Đỏ…
Màu đỏ loang lỗ bốn phía…
Tiếng xích chói tai…
“Đừng…”
Người phụ nữ hai mắt nhắm chặt, trên trán đầy mồ hôi, nói mớ.
“Đừng…”
Một đứa trẻ gầy gò lê lếch trên đất muốn bỏ trốn. Một bàn tay to lớn túm lấy đầu tóc xơ rối của nó giật mạnh về sau.
“A a!!! Tha cho con! Tha cho con! Con sẽ không bỏ chạy, tha cho con a a!!!”
Đứa trẻ trong giấc mơ bị túm tóc lôi đi, miệng nó không ngớt cầu xin nhưng người lớn trong giấc mơ như ác quỷ, không đoái hoài tới nó.
Nó bị quăng vào căn nhà rách nát. Những đứa trẻ nhếch nhác khác chết lặng cúi đầu. Máu tươi chảy từ tai đến cổ chúng. Chúng như búp bê không biết đau là gì, hai mắt trống rỗng.
Giờ là đến lượt nó!
Đầu nó bị đè xuống. Đầu thuốc cháy lập loè ánh sáng đỏ dí xuống sau tai nó.
“Á a a!!!”
Đứa trẻ giãy dụa, gào thét. Xung quanh nó, những bóng đen người lớn nhe răng cười nhạo.
“Không! Dừng lại! Không!!!”
Hạ Ánh giật mình tỉnh lại, gào thét.
Đêm khuya tĩnh mịch, người phụ nữ sắc mặt trắng bệch, lặng lẽ co người lại, trùm chăn kín mít.
Mùi thịt cháy khét, đau đớn bỏng rát, tất cả chân thật như mới hôm qua.
Nước mắt không thể dừng được.
Hạ Ánh đưa tai chạm đến vết sẹo lòi lõm sau tai trái. Trong mắt dần hằn lên tơ máu.
Hận!
Hận!!!
Móng tay đỏ đè chặt xuống nơi đó, đau đớn làm cô ta dần lấy lại tinh thần. Nhưng sợ hãi ăn sâu vào xương cốt vẫn khiến người cô lạnh lẽo như cũ.
Năm năm trước, ác mộng cứ nghĩ đã xa của cô ta lại xuất hiện. Kẻ nhận ra cô ta, đe doạ cô ta, kéo cô ta từ thiên đường quay trở lại vũng lầy một lần nữa. Hạ Ánh muốn bỏ trốn nhưng cô ta cũng sợ mình bỏ trốn.
Trong đầu Hạ Ánh hiện lên những người đã nâng đỡ, cưu mang cô ta đến bây giờ. Trên đầu họ treo một thanh đao, phía trên thanh đao là một đôi mắt to lớn lom lom nhìn họ. Kẻ kia đưa đầu dây cho Hạ Ánh nắm.
Nếu cô ta lơi tay, thanh đao sẽ rơi xuống. Vì vậy Hạ Ánh chỉ có thể nắm nó thật chặt, dù chảy máu, đau đớn cũng không buông.
Tất cả đều tại cô ta quá yếu.
Dù nghe lời “người nọ”, nỗ lực đi dưới ánh mặt trời. Cô vẫn không đủ sức chống lại ác quỷ kia.
Hạ Ánh hai mắt trống rỗng, cố gắng hít thở.
Cô ta không biết tại sao kẻ đó lại bắt cô ta tiếp cận Lâm Lang, khiến ông ta yêu cô. Cô cũng không biết tại sao kẻ đó lại yêu cầu cô ta tham gia bữa tiệc của Phạm Dương hay tham gia chương trình này, tại sao lại muốn cô ta theo dõi Phạm Dương gã điên kia. Hiện tại Hạ Ánh chỉ có một con đường để đi, đó là ngoan ngoãn làm theo những gì người đàn ông kia ra lệnh.
Hạ Ánh cảm thấy nghẹt thở.
Tự do… cô ta muốn tự do…
Cô ta muốn thoát khỏi giềng xích đang kéo bản thân mình chìm xuống biển sâu này.
Mà để làm được điều đó thì phải có kẻ hy sinh…
…
Đêm qua, ngày tới.
Nam Thần nửa tỉnh nửa mơ lê lếch thân mình đến nhà ăn.
