Lượt xem của khách bị giới hạn

[Dã sử] Tĩnh Hải Loạn Lạc

Bạn có ấn tượng nhân vật mới nào không?

  • 1.Chu Đức

    Bình chọn: 6 100.0%
  • 2.Soái Vương

    Bình chọn: 0 0.0%
  • 3.Nguyên Hà

    Bình chọn: 1 16.7%
  • 4.Hoàng Kiều

    Bình chọn: 0 0.0%
  • 5.Hoàng Lịch

    Bình chọn: 0 0.0%
  • 6.Hứa Chung

    Bình chọn: 0 0.0%
  • 7.Đặng Du

    Bình chọn: 0 0.0%

  • Số thành viên bình chọn
    6
[Dã sử] Tĩnh Hải Loạn Lạc

kizaru105

Tác giả
Tham gia
19/9/24
Bài viết
63
Điểm cảm xúc
194
Điểm
33
Chương 10: Long tranh hổ đấu, Chu Đức đấu trí Tử Trọng
Sau khi rút quân về doanh trại, Chu Đức cùng Trần Tiềm họp binh trong lều. Trần Tiềm tức tối:

- Tên Lê Hầu khốn kiếp, nếu không có hắn thì Hạo Thiên bỏ mạng trốn Bình Nguyên rồi.

Chu Đức nói lớn:

- Thắng thua là chuyện thường của nhà binh, có gì mà ngươi phải cuống lên vậy! Lê Hầu xuất hiện thời điểm này chứng tỏ Diễn Châu đã có nội gián.

Trần Tiềm nói:

- Nội gián ư? Kẻ nào to gan vậy, không lẽ Hoàng Lịch? Chỉ có ta, ngài, Lê Cung, Hoàng Lịch cùng một số quan Diễn Châu biết chuyện này.

Chu Đức suy ngẫm rồi nói:

- Chắc chắn là tên Lý Thiên!

Trần Tiềm hỏi:

- Cớ sao lại vậy?

Chu Đức giải thích:

- Suy luận sẽ thấy, chỉ duy nhất hắn khuyên chúa công không khởi binh đánh Ái Châu, hắn còn là sư huynh của quân sư Lý Sử. Hơn nữa, Lê Cung sẽ không làm vì Ái Châu là cái gai trong mắt Bá Hầu, Hoàng Lịch thì càng không, vì xưa nay ông rất tận tâm phò tá chúa công, ta quen ông ấy từ nhỏ.

Trần Tiềm tức giận:

- Chỉ tại tên súc sinh Lý Thiên ấy tiết lộ thiên cơ làm hỏng chuyện! Chu công tử, giờ ta phải làm thế nào?

Chu Đức nói:

- Quân ta vừa thua trận, cần nghỉ ngơi dưỡng sức, lấy lại sĩ khí. Một mặt, ta muốn báo phụ thân tiếp ứng thêm quân, khi ấy đánh Hạo Thiên dễ như trở bàn tay.

Trần Tiềm hỏi:

- Vậy ta cứ thủ trong thành?

Chu Đức gật đầu:

- Đúng vậy! Người đâu, truyền lệnh ta, bất cứ ai cũng không được giao chiến với quân Hạo khi chưa có lệnh, làm sai chém.

Trần Tiềm là một người kiêu ngạo và nóng tính, xưa nay chưa chịu cúi đầu trước ai. Thế nhưng hắn lại rất kính nể Chu Đức, có lẽ vì tướng mạo phi phàm cùng cái tài dùng binh của Chu Đức. Hơn nữa, Chu Đức luôn rất bình tĩnh trước mọi tình huống, quả là anh hùng hào kiệt.

Trần Tiềm cũng y lời Chu Đức, truyền lệnh cho quân mình cố thủ, không giao chiến.

Ngày hôm sau, Hạo Thiên cho dàn quân cách thành Trần Tiềm một dặm và khiêu chiến. Vẫn là mưu cũ, một chục quân sĩ đứng chửi rủa, khiêu khích quân Trần Tiềm. Hạo Thiên sai người chặn đường vận lương của chúng, sai Hoàng Trí bắn cung từ xa gây náo loạn binh lính.

Tên lính vào báo lại tình hình cho Chu Đức và Trần Tiềm. Chu Đức nói:

- Quả nhiên hắn muốn tốc chiến tốc thắng, tận dụng sĩ khí binh lính. Có điều Bình Nguyên dễ thủ khó công, hắn có Thiên Lôi cũng không công được!

Trần Tiềm hỏi:

- Nhưng chúng đã chặn đường lương thực của ta, để lâu ta e lòng quân sinh biến. Hắn còn dùng mấy tên cung thủ bắn từ xa làm binh lính hoảng loạn.

Chu Đức nói:

- Chuyện ấy chớ lo, ta đã chuẩn bị nhiều lương thực, binh biến khó lường, lương thực là huyết mạch của đội quân, luôn phải đề phòng cho chiến trận dài hơi. Ngươi hãy cho bọn lính canh xếp khiên thành vòng tròn rồi đứng sau là được. Thêm nữa, cho phủ hết những chỗ dễ cháy bằng tấm sắt, không thể bắt lửa.

Trần Tiềm nói:

- Công tử tính hay lắm, ta cho người làm ngay!

Hai tuần trôi qua, quân Chu Đức và Trần Tiềm vẫn trụ vững như bàn thạch. Hạo Thiên sốt ruột, hỏi Tử Trọng:

- Hai tuần rồi mà Chu Đức và Trần Tiềm không có dấu hiệu gì sẽ đánh cả. Hơn nữa, chúng có nguồn lương thực dữ trự, không hề lo sợ. Hoàng Trí cũng không làm gì được vì chúng phủ hết những thứ dễ cháy, còn xếp khiên tránh tên.

Tử Trọng nói:

- Tên Chu Đức quả không tầm thường, hắn còn chuẩn bị trước lương thực, không hề sơ suất. Nếu đã như vậy, thần có một kế, dụ cọp ra khỏi hang.

Hạo Thiên hỏi:

- Dụ thế nào?

Tử Trọng đáp:

- Chúa công hãy cho người bỏ lại lều trại, bếp ăn, giả vờ rút quân ra phía sau ngọn núi. Quân Chu Đức và Trần Tiềm thấy vậy sẽ tưởng quân ta rút lui và truy đuổi. Lúc ấy ta xông ra đánh, ắt vỡ trận.

Hạo Thiên nói:

- Kế ấy hay lắm!

Nói rồi cho binh lính rút quân. Phút chốc doanh trại Hạo Thiên không còn bóng người.

Lính do thám của Trần Tiềm về báo tin:

- Bẩm công tử, quân Hạo Thiên đã bỏ đi hết rồi ạ!

Chu Đức hỏi tên lính:

- Tại sao ngươi chắc vậy?

Tên lính nói:

- Thần dò la thì thấy doanh trại của Hạo Thiên giờ trống không, chỉ bỏ lại bếp ăn. Thần đuổi theo một hồi thì nhìn từ xa thấy quân hắn đang tiến về phía Ái Châu.

Trần Tiềm nói:

- Quả đúng là cơ hội hiếm có! Họa may Lê Hầu sợ Bá Hầu nên cho rút Hạo Quân về Ái Châu? Ta thừa thế truy kích rồi tiến đánh Ái Châu há chẳng hợp lắm ru?

Chu Đức can:

- Chớ nên mắc mưu, hắn nhất định sẽ không rút lui dễ dàng như vậy. Hắn có tên quân sư Tử Trọng mưu ma chước quỷ, không thể lường được. Truyền lệnh ta, tiếp tục giữ vững thế thủ thành!

Ba ngày trôi qua, quân Chu Đức và Trần Tiềm vẫn không có động tĩnh gì. Hạo Thiên lại hỏi Tử Trọng:

- Tên Chu Đức đúng là tên cáo già, quả không dễ lừa hắn. Chỉ còn vài ngày nữa là đến hạn thảo phạt Trần Tiềm, hơn nữa quân Tước Hầu ắt sắp tới đây, không biết ta sẽ thảo phạt Bình Nguyên thế nào đây?

Tử Trọng nói:

-Mưu kế đều bị tên Chu Đức nhìn thấu! Vậy thì chỉ còn một cách, ta sẽ đặt cược hết vào lần này!

Hạo Thiên hỏi:

- Kế ấy thế nào?

Tử Trọng nói:

- Ta sẽ dùng kế phản gián, chia cắt Trần Tiềm và Chu Đức. Chúa công hãy viết một lá thư gửi Trần Tiềm, nói Lê Hầu chuẩn bị điều thêm quân để thảo phạt Bình Nguyên, nay muốn cùng hợp binh cùng Trần Tiềm phản Chu Đức, tiến đánh Diễn Châu, xong việc hứa chia giang sơn cho hắn.

Hạo Thiên nói:

- Được, ta sẽ viết ngay!

Hạo Thiên viết lá thư rồi sai người gửi cho Trần Tiềm. Trần Tiềm nhận được lá thư, cười lớn:

- Ta có chết cũng không liên minh cùng Ái Châu!

Nói rồi mang bức thư cho Chu Đức xem. Chu Đức nói:

- Thời cơ đến rồi!

Trần Tiềm ngạc nhiên, hỏi:

- Thời cơ?

Chu Đức nói tiếp:

- Ta sẽ dùng kế Gậy ông đập lưng ông. Ngươi hãy viết thư trả lời hắn, đồng ý và hẹn vào canh ba hai hôm nữa sẽ mở cổng thành cho quân hắn vào. Khi ấy ta sẽ mai phục sẵn trong thành, ắt diệt được quân Hạo!

Trần Tiềm mừng rỡ:

- Quả là diệu kế!

Nói rồi viết một bức thư gửi Hạo Thiên.

Hạo Thiên nhận được thư, đích thân mình cùng Quách Tư, Lưu Nghi tiến đến thành Trần Tiềm vào canh ba.

Chờ một lúc, quả nhiên cổng thành Trần Tiềm mở toang. Hạo Thiên nói:

- Trần Tiềm quả đúng hẹn, chúng ta xông vào thôi!

Nói rồi cho quân nổi trống tiến vào đánh thành Trần Tiềm.

Nhưng khi quân lính bước qua cổng, Hạo Thiên nhìn quanh không thấy bóng dáng Trần Tiềm đâu, bốn bề tĩnh lặng.

Bỗng đột nhiên ánh lửa từ xa hiện lên. Quân Chu Đức và Trần Tiềm đột ngột lao tới, bao vây quân Hạo Thiên tứ phía. Trần Tiềm cười lớn:

- Đúng là thằng ranh vắt mũi chưa sạch, ngươi tưởng mua chuộc ta dễ thế ư?

Quân Hạo bị bao vây, không còn đường nào thoát.
 
