Lượt xem của khách bị giới hạn

[Trọng sinh] Âm Mưu Và Tình Yêu - Xuân Phúc

[Trọng sinh] Âm Mưu Và Tình Yêu - Xuân Phúc

Xuân Phúc

Tác giả
Tham gia
17/9/20
Bài viết
50
Điểm cảm xúc
83
Điểm
18
Image_1632639355194.png

Tên Truyện: Âm Mưu Và Tình Yêu.
Tác giả: Xuân Phúc.
Thể loại: Trọng sinh, hiện đại.
Rating: Không dành cho trẻ dưới 13 tuổi.
Tình trạng: Đang tiến hành.
Số chương: ?
Link thảo luận:
Vào đây.
Văn án: Một cô dâu mới được gả vào nhà Buldela, cuộc sống những tưởng một bước lên tiên, nhưng phía sau tấm màn hào nhoáng kia lại ẩn chứa bao bí mật của gia đình danh giá nhất Ấn Độ.

Lưu ý: Truyện lấy đề tài siêu nhiên, ma thuật huyền bí và HOÀN TOÀN chưa được khoa học chứng minh là có thật, cũng như truyện chỉ mang TÍNH GIẢI TRÍ chứ không nhằm mục đích rao giảng, độc giả nên cân nhắc không nên làm hay nghe theo.
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:

Xuân Phúc

Tác giả
Tham gia
17/9/20
Bài viết
50
Điểm cảm xúc
83
Điểm
18
Tập 1
Cảnh 1.
Trước một dinh thự bỏ hoang. Đêm.

Một chiếc ô tô dừng lại bên một gốc cây. Shera bực bội bước xuống xe.


Shera (càu nhàu): Lại nữa sao? Làn thứ hai trong ngày rồi đó bác tài à!

Bác tài (loay hoay): Hình như... nó bị hỏng nặng rồi thưa cô!

Shera (quay đi): Tôi không biét bằng cách nào, nhưng ông hãy sửa nó nhanh lên đi, tôi không muốn bị trễ trong lễ đính hôn với Rajbir đâu!

Bác tài (cúi đầu): Dạ!

Shera lấy điện thoại ra gọi cho ai đó, nhưng nó đã hết pin từ bao giờ. Cô bực dọc nhét nó lại vào túi xách.

Shera (kêu cứu): Á... á... á! Bác... tài... cứu tôi...

Từ trong bụi cây, hai tên áo đen lao ra đánh túi bụi vào gã bác tài. Đoạn, chúng ra hiệu cho cô gái sau lưng Shera lôi cô đi.

Cảnh 2.


Nhà kho cũ. Đêm.

Bọn người trói Shera trên một chiếc ghế, cô gái kia chậm rãi tháo miếng băng dính trên miệng Shera ra, cười đắc ý.


Cô gái (nâng nhẹ cằm Shera): Thật là một cô dâu xinh đẹp! Nhưng tiếc là cô không xứng với anh ấy đâu, một chút cũng không!

Shera (trừng mắt): Ý cô là sao!? Cô muốn gì ở tôi? À, hay là cô cũng như bao cô gái thèm khác anh Rajbir đến mức...

Thình lình, cô gái kia tát mạnh vào mặt Shera.

Cô gái (bóp cổ Shera): Tôi không thèm khát anh ta, nhưng anh ta thì sẽ thèm khát tình yêu của tôi! Hiểu chứ?!

Shera (hạ giọng): Tôi không biết cô là ai và tại sao cô lại quen biết chồng sắp cưới của tôi, nhưng xin cô, hãy thả tôi ra đi mà!

Cô gái (búng tay): Các anh biết phải làm gì chứ?

Tên đàn em (kính cẩn): Dạ, cô chủ không cần phải lo, chúng tôi sẽ không để lại bất kỳ dấu vết nào hết!

Cô gái không đáp, lẳng lặng khóa cửa nhà kho lại.

