Lượt xem của khách bị giới hạn

[Tản văn] Bất hối - Wei

[Tản văn] Bất hối - Wei
Tham gia
15/4/19
Bài viết
49
Điểm cảm xúc
185
Điểm
33
Bất Hối - Wei (Gió)
Thể loại: Bách hợp, cổ đại, hiện đại, ngược nhẹ
90166aa83797ee045d3a933059da8705.jpg

Ta hỏi người yêu là gì mà khiến bao người bi lụy vì nó.
Ta hỏi người thương là chi mà bao người đắm say
Lại hỏi người yêu có mùi vị như thế nào.
Người chỉ nói rằng: Yêu là cả đời nhớ nhung, cả đời đau khổ nhưng chỉ cần gặp đúng người thì dù đau khổ bao nhiêu cũng tuyệt không hối hận.
 
Sửa lần cuối:
Tham gia
15/4/19
Bài viết
49
Điểm cảm xúc
185
Điểm
33
Tác phẩm: Bất hối
IMG_20180709_104810.jpg

Ta gọi Tử Vân, vị trưởng công chúa cao quý nhất của Sở quốc.

Triều Dương công chúa.

Từ trước đến nay người hoàng tộc vốn không có tình, a dua cũng chỉ lợi dụng nhau mà sống. Ta cũng như vậy, để đạt đến địa vị như ngày hôm nay ta không biết mình đã giẫm lên xác bao nhiêu người rồi. Dù vậy ta vẫn chưa một lần hối hận.

Ta vốn cô độc, bởi vì ta không thể tin một ai khác ngoài bản thân ta. Ngay cả phụ hoàng, cả mẫu hậu ta cũng không thể tin chứ đừng nói chi là đám hoàng huynh hoàng muội trong cung. Nếu như tin bọn họ, có lẽ giờ này nơi ta đang ở chẳng phải Tường Vân cung nữa mà là một nơi khác cơ...nơi nào nhỉ?? À có lẽ là lãnh cung... phải không nhỉ? Hay là đại lao... hoặc pháp trường??

Chính vì như thế nơi hậu cung này không có tình thân. Và ta thì cô độc.

Không sao cả. Ta thích như vậy... cô độc cũng hay. Ta có thể xuống tay với bất kì ai cản đường ta mà không một chút chần chừ, không một lần hối hận... kể cả mẫu hậu của ta.

Vị hoàng muội Tử La của ta từng nói ta lãnh đạm vô tình, nói ta khó tiếp xúc, nói ta tâm ngoan thủ lạt, nói ta không xứng làm vị công chúa cao quý nhất Sở quốc. Ta không cao quý nhất sao? Vị muội muội đáng yêu của ta ơi, muội nghĩ muội cao quý hơn ta sao? Đừng chọc ta nổi giận hậu quả rất nghiêm trọng đó. Vài ngày sau đó tin tức Tử La công chúa bị bắt gian với nhị phò mã được lan rộng khắp Sở quốc. Tử La được ban chết vì làm nhục tôn nghiêm hoàng thất. Trước lúc ra đi muội ấy nhìn ta, ánh mắt đó phải nói sao nhỉ?... ưm... là bất lực tuyệt vọng hay lại là oán trách?

Chắc là oán ta rồi. Oán vị tỷ tỷ này quá tàn độc, cả muội muội ruột thịt của mình cũng không tha. Muội ấy từng nói

"Hạ Tử Vân sau này tỷ sẽ hối hận."

Ta chỉ biết cười nhạt. Hối hận? Sẽ có sao?

Ta sẽ không hối hận. Ta tin là vậy.

~~*☆*~~
Có lẽ cuộc sống của ta vẫn sẽ mãi như vậy, cô độc và tàn nhẫn. Nếu như ta không gặp nữ nhân đó.

Nàng đứng trước hồ sen, một thân tử y phất phơ trong gió, đôi mắt thất thần nhìn về phía đóa sen tịnh đế đang khoe sắc kia.

