Bên trên cho Phạm Dương ba tháng làm công tác chuẩn bị mở cửa khu nghỉ dưỡng. Cho nên vừa nhận công tác anh liền bù đầu đẩy mạnh tiến độ tất cả các hạng mục, từ nhà thầu khoán đến nhân viên làm việc tại khu nghỉ dưỡng, mọi người đều làm việc hết năng suất mới hoàn thành theo ngày dự định, lại không nghĩ trong ngày khai trương phát sinh ra những chuyện như vậy.
Sau khi tiễn cán bộ phường ra về, Phạm Dương đánh tiếng cho phép các nhân viên đêm nay nghỉ ngơi thật tốt, mọi chuyện còn lại ngày mai anh thông báo sau.
Có lẽ những ngày qua mọi người sống trong vội vàng áp lực, có sếp mở lời, đêm hôm đó mọi người có được một giấc ngủ thật ngon.
Ngày hôm sau, khi ánh nắng dâng cao mọi người mới lục tục thức dậy. Ban đầu ai nấy cũng giật mình nghĩ bản thân mình dậy muộn, vội vàng vệ sinh cá nhân qua loa chạy vội trình diện sếp, thì phát hiện không chỉ bản thân họ chậm trễ mà mọi người cũng đều như vậy, lúc này trong lòng mọi người đều nghĩ, thật may, nhiều người so một người vẫn tốt hơn.
Nghĩ xong, mọi người cùng đề tinh thần lên đi trình diện sếp mới phát hiện vị sếp luôn đúng giờ nhất lúc này vẫn chưa thức dậy. Trước tiên mọi người hơi ngẩn ra, sau đó cùng thở phào một hơi, thật may mắn quá! Trong lòng không ngừng cảm tạ ông trời.
Lúc này, một người trong ban bếp mở lời trước “Nếu vậy, chúng ta trước đi nấu bữa sáng đi.”
Những người trong ban bếp cùng tiếp lời “Đúng đúng, đi thôi, đi thôi.”
Người ban bếp đi rồi, người các ban khác nhìn nhau, nói.
“Chúng ta cũng đi xem dọn dẹp trước đi.”
“Đúng đúng, mọi người đi thôi!”
Thế là mọi người tách ra, mỗi người một tay, không khí làm việc khí thế ngất trời.
Khi Phạm Dương thức dậy khu nghỉ dưỡng đã được mọi người dọn dẹp sạch sẽ, ngăn nắp, lúc này đang túm tụm ngồi ăn bữa sáng muộn dưới mái hiên dây leo.
Thấy anh đi đến, mọi người đều ngẩn đầu chào hỏi “Sếp, mời cơm.”
Phạm Dương hướng mọi người gật đầu đáp “Mọi người cứ từ từ dùng bữa, một lát chúng ta họp một chút.”
Lâm Chí Phong đang bưng tô hủ tiếu từ nhà bếp đi ra, vừa nhìn thấy anh, đôi mắt ánh lên vui vẻ, chạy chậm đến trước mặt anh, cười nói “Anh, khỏe chưa?”
Phạm Dương gật đầu, ừm một tiếng trong cổ họng thay cho đáp lời.
“Anh muốn ăn gì không em nói chị bếp nấu.” Lâm Chí Phong quan tâm hỏi.
“Gì cũng được, món nước gì đó nóng sốt là được.”
“Vậy anh ăn hủ tiếu không?” Hai tay Lâm Chí Phong giơ tô hủ tiếu trước mặt hỏi.
“Được.” Phạm Dương gật đầu.
“Vậy anh đi lại ghế đá chỗ kia ngồi nha, em bưng lại đó cho anh.” Lâm Chí Phong ân cần săn sóc nói.
“Cám ơn em.”
Lâm Chí Phong cười he he nói không có chi, đặt tô hủ tiếu xuống bàn cho Phạm Dương xong liền chạy vào bếp làm tô khác cho mình.
Trước khi ăn, Phạm Dương kéo khay trà nóng đến trước mặt rót cho mình một ly nhỏ, uống xong, úp ly lại cái khay, đẩy sang một bên, lúc này mới kéo tô hủ tiếu đến trước mặt, cầm đũa lên, bắt đầu ăn.
Vừa ăn anh vừa nghĩ những chuyện phải làm sắp tới. Mặc dù kinh doanh khu nghỉ dưỡng là ý của bên trên, nhưng hoạt động ngầm, chỉ những cán bộ tiếp quản mới biết rõ ngọn nguồn. Đối ngoại bên ngoài, Phạm Dương cần có câu trả lời thích đáng mới có thể tiếp tục mở cửa kinh doanh.
