Lượt xem của khách bị giới hạn

[Đoản] [Truyện Hoàn] Nhật ký người điên - Nhược Cẩn Trần

[Đoản] [Truyện Hoàn] Nhật ký người điên - Nhược Cẩn Trần

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,356
Điểm cảm xúc
6,101
Điểm
113
20. Ngày 12 tháng 8
Editor: trucxinh0505

Tôi không biết nên nói là buồn hay vui.

Rất khó hôm nay Gạo gọi điện thoại tới cho tôi, câu đầu tiên mở miệng nói chính là -- “A Trần, cậu nói cái mùi lạ kia, hôm nay giống như tớ cũng ngửi được.”

Một khắc kia tôi không biết nên dùng ngôn ngữ gì biểu đạt tâm tình phức tạp của mình.

Tôi chỉ có thể yên lặng nắm chặt tai nghe, nghe thanh âm Gạo mang theo khóc nức nở kêu lên: “Cậu nói cậu ngửi được mùi lạ trên người hai người kia đều đã chết, A Trần, có phải tớ cũng sẽ chết hay không?”

-- sẽ không, cậu sẽ không có việc gì.

Tôi chỉ có thể tái nhợt nói như vậy, cũng không biết là an ủi cô ấy hay là an ủi chính mình.

Tôi nghĩ cứu cô ấy, nhưng những người đó đến tột cùng là chết như thế nào cũng không biết, sao có thể cứu cô ấy?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,356
Điểm cảm xúc
6,101
Điểm
113
21. Ngày 13 tháng 8
Editor: trucxinh0505

Gạo mất tích.

Có lẽ chỉ nói với tôi mà thôi.

Hôm nay tôi gọi điện thoại cho cô ấy, là mẹ cô ấy nhận. Bà nói, Gạo đi nước ngoài, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không trở về, không nói trước sợ tôi thương tâm.

Tôi yên lặng cúp điện thoại.

Tôi không biết cô ấy có thật sự đi nước ngoài hay không, nếu đúng, vậy quá đột nhiên, ngày hôm qua cô ấy còn nói ngửi được mùi vị tanh hôi, hôm nay liền đi rồi? Thậm chí không gọi cho tôi một cuộc điện thoại.

Nếu không phải, vậy hiện tại cô ấy ở đâu? Vì sao cha mẹ cô ấy muốn nói dối?

Trên cánh tay tôi nổi lên một trận da gà, đáy lòng ứa ra khí lạnh.

Duy nhất có thể khẳng định một chút, nơi cô ấy đi nhất định cha mẹ cô ấy biết.

( nhìn đến nhật ký hôm nay, người biên tập cũng nổi một trận da gà luôn. )
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,356
Điểm cảm xúc
6,101
Điểm
113
22. Ngày 14 tháng 8
Editor: trucxinh0505

Tôi đi nhà Gạo, cha mẹ cô ấy tiếp đãi tôi thực nhiệt tình.

Tôi hỏi chuyện Gạo từ họ, bọn họ nói chuyện rất tỉ mỉ, nghe không nghe ra có gì sơ hở, tựa hồ không có gì nhưng kỳ quái. Chuyện Gạo đi không từ biệt là một chuyện kỳ quái.

Trong phòng kia nồng đậm một mùi hôi tanh, tôi nhân lúc bọn họ không chú ý, theo mùi vị đi phòng bếp. Mở tủ đông ra, bên trong có một khối thịt tươi to, đỏ tươi đầy tơ máu, xem thể tích tựa hồ thiếu một ít so với người trưởng thành, tản ra nồng đậm vị tanh tưởi.

“Sao cháu đến nơi đây?”

Một thanh âm mềm nhẹ trầm thấp sau lưng truyền đến, tôi hoảng sợ.

Là mẹ Gạo.

Tôi mạnh mẽ trấn định xuống, chỉ vào những thịt đó hỏi bà -- những thịt này sao thúi vậy, hư rồi sao?

“Đúng vậy, mua nhiều, để lâu muốn hư rồi.” Bà nói như vậy, lại không tính toán đem những thịt đó ném đi.

Tôi gật đầu, không nói gì.

Những thịt đó còn đầy máu me tươi mới, hơn nữa để ở tủ đông, sao có thể bị hư?

“Được rồi, cháu tới chơi lâu rồi, mau về nhà đi, đừng để người nhà cháu lo lắng.”

