Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một - Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một - Quẫn Quẫn Hữu Yêu

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,912
Điểm cảm xúc
5,654
Điểm
113
Chương 1270: Rớt đài
"Alo, trưởng phòng Diệp đấy à?"

"Mới sáng sớm cô Triệu đã gọi cho tôi không biết là có việc gì?"

"Là thế này, tôi có chút chuyện muốn hỏi trưởng phòng Diệp, hợp đồng của Dĩ Mạt nhà chúng ta thì bao giờ ký được? Còn có cái quảng cáo của Bích Cầm nữa! Qua nhiều ngày thế rồi thì chắc cũng nên ký rồi đúng chứ?"

Diệp Dĩnh nghe vậy thì cười nhạt một cái... ha, Triệu An Hinh này quả nhiên mặt dầy không có giới hạn!

Diệp Dĩnh này dù sao cũng là trưởng phòng truyền thông của tập đoàn Lục thị, trong cái giới này có ai không khách khí với cô cơ chứ, chỉ có duy nhất Triệu An Hinh này là chó cậy gần nhà mà nói ra không biết bao nhiêu yêu cầu quá đáng. Hiện tại Tô Dĩ Mạt cũng chẳng phải là người của Boss đại nhân thì Diệp Dĩnh cần gì phải nể mặt cô ta chứ.

"A, cô Triệu này, thật xin lỗi cô quá! Lúc trước cô nói muốn gấp đôi cát xê là chuyện không thể nào! Mà khoảng thời gian này hiệu quả sức ảnh hưởng của cô Tô cũng không đạt được như chúng tôi mong muốn. Cho nên, chúng tôi đã bắt đầu bàn bạc về chuyện tìm nghệ sĩ khác làm người đại diện! Còn chuyện của Lương Bích Cầm... cô Triệu, đánh giá của mọi người về bộ phim mà Lương Bích Cầm giả đóng đều rõ rành rành trên mạng nên chắc hẳn cô cũng biết, chúng tôi tốn biết bao công sức cùng tiền bạc vào quảng cáo quan trọng này thì sao có thể để một cục cứt chuột làm hỏng cả nồi cháo chứ, làm người vẫn phải biết mình biết ta một chút mới tốt!"

Nhịn lâu như thế cuối cùng cũng có thể nôn ra sự ấm ức trong lòng, Diệp Dĩnh nói thẳng đến mức chẳng chừa lại chút mặt mũi nào.

"Cô..." Đầu bên kia Triệu An Hinh dường như muốn nổi điên lên, cơ mà chắc cô ta nghĩ ngày hôm nay đã chẳng giống ngày xưa cho nên mới nén giận nói: "Ý của trưởng phòng Diệp là gì? Những chuyện này chúng ta đều đã bàn bạc xong cả rồi còn gì, bây giờ cô muốn lật lọng sao?"

Không nhắc tới thì còn tốt, vừa nhắc tới Diệp Dĩnh lại thấy điên tiết: "Bỏ qua cái chỗ dựa của Boss đại nhân nhà chúng tôi, thì nghệ sĩ nhà cô có mấy phân lượng chính cô cũng tự mình rõ! Tập đoàn Lục thị này cũng không phải bãi rác!"

Diệp Dĩnh nói xong thì cúp máy.



Biệt thự đắt tiền nào đó tại Đế Đô.

Tô Dĩ Mạt, Triệu An Hinh với Lương Bích Cầm đã thức trắng nguyên một đêm.

Suốt từ tối qua đến giờ bọn họ liên tục nghĩ cách rồi gọi điện thoại, nhưng sự tình vẫn phát triển đến tình trạng như bây giờ.

Triệu An Hinh sợ đêm dài lắm mộng nên vừa đến giờ làm việc đã gọi điện cho Diệp Dĩnh hỏi chuyện ký hợp đồng, kết quả lại được nhận câu trả lời như vậy.

Cô ta cứ đinh ninh rằng cùng lắm thì mất quảng cáo của Bích Cầm mà thôi, không ngờ ngay cả hợp đồng của Tô Dĩ Mạt cũng mất.

"Sao rồi?" Tô Dĩ Mạt vác bộ mặt u ám hỏi.

Triệu An Hinh cũng giăng mây đen kín mặt: "Diệp Dĩnh chết tiệt đó là đồ gió chiều nào xoay theo chiều đó, không chỉ mất quảng cáo của Bích Cầm mà ngay cả hợp đồng của cô cũng khó mà ký tiếp được."

"Tại sao lại có thể như vậy! Những người đó thật quá đáng!" Lương Bích Cầm tức giận.

Tô Dĩ Mạt siết chặt nắm tay, chỉ trong vòng một buổi tối mà mọi chuyện đã thay đổi nghiêng trời lệch đất thế này, tất cả những người trước đây xum xoe nịnh hót cô ta giờ lại tránh như tránh tà.

Từ sau khi nổi tiếng đến giờ, cô ta bước chân đến đâu mà không được người ta cẩn thận nâng niu tiếp đón. Bất kể là đi tới đâu cũng giống như bước vào nhà mình, nhưng hôm nay đột nhiên rớt đài như thế thì làm sao cô ta chịu đựng được.

Nhưng Tô Dĩ Mạt đã quên mất, tất cả mọi thứ này ngay từ đầu đã không thuộc về cô ta.

Nhìn sắc mặt càng ngày càng khó coi của Tô Dĩ Mạt, Triệu An Hinh nhéo nhéo mi tâm nói: "Dĩ Mạt, cô cũng đừng suy nghĩ nhiều quá! Dẫu cho không có Lục Đình Kiêu thì hiện nay cô vẫn là Nhất Tỷ của Thịnh Thế cơ mà."

"Hừ, Nhất Tỷ..." Tô Dĩ Mạt cười lạnh một tiếng.

Cái gì mà Nhất Tỷ cơ chứ, hiện giờ bất kể là trong Thịnh Thế hay trong cả cái giới giải trí này cô ta cũng chỉ là một câu chuyện hài cho người ta bàn tán mà thôi!

Tất nhiên Triệu An Hinh cũng biết không có cái hào quang Lục Đình Kiêu che chở thì bọn họ phải chịu tổn thất thảm trọng cỡ nào. Trong giới giải trí cạnh tranh khốc liệt thế này, lại thêm việc Tô Dĩ Lạc tuổi chẳng còn nhỏ, không có hậu trường chỉ sợ chỉ cần bất cẩn một chút sẽ bị người ta đạp rớt.

Không được! Cô ta vất vả lắm mới bò lên được vị trí ngày hôm nay, cô ta tuyệt đối không để mọi chuyện cứ thế tới tay rồi tan đi mất như thế!

Triệu An Hinh ho nhẹ một tiếng, cô ta mềm giọng đến gần Tô Dĩ Mạt rồi tỏ vẻ thành khẩn nói: "Dĩ Mạt, làm người phải luôn nhìn về phía trước, chuyện đã đến mức này thì chuyện cần thiết lúc này là phải nghĩ biện pháp giải quyết... Tôi vừa mới giúp cô hẹn một người dùng cơm, là ông chủ của bất động sản Vinh Hâm..."
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,912
Điểm cảm xúc
5,654
Điểm
113
Chương 1271: Vì ai mà giữ thân như ngọc
Ai ngờ còn chưa dứt lời Tô Dĩ Mạt đã nổi giận đùng đùng.

"Triệu An Hinh! Chị có ý gì đây! Chị coi tôi là loại đàn bà rẻ tiền bán thân xác giống những con đàn bà khác trong giới giải trí sao!"

Tô Dĩ Mạt vừa dứt lời thì sắc mặt Lương Bích Cầm có chút không tốt.

Cái gì gọi là rẻ tiền, cái gì gọi là bán thân xác... chính cô ta vì muốn giữ được vai diễn chính của những bộ phim trước mà phải lên giường với biết bao lần với đạo diễn rồi chủ đầu tư, chẳng lẽ trong mắt Tô Dĩ Mạt thì cô ta cũng chỉ là loại đàn bà rẻ tiền, chỉ còn mình là băng thanh ngọc khiết sao?

Triệu An Hinh cũng có chút bất mãn, nhưng vẫn chỉ dằn lòng xuống khuyên nhủ: "Dĩ Mạt, cô xem cô đang nói cái gì vậy, cái giới này chẳng phải vẫn là như thế sao? Cô lăn lộn lâu như thế chẳng lẽ còn không rõ? Vừa nãy tôi nghe được cái quảng cáo kia đã rơi vào tay Ninh Tịch rồi, thậm chí cả hợp đồng đại diện của cô cũng bị cô ta cướp, phim mới của Quách Khải Thắng còn đặt trước Ninh Tịch thủ vai chính... Nếu cô còn suy nghĩ không thấu đáo thì cứ đợi bị Ninh Tịch dẫm lên đầu xem có sáng mắt ra không!"

Tô Dĩ Mạt cắn môi, sắc mặt càng trở nên âm trầm: "Không... tôi tuyệt đối không muốn lên giường với lão già đáng ghét đó!"

Từ Lục Đình Kiêu thần thánh trở thành một lão già bụng phệ hơn 50 tuổi háo sắc như quỷ đói - Tôn Triển Bằng, làm sao cô ta có thể tiếp nhận nổi!

Lương Bích Cầm không nhịn được nữa nhỏ giọng nói: "Chị họ, Lục Đình Kiêu đã phủi sạch quan hệ với chị rồi, chị còn thủ thân như ngọc vì ai..."

"Mày! Hỗn xược!" Tô Dĩ Mạt tát thẳng tay vào mặt Lương Bích Cầm.

Hiện giờ ngay cả Lương Bích Cầm cũng dám ăn nói như vậy với cô ta.

Lương Bích Cầm tủi thân ôm mặt hét lớn: "Em nói sai sao! Sự thực chính là như vậy! Tại sao em phải làm mà chị lại không thể làm chứ! Chị cho rằng chị vẫn là bà chủ Lục thị cao cao tại thượng sao! Lục Đình Kiêu căn bản là chẳng coi chị ra gì, thế mà chị còn cố làm ra vẻ thanh cao, chị muốn tất cả chúng ta đều xong đời sao?"

Thiệt cho cô ta vẫn tôn sùng người chị họ này như Hoàng hậu nương nương mà ninh nọt, mỗi ngày đều phải cẩn thận dè chừng, tự hạ thấp mình. Kết quả hiện tại Tô Dĩ Mạt còn chẳng dám bước chân ra cửa, vẫn ảo tưởng về những vinh hoa phú quý vô hình!

"Đừng ồn nữa!" Triệu An Hinh cau mày: "Dĩ Mạt, Bích Cầm nói hơi khó nghe nhưng đó là sự thật! Tuy Tôn tổng không bằng Lục Đình Kiêu, nhưng người trẻ tuổi lại có thể đạt được vị trí cao như Lục Đình Kiêu thì được mấy người?"

Cả người Tô Dĩ Mạt run lên, đôi mắt cô ta đục ngầu lạnh giọng nói: "Ai nói muốn lấy lòng Tôn Triển Bằng thì tôi phải tự mình lên giường với lão?"

"Ý cô là..." Triệu An Hinh trầm ngâm.

"Chẳng phải có tin đồn Tôn Triển Bằng kia có ý tứ với Ninh Tịch sao?" Giọng điệu Tô Dĩ Mạt càng ngày càng lạnh.

"Chuyện này quả thật cũng từng nghe nói, trong bữa tiệc từ thiện nào đó Tôn Triển Bằng vì Ninh Tịch mà giằng co với một tên nhà giàu nào đó!" Nói tới đây lại nghĩ đến chuyện có một fan hâm mộ sẵn sàng bỏ cả 10.000 vạn ra vì Ninh Tịch thì Triệu An Hinh có chút ghen tỵ.

Nếu Tô Dĩ Mạt cũng có nhan sắc như Ninh Tịch thì muốn vịn vào người quyền quý cỡ nào cũng được! Kể cả có đi dụ dỗ Lục Đình Kiêu thì cũng có phần thắng.

Đáng tiếc...

Lương Bích Cầm nghe vậy cũng bị hấp dẫn sự chú ý: "Ý của chị là... đưa Ninh Tịch cho Tôn Triển Bằng? Nhưng Ninh Tịch rất giảo hoạt, cô ta lăn lộn lâu như thế mà có tin đồn cô ta dây dưa với đại gia nào đâu, xem chừng là cô ta đang đợi một hậu trường vững chắc nào đó, làm sao mà dễ dàng đưa cô ta cho lão già kia được..."

Triệu An Hinh lắc đầu một cái, trong mắt lóe sáng: "Cách này cũng không phải không được!"

Hiện tại nhân khí của Tô Dĩ Mạt đã rớt xuống đáy vực, kể cả bây giờ có tới tận cửa tìm Tôn Triển Bằng thì chưa chắc ông ta đã ưng, thậm chí còn coi thường bọn họ không chừng. Nhưng nếu nghĩ cách giúp ông ta đoạt được Ninh Tịch thì chưa biết chừng hiệu quả còn tốt hơn...

Đầu óc Triệu An Hinh hoạt động nhanh chóng, may mắn gần đây đúng là có một cơ hội rất tốt!

Có thể chuyển mình hay không chỉ cần một bước này!

Lấy tình hình hiện tại của Tô Dĩ Mạt thì phải nhanh chóng tìm được một người chống lưng vững chắc để ổn định thế cục.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,912
Điểm cảm xúc
5,654
Điểm
113
Chương 1272: Tôi đến tìm em
Mấy ngày sau, tại khu nghỉ dưỡng cao cấp nào đó.

Phó tổng Dịch Húc Đông tự mình đứng ra mời các nhà đầu tư cùng các cổ đông hợp tác một bữa cơm coi như là để thắt chặt tình cảm.

Trường hợp thế này tất nhiên chẳng thể thiếu mấy nghệ sĩ có chút danh tiếng đi theo, Ninh Tịch ở đây cũng vì lí do như vậy.

Trước đây để lấy được một cơ hội tham gia vào một sự kiện quan trọng thê này các nghệ sĩ thường phải tranh nhau đến bể đầu, cỡ như Ninh Tịch chắc chắn không có cơ tham gia nhưng là lần này Dịch Húc Đông lại cố ý gọi Ninh Tịch đến, rõ ràng đang tỏ ý muốn bồi dưỡng cô.

Còn về phần Tô Dĩ Mạt, chuyện từ bữa lễ kỷ niệm đến nay cũng phai nhạt đi ít nhiều nên Dịch Húc Đông nghĩ tới nghĩ lui rồi vẫn gọi cô ta đến, dẫu sao cũng dồn biết bao tài nguyên vào cho cô ta rồi mà cứ thê để không thì quá lãng phí.

Trong bữa tiệc, những nhà đầu tư trước kia luôn vây quanh Tô Dĩ Mạt thì hiện giờ lại rối rít đem tiêu điểm đặt trên Ninh Tịch.