Sau khi nghe Sáo Đinh nói về cái chết ở gian số 1 giống với đứa trẻ trong ký ức cậu ta thì Nam Thần nhát gan bắt đầu khó ngủ. Mãi đến gần sáng cậu ta mới chợp mắt được.
Vốn cậu ta nghĩ ngày hôm nay cũng phải đến 0 giờ sáng mới đến hiện trường phục dựng thứ hai, không nghĩ tới đạo diễn lại bảo sẽ bắt đầu quay hiện trường phục dựng thứ hai lúc 12 giờ.
Sét đánh ngang tai!
Cả phòng Rình Rập bọn họ oán than đầy trời nhưng không thể làm gì khác được. Nam Thần thức dậy trễ nhất, là người cuối cùng ra khỏi phòng đến nhà ăn ăn trưa cùng hai đồng bọn.
Nam Thần lờ đờ ngồi xuống bàn. Sáo Đinh máy móc đưa cháo vào miệng. Hai người nhìn nhau, trong lòng thấu hiểu. Trong nhóm bọn họ chỉ có Vũ Vọng vẫn giữ bộ dáng thường ngày.
Nam Thần học theo Sáo Đinh, chọn ăn cháo cho ấm bụng. Một lúc sau, chỗ trống bên cạnh Nam Thần có người ngồi xuống. Phạm Dương gương mặt sáng lạng chào hỏi bọn họ.
“Thế nào? Sau khi dạo quanh hiện trường ngày hôm qua thì các cậu đã có ý tưởng gì cho vụ án hay chưa?”
Nam Thần và Sáo Đinh hai mắt thâm quầng lắc đầu. Phạm Dương cũng không vì họ chưa có tiến triển mà buồn bực, hắn ta vỗ vai Nam Thần cổ vũ.
“Không có cũng không sao. Tôi chắc chắn sau khi xem hết năm hiện trường phục dựng còn lại, các cậu sẽ có đáp án cho mình thôi. Đừng nản chí! Trong số tất cả những người tham gia thì tôi trông chờ biểu hiện của nhóm các cậu nhất đấy! Ha ha ha!”
Thấy Nam Thần với Sáo Đinh vẫn còn ũ rủ, hắn thu hồi dáng vẻ tươi cười, bày ra bộ mặt rầu rĩ.
“Tôi cũng không muốn ép mọi người quá sức. Dù sao tôi cũng đã bỏ rất nhiều công sức vào chương trình này. Bản thân tôi chính là người mong nó thành công hơn ai hết…”
Hắn ta thở dài.
“Có lẽ do tôi tính sai một chút nên hiện tại vẫn chưa có người nào đến đặt phòng ở khu nghỉ dưỡng Hy Vọng…”
Nam Thần ngạc nhiên nhìn hắn ta, thầm nghĩ có lẽ tin đồn vẫn ảnh hưởng đến sự trở lại của khu nghỉ dưỡng. Phạm Dương dường như nhận ra bản thân đang đặt gánh nặng cho nhóm ba người bọn họ, vội thay đổi thái độ xua tay nói đùa.
“Mà đó cũng không phải nguyên nhân chân chính đạo diễn bắt mọi người quay vào 12 giờ trưa đâu. Ngoại trừ hiện trường đầu tiên có phần đặc biệt, chúng tôi quyết định tất cả hiện trường phục dựng còn lại đều quay vào ban ngày. Một phần là do đặc điểm hiện trường dễ quan sát, hai là để bảo vệ mọi người khỏi khí âm theo tâm linh. ”
Nam Thần bệnh nhát gan tái phát, ngón trỏ run run.
Phạm Dương vờ như không nhìn thấy sắc mặt cậu ta thay đổi, nói tiếp.
“Gian số 2 hôm nay được cho là có âm khí nặng nhất trong tất cả. Chắc là ngày hôm qua các cậu cũng đã nghe thấy bản nhạc phát ra từ gian nhà số 2. Đó là bài hát mà nạn nhân thích nhất và cũng là bài hát liên tục phát lại ở nơi phát hiện xác nạn nhân…”
Nam Thần làm rớt muỗng của mình. Phạm Dương làm bộ che miệng mình.
“Úi chà! Hình như tôi lỡ tiết lộ nhiều quá rồi.”
Hắn ta ăn nốt miếng cuối cùng, giả bộ có lỗi bảo.
“Tôi ăn xong rồi, hiện tại tôi phải đi trước để gặp đạo diễn trao đổi một số chuyện. Các cậu cứ từ từ, thong thả ăn trưa đi ha! Tạm biệt!”