Lý lịch của anh bên trên đã động qua. Bối cảnh gia đình đơn giản, ba mẹ đều là công nhân viên chức bình thường, riêng anh có thành tựu cao trong khoa tâm lý, từng diễn thuyết tại một vài hội thảo lớn trong và ngoài nước, không hề liên quan chút nào đến quân dân. Sau tai nạn năm năm trước ra nước ngoài dưỡng liền không có bất cứ thông tin gì, tại ba tháng trước anh xuất hiện với công việc mới, làm ông chủ mới khu nghỉ dưỡng Hy vọng, được cho là do ảnh hưởng tai nạn năm đó không thể tiếp tục công việc cũ.
Phạm Dương gắp được vài đũa thì điện thoại reo, cầm lên quét màn hình nhìn, vừa thấy liền nhấn nghe, một tay cầm áp bên tai, tay kia tiếp tục gắp đồ ăn vào miệng, nói.
“Nghe.”
[Anh, tối nay chỗ cũ.]
“Được.”
[Em ngủ chút đây.]
“Ừ.”
Tắt máy, thả điện thoại xuống bàn, lúc này Lâm Chí Phong vừa bưng một tô hủ tiếu khác đặt xuống, đồng thời ngồi xuống đối diện với anh.
Một tay đẩy ly cà phê sữa đá đến trước mặt Phạm Dương, hỏi “Anh có uống không?”
Phạm Dương gật đầu “Cám ơn.”
Lâm Chí Phong cười nói “Biết anh sẽ uống mà, em nói chị bếp làm riêng cho anh đó.”
“Ừ, anh cám ơn chú mày nhiều.”
Lâm Chí Phong cười đắc ý một cái, sau đó mới cúi đầu gắp hủ tiếp lên ăn. Lâm Chí Phong đang hăng say chiến đấu cùng tô hủ tiếu, bỗng ngẩn đầu lên nhìn anh, nói.
“Anh, em nghĩ anh nên mời thầy pháp về phép mới được.”
“Hả!”
Nuốt xuống đồ ăn trong miệng, Lâm Chí Phong nhấn mạnh nói “Mời thầy pháp đó anh.”
“À.”
Thấy anh nghe rồi, Lâm Chí Phong cúi đầu tiếp tục chiến đấu, vừa nhai nuốt vừa làu bàu “Phải mời thầy về làm phép mới được, mới được…”
Phạm Dương hơi ngẩn người một chút, sau đó ừ nhẹ một tiếng.
Thấy anh cũng đồng ý với ý kiến của mình, trên mặt Lâm Chí Phong đầy vui vẻ, ngẩn đầu cười với anh một cái thật tươi, một tay giơ ngón tay cái lên, ý bảo, anh quyết định như vậy rất là đúng đắn.
Mọi người sau khi ăn uống xong, ngồi chơi nghỉ ngơi một lúc chờ sếp gọi họp.
Phạm Dương cũng đã ăn uống xong, liền gọi mọi người đến mở họp.
Khi mọi người có mặt đầy đủ, cùng đứng xếp một vòng trước mặt, lúc này Phạm Dương mới ngẩn đầu, lướt nhìn mọi người một vòng, sau đó nói.
“Để kịp tiến độ khai trương ngày hôm qua, mọi người đã vất vả rất nhiều…” Dừng một chốc anh nói “Chỉ là, hôm qua có nhiều chuyện xảy ra, tôi cần vài ngày xử lý ổn thỏa, cho nên tuần này mọi người ở nhà nghỉ ngơi…"
Mọi người đang hai mặt nhìn nhau, ý sếp là thế nào vậy? Liền nghe Phạm Dương noi tiếp.
"Nhưng mọi người yên tâm, tiền lương tuần này tôi vẫn thanh toán đủ, qua tuần, mong mọi người có mặt đúng giờ, được chứ?”
Lúc này mọi người đồng loạt gật đầu, luôn miệng rối rít nói.
“Vâng, anh yên tâm.”
“Chúng tôi đã biết, sếp.”
“Vâng anh.”
Trước khi mọi người giải tán ra về, Phạm Dương đứng lên bắt tay từng người cảm ơn.
Sau khi tiễn nhân viên cuối cùng lái xe chạy ra khỏi cổng, người ở lại ngoài Lâm Chí Phong còn có anh quản lý. Vì Phạm Dương không am hiểu về kinh doanh, cấp trên mới phái thêm anh ta đến hỗ trợ Phạm Dương trong vai trò người quản lý.
Phạm Dương hướng hai người kia nói “Được rồi, chúng ta đóng cửa đi nghỉ ngơi thôi.”
“Vâng anh.” Hai người cùng gật đầu đáp, sau đó mỗi người một tay đi kéo cửa cổng, đóng khóa lại.
