Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một - Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một - Quẫn Quẫn Hữu Yêu

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Tiếp theo đó, cảnh tượng trong đầu cứ chốc chốc lại cắt xéo, tới cảnh một buổi chiều ánh nắng chói chang, tiếng xe chói tai, bụng cô truyền tới một cơn đau xót...

Con... con của cô...

Máu... trong mắt... trong tâm trí... tất cả đều là bầu trời đầy máu...

Con! Con của cô!

Chết rồi! Con cô đã chết rồi! Lúc được sinh ra nó đã bị chết luôn rồi! Kể cả không chết thì sao! Chẳng lẽ cô còn muốn nghĩ tới việc nuôi đứa con hoang đó sao?

Không tin... cô không tin... rõ ràng giây phút trước cô còn cảm nhận được sự di chuyển nghịch ngợm qua bàn tay khi chạm lên bụng mình...

Không phải con hoang! Nó không phải con hoang! Nó là con cô, không phải là con hoang!

Từ khi biết được sự tồn tại của nó, cô vẫn luôn yêu thương mong ngóng nó ra đời, nó là con cô! Nó là bảo bối của cô!

Trả lại bảo bối cho tôi! Trả lại cho tôi...

Giọng nói thảm thiết của người con gái ấy không ngừng vang vọng trong đầu cô, cô biết, đó chính là giọng của mình...

Cuối cùng... rốt cuộc cô cũng thấy được đứa bé... Cuối cùng cô cũng thấy được bảo bối của cô...

Trong nhà xác lạnh lẽo... Một đứa trẻ nhỏ bé, toàn thân xanh tím... sớm đã không còn hơi thở nữa...

Con của cô, bảo bối của cô chết rồi... đã chết thật rồi...

"Két két"

Trong bầu không khí tĩnh mịch bỗng có một tiếng vang nhỏ, là tiếng cánh cửa bị khóa chặt được đẩy ra.

"Cạch"

"Cạch"

"Cạch"

...

Cùng với đó là tiếng giày da giẫm xuống sàn nhà, một dáng người cao gầy đẩy cửa tiến vào.

Người đàn ông cầm một ngọn nến trên tay, dưới ánh đèn mông lung mờ ảo, làm nổi lên một gương mặt tuyệt sắc, con ngươi màu xám tro cùng với màu tóc ánh bạc, trông thật quỷ mị...

Hắn bước từng bước về phía chiếc giường trong phòng, tới gần dáng người đen thùi lùi đang cuộn tròn chui rúc ở góc giường.

Cuối cùng, hắn đứng lại trước giường, ngọn nến trên tay chiếu sáng bóng đen nho nhỏ cuộn tròn trên đó.

Trên giường là một cô gái, cô đang ôm chặt gối trong lòng, cả người ướt đẫm mồ hồi, tóc dính bết trên trán, toàn thân không ngừng run rẩy, mồ hôi chảy xuống ướt đẫm...

"Đừng... đừng... con tôi... đừng..."

Rõ ràng thần trí cô đã trở nên mơ hồ, tới khi cảm giác ánh sáng và tiếng bước chân của người đàn ông kia đang ngày càng tiến lại gần, cô mới hơi thả lỏng người, ngẩng lên, nhìn trân trân vào người mới tới bằng con mắt đen láy của mình…

"Chậc, vẫn vô dụng như thế!" Trong bầu không khí u ám vang lên âm thanh trào phúng đầy lạnh lùng của người đàn ông kia.

Ninh Tịch ngẩn ra nhìn người vừa tới, cô vẫn giữ nguyên tư thế đó, không động đậy, cũng không nói gì, như thể vẫn chưa thoát khỏi giấc mơ vừa rồi.

Lúc này, Ninh Tịch mặc một bộ đồ ngủ thỏ trắng, tay ôm một chiếc gối trắng cuộn tròn trên đầu giường, cả người run lên cầm cập, vành mắt đỏ ngầu, khóe mắt vẫn còn vệt nước mắt...

Dáng vẻ đúng là dễ kích thích con người ta sa đọa...

Ánh mắt người đàn ông ngày càng sâu, ngày một tối lại, hắn từ từ giơ tay ra, bàn tay trắng nõn như thể có thể nhìn thấy hết cả mạch máu từng chút từng chút hướng về môi cô...

Một giây sau, gan bàn tay hắn bỗng truyền tới một cơn đau xót.

Hắn còn chưa kịp tới gần, cô đã cắn mạnh hắn một cái, máu chảy dọc xuống từ khóe miệng cô và mu bàn tay hắn...

Người đàn ông thay đổi sắc mặt, tóm lấy cằm cô bắt cô nhả tay hắn ra rồi đè chặt cô xuống giường, vẻ mặt u ám đáng sợ: "Ha, thủ thân như ngọc là vì ai thế?"
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
"Vân Thâm! Rốt cuộc anh muốn làm cái gì!" Ninh Tịch tỉnh táo lại, vừa nhìn thấy người kia liền lập tức hỏi.

Người đàn ông liếc nhìn máu dính trên bàn tay rồi lè lưỡi liếm vết thương đang rỉ máu, ánh mắt dần trở nên đỏ thẫm như quỷ dữ nhìn chằm chằm vào Ninh Tịch, hắn thấp giọng nói vào tai cô: "Vốn... không định làm cái gì... cơ mà bây giờ..."

Giọng điệu này khiến Ninh Tịch cảm thấy sợ hãi: "Cái gì cần nói tôi đã nói hết rồi, anh cứu tôi một mạng, tôi dùng vô số lần bán mạng trong bốn năm kia trả lại cho anh! Chúng ta không ai nợ ai cái gì hết! Mỗi người mỗi ngả, nước sông không phạm nước giếng không được sao?"

Người đàn ông kia khẽ cười, ngón tay bấm lấy cằm của cô gằn từng chữ: "Ha, không nợ? Darlling, đừng nói em chưa chết, dẫu cho em chết rồi hóa thành tro thì em vẫn là của tôi! Nếu tôi xuống địa ngục thì em cũng phải xuống địa ngục với tôi!"

Tên... tên biến thái này!!!

Vẻ mặt Vân Thâm ngày càng điên cuồng, gần như rơi vào trạng thái mất không chế, nhưng mà lúc này Ninh Tịch không chỉ bị trói mà cả người cô đều mềm nhũn không chút sực lực nào. Cô không nhúc nhích được nên chỉ có thể nhắm mắt lại hét lớn.