Phạm Dương nhanh nhẹn dọn đồ của mình chuồn lẹ. Đám người Nam Thần ngạc nhiên nhìn bóng dáng hắn biến mất sau rèm cửa.
Nam Thần nhìn chén cháo mới ăn được một nửa. Cậu ta bỗng không còn sức lực nào để ăn tiếp.
…
“… Anh muốn nắm lấy tay em,
Ta cùng nhau đến thế giới ánh sáng…
Bỏ mặc thế gian muộn phiền,
Chỉ hai chúng ta…
Dẫu em có là ác ma,
Anh cũng nguyện ý sa đoạ…
Cầu xin người nói yêu anh…
Chỉ mình anh…”
Tiếng ca quẩn quanh trong không gian, giai điệu nhẹ nhàng, sâu lắng.
Trong phòng, cửa đi ra ban công mở toang, rèm cửa tung bay theo gió. Người thanh niên bước qua cánh cửa kia, đến bên lang can, cúi đầu.
Hồ bơi phản chiếu ánh mặt trời thành từng vệt sáng lấp lánh. Có một người chìm trong nước, mái tóc đen xoăn xoã tung, chiếc đầm đuôi cá màu vàng cam thiết kế tinh xảo vừa vặn bao lấy cơ thể nàng.
“… Người anh yêu ơi…
Xin người nói yêu anh…
Yêu anh…
Anh muốn nắm lấy tay em,
Đôi ta cùng nhau đến thế giới ánh sáng…
Bỏ mặc thế gian tràn ngập muộn phiền này…”
Nếu nước hồ không có màu đỏ tươi như máu loang, nếu cơ thể người con gái chìm trong nước không tràn ngập vết cào xé, nếu xung quanh “nàng” không có xác cá vàng nổi lềnh bềnh,… thì chắc khung cảnh này rất lãng mạng. Nam Thần thầm cảm ơn ban tổ chức đã không để cậu ta tới chỗ này vào ban đêm. Nếu không, cậu ta chắc vỡ tim mất.
Người thanh niên thở ra nhè nhẹ, cẩn thận lùi bước khỏi lan can. Nhìn từ trên lầu thì cái hiện trường này càng đáng sợ. Cứ nghĩ Hoàng Ngư nhảy từ đây xuống, cậu ta lại cảm thấy sau lưng lạnh lẽo.
“Yêu anh…
Xin em nói yêu anh…”
Đây là một bài tình ca hot một thời vào khoảng bảy năm trước, được nhiều người yêu thích. Bài hát đi đến cuối rồi lại bắt đầu một lần nữa. Nam Thần cũng rất thích bài hát này nhưng sau khi đến cái hiện trường phục dựng thì cậu chẳng thể nào nghe nó một cách bình thường được nữa.
Sau khi lùi vào trong phòng, tầm nhìn không còn thấy cái ban công nơi Hoàng Ngư nhảy xuống nữa, trái tim Nam Thần mới an ổn. Cậu ta vội tìm tới đồng đội để cảm nhận hơi người.
Nam Thần đi đến gần Vũ Vọng. Hiếm khi cậu ta thấy người bạn này của mình không giương máy chụp hình.
Vũ Vọng đứng trước bức tường, hai tay vẫn cầm máy ảnh, dường như ngẩn người.
Nam Thần theo tầm mắt của cậu ta nhìn thấy có một chiếc khăn ô vuông được treo trên giá. Nó giống như chiếc khăn cậu ta từng thấy ở căn nhà số 1 nhưng khác màu. Nam Thần nhìn kĩ chiếc khăn, tìm hiểu xem nó có gì đặc biệt. Bỗng Vũ Vọng nói.
“Thứ này không hợp với phong cách trang trí trong phòng. Thật kì lạ…”
Giọng cậu ta vẫn nhỏ như lẩm bẩm. Nam Thần nhìn bố trí xung quanh rồi lại nhìn chiếc khăn kia, quả thật nó chẳng ăn nhập gì với kiến trúc ở đây.
Vũ Vọng lúc này giơ máy ảnh lên chụp. Miệng lẩm bẩm.
“Hai, thăng, đỏ… giờ là ba, ngang, cam…”
Nam Thần biết là cậu ta đang nói đến kí hiệu trên khăn. Không hiểu sao Nam Thần cảm thấy nó rất quen thuộc.
