Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một - Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một - Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 1430: Cô ta chạm vào tay nào của anh
"Chị Thi Ý, có cần tiếp tục nữa không? Nếu không em đi nói với đạo diễn để ngày mai quay tiếp nhé…" thấy Mạnh Thi Ý NG liên tục, ả trợ lý thử hỏi dò ý kiến cô ta.

Nhưng mà, câu nói này lại chẳng có tác dụng gì lại còn khiến Mạnh Thi Ý phát khùng lên, "Nói cái gì mà nói! Quay tiếp!"

Bây giờ mà cắp đít chạy, chẳng phải sẽ khiến tất cả mọi người cười nhạo cô ta rồi còn gì?

Dưới sự kiên quyết của Mạnh Thi Ý, lần quay thứ 14 bắt đầu.

Tất cả các nhân viên đều lên tinh thần để tiếp tục quay.

Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, nhìn về Ninh Tịch ở phía đối diện, Mạnh Thi Ý không tự chủ được mà cảm thấy sợ hãi, con ả này… thật sự là quá tà tính…

Lại sắp đến câu thoại mà cô ta nói 13 lần mà vẫn không thể thành công rồi.

Tay cầm kiếm của Mạnh Thi Ý rịn ra một tầng mồ hôi lạnh.

Vân hoàng: "………... thì ta sẽ giết cả nhà kẻ đó!"

Lần này sự thể hiện của Ninh Tịch vẫn khiến người ta kinh ngạc thán phục, diễn đi diễn lại bao nhiêu lần như thế, mọi người cũng chán đến phát ngán rồi thế mà cô vẫn có thể khiến người khác hòa vào cảnh phim. Hơn thế nữa, mỗi lần thể hiện đều diễn vô cùng trọn vẹn, bản lĩnh như thế chỉ cần là người có chút hiểu biết về nghề đều sẽ thán phục không thôi…

Duy nhất có một điều khác đó chính là, Mạnh Thi Ý kinh ngạc phát hiện ra, dường như thứ sức mạnh bóp nghẹt cổ họng cô ta, khống chế cô ta đã biến mất, cô ta vội nắm lấy cơ hội này cuối cùng cũng nói ra được đoạn thoại vì nghĩa lớn tiếp đó…

"Cắt! Qua! Tốt lắm!" Quách Khải Thắng kích động cực kỳ hô cắt.

Tuy rằng quay đi quay lại 14 lần liên tục nhưng lại giá trị vô cùng, cả hai diễn viên đều diễn bằng toàn bộ thực lực của mình, quả thật là đặc sắc vô cùng.

"Thi Ý à, vừa nãy tôi mới nói rồi đấy thôi là người ai chả có lúc tâm trạng không tốt, chẳng qua chỉ NG có mấy lần thôi mà, đừng để ý! Cô xem lần này chẳng phải là tốt lắm đấy thôi!" Quách Khải Thắng nhân cơ hội này hòa giải xích mích lúc trước.

Nhưng mà vẻ mặt của Mạnh Thi Ý vẫn không tốt lên được là mấy, có điều bây giờ cô ta đã kiệt sức, ngay cả sức để nói cũng không có nữa.

Chết tiệt… là cô ta đã coi thường con ả đê tiện đó…

Mấy cảnh quay tiếp sau đó, đại đa số đều là của Ninh Tịch.

Trong đó có một cảnh là cảnh đánh nhau của Ninh Tịch và nam phụ Mạc Thần Tu, một cảnh là cảnh tình cảm của Ninh Tịch và nam chính Giang Mục Dã.

Sau 14 lần NG của Mạnh Thi Ý vừa nãy, khuôn mặt Ninh Tịch lại chẳng có nét mệt mỏi nào, ngược lại còn tập trung tuyệt đối vào bộ phim, kéo cả Mạc Thần Tu lẫn Giang Mục Dã nhập vai theo. Hai cảnh này qua rất nhanh hơn nữa hiệu quả còn tốt cực kỳ, nói là bằng chất lượng của phim điện ảnh cũng không quá lời.

