Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một - Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một - Quẫn Quẫn Hữu Yêu

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,914
Điểm cảm xúc
5,656
Điểm
113
Chương 1180: Tới tặng quà cho cô
Sáng sớm hôm sau.

Cơ hồ là cả giới truyền thông đều nhanh chóng tràn vào trụ sở của History.

Ninh Tuyết Lạc được thời đắc ý, cô ta ngạo nghễ dẫn những phóng viên tới phòng thiết kế của công ty.

Kết quả...

Vừa mới bước chân tới nơi thì lập tức sững sờ.

Cả phòng thiết kế không một bóng người, kể cả Hàn Kiêu cũng biến mất chẳng thấy bóng dáng.

Đám phóng viên nhất thời xôn xao, trố mắt nhìn nhau.

"Ơ, Ninh tổng, "bảo bối trấn điếm" đâu?"

"Chẳng lẽ muốn cho chúng tôi bất ngờ sao?"

"Xem ra là còn đang chuẩn bị!"

...

Trong lúc các phóng viên đang bàn tán rì rầm thì Ninh Tuyết Lạc vẫn tỏ ra hết sức bình tĩnh, cô ta thấp giọng hỏi Đới Uy: "Người đâu!!! Chẳng lẽ anh ta không biết hôm nay tôi dẫn phóng viên tới à?"

Đới Uy cũng nghiệt mặt: "Tôi đã nói rồi! Hơn nữa còn nói rất rõ ràng nữa! Cô đừng nóng, để tôi gọi cho anh ta..."

...

Cùng lúc đó tại trụ sở của Tắc Linh.

Hàn Kiêu xông thẳng vào phòng làm việc, theo sau là mấy nhân viên bảo vệ mặt mũi bầm dập.

"Anh tìm ai thế?" Cung Thương Trạch cảnh giác nhìn Hàn Kiêu.

"Ninh Tịch."

"Sếp ơi! Có người tìm!"

Cung Thượng Trạch nhìn mấy nhân viên bảo vệ tím mắt tím mũi kia thì cũng không nói gì nữa, phi thẳng tới phòng làm việc của Ninh Tịch gọi người.

"Sếp ơi, người này... cứ thế xông vào, chúng tôi không cản được!" Một nhân viên bảo vệ vội vàng giải thích.

"Không sao, mọi người đi trước đi." Ninh Tịch thấy người đến là Hàn Kiêu thì sửng sốt, sau đó hung ác trợn mắt trừng anh một cái rồi mới quay lại cười nói với mấy người bảo vệ kia.

Chờ bảo vệ đi hết rồi Ninh Tịch mới đen mặt: "Chạy tới công ty của tôi, đập bảo vệ của tôi! Anh đối xử với ân nhân thế đó hả?"

Hàn Kiêu cũng nghiêm mặt: ""Ninh cô nương nói vậy là sao, tôi tới để tặng quà cho cô mà."

"Không rảnh!"

Ninh Tịch quả thật không hề rảnh, cô lo lắng đưa mắt nhìn Cung Thượng Trạch: "Chẳng phải hôm nay History công bố "bảo bối trấn điếm" à? Sao giờ còn chưa có tin tức."

Cung Thượng Trạch đang xem tin tức có liên quan nhưng không biết thấy gì mà vẻ mặt càng dại ra. Khi nghe Ninh Tịch hỏi thì Cung Thượng Trạch có chút không biết nên nói thế nào: "Lạ lắm chị... mấy cái tin trước mắt mà truyền thông đăng đều đang chửi History làm trò, trụ sở của bọn họ trống trơn, chẳng có cái gì gọi là "bảo bối trấn điếm" cả...."

"Cái gì?" Nghe vậy Ninh Tịch liền không nhịn được mà phun nguyên ngụm cafe vừa cho vào miệng lên mặt Hàn Kiêu, dáng vẻ không tin nổi: "Chỉ là làm trò???"

Ninh Tịch lo lắng cả đêm không ngủ, ra sức chuẩn bị đủ các phương án rồi lại gắng chịu đựng áp lực cả đêm, ấy thế mà giờ lại bị cho đi chơi thả diều???

"Ninh cô nương, History không có "bảo bối trấn điếm", nhưng của Tắc Linh thì tôi có một bộ đây." Hàn Kiêu lặng lẽ lau cafe đọng lại trên mặt đi, sau đó mở cái vali trong tay ra rồi lấy một bộ váy vô cùng xa hoa lộng lẫy nhét vào tay Ninh Tịch.

Ninh Tịch còn chưa thấy rõ cái gì mà Cung Thượng Trạch đã nhảy lên một cái rồi chạy tới nâng bộ váy lên, khuôn mặt cậu ta hiện vẻ choáng ngợp.

"Này... thật là đẹp..." Chờ Ninh Tịch quan sát rõ ràng cũng trợn mắt há mồm luôn.

"Chiếc váy này chính là bản nâng cấp của Tín Ngưỡng Hắc Ám!!!" Cung Thượng Trạch không nhịn được mà hít một hơi khí lạnh.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1181: Chúng ta còn có thể vui vẻ nói chuyện không?
Có thể nói bộ váy này hoàn toàn phát huy phong cách hắc ám cổ điển đến mức cực hạn, hoàn toàn không thể đánh đồng nó với bộ Tín Ngưỡng Hắc Ám trước đó!

E rằng chỉ có Lạc Thần, tác phẩm của sự hợp tác giữa Cung Thượng Trạch và đại sư Tống Căn mới có thể so sánh nổi mà thôi.

"Đẹp quá, chất liệu này… đây là? Móa, đây là kim cương? Còn đây là ngọc? Vân Cẩm!!! Tơ vàng nữa này!!!" Ninh Tịch ngây dại tại chỗ, những chất liệu tạo nên bộ trang phục này thật khiến người ta không thể tưởng tượng nổi!

"Vải sợi tổng hợp cao cấp?" Cung Thượng Trạch vuốt ve Chúng Sinh mà sắc mặt cũng thay đổi theo.

"Vải sợi tổng hợp cao cấp? Đó là cái gì vậy?" Ninh Tịch vội vàng hỏi.

"Loại chất liệu này chỉ chuyên dùng để làm quần áo cho phi hành gia thôi đó." Sau một hồi im lặng Cung Thượng Trạch mới lên tiếng giải thích.

"…"

Ninh Tịch không biết phải nói gì, tuy rằng cô không phải là người trong nghề, nhưng biết một chữ "quý" thôi là đủ rồi, thế cho nên liền vội vội vàng vàng dựng bộ y phục đang đổ trên mặt đất lên.

Rồi ngay sau đó không biết Ninh Tịch nghĩ đến cái gì, thoáng chốc ánh mắt đã chuyển về phía Hàn Kiêu, vẻ mặt còn đen hơn đáy nồi, nghiến răng "kèn kẹt, kèn kẹt" nói: "Hàn Kiêu, anh nói thật cho tôi biết, bộ trang phục này có phải anh trộm của History không?!"

History luôn mồm nói rằng hôm nay sẽ công bố "bảo vật trấn điếm", còn mời cả truyền thông tới đưa tin nữa thì làm sao có thể là chuyện bịa được!

Ninh Tịch hoàn toàn có lí do để cho rằng bộ vày này bị Hàn Kiêu đánh cắp rồi mang tới đây. Trộm một bộ quần áo thôi mà, anh ta tuyệt đối là có cái bản lĩnh đó!

"Bộ trang phục này ấy hả? Tôi làm ra đấy."

"Méo tin!" Ninh Tịch căn bản không thèm tin.

"Tín Ngưỡng Hắc Ám cũng là của tôi, còn bộ này tên là Chúng sinh." Hàn Kiêu nói.

Ninh Tịch bóp trán, vẻ mặt bất lực: "Đại hiệp à… chúng ta còn có thể vui vẻ nói chuyện được nữa không đây?"

"Nếu như Tắc Linh bị trộm mất một bộ trang phục như thế này, cô có báo cảnh sát không?" Hàn Kiêu híp mắt lại, nhếch môi lên hỏi.

"Phí lời, đương nhiên là báo cảnh sát rồi…"

"Ơ, thế thì chẳng lẽ History còn ngốc hơn cả cô à? Đến cô còn biết báo cảnh sát, lẽ nào History lại im lặng sao, thậm chí còn bị báo giới chỉ trích là lừa đảo, cũng không hé răng phản kháng à?" Hàn Kiêu cười một cách đầy ý vị.

Ninh Tịch nghẹn họng gần chết không nói được gì: "Đệt… anh bảo ai ngu!!!"

"Sếp, nếu như History quả thật bị trộm mất bộ trang phục như thế này, chắc chắn bọn họ sẽ không im lặng đâu, chắc chắn sẽ toang toác ra với cánh truyền thông cho mà xem. Giá trị của bộ y phục này… thực sự là cao quá." Cung Thượng Trạch lập tức nói, đồng thời ánh mắt nhìn về phía Hàn Kiêu cũng có chút thay đổi.

Bên này đang nói chuyện, đột nhiên điện thoại của Hàn Kiêu vang lên, là Đới Uy gọi đến.

Hàn Kiêu tiếp điện thoại và để luôn chế độ loa ngoài lên.

"Hàn Kiêu, anh đi đâu vậy, hôm nay là ngày công bố Chúng Sinh, bây giờ giới truyền thông cũng đã đến trụ sở của History rồi, kết quả là lại chẳng thấy anh đâu, Chúng Sinh cũng chẳng thấy đâu nữa..."

Trong tình hình nguy cấp như thế, giọng nói của Đới Uy vẫn rất mềm mỏng, hoàn toàn chẳng có chút tức giận nào cả. Thực tế thì gã ta cũng muốn gào lên với Hàn Kiêu lắm chứ, nhưng đáng tiếc là gã ta không có cái gan đó.

"Liên quan gì đến tôi?" Hàn Kiêu hỏi ngược lại.

"Hàn Kiêu… Chúng Sinh không phải là "bảo bối trấn điếm" mà anh thiết kế cho History sao?" Đới Uy yếu ớt hỏi, tuy rằng giọng nói yếu xìu nhưng vẫn đủ để Ninh Tịch và Cung Thượng Trạch nghe thấy rõ ràng.

"Cái tai nào của cậu nghe rằng tôi nói thế." Giọng của Hàn Kiêu lạnh dần.

"Không, không, không…ha ha, là bà chủ của chúng tôi đã hiểu nhầm rồi, hiều nhầm rồi…"

"Chúng Sinh là tác phẩm của tôi, tôi muốn làm gì với nó là quyền của tôi. Ý của tôi, cậu có hiểu không?"
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1182: Anh có thiếu mất miếng thịt nào không?
"Hiểu ạ, hiểu rõ lắm rồi ạ, Chúng Sinh của anh, vốn dĩ không liên quan gì đến History của chúng tôi… anh cũng không có ký hợp đồng với bà chủ của chúng tôi… nên đương nhiên anh muốn xử lý thế nào thì xử lý thế đó ạ…" Đới Uy cười cười cầu hòa, còn tìm luôn lý do biện hộ cho Hàn Kiêu.

Sau khi Đới Uy nói xong, Hàn Kiêu liền thẳng tay cúp máy luôn.

Mà Ninh Tịch ở đối diện đã đứng đực ra đó, không thốt lên nổi một từ.

Cô nhớ là… hồi trước Hàn Kiêu… quả thật đã từng nói anh ta là nhà thiết kế… nhưng chẳng qua là cô không tin mà thôi.

Hự! Cái tên cuồng bạo lực này thế mà lại là một nhà thiết kế còn lợi hại hơn cả Cung Thượng Trạch, kể cả có cho cô một cơ hội nữa, cô cũng chẳng thể nào tin nổi!

Này cũng quá nghịch thiên rồi!

Nhìn thấy cái vẻ kinh ngạc lại nghẹn khuất của Ninh Tịch, Hàn Kiêu cuối cùng cũng hài lòng: "Tín Ngưỡng Hắc Ám đã mang đến sự đả kích không nhỏ cho Tắc Linh các cô nhỉ, Chúng Sinh coi như là chút tâm ý nho nhỏ của tôi, coi như đó là món quà tôi tặng cho cô hoặc là bồi thường cũng được, nhận lấy đi."

Ớ, cái giọng "chẳng qua là một món đồ chơi tôi tiện tay tặng cô thôi" là thế nào đây!

Ninh Tịch quét mắt nhìn bộ lễ phục vô cùng hoa lệ trong tay: "Cái này... không thích hợp lắm thì phải…"

Hàn Kiêu liếc cô một cái: "Yên tâm, cái này không phải dùng để trả món nợ ân tình của cô lần trước đâu, mạng của tôi đâu có rẻ như vậy. Cái đám bên History tuyệt đối không dám truy cứu thế nên không cần nghĩ ngợi nhiều đâu."

"Hazz, nếu anh đã nói vậy rồi thì tôi cố mà nhận lấy vậy!" Ninh Tịch miệng nói "cố mà nhận" nhưng mà động tác thu bộ trang phục trên tay lại nhanh như chớp: "Mạt Mạt, em cầm bộ trang phục cất gọn vào nhé!"

Tuy rằng ngữ khí của Hàn Kiêu rất ngạo mạn, nhưng qua hôm nay cô đã hoàn toàn tin rồi, đối với anh ta mà nói thì bộ trang phục này đích thật chỉ là một món đồ chơi.

Huống hồ thứ đó còn là thứ lừa được từ tay Ninh Tuyết Lạc nữa chứ, không cần thì đúng là phí của giời!

Cung Thượng Trạch vẻ mặt mê mê mang mang nhìn mọi chuyện phát triển theo hướng cậu ta hoàn toàn không thể ngờ đến…

"Đòn sát thủ" của History thế nhưng lại quen với Ninh Tịch, hơn nữa còn nợ cô một món nợ ân tình nữa…

"Bảo vật trấn điếm" của History bây giờ lại biến thành của họ?

Chuyện này…

Hàn Mạt Mạt vừa nãy cũng ở trong văn phòng, cô nàng kinh ngạc đến mức không khép miệng được, mãi đến khi Ninh Tịch gọi cô bảo cô cất bộ trang phục đi cô mới hoàn hồn lại, nhanh chân chạy đến nhận lấy Chúng Sinh.

"Còn nữa, Mạt Mạt, lập tức thông báo cho cánh truyền thông, hôm nay Tắc Linh cũng công bố "Bảo vật trấn điếm".

Ninh Tịch quyết định tranh thủ thời cơ, theo sát History, công bố Lạc Thần và Chúng Sinh.

"Vâng! Em đi làm ngay đây ạ!" Hàn Mạt Mạt vừa nghe liền cực kỳ hưng phấn chạy đi làm việc.

Nếu History mà nhìn thấy Chúng Sinh xuất hiện bên bọn họ, chắc chắn là sẽ tức chết luôn! Đây rõ ràng nai lưng ra làm không công cho người khác hưởng mà.

Hàn Kiêu đang yên đang lành bỗng dưng túm lấy cổ áo Cung Thượng Trạch xách lên: "Muốn đánh nhau?"

Ninh Tịch vội chạy đến gỡ tay anh ta ra: "Anh làm cái gì thế hả! Một gã chỉ biết thiết kế, tay trói gà còn không chặt như cậu ta thì làm sao mà đánh nhau với anh được, anh cho rằng ai cũng như mình chắc?"

"Vậy tại sao cậu ta lại dùng ánh mắt đó nhìn tôi?" Hàn Kiêu hỏi bằng giọng lạnh lẽo.

Ninh Tịch bóp trán: "Anh chàng thiết kế nhà tôi từ lúc nhìn thấy Tín Ngưỡng Hắc Ám đã luôn muốn biết người thiết kế ra nó là ai, bây giờ nhìn thấy người đó trước mặt đương nhiên là nhìn nhiều vài cái! Sao? Thiếu mất miếng thịt nào của anh à?
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1183: Tuyệt đối là tin tức lớn
Cung Thượng Trạch nghe thế có chút ngượng ngùng: "Xin lỗi anh Hàn, em chỉ là cảm thấy vô cùng hứng thú với phong cách thiết kế của anh thôi..."

Hàn Kiêu đánh giá cậu chàng thanh tú trước mặt: "Cậu ta chính là nhà thiết kế của Tắc Linh?"

"Đúng thế, lần trước anh chẳng phải còn khen cậu ta còn gì, nói cậu ta khiến anh có hứng thú muốn khiêu chiến! Nói đến chuyện này… được rồi, tôi nên xin lỗi anh mới phải, tôi thực sự không ngờ anh thực sự là một nhà thiết kế, bây giờ tôi đã hoàn toàn phục anh rồi!" Ninh Tịch ôm quyền nói.

Hàn Kiêu liếc xéo cô một cái: "Tôi đã nói với cô từ lâu rồi, nhà thiết kế của Tắc Linh đâu có bằng tôi, tôi có thể giết anh ta trong vòng một phút mà. Đã tin chưa?"

Nghe được câu này, Ninh Tịch đột nhiên nhớ ra điều gì đó: "A… từ từ! Đợi đã! Thế nên… sở dĩ anh chạy đến History hành hạ tụi tui lên bờ xuống ruộng… chỉ vì một câu nói đó của tôi?"

Hàn Kiêu: "Không sai."

Ninh Tịch: "…"

Đừng có trả lời vừa nhanh vừa sảng khoái như thế có được không, cái tên khốn khiếp này!!!

Trước đây cô cũng từng phỏng đoán rất nhiều lần, vị tôn thần mà Ninh Tuyết Lạc mời đến rốt cuộc đến từ đâu, nhưng cô tuyệt đối không thể ngờ được hóa ra lại là đến từ cái miệng của cô.

Ninh Tịch hoàn toàn câm nín, cô đưa tay đỡ trán: "Đại thần, em sai rồi! Em thực sự biết sai rồi… sau này mỗi câu mỗi chữ anh nói… em sẽ tin tưởng tuyệt đối, cũng sẽ không nghi ngờ anh nữa!"

Cung Thượng Trạch đứng bên cạnh nghe thế cũng rất kinh ngạc, không ngờ nguyên nhân sâu xa người này thiết kế ra Tín Ngưỡng Hắc Ám lại là vì mình.

Cậu chàng chẳng hề tức giận vì câu nói có thể giết cậu trong vòng một phút của Hàn Kiêu, bởi vì anh ta quả thật có thực lực đó. Mà cậu còn cảm thấy rất vinh hạnh vì được một người như anh ta coi làm đối thủ.

"Được rồi, vì để xin lỗi tôi đã có mắt không tròng cũng như cảm ơn món quà của anh, hôm nay sau khi buổi họp báo kết thúc tôi sẽ mời anh đi ăn tối!" Ninh Tịch nhìn Hàn Kiêu nói.

Có ăn đương nhiên anh ta còn lâu mới từ chối!

Hàn Kiêu đè vành mũ xuống, giơ tay ok một cái, sau đó thản nhiên quay người rời đi.

Sau khi Hàn Kiêu đi rồi, Cung Thượng Trạch không nhịn nổi nữa mà lại gần hỏi Ninh Tịch: "Sếp ơi, sếp xem có cách nào mời được vị này về công ty chúng ta được không?"

Nếu như người này có thể gia nhập Tắc Linh…

Ninh Tịch chả cần nghĩ đã lập tức phủ định đề nghị này của Cung Thượng Trạch: "Chuyện này thì dẹp nhé, chị không thể điều khiển nổi cái gã đó đâu. Một thứ vũ khí quá lợi hại, nếu như không thể điều khiển được nó cuối cùng chỉ có thể mang lại tai họa cho mình."

Ninh Tuyết Lạc chính là một bài học đắt giá.

Huống hồ, một người tùy hứng như vậy sẽ không dừng lại ở bất kỳ nơi nào. Từ thái độ của anh ta có thể thấy, thiết kế chẳng qua chỉ là một trong những sở thích tùy hứng của anh ta mà thôi.

Cung Thượng Trạch nghe thế liền không nói thêm gì nữa, nhưng đôi mắt cậu ta lại càng sáng rực.

Trên đời có một số người khi thấy người ta tài giỏi hơn mình thì cũng không có nảy sinh lòng ghen ghét đố kị mà chỉ càng sôi sục ý chí và quyết tâm hướng tới tiến lên, quyết không lùi bước phía sau, Cung Thượng Trạch chính là một người như vậy.

