Lượt xem của khách bị giới hạn

[Truyện ngắn] [Câu chuyện xưa] Có người tặng tôi bó hoa cúc vàng - Sợ Cẩu Phập

[Truyện ngắn] [Câu chuyện xưa] Có người tặng tôi bó hoa cúc vàng - Sợ Cẩu Phập

Sợ Cẩu Phập

Thành viên BQT
Bếp Trưởng
Tác giả
Mod - Sáng Tác
Newspaper Team
Tham gia
12/4/19
Bài viết
518
Điểm cảm xúc
1,039
Điểm
93
Có người tặng tôi bó hoa cúc vàng

Tác giả: Sợ Cẩu Phập

Thể loại: trinh thám, tâm lý, giả tưởng

Số chương: ?

Cảnh báo độ tuổi: 18 tuổi

Giới thiệu:

Tin tức khu nghỉ dưỡng Hy Vọng mở cửa trở lại gây náo động dư luận.

5 năm trước, tại đây xảy ra 6 án mạng bao gồm: treo cổ, phanh xác, nhảy lầu, mổ bụng, độc rắn, độc nhện. Qua điều tra, cảnh sát xác nhận 6 vụ án không liên quan với nhau. Chỉ có một hung thủ đã bị bắt giữ, phán tù chung thân tên Đỗ Anh.

Bởi vì xảy ra 6 án mạng xảy ra cùng ngày trong một dãy nhà của khu nghỉ dưỡng và những nghi vấn không ai có thể giải đáp trong các vụ án, người ta tin tưởng rằng nơi đây đã bị nguyền rủa. Và khu nghỉ dưỡng Hy Vọng trở thành một trong những truyền thuyết đô thị nổi tiếng nhất khiến người tò mò, kinh sợ.

Chủ cũ đóng cửa khu nghỉ dưỡng, bỏ đi nơi khác. Nơi này trở thành bãi hoang, càng tạo cơ sở cho những câu chuyện quỷ dị ở đây. Cho tới khi nó rơi vào tay một người đàn ông tên Phạm Dương, sự chú ý của khu nghỉ dưỡng lại được thổi bùng lên một lần nữa.

Đêm trước ngày chính thức mở cửa đón khách, Phạm Dương tuyên bố bản thân đã giải đáp được toàn bộ bí ẩn của 6 án mạng năm đó. Và thông báo trước truyền thông về việc kết hợp với một đạo diễn chương trình thực tế để vạch trần sự thật chân chính.

Khiến người khác càng bất ngờ hơn là hắn đã gửi lời mời tham gia ngay trong bữa tiệc với một người mẫu kiêm ca sĩ nổi tiếng Hạ Ánh, một chủ tịch tàn tật Lâm Lang, con trai chủ tịch Lâm Ngọc tính tình quái gở, chủ cũ của khu nghỉ dưỡng Thâm Tiền, chủ tịch Từ Nhẫn,…

Từ đây sự thật bắt đầu vén màn…

...

Có người nói:

“Hãy tặng tôi một bó hoa cúc vàng vào lần tiếp theo ta gặp nhau…”
Link thảo luận - góp ý: Nhà Sợ Cẩu Phập
 
Sửa lần cuối:

Sợ Cẩu Phập

Thành viên BQT
Bếp Trưởng
Tác giả
Mod - Sáng Tác
Newspaper Team
Tham gia
12/4/19
Bài viết
518
Điểm cảm xúc
1,039
Điểm
93
Chương 1: Lời mời

“Đoàng” một tiếng, thế giới trước mắt người đàn ông đột ngột chuyển màu đỏ tươi.

Thời gian trong tâm trí gã bỗng kéo chậm lại. Người đàn ông vẫn có thể cảm nhận được đám đông nhốn nháo xung quanh nhưng cơ thể thì không nghe theo không chế ngã xuống.

Tầm mắt mờ dần của gã bỗng va phải một đoá hoa dại màu vàng nhỏ.

Phịch!

Thân xác nặng nề đập xuống bùn đất trong mưa làm nước đen bắn lên. Đôi mắt người nọ vẫn hướng về phía đoá hoa dại màu vàng nhỏ kia.

Tí tách! Rào!

Mưa từ nhỏ giọt nhanh chống đổ ào ạt như muốn xoá hết toàn bộ dấu vết của người nọ, cũng ngăn cản tầm mắt của gã những giây phút cuối cùng.

Rào!

Rào!



1 tháng trước.

Trong một căn phòng trang trí màu xanh nhạt, cửa sổ lớn sát đất, rèm cửa bị gió thổi lung lay, có một người đàn ông trẻ tuổi mặc quần tây cùng áo len màu cà phê sữa ngồi chăm chú vẽ tranh.

Làn da vì ít khi ra ngoài có vẻ tái nhợt, nhìn thấy rõ mạch xanh. Người nọ động tác chậm rãi, mái tóc đen rũ xuống, môi mím chặt.

Phía sau lưng hắn, cánh cửa đang đóng “rắc” một tiếng từ từ mở ra, theo sau đó là tiếng bánh xe lăn trầm đục.

Người đàn ông vẫn đưa lưng về phía người vừa tiến vào phòng, dùng chất giọng ấm áp lại suy sút lên tiếng.

“Có việc?”

Trên xe lăn là một người đàn ông anh tuấn, chững chạc, chân mày luôn chau lại trông có vẻ cau có, khắc nghiệt nhưng ánh mắt nhìn về phía người đang vẽ tranh thì lại ôn hoà hẳn đi.

“Đúng vậy.”

Giọng nói của người đàn ông ngồi xe lăn lại có vẻ tang thương hơn bề ngoài của ông ta. Lâm Lang xoa bộ phận cảm biến, điều khiển xe lăn tiến lại gần Lâm Ngọc, không nhanh không chậm mở miệng nói.

“Có thư mời dự tiệc gửi tới, là mời cả cha và con. Cha muốn nói với con một tiếng.”

“Tôi không thích dự tiệc, bình thường cha cũng không hỏi tôi những chuyện này mà. Bữa tiệc lần này có gì đặc biệt sao?”

Lâm Ngọc như thường lệ đáp.

Lâm Lang quan sát dáng vẻ của hắn, không biết nghĩ tới điều gì, nói tiếp.

“Thư mời là từ Phạm Dương.”

Lâm Ngọc động tác rốt cuộc dừng lại, mày hơi nhíu nói.

“Phạm Dương? Là người gặp tai nạn giao thông cùng cha 5 năm trước?”

“Đúng vậy, cậu ta mời chúng ta đến tham gia bữa tiệc chúc mừng khu nghỉ dưỡng Hy Vọng chuẩn bị chính thức mở cửa trở lại.”

Lâm Lang gật đầu, nói thêm.

Lâm Ngọc quay đầu nhìn ông, gương mặt anh tuấn có vài phần giống Lâm Lang nhìn thật kỹ ông. Màu mắt của hắn rất đậm, nhìn qua như hai giếng cổ sâu không thấy đáy.

Không gian yên tĩnh trong chốc lát, Lâm Ngọc mới hỏi.

“Vậy cha có muốn tôi đi không?”

Lâm Lang liếc mắt đến bức tranh Lâm Ngọc đang vẽ dở, lãng tránh, đáp.

“Tuỳ con quyết định.”

Lâm Ngọc vì thế hơi cúi đầu, thật sự nghiêm túc suy nghĩ. Một lúc sau, hắn bình thản nói.

“Nếu là Phạm Dương, vậy thì tôi sẽ đi. Tôi phải cảm ơn anh ta năm đó đã cứu cha thật tốt mới được.”

Nghĩ đến điều gì, hắn khẽ cong môi.

“Khu nghỉ dưỡng Hy Vọng… đúng là một địa điểm tốt…”

Lâm Ngọc lẩm bẩm. Lâm Lang ánh mắt phức tạp nhìn hắn.

Bên ngoài cửa sổ, không biết có đám mây lớn nào bay ngang qua che mất đi ánh mặt trời. Lâm Lang há miệng muốn nói gì đó nhưng rồi sắc mặt thay đổi, trở thành bộ dạng khắc nghiệt thường ngày. Ông bảo.

“Tốt, một lát nữa trợ lý của cha sẽ mang thiệp và đồ đến cho con. Không còn chuyện gì nữa, cha cũng không quấy rầy con.”

Nói rồi ông điều khiển xe lăn hướng về cửa ra vào. Lâm Ngọc liếc mắt theo chiếc xe của ông. Giữa bọn họ thật khó để nhìn ra quan hệ cha con.



Ở một nơi khác, một người phụ nữ xinh đẹp, trang điểm diễm lệ cũng nhận được thư mời dự tiệc từ người đại điện. Hạ Ánh hôm nay có lịch trình, vừa về tới nhà, còn chưa kịp tẩy trang. Tay cô cầm lấy thư mời mở ra xem, móng tay đỏ tươi xinh đẹp làm nổi bật làn da được bảo dưỡng kỹ càng của cô.

“Em thật sự sẽ đi dự cái bữa tiệc này sao?”

Người đại diện của Hạ Ánh là một người phụ nữ dáng vẻ tinh anh, nhíu mày lắc đầu không đồng ý với Hạ Ánh.

“Khu nghỉ dưỡng Hy Vọng đứng top 1 những nơi ma ám nổi tiếng ở tỉnh T này. Không chỉ từng chết 6 mạng người trong cùng một ngày mà còn có đủ loại tin đồn yêu ma quỷ ám khác. Một nữ ca sĩ nổi tiếng cả nước như em đến đó làm gì chứ? Chúng ta cũng không thiếu công việc hay cần tìm thêm tài nguyên.”

Người đại diện của Hạ Ánh thật sự không hiểu ý định của cô là gì. Đối với ngôi sao đang nổi tiếng như Hạ Ánh, đến một nơi nhiều điều tiếng như khu nghỉ dưỡng Hy Vọng kia không chỉ không có ích cho sự nghiệp của cô mà thậm chí còn có thể ảnh hưởng đến cảm quan của quần chúng về bản thân Hạ Ánh, bất lợi với danh tiếng của cô.

Hạ Ánh trước sự lo lắng của người đại diện gấp thư mời lại nói.

“Bữa tiệc này em không thể từ chối được.”

Hạ Ánh mỉm cười, đôi môi tô son đỏ cong lên làm cô trông càng xinh đẹp.

“Chị Lan có thể không biết, ngài Lâm hôm đó cũng sẽ đến…”

Nói rồi cô khẽ cúi đầu ngượng ngùng. Người đại diện hiểu rõ Hạ Ánh, biết cô là hướng về cái người gọi là “ngài Lâm” kia.

Từ 5 năm trước Hạ Ánh vô tình gặp được chủ tịch tập đoàn Từ Ngọc thì bắt đầu rơi vào lưới tình với người nọ, thậm chí có thể nói là điên cuồng theo đuổi không cần giá, thậm chí khi ngài Lâm Lang gặp tai nạn bị liệt nửa người cũng không từ bỏ, có thể nói là một tấm si tình khiến người cảm động.

Nhưng mấu chốt khiến người đại diện đau đầu đó là Lâm Lang không chấp nhận Hạ Ánh! Người ta đã nhiều lần từ chối nhưng Hạ Ánh suốt 5 năm vẫn đeo bám không bỏ làm người chị như cô ta cũng không muốn nhìn thẳng.