Mọi người trở lại dưới mái hiên dây leo, chia ra mỗi người ngồi xuống một cái ghế đá.
Lúc này Phạm Dương hướng anh quản lý nói “Thiện Nhân, nghe Phong nói nên mời thầy pháp về… Anh thấy cũng có lý, có gì em lo liệu chuyện này giúp anh.”
Anh quản lý nhìn anh, hơi cười nói “Vâng, vậy khi nào bắt đầu?”
Phạm Dương chưa kịp nói Lâm Chí Phong đã lanh chanh chen miệng “Em thấy liền bây giờ luôn đi anh.”
“Bây giờ luôn.” Thiện Nhân có chút bất ngờ.
Phạm Dương nhìn Thiện Nhân hơi nhướn mày, “Ừm, cứ làm như Phong nói đi em, nếu được, em mang thằng nhóc này đi theo cùng sẽ tốt hơn.”
Anh quản lý cười nhẹ, mang theo ba phần bất lực đáp, “Vâng.”
Buổi tối ngày này, Phạm Dương một mình lái xe đến một nơi bí mật, chỗ này cách thành phố Hy Vọng khoảng ba giờ ô tô chạy.
Trước khi lái xe đến điểm hẹn, Phạm Dương lái xe vòng vèo qua vài chỗ, sau đó để xe lại tại một tụ điểm vui chơi, khi trở ra thay bằng một chiếc xe khác, bản thân cũng thay đổi diện mạo một chút, cả về gương mặt, thần thái đến cách ăn mặc, trong không khác thiếu gia nhà giàu nào đó.
Lúc này, Phạm Dương thảnh thơi lái xe, chạy ra hướng ngoại ô, vượt qua vài con đường lớn nhỏ, dần dần, nhà cửa xung quanh thưa thớt hẳn, con đường cũng thay bằng đường đất, hai bên đường đều là cây cổ thụ cao lớn.
Bỗng điện thoại có cuộc gọi đến, đang lái xe, anh dùng tai nghe nói chuyện với đối phương.
Là giọng Từ Nghiên vội vàng quan tâm hỏi “Lúc nãy em vội, giờ mới xem điện thoại được, anh nói anh đi đâu à?”
“Ừ, gặp một người bạn, phải chiều mai mới về được.”
“Anh đang lái xe à?”
“Ừ!” Nói xong, Phạm Dương chuyển chế đội gọi sang gọi video, đối mặt camera, cười nói “Thấy không?”
Từ Nghiên gật đầu cười một chút, nói “Anh đi đường cẩn thận.”
Phạm Dương gật đầu cười “Anh biết rồi, đến nơi anh báo.”
“Vâng, vậy anh lái xe đi, em cúp máy đây.”
“Ừ.”
Tắt gọi video, Phạm Dương lái xe chạy thêm ba mươi phút liền đến điểm hẹn.
Chỗ này là một quả đồi thấp, một ngôi nhà gỗ nhỏ nằm ở giữa lưng đồi.
Trong sân có một chiếc xe đậu trước đó, Phạm Dương de xe đứng song song bên cạnh, mới ngừng lại tắt máy, bước xuống xe thuận tay đóng cánh cửa lại.
Ngước nhìn nhà gỗ, bên trong ánh đèn thắp sáng trưng, bên cửa sổ, một nam nhân đang đứng đó nhìn ra.
Khi ánh mắt hai người vừa giao nhau, khóe miệng vừa hơi nhếch, đối phương liền oanh kích Phạm Dương.
Mặc dù chuyên ngành tâm lý học nhưng thân thủ Phạm Dương không tồi, anh lộn người né tránh được, bên miệng không khỏi mắng lên.
“Móa, cái nết này của chú mày vẫn chưa từ bỏ à?”
Nam nhân bị mắng nhe hàm răng trắng sáng, tán thưởng “Ồ, thân thủ vẫn không tồi nha.”
Đứng dậy, Phạm Dương đi lướt qua đối phương, vỗ nhẹ trên bả vai anh ta một cái, lập tức cả người anh ta khụy xuống, rũ đầu, gương mặt hiện đầy đau khổ, lúc này hướng anh rên rỉ nói.
“Là em sai rồi, sai rồi...”
Bên miệng Phạm Dương hiện nụ cười khẩy, xoay người vỗ nhẹ trên bả vai nam nhân kia một cái, anh ta mới đứng thẳng người lên được, vẻ mặt đầy lấy lòng, hướng anh giơ ngón tay cái làm biểu tượng khen tặng, nói.
“Kỹ thật này của Phạm ca vẫn không tồi.”