Tôi đi trước đi ra ngoài, trong lúc vô ý quay đầu lại, lại nhìn thấy, bà ta đối diện khối thịt thối kia liếm liếm môi.

Tôi bước nhanh đi ra ngoài.

Rời nhà Gạo, rốt cuộc tôi nhịn không được che miệng khóc ra.

Tôi có một loại suy đoán, một loại suy đoán làm tôi vô cùng kinh hãi đều không muốn nghĩ —— Khối thịt thối kia là Gạo.

Gạo bị chính ba mẹ mình ăn luôn!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,356
Điểm cảm xúc
6,101
Điểm
113
23. Ngày 15 tháng 8
Editor: trucxinh0505

Nghe nói, người chết nếu tâm nguyện chưa xong, linh hồn sẽ đi theo cái người có thể hoàn thành tâm nguyện anh ta mới rời đi.

Hôm nay tôi nhìn thấy Gạo đi theo bên cạnh mình, cô cười “Hì hì”, chỉ vào cái chân tàn khuyết khoa tay múa chân cái gì đó.

Cô ấy có tâm nguyện gì chưa xong sao? Tôi có thể giúp cô ấy cái gì?

Bây giờ tôi có thể làm cái gì? Đây là một cái thế giới ăn thịt người, một thế giới có thể ăn cả con ruột của mình.

Nói không chừng, sẽ có một ngày tôi cũng bị ăn luôn, tôi có thể làm cái gì?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,356
Điểm cảm xúc
6,101
Điểm
113
24. Ngày 20 tháng 8
Editor: trucxinh0505

Cha mẹ Gạo dọn đi rồi.

Không có gọi điện thoái báo trước, cũng không nói cho tôi biết lần cuối cùng Gạo ở chỗ nào.

Hôm nay đi ngang qua nhà bọn họ, phát hiện trong nhà không có người ở. Bên ngoài cỏ dại mọc len ra cửa, khoá cửa cũng đã rỉ sắt, ngắn ngủn mấy ngày căn nhà trông rách nát như thể nhiều năm không có người ở vậy.

Tôi không có cách nào miêu tả tâm tình của mình tại một khắc đó.

Phảng phất như trong dự kiến, cũng hình như thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Tôi nghĩ, tôi sẽ không bao giờ nhìn thấy Gạo nữa.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,356
Điểm cảm xúc
6,101
Điểm
113
25. Ngày 25 tháng 8
Editor: trucxinh0505

Ngày mai là khai giảng.

Rốt cuộc phải rời khỏi cái nơi làm tôi tràn đầy áp lực.

Bí mật về “Thịt” sẽ theo tôi rời khỏi nơi này vĩnh viễn phủ bụi trong lòng tôi.

Có lẽ, trước khi hoàn toàn buông khúc mắc, tôi sẽ không trở về.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,356
Điểm cảm xúc
6,101
Điểm
113
26. Ngày 26 tháng 8
Editor: trucxinh0505

( Khó có được một ngày tương đối nhiều trong nhật ký, người biên tập tổng kết một ít thứ không phải tất yếu, còn lại đều viết ra đúng sự thật. )

Ngày đầu tiên ở trường học mới, hôm nay không phải một ngày bắt đầu tốt.

Khai giảng phải nộp học phí, trên thông báo nhập học viết phải nộp 520 đồng, chỗ học tỷ báo danh lại nói phải nộp 570 đồng, thời điểm nộp học phí tôi đưa cho học tỷ 600 đồng, học tỷ trả tôi 30 đồng.

Nhưng khi tôi thả hành lý xuống, có điện thoại gọi lại, chỗ học tỷ nộp học phí, hỏi tôi có nộp học phí hay không, tôi nói nộp 570 đồng. Học tỷ bảo tôi đi qua nói chuyện, sau đó nói: Có một bạn học không có nộp học phí. Hơn nữa học phí là 470.

Tôi có thể nói gì đây? Tôi ăn ngay nói thật, lại bị cho rằng là người dùng mánh lới không nộp học phí.

Nhưng tôi rất tò mò, tôi nộp hơn một trăm, vì sao lại thiếu 470 đồng tiền học phí một người?

Nếu thiếu, nên thiếu 370 đồng mới đúng chứ?

