Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một - Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một - Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,485
Điểm
113
Chương 1340: Mày có bạn gái không
"Câu gì, em trả lời, em trả lời!" Mấy tên côn đồ sau khi bị tẩn cho một trận liền biết Ninh Tịch không dễ chọc, vì vậy mà nhanh chóng thay đổi thái độ.

Ninh Tịch chỉ vào tên tóc vàng trong đám đó: "Mày, có bạn gái không?"

"Không, không có..." Tên tóc vàng ngơ ngác lắc đầu.

Ninh Tịch lại đạp cho một cái: "Ngay đến một cô bạn gái cũng không có, vô dụng!"

Tóc vàng: "..."

Ninh Tịch lại chỉ vào một tên tóc đỏ, "Còn mày, có bạn gái không?"

"Có có có! Có chứ!" Tên tóc đỏ gật đầu lia lịa.

Ninh Tịch lập tức vui vẻ ngồi xổm trước mặt tên tóc đỏ, hỏi: "Vậy tao hỏi mày, nếu bạn gái mày có chuyện giấu mày, mày có chia tay với cô ấy không?"

Tên tóc đỏ nghĩ một hồi: "Chuyện này, em cảm thấy hai người ở bên nhau quan trọng nhất chính là sự chân thành, nếu bạn gái em giấu giếm em này nọ, có lẽ em sẽ chia tay với cô ấy!"

Vừa dứt lời, lại ăn thêm trận đòn nữa.

Tóc đỏ: "..."

"Còn ai có bạn gái nữa, giơ tay hết lên cho tao!" Ninh Tịch quát lớn.

Nào còn ai dám giơ tay nữa, tên nào cũng co rúm cả lại không dám lên tiếng.

Ninh Tịch: "Không giơ tay thì cả lũ sẽ bị ăn đòn!"

Tức thì tất cả các cánh tay đồng loạt giơ lên...

Ninh Tịch tiện tay chỉ vào một tên đầu trọc: "Còn mày thì sao, nếu bạn gái mày từng xảy ra một số chuyện khiến mày không thể nào chấp nhận được. Tuy ngay từ đầu cô ấy đã tiêm mũi dự phòng cho mày, tuy từ đầu mày cũng nói không để ý quá khứ của cô ấy, nhưng đợi khi mày thật sự biết đó là chuyện gì, mày sẽ chia tay với cô ấy sao?"

Tên trọc đầu hoàn toàn không hiểu Ninh Tịch đang lảm nhảm cái gì, nhưng vì có kinh nghiệm của mấy tên phía trước, lúc này cũng dứt khoát đáp: "Nhất định là không rồi! Đàn ông con trai, vì chút chuyện nhỏ thế mà chia tay thì còn là đàn ông không?"

Kết quả, vừa dứt lời, lại bị hành hung một trận: "Mày nói ai không phải là đàn ông hả!"

Tên trọc: "..."

Cứ như vậy, gần như cả đám côn đồ đó đều vô hình trung bị ăn đòn bởi những lí do kì quặc...

Bọn họ cuối cùng cũng hiểu, người này căn bản không phải muốn hỏi han gì, người ta chỉ muốn đánh người mà thôi...

"Người anh em, rốt cuộc chú muốn gì đây? Dứt khoát cho cả nhà được vui được không?" Tên trọc sắp khóc đến nơi rồi.

Cách đó không xa, Đường Lãng vừa đến đúng lúc trông thấy cảnh này, thật sự không nhìn nổi nữa: "Con nhóc thối thây này, mày đại khái thôi có được không! Thả bọn họ đi! Trông tên nào cũng đáng thương lắm rồi!"

Quần chúng nhân dân nhất thời gật đầu lia lịa, cảm kích nhìn Đường Lãng, trưng ra vẻ mặt cầu cứu.

Sau đó, Đường Lãng cũng bị ăn đòn luôn...

Thấy Ninh Tịch ngay đến người của mình cũng tẩn, cả lũ: "..."

Đệch mẹ nó... Tên hỗn thế ma vương này ở đâu chui ra vậy?

"Đờ mờ! Điên thật rồi à?" Đường Lãng lao vào đánh nhau với Ninh Tịch.

Trong khoảng thời gian này, dưới sự dạy dỗ của Đường Lãng, thân thủ của Ninh Tịch tiến bộ không ít, nháy mắt thôi hai người đã đánh tới mười mấy chiêu...

Không biết con bé này lấy đầu ra nhiều sức lực đến vậy, nốc cả vại rượu, lăn lộn tới tận nửa đêm rồi mà vẫn có tinh thần như vậy, đúng là giờ có cho lên núi đánh hổ, xuống biển đánh rồng cũng được luôn.

Đường Lãng hết cách, đành phải tiếp chiêu với cô, con bé này rốt cuộc gặp phải chuyện gì thế này?

Mấy tên côn đồ thấy thế đang thừa dịp chuồn yêm, kết quả lại bị đánh cho một trận no đòn.

Cả hiện trường trở nên hỗn loạn...

Đúng lúc này, một chiếc Maybach đen xa hoa yên lặng đỗ lại cách đó không xa.

Ánh đèn pha rọi sáng con đường, một thanh niên đang giẫm lên lưng một tên trọc, rồi một lũ đàn ông con trai thô kệch tóc tai đủ màu gào khóc thảm thiết xin cậu thanh niên kia thả bọn họ đi, cảnh tượng thực sự rất thê thảm…
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,485
Điểm
113
Chương 1341: Lục Đình Kiêu, có ai dạy như anh không?
Cửa xe mở ra, một người mặc âu phục đen có khuôn mặt lạnh lùng bước xuống, anh ta bước thẳng về đám hỗn loạn cách đó không xa.

Khóe mắt Đường Lãng liếc thấy Lục Đình Kiêu thì mừng đến chảy nước mắt: "Ôi giời ơi! Boss của tôi ơi, cuối cùng anh cũng đến..."

Ninh Tịch hiển nhiên cũng phát hiện ra Lục Đình Kiêu... nắm đấm chuẩn bị tiếp xúc vào mặt tên nào đó đột nhiên ngừng lại, ngẩn người ra nhìn phía trước.

Cộp cộp cộp... tiếng bước chân trầm ổn vô cùng quen thuộc, người đàn ông ngược sáng bước từng bước đi về phía cô...

Thời gian giống như thể bị đóng băng, Ninh Tịch đứng im không nhúc nhích, ngơ ngác nhìn bóng người đang tới gần, cho đến khi anh dừng trước mũi chân của cô, hai người mặt đối mặt nhìn nhau.

Ninh Tịch nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, sau đó đặt đầu lên lồng ngực anh cọ cọ khiến bộ tóc giả rớt xuống lộ ra mái tóc dài đen nhánh.

Ngay sau đó, trong lòng Lục Đình Kiêu vang lên tiếng kêu nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Đau..."