Phạm Dương lười để ý đến anh ta, đi thẳng ngồi xuống trước bộ bàn ghế duy nhất trong nhà, tự rót cho mình một ly nước, cầm lên uống xong, mới nhìn qua nam nhân kia cũng đang ngồi xuống đối diện với mình, nói.
“Chuyện bên đó xong rồi sao?”
Nam nhân kia gật đầu, tùy ý kéo ấm nước lại trước mặt, rót cho bản thân một ly, uống xong, ngã người ra ghế sau dáng vẻ lười biếng nói.
“Cứ tưởng được nghĩ xả hơi một chút, sếp Lý phái em qua bên này hỗ trợ anh.”
Vừa nghe, Phạm Dương hơi nhướn mày, ý hỏi là sao.
Nam nhân kia rút ra một tờ công văn, đặt xuống bàn, đẩy qua cho Phạm Dương, ánh mắt đáp lại, ý nói, anh tự xem đi.
Xem xong, Phạm Dương thả nhẹ khẩu khí, gật đầu cười nói “Thật tốt, vừa hay anh cũng đang thiếu người hỗ trợ phần này!”
Lúc này, nam nhân kia ngồi ngay ngắn lên, nói “Anh, chúng ta nhanh nắm chặt thời gian phân tích tình huống nhiệm vụ một chút đi, em muốn ngủ sớm.”
“Không phải chú mày ngủ cả ngày nay rồi sao?”
“Làm sao đủ, cả tuần qua em gần như không được chợp mắt, quá mệt mỏi rồi.”
Phạm Dương gật đầu “Vậy đợi anh một chút, anh gọi một cuộc điện thoại đã.”
Nam nhân nhìn anh, làm khẩu hình ý hỏi, anh gọi cho ai vậy?
Phạm Dương đưa một ngón tay đặt thẳng trước miệng, suỵt một tiếng. Thấy vây, nam nhân kia đưa tay làm cử động kéo khóa miệng mình một cái, thì nghe Phạm Dương nói chuyện với đầu dây bên kia, hai mắt không khỏi trợn to lên, thật không thể tưởng tượng, miệng cũng mở to thành chữ O, vì không để bản thân phát ra tiếng, dùng hai tay che miệng mình lại.
“Anh tới rồi… Ừ… Anh biết rồi… Tạm biệt!”
Phạm Dương gọi điện thoại xong thấy đối phương vẫn cứ há hốc mồm nhìn mình chằm chằm, Phạm Dương không khỏi cười nói.
“Đúng là anh nào em nấy mà.”
Nghe vậy người kia mới hồi thần, không chấp nhận nói “Anh nói vậy là sao chứ? Em mới không giống nó!”
Phạm Dương một bộ không thèm đối chất chỉ cười.
Nam nhân kia cũng không truy vấn tiếp điều đó, mặt đầy tò mò hỏi “Anh quen chị dâu từ khi nào vậy?”
Phạm Dương không giấu diếm, thoải mái nói “Khoảng một năm.”
“Cái gì? Một năm rồi à?”
Phạm Dương gật đầu xác nhận.
“Sao em không biết gì hết vậy?”
“Thằng Phong không nói gì à?”
“Nó,” Vừa nói một tiếng, nam nhân kia một bộ không muốn nói “Mà thôi, em với nó nói chuyện không hợp, anh biết rồi mà.”
Hai anh em này nói bản thân không giống nhau, thực tế là vì rất giống nhau, nên mới nói được đôi câu liền nổi lên tranh chấp, chỉ có thể lắc đầu than một tiếng nói.
“Hai anh em cậu thật là.”
Sau đó, Phạm Dưởng chuyển lại chủ đề chính “Thôi thôi, những chuyện đó sau này lại nói, chúng ta tranh thủ xem lại thông tin của sáu nạn nhân rồi tiến hành phân tích một chút đi.”
“Vâng anh.” Lâm Hằng gật đầu.
Phạm Dương mở thông tin báo cáo cái chết của sáu nạn nhân ra, bắt đầu nói.
“Người thứ nhất, Trương Bửu, 25 tuổi, có vợ và đã ly hôn, lý do ly hôn là bản tính vũ phu của hắn, công việc, chạy xe công nghệ, xác chết được phát hiện nằm chết dưới bãi cát bên bờ biển khu nghỉ dưỡng.
Người thứ hai, Hà Văn, 19 tuổi, dáng người cao gầy, 15 tuổi bỏ nhà đi bụi, làm công nhân tự do, ngã trên ban công tầng ba khu nghỉ dưỡng xuống mà chết.
Người thứ ba, Trịnh Hùng Thuận, 22 tuổi, thân mình mập mạp, công nhân công ty thép, đang đi dạo trong khu nghỉ dưỡng thì toàn thân bị bốc cháy.