Dưới tình huống học tỷ kiên trì nói bản thân không có sai, vậy chân tướng có hai loại: Tôi không có nộp tiền; học tỷ nuốt tiền riêng.

Nhưng không ai tin tưởng tôi.

Tôi nỗ lực mệt mỏi đính chính cho bản thân, nhưng phát hiện loại chuyện này thật sự tính không rõ ràng lắm.

Làm tôi không thể nói chính là, giáo viên phụ trách bên này lại đây sau khi tìm hiểu tình huống nói: “Tôi tin tưởng học sinh trường chúng ta.”

Vậy tôi thì sao?

Học sinh mới không tính là học sinh sao?

Học sinh mới không đáng tin sao?

Nhân phẩm học sinh mới cần đợi quan sát sao?

Nhưng chỗ thu phí không có camera giám sát, tôi không có biện pháp nào chứng minh trong sạch của mình.

Kết quả chuyện này là không giải quyết được gì.

Nhưng ở thời điểm học tỷ xoay người, tôi nhìn một mặt quỷ hiện lên, hướng tôi cười dữ tợn.

Đại khái, là tôi hoa mắt đi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,356
Điểm cảm xúc
6,101
Điểm
113
27. Ngày 27 tháng 8
Editor: trucxinh0505

Hôm nay bắt đầu quân huấn, đầu tiên là sửa sang lại hành lý, quét dọn vệ sinh gì đó, rất mệt, đến 12 giờ đêm không thể ngủ, cánh tay đau nhức đến sắp nâng không nổi, nhưng trong đầu tôi đều đang nghĩ chuyện hôm qua.

Ủy khuất, không cam lòng, phẫn nộ, vô lực.

Trong hốt hoảng tôi nhớ tới một truyện ngắn trước kia xem qua, ý tứ chúng là tham ô nhận hối lộ trong trường học, hội trưởng không làm tròn trách nhiệm làm trái pháp luật sau đó lòi cái đuôi, tham lam ngày càng lớn, cái đuôi lạm dụng quyền lực càng dài, những cái đuôi đó không ngừng lắc lư tự mãn, người đuôi dài sẽ sợ bị người bắt được cái đuôi của mình, thẳng đến cái đuôi bí mật người đó phát hiện mọc ra những cái đuôi nhỏ.

Mà cái mặt quỷ kia, hiện lên sau lưng học tỷ thu học phí, có phải biểu hiện nội tâm đáng ghê tởm của cô ta hay không?

Nhưng không có ai thấy, giống như là tôi hoa mắt vậy.

Tôi không biết chân tướng chuyện này như thế nào, có lẽ học tỷ kia, có lẽ là những người khác, nhưng chuyện này đã không quan trọng.

Tóm lại, không phải là tôi.

Tôi chỉ cần biết khẳng định hơn nữa, tôi vô tội, hoặc là nói, tôi mới là người bị hại.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,356
Điểm cảm xúc
6,101
Điểm
113
28. Ngày 2 tháng 9
Editor: trucxinh0505

Mấy ngày nay vẫn luôn quân huấn, ở trên sân thể dục.

Nhưng tôi thường xuyên có thể ngửi được cái mùi vị “Thịt” tanh ngọt, thực đạm, tựa hồ là từ nơi rất xa bay tới.

Trên sân thể dục có quá nhiều người, tuy tôi có cố tình đi tìm, nhưng trước sau không tìm được người kia.

Tôi có thể xác định, nơi này cũng có “Thịt”.

Không biết có những người ăn “Thịt” người đó hay không.

Trên đời này không có gì yên vui, có, chỉ là ăn cùng bị ăn tàn nhẫn.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,356
Điểm cảm xúc
6,101
Điểm
113
29. Ngày 5 tháng 9
Editor: trucxinh0505

Hôm nay, mùi vị “Thịt” biến mất.

Chuyện này thuyết minh không thấy người kia.

Nhưng chuyện này không làm các thầy cô bạn học khủng hoảng, bởi vì quân huấn quá khổ quá mệt mỏi, đã có rất nhiều bạn học xin nghỉ, thậm chí có người thôi học về nhà.

Không có người phát hiện bất đồng này, ngoài tôi.

Tôi không rõ vì sao là tôi, vì sao chỉ có tôi có thể ngửi được mùi này, vì sao muốn tôi gặp được loại chuyện tàn nhẫn này.

Tôi thật sự, rất thống khổ.
 
Top