Ngoại giới đều đồn thổi Hạ Ánh là người tình được Lâm Lang bao dưỡng nhưng sự thật không phải như vậy.

Biết được lý do, người đại diện cuối cùng cũng hiểu tại sao Hạ Ánh lại muốn tham dự cái bữa tiệc ở nơi ma ám kia. Cô ta thật sự không hy vọng Hạ Ánh sẽ đến đó. Đáng tiếc là người đại diện cũng không thể quyết định thay Hạ Ánh. Nếu Hạ Ánh đã muốn đi thì cô ta thế nào cũng không cản được.

Ở một góc mà người đại diện không nhìn tới, thiếu nữ rơi vào tình yêu Hạ Ánh xoay người, trong mắt là lạnh lùng cùng chán ghét.

Phạm Dương... khu nghỉ dưỡng Hy Vọng… cô thật không muốn nghĩ tới đám người kia…



Tại một căn biệt thự nọ.

“Ai đi tới cái nơi xui xẻo đó chứ! Ông mày không đi!!!”

Một người đàn ông trung niên bụng bia bực tức đập tiếp thiệp mời xuống bàn gỗ. Nghĩ đến chuyện đã xảy ra trong quá khứ, đồng tử trong mắt ông ta rung rung.

Thâm Tiền quyết định sẽ không tới nơi đó một lần nào nữa.

Bỗng điện thoại trên bàn rung lên, nhạc chuông quen thuộc xuất hiện. Người đàn ông trung niên chần chừ bắt máy. Nghe thấy những gì người bên kia đầu dây nói, trước mắt ông ta tối sầm lại.



Bắt đầu từ ba ngày trước, khi tin tức khu nghỉ dưỡng Hy Vọng chuẩn bị mở cửa chào đón khách xuất hiện thì cụm từ “khu nghỉ dưỡng Hy Vọng” trở thành top tìm kiếm cũng như thảo luận trên khắp tất cả các diễn đàn, trang mạng nước V. Tại tỉnh T, nơi mà khu nghỉ dưỡng toạ lạc càng đồn đãi kịch liệt hơn cả.

Lý giải vì sao chuyện này xảy ra thì phải quay về 5 năm trước, tại khu nghỉ dưỡng Hy Vọng này đã xảy ra 6 án mạng ly kỳ. Tất cả người chết đều là khách đến tham gia lễ kỷ niệm ngày thành lập khu nghỉ dưỡng và họ ở chung một khu nhà.

Khu nghỉ dưỡng Hy Vọng được thiết kế phân thành nhiều khu, mỗi khu sẽ có 7 gian nhà nhỏ độc lập quay quần cùng nhau, đánh số từ 1 đến 7, không có số 4, thay vào đó là một gian nhà to như nơi sinh hoạt chung cho du khách trong cùng khu phòng. 5 năm trước, chỉ trong một ngày, toàn bộ người thuê khu phòng đánh chữ D của khu nghỉ dưỡng đều chết, mỗi cái chết còn không giống nhau!

Người thì chết treo cổ, người thì bị phanh xác, người thì bị đuối nước, người thì bị mổ bụng, người chết vì độc rắn, người chết vì độc nhện. Trong đám người chết có nữ diễn viên nổi tiếng, có ông chủ buôn bán nội thất,… nhiều người là người có tiếng nói ở tỉnh T vì thế sự việc này nhận được sự chú ý vô cùng lớn.

Năm đó có rất nhiều tin tức thật giả về 6 án mạng kia. Trong tất cả 6 vụ án, cảnh sát cũng chỉ cho ra thông báo chính thức về hung thủ của một vụ án, đó là vụ án có nạn nhân bị phanh xác. Những vụ án còn lại đều chưa có một lời giải thích cụ thể nào khác.

6 án mạng của khu nghỉ dưỡng Hy Vọng ám ảnh người dân địa phương một thời. Người ta sợ hãi đến mức không ai dám đến khu nghỉ dưỡng nữa, chủ cũ nơi đây phải đóng cửa, rao bán đất rồi bỏ đi xứ khác. Khu nghỉ dưỡng vẫn luôn bị bỏ hoang suốt 5 năm nay. Bởi vậy biết có kẻ to gan nhúng tay vào nơi tà ma này, ai cũng sửng sốt.

Nhất thời truyền thuyết về khu nghỉ dưỡng Hy Vọng năm đó lại bị người dân đào lên phân tích, đồng thời còn điểm danh cả kẻ gan to bằng trời, chủ mới của khu nghỉ dưỡng, Phạm Dương.

Các công ty truyền thông nhận được thiệp mời dự tiệc từ Phạm Dương ngửi được mùi tin ngon, tất cả đều đến, không có ai từ chối. Vì vậy đêm tiệc trước ngày mở cửa chính thức của khu nghỉ dưỡng Hy Vọng được đám người có tâm hóng hớt ví như chó ngó xương.

Mà ở khu nghỉ dưỡng Hy Vọng, người đàn ông được người ta gọi là kẻ điên, người bạo gan - Phạm Dương đang bắt chéo chân, tựa lưng trên ghế sô pha, mỉm cười xem báo cáo số liệu trên điện thoại.

“Càng náo nhiệt càng tốt. Khi ánh sáng đủ lớn, đêm tối cũng sẽ biến thành ban ngày…”

Người đàn ông cao lớn, mái tóc đen dài qua mí mắt vuốt ra sau lộ ra cái trán cao. Đôi mắt dài, nhạt màu hơi híp lại theo nụ cười của hắn ta.

Phạm Dương đang rất vui vẻ, bởi vì hắn ta biết hắn ta sắp gặp được người hắn ta luôn phác hoạ trong tâm trí suốt 5 năm qua.

Tên sát nhân kiêu ngạo của khu nghỉ dưỡng Hy Vọng.



Chớp mắt, ngày diễn ra bữa tiệc đã đến.

Chiều hôm đó, tại nhà Lâm Lang.

Lâm Ngọc sắc mặt nhàm chán đứng trước gương điều chỉnh chiếc cà vạt đỏ. Hắn mặc một bộ vest trắng, phối hợp với làn da trắng bệnh hoạn của hắn trông không giống người thật.

Cốc! Cốc! Cốc!

Tiếng gõ cửa vang lên, theo sau đó là giọng nói cẩn thận thăm dò của người đàn ông.

“Anh có thể vào được chứ?”

Lâm Ngọc người cũng không dịch chuyển một chút, suy sút bảo.

“Vào đi.”

Cửa mở ra, một người đàn ông cao lớn mặc vest đen bước vào. Người nọ mọi mặt chỉnh chu, kết hợp với ngũ quan anh tuấn sắc bén khiến người vừa liếc qua đều khó rời mắt. Chỉ có một điểm đáng tiếc đó là bên tai trái của anh ta có một vết sẹo khiến vành tai không trọn vẹn như bên tai phải.

Lâm Vinh ánh mắt ôn hoà nhìn em trai của mình.

“Cũng đã lâu rồi em không ra ngoài, anh sợ em quên nên đã chuẩn bị túi thuốc cho em. Anh biết em đi cùng cha, sẽ có trợ lý đi cùng nhưng em cũng phải biết tránh nơi quá đông người có biết chưa.”

Nói rồi anh ta đưa một cái túi rút nhỏ in hình con heo hoạt hình đang ngáp cho Lâm Ngọc. Lâm Ngọc ghét bỏ thẩm mỹ của anh ta nhưng vẫn giơ tay nhận lấy.

“Em biết rồi.”

Lâm Vinh gương mặt hiện rõ sự vui vẻ khi được đáp lại. Nhưng rồi anh ta vẫn lo lắng cho Lâm Ngọc.

Lâm Ngọc bị bệnh tim bẩm sinh từ nhỏ. Lần đầu tiên anh ta gặp Lâm Ngọc thì hắn vẫn luôn trông rất yếu ớt. Mặc dù khả năng tự chủ của Lâm Ngọc rất tốt, nhận thức rõ bệnh của mình, cũng rất yêu quý bản thân nhưng Lâm Vinh vẫn không yên tâm mỗi khi Lâm Ngọc ra ngoài. Trong đầu anh ta nghĩ tới việc sẽ cử thêm người đi theo cha cùng em trai đến bữa tiệc. Ngoài miệng lại nhắc tới chuyện chữa bệnh cho Lâm Ngọc.

“Nếu phẫu thuật sớm, có lẽ em sẽ mau khoẻ hơn. Nhưng cha quá cẩn thận, ông ấy không dám đánh cược. Lần này khi anh về, anh nhất định sẽ thuyết phục ông ấy cho em trị tim.”

Lâm Vinh ánh mắt kiên định. Anh ta luôn muốn trị tim cho Lâm Ngọc, bọn họ hoàn toàn đủ khả năng làm chuyện đó nhưng cha nuôi cứ chần chừ không quyết. Anh ta biết cha nuôi rất yêu quý Lâm Ngọc, phẫu thuật ở tim luôn tồn tại nguy hiểm, có lẽ ông không dám mạo hiểm tính mạng của hắn dù chỉ một chút nhưng với Lâm Vinh khác. Anh ta biết độ tuổi càng lớn thì bệnh của Lâm Ngọc càng khó can thiệp. Nếu bọn họ có năng lực, anh ta nghĩ không có lý do gì bọn họ lại không làm.

Lâm Ngọc nghe Lâm Vinh hứa hẹn, liếc mắt nhìn anh ta. Hắn nghĩ trong lòng.

Có khi ông ta chỉ không muốn chữa cho hắn mà thôi…

Lâm Ngọc có một thoáng thất thần. Lâm Vinh luôn chú ý hắn đã nhận ra. Anh ta lo Lâm Ngọc buồn Lâm Lang nên nói sang chuyện khác.

“Bởi vì có việc gấp phải bay ra nước ngoài nên anh không thể đi dự tiệc chung với em và cha, thật đáng tiếc! Em có muốn anh mang quà gì về cho em không?”

Lâm Ngọc hồi thần, cũng làm bộ nghiêm túc suy nghĩ một lúc. Hắn nghĩ đến tương lai mà Lâm Vinh trở về, ắt hẳn cũng phải hơn một tháng sau. Trong đầu hắn có một chốc trống rỗng.

Lâm Ngọc bỗng trịnh trọng nói.

“Vậy thì anh…”

Hắn nghĩ mình sẽ rất vui khi được nhận “món quà” đó.
 
Sửa lần cuối:

Sợ Cẩu Phập

Thành viên BQT
Bếp Trưởng
Tác giả
Mod - Sáng Tác
Newspaper Team
Tham gia
12/4/19
Bài viết
518
Điểm cảm xúc
1,039
Điểm
93
Chương 2: Chương trình “Truy lùng dấu vết”

Khu nghỉ dưỡng Hy Vọng.

Lâm Ngọc sau khi bước xuống xe, có chút bất ngờ nhìn hiện trường ồn ào trước mặt.

Người đi dự tiệc thật sự đông nhưng trên tay bọn họ đều là máy quay, đèn chụp,… dụng cụ tác nghiệp truyền thông. Người trông đàng hoàng dự tiệc như Lâm Ngọc có thể nói là đếm trên đầu ngón tay.

Trợ lý đẩy xe lăn của Lâm Lang cũng kinh ngạc ra tiếng.