Sửa lần cuối:

kizaru105

Tác giả
Tham gia
19/9/24
Bài viết
63
Điểm cảm xúc
194
Điểm
33
Chương 11: Tầm nhìn của Hạo Thiên
Hạo Thiên đáp lại Trần Tiềm:

- Ngươi quả đúng là tên thất phu, không giữ chữ tín! Nếu hôm nay ta không lấy đầu ngươi thì Hạo Thiên này có lỗi với bách tính Ái Châu!

Trần Tiềm cười lớn:

- Khẩu khí được lắm, chết đến nơi rồi vẫn mạnh miệng, ta sẽ cho ngươi mở to mắt thấy!

Nói rồi hô binh lính lao lên tiến đánh quân Hạo.

Chu Đức nhìn Hạo Thiên thấy thái độ không hề lo lắng, sợ sệt, thấy không ổn, nhìn quanh quân Hạo mới thấy chỉ có chưa đến hai ngàn binh lính. Chu Đức thốt lên:

- Hỏng rồi, ta mắc mưu tên Tử Trọng rồi!

Trần Tiềm ngạc nhiên, hỏi:

- Sao thế được? Tên Hạo Thiên đích thân dẫn quân vào thành kia mà?

Chu Đức đáp:

- Hắn lấy chính mình làm mồi nhử!

Vừa nói xong, cổng thành phía Bắc mở ra, một vạn quân Hạo do Nguyễn Lương và Nguyễn Sơn thống lĩnh tràn vào đánh úp quân Chu Đức, Trần Tiềm.

Chưa kịp định hình, Hạo Thiên lao ngựa tới, phóng thương về phía Chu Đức.

Chu Đức vội đưa kích ra đỡ, đánh trả Hạo Thiên. Mải nghĩ ngợi tìm cách thoát thân, Chu Đức đỡ đòn Hạo Thiên rất bị động. Hạo Thiên càng đánh càng hăng, đẩy Chu Đức lùi xuống cả chục mét.

Nguyễn Lương cùng Nguyễn Sơn hợp lại đánh với Trần Tiềm. Trần Tiềm tuy dũng mãnh, không hề thua kém Chu Đức nhưng không thể địch lại hai mãnh tướng của quân Hạo.

Trong thoáng chốc, hai hướng quân của Hạo Thiên giết quân Chu Đức và Trần Tiềm nhiều vô số, binh lính giẫm đạp lên nhau mà chết.

Dương Minh và Tử Trọng đứng từ xa theo dõi trận đánh. Dương Minh nói với Tử Trọng:

- Quân ta đã giết được vô số quân Chu Đức và Trần Tiềm, trận này tất thắng!

Tử Trọng gật đầu, đáp:

- Trời cũng không cứu được hắn!

Dương Minh hỏi Tử Trọng:

- Vì sao quân sư biết Trần Tiềm sẽ bội ước?

Tử Trọng đáp:

- Trần Tiềm là một tên kiêu ngạo, xưa nay vốn căm ghét Lê Hầu, hắn dẫu có chết cũng không nhận lời cấu kết phản Chu Đức. Hơn nữa, thời gian qua hắn án binh bất động, nhất nhất theo lệnh Chu Đức nên thế nào hắn cũng tiết lộ bức thư. Khi biết mưu đồ phản gián của ta, Chu Đức sẽ bày mai phục, chớp lấy thời cơ. Đích thân chúa công phải vào miệng cọp thì mới khiến hắn không nghi ngờ. Khi Chu Đức đang chú ý đến chúa công ở cổng nam, ta cho quân vòng ra cổng bắc, đánh từ phía sau ắt quân chúng phải tan. Trận này, Đới Thắng có công không hề nhỏ, giúp quân ta mở cổng thành.

(Đới Thắng có tài thích khách được Tử Trọng chiêu mộ ở Chiều Hiền Quán)

Dương Minh gật gù thán phục:

- Quả là liên hoàn kế, bẫy trong bẫy. Tại hạ đỗ Trạng Nguyên, học binh pháp từ năm 6 tuổi nhưng được chứng kiến mưu kế của quân sư quả không sánh kịp!

Tử Trọng nói:

- Binh pháp trong sách từ những bậc cố nhân truyền lại được đúc kết từ rất nhiều trận đánh lừng lẫy, luôn có giá trị binh lược. Tuy nhiên ta không thể áp dụng một cách rập khuôn, phải linh hoạt theo từng kẻ địch khác nhau. Gặp kẻ địch khôn ngoan như Chu Đức, ta không thể chỉ sử dụng một kế mà khiến hắn mắc mưu được!

Dương Minh nói:

- Nghe danh quân sư đã lâu, hôm nay được tận mắt chứng kiến, tại hạ khâm phục vô cùng!

Tử Trọng nói:

- Ngươi là kẻ học thức hơn người, tiền đồ sáng lạn, có điều cần thêm nhiều kinh nghiệm thực chiến. Mưu sĩ tốt sẽ nghĩ kẻ địch chuẩn bị làm gì. Mưu sĩ giỏi sẽ nghĩ địch đang nghĩ gì về mình. Mưu sĩ xuất chúng sẽ nghĩ địch đang nghĩ mình nghĩ gì, từ đó đưa ra kế sách phù hợp.

Dương Minh đáp:

- Lời dạy của quân sư tại hạ xin khắc ghi!

Nguyễn Lương và Nguyễn Sơn dồn Trần Tiềm vào góc tường. Trần Tiềm không chống nổi, bị huynh đệ họ Nguyễn chém nhiều nhát vào người. Được một lúc, Trần Tiềm ngã ngựa, Nguyễn Lương tiến tới chém đầu Trần Tiềm.

La Bình thấy chủ chết, rút gươm tự vẫn.

Chu Đức nhìn quân mình vỡ trận, liền tìm đường thoát thân nhưng Hạo Thiên tấn công không ngừng khiến Chu Đức phải liên tục chống đỡ. Hạo Thiên giao chiến cùng Chu Đức năm mươi hiệp chưa phân thắng bại. Tuy nhiên quân Chu Đức và Trần Tiềm đã xin hàng quân Hạo hết cả.

Chu Đức bị bao vây tứ phía, Hạo Thiên ra lệnh trói Chu Đức áp về bản doanh. Quân Hạo đại thắng!

Hạo Thiên cùng các tướng lĩnh tiến vào bản doanh của Trần Tiềm mở tiệc rượu ăn mừng thắng trận.

Quách Tư nâng chén rượu, nói:

- Quách Tư xin nâng chén chúc mừng tướng quân đại thắng, chúa công đúng là không nhìn nhầm người.

Hạo Thiên cười, uống cạn chén rượu, nói:

- Cũng nhờ hai vị ứng cứu kịp thời ta mới có thể chuyển bại thành thắng.

Lưu Nghi nói:

- Khi tướng quân và Tử Trọng tiên sinh mới đến Ái Châu, tại hạ có đôi lời không phải, xin lượng thứ!

Hạo Thiên nói:

- Quân tử không câu nệ tiểu tiết, ngươi chớ nên nghĩ nhiều! Nào, uống đi!

Hạo Thiên khao thưởng binh sĩ, cho rượu thịt nhậu nhẹt linh đình đến tận khuya. Ai nấy đều cười nói vui vẻ, ăn mừng thắng trận. Một tên đội trưởng nói:

- Ta không ngờ được trận này có thể thắng. Mới đầu ta nghĩ với bốn ngàn quân, đi đánh Trần Tiềm như lao đầu vào chỗ chết, thế mới thấy cái tài của chúa công và quân sư. Chư vị huynh đệ, hãy nâng chén mừng chúng ta theo phò tá đúng minh chủ!

Đám binh lính đều hưởng ứng, cho là phải.

Sáng hôm sau, Hạo Thiên cho người áp giải Chu Đức đến bản doanh để xử trí. Hai tên lính đưa Chu Đức đến, bắt Chu Đức quỳ xuống trước Hạo Thiên nhưng hắn nhất quyết không quỳ, đạp thế nào vào chân thì Chu Đức vẫn đứng vững. Chu Đức quát lớn:

- Muốn giết cứ giết, muốn chém cứ chém, ta quyết không chịu nhục!

Hạo Thiên sai hai tên lính cởi trói cho Chu Đức rồi nói:

- Chu công tử quả có khí phách hơn người, ta rất nể phục!

Chu Đức nói:

- Ngươi không cần nhiều lời, muốn gì cứ nói thẳng ra đi!

Hạo Thiên cười, đáp:

- Công tử là bậc kỳ tài hiếm có, ta không nỡ giết. Nay muốn kết giao bằng hữu với công tử, hóa thù thành bạn. Ta nhận lệnh Lê Hầu, diệt giặc cỏ Trần Tiềm, không hề có ý đắc tội với Diễn Châu và Tước Hầu.

Chu Đức cười lớn, nói:

- Ta chưa thấy ai như ngươi, bắt được chủ tướng lại không giết, còn muốn kết bằng hữu. Ngươi có thả ta ra thì sau này chớ hối tiếc, ta vẫn lấy đầu ngươi chớ không câu nệ!

Hạo Thiên nói:

- Lòng ta đã tỏ hết, công tử muốn nghĩ sao thì tùy. Người đâu, chuẩn bị xe ngựa hộ tống công tử về Diễn Châu.

Chu Đức trở về Diễn Châu, tuy hắn nói vậy nhưng trong tâm rất nể phục Hạo Thiên.

Nguyễn Lương nói:

- Chúa công, ta phải mất bao công sức mới bắt được tên Chu Đức, hắn là kẻ rất nguy hiểm, cớ sao người lại thả?

Hạo Thiên nói:

- Giết hắn cũng không ích gì, chỉ chuốc thêm thù với Tước Hầu. Hơn nữa, hắn là kẻ quân tử, biết phải trái, thả hắn cũng không hại! Ý ta đã quyết, các ngươi không cần hỏi nữa.

Nói rồi cho các tướng lĩnh về nghỉ, chuẩn bị lên đường về Ái Châu yết kiến Lê Hầu.

Dương Minh nghe Hạo Thiên nói vậy cũng không hỏi nữa, tuy vậy vẫn tò mò lý do chúa công lại thả Chu Đức. Dương Minh bèn đến lều của Tử Trọng đàm đạo.

Dương Minh hỏi Tử Trọng:

- Quân sư, tại hạ vẫn không hiểu vì sao chúa công lại thả Chu Đức. Hắn là kẻ tài trí, trăm năm có một, đâu dễ gì bắt được hắn.

Tử Trọng giải thích:

- Chúa công tuy còn trẻ những suy nghĩ rất sâu xa. Thả Chu Đức chỉ có lợi không có hại!

Dương Minh hỏi:

- Lợi thế nào?

Tử Trọng nói:

- Thứ nhất, Chu Đức là đại công tử vốn rất được Tước Hầu tin tưởng, giao phó binh mã. Hắn tất là kẻ sau này được truyền ngôi, giết hắn sẽ khiến Tước Hầu căm phẫn, đem quân thảo phạt Ái Châu. Chúa công có lẽ đã nghĩ đến việc đóng quân ở Bình Nguyên, mở rộng thanh thế nên cần làm hòa với Diễn Châu vốn sát sườn. Thứ hai, tuy Chu Đức ngoài mặt không khuất phục nhưng sau hành động của chúa công ắt sẽ nể phục phần nào. Nếu sau này có cơ may được liên minh cùng người tài như hắn thì khác gì hổ mọc thêm cánh, thâu tóm giang sơn trong tầm tay. Thứ ba, việc giảng hòa với Diễn Châu sẽ khiến liên minh Tước Hầu, Bá Hầu bị chia cắt, từ đó làm giảm nguy cơ phía bắc cho Ái Châu.

Dương Minh nói:

- Chúa công quả có tầm nhìn của bậc thiên tử, đa tạ quân sư đã làm rõ cho tại hạ ngu muội!

Tử Trọng đáp:
- Ngươi chớ nên đa lễ, có gì không hiểu cứ hỏi ta, mai này dùng tài sức phò tá chúa công làm nên bá nghiệp.

Dương Minh chắp tay:

- Tại hạ quyết dùng sức trâu ngựa phò tá minh chủ!
 
Sửa lần cuối:

kizaru105

Tác giả
Tham gia
19/9/24
Bài viết
63
Điểm cảm xúc
194
Điểm
33
Chương 12: Hạo Thiên được Lê Hầu thưởng lớn, phong làm Bình Nguyên Trấn thủ
Chu Đức trở về Diễn Châu, yết kiến Tước Hầu. Chu Đức dập đầu tạ tội:

- Thần vô năng, dẫn một vạn quân theo lệnh chúa công thảo phạt Hạo Thiên nhưng bại trận nhục nhã, làm hao tổn binh lính, mất thể diện Diễn Châu. Thần có tội rất lớn, xin chịu mọi hình phạt.

Hoàng Lịch nói:

- Chu Đức tướng quân tinh thông binh pháp, trước giờ đánh đâu thắng đó, cớ sao lại thảm bại trước Hạo Thiên?

Chu Đức đáp:

- Thần mắc mưu Tử Trọng, dính liên hoàn kế khiến quân bị bao vây trong thành.

Tước Hầu nói:

- Ngươi thuật lại cho ta trận Bình Nguyên.

Chu Đức thuật lại ngọn ngành trận chiến cho Tước Hầu và các quan. Hoàng Lịch nói:

- Trên đời lại có kẻ như Tử Trọng sao? Bẩm chúa công, thần thấy trận thua này không hoàn toàn là lỗi của Chu Đức tướng quân. Tên Lý Thiên làm lộ thiên cơ, khiến Lê Hầu phái viện binh kịp thời. Hơn nữa, ta không thể lường được Hạo Thiên và Tử Trọng lại đáng gờm như vậy!

Tước Hầu nói:

- Ta hiểu điều đó, có điều vẫn phải phạt Chu Đức làm gương. Người đâu, thu lại ấn tín của Chu Đức, tạm thời không được chỉ huy binh mã.

Chu Đức nói:

- Tạ ơn chúa công đã nương tay, sau này thần quyết sẽ lập công chuộc tội!

Tước Hầu quay sang nói với Hoàng Lịch:

- Ta nghĩ mưu đồ chiếm Ái Châu của ta và Bá Hầu có lẽ khó thành!

Hoàng Lịch nói:

- Thần cũng nghĩ vậy, trận Bình Nguyên khiến binh lực hao tổn. Trước mắt, Lê Hầu có Hạo Thiên, Tử Trọng dưới trướng ta khó lòng làm gì nổi, cần ẩn mình chờ thời, củng cố binh mã.

Tước Hầu nói:

- Ngươi nói phải, ta sẽ viết thư nói khéo với Bá Hầu, dừng việc thảo phạt Ái Châu lại!

Hoàng Lịch đáp:

- Chúa công anh minh!

Hạo Thiên sau trận đại thắng, thu nạp được năm nghìn binh lính của Trần Tiềm và Chu Đức xin hàng. Hạo Thiên giao Nguyễn Lương và Nguyễn Sơn ba nghìn binh lính trấn thủ Bình Nguyên, Trương Siêu cũng ở lại để dưỡng thương. Hạo Thiên, Tử Trọng cùng Quách Tư, Lưu Nghi khởi hành về Ái Châu yết kiến Lê Hầu.

Lê Hầu nhận được tin đại thắng của Hạo Thiên, mừng vô cùng. Một hôm, Lê Hầu cho truyền Lý Sử bàn việc. Lê Hầu nói:

- Hạo Thiên quả là bậc anh hùng hào kiệt, đánh bại cả Trần Tiềm lẫn Chu Đức chỉ trong vòng một tháng.

Lý Sử nói:

- Thần cũng không tin rằng Hạo tướng quân có thể tốc chiến tốc thắng đến vậy!

Lê Hầu nói:

- Ta có việc đại sự, cần bàn với ngươi trước!

Lý Sử nói:

- Chúa công cứ nói ạ!

Lê Hầu nói tiếp:

- Ta vốn không có con trai, trước nay luôn đau đáu việc truyền ngôi. Con cháu họ Phạm không có ai đủ tài đức cai quản Ái Châu. Nay ta muốn gả Phạm Thư công chúa cho Hạo Thiên, một mặt muốn gắn bó với hắn, một mặt muốn hắn là người kế vị sau này. Ta đã suy nghĩ rất kỹ việc này, thiên hạ giờ đại loạn, nếu tham quyền cố vị, truyền ngôi cho người họ Phạm không biết được bao lâu. Chi bằng truyền ngôi cho kẻ tài đức như Hạo Thiên, bách tính Ái Châu sẽ được nhờ!

Lý Sử nói:

- Quả là việc đại sự! Chúa công nghĩ phải lắm, công chúa đến tuổi cập kê, nhan sắc mỹ miều gả cho bậc hào kiệt như Hạo Thiên đúng là xứng đôi vừa lứa. Nếu Hạo Thiên làm phò mã thì sẽ trung thành với chúa công hơn. Có điều việc truyền ngôi cần thời gian kiểm chứng, chưa nên nói trước vào lúc này!

Lê Hầu nói:

- Nếu ngươi cũng nghĩ vậy thì ta yên tâm rồi!

Ba ngày sau, Hạo Thiên và Tử Trọng đến yết kiến Lê Hầu. Lê Hầu mừng rỡ, nói:

- Ngươi quả không khiến ta thất vọng, dẹp phản tặc Trần Tiềm, đánh đuổi Chu Đức về Diễn Châu, đem lại bình yên cho bách tính Ái Châu. Công lao này xứng đáng được trọng thưởng!

Nói rồi sai người mang đến một nghìn lạng vàng cùng nhiều châu báu khác thưởng cho Hạo Thiên.

Hạo Thiên nói:

- Khi Hạo gia bị hại ở Phúc Lộc, thần đến nương nhờ chúa công, chúa công không những dung nạp, mà còn đối xử rất tốt với thần. Ơn ấy thần không biết khi nào mới trả hết, thảo phạt Trần Tiềm là việc chúa công giao phó, là nghĩa vụ của thần với chúa công và bách tính Ái Châu. Thần không mưu cầu danh lợi, hà cớ chúa công ban thưởng nhiều đến vậy!

Các quan trong triều thấy Hạo Thiên có công lớn mà vẫn khiêm tốn như vậy đều rất nể phục.

Lê Hầu cười lớn, đáp:

- Thưởng phạt phân minh, nếu ngươi có công lớn mà ta không trọng thưởng thì sau này còn ai muốn cống hiến cho Ái Châu nữa? Không những vậy, vì ngươi có công lấy lại Bình Nguyên cho Ái Châu, ta phong ngươi làm Bình Nguyên Trấn thủ, cai quản Bình Nguyên. Ý ta đã quyết, ngươi chớ nên chối từ!

Hạo Thiên nói:

- Nếu chúa công đã có ý như vậy thì thần xin nhận!

Lê Hầu nói với các quan:

- Tối nay ta sẽ mở yến tiệc ăn mừng thắng trận, các quan nhớ góp mặt chung vui! Giờ ta có việc cần bàn riêng với Hạo tướng quân, các ngươi lui đi!

Các quan đều ra về hết, chỉ có Hạo Thiên ở lại cùng Lê Hầu.

Lê Hầu nói với Hạo Thiên:

- Ta vốn không có con trai, xưa nay luôn ao ước có một đứa mà không được. Hạo Vũ tướng quân là bằng hữu vào sinh ra tử với ta nên ta coi ngươi như con mình vậy. Ngươi còn là bậc quân tử, có tài có đức, nay ta muốn gả công chúa Phạm Thư cho ngươi, ý ngươi thế nào?

Hạo Thiên đáp:

- Những lời của chúa công khiến thần rất cảm kích, thần cũng coi người như cha vậy. Thần tạ ơn chúa công vì đã tin tưởng, gả công chúa Phạm Thư cho thần, có điều thần cần suy nghĩ một vài ngày há có được chăng?

Lê Hầu nói:

- Không thành vấn đề, ta chờ tin vui đó!

Hạo Thiên lạy tạ Lê Hầu rồi cáo lui.

Đêm hôm ấy, Hạo Thiên không ngủ được, canh cánh trong lòng về việc Lê Hầu gả công chúa Phạm Thư cho mình, lòng Hạo Thiên vẫn nhớ về Nguyệt Ánh, nhớ về hẹn ước cùng nàng. Hạo Thiên bước ra ngoài sân, nhìn sang phòng Tử Trọng vẫn sáng đèn, bèn vào hỏi ý.

Hạo Thiên nói:

- Khuya như vậy rồi sao á phụ vẫn chưa ngủ?

Tử Trọng đáp:

- Ta còn đang đọc lai lịch của những hiền tài mới đến Chiêu Hiền Quán. Sao con vẫn chưa ngủ?

Hạo Thiên nói:

- Con có chuyện vướng bận, không biết xử trí thế nào?

Tử Trọng hỏi:

- Việc gì?

Hạo Thiên nói:

- Hôm nay Lê Hầu cho gọi riêng con, ngỏ ý gả công chúa Phạm Thư.

Tử Trọng cười, đáp:

- Việc ấy là việc tốt, cớ gì ưu phiền?

Hạo Thiên nói:

- Nhưng con đã hẹn ước cùng tiểu thư Nguyệt Ánh, hứa sau này sẽ hỏi cưới nàng.

Tử Trọng nói:

- Đại trượng phu tam thê tứ thiếp là lẽ thường, con há phải nghĩ ngợi. Lê Hầu muốn gả công chúa Phạm Thư cho con chứng tỏ ngài ấy muốn con trung thành, toàn tâm toàn ý cho Ái Châu. Hơn nữa, Lê Hầu không có con trai, việc làm phò mã họ Phạm chỉ có lợi, không có hại! Con phải lấy việc đại sự làm trọng, chớ nên câu nệ tiểu tiết mà hỏng việc.

Hạo Thiên nói:

- Lời á phụ khiến con bừng tỉnh, con sẽ nhận lời Lê Hầu!

Sang hôm sau, Hạo Thiên nói với Lê Hầu rằng mình đồng ý làm hôn lễ. Lê Hầu mừng lắm, sai người chuẩn bị tiệc cưới linh đình, mời các quan trong triều, bách tính đến chung vui.

Phạm Thư biết mình sắp được gả cho Hạo Thiên, trong lòng mừng lắm. Nàng từng nhìn Hạo Thiên từ xa, vốn đã rung động trước tướng mạo khôi ngô tuấn tú, lại còn là bậc hào kiệt trong thiên hạ, đánh đuổi giặc Trần Tiềm. Từ ngày Hạo Thiên đồng ý hôn lễ, Phạm Thư thường xuyên đến phủ Hạo Thiên chơi, muốn gần gũi bên tướng quân tương lai của mình.

Hạo Thiên cũng siêu lòng trước dung mạo của Phạm Thư, tính cách nàng cũng rất thông minh, hiểu chuyện. Một hôm, Phạm Thư đến chơi, Hạo Thiên nói với nàng:

- Ta có điều này muốn nói với nàng trước hôn lễ.

Phạm Thư đáp:

- Điều gì?

Hạo Thiên nói:

- Ta vốn rất mến nàng, nàng là người xinh đẹp, thông minh, tính tình lại hiền hậu, quả là người trong mộng của ta. Có điều ta từng hẹn ước với một người, hứa rằng mai này sẽ cưới nàng ấy, trong lòng vẫn không quên được!

Phạm Thư hơi chạnh lòng, nàng nói:

- Chàng là bậc hào kiệt, không sớm thì muộn việc tam thê tứ thiếp là không thể tránh khỏi. Thiếp hiểu điều ấy, thiếp chỉ cần làm đại phu nhân của chàng là mãn nguyện lắm rồi!

Hạo Thiên thấy Phạm Thư hiểu chuyện như vậy, trong lòng càng mến nàng hơn.

Một tháng sau, hôn lễ của Hạo Thiên và Phạm Thư được tổ chức linh đình. Các quan trong triều đều có mặt đông đủ, bách tính Ái Châu cũng nô nức đi xem. Ai nấy đều mừng rỡ, chúc phúc cho cặp phu thê, họ cho rằng hai người rất xứng đôi vừa lứa.

Sau hôn lễ, Hạo Thiên đưa nương tử về Bình Nguyên, bách tính Ái Châu trên dưới hai trăm người muốn đi cùng Hạo Thiên. Hạo Thiên mừng rỡ, xuống cảm tạ mọi người và sai quân lính tiếp đãi tử tế với họ.


Quách Tuấn đã về quê ở ẩn nhưng trong lòng vẫn canh cánh chuyện đất Nam nên vẫn sai người thường xuyên báo về tin tức. Một hôm Quách Tuấn đang ngồi câu cá, người của Quách Tuấn đến báo tin chiến sự phía Nam cho ông biết. Quách Tuấn cho lui, trong đầu nghĩ:

“Đất Nam có người tài đến vậy ư? Không sớm thì muộn, hắn sẽ thống nhất thiên hạ!”

Đang mải ngẫm nghĩ, chợt có ông lão râu tóc bạc phơ đến ngồi câu cá gần Quách Tuấn, ông lão nói:

- Phía Bắc sắp có anh hùng trăm năm có một phất cờ khởi nghĩa, Nam Chiếu tàn đến nơi rồi!

Quách Tuấn ngạc nhiên, hỏi:

- Tiên sinh nói vậy là sao? Vãn bối trước đây ở phương Bắc chưa nghe danh ai như vậy cả!

Ông lão cười, nói:

- Khi ấy hắn chỉ là tên côn đồ, sao ngươi biết được!

Quách Tuấn hỏi tiếp:

- Vậy sao tiên sinh biết?

Ông lão đáp:

- Ta có tai mắt khắp nơi!

Ông nói tiếp:

- Ngươi là kẻ tài trí, vốn không kém Ngọa Long, Phượng Sồ, sống ẩn dật chốn Phong Dã này há uổng lắm chăng?

Quách Tuấn kinh ngạc vì ông lão này mình chưa gặp bao giờ mà lại nói những điều ấy. Quách Tuấn nghĩ rằng ông lão hẳn không phải phàm nhân, liền hỏi:

- Tiên sinh có điều gì muốn chỉ giáo vãn bối?

Ông lão nói:

- Ngươi sớm muộn gì cũng phải xuất sơn, phò tá kẻ ấy làm nên bá nghiệp nước Nam!

Quách Tuấn ngạc nhiên, hỏi tiếp
:
- Kẻ ấy là ai?

Ông lão cười lớn, đáp:

- Ngươi biết vậy là đủ rồi, cáo từ!

Nói rồi không câu cá nữa, đứng dậy bỏ đi.
 
Sửa lần cuối:

kizaru105

Tác giả
Tham gia
19/9/24
Bài viết
63
Điểm cảm xúc
194
Điểm
33
Chương 13: Chính biến ở Trường Châu, Lữ Hoành mưu đồ cướp ngôi

Nói đến Trường Châu, Trung Bộ, đây là một châu có diện tích lớn và nhiều tài nguyên trù phú. Bách tính ở Trường Châu cũng rất đông đúc, làm nhiều nghề có tiếng như thợ rèn, buôn ngựa, đánh bắt cá,... Chính vì vậy, tiềm lực của Trường Châu rất lớn mạnh, những châu nhỏ lân cận như Bố Hải, Tế Giang, Giao Châu đều phải nương nhờ Trường Châu.

Người cai quản Trường Châu là Minh Hầu, tên thật là Lữ Công. Minh Hầu tuổi đã cao, lại nhiều bệnh tật, liệu chẳng sống được bao lâu nữa. Minh Hầu luôn đau đáu việc truyền ngôi, ông có hai người con trai tên Lữ Minh và Lữ Hoành. Lữ Minh là con của người vợ cả, còn Lữ Hoành là con của người vợ lẽ. Cả Lữ Minh, Lữ Hoành đều thông minh, sáng dạ và đều xứng đáng kế vị. Các quan trong triều chia làm hai phe, một phe cầm đầu bởi Đặng Du hậu thuẫn đại công tử Lữ Minh, một phe cầm đầu bởi Nguyên Hà hậu thuẫn công tử Lữ Hoành.

Tính cách Lữ Minh và Lữ Hoành hoàn toàn trái ngược nhau, Lữ Minh thì nhân từ, ngay thẳng còn Lữ Hoành có nhiều dã tâm, mưu mô và tàn ác. Có lẽ tính cách của hai vị công tử ảnh hưởng nhiều từ mẫu thân của họ. Mẹ Lữ Minh tên Trương Liên là người hiền hậu, chăm lo phụ giúp Minh Hầu việc hậu cung. Bà đối xử với thê thiếp của Minh Hầu rất tốt, không làm mất lòng ai. Còn mẹ Lữ Hoành tên Hoàng Kiều thì tâm cơ, thủ đoạn, trong lòng luôn nung nấu ý định cho con mình kế vị.

Hoàng Kiều trẻ đẹp nên rất được Minh Hầu ân sủng, ông thường tới cung của Hoàng Kiều thưởng nhạc, uống rượu nhiều ngày. Hoàng Kiều luôn chiều chuộng, rót mật vào tai Minh Hầu, nhiều lần bóng gió việc phế đích lập thứ nhưng Minh Hầu cũng chỉ ậm ừ. Sức khỏe của Minh Hầu ngày càng suy giảm nên Hoàng Kiều vội vã tìm cách cho Lữ Hoành được làm thế tử.

Một hôm, Minh Hầu đến thưởng trà với Hoàng Kiều, Hoàng Kiều tựa đầu vào vai Minh Hầu, nói:

- Sức khỏe Hầu gia càng ngày càng giảm sút, thiếp lo lắm, nhỡ có mệnh hệ gì thiếp biết sống sao đây?

Minh Hầu cười, đáp:

- Ta đã nhiều tuổi, sống cũng đủ lâu rồi, việc sinh tử không thể tránh được, nàng đừng quá bận tâm mà ảnh hưởng sức khỏe!

Hoàng Kiều rơm rớm nước mắt, nói:

- Thiếp chỉ sợ một ngày không có Hầu gia, thiếp cô đơn một mình, không có ai nương tựa.

Minh Hầu nói:

- Nàng có Hoành nhi kia mà!

Hoàng Kiều nói:

- Hoành nhi là con thứ, vốn chẳng có quyền hành gì, các phu nhân thì chẳng ưa thiếp, thiếp không sống nổi trong cung nữa!

Minh Hầu vỗ về Hoàng Kiều:

- Thế nàng muốn ta phải làm sao?

Hoàng Kiều đáp:

- Hầu gia vẫn chưa lập thế tử sao?

Minh Hầu trầm ngâm, nói:

- Ta cũng biết việc ấy quan trọng, có điều ta vẫn suy tính, tại đứa nào cũng tài giỏi, được các quan nâng đỡ. Ta chưa biết nên truyền ngôi cho ai, nhưng phần lớn mọi người trong triều ủng hộ việc lập đích làm thế tử.

Hoàng Kiều vùng vằng, nói:

- Lữ Minh lúc nào cũng giả nhân giả nghĩa nên được lòng nhiều người. Hoành nhi tính tình cương trực, nhiều lúc bốc đồng nên không được ủng hộ nhiều. Hầu gia phải suy xét thiệt hơn, theo số đông là không công bằng với Hoành nhi.

Minh Hầu nói:

- Ta biết, thế nhưng phế đích lập thứ không phải việc đơn giản, ta chỉ e quần thần dậy sóng, tranh giành quyền lực, rồi các châu khác thấy ta lập thứ sẽ có dị nghị.

Hoàng Kiều nói:

- Hầu gia chỉ biết lo miệng đời, năm xưa Lỗ Chiêu Công bị phế, lập Lỗ Định Công giúp nước Lỗ bình yên, tránh nội chiến kéo dài, bách tính ấm no. Nếu Hầu gia không lập Hoành nhi làm thế tử, thiếp chẳng có ai nương cậy, thế nào các phu nhân khác cũng tìm cách hãm hại thiếp. Chi bằng thiếp tự vẫn ngay bây giờ cho đỡ tủi nhục.

Nói xong toan chạy ra ngoài nhảy lầu thì Minh Hầu vội nắm lấy tay Hoàng Kiều, vỗ về:

- Được rồi, ta sẽ lập Hoành nhi làm thế tử, vừa ý nàng chưa?

Hoàng Kiều tựa đầu vào lòng Minh Hầu, nói:

- Hầu gia hứa rồi nhé, thiếp hạnh phúc lắm!

Nói rồi đẩy Minh Hầu lên giường, ân ái trong đêm.

Hôm sau, Minh Hầu cho truyền Thái phó Đặng Du vào bàn chuyện lập thế tử.

Minh Hầu hỏi:

- Ta đến nay đã ngoài thất tuần, sức khỏe suy yếu, chẳng biết được bao lâu nữa. Nay muốn bàn với ngươi chuyện lập thế tử, ta thấy Lữ Hoành tài trí hơn người, tính tình quyết đoán lại được lòng nhiều quan lại trong triều. Nếu ta phế đích lập thứ há có được chăng?

Đặng Du đáp:

- Xin chúa công cho phép thần mạo muội nói thẳng!

Minh Hầu nói:

- Ngươi cứ nói!

Đặng Du tiếp:

- Công tử Hoành đúng là có tài trí hơn người, tuy nhiên công tử trong lòng có nhiều dã tâm và có phần tàn ác. Công tử từng cho chém đầu tên gia nhân chỉ vì làm đổ trà lên người lúc nóng giận. Một người như vậy nếu được kế vị sẽ khiến các quan e dè, sợ hãi. Ngược lại, công tử Minh lại là người nhân hậu, cương trực, kính trên nhường dưới, được lòng hầu hết các quan trong triều. Bách tính Trường Châu xưa nay được yên bình làm ăn vì chúa công nhân đức, lo cho dân. Thần không biết liệu công tử Hoành có đối xử tốt với bách tính như vậy không? Hơn nữa, việc chúa công phế đích lập thứ sẽ kéo theo nhiều hệ lụy, các quan trong triều vốn phò tá công tử Minh sẽ bất bình, gây ra hỗn loạn triều chính. Các châu lân cận cũng dị nghị việc ấy, làm giảm uy thế của Trường Châu. Mong chúa công suy xét thật kỹ!

Minh Hầu thở dài, trầm ngâm hồi lâu rồi nói:

- Ta hiểu rõ những điều ngươi nói, có điều Nguyên Hà xưa nay phò tá Lữ Hoành, vây cánh cũng không ít, ta chỉ e lập Lữ Minh thì hắn sẽ không để yên. Ngũ phu nhân cũng một mực đòi ta lập Lữ Hoành làm thế tử, bằng không thì nàng đòi tự tử, ta rất khó xử!

Đặng Du đáp:

- Chúa công dù có lập ai làm thế tử thì cũng sẽ có bất bình, chi bằng chọn người chính thất, được lòng đa số mọi người là hơn!

Minh Hầu nói:

- Thôi được, ta sẽ suy nghĩ rồi chọn ngày lành lập thế tử!

Một tuần sau, Minh Hầu quyết định lập Lữ Minh làm người kế vị, văn võ bá quan, bách tính đều hưởng ứng, cho là phải. Duy chỉ có Thái úy Nguyên Hà cùng một số quan Tư mã, Thị lang,... phò tá Lữ Hoành là không đồng tình.

Hoàng Kiều tuy đã gần tứ tuần nhưng sắc đẹp không hề tàn phai, son phấn là lượt như gái còn đôi mươi. Hoàng Kiều có ánh mắt đa tình, môi đỏ như son, là người phụ nữ tà dâm. Nhiều năm trở lại, Minh Hầu già yếu khiến Hoàng Kiều không còn được thỏa mãn nên Hoàng Kiều gian díu thông dâm cùng Thái úy Nguyên Hà.

Nguyên Hà vốn được Hoàng Kiều để ý từ lâu vì vẻ ngoài phong lưu, tuấn tú. Nguyên Hà thường lui tới cung của Hoàng Kiều để dạy dỗ Lữ Hoành, Hoàng Kiều nhiều lần dùng ánh mắt đưa tình với Nguyên Hà. Nguyên Hà hiểu ý nhưng không dám mạo phạm, thường lảng tránh, tuy vậy trước sắc đẹp của Kiều, Nguyên Hà không khỏi day dứt trong lòng.

Một hôm, Nguyên Hà được Hoàng Kiều mời ở lại uống rượu, với lý do nàng đang buồn và muốn xin cao kiến về việc trong triều, Nguyên Hà đành nhận lời. Hoàng Kiều có tửu lượng rất tốt, không hề thua kém cánh đàn ông. Hoàng Kiều liên tục chuốc rượu cho Nguyên Hà, Nguyên Hà không thể từ chối vì Hoàng Kiều đều uống cạn chén.

Được vài tuần rượu, đã ngà ngà say, Hoàng Kiều đứng dậy ngồi cạnh Nguyên Hà, tay nàng vuốt ve khắp người, miệng thì thầm đường mật vào tai khiến Nguyên Hà đỏ mặt. Nguyên Hà toan đứng dậy bỏ về thì Hoàng Kiều chợt ngồi lên người, hai tay khoác lên cổ rồi đè xuống hôn lên môi, lên cổ Nguyên Hà. Nguyên Hà lúc này có men rượu trong người, lại không cầm lòng được trước sắc đẹp của Kiều nên ân ái mặn nồng, ngủ lại qua đêm.

Sau hôm ấy, Nguyên Hà nhận ra mình đã phạm tội tày đình, tính đến nói chuyện với Hoàng Kiều, thuyết phục quên hết chuyện hôm trước. Nhưng Hoàng Kiều dọa nếu Nguyên Hà không qua lại với nàng thì sẽ báo tội cho Minh Hầu. Nguyên Hà sợ quá, đành gian díu với Hoàng Kiều đến bây giờ.

Sau khi Minh Hầu lập thế tử, Hoàng Kiều rất căm tức, đóng cửa cung không tiếp Minh Hầu. Hoàng Kiều gọi Nguyên Hà đến ân ái giải khuây. Hoàng Kiều nói với Nguyên Hà:

- Lão già ấy không nghe lời thiếp, lập công tử Minh làm thế tử, thiếp không cam lòng. Chàng có cách nào giúp thiếp lập Hoành nhi làm thế tử không?

Nguyên Hà ôm Hoàng Kiều, nói:

- Ta cũng không vui vẻ gì, công tử Minh mai này kế vị, vây cánh Đặng Du càng lớn mạnh. Hắn xưa nay vốn cũng không ưa ta, quả là đáng lo ngại!

Hoàng Kiều nói:

- Vậy chàng nghĩ cách đi, hai ta đều được lợi!

Nguyên Hà trầm ngâm, nói:

- Việc lập thế tử đã được công bố trước bàn dân thiên hạ, khó có thể thu hồi, chỉ còn một cách!

Hoàng Kiều tò mò, hỏi:

- Cách gì?

Nguyên Hà nói:

- Bày mưu giết Lữ Minh!

Hoàng Kiều giật mình, nói:

- Đó là chuyện động trời, nếu không thành chúng ta sẽ bị tru di cửu tộc mất!

Nguyên Hà nói:

- Chính vì vậy nên không thể có sai sót, nàng hãy cho gọi công tử Hoành đến bàn việc.

Lữ Hoành mấy ngày nay tâm trạng rất tức tối, trong lòng căm thù Lữ Minh vì mình không được lập làm thế tử. Hoàng Kiều cho gọi Lữ Hoành về bàn mưu cùng Nguyên Hà, đuổi hết gia nhân ra ngoài.

Nguyên Hà nói chỉ còn cách giết Lữ Minh mới giành lại được ngôi vị. Lữ Hoành không mảy may suy nghĩ, đồng tình:

- Chính hợp ý ta, chỉ còn cách ấy! Thái úy đã nghĩ được kế sách gì chăng?

Nguyên Hà nói:

- Thần đã nghĩ ra một kế, có điều công tử phải chịu đau một chút!

Lữ Hoành cười, đáp:

- Để giết được tên Lữ Minh, vào dầu sôi ta cũng làm!

Nguyên Hà nói tiếp:

- Vậy thì công tử hãy hẹn Lữ Minh cùng đi săn bắn, thần cho người mai phục, đeo khăn giả làm đạo tặc đến giết Lữ Minh, đồng thời công tử cũng giả cách đánh trả và bị chém thương tích đầy mình. Bằng cách này, các quan trong triều sẽ không nghi kị công tử tội phản nghịch.

Lữ Hoành đập bàn, nói:

- Kế ấy hay lắm!

Ba hôm sau, Lữ Hoành tới phủ của Lữ Minh, rủ đi săn bắn. Lữ Minh là người thích săn bắn, lâu rồi sư đệ của mình cũng không tới chơi nên vui vẻ nhận lời.

Đang săn bắn, Lữ Hoành nói với Lữ Minh:

- Đệ chúc mừng huynh đã được phụ thân lập làm thế tử, huynh sau này nhất định sẽ làm rạng danh họ Lữ, giúp bách tính Trường Châu ấm no.

Lữ Minh cười, nói:

- Cảm ơn đệ, khi ấy ta cần đệ trợ giúp nhiều lắm, hãy làm cánh tay phải của ta!

Lữ Hoành chắp tay, nói:

- Đệ luôn sẵn lòng phò tá huynh trưởng!

Hai huynh đệ cười nói vui vẻ, vừa săn bắn. Đi được một hồi, bỗng có một toán đạo tặc hơn hai trăm tên bịt mặt kín mít lao đến chém giết, cướp của. Lữ Hoành hô to:

- Hộ giá!

Lữ Hoành lao đến chém liên tục chết nhiều tên đạo tặc. Đoàn tùy tùng của Lữ Minh và Lữ Hoành cuống cuồng hộ giá nhưng số người là quá ít, không cự lại được. Tên cầm đầu nhóm đạo tặc là võ tướng Hứa Chung, vốn là người thân cận của Nguyên Hà, lao đến chém Lữ Minh. Lữ Minh dùng kiếm đáp trả nhưng sức không thể đọ lại Hứa Chung. Được một lúc Hứa Chung đâm Lữ Minh nhiều nhát, Lữ Minh ngã ngựa. Hứa Chung cầm chắc phần chết của Lữ Minh, sai bọn đạo tặc giả vờ cướp của rồi bỏ chạy.

Lữ Hoành thương tích đầy mình, lết đến chỗ Lữ Minh, khóc lóc:

- Huynh đừng bỏ đệ, huynh sẽ sống mà!

Lữ Minh mỉm cười, nói:

- Ta không sống nổi đâu, thương tích quá nặng rồi. Đệ hãy thay ta kế vị, sau này chăm sóc mẫu hậu thay ta là ta mãn nguyện lắm rồi.

Nói xong tắt thở, chết. Lữ Hoành ôm xác Lữ Minh khóc hồi lâu rồi cùng đám tùy tùng trở về.

Nhận hung tin, Minh Hầu lòng đau như cắt, bỏ ăn, nhiều đêm không ngủ khiến tình trạng sức khỏe ngày càng yếu. Được một tháng sau cũng qua đời.

Năm 870, Lữ Hoành nối ngôi, làm Minh Hầu đời kế tiếp, cai quản Trường Châu.
 
Sửa lần cuối:

kizaru105

Tác giả
Tham gia
19/9/24
Bài viết
63
Điểm cảm xúc
194
Điểm
33
Chương 14: Tham vọng bá chủ, Lữ Hoành xưng vương
Từ ngày Lữ Hoành cướp ngôi, trong triều văn võ bá quan khi xưa phò tá Lữ Minh đều nghi hoặc, điều tiếng gièm pha Lữ Hoành giết Lữ Minh đề cướp ngôi nhưng không có chứng cứ. Lữ Hoành giận lắm, sai Hứa Chung âm thầm giết hết những kẻ chống đối.

Trong vòng một tháng, gần trăm người đã bị thủ tiêu. Các quan ai nấy đều khiếp vía, người thì từ chức bỏ về quê, người thì chuyển sang trung thành với Lữ Hoành. Đặng Du thấy Lữ Hoành là người tàn độc, những người thân cận đều bị giết cả, cũng từ quan, bỏ sang Diễn Châu phò tá Tước Hầu.

Nguyên Hà sau khi giúp Lữ Hoành cướp ngôi rất được trọng dụng, được Minh Hầu phong làm Thừa tướng, quyền hạn dưới một người trên vạn người.
Một hôm, Lữ Hoành cho truyền Nguyên Hà vào bàn việc nước. Nguyên Hà hành lễ rồi nói:

- Bẩm chúa công, không biết hôm nay người cho truyền thần có việc chi?

Lữ Hoành đáp:

- Miễn lễ, Thừa tướng ngồi đi!

Nguyên Hà mới ngồi xuống, Lữ Hoành chợt gằn giọng, hỏi:

- Từ ngày lên chức Thừa tướng, ngươi cảm thấy thế nào?

Nguyên Hà đáp:

- Nhờ chúa công tin tưởng giao phó trọng trách lớn, thần không dám trễ nải, ngày đêm lo cải cách triều chính, loại bỏ các quan không cùng chí hướng. Theo lệnh của chúa công, thần cũng cho tập trung củng cố binh mã, điều động dân chúng nhập ngũ, đến nay được hơn một vạn tân binh.

Lữ Hoành nói:

- Ngươi làm rất tốt, có điều ta biết việc ngươi làm sau lưng ta từ trước đến giờ!

Nguyên Hà thất kinh, biết Lữ Hoành đang nói đến chuyện qua lại với Hoàng Kiều, liền dập đầu tạ tội:

- Tội thần đáng muôn chết! Xin chúa công trị tội!

Lữ Hoành cười lớn, bước tới đỡ Nguyên Hà dậy rồi nói:

- Ngươi là cánh tay phải đắc lực của ta, sao ta nỡ trị tội ngươi được! Ngồi đi, ta bàn chuyện tiếp!

Nguyên Hà lúc bấy giờ hiểu rằng đã leo lên lưng cọp, có điều Lữ Hoành vẫn cần đến cái tài của mình mà tha không giết, chỉ còn cách trung thành mà thôi.

Lữ Hoành nói tiếp:

- Nam Chiếu Vương ham mê hưởng lạc, không lo việc triều chính, để cho lũ Tâm Phúc, Trần Cao nắm quyền, thiên hạ đại loạn, quả là một cơ hội hiếm thấy! Trường Châu tài nguyên trù phú, dân chúng đông đúc, tiềm lực lớn vô kể. Phụ thân ta năm xưa tuổi đã cao, không tính đến chuyện hợp nhất giang sơn . Nay ta muốn xây nghiệp bá chủ, đầu tiên phải thôn tính lũ chư hầu lân cận. Ngươi có đối sách gì chăng?

Nguyên Hà cảm thấy Lữ Hoành có tham vọng rất lớn chứ không đơn thuần là giành ngôi vị của Lữ Minh.

Nguyên Hà đáp:

- Những điều chúa công nói rất phải! Thời thế tạo anh hùng, triều đình giờ như bù nhìn, không tham vọng lúc này ắt sẽ bỏ lỡ! Thần thấy những châu nhỏ lân cận như Bố Hải, Tế Giang, Giao Châu xưa nay vẫn nương nhờ Trường Châu mà chẳng cống nộp nhiều. Thiết nghĩ nếu muốn dựng nghiệp bá, tất phải thôn tính những châu này!

Lữ Hoành nói:

- Nếu đánh lần lượt từng châu sẽ mất nhiều năm trời, chưa kể khi đánh một châu thì những châu khác gia cố phòng thủ, liên minh với nhau. Ta muốn thời gian thôn tính chúng thật nhanh mà chúng không kịp trở tay, ngươi có kế sách gì chăng?

Nguyên Hà nghĩ ngợi một lúc, nói:

- Thần có một kế, nhân dịp chúa công mới kế vị, chúa công mời những quân hầu lân cận đến bàn việc vùng Trung Bộ. Những quân hầu là châu nhỏ, phụ thuộc vào ta thế nào cũng phải tới, hơn nữa, đây còn là dịp để lấy lòng Minh Hầu mới. Sau đó, chúa công cho người giết sạch cả đi. Khi ấy, những châu đó như rắn mất đầu, trong nước tất sẽ tranh giành quyền lực bởi các công tử kế vị. Nếu chúa công đem quân đi thảo phạt lúc này, nội trong hai năm thần dám chắc chúng sẽ xin hàng hoặc không thể chống đỡ!

Lữ Hoành tâm đắc, khen Nguyên Hà:

- Quả là diệu kế. Năm xưa nước Tề có Quản Trọng, Yên có Nhạc Nghị, giờ ta có ngươi, cớ gì không nên bá nghiệp!

Nguyên Hà nói:

- Thần không dám sánh mình với Quản Trọng, Nhạc Nghị! Thần chỉ tính toán tốt nhất cho Trường Châu thôi!

Lữ Hoành tiến tới vỗ vai Nguyên Hà, nói tiếp:

- Chuyện mẫu thân ta không quản đâu, dù gì bà ấy cũng đã góa chồng! Thôi, ta đi săn đây, ngươi có thể lui được rồi!

Nguyên Hà tối hôm ấy ngồi uống rượu với võ tướng Hứa Chung, người rất trung thành với Nguyên Hà. Trong lúc rượu say, Nguyên Hà nói:

- Chúa công không phải người tầm thường, người có tham vọng rất lớn, không đơn thuần chỉ là ngôi Minh Hầu.

Hứa Chung nói:

- Không lẽ chúa công muốn xây nghiệp đế vương?

Nguyên Hà gật đầu, nói tiếp:

- Chúa công muốn xưng vương ở Trung Bộ bằng cách thôn tính Bố Hải, Tế Giang, Giao Châu. Thậm chí còn xa hơn, là vùng Nam Bộ của Bá Hầu, Tước Hầu!

Hứa Chung ngạc nhiên, nói:

- Chúa công tham vọng lớn đến vậy sao?

Nguyên Hà nói:

- Chúa công còn biết dùng người hiền. Ta mắc trọng tội nhưng người không truy xét. Ngược lại, những quan năm xưa theo Lữ Minh chống đối thì bị chém. Đối với chúa công, người có ích mới được trọng dụng.

Hứa Chung gật gù, đáp:

- Thừa tướng quả là có mắt nhìn người, vậy chúng ta thờ đúng chủ rồi!

Hai người cười lớn rồi uống rượu tiếp.

Lữ Hoành viết ba bức thư rồi cho người mang vàng ngọc, châu báu gửi đến Bố Hải, Tế Giang, Giao Châu.

Nội dung bức thư như sau:

“Gửi Quân Hầu, tiểu bối Lữ Hoành hết sức đau buồn vì sự ra đi của phụ thân và huynh trưởng, bất đắc dĩ tiếp quản Trường Châu để chăm lo bách tính ấm no, giang sơn thái bình. Ngày Rằm tháng Chạp, tiểu bối muốn mời Quân Hầu đến Trường Châu để họp bàn về vùng Trung Bộ, củng cố tình bằng hữu của phụ thân tiểu bối. Tiểu bối rất mong chờ sự góp mặt của Quân Hầu!“

Ba vị Nhân Hầu (Bố Hải), Phong Hầu (Tế Giang), Khương Hầu (Giao Châu) đều khen Lữ Hoành biết đối nhân xử thế, chuẩn bị lễ vật đúng ngày hẹn thì sang Trường Châu.

Ngày Rằm tháng Chạp, ba vị Quân Hầu mang lễ vật tới Trường Châu để họp mặt cùng Minh Hầu. Lữ Hoành đích thân cưỡi ngựa đến đón. Nhân Hầu cười, nói với hai vị Phong Hầu, Khương Hầu:

- Minh Hầu bận trăm công ngàn việc còn tới đây đón bọn ta, quả là đối nhân xử thế không kém gì Lữ Công. Sau này vùng Trung Bộ ta tất vững mạnh!

Phong Hầu và Khương Hầu đều đồng tình.

Lữ Hoành nói:

- Đa tạ Minh Hầu quá khen! Mời ba vị Quân Hầu, tiểu bối dẫn đường!

Nói rồi cùng đoàn tùy tùng đưa ba vị Quân Hầu vào cung Trường Châu. Lữ Hoành cho người chuẩn bị bốn chiếc bàn lớn như nhau, ngồi hai bên như tỏ ý ngang hàng.

Phong Hầu khen:

- Trường Châu là châu lớn, chúng ta là châu nhỏ, Minh Hầu xếp bốn chiếc bàn như nhau, vậy thì có ý coi trọng chúng ta đó!

Khương Hầu nói:

- Tôi cũng nghĩ vậy, Minh Hầu còn trẻ mà ứng xử rất đẹp lòng thiên hạ!

Lữ Hoành đứng dậy, chắp tay bái kiến ba vị Quân Hầu rồi nói:

- Tiểu bối cảm tạ ba vị Quân Hầu không quản đường xá xa xôi tới Trường Châu. Tiểu bối muốn tiếp bước phụ thân, củng cố quan hệ của chúng ta, giúp vùng Trung Bộ vững mạnh nên mới tổ chức cuộc họp mặt lần này!

Nhân Hầu nói:

- Minh Hầu không cần đa lễ, Lữ Công xưa nay với bọn ta đều là chốn thân tình. Minh Hầu có chủ trương, sáng kiến gì cứ nói, bọn ta nhất định sẽ ủng hộ!

Minh Hầu cười, nói tiếp:

- Tiểu bối muốn Bố Hải, Tế Giang, Giao Châu hợp vào Trường Châu làm một!

Phong Hầu giật mình, đáp:

- Minh Hầu nói như vậy là có ý gì?

Lữ Hoành gằn giọng:

- Trường Châu xưa nay là châu lớn, bọn ngươi đều phải nương cậy bọn ta nhưng hàng năm không hề cống nộp xứng đáng. Phụ thân ta đã quá hào phóng cưu mang các ngươi, nhưng ta thì không! Người đâu, chém đầu bọn chúng cho ta!

Nhân Hầu quát lớn:

- Thằng súc sinh, bọn ta chết sẽ tới hỏi tội Lữ Công sinh ra nghịch tử!

Lữ Hoành cười lớn không ngớt.

Hứa Chung cùng quân sĩ từ sau tới chém đầu ba Quân Hầu chết tươi.

Sau sự việc đó, Lữ Hoành đích thân mang mười vạn quân đi đánh Bố Hải.

Đúng như lời Nguyên Hà tiên đoán, Bố Hải, Tế Giang, Giao Châu sau khi biết tin Quân Hầu của mình bị sát hại, loạn như cào cào. Bố Hải thì các công tử tranh giành ngôi báu, Giao Châu thì công tử Sinh vô năng, Tế Giang thì xin hàng Trường Châu.

Chỉ trong vòng hai năm, Lữ Hoành đã chiếm được ba châu lân cận và làm bá chủ Trung Bộ.

Năm 872, Lữ Hoành xưng vương, lấy hiệu là Soái, tức Soái Vương.

 

kizaru105

Tác giả
Tham gia
19/9/24
Bài viết
63
Điểm cảm xúc
194
Điểm
33
Chương 15: Tước Hầu bệnh nặng, Soái Vương mưu đồ Nam phạt
Từ khi Lữ Hoành xưng vương, các châu lân cận nước Soái ở phía Bắc như Phong Châu, Quảng Nguyên, Lục Châu đều đề phòng cảnh giác, tăng cường binh mã trấn thủ biên giới. Những châu này đều là châu lớn nên Soái Vương nhất thời chưa làm gì được. Duy chỉ có Diễn Châu ở phía Nam liền kề nước Soái luôn trong tình thế e sợ Soái Vương xâm chiếm.

Ba năm sau khi Soái Vương chiếm Bố Hải, Tế Giang, Giao Châu vẫn miệt mài chiêu binh mãi mã, bổ sung quân lính, đến nay có trong tay 15 vạn tinh binh. Bách tính nước Soái tuy buôn bán tốt nhưng phải nộp sưu thuế rất nặng cho triều đình để lấy tiền vàng chiêu mộ binh mã, rèn binh khí, mua ngựa. Người dân nước Soái chia làm hai phe, một phe nhờ chiến sự mà buôn bán thuận lợi như thợ rèn, lái buôn ngựa, lái buôn giáp,... thì ủng hộ Soái Vương đi xâm chiếm lãnh thổ hết mực. Còn lại nhưng người làm nông, đánh cá, làm gốm, dệt vải... thì than trách tô thuế cắt cổ, con cái họ cũng phải nhập ngũ khi đến tuổi. Soái Vương không bận tâm, một mực đẩy mạnh binh lực để nuôi tham vọng bá chủ.

Tước Hầu thời gian này mắc chứng bệnh lao phổi, sức khỏe ngày một suy yếu. Soái Vương biết chuyện ấy nên càng muốn mở rộng lãnh thổ xuống phía Nam, đóng nhiều doanh trại lớn gần Diễn Châu.

Tước Hầu biết sức khỏe mình tiên lượng xấu, mối nguy nước Soái ngày càng đến gần, ông cho truyền Hoàng Lịch và Chu Đức đến bàn chuyện đại sự.

Tước Hầu nói :

- Sức khỏe ta đã rất xấu, liệu chẳng còn sống được bao lâu. Soái Vương thì lăm le bờ cõi, ta lấy làm lo lắm!

Hoàng Lịch nói:

- Soái Vương liên tục chiêu binh mãi mã, đóng nhiều doanh trại gần Diễn Châu. Thần liệu ngày hắn chinh phạt Diễn Châu chẳng còn bao xa.

Chu Đức đồng tình:

- Thần biết ngày này thế nào cũng đến, Soái Vương không từ thủ đoạn cướp ngôi, phản chư hầu. Diễn Châu giáp ranh nước Soái, không sớm thì muộn hắn cũng mưu đồ. Thần cũng đẩy mạnh chiêu hiền tài, chiêu binh mã nhưng Diễn Châu thưa người, so với nước Soái không thể bì được!

Tước Hầu ho khù khụ, giọng nói thều thào:

- Chu Đức, ta bây giờ không thể quản việc nước, con hãy thay ta làm chủ, dẫn dắt Diễn Châu chống giặc Soái!

Chu Đức vội quỳ xuống, nói:

- Phụ thân, con đã cho mời danh y khắp nơi đến chữa cho người, người sẽ sớm khỏe lại!

Tước Hầu xua tay, nói:

- Vô ích thôi, bệnh ta nặng lắm rồi, dù có Hoa Đà tái thế cũng không chữa được, ý ta đã quyết, con đừng cự tuyệt. Hoàng Lịch, ngươi sắp xếp triệu tập các quan triều thần, chọn ngày đẹp tháng tốt để ta truyền ngôi cho Chu Đức.

Hoàng Lịch đáp:

- Tuân mệnh!

Chu Đức biết ý Tước Hầu đã như vậy, đành nhận lời.

Năm 875, Chu Đức được truyền ngôi, xưng hiệu Tước Vũ Hầu. Sau nửa năm, Tước Hầu Chu Hùng qua đời.

Chu Đức sau khi lên ngôi, lập tức cho người truyền chiếu thư cho bách tính Diễn Châu như sau:

“Tiên Hầu đoản mệnh, mắc bệnh nặng qua đời, mọi người đều vô cùng thương xót. Người một đời lo cho bách tính Diễn Châu được ấm no, thái bình. Chu Đức ta được Tiên Hầu tin tưởng giao phó, thay người tiếp quản giang sơn Diễn Châu tươi đẹp. Hiện nay ở phương Bắc giáp ranh Diễn Châu, Soái Vương gian hùng cướp ngôi, phản chư hầu, đóng nhiều doanh trại lớn, âm mưu tiến đánh Diễn Châu. Ta bất đắc dĩ khẩn cầu bách tính Diễn Châu cùng góp sức đánh đuổi giặc ra khỏi bờ cõi. Nhà nào có thanh niên trai tráng, khỏe mạnh, cứ một người nhập ngũ sẽ được thưởng một lạng vàng và một tạ thóc. Ta sẽ không màng tính mạng, toàn tâm toàn lực đánh đuổi Soái Vương về nước!”

Bách tính Diễn Châu nghe chiếu thư của Chu Đức xong đều ủng hộ, hô hào thanh niên đi nhập ngũ bảo vệ bờ cõi. Những phú hộ trong châu còn bỏ tiền túi, góp nhiều của cải cho triều đình. Nhờ vậy, Diễn Châu trong thời gian ngắn đã chiêu mộ được thêm một vạn quân và đang tức tốc luyện binh, tổng binh lính của Diễn Châu là năm vạn.

Chu Đức cho truyền các võ tướng và mưu sĩ đến cung bàn việc đánh giặc. Một số gương mặt nổi bật có thể kể đến: Thừa tướng, quân sư Hoàng Lịch. Hai lão tướng Sấm Hỏa, Chiến Phong. Mưu sĩ Trí Viễn, Đặng Du và thuyết khách Thái Bảo.

Chu Đức mở đầu:

- Hôm nay ta cho truyền các ngươi tới đây để bàn về việc chống giặc Soái. Đến nay, quân ta đang có năm vạn binh lính, so với Soái trên dưới mười lăm vạn thì rất lép vế. Liệu quân ta có chống nổi không?

Chiến Phong nói:

- Bẩm chúa công, tuy quân ta số lượng ít hơn nhưng sức đoàn kết là rất lớn, một lòng quyết tâm đánh giặc. Binh sĩ của thần ngày ngày mong ra trận để đánh đuổi giặc Soái, đem lại thái bình cho Diễn Châu.

Sấm Hỏa đồng tình:

- Chiến Phong nói phải lắm! Thần nóng lòng muốn trảm đầu từng tên nước Soái!

Chu Đức quay qua hỏi Đặng Du:

- Ngươi trước đây ở Trường Châu, ắt có nhiều thông tin hữu ích, ngươi có cao kiến gì chăng?

Đặng Du nói:

- Bẩm chúa công, Soái Vương là kẻ hiểm ác, không từ thủ đoạn, đối đầu với hắn quả rất khó lường. Thừa tướng Nguyên Hà bên cạnh hắn chính là người hiến kế họp mặt chư hầu để thủ tiêu quân chủ, khiến việc chinh phạt Bố Hải, Tế Giang, Giao Châu trở nên hết sức dễ dàng. Hắn và thần trước kia vốn có hiềm khích với nhau nhưng quả thực hắn là kẻ hiền tài, nhìn xa trông rộng. Trường Châu vốn đã trù phú, đông đúc, nay lại hợp nhất ba châu chư hầu khiến tiềm lực nước Soái trở nên rất lớn.

Hoàng Lịch hỏi Đặng Du:

- Ngươi làm quan Trường Châu từ lúc Soái Vương còn nhỏ, ngươi biết yếu điểm nào của hắn không?

Đặng Du trầm ngâm, nói:

- Soái Vương tính tình tàn ác, mưu mô và có dã tâm rất lớn. Hắn không đam mê tửu sắc, cũng chẳng ưa kẻ nịnh. Hắn luôn đề phòng mọi người xung quanh nên rất khó dùng kế phản gián. Hắn chỉ có một ước muốn duy nhất đó là thống nhất giang sơn, xưng vương xưng đế. Nếu nói đến yếu điểm của hắn thì gần như không có, chỉ có một điểm là hắn rất nóng tính.

Chu Đức nói:

- Đối đầu với một kẻ quân chủ gian hùng, luôn đề phòng như vậy quả thực rất khó. Có điều, tính nóng của hắn ta đã có kế sách!

Mùa xuân năm 876, Soái Vương đem mười hai vạn tinh binh tiến đánh Diễn Châu. Soái Vương đích thân thân chinh cùng thừa tướng Nguyên Hà. Thống lĩnh ba quân là Nguyên soái Hứa Chung. Võ tướng Hổ Uy, Hắc Phong, Dũng Sơn. Mưu sĩ Tư Văn, Huy Cẩn.

Thanh thế quân lính nước Soái như rồng cuộn, sẵn sàng đánh đổ bất cứ thành trì nào. Soái Vương cho quân đóng trại cách Diễn Châu ba dặm, đem theo ba mươi vạn hộc lương thực, quyết tâm chiếm được Diễn Châu.

Ngày giao chiến, quân lính hai bên dàn trận ở Long Môn. Quân Soái đông như kiến, dàn hàng trùng trùng lớp lớp. Soái Vương và Chu Đức phi ngựa đến giao lộ hai quân gặp mặt. Soái Vương nói:

- Tước Vũ Hầu có khỏe không? Lữ Hoành xin bái kiến!

Chu Đức đáp:

- Ta không cần ngươi hỏi thăm, tên cẩu tặc giết huynh trưởng cướp ngôi, phản chư hầu. Ngươi có đem năm mươi vạn tinh binh đến đây cũng không đánh nổi Diễn Châu đâu!

Soái Vương cười lớn, nói:

- Tước Vũ Hầu khẩu khí được lắm! Có điều cần nhìn vào thực tế, với năm vạn quân của Tước Vũ Hầu có cự được mười hai vạn tinh binh của ta chăng? Ta có ý này, nếu Tước Vũ Hầu buông bỏ vũ khí, chịu cho ta vào Diễn Châu, ta sẽ cho ngài một cỗ xe ngựa về nước Soái, ban hiệu Tiết Độ Sứ và vẫn cai quản Diễn Châu như hiện tại. Quyền hạn của ngài ta đảm bảo không có người thứ hai ở nước Soái dám mơ!

Chu Đức cười lớn, phỉ nhổ xuống đất, quát:

- Ngươi nghĩ ta là cái hạng để ngươi mua chuộc như thế ru? Ta có chết cũng không dưới trướng một tên cẩu tặc như ngươi. Ngươi có giỏi thì cứ chiếm Diễn Châu cho ta thấy.

Soái Vương mỉm cười, nói:

- Không ngoài suy tính của ta, ngươi đúng là kẻ cứng đầu! Được, ta sẽ cho ngươi và Diễn Châu được toại nguyện!

Nói rồi quay ngựa về phía quân lính.

Soái Vương rút kiếm, giơ cao lên trời, nói:

- Hỡi các quân sĩ nước Soái, hãy khiến nước Soái trở nên hùng cường và trở thành bá chủ thiên hạ! Viên gạch đầu tiên là Diễn Châu, bằng mọi giá, chúng ta sẽ mở rộng bờ cõi về phía Nam. Ta có mười hai vạn tinh binh, Diễn Châu năm vạn lấy gì cự được?

Quân lính đồng thanh giơ tay hô vang : “Tất thắng, tất thắng!”

Soái Vương quay ngựa, cầm kiếm chỉ thẳng về phía Diễn Châu, hô lớn:

- Giết!!!

Những tiếng trống nổi lên ầm ầm vang cả một vùng rộng lớn. Quân Soái vừa lao tới vừa hô :“Giết, giết!”

Chu Đức cũng cho binh lính xông lên đánh giáp lá cà với quân Soái.

Trận chiến giữa nước Soái và Diễn Châu đã bắt đầu.
 

kizaru105

Tác giả
Tham gia
19/9/24
Bài viết
63
Điểm cảm xúc
194
Điểm
33
Chương 16: Chu Đức dùng kế dụ quân Soái ở hẻm Tàng Nguyệt
Quân nước Soái và quân Diễn Châu đều là tinh binh nên chiến trận diễn ra rất căng thẳng, không bên nào tỏ ra chùn bước. Một bên thì hừng hực khí thế của một nước mạnh đi xâm chiếm, một bên thì xả thân quên mình bảo vệ quê hương. Hàng quân tiên phong của hai bên chết nhiều vô kể, cứ một lớp ngã xuống thì lại có một lớp thế vào. Tiếng binh khí loảng choảng, tiếng hô hào của binh sĩ, tiếng ngựa hí vang ầm cả một góc trời, đến nỗi dân chúng trong thành vẫn có thể nghe được từ xa. Họ sợ hãi bỏ hết công việc buôn bán, cài then chốt cửa trốn trong nhà cầu Trời khấn Phật cho Tước Vũ Hầu đánh đuổi được giặc Soái.

Hứa Chung xưa nay rất kiêu ngạo, chưa từng gặp đối thủ xứng tầm. Hắn nhìn Chu Đức tướng mạo thanh tú, nghĩ bụng chỉ là một tên công tử ăn sung mặc sướng mới được nối ngôi. Nhìn quanh thấy chẳng có quân lính yểm trợ, Hứa Chung liền phi ngựa đến chỗ Chu Đức với ý định trảm chủ tướng cho quân Diễn Châu như rắn mất đầu.

Với tâm lý chủ quan khinh địch, Hứa Chung nhào người về phía trước đâm giáo vào Chu Đức. Chu Đức xoay người né được rồi kẹp giáo của Hứa Chung vào người. Hứa Chung tuy khỏe nhưng không sao rút lại được binh khí, chưa kịp định hình, Chu Đức dùng tay còn lại bổ cây kích vào Hứa Chung một cú trời giáng. Hứa Chung thất kinh, vội buông binh khí và giật người lại né đòn nhưng vẫn bị kích của Chu Đức chém sượt vào ngực và bụng. Hứa Chung thét lên đau đớn, binh khí trên tay đã mất, liền quay ngựa bỏ chạy.

Hai võ tướng Hổ Uy, Hắc Phong của Soái đấu với Chiến Phong, Sấm Hỏa của Diễn Châu hơn năm mươi hiệp chưa phân thắng bại. Soái Vương thấy quân tình không thể áp đảo được Diễn Châu, liền sai Dũng Sơn tiếp thêm ba vạn quân đánh tan trận địch.

Từ lúc Dũng Sơn tiếp ứng, quân Diễn Châu dần bị thất thế do số lượng quá chênh lệch. Chu Đức thấy tình hình không ổn liền lệnh rút quân về thành. Soái Vương thấy quân Diễn Châu rút lui, lệnh cho binh mã thừa thế truy đuổi. Nguyên Hà vội can Soái Vương:

- Chúa công, cẩn thận mắc mưu!

Soái Vương đáp:

- Đây là thời cơ ngàn vàng, quân Diễn Châu đuối thế không thể cự được! Nếu chúng muốn bày kế chỉ cần giả lui, cớ gì phải giao chiến quyết liệt tới bây giờ?

Nguyên Hà thấy Soái Vương nói cũng hợp lý, không cản nữa.

Quân Soái truy đuổi quân Diễn Châu tới hẻm Tàng Nguyệt. Hẻm Tàng Nguyệt địa hình hiểm trở, có hai lối lớn để đi qua, quân Chu Đức rút lui ở lối bên phải, lối bên trái có khói lửa trại bốc lên nghi ngút.

Soái Vương quay sang hỏi Nguyên Hà:

- Ta đuổi theo lối nào? Lối bên trái có khói lửa trại ta e có mai phục!

Nguyên Hà đáp:

- Nếu có mai phục cớ gì để ta biết? Chu Đức xưa nay có tiếng nham hiểm lại giỏi binh pháp, theo lẽ thường hắn dùng nghi binh ở bên trái đánh lạc hướng để ta đi bên phải. Hắn biết ta sẽ không dễ dàng mắc mưu như vậy nên tất sẽ mai phục ở bên trái. Hắn muốn dùng kế bẫy trong bẫy, ta hãy đuổi theo ở lối phải!

Soái Vương theo lời Nguyên Hà, cho quân truy đuổi theo ở lối bên phải. Soái Vương toan đi cùng binh mã thì Nguyên Hà can:

- Chúa công chớ nên mạo hiểm, mạng của Người là quan trọng, chúa công và thần đợi ở đây cho quân ta đi qua hẻm an toàn thì ta theo sau cũng không muộn!

Soái Vương theo lời không tiến thêm nữa. Quân Soái đi hết nửa đường không thấy động tĩnh gì, tiếp tục truy đuổi quân Diễn Châu.

Khi quân Soái đã vào hết con hẻm, chợt trên vách núi ném xuống nhiều hũ chứa dầu bắn tung tóe. Dũng Sơn thất kinh, hét lớn:

- Hỏng rồi, cẩn thận hỏa tiễn!

Vừa dứt lời, một cơn mưa hỏa tiễn phóng xuống khiến quân Soái bị cháy, kêu đau thảm thiết, giẫm đạp lên nhau mà chết. Quân Diễn Châu mai phục lúc này ào ra từ hai bên chém giết quân Soái nhiều vô kể!

Chu Đức, Hoàng Lịch và Đặng Du đứng trên vách núi nhìn cảnh tượng quân Soái bị diệt cười khoái chí. Đặng Du nói:

- Chúa công quả mưu cao hơn người, tên Nguyên Hà cáo già vậy mà vẫn sập bẫy!

Hoàng Lịch gật đầu, đáp:

- Thần sống từng này tuổi rồi chưa thấy ai dùng binh thiên biến vạn hóa như chúa công. Thần thắc mắc sao chúa công biết chúng chắc chắn sẽ truy đuổi quân ta?

Chu Đức cười, nói:

- Sau trận thảm bại ở Bình Nguyên, ta đã học được từ Tử Trọng cách dùng kế trong kế, lấy suy nghĩ của kẻ địch làm bẫy. Nếu ta mai phục rồi giả thua quá đường đột, Soái Vương và Nguyên Hà ắt sẽ sinh nghi mà không truy đuổi. Ta phải cho chúng thấy ta thực sự thua trận và sống chết tìm đường lui. Khi Soái Vương cho tiếp thêm ba vạn quân thì ta đã nhìn thấy thời cơ ngàn vàng.

Đặng Du hỏi tiếp:

- Tại sao chúa công lại chọn hẻm Tàng Nguyệt để mai phục? Hẻm Tàng Nguyệt là nơi rộng lớn, lại có hai lối để đi nên không thể bố trí mai phục hết được. Nếu ta mai phục một lối, kẻ địch đi lối còn lại chẳng hóa thành công cốc ru?

Chu Đức trả lời:

- Ngươi nói đúng, Tàng Nguyệt vốn không phải nơi thích hợp để mai phục, giống như hai mặt của đồng xu, năm phần trúng, năm phần trật. Nhưng khi cố ý cho kẻ địch biết một bên có nghi binh, nó không còn là may rủi nữa, nó là một cuộc đấu trí!

Đặng Du và Hoàng Lịch tấm tắc khen Chu Đức, trong lòng đều thán phục.

Chỉ trong vòng nửa canh giờ, quân Soái đã chết hơn hai vạn quân trong hẻm Tàng Nguyệt, võ tướng Dũng Sơn cũng bỏ mạng. Soái Vương biết mình mắc bẫy, liền cho binh mã rút lui về doanh trại, củng cố lại hàng ngũ. Chu Đức sau khi thắng trận cũng không cho truy đuổi nữa, co quân về thành để thủ.

Soái Vương sau khi mắc mưu thua trận vô cùng tức giận, hai ngày sau lại đem quân đến đánh Diễn Châu. Thế nhưng việc thủ thành lại là sở trường của Chu Đức, quân Soái dù đông nhưng không tài nào công phá nổi. Hai tuần trôi qua, Chu Đức chỉ thủ trong thành, nhất quyết không ra nghênh chiến.

Soái Vương càng lúc càng nôn nóng, đúng với ý đồ của Chu Đức. Trong lúc bế tắc, Nguyên Hà xin yết kiến Soái Vương lúc nửa đêm, nói:

- Thần đã có kế sách khiến Diễn Châu phải thất thủ!
 
Top