"Dưa xanh hái không ngọt! Anh làm như thế nghĩ là hay lắm sao!"

"Ai nói tôi thích ăn dưa ngọt?"

Ninh Tịch nghẹn: "Anh... coi như anh chiếm được tôi nhưng không chiếm được trái tim tôi đâu!!!"

Vân Thâm nhướng mày, đưa ngón tay cuộn lấy một lọn tóc của cô nghịch: "Tôi chỉ cần thân thể của em, ai cần trái tim của em?"

"...." Giời ạ! Tại sao tên này lại không theo kịch bản thế hả...

Lúc nãy cô vẫn luôn cầu nguyện có ai đó tới nhanh nhanh! Chỉ cần là người sống là được!

Nhưng mà hiện giờ nhìn người trước mắt này, Ninh Tịch nghĩ thà để cô gặp quỷ còn hơn…

Nhất định là cách cầu nguyện của cô sai rồi...

"Khoan đã! Chẳng lẽ anh không muốn biết lí do tôi chọn Lục Đình Kiêu sao?" Ninh Tịch lại gào lên một lần nữa.

Nghe thế người đàn ông quả nhiên hơi dừng lại, hắn ta nheo nheo đôi mắt đang tỏa ra tia sáng lạnh lẽo như cười như không hỏi cô: "Nói nghe chút coi..."

Ninh Tịch nuốt nước miếng, tạm thời thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Đại khái là vì nhắc tới Lục Đình Kiêu cho nên vẻ mặt của Ninh Tịch cũng dịu dàng đi mấy phần, vẻ mặt Vân Thâm chưa từng thấy bao giờ này khiến sự hung ác trong lòng hắn bị kích thích...

Ninh Tịch nhắm mắt lại sau đó mới chậm rãi nói: "Vân Thâm, rất nhiều chuyện của tôi anh đã biết, bất kể là lúc ở nông thôn với ba mẹ nuôi hay là lúc tôi 18 tuổi được đón về Ninh gia, kể cả quãng thời gian bốn năm ở nước ngoài nữa! Nhưng anh có biết trước khi gặp được Lục Đình Kiêu thì chưa có một ngày nào tôi được là chính mình!"

"Bởi vì sợ bị vứt bỏ nên tôi mới liều mạng lấy lòng ba mẹ nuôi, lấy lòng bà nội. Bởi vì sợ bị lãng quên mà liều mạng lấy lòng cha mẹ ruột và đám người quyền quý kia. Bởi vì thích mà từ bỏ tất cả để làm vừa lòng Tô Diễn. Vì muốn sống mà phải vùi dập chính bản thân mình..."

Nói tới đây, Ninh Tịch nhớ lại quãng thời gian bốn năm sống ở nước ngoài như như một kẻ lang thang không mục đích khiến khóe miệng cô khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh. Nhưng, ngay sau đó sự lạnh lùng kia lại được chậm rãi hòa tan: "Sau khi về nước, lúc mới đầu tôi vẫn chìm trong tăm tối của sự thù hận, của bốn năm kia..."

"Cho đến khi... tôi gặp anh ấy, cho tới bây giờ chưa có một ai đối xử tốt với tôi như vậy. Anh ấy yêu tôi, chiều chuộng tôi, vĩnh viễn kiềm chế dù cho có tổn thương chính mình cũng không muốn làm tổn thương tôi. Dù tôi làm bất cứ chuyện gì... chỉ có trước mặt anh ấy, tôi mới được là chính tôi!"
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
"Ha, chỉ có thế mà đã khiến em mê muội rồi sao?" Giọng điệu của Vân Thâm tràn đầy vẻ giễu cợt và khinh thường. Vẻ mặt hắn nhìn Ninh Tịch giống như đang nhìn một con đàn bà ngu xuẩn bị tình yêu làm cho u mê đầu óc.

Ninh Tịch hít sâu một hơi, sau đó hỏi ngược lại: "Được! Tôi hỏi anh, nếu như anh bước vào một căn phòng và nhìn thấy người anh thích đang trúng thuốc kích dục! Cô ấy còn đang mặc bộ váy ngủ trong suốt nằm trên chiếc giường kingsize phủ kín cánh hoa hồng thì anh sẽ làm gì?"

Câu hỏi này Ninh Tịch cũng từng hỏi Giang Mục Dã.

Vân Thâm: "Làm."

Làm... được lắm... đáp án của Satan cũng đủ súc tích....

"..." Khóe miệng Ninh Tịch giật giật, hoàn toàn cạn lời liếc hắn ta: "Nhưng Lục Đình Kiêu không như thế! Đây chính là điểm khác nhau giữa hai người đấy! Đây chính là nguyên nhân tôi chọn anh ấy! Lúc tôi chật vật bất lực nhất cũng không thừa dịp mà chấm mút! Vân Thâm, anh căn bản không hiểu yêu là cái gì!"

Vân Thâm chặt lưỡi một tiếng: "Em chắc chắn đây là yêu mà không phải bất lực à?"

Ninh Tịch giận đến đau cả gan: "Cút! Anh mới bất lực ấy!"

Người đàn ông cười nhẹ một tiếng: "Tôi có bất lực hay không em thử chút là rõ rồi sao?

"Ông đây không có tâm tình chơi với anh! Tôi đã nói rồi, EQ thấp chút cũng không sao, về sau có thể học dần cho giỏi! Bây giờ tôi dạy anh này anh hãy nhìn Lục Đình Kiêu mà học tập, lịch sự cởi trói rồi thả tôi đi!" Ninh Tịch chỉ dạy.

Người đàn ông nheo mắt, khẽ "xì" một tiếng: "Tôi chưa bao giờ làm giống ai khác."

"!!!" Ninh Tịch hận đến nghiến răng ken két.

Mẹ, tế bào não của cô đã hy sinh toàn quân rồi mà sao tên khốn này vẫn không thông não là sao hả!

"Còn có điều gì muốn nói nữa không?" Vân Thâm chống đầu, thưởng thức bộ dạng "nghẹn" đến tắc thở của cô mà thấy hứng thú không thôi.

Ninh Tịch: "Nói cái em gái nhà anh!!!"

Nói với tên hâm hấp này cũng chỉ là đàn gảy tai trâu mà thôi!

