Lượt xem của khách bị giới hạn

[Truyện ngắn] Chấp niệm ưu tư - Tiểu Trần

[Truyện ngắn] Chấp niệm ưu tư - Tiểu Trần
Tham gia
23/4/20
Bài viết
27
Điểm cảm xúc
96
Điểm
33
CHẤP NIỆM ƯU TƯ

LjorUrf.jpg


Tác giả: Tiểu Trần
Thể loại: Huyền huyễn, cổ đại
Tình trạng: Hoàn

Độ dài: 6 chương nhỏ
Thảo luận tại
ĐÂY
 
Tham gia
23/4/20
Bài viết
27
Điểm cảm xúc
96
Điểm
33
Nhất

Sáng nay ta rời khỏi điện từ rất sớm, Liên Hạ dìu ta đến trước hồ sen, ta vô lực dựa vào người nàng ấy chăm chú ngắm những đóa bạch liên thanh khiết nở rộ giữa hồ. Liên Hạ chầm chậm châm rượu hoa quế thơm ngát vào chén ngọc, nhẹ nhàng đưa đến trước miệng ta. Ta cư nhiên lại cảm thấy lòng nhoi nhói đau, trước mắt mơ hồ thoáng nhìn thấy một thân y phục màu tím cầm ô trúc che tuyết lạnh, chậm rãi tiến về phía ta.

Hôm qua ta đã sai Ngũ Tuấn đào vò rượu ủ hoa quế đã được trăm năm, trước đây là ta định sẽ đào nó lên cùng chàng uống rượu giao bôi trong đêm động phòng. Vậy mà chớp mắt một cái qua một bể dâu, những dự liệu trước kia của ta đều tan vỡ, rượu còn đó mà chàng lại mặc hỷ phục cùng một nữ tử khác, không phải ta. Chàng nói đi liền đi không quay đầu lại, chàng nói quên liền quên sạch một đoạn ân tình ta cùng chàng dây dây dưa dưa một ngàn năm.

Ngũ Tuấn kinh động đến ta, ta thờ ơ quay đầu nhìn hắn khúm núm nâng một phong thư không đề tên người gửi. Ta lơ đãng mở phong thư, nét chữ quen thuộc của chàng hiện lên trước mắt ta, cả một trang giấy trắng chỉ viết đúng bốn chữ: “Ta hối hận rồi!”

Chàng nói hối hận ta liền đợi chàng quay trở về một lần nữa? Ta cười khẩy, không nhanh không chậm vò nát bức thư, tiện tay quẳng nó xuống hồ sen. Liên Hạ kinh ngạc nhìn ta phủi áo đứng dậy, môi mấp máy:

“Thượng tiên, là Thương Mặc tướng quân gửi thư cho người...”

“Phải, là hắn ta thì sao? Để nương tử của hắn phát hiện, nàng ta nhất định ghen ta tới chết. Ảnh Cơ công chúa không phải nổi tiếng hay ghen đó sao?” Ta tùy tiện ngáp một cái, để mặc Liên Hạ khoác áo lông lên người, mệt mỏi nói: “Ta vào phòng ngủ thêm một lát, sáng nay dậy sớm đột nhiên lại thấy trong người hơi mệt.”

“Công chúa, thượng tiên Tư Thành dạo gần đây không được khỏe, công chúa không nên kinh động tới người.” Giọng Ngũ Tuấn trầm trầm vang lên sau lưng, tiếp đó là giọng của một nữ tử vừa chua ngoa vừa ngang ngược, “Hôm nay bổn công chúa nhất định phải gặp được nàng ta, ngươi tránh ra cho ta!”

Ảnh Cơ mặc hỷ phục rực rỡ đến chói mắt, trên đầu cài Kim Điểu cùng trâm ngọc quý giá, dáng vẻ hết sức kiều diễm, vậy mà nàng ta lại hùng hổ chạy tới trước mặt ta, vẻ mặt hung dữ như chỉ hận không thể giết chết ta ngay tức khắc.

Liên Hạ vội vàng lên trước chắn cho ta, ngữ khí lạnh nhạt cất lời: “Hôm nay là hỷ sự của công chúa, không hiểu sao công chúa lại rảnh rỗi tới đàm luận với thượng tiên nhà tiểu tiên?”

Ảnh Cơ tức giận gạt Liên Hạ sang một bên, rất không nể nang mà chỉ thẳng vào mặt ta gào lên: “Mau nói cho ta biết, có phải Thương Mặc chàng tới đây hay không?”

Ta chậm rãi ngồi xuống bên hồ sen, thong thả uống một ngụm rượu hoa quế thơm nồng, sau đó mới từ tốn cất lời, ngữ khí nhàn nhạt không nhanh cũng không chậm: “Ảnh Cơ, ta nói cho muội biết, dù ta xuất thân không danh giá như muội nhưng ta đây dù sao cũng được phong tới chức vị thượng tiên, công lực tu luyện phải hơn muội tới mấy ngàn năm, về tình về lý muội đều nên gọi ta một tiếng ‘tỷ tỷ’ mới phải.”

Ảnh Cơ mặt không đổi sắc, tiến sát tới gần ta, hất văng chén rượu hoa quế còn hơn một nửa, lạnh lùng mở miệng: “Ta không quan tâm! Ta hỏi ngươi một lần nữa, hôm nay Thương Mặc có đến chỗ ngươi hay không? Có hay là không?”

Ta từ từ đứng dậy, khóe miệng hơi nhếch lên, Liên Hạ đứng ngây người ở đằng sau rất ý tứ lén đưa mắt nhìn Ngũ Tuấn, ở bên ta lâu như vậy rốt cuộc tiểu tiên này cũng hiểu được là ta đang tức giận.

Ta cúi người nhặt chén ngọc đặt lên thành hồ sen, một luồng gió lạnh thổi tới, ta khẽ rùng mình ôm ngực ho một hồi lâu, sau cùng mới đứng thẳng người dậy nhìn Ảnh Cơ một thân hỷ phục chói mắt đứng đó, chậm rãi nói từng lời: “Ảnh Cơ, muội nghe cho rõ đây, ta và Thương Mặc không quen không thân, tại sao ngày hôn sự của hắn, hắn lại rảnh rỗi chạy tới điện ta chơi? Hơn nữa, hắn là lang quân của muội, đáng lý muội phải là người biết rõ hắn đang ở đâu nhất. Muội chạy tới đây nháo loạn là có ý gì? Có cần ta sai người báo cho Tây Vương Mẫu tới đón muội về không?”

“Ngươi… ngươi dám lôi Vương Mẫu ra dọa ta?” Gương mặt Ảnh Cơ trắng bệch như tuyết, nàng ta mím môi giơ tay phải lên cao định cho ta một bạt tai.

Liên Hạ hô lên một tiếng đầy sợ hãi: “Thượng tiên!”

“Ảnh Cơ, muội đúng là to gan lắm rồi.”

Thương Mặc một thân bạch y tiêu sái đứng chắn trước mặt ta, một tay giữ lấy cổ tay trắng ngần của Ảnh Cơ. Giọng nói trầm trầm này biết bao lâu rồi ta mới được nghe qua, vậy mà một lời nói ra lại là kêu tên của nữ tử chua ngoa kia.

Ta lạnh lùng nhìn Thương Mặc, lạnh lùng cất lời: “Chuyện phu thê của các người ta không dám quản. Mời các vị về nhà đóng cửa bảo nhau. Ngũ Tuấn, tiễn khách!”
 
Tham gia
23/4/20
Bài viết
27
Điểm cảm xúc
96
Điểm
33
Nhị

Thuở nhỏ ta là một đứa trẻ ngỗ nghịch, phụ thân mẫu thân mắng mỏ thế nào cũng không chịu nghe lời.

Một lần trời đổ tuyết trắng xoá, ta ham vui chơi đến quên cả về nhà ăn cơm, Liên Hạ đi tìm ta, ta lại nấp sau một thân đại thụ về sau chơi mệt quá liền ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Tới khi tỉnh lại vì lạnh, ta phát hiện trời đã xẩm tối, tuyết rơi rất nhiều, nửa người dưới của ta vùi sâu trong tầng tuyết dày, chân sớm đã không cử động được.

“Liên Hạ, cứu ta. Liên Hạ, cứu ta.” Ta lảm nhảm gọi tên Liên Hạ một hồi, mỗi lần mở miệng đều thở ra khói trắng, trời càng lúc càng lạnh chỉ có tuyết rơi nhè nhẹ đáp lại lời gọi yếu ớt của ta.

Giữa màn tuyết phủ trắng xóa cả đất trời, ta đột nhiên nhìn thấy một ảo ảnh mơ hồ, đúng rồi nhất định là lạnh quá sinh ra ảo giác. Ta thấy một bóng người mặc y phục màu tím nhàn nhạt, tay cầm ô trúc phủ tuyết, cô độc đi giữa đêm khuya lạnh lẽo, lại còn hướng về phía ta mà bước tới.

“Phải Liên Hạ đó không? Ta lạnh quá, lạnh quá.” Cảm nhận được người đó đang chăm chú nhìn mình, ta lấy hết sức bình sinh thì thào, “Liên Hạ, đưa ta về nhà, ta muốn uống canh gà hầm của mẫu thân.”

“Nhà... ở đâu?” Người nào đó trầm giọng cất lời.