“Phóng viên nhiều quá!”

Hiện trường dễ khiến người ta hiểu nhầm thành buổi họp báo ra mắt một bộ phim điện ảnh.

Lúc này một giọng nói vang lên giải thích với bọn họ.

“Thật ngại quá, bởi vì danh tiếng khu nghỉ dưỡng không tốt mà tôi cũng chỉ là một người mới trong giới kinh doanh nên hầu hết thư mời tôi gửi đi đều không được đáp lại. Tôi không ngờ các vị lại có thể đáp ứng đến dự bữa tiệc của tôi, Phạm Dương tôi vô cùng cảm kích.”

Người đàn ông vừa xuất hiện đúng là Phạm Dương, hắn ta mỉm cười chào hỏi đám người Lâm Lang. Tầm mắt Lâm Ngọc đặt trên người hắn ta thầm đánh giá. Hắn chủ động giơ tay ra, mỉm cười đáp lại, bảo.

“Người phải nói cảm kích phải là tôi mới đúng. Tôi tên là Lâm Ngọc, là con trai của người được anh cứu năm năm trước, rất hân hạnh được gặp anh.”

Phạm Dương hơi ngẩn ra một lúc nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, bắt lấy tay Lâm Ngọc.

“Thì ra cậu chính là con trai của anh Lang, rất vui được gặp cậu. Tôi với cha cậu là anh em kết nghĩa, chuyện năm đó cũng là việc tôi nên làm, cậu không cần để trong lòng. À, nếu theo vai vế, cậu có thể gọi tôi một tiếng chú Dương.”

Lâm Ngọc lúc này chỉ cười, buông tay hắn ta.

Một gã khó chịu, Lâm Ngọc nghĩ.

Lâm Lang lên tiếng cắt ngang bọn họ.

“Chuyện gì ra chuyện đó. Cậu đã giúp tôi, chúng tôi nhất định phải biết ơn, sau này chuyện kinh doanh có gì cần giúp đỡ thì cậu cứ nói, chúng tôi sẽ tận lực giúp đỡ.”

Phạm Dương lắc đầu cảm thán.

“Anh quả nhiên không thay đổi gì cả.”

Ánh mắt hắn ta thoáng híp lại, thâm ý, khó bị người phát hiện.

“À, tôi hậu đậu quá, lẽ ra tôi không nên để mọi người đứng đây nói chuyện mới phải, mời mọi người vào trong.”

Phạm Dương ra vẻ áy ngại dẫn đám người Lâm Ngọc vào đại sảnh nơi tổ chức bữa tiệc.

Lâm Ngọc chìm đắm vào suy nghĩ của chính mình nên nhất thời có chút thất thần.

Bỗng hắn nghe được tiếng kinh hô từ đám người ở phía sau lưng.

Lâm Ngọc theo bản năng bước sang trái một bước, nhẹ nhàng né tránh.

Từ sau lưng hắn một bóng dáng màu đỏ lướt qua, tới đứng trước mặt Lâm Lang.

“Ngài Lâm, thật trùng hợp, không ngờ ngài cũng ở đây.”

Giọng nói dịu dàng mang theo kinh hỉ vang lên. Lâm Ngọc trí nhớ tốt, không cần nâng đầu cũng biết người tới là ai.

Hạ Ánh mặc chiếc váy đỏ, mái tóc đen dài hơi xoăn lại phủ qua vai, một cái nghiêng đầu, một cái liếc mắt đều hấp dẫn tầm mắt của người khác. Không hổ danh là nữ thần được nhiều người mến mộ.

Lúc này cô ta đang cúi người, mỉm cười nói chuyện với Lâm Lang đang ngồi trên xe lăn. Lâm Ngọc nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô ta. Đối với người có tin đồn là tình nhân được cha hắn bao dưỡng cũng không có phản ứng gì đặc biệt.

Lâm Lang biểu hiện cũng không khác hắn là bao, đơn giản gật đầu xem như chào hỏi.

Hạ Ánh lại có vẻ vô cùng vui mừng khi được Lâm Lang đáp lại. Cô ta đi chung với đám người Lâm Ngọc vào trong, đối với Lâm Lang thì luôn miệng không dừng. Đám người truyền thông mai phục ở chỗ này đương nhiên sẽ không bỏ qua tin tức sốt dẻo này, hưng phấn đuổi theo.

Phạm Dương dẫn bọn họ đến đại sảnh to lớn. Âm nhạc du dương vang lên, rốt cuộc có bóng dáng của một bữa tiệc thông thường.

Phạm Dương từ biệt bọn họ đi đón người khác. Lâm Ngọc cùng Lâm Lang ngồi ở một góc bữa tiệc chậm rãi dùng trà bánh. Lâm Lang đưa quả quýt bản thân bóc sẵn cho Lâm Ngọc hỏi.

“Nhàm chán sao?”

Lâm Ngọc nhận lấy nhưng không trả lời. Lâm Lang lúc này mới hạ giọng nói.

“Lẽ ra con không nên đến, ở nhà sẽ tốt hơn.”

Trợ lý ở một bên cảm thán chủ tịch quá cưng chiều cậu chủ Lâm Ngọc.

Tuy nhiên lời của Lâm Lang rơi vào tai Lâm Ngọc lại có thâm ý khác. Hắn bỗng mỉm cười nhưng mỉa mai, đáp.

“Tới cũng đã tới rồi, nói chuyện đó cũng vô ích. Hơn nữa tôi cảm thấy kịch vui còn ở phía sau, tôi có thể chờ được. Cha không cần “lo lắng” cho tôi đâu.”

Trợ lý cảm thấy lời nói của Lâm Ngọc quái quái nhưng không biết là kì quái ở điểm nào. Anh ta là lần đầu tiên tiếp xúc Lâm Ngọc. Những tin đồn Lâm Ngọc thích làm phá gia chi tử thì anh ta không chắc chắn lắm. Nhưng chuyện Lâm Ngọc kiêu ngạo, lập dị thì hiện tại anh ta chắc chắn là thật.

Lâm Lang không biết nên làm gì với hắn, mày ông nhíu lại. Lúc này Hạ Ánh đi chọn xong đồ ăn đã quay trở lại, ngồi xuống ghế gần Lâm Lang mỉm cười hỏi ông có muốn ăn gì không.

Lâm Lang không để ý cô ta. Ngược lại là Lâm Ngọc, hắn bỗng tò mò nhìn qua Hạ Ánh, nói.

“Để tham gia bữa tiệc hôm nay chắc cô phải chuẩn bị nhiều thứ lắm nhỉ? Chẳng hạn như tâm lý…”

Hạ Ánh nụ cười cứng lại trong chốc lát. Cô ta giả bộ ngây ngốc đáp.

“Tôi không hiểu cậu đang nói gì.”

Tương tự như trợ lý, Hạ Ánh cũng chẳng tiếp xúc gì Lâm Ngọc. Nhưng mỗi lần cô ta gặp hắn đều thấy không thoải mái. Càng khó chịu là vì lấy lòng Lâm Lang, cô ta không thể không lấy lòng Lâm Ngọc, Hạ Ánh không dám để lộ chút phản ứng mặt trái nào.

Lâm Ngọc lơ đãng đáp.

“Cô giấu cũng sâu lắm đấy.”

Hạ Ánh trong lòng bỗng bất an.

Lâm Ngọc rất thưởng thức bộ dáng này của cô ta. Hắn mỉm cười.

“Ý tôi là người đại diện của cô, cô có vẻ không sợ cô ta tức giận.”

Hạ Ánh không phân biệt được lời hắn nói là thật hay giả. Tuy nhiên cô ta cũng mượn bậc thang này mà leo, một bộ có uỷ khuất đáp.

“Cậu đừng nhắc nữa, người đại diện của tôi thật sự rất giận đấy. Tôi còn lo không biết sau khi về nhà sẽ gặp chuyện gì nữa.”

Lâm Lang nghi hoặc nhìn Lâm Ngọc trò chuyện cùng Hạ Ánh.

Không khí giữa bọn họ sau đó trở nên gượng gạo kì quặc. Trợ lí ngồi gần đó bồn chồn không nói hết.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, bọn họ nhìn thấy Phạm Dương lên sân khấu phát biểu về việc mở cửa khu nghỉ dưỡng Hy Vọng vào ngày mai.

Chết lặng vỗ tay, nâng ly chúc mừng.

Đám phóng viên chờ không được, khi Phạm Dương vừa kết thúc bài phát biểu lập tức xông lên hỏi han liên hồi. Hiện trường nhất thời hỗn loạn, Phạm Dương phải ra hiệu mọi người bình tĩnh lại, rồi điểm danh trả lời từng vấn đề một.

“Ngài Phạm, cho hỏi ngài có suy nghĩ gì về 6 án mạng xảy ra tại đây vào 5 năm trước?!”

“Tại sao ngài không đổi tên của khu nghỉ dưỡng mà vẫn giữ cái tên Hy Vọng? Thưa ngài!”

Phạm Dương mỉm cười thong dong trả lời bọn họ.

“Để nói tại sao tôi giữ lại cái tên khu nghỉ dưỡng Hy Vọng này thì thứ nhất, đây là một cái tên đẹp, thứ hai là vì…”

Hắn ta dừng lại trong chốc lát.

“Đây là cái tên có ý nghĩa quan trọng với cuộc đời tôi, thứ lỗi cho tôi không thể tiết lộ chuyện cá nhân.”

Đám phóng viên không hài lòng với câu trả lời này lắm nhưng không chờ bọn họ moi móc sâu hơn thì Phạm Dương đã nói tiếp.

“Còn về chuyện án mạng 5 năm trước thì tôi tin nó sẽ không cản trở gì về việc tôi kinh doanh khu nghỉ dưỡng Hy Vọng, ngược lại nó còn là bước đệm lớn để tôi mang khu nghỉ dưỡng Hy Vọng trở lại địa vị đứng đầu của nó trong giới như trước khi án mạng xảy ra…”

Đám đông nín thở, cố gắng hiểu những gì Phạm Dương nói.

Là như những gì họ nghĩ tới ư!!!

Rất nhiều người nhanh nhạy đã ngờ ngợ ra ý định của Phạm Dương, đồng thời cũng thấy chấn động trong lòng.

Phạm Dương nói tiếp.

“Tại đây, tôi cũng có một thông báo quan trọng muốn nói với tất cả mọi người. Đó là tôi đã tìm ra hung thủ của 6 án mạng 5 năm trước và quyết định thực hiện một chương trình thực tế mang tất cả mọi người khám phá thủ pháp gây án, cũng như danh tính thật sự của hung thủ!”

Đám đông hít một hơi thật sâu. Sau đó là ánh đèn flash che trời lấp đất ùa tới.

Phạm Dương vẫn như cũ mỉm cười, không hề e ngại.

“Tên của chương trình đó sẽ là “Truy lùng dấu vết”. Và tôi cũng trịnh trọng mời những vị khách có mặt ngày hôm nay sẽ tham gia chương trình với tư cách khách mời chung với tôi.”

Hắn vừa dứt lời, đèn flash liền chiếu đến quan khách dưới sân khấu, không bỏ sót một ai, kể cả đám người Lâm Ngọc ở trong góc khuất.

Hạ Ánh suýt chút nữa buông lời thô tục. May mà kinh nghiệm hành nghề lâu năm đã ghì cô ta lại kịp thời.