Vân Thâm hơi nhướng mày: "Chửi tôi?"

Ninh Tịch: "..."

Hừ, có tiến bộ không nhỏ, hiểu được đây là câu chửi!

"Honey, tôi bắt em trở về cạnh tôi, cũng vì tốt cho em thôi... nếu như em tiếp tục ở chung một chỗ với tên kia... sợ rằng em sẽ phải đau lòng đấy!" Vân Thâm sâu xa nói.

"Vì cái vẹo gì mà phải đau lòng?"

"Bởi vì sẽ phải thủ tiết nha!"

"Anh..." Ninh Tịch đã tức đến nỗi lục phủ ngũ tạng đều đau, cô buột miệng thốt lên: "Đừng có mà to mồm, tôi mặc kệ anh với Lục Đình Kiêu có ân oán cái nồi gì, nhưng người đàn ông của tôi không dễ đối phó đâu!"

"Người đàn ông của em..." Vân Thâm tức đến bật cười, vẻ mặt khinh khỉnh nãy giờ lúc này cũng trầm xuống: "Honey, em rõ hậu quả của việc chọc giận tôi..."

Thấy sắc mặt Vân Thâm thay đổi, trong lòng Ninh Tịch thầm kêu một tiếng "hỏng rồi", đáng nhẽ không nên kích thích cái gã này, nhưng vừa rồi cô lại bị hắn làm cho tức quá nên mới không nhịn được...

Đúng lúc này đột nhiên "Ầm" một tiếng, cửa phòng bị đá tung từ bên ngoài.

Người tới là Đường Dạ, ánh mắt anh ta liếc về phía Ninh Tịch rồi lộ ra vẻ mặt quả nhiên là như vậy, nhanh chóng thông báo với Vân Thâm: "Satan! Chúng ta bị người của Lục Đình Kiêu bao vây!"

Cơ hồ là ngay khi Đường Dạ dứt lời, ngoài cửa sổ đột nhiên nổi gió, thổi tung cả bụi đất, cây cối đong đưa kịch liệt, tiếng động cơ vang lên ầm ầm..
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
"Tới khá nhanh đấy... đúng dịp tôi cũng đang rất nhớ hắn ta!"

Người đàn ông có mái tóc bạch kim nhìn về phía chiếc trực thăng tư nhân được vũ trang đầy đủ ngoài cửa sổ, hừ lạnh một tiếng rồi từ trong mắt lộ ra biểu tình gần như hưng phấn. Ngay sau đó, liền đi thẳng ra ngoài, hoàn toàn đã quẳng Ninh Tịch ra sau gáy.

Đường Dạ cũng theo sát rời đi, trước khi xoay người thì anh để lại cho Ninh Tịch một ánh mắt... rất khó để miêu tả.

Chuyện Lục Đình Kiêu có quân đội tư nhân thì Đường Dạ cũng có nghe qua, nhưng chỉ vì một người đàn bà mà dám điều động lực lượng tư nhân ngay dưới chân chính phủ lại là chuyện anh không ngờ được.

"Này! Đừng! Đừng đi chứ! Đại sư huynh đừng đi mà! Mấy người muốn nhốt thì cứ nhốt đi! Cơ mà để cô em nào đó vào với tôi một chút đi! Biết rõ người ta sợ ma mà còn..."

Ninh Tịch còn chưa dứt lời thì cánh cửa đã đóng lại "sầm" một tiếng.

Mấy tên cầm thú này!!!

Nhất là tên khốn Vân Thâm kia, vừa nghe Lục Đình Kiêu tới đã chạy ton tót đi để một mình cô ở cái chỗ quỷ quái này, hai người đi mà sống với nhau cho khỏe!

Cũng không biết có phải là nghe tin Lục Đình Kiêu đã tới nên cho dù lúc này chỉ có một mình trong phòng, nhưng Ninh Tịch cũng không cảm thấy sợ hãi nữa. Cô chạy như bay đến phía cửa sổ rồi dán lên đó nhìn ra bên ngoài...

Đáng tiếc là do ánh sáng quá tối nên Ninh Tịch chỉ có thể nhìn thấy trên trời có không ít trực thăng, còn tình hình cụ thể như thế nào thì hoàn toàn không nhìn rõ chứ đừng nhắc tới chuyện trông thấy Lục Đình Kiêu ở chỗ nào!

Không được, phải nghĩ cách chuồn ra bên ngoài! Nhỡ đâu tên Phong Tấn kia lại ra cái chủ ý xấu xa gì thì sao!

Ninh Tịch nghĩ nghĩ rồi vội vàng tìm kiếm quanh phòng, nhưng tìm cả nửa ngày cũng không có thứ gì tiện tay cả. Những món đồ quá lớn thì không thích hợp với tình trạng đang bị trói hiện tại, vì vậy chỉ có thể dùng sức mà đập vào cửa sổ cầu mong nó vỡ ra....

Kết quả là không biết cái cửa sổ này làm từ chất liệu quái quỷ gì mà xương của cô sắp vỡ rồi mà nó vẫn không thèm nhúc nhích.

...

Cùng lúc đó, trong một mảnh sân cỏ hoang mọc um tùm.

Một trong mấy chiếc trực thăng đang bay trên trời từ từ hạ xuống, sau đó thì hạ cánh ngay chính giữa mảnh đất trống.

Một đám người được vũ trang đầy đủ nhanh chóng nhảy từ trực thăng xuống. Đi cuối cùng là một người đàn ông có khuôn mặt lạnh lùng mặc một bộ tây trang phẳng phiu bước xuống.

Lúc này, căn nhà ma ám cũng đã được vũ trang đầy đủ. Lúc phát hiện Lục Đình Kiêu bao vây thì bọn họ chỉ dùng một thời gian rất ngắn đã có thể tập kết được mười mấy nhân vật có số có má. Chỉ có điều so với đám người nghiêm túc chờ lệnh bên phía Lục Đình Kiêu thì bọn họ trông có vẻ lây nhây, không tập trung.

Cánh cửa của căn nhà ma được mở ra, một người đàn ông có mái tóc bạch kim bước ra.

Sau khi thấy người đàn ông tóc bạch kim kia, đám người đang dựa người hay đang lây nhây không thèm đếm xỉa đến sự đời kia nhất thời nghiêm túc thêm mấy phần, thái độ của bọn họ cũng rất kính cẩn. Thậm chí còn chủ động nhường ra một con đường.

Hai người đàn ông, một lạnh lùng, một quỷ dị cứ thế từng bước đi về phía đối phương.

Khoảng cách giữa bọn họ càng gần thì vẻ mặt của thủ hạ hai bên càng khẩn trương, chuẩn bị tác chiến bất cứ lúc nào.

Rốt cuộc hai người bọn họ dừng lại khi cách nhau chừng mười bước chân.

Vân Thâm cong môi cười, trong mắt cháy lên một ngọn lửa dữ dội, ánh mắt đầy sâu xa nhìn người đàn ông đối diện, vẻ mặt càng ngày càng trở nên khát máu: "Lại gặp mặt rồi."
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Lục Đình Kiêu: "Giao người."

Vân Thâm đỡ trán, như thể vừa nghe được cái gì đó buồn cười lắm, hắn cười khẩy một tiếng: "Ha, xông vào địa bàn của tôi, lại bắt tôi phải giao người của tôi, Lục tổng đúng là có khiếu hài hước thật đấy."

Lục Đình Kiêu không đổi sắc mặt nhìn chiếc đồng hồ đeo tay: "Ba phút."

Ý nói là cho mày ba phút để giao người, nếu không thì "phải uống rượu phạt"...

Vân Thâm nghe thế thì đột nhiên lộ ra một nụ cười nhạo quỷ dị, dài giọng nói: "Lục Đình Kiêu, lúc cô ấy thất vọng nhất, chật vật, thống khổ nhất là tôi thu nhận cô ấy, dạy cô ấy tất cả những kĩ năng sinh tồn cùng thủ đoạn để tự vệ. Cô ấy với tôi mới là người trong cùng một thế giới! Tuy thế giới rất rộng lớn, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn sẽ biết nơi nào mới là nơi mình thuộc về!"

Nghe vậy, sắc mặt Lục Đình Kiêu liền trở nên âm trầm, sát khí quanh người trở nên dày đặc khiến anh trông giống như một con Lệ quỷ. So với người đàn ông có khuôn mặt tà mị kia còn dọa người gấp trăm lần, ngay cả thủ hạ của Lục Đình Kiêu ở đây cũng phải trố mắt mà nhìn...

Không biết qua bao lâu thì sát khí trên mặt Lục Đình Kiêu tản đi, vẻ mặt không chút thay đổi nhìn người đàn ông tóc bạch kim phía đối diện: "Hai phút."

Cùng lúc đó thủ hạ của cả hai bên bắt đầu giơ súng lên, những tay súng bắn tỉa cũng đã khóa mục tiêu xong. Tất cả mọi người đều căng cứng dây thần kinh lên, bất cứ lúc nào cũng có thể bắt đầu nổ súng.

Phong Tiêu Tiêu đứng một góc cách đó không xa lấy khăn lau mồ hôi: "Tình hình này là muốn đánh nhau thật à..."

Annie đứng bên cạnh đã gấp đến độ xoay vòng vòng: "Làm sao bây giờ! Chắc không phải sẽ đánh thật đấy chứ? Chị Tiêu Tiêu, em vừa mới nghe ngóng được là do Phong quân sư cho người trói anh Tịch mang về! Sao Phong quân sư lại có thể làm như vậy!"

"Thành thật mà nói thì cách làm của lão già đó quá trực tiếp, đến chị cũng không ngờ ông ta sẽ làm như vậy, không biết rốt cuộc muốn làm cái gì nữa đây?" Phong Tiêu Tiêu lộ ra vẻ nghi ngờ.

Đường Dạ lên tiếng: "Cái Phong Tấn kiêng kị nhất là chuyện thoát khỏi tầm không chế của ông ta và những chuyện có thể gây ảnh hưởng đến phán đoán của Satan! Mà đàn ông mất khống chế vì một phụ nữ thì chỉ có thể là do không có được."

"Cho nên ông ta mới định giải quyết mọi chuyện từ ngọn nguồn sao? Mợ! Chả lẽ Satan thật sự nhân cơ hội này mà nhốt Tiểu sư muội chắc! Phải biết cái nhà ma kiểu này chính là "phong ấn" của Tiểu sư muội, nó sợ nhất là ma. Vào cái chỗ này thì chắc chắn mất sạch sức chiến đấu rồi, huống hồ hiện giờ sức chiến đấu của nó đã không cao..." Khóe miệng Phong Tiêu Tiêu méo xệch.

Annie nghe vậy thì trở nên căng thẳng, ngay sau đó cũng do dự lẩm bẩm: "Em cảm thấy chắc lão Đại sẽ không làm loại chuyện như thế đâu... mặc dù lão Đại nhìn có vẻ là người xấu, miệng cũng rất xấu nhưng anh ấy đối xử với người của mình rất tốt, cũng rất bao che... Giống như lão Đại luôn nói ném em xuống biển cho cá ăn nhưng đến giờ vẫn chưa bao giờ thật sự làm như vậy!"

"... Em thật là.... thật là một đứa bé ngây thơ..." Phong Tiêu Tiêu bất đắc dĩ xoa xoa cái đầu nhỏ của Annie.

Sau đó cô chăm chú nhìn về nơi khói súng tràn ngập cách đó không xa, mắt thấy sắp đánh nhau thật thì lẩm bẩm nói: "Phong Tấn chỉ vì như thế thật sao? Sao tôi cứ có cảm giác ông ta đang cố tình gây chuyện..."
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Trừ cái này ra thì chuyện hôm nay còn có tác dụng là để cho người khác thấy được thế lực ngầm trong truyền thuyết của Lục Đình Kiêu.

Mặc dù chỉ là một góc của tảng băng chìm nhưng có thể mơ hồ hình dung được tảng băng này khổng lồ đến mức nào, thậm chí còn không thua gì tổ chức của bọn họ...

"Không thể tiếp tục để như vậy, em phải đi cứu anh Tịch! Bây giờ chỉ có anh Tịch mới ngăn cản được chuyện này!" Annie vội vàng la lên.

Phong Tiêu Tiêu túm lấy Annie đang định co cẳng chạy: "Đi cái gì mà đi! Em thì làm được cái gì hả, đến cửa còn không mở ra được nữa là! Biết điều thì ở đây đợi, chị đi là được!"

"Nhưng mà nhỡ đâu lão Đại trách tội..." Annie lo lắng nói.

"Mấy người là thuộc hạ của hắn ta nên càng không thể đi, mặc dù chị là người của tổ chức nhưng cũng chỉ coi là đang đi làm thêm thôi! Dẫu sao chị vẫn có Nguyên Tội chống lưng mà! Yên tâm đi!" Phong Tiêu Tiêu vừa nói vừa nhanh chóng xoay người chạy về phía trong căn nhà.

Nguyên Tội là tổ chức sát thủ lớn nhất thế giới, Phong Tiêu Tiêu tuy tận tâm cống hiến cho tổ chức nhưng đồng thời cũng là một trong những thành viên nòng cốt của Nguyên Tội.

Đường Dạ thấy Phong Tiêu Tiêu đi cứu người cũng không ngăn cản, coi như là một mắt nhắm một mắt mở cho qua.

...

Trong phòng ngủ chính âm u trên lầu.

Khi Phong Tiêu Tiêu dùng một sợi dây kẽm mở cửa ra, Ninh Tịch vẫn còn đang hì hục chiến đấu với cửa sổ thủy tinh.

Khi cô nhóc kia đang nắm lấy một cái sừng thú ra sức đâm đâm vào cửa sổ thì đột nhiên có một lực kéo từ sau lưng ập tới, xách hai cái tai thỏ kéo ra khỏi cái cửa sổ.

Sau đó là một đôi giày màu đen bước đến trước mặt..

A

"Ầm" một tiếng cửa sổ thủy tinh vỡ tan...

Ninh Tịch ngơ ngác nhìn cái cửa sổ mình chiến đấu cả nửa ngày không xi nhê hiện tại đang chia năm xẻ bảy trước mặt, nước mắt ngắn nước mắt dài: "Hu hu hu! Tam sư tỷ! Cuối cùng tỷ cũng tới!"

"Đồ vô dụng!" Phong Tiêu Tiêu liếc Ninh Tịch một cái rồi móc một con dao găm ra cắt đứt sợi dây trói trên tay cô: "Lần trước đã nhắc nhở rồi cơ mà! Bây giờ còn yếu hơn là sao?"

Ninh Tịch bĩu môi lầu bầu: "Như thế chả chứng minh cuộc sống của muội quá hạnh phúc vui vẻ ngọt ngào sao ~"

Phong Tiêu Tiêu nghe vậy thì gân xanh trên trán nhảy nhảy: "Ngay cả thức ăn cho chó cũng dám nhét cho bà! Có tin bà đạp chết không!!!"

"Sư tỷ không nỡ đâu!" Ninh Tịch nhanh chóng lao vào ngực Phong Tiêu Tiêu cọ cọ.

Phong Tiêu Tiêu nhìn bộ dạng thiếu nữ ngây thơ khả ái của Ninh Tịch, chỉ biết nhắm mắt lại không nỡ nhìn: "Khó trách sao lúc nãy Mười Sáu lại có bộ dạng hận không thể chết đi như vậy, nhất định là do nhìn thấy bộ dạng này của muội nên vỡ mộng rồi!"

Ninh Tịch chớp mắt một cái: "Mười Sáu? Mười Sáu là ai?"

"Chính là cô gái trói muội tới đây ý!" Phong Tiêu Tiêu trả lời.

"À à à cô ta à... hôm nay cô ấy... có thể... đại khái... là có chút vỡ mộng đi khụ khụ khụ..." Ninh Tịch lau mồ hôi nói.

"Trước đây cô ấy còn yêu thầm muội đó! Nhiệm vụ lần này không chừng là cô ấy cố gắng tranh được đấy! Vốn còn tưởng được đến gần nam thần một chút ai dè kết quả lại... chậc chậc..." Phong Tiêu Tiêu tỏ vẻ "thảm không nỡ nhìn".

Ninh Tịch câm nín lẩm bẩm: "... sao trách muội được? Ai bảo cô ta trói muội tới nhà ma chứ, hại muội thiếu chút nữa bị dọa chết đây này! Đó là báo ứng của cô ta đấy!"
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
"Được rồi, đừng có nói phét nữa, mau cút xuống tìm người đàn ông của em đi! Sắp đánh nhau đến nơi rồi! Đây là Trung Quốc chứ không phải nước ngoài đâu! Nếu đánh thì chả ai trong hai bọn họ có lợi cả!" Phong Tiêu Tiêu nhanh chóng thúc giục.

"Vâng vâng vâng... vậy em đi đây Tam sư tỷ! Lần sau có dịp nhớ làm một ly nhé nhé nhé..." Ninh Tịch vừa nói vừa trèo ra khỏi cửa sổ.

Phong Tiêu Tiêu không yên tâm nhìn cô: "Có được hay không vậy? Hay là chạy thang bộ đi?"

"Kia... sư tỷ đừng có miệt thị chỉ số vũ lực của em chứ? Cũng chỉ là tầng 3 thôi mà!" Ninh Tịch vừa nói vừa ôm ống nước leo xuống.

Phong Tiêu Tiêu: "..."

Ai bảo cô bị người ta cưng chiều đến nỗi biến thành tiểu bạch thỏ! Bà đây có thể yên tâm sao!

Nhưng mà đúng là quả thật có chút hâm mộ!

Cơ mà, Phong Tiêu Tiêu cũng chém chém giết giết nhiều năm như thế, những chuyện cô từng trải qua còn đáng sợ hơn Ninh Tịch nhiều, nên dĩ nhiên càng khó có thể tin một người nào đó...

Đàn ông... hừ... cô chắc sẽ không yêu loại sinh vật này đâu....

...

Bên kia, Ninh Tịch rất nhanh phát hiện sự thật rằng, không nghe lời sư tỷ chắc chắn chịu thiệt.

Cô leo đến một nửa thì mỏi tay mỏi chân quá liền "bẹp" một phát té sấp mặt xuống đất, miệng chỉ kịp kêu lên một tiếng "ai ui".

Và rồi, tất cả mọi ánh mắt đang cẳng thẳng đều nhìn chằm chằm về hướng phát ra tiếng động kia...

Sau đó mọi người thấy một cô bé rất đáng yêu bò dậy, phun ra một cọng cỏ trong mồm. Cả khuôn mặt nhỏ nhăn nhúm như quả táo tàu, trong miệng còn đang lầm bầm oán trách cái gì đó…

"Thỏ ở đâu chui ra vậy?" Trong đám người của Vân Thâm có người lầm bầm.

"Úi giời! Tin lớn đây tin lớn đây! Trong phòng lão Đại có gái!"

"Hơn nữa còn là một em bé vị thành niên tươi ngon mọng nước!"

"Trời ạ! Sao lão Đại hạ miệng được vậy!!!"

...

Tiếng xôn xao trong đám người càng ngày càng nhiều, vẻ mặt Vân Thâm cũng ngày càng quỷ dị, cho đến khi một giọng nữ vang lên: "Đó là Đường Tịch."

Nghe được tiếng của Mười Sáu, mấy người lập tức: "..."

Này đừng có đùa nhau chứ!

Thấy Ninh Tịch, vẻ mặt Lục Đình Kiêu biến đổi ngay lập tức, trong mắt chỉ còn hình bóng của bà xã.

Ánh mắt của Vân Thâm tựa như lưỡi băng hướng về phía Phong Tiêu Tiêu đang đứng trên lầu, sau đó đưa mắt về phía Ninh Tịch rồi lạnh lùng nói: "Lại đây."

Ninh Tịch bĩu môi một cái, vỗ vỗ đất với cỏ trên người xuống. Dù không lên tiếng nhưng vẻ mặt đã nói rõ "có bị điên mới đi tới đó chịu chết!".

A! Đại ma vương!

Ninh Tịch lập tức mừng như điên mà nhìn về phía Lục Đình Kiêu.

Lúc này ba người họ đang đứng ở ba góc cân tạo thành một hình tam giác, Lục Đình Kiêu với Vân Thâm đứng đối diện cách nhau chừng mười bước mà Ninh Tịch đứng ở chân tường cách bọn họ không xa.

Ngay tại lúc Ninh Tịch đang không chút do dự chuẩn bị chạy về phía Lục Đình Kiêu, bỗng có một âm thanh u ám vang lên: "Cho em một cơ hội cuối cùng, nghĩ cho kỹ rồi hẵng quyết định!"

Âm thanh lạnh lùng đến cùng cực khiến bước chân Ninh Tịch lập tức cứng đờ, đứng im tại chỗ. Cô ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Lục Đình Kiêu lại nhìn khuôn mặt âm trầm của Vân Thâm.

Làm sao giờ...

Cái vấn đề xoắn xuýt ở đây không phải là chọn ai, bởi vì cái vấn đề này vốn căn bản chả cần phải nghĩ!

Nhưng mà nhỡ đâu... nếu cô chạy về phía Lục Đình Kiêu thì tên hâm hấp này thẹn quá hóa giận thì làm thế nào?
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Tên này chính là một kẻ điên, một khi đã phát điên thì làm việc hoàn toàn không để ý đến hậu quả...

Mặc dù đây là khu đất hoang không có người ở, nhưng dẫu sao vẫn là địa phận của Đế đô. Một khi gây ra động tĩnh thì tuyệt đối sẽ kinh động đến người ở phía trên.

Lục Đình Kiêu có thể một tay che trời ở Đế Đô là do người phía trên biết rõ lai lịch của anh mắt nhắm mắt mở cho qua nhưng đó là với tiền đề là hai bên chung sống hòa bình, cung cấp lợi ích cho nhau.

Nhưng mà nếu như ở ngay dưới mí mắt của người ta mà làm loạn lên thế này khác nào tát thẳng vào mặt người ta, phía trên có thể không tức giận sao...

Nhìn lực lượng còn đáng sợ hơn cả quân đội chính quy của Lục Đình Kiêu, nói Ninh Tịch không rung động chút nào là không có khả năng. Cô không nghĩ tới Lục Đình Kiêu lại có thể vì cô mà làm đến mức này.

Ngay lúc Ninh Tịch còn đang phân tích thiệt hơn, toàn trường vô cùng im lặng. Sắc mặt của hai người đàn ông cũng càng ngày càng khó nhìn.

Nhất là Lục Đình Kiêu, mặc dù so với cái tên chỉ là bạn trai cũ kia thì anh có trên cơ hơn một chút, nhưng mà lời Vân Thâm vừa nói vẫn tác động vào cái lồng giam con quái vật trong anh...

Còn Vân Thâm, sau 4 năm chung sống thì hắn hiểu Ninh Tịch rất rõ. Vừa nhìn đã biết lúc này cô đang nghĩ cái gì, cố kỵ cái gì cho nên sắc mặt mới có thể khó xem như vậy.

Ngay lúc này đột nhiên có một luồng sát khí cách đó không xa truyền tới. Trong đám người không biết chui đâu ra một tên đàn ông trung niên đang cầm một khẩu súng, họng súng đen ngòm nhằm thẳng vào Ninh Tịch và ngay lập tức bóp cò khiến không một ai kịp thời phát hiện.

"Đoàng" một tiếng súng nổ vang!

Dường như cũng ngay trong lúc đó, một tiếng súng khác cũng vang lên ngay sau lập tức!

Tiếng thứ nhất là phát ra từ Phong Tấn, tiếng thứ hai là từ Vân Thâm.

Tất cả mọi người đều chưa tỉnh lại sau một màn này. Thậm chí ngay cả Phong Tiêu Tiêu, Đường Dạ với đám Annie cũng không ngờ được Phong Tấn lại đột nhiên nổ súng.

Khí lạnh của Vân Thâm ùn ùn kéo đến vây cứng lấy Phong Tấn. Ông ta toát mồ hôi lạnh đầy người, cổ tay trúng đạn không ngừng đổ máu. Phát súng mới vừa rồi bắn về phía Ninh Tịch cũng vì cổ tay bị trúng đạn mà bắn lệch.

"Xem ra tôi phải xử lý chút chuyện nhà trước rồi." Sắc mặt Vân Thâm vô cùng dọa người, hắn giơ tay lên khiến toàn bộ thủ hạ thu hồi vũ khí rồi rút quân.

Nhìn người phía bên kia đều đã lui hết, đám người phía Lục Đình Kiêu cũng thả lỏng thần kinh. Sau đó bọn họ nhìn về phía Lục Đình Kiêu chờ chỉ thị.

Lục Đình Kiêu lạnh mắt nhìn người đàn ông trung niên kia, một lát sau mới giơ tay lên.

Trong phút chốc tất cả thủ hạ phía Lục Đình Kiêu cũng đều thu hồi vũ khí, lui về sau.

Thấy nguy cơ đã được giải trừ, lúc này Ninh Tịch mới vội vàng chạy về phía Lục Đình Kiêu...

Thấy cô chạy từng bước về phía mình, trong nháy mắt, Lục Đình Kiêu cảm thấy mình như được cứu lên từ trong địa ngục.

Cô chọn... anh...

Vì lúc nãy mới leo được một nửa đã té sấp xuống bụi cây còn lăn một vòng. Cho nên, lúc này bộ đồ của Ninh Tịch đã bẩn nhem nhuốc, quần áo với trên đầu đều dính đầy cỏ dại, từ một con thỏ nhà đã biến thành thỏ hoang.

Nhưng mà lúc cô nhào vào lồng ngực anh, ngước đầu lên để lộ đôi mắt tràn ngập sự ỷ lại không muốn rời xa thì Lục Đình Kiêu hiểu, dẫu có là thỏ hoang đi nữa thì cô cũng đã có chủ rồi.

Trong nháy mắt khi thân thể mềm mại kia nhào tới thì sự trống rỗng trong tim của Lục Đình Kiêu bỗng chốc được lấp đầy…
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Phong Tấn che vết thương trên cổ tay đi tới cạnh Vân Thâm, ông ta vội vàng nhân cơ hội mở miệng: "Satan, lần này nếu Đường Tịch thức thời ở lại thì cũng thôi, nhưng cô ta vong ân phụ nghĩa, lòng lang dạ sói hoàn toàn chẳng coi ngài ra gì, loại đàn bà như thế ngài cần gì phải..."

Vân Thâm lạnh lùng liếc ông ta: "Ta thích cô ta vong ân phụ nghĩa, lòng lang dạ sói không coi ra gì đấy, ý kiến gì?"

Phong Tấn: "..."

Thấy Lục Đình Kiêu đã bắt đầu dẫn người rời đi, cơ hội cuối cùng sắp mất thì sắc mặt Phong Tấn tái xanh, ông ta nghiến răng nói: "Satan! Cô ta sẽ phá hủy ngài!"

"Hừ! Chỉ bằng một cô gái đã có thể phá hủy ta, thế thì ta nhường vị trí này cho ông làm nhé?" Trên mặt Vân Thâm vẫn tràn ngập sát ý.

Phong Tấn cúi thấp đầu: "Không dám!"

Vân Thâm hừ lạnh một tiếng: "Lần này là nể mặt chú Kiều, nếu còn có lần sau thì ông tới từ chỗ nào thì cút về chỗ đó."

Nghe vậy, sắc mặt Phong Tấn trở nên trắng bệch. Ông ta cứ nghĩ lần này Satan nhìn thấy sự phản bội của Ninh Tịch thì sẽ ra tay, ai ngờ... không được! Tuyệt đối không thể để cô ta sống được!

"A Dạ..."

"Có mặt."

Khóe mắt Vân Thâm liếc về sắc mặt tái nhợt của Phong Tấn, lười biếng sửa lại ống tay áo: "Thả lời ra ngoài, bất kể ai dám động đến một sợi tóc của Đường Tịch... Ta bằm nát xương của hắn!"

Đường Dạ: "Vâng."

Phong Tấn nghe vậy thì cả người cứng ngắc, nửa chữ cũng không dám hé răng.

Vân Thâm híp mắt nhìn chiếc trực thăng dần biến mất trong màn đêm, hắn mở bàn tay ra.

Trong tay là một quả cầu bông nho nhỏ mới nãy giật từ trên áo của Ninh Tịch xuống, quả bông nho nhỏ nằm lẻ loi giữa lòng bàn tay....

...

Lục Đình Kiêu không lên chiếc trực thăng kia mà đem Ninh Tịch đến một chiếc máy bay cỡ nhỏ khác.

Trên máy bay ngoại trừ phi công thì chỉ có hai người Lục Đình Kiêu và Ninh Tịch.

Cơ hồ là ngay lúc cửa máy bay vừa khép lại thì Ninh Tịch bị một cái hôn nhào đến hôn cho tối tăm mặt mũi....

Bàn tay to lớn của anh siết chặt lấy eo cô, chặt đến nỗi như thể anh muốn đem cô hòa vào trong máu thịt của mình. Một bàn tay khác để sau gáy của Ninh Tịch, dùng sức hút lấy đôi môi của cô...

Trên miệng rất nhanh cảm giác được sự đau nhói do bị gặm cắn, nhưng lúc này điều mà Ninh Tịch đang nghĩ lại là... ôi, Boss đại nhân à, anh cứ như thế thì chúng ta sẽ không bị rơi máy bay chứ? Anh để phi công của chúng ta tập trung vào việc lái máy bay coi...

Phi công đang lái máy bay phía trước bày tỏ: Đây là lần khiêu chiến lớn nhất trong ngần ấy năm làm nghề này... Hơn nữa, Boss đại nhân hình như hoàn toàn không có ý dừng lại, mà trái lại càng ngày càng kịch liệt hơn, này này... đây không phải muốn chơi "máy bay chấn" chứ...

Dẫu cho anh đây đã được huấn luyện chuyên nghiệp và có 8 năm kinh nhiệm trong nghề cũng không chống cự nổi cái cảnh máu lửa như vậy đâu nha...

Cùng lúc đó thì dường như Lục Đình Kiêu phát hiện Ninh Tịch phân tâm cho nên động tác càng ngày càng mất khống chế, chính anh cũng không biết mình phải kiềm chế bao nhiêu mới có thể nhịn xuống không làm mấy chuyện có thể làm tổn thương cô.

Nhưng dù thế thì trong khoang miệng với cổ họng vẫn tràn ngập một hương vị tanh ngọt của máu...

Vào lúc này, nửa người Lục Đình Kiêu chìm trong bóng tối, cảm giác đáng sợ khiến người ta kinh hãi. Nhưng Ninh Tịch lại chẳng sợ chút nào, trái lại còn chủ động vòng tay qua cổ anh đáp lại nụ hôn nồng nhiệt, ngón tay cô nhẹ nhàng vuốt dọc theo sống lưng của anh... Thậm chí cô còn vươn tay đẩy người đàn ông đang đè lên mình đem anh đặt xuống phía dưới sau đó lại cúi đầu chủ động hôn lên đôi môi của Lục Đình Kiêu, nỗi sợ hãi kìm nén suốt từ lúc bị nhốt trong nhà ma hoàn toàn trút xuống trong nụ hôn này...

Lục Đình Kiêu dùng một tay ổn định lại tư thế để tránh cho cô ngã xuống, sau đó thì càng nhiệt tình hơn để đáp lại nụ hôn...

Phi công ngồi phía trước mặt đỏ tận mang tai rồi, tư thế hai người ngồi phía sau rõ ràng là tư thế nữ trên nam dưới, một người thì mặc tây trang chỉn chu còn một người mặc trang phục thỏ bông đáng yêu...

Đúng là... đòi mạng!
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Nụ hôn này... kéo dài rất lâu...

Từ điên cuồng gặm cắn đến kịch liệt nóng bỏng, rồi lại đến dịu dàng dây dưa không dứt, ai cũng không muốn tách ra...

Cuối cùng, vẫn là Ninh Tịch kêu ngừng, cô đẩy người đàn ông đang có ý định hôn dần xuống phía dưới ra: "Được rồi... tiếp tục nữa thì phi công của chúng ta hỏng thật đấy!"

Anh zai phi công ngồi phía trước thiếu chút nữa thì khóc nấc lên, bà chủ có tấm lòng nhân ái quá!

Lục Đình Kiêu chôn đầu ở hõm cổ của cô, hiển nhiên là vẫn chưa bình tĩnh lại được.

Ninh Tịch nhìn Lục Đình Kiêu, vẻ mặt có chút lo âu: "Nơi này dẫu sao cũng là dưới chân của chính phủ, chuyện tối nay... sẽ không có ảnh hưởng gì với anh chứ?"

Môi của Lục Đình Kiêu lướt qua xương quai xanh nhạy cảm của Ninh Tịch: "Hôn cái nữa thì sẽ không sao."

Ninh Tịch: "..."

Phi công: "..." Cái nghề này không thể nào tiếp tục làm nữa rồi! Còn nữa, xin trả lại ông chủ cao quý lãnh diễm cho tôi...

...

Nửa đường thì đổi sang ngồi ô tô, đến lúc vào thành phố đã là rạng sáng, sắc trời vẫn có chút mờ tối.

Lục Đình Kiêu lo lắng phía bên Châu Giang Đế Cảnh không an toàn cho nên đem Ninh Tịch về thẳng Bạch Kim Đế Cung.

Thấy cổ chân của Ninh Tịch bị thương thì Lục Đình Kiêu ôm cô lên lầu.

Vào phòng ngủ, Ninh Tịch thấy Lục Đình Kiêu lại xoay người muốn đi thì vội vàng nắm tay anh kéo lại: "Anh đi đâu thế?"

"Đi lấy hòm thuốc, vết thương ở chân em phải được xử lý."

"À, vậy anh đi nhanh một chút nhé!"

Một lát sau, Lục Đình Kiêu cầm hòm thuốc trở lại.

Lúc Ninh Tịch ngã sấp xuống bị trầy xước không ít chỗ. Lục Đình Kiêu trước tiên dùng rượu cồn lau sạch các vết thương một lượt sau đó mới bôi thuốc. May mà những vết thương này chỉ là trầy da bình thường nên xử lý đơn giản một chút là được.

Nhìn vết hằn do dây trói để lại, Lục Đình Kiêu trầm mặt bôi dầu lên cho cô.

"Còn có chỗ nào bị thương nữa không?" Lục Đình Kiêu hỏi.

"Có!" Ninh Tịch gật đầu.

Lục Đình Kiêu nhăn chặt lông mày, sắc mặt càng khó xem: "Chỗ nào?"

Ninh Tịch dùng ngón tay chỉ chỉ vào môi mình: "Ở đây nè." Bị anh cắn đó!

Lục Đình Kiêu sửng sốt một chút, ngay sau đó ho nhẹ một tiếng: "Để anh bôi cho em chút thuốc..."

Thuốc mỡ bôi lên môi hơi man mát, quả nhiên thoải mái không ít.

Thấy Lục Đình Kiêu bôi thuốc cho mình xong lại xoay người muốn đi, Ninh Tịch lập tức nắm lấy vạt áo của anh: "Anh đi đâu đấy?"

"Đi lấy khăn lông cho em."

"À... Vậy anh mau quay lại nhé! Hay em đi cùng với anh nhé!" Ninh Tịch nghĩ nghĩ một chút rồi đi cùng ra nhà vệ sinh.

Lục Đình Kiêu mở nước nóng giúp cô lau khuôn mặt nhỏ nhắn đang lem luốc: "Vết thương trên người em không thể dính nước, trước cứ vậy đi đã."

"Ừ ừ ừ!"

Lau qua một chút, hai người lại quay về phòng ngủ.

"Chắc chắn không còn những vết thương nào khác chứ?" Lục Đình Kiêu vẫn chưa yên tâm.

"Thật sự hết rồi!" Ninh Tịch xắn luôn cả ống quần với ống tay áo lên cho Lục Đình Kiêu nhìn: "Bọn họ không làm khó em đâu."

Chỉ là tiến hành công kích tinh thần cực kì vô nhân đạo thôi...

Lúc này Lục Đình Kiêu mới hơi yên tâm: "Vậy em thay quần áo đi, thế sẽ thoải mái một chút."

Lục Đình Kiêu vừa mới định đi ra ngoài cho cô thay đồ, nhưng vừa mới xoay người đã bị Ninh Tịch nhảy qua túm lại: "Anh lại đi đâu thế!"

Lục Đình Kiêu có chút nghi ngờ nhìn trạng thái có vẻ không đúng lắm của Ninh Tịch: "Để em thay quần áo."

"Em thay đồ thì anh ra ngoài làm gì! Cứ ở đây đợi em!" Ninh Tịch nóng nảy.

"Em làm sao vậy?" Lục Đình Kiêu nhăn chặt lông mày.

Ninh Tịch bẹp bẹp miệng, hít hít cái mũi rồi tỏ vẻ tội nghiệp ôm chặt lấy eo của Lục Đình Kiêu: "Em sợ... anh đừng đi!"
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top