Quách Khải Thắng nhìn cảnh đánh nhau đặc sắc như thể có thù giết cha của Ninh Tịch và Mạc Thần Tu; cảnh tình cảm Ninh Tịch kéo Giang Mục Dã nhập vai theo, diễn xuất phát huy vượt cả bình thường, dường như làm cho tất cả mọi người đều khóc theo mà cười toe tóe.

Một ngày quay phim cuối cùng cũng kết thúc.

Ninh Tịch cuối cùng cũng có cơ hội đi tìm bảo bối nhà cô.

Vừa đến nơi vắng vẻ, Ninh Tịch lập tức đẩy Lục Đình Kiêu lên bức tường phía sau, bổ nhào đến cắn lên môi anh.

Lục Đình Kiêu "hừ" nhẹ một tiếng nhưng bàn tay lại ôm lấy eo cô để cô có thể tiện "hành hung" anh hơn…

"Cô ta chạm vào cái tay nào của anh! Tay này! Hay là tay này?" Trong đôi mắt của Ninh Tịch ngập tràn ánh lửa.

Thấy dáng vẻ ăn dấm của cô gái nhỏ, còn cả cảnh xù lông bùng nổ vừa rồi nữa, đôi mắt của anh không kìm được mà sáng rực lên, anh cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ bừng của cô sau đó bật cười khẽ."Anh còn cười à!" Ninh Tịch lườm anh.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 1431: Bao nuôi tiểu bạch khiểm
"Yên tâm, cô ta không có động vào anh." Lục Đình Kiêu "vuốt lông" con mèo nhỏ.

"Nhưng em thấy hết cả rồi! Thấy cô ta chạm ngực vào anh!" Nói tới đây, Ninh Tịch lại phát hỏa.

"Em nghĩ anh sẽ để cô ta chạm được vào anh sao?" Bàn tay to lớn của Lục Đình Kiêu vuốt ve mái tóc như muốn xù lên của cô, sự u ám giữa hai hàng lông mày cả ngày nay giờ cũng dần tan đi: "Anh đã tránh ra phía sau, chỉ là góc của em nhìn thì trông giống như có tiếp xúc với nhau thôi."

Hóa ra tại góc độ mà cô nhìn nhầm à, cô nói mà, sao Đại ma vương có thể để người ta tùy tiện sàm sỡ mình như vậy được...

Nghe đến đây, cơn giận trong lòng Ninh Tịch lúc này mới nguôi đi được một chút.

Hừm, cô thấp thỏm lo lắng bao lâu như thế, cứ sợ Lục Đình Kiêu sẽ rơi vào hũ giấm, thật không ngờ, kết quả chính mình lại suýt bị chết chìm trong giấm chua... thật đúng là...

Sau khi bình tĩnh lại, tâm trạng bất an mấy ngày nay của cô cũng ổn hơn rất nhiều, tình cảm của cô và Lục Đình Kiêu không đến nỗi bị ảnh hưởng chỉ vì chút chuyện nhỏ đó. Nếu bên phía Lục Đình Kiêu không sao, cô hoàn toàn không có gì phải lo lắng cả...

Nói rồi Ninh Tịch và Lục Đình Kiêu cùng đi tới bãi đậu xe, bỗng có hai người từ phía đối diện đi tới, là Mạnh Thi Ý và trợ lí của cô ta.

Đúng là oan gia ngõ hẹp.

"Sao đi đâu cũng gặp phải cái bình hoa vỡ này thế nhỉ, đúng là thật xúi quẩy!" Ả trợ lí của Mạnh Thi Ý lại giở giọng chê bai.

Mạnh Thi Ý vừa trông thấy Ninh Tịch thì muốn lập tức giết cô nhưng vẻ mặt đó lại rất nhanh chóng biến mất, cô ta trào phúng nhìn về phía Kha Minh Vũ bên cạnh cô, ác ý nói: "Hừ, Ninh Tịch... không biết... nếu quản lí và fan của cô biết cô bao nuôi tên tiểu bạch kiểm này, chơi quy tắc ngầm với hậu bối cùng công ty... thì sẽ có phản ứng thế nào nhỉ?"

Nghe tới đây, Ninh Tịch hơi cau mày lại.

Ừ hứ? Quy tắc ngầm?

Cô thích cái từ này! Càng thích "đối tượng" quy tắc ngầm của cô đấy.

Mạnh Thi Ý thấy Ninh Tịch không thèm để tâm, sắc mặt càng thâm trầm, cô ta lạnh lùng nói: "Ninh Tịch! Cô tưởng tôi không có chứng cứ thì không làm gì được cô chắc? Hừ, tôi nói cho cô biết, lời của Mạnh Thi Ý tôi trong làng giải trí, không cần phải có bằng chứng!"

Sự thật thì, với thân phận và địa vị của Mạnh Thi Ý, nếu cô ta phanh phui chuyện của Ninh Tịch và Kha Minh Vũ, mọi người không tin mười phần thì cũng phải tin tới tám chín.

Nghe thấy vậy, Ninh Tịch cười gằn một tiếng, sau đó không nhanh không chậm móc điện thoại ra, mở một đoạn video lên rồi từ từ nói: "Lời Mạnh ảnh hậu nói tất nhiên không cần phải có bằng chứng rồi, còn chúng tôi chỉ là nhân vật nhỏ bé… nói chuyện tất nhiên cần phải có chút chứng cứ!"

Vừa dứt lời, chỉ thấy trong điện thoại là cảnh Mạnh Thi Ý liên tục bị NG, sau khi liên tiếp NG liền phát điên lên ngay trong trường quay, thậm chí còn có cảnh cô ta nổi trận lôi đình nữa.

Sau khi đoán được việc Mạnh Thi Ý có khả năng đã biết quan hệ giữa cô và Kha Minh Vũ, Ninh Tịch đã sớm dặn Tiểu Đào giúp cô quay lại cảnh này.

Có câu nói "có là vua cũng thua thằng liều", cô NG thì không sao nhưng với Mạnh Thi Ý thì lại thành chuyện lớn, huống hồ Mạnh Thi Ý lần này lại NG nhiều lần trước mặt một hậu bối, một người mới, một bình hoa, một người của phái thần tượng mà cô ta luôn khinh thường.

Mạnh Thi Ý không ngờ Ninh Tịch lại cao hơn một tay, sắc mặt lập tức thay đổi, tức tím cả mặt: "MÀY!"

Nếu như đoạn video này bị truyền ra ngoài, có khi còn nghiêm trọng hơn scandal của Ninh Tịch và Kha Minh Vũ. Trong làng giải trí, scandal là chuyện quá thường tình, tuy sẽ bị ảnh hưởng nhưng ảnh hưởng có hạn, huống chi Mạnh Thi Ý lại chỉ nói miệng, không có đủ chứng cứ gây sốc thu hút người khác.

Nhưng đối với Mạnh Thi Ý mà nói, đoạn video trong tay Ninh Tịch sẽ khiến hình tượng mà cô ta đã khổ tâm dựng bấy lâu nay bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.

Vậy nên, Ninh Tịch chắc chắn Mạnh Thi Ý tuyệt đối sẽ không dám manh động.

Thấy đã đạt được mục đích, Ninh Tịch cũng chẳng thèm nhiều lời với cô ta, cô khoác tay Kha Minh Vũ ngay trước mặt cô ta sải bước rời đi.

Phía sau, Mạnh Thi Ý suýt nữa thì tức phát ngất.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 1432: Cảm giác được bà xã bảo vệ
"Cưng à, có em ỏ đây, cưng đừng sợ!"

Ninh Tịch trưng ra bộ dạng "tổng tài bá đạo" che chở "tiểu tình nhân" của mình, có thể nói cô diễn trò "quy tắc ngầm" này cũng quá là chuyên nghiệp rồi.

Lục Đình Kiêu khẽ ho một tiếng, cố nén cười nói: "ừm."

