Lâm Lang cùng Hạ Ánh không kịp tham dự buổi lễ khai trương, vừa nhìn thấy Phạm Dương, ông chân thành nói lời xin lỗi cùng anh.
Phạm Dương hiểu được Lâm Lang đi đứng không tiện, có thể đến tham dự anh đã rất vui lòng.
Lúc này quan khách còn đang tham quan khu nghỉ dưỡng, còn ba mươi phút nữa mới đến giờ nhập tiệc. Lâm Lang không tham gia cùng những người đó nên Phạm Dương dẫn ông đi phía trong ngồi. Bên trong cũng có không ít người ngồi, một số là tham đã quan xong, một số khác không thích chỗ đông người nên chuyện tham quan gì đó để sau, lúc đó ủng hộ Phạm Dương luôn một thể.
Phạm Dương đi trước, Hạ Ánh đẩy xe Lâm Lang đi ở phía sau. Biết Lâm Lang không thích quá ồn ào, nên dẫn hai người đi đến cái bàn phía bên trái cánh gà sân khấu, cách sân khấu hai dãy bàn.
Lâm Lang ngồi trên ghế xe của mình, Phạm Dương gọi người lại chuyển hai bộ ghế đi, nhườn chỗ trống cho ghế xe Lâm Lang.
Mọi người cùng ngồi xuống, mới nói chuyện được vài câu, Phạm Dương bị người gọi đi.
Lâm Lang hiểu được, hôm nay Phạm Dương là nhân vật chính, có thể ngồi dừng lại nói chuyện cùng ông một chút đã quá nể tình rồi, nên mở lời trước.
“Em cứ vội chuyện của mình đi, đừng lo cho bọn anh.”
Phạm Dương áy náy nói xin lỗi một tiếng, sau đó đứng dậy vội đi.
Khi có khách nhân ngồi bàn, nhân viên tiếp tân liền bưng một dĩa bánh ngọt đặt lên bàn, sau đó ân cần hỏi khách nhân muốn uống nước gì, rồi dựa mong muốn của thực khách tiếp nước uống.
Không gian buổi tiệc trang trí thiên trang nhã thoải mái, dùng tông màu xanh trắng làm chủ đạo, kết hợp âm nhạc không lời dịu nhẹ, làm tâm tình con người càng thêm thả lỏng.
Đĩa bánh ngọt kia vừa nhìn không thấy ngấy, trang trí lại đẹp mắt, nhìn liền muốn ăn.
Hạ Ánh cầm một miếng bánh lên, đưa vào miệng cắn một cái, cảm giác đúng là không béo không ngấy, độ ngọt vừa phải, ăn rất ngon, liền cười nói với Lâm Lang bên cạnh “Anh, bánh này ăn ngon nha, muốn nếm thử một cái hay không?”
Mà Lâm Lang, từ lúc nhân viên phục vụ đặt đĩa bánh này lên bàn, lực chú ý liền bị hấp dẫn trên dĩa bánh, trong ánh mắt lóe nhanh một tia bất ngờ thất thố, hai mắt cứ nhìn chằm chằm vào nó. Người ngoài nhìn thấy ông như vậy chỉ cảm thấy ông đang trầm tư nghĩ gì đó mà thôi. Lúc nhân viên hỏi Lâm Lang muốn uống nước gì, vẫn là Hạ Ánh chọn báo giúp ông.
Sau đó vài lần nói chuyện, Hạ Ánh không nghe thấy ông ư hử gì cả, lúc này mới cảm thấy có gì đó không đúng, nhìn qua vừa thấy, mày liền nhíu lại, một tay níu ống tay áo ông lắc lắc, giọng nói đầy quan tâm “Anh không khỏe à?”
“A.” Phát lên một tiếng thảnh thốt, Lâm Lang như người trong mộng tỉnh lại, hơi chút ngơ ngác nhìn Hạ Ánh “Có chuyện gì sao?”
