[Tiên hiệp] Thời Đại Mới 1: Đông Hoa Sơ Khởi Chí
- Tham gia
- 13/7/25
- Bài viết
- 47
- Điểm cảm xúc
- 43
- Điểm
- 18

Sáng hôm sau, Lại Thiên trở lại trường học.
Hắn đến vừa đúng lúc buổi kiểm tra đối kháng định kỳ của khối 2 sắp bắt đầu. Trên sân võ đài rộng lớn lát đá xanh, hơn một trăm học viên đã xếp thành những hàng ngay ngắn. Họ mặc những bộ đồng phục khác nhau, từ những bộ võ phục đơn giản của trường cho đến những bộ y phục được may đo tỉ mỉ, cho thấy sự khác biệt về gia thế. Không khí có chút ồn ào, nhưng ngay sau đó, một vị đạo sư bước lên võ đài, âm thanh lập tức im bặt.
Vị đạo sư này tên là Triệu Khang, một người đàn ông trung niên, gương mặt nghiêm nghị, tu vi Trúc Cơ trung kỳ, nhưng thực chất là tu vi Vô Khuyết trung kỳ. Ông phổ biến lại một vài quy định như thường lệ, rồi tuyên bố buổi kiểm tra bắt đầu. Bất chợt, ánh mắt ông dừng lại ở hàng cuối cùng.
"Lại Thiên," giọng ông nghiêm nghị và dứt khoát. "Trò xin nghỉ phép cũng không ít nhỉ. Có lẽ nghĩ bản thân quá giỏi rồi nên không cần đi học nữa sao?"
Lại Thiên bước ra khỏi hàng, đi đến trước võ đài, chắp tay cúi nhẹ hành lễ. "Thưa thầy, trò đúng là gặp một số sự cố ngoài ý muốn, nhưng đích thực là đã bế quan thăng cấp ạ."
"Ồ?" Triệu Khang nhướng mày, ánh mắt đánh giá của ông quét qua người Lại Thiên. "Đúng thực là trò đã thăng cấp. Rất ấn tượng. Hảo, nếu đã như vậy trò sẽ đánh trận đầu tiên. Có trò nào xung phong đối chiến với Lại Thiên không? Ta sẽ cộng điểm thành tích, cuối năm sẽ được hỗ trợ một phần tài nguyên không tồi đâu."
Lời của đạo sư vừa dứt, phía dưới lập tức xôn xao.
"Tên đó.. có phải là Lại Thiên mà trước đây ta hay trông thấy không? Tại sao trông hắn khác vậy?" một học viên thì thầm với người bên cạnh.
"Xung phong đối chiến với Luyện Khí hậu kỳ đỉnh phong? Có kẻ hỏng não mới làm điều đó," một người khác đáp lại.
"Tên đó rốt cuộc làm cách nào đột phá kinh người vậy? Nghe nói hắn chỉ là tên mồ côi làm lao động, nhập học miễn phí. Làm sao có tài nguyên để thăng cấp như thế chứ? Không lẽ là chủ tịch giả nghèo và cái kết.." một nhóm nữ sinh che miệng cười khúc khích.
Thấy không ai có ý định xung phong, đạo sư Triệu Khang đành phải nhìn vào danh sách rồi điểm chỉ. "Trò Tạ Bạch Tư, trận đầu tiên, mau chóng ra chuẩn bị."
Từ trong hàng ngũ, một thanh niên chậm rãi bước ra. Hắn mặc một bộ võ phục màu vàng đất, viền áo có thêu hình mãnh hổ. Đây chính là Tạ Bạch Tư, tu vi Luyện Khí trung kỳ đỉnh phong. Trùng hợp thay, hắn chính là một trong hai kẻ đã đi cùng Trần Phi để chặn đường Lại Thiên trên Linh Thỏ Đảo.