Tên này đúng là điên rồi!!!

Không chỉ Hạ Ánh, rất nhiều người có mặt ở đây đều đang gào thét trong lòng.

Kẻ điên! Đúng là kẻ điên!!!

Nhưng bọn họ cũng phải thừa nhận bọn họ cũng rất phấn khích trước ý tưởng điên rồ của hắn ta.

Lâm Ngọc ban đầu hơi ngớ người sau đó “phụt” một tiếng, cười to.

Xuất sắc! Xuất sắc!!

Vở kịch này quá xuất sắc!

Không uổng công hắn đến đây.



Sáng hôm sau, tin tức chương trình “Truy lùng dấu vết” tại khu nghỉ dưỡng Hy Vọng xuất hiện ở khắp mọi nơi, cùng với đó là hình ảnh khách mời tham gia bữa tiệc được Phạm Dương “trịnh trọng” mời tham gia chương trình với đủ mọi biểu cảm khác nhau.

Đám đông hóng chuyện muốn biết liệu ai sẽ đáp ứng lời thỉnh cầu nhiệt tình này của Phạm Dương, ai sẽ muối mặt không tham gia.

Tại nhà Lâm Lang.

Lâm Ngọc ngồi vẽ tranh ở trong phòng. Chợt nghĩ đến chuyện xảy ra hai ngày trước, hắn mỉm cười.

“Nước đi cao đấy.”

Người đàn ông thấp giọng lẩm bẩm.

Dù người ở bữa tiệc đó có tham gia chương trình kì lạ kia hay không thì tất cả đều đã bị chú ý, không bỏ sót người nào.

Hắn kéo một đường đen trên bức tranh vẽ bầu trời chiều của mình.

Bên cạnh bảng vẽ, một sấp tài liệu được đặt ngay ngắn. Tờ trên cùng có dán ảnh một gã đàn ông trung niên bụng bia, điền tên “Thâm Tiền”.

Tại một căn phòng khác, Lâm Lang ngồi trên giường, nghe thư ký báo cáo những vấn đề quan trọng của công ty cần ông ra mặt.

Lâm Lang có chút thất thần. Tầm mắt của ông rơi xuống bức hình đặt trên bàn.

Trong bức hình, một người phụ nữ xinh đẹp đang mỉm cười. Màu mắt của người đó nhạt gần như xám, mặc một chiếc váy cưới, nhìn thẳng ống kính. Lâm Lang ảo tưởng người đó đang nhìn tới ông, trái tim bỗng thắt lại.

Từ Tâm…

“Chủ tịch…”

Tiếng của thư kí làm Lâm Lang hồi thần. Ông đâu ra đó giải quyết từng chuyện. Sau khi thư kí rời đi thì trợ lý theo lệnh của Lâm Lang bước vào. Anh ta hỗ trợ Lâm Lang làm kiểm tra sức khoẻ hàng ngày. Lâm Lang hỏi anh ta.

“Lâm Ngọc hiện tại đang làm gì?”

Trợ lý nhanh chóng đáp.

“Dạ, cậu chủ đang vẽ tranh trong phòng như thường lệ ạ.”

Lâm Lang trầm ngâm một lúc, phối hợp với trợ lý mang máy đo huyết áp.

Tay còn lại theo thói quen lúc suy nghĩ, gõ nhịp ngón trỏ trên đệm mềm.

“Mấy ngày qua nó có làm gì khác thường không?”

Trợ lý động tác dừng lại một lúc, rồi đáp.

“Dạ, cậu ấy có bảo người điều tra danh sách khách mời tham gia bữa tiệc ở khu nghỉ dưỡng Hy Vọng hai ngày trước. Còn…”

Anh ta khó xử, lúng túng nói hết câu.

“Còn gửi thư bảo rằng sẽ tham gia chương trình thực tế mà ngài Phạm tổ chức ạ.”

Anh ta thấp thỏm trong lòng, cũng cảm thấy khó hiểu trước hành động của Lâm Ngọc. Lâm Lang lại như đã biết trước, không hề ngạc nhiên. Chỉ có vẻ mệt mỏi “ừ” một tiếng. Rõ ràng mới bốn mươi mấy tuổi, người đàn ông này lại như cây khô chết dần.

Trong mắt Lâm Lang thoáng qua sát ý cùng khổ sở phức tạp.

Vốn đã biết trước… nhưng khi ngày này tới, ông ta vẫn không thể chấp nhận nổi…

Nếu người ở đây, ở tại thời điểm này là Từ Tâm… liệu nàng sẽ tha thứ cho ông ta chứ…



Chớp mắt, lại hai ngày nữa trôi qua.

Tại khu nghỉ dưỡng Hy Vọng.

Tất cả nhân viên cùng người đồng ý tham dự đều tề tụ đầy đủ.

Chương trình “Truy lùng dấu vết” chính thức mở máy.
 

Sợ Cẩu Phập

Thành viên BQT
Bếp Trưởng
Tác giả
Mod - Sáng Tác
Newspaper Team
Tham gia
12/4/19
Bài viết
518
Điểm cảm xúc
1,039
Điểm
93
Chương 3: Quy tắc

“Xin chào tất cả mọi người! Lại là tui, Nam Thần của kênh Rình Rập đây! Hiện tại mọi người có đoán được là tôi đang ở đâu không nào?”

Thanh niên tóc cam ăn mặc thời thượng cười nhe răng, giơ gậy selfie lên hướng bốn phía xung quanh.

“Bất ngờ không! Tui đang ở nơi “hot” nhất lúc này đó! Không sai! Chính là khu nghỉ dưỡng ma ám nổi tiếng, trái ngược với cái tên, Hy Vọng!”

“Hỏi tui tại sao lại ở đây hả, hì hì, bí mật, chắc phải đợi vài tháng mới tiết lộ với mọi người được!”

“Cứ đoán đi! Cứ đoán đi! Tui thích nhìn mọi người đoán mà không trúng lắm! Ha ha ha!”

Nam Thần như thường lệ trêu chọc mấy bạn fan đáng yêu của cậu ta. Sau đó lưu luyến kết thúc phát sóng trực tiếp.

Một thanh niên đội nón kết kéo thấp vành mũ xuống che khuất mặt mình rồi đến gần Nam Thần nói.

“Thần, đạo diễn bảo tập hợp.”

Giọng người này rất nhỏ, nếu không để ý nhất định sẽ không nghe ra được cậu ta đang nói gì. Nam Thần bị cậu ta doạ giật mình, nhăn mặt nói.

“Vọng, cậu có thể đừng xuất hiện không tiếng động như thế được không! Ban ngày ban mặt vậy mà cũng bị cậu làm cho lạnh người được à!”

Vũ Vọng lúng túng kéo vành nón.

Nam Thần đã quen, phất tay coi như bỏ đi, cùng cậu ta đi đến chỗ đạo diễn. Một thanh niên khác mặc quần jean rách đứng dưới bóng cây cau mày nhịp chân hướng Nam Thần và Vũ Vọng hô lên.

“Nắng muốn chết, chạy mau lên! Hai cậu chậm như sên vậy!”

Nam Thần tỏ vẻ tức giận với thái độ vênh váo của cậu ta, phi tới làm hành động kẹp cổ. Thanh niên mặt quần jean vội đập tay Nam Thần xin tha.

Vũ Vọng luống cuống không biết can thế nào, may mà rất nhanh Nam Thần đã nhận ra tín hiệu của Sáo Đinh, buông cậu ta ra.

“Đậu!” Sáo Đinh tức giận hô.

Nam Thần giơ nắm đấm lên trước mặt cậu ta.

“Không phục hả, muốn ăn đòn tiếp không?”

Sáo Đinh đen mặt xoay lưng đi, giơ ngón tay cái với Nam Thần rồi hung hăng quật ngược xuống. Nam Thần bật cười, cùng với Vũ Vọng đuổi theo sau cậu ta.

Nam Thần, Sáo Đinh, Vũ Vọng - ba người bọn họ là sinh viên đại học, ở chung phòng kí túc xá. Bởi vì cả ba có sở thích xem phim kinh dị nên bọn họ hợp với nhau thành lập một kênh YT tên là Rình Rập, chuyên thám hiểm những nơi được xem là có ma ám, đáng sợ.

Nam Thần là người dẫn chính rất có khiếu hài hước, Sáo Đinh thì hay đóng vai muối mặt cùng miệng ác, Vũ Vọng phụ trách quay phim có năng lực chuyên nghiệp, cộng thêm chủ đề của bọn họ cũng thú vị, có nhiều ý tưởng mới mẻ nên kênh Rình Rập của bọn họ khá nổi tiếng trong giới.

Nhóm Rình Rập bọn họ vốn đã muốn đến khám phá khu nghỉ dưỡng Hy Vọng có tiếng quỷ dị từ lâu nhưng không có cơ hội. Khu nghỉ dưỡng Hy Vọng hiện tại cũng đã được sửa chữa, xây dựng lại và không còn bộ dáng u ám như lúc trước, đã không còn phù hợp cho nhóm họ thám hiểm nữa. Nhưng khi nghe được tin đồn về chương trình thực tế của Phạm Dương, người đứng đầu nhóm là Sáo Đinh vẫn hứng khởi viết thư gửi tới chương trình xin cho nhóm họ được tham gia.

Nơi tập kết là trong đại sảnh mở rộng ở khu D, nơi duy nhất không có án mạng.

Nam Thần mặc dù làm kênh YT về kinh dị nhưng cậu ta bản tính hơi nhát gan, cũng may bây giờ là 12 giờ trưa, nơi tập kết cũng đông người nên cậu ta mới thấy bớt sợ.

Bọn họ được người chỉ cho chỗ ngồi, Nam Thần lặng lẽ đếm số ghế được xếp thành hình vòng cung. Tổng cộng có 8 cái, xem ra có rất đông người tới tham gia giống bọn họ.

Sau khi ba người bọn họ ngồi xuống được một lúc thì có một người phụ nữ bước vào. Nam Thần che miệng, vỗ vỗ Sáo Đinh bên cạnh, mắt mở to không thể tin. Sáo Đinh vốn nhíu mày, nhưng khi nhìn qua hướng cậu ta chỉ cũng lập tức trở nên kích động.

Người phụ nữ mặc đồ thể thao, tóc búi cao, khẽ mỉm cười với bọn họ. Nam Thần gian nan lên tiếng.

“Chị… chị Hoa… Hoa… Hoa Hồng, chị… chị… chị cũng tham gia chương… chương trình ạ!”

Người phụ nữ tên Hoa Hồng mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh họ, chậm rãi đáp.

“Em nhận ra chị sao?”

Nam Thần kích động mặt đỏ lên.

“Em làm sao không nhận ra chị được ạ! Chị… chị là thần tượng của em!”

Cậu ta kích động đến mức không biết nên để tay chân ở đâu, ngại ngùng không dám đối diện với Hoa Hồng, đành quay qua túm lấy thằng bạn Sáo Đinh của mình. Sáo Đinh cũng kích động như cậu ta. Bởi vì Hoa Hồng chính là nữ diễn viên chuyên trị phim kinh dị nổi tiếng nhất nước họ.

Nhóm Rình Rập bọn họ làm kênh YT còn không phải vì thích kinh dị sao! Hoa Hồng chính là thần tượng vĩ đại của bọn họ đó!