Ta yếu ớt nhắm mắt, “Liên Hạ, hôm nay ngươi bị ngốc sao? Nhà chúng ta còn không nhớ, là ngôi nhà ở cuối thôn có trồng một cây hoa quế.”

“Được, Liên Hạ đưa người về, chúng ta cùng về nhà.”

Người mặc y phục tím bế ta dậy khỏi tầng tuyết dày lạnh buốt, ta tham lam vùi mặt vào lồng ngực vừa rộng vừa ấm, lắng nghe tiếng đập bình ổn vững chắc của trái tim người đó. Phải Liên Hạ của ta không? Ta chìm dần vào giấc ngủ, giữa trời khuya giá lạnh thản nhiên đón nhận hơi ấm tỏa ra từ người.

...

Người đó hóa ra không phải là Liên Hạ, mà lại là một nam nhân anh tuấn. Hắn vốn không còn nơi để trở về, lại được một phen cứu ta thoát chết nên mẫu thân cùng phụ thân sống chết đòi giữ hắn ở lại.

“Tiểu tử, thi chạy với ta không?” Ta nheo mắt nhìn hắn đang đổ đầy mấy vại nước trong sân.

Hắn ngừng tay ngoảnh mặt nhìn ta, cười gian xảo: “Gọi ta là Thương Mặc ca.”

“Ngươi là tiểu tử thối! Thách ngươi đuổi kịp ta!”

Ta quay người hóa thành một con thỏ trắng, ba chân bốn cẳng chạy về phía trước. Ta không tin hắn có thể đuổi kịp tốc độ của tộc Thỏ.

Kết cục sau đó chứng minh là ta hoàn toàn sai. Thương Mặc tung người một cái trên không trung, hai cánh tay chắc khỏe vươn ra phía trước tóm gọn lấy ta trong hình dạng chân thân.

Ta niệm chú hóa thành hình người, Thương Mặc vẫn bướng bỉnh giữ chặt lấy thân thể ta, còn xoay người đè lên trên cố tình cúi sát đầu, chóp mũi của hắn suýt chút nữa đụng phải chóp mũi của ta.

“Thương Mặc ca, muội biết lỗi rồi.” Ta lúng túng mở miệng, bộ dạng này của chúng ta hình như có hơi... ám muội?

“Sau này không được gọi ta là tiểu tử thối.” Thương Mặc khẽ cười, ta còn nhớ rõ giây phút đó, ta nhìn thấy bóng hình e lệ của mình in dưới đáy mắt chan chứa nhu ý của Thương Mặc, “Tư Thành, sau này gọi ta là Thương Mặc ca. Muội xem, các chị dâu đều gọi ca ca của muội như vậy.”

“Nhưng bọn họ là phu thê... Huynh đâu thể nói chuyện cao thấp như thế được.” Ta mở to mắt nhìn hắn.

Thương Mặc khẽ cười thành tiếng, nhu ý nơi đáy mắt càng nồng đượm, “Tư Thành, muội nói xem ta cứu muội một mạng, có phải muội cũng nên lấy thân báo đáp ta không?”

Ta xoa xoa đầu suy nghĩ, nghĩ một hồi liền vui vẻ đáp: “Được, vậy huynh đợi muội làm lễ cài trâm, muội sẽ trở thành tân nương xinh đẹp của huynh.”

Thương Mặc chàng không biết rằng, ta năm đó đơn thuần cùng chàng một lời ước nguyện, trước đây cũng vậy mà sau này cũng vậy, ta đều mong ước được mặc hỷ phục rực rỡ, trở thành tân nương xinh đẹp diễm lệ của chàng.
 
Tham gia
23/4/20
Bài viết
27
Điểm cảm xúc
96
Điểm
33
Tam

“Ảnh Cơ, nếu muội không quay về ta sẽ cho người đến báo Tây Vương Mẫu, Vương Mẫu tự khắc có cách trừng phạt muội.” Thương Mặc kiên nhẫn nói.

“Thương Mặc, huynh!” Ảnh Cơ ngang ngược nắm lấy ống tay áo của Thương Mặc, “Hỷ sự của chúng ta, huynh ngang nhiên bỏ đi để muội trở thành trò cười cho Tứ Hải Bát Hoang! Để xem huynh ăn nói thế nào với Thiên Đế và Vương Mẫu!”

“Muội không cần lo cho ta.” Thương Mặc nhẹ nhàng gạt tay Ảnh Cơ khỏi y phục của mình, ánh mắt nghiêm khắc nhìn nàng ta, “Muội quay trở về ngay đi.”

Ảnh Cơ náo loạn chán chê ở điện của ta mới ấm ức rời đi, trên đường còn tiện chân đá vỡ chậu hoa mẫu đơn ngũ sắc đặt dưới bàn đá ngoài sân.

“Thành Nhi…” Thương Mặc đột nhiên gọi ta một tiếng “Thành Nhi”, giọng nói trầm trầm chan chứa nhu ý năm nào, ta lại nhớ tới khoảnh khắc ta nhìn vào đáy mắt hắn chỉ toàn là bóng hình mơ hồ của ta ở đó, “Nàng đừng giận, tính tình Ảnh Cơ vốn ngang ngược như vậy, muội ấy thực ra không có ác ý gì đâu.”

Ta một mực im lặng quay lưng về phía Thương Mặc, tầm mắt chăm chú dừng lại ở đóa bạch liên nở giữa hồ. Thương Mặc sải bước đến bên cạnh ta, gương mặt ta nhung nhớ bao năm tháng gần kề trong gang tấc mà sao ta lại cảm thấy cách xa vời vợi đến vậy?

Thương Mặc xoay người đối diện với ánh mắt tĩnh lặng của ta, kiên định nói: “Thành Nhi, ta hối hận rồi!”

“Tướng quân…” Liên Hạ thấy ta từ đầu tới cuối đều không lên tiếng, vội vàng chạy lại ngăn Thương Mặc cất lời, “Thượng tiên gần đây không được khỏe, không tiện nói chuyện tâm tình. Xin tướng quân hôm khác hãy quay lại.”

Ta giơ tay lên ngắt lời Liên Hạ, một tay giữ chặt tấm áo khoác trên người, khẽ ho nhẹ mấy tiếng, “Liên Hạ, ngươi vào pha trà hoa sen mời Thương tướng quân.”

Liên Hạ ngượng ngùng quay lưng lưng dợm bước đi thì Thương Mặc chăm chú nhìn ta, ánh mắt sáng ngời: “Thành Nhi, ta muốn uống rượu hoa quế mà nàng ủ.”

“…”

Ta đưa mắt nhìn Liên Hạ khẽ gật đầu một cái, Liên Hạ vội vàng sải bước đi vào trong điện. Đợi bóng nàng ta khuất sau cây hoa quế, ta mới chậm chạp ngồi xuống bên hồ sen, hai tay khẽ mân mê dải áo lụa.

“Tướng quân, chuyện của chúng ta đã chấm dứt rồi. Hôm nay là hỷ sự của ngài, ngài lại bỏ mặc tân nương đến đây ôn chuyện cũ, Thương tướng quân, ngài vẫn vô tình như ngày nào, nói đi liền đi không quay đầu lại.”

“Thành Nhi, nàng đừng cố chấp như vậy…” Thương Mặc cất lời, giọng nói trầm trầm chỉ toàn là bi thương, đau đớn đến thấu tâm can.

Ta ôm ngực ho một hồi lâu, ho đến mức lục phủ ngũ tạng như muốn đảo lộn, “Ngài nói ta cố chấp? Lúc ngài rời đi, ta đau đớn thế nào ngài có hiểu hay không?”

“Thành Nhi, muội cố chấp nên mới không chịu chấp nhận rằng,” Thương Mặc đỡ lấy thân thể gầy gò của ta, vô thức siết chặt bàn tay ta, “… ngày ta rời đi ta cũng đau đến chết đi sống lại. Thành Nhi, ta chỉ yêu một mình nàng, trước đây cũng vậy mà sau này cũng vậy, ta luôn mong muốn nàng trở thành tân nương duy nhất của ta. Xin nàng đừng cố chấp như vậy nữa, đừng giày vò bản thân mình nữa… có được không?”

Ta vô lực dựa vào lồng ngực ấm áp của Thương Mặc, thật giống năm xưa chàng một thân áo tím bế ta giữa màn tuyết trắng xóa cả đất trời, bao nhiêu năm qua nhịp đập của trái tim chàng vẫn bình ổn như vậy, kiên định như vậy. Ta cứ ngỡ một mình ta chấp niệm, hóa ra chàng cũng đau đớn, cũng ưu tư.

Ta khẽ nhắm mắt, giọt nước trong suốt lăn dài trên gò má.
 
Tham gia
23/4/20
Bài viết
27
Điểm cảm xúc
96
Điểm
33
Tứ

Ta ngồi dưới bóng cây hoa quế, miệng khẽ hát một bài đồng dao mà phu tử bày cho ta, vừa hát vừa vụng về thêu túi thơm cho Thương Mặc. Năm đó ta đã qua lễ cài trâm, chỉ còn đợi ngày mặc hỷ phục rực rỡ gả cho Thương Mặc ca, túi thơm ta thêu là để tặng cho huynh ấy.

“Thành Nhi, muội đang làm gì đó?” Thương Mặc chầm chậm bước tới vừa ngó nghiêng nhìn vật nằm trên tay ta.

Ta vội vàng giấu túi thơm đang thêu dở ra sau lưng, không cẩn thận bị mũi kim chọc vào đầu ngón tay đến chảy máu. Ta vừa mới hốt hoảng la lên một tiếng thì Thương Mặc đã túm lấy bàn tay ta, cư nhiên đưa vào miệng mút nhẹ một cái. Cảm giác tê ngứa từ đầu ngón tay thoáng chốc lan ra khắp toàn thân, ta ngượng ngùng định rút tay lại thì Thương Mặc ngang ngược giữ chặt lấy, đáy mắt còn lấp lánh ý cười.

“Muội giấu diếm thứ gì sau lưng đó? Đưa ta xem!” Thương Mặc rướn người về phía trước định cướp lấy túi thơm trên tay ta. Ta vội chống tay lên ngực huynh ấy đẩy ra, nhăn nhó mắng: “Huynh… huynh thật là! Đây là đồ vật của nữ nhân, huynh không được phép động tới!”

Đột nhiên Thương Mặc đứng thẳng người dậy, chăm chú nhìn ta hồi lâu, sau đó nghiêm túc nói: “Thành Nhi, ngày mai ta sẽ rời khỏi tộc Thỏ.”

Ta giận dỗi nói: “Huynh định đi đâu? Tốt nhất là tránh xa muội ra, càng xa càng tốt.”

Thương Mặc ưu tư ngắt mấy bông hoa quế, trầm giọng nói: “Thành Nhi, đây không phải chuyện đùa. Ngày mai ta sẽ đi khỏi đây, chẳng biết tới bao giờ mới gặp lại muội. Thành Nhi, xin lỗi! Muội hãy tìm một lang quân tốt hơn ta… hãy quên ta đi!”

Ta đánh rơi túi thơm đang giữ sau lưng, hai mắt mở to nhìn nam nhân anh tuấn trước mặt. Huynh ấy là người một mực đòi ta lấy thân báo đáp, một mực làm ta quyến luyến không nỡ rời đi, đến khi ta yêu huynh ấy sâu đậm, huynh ấy liền đòi hủy hôn ước, đòi rời xa ta, đòi ta… phải quên huynh ấy? Thương Mặc, huynh nói xem muội phải quên huynh bằng cách nào đây?

“Thương Mặc, huynh đi đâu? Tại sao lại phải nhất quyết rời đi?” Ta đứng lặng lẽ dưới bóng hoa quế thơm ngát, không khóc cũng không nháo, chỉ khẽ hỏi huynh ấy.

“Thành Nhi, chuyện này ta không thể nói cho muội biết được. Thành Nhi, hãy quên ta đi!”

Ta đau đớn nhìn những cánh hoa quế rơi rụng lả tả, kiên định nói: “Thương Mặc, huynh muốn đi tới chân trời góc bể, đi tới ngàn năm muội cũng mặc xác huynh! Muội vẫn sẽ đợi huynh, bao nhiêu lâu cũng sẽ đợi huynh quay trở về. Thương Mặc, muội sẽ ủ rượu hoa quế, may hỷ phục rực rỡ, đợi huynh quay trở về cùng muội làm một hôn lễ thật lớn!”



Phụ thân của ta là Tư Trân tộc trưởng tộc Thỏ, đã đắc đạo thành thần tiên trải qua ba bốn kiếp nạn cuối cũng leo tới chức vị Thượng Thần. Thương Mặc hóa ra không phải tình cờ đi ngang qua thôn này, không phải tình cờ cứu ta thoát chết trong gang tấc. Bấy nhiêu lâu hóa ra ta chẳng hiểu chút gì về huynh ấy.

Thương Mặc là truyền nhân của tộc Phượng Hoàng, là người sẽ kế vị tộc trưởng, từ khi ra đời đã được dạy dỗ nghiêm khắc. Vậy mà thúc phụ của Thương Mặc lập mưu làm phản, giết chết phụ thân mẫu thân của huynh ấy, Thương Mặc có thể sống sót tìm tới tận tộc Thỏ nương náu là nhờ sự che chắn của mẫu thân. Đêm hôm đó, đêm Thương Mặc cứu ta khỏi lớp tuyết dày cũng là đêm huynh ấy mất đi song thân, mọi thứ chỉ trong một khắc đều hóa đau thương.

“Người này dã tâm quá lớn…” Phụ thân vừa uống rượu vừa nói với Bạch Vũ bá bá, “Thương Mặc mấy lần nhờ cậy đệ huy động tộc Thỏ và tộc cửu vĩ hồ giúp hắn trả nợ máu, báo thù cho cha mẹ, giành lại ngôi vị tộc trưởng từ tay thúc thúc.”

Ta nép sau cửa phòng, nín thở lắng nghe phụ thân nói chuyện, “Hắn ta còn tìm cách dụ dỗ hài tử của đệ, cái con bé Tư Thành ngốc nghếch đơn thuần ấy, dám dùng tính mạng của con bé để đe dọa.”

Phụ thân thở dài một hơi lại cạn một chén rượu, im lặng một lúc mới chậm chạp nói tiếp: “Đệ chẳng còn cách nào khác đành phải theo ý hắn, sáng nay Thương Mặc đã rời đi rồi, rốt cuộc cũng chịu buông tha cho Tư Thành.”

Hai người bọn họ còn nói nhiều nói nhiều nữa nhưng ta không còn nghe thấy gì. Thương Mặc rời đi ta không khóc, vậy mà bây giờ sờ tay lên mặt mới phát hiện đã đẫm lệ từ bao giờ.

Thương Mặc, huynh đúng là tuyệt tình, lạnh lẽo như băng tuyết, năm đó tại sao không bỏ mặc ta chết cóng đi? Cứu ta một mạng rồi lại dùng sự lạnh lẽo của lòng người giết chết ta. Thương Mặc, huynh nói xem ta phải làm thế nào đây?
 
Tham gia
23/4/20
Bài viết
27
Điểm cảm xúc
96
Điểm
33
Ngũ

Ta mở mắt tỉnh lại sau cơn mê man kéo dài, tin đầu tiên nghe được lại là Thiên Đế ban hôn cho Thương Mặc tướng quân và Ảnh Cơ công chúa, cháu gái của Tây Vương Mẫu. Khắp thiên giới vạn vạn vật vật đều mừng vui chúc tụng.

“Thượng tiên, người đừng đau lòng nữa…” Liên Hạ nhẹ nhàng bước tới bên cạnh ta dưới mái hiên, khoác lên người ta tấm áo lông ấm áp, “Thượng tiên, đứng ngoài này lâu không tốt cho người, ngộ nhỡ lại bị thương hàn xâm nhập…”

“Được rồi, Liên Hạ.” Ta đỡ lấy tấm áo lông thú, ngữ điệu nhàn nhạt cất lời, “Ngươi vào bên trong trước đi, ta muốn ở một mình.”

Bước chân thanh thanh của Liên Hạ xa dần xa dần, ta từ đầu tới cuối chỉ đứng yên tại chỗ cũ, ánh mắt một khắc vẫn không rời khỏi bóng cây quế chìm trong tuyết lạnh.



Ta nghe ngóng được ít tin tức từ phụ thân mới hay biết, Thương Mặc được sự giúp sức của tộc thỏ và cửu vĩ hồ đã lật đổ được thúc thúc phản nghịch, nghiễm nhiên leo lên chức vị tộc trưởng của tộc Phượng hoàng, lại nghe nói hắn trải qua ba đại nạn trở thành võ tướng trên thiên giới, mấy năm trở lại đây đều ra sức dẹp loạn giúp Thiên đế.

Vậy là Thương Mặc đã đạt được mục đích của mình. Ta ngồi yên lặng dưới bóng cây quế, hương thơm ngào ngạt vương vấn đầu mũi, bàn tay vô thức lần tìm trong người một túi thơm có thêu dở đôi uyên ương phượng hoàng đang múa lượn. Mấy ngày trước, phụ thân tìm ta nói muốn đem ta gả đi, ta sớm muộn cũng đã qua lễ cài trâm lâu rồi.

Liên Hạ nói ta cố chấp, mẫu thân phụ thân cũng mắng ta là đồ cố chấp, đại ca nhị ca tam ca gõ đầu chế giễu ta bướng bỉnh không chịu nghe lời. Bọn họ đã biết, ta cũng sớm biết, trong lòng ta chỉ có hình bóng của người đó. Sau khi người đó lạnh lùng rời khỏi, tâm tư ta đã nguội lạnh rồi. Ta còn không nhận ra ư, mấy năm nay đều ngốc nghếch chạy đi khắp nơi dò hỏi tin tức về hắn, nghe hắn gặp đại nạn có thể không qua khỏi liền đau lòng, nghe hắn thắng trận trở về tâm trạng lập tức vui vẻ, thoải mái.

Ta chỉ có thể khắc ghi hai chữ “chấp niệm” này trong lòng mà sống tiếp thôi.



“Tiểu thư biết tin gì chưa, về Thương Mặc tướng quân ấy…” Liên Hạ dè dặt ngồi xuống bên cạnh ta, ta lập tức buông chiếc khăn đang khâu dở, thoáng sửng sốt hỏi, “Tin gì?”

“Phía Bắc của Long Hải có một ngọn núi băng tuyết dày đặc, trên núi có con yêu quái thuộc tính băng sinh sống, dạo gần đây nó thường xuyên xuống núi hoành hành, làm cho khắp nơi đều là giá lạnh, mùa xuân không thể đến. Tướng quân… tướng quân phục mệnh Thiên Đế đi diệt trừ yêu quái, không may mắc kẹt lại núi băng, chín phần mười là không thể quay về.”

Ta đứng bật dậy cứ hướng về phía trước mà cắm đầu chạy. Ý niệm duy nhất lúc đó của ta là phải đi cứu chàng, phải cứu được chàng. Sau này nghĩ lại ta thật là hồ đồ ngốc nghếch, chỉ là một con thỏ có lá gan lớn một chút thì làm sao cứu được Thương Mặc đây?

“Tiểu thư! Tiểu thư đi đâu đó?” Liên Hạ hét lên ở phía sau lưng ta, ta quay đầu thở dốc, hét lớn đáp lại nàng ta, “Nói với phụ thân mẫu thân rằng ta sang nhà A Quỳ chơi vài ngày.”



“Thương Mặc! Chàng ở đâu?”

Ta đứng trước cửa động run rẩy hét lên. Xung quanh đều là băng tuyết, khi vội vàng rời đi cũng không kịp khoác thêm áo dày nên ta cảm nhận được sự lạnh giá lan đến từng đầu ngón tay. Trên núi có một cửa động tối tăm ắt hẳn là nơi ở của yêu quái, có điều lối vào duy nhất bị băng bít kín, chỉ chừa lại một lỗ hổng bằng bàn tay. Ta lập tức hóa thành thỏ trắng, lao qua khe hở tiến về phía trước.

“Thương Mặc…”

Ta run rẩy kêu lên, lần này không những vì lạnh mà còn vì ta đã tìm thấy chàng. Thương Mặc nằm bên cạnh xác con quái thú, tay còn chưa buông thanh kiếm nhuộm máu tanh. Chàng nhắm chặt hai mắt, toàn thân lạnh toát chỉ còn sót lại một hơi thở yếu ớt mong manh.

“Thương Mặc ca, huynh tỉnh lại đi.”

Ta ôm lấy thân thể lạnh giá của Thương Mặc không kìm được nức nở khóc. Có lẽ sau khi giết được yêu quái, chàng bị nhiễm hàn khí độc của núi băng kiệt sức mà ngất đi, nếu không sớm đưa chàng ra khỏi đây thì… ta không dám nghĩ nữa.

Chút hồi ức còn sót lại đó là ta ra sức kéo Thương Mặc khỏi hang băng, dùng kiếm trong tay chàng phá tan cửa động, cứ vậy ròng rã ngày đêm đưa chàng trở về tộc thỏ.

“Tiểu thư…”

Ta tỉnh lại sau một cơn mộng dài, toàn thân vẫn run rẩy lạnh giá, mở mắt chỉ nhìn thấy gương mặt lo lắng của Liên Hạ.

“Thương Mặc đâu?”

Liên Hạ đột nhiên rơi nước mắt, càng rơi càng nức nở, “Tiểu thư, người nhiễm hàn khí của núi băng tưởng chừng có thể mất mạng bất cứ lúc nào, vậy mà Thương Mặc tướng quân sau khi hồi phục liền rời đi một câu cũng không hỏi han người. Còn nữa, sau chuyện này tiểu thư đã trở thành thượng tiên, nhưng như thế thì có ích gì chứ? Tướng quân sắp thành thân với Ảnh Cơ công chúa rồi.”

Liên Hạ trong lúc xúc động ăn nói lộn xộn, ta lại mới tỉnh dậy đầu óc vẫn còn mơ hồ. Nhưng mà ta nghe thấy rõ ràng – hóa ra bấy lâu nay chỉ có một mình ta chấp niệm, còn Thương Mặc vốn đã chẳng bận lòng từ lâu.
 
Tham gia
23/4/20
Bài viết
27
Điểm cảm xúc
96
Điểm
33
Lục (Hoàn)

Tin Thiên Đế ban hôn cho Thương Mặc tướng quân và Ảnh Cơ công chúa lan ra khắp tứ hải bát hoang, nơi nơi vui mừng chúc tụng chờ ngày công chúa lên kiệu hoa rước về phủ tướng quân. Nhưng tin Thương Mặc từ hôn với Ảnh Cơ công chúa còn lan xa hơn gấp vạn lần, bất kể là các tiểu tiên nga nhiều chuyện cho tới các vị thượng thần vốn giữ kẽ cũng lôi chuyện này ra bàn tán, thiên giới được một phen náo nhiệt.

Ấy kể ra thì Ảnh Cơ công chúa là người bẽ mặt nhất. Ta nghe nói sau hôn lễ thất bại hôm đó, nàng ta một bước cũng không rời khỏi điện.

Liên Hạ đem tấm áo lông đặt vào lòng ta rồi lặng lẽ rời khỏi. Ta đứng dậy tay cầm áo, tiến lại gần người đang ngủ gục trên bàn, ai ngờ người đó mở mắt thuận tay kéo ta đổ vào lòng. Ta giãy giụa một hồi nhưng càng giãy giụa vòng tay của người đó lại càng xiết chặt.

“Thành Nhi, ngồi yên nào.” Thương Mặc tựa đầu vào vai ta, cất giọng khàn khàn nói.

“Thương Mặc… Chuyện với công chúa… chàng không sợ Thiên Đế quở trách hay sao?”

Thương Mặc ngồi thẳng dậy, đưa tay mân mê tóc ta, hơi thở phảng phất mùi rượu quế thơm nồng, “Nàng đừng lo, dẫu sao Thiên Đế cũng vốn biết ta không hề có ý định lấy Ảnh Cơ.”

Ta lặng lẽ nhìn ánh trăng sáng in nơi đáy mắt Thương Mặc, bất giác nhớ lại những lời chàng nói ở hồ sen ngày ấy.

“Thành Nhi, ngày ta rời đi là ta đã lựa chọn, bên cạnh nàng ta còn có đại nghiệp phải hoàn thành, nợ máu còn phải trả, ta không thể nào ích kỉ nghĩ cho bản thân mình. Xin lỗi vì năm đó ta đã không chọn ở bên nàng, cùng nàng đơn thuần trải qua một đời bình an.”

“Ta năm đó đem nàng ra uy hiếp tộc trưởng Tư cũng là vạn bất dĩ, ta đã nghĩ nếu không thể quay trở về báo thù cho cha, ta sẽ đem nàng cùng đi, đem nàng trở thành tân nương duy nhất của ta.”

“Thành Nhi, ta nợ nàng một mạng. Ta ngày đó rời đi cũng vì Thiên Đế sai thiên binh đem về, nàng còn nằm đó hơi thở mong manh như tơ sắp đứt, ta lại còn có thể không đau lòng được ư?”

“Thành Nhi, nàng hiểu rõ ta vốn không muốn kết duyên cùng Ảnh Cơ, là muội ấy một mực đòi Vương Mẫu tác thành còn nhiều lần tìm cách nhảy xuống Tru Tiên Đài. Ta không đồng ý liền bị giam chân trong điện ròng rã một năm trời, không cách nào biết được nàng sống chết ra sao.”

“Thành Nhi, ta đã tìm lại nàng rồi, ta hối hận rồi. Chúng ta bỏ lại sau lưng tất cả, làm lại từ đầu, có được không?”


Chàng nói thật là nhiều, rượu quế trong bình vơi cạn dần. Khi chàng nói tới những lời cuối cùng đó, tay ta bất giác run run. Ta có muốn cùng chàng làm lại từ đầu hay không?

Câu trả lời của ta luôn là có, vốn dĩ là có. Bao nhiêu năm qua ta ngàn vạn lần nghĩ tới viễn cảnh chàng đứng trước mặt hỏi ta có tha thứ cho chàng có thể cùng chàng ở bên nhau trọn đời trọn kiếp hay không, ta cũng ngàn vạn lần đáp lại chàng: “Ta nguyện ý.”

“Ta nguyện ý.”

Ta nhắm mắt thì thầm nói, nước mắt lặng lẽ rơi. Là ta dại khờ chấp niệm cứ mãi đuổi theo bóng hình trong lòng để rồi tự làm bản thân đau khổ bao lần, cũng là ta kiên nhẫn chấp niệm đợi được thời khắc chàng quay đầu trở về bên ta.

Và vì ta chấp niệm nên ta lựa chọn tin chàng, cùng chàng lần nữa làm lại từ đầu, để ta được nguyện ước là tân nương xinh đẹp duy nhất trong cuộc đời chàng.



Ngày hôm đó tuyết rơi phủ trắng xóa vườn hoa quế trước điện. Ta một thân hỷ phục đỏ tươi rực rỡ đứng dưới gốc quế, Thương Mặc từ từ tiến lại gần nhẹ nhàng đưa tay vén tấm khăn che mặt của ta, những bông tuyết nhỏ li ti đậu lại trên y phục màu tím của chàng. Chúng ta cùng nhau uống rượu giao bôi là rượu hoa quế ngàn năm do chính tay ta ủ, cùng nhau ngồi dưới bóng quế ngắm tuyết rơi từng đợt từng đợt trắng xóa.

Ta tựa đầu vào vai chàng, mỉm cười bình thản nhớ lại chuyện cũ. Năm nào đó, ngày ta còn là đứa trẻ ngỗ nghịch, chàng một lòng ưu tư phiền muộn đi ngang qua thôn nhỏ cứu ta khỏi tuyết lạnh. Từ lần gặp gỡ đầu tiên đó, ta đã đem cả bóng hình chàng đặt vào đáy lòng.

Một lần gặp gỡ, chấp niệm một đời.

Hoàn.
 
Top