Hoa Hồng vì vướng lịch trình nên đến trễ một chút. Khi cô đến, nhóm Rình Rập đã chụm đầu nghiên cứu tư liệu của chương trình hồi lâu.
Người mất ở gian nhà số 2 là một nữ diễn viên nổi tiếng, chuyên đóng vai nữ phụ ác độc, Hoàng Ngư. Không như những vụ án còn lại xác nạn nhân đều ở trong phòng riêng, xác của Hoàng Ngư được tìm thấy ở trong hồ bơi trước nhà.
Theo hồ sơ thì Hoàng Ngư chết do sử dụng thuốc điều trị trầm cảm quá liều dẫn đến ảo giác, nhảy lầu rồi chết trong hồ bơi. Chuyện Hoàng Ngư có bệnh trầm cảm, người quen biết cô ta đều biết bởi Hoàng Ngư thường xuyên bị lộ hình ảnh uống thuốc, đặc biệt thời điểm cô ta dính scandal.
“Thuốc Hoàng Ngư sử dụng ở trong nước vẫn bị cấm do có thành phần chiết xuất từ nấm ma thuật. Nhưng quả thật là loại thuốc trị bệnh trầm cảm nặng.”
Hoa Hồng vừa xem tài liệu vừa nói. Cô lật đến bài báo năm năm trước, bảo.
“Trước khi Hoàng Ngư đến khu nghỉ dưỡng Hy Vọng thì có một scandal lớn đe doạ đến sự nghiệp của cô ấy. Đó là việc lộ hình ảnh Hoàng Ngư thân thiết với nhà đầu tư điện ảnh cô ấy sắp tham gia.”
Bọn họ suy đoán Hoàng Ngư có thể vì điều này mà cảm thấy áp lực làm bệnh tình càng thêm nặng. Hoa Hồng còn nói thêm, trong bộ phim điện ảnh Hoàng Ngư sắp tham gia đó cô ta đóng vai tình nhân của một ông trùm, vì đạt được tiền tài danh vọng mà không từ thủ đoạn. Nàng ta cũng chết trong bộ đầm đuôi cá, giống với hiện trường án mạng của Hoàng Ngư.
Bởi vì là diễn viên nổi tiếng nên tin tức Hoàng Ngư chết ở khu nghỉ dưỡng Hy Vọng được vô số người chú ý. Fan của Hoàng Ngư năm đó mắng chửi khu nghỉ dưỡng Hy Vọng, mắng chửi công ty, đại diện của Hoàng Ngư ép bức cô ta, antifan ép chết người,… Bọn họ tin tưởng Hoàng Ngư bởi vì áp lực quá lớn nên nhập diễn, dùng thuốc quá liều, tưởng tượng mình là nhân vật trong bộ phim sắp diễn, điên loạn, tự sát.
Từ dấu vết hiện trường, cảnh sát kết luận những vết thương trên người Hoàng Ngư là do chính cô ta tạo ra, trong móng tay còn sót lại da và máu do Hoàng Ngư cào mà kẹt lại. Họ cũng tìm thấy lọ thuốc trầm cảm của Hoàng Ngư cũng như dấu vết chính Hoàng Ngư nhảy xuống lầu. Mọi dấu vết đều đi đến hướng Hoàng Ngư tự sát. Nhưng do trong đêm hôm đó cùng lúc xảy ra 6 án mạng nên vụ án cũng trở nên kỳ hoặc.
“Lại một vụ án có hung thủ là “chính mình” sao…”
Sáo Đinh xoa cằm, ra vẻ nghiền ngẫm.
“Trông có vẻ là vậy…”
Vũ Vọng nhỏ giọng nói, cậu ta thói quen kéo thấp vành nón xuống.
Nam Thần nhìn hình ảnh trong tay, trong lòng cậu ta bỗng có một cảm giác quái dị không nói nên lời.
Tai nạn…
Tự sát…
“Khu nghỉ dưỡng này thật sự tà môn…”
Hoa Hồng nói. Nam Thần cũng cảm thấy vậy.
Tại sao không phải ở nơi khác mà phải là nơi này, phải là đêm hôm đó của năm năm trước.
Cậu ta bắt đầu thấm thía lời nguyền ăn chết người của khu nghỉ dưỡng Hy Vọng này.
…
[Ảnh]: