Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 120: Cười, vẫn còn cười được à?
Trông vẻ mặt của Thủy An Kiều lúc này đảm bảo là vô cùng đặc sắc, dường như chỉ một giây sau là cô có thể nổi trận lôi đình ngay được, nhưng cuối cùng cô ta vẫn còn chút lý trí, gắng gượng nở một nụ cười mà cô ta tự nhận là xinh đẹp, nhưng thật ra là xấu như điên.

"Chỉ cần em đến được là chị đã vui lắm rồi, sao mà còn nghĩ tới đòi quà em nữa chứ?" Thủy An Kiều cười ha ha, sau đó đánh mắt ra hiệu cho Viên Viên đang đứng bên cạnh.

Viên Viên lập tức hiểu ra, ưỡn cái bộ ngực lép của cô ta lên, cố ý õng ẹo lên tiếng: "Chị An Lạc, sao cái bộ sườn xám này của chị trông quen thế, sáng em đi qua chợ hình như thấy bác bán rau cũng mặc bộ này thì phải."

Câu nói đó của Viên Viên rõ ràng đang châm chọc Thủy An Lạc mặc đồ giống như bà bán rau ngoài chợ.

Thủy An Lạc nhếch môi thong dong nhìn con nhóc kiêu ngạo kia: "Cô Ngụy, Ngụy tổng có biết cô đến đây không?"

Thủy An Lạc buông một câu nhẹ tênh đánh thẳng vào tai Viên Viên khiến cô ta run bắn lên. Ba cô ta không cho phép cô ta qua lại với Thủy An Kiều, nhưng sao cô ta có thể bỏ lỡ một bữa tiệc tuyệt vời thế này được chứ? Suy cho cùng, chẳng qua cô ta cũng chỉ muốn bước vào giới thượng lưu mà thôi.

Thủy An Kiều nhân cơ hội đó chen lời vào: "Lạc Lạc, không có quần áo thì em có thể nói với chị mà, chị sẽ mua cho em, em xem em mặc cái thứ này đến đây..."

"Không có mắt thì đừng có mà nói linh tinh, bộ sườn xám này có bán cô đi cũng chẳng mua nổi đâu, tất nhiên cô cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền để có thể mặc được nó." Trước lúc Thủy An Lạc định phản bác, một giọng nói cay nghiệt đột nhiên vang lên.

Thủy An Lạc nghe thấy giọng nói quen thuộc đó liền ngoảnh phắt lại, thấy người đàn ông đang bước vào từ đằng xa thì khóe miệng cô khẽ nhướng lên thành một nụ cười ngọt ngào.

Sở Ninh Dực đương nhiên cũng nghe thấy giọng nói của Mặc Lộ Túc. Anh vừa ngẩng lên liền đập vào mắt là cái mặt cười ngu đần của Thủy An Lạc. Sở Ninh Dực cảm thấy rất bực tức trong lòng, anh làm đủ mọi thứ như thế, nhưng rồi sao, còn chẳng bằng một câu nói của Mặc Lộ Túc, chỉ vậy thôi đã đổi được một nụ cười của cô?

Thế nên mặt Sở Ninh Dực tức khắc đen sì.

"Anh Lộ Túc." Thủy An Lạc cười tít mắt gọi một tiếng.

Mặc Lộ Túc gật nhẹ rồi đi đến bên cạnh Thủy An Lạc. Hôm nay Mặc Lộ Túc mặc một bộ vest màu trắng, chắc vì bệnh nghề nghiệp nên có vẻ anh vẫn thích màu trắng hơn.

Mặc Lộ Túc cúi xuống nhìn Sở Ninh Dực, lịch sự nói, "Sở tổng, lâu rồi không gặp."

"Không ngờ hôm nay bác sĩ Mặc cũng đến đây đấy?" Tuy Sở Ninh Dực đang âm thầm mắng mỏ con nhóc vô ơn Thủy An Lạc trong lòng, nhưng trên mặt lại vẫn rất bình thường chẳng có biểu hiện gì cả, giọng nói vẫn tao nhã hệt như con người anh.

"Thiệp mời được gửi tới tận nơi, không đến thì thật là thất lễ quá, không phải sao?" Mặc Lộ Túc mỉm cười nói, rồi lại quay sang nhìn Thủy An Lạc, "Chuyện lần trước thế nào rồi?"

"Đã giải quyết xong rồi ạ, cảm ơn anh đã quan tâm." Thủy An Lạc vẫn cứ cười hì hì, cảm giác được người khác quan tâm thật là tốt.

Cười, còn cười nữa à!

Cười sắp không thấy tổ quốc đâu nữa rồi kia kìa!

Sở Ninh Dực nhìn gương mặt tươi cười của Thủy An Lạc là đã muốn nhào lên cào cho một phát, nhưng nghĩ đến cô là vợ tương lai của anh, anh lại cố nhịn xuống.

Còn Kiều Nhã Nguyễn đứng đằng xa, khi nhìn thấy Mặc Lộ Túc đến thì hai liền mắt sáng ngời, nghĩ cũng chẳng buồn nghĩ mà nhào đến luôn: "Anh Lộ Túc, anh đến rồi à, em đợi anh lâu quá rồi."

Ảnh đế Phong Phong đứng cách đó xa xa nhìn đứa con gái gần như đang dán hết cả người lên Mặc Lộ Túc không hiểu sao tự dưng lại thấy tức anh ách trong lòng. Cô ta đã hại chết Kỳ Nhu, thế mà giờ vẫn có thể cười tít mắt mà lao vào lòng thằng khác vậy à?

Mặc Lộ Túc nhìn Kiều Nhã Nguyễn, lại nhìn cái dáng vẻ cầu xin của Thủy An Lạc, thoáng cái liền hiểu đang xảy ra chuyện gì, cho nên anh cũng không đẩy Kiều Nhã Nguyễn ra.

"Cô là ai, ai cho cô vào đây?" Thủy An Kiều đang phát rồ lên vì câu nói của Mặc Lộ Túc, lúc này lại nhìn thấy Kiều Nhã Nguyễn ăn mặc rất bình thường xuất hiện, thế là cô ta liền trút giận thẳng lên đầu Kiều Nhã Nguyễn luôn.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 121: Đáng tiếc ông ấy không phải là cha tôi
"Cô ấy là partner của tôi." Mặc Lộ Túc thản nhiên nói.

Kiều Nhã Nguyễn kiêu ngạo khoác lấy tay Mặc Lộ Túc. Quả nhiên thời buổi này người đàn ông duy nhất có thể trông cậy vào được đúng là chỉ có mình đàn anh mà thôi.

Ý cười trên khóe môi Thủy An Lạc càng sâu thêm, có đàn anh cô còn chưa phải làm gì mà đã thắng trước một hiệp rồi này, cái cảm giác này tuyệt vời thật đấy.

"Ngụy tổng, theo tôi thấy thì Ngụy tiểu thư không những mắt có vấn đề mà ngay cả nhân phẩm cũng chẳng ra làm sao cả. Chẳng lẽ đây là kết quả từ việc mang về giáo dục lại của Ngụy tổng đấy à?"

Giọng nói của Sở Ninh Dực không nặng không nhẹ, khiến Ngụy tổng chỉ có thể xám xịt bước ra từ đám đông, sau đó cười giả lả lấy lòng nói: "Đúng đúng, là tôi dạy dỗ chưa tốt." Nói xong, ông ta quay lại tát thẳng lên mặt Ngụy Viên Viên: "Con đần độn này, tao đã bảo bao nhiêu lần rồi, kêu mày ở nhà ngoan ngoãn học hành sao mày không chịu nghe thế hả."

Thủy An Lạc hơi run lên, cô thật đau thay cho cái mặt của Ngụy Viên Viên.

"Nếu cái khác nhìn nhầm thì không nói làm gì, có điều bộ đồ này là do mẹ tôi đích thân đặt may riêng cho Lạc Lạc, giờ lại bị cô Ngụy nói là quần áo của mấy bà bán rau ngoài chợ, câu này mà truyền đến tai mẹ tôi, tôi sợ là..." Sở Ninh Dực điềm nhiên lên tiếng, còn chậm rãi nhìn xuống ngón tay thon dài đẹp đẽ của mình.

Thủy An Lạc thấy Ngụy tổng mồ hôi đầm đìa thì tâm trạng càng thêm thoải mái, ai bảo ông ta dạy dỗ ra một đứa con gái như vậy chứ.

Ngụy tổng nghe mà hai chân mềm nhũn, ngay cả gương mặt tươi cười bồi tội cũng thay đổi. Ông ta quay lại đạp Ngụy Viên Viên thêm một cái nữa, "Mày đúng là đồ vô tích sự, chỉ giỏi phá hoại, còn không mau cút về nhà cho tao!"

Ngụy Viên Viên lần thứ hai bị ba mình đánh mắng, ngã sõng soài ra đất khóc tu tu lên túm lấy Thủy An Kiều: "Chị Kiều Kiều, em..."

Thủy An Kiều bị túm lấy váy thì mặt mày đầy vẻ chán ghét. Cô ta ra sức hất tay Ngụy Viên Viên ra: "Viên Viên, còn không mau nghe lời ba em, về nhà nhanh đi."

Viên Viên bị tát sưng cả mặt, giờ lại bị Thủy An Kiều ghét bỏ đẩy ra, nhưng nghĩ đến chuyện bây giờ mà về nhất định sẽ bị ba mình đánh chết cô ta lại thấy sợ và càng thêm oán hận Thủy An Kiều.

"Chị Kiều Kiều, những câu đó rõ ràng là chị bảo em nói, chính chị bảo muốn khiến Thủy An Lạc phải mất mặt còn gì." Viên Viên bất chấp tất cả, lớn giọng gào lên.

An Giai Tuệ đang chào hỏi khách khứa cách đó không xa nghe thấy tiếng ồn ào liền nhíu mày đi tới.

Thấy Ngụy Viên Viên nói vậy, sắc mặt Thủy An Kiều càng thêm khó coi, cô ta nghiến răng nói: "Mày nói nhăng nói cuội cái gì thế hả? Mày bảo muốn tới tham dự thì tao đưa mày tới, thế mà giờ, tự mình lắm mồm còn đi trách tao à?"

Thủy An Lạc cười tủm tỉm, ung dung thưởng thức màn kịch hay này, cô còn chưa làm gì, bọn họ đã tự cắn xé lẫn nhau rồi.

"Thủy An Kiều, rõ ràng chính mồm chị nói thế mà, vì chị muốn cho cô ta xấu mặt nên hôm qua còn cố ý đeo vòng tay đi tìm người ta, không ngờ đó lại là đồ người ta đếch thèm nữa đấy thôi." Ngụy Viên Viên nhảy dựng lên, tiếp tục lớn tiếng nói thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.

Thủy An Kiều nghe những tiếng bàn tán lầm rầm xung quanh thì mặt mũi biến thành màu gan lợn.

"Làm sao thế?" An Giai Tuệ bước qua, vẫn giữ phong thái của một bà chủ gia đình, thấy Thủy An Lạc còn nhẹ nhàng chào hỏi: "Lạc Lạc tới rồi à?"

Thủy An Lạc lạnh lùng nhìn bà ta, để xem người đàn bà này định diễn tiếp thế nào đây.

"Con tới mà chẳng báo một tiếng, để dì bảo người làm đi gọi ba con xuống." An Giai Tuệ làm như không hề biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, chỉ quay lại bảo người làm lên lầu mời Thủy Mặc Vân xuống. Dù sao kế hoạch ngày hôm nay của bà ta cũng rất quan trọng, đương nhiên sẽ không thể để cho Thủy An Lạc dễ dàng phá hoại như vậy được.

"Đúng là phải gọi Thủy Mặc Vân xuống thật, nhưng đáng tiếc, ông ta không phải là ba tôi." Thủy An Lạc siết chặt lấy xe lăn của Sở Ninh Dực, lạnh lùng gằn từng chữ.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 122: Đồ Hồ Ly Tinh lăng loàn
"Lạc Lạc, sao con có thể nói như vậy được, cho dù ba con có làm gì thì ông ấy cũng là người đã nuôi con khôn lớn." An Giai Tuệ đau lòng mở miệng nói, "Cho dù mẹ con..."

"An Giai Tuệ, bà đừng có nhắc đến mẹ tôi." Thủy An Lạc đột nhiên lớn tiếng quát lên.

Sở Ninh Dực đưa tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Thủy An Lạc, trấn an cơn giận dữ vô hình do An Giai Tuệ cố tình khơi gợi lên.

Hơi ấm từ bàn tay Sở Ninh Dực chậm rãi truyền đến cơ thể Thủy An Lạc, ngăn cản lại tốc độ đóng băng của nội tâm cô lúc này.

Thủy An Lạc cúi đầu, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Sở Ninh Dực.

[Thủy An Lạc em có Sở Ninh Dực tôi đây làm chỗ dựa.]

Đây là lời mà lúc chiều anh đã nói với cô, từng câu từng chữ cô đều nhớ rõ, cho nên khi ngẩng đầu lên cô đã rũ bỏ được cơn phẫn nộ đến mức run rẩy của mình và khoác lên vẻ lạnh lùng bình thản mà nhìn thẳng vào An Giai Tuệ đang làm bộ làm tịch ra điều tức giận.

"Lạc Lạc, dì chỉ..."

"Tôi nhổ vào..." Thủy An Lạc ngắt lời bà ta, "Trên đời này tôi có nhiều dì lắm, không cần cái đến loại hồ ly tinh lăng loàn như bà."

Sở Ninh Dực nói cô là con nhím thì cô chính là một con nhím, bất kể kẻ nào gây tổn hại đến cô, cô cũng sẽ đâm kẻ đó cho đến chết.

"Cô..." An Giai Tuệ đưa tay ôm lấy lồng ngực mình, như thể đang bị chọc tức đến mức không thể chịu nổi.

"Thủy An Lạc, ai cho mày dám nói mẹ tao như thế hả?" Thủy An Kiều cũng chẳng màng đến sĩ diện nữa, cứ thế quát ầm lên.

"Nói gì?" Thủy An Lạc lại càng bình tĩnh hơn, "Nói bà ta là hồ ly lăng loàn á? Chẳng lẽ không đúng à?" Thủy An Lạc cười ha hả chế giễu, "Là ai làm bộ đáng thương, xuất hiện trước mặt mẹ tôi, tìm cách lợi dụng sự thương hại của bà ấy chỉ để bước vào cái nhà này hả?" Thủy An Lạc từ phía sau xe lăn của Sở Ninh Dức bước từng bước một về phía bọn họ, "Mẹ tôi tốt bụng chứa chấp các người, kết quả thì sao? An Giai Tuệ, bà và Thủy Mặc Vân dan díu với nhau thì thôi đi, còn muốn hại mẹ tôi thân bại danh liệt. Bà không phải thứ hồ ly lăng loàn thì là cái gì?"

Từng câu từng chữ của cô đều rõ ràng đủ để mỗi người ở đây đều có thể nghe thấy.

"Hại mẹ cô? Tôi chưa từng hại mẹ cô bao giờ, là mẹ cô..."

"Chát!!!" Không đợi An Giai Tuệ nói hết, Thủy An Lạc đã tát cho bà ta một cái.

"Tôi nói rồi, đừng để tôi nghe thấy bà nhắc đến mẹ tôi từ cái miệng của bà, bởi vì bà không xứng!" Thủy An Lạc lạnh lùng nói, hai tròng mắt cũng chứa đầy hận ý.

"An Giai Tuệ, mẹ từng nói với tôi, dù là bất cứ ai... một khi đã gây ra nghiệp chướng thì đều sẽ phải trả giá hết." Thủy An Lạc chậm rãi ghé vào tai bà ta nói, có điều những lời này lại chẳng hề giống lời của một cô gái chưa đầy hai hai tuổi có thể nói ra được.

"ầm ĩ cái gì thế?"

Thủy An Lạc vừa dứt lời, giọng nói của Thủy Mặc Vân đột nhiên truyền tới, mang theo sự uy nghiêm của riêng mình ông ta.

Cả người Thủy An Lạc lại một lần nữa trở nên cứng đờ, nửa ngày cũng không ngẩng đầu lên được.

Kiều Nhã Nguyễn thấp giọng chửi một tiếng, cô cũng chẳng có chút hảo cảm nào với Thủy Mặc Vân cả.

Sở Ninh Dực lăn xe lăn đến bên cạnh Thủy An Lạc, đưa tay nắm lấy tay cô. Thân thể căng cứng của Thủy An Lạc dần dần bình ổn lại. Cô nhìn Sở Ninh Dực, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đầy khổ sở. Trước đây, người luôn bảo vệ cô là ba cô, vậy mà hiện giờ, người làm việc ấy lại là ba của con trai cô... một người không có bất cứ quan hệ gì với cô cả.

Thủy An Lạc đang chìm trong suy nghĩ của chính mình thì bả vai lại được ai đó vỗ nhẹ. Cô ngoảnh lại nhìn, đó là gương mặt với nụ cười dịu dàng của đàn anh.

Thủy An Lạc siết chặt hai tay ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đang từ từ đi xuống. cô sẽ không quên mục đích cô đến đây ngày hôm nay. Thủy Mặc Vân, ông tới đúng lúc lắm.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 123: Còn cần tố chất làm gì?
Thủy Mặc Vân bước từ trên lầu xuống, Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn thẳng vào ông ta, gần như cô có thể đếm rõ được ông ta đã bước bao nhiêu bước vậy.

Thủy Mặc Vân xưa nay vốn không thích tiệc tùng, lúc nãy vì nghe thấy tiếng ầm ĩ dưới nhà và nghe người làm nói Thủy An Lạc đã đến nên ông mới đi xuống. Lúc nghe người làm nói, có một sự vui mừng thoáng lướt qua lòng ông, tuy đã đuổi Thủy An Lạc ra khỏi nhà nhưng đôi khi ông vẫn nghĩ phải chăng ông ta làm vậy là quá đáng, đó từng là đứa con gái được ông nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa...

Nhưng, cứ nghĩ đến sự phản bội của vợ mình, ông vẫn hạ cái quyết tâm độc ác đó.

Thủy An Lạc nhìn Thủy Mặc Vân xuống lầu, sau đó bước tới bên cạnh mình, bàn tay nắm chiếc bút ghi âm càng siết chặt lại. Cô muốn chọn vào lúc đông người nhất để ông ta chính tai nghe thấy người phụ nữ dan díu với ông đã làm gì và ông ta đã làm gì với người vợ kết tóc của mình?

"Con tới đây làm gì?" Thủy Mặc Vân dùng ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Thủy An Lạc, kỳ thực nếu nhìn kỹ vẫn có thể thấy vết bàn tay mờ mờ do chính ông đánh lúc ở bệnh viện.

"Chẳng qua là, nghe nói con gái của Thủy tổng đây tổ chức sinh nhật nên đến xem một chút thôi mà." Thủy An Lạc củng cố lại tinh thần, cô cười tít mắt nhìn Thủy Mặc Vân, "Mời không ít người đâu... nhỉ."

Giọng nói của Thủy An Lạc luôn nhẹ nhàng và mềm mại giống hệt như mẹ cô, nói chuyện không bao giờ vội vàng hấp tấp. Cho dù biết ông ngoại tình, bà cũng có thể thản nhiên đón nhận. Thủy Mặc Vân biết, đó là bởi vì bà không hề yêu ông.

Nhưng... ông thì có, ông yêu người phụ nữ đó vô cùng, chính vì thế nên ông mới có thể tiếp tục khiến bản thân nhẫn tâm làm tổn thương bà...

"Ba, nó nói mẹ con là đồ hồ ly tinh lăng loàn." Thủy An Kiều thấy người làm chỗ dựa của mình đi tới liền nhanh chóng tố cáo.

Thủy Mặc Vân nhíu mày.

Thủy An Lạc mỉm cười, "Xin lỗi, tôi nói sai rồi, mẹ cô sao xứng là hồ ly tinh được... cùng lắm cũng chỉ là một mụ đàn bà lăng loàn mà thôi." Vẻ tươi cười của cô thoáng chốc biến thành dữ tợn, hai bàn tay siết chặt nhìn chằm chằm vào con nhỏ đang tỏ ra yếu đuối tựa vào lòng Thủy Mặc Vân.

"Thủy An Lạc!" Thủy Mặc Vân nhíu mày, sắc mặt càng thêm giận dữ, "Tố chất của con đâu rồi?"

"Chỉ là một đứa con riêng thôi mà, đã thế còn không rõ ba mình là ai thì còn cần tố chất làm gì chứ?” Thủy An Lạc cười ha hả, nhưng sự đau đớn trong lòng nào có ai hay?

Sở Ninh Dực nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay cô nhưng trong đầu lại suy nghĩ đến chuyện của mình. An Giai Tuệ nhất định sẽ ra tay trong hôm nay, bởi vì chỉ như vậy bà ta mới có thể đoạt được 30% cổ phần kia, nhưng giờ trông Thủy Mặc Vân vẫn bình thường thế này, nên...

Sở Ninh Dực dùng ánh mắt thâm thúy của mình nhìn An Giai Tuệ, bà ta muốn mượn tay Thủy An Lạc để đồng thời diệt trừ cả hai cha con cô ấy...

Quả nhiên, độc nhất chính là lòng dạ đàn bà.

Ánh mắt nhìn Thủy An Lạc của Thủy Mặc Vân hơi nheo lại: "Ông nội mà biết con biến thành cái dạng này, nhất định sẽ rất đau lòng."

"Vậy, nếu ông nội mà biết ông biến thành cái dạng này, nhất định ông ấy sẽ không đau lòng mà chỉ cảm thấy may mắn vì ông ấy đã ra đi sớm." Thủy An Lạc nghiến răng nghiến lợi đáp trả lại.

"Lạc Lạc, sao cô có thể nói với ba mình như thế hả?" An Giai Tuệ phẫn nộ nói, còn đưa tay vỗ nhẹ lên ngực Thủy Mặc Vân, như thể không muốn ông ta tức giận.

"Thủy An Lạc, mày đúng là đồ con hoang không có ai dạy dỗ, hoặc là... có cha sinh mà không có mẹ dạy." Thủy An Kiều hung tợn gào lên.

"Kiều Kiều..."

"Chát!!!"

Tiếng quát của An Giai Tuệ và tiếng bạt tai của Thủy An Lạc đồng thời vang lên, khiến tất cả mọi người ở đây đều sững sờ.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 124: Hay cho vở kịch của nhà quyền thế
"Sao đánh mãi vẫn không thấy khôn ra thế nhỉ? Thủy An Kiều, tao đã nói rồi, chỉ cần mày với An Giai Tuệ nhắc tới mẹ tao lần nào là tao sẽ đánh lần đấy cơ mà." Thủy An Lạc dữ dằn nói, sau đó lắc lắc cổ tay tê rần của mình.

Sở Ninh Dực nhẹ nhàng xoa cổ tay cho cô, thanh âm tao nhã rõ ràng lên tiếng: "Sau này cái chuyện phí sức như vậy để người khác đi làm nhé. Người ta da dày thịt béo, em mà bị thương thì thật chẳng đáng."

Thủy An Kiều bị đánh cho choáng váng xong lại thấy Sở Ninh Dực nói mình da dày thịt béo, nhất thời không bình tĩnh nổi nữa. Cô ta ôm lấy mặt mình, the thé hét lên: "Sở Ninh Dực, anh nhìn cho kỹ đi, em mới là đại tiểu thư nhà họ Thủy. Thủy An Lạc là cái thá gì chứ, nó chỉ là một đứa con hoang mà thôi, đã thế còn là đứa con hoang không ai thèm nữa."

"Cô nói ai là con hoang cơ?" Sở Ninh Dực chậm rãi ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Thủy An Kiều.

"Nó!!!" Thủy An Kiều kiêu ngạo chỉ vào Thủy An Lạc.

"Thủy tiểu thư đúng là biết thân biết phận thật đấy, còn tự biết mình là con hoang, người đến giờ vẫn chưa được pháp luật công nhận hẳn là cô Thủy đây mới phải." Sở Ninh Dực cúi đầu nhẹ nhàng thổi thổi lên bàn tay hơi ửng đỏ vì đánh người của Thủy An Lạc.

Dưới ánh sáng lung linh của ngọn đèn chùm, hình ảnh này trông thật thân mật và ngọt ngào. Nếu nói Sở Ninh Dực chỉ vì đống cổ phần kia mà làm đến mức này, vậy chẳng phải đã làm tốt quá mức rồi sao.

Lòng bàn tay Thủy An Lạc dần ấm lên nhờ hơi thở của Sở Ninh Dực. Thủy An Lạc cúi đầu nhìn người đàn ông đang vuốt ve, nâng niu bàn tay mình, trong lòng không khỏi nóng lên, có điều độ ấm này khiến cô muốn chạy trốn...

Thủy An Kiều bị chọc cho rồ người. Cô ta cũng không buồn để ý đến việc mẹ cô ta đang kéo cô ta lại, tiếp tục lớn tiếng nói: "Sở Ninh Dực, anh đừng có ngu ngốc nữa, Thủy An Lạc chẳng có cái quái gì hết đâu, ngay đến cả 30% cổ phần công ty kia cũng đã..."

"Kiều Kiều, câm miệng!!!" An Giai Tuệ hoảng sợ quát lên.

Cổ phần công ty?

Thủy An Lạc nhạy bén nắm được mấy chữ mấu chốt này, cô ngẩng phắt lên nhìn Thủy Mặc Vân vẫn luôn nhíu mày, "Ông động đến cả cổ phần mà ông nội để lại cho tôi?"

Trong thoáng chốc, cơn phẫn nộ đã xâm chiếm cả người cô, sao ông ta có thể làm như vậy?

Đó là thứ mà ông nội đã để lại cho cô!

Thủy An Lạc không để tâm đến chuyện tiền bạc, cho nên dù một năm nay số cổ phần không hề đem về một cắc nào cho cô, cô cũng chưa từng hỏi đến. Thế mà, chính cha ruột của cô lại cướp đi thứ cuối cùng thuộc về cô, chuyện này thật nực cười biết bao.

Căm phẫn...

Thất vọng...

Hay là... đau lòng...

Giờ khắc này tất cả mọi cảm xúc của cô đều dâng trào.

"Chỉ vì người đàn bà này mà ông đã lấy đi tất cả những gì thuộc về tôi, giờ ngay cả thứ mà ông nội để lại cho tôi ông cũng không chừa?" Thủy An Lạc bật cười ha hả, trong tiếng cười mang theo sự thê lương vô ngần.

"Đó là của Thủy gia." Thủy Mặc Vân nhìn gương mặt đau đớn quằn quại của Thủy An Lạc, trong lòng bỗng thấy khó chịu, chua chát và đau đớn đến mức không thể thở nổi.

"Của Thủy gia, phải, là của nhà họ Thủy. Thủy Mặc Vân, tôi nói cho ông hay, tất cả những gì thuộc về Thủy gia ông đừng hòng mà động đến. Không đời nào tôi lại giao cơ nghiệp mà ông nội gây dựng cả đời cho loại phụ nữ lăng loàn này đâu." Thủy An Lạc tức giận nói, vung tay ném chiếc bút ghi âm trong tay mình ra.

Bút ghi âm rơi "bộp" một tiếng xuống đất, khi tiếng va chạm với mặt đất vang lên, tiếng nói chuyện trong chiếc bút đó cũng phát ra một cách rõ ràng.

Chỉ có điều nội dung cuộc đối thoại này thực sự khiến cho tất cả mọi người đều phải biến sắc, mà hầu hết mọi người ở đây đều cảm thấy mình như đang xem một trò hề, một vở kịch, một tấn trò đời.

Dù sao, chuyện đấu đá nội bộ trong các gia đình có gia thế đều nhiều như sao trên trời, nhưng có thể đấu đá đến mức độ này, toàn bộ thành phố A chắc chỉ có mình Thủy gia soán ngôi vương.

Hay cho một vở kịch của gia đình quyền thế.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 125: Đoạn tuyệt tất cả quan hệ
["S ao nào, bà mẹ đê tiện của mày biết không níu kéo được Mặc Vân nữa nên bảo đứa con đê tiện của bà ta tới đây quyến rũ Sở Ninh Dực à?"

"Dì Hai, tôi đợi dì lâu lắm rồi đấy, còn tưởng cả đời này dì sẽ không tới gặp tôi cơ."

"Ồ, con tiện nhân con này cũng học được cách ăn nói sắc sảo thế rồi cơ à."

"Không sắc bén thì làm sao mà bảo vệ được mình? Dù gì thủ đoạn của dì Hai cũng cao quá mà, trước tiên là mang một đứa gọi là "con gái" tới để lấy được sự đồng cảm của mẹ tôi, lợi dụng mẹ tôi để cướp chồng của bà. Dì Dai, dì thật sự rất hợp với mấy vai nữ phụ ác độc trong phim truyền hình tám giờ tối đấy dì có biết không?"

"Con ranh đê tiện này, mày nói cái gì?"

"Dì Hai, dì là người muốn làm chuyện lớn mà, phải bình tĩnh chứ, ngay đến báo cáo giám định DNA của tôi mà dì còn dám sửa, thế mà lại không nghe nổi chút chuyện cỏn con này à?"

"Mày đang nói vớ vẩn cái gì thế?"

"Dì Hai, ở đây chỉ có một mình tôi, dì đóng kịch cho ai xem thế? Hơn nữa dì cũng đâu phải là người dám làm không dám nhận, ít nhất dì cũng giỏi hơn đứa con gái bị thịt của dì nhiều.”

"Thủy An Lạc mày nói cái gì? Mày có giỏi giang đến thế nào chẳng phải vẫn bị mẹ tao đuổi khỏi nhà họ Thủy đấy sao. Đúng là mẹ tao sửa báo cáo giám định của mày đấy thì làm sao? Sao nào?"
]

Từng câu, từng chữ rành rọt rõ ràng truyền vào tai mỗi người.

Mặt An Giai Tuệ thoáng cái trắng bệch, bà ta khẩn thiết nhìn qua sắc mặt u ám của Thủy Mặc Vân, "Mặc Vân, đó không phải là em, không phải em, là Lạc Lạc cố tình giàn xếp để hãm hại em." An Giai Tuệ càng nói lộ ra sự hốt hoảng. Bà ta tiện đà nhìn về phía Thủy An Lạc: "Dì với ba con là thật lòng yêu thương nhau, sao con nỡ đối xử với dì như vậy?" An Giai Tuệ đau đớn nói.

"Diễn quá thành lố đấy." Sở Ninh Dực mở miệng, sau đó đưa tay lên, chú Sở ở phía sau lập tức đặt một tập tài liệu vào tay anh.

"Thủy tổng, xưa nay thói đời vốn luân hồi, có những thứ rồi sẽ phải trả lại nguyên vẹn, có thứ này tôi vẫn muốn Thủy tổng xem cho kỹ, đừng để đến cuối cùng ai là con của mình cũng không biết."

An Giai Tuệ vừa run rẩy nhìn tập báo cáo trong tay Sở Ninh Dực, vừa siết chặt lấy cánh tay Thủy Mặc Vân: "Mặc Vân, bọn họ có chuẩn bị rồi mới tới đây đấy, những thứ này đều là giả cả, giả cả..."

Thủy Mặc Vân không hề nhìn An Giai Tuệ mà chỉ nhìn tập tài liệu do Sở Ninh Dực đưa tới, bàn tay buông bên người hơi siết lại.

Có lẽ vì tâm trạng bất an quá mức mãnh liệt, nên trán Thủy Mặc Vân đã rịn ra vài giọt mồ hôi lạnh.

"Mặc Vân..." An Giai Tuệ ai oán kêu lên.

"Ba... " Rốt cuộc lúc này Thủy An Kiều cũng biết sợ rồi, chỗ cổ phần đó cô ta còn chưa lấy được, nếu giờ Thủy Mặc Vân đột nhiên thu hồi lại, vậy chẳng phải là...

"Thủy An Lạc, con khốn này mày lại giở trò gì đây?" Thủy An Kiều lớn tiếng quát mắng.

Thủy An Lạc lại chẳng buồn để ý đến Thủy An Kiều mà chỉ nhìn Thủy Mặc Vân, "Mẹ tôi từng nói, trên đời này, nếu đối xử tốt với một người, kiểu gì cũng sẽ thu phục được trái tim người đó, nhưng đáng sợ nhất là, bản thân đã động lòng nhưng người làm mình động lòng lại... thay đổi."

Thủy An Lạc buồn rầu nói, sau đó vòng qua sau Sở Ninh Dực, vịn vào xe lăn của anh: "Thủy Mặc Vân, hôm nay, là Thủy An Lạc tôi muốn đoạn tuyệt tất cả mọi quan hệ với ông. Nhưng, riêng Viễn Tường, tôi sẽ không chắp tay mà nhường cho kẻ khác!"

Thủy An Lạc nói xong, liền đẩy Sở Ninh Dực rời khỏi nơi này, có những cảm xúc không phải cứ muốn đè nén là đè nén được, bởi vì cô không muốn rơi lệ trước mặt Thủy Mặc Vân, cho nên cô chỉ có thể ra đi...

Kiều Nhã Nguyễn nhìn Thủy An Lạc lầm lũi bước đi, trong ánh mắt tràn ngập thương cảm, cô xoay người định đuổi theo nhưng Mặc Lộ Túc lại vươn tay ra nắm lấy tay cô, "Để cô ấy yên tĩnh đi, hiện giờ người cô ấy cần không phải là chúng ta." Nói xong, anh cũng rời khỏi bữa tiệc có thể nói là như một tấn hài kịch này.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 126: Đau chân
Kiều Nhã Nguyễn nhìn cổ tay vừa được Mặc Lộ Túc nắm lấy, trên mặt lập tức hiện lên một nụ cười si mê, cô vừa được đàn anh nắm cổ tay kìa ~

Cách đó không xa, Phong ảnh đế nhìn thấy nụ cười hám trai của Kiều Nhã Nguyễn thì cảm thấy thật gai mắt. Vậy nên, Phong Ảnh đế cũng chẳng thèm để ý xem vở hài kịch này muốn diễn đạt điều gì, anh bước thẳng tới tóm lấy tay cô nàng hám trai đang định đi theo Mặc Lộ Túc kia.

"Làm cái gì thế?" Kiều Nhã Nguyễn kinh hãi kêu lên nhưng đã bị Phong Phong cúi đầu lôi ra ngoài.

"Đó là Phong Phong..."

"Người anh ấy kéo đi là bạn gái của Mặc thiếu à?"

...

Đủ loại bàn tán không ngừng vang lên.

Thủy An Lạc vừa mới bước ra ngoài, bên trong đã vọng đến tiếng thét chói tai của Thủy An Kiều, cô ta đang gọi "ba"... hình như Thủy Mặc Vân xảy ra chuyện rồi.

Cả người Thủy An Lạc hơi cứng lại nhưng cô không hề quay đầu.

Sở Ninh Dực vỗ nhẹ lên bàn tay đang đặt trên xe lăn của cô, trấn an tâm trạng có chút rối bời của cô lúc này.

Thủy An Lạc muốn quay lại nhìn, dù sao đó cũng là ba cô... nhưng những ấm ức, tủi nhục trong suốt một năm qua lại không cho phép cô làm vậy.

"Sở Ninh Dực, anh về trước đi, tôi muốn đi dạo một mình. Thời gian qua thật sự cảm ơn anh rất nhiều, thật đấy."

Thủy An Lạc cảm thấy thật nực cười, cổ phần của cô sớm đã bị ba ruột mình cướp mất, vậy mà cô còn nghi ngờ người ta đối tốt với mình là vì đống cổ phần đó nữa chứ, cảm giác này, chẳng khác quái nào đang tự vả vào mặt cả.

Sở Ninh Dực không hề cản cô lại, chỉ nhìn bóng lưng mảnh mai trước mặt rời đi, "Chú Sở, đưa nạng cho tôi."

Chú Sở hơi sửng sốt: "Nhưng thiếu gia, bác sĩ nói chân cậu còn chưa khỏi hẳn, có khả năng..." sẽ thật sự bị tàn phế. Khoảng thời gian này vì chuyện của Thủy An Lạc mà Sở Ninh Dực đã không hề nghỉ ngơi tử tế chút nào.

"Lấy qua đây." Sở Ninh Dực nhíu mày nói.

Chú Sở bất đắc dĩ đành phải lấy nạng trong xe ra đưa cho Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực cầm nạng chống mình đứng dậy, vết thương này đến chẳng đúng lúc gì cả.

"Chú về trước đi." Sở Ninh Dực nói rồi đi theo Thủy An Lạc, lúc này anh sao có thể để Thủy An Lạc một mình được, dù sao đây cũng là cơ hội tốt để chinh phục cô ấy, không phải sao?

Thủy An Lạc lang thang một mình trên đường không mục đích. Giờ đây, cô không những không thể liên lạc được với mẹ mà lại còn khiến ba mình tức đến mức phải nhập viện. Chắc hẳn, trong mắt mọi người hiện giờ Thủy An Lạc cô chính là một đứa con gái làm trái với luân thường đạo lý, một đứa con gái hư hỏng.

Thủy An Lạc đi mãi, đi mãi bỗng thấy ven đường có một chú cún hoang. Cô không kìm được ngồi xuống nhẹ nhàng vuốt đầu nó: "Em... cũng không có ai cần à? Không bằng đi theo chị vậy nhé."

Cún con nghếch đầu lên sủa hai tiếng rồi cọ cọ đầu vào lòng bàn tay Thủy An Lạc, như thể đang đáp lại lời cô.

Thủy An Lạc cảm thấy lòng bàn tay truyền tới cảm giác ngưa ngứa thì khóe miệng hơi cong lên: "Vậy để chị đưa em về làm bạn với cục cưng nhà chị được không?" Thủy An Lạc nói rồi nhẹ nhàng bế chú cún con lên.

Sở Ninh Dực đứng dựa vào vách tường nơi khúc ngoặt nhìn cô, chân mày anh hơi nhíu lại, cô nhóc kia định nuôi chó trong nhà sao?

Đã thế còn là một con chó Sa Bì xấu xí như thế nữa chứ?

*Chó Sa Bì: là giống chó có nguồn gốc từ Trung Quốc, được nuôi làm chó giữ nhà với bản tính sinh động, dễ thương.

"Lạc Lạc."

Thủy An Lạc vừa đứng dậy đã nghe thấy có người gọi tên cô, người đứng bên cạnh chiếc xe phía trước không phải là Mặc Lộ Túc tựa như tiên giáng trần kia thì còn là ai được nữa?

"Anh Lộ Túc." Thủy An Lạc ôm con cún chạy tới, cố gắng nở một nụ cười với anh.

Sở Ninh Dực bỗng cảm thấy thật đau chân, cô nhóc kia không phải muốn ở một mình hay sao? Thế mà cô đang làm cái gì vậy? Vừa thấy người ta một cái đã chạy ù tới như thế đó hả?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 127: Tâm cơ của Lâm Thiến Thần
Thủy An Lạc bước tới nghiêng đầu hỏi: "Ông ấy... không sao chứ?"

Mặc Lộ Túc đi ra sau cô, nên chắc anh ấy sẽ biết tình hình bên trong.

Mặc Lộ Túc nhìn dáng vẻ e dè của Thủy An Lạc thì thở dài và vươn tay xoa đầu cô, sau đó nói: "Chắc không sao đâu, đã đưa đến bệnh viện rồi."

Sở Ninh Dực lại cau mày, cô nhóc này sao lại thân thiết với tên đó như vậy, chẳng lẽ không nhìn ra là tên đó thích cô à?

Mà cũng phải thôi, cô nàng này bị bại não mà, ngay đến cả anh, đối xử với cô đến thế rồi mà cũng có nhìn ra đâu.

"Đi đâu, anh đưa em đi." Mặc Lộ Túc dịu dàng nói.

"Em muốn về nhà trông Tiểu Bảo Bối." Thủy An Lạc lí nhí nói, giờ cô chỉ muốn nhìn thấy cục cưng của mình thôi, vì lúc này chỉ có cậu nhóc mới có thể khiến cho cô an lòng.

"Ừm, để anh đưa em về." Mặc Lộ Túc nói rồi liền đưa Thủy An Lạc lên xe.

Sở Ninh Dực siết chặt hai tay nhìn chiếc xe chậm rãi xa dần kia, cô ngốc này không đi theo mình mà lại theo người khác, đã thế còn đi cùng với một tên có ý đồ khác với cô ấy nữa chứ. Cặp mày kiếm của Sở Ninh Dực nhíu chặt dần. Giờ anh chỉ hận không thể băm Thủy An Lạc thành tám miếng, nhưng lại phải cố tự an ủi trong lòng, vợ là mình tự chọn, là mình chọn, không được tức, không được tức, không được tức!

Thế nhưng, cho dù đã cố gắng dặn lòng như vậy nhưng Sở Ninh Dực vẫn không thể dập tắt cơn giận trong lòng mình được.

Cô nhóc này, được lắm ~

***

Trong bệnh viện người đến người đi, Thủy Mặc Vân vẫn còn đang được cấp cứu.

Thủy An Kiều và An Giai Tuệ thì chờ bên ngoài phòng cấp cứu, nhưng mà lại chẳng thấy chút căng thẳng hay lo lắng nào trên gương mặt của bọn họ. Giờ bọn họ chỉ ước sao Thủy Mặc Vân không qua được, như vậy tất cả mọi người đều sẽ biết Thủy Mặc Vân là do Thủy An Lạc làm cho tức chết.

"Mẹ..." Thủy An Kiều mím môi, bất an mở miệng

Khóe miệng An Giai Tuệ nhếch lên một nụ cười lạnh: "Yên tâm, chỉ cần ba con chết, tất cả đều sẽ thuộc về con hết."

"Mẹ, mẹ đang nói gì vậy?" Thủy An Kiều kinh hoàng nhìn mẹ mình, "Ba con... ông ấy..."

"Không có gì." An Giai Tuệ lạnh lùng nói, bà ta vẫn tiếp tục đứng chờ ở ngoài.

***

Lúc Lâm Thiến Thần quay trở lại phòng làm việc của mình, Cố Thanh Trần đã đợi sẵn ở bên trong.

"Sao rồi?"

Lâm Thiến Thần lắc đầu, đặt báo cáo trong tay xuống rồi bất đắc dĩ nói: "Vẫn đang cấp cứu, nhưng hy vọng không lớn lắm."

"Mình không ngờ Lạc Lạc lại làm như vậy, dù sao ông ấy cũng là ba con bé mà."

"Con nhóc này lòng dạ cũng thật cứng." Cố Thanh Trần hừ lạnh một tiếng, "Lúc mới đến, mình nghe mọi người nói cậu bị giáng chức, đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Chuyện gì ấy à, dẫn dắt người mới nên khó tránh khỏi bị liên lụy." Lâm Thiến Thần tỏ ra hết sức bất lực, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Cố Thanh Trần: "Thôi bọn mình đừng nói đến chuyện này nữa."

"Lại là vì Thủy An Lạc chứ gì, xem ra con nhóc này đúng là có vấn đề thật." Cố Thanh Trần càng có ấn tượng xấu hơn về Thủy An Lạc.

"Đâu còn cách nào khác nữa đâu, giờ Ninh Dực che chở cho cô ta như vậy cơ mà, mình bị giáng chức cũng là do Ninh Dực giáng đấy." Lâm Thiến Thần không khỏi đau lòng nói.

"Lão Đại bị mù rồi à? Cậu tốt thế này thì không thấy lại cứ đi che chở cho cái con rắc rối kia là sao chứ?" Cơn giận của Cố Thanh Trần bốc lên, cô ta mở miệng nói thẳng, "Không được, mình phải đi nói chuyện với anh ấy, cậu đã ở bên cạnh anh ấy bao nhiêu năm nay rồi, cậu đối với anh ấy thế nào mình đều thấy cả."

"Thanh Trần, quên đi, nếu không Ninh Dực sẽ nghĩ là mình cố tình đưa chuyện đấy, chuyện lúc trước... không biết Lạc Lạc đã nói gì với anh ấy mà để anh ấy nghĩ là mình muốn nhằm vào con bé nữa." Lâm Thiến Thần vươn tay sắp xếp lại tài liệu trên bàn, cảm giác đau thương như bao chùm lấy cả người cô ta.

Cố Thanh Trần khẽ híp mắt tự âm thầm đánh giá Thủy An Lạc trong lòng lại một lần nữa, một con nhóc không hiểu chuyện, lòng dạ lại còn chẳng tốt đẹp gì. Có lẽ thật sự như những gì người ta nói ngoài kia, con oắt đó chỉ muốn lợi dụng đứa bé để trói chặt Sở Ninh Dực mà thôi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 128: Ba cô đang nguy kịch
Mặc Lộ Túc đưa Thủy An Lạc đến dưới nhà, thấy Thủy An Lạc vẫn đang ủ rũ cúi đầu ngồi trên ghế phụ vuốt ve chú cún kia thì dịu dàng nói: "Nếu em lo thì anh đưa em qua đó xem thế nào nhé?"

Thủy An Lạc lắc đầu rồi nở một nụ cười gượng: "Không cần đâu, dù sao ông ấy cũng chẳng muốn gặp em." Thủy An Lạc đáp lại rồi mở cửa xuống xe, "cảm ơn anh đã đưa em về, em lên trước nhé."

Mặc Lộ Túc dõi mắt theo bóng lưng Thủy An Lạc, nụ cười trên mặt cũng biến mất dần, sau đó anh khởi động xe rời khỏi nơi này.

Thủy An Lạc ôm chú cún Sa Bì về nhà, có điều vừa bước vào đến cửa đã bị thím Vu chặn lại.

"Ôi bà cô của tôi ơi, sao lại ôm chó về nhà thế này, không tốt cho trẻ con đâu." Thím Vu nói rồi không hề khách khí đẩy cả người lẫn chó ra ngoài.

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn cún con. Cún con cũng ngẩng đầu nhìn cô, cặp mắt to tròn rưng rưng, nhìn thôi cũng khiến người ta đau lòng.

"Thím Vu, sao lại không nuôi được ạ?" Thủy An Lạc tủi thân nói.

"Chó sẽ rụng lông, cái này không tốt cho hô hấp của trẻ nhỏ." Thím Vu khăng khăng giữ vững lập trường.

"Vậy phải làm thế nào bây giờ, cháu trót bế về mất rồi." Thủy An Lạc phụng phịu nói, cô không muốn vứt bỏ chú cún này chút nào.

"Ném đi." Thang máy lại mở ra lần nữa, Sở Ninh Dực được chú Sở đẩy ra.

Thật ra thì lúc đó anh đã gọi điện cho chú Sở, bảo chú ấy bám theo xe của Mặc Lộ Túc suốt cả dọc đường, biết tin cô đang trên đường về nhà, Sở Ninh Dực mới cảm thấy khá hơn chút. Nhưng, cứ nghĩ đến chuyện cô không muốn theo mình về mà lại để cho Mặc Lộ Túc đưa về thì Sở tổng vẫn cảm thấy bức bối trong lòng. Nhóc con, cô có biết ai mới là chính chủ không thế hả.

Thế nên, chú cún con đáng thương này không làm gì cũng dính đạn.

Thủy An Lạc mím môi nhìn người đàn ông vừa ra khỏi thang máy.

"Nhưng tôi muốn nuôi nó." Thủy An Lạc ôm cún con không buông, như thể nếu anh không cho cô nuôi, cô sẽ ôm cả con, cả cún bỏ nhà ra đi luôn.

Sở Ninh Dực mặt mũi lạnh như băng, ánh mắt nhìn Thủy An Lạc chỉ hận không thể làm cô đông cứng.

Thủy An Lạc ủ rũ cúi đầu không nói nữa, một người một chó, nhìn mà tội nghiệp.

"Ném đi." Sở Ninh Dực lại lặp lại điều vừa nãy rồi bảo chú Sở đẩy mình vào nhà.

Thủy An Lạc nhìn theo Sở Ninh Dực, không hiểu cô lại chọc gì Sở Ninh Dực mà để anh nói chuyện lạnh nhạt với cô như vậy.

"Sở Ninh Dực..." Thủy An Lạc lí nhí gọi, trong giọng nói chứa đầy khẩn cầu.

Sở Ninh Dực có một thoáng mềm lòng, nhưng nghĩ đến Mặc Lộ Túc, anh lại lập tức lạnh mặt, "Thím Vu, đóng cửa." Nói xong liền tự mình đẩy xe vào phòng khách.

"Ôi tiểu tổ tông của tôi ơi, cô cứ bỏ nó xuống đi, lát nữa tôi sẽ nhờ người tìm cho nó một người chủ tốt được không? Cô đừng chọc giận cậu ấy nữa." Thím Vu nói xong liền đỡ lấy chú cún trong lòng Thủy An Lạc rồi đẩy cô vào trong nhà, sau đó đi tìm tạm một chỗ để đặt chú chó Sa Bì kia xuống.

Lúc Thủy An Lạc bước vào, Sở Ninh Dực vừa mới đem con trai từ trong xe bế ra, cậu nhóc đang bập bẹ nói tiếng sao hỏa với ba mình.

Thủy An Lạc một mực cúi đầu, tựa như đang suy nghĩ xem mình đã đắc tội gì với anh ta, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng nghĩ không ra.

Không nghĩ ra, thế nên cô chỉ có thể đi lên lầu, Kiều Nhã Nguyễn rất ghét động vật nên không thể giao cún con cho cô ấy được. Thủy An Lạc đăng một dòng trạng thái mới lên QQ, hỏi xem có ai muốn nuôi một chú cún Sa Bì không. Đặt di động xuống rồi mà cô cứ nhìn chằm chằm vào màn hình, cô không dám xem tin tức, cô sợ phải nhìn thấy tin tức về Thủy Mặc Vân.

Vừa đặt di động xuống, Thủy An Lạc liền thấy một người bạn trước kia gửi tin nhắn tới.

[Tiểu Tinh Linh: Lạc Lạc, báo đài nói ba cậu đang trong tình trạng nguy kịch, cậu còn có tâm trạng mà ở đó tìm người nuôi chó được à?]

Thủy An Lạc không đọc được nửa câu sau, bởi vì hai chữ "nguy kịch" đã đánh thẳng vào trái tim cô.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,838
Điểm cảm xúc
5,521
Điểm
113
Chương 129: Người chịu thiệt vẫn là cô
Thủy An Lạc không kịp nghĩ nhiều mà vội vàng cầm điện thoại chạy xuống lầu, xuống tới nơi lại nhìn thấy Sở Ninh Dực vừa cúp điện thoại, sắc mặt anh vô cùng nặng nề. Bước chân Thủy An Lạc khựng lại, đôi chân lúc này như thể không chống đỡ nổi cơ thể nữa rồi.

Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn Thủy An Lạc, hàng lông mày nhíu chặt cho thấy tình hình không ổn chút nào.

Hai chân Thủy An Lạc nhũn ra, cô muốn mở miệng nhưng lại sợ không biết phải mở lời thế nào.

Cho dù cô có hận Thủy Mặc Vân thế nào nhưng ông ấy vẫn là cha ruột của cô, đó là sự thật không ai có thể thay đổi được.

"Thủy Mặc Vân đã được đưa vào phòng theo dõi đặc biệt rồi. Em có muốn đến bệnh viện xem thế nào không?" Sở Ninh Dực trầm giọng nói, Tiểu Bảo Bối ngồi trên đùi Sở Ninh Dực không hề hay biết chuyện gì đang xảy ra, cái đầu gật gà gật gù bắt đầu ngủ gật.

Phòng theo dõi đặc biệt! Thủy An Lạc ngồi bệt xuống bậc thang, không biết mình nên thở phào hay là lo lắng nữa.

Phòng theo dõi đặc biệt, có nghĩa là ông ấy vẫn còn sống.

Nhưng được đưa vào đó thì... ông ấy còn có thể sống được bao lâu?

Sở Ninh Dực đưa Tiểu Bảo Bối cho thím Vu, sau đó mới lăn xe tới.

"Tôi không hề muốn ông ấy chết, thật sự không muốn." Thủy An Lạc nhỏ giọng nói, nhưng hiện giờ toàn bộ thành phố A này đều biết chính Thủy An Lạc cô đã khiến cha mình tức đến chết.

Sở Ninh Dực từ từ chống đỡ người đứng dậy, sau đó vịn vào lan can chầm chậm bước tới. Anh cố chịu đựng cơn đau trên đùi rồi ngồi xuống bên cạnh Thủy An Lạc, từ từ đưa tay xoa đầu cô.

Thủy An Lạc ôm chặt lấy cơ thể mình, hệt như một con thú nhỏ bị thương nhưng lại không tìm thấy đường về nhà...

"Để tôi đưa em đến bệnh viện." Thấy Thủy An Lạc như vậy, Sở Ninh Dực bỗng nghĩ, có lẽ Thủy Mặc Vân vẫn chưa thể chết được, nếu giờ ông ta chết đi, sợ là sẽ trở thành gông xiềng cả đời này của Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc mím môi ngẩng đầu lên nhìn anh, trong mắt to ngập nước nhuốm dần sự sợ hãi cùng mờ mịt.

"Sở Ninh Dực..." Cô thấp giọng gọi một tiếng.

Sở Ninh Dực để đầu cô tựa vào vai mình, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, tựa như đang trấn an hết thảy những lo lắng bất an của cô lúc này.

Thủy An Lạc trước mặt người khác lúc nào cũng như một con nhím. Ai đụng vào cô, cô liền phóng gai nhọn đâm người đó. Nhưng Sở Ninh Dực biết, thực ra cô không có kiên cường như vậy, nhất là đối với chuyện của Thủy Mặc Vân.

"Nếu ông ấy thực sự xảy ra chuyện gì thì tôi biết phải làm sao đây?" Thủy An Lạc thấp giọng nỉ non, như chỉ nói cho chính mình nghe vậy.

Sở Ninh Dực vẫn không nói một lời nào, chỉ im lặng vỗ về cô.

Thủy An Lạc liên tục lẩm bẩm "không muốn ông ấy xảy ra chuyện", nhưng trước sau vẫn không yêu cầu đến bệnh viện. Sở Ninh Dực biết, cô đang sợ, sợ đến bệnh viện rồi sẽ phải đối mặt với chuyện... càng khó chấp nhận hơn.

Thủy An Lạc vẫn ngồi bất động trên bậc thang, đùi phải của Sở Ninh Dực đau nhức dần nhưng anh vẫn không nói gì. Chỉ có điều, mồ hôi chảy ra trên trán cho thấy cơn đau của anh đã đến mức không thể chịu đựng nổi nữa rồi.

Thím Vu vốn đang nghĩ cảnh tượng này trông thật ấm áp làm sao, bà định cầm di động lên chụp kiểu ảnh thì phát hiện ra Sở Ninh Dực có gì đó không ổn, thể là vội vàng bỏ di động xuống hô lên: "Ôi, thiếu gia của tôi, chân của cậu..."

Tiếng hô của thím Vu khiến Thủy An Lạc bị giật mình mà ngẩng đầu lên, đập vào mắt cô là gương mặt tái nhợt đầy mồ hôi của Sở Ninh Dực.

"Anh..."

"Đứng dậy đi, nếu không cái chân này mà tàn phế thật thì sau này người phải khóc chính là em đấy." Sở Ninh Dực cợt nhả nói, sau đó vịn vào lan can, một tay kéo cánh tay cô cố gắng đứng dậy để làm dịu đi cơn đau trên đùi.
 
Top