Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 320: Chuyện này để lúc về anh sẽ nói với em sau
Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc cùng ngoảnh lại, thấy ngay Lan Hinh cũng vừa mới bước xuống khỏi xe.

Hôm nay, Lan Hinh mặc một chiếc váy dài màu trắng, chắc vì trời đã vào thu, cho nên cô ta khoác thêm một chiếc khăn choàng, mái tóc dài buông xõa tự nhiên xuống vai, cặp kính râm bự chảng như muốn lấp hết toàn bộ dung nhan xinh đẹp của cô ta lại.

Nhưng vừa trông thấy hai người, Lan Hinh liền sập cửa xe lại, sau đó tháo kính đi về phía họ: "Lạc Lạc cũng ở đây à, trùng hợp ghê!" Lan Hinh mỉm cười vui vẻ nói.

Mùi thuốc sát trùng~

Sở Ninh Dực từ từ ngẩng lên nhìn người phụ nữ bất ngờ xuất hiện trước mặt mình.

Con lai, có mùi thuốc sát trùng!

"Lan Hinh, lâu rồi không gặp, về lúc nào thế?" Sở Ninh Dực mặt vẫn không biến sắc hỏi.

Lan Hinh đi tới cạnh hai người thì dừng lại, lúc trông thấy Tiểu Bảo Bối cô ta có hơi giật mình, nhưng nghe thấy Sở Ninh Dực hỏi vậy liền mỉm cười đáp lại: “Mình mới đáp chuyến sáng nay, vừa mới xuống sân bay một cái là phi thẳng tới bệnh viện luôn.”

Đáp chuyến sáng nay?

Trong mắt Sở Ninh Dực lóe lên một tia thâm thúy, sau đó anh cúi đầu nhìn Thủy An Lạc: "Hai người quen nhau à?"

Lúc này Thủy An Lạc còn đang mải kinh ngạc vì sự xuất hiện của Lan Hinh, đáng ra giờ Lan Hinh phải đang ở tiệc mừng thọ của Viện trưởng chứ, nhưng Sở Ninh Dực cũng nói hôm nay là đại thọ bảy mươi của bà nội anh.

Thế hóa ra Viện trưởng chính là bà nội của Sở Ninh Dực à!

Cái suy luận bắc cầu này khiến Thủy An Lạc có chút khó mà tiếp nhận nổi.

Hồi trước lúc cô với Lâm Thiến Thần đấu đá nhau sao anh lại chẳng nói gì?

"Lạc Lạc? Lạc Lạc?"

Lan Hinh khẽ gọi.

Thủy An Lạc giật mình tỉnh táo lại. Cô ngẩng lên nhìn Lan Hinh nhưng ánh mắt vẫn còn rất mờ mịt.

Tất nhiên là Sở Ninh Dực biết cô đang nghĩ gì trong đầu, vốn dĩ anh định để sau khi bà nội chịu chấp nhận cô rồi anh mới nói rõ thân phận của bà, nhưng giờ anh lại không nỡ để bà hành hạ cô, vì như vậy anh thấy đau lòng lắm!

Thủy An Lạc nhớ đến vấn đề trước kia của Sở Ninh Dực, cô sững người một chút rồi mới lên tiếng trả lời anh: "Ừ, có quen, mới gặp ở bệnh viện lúc sáng." Thủy An Lạc cố tình nhấn mạnh hai chữ “bệnh viện”, như thể đang nhắc nhở Sở Ninh Dực điều gì đó.

Sở Ninh Dực ho khan một tiếng, tất nhiên là anh hiểu ý của cô rồi.

"Nhắc tới thì trước đây em cũng từng nghe đến tên cô ấy rồi đấy!" Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói.

Lan Hinh tò mò nhìn hai người họ: “Có ai từng nhắc đến tên mình à?"

Thủy An Lạc cũng tò mò, vì trước ngày hôm nay thì cô hoàn toàn không hề biết đến sự tồn tại của cái tên Lan Hinh này.

"Vào đi rồi nói, đừng cứ đứng mãi ở cửa thế!" Sở Ninh Dực vừa nói vừa ôm lấy eo của Thủy An Lạc lùi ra một chút, nhường đường cho khách vào trước.

"Ú~" Tiểu Bảo Bối bày tỏ sự tán thành đối với lời của ba. Nhóc chẳng thích cứ đứng mãi ở đây chút nào.

Lan Hinh mỉm cười, cũng không từ chối mà tự nhiên bước vào trước.

Nhưng sau khi Lan Hinh vào rồi, lúc Thủy An Lạc định cất bước vào theo thì lại bị Sở Ninh Dực tóm giật lại. Cô thấy anh gọi một cuộc điện thoại, là gọi cho chú Sở.

"Chú Sở, giúp tôi điều tra xem Lan Hinh về nước khi nào, bay chuyến về lúc mấy giờ!" Sở Ninh Dực nghiêm trọng nói. Hai điểm mấu chốt mà người phụ nữ kia từng nói đều trùng khớp với Lan Hinh, điều duy nhất không trùng ở đây chính là liệu hôm qua cô ta có mặt ở thành phố A này hay không.

Thủy An Lạc lại càng cảm thấy tò mò hơn, cô chẳng hiểu anh đang làm cái gì cả?

Thấy Sở Ninh Dực dập máy, Thủy An Lạc liền nhíu mày lên tiếng: "Tại sao trước đây không nói cho tôi biết bà ấy chính là bà nội của anh?" Như thế này khiến cô có cảm giác như mình bị lừa ấy.

Sở Ninh Dực cất di động đi, hơi nhướng mày rồi lại ôm eo cô đi vào: "Chuyện này để lúc về anh sẽ nói với em sau.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 321: Mặc thiếu gia đến rồi
Lúc Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực đi đến cửa phòng khách, không ít họ hàng đã đứng đợi sẵn ở đó. Hồi hai người kết hôn, cô từng gặp đám cô dì chú bác này một lần rồi nhưng chẳng nhớ ai cả.

Sau hai năm, giờ gặp lại thì Thủy An Lạc thật sự mờ mịt thật luôn.

Tại sao cô lại nghe lời anh rồi tới đây nhỉ?

Đây đều là người nhà của anh, còn cô cùng lắm cũng chỉ là mẹ của con anh thôi!

Thế mà giờ cô lại tới thật này!

Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn Sở Ninh Dực: Tôi có thể chuồn được không?

Sở Ninh Dực nhíu mày: Em nói xem?

Anh sát lại gần Thủy An Lạc, thì thầm bên tai cô: "Thật ra là em sợ họ nhân cơ hội này giới thiệu bạn gái cho anh chứ gì."

"Xì..." Thủy An Lạc thầm nghĩ anh đúng là đồ mặt dày.

"Ninh Dực về rồi đấy à, chắc đây là Tiểu Lạc Ninh hả, giống con hồi còn bé ghê cơ." Đúng lúc Thủy An Lạc đang định khinh bỉ anh vài câu thì bỗng có giọng của một người phụ nữ vang lên.

Sở Ninh Dực ngẩng lên, nhưng trên mặt lại chẳng có vẻ gì là tươi cười. Một tay anh ôm lấy vai Thủy An Lạc, thản nhiên nói: "Cô, lâu rồi không gặp."

Thủy An Lạc có biết đến sự tồn tại của cô Sở Ninh Dực, nhưng hôm nay mới chính thức được xem là lần gặp mặt đầu tiên.

Có vẻ như cô của Sở Ninh Dực không để ý đến thái độ của anh. Bà nhìn Thủy An Lạc cười, "Lạc Lạc, còn nhớ cô không? Hồi hai đứa kết hôn cô cũng tới đấy."

Sở Cẩm Vân là một người phụ nữ dịu dàng, lúc nói chuyện với Thủy An Lạc bà cũng rất nhẹ nhàng với cô.

"Cháu chào cô." Thủy An Lạc lễ phép chào, không siểm nịnh, cũng không có vẻ gì là sợ sệt cả.

Nhưng cô muốn nói với cô của Sở Ninh Dực là, lúc hai người họ ly hôn thì cô không có mặt ở đó.

"Đừng đứng mãi ở cửa như thế, mau vào đi." Sở Cẩm Vân mỉm cười nói rồi đón hai người vào trong.

"Mẹ ơi, Ninh Dực với Lạc Lạc đến rồi này, còn cho cả Tiểu Lạc Ninh đến nữa, con thấy thằng bé giống y chang Ninh Dực hồi nhỏ luôn ấy." Cô hai cười nói.

Thủy An Lạc ngẩng lên, đối diện với ánh mắt thăm dò của Kiều Tuệ Hòa.

Kiều Tuệ Hòa đứng dậy nheo mắt nhìn Thủy An Lạc, hờ hững nói: "Tôi đã bảo không cho cô đến đây rồi cơ mà?"

Bà vừa dứt lời, bầu không khí xung quanh lập tức trở nên gượng gạo, có mấy người từ già đến trẻ định tới chào hỏi Sở Ninh Dực nhưng lúc này cũng phải tạm dừng bước.

Thủy An Lạc nhíu mày, cũng không nói gì cả.

Sở Ninh Dực vẫn đứng ôm vai Thủy An Lạc, chỉ có điều anh ôm cô chặt hơn, đặt hộp quà lên bàn xong liền hời hợt nói, "Đây là quà Tiểu Lạc Ninh chọn tặng bà. Nếu như bà nội đã không hoan nghênh chúng cháu, vậy chúng cháu xin phép về trước đây."

Anh vẫn nói với giọng điệu thản nhiên như thế, không hỏi Thủy An Lạc là bà nói không cho cô tới đây lúc nào, mà chỉ bằng một câu nói liền thể hiện rõ luôn thái độ của mình rằng anh sẽ bảo vệ cô.

Thậm chí anh còn chẳng thèm xin bà đừng nói ra những lời như vậy mà đưa hai mẹ con Thủy An Lạc về luôn.

Anh làm như vậy là bởi vì anh không cho phép người phụ nữ của mình phải chịu bất cứ nỗi tủi nhục nào cả.

"A pù ~" Cặp mắt to tròn của Tiểu Bảo Bối đảo quanh, bé con chẳng biết đã xảy ra chuyện gì, vừa rồi trông thấy nhiều người quá nên nhóc vẫn còn đang lơ mơ đây này.

Bầu không khí lại rơi vào trạng thái khó xử. Tiểu Bảo Bối ê a buồn bực rúc vào lòng mẹ, có vẻ như cậu bé không thích nơi này.

Người giúp việc băng qua đám người đang ngẩn ra kia, bước tới bên cạnh Kiều Tuệ Hòa, thì thầm vào tai bà: "Lão phu nhân, Mặc thiếu gia đến rồi." <!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 322: Sở tổng EQ thấp à, anh muốn đấu lại ông trời sao?
Mặc... thiếu gia?

Thủy An Lạc tò mò ngẩng lên nhìn Sở Ninh Dực, không phải anh nói đây chỉ là tiệc gia đình thôi sao?

Lan Hinh có thể tới được đây vì cô ta là học trò cuối cùng của Kiều Tuệ Hòa, nhưng còn vị Mặc thiếu gia này thì là ai đây?

Có điều Thủy An Lạc phát hiện, lúc mọi người nghe thấy cách xưng hô này, sắc mặt liền xấu đi.

Đặc biệt là Sở Ninh Dực, mặt anh như kiểu bất cứ lúc nào cũng có thể đưa hai mẹ con cô đi ngay được vậy.

Lúc Thủy An Lạc đang tò mò không biết người kia là ai, ánh sáng trước cửa nhanh chóng bị che lấp. Thủy An Lạc từ từ ngẩng đầu nhìn. Vừa trông thấy người mới tới, cô không nhịn được thốt lên một tiếng: "Đàn anh!"

Mặc Lộ Túc?

Mặc Lộ Túc đang bước vào bỗng hơi sững lại. Khoảnh khắc anh trông thấy Thủy An Lạc, vẻ mặt bỗng có chút quẫn bách, cứ như một thằng hề đã làm sai chuyện gì đó rồi lại bị người mình thích bắt được vậy.

Mặc Lộ Túc đứng trước cửa, bàn tay buông thõng hai bên người hơi nắm lại.

Sở Ninh Dực nhíu chặt hai hàng lông mày. Anh không hề bỏ lỡ ánh mắt tự ti trong giây phút vừa rồi của Mặc Lộ Túc, không khỏi cười lạnh trong lòng. Một người kiêu ngạo như anh ta, lại vì thích Thủy An Lạc mà để lộ ra thần tình tự ti đến thế sao.

Sở Ninh Dực nghĩ vậy, lại cúi xuống nhìn Thủy An Lạc.

Còn Thủy An Lạc thì vẫn đang hết sức tò mò nhìn Mặc Lộ Túc.

Sở Ninh Dực thấy buồn bực trong lòng, không kiềm chế được khẽ chửi một tiếng. Chẳng hiểu sao anh lại quên mất chuyện Mặc Lộ Túc cũng sẽ tới đây ngày hôm nay. Còn tại sao Mặc Lộ Túc lại tới đây thì chỉ có người của Sở gia và Mặc gia mới biết.

"Đi thôi." Sở Ninh Dực nói rồi đón lấy Tiểu Bảo Bối, sau đó một tay ôm con, tay còn lại ôm lấy bả vai Thủy An Lạc, định đưa hai mẹ con rời khỏi.

"Hôm nay là tiệc mừng thọ của Viện trưởng Kiều, Sở tổng định cứ thế mà đi à?"

Lúc Sở Ninh Dực đưa Thủy An Lạc đi qua người Mặc Lộ Túc, Mặc Lộ Túc bỗng lên tiếng.

Vì bất ngờ bị Sở Ninh Dực kéo đi nên Thủy An Lạc bị vấp một cái. Nghe thấy giọng nói thâm trầm của Mặc Lộ Túc, cô càng tò mò tợn, cố gắng đứng vững lại rồi ngẩng lên nhìn về phía anh.

"Những gì cần nói đều đã nói cả rồi, chẳng còn gì hay để mà ở lại nữa cả." Sở Ninh Dực nói xong lại kéo Thủy An Lạc đi.

Thủy An Lạc nhìn Mặc Lộ Túc, rồi lại nhìn Sở Ninh Dực, cảm thấy chắc chắn là có vấn đề gì đó giữa hai tên này.

"Tôi nghĩ chắc bác sĩ Mặc cũng không muốn chúng tôi ở lại đây đâu nhỉ." Sở Ninh Dực nhấn mạnh hai chữ "chúng tôi", nói xong lại đưa Thủy An Lạc đi.

Thủy An Lạc bị kéo ra ngoài, không tránh khỏi bị vấp thêm cái nữa.

"Á..." Thủy An Lạc chạy nhanh hai bước để chạy tới trước mặt Sở Ninh Dực, sau đó hất luôn tay anh ra, "Anh làm cái gì thế?"

"Về nhà, không nghe thấy chúng ta bị đuổi đấy à?" Sở Ninh Dực lạnh lùng nói rồi kéo thẳng Thủy An Lạc lên xe.

Thủy An Lạc bị đẩy vào xe, anh đặt Tiểu Bảo Bối vào lòng cô rồi mới lên xe.

"Này, Sở tổng, anh già rồi nên bị nghễnh ngãng đấy à? Người bị đuổi là tôi chứ không phải là chúng ta!" Thủy An Lạc hừ lạnh, ngoảnh lại nhìn vào trong, "Nhưng sao đàn anh cũng tới đây nhỉ?" Sở Ninh Dực lên xe xong liền đóng sầm cửa lại, "Đuổi em tức là đuổi tôi, em có ý kiến à?"

Ặc...

Thủy An Lạc bị câu nói vừa thẳng thừng vừa dứt khoát này của anh dọa sợ.

Đuổi em tức là đuổi tôi cơ à ~

Sở tổng EQ thấp ơi, anh muốn chống đối lại với ông trời sao?

Một người lúc nào cũng theo kiểu chỉ cần tôi sắp xếp người làm việc cho em chính là muốn tốt cho em, giờ sao lại thế này? Mới một đêm thôi mà đã điên luôn rồi à?

Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc đang ngẩn ra đó liền từ từ tiến sát lại, thì thầm nói: "Sao thế, chẳng lẽ anh nói sai à?"

<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 323: Sở tổng, anh bị ai nhập vào thế hả?
Hơi thở ấm nóng của anh phả vào tai cô, Thủy An Lạc khẽ run lên, muốn cách anh ra một khoảng cách nhất định.

"Chuyện đó..."

Thủy An Lạc còn chưa nói hết thì cửa sổ lại bị ai đó gõ vào.

Ý cười trên mặt Sở Ninh Dực liền biến mất, anh quay lại trượt cửa sổ xe xuống, người đang đứng bên ngoài không phải ai khác mà chính là Lan Hinh.

"Ninh Dực, cô bảo hai người vào nhà đi đấy, có nói thế nào thì hôm nay cũng là tiệc mừng đại thọ bảy mươi của cô, cậu mà về như thế chỉ khiến cô buồn hơn thôi." Lan Hinh hơi khó xử nói.

"Cậu có chắc là bọn tôi, chứ không phải là mình tôi không?" Sắc mặt Sở Ninh Dực vẫn khó coi như cũ.

Lan Hinh phụt cười, "Ninh Dực à, đâu phải cậu không biết tính của cô, làm gì có chuyện cô đuổi đàn em của mình đi thật chứ. Với cả, chắc giờ cô cũng đang muốn thấy thằng bé lắm. Hai người mà đi mất nhất định là cô sẽ thất vọng lắm đấy.”

Sở Ninh Dực quay lại nhìn Thủy An Lạc, khẽ hỏi ý kiến của cô: "Còn muốn vào không?"

Thủy An Lạc chớp mắt, nhất thời vẫn chưa thể chấp nhận được một Sở Ninh Dực thế này.

"Thôi bỏ đi, dù sao Mặc Lộ Túc cũng đang ở đây, tôi không vào nữa đâu." Sở Ninh Dực không đợi Thủy An Lạc mở miệng đã tự ý quyết định luôn.

Ơ kìa?

Đang hỏi ý kiến của cô cơ mà?

"A pù~" Tiểu Bảo Bối cũng chớp mắt theo.

Mặt hai mẹ con giống y nhau, đứa lớn rõ ràng đang muốn nói: Sở tổng, anh đang đùa tôi đó hả? Chuyện này thì có liên quan gì tới đàn anh cơ chứ?

Còn đứa nhỏ thì rõ ràng là đang nói: Mami thế nào thì con theo thế!

"Lạc Lạc à, ý em thế nào?" Lan Hinh mỉm cười nhìn Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc chớp mắt.

"Hỏi em kìa?" Sở Ninh Dực vươn tay chỉnh lại tóc mái đang lộn xộn trước trán cô, dịu dàng hỏi.

Tiểu Bảo Bối di chuyển ánh mắt, học theo cách nhìn của ba mình nhìn mẹ, "A a a ~" Nhóc còn nhỏ, chưa biết nói, nên chỉ có thể ê a thay cho những gì mà mình muốn biểu đạt.

Thủy An Lạc đưa tay dí một cái lên cái trán xinh xinh của Tiểu Bảo Bối, con đấy, lắm mồm lắm cơ.

"Ya~" Tiểu Bảo Bối đẩy tay của mẹ ra, cậu chẳng nhìn thấy gì nữa rồi.

Sở Ninh Dực khẽ cười, cứu Tiểu Bảo Bối đang ê a kháng nghị ra, rồi ngoảnh lại nhìn Lan Hinh, "Lát nữa chúng tôi vào sau, cậu cứ vào trước đi."

"Thế mình vào trước đây, đừng để mình thành kẻ nuốt lời trước mặt cô đấy nhé, không là cô nhất định sẽ bóp chết mình đấy." Lan Hinh cười đùa nói, sau đó liền đi vào nhà.

"Chị ấy tốt thật." Thủy An Lạc nhìn Lan Hinh đi vào rồi mới nói.

Sở Ninh Dực không đáp lại cô, anh lấy điện thoại ra xem thì thấy có ba tin nhắn, Sở Ninh Dực mở ra thì thấy đó là ba tấm ảnh, một tấm là đăng ký vé máy bay của Lan Hinh, một tấm là thông tin về chuyến bay của cô ta, còn một tấm là hình cắt cảnh cô ta rời khỏi sân bay lúc sáng nay.

Sở Ninh Dực nhíu mày xem hết một lượt, lúc Thủy An Lạc định ngó qua xem thì anh liền cất điện thoại đi.

"Gì thế? Có gì mà thần bí thế." Thủy An Lạc hầm hè, không cho xem thì dẹp đi, cô cũng có muốn xem đâu.

"Không có gì, vào trong đi." Sở Ninh Dực mở cửa xe ra.

Vậy có nghĩa là chuyện hôm qua chỉ là trùng hợp thôi à, chắc tại anh nghĩ nhiều rồi.

Thủy An Lạc lại càng thấy lạ, nhưng chuyện khiến cô thấy tò mò hơn chính là việc sao đàn anh lại có mặt ở đây, thế nên lần này cô cũng không có ý định khước từ.

Thủy An Lạc xuống xe nhưng Sở Ninh Dực bỗng đứng lại, anh ngoảnh lại nhìn Thủy An Lạc với vẻ không vui, "Anh nói này, vì Mặc Lộ Túc đang ở trong đấy nên em mới vội vàng muốn vào đến thế à?”

Thủy An Lạc khoanh hai tay trước ngực nhìn anh. Sở Ninh Dực cứ thế này khiến cô cảm thấy cạn lời quá đi mất.

"Tôi nói này Sở tổng, anh bị ai nhập vào thế hả, nhập thế này có phải hơi lâu quá rồi không?" Thủy An Lạc bật cười thành tiếng, chế nhạo anh.

<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 324: Quan hệ của hai người trước giờ đều rất tốt
Sở Ninh Dực cúi đầu hắng giọng, từ chối thừa nhận việc mình đang ghen, nhưng Kiều Nhã Ngyễn nói, nếu ghen thì phải thể hiện ra, không thì ai mà biết được?

Nhưng giờ, anh đang bị cô cười nhạo đấy hả?

Không ngờ cô lại nói anh bị ai đó nhập mới sợ chứ!

"Em nói nhiều thật đấy, đi thôi." Sở Ninh Dực nói rồi đập nhẹ một cái vào đầu cô.

"Ha ha..." Tiểu Bảo Bối cười khanh khách nhìn mẹ mình bị đánh, cái tay nhỏ nhấc lên, đúng lúc Sở Ninh Dực thất vọng, bàn tay bé xinh đó liền đập bồm bộp lên mặt ba mình.

Cả Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc đều ngẩn ra.

Thế có nghĩa là Tiểu Bảo Bối vừa cười nhạo mẹ mình vừa đánh ba dằn mặt hả?

"Ha ha ha... Đúng là con trai ngoan của mình." Thủy An Lạc bật cười lớn, sau đó đưa tay qua đón lấy Tiểu Bảo Bối.

Sở Ninh Dực bị ăn một cái tát của con trai, xong lại bị đánh thêm không biết là mấy cái nữa. Giờ ngay đến cả thằng nhóc này cũng dám đánh anh. Tuy không mạnh, nhưng rõ ràng là thằng bé đã tát vào mặt anh đấy.

Cái đứa tối nào cũng quét ra đa tìm ba mình, cũng chính là đứa chịu xuống tay đánh ba nó thật.

"Há há..." Tiểu Bảo Bối không biết đã xảy ra chuyện gì, vẫn vỗ tay cười khanh khách.

Trước cửa cách đó không xa, Mặc Lộ túc vẫn đứng đó nhìn Thủy An Lạc đang cười lớn, còn Sở Ninh Dực đang đứng cạnh cô vẫn nhíu mày nhưng không nổi giận nữa.

"Hai người họ xứng với nhau nhỉ." Lan Hinh cầm ly rượu đứng dựa vào cửa nhìn người phía bên kia, sau đó lại nhìn Mặc Lộ Túc, "Em chưa bao giờ thấy ai dám đánh lên mặt Sở Ninh Dực cả, cũng chưa từng thấy cậu ấy ghen bao giờ."

Hai tay Mặc Lộ Túc hơi siết lại, nhưng sau đó lại nhanh chóng buông ra.

"Sao lại trở về?"

"Em muốn xem xem, là người thế nào khiến anh không buông tay được, là người thế nào có thể khiến anh thức trắng đêm viết sổ ghi chép hộ, lại sợ người xem quyển sổ đó không hiểu nên còn cố gắng chú thích rõ ràng lại nữa." Lan Hinh nhàn nhạt nói, nhưng trong giọng nói đó mang theo ý giễu cợt, "Tiếc là, người khiến anh không thể quên được, lại là hoa đã có chủ, hơn nữa người chủ đó còn chẳng phải là anh.”

Mặc Lộ Túc không nhìn Thủy An Lạc nữa mà quay lại nhìn Lan Hinh, "Trước đây cô với Lâm Thiến Thần thân với nhau lắm à?"

"Cũng được, không tính là thân, sao thế?" Lan Hinh nhíu mày hỏi.

"Không có gì, hỏi bừa vậy thôi." Mặc Lộ Túc nói xong quay người quay lại phòng khách, cái nơi khiến người ta cảm thấy nghẹt thở kia.

Lan Hinh nhìn theo bóng lưng của Mặc Lộ Túc, bàn tay đang nắm ly rượu siết chặt lại.

***

Tiểu Bảo Bối thích thú nghịch ngợm trong lòng mẹ một lúc rồi lại bắt đầu vươn tay tìm ba, không hề có cảm giác hành động đánh ba của mình là một chuyện rất sai trái.

Sở Ninh Dực nhíu mày đón lấy cậu con trai cứ ê a gọi loạn vào lòng, vỗ vỗ lên đầu con rồi mới đưa cả hai mẹ con vào trong.

Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc quay lại đúng lúc nhìn thấy Lan Hinh vẫn còn đang đứng ở cửa chưa vào.

Lan Hinh mỉm cười: "Đang định ra xem có phải hai người chuồn mất rồi không, nếu không mình thật sự không biết nên ăn nói sao với cô nữa."

Sở Ninh Dực hơi nhíu mày, đưa họ vào trong, "Thật ra tôi có chuyện này vẫn luôn muốn hỏi cậu."

"Cậu hỏi đi?" Lan Hinh nói xong cũng đi theo họ vào.

"Cậu vẫn còn liên lạc với Lâm Thiến Thần chứ? Tôi nhớ hồi trước hai người lúc nào cũng thân thiết với nhau mà nhỉ." Sở Ninh Dực hỏi xong liền dừng bước.

Lan Hinh hơi sững ra, ngẩng lên nhìn Sở Ninh Dực.

Giọng Sở Ninh Dực không nhỏ nên tất cả họ hàng cô dì chú bác khác đang ở trong phòng khách đều có thể nghe thấy, liền nhìn qua.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 325: Xả giận hộ cô
Thủy An Lạc tò mò ngẩng lên nhìn về phía Sở Ninh Dực. Lan Hinh hơi nhếch môi, sau đó nhún vai nói: "Hôm nay làm sao thế nhỉ? Sao ai cũng hỏi mình câu này vậy. Mình với Lâm Thiến Thần cả năm nay chẳng liên lạc gì với nhau rồi, sao thế?"

"Cả năm?" Sở Ninh Dực nhắc lại thời gian, sau đó lại ngẩng lên nhìn Kiều Tuệ Hòa phía sau cô ta, hơi cong môi nói: "Viện trưởng Kiều, bà có nghe rõ không ạ?"

Sắc mặt Kiều Tuệ Hòa càng khó coi hơn, làm gì có chuyện bà không hiểu ý của Sở Ninh Dực. Bà lại sầm mặt quay qua nhìn Thủy An Lạc, nói ăn cơm thôi rồi quay người trở về bàn.

Tuy Hà Tiêu Nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng vẫn trừng mắt với con trai mình một cái, sau đó đi tới đón lấy Tiểu Bảo Bối, "Vào nhà ăn cơm, con cũng bớt nói vài câu đi."

Tiểu Bảo Bối ê a được bà nội đón tay, chu mỏ hôn lên mặt bà một cái.

"Ai ya thằng nhóc này, đúng là ngoan thật đấy." Họ hàng lập tức chạy tới nói.

Tiểu Bảo Bối vẫn cười tít mắt để kéo lại hình tượng giúp mẹ mình, nhất thời ánh mắt của mọi người đều dồn hết về phía thằng bé.

Sở Ninh Dực ôm Thủy An Lạc đi vào, không nhịn được khẽ nói vào tai cô, "Em còn chẳng bằng một nhóc con chưa biết nói nữa?"

Thủy An Lạc tức giận ngẩng lên trừng mắt với anh, Tiểu Bảo Bối họ Sở, cô có phải họ Sở không?

"Vừa rồi sao anh lại hỏi như thế? Chị ấy với Lâm Thiến Thần có quan hệ gì với nhau vậy?" Thủy An Lạc tò mò hỏi.

"Em có nhớ lúc trước Lâm Thiến Thần từng nói là cô ta cũng được xem bản báo cáo của cuộc hội thảo y học lần đó không?" Sở Ninh Dực đưa Thủy An Lạc đi lướt qua họ hàng đến đầu bàn bên kia.

Dù là tiệc gia đình, nhưng Sở gia cũng chỉ có mình Sở Ninh Dực là thuộc chi chính, vậy nên các họ hàng thân thích khác đều chia nhau ra ngồi các bàn xung quanh bàn chính.

"Mannyer Jack?" Thủy An Lạc nhớ lại, hình như có cái tên này.

Lan Hinh vừa đỡ Kiều Tuệ Hòa ngồi xuống, nghe thấy cái tên này liền ngẩng lên nhìn Thủy An Lạc: "Em biết tên nước ngoài của chị à?"

Ớ...

Mới đầu Thủy An Lạc còn chưa hiểu lắm, nhưng người ta đã nói đến thế rồi thì cô cũng phải biết thôi.

Thế có nghĩa là Lan Hinh chính là Mannyer Jack, nhưng Lan Hinh bảo cả năm nay chẳng liên lạc gì với Lâm Thiến Thần cả, suy ra trước đó Lâm Thiến Thần nói biết được nội dung bản báo cáo là nhờ Mannyer Jack đều là giả cả!

Nhưng cô không hiểu, Lâm Thiến Thần đã thừa nhận chuyện này là do cô ta làm rồi, sao Sở Ninh Dực lại phải nhắc tới cái lỗi này nữa làm gì?

Sở Ninh Dực đưa Thủy An Lạc ngồi xuống, thản nhiên nói: "Anh chỉ muốn để bà biết rõ, người mà bà xem trọng chẳng nói nổi một câu thành thật nào mà thôi."

Sắc mặc Kiều Tuệ Hòa đen như đít nồi, càng nhìn càng khó coi.

Thủy An Lạc ngẩn ra. Cô mím môi nhìn Sở Ninh Dực, lại cảm thấy hơi thấp thỏm trong lòng. Thế có nghĩa là Sở tổng đang trút giận hộ cô nên phủ đầu luôn cả bà nội mình đấy à?

Có điều lúc Thủy An Lạc đang mải lo lắng nhìn sắc mặt ngày càng khó coi của Kiều Tuệ Hòa, cô lại thấy Mặc Lộ Túc ngồi xuống phía đối diện với cô.

Anh ấy... ngồi bàn chính sao?

Thủy An Lạc tò mò nhìn Mặc Lộ Túc, nhưng lần này Mặc Lộ Túc lại không nhìn cô, thậm chí là chẳng nhìn ai cả, chỉ hơi cúi đầu không biết đang nghĩ cái gì?

Tiểu Bảo Bối chơi trong lòng bà nội một lúc lại đưa tay đòi ba đón về, nhưng Sở Ninh Dực không có ý định bế bé. Tiểu Bảo Bối vươn tay ra không được đáp lại, cái miệng chìa ra. Lúc mọi người đều tưởng thằng bé sẽ khóc, bé con kiêu ngạo lại rúc vào lòng bà nội.

Không bế thì thôi, làm như con thèm vào ấy!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 326: Hôm nay anh sao thế?
"Ha ha ha..."

Mọi người lại bị Tiểu Bảo Bối chọc cười. Trên gương mặt khó đăm đăm của Kiều Tuệ Hòa cũng xuất hiện một nụ cười hiếm hoi.

Còn ánh mắt của Thủy An Lạc thì vẫn cứ nhìn chăm chăm vào Mặc Lộ Túc. Sở Ninh Dực nhíu mày, từ từ nắm lấy bàn tay đang đặt trên đùi của Thủy An Lạc, cố gắng kéo suy nghĩ của cô lại.

Thủy An Lạc bị đau, không nhịn được hít một hơi lạnh, tức giận ngoảnh lại nhìn Sở Ninh Dực: "Làm cái gì đấy?" Cô chỉ quát rất khẽ nên không đến nỗi bị người khác nghe thấy được.

"Em quan tâm đến anh ta đến thế cơ à?" Sở Ninh Dực lạnh lùng nói, hận không thể đóng băng luôn cô ở đây.

Thủy An Lạc lại nhìn về phía Mặc Lộ Túc, mu bàn tay vẫn hơi đau, cô bực mình, "Đau lắm đấy."

"Đau là đúng rồi." Sở Ninh Dực hờ hững đáp lại. Sau khi cơm nước được dọn lên anh lạnh lùng nhìn đám người kia lên chúc thọ Kiều Tuệ Hòa, lời hay ý đẹp gì cũng đều đủ cả, nhưng anh cũng chẳng muốn nghe.

"Không phải em vẫn còn đang đi học à? Chị còn tưởng em chưa kết hôn cơ?" Lúc mọi người đang chúc mừng, Lan Hinh bỗng mỉm cười hỏi Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn thẳng vào ánh mắt đầy ý cười của cô ta.

"Nói đến chuyện này..." Hà Tiêu Nhiên thấy Lan Hinh nói vậy liền nhìn về phía Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc, "Lúc trước hai đứa nói muốn tái hôn, giờ sao rồi?"

"Tái hôn cái gì?" Kiều Tuệ Hòa bỗng quát lên, khiến mọi người ở đây đều bị giật mình.

Sở Ninh Dực lại nắm chặt tay Thủy An Lạc. Anh từ từ ngẩng lên nhìn Kiều Tuệ Hòa đang ngồi ở chính giữa.

Mặc Lộ Túc nãy giờ vẫn cúi gằm mặt lúc này cũng chịu ngẩng đầu nhìn Kiều Tuệ Hòa một cách trào phúng.

Bầu không khí bỗng trở nên rất kỳ dị.

Thân thể bé nhỏ của Tiểu Bảo Bối đang trong lòng bà nội cũng run bắn lên, cái đầu nhỏ nhìn ngó xung quanh, cuối cùng nhìn tới chỗ ba mình, lại ê a vươn tay đòi bế, vừa rồi dọa cậu nhóc sợ chết khiếp đi được.

Lần này Sở Ninh Dực không từ chối bé con nữa mà đưa tay bế luôn. Anh đặt thằng bé lên đùi mình vỗ về an ủi.

Tiểu Bảo Bối được daddy nhà mình đón vào lòng, hình như còn thở phào một cái.

"Được rồi." Sở Mặc Bạch từ đầu tới giờ vẫn chưa hề nói gì cuối cùng lúc này cũng chịu lên tiếng, "Mẹ, hôm nay là tiệc mừng thọ của mẹ, chúng ta tạm thời đừng nói tới chuyện này nữa."

Thủy An Lạc ngồi cạnh Sở Ninh Dực, nhưng lại cứ nhấp nhổm đứng ngồi không yên, ở đây, cô chỉ là người ngoài, đã thế còn là người ngoài bị người ta không thích nữa.

"Ăn cơm đi." Sở Mạc Bạch nói xong mọi người mới gượng gạo động đũa.

Cái mặt đanh lại của Sở Ninh Dực lúc này mới dịu bớt xuống. Anh lấy đũa đặt vào tay Thủy An Lạc, khẽ nói: "Ăn đi, ăn xong mình về."

Thủy An Lạc nhìn đôi đũa được đặt vào tay mình, cô muốn về luôn bây giờ cơ.

Sở Ninh Dực cầm đũa của mình lên. Cách chỗ họ không xa có một món cá cay, Sở Ninh Dực chọn một hồi rồi mới gắp vào bát Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn anh với vẻ khó hiểu.

"Có vẻ Ninh Dực yêu em ấy lắm nhỉ, cô, em ấy cũng tốt mà, cô xem, xứng đôi thật đấy." Lan Hinh cười khuyên Kiều Tuệ Hòa.

Thủy An Lạc nghe thấy lời Lan Hinh nói, không khỏi phỉ nhổ trong lòng, Sở tổng, anh muốn lên cơn đến cùng đấy à?

Món này cô không thể ăn được, vì nó cay!

Có điều đây lại là món Sở Ninh Dực đích thân gắp cho cô, cô mà không ăn thì chắc chắn anh sẽ nổi giận, còn cô thì lại chẳng muốn lằng nhằng mấy chuyện cỏn con này với anh chút nào.

Vậy nên, sau một hồi xoắn xuýt thì Thủy An Lạc vẫn gắp món đó lên.

Đúng lúc này, Mặc Lộ Túc bỗng đứng dậy đi tới bên cạnh Thủy An Lạc, sau đó đổi bát đĩa của mình cho cô.

Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn qua.

Thủy An Lạc ngẩng lên, nhìn Mặc Lộ Túc với ánh mắt khó hiểu.

Mặc Lộ Túc quay người bỏ đi, nhưng lại lạnh lùng nói: "Lạc Lạc vẫn đang trong thời kỳ cho con bú, không thể ăn cay được."

Giọng của Mặc Lộ Túc rất trầm, nhưng Thủy An Lạc lại nghe thấy rất rõ. Đây là lần thứ hai cô bước vào đây, nhưng đây lại là câu đầu tiên mà cô thấy anh mở miệng ra nói.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 327: Giương cung bạt kiếm
Đang trong thời kỳ cho con bú, không thể ăn cay!

Sở Ninh Dực từ từ ngẩng lên, trong đáy mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, nhưng trong ánh mắt lạnh lẽo ấy lại thoáng hiện một chút phiền muộn, cô không thể ăn cay, vậy mà anh lại không hiểu điều đó.

Nhưng anh biết rõ, Mặc Lộ Túc làm như vậy là đang muốn phản kích lại anh, vì... anh không hề biết điều đó!

Suy nghĩ một thôi một hồi, Sở Ninh Dực nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện.

Hồi Thủy An Lạc mới về với anh cũng từng bị viêm dạ dày một lần vì ăn đồ cay. Lúc đó, Mặc Lộ Túc từng tới thăm Thủy An Lạc, nhưng lại không nói gì cả.

Nhưng giờ anh ta lại nói ra trước mặt bao nhiêu người như vậy.

Sở Ninh Dực nghĩ anh biết rõ là anh ta đang nghĩ cái gì!

Mặc Lộ Túc ngồi xuống một cách tao nhã, sau đó lại từ tốn ăn cơm tiếp.

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn cái đĩa sạch trơn trước mặt mình, nhất thời có chút mờ mịt.

"Đúng thế, Lạc Lạc vẫn đang trong thời kỳ cho con bú, không thể ăn cay được. Con không biết chuyện này à?" Hà Tiêu Nhiên nhíu mày hỏi.

Trên mặt Sở Ninh Dực thoáng qua vẻ lúng túng, anh không đáp lại, xem như là ngầm thừa nhận.

"Còn cô thì sao, cô cũng không biết luôn à?" Hà Tiêu Nhiên lại chuyển ánh mắt về phía Thủy An lạc.

Thủy An Lạc khẽ đặt đôi đũa trên tay xuống, cô có biết chuyện đó không?

Cô biết chứ, nhưng lần đó vì chuyện của mẹ khiến cô bị chọc điên nên nhất thời mới quên mất, sau lần đó cô cực ít khi ăn đồ cay.

Nhưng, Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn Mặc Lộ Túc ngồi đối diện vẫn đang nhàn nhã ăn cơm, cô không hiểu sao đàn anh phải làm như vậy?

"Một con nhóc ngay đến con mình còn không biết nuôi, muốn bước chân vào cửa của Sở gia, thế thì đợi tôi chết đi rồi hãng nói." Kiều Tuệ Hòa bỗng tìm được cơ hội bắt lỗi nên sẵng giọng gắt lên, sau đó bà vỗ đôi đũa cạch một cái xuống bàn, đứng dậy quay người đi lên lầu.

"Cô ơi!" Lan Hinh gọi với theo, rồi vội vàng đứng dậy đuổi theo bà, nhưng lúc bước lên cầu thang, cô ta lại nhìn về phía Sở Ninh Dực, ánh mắt lóe lên một tia thương cảm. Có điều không biết ánh mắt này rơi vào Sở Ninh Dực hay là Mặc Lộ Túc cũng đang ngồi cùng một đường thẳng với anh.

Bầu không khí của bữa tiệc bỗng trở nên thật kỳ cục. Trong số tất cả mọi người chỉ có một mình Mặc Lộ Túc là vẫn đang ăn cơm, còn ăn một cách rất từ tốn, như thể hết thảy trên đời này chẳng có gì liên quan đến anh vậy.

Sở Ninh Dực thâm trầm nhìn Mặc Lộ Túc, một lúc sau anh bế thẳng Tiểu Bảo Bối lên đứng dậy, sau đó đưa tay nắm lấy bàn tay của Thủy An Lạc, "Ba mẹ, bọn con về trước đây." Sở Ninh Dực nói rồi liền kéo luôn Thủy An Lạc đang nghệt ra đó bỏ đi.

"Sở tổng cứ thế mà về à?" Mặc Lộ Túc bỗng cất tiếng.

Bước chân của Sở Ninh Dực hơi khựng lại. Anh từ từ nhìn về phía cái người đang dừng bữa cơm mà quay ra nhìn họ, "Bác sĩ Mặc, anh cứ yên phận làm thái tử gia Mặc Thị đi, chuyện của Sở gia chúng tôi không liên quan đến anh."

Giọng nói của Sở Ninh Dực rất lạnh, lạnh đến mức khiến người ta bất giác phải run lên.

Mặc Lộ Túc từ tốn đứng dậy, từ từ bước tới gần Sở Ninh Dực, "Sao lại phải đi? Vì sợ mọi người biết anh không yêu cô ấy được như những gì mình vẫn thể hiện ra à?”

Giọng nói của Mặc Lộ Túc mang theo sự trào phúng vô tận.

Một tay của Thủy An Lạc bị anh nắm chặt, tay còn lại túm chặt áo, đàn anh thế này khiến cô có cảm giác thật lạ lẫm, thậm chí là... sợ hãi!

Một tay của Tiểu Bảo Bối đặt trên vai ba, tay còn lại đang đút trong miệng, cặp mắt to tròn đảo quanh, cậu không biết chuyện gì đang diễn ra cả.

Sở Ninh Dực và Mặc Lộ Túc nhìn nhau chằm chằm, cũng chỉ có hai người mới biết được ánh mắt của họ giao nhau quả là sắc như dao kiếm.

"Đàn anh..." Thủy An Lạc khẽ thốt lên, lông mày cô nhíu chặt. Thủy An Lạc tự nhận cô chẳng có năng lực gì có thể khiến hai người đàn ông phải giương cung bạt kiếm lên vì mình cả, hơn nữa cô hoàn toàn không hề thích chuyện này.

Thủy An Lạc nghĩ rồi giật lại Tiểu Bảo Bối, cười lạnh nhìn hai người đàn ông kia.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 328: Đừng đi theo tôi
Tiểu Bảo Bối tự dưng bị bế đi mất, Sở Ninh Dực nhíu mày nhìn Thủy An Lạc.

Cơ thể bé nhỏ của Tiểu Bảo Bối run lên, sao bé lại bị đổi vị trí thế này?

Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn hai người kia, khóe miệng cô cong lên: "Sở tổng, bác sĩ Mặc, hai nhà các anh có ân oán gì với nhau là chuyện của các anh, nhưng xin đừng lôi tôi và con trai tôi vào chuyện này." Thủy An Lạc nói xong, xuyên qua hai người rồi đi thẳng.

"Đệch, chị dâu ngầu vãi, không ngờ chị ấy lại dám dùng cái giọng đó với anh họ!" Một tên nhóc trong đám người kia bỗng kêu lên, nhưng ngay sau đó liền bị mẹ cậu ta bịt miệng lại.

Sở Ninh Dực từ từ ngoảnh lại, cô anh lại càng lúng túng hơn.

Mặc Lộ Túc hơi nhếch môi, gật đầu với Sở Mặc Bạch ở phía trong một cái, sau đó cũng quay người rời khỏi đây luôn.

Sở Ninh Dực càng nhíu chặt lông mày, ngay sau đó anh liền chạy ra ngoài đuổi theo Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc bế Tiểu Bảo Bối rời khỏi nhà lớn, nhưng muốn ra khỏi khu biệt thự cô cũng phải đi bộ mất cả tiếng đồng hồ.

Nên lúc Mặc Lộ Túc đuổi kịp cô, cô cũng chỉ mới vừa ra khỏi nhà lớn được khoảng vài trăm mét.

"Lạc Lạc." Mặc Lộ Túc giảm dần tốc độ xe, trượt kính xe xuống nhìn Thủy An Lạc đang ở ngoài.

Thủy An Lạc nghe thấy tiếng của Mặc Lộ Túc, cô ôm Tiểu Bảo Bối đứng lại.

Tiểu Bảo Bối thấy mẹ đứng lại, cặp mắt to tròn lại bắt đầu dò ra đa, nhanh chóng liền quét thấy mục tiêu.

"A ~" Tiểu Bảo Bối chỉ tay về phía chiếc xe đằng sau, bé không biết cái xe đó, nhưng biết daddy đang ở trong.

Thủy An Lạc nhìn theo hướng tay Tiểu Bảo Bối chỉ, quả nhiên liền thấy xe của Sở Ninh Dực đã lái tới, còn Tiểu Bảo Bối cũng chỉ khi nào quét thấy mục tiêu là daddy nhà mình thì mới vui sướng đến vậy thôi.

Thủy An Lạc nhìn hai người đàn ông đến một trước một sau. Để tránh xảy ra chuyện tương tự, sau khi Sở Ninh Dực từ chiếc xe phía sau bước xuống, Thủy An Lạc liền đi thẳng tới chỗ của anh.

Khóe môi Sở Ninh Dực khẽ nhếch lên, xem như cô nhóc này biết điều.

Nhưng Thủy An Lạc vừa bước tới liền đặt Tiểu Bảo Bối vào lòng anh, sau đó hung dữ nói: "Đừng có đi theo tôi." Nói xong cô quay người, sải bước về phía xe của Mặc Lộ Túc, đưa tay mở cửa rồi chui tọt vào xe luôn.

HẢ?!

Tiểu Bảo Bối vẫn chưa kịp phản ứng lại thì đã chẳng thấy mẹ đâu nữa rồi.

Vừa xảy ra chuyện gì thế?

Tiểu Bảo Bối không thấy mẹ đâu, lại quay lại nhìn ba, nhưng sắc mặt của ba cũng khó coi quá à.

"Thiếu gia." Người tài xế xuống xe, khẽ gọi một tiếng.

Sở Ninh Dực bế Tiểu Bảo Bối bằng hai tay, nheo mắt nhìn chiếc xe kia phóng đi.

Nếu Thủy An Lạc chịu giao Tiểu Bảo Bối cho anh thì chắc chắn cô sẽ không chạy mất.

Thủy An Lạc cũng là người thông minh, cô giao Tiểu Bảo Bối cho anh mục đích là để cho anh biết rằng: Tôi sẽ không chạy mất đâu, thế nên anh không cần phải phòng bị tôi!

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn cậu con trai đang chớp cặp mắt to tròn tủi hờn, anh rút một tay ra xoa lên đầu nhóc một cái, Tiểu Bảo Bối kêu lên một tiếng rồi lại tiếp tục chớp mắt.

"Về chung cư." Sở Ninh Dực nói xong liền bế Tiểu Bảo Bối lên xe.

Kiều Nhã Nguyễn nói, điều thứ ba trong tình yêu chính là không gian.

Được, anh cho cô không gian, tuy chuyện này khiến anh rất bực bội, nhưng cô đã hứa với anh, nếu anh vẫn cứ không chịu buông, sợ rằng chỉ khiến cô càng chán ngán anh hơn mà thôi.

"A a~" Cái tay nhỏ của Tiểu Bảo Bối chỉ ra ngoài, ý muốn hỏi: Mẹ đâu mất rồi ạ?

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn con, anh xoa tay lên cái đầu nhỏ xinh của cậu nhóc: "Mẹ con có việc rồi."

"Ma... ma..." Tiểu Bảo Bối vỗ tay ngẩng đầu nhìn ba, cái miệng cứ chẹp chẹp gọi.

Sở Ninh Dực giật bắn người, nhìn Tiểu Bảo Bối với ánh mắt không thể tin nổi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,841
Điểm cảm xúc
5,550
Điểm
113
Chương 329: Tổng giám đốc ép buộc, dụ dỗ bảo bối nhà mình
"Bảo Bối, con vừa mới gọi gì cơ?" Sở Ninh Dực chưa từng nghĩ trên đời này lại có chuyện có thể khiến anh vui mừng như vậy, còn vui hơn cả lúc anh hoàn thành nhiệm vụ, khiến anh kích động hơn cả lúc thành công trong vụ làm ăn nào đó nữa.

Vừa rồi rõ ràng Tiểu Bảo Bối đã gọi: Mẹ!

Tiểu Bảo Bối vẫn tiếp tục chớp chớp tỏ ra đáng yêu. Cậu nhóc giương cặp mắt to tròn của mình lên nhìn ba, sau đó lại ê a, không nói cái từ kia nữa.

Hai tay Sở Ninh Dực run lên, ngay đến đầu ngón tay cũng run đến mức không nhận ra nổi.

Tiểu Bảo Bối về bên anh hai tháng nay, lúc nào cũng chỉ nói ê a này nọ, ngay một chữ có ý nghĩa cũng chưa từng nói, nhưng hôm nay thấy anh nhắc đến mẹ thì cũng gọi mẹ theo anh kìa.

Tiếc là, cô ấy không nghe thấy.

Nhưng cũng đáng đời, ai bảo cô ấy tự dưng lại chạy theo người khác làm gì, Sở tổng kiêu ngạo thầm hừ lạnh một tiếng trong lòng.

Sau đó Sở Ninh Dực lại dỗ bé con gọi ba rồi gọi mẹ, nhưng Tiểu Bảo Bối lại chỉ nhe hai cái răng sữa trắng nõn của mình ra với anh, còn chảy cả dãi ra đáp trả, chứ không gọi mẹ nữa.

Tài xế nhìn dáng vẻ tổng giám đốc đang bức ép rồi dụ dỗ bảo bối nhà mình qua gương chiếu hậu, cảm giác như tam quan sắp bị hủy hoại đến nơi, đây có còn là tổng giám đốc nhà anh nữa không vậy?

Kinh khủng quá đi mất thôi!

Sở Ninh Dực chú ý thấy sắc mặt dữ tợn của tài xế, lúc này mới ý thức được việc mình vừa mới làm. Anh không nhịn được ngồi thẳng dậy, hắng giọng rồi đặt Tiểu Bảo Bối ngồi xuống đùi, bế tử tế lại.

Có vẻ như vừa rồi Tiểu Bảo Bối bị ba làm phiền, cái chân nhỏ cứ đá đá ba mình, tuy chân thì ngắn một mẩu, cũng không đá được cái gì, nhưng động tác đá người ta vẫn rất rõ ràng.

Sở Ninh Dực cau mày, thằng nhóc này muốn làm phản đấy à?

Vừa rồi mới tát anh một cái, giờ lại còn định đá anh nữa sao?

Vì Tiểu Bảo Bối không đá được vào người ba nên có chút không vui, nhóc khua tay ê a muốn đứng đậy, nhóc không muốn ngồi nữa.

Sở Ninh Dực gạt hai tay nhóc xuống, rồi bế nhóc lên. Tiểu Bảo Bối lập tức đá đá cái chân nhỏ nghịch nghợm kia.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn cái chân nhỏ nhắn của con trai, không nhịn được nói: "Đồ chân ngắn."

"Phì..." Tài xế quả thật không thể nhịn nổi nữa nên trót bật cười thành tiếng. Nhưng vừa ngẩng lên nhìn thấy vẻ cái mặt lạnh lùng của Sở Ninh Dực trong gương chiếu hậu, anh vội thu ngay nụ cười của mình lại.

Đáng ra hôm nay anh không nên đến đây mới phải, Sở tổng thế này đáng sợ quá đi mất.

Sở Ninh Dực ngồi phía sau đùa với Tiểu Bảo Bối, còn chiếc xe phía trước lại yên tĩnh đến mức khiến người ta có cảm giác muốn ngạt thở.

Thủy An Lạc ngồi ở ghế phó lái, suốt dọc đường đều chống cằm nhìn ra ngoài.

Mặc Lộ Túc chăm chú lái xe, cũng không nói lời nào.

Sau khi ngắm nhìn cảnh bên ngoài đủ rồi, chiếc xe lái ra khỏi khu biệt thự cô mới ngoảnh lại nhìn Mặc Lộ Túc, "Đàn anh?"

Mặc Lộ Túc cười khổ: "Khiến em thất vọng rồi à?"

Thủy An Lạc lắc đầu, "Em chỉ không hiểu, sao anh lại phải làm như vậy?" Thủy An Lạc đè thấp giọng hỏi.

"Em nghĩ anh và Sở gia có quan hệ gì với nhau?" Mặc Lộ Túc bỗng lên tiếng hỏi.

Ớ...

Thủy An Lạc có chút khó xử, cô cũng từng nghĩ đến chuyện này, trong bao nhiêu ý nghĩ thì ý nghĩ xuất hiện nhiều nhất chính là... Con riêng!

"Con riêng hả?" Mặc Lộ Túc bỗng lên tiếng.

Thủy An Lạc càng thấy ngại hơn, cô cúi đầu nói: "Thật ra chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến em cả."

"Sao lại không liên quan được, thật ra em cũng không hiểu lắm về Sở gia nhỉ." Mặc Lộ Túc nói xong, trong giọng nói có thêm vài phần lạnh nhạt.

Thủy An Lạc ngẩng lên, cô có thể nhìn ra được hận ý trong ánh mắt của Mặc Lộ Túc, cả sự đối nghịch giữa anh và Sở Ninh Dực nữa.

Những hiểu biết hồi đó của cô về nhà họ Sở đều là vì Sở Ninh Dực, nhưng sau này...
 
Top