Lượt xem của khách bị giới hạn

[Type sách] Bơ đi mà sống - Mèo Xù

[Type sách] Bơ đi mà sống - Mèo Xù

Tuyết Dương

Shiga Haruki
Tham gia
10/5/20
Bài viết
1,774
Điểm cảm xúc
3,367
Điểm
113
Chương 8: Chuyện cô bé mù may mắn

Tôi đang ngồi uống cafe với bạn thì một cô bé mù bước vào mời chúng tôi mua kẹo cao su. Bình thường chúng tôi sẽ từ chối, bởi lẽ ngồi đây một lúc thì có biết bao nhiêu đứa chạy lại mời mua, nhìn đứa nào cũng lấm lem đáng thương cả. Thế nhưng với cô bé này thì khác, nhìn kĩ gương mặt cô bé, mũi miệng rất xinh, nhưng toàn bộ phần da ở mắt bị kéo tịt vào, che hết toàn bộ đôi mắt của cô bé. Tôi quyết định mua cho co bé hai vỉ kẹo cao su, cô bé cảm ơn tôi rối rít. Tôi thực sự động lòng trước gương mặt của cô bé.

Tôi hỏi:

- Quê em ở đâu?

- Em ở Thái Bình.

- Em có bố mẹ không, sao lại phải đi bán kẹo cao su thế này?

- Em và bố em lên Hà Nội đi làm kiếm tiền nuôi mẹ với hai đứa nhỏ ở quê.

- Hai em của em năm nay mấy tuổi rồi?

- Một đứa năm tuổi một đứa bảy tuổi, mà đứa nào cũng què chân, chúng nó không biết đi.

- Sao lại thế? - Tôi hỏi cô bé.

- Lúc mẹ em đẻ ra chúng nó đã bị thế rồi, nhà em có mỗi em may hơn là vẫn còn đi được. - Cô bé cúi xuống lần lần sờ sờ, vừa xếp lại những vỉ kẹo trong cái rổ nhựa, vừa hồn nhiên trả lời tôi.

Nhìn đôi mắt bị phần da kéo che lấp hết con ngươi không thể nhìn thấy gì của cô bé, rồi nghe cô bé nói: "Em may hơn vì em vẫn còn đi được", tôi sững người thầm nghĩ: "May mắn ư?" Cô bé có hiểu thế nào là may mắn không? Cô bé bị mù không nhìn thấy gì, lại còn phải bỏ học để đi mưu sinh như thế này, mà cô bé vẫn cho rằng mình may mắn sao? Phải rồi! Nếu so sánh cô bé với hai đứa em đang nằm liệt một chỗ ở nhà thì cô bé đúng là may mắn thật.

Sau này tôi kể câu chuyện với bạn bè tôi, mọi người bảo có thể cô bé cố tình nói như thế để lấy được sự thương hại của người khác, đây là chiêu bán hàng của bọn trẻ đầu đường xó chợ. Thế nhưng tôi vẫn cứ cho phép mình tin vào câu chuyện đó, và ít nhất tôi cũng luôn biết ơn câu chuyện mà cô bé nói, bởi cô bé giúp tôi nhận ra một điều hiện hữu rõ ràng mà tôi và rất nhiều người đều không ý thức được. Đó là thực ra chúng ta đang may mắn như thế nào. Tôi từng oán trách cuộc đời là tôi thật kém may mắn vì sinh ra đã xấu xí, rất nhiều cô gái khác có lẽ cũng giống như tôi, luôn oán trách cuộc đời bất công. Vậy nhưng chúng mình không tự nhìn ra xung quanh để thấy, thậm chí có rất nhiều người luôn ước được khỏe mạnh như mình mà còn không được. Thế mà họ vẫn không hề chán nản với cuộc đời, họ vẫn vui vẻ sống.

Còn chúng mình, chúng mình có sức khỏe, chúng mình được lành lặn, mặt mũi chân tay đủ cả, chúng mình còn mong ước gì hơn nữa? Chỉ vì chúng mình không đẹp mà chúng mình bất mãn, oán hận cuộc đời ư? Chúng mình có tham lam và ích kỉ quá không?
 

Tuyết Dương

Shiga Haruki
Tham gia
10/5/20
Bài viết
1,774
Điểm cảm xúc
3,367
Điểm
113
Chương 9: Được sống trên đời này đã là một đặc ân

Tôi đã từng chứng kiến một người bạn rất tài giỏi, bạn là niềm tin, là hi vọng của cả một dòng tộc. Tương lai đang sáng ngời, thế rồi bạn nhận được tin dữ, bạn bị ung thư máu, dù bạn có lạc quan, mạnh mẽ cỡ nào thì cũng không chống lại được với bệnh tật, bạn ra đi khi còn chưa bước qua tuổi 25.

