[Tiên hiệp] Thời Đại Mới 1: Đông Hoa Sơ Khởi Chí
- Tham gia
- 13/7/25
- Bài viết
- 39
- Điểm cảm xúc
- 100
- Điểm
- 18

-
Featured
- #11
Thế giới của tu sĩ, Lại Thiên dần dần nhận ra, được phân chia không chỉ bởi thiên phú, mà còn bởi tài lực. Đó là một sự thật phũ phàng, lạnh lẽo.
Cái tát đầu tiên vào nhận thức của hắn diễn ra tại một điểm tân rẻ tiền, không khí quyện đặc mùi ẩm mốc và tuyệt vọng của những kẻ dưới đáy. Hắn ngồi trong một góc, lắng nghe cuộc trò chuyện của mấy gã tán tu bàn bên.
"Mẹ kiếp, lại hỏng cả lò Tụ Khí Đan," một gã râu xồm, tu vi Linh Thân tầng bảy, đập bàn rủa sả. "Bảy viên kim thạch, tan thành mây khói! Lại phải đi bốc vác cho đám thương nhân béo ị kia rồi."
"Ngươi còn có tiền mà mua đan dược là may lắm rồi," gã gầy gò bên cạnh cười khẩy, nụ cười còn đắng hơn cả trà. "Ta đây đến một viên kim thạch cũng chẳng có, chỉ biết ngồi thiền chay. Cứ cái đà này, chắc phải ngồi đến lúc hóa đá may ra mới đột phá nổi."
"Ít ra chúng ta còn được ngồi đây than thở," gã thứ ba xen vào, giọng đầy chua chát. "Hôm qua thấy đám thiếu gia tiểu thư của Tu Luyện Tiểu Viện không? Người khoác toàn gấm vóc, mỗi tháng được phát không đan dược, linh thạch tiêu không hết. Đúng là cùng một kiếp người, mà cách biệt như trời với đất!"
Tách.
Lại Thiên lặng lẽ đặt chén trà xuống. Chén trà trong tay hắn đã nguội từ lâu, vị đắng ngắt như chính tâm trạng của hắn. Đan dược? Linh thạch? Hắn còn tệ hơn cả chúng
.
Cái tát thứ hai còn đau hơn. Vài ngày sau, hắn cố tình đi ngang qua khu vực của Tu Luyện Tiểu Viện. Hắn thấy họ, một nhóm thiếu niên trạc tuổi hắn, áo quần là lượt, khí tức vững vàng, ánh mắt tự tin của những kẻ được sinh ra ở vạch đích.
"Húc ca, cuối tuần đi phường thị phía Đông không? Nghe nói có mấy món pháp khí mới về."
"Đi chứ! Năm viên linh thạch hạ phẩm cha ta mới cho, còn chưa biết tiêu vào đâu đây. Sẵn tiện tìm mua mấy tấm công kích phù lục chơi."
Lại Thiên đứng từ xa, như một bóng ma đến từ một thế giới khác.
Năm viên linh thạch.
Là số tiền hắn nai lưng ra làm ở bến cảng trăm năm cũng không kiếm đủ. Với chúng, đó chỉ là "tiền tiêu vặt".
Sự thật phũ phàng như một gáo nước đá dội thẳng vào mặt hắn, lạnh buốt đến tận xương tủy. Hắn chợt hiểu ra, không có tài nguyên, tu luyện chỉ là một trò cười. Thiên phú mà không có tiền bạc chống lưng, cũng chỉ là vô dụng.
Hắn cúi đầu, một nỗi bất lực sâu sắc gần như nhấn chìm hắn. Hắn chợt mường tượng ra một tương lai, nơi hắn đã già nua, tóc bạc da mồi, nhưng vẫn đang loay hoay ở ngưỡng cửa Luyện Khí, trong khi những thiếu niên kia có lẽ đã sớm phi thiên độn địa.
Trong căn trọ quán chật hẹp, hắn ngồi xếp bằng, chiếc nhẫn của Lý Thành nằm trong lòng bàn tay. Đây là hy vọng duy nhất của hắn. Hắn nhắm mắt, dồn toàn bộ ý chí, cố gắng kết nối với chiếc nhẫn. Hắn thử dùng sức mạnh cơ bắp, thử dùng tinh thần lực non nớt của mình.
Nhưng chiếc nhẫn vẫn im lìm, lạnh lẽo. Âm vang giọng nói của Lý Thành hiện lên trong đầu hắn: "Nhẫn trữ vật đỉnh cấp, tu luyện đến cảnh giới Trúc Cơ mới có thể mở ra."
Lại một ngõ cụt.
Một buổi chiều nắng nhẹ tại bến cảng. Không khí thoang thoảng mùi cá tanh, mùi hắc ín và mùi biển mặn. Tiếng người hò hét, tiếng bánh xe nghiến trên nền đất và tiếng những cần cẩu bằng sắt khổng lồ vận hành tạo thành một khung cảnh hỗn loạn.
Tại một góc kho hàng, một vị quản sự trung niên có dáng người gầy gò, đang đeo cặp kính lão, tay cầm bút lông cặm cụi đối chiếu sổ sách. Đây chính là Giang Tử Khâm, lưng lão đang quay ra phía khu vực bốc dỡ hàng, hoàn toàn không để ý đến những gì đang diễn ra xung quanh.
Lại Thiên bên này thì vai đang vác một bao tải nặng, bước đi lặng lẽ giữa dòng người. Hắn đã làm việc ở đây thợ gian dài, công việc nặng nhọc nhưng đối với hắn khá dễ dàng. Vì làm việc hiệu quả nên thu nhập cũng không tồi đối với một người như hắn.
Đột nhiên, một tiếng "két" chói tai, sắc lẹm vang lên, át đi mọi âm thanh khác.
Tất cả mọi người theo phản xạ ngẩng đầu lên. Một trong những sợi dây cáp bằng hắc thiết to bằng bắp tay của cần cẩu lớn nhất, sau khi căng phồng lên một cách bất thường, đã đứt phựt.
Thùng hàng bằng hợp kim khổng lồ mà nó đang giữ, bên trong chứa đầy khoáng thạch, mất đi lực giữ, lảo đảo trong giây lát rồi rơi thẳng xuống với tốc độ kinh người.
Bên dưới nó, chính là vị trí của Giang Tử Khâm.
Tiếng la hét thất thanh vang lên từ khắp nơi.
Trong một phần ngàn cái chớp mắt đó, khi mọi thứ dường như ngưng lại, đồng tử của Lại Thiên co rút thành một điểm nhỏ. Hắn không có thời gian để suy nghĩ. Thân thể hắn phản ứng trước cả lý trí.
Với một cú dậm chân lấy đà, nền đất dưới chân hắn lõm xuống một chút. Thân hình hắn vút đi như một tàn ảnh xám tro, lao đi với một tốc độ không thuộc về phàm nhân. Hắn ngay lập tức vung tay đẩy thẳng vào người Giang Tử Khâm.
Cả hai ngã lăn như một quả hồ lô trên mặt đất, văng ra xa chục thước. "Phịch!"
Ngay sau đó.
"ẦM!!!"
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Mặt đất rung chuyển dữ dội. Thùng hàng cắm sâu xuống nền đất, tạo thành một cái lỏm lớn. Bụi đất và những mảnh vụn bắn tung tóe.
Khi màn bụi dần lắng xuống, mọi người mới bàng hoàng nhìn thấy Lại Thiên đang đỡ Giang Tử Khâm dậy. Lão quản sự vẫn còn thất thần, ánh mắt đờ đẫn, miệng há hốc như chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra với mình.
Vài ngày sau, trong một góc khuất của tửu điếm bình dân gần bến cảng.
Giang Tử Khâm nâng chén rượu, đôi mắt từng trải nhìn thẳng vào Lại Thiên: "Lại huynh đệ, một chén này, lão phu cạn trước. Coi như cảm tạ ơn cứu mạng."
Lại Thiên cũng nâng chén, khẽ chạm nhẹ vào chén của lão: "Chỉ là chút chuyện nhỏ, Giang lão ca khách sáo rồi."