Nghe thấy tên mình bị gọi, mặt mày Tạ Bạch Tư lập tức tái đi. Hắn nhớ lại cảnh tượng Lại Thiên một mình đối mặt với ba người họ. Trong lòng hắn thầm hối hận, nếu lần trước không nghe lời Trần Phi lôi kéo, có lẽ hôm nay kết cục đã không thê thảm như vậy.
Tạ Bạch Tư bước lên võ đài, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh nhưng hai bàn tay đã đổ mồ hôi. Hắn và Lại Thiên đứng đối diện nhau, cách nhau khoảng mười trượng.
"Hai bên hành lễ," đạo sư Triệu Khang hô lớn.
Họ cùng chắp tay chào nhau. Trận đấu mở màn lúc nào cũng khiến không khí của buổi học trở nên hưng phấn hơn. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về hai người trên võ đài.
Lại Thiên thậm chí còn không nhớ mặt Tạ Bạch Tư. Đối với hắn, chuyện trên Linh Thú Đảo đã là quá khứ, hắn đã trải qua nhiều chuyện đáng phải quan tâm hơn. Có điều, hắn không nghĩ mình sẽ đánh hơn cấp đối với một tên Luyện Khí trung kỳ. Hắn chỉ muốn kết thúc trận đấu này một cách nhanh chóng.
"Bắt đầu!"
Ngay khi tiếng hô của đạo sư vừa dứt, Tạ Bạch Tư lập tức hành động. Hắn lấy ra một thanh đoản kiếm từ túi trữ vật. Thân kiếm sáng loáng, có khắc hình mây cuộn. Hắn vừa định vận linh lực, tạo ra một tư thế phòng thủ thì Lại Thiên ở phía đối diện đã vung côn phi tới, động tác cực nhanh và dứt khoác.
Họ Tạ hoảng loạng theo phản xạ thấy côn bổ dọc thì hắn đỡ ngang kiếm, nhưng kết quả là hắn không đỡ được mà lại dính một đòn đâm. Côn pháp quái lạ gì thế này.
Rắc! 2 khúc xương liên sườn gãy tiếng giòn tan
Chưa xong, Lại Thiên thân lách qua một bên múa một đòn côn điệu nghệ vòng từ trái qua nhằm vào bả vai đối phương.
Cụp! Một phát.
Rồi lại xoay người tung một gậy vào chân phải
Cạch!
Tên họ Tạ một tư thế đỡ nhưng lại trúng ba chiêu lần lượt gãy xương, trật khớp vai và đứt gân chân.
Cả người y mất thăng bằng, đổ nhào về phía trước.
Nhưng Lại Thiên không cho hắn cơ hội chạm đất. Thân hình hắn lách qua một bên, tay phải từ bỏ cây côn, nắm lại thành quyền rồi bồi thêm một cú chặt tay vào gáy của Tạ Bạch Tư.
"Phốc!"
Một âm thanh trầm đục vang lên. Tạ Bạch Tư chỉ kịp cảm thấy một cơn đau nhói sau gáy, hai mắt tối sầm lại rồi bất tỉnh ngay lập tức.
Mọi chuyện chỉ diễn ra trong vỏn vẹn năm giây. Động tác của Lại Thiên dừng lại đột ngột, cây trường côn vừa rơi xuống đã được hắn bắt lấy gọn gàng. Cùng lúc đó, cơ thể mềm nhũn của Tạ Bạch Tư mới ngã "phập" xuống mặt võ đài, không còn chút phản ứng nào.
Toàn bộ võ trường im bặt. Ai nấy đều ngơ ngác. Ngay cả những học viên Luyện Khí hậu kỳ cũng phải há hốc mồm.
Lại Thiên nheo mày, răng khẽ cắn vào một bên môi. "Hỏng rồi," hắn thầm nghĩ. "Ra tay có hơi nặng. Vốn chỉ định dùng năm phần lực, không ngờ phòng thủ của hắn lại kém như vậy."