Hoa Hồng không nghĩ tới ở đây lại có thể gặp fan của mình nhưng tính cách cô vốn thích yên tĩnh, cũng không nói chuyện được nhiều với bọn họ. Có điều, với nhóm Rình Rập thì như thế là quá đủ.

Một lát sau, lại có một người đàn ông mặc áo khoác dài tiến vào. Trên tay anh ta có một vết sẹo, diện mạo có phần nghiêm khắc. Nam Thần hơi kiêng dè.

Người nọ dường như phát hiện ra tâm tư của cậu ta, cũng không tiếp cận, mỉm cười gật đầu xem như chào hỏi rồi ngồi xuống chiếc ghế cuối cùng bên trái, cách bọn họ xa hết mức có thể.

Những người còn lại cũng lần lượt tiến vào, đều là những gương mặt quen thuộc đã xuất hiện trong bữa tiệc đêm trước ngày chính thức mở cửa trở lại của khu nghỉ dưỡng Hy Vọng - Lâm Ngọc, Hạ Ánh, Thâm Tiền. Nhóm Rình Rập luôn chú ý động thái ở khu nghỉ dưỡng Hy Vọng đã nhận ra ba người họ. Nam Thần rất ngạc nhiên, nhưng vì Phạm Dương tiến vào ngay sau đó nên cậu ta đặt tầm mắt lên người hắn ta.

Lâm Ngọc dáng vẻ không muốn nói chuyện ngồi xuống chiếc ghế ở giữa bị bỏ trống.

Phạm Dương thì vui vẻ phất tay chào hỏi bọn họ.

“Đầu tiên, tôi xin cảm ơn tất cả mọi người có mặt ở đây đã tham gia vào chương trình “Truy lùng dấu vết”. Mặc dù đã có một số chuyện không mong muốn xảy ra trước khi quay, hẳn mọi người ở đây ai cũng đã biết nhưng những chuyện đó không đáng ngại, cũng không ảnh hưởng đến kế hoạch ban đầu, vì vậy các vị có thể an tâm. Tôi hy vọng tất cả các vị sẽ có trải nghiệm tốt ở khu nghỉ dưỡng Hy Vọng này.”

Người đàn ông trung niên bụng bự, chủ cũ của khu nghỉ dưỡng Hy Vọng – Thâm Tiền “hừ” một tiếng, tỏ vẻ bất mãn nhưng không ai để ý tới ông ta. Những người còn lại hưởng ứng lời nói của Phạm Dương vỗ tay. Bọn họ có người cười, có người không, Phạm Dương chẳng quan tâm tâm tư thật sự của bọn họ, bắt đầu giới thiệu từng người và phổ biến lịch trình sắp tới của chương trình.

Nam Thần chăm chú lắng nghe quy tắc, lấy sổ ra ghi chú. Ban đầu cậu ta còn lo mình sẽ không tham gia được chương trình này do có tin đồn chương trình của Phạm Dương bị cấm chiếu nhưng hiện tại xem ra đó rõ là tin rác. Cậu ta hoàn toàn hào hứng với trải nghiệm sắp tới.

Nam Thần là người địa phương, vụ án của khu nghỉ dưỡng Hy Vọng là bí ẩn cả một thời cấp ba của cậu ta. Cậu ta đã luôn tò mò về nó. Cậu ta thực sự không thể chờ đợi lâu hơn để biết sự thật đằng sau nó là gì.

Quy tắc của chương trình cũng khá đơn giản, mỗi người bọn họ sẽ có cơ hội tìm hiểu rồi mô tả chân dung tội phạm dựa trên những manh mối và hiện trường mà Phạm Dương đã phục dựng. Mỗi ngày bọn họ sẽ được đưa tới một hiện trường vụ án. Trong vòng sáu ngày liên tiếp, những người tham gia chương trình sẽ tiếp xúc hết sáu hiện trường vụ án.

Bọn họ có thể thảo luận, trao đổi manh mối với nhau không hạn chế. Đến ngày thứ bảy, Phạm Dương sẽ cho họ bỏ phiếu kín về chân dung hung thủ cũng như thủ pháp gây án của mỗi vụ án. Cùng ngày, Phạm Dương sẽ công bố lập luận của họ và đáp án của hắn.

Bởi vì hiện trường vụ án đa số là trong phòng của nạn nhân nên chương trình còn chia người tham dự thành hai tổ, mỗi tổ bốn người lần lượt tiến vào hiện trường, để người tham gia chương trình thêm phần tự do. Tám người bọn họ sẽ tự quyết định tổ của mình.

Nam Thần: “…”

Cậu ta trong giây lát cảm thấy chuyện này giống như một chuyến ngoại khoá tham quan bảo tàng rồi về viết báo cáo vậy.

Vì ngày mai bọn họ mới chính thức đi xem hiện trường vụ án nên sau khi chia tổ, giải đáp hết thắc mắc quy tắc chương trình, đám người ai về phòng người nấy nghỉ ngơi. Chương trình có sắp xếp phòng cho người tham gia, dĩ nhiên là ở khu vực khác nằm bên cạnh khu D. Nhóm Rình Rập biết có phòng lớn 3 giường nên bọn họ quyết định ở chung với nhau.



Tại phòng của nhóm Rình Rập.

Tiếng Vũ Vọng lấy máy quay ra lau chùi làm Nam Thần chú ý. Cậu ta đi đến chỗ Vũ Vọng cười nói.

“Sao cậu lại lấy máy quay ra nữa rồi. Đây là lần thứ tám trong ngày rồi đó! Lần này cậu tham gia lộ diện dưới ống kính với bọn này chứ không phải đi quay phim đâu, ông tướng.”

Vũ Vọng cởi nón kết làm lộ ra gương mặt góc cạnh nhưng đuôi mắt hơi đi xuống nên trông có vẻ tốt tính, ôn hoà. Vũ Vọng cũng không có dừng động tác trên tay mà vừa làm vừa nhỏ giọng đáp.

“Thói quen khó bỏ.”

Nam Thần bó tay, dặn Vũ Vọng đừng lau máy quay lâu quá. Vũ Vọng cúi đầu đáp “được”. Sáo Đinh sau khi tắm xong thì gọi Nam Thần đi tắm, cậu ta vội vàng chạy đi. Vũ Vọng vẫn ngồi trên giường, ngoài trừ đôi tay còn cử động thì cơ thể không nhúc nhích một chút.

Kim giây trên đồng hồ treo tường nhích từng chút một.

Tích tắc! Tích tắc!

Vũ Vọng không biết suy nghĩ điều gì, đôi mắt rũ xuống một lúc lâu vẫn không chớp.



Đêm.

Tại phòng của Phạm Dương.

Người đàn ông kiêu ngạo ngồi bắt chéo chân trên chiếc ghế sô pha, cầm điện thoại áp lên tai phải.

[Cậu có biết cậu đã gây ra phiền phức như thế nào không? Sao cậu lại tuyên bố trước cánh truyền thông như vậy! Phạm Dương, cậu manh động quá đấy!]

Giọng nói già dặn từ bên kia đầu dây vang lên tràn ngập trách móc cùng không đồng tình. Phạm Dương một chút cũng không để ý, ngả ngớn lên tiếng.

“Đó là bởi vì tôi biết các người có thể xử lí tốt chuyện này mà. Không phải hiện tại chuyện xấu gì cũng không xảy ra sao.”

Người bên kia đầu dây bực bội mà im lặng.

Phạm Dương trong mắt không có ý cười.

“Các người phản ứng nhanh lắm. Giá như năm đó các người có thể phản ứng nhanh như vậy… mà, nói lại cũng vô dụng…”

Trong mắt hắn ta chợt loé lên buồn bã rồi nhanh chóng biến mất, thay vào đó là mỉa mai.

“Tên đã bắn, không thể dừng lại được nữa. Một là các người phối hợp với tôi, hai là tất cả công dã tràng…”

Hắn ta có thể nghe rõ tiếng khó thở của người bên kia đầu dây. Cả người hắn ta tràn đầy tự tin, không cho phép nghi ngờ, từng chữ từng chữ nói.

“Bây giờ, chỉ có cái chết mới có thể ngăn tôi lại.”



Trong lúc đó.

Tại một nơi khác.

Trợ lý từ nhà họ Lâm muốn giúp đỡ cậu chủ Lâm Ngọc dọn đồ nhưng Lâm Ngọc từ chối. Chương trình yêu cầu quay khép kín, hơn nữa Phạm Dương cũng ra quy tắc khó hiểu là khách mời chỉ được đi một mình, cả người nổi tiếng như Hạ Ánh hay Hoa Hồng đều như vậy. Cho nên sau khi giúp đỡ Lâm Ngọc nhận phòng xong, trợ lý cũng sẽ đi về.

Lâm Ngọc không thích có người ở không gian riêng của hắn nên cho trợ lý về trước. Hắn tự mình dọn đồ, đồ đạc của hắn đơn giản, trong đó có một khung ảnh nhỏ. Bức ảnh ở trong giống hệt bức ảnh ở phòng Lâm Lang.

Lâm Ngọc cẩn thận đặt bức ảnh lên cái bàn kế bên giường. Như vậy, chỉ cần mở mắt là hắn có thể thấy người trong bức ảnh.

“Kiên nhẫn… kiềm chế…”

Hắn nhỏ giọng lẩm bẩm.

Hắn không chắc mình còn có thể kiên trì bao lâu…
 

Sợ Cẩu Phập

Thành viên BQT
Bếp Trưởng
Tác giả
Mod - Sáng Tác
Newspaper Team
Tham gia
12/4/19
Bài viết
518
Điểm cảm xúc
1,039
Điểm
93
Chương 4: Treo

Nam Thần vỗ má mình một cái “chát” rồi cẩn thận đi theo chân mấy đứa bạn mình đằng trước. Cậu ta không nghĩ tới ngày mai trong lời của ngài Phạm là bắt đầu từ 0 giờ sáng!!!

Nam Thần: (T^T)! Cậu ta muốn khóc quá!!!

“Tao hiện tại hơi hối hận vì đã chơi game tới 11 giờ mới ngủ…”

Sáo Đinh hai mắt thất thần đứng kế bên cậu ta nói. Nam Thần đồng cảm vỗ vai cậu ta. Trong ba người bọn họ thì chỉ có Vũ Vọng là người tỉnh táo nhất. Cậu ta kéo vành mũ xuống thấp, lặng lẽ đeo dây máy ảnh lên cổ.

Cả ba theo tin nhắn của đạo diễn, cầm đèn pin rọi đường đi tới khu D. Bởi vì ban đêm tiết hơi lạnh nên cả ba người bọn họ ai cũng mặc áo khoác dày, che kín mít. Trên đường đi thì họ gặp Hoa Hồng, nhóm bốn người đầu tiên là ba người nhóm Rình Rập và cô ấy. Lâm Ngọc, Hạ Ánh, Thâm Tiền và người đàn ông có sẹo trên cánh tay – Trung Thành là nhóm bốn người thứ hai.

Hoa Hồng chào bọn họ. Nhóm Nam Thần lúc này mới lấy lại tinh thần, hớn hở ưỡn người mà đi. Hôm nay được đi với thần tượng, bọn họ không thể để mình mất mặt được!