Lục Đình Kiêu lập tức biến sắc: "Bị thương chỗ nào?"

Ninh Tịch đáng thương giơ một ngón tay đang run run lên, trên đó có một vết máu to cỡ đầu... mũi kim: "Tay đau..."

Những tên côn đồ cắc ké bị đánh sưng mặt đang nằm một bên: "..."

Đại ca... không! Chị Hai! Chị đừng đùa bọn em chứ?

Lục Đình Kiêu nhăn mày cầm lấy ngón tay của cô: "Lên xe, anh băng bó cho em."

Băng bó cái cóc khô gì hả! Cái vết thương nhỏ như đầu mũi kim thế kia, chưa kể cái vết máu đó cũng chẳng phải máu của cô ta mà là của chúng tôi đó anh zai à, anh quay mặt lại nhìn chúng tôi một cái đi, coi chúng tôi bị cô ta đánh cho to đầu thế này đây này...

Nhưng, có lẽ điều khiến bọn họ cảm thấy sụp đổ hơn chính là Đại ma đầu kia lại là một cô gái, đám bọn họ nhiều người thế này mà bị một cô gái đánh cho thành đầu heo…

Ninh Tịch vẫn không nhúc nhích, xụt xịt cái mũi rồi giơ hai tay lên: "Chân đau."

Lục Đình Kiêu lập tức khom người, cẩn thận bế cô lên, sau đó nhẹ nhàng đặt lên xe như thể công chúa.

Đường Lãng bị bỏ quên sau lưng: "Ê... này này này... Lục... Boss này... có phải hơi sai sai rồi không? Tôi kêu anh đến là để dạy dỗ con nhóc này! Có ai dạy dỗ như cậu không hả? Ah?"

Câu trả lời là một tiếng "Ầm" vang dội do cửa xe được đóng sầm lại.

Sau đó chỗ ngồi của tài xế được mở ra, Trình Phong bước xuống rồi đi thẳng tới cạnh đám côn đồ, anh ta nhanh chóng rút ra một tờ chi phiếu: "Biết nên làm thế nào rồi chứ?"

Tên đầu trọc cầm đầu nhìn chi phiếu xong tý thì rớt tròng mắt: "Mẹ nó! Một trăm vạn!"

Có một trăm vạn thì trận đòn này cũng "ngon" lắm lắm luôn!

"Vâng vâng! Ngài cứ yên tâm đi ạ!" Tên đầu trọc liên tục phụ họa.

Không lâu sau, mấy chiếc xe cảnh sát đuổi theo từ lúc nãy cũng đến nơi, đám côn đồ kia đã cầm tiền rồi thì dĩ nhiên không dám nhắc tới Ninh Tịch nửa chữ, đều khai là do bọn họ tụ tập lại đánh nhau thôi....

Đường Lãng bị vứt qua một bên: "..."

Ông cạn m* lời! Sa mạc lời! Khô héo lời!

Được rồi, gây họa thành như thế mà chẳng nói lấy một câu nặng lời lại còn vui vẻ chùi đít giúp...

Hay lắm, hay lắm Lục Đình Kiêu!

Ông đây đã hiểu tại sao con nhóc này lại vô pháp vô thiên thế rồi!

Đồng thời, Đường Lãng cũng phát hiện ra, khi có Lục Đình Kiêu bên cạnh thì Ninh Tịch bất giác sẽ tự "thục nữ" hơn, mà sự biến hóa này là do cô tự nguyện chứ không phải là bị người ta ép buộc.

Hay nói cách khác, khi ở cạnh Lục Đình Kiêu thì cô vĩnh viễn là chính bản thân mình.

Đường Lãng nhìn bóng đêm mờ mịt rồi lắc đầu thầm than một tiếng: "Xét về điểm này thì Vân Thâm à... anh thua rồi... thua chẳng oan chút nào!"
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,485
Điểm
113
Chương 1342: Hệ thê cuồng ma login
Bạch Kim Đế Cung.

Mới nãy, Ninh Tịch điên cuồng như rồng như hổ, ấy thế mà, sau khi bị Lục Đình Kiêu mang đi thì toàn bộ sức lực đều bị hút sạch, đến một ngón tay cũng không muốn động.

Lục Đình Kiêu ôm cô xuống xe rồi lại ôm lên lầu, anh nhẹ nhàng đặt cô lên giường, giúp cô cởi áo khoác ra rồi lập tức kiểm tra trên người cô xem có chỗ nào khác bị thương không.

Cũng may là lần này Ninh Tịch cũng khá là nghe lời "dạy bảo" của Lục Đình Kiêu, trên người cô chẳng có lấy một vết thương.

Ngón tay mềm mại trắng nõn vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu, vết máu trên đầu ngón tay vừa rồi xem chừng cũng chẳng phải vết máu của cô...

Vì vậy, Lục Đình Kiêu chẳng có lấy nổi một cái cớ để tức giận.

Ừ, ngoan lắm.

Ninh Tịch rút ngón tay đang bị Lục Đình Kiêu kiểm tra tới lui về, sau đó ôm lấy khuôn mặt anh rồi lèm bèm hát: "Baby, chỉ có em mới có thể thắp sáng thế giới của anh... Em đẹp đến nỗi khiến anh thần hồn điên đảo..."

Hát xong thì nhướn người định hôn lên đôi môi mỏng mê người kia...

Lục Đình Kiêu hơi nghiêng đầu tránh đi nụ hôn của cô, nghiêm túc nói: "Nói đi, đã có chuyện gì xảy ra."

Mặc dù tính tình Ninh Tịch có chút nóng nảy dễ xúc động nhưng là người rất có nguyên tắc. Cô biết cái gì nên làm và cái gì không nên làm, hơn nữa rất để tâm công việc của mình. Nếu như không có chuyện gì thì chắc chắn tối nay cô sẽ không làm loạn lên như thế...

Chuyện gì đã khiến cô trở nên mất khống chế như vậy?

Ninh Tịch vùi đầu vào lồng ngực anh, không biết là vì muốn anh ôm hay muốn trốn ánh mắt của anh: "Tâm trạng không tốt..."

"Vì cái gì mà không tốt?"

"Bởi vì... bởi vì Mạc Lăng Thiên..."

"Hửm?" Sao tự nhiên lại liên quan đến Mạc Lăng Thiên?

"Hắn bắt nạt chị em, làm chị em to bụng mà không chịu trách nhiệm!"

"Ninh Thiên Tâm?"

"Ừ..." Ninh Tịch vùi đầu càng sâu.

...

"Cạch!" Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Lục Cảnh Lễ đứng ở cửa thấy "hiện trường" trong phòng thì ngẩn người: "Ồ, Tiểu Tịch Tịch đã bị anh bắt về rồi à! Nhanh thế!"