"Chuyện nhỏ?" Giang Tử Khâm cười khẩy, lắc đầu. "Thân thủ đó, tốc độ đó... không phải của người thường. Mắt lão già này còn chưa có mờ." Lão nheo mắt lại, giọng trầm xuống. "Huynh đệ... là người trong tu chân đạo, phải không?"
Lại Thiên không đáp ngay, ngón tay miết nhẹ lên chén rượu. Một lúc sau, hắn mới khẽ gật đầu, thừa nhận.
"Quả nhiên," Giang Tử Khâm thở ra một hơi dài, ánh mắt loé lên vẻ phức tạp. Lão uống cạn chén rượu, rồi tự rót thêm một chén đầy. "Ta thấy đệ mỗi ngày đều khổ luyện, nhưng khí tức lại không có tiến triển. Là thiếu công pháp, hay là thiếu tài nguyên?"
Lại Thiên im lặng, câu hỏi này đã đánh trúng vào tử huyệt của hắn.
Thấy vậy, Giang Tử Khâm đã hiểu. Lão đặt chén rượu xuống, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị. Lão nhìn quanh một lượt, rồi chồm người về phía trước, hạ giọng: "Đan dược quá đắt, linh thạch khó cầu. Nhưng... có một con đường khác."
Thanh âm của lão nhỏ như tiếng muỗi kêu, mang theo sự nguy hiểm chết người: "Lão đệ, ta không chỉ là một quản sự kho hàng quèn. Ta còn làm một số việc... không được sạch sẽ cho lắm."
Lão dừng lại, quan sát phản ứng của Lại Thiên. Thấy hắn vẫn bình tĩnh, lão mới nói tiếp: "Ta tiếp ứng cho đám buôn lậu. Hàng của tu sĩ muốn qua Cảnh Binh rất phiền phức, nên phần lớn đều đi bằng đường biển chui. Đám Cảnh Binh bên dưới, chỉ cần có tiền lót tay, chúng sẽ nhắm mắt làm ngơ, thậm chí còn bảo kê ngược lại."
"Nhưng nếu bị phát hiện..." Lại Thiên nhíu mày. "Với phàm nhân chúng ta, đó là tội chết."
Giang Tử Khâm cười khổ, trong mắt hiện lên vẻ bất lực. "Bất đắc dĩ cả thôi. Ta có một đứa con gái có linh căn, chỉ mong gom đủ tiền cho nó vào được tu tiên học viện, sau này không phải khổ như cha nó. Chỉ dựa vào tiền lương quản sự, cả đời cũng không đủ." Lão nhìn Lại Thiên, giọng chắc nịch. "Món nợ cứu mạng này, ta không biết lấy gì báo đáp. Trong các chuyến hàng lậu, thỉnh thoảng có đan dược cấp thấp dùng để tu luyện. Ta có thể tìm cách lấy cho đệ một ít."
Ánh mắt Lại Thiên khẽ động, dường như đã chờ đợi cơ hội này. Hắn suy nghĩ một lát rồi nói: "Đan dược thì tốt quá. Ngoài ra... nếu có thể, phiền Giang đại ca tìm giúp tiểu đệ một thứ."
"Thứ gì?"
"Một chiếc túi trữ vật."
"Không thành vấn đề," Giang Tử Khâm đáp. "Tiểu đệ có tiềm năng, đừng lãng phí nó. Chỉ mong sau này, nếu tiểu đệ có thành tựu, chiếu cố cho con gái ta một chút."
Lại Thiên gật đầu một cách trịnh trọng. "Nếu có khả năng, tại hạ nhất định sẽ không quên."
Khoảng một tuần sau, Giang Tử Khâm lén lút đưa cho Lại Thiên một cái túi vải nhỏ và một bình sứ. Trong bình là hai viên đan dược màu nâu, tỏa ra một mùi thuốc nồng đậm. Đó chính là Bổ Nhục Đan.
"Ta đã hỏi qua mấy tên tu sĩ Luyện Khí bảo kê cho chuyến hàng, họ nói đan này gọi là Bổ Nhục Đan, phi thường hiệu quả trong việc tu luyện Linh Thân." Giang Tử Khâm vẻ mặt vui mừng nói.