"Thật không ngờ, cô Ninh ở ngoài đời còn xinh hơn trong phim nữa!"

"Lúc trước tôi còn thắc mắc xem Tiểu Hoa nhà nào lại lợi hại đến vậy, lấy nhỏ thắng lớn, bộ phim kinh phí có mấy vạn thê mà lại đạt doanh thu tận 300.000 vạn! Hóa ra lại là kiện tướng của ông chủ Dịch!"

"Ha ha ha... khó trách vì sao Tôn tổng cứ tâm tâm niệm niệm!"

"Ha ha ha... Yêu điệu thục nữ quân tử hảo cầu mà!" Tôn Triển Bằng cười ha hả, ông ta sờ cằm nhìn chằm chằm Ninh Tịch bằng ánh mắt vô cùng lộ liễu.

Dựa theo tính cách của Tôn Triển Bằng từ trước tới giờ thì kiểu gì thì kiểu tối nay ông ta cũng phải chấm mút được gì đó. Thê nhưng thái độ của ông ta vẫn duy trì vẻ khách khí an phận, chỉ có điều sự dâm dục trong mắt ông ta đã sắp không giấu được.

Trước đây ông ta một mực công khai ám chỉ với Tô Dĩ Mạt rằng ông ta muốn biết người phụ nữ của Lục Đình Kiêu có mùi vị thế nào. Thế nhưng con ả kia lại cứ luôn tỏ vẻ thanh cao, đến hôm nay mới biết cô ta chẳng có nửa xu quan hệ gì với Lục Đình Kiêu, uổng công gã trưốc kia đập bao nhiêu tiền cho ả.

May mà ả ta cũng có chút đầu óc, hứa hẹn rằng tối nay sẽ cho gã một phần "Đại lễ"!

Khoảng thời gian này Dịch Húc Dông cũng bị Tô Dĩ Mạt làm ảnh hưông mà mất mặt không ít, lúc này ông ta được mấy ông chủ kia khen ngợi thì tâm tình rất tốt: "Ninh Tịch nhà chúng tôi quả thực rất có tiềm lực, nhưng tất nhiên cũng phải dựa vào sự ủng hộ của các vị ở đây cả! Sau này mong sẽ được các vị chiêu cố nhiều hơn!"

Lúc mới về nước Ninh Tịch không quen mấy chuyện thê này, nhưng hiện giờ cô đẵ có thể ứng đối tự nhiên, cô theo Dịch Húc Đông kính mọi người một ly, những lời xã giao cũng vô cùng khéo léo khiến Dịch Húc Đông càng hài lòng.

Phía đối diện, Lương Bích cầm nhìn Ninh Tịch đắc ý như vậy thì hận đến mức đâm đâm thịt bò trong đĩa, Tô Dĩ Mạt có chút buồn phiền nhưng vẫn giữ bình tĩnh, trong mắt cô ta còn thoáng qua vẻ giễu cợt.

Chồ sáng mai chuyện của cô với lão già chết tiệt Tôn Triển Bằng này lan truyền khắp giới giải trí thì tôi xem cô còn đắc ý kiểu gì!

Có một tin tức động trời như vậy nổ ra thì chuyện Tô Dĩ Mạt bị mất mặt ở lễ kỷ niệm thành lập công ty cũng sẽ nhanh chóng bị đè xuống thôi.

"Tôi đi rửa tay một chút!" Ninh Tịch lễ phép đứng dậy rời đi.

Lương Bích Cầm thấy thế lập tức nháy mắt với nhân viên phục vụ bên cạnh.

Nhân viên đó gật đầu một cái rồi tiến đến rót thêm rượu vào ly rượu sắp hết của Ninh Tịch, đồng thời trong tay nhân viên đó cũng lặng im không một tiếng động thả một chút một bột phấn vào trong ly rượu.

Trong phòng vệ sinh.

Di động của Ninh Tịch vang lên, là Lục Đình Kiêu gọi tới.

Lớp mặt nạ trên mặt Ninh Tịch lập tức được tháo xuống lộ ra vẻ mặt ngọt ngào: "Alo..."

"Kết thúc chưa?" Đầu bên kia truyền tới một giọng nam trầm thấp.

"Vần chưa, nhưng chắc cũng sắp rồi!"

"Đang ở Louge1 Long Diệu sao?"

1 Louge: là thuộc dạng quán bar cao cấp nhất, nhạc nhẹ nhàng, rượu xịn, người giàu, không nhảy nhót gái gú, dùng để tụ hội là chính. "Đúng rồi!"

"Khi nào kết thúc nhớ nói, anh đang ở gần đấy để anh đến đón em."

"ừ, được ạ~"
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,912
Điểm cảm xúc
5,654
Điểm
113
Chương 1273: Không làm cũng chết
Ninh Tịch nhanh chóng trở lại chỗ ngồi.

Thấy Ninh Tịch ngồi xuống, Lương Bích cầm không tự chủ được mà dựng thẳng sống lưng, ngay cả Tô Dĩ Mạt cũng có chút căng thẳng âm thầm đưa mắt nhìn về phía Ninh Tịch.

Ninh Tịch tỉnh bơ liếc nhìn ly rượu đã được rót đầy bên cạnh, cô từ từ đưa tay cầm lên rồi đặt trong lòng bàn tay chậm rãi vuốt ve.

Nhưng mà đợi nửa ngày Ninh Tịch cũng chẳng uống lấy một ngụm, Lương Bích cầm với Tô Dĩ Mạt thì lại sắp chết vì sốt ruột.

Lúc Ninh Tịch ở nước ngoài lăn lộn với đám Đại sư huynh kia tuy cũng lâu nhưng phương thức giải quyết mọi việc đều là thẳng tay đánh một trận. Khi vừa mới về nưốc cô còn có một thời gian không cách nào thích ứng kịp với cái sự cong cong lượn lượn của giới giải trí, thậm chí còn nhiều lần trúng chiêu. Nhung dần dần học khôn ra sao cô có thể tiếp tục phạm phải cái loại sai lầm cấp thấp thế được.

Ở những nơi như hộp đêm hay quán bar thê này thì điều phải khắc sâu vào đầu là tuyệt đối không được uống bất cứ thứ gì sau khi đã rời chỗ ngồi, bởi vì chẳng ai biết cái ly nước đó có bị người táy máy tay chân hay không.

Huống chi hôm nay còn có mặt cả Lương Bích cầm lẫn Tô Dĩ Mạt.

Trừ khi não cô đột nhiên có vấn đề thì còn lâu mới uống ly rượu này!

Thấy Ninh Tịch mãi vẫn không uống, Tô Dĩ Mạt không nhịn được bưng ly rượu của cô ta đứng lên nói: "Các vị trước nay đều vô cùng quan tâm tới Dĩ Mạt cùng Thịnh Thế, trong lòng Dĩ Mạt vô cùng cảm kích, Dĩ Mạt xin kính các vị một ly!"

"Em cũng kính các vị một ly!" Lương Bích cầm cũng đứng lên.

Thấy Tô Dĩ Mạt với Lương Bích cầm đều nói thế thì mấy nghệ sĩ khác tự nhiên cũng rối rít đứng dậy mời rượu, bao gồm cả Ninh Tịch.

Dịch Húc Đông thấy Tô Dĩ Mạt hiểu chuyện như vậy cũng có chút hài lòng.

Tô Dĩ Mạt một hơi uống cạn ly rượu, đồng thời khóe mắt cô ta cũng bắn về phía Ninh Tịch.

Chỉ thấy Ninh Tịch cuối cùng cũng bưng ly lên nhấp một hớp, sau đó không nhanh không chậm cầm chiếc khăn màu trắng bên cạnh thấm miệng một cái.

Tô Dĩ Mạt với Lương Bích cầm nhìn nhau một cái rồi đều thỏ phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà, trên thực tê thì Ninh Tịch chưa hề uống hớp rượu kia, tất cả rượu đều đã được âm thầm ngấm vào chiếc khăn lông màu trắng.

"Ai nha thật ngại quá, tửu lượng của Tôn mỗ không tốt, xin phép được về phòng trước!" Tôn Triển Bằng nhịn cả một tối, ông ta đã sớm không chờ được nữa rồi. uống rượu cũng không bình tĩnh lại được nên chưa đến llh đã xin phép cáo lui.

Sau khi Tôn Triển Bằng rời đi, những người còn lại cũng chẳng uống thêm bao nhiêu nữa rồi lục tục giải tán.

Lí do Long Diệu là Lounge cao cấp nhất ỏ Đế Đô một phần cũng vì vị trí địa lý của nó vô cùng đẹp, Dịch Húc Đông đã đặt phòng cho mọi người từ trước nên đêm nay ai cũng ngủ lại đây.

Sau khi tan tiệc, Ninh Tịch gửi cho Lục Đình Kiêu một tin ngắn rồi trở lại phòng mình.

Trong bóng tối, Ninh Tịch cũng chẳng thay quần áo mà cứ thê nghiêng người dựa vào đầu giường, trong mắt chẳng có chút buồn ngủ mà trái lại vẻ mặt cô trông vô cùng hứng thú.

Nằm chưa tới một phút thì Ninh Tịch đã nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng "lạch cạch".

Hừm, tới nhanh thật đó, rõ ràng nhìn chằm chằm cô nên mới theo sát được thế này.

"Cạnh" một tiếng, cửa phòng bị mỏ ra, một tràng tiếng bước chân nặng nề cùng mùi rượu nồng nặc tiên đến gần...

"Tiểu mỹ nhân ~ chờ lâu rồi phải không! Đừng vội, để anh tới yêu em nào!" Tôn Triển Bằng cười dâm đãng, ông ta vội vàng nhào về phía người đang nằm trên giường.

Nhưng kết quả là ông ta nhào qua vô ích, chỉ một giây sau ông ta đã cảm thấy cánh tay đau đến nỗi như sắp đứt ra đến nơi.

"A a a a" Tôn Triển Bằng rú lên như heo bị chọc tiết nhưng rất nhanh chóng lại bị Ninh Tịch dùng gối chặn miệng lại nên chỉ phát ra được những tiếng thở dốc ồ ồ mập mờ.

Ngoài cửa, Lương Bích cầm nghe tiếng tiêng đàn ông thở dốc mập mờ bên trong thì hưng phẩn không thôi!

Con đĩ này xong đời rồi!

Lương Bích Cầm vừa nghe lén vừa vội vàng gọi cho Tô Dĩ Mạt: "Chị họ, xong rồi, có thể thông báo cho phía truyền thông rồi!"
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,912
Điểm cảm xúc
5,654
Điểm
113
Chương 1274: Tự làm bậy không thể sống
Báo cáo xong Lương Bích cầm cảm thấy vô cùng sảng khoái, cô ta vừa nghĩ tới chuyện Ninh Tịch bị cái lão già khốn khiếp Tôn Triển Bằng kia đè dưới thân, nghĩ đến cảnh giường chiếu của Ninh Tịch sẽ đăng đầy trên các tờ báo ngày mai, nghĩ đến chuyện hình tượng của Ninh Tịch hoàn toàn sụp đổ thì Lương Bích Cầm cảm thấy thỏa mãn vô cùng!

Chỉ vì con đàn bà chết tiệt kia mà cô ta bị mắng chửi cho thê thảm, ngay cả quảng cáo đã tới tay cũng bị cướp!

Lương Bích Cầm cất di động đi rồi "hừ hừ" một bài hát định xoay người rời đi, nhưng mà vừa mới bước được một bước thì cánh cửa sau lưng bị mở ra, vang lên đánh "két" một cái.

Sau đó cánh tay cô ta bị kéo giật mạnh về phía sau, Lương Bích Cầm còn chưa kịp phản ứng gì đã bị người ta ném vào trong phòng...

và rồi "ầm" một tiếng, cửa phòng đã bị đóng lại.

Đầu óc Lương Bích cầm mơ hồ, chờ đến lúc cô ta phản ứng được thì cũng đã muộn rồi. Một bàn tay nóng hổi xù xì to lớn sau lưng cô ta vươn tới rồi thô lỗ ném cô ta lên giường, tiêng quần áo bị xé nát vang lên, hạ thân đau nhức...

Để phòng ngừa vạn nhất thì bọn họ không chỉ bỏ thuốc một mình Ninh Tịch mà còn bỏ thuốc cả Tôn Triển Bằng, thậm chí lượng thuốc bỏ cho ông ta còn gấp mấy lần. Lúc này Tôn Triển Bằng đã hoàn toàn mất đi lý trí, ông ta điên cuồng phát tiết trên người Lương Bích cầm...

Rốt cuộc... đã sai ỏ đâu...

Lương Bích Cầm muốn kêu cũng không kêu được, muốn phản kháng lại bị một cái bạt tai đau điếng làm cho ngất đi. Mà Tôn Triển Bằng lại như không biết mệt mỏi mà điên cuồng đong đưa thân thể, ông ta giống như một con dã thú tới kì động dục điên cuồng cắn xé bạn tình của mình...

Ngoài cửa, Ninh Tịch lạnh mặt nghe tiếng đàn ông thở dốc truyền ra từ trong căn phòng.

Hừ, làm chuyện xấu lại còn đích thân tới xác nhận sao, vậy thì chẳng thể trách cô tiện tay đẩy một cái đâu nhé!

Ninh Tịch xuống quầy lễ tân đăng kí một phòng khác, sau đó mới đem số phòng mới nhắn cho Lục Đình Kiêu.

Ở một góc đại sảnh cách đó không xa, người nhân viên phục vụ vừa mới bỏ thuốc Ninh Tịch đang nghi hoặc nhíu mày nhìn chằm chằm theo bóng lưng cô.

Kia... kia chẳng phải là Ninh Tịch sao?

Chẳng phải hiện giờ cô ta phải đang ở trong phòng với Tôn Triển Bằng sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây?

Tô Dĩ Mạt nhận được điện thoại của Lương Bích cầm xong thì kích động đi tới đi lui trong phòng, cuối cùng... cuối cùng cũng có thể giải mối hận trong lòng!

"Đã thông báo cho truyền thông chưa? Để sáng sớm mai bọn họ tới đây... không! Không! Để bọn họ tới đây ngay lập tức! Nghe Bích cầm nói thì đôi cẩu nam nữ kia đẵ đang làm việc rồi! vừa vặn tối nay phó tổng với mấy ông chủ lớn kia cũng đang ở đây! Phải để bọn họ nhìn bộ dạng dâm đãng của cô ta!" Tô Dĩ Mạt giục dã.

Triệu An Hinh thd phào một cái cười ra tiếng: "Yên tâm đi, tôi đã báo cho bọn họ rồi, trong nửa tiếng nữa đảm bảo tới đủ cả!"

Cái loại chuyện này bị lộ ra thì Ninh Tịch sẽ vạn kiếp bất phục, còn đối với Tôn Triển Bằng mà nói thì chẳng có ảnh hưông gi, trái lại còn thêm cho tình sử của ông ta một điểm nhấn huy hoàng nữa là.

Cho nên, tối nay không chỉ lấy lòng Tôn Triển Bằng mà quan trọng nhất là phải hủy hoại đối thủ lớn nhất của Tô Dĩ Mạt - Ninh Tịch, còn nhân cơ hội này mà đem vụ bê bối của Tô Dĩ Mạt chìm xuống, đúng là một mũi tên trúng ba đích!

Triệu An Hĩnh càng nghĩ càng thấy kích động, hưng phấn chờ đợi, tâm tình cô ta rất tốt nên liền nói với Tô Dĩ Mạt: "Dĩ Mạt, nhờ có em nghĩ được cách hay thê này đấy, không bằng lát nữa chúng ta cũng đi xem chút đi?"

Tô Dĩ Mật nhấp một ngụm rượu vang: "A, tất nhiên là phải xem cho "kỹ" rồi!"

Cùng lúc đó Ninh Tịch đã thoải mái nằm lên giường trong một căn phòng khác.

Một lát nữa Lục Đình Kiêu mới đến được, trước mắt cô cứ từ từ tắm rửa một phen đã.

Vừa tắm xong thì tiêng chuông cửa vang lên.

Ninh Tịch khoác áo choàng tắm lên, vừa lau tóc vừa bước ra mở cửa phòng.

Ở cửa, Lục Đình Kiêu nhận được tin nhắn Ninh Tịch đổi số phòng thì dường như linh cảm được có chuyện không ổn nên vội vã chạy qua, kết quả vừa đến nơi đã thấy bộ dạng mới tắm xong của Ninh Tịch khiến sống lưng anh không khỏi cứng đờ một chút...
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,912
Điểm cảm xúc
5,654
Điểm
113
Chương 1275: Mở rộng tầm mắt
Thấy Lục Đình Kiêu vẫn đứng sững sờ ở cửa thì Ninh Tịch chẳng thể làm gì khác hơn là đưa tay kéo anh vào phòng.

"Tối nay anh có chuyện gì ở gần đây à?" Ninh Tịch hỏi.

"Ừ, có một bữa cơm." Lục Đình Kiêu mặt dầy tỏ vẻ chính trực "Ta đây là vì công việc chứ tuyệt đối không phải vì vợ nên mới dự bữa cơm này".

Lục Đình Kiêu vừa nói vừa tiện tay cầm lấy khăn lông trong tay Ninh Tịch, sau đó nhẹ nhàng lau khô nước trên mái tóc của cô.

Con mèo - Ninh Tịch híp mắt hưởng thụ sự phục vụ của Đại Ma Vương.

"Tại sao lại đổi phòng?"

Trên đỉnh đầu vang lên câu hỏi của Lục Đình Kiêu.

Khóe miệng Ninh Tịch lộ một nụ cười lạnh: "Bởi vì quá bẩn!"

Sau đó Ninh Tịch dùng vài ba lời đem chuyện tối nay kể lại cho Lục Đình Kiêu.

Sắc mặt Lục Đình Kiêu nhất thời y như gió phương Bắc đang gào thét, vốn nể mặt người đàn bà kia cứu Tiểu Bảo một mạng nên chỉ ép cô ta đến đây. Nhưng hiện tại kể cả đã đồng ý với Ninh Tịch là không nhúng tay vào chuyện này cơ mà xem ra anh vẫn chẳng thể nào mặc kệ rồi!

"Đừng giận mà! Lúc em rời khỏi đó thì gặp trúng Lương Bích Cầm đang đứng ngoài cửa gọi điện, thế nên em tiện tay đẩy cô ta vào rồi!" Trên mặt Ninh Tịch lộ vẻ giảo hoạt.

"Xin lỗi, vẫn đang tức." Lục Đình Kiêu nghiêm mặt nói, anh đã quyết định tối nay sẽ ra tay.
...

Cùng lúc đó tại căn phòng tổng thống số 801.

Các phóng viên nhận được tin thì rối rít xông tới, người đứng ngoài cửa phòng ngày càng nhiều, từng người từng người đều mang vẻ mặt hưng phấn.

"Ninh Tịch trong đó thật à?"

"Chắc chắn 100%! Tin nội bộ đấy!"

"Đệch! Quá hư cấu rồi! Anh Tịch là nam thần của tôi đấy! Thế mà lại lên giường với cái lão già háo sắc Tôn Triển Bằng đó!"

"Đây là cái gọi biết mặt nhưng không biết lòng đấy! Đừng có mà tin tưởng vào vẻ ngoài của đám diễn viên! Cứ nhìn Tô Dĩ Mạt thì biết!"

...

Trong một góc, Tô Dĩ Mạt với Triệu An Hinh thấy phóng viên đã tới hết thì nhìn nhau một cái rồi gọi điện cho người nhân viên phục vụ kia, bảo cô ta len lén mở cửa cho các phóng viên.

"Sao không thấy Bích Cầm đâu?" Tô Dĩ Mạt vẫn luôn đắm chìm trong ảo cảnh Ninh Tịch xong đời nên lúc này cô ta mới phát hiện không thấy tăm hơi Lương Bích Cầm đâu, sau khi gọi điện cũng không thấy về phòng tìm họ.

"Đừng để ý đến nó, không chừng đang chui vào phòng của ông chủ nào đó rồi cũng nên!" Triệu An Hinh chẳng thèm để ý nói, đoán chừng Lương Bích Cầm cũng đang tìm một vị kim chủ nào cho mình đi.

Nhân viên phục vụ kia nhận được điện thoại thì vội vàng chạy tới. Lúc trước, khi thấy Ninh Tịch trong đại sảnh thì cô ta đã cảm thấy là lạ chỗ nào nhưng vẫn mặc kệ, dù sao cô ta cũng chỉ nhận lệnh mà làm việc thôi, người khác đưa tiền bảo làm gì thì cô ta làm cái đó!

Vì thế nhân viên kia giả bộ khuyên các phóng viên rời đi, nhưng thừa loạn liền "Cạnh" một tiếng mở cửa phòng ra.

Trong nháy mắt cửa phòng bị bật mở, các phóng viên điên cuồng tràn vào.

Cảnh tượng bên trong quả nhiên không khiến bọn họ thất vọng!!!

Trong căn phòng này nồng nặc một mùi hương mờ ám cùng mùi rượu khiến người ta buồn nôn, thậm chí còn thoang thoảng mùi máu tanh tưởi...

Lúc các phóng viên xông vào thì Tôn Triển Bằng vẫn điên cuồng đong đưa cơ thể to béo ục ịch của gã trên người đàn bà kia, trên mặt gã là vẻ dữ tợn dâm dục. Khuôn mặt của người đàn bà kia chôn trong chăn, trên người rải đầy những vết cắn cùng vết bầm tím, quả thật là khiến người ta trông thấy mà kinh hãi.

Tất cả các phóng viên đều trố lồi hai mắt ra nhìn cảnh tượng này, chờ bọn họ tỉnh lại thì ánh đèn flash thay nhau sáng lên nhoang nhoáng.

"Cứu... cứu em... chị họ cứu em... chị Hinh cứu em... cứu mạng..." Lương Bích Cầm đã tỉnh lại, cô ta la lên từng tiếng khản đặc.

Lúc này có phóng viên đột nhiên lên tiếng: "Đây... đây có phải là Ninh Tịch đâu!"

"Hả? Không phải Ninh Tịch? Vậy thì là ai!"

Lúc này Tôn Triển Bằng đột nhiên túm Lương Bích Cầm đổi một tư thế khác, nhất thời khuôn mặt của cô ta đã lộ ra hoàn toàn trước cánh truyền thông...

Tất cả các phóng viên đều được mở rộng tầm mắt.

"Lương... Lương Bích Cầm! Không phải Ninh Tịch! Là Lương Bích Cầm!"
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,912
Điểm cảm xúc
5,654
Điểm
113
Chương 1276: Gã đàn ông lạ trong phòng Ninh Tịch
Nhận ra được tình hình có chút không ổn, thậm chí loáng thoáng nghe người hô tên "Lương Bích Cầm" thì trong lòng Triệu An Hình với Tô Dĩ Mạt đểu nảy lên một sự cảm xấu.

Chuyện gì xảy ra? Tại sao lại có người nói người trong phòng là Lương Bích cầm?

Thừa dịp sự chú ý của phóng viên đều hướng về phía căn phòng, hai người bọn họ vội vàng tiến sát lại gần xem có chuyện gì xảy ra!

Đên lúc nhìn rõ người bên trong là ai, hai người bọn họ như thể bị sét đánh giữa trời quang!

Tại sao người bên trong không phải Ninh Tịch mà lại là Lương Bích Cầm!

"Sao thế này... sao lại là Lương Bích cầm!" Tô Dĩ Mạt không dám tin vào mắt mình.

Triệu An Hinh cũng sắp phát điên: "Ninh Tịch đâu! Con khốn Ninh Tịch kia đâu rồi!"

Bất kể có chuyện gì đã xảy ra thì cũng xong rồi... lần này bọn họ thật sự xong đời rồi!

Hai người họ không thể nghĩ được tại sao mọi chuyện lại biến thành như vậy.

Triệu An Hĩnh liếc thấy nhân viên phục vụ kia đang đứng ở cuối hành lang ngó dáo dác thì lập tức nổi giận đùng đùng đi về phía người nọ rồi nghiên răng nghiên lợi nói: "Chuyện là sao đây! Chẳng phải tôi bảo cô bỏ thuốc Ninh Tịch sao!"

Nhân viên phục vụ kia vô tội nhìn chằm chằm vào Triệu An Hĩnh với Tô Dĩ Mạt: "Tôi không biết! Tôi thật sự không biết sao mọi chuyện lại thành như vậy! Lúc tôi bỏ thuốc chính mắt mọi người cũng thấy còn gì!"

"Vậy tại sao người trong kia không phải là Ninh Tịch?"

Nhân viên phục vụ cũng chỉ có thể đem chuyện đã trông thấy Ninh Tịch nói ra: "Chính mắt tôi nhìn thấy Ninh Tịch với Tôn tổng đi vào phòng mới rời đi, nhưng mà... lúc tôi đi ngang qua đại sảnh lại không hiểu sao lại thấy Ninh Tịch đang ở đó! cô ta dừng ở đó một hồi cũng chẳng biết làm cái gì!"

"Sao cô không nói sớm!" Triệu An Hĩnh tức giận: "Còn không mau tra xem vừa nãy Ninh Tịch làm gì ở đó!"

Triệu An Hĩnh mơ hồ cảm thấy đây mới là vấn đề mấu chốt.

Nhân viên phục vụ chỉ có thể vội vàng gọi điện hỏi thăm sau đó sắc mặt nơm nóp lo sợ nói: "Ninh... Ninh Tịch không hề ở căn phòng đặt trước kia, không biết tại sao nhưng... cô ấy lại tự mình đặt một phòng khác!"

Lần này Tô Dĩ Mạt với Triệu An Hình thật sự trợn trắng mắt!

Chẳng cần hỏi cũng biết, rõ ràng mưu kê của bọn họ đã bị Ninh Tịch nhìn thấu, mặc dù không biết tại sao lại bị nhìn ra được...

Nhân viên phục vụ nọ thấy sắc mặt hai người càng ngày càng khó coi thì nói thêm một câu: "Nhưng mà lễ tân có nói cho tôi, hình như Ninh Tịch mới vào phòng không bao lâu thì có một người đàn ông cũng vào căn phòng đó!"

"Cái gì? Cô nói thật sao?" Mắt Triệu An Hinh lập tức sáng quắc, Tô Dĩ Mạt cũng vội vàng nhìn sang.

"Chắc không sai đâu..." Nhân viên kia cũng không dám chắc chắn.

Triệu An Hĩnh cùng Tô Dĩ Mạt liếc nhau một cái cuối cùng vẫn là Triệu An Hĩnh lên tiếng: "Dù thê nào chúng ta cũng phải thăm dò trước đã! Lần này tự chúng ta đi!"

Tô Dĩ Mạt gật đầu sau đó hỏi: "Ninh Tịch ở phòng nào?"

"Ngay tầng trên! Phòng 906!" Nhân viên kia trả lời.

Hai người bọn họ chẳng nghĩ nhiều, ngay cả Lương Bích Cầm còn đang kêu cứu trong căn phòng kia cũng chẳng thèm quan tâm mà vội vã chạy lên tầng trên.

Đứng trước của phòng 906, Triệu An Hĩnh với Tô Dĩ Mạt hít sâu một hơi.

Nêu trong phòng của Ninh Tịch thật sự có đàn ông thì tổn thất tối nay cũng không quá thảm, dù sao phóng viên cũng ở ngay dưới lầu, chỉ cần gọi một cú điện thoại là có thể tới ngay, gã đàn ông kia cũng chạy không kịp...
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,912
Điểm cảm xúc
5,654
Điểm
113
Chương 1277: Vô tình gặp được Lục Đình Kiêu
"Cô chắc chắn Ninh Tịch ở trong phòng này?"

Lần này Triệu An Hinh cẩn thận hỏi.

Đối với vấn đề này thì nhân viên kia khá là chắc chắn: "Chắc chắn! Trong danh sách đặt phòng thì rõ ràng ghi tên Ninh Tịch nên nhất định không sai! Hơn nữa lúc tôi đứng ở sảnh cũng tận mắt thấy cô ta đi ngang qua, nhất định không sai..."

Tô Dĩ Mạt hít sâu một hơi sau đó cho nhân viên phục vụ kia một ánh mắt ra hiệu "mở cửa."

"Nhẹ một chút, đừng có kinh động người ở trong!" Triệu An Hĩnh nhắc nhở, hơn nữa rất âm hiểm mà mỏ ra chức năng quay video của di động để tránh có chuyện gì bất ngờ thì kiểu gì cũng còn chứng cứ.

Nhân viên kia nghe vậy chỉ có thể khổ sồ nói: "Thẻ của tôi chỉ có quyền hạn mở các phòng dưới tầng 8 thôi, tầng này tôi không mở được!"

Triệu An Hinh không vui nhíu mày, sau đó mở miệng nói: "Vậy cô nhấn chuông đi, nói là phục vụ phòng!"

Nhân viên kia chẳng thể làm gì khác hơn là gật đầu một cái sau đó nhấn chuông giả vờ là phục vụ phòng.

Đợi một hồi thì cánh của vang lên một tiếng "cạch", cuối cùng cũng mở ra.

Nhưng mà sau khi thấy rõ người mở cửa là ai thì hai kẻ đang nín thở ngóng chờ - Tô Dĩ Mạt và Triệu An Hình lập tức kinh hoàng...

Triệu An Hình trợn lồi hai mắt, vẻ mặt nhăn nhúm, cô ta mở miệng mà thiếu chút nữa thì cắn phải đầu lưỡi mình: "Lục... Lục tổng?"

Trong căn phòng này thực sự có một tên đàn ông!

Nhưng người đó lại là Lục Đình Kiêu?

Dường như Lục Đình Kiêu vừa mới tắm xong, trên người vẫn đang khoác áo choàng tắm màu trắng tinh, giọt nưốc nhỏ từ mái tóc xuống cổ rồi trượt vào trong vạt áo khiến người ta miệng khô lưỡi đắng. [READ THIS AT T-R-U-Y-E-N-F-U-L-L-.-V-N]

Tô Dĩ Mạt khiếp sợ nhưng trong mắt vẫn tràn ra sự mê luyến, sau khi phản ứng lại thì vẻ mặt cô ta lập tức trở thành thẹn thùng bối rối, giọng điệu cũng trỗ nên nhỏ nhẹ: "Đình... Lục... ngài Lục..."

Triệu An Hinh hung hăng trợn mắt nhìn nhân viên phục vụ bên cạnh một cái, nguời này "thành sự không đủ bại sự có thừa", hết lần này đến lần khác đều nhầm lẫn!

NgUỜi ở trong phòng này hoàn toàn không phải Ninh Tịch mà là Lục Đình Kiêu!

Nhưng mà đây cũng là thu hoạch ngoài ý muốn.

Mấy ngày nay bọn họ liều mạng tìm một cơ hội để Tô Dĩ Mạt nói lời xin lỗi với Lục Đình Kiêu, cố vớt vát lại một chút.

Nhưng mà, cỡ như bọn họ mà muốn gặp mặt Lục Đình Kiêu quả thực là chuyện khó hơn lên tròi, cuối cùng không ngờ lại vô tình gặp được trong tình huống thê này...

Triệu An Hình nhanh trí mở miệng nói: "Lục tổng, quả thực xin lỗi, đã trễ thế này rồi còn quấy rầy ngài nghỉ ngơi! Chúng tôi nghe nói tối nay ngài nghĩ ồ đây nên mới lỗ mãng xông tới, hy vọng có thể gửi tới ngài lời xin lỗi chân thành về những chuyện trước đây! Mấy tin đồn kia Dĩ Mạt thật sự không biết gì cả, cũng không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra như thê! Dĩ nhiên chúng tôi vô cùng xin lỗi vì không kịp thời làm sáng tỏ mọi chuyện làm phiền ngài và bạn gái của ngài như vậy, chúng tôi vô cùng vô cùng xin lỗi!"

Những lời này đúng chặt chẽ không lọt nổi một giọt nước, Tô Dĩ Mạt vốn dĩ không nói ra được lời nào khi trông thấy Lục Đình Kiêu, hiện giờ lại cảm thấy rất hài lòng.

Người quản lí này lúc mấu chốt vẫn có chút tác dụng!

Lúc này nhân viên phục vụ kia nghe thấy người đàn ông này là Đại Boss của tập đoàn Lục thị thì chính cô ta cũng sắp hóa đá, trời ơi.... tròi đất ơi! Trong cuộc đời của cô ta lại có thể tận mắt nhìn thấy người trong truyền thuyết sao, quả... quả nhiên là đẹp trai quá đi....

Nhưng mà sao mọi chuyện lại thành ra thế này, chẳng lẽ vừa rồi cô ta nhớ lộn số phòng?

Triệu An Hĩnh nói xong thì hai mắt Tô Dĩ Mạt lập tức đỏ ửng, nước mắt rơi lâ chã, giọng nói còn có chút nghẹn ngào cúi mình thật sâu trước mặt Lục Đình Kiêu: "Lục tổng, chuyện lúc trưóc tôi thật sự rất xin lỗi ngài và bạn gái của ngài! Nếu như... nếu như cô ấy không chấp nhận, tôi nguyện ý gặp mặt cô ấy để giải thích rõ ràng mọi chuyện cùng tạ lồi!"
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,912
Điểm cảm xúc
5,654
Điểm
113
Chương 1278: Chẳng phải muốn tạ lỗi với bạn gái tôi sao?
Lúc nói lời này hai bả vai của Tô Dĩ Mạt run rẩy dữ dội, cứ như thể cô ta đang chịu nỗi tủi thân to lớn lắm, khiến nhân viên phục vụ đứng cạnh cũng có chút không đành lòng.

Mà Triệu An Hĩnh thì âm thầm gật đầu, cuổi cùng diễn xuất của Tô Dĩ Mạt cũng bùng phát một lần!

Triệu An Hĩnh với Tô Dĩ Mạt thật ra cũng chẳng ôm hy vọng Lục Đình Kiêu sẽ kiên nhẫn nghe bọn họ giải thích, nhưng không ngờ bọn họ nói lâu như vậy mà Lục Đình Kiêu vẫn kiên nhẫn đứng đó lắng nghe.

Sau đó, người đàn ông có gương mặt lạnh lùng nhìn về phía Tô Dĩ Mạt, cất giọng bình tĩnh không chút gỢn sóng nói: "Muốn giải thích và tạ lỗi với bạn gái tôi?"

Tô Dĩ Mạt lập tức nâng đôi mắt ầng ậc nước lên:"Vâng, chỉ cần ngài có thể tha thứ thì cái gì tôi cũng làm!"

Nhìn tình hình trước mặt Triệu An Hình nhất thời cảm thấy vui mừng, có cơ hội!

Quả nhiên chỉ cần là đàn ông thì chẳng ai chịu nổi khi thấy một người đàn bà nũng nịu tỏ vẻ yếu đuối đáng thương cả.

Lúc này trong phòng ngủ, Ninh Tịch đang chăm chú xem một bộ phim, bởi vì thời gian đã quá muộn nhà lại ở quá xa cho nên tối nay Ninh Tịch với Lục Đình Kiêu định ngủ một đêm ở đây.

Thấy Lục Đình Kiêu ra mở cửa mà mãi không quay lại, Ninh Tịch không kìm được mà quay đầu hướng ra cửa gọi một tiếng: "Anh yêu ơi?"

Gọi một câu vẫn không thấy phản ứng gì, vì thê Ninh Tịch gãi gãi đầu bước chân trần chạy ra cửa.

Ngoài cửa, Triệu An Hình vói Tô Dĩ Mạt đều nghe được một giọng nữ mềm mại êm tai gọi "anh yêu ơi". Nhất thời sắc mặt Tô Dĩ Mạt trở nên ảm đạm, hóa ra tối nay Lục Đình Kiêu tới đây cùng bạn gái sao?

Cô ta cứ tưởng Lục Đình Kiêu là loại người cao ngạo cấm dục, dẫu cho có yêu đương thì cũng cẩn thận khắc chế nên chắc cũng thích kiểu phụ nữ cao ngạo lạnh lùng. Ai mà ngờ được lại nghe được một tiếng xưng hô ngọt ngào như vậy...

Mà sắc mặt Lục Đình Kiêu vừa nghe thấy tiếng gọi kia thì từ lạnh lùng hời hợt khiến người ta không dám đến gần trong phạm vị trăm mét lại biến thành dịu dàng như nước.

Người có thể khiển Lục Đình Kiêu cưng chiều nâng niu trong lòng bàn tay như vậy... rốt cuộc là cô gái thế nào?

Không chỉ Tô Dĩ Mạt mà cả Triệu An Hỉnh cũng tò mò không thôi, nhân viên phục vụ bên cạnh cũng muốn nhìn thêm một chút cơ mà Triệu An Hình lại len lén dùng ánh mắt đuổi cô ta đi.

Một tràng tiếng bước chân mềm mềm nhẹ nhẹ đến gần, Tô Dĩ Mạt nín thở, cố kìm lại ánh mắt ngổn ngang trăm loại cảm xúc của mình lại mà gắt gao nhìn chằm chằm phía trong phòng.

Chỉ mấy giây ngắn ngủi mà Tô Dĩ Mạt cảm giác như cả thê kỷ dài đằng đãng trôi qua.

Cười cùng người kia cũng bước ra từ khúc ngoặt...

Cô gái kia dường như vừa tắm xong, gương mặt đỏ ửng còn mặc bộ đồ ngủ màu hồng. Mái tóc dài đen nhánh buông xõa một các lười biếng trên vai, trong tay ôm một cuốn kịch bản thật dày đủ màu sắc, vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía cửa...

Khi thấy rõ cô gái trong phòng là ai, Tô Dĩ Mạt cảm thấy trong đầu mình nổ "oành" một tiếng rồi đất đá rơi "ầm ầm" phát ra những tiếng vang chấn động.

"Ninh... Tịch..." Đôi môi Tô Dĩ Mạt run rẩy, cô ta dường như sắp phát điên.

Ninh Tịch nhìn dáng vẻ sợ hãi như đang gặp quỷ của Tô Dĩ Mạt thì kinh ngạc nhíu mày.

Haizz, nếu đã bị bắt gặp thì cũng hết cách.

Cơ mà, Ninh Tịch đã bị một chuyện quan trọng hơn hấp dẫn sự chú ý, cô nhanh chóng bước đến cạnh Lục Đình Kiêu rồi nhíu mày đưa tay kéo cổ áo hơi thấp của Lục Đình Kiêu lại cho kín kín một chút.

Nhìn bộ dạng như mèo bảo vệ đồ ăn này của cô thì Lục Đình Kiêu cười khẽ một cái, sau đó thuận thê nắm lấy tay Ninh Tịch quay về phía hai người đứng trước cửa, lạnh lùng nói: "Chẳng phải muốn xin lỗi bạn gái của tôi sao?"
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,912
Điểm cảm xúc
5,654
Điểm
113
Chương 1279: Mọi chuyện xong hết cả rồi
"Ngài... bạn gái của ngài... là Ninh Tịch... làm sao có thể... tại sao lại là Ninh Tịch.... không thể nào! Tuyệt đôi không thể như vậy!" Tô Dĩ Mạt máy móc lắc đầu lầm bà lẩm bẩm.

Sắc mặt Triệu An Hinh xám ngắt, ngã ngồi trên mặt đất. Trời ơi!

Sai rồi! Tất cả đều sai rồi!

Vừa mới nãy nhìn thấy Lục Đình Kiêu thì phản ứng đầu tiên của Triệu An Hĩnh là nhầm số phòng, làm sao có thể ngờ nhân viên phục vụ kia hoàn toàn nói không sai!

Người bạn gái thần bí được Lục Đình Kiêu vô cùng sủng ái, tình cảm nồng cháy kia... lại là Ninh Tịch!!!

Hơn nữa dựa theo những tin tức mà Lục cảnh Lễ đã nói ra thì hai người họ đã tới lui một thời gian dài...

Khó trách, tại sao ban đầu Lục cảnh Lễ lại tự mình đào Ninh Tịch đến, rồi còn để Lâm Chi Chi dẫn dắt...

Khó trách, tại sao Lục Đình Kiêu chua bao giờ tham sự lễ kỷ niệm thành lập công ty, nhung năm nay lại đến dự...

Khó trách, tại sao Lục Đình Kiêu lại cự tuyệt Tô Dĩ Mạt, sau đó lại rút trúng số của Ninh Tịch...

Triệu An Hĩnh cảm thấy cô ta sắp điên rồi, điều khiến cô ta sợ hãi hơn là Ninh Tịch đã phát hiện ra kê hoạch của bọn họ... nếu vậy thì chắc chắn Lục Đình Kiêu cũng biết rồi!

Hơn nửa đêm Lục Đình Kiêu lại đến đây, chỉ sợ là vì chuyện này nên mới đến?

Bọn họ định bẫy người phụ nữ của Lục Đình Kiêu, thậm chí còn muốn đưa cô lên giường của Tôn Triết Bằng.

Xong rồi...

Lần này, tất cả mọi thứ đều xong rồi...

cả người Triệu An Hĩnh run cầm cập, dưới sự hoảng sợ đột nhiên cô ta quỳ thẳng xuống sàn: "Ninh Tịch... cô Ninh! Tôi không cố ý! Tôi thật sự không cố ý! Mọi thứ đều là do Tô Dĩ Mạt cả! Là cô ta nói muốn đưa cô lên giường của Tô Triển Bằng để lấy lòng ông ta, là cô ta gọi phóng viên tới, cũng là cô ta nghe nói cô ở chung phòng với người đàn ông khác liền muốn chạy tới bắt gian... Từ đầu đến cuối tôi chỉ nghe lệnh mà làm việc thôi! cô Ninh, cầu xin cô tha thứ cho tôi lần này đi!"

Lúc này Triệu An Hỉnh hận không thể dùng một cái tát đập chết mình, cô ta mù mắt rồi! Đang êm đang đẹp cung phụng một tên giả mạo như Bồ tát, thậm chí còn giúp đồ giả đi hãm hại người thật!

Phải biết rằng Lục Đình Kiêu hoàn toàn không phải một thương nhân bình thường như những gì anh thể hiện. Chì bằng việc có thể tàn nhẫn mà một tay đem nội loạn của Lục thị ổn định lại rồi chì dùng một thời gian ngắn ngủi đã đẩy tập đoàn Lục thị lên một tầm cao mới, sản nghiệp vượt qua cả thị trường Đông Nam Á mà trải rộng khắp thể giới cũng đủ biết Lục Đình Kiêu là một người như thê nào!

Anh ta muốn bóp chết cô dễ dàng bóp chết một con kiến nhỏ.

Tô Dĩ Mạt vẫn đang ngây người, cô ta không ngờ Triệu An Hình lại trở mặt ngay tại chỗ như thế, thậm chí còn đem mọi chuyện đẩy lên người cô ta! Hình tượng nữ thần có muốn cố cũng chẳng giữ được nửa nên Tô Dĩ Mạt lạc giọng rú lên: "Triệu An Hĩnh! Tao xé rách cái miệng mày! Ban đầu rõ ràng là một tay mày điều khiển dư luận muốn lợi dụng danh tiếng của ngài Lục, chuyện tối nay cũng đều do mày làm mà mày dám đẩy lên người tao..."

cô ta hận! Thật hận! Tại sao người phụ nữ của Lục Đình Kiêu không phải là cô ta, cho dù hôm nay người kia có là bất kỳ ai cô ta cũng có thể chấp nhận, nhưng tại sao lại là Ninh Tịch! Tại sao hết lần này tới lần khác đều là Ninh Tịch!!!

Lúc này Tô Dĩ Mạt cũng hối hận vô cùng, tại sao cô ta lại chạy đi hãm hại Ninh Tịch chứ, nêu không có chuyện đêm nay thì có lui mười ngàn bước cô ta vẫn là một ngôi sao lớn cao cao tại thượng, nhưng mà bây giờ có nói gì cũng đã quá muộn...

Nhìn hai người kia cãi nhau ầm ĩ, khuôn mặt lạnh lùng của Lục Đình Kiêu lại có thêm chút mất kiên nhẫn.

Sau đó lập tức có mấy vệ sĩ áo đen không biết chui từ đâu ra, bọn họ lấy tốc độ cực nhanh lôi hai người kia đi...
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top