Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Anh có ngoảnh lại nhìn em không? - East

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Anh có ngoảnh lại nhìn em không? - East

Andrea

clair de lune
Tham gia
8/4/19
Bài viết
31
Điểm cảm xúc
681
Điểm
83
Anh có ngoảnh lại nhìn em không?

Tác giả: East
Thể loại: Tản văn
Tình trạng: Đã hoàn thành
Thể loại: Tản văn
Nguồn: cuumotsach.com



AHRsEs9.png
 

Andrea

clair de lune
Tham gia
8/4/19
Bài viết
31
Điểm cảm xúc
681
Điểm
83
Mùa hè năm mười bảy, em gặp được người

Chưa từng gặp, nhưng người tốt lắm, người đến vào lúc em cảm thấy cô đơn, vì thế mà em trót đánh mất tim mình.

Nói chuyện với người, em hiểu thêm một chút gì đó về người, vậy là tình cảm của em bắt đầu chớm nở khi mỗi tối người nhắn tin với em, nói đủ thứ đến tận ba giờ sáng. Liệu bây giờ người có nhớ không?

Em đã dặn tim mình thích thôi, đừng thích quá nhưng mà hình như nó không nghe theo em, mỗi ngày trôi qua, tình cảm của em nó cứ lớn dần lên. Và khi em phát hiện ra thì nó đã lún sâu không còn đường lùi.

***

Mùa thu năm mười bảy, em tỏ tình với người
Em tỏ tình...

Người không tin vào tình cảm ấy của em. Em đã mất ba tháng để xác định rõ thứ tình cảm em dành cho người là thích hay chỉ là cảm nắng.

Và rồi người cũng vu vơ nói thích em. Nói thật, hạnh phúc lắm người ạ. Người chẳng biết em đã vui đến mức nào, suốt ngày cứ tủm tỉm cười, trong đầu óc cứ xoay quanh về người, về câu nói ấy.

Nhưng việc bắt đầu thích một người cũng là bắt đầu việc đau buồn vì một người. Người làm em buồn, không phải là người đầu tiên em thích nên cũng không phải là người đầu tiên làm em buồn. Nhưng mà lại là người đầu tiên làm em khóc. Em đã khóc vì người. Những giọt nước mắt đó, người một chút cũng không biết.

Khóc khi nghĩ đến việc phải từ bỏ người.

Khóc vì người vô tâm với em.

Khóc vì nhớ người...

Khóc vì một người mà em chưa gặp bao giờ.

Em điên quá, người nhỉ?

***

Mùa đông năm mười bảy, em tặng quà cho người

Lần đầu tiên em đi mua quà gửi qua bưu điện tặng người. Cảm giác khi mua quà, em cảm thấy hưng phấn trong lòng, chỉ cần nghĩ khi người nhận được quà Giáng Sinh của em là em lại vui vẻ.

Lần đầu tiên trong suốt mười bảy năm qua, em bước chân vào bưu điện gửi đồ, cũng là vì người.

Khi người nhận được, em đã rất vui vì người cũng thích món quà ấy.

***

Mùa xuân năm mười tám, người biến mất khỏi em
Cảm giác khi người đột nhiên biến mất, nó trống rỗng người ạ. Trống trải đến đáng sợ.

Em đã quen với cuộc sống có người, hàng ngày online là sẽ thấy nút xanh của người, xem những bài viết mới của người. Ấy vậy mà người lại nỡ biến mất.

Em lại khóc, mỗi tối em lại vì nhớ người mà khóc, khóc rồi ngủ. Cứ thế lặp lại, em không nói, người chẳng biết.

Khi trước, em thức khuya vì chờ tin nhắn của người, người phải đi làm về muộn, nên em cũng thức chờ người. Nhưng chưa bao giờ người vì thấy em thức khuya mà inbox nhắc em ngủ sớm, người chưa từng, vậy mà em lại cứ ngày qua ngày chờ mong. Khi người đi rồi, em từ bỏ thói quen thức khuya, vì em biết nếu thức em sẽ khóc vì nhớ người. Vậy thì em ngủ sớm một chút, sẽ không khóc vì nhớ người nữa. Thời gian có lẽ sẽ làm nhạt nhòa mọi thứ, kể cả tình cảm này của em.

Mạng ảo là thế, chỉ cần chặn facebook, zalo, số điện thoại là cắt đứt mọi thứ người nhỉ? Chính vì thế mà người không tin vào tình yêu qua mạng, và rồi người chọn rời bỏ em.

Hai tháng người rời bỏ em, em đã quen dần với cuộc sống không có người, nhưng mà đâu đó trong em vẫn là một khoảng trống dành cho người. Không có người, em vẫn có thể sống tiếp qua ngày nhưng nó không hoàn thiện, có lẽ có người, em sẽ sống tốt hơn.

Và em đã níu kéo người... Kìm nén sau hai tháng, em đã níu người lại. Người quay trở lại, cảm giác đó lạ lắm, em không biết đó là gì, cũng không biết miêu tả thế nào cho đúng.

Một câu "Anh còn đợi em" của người làm em hạnh phúc vỡ òa.

Nhưng mà... người hình như lại lạnh nhạt với em như trước... Em lại buồn. Người cứ thích làm em buồn như thế.

Nhưng em vẫn mặt dày inbox cho người, chắc người thấy phiền lắm. Nhưng em thích người nhiều đến thế, người bảo em phải làm sao?

***

Mùa hè năm mười tám, liệu em có thể gặp người?
Còn hai tháng nữa là hè tới rồi, cũng là lúc tròn một năm em thích người, liệu em có thể gặp người?

Chờ đợi suốt một năm, cố gắng suốt một năm cũng chỉ vì muốn gặp người... Người liệu có muốn gặp em không? Có muốn gặp đứa con gái suốt ngày inbox làm phiền người, lâu lâu lại nổi cơn sến súa, bày đặt chơi trò giận hờn với người?

Một năm qua, người có bao giờ nhớ tới em và muốn gặp em không?

Có lúc nào người thật sự thích em chưa? Và người có chắc rằng đó là thích em chứ không phải là cảm động?

***

Người là người đầu tiên em thích lâu như thế... Bạn bè trách em sao lại vì một người như người mà lại thành thế này. Nhưng mà, em chỉ biết mỉm cười, họ đâu phải em, họ đâu biết tình cảm em dành cho người nó như thế nào, họ cũng đâu có nếm được nỗi buồn nỗi đau em phải chịu đựng?


26/04/2018

Em thật lòng thích người, chàng trai tháng bảy ạ.
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:

Andrea

clair de lune
Tham gia
8/4/19
Bài viết
31
Điểm cảm xúc
681
Điểm
83
Mùa hè năm mười tám, em lựa chọn từ bỏ người em yêu
Người có biết việc lựa chọn từ bỏ một người mình yêu nó đau đến mức nào không? Cố gắng mỗi ngày sống thật tốt, thật vui vẻ. Em đã cố gắng mỉm cười mỗi ngày, nhưng đâu đó trong em vẫn cảm thấy trống rỗng.

Nỗi đau mà em chỉ có thể tự mình gặm nhấm. Mỗi ngày em đều khiến bản thân bận rộn một chút, như vậy em mới không nhớ đến người nữa. Đêm đến không ngủ được em sẽ tự mình học bài... Không phải suy nghĩ lung tung rồi khóc sưng cả mắt như trước nữa.

Sắp tới sinh nhật người rồi... Em mua tặng người một đôi giày. Em nghe người ta bảo hai người yêu nhau nếu tặng nhau giày thì sẽ chia xa... Nhưng mà em và người có là gì của nhau đâu nhỉ? Nếu có tặng hay không thì vốn dĩ chúng ta cũng chẳng thể ở bên cạnh nhau.

Người của những ngày qua sống có tốt không?

Có lẽ người sống rất tốt mà...

Người ta thường nói, biết ít thôi nếu biết quá nhiều thứ không cần biết sẽ đau lòng đấy. Vậy mà em luôn cố chấp muốn biết những thứ không cần biết ấy. Thứ em nhận lại đó là những lần đổ vỡ và những tổn thương.

Người không sai, là do em cố chấp mà thôi.

Người không yêu em, em không trách.

Người chưa từng hứa hẹn với em điều gì cả... Cho nên người không cần phải bận tâm nhiều về em...

Em luôn ổn với cuộc sống mình đang có. Thật sự, em ổn. Chỉ là có những thứ em muốn lấy lại cũng chẳng thể lấy lại được nữa rồi.

Có lẽ bây giờ em chẳng muốn yêu thêm một ai. Có thể rằng việc yêu người đã khiến em mệt mỏi, em lười phải đi tìm kiếm thêm một mối quan hệ mới, lười để bắt đầu một mối quan hệ mới, cũng chẳng muốn mở lòng cho bất kì ai... Em luôn là đứa cố chấp như thế. Cũng giống như khi viết một bài văn, khi đã viết đến phần kết bài thì bị cô giáo xé mất và yêu cầu viết lại. Chữ vẫn còn trong tâm trí đấy, nhưng đã chẳng muốn viết nữa. Em của lúc này chính là như thế đấy.

Em của những ngày này, không có người, rất nhẹ nhàng.

Không còn những đêm trằn trọc chờ đợi tin nhắn của người.

Không còn phải đắn đo, dằn xéo lòng mình giữa việc nên hay không nên inbox.

Không còn mỗi ngày thức dậy là xem người có online hay không.

Không còn những giận hờn vu vơ do bản thân tự tạo ra.

Không còn mãi đăng story cho một mình người xem nữa.

Tất cả... đã không còn nữa...

Em giờ đây rất nhẹ nhàng và bình thản.

Em biết có những thứ không thể nào miễn cưỡng ép buộc, ví như rằng tình cảm của người... Em đâu thể ép buộc một người không yêu mình phải yêu mình, người nhỉ?

Trả lại cho người cuộc sống của người đấy, em không chen vào nữa.

Và nếu sau này người có gặp được một cô gái khiến người yêu và muốn ở bên cô ấy. Người hãy giữ cô ấy lại người nhé. Cũng đừng tự ti về bản thân, nếu người cố gắng, em tin chắc người sẽ vươn xa hơn nữa. Đời người tuy không dài, nhưng cũng đủ để người vực lại chính mình.

Chúc người có một cuộc sống mà người mong muốn.

09/06/2018
Tạm biệt...
em của những ngày yêu anh...
Cô gái tháng tám và chàng trai tháng bảy.

 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:

Andrea

clair de lune
Tham gia
8/4/19
Bài viết
31
Điểm cảm xúc
681
Điểm
83
Mùa thu năm mười tám, em đã gặp người
Cảm xúc hai lần gặp người, em vẫn luôn hồi hộp, trông chờ.

Thật ra, người rất giỏi làm cho người ta đang chìm đắm trong hạnh phúc rồi đạp họ xuống tận cùng của nỗi đau.

Đã nhiều lần người đối xử với em như thế, nhưng em lại luôn bước vào vết xe đỗ của bản thân.

Kết quả là em toàn thân thuơng tích, người ạ.



Mùa đông năm mười tám, em mất niềm tin vào tình yêu

"Em đừng làm phiền anh nữa được không?"

Em biết ngôn từ có thể gây ra thuơng tích cho người khác. Nhưng lần này, em phải cảm ơn người đã cho em được trải nghiệm thế nào là ngôn từ bóp nghẹn con tim.

Chỉ một câu nói, em sụp đổ hoàn toàn.

Đứng trước mặt bạn bè, em cười nhạt tỏ vẻ chẳng sao cả. Nhưng chỉ có em mới biết, câu nói đó đã đả kích em như thế nào, ám ảnh em ra sao...

Tình cảm của em, làm phiền người. Ngại thật, vậy mà em không biết. Em xin lỗi vì đã làm phiền người lâu như thế.

Từ đó, em chỉ có thể ở đằng xa dõi theo người, không còn làm phiền, đả động đến cuộc sống của người một lần nào nữa.

Cũng từ lúc đó, em đã giấu mọi người, tiếp tục thích người theo một cách lặng thầm. Đôi khi đọc được vài bài đăng đúng tâm trạng, chỉ biết cười nhạt rồi thôi. Biết sao được? Em đâu thể làm phiền người thêm nữa?

Đôi lúc sẽ vì quá nhớ người, lôi những kỉ niệm cũ kĩ giữa em và người rồi bật khóc để giải tỏa mọi thứ. Sau đó lại xem như chẳng có gì, tiếp tục yêu người theo một cách ngu ngốc.

Người có biết? Ai cũng trách em sao phải như thế, em nghe em hiểu nhưng chỉ có thể nghe và tiếp thu chứ không thể thực hiện. Họ bảo em quên người đi, đâu phải em không muốn quên? Chỉ là em không biết làm cách nào để quên khi mà mỗi ngày em đều nhớ đến người một cách đáng thuơng.

Mỗi ngày theo dõi trang cá nhân của người, cảm nhận người sống thật tốt. Em chỉ biết chấp nhận rằng không phải em còn vấn vương người thì người cũng sẽ như thế với em. Đời mà.


Mùa xuân năm mười chín, em sẽ quên được người chứ?
Người đã tồn tại trong tim em xuyên suốt từ năm em mười bảy cho đến mười tám, và sắp tới là mười chín. Liệu lúc đó, em sẽ quên được người và tìm cho mình một người thực sự yêu em chứ? Hay vẫn cứ luẩn quẩn trong cái hố sâu tình yêu với người?

Em mệt rồi, em chỉ muốn quên người thôi. Cho nên chỉ hi vọng lúc đó, khi ai đó nhắc đến tên người, khi nhớ đến những kỉ niệm với người, em có thể cười nhẹ nhàng và tự hào nói rằng, quên rồi không còn đau nữa.


20/12/2018

Yêu anh là điều em không thể ngờ.
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:

Andrea

clair de lune
Tham gia
8/4/19
Bài viết
31
Điểm cảm xúc
681
Điểm
83
Mùa hè năm mười chín, em lại vì người mà tổn thương...

Gần sáu tháng không liên lạc, nói bản thân đã quên người thì chưa đúng vì thi thoảng em vẫn tìm vào wall của người mà đọc... Nhưng ít ra, em cũng đã quen dần, không quá đau lòng vì người...

Em và người kết bạn lại với nhau, dù không phải em cố ý mà là sự vô tình của đứa bạn nhưng khi thấy thông báo từ người, tim em lại loạn lên. Hóa ra, em vẫn vì người mà loạn nhịp. Và rồi dù tỏ ra bình thản, nhưng mỗi ngày mỗi ngày em đều chờ tin nhắn từ người... Em chờ cho đến lúc bản thân dần mất hết kiên nhẫn...

Thật ra, em không nhắn tin là vì em sợ mình làm phiền người. Vì người từng bảo em thế... Câu nói đó luôn xoáy vào tim em.


Vậy mà khi bản thân không còn trông mong gì, người lại nhắn cho em... Chắc người không biết, tim em chệch nhịp, một lần nữa lại đập mạnh. Cảm xúc hỗn loạn, vừa hạnh phúc vừa e dè với cả thấp thỏm.

Người đâu biết em tỏ ra lạnh nhạt như thế nhưng bên trong lại loạn xạ cả lên. Em cố gắng nói câu súc tích nhất, để tỏ ra ngầu một chút, để tỏ ra rằng bản thân không còn như trước... Nhưng tin nhắn của người khiến em mất ngủ cả đêm, cả ngày đó em chẳng thể ăn uống gì chỉ hi vọng thời gian trôi nhanh để gặp người.

Bạn bè em ai cũng ngăn em không được gặp người... Chúng nó bảo "Rồi người cũng sẽ lại đá em sang một góc nữa thôi." Nhưng em một mực muốn đi, đi để biết người sẽ nói gì... Nhưng mà, có phải gặp lại người là sai rồi không?

Ngồi sau xe của người, tim em đập mạnh, muốn nói rất nhiều nhưng chẳng biết bắt đầu thế nào... Muốn hỏi về cuộc sống người ra sao, học hành như nào... Nhưng em lại im lặng... vì em sợ nói nhiều quá lại hóa phiền.

Người hẹn cả bạn của người đi chung... Em không biết em đi chung là với danh phận gì? Người yêu? Bạn bè? Cả hai đều không phải... Em không hiểu ý của người là gì...

Lại lần nữa, em gây sự với người, người chọn cách im lặng...

Luôn là thế này, sự im lặng của người giết chết mối quan hệ này.

Em lại lần nữa khóc vì nhớ người...

Em lại điên rồ muốn làm hòa với người... Nhưng đúng là em điên rồi mới làm thế. Lần này, em đã nhận ra rất nhiều rồi...

Em nhận ra mình không quan trọng với người đến thế.

Em nhận ra người không thích em như em từng nghĩ.

Em nhận ra...

Không ảo tưởng vị trí của bản thân, như vậy sẽ nhẹ nhàng hơn...

Hai năm, em vẫn chưa quên được người.

Người chỉ em cách để quên người với, chỉ em cách có thể thản nhiên như người đối với em ấy...


07/04/2019

Em, thích anh là sai sao?
Em ước bản thân chưa từng gặp anh, cũng như chưa từng thích anh...

 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top