"Tốt quá rồi, đa tạ Giang đại ca!" Lại Thiên hớn hở đáp, hai tay bắt quyền.
Nhận lấy đan dược và túi trữ vật, hắn vội vàng quay về thử nghiệm. Quả nhiên, sau khi sử dụng viên đan, việc tu luyện của hắn tiến triển vượt bậc. Dược lực của nó giúp quá trình tái tạo cơ bắp diễn ra nhanh và hiệu quả hơn rất nhiều. Chu kỳ khổ tu của hắn lại tiếp diễn nhưng hiệu quả gần như tăng gấp chục lần.
Trôi qua thêm một năm.
Nhờ sự chăm chỉ không ngừng nghỉ và sự trợ giúp của Bổ Nhục Đan, Lại Thiên cuối cùng cũng đạt đến Linh Thân tầng mười đỉnh phong. Cơ thể hắn lúc này đã khác hẳn một năm về trước, rắn chắc và ẩn chứa một sức mạnh đáng kể. Người phàm đối với hắn bây giờ có không phải là thứ có thể đe doạ.
Quan trọng hơn, hắn bắt đầu cảm nhận được dấu hiệu của việc có thể chủ động dẫn dắt và tích tụ linh khí vào trong cơ thể. Đây là bước đầu tiên để đột phá cảnh giới Luyện Khí.
Đêm đó, trong căn phòng trọ chật hẹp, Lại Thiên ngồi xếp bằng trên chiếc giường gỗ cứng. Hắn đã điều chỉnh hô hấp và tâm cảnh đến trạng thái tĩnh lặng tuyệt đối.
Bí quyết trong sách chỉ rõ, bước đầu tiên là phải dùng ý niệm làm lưới, bắt lấy những tia linh khí vô chủ trong trời đất, sau đó dẫn chúng vào đan điền. Hắn hít một hơi thật sâu.
Ngay lập tức, một luồng khí lạnh lẽo, hỗn loạn từ bên ngoài tràn vào cơ thể hắn. Nó không phải là một dòng chảy hiền hòa, mà giống như hàng ngàn mũi kim băng li ti, đâm vào từng thớ thịt, len lỏi vào kinh mạch.
Ý niệm của hắn hóa thành một sợi dây vô hình, cẩn trọng vây bắt lấy những luồng linh khí ngang ngược đó. Quá trình này vô cùng gian nan. Hắn phải kiên nhẫn, thu thập từng chút một, dùng sự bền bỉ để dẫn dắt chúng đi xuống vùng hạ đan điền.
Khi lượng linh khí tích tụ ở đan điền đã đủ lớn, cảm giác căng trướng bắt đầu xuất hiện. Hắn biết, thời khắc nguy hiểm nhất đã đến. Vẫn là dựa vào những hướng dẫn tu luyện phổ thông từ Trấn Linh Chân Giải: Nén khí, tạo tuyền.
Hắn tập trung toàn bộ ý chí, bắt đầu ép nén khối linh khí hỗn loạn kia lại.
"Vụt!"
Như một con thú bị dồn vào đường cùng, khối linh khí lập tức bạo động. Chúng gầm thét, va đập điên cuồng vào thành trong của đan điền và các kinh mạch xung quanh.
"Phụt!"
Một luồng khí huyết trào lên cổ họng. Lại Thiên cắn chặt răng, nuốt ngược ngụm máu tanh vào trong. Gương mặt hắn trắng bệch như giấy, toàn thân run rẩy. Cảm giác đau đớn như thể kinh mạch đang bị xé rách ra từng mảnh.
Nhưng dù thân thể đau đớn đến cực hạn, ý niệm của hắn vẫn vững như bàn thạch. Hắn không cố gắng đối đầu trực diện nữa, mà thay đổi phương pháp. Ý niệm của hắn không còn là sự trói buộc, mà hóa thành một điểm trung tâm, một cái vòng xoáy nhỏ, dùng chính sự bền bỉ và kiên định để tạo ra lực hút.
Khối linh khí đang bạo động dường như cảm nhận được sự thay đổi đó. Thay vì va đập điên cuồng, chúng bắt đầu bị hút về phía vòng xoáy ý niệm. Tốc độ ngày càng nhanh, áp lực ngày càng lớn. Toàn bộ khối linh khí bị nén chặt lại thành một điểm duy nhất.
