xương trắng, làm tôi ghê tởm muốn phun ra.

Nhưng trên mặt bà lại mang theo tươi cười thỏa mãn kỳ dị.

Trên người bà không có dấu hiệu giãy giụa gì, nếu không xem cánh tay bà, không khác người sống đang ngủ. Nguyên nhân chết là mất quá nhiều máu.

Cảnh sát đi qua kiểm tra qua loa, đưa ra kết luận “Nạn nhân té xỉu ngoài ý muốn, bị chó hoang cắn mất máu đến chết”.

Miệng vết thương kia rõ ràng không phải bị chó cắn!

Tôi ở bên cạnh yên lặng nhìn trong chốc lát, ngoài tin tưởng không có lựa chọn khác.

Tôi cảm thấy thực hối hận, sớm biết sẽ như vậy, hôm qua tôi nên hỏi bà một chút, rốt cuộc bà bị làm sao vậy.

Không phải bà tự cắn mình bị thương đi?

Không có khả năng, chuyện này quá hoang đường, tự mình cắn chính mình, mà không cảm thấy đau một chút nào, vẻ mặt còn thỏa mãn, ngẫm lại tôi lại nổi lên một trận da gà.

Không có khả năng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,194
Điểm cảm xúc
5,953
Điểm
113
6. Ngày 30 tháng 6
Editor: trucxinh0505

Hôm nay là đầu thất a bà Lâm gia.

Tuy đã qua vài ngày, nhưng tôi phảng phất vẫn có thể ngửi được mùi vị tanh hôi trên người bà. Mỗi khi nghĩ đến khi chết cánh tay kia máu thịt mơ hồ, đều làm tôi buồn nôn.

Rốt cuộc cảnh sát cũng có nghi ngờ nguyên nhân cái chết của bà, nhưng tra qua vài lần, cũng không có dấu vết khả nghi nào, tuy dấu răng trên người bà có chút không thể tưởng tượng, nhưng cũng có thể là động vật gì khác cắn.

Nhưng tôi ngày càng cảm thấy, đó là tự bà cắn.

Ngẫm lại lúc ấy tôi nhìn thấy bộ dáng bà, ngẫm lại hành động quái dị kia, giống như là bà cắn xé cánh tay của mình, phảng phất như đang ăn một món tuyệt ngon.

Nghĩ đến tươi cười trên mặt bà, lòng tôi lại nổi gai ốc.

Vì sao bà muốn làm như vậy? Vì sao bà đối với chính mình tàn nhẫn như vậy?

Không phải là vì tự sát đi?

Nhưng hiện tại đã không có người quan tâm, a bà Lâm gia chết đã là chuyện cũ, bà vốn không có bạn bè thân thích gì, ngoài lúc ấy trùng hợp tôi nhìn thấy, không có người để ở trong lòng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,194
Điểm cảm xúc
5,953
Điểm
113
7. Ngày 3 tháng 7
Editor: trucxinh0505

Hôm nay ở trên xe điện ngầm tôi gặp được một người, trên người ông ta thế nhưng có cùng một loại hương vị giống a bà Lâm gia!

Nhưng người này cùng a bà Lâm gia thích nuôi gà khác nhau rõ ràng, một thân tây trang chỉnh tề, vừa thấy chính là nhân tài tinh anh, ngồi văn phòng sạch sẽ, không có khả năng lây dính mùi vị phân gà.

Chẳng lẽ mùi vị tanh hôi này là của một loại nước hoa? Hiện tại thế nhưng lưu hành loại đồ vật này? Thật là quá kỳ quái.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,194
Điểm cảm xúc
5,953
Điểm
113
8. Ngày 9 tháng 7
Editor: trucxinh0505

Đã có kết quả trúng tuyển thi đại học, tôi được như nguyện thi đậu trường học mình mong ước, A đại.

Thời điểm giữa trưa chủ nhiệm lớp gọi điện thoại tới, nói tôi đi văn phòng lấy bằng tốt nghiệp cao trung.

Chủ nhiệm lớp vẫn giống một tháng trước, nhiệt tình hòa ái, biết được tôi thi đậu A đại rất là cao hứng chúc mừng tôi, sau đó xoay người sang chỗ khác lấy bằng tốt nghiệp trong ngăn tủ đưa tôi.

Có thể là ảo giác, từ phản quang phản chiếu tôi mơ hồ nhìn thấy, chủ nhiệm lớp đưa lưng về phía tôi, tươi cười trên mặt kéo ra càng lớn, thẳng đến sau tai, lộ ra hàm răng trắng tinh, lập loè sắc nhọn. Tôi nghĩ là mình điên rồi, sao tôi thấy tươi cười đó bao trùm hơn phân nửa mặt!

Tươi cười đầy dữ tợn không phải tươi cười từ ái tôi thường thấy.

Tôi hoảng sợ nhìn chằm chằm bóng dáng chủ nhiệm lớp, sợ ông ta xoay người một cái liền bắt tôi ăn luôn.

Còn may, thẳng đến tươi cười trên gương phản chiếu biến mất, chủ nhiệm lớp đều không có xoay người lại. Chờ ông đưa tôi bằng tốt nghiệp, trên mặt vẫn là tươi cười hòa ái trước kia.

Tôi nghĩ là do cái chết của a bà Lâm gia ảnh hưởng quá sâu, hiện tại nhìn cái gì đều nghi thần nghi quỷ.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,194
Điểm cảm xúc
5,953
Điểm
113
9. Ngày 11 tháng 7
Editor: trucxinh0505

Vị tiên sinh tây trang tôi gặp ở trên xe điện ngầm.

Không nhịn được, tôi đi đến bên cạnh hỏi anh ta dùng loại nước hoa gì.

“Cái mũi cô bé thực linh, nước hoa này tôi dùng nhẹ vậy mà cô vẫn có thể đoán được.” Anh ta nói.

Rõ ràng mùi vị tanh hôi như vậy, chẳng lẽ anh ta không ngửi được sao? Tôi uyển chuyển hỏi.

Anh ta cười cười, không có trả lời, hiển nhiên là không tin.

“Cô muốn biết là mùi vị gì à?” Một thanh âm lén lút hỏi bên tai tôi.

Tôi quay đầu lại nhìn, là một ông già lớn tuổi đáng khinh. Mặt đầy nếp gấp, trên mặt rậm rạp đồi mồi làm người buồn nôn, bộ dáng nhìn tôi, giống như một con rắn độc đang nhìn chằm chằm con mồi.

“Đó là, mùi vị thịt.” Ông ta cười cười, vẻ mặt thần bí, càng thêm đáng khinh.

A.

Cái gì thịt? Thịt người?

Không thể hiểu được, lười phản ứng ông ta.
 
Top