Người thứ bốn, Lý Ngôn, 31 tuổi, nhân viên bảo vệ, được phát hiện đuối nước trong hồ bơi khu nghỉ dưỡng do say xỉn.
Người thứ năm, Mạc Phương Huỳnh, 26 tuổi, tài xế lái xe ben, được phát hiện chết trên giường trong phòng ngủ khu nghỉ dưỡng.
Người thứ sáu, Nguyễn Minh Phúc, 21 tuổi, công nhân bốc vác, chết trong thang máy khu nghỉ dưỡng, qua camera, trước khi chết có hành động lạ, được nghi là bị ma ám.”
Sau khi Phạm Dương đọc xong, hai người cùng lâm vào trầm tư một lúc.
Đang lúc không khí quanh hai người thực an tĩnh, Phạm Dương bỗng lên tiếng.
“Anh… Có cảm giác, hung thủ quanh quẩn ở khu nghỉ dưỡng…”
“Sao chứ!” Lâm Hằng hô lên thảnh thốt.
Không đợi Lâm Hằng mở miệng tiếp, anh trấn an nói.
“Yên tâm, hiện chúng chưa dám hành động lỗ mãn.”
“Nhưng… Vì sao anh lại nói như vậy?”
“Cảm giác!” Anh hơi nghiên đầu, ánh mắt nhìn Lâm Hằng, cùi chỏ một tay chống trên bàn, ngón chỏ ngón giữa chỉ thái dương mình, chắc nịch nói ra hai chữ.
Lâm Hằng vừa nghe có chút ngây người, liếu lưỡi hỏi.
“Sao, sao chứ?”
Thấy bộ dạng này của anh ta, Phạm Dương phụt cười ra tiếng “Không phải bên trên cũng nghi ngờ như vậy sao?”
“À à!” Lâm Hằng vỡ lẽ như có điều hiểu, lại hướng anh hỏi “Thế bản thân anh nắm chắc mấy phần?”
Phạm Dương bặm môi suy nghĩ một chút “Khoảng sáu phần mười… Nhưng, xác suất cũng có thể cao hơn…”
Lâm Hằng gật gù ậm ừ trong cổ họng, bỗng ngẩn đầu nhìn anh hỏi.
“Nghe nói anh tán đồng ý kiến của thằng Phong, kêu Thiện Nhân tìm thầy về trừ quỷ?”
“Ừ.” Phạm Dương gật đầu.
Thấy anh xác nhận dứt khoát như vậy, Lâm Hằng liền hỏi.
“Vì sao?”
Không đợi Phạm Dương trả lời, anh nói “Thật ngại quá! Thằng nhóc lại gây phiền phức cho anh.”
“Nào có, đôi lúc có người điều tiết không khí vui vẻ cũng khá tốt.”
Tuy Phạm Dương tỏ vẻ không sao, nhưng Lâm Hằng lại cảm thấy tự trách thật nhiều. Mẹ bọn họ đột ngột qua đời khiến Lâm Chí Phong bị ảnh hưởng tâm lý nặng nề. Trong nhà chỉ còn lại hai anh em nương tựa vào nhau, bản thân anh mang nhiệm vụ trên người, năm ngày nữa năm mới về nhà được một lần. Hơn nữa, anh cũng không phải bác sĩ tâm lý, bệnh này chỉ có người chuyên môn mới có thể giúp được, vì thế đành mặt dày đến nhờ đàn anh giúp đỡ.
Đang chưa biết nói thế nào bày tỏ lòng biết ơn thì nghe Phạm Dương nói.
“Không cần cảm thấy tự trách đâu, ngược lại anh phải cảm ơn em mới đúng.”
Lâm Hằng có chút hoang mang không hiểu nhìn anh, dùng ngôn ngữ ánh mắt biểu thị, anh nói vậy là sao? Phạm Dương cười một chút, giải thích.
“Hiện địch nhân trong tối, chúng ta ngoài sáng, có một người như Lâm Chí Phong ở giữa đánh hỏa mù, như vậy bọn chúng mới không nghi ngờ chúng ta.”
A, Lâm Hằng có chút hiểu được.
Nếu khu nghỉ dưỡng có bí mật gì đó không muốn ai biết, tất nhiên sẽ không muốn kẻ nào bén mảng đến nơi này. Bọn họ ngoại lai đột nhiên xâm nhập, sớm muộn sẽ bị đuổi đi.
