Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một - Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một - Quẫn Quẫn Hữu Yêu

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Còn chẳng đợi Ninh Tịch nói gì, Trang Linh Ngọc đã tỏ ra cực kì bất mãn: "Rõ rằng biết Tắc Linh là đối thủ cạnh tranh với công ty của em mày mà mày lại còn cố ý mặc trang phục của bọn họ để quảng bá, cái loại mày suốt ngày chỉ biết hướng về người ngoài thôi."

Ninh Diệu Hoa nghe thế liền lập tức giảng hòa: "Con gái ấy mà, nhìn thấy quần áo đẹp thích thì mua thôi, nào đâu ra lắm ý tứ như thế! Nhưng mà Ninh Tịch à, gần đây bên Tắc Linh này quả thật đang cạnh tranh với công ty của em con, con để ý một chút, nếu thích kiểu gì thì bảo em con đưa cho vài bộ!"

"Lần trước chị có đến cửa hàng của con, con bảo là để con tặng chị vài bộ, nhưng mà chị…" Nửa câu sau, Ninh Tuyết Lạc không nói tiếp nữa, nhưng đã đủ để Trang Linh Ngọc và Ninh Diệu Hoa tưởng tượng ra rồi.

Vẻ mặt của Trang Linh Ngọc tràn đầy sự chán ghét: "Con quan tâm đến nó làm gì, cái tác phong nghèo hèn đó, chuyện nhỏ tí ti mà cũng tính toán chi li!"

Hóa ra cô bị đánh cắp cả cuộc đời, đối với bà ta mà nói chỉ là chuyện nhỏ mà thôi?

Ninh Tịch ngồi nhìn ba người bọn họ tung hứng suýt nữa thì bật cười thật to.

Luôn miệng em gái này, em gái nọ, cô ngược lại chẳng biết rốt cuộc thì mình đào đâu ra em gái lúc nào thế? Làm như thể bọn họ thật sự là người một nhà ấy, sao giờ không thấy bọn họ nhắc đến việc đã đoạn tuyệt quan hệ với cô, đuổi cô ra khỏi nhà vậy?

Nhìn thấy nét cười như có như không trên khóe miệng cô gái y như một bông hoa quỳnh lười nhác ẩn hiện trong đêm… Lý trí của Tô Diễn lại một lần nữa bị khuất phục.

Cảm nhận được ánh mắt cháy bỏng đang hướng về phía mình, Ninh Tịch vô thức quay sang nhìn lại.

Khoảnh khắc tầm mắt mình bắt gặp ánh mắt của Ninh Tịch, Tô Diễn cho rằng trái tim mình sẽ nổ tung ngay lập tức, gã cố gắng kiềm chế lắm mới khiến mình không mất kiểm soát rồi cố gắng nói với vẻ bình thường: "Mấy ngày trước nhìn thấy em trong chương trình truyền hình, tài nghệ nấu nướng của em lại tiến bộ rồi!"

Nói đến đó, trong lòng của Tô Diễn lại thoáng hiện lên sự cô đơn khó phát giác.

Tài nghệ nấu nướng của cô đã từng là vì gã ta nên mới học, nhưng bây giờ gã phải thông qua một chương trình truyền hình mới có thể biết tài nấu ăn của cô lại tiến bộ…

Ninh Tịch cười cười, thuận miệng trả lời: "Thế à?"

Cô đương nhiên là không bỏ sót tình cảm trong mắt Tô Diễn lúc gã ta nhìn mình. Nếu như gã đàn ông này có thể một lòng một dạ với Ninh Tuyết Lạc, cô còn có thể đánh giá cao gã ta một chút, nhưng đáng tiếc...

"Cốc cốc cốc" tiếng gõ cửa vang lên, một người đẩy cửa bước vào.

Tất cả mọi người trong phòng đều vô thức quay ra nhìn về phía cửa, sau đó liền thấy Ninh Thu Đồng kiêu ngạo lạnh lùng bước vào.

"Bác Cả!" Ninh Thu Đồng không thèm nhìn ai, chỉ chào hỏi Ninh lão gia tử.

"Thu Đồng đến rồi đó à..." Lão gia tử nhìn thấy cháu gái rất nhiều năm rồi chưa gặp, tâm trạng bất giác cũng có mấy phần xúc động.

May mà con bé ở bên ngoài sống cũng rất tốt, ông cũng yên tâm phần nào.

Hai người hàn huyên mấy câu, ánh mắt của Lão gia tử quét qua từng người một rồi lên tiếng: "Nếu mọi người đã đến đủ vậy chúng ta bắt đầu thôi!"

Ông nói dứt lời, thần sắc của tất cả mọi người đều trở nên nghiêm nghị, nhìn nhau vài lần rồi sau đó lục tục đứng dậy, đi đến ngồi xuống chiếc bàn dài hình bầu dục trong thư phòng.

Luật sư cầm di chúc đã sớm chuẩn bị xong, đứng bên cạnh Ninh lão gia tử đang ngồi ở ghế chủ.

Trên bàn, Ninh Diệu Hoa, Trang Linh Ngọc, Ninh Tuyết Lạc, Tô Diễn ngồi về một phía, Ninh Diệu Bang và Ninh Thiên Tâm ngồi phía đối diện, Ninh Thu Đồng ngồi bên cạnh Ninh Thiên Tâm.

Cuối cùng chỉ còn lại Ninh Tịch.

Ánh mắt của Ninh Tịch liếc qua vị trí trống bên cạnh Tô Diễn, sau đó bỏ qua ánh mắt nhắc nhở của Ninh Diệu Hoa, cô ngồi xuống bên cạnh Ninh Thu Đồng, đối diện với Tô Diễn.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Ninh Diệu Hoa thấy Ninh Tịch ngồi xuống phía đối diện thì mặt sầm xuống luôn.

Lúc này chỉ có thể yên lặng quan sát, hi vọng Tuyết Lạc có thể có thêm được cổ phần, như vậy ông ta mới giảm bớt được áp lực, cũng không cần phải lôi kéo cái mầm họa này nữa!

"Khụ, chuyện đó... Ba, giờ sức khỏe của ba tốt như vậy, thật ra không cần phải gấp rút lập di chúc thế đâu!" Ninh Diệu Bang biết, lúc này mà lập di chúc thì người bất lợi nhất chính là ông ta, thế nên ông ta sống chết cũng cố gắng khuyên nhủ.

Ninh Thiên Tâm ngồi bên cạnh từ đầu tới cuối đều tỏ ra thờ ơ, không liên quan tới mình.