Tôi từng chứng kiến một "tình địch" của mình, cô ấy bằng tuổi tôi, yêu đơn phương người yêu của tôi ở thời điểm đó suốt ba năm trời. Cô ấy ra đi vào đúng ngày sinh nhật của mình trong một tai nạn, khi đó cô ấy còn chưa bước sang tuổi 30.

Tôi từng chứng kiến mợ của tôi, mợ rất khỏe mạnh, hôm trước vẫn còn đi ra đồng làm ruộng, chỉ một cơn đau đầu ập đến, đi khám bác sĩ bảo u não giai đoạn cuối. Gia đình còn chưa kịp làm gì thì mợ đã ra đi, bỏ lại cậu và hai đứa con, gia đình vốn dĩ đang rất hạnh phúc.

Thế nên bây giờ, thỉnh thoảng tôi buồn vì vài chuyện không diễn ra như ý nguyện.

Thỉnh thoảng tôi buồn vì tôi không có đủ tiền để mua một cái túi xách mà tôi mơ ước.

Thỉnh thoảng tôi sẽ buồn vì bị ai đó bỏ rơi.

Nhưng tôi không bao giờ chán nản với cuộc đời này. Vì tôi càng ngày càng hiểu, được sống đã là một đặc ân, được sống khỏe mạnh chẳng bệnh tật gì chính là một điều vô cùng quý giá.
 

Tuyết Dương

Shiga Haruki
Tham gia
10/5/20
Bài viết
1,774
Điểm cảm xúc
3,367
Điểm
113
Chương 10: Chúng ta thất bại vì chúng ta chưa cố gắng, chứ không phải vì chúng ta xấu xí

Có nhiều cô gái gửi thư, tâm sự với tôi. Rằng họ cảm thấy tự ti, mặc cảm bất hạnh vì bản thân quá xấu xí, cũng bởi vì ngoại hình quá xấu xí nên để thành công thật chẳng dễ dàng. Có người ra trường lâu rồi mà chẳng thể nào xin được việc làm, mặc dù cũng có trình độ. Họ cho rằng sự thất bại của mình là do nhan sắc quá xấu xí.

Dù hơi nhẫn tâm, nhưng tôi vẫn phải nói. Nhiều cô gái xấu ngày nay, đang bị mắc phải chứng bệnh tự ti thái quá, đồng thời cũng lại bị ảo tưởng và huyễn hoặc bản thân mình quá mức.

Khi không được trọng dụng yêu thương, thay vì nghĩ cách làm sao để thay đổi, thì các bạn ngồi đổ lỗi ngay cho chuyện nhan sắc, vì tôi xấu nên tôi bị người ta đối xử như vậy. Các bạn cho rằng các bạn giỏi hơn phụ nữ đẹp nhưng chỉ vì các bạn xấu nên các bạn mới không được công nhận.

Các bạn đâu biết rằng:

Chính vì các bạn chỉ ngồi một chỗ đổ thừa cho hoàn cảnh như vậy nên các bạn mới thất bại.

Chính vì các bạn như vậy mới càng khiến người ta ghét và coi thường các bạn.

Chính vì các bạn như vậy nên cả đời này các bạn sẽ luôn hậm hực, luôn thấy cuộc đời bất công với mình.

Hơn ai hết, tôi hiểu rõ những thiệt thòi của gái xấu, nhưng tôi không thích các bạn bày nó ra để cầu cứu sự thương hại từ những người khác.

Có lẽ chúng mình đang nhầm lẫn giữa sự đồng cảm và sự thương hại. Đồng cảm xuất phát từ tâm, thương hại giống như sự ban ơn bố thí vậy.

Không thể phủ nhận một điều, phụ nữ xấu luôn khó khăn trong việc khẳng định mình hơn. Có thể xuất phát điểm về trình độ của những cô gái đẹp và cô gái xấu là như nhau, nhưng những cô gái đẹp vẫn sẽ có những lợi thế nhất định. Dù vậy tôi vẫn muốn nói với những cô gái có ngoại hình vốn dĩ không đẹp rằng: "Chúng mình đừng bao giờ than vãn và oán trách cuộc đời, bởi nếu chúng mình mải miết đau khổ với điều đó thì chúng mình không bao giờ có cơ hội thay đổi bản thân để chui ra khỏi vỏ ốc của chính mình. Đừng đổ lỗi, đừng quy trách nhiệm mọi sự thất bại của bản thân cho sự xấu xí. Xấu xí không có tôi, cũng không phải là nguyên nhân của thất bại. Chúng mình thất bại vì chúng mình chưa nỗ lực hết mình, chỉ đơn giản vậy thôi. Thay vì ngồi oán trách, thì mình hãy đi tìm cách, để bù lấp cho những khuyết điểm của mình"
 

Tuyết Dương

Shiga Haruki
Tham gia
10/5/20
Bài viết
1,774
Điểm cảm xúc
3,367
Điểm
113
Chương 11: Thay vì chờ đợi, hãy tự tìm may mắn cho mình

Nếu thẳng thắn nhìn nhận thì xuất phát điểm của tôi rất thấp. "Xấu - Nghèo" vốn dĩ không phải là lợi thế của bất kì ai. Thế nhưng tôi lại cho rằng đó là lợi thế của bản thân mình. Bởi chúng chính là động lực để thúc đẩy tôi cố gắng, không có thói quen ỷ lại, dựa dẫm vào người khác.

Tôi nghĩ một cô gái đẹp khi gặp khó khăn sẽ có nhiều người sẵn lòng giúp đỡ, ngược lại gái xấu khi gặp khó khăn thì thật khó trông mong vào sự giúp đỡ của người khác. Bởi vậy mang thân là gái xấu, chúng mình nên học thói quen tự thân vận động, luôn tự nghĩ cách cứu lấy mình.

Còn nhớ kì cuối đại học, tôi cùng các bạn trong lớp được nhà trường phân đi thực tập trong các cơ quan hành chính nhà nước. Gọi là thực tập, nhưng họ không cho chúng tôi được làm gì, bạn bè tôi ngày nào cũng mon men tới chỗ thực tập hi vọng học hỏi được thêm gì ở đó, để bổ sung vào báo cáo thực tập, mong sao có bảng điểm tốt nghiệp cao nhất, Tôi thì nghĩ khác, tôi nghĩ một tấm bằng tốt nghiệp với số điểm cao chót vót, nhưng kinh nghiệm làm việc thực tế chỉ là con số 0 thì cũng chẳng có nhiều giá trị cho lắm. Hơn nữa bản thân tôi lại không có nhan sắc, nên sẽ rất khó để kiếm việc làm khi ra trường. Thế nên tôi bắt đầu kiếm việc đi làm thêm ở bên ngoài, vì dù sao ba tháng thực tập chúng tôi cũng không phải đi học.

Tôi xin vào làm nhân viên tạp vụ văn phòng cho một công ty tư nhân quy mô nhỏ với mức lương rất bèo bọt, nhưng công việc thì rất nhiều, chủ yếu là mấy việc tay chân. Dù vậy tôi vẫn vui vẻ đồng ý, coi đây là một cơ hội may mắn của mình. Thời gian đầu, tôi làm tất tần tật những công việc của một tạp vụ như pha trà, quét dọn phòng, phô tô tài liệu, đi giao hàng, trực điện thoại. Một thời gian sau, giám đốc thấy tôi nhanh nhẹn, có tài ăn nói, lễ phép khéo léo, nên cho tôi phụ trách mảng chăm sóc khách hàng, cũng nhờ đó mà tôi tích lũy được cho mình rất nhiều kinh nghiệm làm việc, đặc biệt là các kĩ năng trong giao tiếp, đàm phán.

Tôi làm việc tại đó ba tháng thì xin nghỉ vì cũng đã hết thời gian thực tập, tôi phải quay lại trường để tập trung ôn luyện cho kì thi tốt nghiệp. Lúc thi xong, cầm bằng tốt nghiệp trên tay, cộng với kinh nghiệm làm việc mà tôi có, tôi dễ dàng kiếm được cho mình một công việc vừa phải, mức lương đủ sống, tôi không mất một ngày nào phải nằm ở nhà chờ việc.

Tuy nhiên mục tiêu của tôi không dừng lại ở đó, bởi tôi tự ý thức bản thân còn cả một gia định phải gánh vác, bố mẹ tôi đã già không thể cứ đi làm thuê mãi được, đã đến lúc tôi cần phải chăm sóc, báo đáp cha mẹ. Nên tôi xác định công việc hiện tại chỉ là tạm thời để lấp chỗ trống trong thời gian tôi chờ kiếm được công việc ưng ý, với mức thu nhập tốt hơn. Ngày ngày tôi vẫn kiên trì đăng tuyển hồ sơ của mình lên mạng, đồng thời đi học thêm tiếng Anh vào buổi tối. Nhờ sự nhẫn nại không thỏa hiệp cũng không bỏ cuộc như vậy, mà tôi đã tìm được cho mình một cơ hội thực sự lớn.

Buổi chiều hôm ấy, khi chuẩn bị hết giờ làm việc, tôi nhận được điện thoại từ một số lạ, anh giới thiệu, anh làm ở bên kênh truyền hình thực tế, anh đang cần tuyển vị trí trợ lý nhân sự. Anh đọc được hồ sơ của tôi trên mạng, thấy khá thú vị, nên anh muốn mời tôi tới phỏng vấn. Lúc đó với tôi khái niệm truyền hình còn cực kì xa vời, hơn nữa trong đầu tôi mặc định ai làm truyền hình cũng phải rất xinh đẹp, thế nên tôi đã thẳng thắn trả lời:

- Anh ơi, em cảm ơn anh, thực sự thì em cũng thích công việc đó, nhưng em nghĩ làm truyền hình thì cần phải có ngoại hình đẹp, mà em thì không đẹp, thậm chí là xấu, vậy nên để đỡ mất thời gian của em và của anh thì em xinh phép không đến phỏng vấn ạ.

Người đàn ông tỏ vẻ khá ngạc nhiên, anh hỏi lại tôi:

- Sao em lại nghĩ mình xấu?

- Không phải em nghĩ mà là em xấu thật anh ạ.

- Em cứ qua đi, anh thích người thật thà như em.

Lúc người đàn ông đó nói, tôi còn nghe thấy cả tiếng cười. Có lẽ đúng là sự thật thà đã giúp tôi ghi điểm.

Tôi tới phỏng vấn theo lịch hẹn, lần đầu tiên tôi đặt chân vào một tòa nhà rất to, rất sang trọng. Mọi người ăn vận đẹp đẽ, nước hoa rất thơm, ai cũng tự tin năng động. Tôi nhìn họ, rồi bất giác tự hỏi trong lòng: "Một lúc nào đó mình cũng sẽ được như thế này phải

không?" - Câu hỏi năm đó, giờ tôi đã có câu trả lời, tôi đã có thể trở thành đúng con người mà năm xưa tôi mong ước.

Cuộc phỏng vấn với vị giám đốc diễn ra trong khoảng một tiếng. Tôi không cố gắng thể hiện bất cứ điều gì, tôi chỉ nghĩ đơn giản, hãy để cho họ thấy con người thực sự của mình. Anh ấy lắng nghe tôi nói bằng sự chân thành, sau cùng anh ấy nói với tôi những lời mà tôi không bao giờ quên được, anh ấy đã khích lệ tôi rằng tôi là một người thông minh, có năng lực. Hơn hết tôi có sự chân thành, thế nên anh ấy sẽ nhận tôi vào làm việc, cho tôi một cơ hội để tìm được con người thực sự của mình.

Sau này tôi mới biết, tôi đã vượt qua rất nhiều ứng viên xinh đẹp khác để được ngồi vào vị trí công việc ấy. Bạn thấy đây, không phải lúc nào sắc đẹp cũng là thứ được lựa chọn, được ưu tiên hàng đầu. Một cô gái xấu nhưng có trí tuệ sẽ không bao giờ lo bị trở thành vô dụng.

Tôi gắn bó với công việc truyền hình từ đó cho tới nay, thời gian làm công việc này cũng là thời gian tôi dần dần tìm thấy sự tự tin, tìm thấy con người, bản lĩnh thật sự của mình như anh giám đốc nói.

Tôi làm việc bằng sự say mê, làm việc nhưng cũng là được học hỏi, được thử thách để trưởng thành.

Tôi luôn thẳng thắn nhìn nhận vào những thiếu sót của bản thân để tìm cách khắc phục nó, tôi biết đâu là điểm yếu, đâu là điểm mạnh của mình.

Tôi cứ kiên trì như vậy trong rất nhiều năm tháng, hành trình tôi đi có thể không nhanh như bạn bè bằng trang lứa, nhưng từng bước đi của tôi đều rất chắc chắn. Vì tôi luôn tự biết, tự hiểu bản thân mình đang đứng ở đâu, và tôi cần phải tiếp tục đi tới đâu.

"Làm điều mình thích là tự do, thích điều mình làm là hạnh phúc", tôi đã có cả hai điều đó.

Bạn sẽ nói, tôi may mắn khi tôi kiếm được một công việc tốt như vậy. Đúng, tôi may mắn, nhưng tôi nghĩ may mắn chẳng tự nhiên tìm đến, muốn có may mắn, mình sẽ phải là người đi tìm kiếm nó.

Một người anh, cũng là một người thầy của tôi từng nói: "May mắn chỉ đến với những người xứng đáng được may mắn. Nếu như khi bế tắc, chúng ta vẫn không ngừng đau đáu suy nghĩ về cách giải quyết sự bế tắc thì tự nhiên trong một khoảnh khắc cuộc sống nào đó, may mắn sẽ cho ta lời giải".

Tôi luôn đau đáu để tìm kiếm lời giải cho những bế tắc của mình, làm thế nào để gái xấu vẫn kiếm được một việc làm tử tế, gái xấu vẫn có thể thành công như bất kì ai, và sau cùng sự cố gắng đã cho tôi lời giải.

Em đến bên cuộc đời anh khi lòng anh đã quá nhiều những vết xước. Vậy nên anh biết rằng em chịu rất nhiều thiệt thòi. Anh biết chứ, có những hôm em thấy anh ngồi gặm nhấm nỗi buồn trong bóng đêm, tay phì phà điếu thuốc thất thần, em lặng im bên cánh cửa nhìn anh mà không nói bất cứ lời nào.

Anh biết chứ, có những hôm ô mem trong vòng tay, nhưng anh lại gọi tên người cũ, người đã từng lấy đi cả thanh xuân của anh, người mà khi em chưa bước vào cuộc đời anh, đã từng là tất cả nguồn sống. Anh biết chứ, có những đêm em ngồi bên cửa sổ bật khóc nức nở, có những đêm em lấy tay anh vòng qua eo ôm em ngủ.

Anh biết chứ, em yêu anh nhiều hơn bản thân mình, em sợ anh đau, em sợ anh buồn, sợ anh va vấp vào tổn thương.

Anh biết chứ, anh rất ích kỷ khi giữ em ở lại mà chưa cho em trọng vẹn hai chữ yêu thương. Em bảo em chấp nhận tất cả, vì em hiểu anh cần thời gian để nguôi ngoai. Em cam tâm bên anh để cùng anh vá lại những vết rách trong lòng. Em chưa bao giờ than phiền giận hờn. Anh nói em tức giận với anh đi, em tát anh cũng được nếu anh làm điều có lỗi với em, nếu để em thấy nhẹ lòng!

Nhưng không, em mỉm cười mỗi khi anh gây ra lỗi lầm. Cái cahcs em quan tâm anh khiến anh day dứt khôn nguôi. Anh không biết bao lâu nữa người cũ sẽ rời khỏi cõi lòng anh. Nhưng chắc chắn em sẽ là người thứ hai anh trân quý và muốn bước đi đến cuối đoạn đời còn lại. Hãy cho anh thời gian, em nhé.

Chiều nay trên đường đi làm về, tôi vô tình gặp một đôi vợ chồng cùng với đứa con gái của họ đèo nhau trên chiếc Cub 50 cà tang, có lẽ họ vừa mới tan ca, đứa con mới đi học về. Cả nhà họ cùng nói cười vui vẻ. Sau đó họ dừng bên một quán ăn có vẻ lụp xụp ở vỉa hè. Hình ảnh ấy cứ ám ảnh tôi mãi trên quãng đường còn lại.

Tôi tự hỏi hạnh phúc là gì?

Chung cư tôi ở, có hai cụ già, tuy đã ngoài tám mươi, nhưng sáng nào tôi cũng thấy hai cụ nắm tay nhau đi vòng quanh công viên tập thể dục. Tôi thấy được nụ cười an yên của người này khi người kia cúi xuống buộc dây giày cho mình. Tôi thấy cái nắm tay của hai bàn tay đã chai sần theo nắm tháng bụi trần. Đi gần hết cuộc đời, hai bàn tay ấy vẫn đan siết rất chặt. Tôi tự hỏi, có phải hạnh phúc đến từ những điều giản đơn!

Cơ quan tôi làm có một bác bảo vệ rất hiền và siêng năng. Ngày nào bác cũng đến từ rất sớm. Tôi hỏi bác thì mới biết, vì mỗi sáng bác phải dậy sớm đi chợ nấu cơm ăn rồi dẫn vợ sang nhà hàng xóm gửi, rồi ghé vào công ty để làm luôn. Tôi nhìn bác với ánh mắt khó hiểu. Bác bảo rằng, bà ấy bị đãng trí cách đây hơn 1 năm do biến chứng của một căn bệnh khác. Tôi hỏi có khi nào bác cảm thấy mệt mỏi không? Bác nhìn tôi mỉm cười an nhiên, được chăm sóc và lo cho người đã gắn bó cùng mình suốt ngần ấy năm trời thì có gì là mỏi mệt. Tôi tự hỏi khi mình già đi, có ai đủ cam tâm bên mình để lắng lo chuyện trò như thế.