Trong ba tháng thi công, liên tục có nhiều chuyện ngoài ý muốn xảy ra nhưng nếu là người bình thường đã cuốn gói bỏ chạy, mà Phạm Dương, anh vẫn bám trụ vững vàng, điều này có chút không tốt, dễ dàng dẫn đối phương chú ý. Nếu không phải có một Lâm Chí Phong nghi thần nghi quỷ, suốt ngày ba ba cái miệng nói lý, ra sức ngăn cản Phạm Dương tiếp tục thi công, thì làm sao Phạm Dương có một cái cớ tốt, phải hoàn thành thật tốt cho mọi người nhìn.
Sự cố trong ngày khai trương xem như hướng bọn họ cảnh cáo, xem ra, muốn tiếp tục đi tiếp, bọn họ cần bàn bạc thật cẩn thận, đưa ra phương án đối phó kịp thời.
Nghĩ xong, anh trưng cầu ý kiến Phạm Dương “Như vậy...”
Lúc này vẻ mặt Phạm Dương nghiêm túc lên, nói “Thông qua hiện trường, anh nhìn thấy một chút manh mối nhưng không dám công khai xác định.”
Nếu anh nói như vậy, sự việc này xem ra phải bảy tám phần mười luôn rồi.
“Cho nên anh liền cho nhân viên nghỉ phép, còn bản thân thì mời thầy pháp về trừ quỷ.”
“Ừ, chứ chú cho rằng là thế nào?”
Bị hỏi lại, Lâm Hằng chỉ cười cười thay cho trả lời.
Phạm Dương cho nhân viên tạm nghỉ, thứ nhất tránh nhiễu loạn khoanh vùng manh mối, thứ hai do chưa xác định động cơ địch nhân, tách họ ra khỏi tầm ngắm đao loạn. Cuối cùng nhân lúc thầy pháp làm phép, Thiện Nhân sẽ âm thầm thu nhặt những manh mối kia.
Hai người tiếp tục bàn bạc, đưa ra những giả thiết cùng phương ứng đối.
Cả hai vẫn luôn say sưa đàm luận, thay qua bốn bình nước trà, vạn vật từ ồn ào đầy sức sống chuyển tĩnh lặng ngủ say. Thời điểm này, mỗi một âm thanh phát ra đều được phóng đại triệt để.
Lâm Hằng cầm cây bút chì ghi một chút trên phác đồ, ngòi bút như đối đầu với anh, điểm mãi cứ trơ ra, thật là bực mình, đang định mắng lên thì nghe Phạm Dương hỏi.
“Chú vẽ cái gì trên không trung vậy?”
Hả? Anh đang nói cái quái gì vậy?
Lâm Hằng ngẩn đầu định phản bác thì thấy Phạm Dương chỉ chỉ cái tay anh đang cầm bút viết.
Nhìn xuống vừa thấy, ngòi bút còn cách mặt giấy gần mười phân, nói sao viết mãi nó cứ trơ ra.
Tay thả ra, cây bút rơi xuống bàn phát lên âm thanh lạch tạch.
Lâm Hằng ngả người ra phía sau, đầu ngửa tựa trên thành ghế, rên rỉ.
“Anh ơi, em sắp chết mất.”
Mặc dù lúc này bản thân cũng thấm mệt nhưng bọn họ không có nhiều thời gian, phải chốt xong nội dung trong hôm nay.
Lâm Hằng vừa thoát nhiệm vụ, so với anh ta vẫn tốt hơn nhiều, vì thế quan tâm hỏi thăm.
“Không sao chứ?”
“Em mệt quá, cả người không có chút sức lực nào, hức.” Lâm Hằng trưng vẻ mặt đầy đáng thương nhìn anh.
“Chiều giờ ăn gì chưa?” Phạm Dương hỏi.
Nghe câu hỏi này, Lâm Hằng như đơ người một chút, sau đó mếu máo nói.
“Sáng giờ em mới ăn hai ổ bánh mì, sau đó, sau đó thì ngủ cho đến giờ hẹn gặp anh…”
Nghe anh ta nói vậy, Phạm Dương chỉ có thể câm nín lắc đầu, anh nói.
“Đợi chút, anh đi đổ mì cho chú.” Nói xong liền đứng lên, đi nấu nước úp mì.
“Có những mì gì vậy anh?” Lâm Hằng hỏi với theo.
“Có gì ăn đó, còn đòi hỏi à?” Phạm Dương vừa bận rộn trên tay vừa đáp trả lại.
“Nào có, nào có, lấp bụng được là ok rồi.” Lâm Hằng cười hì hì nói nhanh.
Trong lúc Phạm Dương bận rộn nấu mì bên kia, Lâm Hằng ngồi không rất nhanh liền ngủ ngon lành.
Khi Phạm Dương lần lượt bưng hai tô mì đặt lên trên bàn, Lâm Hằng đang ngáy khò khò.