Ninh Tịch nằm trong lòng Lục Đình Kiêu nhưng vì do mệt mỏi quá mức nên đã chìm vào giấc ngủ.

Lục Đình Kiêu tỏ ý bảo em trai yên lặng, sau đó đỡ cô nằm xuống, cẩn thận kéo rèm lại rồi mới đi ra ngoài.

...

Phòng khách dưới lầu.

"Tối nay Tiểu Tịch Tịch bị cái gì kích thích thế, anh xem này, chỉ một góc những chuyện chị ấy làm tối nay thôi... cũng đủ để huyên náo cả cái Đế Đô này rồi..." Lục Cảnh Lễ lập tức mở một đoạn video lên cho Lục Đình Kiêu xem.

Trong video là cảnh Ninh Tịch ở quán bar đạp nam ca sĩ đang hát xuống rồi chạy lên thế chỗ, phía sau còn có người quay được cảnh bóng dáng mơ hồ của Ninh Tịch đang cướp xe rồi phóng đi trong gió lốc...

Chỉ trong mấy tiếng ngắn ngủi thôi những đoạn video này đã lan truyền đến toàn bộ ngóc ngách trên mạng, nhưng mà hiện giờ đã bị Lục Đình Kiêu phái người dọn sạch sẽ. Phía bên Lâm Chi Chi cũng nhanh chóng đính chính với giới truyền thông rằng người trong đoạn video đó không phải Ninh Tịch...

Tóm lại là, cư dân mạng giờ đang dậy sóng vì đoạn clip đó, phòng quan hệ công chúng của Thịnh Thế cũng sáng đèn cả một đêm...

Sau khi Ninh Tịch vào Thịnh Thế vẫn luôn rất cẩn thận, có gọi là nhân viên gương mẫu cũng không quá đáng, Lục Cảnh Lễ vốn chẳng cần phí tâm đi quản cô.

Nhưng, hiện tại Lục Cảnh Lễ phát hiện mình quá ngây thơ rồi: "Tiểu Tịch Tịch cũng quá độc ác rồi! Đã không làm thì thôi, đã làm là làm một phát khiến em khóc ra máu luôn!"

"Sáng mai trước khi cô ấy tỉnh lại phải giải quyết cho ổn thỏa." Lục Đình Kiêu lạnh mặt dặn dò.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,485
Điểm
113
Chương 1343: Người mẹ duy nhất của Tiểu bảo
"Yep!" Lục Cảnh Lễ cam chịu số phận bị ngược đãi cả đời.

Sau đó không biết anh ta đột nhiên nghĩ tới cái gì mà hai mắt sáng rực lên: "À đúng rồi, anh có biết không? Trừ chuyện của Tiểu Tịch Tịch ra thì tối nay còn có một tin cực cực cực kì hot nữa đấy anh! Mạc Lăng Thiên, ông bạn anh ấy, trước kia chẳng phải anh ta vẫn luôn thầm mến Quan Tử Dao sao? Ờ thì cứ coi như là đơn phương đi..."

Lục Đình Kiêu vốn đang chuẩn bị lên tầng ôm vợ nhưng cái tên "Mạc Lăng Thiên" đã kéo bước chân anh lại.

Lục Cảnh Lễ tiếp tục nói: "Anh ta vì Quan Tử Dao mà thủ thân như ngọc, thế mà lần này lại làm cho con gái nhà người ta to bụng. Tối nay, từ trên xuống dưới Mạc gia ai nấy đều ép anh ta cưới vợ nhận con đó! Nhưng mà, Mạc Lăng Thiên thà chết cũng không theo, còn nói nếu không phải là Quan Tử Dao thì anh ta không cưới làm cho bố mẹ anh ta tí thì tức chết... chậc chậc chậc... cứ cho là anh ta chỉ một lòng yêu Quan Tử Dao nhưng cũng đừng vô trách nhiệm như vậy chứ? Em gái vô tội mang đứa con của anh ta phải thế nào đây? Không biết là con gái nhà ai mà xui xẻo như vậy..."

Kết hợp với lời kể của Lục Cảnh Lễ, lúc này đại khái Lục Đình Kiêu cũng đã rõ tại sao Ninh Tịch vừa rồi lại nói những lời như vậy.

Cô gái vô tội kia không phải là ai khác mà chính là chị họ của Ninh Tịch, Ninh Thiên Tâm.

Ninh Tịch nói tâm trạng không tốt... là vì chuyện này?

Chia sẻ tin tức bát quái xong, Lục Cảnh Lễ tinh thần phấn chấn đi giải quyết nốt công việc.

...

Sắc mặt Lục Đình Kiêu lúc này không được tốt lắm, anh bước về phòng Ninh Tịch nhưng vừa mới đẩy cửa ra đã sửng sốt...

Vị trí vốn thuộc về anh hiện giờ đã bị một cái bánh bao trắng trắng mềm mềm chiếm cứ, Ninh Tịch đang say ngủ mà vẫn ôm chặt lấy cái bánh bao trong lòng.

Nghe thấy tiếng bước chân, Tiểu Bảo vô cùng cảnh giác mà mở mắt ra nhìn chằm chằm vào ông bố đang đi về phía chiếc giường.

Lục Đình Kiêu ngồi xuống mép giường nhìn cô gái đang ngủ say rồi nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu cô một cái, sau đó mới vò đầu con trai nói: "Ngủ với mẹ con đi."

Bánh bao nhỏ phồng má rồi lăn một vòng chui vào lòng mẹ, dáng vẻ như muốn nói "cái này mà ba còn phải nói à".

Một lát sau, trên khuôn mặt trắng nõn phúng phính của cậu nhóc hiện lên vẻ ưu tư, nhóc ngửa đầu lên nói với ba mình: "Mẹ không vui?"

Trẻ con vốn rất mẫn cảm, cho dù Ninh Tịch lúc này đang ngủ thì nhóc vẫn phát giác ra hôm nay tâm trạng của mẹ không được tốt.

Lục Đình Kiêu gật đầu: "Ừ, tâm trạng mẹ con không tốt."

Khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trở nên nghiêm túc cùng lo lắng: "Tại sao?"

Lục Đình Kiêu: "Vì ba làm chưa đủ tốt."

Bánh bao nhỏ cau mày: "Tiểu Bảo cũng không tốt."

Tiểu Bảo muốn tốt hơn... tốt hơn nữa... như thế mẹ sẽ không buồn nữa...

"Tiểu Bảo." Lục Đình Kiêu dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn con trai: "Con phải nhớ kỹ, mặc dù cô Ninh Tịch không phải mẹ ruột của con, nhưng nếu con đã gọi cô ấy là mẹ thì cô ấy mãi mãi là mẹ của con, đồng thời cũng là người mẹ duy nhất! Từ nay về sau bất kể có chuyện gì xảy ra con tuyệt đối không được quên điều này, nghe rõ chưa?"

Bánh bao nhỏ nghe thế thì lười biếng ngáp một cái, vẻ mặt không thèm quan tâm bĩu bĩu môi, sau đó nhóc lại lăn vào lòng của mẹ Tiểu Tịch, cái miệng nhỏ nhắn lầu bầu cái gì đó không rõ: "Là mẹ ruột của Tiểu Bảo mà..."

Dáng vẻ "dù cho không phải thì Tiểu Bảo đã nói là phải thì đó là phải" vô cùng bá đạo, phải nói là rất giống phong cách ông bố của mình.

Khóe miệng Lục Đình Kiêu khẽ kéo lên, sau đó anh cho một lớn một nhỏ mỗi người một nụ hôn trên trán: "Ngủ ngon."
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,485
Điểm
113
Chương 1344: Tuyên bố một tin tức cực kỳ trọng đại
Mặt trời chậm rãi lên cao, chớp mắt một cái đã đến sáng ngày hôm sau.

Hôm nay đã định sẵn không phải là một ngày bình thường...

Vừa lật tờ báo đã thấy toàn là tin tức hot.

"Cục trưỏng cục cảnh sát Đế Đô bị bắt vì dính nghi án tham ô", "Tập đoàn Tiền thị bị cắt vốn đầu tư, Tiền Tài Tuấn rơi vào nguy cơ phá sản", "Ông chủ thần bí của Công ty Đầu tư Mạo hiểm ức Lam - Vân Thâm tiến vào bảng xếp hạng Forbes* với tốc độ ánh sáng"...

*Bảng xếp hạng Forbes: là hảng xếp hạng những tỷ phú trên toàn thế giới do tạp chí kinh tế quốc tể Forbes bình chọn. Tạp chí này củng có nhiều những bảng xếp hạng dành cho các doanh nghiệp hoặc các lĩnh vực khác. Đây được coi là bảng xếp hạng có uy tín nhất trên thê giới hiện nay.

Không chỉ mảng xã hội mà kể cả các mảng kinh tê cũng náo nhiệt không kém, nhưng gây sốt nhất vẫn là mảng giải trí.

"Bộ phim huyền huyễn dùng kĩ xảo phông xanh cửu Tiêu của đạo diễn Quách Khải Thắng sắp khởi công, hai vai chính là ngôi sao lớn có tên tuổi"," Ngôi sao hàng đầu giới giải trí - Ninh Tuyết Lạc thật ra là con gái nuôi", "Người chồng quốc dân - Ninh Tịch ca hát điên cuồng tại quán bar số 8 của Đê Đô"...

Bởi vì độ hot của Người Tìm Mộng vẫn chưa giảm cho nên những tin tức về Ninh Tịch rất được công chúng quan tâm, dường như không phân cao thấp với tin tức về Ninh Tuyết Lạc. Cho dù, Lục cảnh Lễ đã mất cả đêm làm việc hăng say thì sáng nay vẫn bị mọi người chú ý tới, nhưng cũng may là lúc này dư luận đã bị xoay chuyển lại...

Trong chương trình giải trí buổi sáng, có chiếu đoạn một phóng viên phỏng vẩn một cô gái có diện mạo vô cùng xinh đẹp.

Phóng viên: "Cô Lý, cô chính là cô gái đã chính mắt nhìn thấy Ninh Tịch đạp người cướp xe trong đoạn video tối qua sao?"

Cô gái: "Cái gì chứ! Đám phóng viên mấy người đừng có nói linh tinh được không hả? cái đoạn video mờ nhoẹt như thê sao mấy người dám khẳng định đấy là anh Tịch nhà chúng tôi? Lúc ấy tôi đứng gần thê đương nhiên tôi là người rõ nhất, người kia chẳng giống anh Tịch một chút nào cả, chỉ có gò má hơi giống xíu xiu thôi, chả đẹp trai bằng một phần mười anh Tịch?"

Phóng viên: "Được rồi được rồi, chúng tôi đã biết."

Cô gái: "Biết cái gì mà biết! Nghe tôi nó rõ đây này? Một sợi tóc xinh đẹp của anh ấy cũng đủ giết chết mấy tên kia trong nháy mắt! Tôi biết anh Tịch bây giờ rất nổi tiếng nhưng số người không từ bất cứ thủ đoạn nào để bôi đen anh ấy cũng không ít! Anh Tịch là nhân vật của công chúng, hiện giờ đang ở thời điểm quan trọng nhất thì sao có thể một thân một mình xuất hiện ở chỗ như tối qua chứ..."

Cuối cùng, từ một cuộc phỏng vấn lại cứ thê biến thành một bài diễn văn hùng hồn của fan cuồng Ninh Tịch...

Có một rồi sẽ có hai, mấy người được phỏng vấn sau đó cũng không khác cô gái ban đầu cho lắm.

Trong đó, có vài người là Lục cảnh Lễ sắp xếp nhưng cũng có không ít người đều là nói thật lời trong lòng.

Có rất nhiều người là fan của Ninh Tịch nên đương nhiên sẽ tuân theo bản năng đi bảo vệ thần tượng trong lòng, họ đều chắc chắn rằng người tối qua không phải là Ninh Tịch.

Bất tri bất giác, lượng fan trung thành của Ninh Tịch ngày một tăng cao...

Tóm lại là sau một đêm, chuyện gây sóng gió cả Đê Đô tối qua bị quy kết thành một sự đổ vấy.

Thịnh Thê bên này bận rộn cả một đêm thì Tinh Huy bên kia bị tin đồn không biết từ đâu chui ra của Ninh Tuyết Lạc làm cho gà bay chó sủa.

Đối với những người được định sẵn với hình tượng "Bạch - Phú - Mỹ" hay "con nhà giàu" như Ninh Tuyết Lạc thì khi cái danh "Thiên kim giả" của cô ta bị bóc ra, cái hình tượng cô ta gây dựng lâu nay cũng đi tong.

Đừng nói Tinh Huy, phía hoảng nhất vẫn phải kể đến Ninh gia.

Ninh gia cả đêm qua đã liên hệ phóng viên mở họp báo, Ninh Diệu Hoa với Trang Linh Ngọc cũng tham dự. Bọn họ kiên định phủ nhận tin đồn Ninh Tuyết Lạc là con nuôi, đồng thời còn lên tiếng muốn tìm ra người tung tin đồn để chịu trách nhiệm trước pháp luật.

Đồng thời để dời đi sự chúý của dư luận thì ở cuối buổi họp báo Ninh gia cũng thông báo rằng, chẳng bao lâu nữa sẽ tuyên bố một tin tức cực kỳ trọng đại!
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,485
Điểm
113
Chương 1345: Chỉ còn lại một con đường để đi
Mọi người cũng rối rít suy đoán xem tin tức trọng đại đó có phải là có liên quan đến chuyện hôn sự iữa hai nhà Ninh - Tô hay không.

Ninh Tuyết Lạc với Tô Diễn sắp kết hôn?

Nêu Tô gia vẫn quyết định kết làm thông gia với Ninh gia vậy thì khác nào tự động đập tan tin đồn Ninh Tuyết Lạc là con nuôi, chứ không thì sao Tô gia có thể chấp thuận cho người thừa kê của mình cưới một cô con nuôi thấp kém chứ?

Mặt trời chậm rãi nhô lên, ánh sáng ngoài cửa sổ càng ngày càng rực rỡ.

Trong thư phòng của Ninh gia, Ninh Diệu Hoa đã mất ngủ cả một đêm.

"Cốc cốc cốc" một tràng tiếng gõ cửa vang lên, sau đó Trang Linh Ngọc bê một bát canh đi vào: "Diệu Hoa, anh ăn chút gì đi!"

Ninh Diệu Hoa nhìn vợ mình rồi thở dài một tiếng: "Linh Ngọc, em nói xem... hay là anh đưa 15% cổ phần trong tay anh cho Tuyết Lạc được không?"

Ánh mắt Trang Linh Ngọc lập tức sáng như hai cái đèn pha: "Diệu Hoa, anh nghĩ thông suốt rồi sao?"

Ninh Diệu Hoa không nói gì, lúc này ông ta còn nghĩ gì được nữa, đây chính là con đường duy nhất ông ta có thể đi.

Vốn ông ta đã tính toán xong hết rồi, lấy được 10% cổ phần của Ninh Tịch thì ông ta chính là cổ đông lớn nhất của Ninh thị, lại thêm sự hậu thuẫn của Tô gia thì Ninh Diệu Bang với Ninh Thu Đồng cũng chẳng đáng để nhắc tới. Thậm chí trong bữa tiệc rượu hôm đó nếu như Ninh Tịch nói đỡ một câu cho ông ta thì ông ta nghiễm nhiên có thêm mấy trăm nghìn vạn đầu tư trong tay rồi.

Nhưng mà, hiện tại tất cả chỉ là bọt bong bóng xà phòng.

Con nhãi con chết tiệt kia, chẳng lẽ được sinh ra để khắc chê ông ta sao? Từ lúc nó về nước thì ông ta liên tục gặp xui xẻo!

Trang Linh Ngọc thấy bộ dạng chồng mình như vậy thì rối rít mở miệng: "Chuyện này có gì mà nghĩ nhiều chứ, chỉ cần đưa cổ phần cho Tuyết Lạc thì mọi chuyện đều được giải quyết êm đẹp cả! Chẳng lẽ anh không tin Tuyết Lạc sao? Diệu Hoa, anh quyết định nhanh lên, tối qua em lén thấy Tuyết Lạc sắp xếp hành lý của nó rồi đấy, chẳng lẽ anh đợi nó đi rồi mới hối hận hay sao?"

Yên lặng một lúc thật lâu, Ninh Diệu Hoa mở miệng nói: "Em đi gọi Tuyết Lạc đến đây đi."

"Được, em đi ngay đây!"

Trang Linh Ngọc rất sợ "đêm dài lắm mộng" nên bà ta nhanh chóng chạy đi gọi Ninh Tuyết Lạc.

Ninh Tuyết Lạc nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Ninh Diệu Hoa thì ủ rũ cúi đầu, ra vẻ tự trách: "Ba... cả đêm qua ba không ngủ sao? Thật xin lỗi... đều là do con khiên ba thêm phiền lòng..."

Trang Linh Ngọc yêu thương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tiều tụy, đầy tự trách của con gái: "Sao có thể là lỗi của con chứ? Tất cả mọi thứ đều do con nhỏ khốn nạn kia gây ra! Phải nói là may mà ba mẹ có con mới đúng! Nêu không thì mẹ với ba con chẳng biết sẽ ra sao nữa!"

Ninh Diệu Hoa nhìn Ninh Tuyết Lạc rồi thở dài một tiếng: "Tuyết Lạc à, lần này ba đem tất cả mọi thứ đều đè lên vai con, con nhất định không được chịu thua kém có biết không?"

Ninh Diệu Hoa nói xong thì rút một tờ "giấy chuyển nhượng cổ phần" từ trong ngăn kéo ra: "Tuyết Lạc, con ký tên vào đầy đi, ký xong thì 15% cổ phần của Ninh thị chính là của con."

Ninh Tuyết Lạc nghe vậy thì nhìn chằm chằm vào giấy chuyển nhượng kia, cô ta cố gắng đè xuống sự vui sướng trong mắt và tỏ vẻ kinh ngạc: "Ba, ba làm cái gì vậy?"

Trang Linh Ngọc vỗ bả vai cô ả một cái: "Tuyết Lạc, ký tên đi."

Nhất thời vẻ mặt Ninh Tuyết Lạc trở nên nghiêm trọng: "Con không ký! Ba mẹ, hai người coi con thành loại người nào vậy?"

Giọng nói Ninh Tuyết Lạc trở nên nức nô: "Con mặc kệ người khác nhìn con như thê nào, nhưng con không ngờ ba mẹ cũng coi con là người lấy oán báo ân, là loại tiểu nhân tính toán chi li! Ba! Ba mau thu lại đi! Con không cần bất cứ cái gì của Ninh gia hết!"
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,485
Điểm
113
Chương 1346: Ngất ngây
Ninh Diệu Hoa nhìn bộ dạng đau lòng muốn chết của con gái thì chút băn khoăn cuối cùng trong lòng ông ta cũng biến mất, ông ta thành tâm khuyên nhủ: "Tuyết Lạc, ba sao có thể không rõ con là người thê nào chứ, số cổ phần này con vẫn phải nhận lấy. Bởi vì, hiện giờ chỉ có con mới có thể giúp ba thôi! Chỉ khi con nắm cổ phần thì lửa giận của nhà họ Tô mới nguội bớt, con vối Tô Diễn mới có thể đến với nhau! Hiện giờ cô con đang nắm 20% cổ phần, nhiều hơn ba 5%! Ngay cả chú Hai con với Thiên Tâm cộng lại cũng đã được 16%, hiện giờ ba rất cần sự ủng hộ của Tô gia, con hiểu không?"

Trang Linh Ngọc vỗ vỗ Ninh Tuyết Lạc: "Tuyết Lạc, coi như con đang giúp ba con đi, vừa rồi con cũng nói rồi, mặc kệ người ta nghĩ thể nào, chỉ cần ba với mẹ con không nghĩ con như vậy là được mà! Chỗ cổ phần này con hãy nhận đi!"

"Nhưng mà..." Ninh Tuyết Lạc vẫn còn do dự.

Trang Linh Ngọc không thể làm gì hơn là ra đòn sát thủ:

"Đừng có nhưng mà, chẳng lẽ con muốn từ bỏ Tô Diễn thật sao? Cổ phần này cho con thì có khác gì vẫn nằm trong tay ba con đâu! Tương lai ba mẹ còn phải trông cậy vào con! Con đừng có làm chuyện gì ngu ngốc đấy, chỉ được ở cạnh ba mẹ thôi, không được phép đi đâu cả!"

Nước mắt Ninh Tuyết Lạc rơi lộp bộp xuống đấy, giọng nói đứt quãng nghẹn ngào: "Ba... mẹ... cám ơn... cám ơn ba mẹ... con nhất định không để hai người thất vọng đâu! Nhất định con sẽ giúp hai người giữ lấy Ninh gia!"

Ninh Diệu Hoa với Trang Linh Ngọc vui mừng gật đầu: "Con ngoan..."

Trong bóng tôi, Ninh Tuyết Lạc từ từ nghếch cằm lên lộ ra vẻ mặt đắc ý, thỏa mãn cùng với một nụ cười giễu cợt.

Ninh Tịch, mày nghĩ là bám vào Ninh Thu Đồng thì có thể cản được bước tao sao?

Cũng may mà lần này mày làm ầm ỹ như thê thì mới có thể khiên Ninh Diệu Hoa với Trang Linh Ngọc phun cổ phần ra cho tao.

Chẳng qua đây mới là bước đầu tiên mà thôi... rất nhanh, nhanh thôi... toàn bộ Ninh gia này sẽ là của tao!

Bạch Kim Đê Cung.

Buổi sáng, Ninh Tịch bị giật mình tỉnh dậy.

Cô có một giấc mơ, trong mơ cô thấy mình uống say lướt khướt ở trong một quán bar hết ca hát rồi tán gái... rồi còn cưỡi motor phi nhanh như gió, rồi còn đánh nhau...

"Đinh", điện thoại hiện ra một cái tin tức bát quái.

[Người chồng quốc dân - Ninh Tịch ca hát điên cuồng ồ quán bar số 8...]

Trí nhớ về buổi tối hôm qua liền ùa về trong đầu cô, Ninh Tịch lập tức ôm mặt rên lên một tiếng, a a a a a a xong đời rồi!

Ninh Tịch vội vàng mở điện thoại lướt weibo với mấy trang web giải trí xem tình hình nhưng cô nhanh chóng phát hiện chuyện này cũng không ảnh hưởng nghiêm trọng như cô tưởng tượng. Trước mắt thì mọi ngưòi chỉ nói là "Có một người đàn ông gần giống người chồng quốc dân xuất hiện ở quán bar số 8"...

Đây chắc chắn là tác phẩm của Lục cảnh Lễ với Lục Đình Kiêu rồi, nếu không thì sáng sốm nay tin tức chắc chắn đã nổ lung tung bành rồi.

"Tỉnh."

Lúc này bên tai đột nhiên vang lên tiêng một người đàn ông.

Ninh Tịch lập tức nhanh trí mà giương đôi mắt lưng tròng lên nhìn người nọ: "Boss đại nhân..."

Trong tay Lục Đình Kiêu đang bê một bát canh giải rượu: "Không sao, chuyện tối qua đã đè xuống rồi. uống cái này đi."

Ninh Tịch ngoan ngoãn bưng bát canh lên uống, cái miệng nhỏ thì uống rất ngoan ngoãn nhưng ánh mắt vẫn lén lút nhìn về phía Lục Đình Kiêu.

Uống xong, cô cẩn thận đặt bát xuống: "Anh... sao anh không mắng em?"

Lục Đĩnh Kiêu: "Em không bị thương thì sao anh phải mắng?"

Ninh Tịch: "À..."

Cái bộ dạng chỉ cần cô không bị thương thì cô muốn lật trời cũng được chứ gì.

Hừ, không muốn vừa mới sáng sớm ra đã ngất ngây ra thế này đâu, Đại ma vương à!
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,485
Điểm
113
Chương 1347: Không cẩn thận bị sắc đẹp mê hoặc rồi
Đừng đối tốt với em như vậy được không...

Đôi mắt Ninh Tịch nhanh chóng ảm đạm xuống, giống như viên thủy tinh bị võ vụn mà mất đi độ sáng bóng.

Cảm xúc đau đớn còn chưa kịp tràn ra đã bị chính cô chặn lại, cố gắng giấu kín trong đáy mắt.

Cô vòng hai tay ôm lấy cổ Lục Đình Kiêu, đầu gục trên bả vai anh: "Đình Kiêu..."

"ừ?" Lục Đình Kiêu rất thích những động tác gần gũi quyên luyến như thê này của cô, mùi thơm từ những lọn tóc mềm mại rơi trên đầu vai hơi ngưa ngứa nhưng lại khiến trái tim anh mềm nhũn, làm anh có cảm giác muôn đem cả thê giới này dâng lên trước mặt cô.

Ninh Tịch nhẹ nhàng thở dài bên tai anh: "Haizzz, sao em lại thích anh như như vậy chứ... lúc đầu khi quyết định ở bên anh, em đã cảm thấy em quá quá thích anh roi..."

"Nhưng mà hiện giờ em mới biết, so với bây giờ thì cái thích của lúc đó chỉ là một góc của núi băng, là hạt muối trong biển khơi..."

Lúc cô quyết định ăn cả ngã vể không với Lục Đình Kiêu, quyết định ở cùng một chỗ với anh thì thực chất tận sâu trong thâm tâm cô vẫn giữ lại một chút gì đó để tự bảo vệ mình. Để sau này nhỡ có bất ngờ chuyện gì ngoài ý muốn thì cô cũng có thể an toàn lui thân.

Nhưng mà, đến hiện tại Ninh Tịch mới phát hiện ra tuy cô quen biết người trước mắt này chẳng bao lâu ấy thế mà dường như anh đã xâm nhập vào trong máu thịt của cô mất rồi.

Nêu phải rời khỏi anh thì có khác nào nạo xương rút máu cô đâu.

Nghe lời tỏ tình kích động của cô, trái tim Lục Đình Kiêu trở nên nóng dần, nhưng thần kinh nhạy bén lại vẫn cảm giác ra một chút gì đó bất an vẫn quanh quẩn đâu đây.

Ninh Tịch nhẹ nhàng ôm lấy anh, sau một lúc thì hít sâu một hơi rồi nói: "Đình Kiêu, lâu lắm rồi chúng ta không hẹn hò nhỉ... lúc nào anh rảnh thì chúng ta đi ra ngoài chơi đi, chỉ có hai chúng ta thôi

"Lúc nào cũng rảnh." Chỉ cần là cùng em thì anh luôn có thời gian.

"Được, vậy chờ em xác nhận lịch trình sắp tới với chị Chi Chi rồi báo cho anh biết sau nhé! Đến lúc đó... em có chuyện muốn nói với anh!" Ninh Tịch cố gắng để giọng mình nghe thật bình thường.

"ừ." Trong đôi mắt Lục Đình Kiêu lóe lên một tia u ám, làm cho Ninh Tịch trở nên bất an như vậy thì nguyên nhân chỉ có thể là chuyện đó...

Sau khi nói xong, Ninh Tịch lăn một vòng rời khỏi lồng ngực ấm áp của anh rồi vén chăn bò dậy: "A a a! Không cẩn thận lại bị sắc đẹp làm cho mê muội rồi, hôm nay em phải tới đoàn làm phim, sắp trễ rồi ~"

Ninh Tịch vội vội vàng vàng trang điểm xong lại nhanh tay thay quần áo rồi hôn tạm biệt Lục Đình Kiêu mấy cái mới chịu chạy tới trưòng quay.

Vừa mới tới nơi đã thấy Tiểu Đào đứng chờ ngoài cửa.

"Tiểu Đào yêu quý, mau nói cho anh biết, chị Chi Chi có tức giận không?" vừa thấy Tiểu Đào, Ninh Tịch lập tức dò hỏi.

Tiểu Đào lo lắng nói: "Tức giận thì không có cơ mà chị ấy lo lẳng cho anh lắm đấy, tối qua không cách nào liên lạc được với anh cả, bọn em vội muốn chết rồi đây này... may mà Nhị thiếu ra tay chặn chuyện này lại! Anh Tịch, chuyện trong nhà anh giải quyết xong chưa? Nêu không phải Nhị thiêu nói cho bọn em thì suýt nữa em nghĩ người kia là anh đấy..."

Chuyện trong nhà?

Ninh Tịch ngần người, nghĩ nghĩ liền hiểu đây là Lục cảnh Lễ kiêm cho cô cái cớ thê nên vội vàng gật đầu nói: "Cũng tạm ổn."

Vì là chuyện riêng của Ninh Tịch nên Tiểu Đào cũng không hỏi nhiều, chẳng qua là đôi mắt kia cứ len len nhìn Ninh Tịch tìm kiếm bát quái: "Anh Tịch... Anh với Nhị thiểu chỉ là bạn bè bình thường thôi sao? Sao em cứ có cảm giác cách Nhị thiểu đối xử với anh vô cùng đặc biệt nha..."

Ninh Tịch giật khóe miệng một cái: "Ha ha..."

Dĩ nhiên không phải quan hệ bạn bè bình thường rồi.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,485
Điểm
113
Chương 1348: Đẹp trai đến nghiên trời lệch đất
Hôm nay tới đoàn làm phim thử ống kính chủ yểu đều là dàn diễn viên chính.

Trước mắt Ninh Tịch đã nắm bắt được họ là ai, nữ chính còn lại là Mạnh Thi Ý, nam chính là Giang Mục Dã, nữ phụ là một nghệ sĩ của Thịnh Thế tên là Lý Y Tình...

Ninh Tịch vừa mới bước chân tới của phòng hóa trang đã nghe thấy bên trong truyền ra một tiếng hét giận dữ.

"Này, cô bị làm sao thế hả, đồ ăn hại, chút việc nhỏ này mà làm cũng không nên thân! cô mạnh tay như thế là muốn bóp chết Thi Ý nhà chúng tôi đúng không? cô có biết làn da của Thi Ý mềm mại như thê nào không!"

Ninh Tịch vừa đẩy cửa đi vào đã thấy Mạnh Thi Ý giống như nữ vương ngồi ở cạnh bàn hóa trang, còn trợ lý của cô ta đang giận dữ trách móc một cồ bé, móng tay nhọn hoắt của cô trợ lý kia như sắp đâm thủng mặt của cô bé kia...

Ninh Tịch nhìn lướt qua thì phát hiện cô bé kia chính là nghệ sĩ của Thịnh Thê tên Lý Y Tình, cô nhóc cúi đầu, đôi mắt ửng hồng như sắp khóc tới nơi rồi.

Ninh Tịch không nói hai lời mà lập tức đưa tay bóp chặt lấy bàn tay của người trợ lý đang định tát vào gò má của Ly Y Tình

"AAAAA A..." Nữ trợ lý kia như heo bị chọc tiết mà hét ầm lên, cô ta ôm lấy ngón tay suýt nữa bị vặn gãy rồi trợn mắt trừng Ninh Tịch: "Cô..."

Ninh Tịch buông tay cô ta rồi không nhanh không chậm ngồi xuống một chiếc ghế, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua: "Sao?"

Nữ trợ lý kia thấy người tới là Ninh Tịch thì liền ngoan ngoãn không ít, cô ta xoay người cút trở lại bên cạnh Mạnh Thi Ý, bộ dạng như thể mình là kẻ yếu bị người ta bắt nạt.

Lý Y Tình thấy Ninh Tịch thì hết sức kinh ngạc, dường như cô bé không ngờ Ninh Tịch sẽ giúp mình. Sau đó không hiểu chân tay thế nào mà lại tự động trốn ra sau lưng Ninh Tịch, sắc mặt không khỏi lộ ra vẻ lo ầu.

Có tin đồn Mạnh Thi Ý không chỉ có hậu trường vững chắc mà bối cảnh còn vô cùng hùng hậu, tất cả những nghệ sĩ từng đắc tội cô ta không một ai có kết quả tốt. Cho nên dù cô ta có hoành hành ngang ngược trong cái giới này thì cũng không có ai dám ý kiên.

Mọi người ai cũng biết rằng giới giải trí là con đường rửa tiền nhanh nhất, một người bỗng dưng nổi lên sáng chói như mặt trời ban trưa thì người sáng suốt đểu biết chuyện này chắc chắn có vấn đề, vậy nên ai ai cũng có chút kiêng kỵ Mạnh Thi Ý.

Nhưng mà, hiện giờ Ninh Tịch cũng coi như là Nhất Tỷ của Thịnh Thế, phía trên còn có cái danh tập đoàn Lục thị bao bọc cho nên dù là Mạnh Thi Ý cũng không dám làm gì quá đáng với Ninh Tịch.

"Từ lúc nào mà nghệ sĩ của Thịnh Thê chúng tôi lại trở thành bảo mẫu cho mấy người?" Ninh Tịch lạnh lùng nói.

Nữ trợ lý kia nhỏ giọng lầu bầu: "Chỉ để cô ta đấm bóp chút thôi không được sao? có thể đấm bóp cho Thi Ý nhà chúng tôi là phúc của cô ta! cái đồ không biết xấu hổ!"

"Hửm? Cô vừa nói cái gì? Hình như tôi nghe chưa rõ?" Ninh Tịch kéo dài giọng, gằn từng chữ một, giọng điệu lạnh lẽo khiến người ta rỢn cả tóc gáy.

Cô nữ trợ lý kia lập tức rúc vào sau lưng Mạnh Thi Ý, không dám ho he thêm tiếng nào.

Mạnh Thi Ý nãy giờ vẫn đùa nghịch móng tay bấy giờ mới liếc Ninh Tịch một cái, như cười như không nói: "Cô Ninh cũng uy phong quá nhỉ!"

Ninh Tịch cười một tiếng rồi đáp: "Tất nhiên không bằng cô Mạnh đây rồi!"

Lúc này, trợ lý đạo diễn gõ cửa mời Mạnh Thi Ý qua thử ống kính, không khí giằng co nồng nặc mùi thuốc súng bấy giờ mới tản đi.

Lý Y Tình thở phào nhẹ nhõm, cô bé xoắn xoắn ngón tay hai má đỏ bừng cảm kích nhìn Ninh Tịch: "Tịch... chị Tịch... cảm ơn chị..."

Thời điểm Tô Dĩ Mạt còn làm mưa làm gió ở Thịnh Thế, cô ta không chèn ép mấy nghệ sĩ có tiềm lực như bọn cô đẵ là may mắn lắm rồi, chứ đừng nhắc tới chuyện giúp đỡ bọn cô. Cho nên, lúc Ninh Tịch lên chức Nhất Tỷ thì bọn họ rất lo lắng sẽ có thêm một Tô Dĩ Mạt thứ hai.

Không ngờ... cô ấy lại không thèm để ý bản thân có bị liên lụy hay không mà che chở cho mình, Lý Y Tình rất cảm động cho nên không biết phải làm thê nào cho phải...

Cho dù lúc này Ninh Tịch đang mặc đồ nữ nhưng Lý Y Tình vẫn cảm thấy người đang đứng trước mắt mình đẹp trai đến nghiêng trời lật đất.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,485
Điểm
113
Chương 1349: Trái ôm phải ấp
"Đều là người một nhà cả, đừng nên khách khí." Ninh Tịch không để ý nói.

Thái độ bình dị lại gần gũi của Ninh Tịch khiến Lý Y Tình càng cảm kích, cô bé nghĩ nghĩ một chút rồi nói: "Chị Tịch, ông nội em là thầy thuốc Trung y, giỏi nhất là xoa bóp bấm huyệt, em đi theo ông từ nhỏ nên kỹ thuật của em rất tốt, hay chị để em bóp vai cho chị được không?"

Ninh Tịch cưòi một tiếng: "Không cần, em bận thì cứ đi đi, đừng chậm trễ công việc của mình."

Lý Y Tình lắc lắc đầu: "Không đâu, không đầu, em vừa mới thử ống kính xong rồi! Chị để em bóp vai cho chị đi mà, coi như là cảm ơn chuyện chị vừa giúp em, nêu không thì em áy náy lắm!"

Ninh Tịch thấy cô bé này nhiệt tình đến vậy thì cũng không đành lòng cự tuyệt, vì thê chẳng thể làm gì khác hơn là nói: "Vậy thì đành làm phiền em."

"Dạ!" Lý Y Tình vui vẻ đứng sau lưng Ninh Tịch, hai bàn tay trắng nõn đặt lên vai Ninh Tịch rồi đè nhấn vô cùng chuyên nghiệp.

Cô bé này nhìn thì yếu đuối nhưng sức cũng không nhỏ, lúc ấn bóp dùng lực vừa đúng nên thật sự là thoải mái vô cùng.

Lý Y Tình vừa bóp vừa cau mày nói: "Chị Tịch, gần đây chị phải chịu áp lực rất lớn đúng không? Cơ ở bả vai cứng ngắc rồi nè!"

Ninh Tịch nằm trên bàn trang điểm lầm bầm: "ừ, có chút..."

Tiểu Đào đứng một bên nhìn không chớp mắt theo động tác của Lý Y Tình: "Cái này hay quá đi, hay là tôi cũng học theo cô một chút để sau này bóp bóp cho anh Tịch nhỉ!"

Lý Y Tình lập tức nói: "Được mà! Tôi dạy cho cô..."

Giang Mục Dã gõ cửa tiến vào thì thấy người nào đó trái ôm phải ấp hai cô em, người bóp vai, người đấm chân thì đầu đầy hắc tuyến: "Bà biết hưởng thụ quá đấy nhỉ..."

"Giang tiền bối!" Lý Y Tình thấy Giang Mục Dã đến thì lập tức chào hỏi rồi giải thích: "Chị Tịch mới cứu em cho nên bóp vai cho chị ấy để cảm ơn ạ!"

"Được rồi, ra ngoài ra ngoài, tôi có việc muốn nói với cô ấy!" Giang Mục Dã phất phất tay đuổi người.

Lý Y Tình với Tiểu Đào đều biết quan hệ giữa Giang Mục Dã và Ninh Tịch không tệ, cho nên rất nghe lời mà chạy lạch bạch ra ngoài.

Thấy Giang Mục Dẵ đuổi hai cô em đi mất thì Ninh Tịch có chút bất mãn: "Làm gì đấy?"

Giang Mục Dã sâu xa nhìn cô một cái: "Nhàn nhã quá ha, sắp chết đến nơi rồi còn cua gái..."

"Cái gì mà chết đến nơi? Mới sáng sốm nói gì dễ nghe chút không được sao?" Ninh Tịch tức giận nói.

"Bà biết... bà có biết nam thứ của bộ phim này là ai không?" Giang Mục Dã dài giọng nói.

"Nam thứ là ai thì liên quan gì đến tôi?"

Giang Mục Dã nhướng mày: "Bà chắc chứ? Nam thứ là Mạc Thần Tu đó!"

Ninh Tịch ngã lăn một cái rồi bò dậy: "ông đùa tôi đấy hả?"

"Tôi đùa bà? Người ta đến rồi kia kìa! Ở ngay bên ngoài đó!" Giang Mục Dã ngồi xuống vênh váo nói.

"Mẹ nó! Đừng đùa thê chứ..." Ninh Tịch cạn lời.

Các cụ đã nói, một núi không thể chứa hai hổ. Lấy địa vị của Mạc Thần Tu và Giang Mục Dã mà nói, chỉ cần là một bộ phim thi trừ trường hợp làm khách mời diễn vài ba cảnh hữu nghị bèo bọt ra thì chẳng bao giờ có chuyện người kia đã làm nam chính rồi mà mình lại làm nam thứ đến góp vui.

"Chậc chậc chậc, tên kia ngàn dặm theo đuổi bà, vì bà mà cam nguyện khuất nhục dưới chân tôi, chạy tới làm nam phụ! Ninh Tiểu Tịch, bà đúng là chất chơi lắm đó!" Giang Mục Dã tỏ vẻ đang chờ xem kịch vui mà chậc chậc không thôi.

Ninh Tịch đen mặt vò tóc khẽ nguyền rủa một tiếng: "Chết tiệt.... đã đủ phiền lắm rồi..."
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top