Trúc Quân ở Hồng Liên viện đã gần ba tháng, nàng cảm thấy bản thân thật nhàn rỗi. Ngày ngày đi dạo, ngắm hoa, lúc rãnh rỗi thì đọc sách, thêu thùa. Có lúc nàng nghĩ cuộc sống như vậy có phải quá bình yên không?
Khác hẳn trước đây, ngày ngày đều phải học cách bày mưu tính kế.
Công chúa điện hạ cũng đã lâu không ghé thăm nàng. Con người này đúng thật lạ lùng, rõ ràng Trúc Quân là khách quý được thánh chỉ của hoàng thượng giao cho công chúa tiếp đãi. Thế mà nàng ta lại vứt nàng ở đây làm một con heo, chỉ biết ăn rồi ngủ, thật là nhàm chán đến khó chịu.
Nàng lại không biết võ công, trốn khỏi cung chơi là một điều không thể.
"Tiểu thư nhìn xem, có phải công chúa đang ngồi trong Liên đình hay không?"
Hồng y rực lửa như muốn hòa vào những đóa liên hoa đang khoe sắc trong hồ. Ba ngàn tóc đen được cố định bởi Phượng Thiên trâm. Chẳng phải nàng ta thì là ai. Thử hỏi khắp Sở quốc ngoài Triều Dương công chúa được hoàng thượng sủng ái ra thì còn ai dám cài trâm Phượng Thiên, ấy còn chưa kể đến - Phượng Thiên vốn chỉ có một cây.
Nhân gian tương truyền Phượng Thiên vô cùng quý giá, sắc trâm đỏ như lửa, nửa muốn ẩn mình vào những sợi tóc của Triều Dương công chúa, nửa như muốn thêu đốt những sợi tóc ấy. Nhưng họ sai rồi, những người chưa từng thấy qua Phượng Thiên sẽ không bao giờ hình dung được, bảo trâm Phượng Thiên cuối cùng chỉ là một cây trâm như những cây trâm bình thường bán đầy ngoài chợ mà thôi.
Chỉ khác một đều trâm ngoài chợ người cài là những nữ nhân bình thường, còn cây huyết trâm này thì được cài lên mái tóc của công chúa Triều Dương.
Đúng là một trời một vực.
Nhưng có phải lời đồn thổi của nhân gian cũng có phần đúng hay không mà giờ khắc này Phượng Thiên lại tỏa sáng đến kì dị, như muốn thêu đốt ánh mắt của nữ tử đang ngắm nhìn nó từ phía xa.
Trúc Quân, tâm của ngươi có đang dao động không?
"Tiểu thư, chúng ta có nên sang chào hỏi Trưởng công chúa..."
"Không cần." Giọng điệu này sao lại có chút gấp gáp, chút lẫn tránh. Ngụy Trúc Quân, ngươi là đang lẫn tránh cái gì đây?
"Nhưng... tiểu thư, thấy công chúa mà không bái kiến là trọng tội."
Nghe đến đây Trúc Quân chỉ muốn che miệng nha hoàn của mình lại. Thầm tự trách bản thân tại sao lại nuôi một nha hoàn ngốc đến như thế. Chẳng lẽ nàng phải đến chào hỏi sao? Nhưng hình như tâm trạng nàng bây giờ không được ổn định lắm.
Nàng đưa mắt nhìn về phía Liên đình, ánh mắt khẽ lóe sáng khi bắt gặp bạch y nam tử đang tọa trong đình.
"Vân nhi, ngươi xem, trong đình đâu chỉ có một mình công chúa, chẳng phải trong đình còn có thêm một người sao?"
"Tiểu thư, có thêm người càng phải đến chào hỏi." Vân nhi càng tỏ ra cố chấp.
"Vân nhi, ngươi không hiểu rồi, nếu công chúa và bạch y kia ở trong đình tức là họ đang muốn ở riêng với nhau. Có khi là bàn chuyện đại sự, chúng ta đến quấy rầy mới nói là mang trọng tội đó."
Vân nhi làm ra vẻ mặt... sợ bị trọng tội. Không chào hỏi cũng mang trọng tội, chào hỏi cũng mang trọng tội. Bảo nàng phải làm sao đây? Nhưng kìa, nàng thấy bạch y trong Liên đình thực sự rất giống người trong lòng của các cung nữ, Tứ hoàng tử Hạ Tử Ca.
"Tiểu thư, người xem, bạch y trong Liên đình cài trâm Bạch Ngọc nếu nô tì nhớ không lầm thì đây chính là Tứ hoàng tử."
"Tứ hoàng tử? Hạ Tử Ca? Là nhi tử của Cẩm phi nương nương sao?"
"Chuyện ở trong cung nô tì chỉ nghe bọn cung nữ quét sân thường nói, nên cũng không rõ lắm."
Ánh chiều tà hắt lên khuôn mặt Trúc Quân sao có phần cô tịch, chỉ thấy mắt phượng khẽ nhướng lên rồi lại quay về vẻ điềm tĩnh vốn có.
***
Buổi tối rảnh rỗi Trúc Quân lại vẽ tranh, nàng dần dần họa lại cảnh liên hoa khoe sắc dưới ánh tà dương, nàng họa cả Liên đình. Vẽ cũng đã vẽ xong nhưng càng nghĩ lại cành thấy thiếu. Là thiếu vẻ rực rỡ của hoa sen hay vẻ đẹp của người cài trâm Phượng Thiên?
Tử Vân, ngươi tài giỏi như vậy ngôi vị kia nếu như ngươi muốn thì có thể vào tay ngươi bất cứ lúc nào. Tại sao ngươi lại hành động như vậy?
Cứ cho là ngươi có kính trong phụ hoàng ngươi đi chăng nữa. Nhưng rồi hoàng thượng cũng phải già rồi chẳng phải người kế vị cũng sẽ là ngươi sao? Kế thừa đế vị, lên ngôi nữ đế ngươi không muốn sao? Tại sao lại giúp sức cho tứ hoành tử? Ngươi được chiếm được chỗ tốt gì từ hắn?
Hạ Tử Vân, ngươi là người như thế nào? Tại sao Nguỵ Trúc Quân ta muốn hiểu nhưng lại không thể hiểu?
***
"Công chúa, tại sao người đồng ý giúp Tứ hoàng tử lên ngôi?"
Nữ nhân ngồi trên ghế khẽ động, một nhếch một nụ cười tựa như gió xuân lại tựa như nụ cười của tu la đòi mạng. Tay ngọc khẽ đặt xuống tấu chương, mắt phượng lơ đãng nhìn người phía dưới.
"A Tả, ngươi nghĩ Tử Ca có thuận lợi lên ngôi hoàng đế không?"
Chỉ thấy nữ nhân tên A Tả khẽ lắc đầu.
"Ta nghĩ là không được. Dù công chúa có hết lòng giúp đỡ đi chăng nữa thì Tứ hoàng tử cũng rất khó có thể lên ngôi.
Đó chỉ là khi không có bất kì sự cản trở nào từ phía các đại thần. Nhưng điện hạ xem... ý tứ của vị kia.
A Tả mạo muội hỏi điện hạ chẳng lẽ ý tứ của hoàng thượng điện hạ không hiểu sao?"
Nói xong tự khắc quỳ xuống thỉnh tội.
Tử Vân không trả lời, cũng không cho đứng lên, nàng đặt xuống bút lông, mắt lướt qua chồng tấu chương trên bàn.
Chẳng phải ý tứ của phụ hoàng đều quá rõ ràng rồi sao?
Phụ hoàng, đối với ta và người đế vị kia chỉ là một cái ghế bằng vàng nhưng đối với những người khác thì lại không hề đơn giản như thế.
Ta luôn phòng bị người chỉ vì sợ người ép ta ngồi vào đế vị... như Tử La năm đó...
Cuối cùng đế vị kia có ma lực như thế nào?
Tử Vân ngã người ra sau, mắt nhìn ra lơ đãng, tầm mắt vừa vặn nhìn thấy bức tranh hoa sen trên tường.
Cả nàng ấy cũng bị cuốn vào.