Nhìn thấy Lâm Hằng ngồi cũng ngủ được, Phạm Dương cười nhẹ một chút, đi qua, vỗ nhẹ trên vai anh ta, gọi.
“Này, Lâm Hằng, dậy thôi, dậy thôi…”
Lay gọi một hồi Phạm Dương mới lôi Lâm Hằng ra khỏi mộng đẹp. Nhưng nhìn Lâm Hằng còn chưa muốn tỉnh dậy, Phạm Dương xoay người, cầm đũa muỗng trộn đều tô mì lên, dùng đũa gắp một miếng thịt bò cùng chút mì, rê trước mũi Lâm Hằng.
Cánh mũi Lâm Hằng nhúc nhích một chút, sau càng mạnh hơn, cái miệng bắt đầu chép chép lên, hướng theo đũa đồ ăn Phạm Dương.
Phạm Dương xê dịch đũa ra xa một chút, cái mũi Lâm Hằng cũng hướng sát theo một chút, dần dần, kéo theo cả người Lâm Hằng ngồi thẳng lên. Lúc này Phạm Dương mới hài lòng đút đũa đồ ăn vào cái miệng đang chép chép kia.
Lâm Hằng nhai nuốt xong đũa đồ ăn, tựa như bị điện giựt, cả người run lên một cái, hai mắt vừa mở ra, nhìn tô mì trước mắt, có màu xanh của rau, màu hồng của thịt, màu vàng của sợi mì, không khỏi phát sáng rực rỡ.
Những ngày qua chấp hành nhiệm vụ, bị thiếu ngủ không nói, thức ăn đều là lương khô cứng ngắt. Lúc này có được một tô mì thịt bò nóng hổi không gì tuyệt vời hơn.
Bình thường làm nhiệm vụ, được chợp mắt ngủ sâu một chút đối với những người như bọn họ đều không gì bằng. Hiện tại không bị áp lực sinh tử, chỉ có đồ ăn ngon mới thắng được cơn buồn ngủ kia.
Nhận đũa muỗng trong tay Phạm Dương, Lâm Hằng cười sáng lạn nói.
“Cám ơn Phạm ca.”
Nói xong cuối đầu vừa ăn vừa suýt xoa, ngon quá.
Bên này, Phạm Dương cũng bắt đầu cầm đũa gắp mì lên ăn.
Đang vui vẻ ăn mì, Lâm Hằng như bỗng nhớ gì đó, a lên một tiếng, dẫn theo Phạm Dương ngừng động tác ăn, nhìn anh ta, ý nói, chú mày lại lên cơn gì đó, thì nghe Lâm Hằng nói.
“À anh, lần trước anh nhắc em cái vụ án mất tích gì đó hai mươi năm trước, anh nhớ không?”
“Ừ nhớ, sao? Có thu hoạch gì à?”
“Chưa…. Nhưng em phát hiện, con trai người đó cũng đang tìm kiếm người mất tích, có vẻ như theo đuổi từ rất lâu rồi.”
“Sao?” Phạm Dương không khỏi bật thốt lên.
Điều này đúng là quá bất ngờ, bởi vì Lâm Ngọc trong mắt mọi người, chính là một hoa hoa công tử, điển hình cậu ấm cô chiêu. Giờ nghĩ lại, nếu Lâm Ngọc đúng như Lâm Hằng nói, thì nam thanh niên này khá thâm sâu.
Đang nghĩ thì nghe Lâm Hằng nói “Vì tìm hiểu vụ án này em mới vô tình biết được, bọn họ làm việc rất kín.”
“Bọn họ?”
“Vâng, những người được xem là bạn xấu của anh ta thực ra là đàn em của anh ta. Trước kia những kẻ đó tuy có chút lầm được lạc lối nhưng chưa hề có sai lầm nghiêm trọng nào. Từ sau khi gặp anh ta, liền đi theo anh ta, hỗ trợ anh ta công việc kinh doanh. Nếu nói về tài kinh doanh, anh ta không hề thua kém người ba của mình.
Anh sẽ không thể tưởng tưởng được, một thanh niên còn trẻ như vậy mà có thể tạo dựng sự nghiệp riêng mình từ hai bàn tay trắng.
Quá giỏi, quá xuất sắc!”
Cảm thán một chút, giọng Lâm Hằng bỗng mang chút thương cảm.
“Chỉ là… Một con người tài năng như vậy, vận mệnh chú định, không thể sống lâu.”
Không khí có chút trầm lắng.
Không biết qua bao lâu, Lâm Hằng trầm ngâm mở miệng.
“Em có chút thắc mắc, vì sao anh ta âm thầm tìm kiếm người?”
Phạm Dương cũng bị rơi vào trầm mặc một lúc, sau đó anh nói.
