Nếu thẳng thắn nhìn nhận thì xuất phát điểm của tôi rất thấp. "Xấu - Nghèo" vốn dĩ không phải là lợi thế của bất kì ai. Thế nhưng tôi lại cho rằng đó là lợi thế của bản thân mình. Bởi chúng chính là động lực để thúc đẩy tôi cố gắng, không có thói quen ỷ lại, dựa dẫm vào người khác.
Tôi nghĩ một cô gái đẹp khi gặp khó khăn sẽ có nhiều người sẵn lòng giúp đỡ, ngược lại gái xấu khi gặp khó khăn thì thật khó trông mong vào sự giúp đỡ của người khác. Bởi vậy mang thân là gái xấu, chúng mình nên học thói quen tự thân vận động, luôn tự nghĩ cách cứu lấy mình.
Còn nhớ kì cuối đại học, tôi cùng các bạn trong lớp được nhà trường phân đi thực tập trong các cơ quan hành chính nhà nước. Gọi là thực tập, nhưng họ không cho chúng tôi được làm gì, bạn bè tôi ngày nào cũng mon men tới chỗ thực tập hi vọng học hỏi được thêm gì ở đó, để bổ sung vào báo cáo thực tập, mong sao có bảng điểm tốt nghiệp cao nhất, Tôi thì nghĩ khác, tôi nghĩ một tấm bằng tốt nghiệp với số điểm cao chót vót, nhưng kinh nghiệm làm việc thực tế chỉ là con số 0 thì cũng chẳng có nhiều giá trị cho lắm. Hơn nữa bản thân tôi lại không có nhan sắc, nên sẽ rất khó để kiếm việc làm khi ra trường. Thế nên tôi bắt đầu kiếm việc đi làm thêm ở bên ngoài, vì dù sao ba tháng thực tập chúng tôi cũng không phải đi học.
Tôi xin vào làm nhân viên tạp vụ văn phòng cho một công ty tư nhân quy mô nhỏ với mức lương rất bèo bọt, nhưng công việc thì rất nhiều, chủ yếu là mấy việc tay chân. Dù vậy tôi vẫn vui vẻ đồng ý, coi đây là một cơ hội may mắn của mình. Thời gian đầu, tôi làm tất tần tật những công việc của một tạp vụ như pha trà, quét dọn phòng, phô tô tài liệu, đi giao hàng, trực điện thoại. Một thời gian sau, giám đốc thấy tôi nhanh nhẹn, có tài ăn nói, lễ phép khéo léo, nên cho tôi phụ trách mảng chăm sóc khách hàng, cũng nhờ đó mà tôi tích lũy được cho mình rất nhiều kinh nghiệm làm việc, đặc biệt là các kĩ năng trong giao tiếp, đàm phán.
Tôi làm việc tại đó ba tháng thì xin nghỉ vì cũng đã hết thời gian thực tập, tôi phải quay lại trường để tập trung ôn luyện cho kì thi tốt nghiệp. Lúc thi xong, cầm bằng tốt nghiệp trên tay, cộng với kinh nghiệm làm việc mà tôi có, tôi dễ dàng kiếm được cho mình một công việc vừa phải, mức lương đủ sống, tôi không mất một ngày nào phải nằm ở nhà chờ việc.
Tuy nhiên mục tiêu của tôi không dừng lại ở đó, bởi tôi tự ý thức bản thân còn cả một gia định phải gánh vác, bố mẹ tôi đã già không thể cứ đi làm thuê mãi được, đã đến lúc tôi cần phải chăm sóc, báo đáp cha mẹ. Nên tôi xác định công việc hiện tại chỉ là tạm thời để lấp chỗ trống trong thời gian tôi chờ kiếm được công việc ưng ý, với mức thu nhập tốt hơn. Ngày ngày tôi vẫn kiên trì đăng tuyển hồ sơ của mình lên mạng, đồng thời đi học thêm tiếng Anh vào buổi tối. Nhờ sự nhẫn nại không thỏa hiệp cũng không bỏ cuộc như vậy, mà tôi đã tìm được cho mình một cơ hội thực sự lớn.
Buổi chiều hôm ấy, khi chuẩn bị hết giờ làm việc, tôi nhận được điện thoại từ một số lạ, anh giới thiệu, anh làm ở bên kênh truyền hình thực tế, anh đang cần tuyển vị trí trợ lý nhân sự. Anh đọc được hồ sơ của tôi trên mạng, thấy khá thú vị, nên anh muốn mời tôi tới phỏng vấn. Lúc đó với tôi khái niệm truyền hình còn cực kì xa vời, hơn nữa trong đầu tôi mặc định ai làm truyền hình cũng phải rất xinh đẹp, thế nên tôi đã thẳng thắn trả lời:
- Anh ơi, em cảm ơn anh, thực sự thì em cũng thích công việc đó, nhưng em nghĩ làm truyền hình thì cần phải có ngoại hình đẹp, mà em thì không đẹp, thậm chí là xấu, vậy nên để đỡ mất thời gian của em và của anh thì em xinh phép không đến phỏng vấn ạ.
Người đàn ông tỏ vẻ khá ngạc nhiên, anh hỏi lại tôi:
- Sao em lại nghĩ mình xấu?
- Không phải em nghĩ mà là em xấu thật anh ạ.
- Em cứ qua đi, anh thích người thật thà như em.
Lúc người đàn ông đó nói, tôi còn nghe thấy cả tiếng cười. Có lẽ đúng là sự thật thà đã giúp tôi ghi điểm.
Tôi tới phỏng vấn theo lịch hẹn, lần đầu tiên tôi đặt chân vào một tòa nhà rất to, rất sang trọng. Mọi người ăn vận đẹp đẽ, nước hoa rất thơm, ai cũng tự tin năng động. Tôi nhìn họ, rồi bất giác tự hỏi trong lòng: "Một lúc nào đó mình cũng sẽ được như thế này phải
không?" - Câu hỏi năm đó, giờ tôi đã có câu trả lời, tôi đã có thể trở thành đúng con người mà năm xưa tôi mong ước.
Cuộc phỏng vấn với vị giám đốc diễn ra trong khoảng một tiếng. Tôi không cố gắng thể hiện bất cứ điều gì, tôi chỉ nghĩ đơn giản, hãy để cho họ thấy con người thực sự của mình. Anh ấy lắng nghe tôi nói bằng sự chân thành, sau cùng anh ấy nói với tôi những lời mà tôi không bao giờ quên được, anh ấy đã khích lệ tôi rằng tôi là một người thông minh, có năng lực. Hơn hết tôi có sự chân thành, thế nên anh ấy sẽ nhận tôi vào làm việc, cho tôi một cơ hội để tìm được con người thực sự của mình.
Sau này tôi mới biết, tôi đã vượt qua rất nhiều ứng viên xinh đẹp khác để được ngồi vào vị trí công việc ấy. Bạn thấy đây, không phải lúc nào sắc đẹp cũng là thứ được lựa chọn, được ưu tiên hàng đầu. Một cô gái xấu nhưng có trí tuệ sẽ không bao giờ lo bị trở thành vô dụng.
Tôi gắn bó với công việc truyền hình từ đó cho tới nay, thời gian làm công việc này cũng là thời gian tôi dần dần tìm thấy sự tự tin, tìm thấy con người, bản lĩnh thật sự của mình như anh giám đốc nói.
Tôi làm việc bằng sự say mê, làm việc nhưng cũng là được học hỏi, được thử thách để trưởng thành.
Tôi luôn thẳng thắn nhìn nhận vào những thiếu sót của bản thân để tìm cách khắc phục nó, tôi biết đâu là điểm yếu, đâu là điểm mạnh của mình.
Tôi cứ kiên trì như vậy trong rất nhiều năm tháng, hành trình tôi đi có thể không nhanh như bạn bè bằng trang lứa, nhưng từng bước đi của tôi đều rất chắc chắn. Vì tôi luôn tự biết, tự hiểu bản thân mình đang đứng ở đâu, và tôi cần phải tiếp tục đi tới đâu.
"Làm điều mình thích là tự do, thích điều mình làm là hạnh phúc", tôi đã có cả hai điều đó.
Bạn sẽ nói, tôi may mắn khi tôi kiếm được một công việc tốt như vậy. Đúng, tôi may mắn, nhưng tôi nghĩ may mắn chẳng tự nhiên tìm đến, muốn có may mắn, mình sẽ phải là người đi tìm kiếm nó.
Một người anh, cũng là một người thầy của tôi từng nói: "May mắn chỉ đến với những người xứng đáng được may mắn. Nếu như khi bế tắc, chúng ta vẫn không ngừng đau đáu suy nghĩ về cách giải quyết sự bế tắc thì tự nhiên trong một khoảnh khắc cuộc sống nào đó, may mắn sẽ cho ta lời giải".
Tôi luôn đau đáu để tìm kiếm lời giải cho những bế tắc của mình, làm thế nào để gái xấu vẫn kiếm được một việc làm tử tế, gái xấu vẫn có thể thành công như bất kì ai, và sau cùng sự cố gắng đã cho tôi lời giải.
Em đến bên cuộc đời anh khi lòng anh đã quá nhiều những vết xước. Vậy nên anh biết rằng em chịu rất nhiều thiệt thòi. Anh biết chứ, có những hôm em thấy anh ngồi gặm nhấm nỗi buồn trong bóng đêm, tay phì phà điếu thuốc thất thần, em lặng im bên cánh cửa nhìn anh mà không nói bất cứ lời nào.
Anh biết chứ, có những hôm ô mem trong vòng tay, nhưng anh lại gọi tên người cũ, người đã từng lấy đi cả thanh xuân của anh, người mà khi em chưa bước vào cuộc đời anh, đã từng là tất cả nguồn sống. Anh biết chứ, có những đêm em ngồi bên cửa sổ bật khóc nức nở, có những đêm em lấy tay anh vòng qua eo ôm em ngủ.
Anh biết chứ, em yêu anh nhiều hơn bản thân mình, em sợ anh đau, em sợ anh buồn, sợ anh va vấp vào tổn thương.
Anh biết chứ, anh rất ích kỷ khi giữ em ở lại mà chưa cho em trọng vẹn hai chữ yêu thương. Em bảo em chấp nhận tất cả, vì em hiểu anh cần thời gian để nguôi ngoai. Em cam tâm bên anh để cùng anh vá lại những vết rách trong lòng. Em chưa bao giờ than phiền giận hờn. Anh nói em tức giận với anh đi, em tát anh cũng được nếu anh làm điều có lỗi với em, nếu để em thấy nhẹ lòng!
Nhưng không, em mỉm cười mỗi khi anh gây ra lỗi lầm. Cái cahcs em quan tâm anh khiến anh day dứt khôn nguôi. Anh không biết bao lâu nữa người cũ sẽ rời khỏi cõi lòng anh. Nhưng chắc chắn em sẽ là người thứ hai anh trân quý và muốn bước đi đến cuối đoạn đời còn lại. Hãy cho anh thời gian, em nhé.
Chiều nay trên đường đi làm về, tôi vô tình gặp một đôi vợ chồng cùng với đứa con gái của họ đèo nhau trên chiếc Cub 50 cà tang, có lẽ họ vừa mới tan ca, đứa con mới đi học về. Cả nhà họ cùng nói cười vui vẻ. Sau đó họ dừng bên một quán ăn có vẻ lụp xụp ở vỉa hè. Hình ảnh ấy cứ ám ảnh tôi mãi trên quãng đường còn lại.
Tôi tự hỏi hạnh phúc là gì?
Chung cư tôi ở, có hai cụ già, tuy đã ngoài tám mươi, nhưng sáng nào tôi cũng thấy hai cụ nắm tay nhau đi vòng quanh công viên tập thể dục. Tôi thấy được nụ cười an yên của người này khi người kia cúi xuống buộc dây giày cho mình. Tôi thấy cái nắm tay của hai bàn tay đã chai sần theo nắm tháng bụi trần. Đi gần hết cuộc đời, hai bàn tay ấy vẫn đan siết rất chặt. Tôi tự hỏi, có phải hạnh phúc đến từ những điều giản đơn!
Cơ quan tôi làm có một bác bảo vệ rất hiền và siêng năng. Ngày nào bác cũng đến từ rất sớm. Tôi hỏi bác thì mới biết, vì mỗi sáng bác phải dậy sớm đi chợ nấu cơm ăn rồi dẫn vợ sang nhà hàng xóm gửi, rồi ghé vào công ty để làm luôn. Tôi nhìn bác với ánh mắt khó hiểu. Bác bảo rằng, bà ấy bị đãng trí cách đây hơn 1 năm do biến chứng của một căn bệnh khác. Tôi hỏi có khi nào bác cảm thấy mệt mỏi không? Bác nhìn tôi mỉm cười an nhiên, được chăm sóc và lo cho người đã gắn bó cùng mình suốt ngần ấy năm trời thì có gì là mỏi mệt. Tôi tự hỏi khi mình già đi, có ai đủ cam tâm bên mình để lắng lo chuyện trò như thế.
Hạnh phúc không phải là khi mình đi trên xe hơi cao cấp, mặc những bộ quần áo đắt tiền, vào nhà hàng sang trọng. Mà hạnh phúc vô cùng bình dị. Đó là khi bên ta có gia đình yêu thương, dù cho có ăn một to hủ tiếu lề đường, uống một ly sữa đậu nàng vỉa hè, cũng cảm thấy ngon và ấm áp vô cùng!
Hạnh phúc đến từ những điều bình dị nhất trên cõi đời này.
Đã từng thức trắng đêm để chờ đợi, để nhắn tin ủi an nhau
Đã từng nói về cuộc đời cho nhau nghe đã từng khóc rất nhiều vì những nỗi đau của nhau.
Đã từng hình bóng kẻ này lấp đầy những trang nhật kí của kẻ kia. Đã từng hiểu rõ mồn một trên nhịp thở của nhau luôn là phần sống còn lại. Đã từng mơ ước về một tương lai hạnh phúc rạng ngời. Đã từng hứa dù có chuyện gì xảy ra cũng không được phép buông tay nhau. Đã từng tin rằng số phận an bài cho hai trái tim cô đơn được lấp đầy hoang hoải. Đã từng người này buồn thì kẻ kia cảm thấy mình xa xót
Đã giữ cho riêng mình một người nằm vẻn vẹn ngăn nắp ở một góc trong tim
Chữ Nợ trên cuộc đời này ngộ lắm. Giống như việc em nợ anh. Giống như việc anh nợ cô ấy. Rồi cô ấy lại nợ ai đó. Chúng ta cứ luẩn quẩn bởi chữ Nợ mà chẳng biết khi nào thoát ra được, Em nợ nh những ngày nắng đến hanh lòng, những ngày mưa đến sẫm mùi nỗi nhớ, những ngày đông lạnh cóng mốc meo hết kỉ niệm… mà em chưa kịp trả thì anh đã xoay lưng bước vội về phía cô ấy để trả chữ Nợ - mủi lòng.
Anh nợ cô ấy những ngày bên em. Cô ấy nợ ai đó những ngày bên anh. Rồi thì cô ấy đi. Rồi thì em dõi theo anh. Chúng ta lại luẩn quẩn trong một mớ niềm tin – chán ngắt.
Em thương anh. Nhưng anh thương cô ấy. Để những hoài nghi chẳng thể nào xóa nhòa hết hình bóng của cả hai trong nhau. Em chẳng thể yêu người nào được nữa. Anh cũng chẳng thể bắt đầu với ai.
Còn anh trong cô ấy – mang thì vương, buông thì tội.
Những dùng dằng lại làm ta mệt nhau.
Nợ ân tình - món nợ vô hình, cũng không có lý do để xác định bao lâu trả hết. Người ta như đang đi giữa bão lớn ngoài biển khơi, đành phải chịu trận, thế thôi.
Một người có thể khiến những giá bang trong lòng bạn trở nên tan chảy và ấm áp hơn cả tia nắng buổi sáng bình minh. Một người có thể khiến bạn ngốc nghếch như đứa trẻ, làm bạn cười thỏa thê và đôi lúc bạn lại khóc như mưa vì người ấy. Một người mà suốt cuộc đời này chẳng ai có thể thay thế được vị trí của người ấy trong tim bạn. Một người mà nhiều năm về sau khi vô tình nhớ đến bỗng thấy lòng mình hoang du bàn tay mình trống trải bước trên con đường mà bất cứ ngõ hẻm nào cũng đều in hình bóng của người ấy trong cõi lòng bạn.
Một người mà bạn có thể hi sinh cả thanh xuân của mình, mặc những dại khờ, để ở bên người đó đi qua hết tháng ngày yên ả. Một người mà bạn khắc sâu tên người.
Yêu thương và được yêu thương là điều tuyệt diệu nhất mà tạo hóa ban tăng cho chúng ta.
Khi trái tim bạn cảm thấy trống trải, bỗng có một người ở bên, quan tâm chia sẻ cùng bạn. Khi bạn mất đi phương hướng trong cuộc sống , bỗng có một người tự nguyện nâng bước đi của bạn
Bạn thấy không, những yêu thương không chân thành thì cuối cùng sẽ bị trả lại bởi đau thương và mất mát. Sự ruồng bỏ, chán ghét, phá hủy mọi mối quan hệ và cuối cùng chẳng còn lại gì ngoài sự khinh bỉ dành cho nhau, nên bớt ngu ngốc lại và hành xử cho đúng đắn để trời mãi mãi xanh nhé!