Ninh lão gia tử nghe vậy thì giận sôi gan, ông tức giận nói: "Câm ngay! Tao làm việc còn phải nghe mày chỉ đạo à! Mày có giỏi thì thay đổi ngay cái đám nhân viên chỉ biết nằm ở công ty ăn hại bao năm nay đi, bằng không đừng có mà lên giọng với tao!”

Ninh Diệu Bang bị mắng uất ức không thôi, mặt tối sầm lại, Ninh Diệu Hoa càng tỏ ra đắc ý.

Ninh lão gia tử nguôi giận lại nói: "Để tránh cho mọi người sinh khúc mắc trong lòng, trước lúc luật sư đọc di chúc, ta có lời muốn nói!"

"Được được được... ba nói đi! Bọn con sẽ nghe theo hết!" Ninh Diệu Bang bị mắng xong liền tỏ ra biết điều.

Lão gia tử lườm ông ta một cái rồi mới nói tiếp: "Lần này mọi người đều thấy cả rồi, ta cũng gọi cả Tô Diễn tới, ta biết có người trong số các con có ý kiến với việc này, nhưng Tô Diễn cũng sắp kết hôn với Tuyết Lạc, xem là một nửa của Ninh gia chúng ta rồi!"

"Ba nói phải lắm, đây là chuyện nên làm" Ninh Diệu Hoa nói hùa vào, Trang Linh Ngọc gật đầu, Ninh Tuyết Lạc thì tỏ ra ngại ngùng.

Nói tới đây, Ninh lão gia tử nhìn về phía Tô Diễn nói tiếp: "Chuyện liên quan tới việc chia di sản, Ninh gia chúng ta cũng không có gì phải giấu diếm cả, tránh sau này lại xảy ra phiền phức, ông mời con tới đây đơn giản cũng xem như người làm chứng luôn!"

"Mọi chuyện đều do ông nội làm chủ, con lấy Tuyết Lạc chỉ vì con người cô ấy, bất luận kết quả có thế nào, chuyện đó cũng không ảnh hưởng tới lựa chọn của con." Tô Diễn nói.

Ninh Tuyết Lạc nhìn sang người đàn ông bên cạnh mình, cảm động không thôi: "Anh Diễn..."

Lão gia tử nhìn Tô Diễn, hài lòng gật đầu, từ trước tới giờ ông vẫn luôn có ấn tượng tốt với chàng cháu rể này.

Ông nhớ, năm ấy Tô Diễn cũng rất thân với Ninh Tịch, ông còn tưởng hai đứa trẻ này có khả năng, lại không ngờ cuối cùng người nó chọn lại là Tuyết Lạc, nhưng chuyện tình cảm của lũ trẻ, ông cũng không có tư cách hỏi nhiều.

Nói xong chuyện của Tô Diễn, Lão gia tử lại đưa mắt về phía Ninh Thu Đồng: "Còn về Thu Đồng, ta biết việc làm ăn hiện giờ của cháu rất tốt, sống cũng rất khấm khá..."

"Biết rồi còn gọi nó tới làm gì, nó cũng đâu thiếu tiền đâu!" Ninh Diệu Bang lẩm bẩm.

Lão gia tử lại lườm ông ta: "Điều ta muốn nói là, khi ấy công ty cũng có một phần công lao của ba Thu Đồng, giờ ba mẹ nó đều mất rồi, bất luận nó sống thế nào, thứ nên đưa cho nó ta vẫn phải cho nó!"
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Lão gia tử nói với giọng vô cùng nghiêm túc, mọi người trên bàn không dám ho he nửa lời.

Dù cả Ninh Diệu Hoa và Ninh Diệu Bang đều đang bất mãn vì tự dưng lại lòi ra thêm một người tới phân chia tài sản, nhưng cũng không có lời nào để nói cả.

Ninh Thu Đồng cũng không phải người dễ lừa, cổ phần về tay bà ta, muốn lấy lại còn khó hơn lên trời, gay hơn là, lỡ bà ta cũng có ý muốn tranh quyền thừa kế công ty, vậy lại thành vấn đề nan giải rồi...

Ninh Diệu Hoa và Ninh Diệu Bang đều trưng ra vẻ mặt như gặp đại địch, Ninh Thiên Tâm có chút mất tập trung, trên bàn chỉ có mình Ninh Tịch là tỏ ra nhàn nhã nhất.

Còn Ninh Thu Đồng thì chú ý tới phản ứng của từng người...

"Được rồi, luật sư Thái, công bố di chúc đi!"

Lão gia tử vừa dứt lời, tất cả mọi người đều ngồi ngay ngắn lại.

Luật sư mở tập văn kiện trên tay ra, bắt đầu đọc: "Người lập di chúc: Ngài Ninh Trí Viễn, do tuổi tác đã cao, lo sợ cơ thể chẳng may gặp chuyện gì bất trắc, để tránh việc tranh giành tài sản, nên tôi lập bản di chúc này, tài sản hiện tại của tôi là như sau: 51% cổ phần công ty trách nhiệm hữu hạn quốc tế Ninh thị, quỹ tín dụng nước ngoài là..."

Luật sư sau khi đọc một lượt tài sản của Ninh lão gia tử thì nói rõ tình hình phân chia: "Ba mảnh đất bất động sản ở Đế Đô, hai cửa hàng, cùng tiền tín dụng gửi ở nước ngoài đều thuộc về cháu gái Ninh Tuyết Lạc!"

"Gì cơ! Điên rồi à! Sao lại cho người ngoài nhiều tài sản như thế!"

Ninh Diệu Bang là người đầu tiên đập bàn đứng dậy.

Ông ta không thể tin nổi, Lão gia tử lại đem hơn nửa số bất động sản của mình cho một đứa cháu gái không chút máu mủ, mà khoản tiền gửi ở nước ngoài cũng không phải là con số nhỏ.

"Người ngoài cái gì, Tuyết Lạc là con gái Trang Linh Ngọc tôi, chú Hai, chú có cần tôi nói lại với chú thêm lần nữa không?" Trang Linh Ngọc quắc mắt nói.

"Con cái cứt, cũng chỉ là bế nhầm dưới quê lên thôi, hai đứa con gái kia của tôi hôm nay không được xuất hiện ở đây, dựa vào cái gì mà người ngoài nhà các người lại được tới đây đòi phân tài sản của Ninh gia chúng tôi hả!"

