[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,845
- Điểm cảm xúc
- 5,553
- Điểm
- 113
Chương 850: Màn cầu hôn đa chiều của Sở tổng (4)
Sở Ninh Dực hài lòng nhìn cô, đây chính là lý do mà anh dùng công nghệ không gian năm chiều để trình diễn cho cô xem, hiểu hay không không quan trọng, không thích mấy cảnh đó là được rồi.
Thế nên Sở tổng mới cẩn thận từng bước chuẩn bị màn cầu hôn này. Anh muốn cắt đứt mọi suy nghĩ sau này muốn lùi bước của cô vợ nhà mình.
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn cô gái mặt đang đỏ lên vì lạnh, nhưng vì căng thẳng quá mà cứ ôm lấy cánh tay anh suốt kia.
Sở Ninh Dực quỳ một chân xuống nền tuyết, một tay nâng bàn tay đã nhiễm lạnh của cô lên.
“Thủy An Lạc, em là người đầu tiên trong cuộc đời này khiến anh phải quỳ gối. Hôm nay, vào cái ngày cùng em đi đến “bạc đầu” này, anh muốn mở ra cánh cửa không gian đa chiều cho em. Anh xin hứa với quá khứ của em và tương lai của chúng ta, Sở Ninh Dực anh, cả đời này chỉ yêu một lần, chỉ yêu một người duy nhất, lấy anh nhé.”
Thủy An Lạc ngơ ngác đứng tại chỗ nhìn người đàn ông cô luôn ngưỡng mộ đang quỳ một chân xuống trước mặt mình.
Lúc này tâm trí của cô đã trống rỗng, hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào cho phải.
Anh nói cả đời này chỉ yêu đúng một lần, chỉ yêu đúng một người.
Còn có điều gì có thể khiến cô xúc động hơn những lời này đây.
Lúc Thủy An Lạc còn đang ngẩn người ra đó liền trông thấy một thân hình nhỏ xíu đang được Kiều Nhã Nguyễn đỡ đi tới với dáng điệu xiêu xiêu vẹo vẹo, hai bàn tay đeo găng dầy cộp như cái bánh chưng nhỏ đang ôm lấy một chiếc hộp bằng nhung màu xanh da trời. Nhóc con vừa bước loạng choạng vừa cười tít mắt nhìn ba mẹ mình.
“Gả, gả~” Tiểu Bảo Bối học mất mấy ngày cuối cùng nói được chữ này một cách rõ ràng. Ba nhóc dạy, mẹ nuôi dạy, bà Vu dạy, ông bà nội cũng dạy, mấy ngày nay Tiểu Bảo Bối đáng thương sắp bị cái chữ này làm cho phát điên luôn rồi.
May quá cuối cùng cu cậu cũng học được. Lúc được mẹ nuôi nhắc nhở liền thốt ra một cách rõ ràng rành mạch.
Sở Ninh Dực nhận lấy cái hộp trong tay Tiểu Bảo Bối, lấy chiếc nhẫn kim cương trong đó ra: “Con trai giống y hệt em, quá ngốc, đến tận bây giờ vẫn chưa biết đi.”
Đây là một sai sót, theo kế hoạch ban đầu của anh thì Tiểu Bảo Bối sẽ đích thân ôm hộp nhẫn đi tới, tiếc là bảo bối nhà anh không cố gắng, nên vẫn chỉ bước được mấy bước mà thôi.
Thủy An Lạc đang cảm động lại lập tức biến sắc.
Sở tổng, anh thử chống tay lên trán mà nghĩ xem làm như thế có tốt không hả?
Tiểu Bảo Bối đội cái mũ cá heo lộ ra khuôn mặt bánh bao nhỏ nhắn đang cười tươi roi rói, đôi mắt to chớp chớp liên tục, hoàn toàn không biết chuyện daddy nhà mình vừa khinh bỉ mình.
Sở Ninh Dực từ từ đeo nhẫn vào ngón tay của Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc khẽ run lên nhìn người đàn ông đang quỳ trước mặt mình. Lúc này cô chẳng thể thốt ra được lấy một từ.
Kiều Nhã Nguyễn ôm Tiểu Bảo Bối đứng dậy rồi nhìn Thủy An Lạc với ánh mắt hâm mộ. Đứa bạn thân nhất tìm được hạnh phúc của riêng mình khiến cô cũng cảm thấy vui lây.
Những bông tuyết rơi xuống ngày càng dày đặc hơn. Chiếc tivi vô hình bỗng biến mất, còn xung quanh lại vang lên tiếng vỗ tay ầm trời. Thủy An Lạc lập tức quay đầu lại thấy xung quanh bỗng xuất hiện một đám người, còn trên màn hình ngoài trời thì đang chiếu lại toàn bộ quá trình cầu hôn vừa rồi của Sở Ninh Dực.
Thế là...
Cô lại lên báo rồi, đều nhờ Sở tổng ban tặng cả.
Thủy An Lạc kéo Sở Ninh Dực đang quỳ dưới đất đứng dậy, hiếm lắm mới thấy xấu hổ mà vùi đầu vào ngực anh.
Sở Ninh Dực vòng tay ôm lấy cô thật chặt, sau đó khẽ đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu cô.
Anh nhận lấy bó hoa hoa hồng do An Phong Dương đưa tới: “Cô Sở, tuy cái này rất tầm thường nhưng suy cho cùng thì cũng vẫn phải tặng.”
Chóp mũi của Thủy An Lạc bỗng ngửi thấy mùi hoa hồng nồng nàn, nhưng cô vẫn nhất quyết không chịu ngẩng đầu lên.
Sở Ninh Dực buồn cười nhìn cô gái đang dính chặt vào lòng mình. Anh siết chặt vòng tay của mình hơn rồi mới ngẩng đầu nhìn về phía An Phong Dương: “Tôi đưa cô ấy về, cậu xử lý nốt việc ở đây nhé.”
An Phong Dương gật đầu, thấy cô em gái yêu quý của mình được hạnh phúc thì tất nhiên anh cũng cảm thấy vui rồi.
Thế nên Sở tổng mới cẩn thận từng bước chuẩn bị màn cầu hôn này. Anh muốn cắt đứt mọi suy nghĩ sau này muốn lùi bước của cô vợ nhà mình.
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn cô gái mặt đang đỏ lên vì lạnh, nhưng vì căng thẳng quá mà cứ ôm lấy cánh tay anh suốt kia.
Sở Ninh Dực quỳ một chân xuống nền tuyết, một tay nâng bàn tay đã nhiễm lạnh của cô lên.
“Thủy An Lạc, em là người đầu tiên trong cuộc đời này khiến anh phải quỳ gối. Hôm nay, vào cái ngày cùng em đi đến “bạc đầu” này, anh muốn mở ra cánh cửa không gian đa chiều cho em. Anh xin hứa với quá khứ của em và tương lai của chúng ta, Sở Ninh Dực anh, cả đời này chỉ yêu một lần, chỉ yêu một người duy nhất, lấy anh nhé.”
Thủy An Lạc ngơ ngác đứng tại chỗ nhìn người đàn ông cô luôn ngưỡng mộ đang quỳ một chân xuống trước mặt mình.
Lúc này tâm trí của cô đã trống rỗng, hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào cho phải.
Anh nói cả đời này chỉ yêu đúng một lần, chỉ yêu đúng một người.
Còn có điều gì có thể khiến cô xúc động hơn những lời này đây.
Lúc Thủy An Lạc còn đang ngẩn người ra đó liền trông thấy một thân hình nhỏ xíu đang được Kiều Nhã Nguyễn đỡ đi tới với dáng điệu xiêu xiêu vẹo vẹo, hai bàn tay đeo găng dầy cộp như cái bánh chưng nhỏ đang ôm lấy một chiếc hộp bằng nhung màu xanh da trời. Nhóc con vừa bước loạng choạng vừa cười tít mắt nhìn ba mẹ mình.
“Gả, gả~” Tiểu Bảo Bối học mất mấy ngày cuối cùng nói được chữ này một cách rõ ràng. Ba nhóc dạy, mẹ nuôi dạy, bà Vu dạy, ông bà nội cũng dạy, mấy ngày nay Tiểu Bảo Bối đáng thương sắp bị cái chữ này làm cho phát điên luôn rồi.
May quá cuối cùng cu cậu cũng học được. Lúc được mẹ nuôi nhắc nhở liền thốt ra một cách rõ ràng rành mạch.
Sở Ninh Dực nhận lấy cái hộp trong tay Tiểu Bảo Bối, lấy chiếc nhẫn kim cương trong đó ra: “Con trai giống y hệt em, quá ngốc, đến tận bây giờ vẫn chưa biết đi.”
Đây là một sai sót, theo kế hoạch ban đầu của anh thì Tiểu Bảo Bối sẽ đích thân ôm hộp nhẫn đi tới, tiếc là bảo bối nhà anh không cố gắng, nên vẫn chỉ bước được mấy bước mà thôi.
Thủy An Lạc đang cảm động lại lập tức biến sắc.
Sở tổng, anh thử chống tay lên trán mà nghĩ xem làm như thế có tốt không hả?
Tiểu Bảo Bối đội cái mũ cá heo lộ ra khuôn mặt bánh bao nhỏ nhắn đang cười tươi roi rói, đôi mắt to chớp chớp liên tục, hoàn toàn không biết chuyện daddy nhà mình vừa khinh bỉ mình.
Sở Ninh Dực từ từ đeo nhẫn vào ngón tay của Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc khẽ run lên nhìn người đàn ông đang quỳ trước mặt mình. Lúc này cô chẳng thể thốt ra được lấy một từ.
Kiều Nhã Nguyễn ôm Tiểu Bảo Bối đứng dậy rồi nhìn Thủy An Lạc với ánh mắt hâm mộ. Đứa bạn thân nhất tìm được hạnh phúc của riêng mình khiến cô cũng cảm thấy vui lây.
Những bông tuyết rơi xuống ngày càng dày đặc hơn. Chiếc tivi vô hình bỗng biến mất, còn xung quanh lại vang lên tiếng vỗ tay ầm trời. Thủy An Lạc lập tức quay đầu lại thấy xung quanh bỗng xuất hiện một đám người, còn trên màn hình ngoài trời thì đang chiếu lại toàn bộ quá trình cầu hôn vừa rồi của Sở Ninh Dực.
Thế là...
Cô lại lên báo rồi, đều nhờ Sở tổng ban tặng cả.
Thủy An Lạc kéo Sở Ninh Dực đang quỳ dưới đất đứng dậy, hiếm lắm mới thấy xấu hổ mà vùi đầu vào ngực anh.
Sở Ninh Dực vòng tay ôm lấy cô thật chặt, sau đó khẽ đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu cô.
Anh nhận lấy bó hoa hoa hồng do An Phong Dương đưa tới: “Cô Sở, tuy cái này rất tầm thường nhưng suy cho cùng thì cũng vẫn phải tặng.”
Chóp mũi của Thủy An Lạc bỗng ngửi thấy mùi hoa hồng nồng nàn, nhưng cô vẫn nhất quyết không chịu ngẩng đầu lên.
Sở Ninh Dực buồn cười nhìn cô gái đang dính chặt vào lòng mình. Anh siết chặt vòng tay của mình hơn rồi mới ngẩng đầu nhìn về phía An Phong Dương: “Tôi đưa cô ấy về, cậu xử lý nốt việc ở đây nhé.”
An Phong Dương gật đầu, thấy cô em gái yêu quý của mình được hạnh phúc thì tất nhiên anh cũng cảm thấy vui rồi.