Cảnh 3.

Nhà Buldela - Đại sảnh. Ngày.

Bà Satos (sốt ruột nhìn ra cửa): Kì lạ, sao một đêm rồi vẫn không thấy tăm hơi của Shera vậy chứ!

Bà Kamla (cất chiếc điện thoại vê chỗ cũ): Mẹ à, bên nhà gái cũng có nói họ không tìm thấy Shera ở đâu hết!

Đột nhiên, Rajbir thất thần bước vào nhà.

Bà Satos (lo lắng): Rajbir con à, sao rồi, đã tìm thấy con bé Shera chưa?

Rajbir (lạnh nhạt): Con cần nghỉ ngơi một lát, nội à!

Bà Kamla (nắm lấy tay Rajbir): Đã xảy ra chuyện gì rồi hả con?

Rajbir (mếu máo): Cảnh sát... Cảnh sát nói rằng...

Bà Satos (chau mày): Cảnh sát đã nói gì, có phải là họ đã tìm thấy Shera rồi không?

Rajbir (nấc nghẹn): Cảnh sát nói đã tìm thấy xác của Shera dưới đáy vực, họ còn nói có lẽ do tên tài xế nhất thời giở trò đồi bại nên cả hai giằng co với nhau, cuối cùng khiến chiếc xe lao xuống vực sâu...

Cả ba người chết lặng, một cơn gió thổi vụt qua làm tấm ảnh gia đình lồng kính trên tường lung lay rồi rơi xuống đất. Máu đỏ tươi chảy ra từ trong đống thủy tinh vỡ vụn.
 

Xuân Phúc

Tác giả
Tham gia
17/9/20
Bài viết
50
Điểm cảm xúc
83
Điểm
18
Tập 2
Cảnh 1.

Nội. Dinh thự bỏ hoang. Ngày.

Một cô gái trẻ bước vào trong, ra hiệu cho đám đàn em đứng bên ngoài.


Cô gái (sờ lên tường): Đã hai mươi mấy năm rồi từ khi bi kịch ngày hôm đó, toà dinh thự này thì bị bỏ hoang, cũ nát, nhưng mối thù trong con vẫn luôn sôi sục!

Từ trong bức tường vọng ra một giọng nói khàn đặc.

Giọng nói (hài lòng): Mẹ biết, con gái của mẹ, con đã làm rất tốt khi giết chết cô con dâu tương lai của cái gia đình thối nát đó! Mẹ rất tự hào về con! Nhưng nếu muốn chiến thắng trong cuộc đối đầu này thì con cần phải làm nhiều hơn thế, đây chỉ mới là khởi đầu, mẹ đã nhìn thấy được kẻ sẽ chống lại con sau này, và mẹ cũng sẽ không để cho cô ta sống sót!

Cô gái (chau mày): Nhưng mẹ ác, mẹ có thể sao, mẹ đang bị chôn chặt trong bức tường này, bọn họ đã trói mẹ lại và sau đó đổ xi măng lên người mẹ cho đến chết, mẹ quên rồi sao?

Giọng nói (phẫn nộ): Không! Không, con gái yêu của mẹ, mẹ sẽ không thể nào quên được cái cảm giác lúc họ quẳng mẹ xuống cái hố đó và đổ xi măng lên cơ thể của mẹ, rồi bọn người độc ác đó lại nhẫn tâm xây một bức tường lên trên đó... Có thể mẹ đã chết, nhưng một con quỷ thì sẽ không bao giờ chết, chính bọn họ đã biến mẹ thành một con ác quỷ!

Cô gái: Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ giải thoát cho mẹ, con sẽ lấy chiếc chìa khoá để mở cánh cửa trên bức tường, và con sẽ phá huỷ lớp xi măng đang giam cầm mẹ bên trong căn phòng phía sau cánh của này, con sẽ làm tất cả để giải thoát cho mẹ!