Thấy dáng vẻ bảo vệ của cô, trong đầu Lục Đình Kiêu không khỏi hiện lên câu nói trong phim ban nãy của cô: nếu như ai dám động đến một sợi tóc của hắn... thì ta sẽ lấy đầu kẻ đó... Nêu như kẻ nào nào dám khiến hắn bị thương... thì ta sẽ giết sạch cả nhà kẻ đó..."

Tim Lục Đình Kiêu bỗng cảm thấy mềm xụi và ấm áp, không nhịn được cúi xuống hôn lên môi cô...

Nhưng, Lục Đình Kiêu còn chưa kịp lại gần thì bồng có người tập kích một đòn về phía anh.

Cơ thể Ninh Tịch nhanh chóng phản ứng kịp, cô lập tức kéo Lục Đình Kiêu ra phía sau rồi trực tiếp đánh về phía kẻ đánh lén.

Có điều, Ninh Tịch lại chỉ đánh vào không khí bởi vì đối phương vừa nhìn thấy cô lập tức đã thu đòn về.

"Ai!!!" Ninh Tịch nhìn kĩ lại, khi thấy rõ người vừa đánh lén là ai, cô trợn tròn cả mắt: "Thạch Tiêu...?"

Lúc này, Thạch Tiêu đang nhìn chằm chằm Lục Đình Kiêu đang ở phía sau lưng cô bằng ánh mắt hình viên đạn, chỉ muốn giết quách anh đi.

ơ... Sao cảnh này quen thế không biết...

Phản ứng của anh chàng này giống y hệt lần Lục cảnh Lễ trông thấy Kha Minh Vũ.

Ninh Tịch gãi gãi đầu không biết làm sao.

Lúc này, cô mới nhớ ra việc Thạch Tiêu cũng ở đây, đồng thời cũng nhớ ra, hình như lúc sáng Thạch Tiêu cũng đã nhìn thấy cô với Kha Minh Vũ có những tiếp xúc thần mật rồi. Vối tính cách nóng nảy và xốc nổi của Thạch Tiêu, có thể nhịn tỏi giờ mới ra tay đã là sự dằn vặt cực bi thảm rồi.

Ánh mắt Thạch Tiêu như muốn ăn tươi nuốt sống Kha Minh Vũ, cậu ta không nói hai lời liền tách Ninh Tịch ra tấn công về phía Kha Minh Vũ đang ở sau Ninh Tịch.

Nhưng, có Ninh Tịch ở đây, chắc chắn ngay đến một sợi tóc của Kha Minh Vũ Thạch Tiêu cũng đừng mong động vào được.

Thạch Tiêu liên tục tấn công nhưng đều bị Ninh Tịch ngăn lại, đừng nói đến việc tẩn tên tiểu bạch kiểm kia, ngay đến động cũng không thể động được vào, thật tức chết mà.

Mẹ nó, đã biết mình chạy tới làm vệ sĩ cho bà chủ chính là tự rước lấy nhục, nhưng giờ ngay đến việc đối phó với một tên tiểu bạch kiểm cũng không làm được thì Boss còn cần tới cậu làm gì nữa! cậu còn mặt mũi nào mà đối mặt với Boss nữa đây!

Đại ma vương khi đối diện với cấp dưới đang sắp suy sụp tới nơi vẫn không hề có chút tự giác nào, cảm giác được bà xã bảo vệ đúng là rất tuyệt.

Sau khi đòn tấn công cuối cùng thất bại, Thạch Tiêu thật sự sụp đổ, hai mắt đỏ ngầu nhìn Ninh Tịch và tên tiểu bạch kiểm bên cạnh cô lên án: "Tịch tiểu thư, sao cô có thể làm ra chuyện này sau lưng Boss... tuy... tuy Boss của tôi nghiêm túc, cứng nhắc, không hiểu phong tình không biết dỗ dành phụ nữ, lúc điên lên thì không khác gì Diêm vương..."