Hạnh phúc không phải là khi mình đi trên xe hơi cao cấp, mặc những bộ quần áo đắt tiền, vào nhà hàng sang trọng. Mà hạnh phúc vô cùng bình dị. Đó là khi bên ta có gia đình yêu thương, dù cho có ăn một to hủ tiếu lề đường, uống một ly sữa đậu nàng vỉa hè, cũng cảm thấy ngon và ấm áp vô cùng!

Hạnh phúc đến từ những điều bình dị nhất trên cõi đời này.

Đã từng thức trắng đêm để chờ đợi, để nhắn tin ủi an nhau

Đã từng nói về cuộc đời cho nhau nghe đã từng khóc rất nhiều vì những nỗi đau của nhau.

Đã từng hình bóng kẻ này lấp đầy những trang nhật kí của kẻ kia. Đã từng hiểu rõ mồn một trên nhịp thở của nhau luôn là phần sống còn lại. Đã từng mơ ước về một tương lai hạnh phúc rạng ngời. Đã từng hứa dù có chuyện gì xảy ra cũng không được phép buông tay nhau. Đã từng tin rằng số phận an bài cho hai trái tim cô đơn được lấp đầy hoang hoải. Đã từng người này buồn thì kẻ kia cảm thấy mình xa xót

Đã giữ cho riêng mình một người nằm vẻn vẹn ngăn nắp ở một góc trong tim





Chữ Nợ trên cuộc đời này ngộ lắm. Giống như việc em nợ anh. Giống như việc anh nợ cô ấy. Rồi cô ấy lại nợ ai đó. Chúng ta cứ luẩn quẩn bởi chữ Nợ mà chẳng biết khi nào thoát ra được, Em nợ nh những ngày nắng đến hanh lòng, những ngày mưa đến sẫm mùi nỗi nhớ, những ngày đông lạnh cóng mốc meo hết kỉ niệm… mà em chưa kịp trả thì anh đã xoay lưng bước vội về phía cô ấy để trả chữ Nợ - mủi lòng.

Anh nợ cô ấy những ngày bên em. Cô ấy nợ ai đó những ngày bên anh. Rồi thì cô ấy đi. Rồi thì em dõi theo anh. Chúng ta lại luẩn quẩn trong một mớ niềm tin – chán ngắt.

Em thương anh. Nhưng anh thương cô ấy. Để những hoài nghi chẳng thể nào xóa nhòa hết hình bóng của cả hai trong nhau. Em chẳng thể yêu người nào được nữa. Anh cũng chẳng thể bắt đầu với ai.

Còn anh trong cô ấy – mang thì vương, buông thì tội.

Những dùng dằng lại làm ta mệt nhau.

Nợ ân tình - món nợ vô hình, cũng không có lý do để xác định bao lâu trả hết. Người ta như đang đi giữa bão lớn ngoài biển khơi, đành phải chịu trận, thế thôi.

Một người có thể khiến những giá bang trong lòng bạn trở nên tan chảy và ấm áp hơn cả tia nắng buổi sáng bình minh. Một người có thể khiến bạn ngốc nghếch như đứa trẻ, làm bạn cười thỏa thê và đôi lúc bạn lại khóc như mưa vì người ấy. Một người mà suốt cuộc đời này chẳng ai có thể thay thế được vị trí của người ấy trong tim bạn. Một người mà nhiều năm về sau khi vô tình nhớ đến bỗng thấy lòng mình hoang du bàn tay mình trống trải bước trên con đường mà bất cứ ngõ hẻm nào cũng đều in hình bóng của người ấy trong cõi lòng bạn.

Một người mà bạn có thể hi sinh cả thanh xuân của mình, mặc những dại khờ, để ở bên người đó đi qua hết tháng ngày yên ả. Một người mà bạn khắc sâu tên người.

Yêu thương và được yêu thương là điều tuyệt diệu nhất mà tạo hóa ban tăng cho chúng ta.

Khi trái tim bạn cảm thấy trống trải, bỗng có một người ở bên, quan tâm chia sẻ cùng bạn. Khi bạn mất đi phương hướng trong cuộc sống , bỗng có một người tự nguyện nâng bước đi của bạn

Bạn thấy không, những yêu thương không chân thành thì cuối cùng sẽ bị trả lại bởi đau thương và mất mát. Sự ruồng bỏ, chán ghét, phá hủy mọi mối quan hệ và cuối cùng chẳng còn lại gì ngoài sự khinh bỉ dành cho nhau, nên bớt ngu ngốc lại và hành xử cho đúng đắn để trời mãi mãi xanh nhé!
 

Tuyết Dương

Shiga Haruki
Tham gia
10/5/20
Bài viết
1,774
Điểm cảm xúc
3,367
Điểm
113
Chương 12: Ngưng miệt thị một cô gái chỉ vì nhan sắc

Là đàn ông, anh có quyền chỉ chọn gái đẹp để yêu, nhưng không có nghĩ là anh có quyền lấy nhan sắc của một cô gái ra để tấn công và làm tổn thương cô ấy.