Trên đài cao, đạo sư Triệu Khang cũng sững sốt. Một bên cắn chặt răng, trán ông ta lấm tấm mồ hôi. "Nhìn là biết tên tiểu tử này lợi hại nên mới bốc đại một tên trung kỳ đỉnh phong để xem thử. Ai ngờ nó ra đòn như vậy.. sao mà đỡ được."
Ông ho khan một tiếng để lấy lại sự uy nghiêm. "Ừ.. hừm.. E hèm.. Trận đấu kết thúc. Lại Thiên thắng!"
"Cái gì cơ? Kết thúc rồi sao?" một học viên nam đứng ở hàng ghế đầu dụi mắt chỉ chỉ, không tin vào những gì mình vừa thấy. "Thật hay đùa vậy?"
Ở một góc khác, một tiểu nữ mặc bộ võ phục màu hồng nhạt quay sang người bạn bên cạnh. Nàng có bím tóc đuôi sam, gương mặt tròn trịa dễ thương. "Sư muội, ngươi có nhìn thấy gì không vậy? Sao ta vừa thấy hai người họ chạm mặt thì tên họ Tạ kia đã ngã lăn ra rồi? Không lẽ tên họ Lại kia thuê người diễn kịch?"
Cô bạn sư muội bĩu môi, khoanh tay trước ngực. "Chắc là vậy rồi sư tỷ ạ. Hứ, tưởng có gì hay ho, hóa ra chỉ là xem diễn xiếc. Chán thật!"
Trong khi đó, ở một khu vực dành cho những học viên có tu vi cao hơn, không khí lại khác hẳn. Mấy người Luyện Khí hậu kỳ, những người thường ngày luôn tỏ ra kiêu ngạo, lúc này lại nhìn nhau với vẻ mặt nghiêm trọng.
Một người trong số đó cười khổ, gãi gãi sau gáy. "May mà lúc nãy không phải ta xung phong. Nếu không, người nằm đó chắc là ta rồi, mất mặt chết."
"Đúng vậy, đúng vậy," một người khác ngồi cạnh gật đầu hưởng ứng, giọng nói có chút nhẹ nhõm. "Tốc độ và sức mạnh của cú đánh đó.. không phải trò đùa đâu."
Hắn đến vừa đúng lúc buổi kiểm tra đối kháng định kỳ của khối 2 sắp bắt đầu. Trên sân võ đài rộng lớn lát đá xanh, hơn một trăm học viên đã xếp thành những hàng ngay ngắn. Họ mặc những bộ đồng phục khác nhau, từ những bộ võ phục đơn giản của trường cho đến những bộ y phục được may đo tỉ mỉ, cho thấy sự khác biệt về gia thế. Không khí có chút ồn ào, nhưng ngay sau đó, một vị đạo sư bước lên võ đài, âm thanh lập tức im bặt.
Vị đạo sư này tên là Triệu Khang, một người đàn ông trung niên, gương mặt nghiêm nghị, tu vi Trúc Cơ trung kỳ, nhưng thực chất là tu vi Vô Khuyết trung kỳ. Ông phổ biến lại một vài quy định như thường lệ, rồi tuyên bố buổi kiểm tra bắt đầu. Bất chợt, ánh mắt ông dừng lại ở hàng cuối cùng.
"Lại Thiên," giọng ông nghiêm nghị và dứt khoát. "Trò xin nghỉ phép cũng không ít nhỉ. Có lẽ nghĩ bản thân quá giỏi rồi nên không cần đi học nữa sao?"
Lại Thiên bước ra khỏi hàng, đi đến trước võ đài, chắp tay cúi nhẹ hành lễ. "Thưa thầy, trò đúng là gặp một số sự cố ngoài ý muốn, nhưng đích thực là đã bế quan thăng cấp ạ."
"Ồ?" Triệu Khang nhướng mày, ánh mắt đánh giá của ông quét qua người Lại Thiên. "Đúng thực là trò đã thăng cấp. Rất ấn tượng. Hảo, nếu đã như vậy trò sẽ đánh trận đầu tiên. Có trò nào xung phong đối chiến với Lại Thiên không? Ta sẽ cộng điểm thành tích, cuối năm sẽ được hỗ trợ một phần tài nguyên không tồi đâu."