Cô gái lau đi nước mắt, đi thẳng ra khỏi toà dinh thự.

[Ba tháng sau

Cảnh 2.


Ngoại. Thành phố Mumbai. Ngày.

Brinda bước xuống xe, cô vươn vai mấy cái.


Brinda (hít sâu): Tôi yêu cái bầu không khí này! Tính ra cũng đã gần ba mươi năm rồi mình chưa quay về Ấn Độ từ khi cùng gia đình chuyển sang Mỹ Định cư. Nơi này thật sự đã thay đổi rất nhiều!

Brinda đã lấy điện thoại ra gọi cho ai đó, nhưng lại không ai nghe máy.

Brinda (chau mày): Sao anh ấy lại không nghe máy chứ!? Thôi vậy, mình sẽ tự bắt xe đến đó!

Cảnh 3.

Nội. Nhà Buldela - Phòng Khách. Ngày.

Bà Kamla đang uống dỡ tách trà thì Brinda đẩy cửa bước vào trong.


Bà Kamla (mừng rỡ): Rajbir! Mẹ à! Xem ai tới thăm chúng ta đây này!

Rajbir (chạy xuống cầu thang): Brinda! Sao em không báo cho anh đến đón, bay từ Mỹ về cũng đủ mệt rồi mà!?

Brinda (mắng yêu): Em đã gọi cho anh cháy máy luôn mà anh có thèm nghe đâu!

Kanchan vừa định bước xuống cầu thang thì nhìn thấy trên bậc thang có thứ gì đó vừa xanh lại vừa đỏ, cô liền khom xuống nhặt nó lên.

Kanchan (nhíu mày): Gì? Đây là một nửa quả chanh mà! Ai lại để nó ở đây chứ? Lại còn bôi chu sa lên nữa!

Bà Kamla (gọi to): Kanchan! Mau phụ chị Brinda mang đồ lên phòng đi con!

Kanchan (cuống quýt, đánh rơi quả chanh): A... Dạ, mẹ!

Brinda (xua tay): Ôi không cần đâu bác à, thật ra con có một căn nhà ở gần đây, con sẽ qua đó ngay thôi mà...

Bà Kamla (nắm tay Brinda): Con chứ ở đây! Phòng cho khách đã dọn xong rồi, chỉ chờ con vào thôi! Dù sao thì căn biệt thự này cũng từng là của gia đình nhà con mà!

Bất thình lình, Kanchan thét lên rồi trượt chân ngã lăn xuống cầu thang, máu tươi tức khắc nhuộm đỏ sàn nhà.
 
Sửa lần cuối:

Xuân Phúc

Tác giả
Tham gia
17/9/20
Bài viết
50
Điểm cảm xúc
83
Điểm
18
Tập 3
Cảnh 1.

Nội. Bệnh viện Thành phố - Phòng bệnh. Ngày.

Một nữ y tá bước vào, lấy trong túi ra một con dao.

Cô ta toan đâm xuống thì Kanchan tỉnh lại, đỡ con dao trên tay nữ y tá.

Cả hai giằng co, Kanchan không may đẩy cô gái kia ngã xuống cửa sổ.

Một đàn quạ bay lên.

Kanchan chạy ra ngoài, nhưng không có ai, một bàn tay thò ra từ trong bức tường, lôi cô vào trong.


Cảnh 2.

Nội. Nhà Buldela - Phòng khách. Ngày.

Bà Kamla (lo lắng): Rajbir à, mẹ ổn mà, mẹ phải tới bệnh viện với chị Kanchan của con! Không biết con bé có sợ không nữa, lúc nhỏ nó rất sợ bệnh viện!

Rajbir (ngăn lại): Không sao đâu mà mẹ, còn có con mà! Mẹ cứ ở nhà đi!

Brinda (đưa sữa cho bà Kamala): Bác ngồi xuống uống chút sữa đi, sáng giờ bác chưa ăn gì hết đó!