Rồi, một tiếng nổ trầm đục như tuyết tan vang lên từ sâu trong cơ thể hắn.
Cái tát đầu tiên vào nhận thức của hắn diễn ra tại một điểm tân rẻ tiền, không khí quyện đặc mùi ẩm mốc và tuyệt vọng của những kẻ dưới đáy. Hắn ngồi trong một góc, lắng nghe cuộc trò chuyện của mấy gã tán tu bàn bên.
"Mẹ kiếp, lại hỏng cả lò Tụ Khí Đan," một gã râu xồm, tu vi Linh Thân tầng bảy, đập bàn rủa sả. "Bảy viên kim thạch, tan thành mây khói! Lại phải đi bốc vác cho đám thương nhân béo ị kia rồi."
"Ngươi còn có tiền mà mua đan dược là may lắm rồi," gã gầy gò bên cạnh cười khẩy, nụ cười còn đắng hơn cả trà. "Ta đây đến một viên kim thạch cũng chẳng có, chỉ biết ngồi thiền chay. Cứ cái đà này, chắc phải ngồi đến lúc hóa đá may ra mới đột phá nổi."
"Ít ra chúng ta còn được ngồi đây than thở," gã thứ ba xen vào, giọng đầy chua chát. "Hôm qua thấy đám thiếu gia tiểu thư của Tu Luyện Tiểu Viện không? Người khoác toàn gấm vóc, mỗi tháng được phát không đan dược, linh thạch tiêu không hết. Đúng là cùng một kiếp người, mà cách biệt như trời với đất!"
Tách.
Lại Thiên lặng lẽ đặt chén trà xuống. Chén trà trong tay hắn đã nguội từ lâu, vị đắng ngắt như chính tâm trạng của hắn. Đan dược? Linh thạch? Hắn còn tệ hơn cả chúng
.
Cái tát thứ hai còn đau hơn. Vài ngày sau, hắn cố tình đi ngang qua khu vực của Tu Luyện Tiểu Viện. Hắn thấy họ, một nhóm thiếu niên trạc tuổi hắn, áo quần là lượt, khí tức vững vàng, ánh mắt tự tin của những kẻ được sinh ra ở vạch đích.
"Húc ca, cuối tuần đi phường thị phía Đông không? Nghe nói có mấy món pháp khí mới về."
"Đi chứ! Năm viên linh thạch hạ phẩm cha ta mới cho, còn chưa biết tiêu vào đâu đây. Sẵn tiện tìm mua mấy tấm công kích phù lục chơi."
Lại Thiên đứng từ xa, như một bóng ma đến từ một thế giới khác.
Năm viên linh thạch.
Là số tiền hắn nai lưng ra làm ở bến cảng trăm năm cũng không kiếm đủ. Với chúng, đó chỉ là "tiền tiêu vặt".
Sự thật phũ phàng như một gáo nước đá dội thẳng vào mặt hắn, lạnh buốt đến tận xương tủy. Hắn chợt hiểu ra, không có tài nguyên, tu luyện chỉ là một trò cười. Thiên phú mà không có tiền bạc chống lưng, cũng chỉ là vô dụng.
Hắn cúi đầu, một nỗi bất lực sâu sắc gần như nhấn chìm hắn. Hắn chợt mường tượng ra một tương lai, nơi hắn đã già nua, tóc bạc da mồi, nhưng vẫn đang loay hoay ở ngưỡng cửa Luyện Khí, trong khi những thiếu niên kia có lẽ đã sớm phi thiên độn địa.
Trong căn trọ quán chật hẹp, hắn ngồi xếp bằng, chiếc nhẫn của Lý Thành nằm trong lòng bàn tay. Đây là hy vọng duy nhất của hắn. Hắn nhắm mắt, dồn toàn bộ ý chí, cố gắng kết nối với chiếc nhẫn. Hắn thử dùng sức mạnh cơ bắp, thử dùng tinh thần lực non nớt của mình.