Sau sự chuẩn bị ngắn ngủi, Hàn Mạt Mạt lập tức tung tin tức Tắc Linh muốn công bố "bảo vật trấn điếm" ra bên ngoài.

Địa điểm tổ chức của cuộc họp báo chính là khách sạn Hoàng Tước.

Tuy rằng thời gian công bố vô cùng gấp rút nhưng mà tất cả báo giới truyền thông sau khi biết được đều phi đến bằng tốc độ nhanh nhất, hơn nữa tin tức này còn lan đi với tốc độ rất nhanh.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1184: Rốt cuộc bọn họ đang làm cai quỷ gì vậy?
Trong sảnh đa năng của khách sạn Hoàng Tước.

Tin tức của Tắc Linh chỉ mới được tung ra một giờ ngắn ngủi, đại sảnh rộng lớn đã chật kín hết chỗ.

Phần lớn cánh truyền thông ở đây vừa nãy đều hụt mất một vố bên History, đang lúc ngồi nhà lòng đầy căm phẫn múa bút thành văn mắng History cố ý dựng truyện lừa bọn họ, thì ngay lúc đó lại có điện thoại mời tham gia họp báo của Tắc Linh.

Kiểu này rất có thể có tin tức lớn, đương nhiên tất cả đều vội vàng chạy đến rồi.

Cùng lúc đó, History đang sứt đầu mẻ trán vì sự mất tích bất thình lình của Hàn Kiêu cũng nhận được tin tức Tắc Linh muốn công bố "bảo vật trấn điếm".

Ninh Tuyết Lạc lập tức phái người đi điều tra tình hình, sau cùng nghĩ mãi mà không vẫn yên tâm được, cô ta đành phải đích thân đi một chuyến tới Hoàng Tước xem sao.

Cô ta muốn xem xem, Tắc Linh đang làm cái quỷ gì!

Dù có phải làm gì đi chăng nữa, chỉ cần có thể dỗ Hàn Kiêu quay về, cục diện cuối cùng phần thắng vẫn sẽ nghiêng về phía họ.

Tính tình của Hàn Kiêu âm u khó đoán, cho nên dù có cuộc điện thoại vừa nãy của Đới Uy, Ninh Tuyết Lạc vẫn không từ bỏ ý định, vẫn cứ bảo Đới Uy dùng hết mọi cách để liên lạc lại với anh ta, hơn nữa còn tìm thủy quân để dẫn đường dư luận.

Trên mạng, người ủng hộ của History tỏ ý rằng History tuyệt đối sẽ không cố ý dùng cách "lợi bất cập hại" này để dựng chuyện đánh bóng tên tuổi. Chắc chắn là đã xảy ra sự cố ngoài ý muốn nào đó, sau khi giải quyết xong sự cố ngoài ý muốn, "bảo vật trấn điếm" nhất định sẽ xuất hiện một cách khiến mọi người kinh diễm.

Đội ngũ quan hệ công chúng do một tay Kiều Vi Lan đào tạo vô cùng chuyên nghiệp, chỉ trong có một tiếng ngắn ngủi đã sắp xếp buổi họp báo một cách thỏa đáng.

Sau khi cánh phóng viên đến cũng kha khá rồi, người phát ngôn của Tắc Linh, giám đốc bộ phận PR - Tạ Dật Xuyên "e hèm" một tiếng rồi bắt đầu nói: "Chúng tôi vô cùng cảm ơn các bạn phóng viên đã có mặt tại đây. Hôm nay, Tắc Linh sẽ công bố thiết kế đã ấp ủ bao lâu nay, một tuyệt tác do nhà thiết kế hàng đầu của Tắc Linh - X và Đại sư Quốc họa Tống Căng - Tống lão tiên sinh cùng nhau hợp tác hoàn thành, và sẽ trở thành "bảo vật trấn điếm" của Tắc Linh chúng tôi!!!"

Tạ Dật Xuyên vừa dứt lời, đám phóng viên báo giới ở dưới đã ồ hết cả lên.

"Tống… Căng???"

"Đại sư Tống Căng? Họ đang đùa đấy à?"

"Tống lão tiên sinh chẳng phải đã quy ẩn nơi thôn dã từ lâu rồi à? Lần trước tôi còn cố ý chạy đến tận nơi để phỏng vấn ông ấy, nhưng ông ấy hoàn toàn không gặp khách! Làm sao ông ấy có thể chạy đến đây để hợp tác với một công ty thời trang như Tắc Linh được? Chuyện này thật không thể tin nổi!"

"Tôi nghĩ bọn họ đang khoác lác thì có!"

"Chuyện này làm sao có thể khoác lác bừa bãi được?"

"Chúng ta còn bị History thả bồ câu cơ mà, có chuyện gì mà không thể chứ?"

...

"Xin các bạn phóng viên bình tĩnh, "bảo vật trấn điếm" của chúng tôi sẽ xuất hiện ngay lập tức đây. Mà hôm nay, chúng tôi còn rất vinh dự có thể mời được Tống lão tiên sinh đích thân đến đây để giới thiệu cho chúng ta về tuyệt tác này.

Cánh báo giới lập tức ngẩn tò te toàn tập.

Ôi đệt! Tống lão thế nhưng lại đích thân xuất hiện?

Trong khoảnh khắc đó, tất cả mọi người đều bất giác thở thật nhẹ, nhìn về phía cửa của đại sảnh.

Lần này Tắc Linh cũng thật lớn lối, mời bao nhiêu người thế, nhỡ lại chơi họ như History thì đừng hòng mong còn cơ hội lăn lội ở cái giới này nữa.

Trong góc tối, trong mắt Ninh Tuyết Lạc xoẹt quá một tia sắc lạnh: "Tống Căng… tại sao lại có thể như thế được!"

Trước đây điểm tựa lớn nhất để History công kích Tắc Linh sao chép ý tưởng của bọn họ chính là dựa vào việc cùng sử dụng những yếu tố trong Quốc họa cổ, thế mà bây giờ Tắc Linh lại mời được Tống Căng đến hợp tác?

Chuyện này tuyệt đối không thể nào!!!

Tống Căng là người có tiền cũng không mời được, History cũng đã từng cố ý cử người đến mời, nhưng căn bản là đến một câu cũng không nói được.

"Chuyện này làm sao có thể là sự thực được…"
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1185: Sự xuất hiện kinh diễm
Tần Tử Phàm đứng bên cạnh thấy vậy vội nói: "Sếp! Cô nghe bọn họ khoác loác kìa! Làm sao có thể là Tống Căng được chứ? Nói không chừng lại là đồ đệ gì đó thì sao, căn bản cái loại lừa đời lấy tiếng!"

"Tống Căng căn bản là không có đồ đệ." Ninh Tuyết Lạc nói.

"Nếu vậy thì bọn họ sẽ nói sức khỏe của Tống lão đột nhiên không tốt nên không đến được. Tống lão vốn đã không hỏi đến chuyện đời từ lâu, căn bản là không biết những gì Tắc Linh đang làm, kể cả có biết thì với tính cách của Tống lão e rằng ông ấy cũng không quan tâm."

"Cái gì mà hợp tác chứ, nói cho hay thế thôi, tám phần là bỏ ra một số tiền lớn để mua được tác phẩm nào đó của Tống lão, sau đó trực tiếp lấy một vài yếu tố trong bức họa để dùng trong chi tiết trang phục… cái kiểu sao chép đó tôi thấy nhiều rồi!" Tần Tử Phàm nói với cái giọng vô cùng chắc chắn.

Cùng với sự kích động tò mò của giới truyền thông, đương nhiên là cũng có không ít người có cùng suy nghĩ với Tần Tử Phàm…

Rất nhanh sau đó, có hai cô gái mặc đồng phục của Tắc Linh tiến lên, họ đang cẩn thận nâng một bộ váy bị phủ một tấm vải rất dày lên chính giữa sân khấu, sau đó hai người lần lượt đứng sang một bên.

"Chậc, ít nhất thì cũng tốt hơn History một chút, ít nhất còn có trang phục thật…" Phía dưới sân khấu có người lầm bầm nói nhỏ.

"Kể cả có đi chăng nữa nhưng tôi thấy tuyệt đối không thể hơn được Tín Ngưỡng Hắc Ám đâu, phần thắng của Tắc Linh không nhiều! Dù có cố mượn danh tiếng của Tống lão cũng vô dụng!"

"Quả đúng thế thật..."

Vừa mới nói xong chưa được bao lâu, một ông cụ da dẻ hồng hào, tinh thần minh mẫn được một cô gái chầm chậm dắt vào.

Nhìn thấy ông cụ mà Hàn Mạt Mạt dẫn vào, tất cả mọi người đều kinh ngạc không thôi, tiếng hít khí lạnh vang lên khắp căn phòng…

Tống Căng nổi tiếng khắp nơi, chân dung cùng với các tác phẩm của ông đều được in vào sách giáo khoa, không có ai là không biết, huống chi là những người làm trong giới truyền thông.

"Tống… Tống Căng!"

"Trời ạ! Là Tống lão thật kìa!"

...

Xuất phát từ sự kính trọng dành cho một vị Đại sư đức cao vọng trọng, tất cả mọi phóng viên có mặt ở đó đều đồng loạt đứng dậy.

Thực ra, chính Ninh Tịch cũng không ngờ đến Tống Căng sẽ tự mình ra sân.

Cung Thượng Trạch có vấn đề trong giao tiếp, đặc biệt là khi phải đối mặt với ống kính, cho nên từ trước đến giờ trong những tình huống thế này đều là Hàn Mạt Mạt đại diện thay cậu ta xuất hiện. Lần này đương nhiên cũng thế, nhưng mà cuộc họp báo hôm nay quá quan trọng, Cung Thượng Trạch lo lắng Hàn Mạt Mạt không thể truyền đạt lại một cách chính xác...

Lúc đang nhức đầu thì Tống lão chủ động đề nghị để ông ấy xuất hiện.

Đối với chuyện này, Ninh Tịch đương nhiên là cảm kích vô cùng, thực ra lúc đầu cô cũng hy vọng Tống lão có thể ra mặt. Bởi vì, trừ phi là ông ấy đích thân xuất hiện bằng không thì chuyện Tắc Linh hợp tác với Tống Căng thực sự rất khó để người khác tin tưởng.

"Tống lão, bây giờ ngài đang hợp tác với Tắc Linh thật sao?"

"Đại sư, tại sao ngài lại chọn hợp tác với Tắc Linh mà không phải là các nhãn hiệu thời trang khác? Nghe nói ngay đến cả Bộ Bộ Sinh Liên - nhãn hiệu đứng đầu về phong cách Trung Hoa cũng đã từng mời ngài hợp tác, nhưng ngài không đồng ý!"

"Hình như History cũng đã từng mời hay sao ấy!"

...

Hiện trường ầm ầm vang lên những câu hỏi của đám phóng viên, những câu hỏi cứ nối tiếp nhau, toàn bộ đều liên quan đến Tống Căng...

Tống Căng khẽ ho một cái, có chút không vui nhắc nhở: "Hôm nay là buổi họp báo ra mắt tác phẩm mới của Tắc Linh, hy vọng các vị có thể phân biệt rõ chuyện gì là chính, chuyện gì là phụ."

Nói xong câu này Tống Căng cũng không nói nhiều nữa, ông vung tay lên, hất tấm vải đang phủ lên bộ trang phục ra.

"Soạt" một tiếng, tấm vải rơi xuống, "bảo vật trấn điếm" của Tắc Linh xuất hiện với dáng vẻ thực sự của nó…
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1186: Tìm được hắn ta chưa?
Đám phóng viên vừa nãy còn mồm năm miệng mười tranh nhau hỏi giờ tất cả đều ngây ra như phỗng hết cả!

"Trời… trời ạ! Đẹp quá đi mất!"

"Đây chính là "bảo vật trấn điếm" của Tắc Linh?"

"Tôi tưởng rằng Tín Ngưỡng Hắc Ám đã là đẹp đến cực điểm rồi, nhưng bây giờ lại được nhìn thấy một tuyệt phẩm khác với một phong cách khác hoàn toàn! Điều này quả thật khiến người ta quá kinh ngạc!"

"Phong cách của của X và những yếu tố trong Quốc họa của Tống lão đã hoàn toàn hòa quyện vào nhau! Tác phẩm này quả thật khiến người ta như lạc vào tiên cảnh!"

"Tống lão! Bộ trang phục này có tên không ạ?"

...

Tống Lão hài lòng trước phản ứng của cánh truyền thông, ông vuốt vuốt chòm râu trắng của mình, gật gù ngâm:

Hình dáng của nàng,

Nhẹ nhàng như chim hồng bay, uyển chuyển như rồng lượn.

Rực rỡ như cúc mùa thu, tươi tắn rạng rỡ như tùng mùa xuân.

Phảng phất như mặt trăng bị mây che lấp, phiêu diêu như tuyết bị gió cuốn.

Từ xa ngắm nhìn, trắng như ráng mặt trời lên trong sương sớm,

Tới gần nhìn kỹ, rực rỡ như hoa sen lên khỏi dòng nước trong.

Ông ngâm đến đó liền có ngay một vị phóng viên kích động đứng bật dậy nói: "Lẽ nào bộ trang phục có tên là Lạc Thần?"

Tống Căng gật gù: "Không sai."

Vừa mới dứt lời, toàn trường lại dậy lên những tiếng ồ kinh ngạc.

"Lạc Thần… Lạc Thần… Quả đúng là xứng với cái tên!"

"Cực kỳ chuẩn xác!"

"Tắc Linh thật sự khiến người ta kinh ngạc quá đi mất thôi!"

"Lại chẳng thế à, lần nào cũng có thể khiến người ta có một sự bất ngờ đầy kinh ngạc."

"Chỉ tiếc là..."

"Tiếc cái gì cơ?"

"Đương nhiên là đang tiếc… lần này ngay đến Tống lão cũng gặp được nhưng lại không thể nhìn thấy mặt nhà thiết kế trong truyền thuyết của Tắc Linh - X!"

"Đúng thế! Thực sự là quá bí ẩn! Mọi người thử đoán xem rốt cuộc cái tên X này là có nghĩa là gì?"

"Có khi nào là viết tắt của tên không?"

...

Trong góc tối.

Ninh Tuyết Lạc tức đến mức đường nét trên gương mặt cũng trở nên méo mó: "Đáng chết! Tần Tử Phàm! Rốt cuộc chuyện này là như thế nào! Tắc Linh mời được Tống Căng tại sao anh lại không nghe được tiếng gió nào là sao?"

Lúc này đây Tần Tử Phàm cũng mồ hôi tong tỏng đầy đầu, mẹ nó chứ, làm sao anh ta có thể ngờ được Tắc Linh lại mời được Tống Căng cơ chứ!

Hơn nữa anh ta chỉ phụ trách bộ phận thị trường, những chuyện thuộc về phương diện thiết kế căn bản là không thuộc phạm vi quản lý của anh ta!

"Đới Uy đâu!!!"

"Hình như vẫn còn đang đi tìm người…" Tần Tử Phàm lí nha lí nhí.

Ninh Tuyết Lạc nghiến răng ken két: "Hừ, Lạc Thần cái gì, chẳng qua cũng chỉ đến thế mà thôi! Chỉ cần tìm được Hàn Kiêu, chỉ cần Chúng Sinh xuất hiện, tuyệt đối sẽ đè bẹp được Tắc Linh…"

"Đúng, đúng đúng… điều đó là đương nhiên rồi…" Tần Tử Phàm liên tiếp phụ họa.

Nhưng mà, khóe miệng anh ta lại lén lút nhếch lên một độ cong nhỏ, vấn đề là phải tìm được người trước đã rồi hãy nói!

Tính tình của tên Hàn Kiêu đó vô cùng gian xảo, hành tung lại khó đoán. Hơn nữa, người ta đã gọi điện thoại bảo không muốn cho History sử dụng Chúng Sinh, thế mà đến bây giờ vẫn còn đi tìm? Có tìm cũng vô dụng!

Thực ra ngay từ đầu khi Ninh Tuyết Lạc mời người đó về, anh ta đã có cảm giác không ổn, cảm thấy Ninh Tuyết Lạc tuyệt đối sẽ không điều khiển nổi người này, quả nhiên chuyện anh ta lo lắng nhất đã xảy ra…

"Sếp…" Người thở hồng hộc chạy đến đằng sau lưng Ninh Tuyết Lạc chính là Đới Uy.

"Tìm thấy hắn ta chưa?" Ninh Tuyết Lạc lập tức hỏi.

Vẻ mặt của Đới Uy rất khó coi mà lắc đầu: "Không… không tìm thấy… Hình như anh ta đã cho số của tôi vào danh sách đen… đi đến những nơi anh ta thường đến ăn cũng không tìm được…"

"Đồ vô dụng! Bao lâu như thế rồi chẳng lẽ đến giờ cậu cũng không biết nhà anh ta ở đâu?" Ninh Tuyết Lạc phẫn nộ mắng.

Vẻ mặt của Đới Uy lại càng khó coi: "Tôi cũng đã từng thử bám theo một lần rồi, nhưng mà anh ta quá cảnh giác, căn bản là không bám theo nổi. Khó khăn lắm mới bám được một lần, kết quả thế nhưng lại đi về phía nghĩa địa giữa đêm hôm khuya khoắt… Tôi nào đâu dám tiếp tục bám theo anh ta chứ…"
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1187: Bảo vật trấn điếm thứ hai
"Vậy thì bây giờ làm thế nào, tự anh nhìn tác phẩm của của Tắc Linh đi! Ngay cả Tống Căng chúng nó cũng mời được." Ninh Tuyết Lạc cau có.

Đới Uy nhìn bộ lễ phục màu trắng ngập tràn tiên khí vờn quanh giữa sân khấu cùng với Tống Căng đang đứng giải thích mà mặt cắt không một giọt máu...

Thôi xong, cục diện này thua là cái chắc rồi, mặt mũi của gã ta biết để đâu, ở công ty gã ta làm gì còn chỗ đứng nữa!

Đới Uy nghiến răng, tim giật thót một cái: "Sếp! Cô đừng lo! Cùng lắm thì tôi đến nghĩa địa tìm Hàn Kiêu…"

"Thế anh còn không mau đi đi!!!" Ninh Tuyết Lạc đè giọng thấp xuống, điên tiết quát lên.

"Các vị bạn bè báo giới thân mến, xin đừng vội rời khỏi hội trường lúc này, buổi họp báo lần này của Tắc Linh chúng tôi, vẫn còn một bộ "bảo vật trấn điếm" muốn giới thiệu nữa!" Trên sân khấu vang lên tiếng nói của Tạ Dật Xuyên.

Đới Uy đứng khựng lại, Ninh Tuyết Lạc và Tần Tử Phàm vốn dĩ chuẩn bị rời khỏi đây rồi cũng đồng loạt nhìn về phía sân khấu: "Cái gì? Còn bộ thứ hai nữa?"

Sắc mặt Đới Uy tái mét, rồi cười lạnh ngay lập tức: "Nhìn bộ đầu tiên thì cơ bản đã có thể đoán được phong cách của bộ thứ hai, bộ nào bộ nấy giống nay như đúc. Hơn nữa, có hiếm thì mới quý, "bảo vật trấn điếm" đương nhiên chỉ có thể có một, Tắc Linh thế nhưng lại cho ra hai bộ, quả thật là ngu hết thuốc chữa…"

Tần Tử Phong nhìn về phía sân khấu: "Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi mà Tắc Linh có thể tạo ra được hai bộ "bảo vật trấn điếm" có chất lượng như nhau sao? Kể cả nhà thiết kế có linh cảm đi chăng nữa nhưng giá cả của mỗi một bộ đều không phải là thấp, lưu lượng vốn lưu động của Tắc Linh có kham nổi không?"

Trên sân khấu, Tống Căng đã xuống rồi.

Người giới thiệu giờ là một nhân viên mặc cái váy màu đen.

Lại có hai cô nhân viên cẩn thận bê bộ trang phục đang được phủ một tấm vải lên, cô nhân viên mặc váy đen đi đến giữa sân khấu, trước khi vén tấm vải che lên thì giải thích một cái chân thành: "Đầu tiên, cần phải giải thích với các bạn phóng viên rằng, mẫu thiết kế này không phải là tác phẩm của X. Vì để dành cho khách hàng của chúng tôi một trải nghiệm khác hoàn toàn, Tắc Linh chúng tôi đã đặc biệt mời một nhà thiết kế khác thiết kế một phong cách hoàn toàn trái ngược với Lạc Thần..."

"Đừng nói nhiều thế nữa, mau cho chúng tôi xem đi."

"Đúng thế, nói nhiều thế làm cái gì chứ!"

"Tốt xấu như thế nào mở ra là biết ngay!"

...

Nghe người giới thiệu nói thế, khóe miệng Ninh Tuyết Lạc nhếch lên thành một nụ cười lạnh: "Phong cách trái ngược hoàn toàn? Chẳng lẽ Tắc Linh định làm ra một bộ có phong cách giống Hàn Kiêu để đối đầu với Tín Ngưỡng Hắc Ám của chúng ta sao?"

Đới Uy đương nhiên cũng nghĩ đến điều đó: "Quả đúng là ngu si nói chuyện viển vông! Dù là ai cũng không thể bắt chước được phong cách của Hàn Kiêu!"

"Bộ trang phục này của chúng tôi có tên là... Chúng Sinh!!!"

Nghe được hai chữ Chúng Sinh thì Đới Uy, Ninh Tuyết Lạc, Tần Tử Phàm đều lập tức tái cả mặt.

"Cái gì? Chúng Sinh?"

"Chẳng lẽ Tắc Linh sao chép ý tưởng của chúng ta?

...

"Soạt" một cái, tấm vải đang phủ lên bộ trang phục được kéo xuống.

Bộ lễ phục đẹp tuyệt, thần bí đến cực hạn, ngập tràn sắc màu cổ xưa của phương Đông xuất hiện trước mặt mọi người.

Đây không phải là sao chép, đây không phải là bắt chước!

Đây chính là Chúng Sinh!

Ba người chết đứng ngay tại chỗ, trên gương ngập tràn vẻ không thể tin nổi, biểu cảm trên mặt thay đổi liên tục như thể đèn kéo quân.

Chúng Sinh của bọn họ, thứ bọn họ đang lục tung trời lên để tìm, thế nhưng lại xuất hiện trong buổi họp báo công bố tác phẩm của Tắc Linh!

"Bảo vật trấn điếm" của bọn họ, giờ biến thành của Tắc Linh...!!!
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1188: Suýt chút tức đến hộc máu
Chúng Sinh vừa mới xuất hiện, hiện trường lập tức có vô số phóng viên vì quá kích động nên đã đứng bật dậy.

"Trời ạ! Tôi còn tưởng Tín Ngưỡng Hắc Ám đã là cực hạn rồi... không ngờ..."

"Đây... thật sự quá kinh người!"

"Thế này thì ai có đủ khí chất để lấn át bộ trang phục này đây?"

...

Đương nhiên, trong những tiếng trầm trồ kinh ngạc cũng xen lẫn với những tiếng chất vấn.

"Nhưng mà, đây lại không phải là thiết kế của Tắc Linh... vừa rồi cô gái giới thiệu chẳng phải đã nói rồi sao? Đây là đặt một nhà thiết kế khác đấy!"

"Đặt thiết kế thì có làm sao? Anh tưởng Tín Ngưỡng Hắc Ám của History cũng do Đới Uy tự thiết kế đó hả? Tuy rằng gã ta vẫn lập lờ nước đôi để mọi người nhầm tưởng rằng chính gã đã thiết kế, nhưng chắc chắn không phải gã ta thiết kế đâu, bọn họ mời người ngoài đó!"

"Phong cách thiết kế của một người có thể biến đổi đa dạng, nhưng cũng có giới hạn và trở ngại nhất định. Khác biệt lớn như thế này, làm gì có ai có thể khống chế được, sao có thể trách móc Tắc Linh mời người thiết kế ngoài được, huống chi cả History cũng làm thế cơ mà!"

"Nói đến mới thấy... sao tôi thấy phong cách của Tín Ngưỡng Hắc Ám và Chúng sinh giống nhau thế nhỉ?"

"Dù có thế nào, lần này Tắc Linh thắng lớn rồi!"

"Ha ha ha... Hôm nay thật đúng là đặc sắc, có tít để mà giật rồi!"

...

Nhìn người của Tắc Linh ba hoa chích chòe trên sân khấu, nghe đám truyền thông kinh thán không thôi, Ninh Tuyết Lạc tức đến mức suýt ói máu!

Cái gì mà phong cách giống nhau?

Cùng một người thiết kế cả đấy!

Nó thuộc về History bọn họ cơ mà!!!

Ninh Tuyết Lạc hít một hơi thật sâu mới nuốt được cái vị ngai ngái trong cổ họng xuống: "Đi... đi báo cảnh sát cho tôi, bảo là History bị mất cắp "bảo vật trấn điếm"!!!"

Đới Uy nghe thế có chút khó xử nói: "Sếp... thế... thế không ổn lắm đâu... tuy rằng tôi không biết làm thế nào mà Tắc Linh lại có được nó, nhưng bộ trang phục này chắc chắn là Hàn Kiêu tự nguyện tặng cho bọn họ..."

"Vậy thì làm sao! Từng viên kim cương, mỗi viên đá quý từng đường kim mũi chỉ của nó đều là tiền của tôi!" Ninh Tuyết Lạc gần như mất khống chế mà hét lên.

"Sếp ơi... chị nhỏ tiếng một chút đi..." Đới Uy kéo Ninh Tuyết Lạc vào trong góc: "Tuy rằng nói là như thế nhưng mà sếp ơi, bộ Tín Ngưỡng Hắc Ám trước... Hàn Kiêu cũng không lấy một đồng nào của chúng ta mà, nếu thật sự tính ra thì chúng ta cũng không có lý đâu... Với lại chúng ta cũng không kí hợp đồng với Hàn Kiêu... lúc đầu những nguyên liệu đó cũng là do chúng ta tự nguyện cung cấp cho anh ta mà..."

"Đừng nhắc đến Tín Ngưỡng Hắc Ám với tôi nữa, một thiết kế bị đánh bại thì còn chút ý nghĩa nào nữa?" Vẻ mặt Ninh Tuyết Lạc xám xịt.

Đới Uy đương nhiên cũng biết điều đó: "Nhưng mà, chuyện đã đến nước này rồi..."

"Thế nên cậu bảo tôi ngậm bồ hòn làm ngọt chứ gì, bảo tôi trơ mắt nhìn công sức của mình biến thành công cốc, để Tắc Linh hưởng hết?"

Giờ phút này, trong bụng Đới Uy cũng đang phát rồ hết lên: "Sếp, đương nhiên là tôi cũng không muốn! Nhưng mà Hàn Kiêu thực sự là không dễ chọc, nếu cô không tin thì hậu quả cô tự mình đi mà gánh lấy, đừng có trách tôi không nhắc cô trước!"

Câu này của Đới Uy rất nặng nề, Ninh Tuyết Lạc cũng đã từng nghe một vài sự tích của Hàn Kiêu rồi, thế nên dù tức đến mức phát điên nhưng cũng không dám làm gì...

"Đới Uy, cậu nghe cho rõ đây, nguyên nhân của tất cả mọi chuyện đều do cậu vô dụng, cậu biết mình nên làm cái gì rồi đấy!" Ninh Tuyết Lạc bỏ lại tối hậu thư.

Đới Uy siết chặt nắm tay...

Những thiết kế mà gã ta ăn trộm được của Cung Thượng Trạch không phải là đã hết rồi, nhưng mà bởi vì số lượng có hạn và trước đó gã ta lại không biết tiết kiệm lỡ dùng quá nhiều, hiện tại không đến lúc mấu chốt nhất thì không thể lấy ra được.

Bây giờ mà lấy ra một bản thiết kế chẳng khác gì xẻo mất một miếng thịt của gã ta vậy!
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1189: Tôi chỉ ăn cơm, không nói chuyện phiếm
Buổi họp báo của Tắc Linh kết thúc viên mãn, từ lúc hạ chiến thư đến bây giờ, lần này mới coi như là thắng được một trận xinh đẹp.

Buổi họp báo vừa kết thúc không lâu, trên mạng đã tràn ngập tin tức về buổi họp báo lần này. Những điểm sáng và bất ngờ trong buổi họp báo lần này của Tắc Linh quá nhiều, lại cộng thêm việc có History làm nền, chơi "không thành kế" cho giới truyền thông một vố. Chỉ trong thoáng chốc danh tiếng của Tắc Linh tăng vùn vụt, dư luận đều nghiêng hẳn về phía của Tắc Linh...

Thấy tất cả đều thuận lợi, dây thần kinh căng như dây đàn của Ninh Tịch mấy ngày nay cuối cùng cũng được thả lỏng. Cô lấy điện thoại ra gọi cho Hàn Kiêu, mời anh ta tới ăn tối.

Để tỏ rõ thành ý lần này ngoại trừ mời anh ta đến nhà, còn mời cả Cung Thượng Trạch, Kiều Vi Lan, Tạ Dật Xuyên và Hàn Mạt Mạt nữa, Tống lão thì nói rằng không muốn quấy rầy cuộc liên hoan của đám trẻ nên không đến.

"Đại thần, đến ăn cơm đi, tất cả mọi người đều muốn cám ơn anh, món quả của anh lớn như thế, nhất định phải mời anh ăn một bữa, chỗ tôi là Đào Hoa Ổ nhé!" Ninh Tịch nhiệt tình mời.

"Xa quá." Đầu dây bên kia vang lên tiếng của Hàn Kiêu.

"Vậy nhà anh ở đâu, tôi qua đón anh được không, Đại thần?"

"Bãi nghĩa địa ở núi Long Tiềm."

"..."

Nghe thấy mấy chữ đó, sắc mặt của Ninh Tịch thoắt một cái đã đen như đáy nồi: "...Ngại quá đi mất, ở đó thì tôi không đón được. Vậy đổi địa điểm nhé, Châu Giang Đế Cảnh được không? Ở đó chắc gần hơn nhỉ?"

"Ok." Hàn Kiêu nói rồi cúp máy luôn.

Ninh Tịch nhìn chằm chằm vào cái điện thoại đã tắt, câm nín mất một lúc.

Ôi mẹ của con ơi, có người ở tại nghĩa địa thật à? Thế mà không bị dọa cho chết nhỉ? Cô chẳng còn lời lẽ nào mà phỉ nhổ cái tên này nữa rồi!

Nhưng mà cô nhớ, hình như lần trước anh ta cũng nói rằng anh ta là người canh mộ gì gì đó còn gì?

Nghề nghiệp của cái gã này… quả thật khiến người khác khó mà hiểu nổi.

Ninh Tịch chỉ đành phải đi chợ mua thức ăn rồi đến Châu Giang Đế Cảnh nấu cơm, may cái là cô chuyển nhà nhưng dụng cụ làm bếp bên này vẫn đủ hết.

Đám người Cung Thượng Trạch lục tục đến, Ninh Tịch vẫn còn đang ở trong bếp chuẩn bị.

Nhìn cả bàn đồ ăn Ninh Tịch chuẩn bị, vẻ mặt đám người Cung Thượng Trạch, Hàn Mạt Mạt có chút kinh hãi.

Hàn Mạt Mạt nhìn từng món từng món ở trên bàn mà nuốt nước bọt ừng ực: "Chị Tịch, có phải chị làm hơi nhiều rồi không?"

Ninh Tịch cười ha ha: "Không nhiều, tuyệt đối không nhiều đâu! Chị còn sợ không đủ ấy chứ, đợi một chút, trong phòng bếp vẫn còn mấy món nữa!"

Tiếng chuông cửa vang lên, Ninh Tịch vội ra mở cửa, quả nhiên là Hàn Kiêu đến.

Vẫn là bộ đồ thể thao màu đen sọc trắng thường ngày, Hàn Kiêu cởi cái mũ lưỡi trai trên đầu xuống, để lộ ra mái tóc dài đen mượt.

Nhắc đến mới hay, đây đúng là lần đầu tiên cô thấy đàn ông để tóc dài như vậy đấy…

"Đại thần, anh biết chọn thời gian đến thật đấy, cơm vừa mới xong! Mau ngồi xuống đi, chúng ta có thể ăn cơm được rồi!"

"Ờ." Hàn Kiêu ngồi vào bàn ăn.

Ninh Tịch bưng tô móng giò cuối cùng ra rồi cũng ngồi xuống.

"Anh Hàn, em xin kính anh một chén, thiết kế của anh thật quá tuyệt vời, hy vọng sau này có cơ hội được giao lưu với anh nhiều hơn nữa!" Cung Thượng Trạch nâng chén lên.

Hàn Mạt Mạt ngồi bên cạnh cũng nói: "Lần này đúng là may nhờ có sự giúp đỡ của anh, buổi họp báo của chúng em mới thành công đến vậy, cái đám History tức sắp chết rồi, thật sự rất cám ơn anh!"

Tiếp sau đó, Kiều Vi Lan và Tạ Dật Xuyên cũng lần lượt lên tiếng nói mấy câu.

Nhưng mà, vẻ mặt của Hàn Kiêu không biết tại sao lại có vẻ khó chịu…

Ninh Tịch thấy thế cũng không biết câu nào đã chọc cho vị Đại thần này không vui vội hỏi: "Khụ, Đại thần, sao thế?"

Hàn Kiêu ngẩng đầu lên nhìn cô một cái: "Có phải cô mời tôi đến đây để ăn đúng không?"

Ninh Tịch gật đầu lia lịa: "Đúng thế mà!"

Hàn Kiêu liền nói tiếp: "Tôi chỉ ăn, không tiếp chuyện."

Biểu cảm của tất cả mọi người trên bàn ăn: "..."
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top