“Có lẽ, cậu ta biết chút gì đó.”
“Vậy tại sao anh ta không báo cho cảnh sát?”
“Có lẽ, cậu ta không tin tưởng.”
“Vì sao?”
“Không biết, có lẽ chúng ta phải đi gặp cậu ta một chuyến mới được.”
Tại viện phúc lợi Hy Vọng.
Như thường lệ, lúc này bên ngoài đã là nữa đêm, Từ Nghiên mới làm xong công việc ở viện, trở về tòa lầu nhỏ tắm gội rồi đi ngủ nghỉ, như vậy là kết thúc một ngày trọn vẹn.
Vừa ra khỏi nhà tắm, Từ Nghiên nhảy ù lên giường nệm, thoải mái than một tiếng “Thoải mái quá!”
Cô vừa mới lật người, chuẩn bị trùm mền đi ngủ, liền bị tiếng chuông điện thoại bàn bên cạnh đánh thức.
Điện thoại Từ Nghiên luôn để chế độ mở, tránh khi có việc gấp không liên lạc được. Chỉ là khi ngủ, điện thoại không tắt nguồn sẽ rất ảnh đến đến sức khỏe, đặc biệt là ảnh hưởng hệ thần kinh bản thân, cho nên Từ Nghiên luôn để điện thoại ở trên bàn bên cạnh.
Từ Nghiên không thể không ngồi dậy, đi qua xem là ai gọi điện thoại cho mình.
Phạm Dương chắc chắn là không phải. Lúc chiều gọi điện thoại, anh có nói đang vội chút chuyện nên buổi tối sẽ không gọi điện thoại cho cô.
Khi thấy tên người gọi trên màn hình, khóe miệng Từ Nghiên không khỏi kéo lên, mệt mỏi như vơi đi phân nữa, bất giác giọng nói đầy vui vẻ “Anh!”
Đầu bên kia ừ một tiếng.
Từ Nghiên hơi chút phàn nàn nói “Có chuyện gì hay sao mà anh gọi điện thoại vào lúc này vậy?”
Lúc này bên kia mới vội a một tiếng [Í, anh quên mất, anh mới đi công tác về, thấy thời gian còn sớm nên mới...]
Đúng vậy, anh quên mất lúc này bên anh là ban ngày, nhưng bên cô là ban đêm. Tại sao cô có một người anh trai đoản đến như vậy chớ? Sao gì cũng đã bị làm phiền, mà anh trai luôn bận rộn, hiếm khi gọi điện thoại cho mình, vì thế cô không chấp nhặt hỏi.
“Sao gì cũng đã gọi điện rồi, anh nói đi, có chuyện gì?”
Bên kia ầm ừ một chút, sau đó nói [Nghe nói em đang tiếp cận Lâm Lang à?]
Vừa nghe câu hỏi đó của Từ Nam, trong đầu Từ Nghiên liền xẹt qua một câu hỏi, là ai nhiều chuyện đi cáo méc vậy? Nhưng rất nhanh cô ý thức được, bên mình có nội gián, là ai vậy?
Ý thức điểm này, cô liền tru lên “Là anh cho người giám sát em sao?”
Bên kia khẳng khái không né tránh, nói [Gì nghiêm trọng như vậy chớ.]
“Chứ sao em đi đâu, gặp ai cũng báo cáo cho anh?”
[Chúng ta là quan tâm an nguy của em mà thôi.]
Từ Nghiên bắt được từ ngữ trọng điểm, hỏi “Chúng ta?”
[Ừ, ông bà, bác hai cùng anh.]
Nghe vậy, Từ Nghiên không thể nói thêm gì.
Cô ở bên này chỉ có một mình, càng rất hiểu lo lắng đó của mọi người, liền nói.
“Anh yên tâm, em có chừng mực mà.”
[Chừng mực?] Trong lời nói mang theo nghi ngờ, không đợi Từ Nghiên phản bác, anh nói tiếp.
[Bà nói, em đừng có nhúng tay vào chuyện nhà họ.]
Từ Nghiên liền giành nói, trong giọng nói mang theo ủy khuất “Nhưng em không cam tâm! Vì sao ông ấy có thể sống thoải mái như vậy, trong khi…” Nói tới đây, giọng cô có chút uất nghẹn nói không nên lời.
Nghe vậy, Từ Nam an ủi “Anh hiểu, anh hiểu hết, nhưng em cũng phải hiểu rằng, ông bà xem em như cháu ruột của mình, đừng khiến ông bà phải lo lắng…”
Lời đang nói bị bỏ ngỏ nhưng Từ Nghiên đã hiểu ý anh, sẽ không khiến mọi người lo lắng nữa.