Đêm khuya tĩnh mịch, ngoài bốn người bọn họ thì chỉ có hai người quay phim. Nam Thần ngại ngùng trước thần tượng, túm Sáo Đinh qua làm lá chắn, khiến Sáo Đinh đứng giữa cậu ta và Hoa Hồng. Sáo Đinh bất đắc dĩ nhưng cậu ta cũng hồi hộp khi đứng cạnh thần tượng nên khi Hoa Hồng nhìn qua bọn họ, cậu ta lắp bắp nói.

“Chị Hoa… Hoa Hồng, chị có biết thông tin gì về hiện trường ngày hôm nay không ạ?”

Hoa Hồng mặc đồ thể thao dễ hoạt động, cô cũng mặc áo khoác bông dày, hai tay đút vào túi áo, tóc búi cao. Dù không trang điểm nhưng vẫn xinh đẹp, khí chất điềm tĩnh khác với dáng vẻ ma mị trong phim cô đã đóng.

Đầu tiên cô nhìn hai người quay phim, xác nhận họ không phản đối, sau đó mới nhìn nhóm Rình Rập, hiếm khi mỉm cười.

“Có. Nhưng tôi nghĩ hiện tại nói ra không thú vị, đợi sau khi tới hiện trường rồi cho các cậu biết cũng không muộn.”

Sáo Đinh chỉ nói bừa, nghe thần tượng nghiêm túc đáp lại, gãi đầu cười ngu. Bọn họ vừa nói vừa đi, rất nhanh đã đến khu D. Trước mỗi căn nhà độc lập của khu D đều có sân và hồ bơi với thiết kế độc đáo. Bọn họ dựa theo chỉ dẫn trên điện thoại tìm đến hiện trường đêm nay, gian nhà số 1.

Lúc đi ngang qua hàng rào hoa bỗng có tiếng nhạc du dương vang lên làm Nam Thần cùng Sáo Đinh thấy lạnh gáy.

“Hình như tiếng nhạc phát ra từ gian nhà số 2.”

Hoa Hồng nhìn theo hướng âm thanh phát ra, không chắc chắn lắm đáp.

Nam Thần khó hiểu nói.

“Tại sao bây giờ lại có người bật nhạc? Chẳng lẽ có ẩn ý gì.”

Toàn bộ khu D này được dùng để quay chương trình, cậu nghĩ không có ai rảnh rỗi ở nơi người chết này đêm khuya bật nhạc, nhảy nhót. Nam Thần ngay lập tức nghĩ đến tổ chương trình.

Cậu móc sổ tay từ trong túi ra ghi chép lại chuyện này. Sáo Đinh cũng giống cậu.

Tiếng nhạc vang lên không lâu, chỉ tầm một hai phút thì biến mất. Bốn người bọn họ lại tập trung vào gian nhà số 1.

Trước khi vào bên trong, bọn họ được trang bị bao tay. Sáo Đinh xin làm người tiên phong mở cửa. Cậu ta vẻ mặt nghiêm trọng đặt tay lên tay nắm cửa, từ từ vặn mở.

“Cạnh” một tiếng, Nam Thần hai mắt không chớp nhìn cánh cửa dần hé mở.

Hai người quay phim đã rời đi từ lúc nào. Họ không theo bốn người Sáo Đinh vào bên trong bởi vì không gian có giới hạn và tổ chương trình cũng đã bố trĩ sẵn máy quay.

Sáo Đinh dẫn đầu đi vào. Nam Thần bị người cậu ta che chắn tại cửa, còn chưa kịp nhìn thấy cái gì đã bị tiếng thét thất thanh của Sáo Đinh làm giật mình.

“Cậu… cậu nhìn thấy cái gì vậy?”

Nam Thần không phát hiện ra giọng cậu ta đang run, túm lấy Sáo Đinh lùi lại. Sáo Đinh lúc này nín thở, lắp bắp.

“C… chó… chó…”

Nam Thần trong phút chốc không hiểu ý thằng bạn mình.

Hoa Hồng to gan lướt qua hai người bọn họ đi vào bên trong.

Nguồn sáng duy nhất trong phòng là một chiếc đèn ngủ chỉ chiếu được một vùng nhỏ cạnh giường. Cái Sáo Đinh kêu chó chính là cái bóng của đèn ngủ phản chiếu trên rèm cửa cuốn. Và bên dưới cái bóng đó có một hình dáng mơ hồ như một người đang khuỵ xuống.

Nam Thần đuổi theo thần tượng thấy vậy tức giận vỗ lưng Sáo Đinh nói.

“Chỉ là cái bóng thôi, cậu làm tụi này thấy ghê quá đó!”

Sáo Đinh biết mình nói lộn, tức giận vì bị hiểu nhầm, vội vàng túm lấy Nam Thần chỉ vào hình dáng dưới cái bóng.

“T… tao nói lộn, ý tao là cái thứ dưới con chó kia kìa!”

Nam Thần nhìn theo tay cậu ta, đang nheo mắt muốn nhìn cho rõ thì “tách” một tiếng, thế giới sáng bừng lên. Nam Thần, Sáo Đinh túm lấy nhau la hét. Bọn họ giật mình quay đầu thì thấy Vũ Vọng đứng ở chỗ bật tắt đèn.

Nam Thần yếu tim nói.

“Chắc có ngày bọn này bị cậu hù chết mất!”

Vũ Vọng ngượng ngùng, kéo vành nón xuống thấp hơn, nhỏ giọng xin lỗi.

Hoa Hồng bị hành động của nhóm bọn họ làm bật cười. Cô nhắc nhở bọn họ nên quan sát hiện trường đầu tiên. Nam Thần lúc này tỉnh táo lại, vội bỏ thằng bạn Sáo Đinh ra, đi nhanh tới chỗ thần tượng.

Tim cậu ta đập nhanh vì những gì sắp biết.

Nam Thần nhìn thấy Hoa Hồng đang đứng cách thứ dưới cái bóng ban nãy không xa. Theo tầm mắt của thần tượng, cậu ta nhìn thấy một đạo cụ xác chết được chế tạo vô cùng chân thật. Sáo Đinh bám theo sau cậu ta cảm thán. Nếu không phải dưới ánh sáng chói loá này mà lúc nãy bọn họ bạo gan đến trước có khi còn tưởng đây là người thật chứ không phải phục dựng.

Vũ Vọng chậm một bước, ở sau phía bọn họ lặng lẽ giơ máy ảnh chụp hình.

Nam Thần nhíu mày.

Tư thế người chết này thật là kỳ quái. Trông vẻ ngoài là một người đàn ông trung niên, mặc áo choàng tắm, cổ quấn dây kéo rèm cửa, ngồi khuỵ trên sàn. Nam Thần vô tình nói ra tiếng lòng của cậu ta.

“Người này chết vì dây kéo rèm cửa sao? Hay có người dùng nó siết cổ người này?”

Nam Thần cảm thấy khó tin, muốn tiến lại gần hơn quan sát thì bị Hoa Hồng ngăn cản.

“Cẩn thận, trên sàn có cái gì đó.”

Nam Thần bị ngăn cản thì lúng túng đứng lại, sau đó cúi đầu nhìn. Cậu nhìn ra có thứ phản quang trên sàn nhà. Là một loại dung dịch trong suốt.

Nam Thần giật mình phát hiện phần sàn nhà xung quanh nạn nhân tràn đầy loại dung dịch trong suốt này.

Lúc này Vũ Vọng lên tiếng.

“Ở trên bàn có manh mối của tổ chương trình.”

Nam Thần, Sáo Đinh vừa nghe thấy thì lật đật chạy đến chỗ cậu ta. Cả ba chụm đầu đứng xung quanh bàn đặt tài liệu nghiên cứu nó. Hoa Hồng bên môi có ý cười, thong thả đi đến chỗ bọn họ.

Nam Thần chăm chú đọc giấy tờ trên tay.

Người chết ở gian số 1 tên Khâu Ông, 47 tuổi, làm chủ một công ty nội thất khá có tiếng ở tỉnh T năm đó. Phần lớn đồ nội thất trong khu nghỉ dưỡng Hy Vọng bao gồm cả rèm cửa cuốn đều có xuất xứ từ công ty ông ta.

Khâu Ông đến khu nghỉ dưỡng Hy Vọng là để tham gia lễ kỷ niệm thành lập.

Người phát hiện ra xác của ông ta là một người thanh niên được Khâu Ông bao nuôi. Cậu ta đi cùng Khâu Ông đến khu nghỉ dưỡng Hy Vọng, được sắp xếp ở khu E bên cạnh khu D mà Khâu Ông ở. Bản thân cậu ta có chìa khoá phòng của Khâu Ông. Sáng ngày hôm sau xảy ra án mạng, cậu ta đến mở cửa ra thì nhìn thấy Khâu Ông đã chết trong tư thế bị dây kéo rèm cửa cuốn quấn quanh cổ, khuỵ người trên sàn.

Dù chân chạm đất nhưng Khâu Ông đúng là chết treo cổ. Cảnh sát đã tìm thấy dung dịch trong suốt ở nơi Khâu Ông gặp chuyện. Qua phân tích, đối chiếu thì bọn họ xác nhận dung dịch đó là một loại dịch bôi dùng trong quan hệ thường được Khâu Ông sử dụng, bọn họ cũng tìm thấy lọ đựng dung dịch kia dưới chân ghế.

Theo các vết trượt tại hiện trường thì rất có thể vì một lý do nào đó mà Khâu Ông từ phòng tắm đi ra đã bị vướng vào dây kéo rèm cửa cuốn. Sau đó lọ dung dịch kia bị đổ ra ngoài khiến Khâu Ông bị trượt, không thể đứng thẳng người, theo đó dây kéo rèm cửa cuốn cũng siết chặt cổ ông ta.

Khâu Ông đã vùng vẫy rất lâu, trên tường có vài vết máu do ngón tay và bàn chân ông ta bấu kéo vào, cả trên dây kéo rèm cửa cuốn cũng có dấu vết ông ta cào cấu.

Nhóm người Nam Thần nhìn hình ảnh hiện trường thực tế rồi đối chiếu với không gian phục dựng xung quanh, hoàn toàn giống hệt.

Nam Thần bệnh nhát gan tái phát, tay rung rung thả ảnh lại trên bàn. Mới nhìn hiện trường thì cậu ta không thấy sợ lắm nhưng khi biết được cách thức nạn nhân chết thì cậu ta lại sợ run người.

Cảnh sát chỉ phát hiện dấu chân của Khâu Ông ở trên sàn nhà. Nếu có người dùng rèm kéo cửa siết cổ Khâu Ông thì gã ta nhất định bị dính dung dịch trong suốt kia nhưng cảnh sát không tìm thấy bất kì dấu chân nào khác ngoài Khâu Ông trên sàn.

“Là một tai nạn? Nhưng nếu là tai nạn thì chuyện này cũng quá…”

Nam Thần không biết diễn tả như thế nào. Quá ly kỳ? Quá hy hữu?

Rõ ràng khả năng xảy ra chuyện này vô cùng thấp.

Bầu không khí trong phút chốc trở nên trầm lắng.

Hoa Hồng xếp tài liệu trên bàn gọn gàn như cũ rồi chậm rãi lên tiếng.

“Không nghĩ đến chương trình lại chuẩn bị đầy đủ như vậy, xem ra tôi cũng không có cơ hội giúp ích gì cho mọi người rồi.”

Hoa Hồng là nói đến chuyện Sáo Đinh đã hỏi cô trước khi họ vào gian nhà số 1.

Cả nhóm Nam Thần vội vàng xua tay tỏ vẻ cô đừng để ý. Hoa Hồng mỉm cười, suy nghĩ một lúc rồi nói.

“Có chuyện này không biết nói ra có giúp được mọi người hay không? Trong lúc tôi tìm hiểu vụ án cho bộ phim sắp tới thì có nghe được một tin đồn rằng ngoài người phát hiện cái chết của Khâu Ông thì người đàn ông này còn hẹn hò với một người khác ngay trong khu nghỉ dưỡng.”

Ba người chăm chú lắng nghe lời Hoa Hồng, sau đó không khỏi hít hà một tiếng. Nạn nhân này cũng thối nát quá đi, ông ta có vợ, có con rồi đó. Phút chốc, Nam Thần không còn chút đồng tình nào với cái chết bi thảm của Khâu Ông.

Cậu ta bắt đầu nghĩ tới có phải người đàn ông này đã bị nghiệp quật vì cái thói trăng hoa hay không. Tư thế chết trong áo choàng tắm cùng dịch trong suốt kia của ông ta cũng rất liên quan mà.

Bốn người thoả thuận tản ra tự tìm manh mối cho riêng mình. Bởi vì tăng tính cạnh tranh, Phạm Dương cùng tổ chương trình đã chuẩn bị giải thưởng 100 triệu cho người có đáp án tốt nhất. Nam Thần làm một sinh viên nghèo tự nhận cậu ta bị giải thưởng hấp dẫn, không muốn nhường cho ai.

Nghĩ đến giải thưởng, Nam Thần nhớ đến người có lòng cạnh tranh lớn nhất với cậu ta, Sáo Đinh. Vừa quay đầu muốn hỏi thằng bạn thân có ý tưởng nào không thì chợt Nam Thần ngẩn người.

Sáo Đinh lúc này trầm lặng một cách kì lạ.



Sau khi hết thời gian tham quan chương trình quy định, đám người Nam Thần tạm biệt Hoa Hồng rồi trở về phòng.

Trời vẫn tối đen như vực. Cả ba đi một lúc mà không ai nói gì khiến không gian tĩnh mịch này có phần ghê rợn. Nam Thần nhịn không được lên tiếng.

“Đinh, hôm nay cậu lạ quá đấy. Từ lúc nhìn thấy…”

Cậu ta không dám nói ra từ đó.

“Ừm, rồi im luôn đến giờ. Bộ có chuyện gì nghiêm trọng lắm sao?”

Sáo Đinh quay đầu nhìn cậu ta, mày hơi nhíu lại.

“Tôi nói ra có khi khiến mấy người mất ngủ đấy…”

Giọng điệu Sáo Đinh khó xử nhưng không hiểu sao Nam Thần lại muốn đánh người. Ánh mắt cậu ta ý bảo Sáo Đinh tiếp tục. Vũ Vọng cũng hiếu kì đi lại gần bọn họ hơn.

Sáo Đinh thở dài.

“Đây là mấy người ép tao nói đấy nhé! Lát nữa đừng có trách… mà, thật ra cũng không có gì, chỉ là nhìn tư thế chết của cái người tên Khâu Ông kia làm tao lại nhớ đến một vụ việc đáng sợ từng xảy ra ở khu phố cũ tao sống lúc còn nhỏ…”

Sáo Đinh cố gắng dùng cái giọng ngả ngớn thường ngày của mình để nói chuyện nhưng mày cứ nhăn lại, hoàn toàn không đạt hiệu quả mà cậu ta muốn. Lời cậu ta cứ trầm dần, trầm dần.

Lúc Sáo Đinh mười ba tuổi đã có thể nhận thức được rất nhiều chuyện nhưng vì ham chơi nên phần lớn ký ức của cậu ta về năm đó không rõ ràng, chỉ duy nhất có một chuyện cậu ta nhớ mãi. Đó là cảnh tượng Sáo Đinh về nhà khi trời chập tối. Con đường về nhà vốn yên tĩnh đến nhàm chán của cậu ta bỗng đầy người, đủ mọi âm thanh, không khí dồn nén.

Nhà hàng xóm bị bao vây, Sáo Đinh tò mò nhưng không kịp chen vào hóng thì đã bị mẹ mình túm lại. Cậu ta bị bắt lên phòng, may mà cửa sổ phòng cậu ta có thể nhìn xuống đường nên cậu ta vẫn có thể tiếp tục tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Bà lão hàng xóm ngất xỉu được mọi người giúp đỡ đưa ra. Sáo Đinh ghé mặt vào cửa sổ nghe thấy có người nói đứa cháu ba tuổi nhà đó đã chết.

“Nó chết vì bị vướng vào dây kéo rèm cửa, giống cái người ở gian số 1…”

Cậu ta gian nan nói ra.

“Là chết treo…”







[Lời ngoài lề]: Trước đó tôi cũng không biết có chuyện như thế thật.
 

Sợ Cẩu Phập

Thành viên BQT
Bếp Trưởng
Tác giả
Mod - Sáng Tác
Newspaper Team
Tham gia
12/4/19
Bài viết
518
Điểm cảm xúc
1,039
Điểm
93
Chương 5: Cá

Đỏ…

Màu đỏ loang lỗ bốn phía…

Tiếng xích chói tai…

“Đừng…”

Người phụ nữ hai mắt nhắm chặt, trên trán đầy mồ hôi, nói mớ.

“Đừng…”

Một đứa trẻ gầy gò lê lếch trên đất muốn bỏ trốn. Một bàn tay to lớn túm lấy đầu tóc xơ rối của nó giật mạnh về sau.

“A a!!! Tha cho con! Tha cho con! Con sẽ không bỏ chạy, tha cho con a a!!!”

Đứa trẻ trong giấc mơ bị túm tóc lôi đi, miệng nó không ngớt cầu xin nhưng người lớn trong giấc mơ như ác quỷ, không đoái hoài tới nó.

Nó bị quăng vào căn nhà rách nát. Những đứa trẻ nhếch nhác khác chết lặng cúi đầu. Máu tươi chảy từ tai đến cổ chúng. Chúng như búp bê không biết đau là gì, hai mắt trống rỗng.

Giờ là đến lượt nó!

Đầu nó bị đè xuống. Đầu thuốc cháy lập loè ánh sáng đỏ dí xuống sau tai nó.

“Á a a!!!”

Đứa trẻ giãy dụa, gào thét. Xung quanh nó, những bóng đen người lớn nhe răng cười nhạo.

“Không! Dừng lại! Không!!!”

Hạ Ánh giật mình tỉnh lại, gào thét.

Đêm khuya tĩnh mịch, người phụ nữ sắc mặt trắng bệch, lặng lẽ co người lại, trùm chăn kín mít.

Mùi thịt cháy khét, đau đớn bỏng rát, tất cả chân thật như mới hôm qua.

Nước mắt không thể dừng được.

Hạ Ánh đưa tai chạm đến vết sẹo lòi lõm sau tai trái. Trong mắt dần hằn lên tơ máu.

Hận!

Hận!!!

Móng tay đỏ đè chặt xuống nơi đó, đau đớn làm cô ta dần lấy lại tinh thần. Nhưng sợ hãi ăn sâu vào xương cốt vẫn khiến người cô lạnh lẽo như cũ.

Năm năm trước, ác mộng cứ nghĩ đã xa của cô ta lại xuất hiện. Kẻ nhận ra cô ta, đe doạ cô ta, kéo cô ta từ thiên đường quay trở lại vũng lầy một lần nữa. Hạ Ánh muốn bỏ trốn nhưng cô ta cũng sợ mình bỏ trốn.

Trong đầu Hạ Ánh hiện lên những người đã nâng đỡ, cưu mang cô ta đến bây giờ. Trên đầu họ treo một thanh đao, phía trên thanh đao là một đôi mắt to lớn lom lom nhìn họ. Kẻ kia đưa đầu dây cho Hạ Ánh nắm.

Nếu cô ta lơi tay, thanh đao sẽ rơi xuống. Vì vậy Hạ Ánh chỉ có thể nắm nó thật chặt, dù chảy máu, đau đớn cũng không buông.

Tất cả đều tại cô ta quá yếu.

Dù nghe lời “người nọ”, nỗ lực đi dưới ánh mặt trời. Cô vẫn không đủ sức chống lại ác quỷ kia.

Hạ Ánh hai mắt trống rỗng, cố gắng hít thở.

Cô ta không biết tại sao kẻ đó lại bắt cô ta tiếp cận Lâm Lang, khiến ông ta yêu cô. Cô cũng không biết tại sao kẻ đó lại yêu cầu cô ta tham gia bữa tiệc của Phạm Dương hay tham gia chương trình này, tại sao lại muốn cô ta theo dõi Phạm Dương gã điên kia. Hiện tại Hạ Ánh chỉ có một con đường để đi, đó là ngoan ngoãn làm theo những gì người đàn ông kia ra lệnh.

Hạ Ánh cảm thấy nghẹt thở.

Tự do… cô ta muốn tự do…

Cô ta muốn thoát khỏi giềng xích đang kéo bản thân mình chìm xuống biển sâu này.

Mà để làm được điều đó thì phải có kẻ hy sinh…



Đêm qua, ngày tới.

Nam Thần nửa tỉnh nửa mơ lê lếch thân mình đến nhà ăn.

Sau khi nghe Sáo Đinh nói về cái chết ở gian số 1 giống với đứa trẻ trong ký ức cậu ta thì Nam Thần nhát gan bắt đầu khó ngủ. Mãi đến gần sáng cậu ta mới chợp mắt được.

Vốn cậu ta nghĩ ngày hôm nay cũng phải đến 0 giờ sáng mới đến hiện trường phục dựng thứ hai, không nghĩ tới đạo diễn lại bảo sẽ bắt đầu quay hiện trường phục dựng thứ hai lúc 12 giờ.

Sét đánh ngang tai!

Cả phòng Rình Rập bọn họ oán than đầy trời nhưng không thể làm gì khác được. Nam Thần thức dậy trễ nhất, là người cuối cùng ra khỏi phòng đến nhà ăn ăn trưa cùng hai đồng bọn.

Nam Thần lờ đờ ngồi xuống bàn. Sáo Đinh máy móc đưa cháo vào miệng. Hai người nhìn nhau, trong lòng thấu hiểu. Trong nhóm bọn họ chỉ có Vũ Vọng vẫn giữ bộ dáng thường ngày.

Nam Thần học theo Sáo Đinh, chọn ăn cháo cho ấm bụng. Một lúc sau, chỗ trống bên cạnh Nam Thần có người ngồi xuống. Phạm Dương gương mặt sáng lạng chào hỏi bọn họ.

“Thế nào? Sau khi dạo quanh hiện trường ngày hôm qua thì các cậu đã có ý tưởng gì cho vụ án hay chưa?”

Nam Thần và Sáo Đinh hai mắt thâm quầng lắc đầu. Phạm Dương cũng không vì họ chưa có tiến triển mà buồn bực, hắn ta vỗ vai Nam Thần cổ vũ.