"Dựa vào việc nó được Trang Linh Ngọc tôi tự tay nuôi lớn đấy! Hai đứa con riêng của chú không biết là do con đàn bà ti tiện nào sinh ra, dựa vào cái gì muốn xuất hiện ở đây làm bẩn nhà Ninh gia chúng tôi?"

...

Phía đối diện, Ninh Tịch vẫn duy trì thái độ là người ngoài cuộc, lúc này cô có chút thất thần....

Hơ, đã tự nhủ bao lâu rồi, cô đối với Trang Linh Ngọc mà nói chẳng qua chỉ là một người xa lạ, nhưng sao thấy cảnh bà ta bảo vệ Ninh Tuyết Lạc, tim cô vẫn không khống chế được mà nhói đau thế này...

Ninh Tịch hơi nhắm mắt lại, một lát sau khôi phục lại tâm trạng như chưa có chuyện gì xảy ra.

Ngoài Ninh Thu Đồng vẫn im lặng quan sát động tĩnh mọi người nãy giờ ra, không ai phát hiện sự thay đổi trên mặt Ninh Tịch cả.

Đứa trẻ này... mấy năm không gặp, không ngờ lại thay đổi nhiều đến vậy, nó không chỉ thay đổi về dung mạo, thứ thay đổi nhiều hơn chính là tâm tính, điềm tĩnh và độ lượng hơn nhiều so với người cùng lứa tuổi, không còn chút bóng dáng nào của cô gái yếu đuối năm ấy nữa...

Trên bàn, Ninh Diệu Hoa, Trang Linh Ngọc và Ninh Diệu Bang đã cãi nhau ầm cả lên.

Cuối cùng vẫn phải nhờ Ninh lão gia tử vỗ mạnh xuống bàn mới khiến ba người im được: "Im hết ngay! Đúng là Tuyết Lạc không hề có quan hệ máu mủ với Ninh gia chúng ta, nhưng con người không thể vô tình như cây cỏ được, dù sao nó cũng đã là cháu gái ta hơn hai mươi năm nay, những thứ này, coi như là của hồi môn ta cho nó! Không ai được nói gì thêm nữa!"

Ninh Diệu Bang đập mạnh lên bàn một cái, tức chết mất thôi.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Trang Linh Ngọc hừ một tiếng, vỗ lưng Ninh Tuyết Lạc động viên: "Đừng lo, có mẹ ở đây, không ai có thể ức hiếp con hết!"

"Mẹ, con cảm ơn..." Ninh Tuyết Lạc khóc trong lòng Trang Linh Ngọc, ánh mắt âm thầm đảo qua Ninh Tịch phía đối diện, xẹt qua một tia trào phúng lạnh lẽo.

Sau chút phong ba ngắn ngủi, bản di chúc tiếp tục được tuyên bố.

Số tiền còn lại cùng bất động sản được chia đều cho mấy người, Ninh Tịch cũng được một căn nhà ở thành phố C.

Thành phố C là nơi ba mẹ nuôi cô sống, cũng chính là thành phố cô sống mười tám năm trước khi cô được đón về, Lão gia tử sắp xếp như vậy cũng xem là hao tâm tổn trí.

Sau khi phân chia xong những thứ này, cuối cùng là phần quan trọng nhất, chính là cổ phần công ty!

Đây cũng chính là nguyên nhân khiến Ninh Diệu Bang cố nhẫn nhịn không làm ầm lên nãy giờ, cổ phần mới là thứ quan trọng nhất.

Lúc này, ánh mắt Ninh Tuyết Lạc cũng lộ ra chút khẩn trương, với thái độ vừa rồi của Lão gia tử đối với cô ta, cổ phần... chắc không thể thiếu cô ta rồi?

Luật sư lật một trang nữa, tiếp túc tuyên đọc: "51% cổ phần công ty trách nhiệm hữu hạn quốc tế Ninh thị, được chia như sau: Ninh Diệu Hoa 15%, Ninh Diệu Bang 6%, Ninh Thu Đồng 10%, Ninh Thiên Tâm 10%, Ninh Tịch 10%! Bản tuyên đọc kết thúc."

Khoảnh khắc luật sư vừa dứt lời, cả căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.

Hết rồi...?

Hết rồi ấy hả?!

Sau khi đọc phần chia cổ phần xong, Ninh Diệu Bang cuối cùng cũng thở phào, Tuy Ninh Diệu Hoa có 15%, nhưng của ông ta với Thiên Tâm gộp lại đã là 16% rồi, còn nhiều hơn Ninh Diệu Hoa 1% nữa, sao ông ta có thể không vui được.

Tuy Ninh Tịch cũng được chia 10%, nhưng với mối quan hệ giữa nó với bên đó xấu như vậy, nó tuyệt đối sẽ không đưa cổ phần lại cho Ninh Diệu Hoa đâu!

Chỉ là, không ngờ ngay cả Ninh Thu Đồng cũng được chia tới tận 10%, trong khi ông ta thân là con trai ruột lại chỉ được chia có 6% tội nghiệp, đúng là khiến ông ta có chút ấm ức thật.

Lúc này, Ninh Diệu Hoa tỏ ra phức tạp không thôi nhìn về phía Ninh Tịch, ngay đến ông ta cũng không thể không nói, đúng là gừng càng già càng cay, lão gia tử chia thế này quả thật là...

Hoàn toàn đang kiềm hãm tất cả bọn họ lại với nhau, ai cũng không thể động vào ai được.

Người đầu tiên lên tiếng là Trang Linh Ngọc: "Đọc hết rồi? Thế còn Tuyết Lạc thì sao?"

Dù Ninh Tuyết Lạc đã cố gắng nhẫn nại, nhưng lúc này sắc mặt cũng trắng bệch.

Cô ta thật không ngờ, Lão gia tử ngay đến một cắc trong cổ phần cũng không cho cô ta!

Đây chẳng phải là tát vào mặt cô ta trước mặt tất cả người nhà họ Ninh sao? Huống hồ Tô Diễn còn đang ở đây nữa!

Để cô được gả tới nhà họ Tô rồi không thể ngóc đầu lên ở nhà mẹ đẻ sao?

Vừa xong còn giả bộ nói những lời tình thâm nghĩa trọng kia nữa...

Lão già đáng chết!

Không ngờ lại giả dối như vậy!

Ninh Diệu Bang hừ lạnh một tiếng: "Vừa nãy nên chia cái gì chẳng phải đều chia rồi sao? Các người còn muốn gì nữa? Chị dâu à, tôi khuyên chị, làm người đừng có mà tham quá!"

"Nhưng cũng không thể ngay đến cả 1% cổ phần cũng không cho Tuyết Lạc chứ, đây là ý gì? Chẳng lẽ Tuyết Lạc không phải là người của Ninh gia sao? Chẳng phải ba cũng vừa mới nói, làm người không thể vô tình như cây cỏ đấy sao, Tuyết Lạc ít nhiều cũng là cháu gái ba bao năm nay, ba làm vậy khó tránh khỏi việc làm người ta chạnh lòng đấy!" Trang Linh Ngọc đầy vẻ tức giận.

"Ha..." Khi Trang Linh Ngọc đang đòi chính nghĩa, trong góc chuyền ra một tiếng cười nhẹ.

Trang Linh Ngọc lập tức bực bội nhìn về phía Ninh Thu Đồng: "Thu Đồng, cô có gì thì nói thẳng ra, không cần phải dở trò kì quái!"

"Nếu chị dâu đã nói như vậy, thế để tôi nói thẳng nhé."
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Ninh Thu Đồng ngồi thẳng dậy, nhìn về phía Trang Linh Ngọc: "Chị dâu, chị nói bác trai làm chị chạnh lòng, nhưng theo tôi thấy chị mới là người khiến người ta chạnh lòng đấy!"

"Cô có ý gì?" Trang Linh Ngọc nhíu mày.

"Người ngoài không biết thì thôi không nói, nhưng mọi người ở đây đều rõ Ninh Tuyết Lạc chẳng qua chỉ là một đứa con nuôi, còn Ninh Tịch mới là con gái chị, mới là máu mủ ruột già của Ninh gia chúng tôi, bác trai chia cổ phần cho Ninh Tịch có gì là sai?"

"Tôi không nói ba chia cổ phần cho Ninh Tịch là sai, đấy là quyền của ba, ý tôi là dựa vào cái gì mà Tuyết Lạc không có!" Trang Linh Ngọc trầm giọng nói.

Ninh Thu Đồng hừ một tiếng: "Vậy được, chúng ta lại nói tới việc tại sao lại không chia cổ phần cho Ninh Tuyết Lạc nhé! Ninh Tuyết Lạc chỉ là một đứa con nuôi bị bế nhầm từ bệnh viện về, đã được hưởng mười tám năm vinh hoa phú quý, cơm ngon áo đẹp đáng ra phải thuộc về Ninh Tịch. Sau khi sự thật bung bét ra, nó không về nhà nó mà lại cứ ở lại Ninh gia chúng ta, chiếm lấy danh phận Đại tiểu thư nhà họ Ninh, còn lấy thân phận đại tiểu thư nhà họ Ninh tìm được Tô Diễn, có được cuộc hôn nhân trọn vẹn!"

"Còn Ninh Tịch máu mủ cốt nhục của Ninh gia chúng tôi thì sao, lưu lạc ở ngoài mười tám năm, sống mười tám năm bần cùng khốn khó, khó khăn lắm mới được Ninh gia tìm về, lại chỉ được nhận danh nghĩa là con nuôi. Những thứ thuộc về nó đều bị tu hú chiếm tổ, ngay đến đám hạ nhân cũng bắt nạt nó, mắng nó là gà rừng, là đồ hai lúa! Thế mà vào lúc này, anh chị thân là cha mẹ đẻ của nó lại đang làm gì đây?"

"Cùng người ngoài hùa vào trách nó thô tục không ra hồn người! Các người có tư cách gì mà trách cứ mắng nỏ nó? Các người có nuôi hay dạy nó được ngày nào không? Các người cảm thấy việc đón nó về nhà, cho nó cái ăn cái mặc đã là làm tròn nghĩa vụ làm cha làm mẹ rồi à? Có cha mẹ nào nhẫn tâm như các người không, thế thà để nó tiếp tục ở dưới quê không biết gì, còn tốt hơn thấy hết tình người ấm lạnh, bị cha mẹ đâm dao lên tim mình thế này!!!"

Nghe tới đây, cả căn phòng im phăng phắc, không có bất cứ ai dám ho he lên tiếng.

Ninh Tuyết Lạc cương cứng cả người, ngay đến Ninh Diệu Hoa và Trang Linh Ngọc cũng đen mặt không dám mở miệng nói nữa, Ninh lão gia tử nhìn Ninh Tịch đầy vẻ áy náy và hổ thẹn, Tô Diễn không chút biến sắc siết chặt lòng bàn tay...

Ninh Tịch lẳng lặng ngồi đó, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Ninh Thu Dồng, lòng cô vốn đã tê dại, cũng quen với việc bị lạnh nhạt trong gia đình này, nhưng không ngờ... một người từ trước đến giờ luôn thờ ơ với mọi việc như Ninh Thu Đồng lại nói ra những lời này vì cô...

Đây là những lời... chưa từng có ai đứng ra nói giúp cô cả...

Ninh Thu Đồng dừng lại một chút, ánh mắt sắc như dao nhìn về phía Ninh Tuyết Lạc: "Đống tài sản bác trai cho Ninh Tuyết Lạc cũng đủ cho nó nở mày nở mặt gả cho người ta, sống cuộc sống cơm ngon áo đẹp cả đời rồi, một con nhỏ thôn quê như nó, ăn của Ninh gia, ở nhà Ninh gia, cướp lấy danh nghĩa Đại tiểu thư nhà họ Ninh, giờ còn bất mãn cái gì nữa? Đường Tuyết Lạc, tôi hỏi cô một câu, cô còn gì mà bất mãn nữa, cô có tư cách gì mà muốn cổ phần của Ninh gia?!"

Từng câu từng chữ của Ninh Thu Đồng, đặc biệt một tiếng "Đường Tuyết Lạc" khiến vai Ninh Tuyết Lạc run lên kịch liệt, móng tay âm thầm găm chặt vào lòng bàn tay, cô ta cúi gằm mặt xuống, sau đó, đứng phắt dậy, lao ra khỏi cửa...

Tô Diễn thấy vậy lo lắng vội vàng đuổi theo.

"Ninh Thu Đồng, cô thật quá đáng! Kể cả cô là người của Ninh gia, nhưng đây là chuyện riêng nhà chúng tôi, từ bao giờ tới lượt cô chỉ trỏ! Cô không biết gì thì đừng có mà đứng đấy mà lớn giọng!" Trang Linh Ngọc thấy con gái đau lòng chạy đi, nhất thời bùng giận.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Ninh Thu Đồng liên tục cười lạnh: "Hừ, tôi không biết gì? Cũng không biết là ai mới bị mờ mắt, tôi khuyên chị nên nhìn cho rõ người ngày nào cũng ở bên chị rốt cuộc là cái thứ gì đi! Tới lúc đó dẫn sói vào nhà bị cắn chết còn không tự biết là vì sao!"

"Ninh Thu Đồng! Tao cào mồm mày ra! Con gái tự tay tao nuôi lớn là người thế nào không đến lượt mày xen vào!!!" Trang Linh Ngọc kích động nhào tới, lại bị Ninh Diệu Hoa cản lại.

"Ha ha ha ha ha ha... Tôi thấy Thu Đồng nói đúng lắm! Tôi cũng muốn nói từ lâu rồi, chị dâu, các người coi người ngoài như bảo bối, cái IQ với logic này, thật khiến em trai tôi đây khó lòng mà hiểu nổi đấy!" Ninh Diệu Bang ở bên cạnh sợ thiên hạ chưa đủ loạn đổ thể thêm dầu vào lửa.

"Ninh Diệu Bang, chú câm miệng cho tôi! Tôi thấy chú đang ghen tức thì đúng hơn đấy!" Ninh Diệu Hoa lớn tiếng quát.

Hai bên cãi nhau ầm ỹ, cả căn phòng trở nên hỗn loạn...

Lão gia tử xoa xoa huyệt thái dương mệt mỏi của mình, không còn hơi sức đâu mà quan tâm tới bọn họ nữa, ông được luật sư đỡ về phòng làm việc...

Cùng lúc đó, trong sân sau của Ninh gia.

Ninh Tuyết Lạc chạy thẳng vào rừng cây, sấp mặt vào một thân cây thương tâm khóc lớn.

Tô Diễn đứng phía sau, khẽ ôm cô ta vào lòng: "Đừng đau lòng nữa, cô Thu Đồng nói hơi nặng lời, nhưng tính cách con người cô ấy như vậy, em đừng để bụng..."

"Sao em có thể không để bụng được! Cô ấy nói em khó nghe như vậy, nói như thể em cướp hết mọi thứ của Ninh Tịch ấy! Em cũng là con gái của mẹ mà! Từ lúc mới sinh ra em đã sống tại Ninh gia, là Ninh Tuyết Lạc mười tám năm, rồi mọi người bỗng nói với em, tất cả những thứ này đều không phải của em, ba mẹ cũng không phải là ba mẹ em nữa, chẳng lẽ em không buồn sao?"

"Tại sao lại nói em cướp đồ của Ninh Tịch! Chẳng lẽ không phải cô ấy tự dưng xuất hiện cướp mất mọi thứ của em à? Ông luôn miệng nói em cũng là cháu gái ông, cuối cùng lại đối xử như thế với em, chẳng lẽ ông không hoàn toàn coi em là người nhà họ Ninh sao?" Ninh Tịch Lạc kích động nói một tràng.

Tô Diễn nghe những lời Ninh Tuyết Lạc nói, nhất thời không biết nên nói gì.

Nếu là trước đây, Ninh Tuyết Lạc khóc lóc nói những lời này với gã ta, gã ta chắc chắn sẽ đứng ra ủng hộ, đứng về phía cô ta.

Nhưng giờ... có lẽ vì dạo này có cảm giác không rõ ràng với Ninh Tịch... cũng có thể vì những lời vừa rồi Ninh Thu Đồng mới nói... gã ta bỗng cảm thấy, Ninh Thu Đồng nói cũng không có chỗ nào sai cả... Tất cả những thứ này, vốn nên thuộc về Ninh Tịch! Ninh Tịch sinh ra vốn là Đại tiểu thư nhà họ Ninh, nhưng vì bị bế nhầm mà sống nhầm cuộc sống của người khác...

Ninh Tuyết Lạc không biết lúc này Tô Diễn đang nghĩ gì, cô ta đau lòng gục khóc trong lòng Tô Diễn, "Diễn... làm thế nào đây... rốt cuộc em nên làm thế nào bây giờ... sao họ có thể đối xử với em như vậy chứ..."

Tô Diễn vỗ vai Ninh Tuyết Lạc, dịu dàng nói: "Tuyết Lạc, chẳng phải trước đây em từng nói em không cần thứ gì của Ninh gia sao, chúng ta có thể dựa vào chính mình mà, hơn nữa giờ em cũng xuất sắc lắm rồi, hà tất phải để ý tới những vật ngoài thân này chứ?"

"Chuyện đó đâu có giống nhau! Những thứ vốn thuộc về em, sao em phải nhường!" Ninh Tịch Lạc kích động buột mồm nói.

Nghe thấy vậy, sắc mặt Tô Diễn chợt biến: "Tuyết Lạc, sao em có thể nói như vậy... đó vốn là của Ninh Tịch... chẳng lẽ em thật sự muốn tranh tài sản của Ninh gia?"

Ninh Tuyết Lạc nghe câu trước suýt nữa thì bùng nổ, nhưng khi nghe thấy câu sau của Tô Diễn, cô ta bỗng tỉnh táo lại!
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chết tiệt, cô ta kích động quá rồi, cư nhiên lại nói toạc ra, bất luận là trước mặt Tô Diễn, hay Trang Linh Ngọc và Ninh Diệu Hoa, cái họ thích chính là việc cô ta không tranh không đoạt, cô ta tuyệt đối không thể thể hiện ra việc cô ta muốn gì đó của Ninh gia được...

Vậy nên Ninh Tuyết Lạc liền tỏ ra tủi nhục vạn phần vội sửa lời nói: "Diễn, sao anh có thể nói em như vậy? Nếu như em muốn thứ gì của Ninh gia, em có cần phải cố gắng làm việc đến thế không? Chỉ là em cảm thấy đau lòng thôi mà, em vẫn luôn coi mình là một phần của nhà họ Ninh, chuyện gì cũng đặt Ninh gia lên hàng đầu, nhưng mọi người lại luôn coi em là người ngoài! Cả anh nữa, Diễn, em muốn nở mày nở mặt gả cho anh, em muốn mọi người đều nói anh cưới được một người vợ tốt!"

Nghe đến đây, thần sắc Tô Diễn mới dịu xuống: "Tuyết Lạc, anh hiểu tâm ý của em, nhưng em không cần lo, sẽ không ai dám nói người phụ nữ của anh những lời không hay đâu. Em cũng hoàn toàn không cần lo việc lấy anh sẽ bị xem thường, bên phía ba mẹ, anh sẽ nói rõ cho ba mẹ hiểu!"

"Diễn, cảm ơn... cảm ơn anh đã luôn ở bên em..." Ninh Tuyết Lạc chỉ tạm thời đè xuống mọi bất mãn và tức giận trong lòng, cô ta ngoan ngoãn tựa vào lòng Tô Diễn.

Lúc Ninh Tuyết Lạc không trông thấy, Tô Diễn lại ngẩng đầu nhìn về phía căn phòng trên lầu.

Xuyên qua cửa sổ, ngợ ngợ có thể thấy bóng dáng Ninh Tịch đang ngồi tựa trên ghế.

Trong tâm trí, bỗng không kìm lòng được mà hiện lên hình ảnh cô bé năm ấy.

Cô bé mà cả đoạn đường đã cõng gã, đổ mồ hôi đầy đầu, hai chân bắt đầu run rẩy, nhưng cũng không muốn bỏ gã lại...

Cô bé ngày nào cũng hái hoa dại tới tặng gã...

Cô bé ngày nào cũng làm những món ngon tới dỗ gã ngoan ngoãn uống thuốc....

Cô bé nghèo khó, mặc những bộ quần áo chắp vá, nói không sõi tiếng phổ thông nhưng lại xinh đẹp và đáng yêu!

Từ khi nào, mọi thứ bắt đầu thay đổi?

Là từ sau khi gã khỏi bệnh được đón về Tô gia, từ khi gã trở lại thành phố phồn hoa kia, từ khi gã bị sự sáng sủa xinh đẹp của Ninh Tuyết Lạc mê hoặc...Vẻ đẹp từng ở trong trí nhớ nay đã mờ nhạt dần... Nhưng sao lúc này gã lại hoài niệm đến vậy?

Gã nhớ sự ngây thơ chất phác của cô bé ấy, nhớ tới đôi mắt rực rỡ của cô khi nhìn gã, luôn tỏ ra quyến luyến không muốn rời xa...

...

Trước cổng nhà họ Ninh.

"Chuyện đó... cô à..." Ninh Tịch chần chừ một hồi, cuối cùng vẫn gọi Ninh Thu Đồng lại.

"Hửm?" Ninh Thu Đồng đang mở cửa xe liền dừng chân lại, nhìn về phía Ninh Tịch.

Ninh Tịch tiến lại gần: "Chuyện hôm nay, con cảm ơn cô."

Ninh Thu Đồng không bận tâm nói: "Đều là người một nhà cả, có gì đâu mà phải cảm ơn."

Một câu là "người một nhà" này khiến lòng Ninh Tịch tràn ngập ngổn ngang, cô khom lưng cúi gập xuống: "Con vẫn muốn cảm ơn cô!"

Thấy hành động cô gái trước mắt, Ninh Thu Đồng thở dài: "Tiếc là năm ấy cô ở nước ngoài, rất nhiều chuyện cô đều không biết, lúc biết thì cũng đã muộn. Không ngờ anh Diệu Hoa lại hồ đồ đến vậy, nếu cứ để anh ấy tiếp tục hồ đồ nữa, sớm muộn gì sự nghiệp mà Lão gia tử gây dựng mấy chục năm sẽ rơi vào tay người khác mất!"

Ninh Thu Đồng nói, trong mắt lóe lên một tia sáng sắc lạnh.

Ninh Tịch cũng lộ ra dáng vẻ trầm tư.

...

Buổi tối, tại Ninh gia, trong phòng ngủ Ninh Tuyết Lạc.

Trang Linh Ngọc đang đắp chăn tử tế cho Ninh Tuyết Lạc, xong đâu vào đấy mới ra ngoài khép chặt cửa lại.

Trên giường, Ninh Tuyết Lạc nãy vờ ngủ giờ lập tức bật dậy.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Cô ta không hề buồn ngủ chút nào, ngược lại trong ánh mắt chỉ tràn đầy sự u ám cùng uất hận.

Trong tình huống thế này, sao cô ta có thể ngủ được!

Hiện tại, phía Ninh Diệu Hoa có 15% cổ phần, Ninh Diệu Bang có 16%, Ninh Thu Đồng có 10%.

Vậy nên, Ninh Tịch trở thành người quyết định.

Cô sẽ dùng 10% cổ phần của mình để ủng hộ ai, ai sẽ là cổ đông lớn nhất của công ty, ai sẽ là người có thực lực tranh giành quyền thừa kế nhất!

Lần này, Ninh Diệu Hoa và Ninh Diệu Bang chắc chắn sẽ ra sức giành lại số cổ phần trong tay Ninh Tịch.

Còn cô ta, tới nửa cắc cổ phần cũng không có, trong chuyện này hoàn toàn không có quyền lên tiếng, còn những cổ phần phân tán trên thị trường, kể cả có liều mạng thu về, nhiều nhất cũng chỉ có thể thu được 2 hay 3% thôi, căn bản không có nhiều tác dụng.

Ninh Thu Đồng thì không phải nghĩ, người phụ nữ đó rất khó đối phó, muốn lấy được cổ phần trong tay bà ta là điều không thể, mấu chốt vẫn nằm ở chỗ cổ phần trong tay Ninh Tịch!

Ninh Tuyết Lạc cũng hi vọng Ninh Diệu Hoa có thể lấy được chỗ cổ phần của Ninh Tịch, có được quyền thừa kế công ty.

Nhưng lỡ Ninh Diệu Hoa vì 10% cổ phần kia mà thỏa hiệp gì với Ninh Tịch thì sao, ví dụ như đón con nhỏ đó về nhà, thậm chí là công khai thân phận cho nó, như vậy mọi thứ đều sẽ toi mất!

Việc cấp bách lúc này là cô ta phải có được một chỗ dựa vững chắc, để Ninh Diệu Hoa triệt để bỏ hẳn cái suy nghĩ công khai thân phận của Ninh Tịch đi!

Ngay lập tức, Ninh Tuyết Lạc liền nghĩ tới: Trang gia!

Nhà mẹ đẻ của Trang Linh Ngọc.

Nhưng cô ta từng không cẩn thận nghe thấy cuộc cãi vã của Trang Linh Ngọc và Ninh Diệu Hoa, Trang Linh Ngọc cấm Ninh Diệu Hoa có bất cứ quan hệ gì với nhà họ Trang, bà còn dùng thái độ rất gay gắt để cấm đoán ông.

Thế nên cô ta luôn không dám dắt díu quan hệ gì với nhà họ Trang, nhưng giờ cô ta cũng không màng tới chuyện đó nữa rồi.

Cô ta nhất định phải nắm lấy cơ hội này!

Còn về phía Trang Linh Ngọc, cô ta sẽ có cách ứng phó.

Huống hồ, lúc này chỗ Trang Khả Nhi đã bị Ninh Tịch cướp trước một bước, cô ta càng phải nhanh tay.

Chỉ là, một Đại tiểu thư như Trang Khả Nhi, thực sự rất khó dỗ, từ chuyện lần trước xem ra quan hệ giữa Ninh Tịch và Trang Khả Nhi rất tốt rồi, cũng không biết Ninh Tịch có nói xấu gì cô ta với Trang Khả Nhi không nữa...

Nghĩ tới đây, sắc mặt Ninh Tuyết Lạc càng trở nên khó coi!

Lần trước, nếu không phải vì Ninh Tịch làm khó dễ, nếu cô ta thuận lợi tặng quần áo cho Trang Khả Nhi xong, nói không chừng lần tiếp đón kia Trang Khả Nhi đã mặc đồ của History bọn họ rồi, tới lúc đó không chỉ có thể kết thân với Trang Khả Nhi, còn có thể tuyên truyền cho History nữa.

Kết quả, tất cả lại bị hủy hết trong tay Ninh Tịch!

Trong tình cảnh bị tuột mất cơ hội, muốn kết thân với Trang Khả Nhi, e rằng cô ta phải dùng tới chút thủ đoạn...

Ninh Tuyết Lạc nghĩ rồi lấy ra một chiếc chìa khóa, dùng chìa khóa mở két ra.

Cô ta lấy một chiếc điện thoại trong két ra, sạc pin, sau đó gọi đi: "Alo, là tôi! Giúp tôi chuyện này!"

"Lần này lại là ai?" Đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói khàn khàn.

"Trang Vinh Quang," Ninh Tuyết Lạc nói ra một cái tên.

"Con trai của Trang Liêu Nguyên?" Âm thanh đầu kia hơi trầm xuống.

“Không sai, là con trai của Trang Liêu Nguyên!" Ninh Tuyết Lạc nói.

"Ha, cô gái, khẩu khí ngày càng lớn rồi đấy?" Âm thanh đầu bên kia có chút u ám.

Ninh Tuyết Lạc lạnh lùng nói: "Cứ yên tâm đi, chỉ bảo anh dọa cậu ta chút thôi, không phải bảo anh thật sự làm gì cậu ta cả. Tới lúc đó, anh cứ làm theo những gì tôi bảo là được rồi... chỉ là, nhất định phải tìm thời cơ thích hợp, làm sạch sẽ một chút! Tôi có thể đợi... nhưng, đừng để tôi đợi quá lâu..."
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Tại Đào Hoa Ổ.

Sau khi về đến nhà, Ninh Tịch đang nghĩ chuyện lúc ban ngày thì chuông cửa vang lên.

"Bánh Bao, xem cho tao xem là ai đến?" Ninh Tịch ra lệnh.

"Tuân lệnh chủ nhân thân yêu của tôi!" Két một tiếng, mặt người máy hiện lên một màn hình, trên màn hình hiện ra khung cảnh camera trước cửa, là Lục Đình Kiêu.

Ninh Tịch vừa thấy Lục Đình Kiêu lập tức đứng dậy ra mở cửa: "Boss đại nhân! Muộn thế này rồi sao anh lại tới đây?"

"Không yên tâm em."

"Mau vào đây! Bánh Bao, rót nước!"

"Tuân lệnh, chủ nhân xinh đẹp của tôi!" Người máy lập tức đi rót nước đưa tới.

Ninh Tịch lấy nước trên khay đưa cho Lục Đình Kiêu, rồi ngồi xuống sofa cạnh anh.

Lục Đình Kiêu nhận lấy cốc nước: "Hôm nay thế nào? Người bên đó có làm khó em không?"

"Có ông nội ở đấy, ai dám gây khó dễ cho em chứ, với cả, hôm nay còn một chuyện nữa khiến em rất bất ngờ, anh có biết cô em không? Cô Ninh Thu Đồng ấy? Lần này cô ấy cũng về!"

"Anh cũng có nghe tiếng, cũng là một nhân vật tầm cỡ. Sao thế?"

"Lần này lúc lập di chúc, suýt nữa thì cãi nhau ầm lên, cô ấy còn nói giúp em nữa!"

"Cãi ầm lên?"

Ninh Tịch gật đầu: "Đúng vậy! Ông nội cho Ninh Tuyết Lạc rất nhiều bất động sản và tiền, nói cho cô ta làm của hồi môn, nhưng lại không cho cô ta bất cứ cổ phần nào. Lúc đó, Trang Linh Ngọc lập tức chất vấn, nói ông nội em phân chia không công bằng gì đó. Sau đó cô Ninh Thu Đồng liền đứng ra, nói đỡ giúp em nhiều lắm, đại khái là nói Ninh Tuyết Lạc không có tư cách thừa kế cổ phần của Ninh gia. Cô ấy nói chuyện cũng lợi hại thật, Ninh Tuyết Lạc bị nói đến mức mất khống chế chạy thẳng ra ngoài luôn!"

Ngón tay thon dài của Lục Đình Kiêu khẽ chạm lên cốc thủy tinh, anh phân tích: "Ông nội em chia cổ phần cho mọi người, chắc là... Ninh Diệu Hoa 15%, Ninh Thu Đồng 10%, Ninh Diệu Bang 6%, Ninh Thiên Tâm 10%, em 10% đúng không."

Ninh Tịch nghe vậy trợn tròn mắt: "Hửm! Lục Đình Kiêu, sao anh lại biết rõ thế? Chắc không phải anh mua chuộc luôn cả luật sư rồi đấy chứ?"

Lục Đình Kiêu khẽ liếc cô một cái: "Người đàn ông của em ngay đến phán đoán cơ bản như vậy cũng không có sao?"

Ninh Tịch nhất thời đổ mồ hôi: "Khụ khụ khụ... được rồi được rồi! Anh giỏi! Anh giỏi nhất! Dù sao thì ông nội em quả thật chia y hệt như anh đoán đấy!"

"Với tình hình trước mắt, chia như vậy quả thật là cách chia tốt nhất, có thể cản được lẫn nhau."

"Nhưng cũng phiền lắm, Ninh Diệu Hoa và Ninh Diệu Bang sắp tới kiểu gì cũng sẽ tới làm phiền em!" Ninh Tịch nhức đầu thở dài nói.

"Em có muốn Ninh thị không?" Lục Đình Kiêu bỗng nhìn cô hỏi.

"Ơ..." Sao Đại ma vương lại hỏi cô với giọng điệu cứ như thể là hỏi "Em có muốn uống nước không? Muốn uống thì anh rót cho em nhé" như vậy chứ.

Ninh Tịch nghĩ một hồi rồi nói: "Nói thật, em không thèm."

Với tình hình và sức lực của cô lúc này, thật sự cũng không dễ để đi tranh đoạt vũng nước đục ấy.

"Nhưng tất nhiên em cũng tuyệt đối sẽ không để công ty của ông nội rơi vào tay Ninh Tuyết Lạc đâu!"

Thế nên, đây quả thật cũng là một vấn đề rất rắc rối.

May mà với tình hình trước mắt, trong khoảng thời gian ngắn ai cũng không động được vào ai, cô còn đủ thời gian chuẩn bị.

"Vậy, anh có ý kiến thế này, tạm thời em hãy chuyển 10% cổ phần của em cho Ninh Thu Đồng đi." Lục Đình Kiêu mở lời đề xuất.

"Chuyển cho cô Thu Đồng?" Ninh Tịch nghe vậy nghĩ một hồi, sau đó hai mắt sáng lên
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
"Đây cũng là một ý hay! Vừa hay Ninh Diệu Hoa và Ninh Diệu Bang em đều không muốn cho, mà cầm thì lại sợ họ quấn lấy làm phiền! Nhưng đưa cho cô Thu Đồng thì tốt rồi, với tính cách của cô ấy, tuyệt đối sẽ không cho hai người họ ăn hời đâu. Hơn nữa, với tài năng kinh doanh của cô ấy, cũng sẽ không để mất công ty của ông nội! Boss, anh thông minh quá đi mất!"

Ninh Tịch lại thương lượng với Lục Đình Kiêu thêm một lát, thấy trời cũng muộn rồi, cô mới nói, "Anh có muốn ngủ lại chỗ em không?"

Lục Đình Kiêu nghe vậy liền nhìn cô một cái: "Thôi."

"Hả? Tại sao? Cũng muộn lắm rồi mà! Về giờ cũng phiền phức lắm? Chẳng lẽ lát nữa anh còn chuyện gì sao?" Ninh Tịch khó hiểu.

Lục Đình Kiêu miết tâm mi, bất đắc dĩ nói: "Vì trong phòng cưới tương lai của bọn mình, anh sẽ đặc biệt dễ mất không chế. Hiểu không?"

Ninh Tịch: "Ặc..."

Lục Đình Kiêu xoa đầu cô, "Anh nhất định sẽ chờ tới sau khi kết hôn, nhưng anh muốn làm như vậy, vì em là người quan trọng nhất của anh, anh bằng lòng đợi, cũng là muốn dành cho em sự tôn trọng lớn nhất."

Ninh Tịch khẽ thở dài, cọ cọ đầu vào lòng bàn tay anh, miệng lẩm bẩm: "Em cả đời này thua ở trong tay anh... thật không oán hận nửa lời... anh được sinh ra là để khắc chế em đúng không?"

Thân mật một hồi lâu, Ninh Tịch mới tiễn người ra cửa.

Trước khi đi, Lục Đình Kiêu bỗng nhớ tới chuyện gì đó, móc trong ngực ra một tấm thiếp mời màu đỏ mạ vàng đưa cho cô.

Ninh Tịch mở ra xem, khó hiểu hỏi: "A... Là thiếp mời sinh nhật? Mạc Kiện Chương là ai? Sao lại mời em?"

"Là cha Mạc Lăng Thiên, thiếp mời là Mạc Lăng Thiên đưa, tối mai nếu em rảnh thì đi nếu không rảnh thì cũng không cần lo lắng làm gì.”

Chắc Mạc Lăng Thiên muốn mời Lục Đình Kiêu và cô, nhưng vì cô và Lục Đình Kiêu không tiện xuất hiện dưới vai trò bạn cặp thế nên Mạc Lăng Thiên cố ý đưa thêm một tấm thiệp mời riêng dành cho Ninh Tịch, xem như là coi trọng cô.

Ninh Tịch nghĩ một hồi: "Dù sao tối mai cũng không có chuyện gì, ban ngày em ở văn phòng, tối em sẽ đến thẳng đấy!"

Trong giới, người mà Lục Đình Kiêu thừa nhận coi là bạn không nhiều lắm, thêm việc đối phương nghĩ chu đáo đến thế cô cũng không muốn làm phật ý người ta.

Lục Đình Kiêu: "Ừ."

Ninh Tịch nhón chân lên, hôn một cái lên môi anh, giở giọng bá đạo như tổng tài: "Bảo bối, sẽ có một ngày, em sẽ để anh quang minh chính đại xuất hiện cùng em! Để phụ nữ trong cả thành phố này biết, anh là người của em!"

Lục Đình Kiêu: "..."

Rõ ràng là lời hay đấy... nhưng có phải có chỗ nào đấy không hợp lý rồi không?

...

Ngày hôm sau, tại Studio Tắc Linh.

Vì gần đây Tắc Linh đang chuẩn bị mở rộng nghiệp vụ bên tỉnh H, nên Ninh Tịch cứ có thời gian sẽ tới Studio chỉnh lí tài liệu và lên kế hoạch.

Bất giác mọi người bàn bạc tới tận tối, Ninh Tịch nhìn đồng hồ trên điện thoại, thấy sắp muộn, cô vội nói: "Lát nữa tôi còn phải tham gia tiệc tối, đi trước nhé!"

"Bà chủ đi trước đi!"

"Mọi người cũng đừng tăng ca nữa, nghỉ ngơi sớm đi! À, đúng rồi, Thượng Trạch, ở Studio có lễ phục không? Tìm cho tôi một bộ! Không kịp về thay nữa rồi!" Ninh Tịch vội hỏi.

"Có, chị muốn phong cách nào?" Cung Thượng Trạch hỏi.

Ninh Tịch nghĩ nghĩ: "Là tiệc mừng thọ của trưởng bối, màu sắc với kiểu dáng khiêm tốn điềm đạm một chút!"

"Vâng, bà chủ chờ chút!"
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top