Ta đến gần, ánh mắt dừng trên thân ảnh màu tím ấy, cất giọng lãnh đạm

"Thích nó sao?"

Ánh mắt nàng quay sang nhìn ta, ta thất thần.

Ánh mắt ấy quá đỗi quen thuộc... phải chăng giống ánh mắt của ta ngày đó...


Ngày quyết định ra tay với Tử La...

"Nếu ta thích người sẽ tặng cho ta sao?"

"Cứ mang về đi"

Ta ra lệnh cho cung nhân lấy sen tịnh đế cho nàng rồi quay bước. Ta thật ngạc nhiên a. Không ngờ trưởng công chúa Hạ Tử Vân này lại có một ngày quan tâm đến người khác...

Thú vị thật....

Nhưng ta không thích thế
 
Sửa lần cuối:
Tham gia
15/4/19
Bài viết
49
Điểm cảm xúc
185
Điểm
33
Bất hối (2)
Ta chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp lại nàng ấy, cho đến một ngày kia.

Yến tiệc mừng thọ của thái hậu.

Nàng xuất hiện như một đóa phù dung đang thời kì khoe sắc vậy.

Phụ hoàng muốn ta đàn một khúc nhạc tặng thái hậu. Ta sai người về Tường Vân cung lấy đàn, điều ta không ngờ tới là nàng lại đứng lên.

"Từ lâu đã nghe Triều Dương công chúa cầm kì thi họa tất cả đều tinh thông. Nay được dịp công chúa tấu cầm khúc. Tiểu nữ xin mạn phép hiến một khúc vũ xem như là mừng sinh thần của thái hậu. Xin hoàng thượng cho phép"

Nàng một kiện tử y quỳ xuống khấu đầu.

Cả điện Thanh Long dường như chìm vào tĩnh lặng.

Ai mà không biết Triều Dương công chúa ghét cùng nhân tiếp xúc

Ai mà không biết Triều Dương công chúa ghét cùng người hòa tấu, lại càng ghét phải phổ nhạc cầm cho người khác.

Ai mà không biết Triều Dương công chúa không thích người lạ.
...
Ai cũng biết... chỉ có nàng là không biết.

Nếu nàng thực muốn hiến vũ, phá lệ lần này thì cũng có sao.

Cùng lúc ấy A Thụy cung nữ bên cạnh ta đem cầm tới. Ta ôm lấy cầm, đi đến giữ điện Thanh Long nhẹ nhàng lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng này.

"Thái Hậu , Phụ Hoàng nhi thần bêu xấu rồi."

"Ha ha, Vân nhi con mau đàn một khúc cho tặng ai gia đi a. "

"Phải a, Phụ Hoàng cũng muốn biết cầm nghệ con có tiến triển hơn trước đây không?"

"Tử Vân tuân mệnh."

Tay ta bắt đầu lướt nhẹ qua dây đàn, âm thanh trong vút vang lên. Nhưng nàng vẫn quỳ đó. Im lặng và cam chịu...

Ta động lòng.

"Nói là hiến vũ vậy tại sao nghe tiếng cầm vang rồi mà ngươi còn quỳ ở đó."
...

Không cần nhìn ta cũng biết bá quan văn võ ngạc nhiên như thế nào... Phụ Hoàng và Thái Hậu cũng ngạc nhiên không kém.

Triều Dương công chúa cao cao tại thượng.

Triều Dương công chúa ghét người ngoài.

Triều Dương công chúa khó tiếp xúc.

Mà nay lại có thể cho phép một nữ tử xa lạ hiến vũ cho cầm phổ của mình...

Mặc kệ bọn họ nghĩ thế nào tay ta vẫn nhẹ nhàng lướt trên dây đàn nhưng lần này đôi mắt ta không nhắm mà lại mở ra.

Ta muốn nhìn bóng dáng tử y đó múa như nào?


Rất muốn nhìn... bóng hình ấy nhẹ nhàng yển chuyển trong tiếng đàn do chính ta phổ.
 
Sửa lần cuối:
Tham gia
15/4/19
Bài viết
49
Điểm cảm xúc
185
Điểm
33
Bất Hối (3)
"Tại sao điện hạ lại giúp ta?"

Nàng dám chặn cả đường đi của ta để chấn vấn ta. Nàng dám chấn vấn ta.

Ta cảm thấy vô cùng tò mò về nữ nhân này. Nàng đã bao lần chạm vào những điều cấm kị của ta nhưng ta chưa từng tức giận với nàng.

Ta không bài xích nàng...


"Thiên hạ nói rằng Triều Dương công chúa vô cùng bài xích người khác. Vậy tại sao với ta thì không??? Tại sao ngài giúp ta?"

"Nữ nhân to gan, dám ngang nhiên chất vấn công chúa điện hạ."

A Thụy là kẻ trung thành, nàng ta ghét nhìn thấy kẻ khác dám hỗn xược với ta. Nếu như là kẻ khác thì có lẽ ta đã để mặc cho A Thụy xử lý... nhưng lần thì không được rồi.

Vì đây là nàng sao??? Cứ cho là như vậy.

Ta đưa tay ra hiệu cho A Thụy im lặng.

"Nàng muốn câu trả lời của ta là gì?"

Nàng im lặng. Nàng cũng không biết, vậy hà cớ gì phải hỏi ta?

"Đưa nàng về."

Ta phất tay với thủ hạ. Bọn họ hành động rất nhanh.

"Tiểu thư, mời."

Trước khi đi nàng có nhìn ta, ánh mắt nàng như có điều muốn nói.
***
Ta cứ ngỡ mọi việc sẽ ngừng lại ở đây, nhưng ta quên mất rằng... mọi việc nào đơn giản như vậy.

Thánh chỉ ban xuống.

Phụ Hoàng ban nữ nhi của Thượng Thư vào cung để làm bằng hữu với ta.

Nghe thái giám đọc xong thánh chỉ, môi ta nở một nụ cười nhàn nhạt.

Phụ hoàng vẫn chưa thể tin tưởng ta. Có lẽ đây là nội gián do người cài vào...

Có lẽ vậy.
***
Ta cho người sắp xếp cho vị tiểu thư đó một cái viện trong cung của ta, Hồng Liên viện - sở dĩ gọi Hồng Liên vì đây là nơi duy nhất có hồ sen.

Bất giác ta lại nghĩ đến nàng, nghĩ đến tử y phất phơ trong gió bên đóa sen Tịnh Đế ngày ấy, nhớ đến bóng hình uyển chuyển dưới tiếng cầm đêm sinh thần của Thái Hậu. Ta thực muốn biết nàng đang làm gì? Ta muốn gặp lại nàng...

"Tiểu thư, xin mời đi lối này."

Là giọng Lạc Vũ - nha hoàn ta phân phó đi hầu hạ nữ nhi của Thượng Thư. Lạc Vũ ở đây, có lẽ vị tiểu thư đó đã đến rồi. Thân là chủ nhà ta vẫn nên ra chào hỏi.

"Tiểu nữ gặp qua công chúa điện hạ."

Bóng hình tử y đó nhẹ nhàng quỳ xuống.

Là nàng...

Đúng là nàng.

Hóa ra nàng là nữ nhi của Thượng Thư đương triều. Nàng là nội gián sao?

"Điện hạ yên tâm. Hoàng Thượng đưa tiểu nữ đến đây để giúp người tranh đoạt thiên hạ."

Giọng nàng dịu dàng và trầm ổn.

Có vẻ rất đáng tin tưởng. Thử tin nàng một lần xem sao. Không ngờ một kẻ đa nghi như ta lại dễ dàng tin tưởng một người chỉ qua một câu nói như vậy.

Thật bất ngờ.

"Nàng tên là gì?"

Hình như ta vẫn chưa biết tên nàng. Ta nhận ra ta rất muốn biết tên nàng.

"Bẩm điện hạ tiểu nữ tên gọi Trúc Quân."

Trúc Quân... Trúc Quân... tên thật hay hóa ra nàng gọi Trúc Quân.

"Vua của loài trúc, hảo tên rất hay. Lạc Vũ, đưa Trúc Quân tiểu thư đến Hồng Liên viện nghĩ ngơi."

"Vâng thưa công chúa, Trúc Quân tiểu thư mờ ngài đi theo nô tì."

Đoạn ta xoay người bước đi nàng bổng nắm lấy góc áo ta, nói nhỏ.

"Tại sao lại là Hồng Liên viện?"

Tại sao? Nàng hỏi ta tại sao? Ta cũng không rõ lý do thì làm sao giải thích cho nàng được. Ngay lúc đó ta chỉ nghĩ đến một lý do duy nhất để giải thích cho nàng.

"Hoa sen ở nơi đó nở đẹp nhất. Đủ rồi. Ta không có thời gian mà tán gẫu với nàng. Nàng ở cung của ta cũng chỉ là do phụ hoàng hạ thánh chỉ. Vậy thì nàng cứ ở đây đi cứ làm những việc nàng thích."

Nói rồi ta phất tay áo đi trở về viện của ta. Nàng muốn làm gì thì làm. Đâu liên quan đến ta. Vậy việc gì ta phải bận tâm.
***

Kể từ đó Trường Vân cung của ta lại có thêm một bóng hình. Nàng hay đến viện của ta, nàng đến để bồi ta trò chuyện, để mang chút điểm tâm vừa tự tay làm cho ta đôi lúc lại mang cho ta một chiếc khăn tay vừa thêu xong rồi lại đi kiểm tra xem phòng ta đã đủ than ấm chưa. Ta không hiểu tại sao nàng lại làm như vậy. Nhưng ta động tâm.

Phải ta động tâm với nàng.

Đêm nguyên tiêu năm ấy, trăng vừa tròn lại vừa sáng, nàng mời ta đến viện của nàng uống rượu thưởng trăng. Đây không phải lần đầu tiên ta và nàng ở cùng một chỗ nhưng ta vẫn có cảm giác rất lạ... lại rất đặc biệt.
Mùi rượu hoa quế nhàn nhạt trong không khí, hòa lẫn với hương sen bên hồ lại thêm giai nhân bồi rượu.

Nàng hỏi ta tên gì? À hóa ra nàng vẫn chưa biết tên ta. Thiên hạ chỉ biết ta là Triều Dương công chúa còn tên của ta mấy ai được biết?

Nàng lại hỏi ta tên gì? Ta không trả lời chỉ hỏi nàng

"Tên của ta nàng sẽ nhớ được bao lâu."

Nàng không nói là cả đời như ta nghĩ. Nàng lại hỏi ta tên gì.

"Ta tên Tử Vân."

"Tử Vân... Tử Vân..." nàng nhẩm tên ta rất lâu, sau đó ta thấy nàng cười, nàng cười rất tươi, rất đẹp.

"Tử Vân, áng mây màu tím, ta nhớ rồi."

Bây giờ nàng nhớ... vậy sau này thì sao?
 
Sửa lần cuối:
Tham gia
15/4/19
Bài viết
49
Điểm cảm xúc
185
Điểm
33
Dụng ý của Hoàng thượng
Trúc Quân ở Hồng Liên viện đã gần ba tháng, nàng cảm thấy bản thân thật nhàn rỗi. Ngày ngày đi dạo, ngắm hoa, lúc rãnh rỗi thì đọc sách, thêu thùa. Có lúc nàng nghĩ cuộc sống như vậy có phải quá bình yên không?

Khác hẳn trước đây, ngày ngày đều phải học cách bày mưu tính kế.

Công chúa điện hạ cũng đã lâu không ghé thăm nàng. Con người này đúng thật lạ lùng, rõ ràng Trúc Quân là khách quý được thánh chỉ của hoàng thượng giao cho công chúa tiếp đãi. Thế mà nàng ta lại vứt nàng ở đây làm một con heo, chỉ biết ăn rồi ngủ, thật là nhàm chán đến khó chịu.

Nàng lại không biết võ công, trốn khỏi cung chơi là một điều không thể.

"Tiểu thư nhìn xem, có phải công chúa đang ngồi trong Liên đình hay không?"

Hồng y rực lửa như muốn hòa vào những đóa liên hoa đang khoe sắc trong hồ. Ba ngàn tóc đen được cố định bởi Phượng Thiên trâm. Chẳng phải nàng ta thì là ai. Thử hỏi khắp Sở quốc ngoài Triều Dương công chúa được hoàng thượng sủng ái ra thì còn ai dám cài trâm Phượng Thiên, ấy còn chưa kể đến - Phượng Thiên vốn chỉ có một cây.

Nhân gian tương truyền Phượng Thiên vô cùng quý giá, sắc trâm đỏ như lửa, nửa muốn ẩn mình vào những sợi tóc của Triều Dương công chúa, nửa như muốn thêu đốt những sợi tóc ấy. Nhưng họ sai rồi, những người chưa từng thấy qua Phượng Thiên sẽ không bao giờ hình dung được, bảo trâm Phượng Thiên cuối cùng chỉ là một cây trâm như những cây trâm bình thường bán đầy ngoài chợ mà thôi.

Chỉ khác một đều trâm ngoài chợ người cài là những nữ nhân bình thường, còn cây huyết trâm này thì được cài lên mái tóc của công chúa Triều Dương.

Đúng là một trời một vực.

Nhưng có phải lời đồn thổi của nhân gian cũng có phần đúng hay không mà giờ khắc này Phượng Thiên lại tỏa sáng đến kì dị, như muốn thêu đốt ánh mắt của nữ tử đang ngắm nhìn nó từ phía xa.

Trúc Quân, tâm của ngươi có đang dao động không?

"Tiểu thư, chúng ta có nên sang chào hỏi Trưởng công chúa..."

"Không cần." Giọng điệu này sao lại có chút gấp gáp, chút lẫn tránh. Ngụy Trúc Quân, ngươi là đang lẫn tránh cái gì đây?

"Nhưng... tiểu thư, thấy công chúa mà không bái kiến là trọng tội."

Nghe đến đây Trúc Quân chỉ muốn che miệng nha hoàn của mình lại. Thầm tự trách bản thân tại sao lại nuôi một nha hoàn ngốc đến như thế. Chẳng lẽ nàng phải đến chào hỏi sao? Nhưng hình như tâm trạng nàng bây giờ không được ổn định lắm.

Nàng đưa mắt nhìn về phía Liên đình, ánh mắt khẽ lóe sáng khi bắt gặp bạch y nam tử đang tọa trong đình.

"Vân nhi, ngươi xem, trong đình đâu chỉ có một mình công chúa, chẳng phải trong đình còn có thêm một người sao?"

"Tiểu thư, có thêm người càng phải đến chào hỏi." Vân nhi càng tỏ ra cố chấp.

"Vân nhi, ngươi không hiểu rồi, nếu công chúa và bạch y kia ở trong đình tức là họ đang muốn ở riêng với nhau. Có khi là bàn chuyện đại sự, chúng ta đến quấy rầy mới nói là mang trọng tội đó."

Vân nhi làm ra vẻ mặt... sợ bị trọng tội. Không chào hỏi cũng mang trọng tội, chào hỏi cũng mang trọng tội. Bảo nàng phải làm sao đây? Nhưng kìa, nàng thấy bạch y trong Liên đình thực sự rất giống người trong lòng của các cung nữ, Tứ hoàng tử Hạ Tử Ca.

"Tiểu thư, người xem, bạch y trong Liên đình cài trâm Bạch Ngọc nếu nô tì nhớ không lầm thì đây chính là Tứ hoàng tử."

"Tứ hoàng tử? Hạ Tử Ca? Là nhi tử của Cẩm phi nương nương sao?"

"Chuyện ở trong cung nô tì chỉ nghe bọn cung nữ quét sân thường nói, nên cũng không rõ lắm."

Ánh chiều tà hắt lên khuôn mặt Trúc Quân sao có phần cô tịch, chỉ thấy mắt phượng khẽ nhướng lên rồi lại quay về vẻ điềm tĩnh vốn có.

***
Buổi tối rảnh rỗi Trúc Quân lại vẽ tranh, nàng dần dần họa lại cảnh liên hoa khoe sắc dưới ánh tà dương, nàng họa cả Liên đình. Vẽ cũng đã vẽ xong nhưng càng nghĩ lại cành thấy thiếu. Là thiếu vẻ rực rỡ của hoa sen hay vẻ đẹp của người cài trâm Phượng Thiên?

Tử Vân, ngươi tài giỏi như vậy ngôi vị kia nếu như ngươi muốn thì có thể vào tay ngươi bất cứ lúc nào. Tại sao ngươi lại hành động như vậy?

Cứ cho là ngươi có kính trong phụ hoàng ngươi đi chăng nữa. Nhưng rồi hoàng thượng cũng phải già rồi chẳng phải người kế vị cũng sẽ là ngươi sao? Kế thừa đế vị, lên ngôi nữ đế ngươi không muốn sao? Tại sao lại giúp sức cho tứ hoành tử? Ngươi được chiếm được chỗ tốt gì từ hắn?

Hạ Tử Vân, ngươi là người như thế nào? Tại sao Nguỵ Trúc Quân ta muốn hiểu nhưng lại không thể hiểu?

***

"Công chúa, tại sao người đồng ý giúp Tứ hoàng tử lên ngôi?"

Nữ nhân ngồi trên ghế khẽ động, một nhếch một nụ cười tựa như gió xuân lại tựa như nụ cười của tu la đòi mạng. Tay ngọc khẽ đặt xuống tấu chương, mắt phượng lơ đãng nhìn người phía dưới.

"A Tả, ngươi nghĩ Tử Ca có thuận lợi lên ngôi hoàng đế không?"

Chỉ thấy nữ nhân tên A Tả khẽ lắc đầu.

"Ta nghĩ là không được. Dù công chúa có hết lòng giúp đỡ đi chăng nữa thì Tứ hoàng tử cũng rất khó có thể lên ngôi.
Đó chỉ là khi không có bất kì sự cản trở nào từ phía các đại thần. Nhưng điện hạ xem... ý tứ của vị kia.
A Tả mạo muội hỏi điện hạ chẳng lẽ ý tứ của hoàng thượng điện hạ không hiểu sao?"
Nói xong tự khắc quỳ xuống thỉnh tội.

Tử Vân không trả lời, cũng không cho đứng lên, nàng đặt xuống bút lông, mắt lướt qua chồng tấu chương trên bàn.

Chẳng phải ý tứ của phụ hoàng đều quá rõ ràng rồi sao?

Phụ hoàng, đối với ta và người đế vị kia chỉ là một cái ghế bằng vàng nhưng đối với những người khác thì lại không hề đơn giản như thế.

Ta luôn phòng bị người chỉ vì sợ người ép ta ngồi vào đế vị... như Tử La năm đó...

Cuối cùng đế vị kia có ma lực như thế nào?

Tử Vân ngã người ra sau, mắt nhìn ra lơ đãng, tầm mắt vừa vặn nhìn thấy bức tranh hoa sen trên tường.

Cả nàng ấy cũng bị cuốn vào.
 
Sửa lần cuối:
Top