“Không có cũng không sao. Tôi chắc chắn sau khi xem hết năm hiện trường phục dựng còn lại, các cậu sẽ có đáp án cho mình thôi. Đừng nản chí! Trong số tất cả những người tham gia thì tôi trông chờ biểu hiện của nhóm các cậu nhất đấy! Ha ha ha!”

Thấy Nam Thần với Sáo Đinh vẫn còn ũ rủ, hắn thu hồi dáng vẻ tươi cười, bày ra bộ mặt rầu rĩ.

“Tôi cũng không muốn ép mọi người quá sức. Dù sao tôi cũng đã bỏ rất nhiều công sức vào chương trình này. Bản thân tôi chính là người mong nó thành công hơn ai hết…”

Hắn ta thở dài.

“Có lẽ do tôi tính sai một chút nên hiện tại vẫn chưa có người nào đến đặt phòng ở khu nghỉ dưỡng Hy Vọng…”

Nam Thần ngạc nhiên nhìn hắn ta, thầm nghĩ có lẽ tin đồn vẫn ảnh hưởng đến sự trở lại của khu nghỉ dưỡng. Phạm Dương dường như nhận ra bản thân đang đặt gánh nặng cho nhóm ba người bọn họ, vội thay đổi thái độ xua tay nói đùa.

“Mà đó cũng không phải nguyên nhân chân chính đạo diễn bắt mọi người quay vào 12 giờ trưa đâu. Ngoại trừ hiện trường đầu tiên có phần đặc biệt, chúng tôi quyết định tất cả hiện trường phục dựng còn lại đều quay vào ban ngày. Một phần là do đặc điểm hiện trường dễ quan sát, hai là để bảo vệ mọi người khỏi khí âm theo tâm linh. ”

Nam Thần bệnh nhát gan tái phát, ngón trỏ run run.

Phạm Dương vờ như không nhìn thấy sắc mặt cậu ta thay đổi, nói tiếp.

“Gian số 2 hôm nay được cho là có âm khí nặng nhất trong tất cả. Chắc là ngày hôm qua các cậu cũng đã nghe thấy bản nhạc phát ra từ gian nhà số 2. Đó là bài hát mà nạn nhân thích nhất và cũng là bài hát liên tục phát lại ở nơi phát hiện xác nạn nhân…”

Nam Thần làm rớt muỗng của mình. Phạm Dương làm bộ che miệng mình.

“Úi chà! Hình như tôi lỡ tiết lộ nhiều quá rồi.”

Hắn ta ăn nốt miếng cuối cùng, giả bộ có lỗi bảo.

“Tôi ăn xong rồi, hiện tại tôi phải đi trước để gặp đạo diễn trao đổi một số chuyện. Các cậu cứ từ từ, thong thả ăn trưa đi ha! Tạm biệt!”

Phạm Dương nhanh nhẹn dọn đồ của mình chuồn lẹ. Đám người Nam Thần ngạc nhiên nhìn bóng dáng hắn biến mất sau rèm cửa.

Nam Thần nhìn chén cháo mới ăn được một nửa. Cậu ta bỗng không còn sức lực nào để ăn tiếp.



“… Anh muốn nắm lấy tay em,

Ta cùng nhau đến thế giới ánh sáng…

Bỏ mặc thế gian muộn phiền,

Chỉ hai chúng ta…

Dẫu em có là ác ma,

Anh cũng nguyện ý sa đoạ…

Cầu xin người nói yêu anh…

Chỉ mình anh…”


Tiếng ca quẩn quanh trong không gian, giai điệu nhẹ nhàng, sâu lắng.

Trong phòng, cửa đi ra ban công mở toang, rèm cửa tung bay theo gió. Người thanh niên bước qua cánh cửa kia, đến bên lang can, cúi đầu.

Hồ bơi phản chiếu ánh mặt trời thành từng vệt sáng lấp lánh. Có một người chìm trong nước, mái tóc đen xoăn xoã tung, chiếc đầm đuôi cá màu vàng cam thiết kế tinh xảo vừa vặn bao lấy cơ thể nàng.

“… Người anh yêu ơi…

Xin người nói yêu anh…

Yêu anh…

Anh muốn nắm lấy tay em,

Đôi ta cùng nhau đến thế giới ánh sáng…

Bỏ mặc thế gian tràn ngập muộn phiền này…”


Nếu nước hồ không có màu đỏ tươi như máu loang, nếu cơ thể người con gái chìm trong nước không tràn ngập vết cào xé, nếu xung quanh “nàng” không có xác cá vàng nổi lềnh bềnh,… thì chắc khung cảnh này rất lãng mạng. Nam Thần thầm cảm ơn ban tổ chức đã không để cậu ta tới chỗ này vào ban đêm. Nếu không, cậu ta chắc vỡ tim mất.

Người thanh niên thở ra nhè nhẹ, cẩn thận lùi bước khỏi lan can. Nhìn từ trên lầu thì cái hiện trường này càng đáng sợ. Cứ nghĩ Hoàng Ngư nhảy từ đây xuống, cậu ta lại cảm thấy sau lưng lạnh lẽo.

“Yêu anh…

Xin em nói yêu anh…”


Đây là một bài tình ca hot một thời vào khoảng bảy năm trước, được nhiều người yêu thích. Bài hát đi đến cuối rồi lại bắt đầu một lần nữa. Nam Thần cũng rất thích bài hát này nhưng sau khi đến cái hiện trường phục dựng thì cậu chẳng thể nào nghe nó một cách bình thường được nữa.

Sau khi lùi vào trong phòng, tầm nhìn không còn thấy cái ban công nơi Hoàng Ngư nhảy xuống nữa, trái tim Nam Thần mới an ổn. Cậu ta vội tìm tới đồng đội để cảm nhận hơi người.

Nam Thần đi đến gần Vũ Vọng. Hiếm khi cậu ta thấy người bạn này của mình không giương máy chụp hình.

Vũ Vọng đứng trước bức tường, hai tay vẫn cầm máy ảnh, dường như ngẩn người.

Nam Thần theo tầm mắt của cậu ta nhìn thấy có một chiếc khăn ô vuông được treo trên giá. Nó giống như chiếc khăn cậu ta từng thấy ở căn nhà số 1 nhưng khác màu. Nam Thần nhìn kĩ chiếc khăn, tìm hiểu xem nó có gì đặc biệt. Bỗng Vũ Vọng nói.

“Thứ này không hợp với phong cách trang trí trong phòng. Thật kì lạ…”

Giọng cậu ta vẫn nhỏ như lẩm bẩm. Nam Thần nhìn bố trí xung quanh rồi lại nhìn chiếc khăn kia, quả thật nó chẳng ăn nhập gì với kiến trúc ở đây.

Vũ Vọng lúc này giơ máy ảnh lên chụp. Miệng lẩm bẩm.

“Hai, thăng, đỏ… giờ là ba, ngang, cam…”

Nam Thần biết là cậu ta đang nói đến kí hiệu trên khăn. Không hiểu sao Nam Thần cảm thấy nó rất quen thuộc.

Hoa Hồng vì vướng lịch trình nên đến trễ một chút. Khi cô đến, nhóm Rình Rập đã chụm đầu nghiên cứu tư liệu của chương trình hồi lâu.

Người mất ở gian nhà số 2 là một nữ diễn viên nổi tiếng, chuyên đóng vai nữ phụ ác độc, Hoàng Ngư. Không như những vụ án còn lại xác nạn nhân đều ở trong phòng riêng, xác của Hoàng Ngư được tìm thấy ở trong hồ bơi trước nhà.

Theo hồ sơ thì Hoàng Ngư chết do sử dụng thuốc điều trị trầm cảm quá liều dẫn đến ảo giác, nhảy lầu rồi chết trong hồ bơi. Chuyện Hoàng Ngư có bệnh trầm cảm, người quen biết cô ta đều biết bởi Hoàng Ngư thường xuyên bị lộ hình ảnh uống thuốc, đặc biệt thời điểm cô ta dính scandal.

“Thuốc Hoàng Ngư sử dụng ở trong nước vẫn bị cấm do có thành phần chiết xuất từ nấm ma thuật. Nhưng quả thật là loại thuốc trị bệnh trầm cảm nặng.”

Hoa Hồng vừa xem tài liệu vừa nói. Cô lật đến bài báo năm năm trước, bảo.

“Trước khi Hoàng Ngư đến khu nghỉ dưỡng Hy Vọng thì có một scandal lớn đe doạ đến sự nghiệp của cô ấy. Đó là việc lộ hình ảnh Hoàng Ngư thân thiết với nhà đầu tư điện ảnh cô ấy sắp tham gia.”

Bọn họ suy đoán Hoàng Ngư có thể vì điều này mà cảm thấy áp lực làm bệnh tình càng thêm nặng. Hoa Hồng còn nói thêm, trong bộ phim điện ảnh Hoàng Ngư sắp tham gia đó cô ta đóng vai tình nhân của một ông trùm, vì đạt được tiền tài danh vọng mà không từ thủ đoạn. Nàng ta cũng chết trong bộ đầm đuôi cá, giống với hiện trường án mạng của Hoàng Ngư.

Bởi vì là diễn viên nổi tiếng nên tin tức Hoàng Ngư chết ở khu nghỉ dưỡng Hy Vọng được vô số người chú ý. Fan của Hoàng Ngư năm đó mắng chửi khu nghỉ dưỡng Hy Vọng, mắng chửi công ty, đại diện của Hoàng Ngư ép bức cô ta, antifan ép chết người,… Bọn họ tin tưởng Hoàng Ngư bởi vì áp lực quá lớn nên nhập diễn, dùng thuốc quá liều, tưởng tượng mình là nhân vật trong bộ phim sắp diễn, điên loạn, tự sát.

Từ dấu vết hiện trường, cảnh sát kết luận những vết thương trên người Hoàng Ngư là do chính cô ta tạo ra, trong móng tay còn sót lại da và máu do Hoàng Ngư cào mà kẹt lại. Họ cũng tìm thấy lọ thuốc trầm cảm của Hoàng Ngư cũng như dấu vết chính Hoàng Ngư nhảy xuống lầu. Mọi dấu vết đều đi đến hướng Hoàng Ngư tự sát. Nhưng do trong đêm hôm đó cùng lúc xảy ra 6 án mạng nên vụ án cũng trở nên kỳ hoặc.

“Lại một vụ án có hung thủ là “chính mình” sao…”

Sáo Đinh xoa cằm, ra vẻ nghiền ngẫm.

“Trông có vẻ là vậy…”

Vũ Vọng nhỏ giọng nói, cậu ta thói quen kéo thấp vành nón xuống.

Nam Thần nhìn hình ảnh trong tay, trong lòng cậu ta bỗng có một cảm giác quái dị không nói nên lời.

Tai nạn…

Tự sát…

“Khu nghỉ dưỡng này thật sự tà môn…”

Hoa Hồng nói. Nam Thần cũng cảm thấy vậy.

Tại sao không phải ở nơi khác mà phải là nơi này, phải là đêm hôm đó của năm năm trước.

Cậu ta bắt đầu thấm thía lời nguyền ăn chết người của khu nghỉ dưỡng Hy Vọng này.



[Ảnh]:
cf1a7956bbc603985ad7.jpg
bc430e07cc9774c92d86.jpg
 
Top