Lượt xem của khách bị giới hạn

[Truyện ngắn] Ca trực định mệnh và lời kêu cứu từ nấm mồ

[Truyện ngắn] Ca trực định mệnh và lời kêu cứu từ nấm mồ
Tham gia
2/6/25
Bài viết
3
Điểm cảm xúc
16
Điểm
3
CA TRỰC ĐỊNH MỆNH VÀ LỜI KÊU CỨU TỪ NẤM MỒ

Tác giả:
Tên tác giả sáng tác
Dịch giả: huytran
Thể loại truyện:Linh dị, Trinh thám
Tổng chương:
Tình trạng:
Đang tiến hành
Nguồn: Nguồn lấy truyện
Giới thiệu truyện: (phần này cho vào thẻ trích dẫn)​
 
Tham gia
2/6/25
Bài viết
3
Điểm cảm xúc
16
Điểm
3
Đó là một ca trực đêm, một trong những đêm hiếm hoi thành phố như nín thở. Cái kiểu đêm mà anh gần như mong có một cuộc gọi nào đó, chỉ để cho đỡ buồn. Rồi chiếc bộ đàm rè lên.

"Đơn vị XE-22, phản hồi vụ 10-16 có thể xảy ra, bạo lực gia đình, tại đường Liên Ấp 3. Người gọi là trẻ vị thành niên."

10-16, án gia đình. Bụng tôi thắt lại. Mấy vụ này lúc nào cũng khó lường, như thùng thuốc súng vậy. Người gọi lại là trẻ vị thành niên nữa? Còn tệ hơn. Thường thì khi một đứa trẻ phải gọi, nghĩa là tình hình đã tồi tệ lắm rồi.

Tôi nhấn mic: "Trung tâm, có thêm thông tin gì về vụ 10-16 không?"

Giọng điều phối viên vang lại, hơi rè: "Không có, XE-22. Cuộc gọi bị ngắt quãng nhiều, nhiễu nặng. Giọng có vẻ là một cậu bé. Chỉ lấy được địa chỉ, không hơn. Nghe có vẻ... hoảng loạn. Có nhắc đến đánh nhau, có thể là cha mẹ."

"Rõ, đang trên đường."

Đồng nghiệp của tôi, cứ gọi anh ấy là J, càu nhàu từ ghế phụ: "Trẻ con gọi báo án gia đình. Chẳng bao giờ là điềm lành."

"Ừ," tôi đồng tình. Địa chỉ đó nằm tít tận rìa địa phận của chúng tôi, giáp ranh với hạt. Một trong những nơi nhà cửa thưa thớt, lọt thỏm giữa cây cối và những lối vào xe dài. Đến đó cũng mất một lúc, mà chi viện thì còn lâu hơn.

Chuyến đi bản thân nó đã có cảm giác… bất ổn. Càng xa ánh đèn thành phố, thế giới càng chìm vào bóng tối. Đèn đường chỉ còn là ký ức. Ánh sáng duy nhất đến từ đèn pha của chúng tôi, rạch một vệt sáng qua nơi cảm giác như một đường hầm cây cối bất tận. Cái thứ bóng tối như muốn đè nghiến lấy mình.

Cuối cùng chúng tôi cũng tìm thấy lối rẽ, một con đường sỏi đá mà ổ gà còn nhiều hơn đường. Ngôi nhà nằm lùi sâu vào trong, gần như không thấy từ ngoài đường. Một căn nhà hai tầng, kiểu cũ, nhưng có vẻ có người ở. Có lẽ hơi bừa bộn, đồ chơi vương vãi ngoài hiên, kiểu vậy. Tất cả cửa sổ đều tối om. Một chiếc xe hơi đời cũ đậu ở lối vào. Một sự im lặng đáng ngại bao trùm.

"Yên tĩnh quá," J lẩm bẩm, và tôi không thể không đồng ý. Quá yên tĩnh.

Chúng tôi đậu xe cách đó một đoạn, tắt máy. Sự im lặng gần như tuyệt đối, chỉ bị phá vỡ bởi tiếng sỏi lạo xạo dưới đế giày khi chúng tôi đến gần. Tôi đảo mắt quan sát nhanh. Không có dấu hiệu cạy cửa rõ ràng, không có tiếng động từ bên trong. Ngôi nhà chỉ trông… bất động. Chờ đợi.

"Cảnh sát đây! Có ai ở nhà không?" tôi gọi to, gõ mạnh vào cửa chính. Cánh cửa gỗ có vẻ chắc chắn.

Không một tiếng động. Chỉ có sự im lặng nặng nề đó.

J thử bấm chuông cửa. Một tiếng chuông quen thuộc khe khẽ vang vọng từ đâu đó sâu bên trong, rồi tắt ngấm. Vẫn không có ai đáp lại.

"Được rồi," tôi nói, cố giữ giọng nhỏ. "Tôi sẽ kiểm tra cửa sổ phía này. Anh vòng ra sau xem có thấy gì không."

"Rõ." J đi vòng ra hông nhà.

Tôi đi từ cửa sổ này sang cửa sổ khác ở mặt tiền và một bên hông. Tất cả đều tối om, rèm cửa hầu hết đã kéo kín. Tôi khum tay quanh mắt, cố nhìn vào qua một khe hở, nhưng như nhìn vào một khoảng không rỗng tuếch. Ánh đèn pin của tôi bị bóng tối nuốt chửng. Một cảm giác bất an bắt đầu len lỏi sống lưng. Đây không chỉ là một ngôi nhà yên tĩnh; nó cho cảm giác… có gì đó sai sai.

Rồi chuyện đó xảy ra.

Một tia sáng chói lòa đột ngột từ cửa sổ tầng trên, gần như làm lóa mắt. Ngay sau đó là tiếng NỔ lớn không thể nhầm lẫn của một phát súng. Nghe có vẻ bị nghẹt, nhưng chắc chắn là tiếng súng từ bên trong.

Tim tôi đập thình thịch. J chạy vòng lại từ góc nhà, mắt mở to. "Anh nghe thấy không?"

"Tiếng súng, trên lầu!" tôi hét lên, đã lao về phía cửa chính. "Trung tâm, có tiếng súng tại địa chỉ đường Liên Ấp 3! Chúng tôi đang đột nhập!"

Giờ không phải lúc khách sáo nữa. Tôi đá mạnh vào cửa, ngay gần ổ khóa. Cánh cửa rung lên, rồi bật tung với một tiếng rắc vỡ vụn, bay vào trong và đập vào bức tường.

"Cảnh sát đây! Ra mặt đi!" tôi hét vào bóng tối, súng đã rút, đèn pin lia một vệt lo lắng phía trước. J ở ngay cạnh tôi, cũng làm y như vậy.

Bên trong nhà tối đen như mực. Còn tối hơn cả bên ngoài, nếu điều đó có thể. Một mùi ngột ngạt, khó chịu xộc vào mũi – không khí tù đọng, thoảng mùi thức ăn cũ, và một thứ gì đó khác... mùi kim loại, gần như mùi đồng, rất nhẹ nhưng có. Không khí nặng trịch, lạnh lẽo. Lạnh hơn bình thường.

"Cảnh sát đây! Nếu có ai trong này, hãy lên tiếng!" Giọng J vang vọng một cách đáng sợ.

Chúng tôi di chuyển chậm rãi, có phương pháp. Rà soát phòng theo quy trình, những gì chúng tôi được huấn luyện. Đèn pin lia vào các góc, súng sẵn sàng. Sự im lặng trở lại, đặc quánh và ngột ngạt, chỉ bị phá vỡ bởi hơi thở của chính chúng tôi và thỉnh thoảng là tiếng giày cọ trên sàn gỗ.

"Kẻ nào đã nổ súng, từ từ bước ra, hai tay giơ lên!" tôi ra lệnh, giọng căng thẳng.

Vẫn không có gì. Cảm giác như chúng tôi đang hét vào khoảng không.

Chúng tôi kiểm tra xong lối vào nhỏ, tiến vào nơi có vẻ là phòng khách. Đồ đạc bình thường, có hơi bừa bộn một chút. TV, ghế sofa, đồ chơi trẻ con vương vãi trên sàn. Trông như một gia đình đã từng sống ở đây. Một gia đình đột nhiên... dừng lại.

Rồi, một bóng người thoáng qua ở rìa chùm sáng đèn pin của tôi, ở cuối hành lang dẫn sâu vào trong nhà.

"Đứng im! Cảnh sát đây!"

Một bóng người nhỏ bé. Một đứa trẻ. Lao qua hành lang. Trông như một cậu bé, khoảng mười hay mười hai tuổi. Nó đang chạy, vẻ tuyệt vọng trong từng cử động, khuôn mặt nhỏ bé nhợt nhạt thoáng qua trong khoảnh khắc tôi nhìn thấy.

Trước khi tôi kịp định thần, trước khi tôi kịp hét thêm một mệnh lệnh nào, một bóng người khác bước ra từ một ô cửa ngay phía sau nơi đứa trẻ vừa chạy qua. Cao hơn. Lớn tuổi hơn. Tay cầm một vật dài.

Một khẩu súng săn.

Máu tôi như đông lại. Tất cả xảy ra trong tích tắc. Cậu trai lớn hơn – có lẽ là thiếu niên – giơ khẩu súng săn lên. Lại một tia sáng chói lòa, một tiếng nổ inh tai như hút cạn không khí trong hành lang.

Đứa bé ngã quỵ. Cứ thế... đổ gục. Như một con rối đứt dây.

"Không!" tôi hét lên, một tiếng hét bản năng, hoang dại. Cả J và tôi cùng nổ súng. Súng của chúng tôi gầm lên, những tia lửa đầu nòng thoáng chốc soi rõ cảnh tượng kinh hoàng. Chúng tôi bắn gần hết nửa băng đạn vào bóng người cầm súng.

Đạn của chúng tôi… xuyên qua hắn.

Tôi đã thấy. Thấy những viên đạn đi qua người hắn như thể hắn được làm bằng khói, găm vào bức tường phía sau với những tiếng thụp khô khốc. Hắn không hề nao núng. Hắn chỉ đứng đó, khẩu súng săn vẫn còn bốc khói.

Rồi, hắn quay đầu lại. Chậm rãi. Và nhìn thẳng vào chúng tôi.

Tôi không nhìn rõ mặt hắn trong ánh đèn pin chập chờn, nhưng tôi cảm nhận được ánh nhìn đó. Lạnh lẽo. Trống rỗng.

Hắn lại giơ súng lên, chĩa vào chúng tôi.

Cả J và tôi đều gồng mình, theo phản xạ co rúm người lại, chờ đợi cú va chạm, cơn đau.

Hắn bắn. Tia sáng, tiếng nổ.

Không có gì. Chúng tôi vẫn đứng đó. Bình an vô sự. Adrenaline chạy rần rật trong người, nóng hổi và buồn nôn. Tai tôi ù đi.

Và rồi… hắn biến mất. Cậu trai lớn, khẩu súng săn, tan biến. Cứ thế... không còn ở đó nữa.

Tôi lia đèn pin lia lịa. Hành lang trống không. J cũng làm vậy, hơi thở hổn hển, đứt quãng.

"Cái... cái quái gì vậy?" anh lắp bắp.

Ánh đèn của tôi rọi vào chỗ đứa bé ngã xuống.

Nó cũng biến mất. Không xác. Không máu. Không có gì. Chỉ có sàn nhà sạch sẽ và những lỗ đạn trên tường nơi đạn của chúng tôi găm vào.

Đầu óc tôi quay cuồng. Ảo giác? Chứng cuồng loạn tập thể? Nhưng cả hai chúng tôi đều thấy. Cả hai chúng tôi đều đã nổ súng. Mùi thuốc súng từ súng của chúng tôi nồng nặc trong không khí, hòa lẫn với cái mùi thoang thoảng, ma quái kia.

"Chúng ta... chúng ta vừa tưởng tượng ra chuyện đó à?" tôi hỏi, giọng gần như thì thầm.

"Không đời nào," J nói, giọng khản đặc. "Chắc chắn không. Tôi đã thấy hắn. Tôi đã bắn hắn."

Chúng tôi đứng đó một lúc lâu, sự im lặng lại bao trùm, giờ đây xen lẫn một nỗi sợ hãi lạnh buốt, không thể gọi tên. Đây không phải là một vụ án gia đình. Đây không phải là bất cứ thứ gì chúng tôi từng được huấn luyện để đối phó.

"Chúng ta cần kiểm tra phần còn lại của ngôi nhà," tôi nói, cố gắng đưa chút gì đó bình thường, chút quy trình trở lại tình huống. Nhưng tay tôi run rẩy. "Kiểm tra trên lầu. Phát súng đầu tiên từ đó."

J gật đầu, mặt tái nhợt nhưng cương quyết. "Được."

Chúng tôi tiến về phía cầu thang, mỗi tiếng cọt kẹt của sàn gỗ cũ dưới giày nghe như tiếng súng nổ trong sự im lặng ngột ngạt. Mùi không khí tù đọng trên này còn nồng hơn. Mỗi bước chân cảm giác như chúng tôi đang lún sâu hơn vào một cơn ác mộng, chứ không phải leo lên.

Sảnh tầng trên nhỏ, dẫn đến vài cánh cửa đóng kín. Chúng tôi kiểm tra cánh cửa đầu tiên. Một phòng ngủ trẻ con, quần áo vương vãi, áp phích trên tường. Trống không. Cánh thứ hai, một phòng tắm, khăn tắm trên sàn. Cũng im lặng như vậy. Cái lạnh trong không khí dường như càng đậm hơn.

Cánh cửa cuối cùng ở cuối hành lang. Nó hé mở.

Tôi dùng nòng súng đẩy từ từ cánh cửa mở ra, J yểm trợ. Ánh đèn pin của tôi rọi vào bóng tối.

Một phòng ngủ. Chiếc giường lớn giữa phòng, chăn màn xộc xệch. Và trên giường… hai hình người. Những đường nét mờ ảo dưới lớp chăn nhàu nhĩ.

Khi ánh đèn của tôi chiếu vào họ, cảnh tượng đó tái diễn.

Cậu trai lớn lại xuất hiện. Đứng cạnh giường, tay cầm súng săn. Trông nó có vẻ trẻ hơn, không hiểu sao, khuôn mặt nó méo mó vì một thứ gì đó không hẳn là giận dữ, cũng không hẳn là đau đớn. Giống như một sự quyết tâm khủng khiếp, trống rỗng hơn.

Hắn giơ súng lên. Chĩa vào những hình người trên giường.

"Đừng!" tôi hét lên, dù một phần trong tôi biết điều đó là vô ích.

Hắn bắn. Một lần. Hai lần. Những tia chớp lóe sáng căn phòng, tiếng nổ inh tai nhức óc. Những hình người trên giường... không hề cử động.

Rồi hắn quay lại. Vẫn cái quay người chậm rãi, có chủ ý đó. Và hắn thấy chúng tôi. Đứng ở cửa.

Không có vẻ gì ngạc nhiên trên mặt hắn. Chỉ có sự trống rỗng lạnh người đó. Hắn lại giơ súng về phía chúng tôi. Bắn.

Lại tia sáng, tiếng nổ. Lại không có gì trúng chúng tôi.

Và rồi, y như lần trước, hắn nhấp nháy rồi biến mất. Những hình người trên giường… cũng biến mất. Căn phòng trống không. Không xác. Không máu. Không vỏ đạn. Chỉ còn mùi thuốc súng ma quái thoang thoảng và sức nặng ngột ngạt của những gì chúng tôi vừa chứng kiến. Hai lần.

Đây là sự điên rồ. Điên rồ thuần túy, không pha trộn.

"Thôi được rồi," J nói, giọng căng thẳng, "tôi chính thức mất trí rồi."

"Tôi cũng vậy," tôi gắng gượng đáp. "Thử gọi trung tâm lại xem."

Tôi loay hoay tìm bộ đàm. "Trung tâm, đơn vị XE-22, nghe rõ không?"

Nhiễu sóng. Dày đặc, không thể xuyên thủng, như cuộc gọi đã đưa chúng tôi đến đây.

J thử bộ đàm của anh ấy. Kết quả tương tự. "Mất liên lạc rồi. Bị nhiễu hoàn toàn."

Chúng tôi đơn độc trong ngôi nhà này. Hoàn toàn đơn độc với... bất cứ thứ gì đây.

"Chúng ta lục soát nơi này từ trên xuống dưới," tôi nói, giọng cứng rắn hơn cảm xúc thật. "Từng xăng-ti-mét. Phải có lời giải thích."

Chúng tôi đã làm vậy. Chúng tôi đi qua mọi căn phòng, mọi tủ quần áo, gác xép nhỏ, tầng hầm chưa hoàn thiện. Không có gì. Không thi thể, không vết máu mới, không vũ khí, không dấu hiệu vật lộn nào ngoài những gì chúng tôi đã thấy xảy ra. Ngôi nhà chỉ là... một ngôi nhà. Một ngôi nhà có người mới ở, nơi rõ ràng đã xảy ra chuyện kinh khủng, nhưng mọi bằng chứng vật chất về nạn nhân và thủ phạm đã biến mất, chỉ để lại những tiếng vọng không thể lý giải này.

Cứ như thể ngôi nhà là một sân khấu, và chúng tôi đã vô tình bước vào một vở kịch kinh hoàng, không hồi kết.

Kiệt sức, bực bội, và vô cùng, vô cùng bất an, cuối cùng chúng tôi lại quay về phòng ngủ trên tầng đó. J bước đến cửa sổ, nơi chúng tôi đã thấy tia sáng ban đầu. Anh nhìn ra khoảng sân sau rọi ánh trăng. Trăng đã lên cao, đổ những bóng dài kỳ quái.

Anh im lặng một lúc lâu. Rồi, "Này... lại đây xem này."

Tôi đến bên anh. Sân sau chủ yếu là cỏ, hơi um tùm ở rìa, một bộ xích đu đứng lẻ loi một bên. Nhưng dưới ánh trăng nhạt, có thể thấy chúng. Những mảng đất. Những mảng đất hình chữ nhật, hơi trũng xuống, cỏ bị xáo trộn, sẫm màu hơn. Chúng mờ nhạt, dễ bị bỏ qua vào ban ngày, hoặc từ mặt đất. Nhưng từ trên này, với góc chiếu của ánh trăng…

"Kia là gì vậy?" J hỏi, nhưng tôi nghĩ cả hai chúng tôi đều biết. Dạ dày tôi quặn lại. Lúc trước anh ấy đã ở sân sau. Anh ấy không hề nhắc đến việc thấy bất cứ thứ gì như thế này. Góc nhìn, ánh sáng, tất cả đều quan trọng.

"Ra ngoài thôi," tôi nói. "Thử liên lạc lại từ đó xem."

Chúng tôi gần như chạy bán sống bán chết ra khỏi ngôi nhà đó. Không khí đêm trong lành, dù lạnh, vẫn như một ân phước sau bầu không khí tù đọng, nặng nề bên trong.

Bộ đàm của tôi rè lên tiếng ngay khi chúng tôi vừa ra khỏi hiên nhà. "XE-22, Trung tâm, tình hình thế nào? Chúng tôi đã cố liên lạc với các anh."

Sự nhẹ nhõm ập đến, mạnh đến nỗi gần như làm tôi khuỵu gối. "Trung tâm, đơn vị XE-22. Chúng tôi... chúng tôi đang ở bên ngoài căn nhà. Chúng tôi cần hỗ trợ. Và đội điều tra hiện trường (CSI). Và... có lẽ cả một linh mục nữa, tôi không biết."

"Tình hình thế nào, XE-22?"

Tôi hít một hơi thật sâu. "Trung tâm, chúng tôi phát hiện thứ có vẻ như là... những ngôi mộ. Ở sân sau. Nhiều ngôi."

Sự im lặng ở đầu dây bên kia đã nói lên nhiều điều. Rồi, "Rõ, XE-22. Lực lượng hỗ trợ và các đơn vị liên quan đang trên đường. Thời gian dự kiến đến (ETA) hai mươi phút."

Chúng tôi đợi, đèn pin chiếu vào những mảng đất đó ở sân sau, ngôi nhà lù lù tối om và im lặng phía sau. Cảm giác như nó đang theo dõi chúng tôi.

Khi lực lượng hỗ trợ cuối cùng cũng đến, cùng với các thám tử và xe của đội CSI, cảm giác như một con đê vỡ. Sự bình thường tuyệt đối của các đồng nghiệp khác, của quy trình, là một chiếc phao cứu sinh. Chúng tôi đưa ra lời khai ban đầu, cố gắng giải thích những gì đã thấy, tạm thời bỏ qua những phần... không thể tin nổi. Chưa ai tin chúng tôi đâu. Chưa phải lúc.

Đội CSI bắt đầu làm việc với những mảng đất đó. Xẻng cắm vào lớp đất mềm.

Không mất nhiều thời gian.

Họ đã tìm thấy. Ba thi thể. Hai người lớn – một nam và một nữ – trong một ngôi mộ nông. Khớp với những gì chúng tôi thấy ở phòng ngủ trên lầu. Tình trạng phân hủy cho thấy họ đã ở đó nhiều nhất là vài ngày.

Trong một ngôi mộ riêng biệt, thậm chí còn nông hơn, họ tìm thấy cậu bé. Cậu bé cũng có vẻ đã ở đó chỉ vài ngày.

Các thi thể được cho vào túi và chuyển đến nhà xác. Nhân viên điều tra tử thi không đưa ra kết luận sơ bộ tại hiện trường nào ngoài việc xác nhận họ đã chết và tình trạng phân hủy. Chúng tôi sẽ phải đợi kết quả khám nghiệm tử thi chính thức để biết nguyên nhân cái chết.

Ngôi nhà được khám nghiệm. Họ tìm thấy vỏ đạn của chúng tôi, những lỗ đạn trên tường hành lang. Nhưng không còn gì khác. Không có vũ khí nào khác, không vỏ đạn nào khác, không có máu không phải của chúng tôi (J bị xước tay vào khung cửa vỡ).

Còn người anh trai… kẻ nổ súng… không một dấu vết. Không ở trong nhà, không ở trong bất kỳ ngôi mộ nào. Hắn cứ thế... biến mất. Như thể hắn đã bước ra khỏi hiện trường sau khi vai diễn của mình trong màn tái hiện kết thúc.

Nhiều ngày sau, báo cáo đầy đủ của nhân viên điều tra tử thi được gửi đến. Cha mẹ chết do vết thương từ súng săn. Nhiều phát. Bị hành quyết.

Cậu bé… cậu bé thì khác. Cậu có nhiều vết thương, một phát súng săn đã làm cậu bị thương nặng. Nhưng nguyên nhân tử vong chính thức… ngạt thở do bịt đường hô hấp. Đất được tìm thấy sâu trong phổi cậu. Cậu bé đã bị chôn sống, bị thương nhưng vẫn còn thở.

Máu tôi lại đông cứng thành băng, lần này còn lạnh hơn. Cuộc gọi đầy nhiễu. Đứa trẻ vị thành niên hoảng loạn. Nó đã gọi từ dưới lòng đất. Nó đã kêu cứu khi đang hấp hối, khi đất cát đang đè lên người.

Và ngôi nhà… ngôi nhà đã cho chúng tôi thấy. Nó đã tái hiện thảm kịch. Những khoảnh khắc cuối cùng của cậu bé, vụ giết hại gia đình cậu.

Chúng tôi không bao giờ tìm thấy người anh trai. Vụ án đi vào bế tắc, một vụ thảm sát gia đình chưa được giải quyết khác, với một yếu tố siêu nhiên mà không một báo cáo chính thức nào dám ghi lại. J và tôi, chúng tôi đã nói về chuyện đó, chỉ một lần, vài tuần sau đó. Chúng tôi đồng ý rằng mình đã thấy những gì mình thấy. Chúng tôi đồng ý không bao giờ nói chuyện đó với bất kỳ ai khác trong lực lượng. Họ sẽ nghĩ chúng tôi điên. Có lẽ chúng tôi điên thật.

Nhưng tôi biết ngôi nhà đó vẫn còn đó. Và đôi khi, vào đêm khuya, khi bộ đàm im lặng, tôi gần như có thể nghe thấy tiếng nhiễu đó. Và giọng một cậu bé, kêu khóc từ trong bóng tối.

Tôi không còn ngủ nhiều nữa.
 
Top