Lời của đạo sư vừa dứt, phía dưới lập tức xôn xao.
"Tên đó.. có phải là Lại Thiên mà trước đây ta hay trông thấy không? Tại sao trông hắn khác vậy?" một học viên thì thầm với người bên cạnh.
"Xung phong đối chiến với Luyện Khí hậu kỳ đỉnh phong? Có kẻ hỏng não mới làm điều đó," một người khác đáp lại.
"Tên đó rốt cuộc làm cách nào đột phá kinh người vậy? Nghe nói hắn chỉ là tên mồ côi làm lao động, nhập học miễn phí. Làm sao có tài nguyên để thăng cấp như thế chứ? Không lẽ là chủ tịch giả nghèo và cái kết.." một nhóm nữ sinh che miệng cười khúc khích.
Thấy không ai có ý định xung phong, đạo sư Triệu Khang đành phải nhìn vào danh sách rồi điểm chỉ. "Trò Tạ Bạch Tư, trận đầu tiên, mau chóng ra chuẩn bị."
Từ trong hàng ngũ, một thanh niên chậm rãi bước ra. Hắn mặc một bộ võ phục màu vàng đất, viền áo có thêu hình mãnh hổ. Đây chính là Tạ Bạch Tư, tu vi Luyện Khí trung kỳ đỉnh phong. Trùng hợp thay, hắn chính là một trong hai kẻ đã đi cùng Trần Phi để chặn đường Lại Thiên trên Linh Thỏ Đảo.
Nghe thấy tên mình bị gọi, mặt mày Tạ Bạch Tư lập tức tái đi. Hắn nhớ lại cảnh tượng Lại Thiên một mình đối mặt với ba người họ. Trong lòng hắn thầm hối hận, nếu lần trước không nghe lời Trần Phi lôi kéo, có lẽ hôm nay kết cục đã không thê thảm như vậy.
Tạ Bạch Tư bước lên võ đài, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh nhưng hai bàn tay đã đổ mồ hôi. Hắn và Lại Thiên đứng đối diện nhau, cách nhau khoảng mười trượng.
"Hai bên hành lễ," đạo sư Triệu Khang hô lớn.
Họ cùng chắp tay chào nhau. Trận đấu mở màn lúc nào cũng khiến không khí của buổi học trở nên hưng phấn hơn. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về hai người trên võ đài.
Lại Thiên thậm chí còn không nhớ mặt Tạ Bạch Tư. Đối với hắn, chuyện trên Linh Thú Đảo đã là quá khứ, hắn đã trải qua nhiều chuyện đáng phải quan tâm hơn. Có điều, hắn không nghĩ mình sẽ đánh hơn cấp đối với một tên Luyện Khí trung kỳ. Hắn chỉ muốn kết thúc trận đấu này một cách nhanh chóng.
"Bắt đầu!"
Ngay khi tiếng hô của đạo sư vừa dứt, Tạ Bạch Tư lập tức hành động. Hắn lấy ra một thanh đoản kiếm từ túi trữ vật. Thân kiếm sáng loáng, có khắc hình mây cuộn. Hắn vừa định vận linh lực, tạo ra một tư thế phòng thủ thì Lại Thiên ở phía đối diện đã vung côn phi tới, động tác cực nhanh và dứt khoác.
Họ Tạ hoảng loạng theo phản xạ thấy côn bổ dọc thì hắn đỡ ngang kiếm, nhưng kết quả là hắn không đỡ được mà lại dính một đòn đâm. Côn pháp quái lạ gì thế này.
Rắc! 2 khúc xương liên sườn gãy tiếng giòn tan
Chưa xong, Lại Thiên thân lách qua một bên múa một đòn côn điệu nghệ vòng từ trái qua nhằm vào bả vai đối phương.