Nhìn thấy biểu hiện này của ông, tâm Hạ Ánh thả lỏng, cười nhẹ nói “Không, thấy anh ngồi yên lặng, em sợ anh khó chịu trong người nên mới hỏi một chút.”
Nói xong, trên mặt hiện chút tò mò, cô hỏi “Mà anh nghĩ gì mà nhập tâm đến vậy?”
Lâm Lang mặt không biểu tình, nói “Không có gì.”
Thấy Lâm Lang không muốn nói, Hạ Ánh cũng không theo đuổi, dù sao cô làm tốt công việc của mình là được. Người ngoài đều cho rằng cô là tình nhân của ông, trên thực tế quan hệ giữa họ là hợp đồng giao dịch, thời hạn năm năm. Trong năm năm này, lúc ông cần người đi cùng xuất hiện trước công chúng, cô phải chuẩn bị tươm tất, có mặt đúng giờ, đóng vai một người tình tri kỷ. Hạ Ánh làm người trong ngành giải trí, ở tuổi này của cô tài nguyên không còn nhiều, sau khi ký hợp đồng này, nguồn tài nguyên của cô sẽ được đảm bảo cho đến khi cô giải nghệ.
Mà Lâm Lang, dù bị liệt nữa thân mình, nhưng với cơ ngơi đồ sộ kia, không thiếu người muốn giúp ông nâng khăn sửa túi, vì tránh những phiền toái không cần thiết thế này, ông nhờ Chung Niên ứng cử cho mình vài người, và Hạ Ánh là một trong những ứng viên đó được ông lựa chọn.
Hạ Ánh không khiến ông thất vọng, luôn quy củ với giao dịch của bọn họ.
Phạm Dương vội vàng đi ra cổng đón người, vừa thấy người con gái từ bãi xe đi tới, trong mắt liền ánh lên vui vẻ. Nhân viên bên cạnh thấy anh cứ như vậy chạy đi, một tay vội giữ anh, tay cầm cây dù đưa cho anh, nói.
"Từ từ sếp ơi, anh cầm theo cái này."
Cầm lấy, Phạm Dương nói cám ơn, bung dù liền chạy đến chỗ cô gái, rất thân sĩ che nắng cho cô.
Cô gái ngại ngùng nói “Thật xin lỗi anh, giờ em mới đến.”
Nụ cười trên mặt Phạm Dương càng tươi như ánh mặt trời, không để ý nói “Xin lỗi gì chứ, vì buổi lễ này mà em sức đầu mẻ trán không kém còn gì.”
Cô gái cười ngọt ngào khi có được một người bạn trai biết thông cảm cho mình như vậy. Cô nói “Ai, có gì to tát đâu, phụ được anh mỗi món bánh ăn nhẹ mà thôi.”
“Vậy là quá tốt rồi, em vội như vậy, còn phải đích thân xuống bếp nữa…”
Vừa lúc hai người đi tới cổng chào, các nhân viên vừa nhìn thấy cô, liền luôn mồm chào hỏi.
“Chào chị Từ.”
“Em chào chị.”
“Chị Từ mới đến ạ?”
Đón nhận lời chào hỏi không ngừng từ bọn họ, hai người không thể không ngừng cuộc trò chuyện riêng của mình.
Cô giơ một tay lên, hướng mọi người cười đáp lại “Cám ơn em… Ừ, chị mới vừa tới…”
Chào hỏi đám nhân viên một lượt xong , Phạm Dương dẫn cô đi vào bên trong, lời nói đầy quan tâm “Qua giờ em mệt mỏi rồi, không cần đi theo anh, để anh giới thiệu em ngồi chung bàn bạn của anh. Anh ta có dẫn bạn gái theo, em trò chuyện cùng cô ấy một chút, lát hết bận anh lại đi tìm em, thế nào?”
Vẻ mặt cô gái có chút lo lắng, hỏi, “Bạn anh?”
Thấy vậy, Phạm Dương phì cười, đưa tay bẹo má cô một chút, nói “Ôi dào, em không cần lo lắng, người này là người năm năm trước bị tai nạn xe cô cùng anh, mà anh kể cho em nghe rồi đó, nhớ không?”
“À, là người đó sao.” Vẻ mặt cô như đã hiểu, chọc cho Phạm Dương cười rộ lên.
Trong lúc anh không chú ý, không thấy được dưới ánh mắt cô biến thâm trầm, khóe môi như có như không nhếch lên tính kế.
Từ lúc Lâm Lang muốn yên tĩnh, Hạ Ánh rất thức thời yên lặng ngồi bên cạnh, không khí giữa hai người rất là hài hòa. Hạ Ánh thưởng thức món bánh của mình. Lâm Lang theo đuổi ý nghĩ của ông.
Chợt hai bóng người xuất hiện trước mặt, vừa nhìn thấy cô gái đi bên cạnh Phạm Dương, biểu cảm Lâm Lang vô cùng thất thố, ông cứ như vậy nhìn chằm chằm bạn gái người ta.
Ba người Phạm Dương, Hạ Ánh cùng cô gái kia đều sửng xốt trước hành động này của ông.
Trong ánh mắt Hạ Ánh đầy ngượn ngùng cùng xin lỗi hai người Phạm Dương.
May mà Phạm Dương là người trong nghề, nhìn ra được ánh mắt kia của Lâm Lang không phải cố tình nhìn bạn gái mình, mà là hình bóng nào đó trên người bạn gái anh. Phạm Dương đưa một tay quơ quơ trước mặt Lâm Lang, đầu mày hơi nhíu lại gọi “Anh Lâm, anh Lâm.”
“À.” Lâm Lang Hồi thần, biết bản thân thật bất nhã, vội vàng giải thích “Thật xin lỗi, xin lỗi… Nhìn cô có chút giống một cố nhân của tôi...”
Nghe ông nói vậy, mọi người không khỏi tò mò lên.
Phạm Dương thay mọi hỏi ra “Là ai?”
Lâm Lang như lại lâm vào hồi ức cũ, giọng nói như gió thoảng qua “Vợ hai của tôi, Từ Tâm.”
“Vợ hai của anh?” Phạm Dương xác nhận hỏi lại, chuyện này Lâm Lang từng nói cho anh biết, liền nói tiếp “Là người mất tích hai mươi năm trước đó sao?”
Lâm Lang nhẹ gật đầu, ánh mắt hơi chút xa xăm, đáp “Đúng vậy.”
Phạm Dương cũng không rõ vì sao bạn gái mình có quan hệ gì đó cùng người xưa của Lâm Lang thì một thanh âm gấp gáp bên ngoài truyền vào đánh gãy anh đang tự hỏi.
“Anh Dương, anh Dương ơi!”
Phạm Dương nghe tiếng liền nhìn qua, thấy một nam thanh niên mặc đồng phục nhân viên đang hấp tấp chạy tới chỗ mình, đầu mày nhíu lại mắng trong lòng ‘Lại có chuyện gì mà thằng nhóc này cuống quít như ma đuổi vậy?’
Vừa tự hỏi xong thì nam thanh niên kia đã chạy tới bên cạnh mình, nhìn thẳng anh ta, anh hơi nheo mắt hỏi “Có chuyện gì?”
Có lẽ vì chạy quá gấp, nhất thời nam thanh niên kia nói không nên lời, ánh mắt nhìn Phạm Dương đầy đắm đuối, lồng ngực phập phồng thở phì phò không ngừng.
Phạm Dương tếu táo nói “Chú mày cứ từ từ, hít thở cho thông cái đã nào, nhìn như muốn đứt hơi thế kia…”
Phạm Dương chưa nói xong, nam thanh niên giơ một tay lên trước mặt, giọng suy yếu do thiếu oxy nói “Không.. anh, chết.. chết…”
Hôm nay là ngày vui, gặp ngay đứa nhân viên đóng mở miệng nói là chết gì đó, Phạm Dương rất không vui, mắng lên “Cái miệng thúi chú mày, nói chết sống gì ở đây hả?”
Lúc này nam thanh niên kia cũng đã thuận khí, giọng nói rõ ràng hơn “Thật, chỗ thang máy đã xảy ra chuyện rồi anh ơi.”
“Thang máy bị gì? Đã gọi cho tổ kỹ thuật chưa?” Sắc mặt Phạm Dương biến đổi, vội lấy điện thoại trong túi ra bấm gọi cho quản lý điều hành.
Ba người Lâm Lang, Hạ Ánh, Từ Nghiên cũng không rõ là có chuyện gì, trên mặt hiện hoang mang, ánh mắt nhìn theo động tác Phạm Dương bấm điện thoại cũng tràn đầy lo lắng.
Phạm Dương còn chưa bấm số xong, đã bị đôi bàn tay nam thanh niên kia chụp giữ, mặt nhăn nhó lắc lắc đầu ngăn cản “Anh anh… Không cần gọi đâu.”
Nghe vậy, Phạm Dương dừng động tác, nhìn thẳng nam thanh niên, rất không kiên nhẫn, gằng giọng nói ra từng chữ “Lâm, Chí, Phong,” Từ lúc nhận thằng nhóc này về, anh không được một lúc nào yên ổn. Nếu không phải hứa cùng đồng nghiệp tốt trông giúp hai năm, thì anh đã đá thằng nhóc này từ mùa quít nào rồi.
Đem điện thoải thả lại túi quần, Phạm Dương thở hắt ra một hơi làm cho bản thân mình không cần phát hỏa mà ra tay đánh người.
Ba người Từ Nghiên, Lâm Lang cùng Hạ Ánh thấy vậy cũng đi theo thả lỏng tâm tình, thực sự mọi người vừa bị hù một phen không nhẹ. Nghĩ tới người phải chịu đựng nam thanh niên này mỗi ngày, ánh mắt mọi người nhìn Phạm Dương có thêm một tia đồng tình, khổ thân cho anh có một nhân viên vừa nhanh nhảu, lại hậu đoản.
Trong lòng mới làm xong bình tĩnh, lại thấy trên mặt đối phương đầy bát quái, nóng lòng muốn nói, Phạm Dương chỉ có thể đưa tay vuốt mặt thầm mắng đồng nghiệp tốt ‘Chó Lâm Hằng, chỉ biết hại anh mày.’
Dù vậy, ngoài mặt Phạm Dương vẫn bình tĩnh hỏi Lâm Chí Phong “Chú mày nói rõ ràng một chút, chuyện là thế nào?”
Được phép, Lâm Chí Phong tựa như máy hát, một hơi nói lên, sau đó thòng thêm một câu “Em nghe mọi người nói, đây chính là… Điềm báo đó anh.”
Phạm Dương sửa mắng lên “Gì mà điềm báo, chú mày lại nói gở lung tung, thang máy trục trặc là chuyện bình thường…”
Lâm Chí Phong như không chấp nhận, chen mồm nói “Nhưng sáng sớm nay đội kỹ thuật cũng đã kiểm tra thang máy lại một lượt rồi, tại sao những nơi khác không bị mà nơi đó bị chứ?”
Như bắt được từ ngữ trọng điểm, Từ Nghiên nghi ngờ hỏi lên “Nơi đó là nơi nào vậy?”
Phạm Dương chưa kịp mở miệng, Lâm Chí Phong đã như sao xẹt, bala với cô “Là chỗ cái thang máy năm năm trước có người chết đó chị à.”
“Bộp!” Bị một bàn tay vỗ mạnh xuống bả vai, Lâm Chí Phong kêu đau oai oái “Á, đau anh!”
Chưa kịp mở miệng meo meo tố cáo thì bị đôi mắt hung dữ Phạm Dương trừng cho túm cái miệng rộng lại, bộ dáng trông giống cún con làm ra việc có lỗi bị chủ bắt tại trận.
Phạm Dương nghiêm giọng quát “Còn không nhanh trở lại ví trí làm việc, giờ là lúc nào rồi còn chạy đi tào lao thiên tứ hả?”
“Em…”
“Còn không đi mau!” Nói, Phạm Dương giơ một chân lên muốn đạp cho Lâm Chí Phong một cái.
Mắt thấy anh nổi giận thật rồi, Lâm Chí Phong liền vắt giò lên cổ, rất nhanh chạy mất dạng.
Lâm Chí Phong đi rồi, Phạm Dương mới quay sang ngượn ngùng giải thích cùng mọi người, “Thật xin lỗi, là đứa em của một người bạn…”
Tuy anh chưa nói hết lời, nhưng mọi người nghe vào đều hiểu, cũng thông cảm cho nổi khổ tâm của anh.
“Giờ em mới biết anh còn có một nhân viên như thế này ấy.” Từ Nghiên nói lên, cười trên sự đau khổ của anh, hai người còn lại cũng cười theo.
Phạm Dương làm một cái nhún vai, ra vẻ cam chịu, anh còn cách nào khác đâu.
Đúng lúc này, một nam thanh niên làm chương buổi tiệc đến tìm Phạm Dương, nói muốn trao đổi với anh một chút trước khi buổi tiệc chính thức bắt đầu.
Phạm Dương quay sang hai người Lâm Lang nhờ gửi Từ Nghiên ở chỗ này, rồi đi nhanh theo người kia.
Phạm Dương không ở, không khí xung quanh giữa ba người chợt xuất hiện lúng túng. Để phá vỡ không khí xấu hổ này, Hạ Ánh đi đầu cười mở miệng, gợi chuyện “À, em, em người ở đây hay là?”
Từ Nghiên gật đầu cười nói “Dạ, em người ở đây.”
Có người mở đầu, cuộc trò chuyện giữa hai người liền dễ dàng hơn “Chị quê ở Cầu Tre, miền tây sông nước.”
“Ồ, em nghe nói Cầu Tre là cái nôi trồng cây dừa đúng không chị?”
“Đúng rồi em, chỗ chị vẫn trồng được những cây trái khác nhưng thích hợp nhất vẫn là trồng cây dừa, nước dừa chỗ chị trồng uống là ngọt nhất đấy.”
"Vâng, em có nghe nói thế, để xem dịp nào em muốn đi thể nghiệm một chút mới được.
"Ừ, khi nào đi nói chị một tiếng, chị làm người hướng dẫn miễn phí cho." Hạ Ánh cười nói.
Từ Nghiên gật đầu cười "Nhất định rồi chị, đến lúc đó em làm phiền chị nha."
"Có gì đâu chứ."
Càng nói chuyện, Từ Nghiên cảm thấy Hạ Ánh có chút quen quen, liền hỏi ra nghi vấn “Mà sao nhìn chị em thấy có chút quen mắt nha, không biết có gặp nhau ở đâu rồi phải không?”
Nói xong, Từ Nghiên có chút cười ngượn nghịu.
Thấy vậy thì Hạ Ánh ha ha cười ra tiếng, nói “Là do gương mặt chị phổ thông mà.”
“Gì chứ,” Từ Nghiên còn đang nói thì bỗng một thanh âm hét chói tai từ nơi xa truyền đến cắt ngang.
“Á A A a a a!” Kéo theo đó những người ở gần đó cùng kéo đổ xô chạy qua, cùng những thanh âm ồn ào nghị luận không rõ ràng.
Ba người còn đang chưa biết có chuyện gì, đang định tìm người hỏi chuyện thì thấy Lâm Chí Phong lúc nãy bị Phạm Dương đuổi đi đang hớt hải chạy về phía họ. Nam thanh viên vừa chạy tới, nhìn không thấy Phạm Dương đâu, suyễn khí nói “Em, tìm, anh, Dương.”
Nói xong liền quay đầu muốn chạy đi tìm người thì bị Từ Nghiên lên tiếng giữ lại “Này, em, em trai!”
Lâm Chí Phong nhìn qua, chớp chớp đôi mắt, một bộ ý hỏi “Có chuyện gì không chị? Em đang rất gấp đó!”
“Không vội, hô hấp cho ok rồi trả lời chị một chút.”
Thấy bộ dáng Lâm Chí Phong một lòng muốn đi tìm Phạm Dương cho bằng được, Từ Nghiên liền nói “Vậy chị hỏi, có người chết không?” Nam thanh niên lắc lắc đầu.
“Có người bị thương không?” Nam thanh niên lắc lắc đầu.
“Có hư hao tài sản gì không?” Nam thanh niên lắc lắc đầu, dừng một chút lại gật gật đầu, mở miệng nói.
“Không đáng kể lắm.”
“Vậy có ai ở đó lo liệu chưa?”
“Có, anh quản lý ở đó rồi.”
Từ Nghiên thả lỏng người, trên mặt cũng mang cười, nói “Vậy cũng không phải chuyện lớn lao gì, lúc này anh của em đang rất vội, chuyện là thế nào, kể chị nghe một chút.”
Thả lõng hơi thở một hồi, lúc này có thể nói chuyện, Lâm Chí Phong nuốt mạnh nước miếng xuống một cái, trong ánh mắt đầy ánh lửa nhiệt tình, há miệng định nói nói thì Từ Nghiên đưa một tay lên cản một chút.
“Từ từ, trước ngồi xuống, ừ,” Sau đó đưa qua một chai nước suối ướp lạnh, nói “Uống chút nước cho nhuận cổ rồi hẵng nói.”
Ánh mắt Lâm Chí Phong nhìn Từ Nghiên đầy cảm động, chị đúng là tri kỷ của lòng em mà, mở miệng đầy ngọt ngào nói “Em cám ơn chị Từ.”
Nhìn bộ dạng Lâm Chí Phong, mọi người đưa mắt nhìn nhau cười thầm.
Thấy nam thanh niên uống nước xong rồi, Hạ Ánh cũng mở miệng “Sao rồi em trai, kể chuyện được chưa?”
Lâm Chí Phong hướng nhìn mọi người, gật đầu, “Dạ, được rồi ạ.”
Sau đó, vẻ mặt chuyển đổi đầy thần bí, nói “Em nói cô chú và chị Từ nghe nha, chuyện này em nói anh Dương cứ không tin, nhưng em thấy 99% là thật rồi.”
Nghe nam thanh niên nói 99% mà không phải 100%, trong lòng mọi người đều không hẹn cùng nghĩ, 1% kia thì sao?
Nhưng mọi người vẫn một mặt bình tĩnh nghe nam thanh niên nói tiếp.
“Từ lúc anh Dương chưa cho cải tạo nơi này em đã thấy không được rồi, nhưng anh ấy vẫn khăng khăng làm theo ý mình. Hẳn cô chú và chị Từ không biết, trong lúc cải tạo lại nơi này, đội thi công không ngừng gặp biết bao rắc rối, cái này em sẽ nói sau.
Nói cái chuyện lúc nãy vừa xảy ra ở trong thang máy đi, có rất nhiều người đồng tình ý kiến với em lắm.
Còn cái chuyện vừa xảy ra cái sột đây xong, cô chú và chị Từ biết là chuyện gì không?”
Mọi người nhìn Lâm Chí Phong lắc đầu, vì không biết chúng ta mới hỏi em/ cháu đây.
Thấy mọi người đều muốn nghe mình nói, Lâm Chí Phong cảm thấy rất tự hào, vẫn một bộ thần bí nói “Là người tự bốc cháy đó.”
Gì, người tự bốc cháy?
Từ Nghiên kinh hãi hỏi “Không phải em nói là không có người bị thương hay tai nạn gì sao?”
Vẻ mặt Lâm Chí Phong đầy chân thật, “Dạ đúng rồi.”
“Vậy người gì bị bốc cháy có ý gì?” Từ Nghiên vặn hỏi lại.
“À, là người nộm phía bên kia tự nhiên bị bốc cháy... Rất giống người năm năm trước tự bốc cháy chết đó.”