Nhưng chiếc nhẫn vẫn im lìm, lạnh lẽo. Âm vang giọng nói của Lý Thành hiện lên trong đầu hắn: "Nhẫn trữ vật đỉnh cấp, tu luyện đến cảnh giới Trúc Cơ mới có thể mở ra."
Lại một ngõ cụt.
Một buổi chiều nắng nhẹ tại bến cảng. Không khí thoang thoảng mùi cá tanh, mùi hắc ín và mùi biển mặn. Tiếng người hò hét, tiếng bánh xe nghiến trên nền đất và tiếng những cần cẩu bằng sắt khổng lồ vận hành tạo thành một khung cảnh hỗn loạn.
Tại một góc kho hàng, một vị quản sự trung niên có dáng người gầy gò, đang đeo cặp kính lão, tay cầm bút lông cặm cụi đối chiếu sổ sách. Đây chính là Giang Tử Khâm, lưng lão đang quay ra phía khu vực bốc dỡ hàng, hoàn toàn không để ý đến những gì đang diễn ra xung quanh.
Lại Thiên bên này thì vai đang vác một bao tải nặng, bước đi lặng lẽ giữa dòng người. Hắn đã làm việc ở đây thợ gian dài, công việc nặng nhọc nhưng đối với hắn khá dễ dàng. Vì làm việc hiệu quả nên thu nhập cũng không tồi đối với một người như hắn.
Đột nhiên, một tiếng "két" chói tai, sắc lẹm vang lên, át đi mọi âm thanh khác.
Tất cả mọi người theo phản xạ ngẩng đầu lên. Một trong những sợi dây cáp bằng hắc thiết to bằng bắp tay của cần cẩu lớn nhất, sau khi căng phồng lên một cách bất thường, đã đứt phựt.
Thùng hàng bằng hợp kim khổng lồ mà nó đang giữ, bên trong chứa đầy khoáng thạch, mất đi lực giữ, lảo đảo trong giây lát rồi rơi thẳng xuống với tốc độ kinh người.
Bên dưới nó, chính là vị trí của Giang Tử Khâm.
Tiếng la hét thất thanh vang lên từ khắp nơi.
Trong một phần ngàn cái chớp mắt đó, khi mọi thứ dường như ngưng lại, đồng tử của Lại Thiên co rút thành một điểm nhỏ. Hắn không có thời gian để suy nghĩ. Thân thể hắn phản ứng trước cả lý trí.
Với một cú dậm chân lấy đà, nền đất dưới chân hắn lõm xuống một chút. Thân hình hắn vút đi như một tàn ảnh xám tro, lao đi với một tốc độ không thuộc về phàm nhân. Hắn ngay lập tức vung tay đẩy thẳng vào người Giang Tử Khâm.
Cả hai ngã lăn như một quả hồ lô trên mặt đất, văng ra xa chục thước. "Phịch!"
Ngay sau đó.
"ẦM!!!"
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Mặt đất rung chuyển dữ dội. Thùng hàng cắm sâu xuống nền đất, tạo thành một cái lỏm lớn. Bụi đất và những mảnh vụn bắn tung tóe.
Khi màn bụi dần lắng xuống, mọi người mới bàng hoàng nhìn thấy Lại Thiên đang đỡ Giang Tử Khâm dậy. Lão quản sự vẫn còn thất thần, ánh mắt đờ đẫn, miệng há hốc như chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra với mình.
Vài ngày sau, trong một góc khuất của tửu điếm bình dân gần bến cảng.
Giang Tử Khâm nâng chén rượu, đôi mắt từng trải nhìn thẳng vào Lại Thiên: "Lại huynh đệ, một chén này, lão phu cạn trước. Coi như cảm tạ ơn cứu mạng."
Lại Thiên cũng nâng chén, khẽ chạm nhẹ vào chén của lão: "Chỉ là chút chuyện nhỏ, Giang lão ca khách sáo rồi."
"Chuyện nhỏ?" Giang Tử Khâm cười khẩy, lắc đầu. "Thân thủ đó, tốc độ đó... không phải của người thường. Mắt lão già này còn chưa có mờ." Lão nheo mắt lại, giọng trầm xuống. "Huynh đệ... là người trong tu chân đạo, phải không?"
Lại Thiên không đáp ngay, ngón tay miết nhẹ lên chén rượu. Một lúc sau, hắn mới khẽ gật đầu, thừa nhận.
"Quả nhiên," Giang Tử Khâm thở ra một hơi dài, ánh mắt loé lên vẻ phức tạp. Lão uống cạn chén rượu, rồi tự rót thêm một chén đầy. "Ta thấy đệ mỗi ngày đều khổ luyện, nhưng khí tức lại không có tiến triển. Là thiếu công pháp, hay là thiếu tài nguyên?"
Lại Thiên im lặng, câu hỏi này đã đánh trúng vào tử huyệt của hắn.
Thấy vậy, Giang Tử Khâm đã hiểu. Lão đặt chén rượu xuống, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị. Lão nhìn quanh một lượt, rồi chồm người về phía trước, hạ giọng: "Đan dược quá đắt, linh thạch khó cầu. Nhưng... có một con đường khác."
Thanh âm của lão nhỏ như tiếng muỗi kêu, mang theo sự nguy hiểm chết người: "Lão đệ, ta không chỉ là một quản sự kho hàng quèn. Ta còn làm một số việc... không được sạch sẽ cho lắm."
Lão dừng lại, quan sát phản ứng của Lại Thiên. Thấy hắn vẫn bình tĩnh, lão mới nói tiếp: "Ta tiếp ứng cho đám buôn lậu. Hàng của tu sĩ muốn qua Cảnh Binh rất phiền phức, nên phần lớn đều đi bằng đường biển chui. Đám Cảnh Binh bên dưới, chỉ cần có tiền lót tay, chúng sẽ nhắm mắt làm ngơ, thậm chí còn bảo kê ngược lại."
"Nhưng nếu bị phát hiện..." Lại Thiên nhíu mày. "Với phàm nhân chúng ta, đó là tội chết."
Giang Tử Khâm cười khổ, trong mắt hiện lên vẻ bất lực. "Bất đắc dĩ cả thôi. Ta có một đứa con gái có linh căn, chỉ mong gom đủ tiền cho nó vào được tu tiên học viện, sau này không phải khổ như cha nó. Chỉ dựa vào tiền lương quản sự, cả đời cũng không đủ." Lão nhìn Lại Thiên, giọng chắc nịch. "Món nợ cứu mạng này, ta không biết lấy gì báo đáp. Trong các chuyến hàng lậu, thỉnh thoảng có đan dược cấp thấp dùng để tu luyện. Ta có thể tìm cách lấy cho đệ một ít."
Ánh mắt Lại Thiên khẽ động, dường như đã chờ đợi cơ hội này. Hắn suy nghĩ một lát rồi nói: "Đan dược thì tốt quá. Ngoài ra... nếu có thể, phiền Giang đại ca tìm giúp tiểu đệ một thứ."
"Thứ gì?"
"Một chiếc túi trữ vật."
"Không thành vấn đề," Giang Tử Khâm đáp. "Tiểu đệ có tiềm năng, đừng lãng phí nó. Chỉ mong sau này, nếu tiểu đệ có thành tựu, chiếu cố cho con gái ta một chút."
Lại Thiên gật đầu một cách trịnh trọng. "Nếu có khả năng, tại hạ nhất định sẽ không quên."
Khoảng một tuần sau, Giang Tử Khâm lén lút đưa cho Lại Thiên một cái túi vải nhỏ và một bình sứ. Trong bình là hai viên đan dược màu nâu, tỏa ra một mùi thuốc nồng đậm. Đó chính là Bổ Nhục Đan.
"Ta đã hỏi qua mấy tên tu sĩ Luyện Khí bảo kê cho chuyến hàng, họ nói đan này gọi là Bổ Nhục Đan, phi thường hiệu quả trong việc tu luyện Linh Thân." Giang Tử Khâm vẻ mặt vui mừng nói.
"Tốt quá rồi, đa tạ Giang đại ca!" Lại Thiên hớn hở đáp, hai tay bắt quyền.