Bà Kamla (do dự ngồi xuống): Nhưng mà, Rajbir à, con nhớ phải gọi cho mẹ đó!

Rajbir chỉ gật đầu rồi lấy chìa khoá bước ra cửa.

Qua bụi cây, một đôi mắt nhìn anh chằm chằm, đoạn, vươn tay ném ra một xâu chanh vàng và ớt đỏ.

Rajbir khởi động xe, cán qua xâu chanh và ớt trên mặt đất.

Cảnh 3.

Nội. Dinh thự cổ. Ngày.

Trên mặt đất trước bức tường có cánh cửa màu đen có một đàn lễ quay quanh một đống lửa, một cô gái đang cho thứ bột trắng vào trong đám lửa, miệng lầm rầm niệm chú.

Cô ta bỏ một nhúm tóc vào trong hình nhân vải rồi may nó lại, nhoẻn miệng cười, đoạn đặt hình nhân vào trong một chiếc xe ô tô bằng đất sét.


Cô gái: Rajbir Buldela, đến lúc anh phải trả món nợ mà gia đình anh nợ mẹ con tôi rồi! (Nhìn lên cánh cửa) Mẹ! Con sẽ dùng máu của người trong gia đình đó tưới lên mộ của mẹ! Con hứa đó!

Cảnh 4.

Ngoại. Thành phố Mumbai - Đường đến bệnh viện. Ngày.

Rajbir lái xe đâm đầu vào một gốc cây lớn.

Anh bước xuống xe, đi bộ về phía đường vắng.


Rajbir: Cô ấy đang chờ mình!

Cảnh 5.

Nội. Dinh thự cổ. Ngày.

Cô gái dùng tay đập nát chiếc ô tô bằng đất sét đã khô.

Cô ta đưa tay dẫn hình nhân đi về phía mình.


Cảnh 6.

Ngoại. Ngoại ô thành phố Mumbai. Ngày.

Rajbir đi về phía rừng cây.

Anh đến trước một dinh thự bỏ hoang màu trắng.

Anh đẩy cửa bước vào.

Bên trong có một cô gái trẻ ăn mặc hở hang đang vẫy tay mời gọi.


Cô gái (thì thầm): Anh có mệt hay không? Đến đây ngồi với em đi! (Nhìn về phía đàn lễ)

Rajbir (gật đầu): Được!

Cô gái (vuốt nhẹ lên mặt Rajbir): Đẹp! Một chàng trai rất đẹp!

Rajbir (vuốt tóc cô gái một cách máy móc): Cô cũng vậy!

Cô gái (cởi cúc áo Rajbir): Tiếc là anh không phải kiểu con trai tôi thích! Và, sau đêm nay, cho dù có lục tung cả Ấn Độ lên thì gia đình Buldela cũng sẽ không bao giờ có thể nhìn thấy anh nữa đâu!

Cảnh 7.

Nội. Nhà Buldela - Phòng khách. Ngày.

Bà Kamla hết đứng rồi lại ngồi, Brinda liền diều bà lên phòng nghỉ ngơi.


Bà Kamla (sốt ruột): Tại sao Rajbir tới h này vẫn chưa về chứ!

Bà Satos (nắm tay bà Kamla): Sẽ không sao đâu, Rajbir nhà chúng ta sẽ không bị gì đâu chắc là nó có việc đột suất thôi!

Brinda (nhỏ nhẹ): Bây giờ con sẽ đưa bác lên phòng nghỉ rồi đi tìm Rajbir, ha? Bác cứ yên tâm!

Bà Satos (xua tay): Con cứ để bà lo, giờ con đi nhanh đi không lát nữa trời tối đó!

Brinda gật đầu rồi đi ra cửa, tiện tay lấy điện thoại ra gọi cho Rajbir.
 
Sửa lần cuối:
Top