Cụp! Một phát.
Rồi lại xoay người tung một gậy vào chân phải
Cạch!
Tên họ Tạ một tư thế đỡ nhưng lại trúng ba chiêu lần lượt gãy xương, trật khớp vai và đứt gân chân.
Cả người y mất thăng bằng, đổ nhào về phía trước.
Nhưng Lại Thiên không cho hắn cơ hội chạm đất. Thân hình hắn lách qua một bên, tay phải từ bỏ cây côn, nắm lại thành quyền rồi bồi thêm một cú chặt tay vào gáy của Tạ Bạch Tư.
"Phốc!"
Một âm thanh trầm đục vang lên. Tạ Bạch Tư chỉ kịp cảm thấy một cơn đau nhói sau gáy, hai mắt tối sầm lại rồi bất tỉnh ngay lập tức.
Mọi chuyện chỉ diễn ra trong vỏn vẹn năm giây. Động tác của Lại Thiên dừng lại đột ngột, cây trường côn vừa rơi xuống đã được hắn bắt lấy gọn gàng. Cùng lúc đó, cơ thể mềm nhũn của Tạ Bạch Tư mới ngã "phập" xuống mặt võ đài, không còn chút phản ứng nào.
Toàn bộ võ trường im bặt. Ai nấy đều ngơ ngác. Ngay cả những học viên Luyện Khí hậu kỳ cũng phải há hốc mồm.
Lại Thiên nheo mày, răng khẽ cắn vào một bên môi. "Hỏng rồi," hắn thầm nghĩ. "Ra tay có hơi nặng. Vốn chỉ định dùng năm phần lực, không ngờ phòng thủ của hắn lại kém như vậy."
Trên đài cao, đạo sư Triệu Khang cũng sững sốt. Một bên cắn chặt răng, trán ông ta lấm tấm mồ hôi. "Nhìn là biết tên tiểu tử này lợi hại nên mới bốc đại một tên trung kỳ đỉnh phong để xem thử. Ai ngờ nó ra đòn như vậy.. sao mà đỡ được."
Ông ho khan một tiếng để lấy lại sự uy nghiêm. "Ừ.. hừm.. E hèm.. Trận đấu kết thúc. Lại Thiên thắng!"
"Cái gì cơ? Kết thúc rồi sao?" một học viên nam đứng ở hàng ghế đầu dụi mắt chỉ chỉ, không tin vào những gì mình vừa thấy. "Thật hay đùa vậy?"
Ở một góc khác, một tiểu nữ mặc bộ võ phục màu hồng nhạt quay sang người bạn bên cạnh. Nàng có bím tóc đuôi sam, gương mặt tròn trịa dễ thương. "Sư muội, ngươi có nhìn thấy gì không vậy? Sao ta vừa thấy hai người họ chạm mặt thì tên họ Tạ kia đã ngã lăn ra rồi? Không lẽ tên họ Lại kia thuê người diễn kịch?"
Cô bạn sư muội bĩu môi, khoanh tay trước ngực. "Chắc là vậy rồi sư tỷ ạ. Hứ, tưởng có gì hay ho, hóa ra chỉ là xem diễn xiếc. Chán thật!"
Trong khi đó, ở một khu vực dành cho những học viên có tu vi cao hơn, không khí lại khác hẳn. Mấy người Luyện Khí hậu kỳ, những người thường ngày luôn tỏ ra kiêu ngạo, lúc này lại nhìn nhau với vẻ mặt nghiêm trọng.
Một người trong số đó cười khổ, gãi gãi sau gáy. "May mà lúc nãy không phải ta xung phong. Nếu không, người nằm đó chắc là ta rồi, mất mặt chết."
"Đúng vậy, đúng vậy," một người khác ngồi cạnh gật đầu hưởng ứng, giọng nói có chút nhẹ nhõm. "Tốc độ và sức mạnh của cú đánh đó.. không phải trò đùa đâu."