Nhận lấy đan dược và túi trữ vật, hắn vội vàng quay về thử nghiệm. Quả nhiên, sau khi sử dụng viên đan, việc tu luyện của hắn tiến triển vượt bậc. Dược lực của nó giúp quá trình tái tạo cơ bắp diễn ra nhanh và hiệu quả hơn rất nhiều. Chu kỳ khổ tu của hắn lại tiếp diễn nhưng hiệu quả gần như tăng gấp chục lần.
Trôi qua thêm một năm.
Nhờ sự chăm chỉ không ngừng nghỉ và sự trợ giúp của Bổ Nhục Đan, Lại Thiên cuối cùng cũng đạt đến Linh Thân tầng mười đỉnh phong. Cơ thể hắn lúc này đã khác hẳn một năm về trước, rắn chắc và ẩn chứa một sức mạnh đáng kể. Người phàm đối với hắn bây giờ có không phải là thứ có thể đe doạ.
Quan trọng hơn, hắn bắt đầu cảm nhận được dấu hiệu của việc có thể chủ động dẫn dắt và tích tụ linh khí vào trong cơ thể. Đây là bước đầu tiên để đột phá cảnh giới Luyện Khí.
Đêm đó, trong căn phòng trọ chật hẹp, Lại Thiên ngồi xếp bằng trên chiếc giường gỗ cứng. Hắn đã điều chỉnh hô hấp và tâm cảnh đến trạng thái tĩnh lặng tuyệt đối.
Bí quyết trong sách chỉ rõ, bước đầu tiên là phải dùng ý niệm làm lưới, bắt lấy những tia linh khí vô chủ trong trời đất, sau đó dẫn chúng vào đan điền. Hắn hít một hơi thật sâu.
Ngay lập tức, một luồng khí lạnh lẽo, hỗn loạn từ bên ngoài tràn vào cơ thể hắn. Nó không phải là một dòng chảy hiền hòa, mà giống như hàng ngàn mũi kim băng li ti, đâm vào từng thớ thịt, len lỏi vào kinh mạch.
Ý niệm của hắn hóa thành một sợi dây vô hình, cẩn trọng vây bắt lấy những luồng linh khí ngang ngược đó. Quá trình này vô cùng gian nan. Hắn phải kiên nhẫn, thu thập từng chút một, dùng sự bền bỉ để dẫn dắt chúng đi xuống vùng hạ đan điền.
Khi lượng linh khí tích tụ ở đan điền đã đủ lớn, cảm giác căng trướng bắt đầu xuất hiện. Hắn biết, thời khắc nguy hiểm nhất đã đến. Vẫn là dựa vào những hướng dẫn tu luyện phổ thông từ Trấn Linh Chân Giải: Nén khí, tạo tuyền.
Hắn tập trung toàn bộ ý chí, bắt đầu ép nén khối linh khí hỗn loạn kia lại.
"Vụt!"
Như một con thú bị dồn vào đường cùng, khối linh khí lập tức bạo động. Chúng gầm thét, va đập điên cuồng vào thành trong của đan điền và các kinh mạch xung quanh.
"Phụt!"
Một luồng khí huyết trào lên cổ họng. Lại Thiên cắn chặt răng, nuốt ngược ngụm máu tanh vào trong. Gương mặt hắn trắng bệch như giấy, toàn thân run rẩy. Cảm giác đau đớn như thể kinh mạch đang bị xé rách ra từng mảnh.
Nhưng dù thân thể đau đớn đến cực hạn, ý niệm của hắn vẫn vững như bàn thạch. Hắn không cố gắng đối đầu trực diện nữa, mà thay đổi phương pháp. Ý niệm của hắn không còn là sự trói buộc, mà hóa thành một điểm trung tâm, một cái vòng xoáy nhỏ, dùng chính sự bền bỉ và kiên định để tạo ra lực hút.
Khối linh khí đang bạo động dường như cảm nhận được sự thay đổi đó. Thay vì va đập điên cuồng, chúng bắt đầu bị hút về phía vòng xoáy ý niệm. Tốc độ ngày càng nhanh, áp lực ngày càng lớn. Toàn bộ khối linh khí bị nén chặt lại thành một điểm duy nhất.
Rồi, một tiếng nổ trầm đục như tuyết tan vang lên từ sâu trong cơ thể hắn.
Sửa lần cuối: