[Thảo luận - góp ý] Các tác phẩm của Lạc Trần Giang
Năm đó ta sáu tuổi, lần đầu tiên gặp chị ấy, Thanh Ngạc trong ký ức của chính là người đẹp nhất, thiện lương nhất thế gian này. Thanh Ngạc có một đôi mắt u buồn, còn rất dễ khóc. Mãi về sau ta nhớ lại thật cảm thấy nực cười, chị ấy biết buồn sao? Sẽ không - chị ấy có lẽ còn rất vui bởi vì có người cho chị ấy vui đùa là ta mà.
Khi ta lên tám, Thanh Ngạc trong một đêm đã ăn hết tất cả người nhà ta, chỉ để lại một mình ta trên đời này.
Năm ta mười tuổi bị bọn buôn người bắt đi, ta từng nghĩ đến cái chết nhưng khi nhớ đến ánh mắt của cha mẹ, ta liền không thể gục ngã.
Cảm ơn trúc đã ghé qua tệ xá, ta viết ngôi 1 thôi nên chương sau sẽ viết về thanh ngạc, trúc nhớ ghé qua nhaGhé tệ xá nà (nhà Cửu Cửu nghèo quá, không có cả cái ghế đẩu, haiz!)
Tổng quan, câu chuyện khá cuốn hút và mượt.
Còn tiếp là đá nè (nói trước truyện ngắn T soi hơi nhiều nha), một xe cho Cửu đây :<
- Thứ nhất là trình bày: Dự tính viết 2 chương, vậy Cửu đăng trong 1 bài lun nhé (đừng có chương sau mở tiếp một bài khác).
- Thứ hai là vài chỗ theo ý T cần xem lại.
Cái đoạn đó: Mãi về sau... (đoạn này nên xuống dòng hay hơn nè) nhưng T thấy đoạn này cần chỉnh lại, gộp chung với câu tiếp.
Vào một đêm tối trăng năm ta lên tám ám ảnh cả cuộc đời ta... Ta chứng kiến Thanh ngạc khoét tim, uống máu người thân ta... chỉ còn lại mình ta.
Khi ấy ta đau lòng đến cùng cực, tự diễu bản thân 'Chị ta là ngư tinh thì sao có trái tim chứ, làm gì biết yêu, biết đau, biết buồn... chỉ có ta là con ngốc mặc chị ấy xoay mòng mà không hay biết, haha...
(K biết chương hai Cửu viết thế nào, nếu là vẫn độc thoại về NV nữ thì T thấy nên lồng ghép cái suy nghĩ của Thanh Ngạc vào chương 1 nữa, để giải thích tâm trạng tại sao nàng ấy buồn, sầu muộn-> và sữa chữa sai lầm của nàng ấy.)
Đoạn này Cửu thêm vài ý cuộc sống NV nữ khó khăn thế nào trong 2 năm -> rơi vào tay bọn buôn người -> nhưng nhớ ánh mắt cha mẹ trước lúc lâm chung, ta không thể bỏ cuộc mà gục ngã, ta cần phải sống vượt qua số phận nghiệt ngã này...
Chính tả ngài -> ngày (trên hình như có mấy chỗ nữa đó nha Cửu .Ta nhớ tới hai ngài trước Minh Minh từng hỏi ta nếu có thể quay lại lúc đó, ta có phải vẫn sẽ làm vậy với cả nhà em ấy không?
Ta bây giờ có thể nói với em ấy rằng: "Nếu có thể quay lại, ta vẫn sẽ ăn hết tất cả bọn họ, và... ta vẫn chọn yêu em - Minh Thanh".
Thứ ta có thể để lại cho Bạch Thử và Minh Minh chính là một cuộc đời mới, không có quá khứ chất chứa đau khổ và tuyệt vọng, chỉ là như vậy thôi.
Cảm ơn trúc đã ghé qua nha, cửu sẽ xem lại nàHôm nay T ghé mà tệ xá Cửu vẫn hoang sơ thế, đứng mỏi chân quá đi thôi.
À, cái bìa sao k cho lên đầu trang lại để cuối trang 1 nhỉ?
Chương 2 ngày Cửu viết rất tốt, giải quyết hết gút mắc trong lòng T, kết thật là buồn.
Chính tả ngài -> ngày (trên hình như có mấy chỗ nữa đó nha Cửu .
Cái đoạn cuối này hình như độc thoại của nàng ngư tinh đúng k Cửu, nếu vậy Cửu sửa theo dạng tường thuật suy nghĩ luôn cũng được. Với lại T thấy thế này có vẻ truyền cảm hơn nà.
Ta nhớ hai ngày trước Minh Minh từng hỏi rằng, nếu có thể quay lại thời điểm đó ta sẽ thay đổi và không sát hại cả nhà em ấy không, thì bây giờ ta có thể trả lời với em rằng, ta vẫn chọn hành động như thế, bởi họ không xứng.
Ta đi rồi em và Bạch Thử hãy vui vẻ sống và sống thay luôn cả phần của ta. Những đau khổ, tuyệt vọng ấy hãy để mình ta gánh chịu là được rồi, nó sẽ cùng ta mãi yên nghĩ nơi hoàng tuyền...
Trần Hoa hai mươi tuổi, được xem là một chủ tiệm hoa. Tiệm của anh mở cửa mười hai tiếng, không giống tiệm bình thường nhưng cũng không quá khó chịu, chỉ là mở cửa có chút trễ, mười hai giờ trưa mới mở cửa. Anh luôn bảo tiệm của mình thích mở sao thì mở, mấy người muốn quản làm gì.