Là phụ nữ, bạn có quyền làm đẹp cho mình nhưng điều đó không có nghĩa là bạn có quyền miệt thị những cô gài mà bạn tự cho rằng không đẹp bằng bạn.

Không phải ai sinh ra cũng đều có may mắn được xinh đẹp. Nếu bạn nghĩ bạn là một cô gái đẹp, thì bạn phải cảm ơn chúng tôi - những cô gái không xinh đẹp, vì nhờ những người không xinh đẹp như chúng tôi, người khác mới nhìn ra bạn đẹp. Nếu trên thế giới này tất cả mọi người sinh ra đều được xinh đẹp mĩ miều như nhau, thì hẳn là cái đẹp cũng chẳng còn giá trị gì hết.

Giữa con người với con người, cần nhất là sự tôn trọng lẫn nhau, dù xấu hay đẹp. Hãy ngưng miệt thị lẫn nhau chỉ vì vẻ bề ngoài. Bởi chúng ta là loài Người, bởi đã là loài Người thì ai cũng có lòng tự trọng và cảm xúc.
 

Tuyết Dương

Shiga Haruki
Tham gia
10/5/20
Bài viết
1,774
Điểm cảm xúc
3,367
Điểm
113
Chương 13: Những cô gái xấu thân mến! Chúng mình cứ bơ đi mà sống

Đừng giận khi tôi cứ liên tục dùng từ "gái xấu" giống như một danh từ để chỉ về chúng mình. Các bạn cứ tin tôi, khi cứ nói nhiều, cứ nghe nhiều về điều ấy mãi rồi chúng mình sẽ thành quen, sẽ coi nó như một lẽ tự nhiên.

Tôi nghĩ phụ nữ xấu chẳng có gì đáng phải xấu hổ cả, cũng không có gì phải đau khổ. Mặc dù tôi không phủ nhận phụ nữ xấu có nhiều thiệt thòi, thiệt thòi như thế nào chắc hẳn mỗi người trong số chúng mình đều đã trải qua.

Ngày nay nhiều người hoài nghi và đặt câu hỏi: "Liệu rằng tốt gỗ có còn thật sự tốt hơn, quan trọng hơn nước sơn". Nếu bảo "có" thì sách vở quá, rõ ràng ở xã hội này "nước sơn" vẫn là thứ dễ bắt mắt nhất, còn "gỗ" ư, mấy ai bỏ thời gian để tìm hiểu một miếng gỗ xấu xí xù xì tốt như thế nào. Nhưng nếu trả lời là "không" thì có lẽ phũ phàng quá, người ta vẫn nói nhan sắc rồi sẽ tàn phai nhưng trí tuệ và cốt cách thì vẫn còn mãi.

Bởi vậy, tôi chẳng nghĩ cái nào quan trọng hơn cái nào, nhưng tôi quan niệm, " Người phụ nữ thông minh thì dù có xấu cô ta cũng biết cách làm cho mình đỡ xấu, hoặc bằng cách này hay cách khác, vậy nên đừng lo mình xấu, cứ lo trùng tu não trước là được. Phụ nữ kém cỏi về nhan sắc, hãy miệt mài cố gắng nhiều hơn".

Nhiều người sẽ hỏi tôi bí quyết nào có thể giúp phụ nữ xấu tự tin lên được?

Bí quyết ư? Chẳng có bí quyết nào cả, chỉ đơn giản là bơ nó đi.

Bơ đi không có nghĩ là sợ sệt, hay né tránh hay tiêu cực. Mà bơ đi bằng cách thản nhiên chấp nhận nó, mình cứ coi nó là thứ hiển nhiên đi.

Tuyệt đối đừng có những suy nghĩ tiêu cực kiểu như tại sao mình lại xấu xí đáng thương như thế này? Xấu không có gì đáng thương cả, xấu chỉ là một khuyết điểm, đã là khuyết điểm thì chắc chắn sẽ có cách che đậy và khắc phục. Nếu cứ ngồi đó than vãn, mặc cảm thì chính là chúng ta tự biến mình trở thành kẻ đáng thương.

Trên đời này không chỉ có một mình tôi xấu, hay bạn xấu, mà có rất nhiều người cũng không hề xinh đẹp. Nhưng rõ ràng không phải cứ xấu là bất hạnh. Hạnh phúc vẫn tới, chúng ta vẫn có thể tìm cho mình một vị trí xứng đáng trong xã hội.

Chỉ có điều không bà tiên hay ông bụt nào hiện lên cứu giúp chúng ta hết. Mà chính chúng ta sẽ tự tạo ra điều kì diệu cho riêng mình.

Chúng ta có nhiều cách để bản thân trở nên xinh đẹp.

Tôi nghĩ không nhất thiết cứ phải có một body hoàn hảo, một gương mặt đúng chuẩn mới là xinh đẹp.

Có khi chúng mình trở nên xinh đẹp vì chúng mình biết dắt tay giúp đỡ một cụ bà sang đường.

Có khi chúng mình trở nên xinh đẹp vì chúng mình vừa giúp công ty kí được một hợp đồng nào đó.

Có khi chúng mình trở nên xinh đẹp khi chúng mình mua tặng mẹ một cái áo mới, chúng mình xinh đẹp khi chúng mình biết nói lời chào, lời cảm ơn, lời xin lỗi.

Chúng mình không thể xinh đẹp theo một cách chung chung như bao nhiêu cô gái khác, nhưng chúng mình vẫn có thể xinh đẹp theo cách riêng của mình, có phải không?

Đến đây tôi sẽ dừng nói về chuyện nhan sắc xấu đẹp. Vì đó đã không còn là thứ khiến tôi phải bận lòng nữa. Tôi đã bình thản chấp nhận nó như một phần cuộc đời của mình. Tôi bơ đi và phớt lờ những tổn thương mà người đời cố tạo ra để chọc ghẹo tôi. Tôi chứng minh bản thân mình bằng sự nỗ lực trong cuộc sống.

Những gì tôi đạt được, là câu trả lời rõ nhất cho việc phụ nữ xấu có phải là bất hạnh hay không.
 

Tuyết Dương

Shiga Haruki
Tham gia
10/5/20
Bài viết
1,774
Điểm cảm xúc
3,367
Điểm
113
Chương 14: Đừng vội, đường tuy dài cứ đi là sẽ tới

Thời gian này, rất nhiều bạn trẻ tìm đến tôi để chia sẻ, họ kém tôi dăm sáu tuổi. Hầu hết họ là những người mới rời khỏi cánh cửa trường đại học bước chân vào đời. Chính thức bắt đầu ra đời, và đang loay hoay với một cuộc sống mới, tất cả những người trẻ ấy đều ước mơ tìm kiếm cho mình một chỗ đứng trong xã hội. Nhưng họ lại vấp phải rất nhiều khó khăn, thậm chí cả thất bại, và họ cảm thấy mất phương hướng với cuộc sống. Họ nói, so với tôi họ cảm thấy bản thân mình thật kém cỏi, thật "bất tài", họ nói họ "ao ước có được cuộc đời như tôi bây giờ".

Thực ra tôi cũng đã từng có khoảng thời gian y như họ vậy. Khi đó tôi mới đôi mươi, tôi cũng nhìn vào một số người lớn tuổi hơn tôi, họ có những thành công nhất định trong cuộc sống, và tôi cũng ao ước được như họ, tôi cũng từng cảm thấy bản thân mình thật thảm hại nếu như so sánh với họ. Tôi từng rất chán ghét bản thân mình, vì cho rằng mình thật kém cỏi. Thế nhưng tôi lúc đó, và cả những bạn trẻ hơn tôi bây giờ, chúng ta đã làm một phép so sánh thật khập khiễng. Chúng ta chỉ biết nhìn vào hiện tại, nhưng quên mất điểm xuất phát vốn dĩ đã là khác nhau. Những người mà tôi ngưỡng mộ khi đó, vốn dĩ họ hơn tôi cũng dăm sáu tuổi, có lẽ họ cũng đã phải trải qua những khoảng thời gian khó khăn, chống chếnh y như tôi lúc đó, để có được vị trí hiện tại khi mà tôi nhìn thấy.

Cũng giống như các bạn trẻ bây giờ, nhìn thấy hình ảnh của tôi lúc này, có thể họ ngưỡng mộ tôi ở một vài điểm mà họ chưa có. Nhưng họ cũng đâu biết khi bằng tuổi họ tôi cũng như họ vậy, trẻ con và non nớt. Cũng từng thất bại, cũng từng hoang mang, cũng từng chống chếnh với con đường mình đang đi.

Tôi tin rằng bất cứ ai trong đời cũng có những thời điểm khó khăn. Nhưng nếu chúng mình muốn có được vị trí mà bản thân kì vọng, thì chúng mình phải tự nỗ lực để bước tới, đừng vì những khó khăn mà nản lòng. Đường dài hay ngắn, cứ đi là sẽ tới, đừng vội, cứ bình tĩnh mà đi.
 
Top