Nghe tới đây, Ninh Tịch không nhịn nổi nữa, cô vùi đầu vào lòng Lục Đình Kiêu cười như điên: "Ha ha ha... cưng à, cưng nghe thấy thuộc hạ của mình có đánh giá về cưng thành thật như vậy, cảm thấy thê nào?"

Thạch Tiêu lập tức ngẩng phắt đầu lên nhìn Kha Minh Vũ với ánh mắt không thể tin nổi.

Bà chủ nói vậy... là có ý gì...

Lục Đình Kiêu bất lực nhìn cô gái đang cười xấu xa trong lòng mình, anh thản nhiên nhìn Thạch Tiêu nói: "Là tôi."

Lần này, Lục Đình Kiêu dùng giọng thật của mình.

Âm thanh quen thuộc vừa vang lên, cả khuôn mặt của Thạch Tiêu như thể trời sụp đến nơi: "BOSS!!!"
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 1433: Hoàn hảo
Một lát sau, trên xe.

Thạch Tiêu vừa lái xe vừa không ngừng nhìn qua gương chiêu hậu đánh giá người phía sau.

Ninh Tịch đang mệt mỏi dựa lên người Lục Đình Kiêu, cô ngáp liên tục, hai mắt díp lại rơm rớm nước.

Hôm nay quay nhiểu cảnh quá, lại tốn rất nhiều sức, vừa thả lỏng một cái liền không thể chổng đỡ nổi nữa.

Lục Đình Kiêu giúp cô điều chỉnh tư thế thoải mái hơn: "Mệt thì ngủ một lát đi."

Ninh Tịch mông lung gật đầu, cô nằm lên đùi Lục Đình Kiêu nhắm mắt lại, không lâu sau liền truyền tới tiếng hít thở khe khẽ.

Lục Đình Kiêu móc từ hộp để đồ ra một tấm chăn đắp lên người cô, sau đó không thèm ngẩng đầu ra lệnh cho đang người lái xe phía trước, "Chỉnh điều hòa cao lên một chút."

Bộ não Thạch Tiêu còn chưa kịp loát, cơ thể nhanh chóng chỉnh điều hòa cao lên.

Ặc...

Cái phản xạ có điều kiện đáng sợ này.

Người này... thật sự là Boss của cậu ta sao!?

Tuy hoàn toàn là một gương mặt khác, nhưng lại không hề có cảm giác thấp kém, khí chất của ngài ấy, nhất cử nhất động đều vô cùng cao quý, đặc biệt là ánh mắt cưng chiều của ngài khi nhìn Ninh Tịch... Ôi, đúng chuẩn Boss nhà cậu ta rồi!

Cậu ta cũng biết đến cái gọi là mặt nạ da người này, nhưng hoàn toàn không ngờ Boss nhà mình lại dùng cách này để đi quay phim cùng với Ninh Tịch, đây đúng là sủng đến nghịch thiên rồi!

Kha Minh Vũ...

Hóa ra Boss bắt đầu đi đóng phim từ hồi Người Tìm Mộng, ngài ấy muốn tự mình bảo vệ Tịch tiểu thư sao...

Nghĩ đến đây, sắc mặt Thạch Tiêu khó tránh khỏi có chút ảm đảm, nếu không phải do mình đánh mất niềm tin của Boss, Boss cớ gì phải làm đến mức này...

Buối tối tại Đào Hoa ổ.

Ninh Tịch sau khi ngủ một giấc tỉnh dậy liền lập tức chạy vào bếp làm bánh.

Annie lo lắng chạy tới: "Anh Tịch, hay cứ để em giúp đi! Nhiều bánh như vậy anh làm tới bao giờ mới xong!"

"Không cần đâu, cũng sắp xong rồi." Ninh Tịch khoát khoát tay nói.

"Ting" một tiếng, lò nướng mở ra, mùi thơm của bánh tỏa ra thơm phức.

Ninh Tịch đeo bao tay dày mở lò nướng, lấy bánh ra ngoài.

Annie đang định hỏi một chút bánh như vậy sao mà đủ được, nhưng đến lúc nhìn thấy chỗ bánh mới ra lo xong thì... không biết nên nói gì nữa.

"Xong rồi!" Ninh Tịch nhanh chóng lấy bánh đã làm xong gói vào hộp, sau đó vỗ tay một cái.

Ninh Tịch làm tám miếng bánh quy, trên mỗi miếng bánh viết một chữ bằng mứt hoa quả, ghép lại thành: Chín - nghìn - chín - trăm - chín - mươi - chín - cái.

Chín nghìn chín trăm chín mươi chín cái bánh quy, hoàn hảo!

Muốn đối phó với cái tên thần kinh không có logic kia thì phải là Thần của logic mới được!

Ôm tâm trạng giải quyết sớm cho dứt điểm, vừa làm xong một cái là Ninh Tịch lập tức chạy tới ngoại thành đưa bánh, sau khi giao cho Mười Sáu xong thì cũng lập tức biển mất dạng.

Ninh Tịch không hề biết, sau khi cô rời khỏi đó không lâu, phía bên ngoài cổng của cái nhà ma kia có một chiếc xe đen xì y như một oan hồn đỗ lại trước cửa nhà.

Người lái xe nhanh chóng xuống xe, vòng ra sau, cẩn thận mở cửa cho người ngồi phía sau.

Ngay sau đó, một người đàn ông mặc trang phục cổ có tóc hoa râm, ước chừng khoảng hơn năm mươi tuổi bưóc xuống, Phong Tấn và bốn tên vệ sĩ nghiêm nghị đi theo phía sau.

Ông ta vừa bước vào cửa, Đường Dạ đã đích thân ra ngoài tiếp đón với một thái độ cực kì cung kính: "Sư phụ!"

"ừm." Người đàn ông kia mặt không chút thay đổi đáp một tiếng rồi hỏi: "A Thâm đâu?"

"Ở trong phòng ạ."
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 1434: Tất nhiên vì phụ nữ rồi
Ông sải bước đi vào phòng, dọc đường tất cả mọi người đều nơm nớp lo sợ, không ai dám thở mạnh tiếng nào.

Trong phòng ngủ trên lầu.

Vân Thâm Đang ngả người trên chiếc ghế nằm ngoài ban công, trên chiếc bàn thấp bên cạnh có đặt một quyển kịch bản và một hộp bánh quy.

Nghe thấy tiếng động, anh quay lại nhìn người tới, lười nhác nói: "Chú Kiều, ngọn gió nào thổi chú đến đây thế?"

Sắc mặt của Kiều Dịch có chút khó coi, ông nhấc tay ra lệnh cho những người khác lui ra ngoài, sau đó đanh mặt nói: "A Thâm, đừng quên mục đích về nước của cháu! Rốt cuộc là Lục gia hay phụ nữ!"

Dưới ánh trăng, sắc mặt Vân Thâm lạnh lẽo dần, anh lạnh lùng nói: "Tất nhiên là phụ nữ rồi."

Kiều Dịch bị nghẹn lại: "Vân Thâm!"

"Ha ha ~ cháu đùa tí thôi mà ~ đừng sốt sắng như vậy ~" Vân Thâm khẽ cười một tiếng.

Sắc mặt Kiều Dịch lúc này thật sự không tốt một chút nào, người trước mặt là do một tay ông nuôi lớn, trên thế gian này người hiểu nó nhất cũng là ông. Nhưng, không biết bắt đầu từ khi nào, ông ngày càng không hiểu nổi nó nữa...

"Tự trong lòng cháu biết rõ là được!" Kiều Dịch buông một câu rồi đanh mặt đi ra ngoài.

Ngoài hành lang, Đường Dạ đang đứng thẳng lưng đợi ở ngoài.

"A Dạ, con qua đây với ta một chút."

Đường Dạ có vẻ sớm đã liệu được việc Kiều Dịch sẽ tìm anh ta, hai tay bên hông hơi nắm lại, đi theo Kiều Dịch vào thư phòng.

Dưới ánh đè mờ ảo, sắc mặt Kiều Dịch có chút lạnh lẽo: "A Dạ, kì hạn ba tháng đã hết, đừng nói với ta, các con nhiều người như vậy mà một tên Đường Lãng cũng không bắt được!"

Con ngươi Đường Dạ tức tốc phủ lên một màu ảm đạm, anh quỳ sụp xuống: "Sư phụ, Đường Lãng nó..."

Kiều Dịch giơ tay ngắt lời anh: "A Dạ, ta biết con lớn lên từ nhỏ với nó, tình như tay chân, sao ta có thể không đau lòng được? Thường ngày nó có quậy phá thế nào ta cũng đâu nói nửa lời? Nhưng lần này, là phản bội sư môn, nể tình thầy trò, ta mới bảo con ra tay, như thế đối với nó cũng đã là nương tay lắm rồi!"

Nói đến đây, ánh mắt Kiều Dịch mang theo tia áp bức cùng nhắc nhở: "Ta cho con thêm bảy ngày, A Dạ, đừng để ta thất vọng!"

...

Cùng lúc đó, tại Ninh gia.

Trong nhà treo đèn kết hoa, mọi người đang ăn uống linh đình tại phòng khách tổ chức tiệc.

Hôm nay là ngày tốt tổ chức lễ đính hôn cho hai nhà Tô - Ninh.

Vì chỉ là lễ đính hôn, nên tất cả mọi người ở đây đều chỉ là họ hàng của hai nhà, dù vậy, khí thế nơi đây cũng đủ nhộn nhịp, người đến đều là những người có máu mặt.

"Chúc mừng, chúc mừng!"

"Hai đứa trẻ đúng là một cặp trai tài gái sắc trời sinh!"

...

Mọi khách quý xuất hiện đều ra sức khen tặng và chúc mừng, như thể tất cả những lời Ninh Thu Đồng nói Ninh Tuyết Lạc trong buổi tiệc rượu hôm ấy chưa từng xảy ra.

Giờ đây, tất cả cổ phần trong tay Ninh Diệu Hoa đã giao hết cho Ninh Tuyết Lạc, tháng sau Tô gia sẽ cử hành hôn lễ đón Ninh Tuyết Lạc về. Người có mắt cũng biết hai đứa con gái nhà họ Ninh ai quan trọng hơn, thế nên không ai lại đi nhắc tới chuyện đó trong trường hợp này cả.

Ninh Tuyết Lạc khoác tay Tô Diễn đi tiếp khách, nhận ánh mắt chúc phúc và ngưỡng mộ của tất cả mọi người, trong lòng cảm thấy thỏa mãn vô cùng.

Đây mới chỉ khởi đầu thôi, tương lai... những thứ cô ta có được... sẽ càng nhiều... càng nhiều hơn nữa...

Tiếc là, con khốn Ninh Tịch kia hôm nay không ở đây, không thể tận mắt chứng kiến tất cả những điều này.

Mà cũng chẳng sao, tháng sau là hôn lễ của cô ta rồi, tới lúc đó người của cả thành phố này đều sẽ chứng kiến, con khốn đó có muốn trốn cũng không trốn nổi!
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 1435: Muốn gây chú ý tới Trang gia
Một tiếng chuông điện thoại vang lên đánh gãy suy nghĩ của Ninh Tuyết Lạc, cô ta lấy điện thoại ra nhìn, là một dãy số lạ.

"Alo? Ai đấy ạ?" Nghĩ là một vị khách nào đó gọi tới nên Ninh Tuyết Lạc hỏi với giọng rất ngọt ngào, khách khí.

"Tuyết Lạc... là mẹ... là mẹ đây..."

Ninh Tuyết Lạc lập tức thay đổi sắc mặt, cô ta bịt điện thoại lại, mỉm cười với Tô Diễn nói: "Diễn, em đi nghe điện thoại chút nhé."

"Ừm, đi đi."

Ninh Tuyết Lạc vội vàng cầm điện thoại ra ngoài sân, giọng nói ngọt ngào ban nay giờ không còn nữa, cô ta lạnh lùng nói: "Không phải tôi đã bảo bà đừng gọi điện thoại cho tôi rồi mà?"

Bên kia hơi sững lại một chút, sau đó mới truyền ra giọng nói quẫn bách: "Tuyết Lạc... mẹ nghe nói hôm nay là lễ đính hôn của con... mẹ chỉ muốn..."

"Im đi!" Một tiếng "mẹ" kia như chạm phải dây thần kinh yếu nhất của Ninh Tuyết Lạc, cô ta lạnh lùng ngắt lời người đầu dây bên kia.

Tôn Lan đại khái cũng ý thức được điều kiêng kị của con gái nên bà vội sửa miệng: "Mẹ chỉ muốn chúc mừng con một tiếng thôi..."

"Khỏi đi, chỉ cần bà coi như không có tôi thôi là tôi đã cảm kích bà lắm rồi!"

"Phải rồi, mấy hôm trước Tiểu Nặc có tới tìm con..."

"Bà còn dám nhắc tới Tiểu Nặc, tôi đã bảo bao nhiêu lần rồi, các người tuyệt đối không được tới Ninh gia rồi! Rốt cuộc bà có nghe tôi nói không thế hả? Có phải muốn hại chết tôi rồi bà mới vui không?" Vừa nhắc tới chuyện đó, lửa giận của Ninh Tuyết Lạc lại bùng lên, cô ta không hề hỏi hôm đó Đường Nặc tới Ninh gia rốt cuộc là vì chuyện gì.

"Tuyết Lạc, con nói như vậy khiến mẹ rất đau lòng, mẹ cũng biết con ở Ninh gia không dễ dàng gì, vì không muốn gây thêm rắc rối cho con nên mấy năm nay chúng ta không hề tới tìm con lần nào, nhưng lần này thật sự không còn cách nào khác nên mẹ mới bảo Tiểu Nặc tới tìm con một chuyến..."

"Đủ rồi, giờ tôi đang bận lắm, không rảnh để nói với bà những chuyện này, bà nói thẳng ra đi, cần bao nhiêu tiền. Nhưng chỉ một lần này thôi! Các người nên rõ, các người không hề nuôi tôi được ngày nào, tôi không có nghĩa vụ gì với các người hết, càng không phải cái máy rút tiền của các người!" Ninh Tuyết Lạc vừa nghe giọng điệu của đối phương đã đoán chắc là vì tiền, nên liền tỏ ra chán ghét vô cùng.

"Không phải... Tuyết Lạc, con hiểu lầm rồi... mẹ không phải vì tiền..."

Tôn Lan không thể ngờ được con gái lại hiểu lầm mình như vậy, nếu không phải vì mấy tên lưu manh kia mà khiến gia đình cùng đường mạt lộ, sao bà lại tới làm phiền nó chứ. Nhưng đối phương lại chẳng hỏi vì sao Tiểu Nặc tìm nó hay trong nhà xảy ra chuyện gì để bà có cớ để giải thích cả.

"Tuyết Lạc, sao lại ở đây một mình thế này?" Phía sau truyền tới giọng của Trịnh Mẫn Quân.

Ninh Tuyết Lạc không đợi Tôn Lan giải thích, vội vàng dập máy.

"Dì..." Ninh Tuyết Lạc trưng ra nụ cười ngoan ngoãn làm tiền của mình.

"Con ngoan! Mấy ngày nữa là gọi mẹ chồng rồi! Dì đợi ngày này năm năm rồi đấy!" Mẹ Trịnh Mẫn Quân từ ái kéo tay Ninh Tuyết Lạc.

Từ sau khi thân phận của Ninh Tuyết Lạc bị bại lộ, thái độ của Trịnh Mẫn Quân đối với cô ta lạnh nhạt đi không ít, kể cả khi Ninh Diệu Hoa đưa hết cổ phần cho cô ta rồi, nhưng chung quy vẫn khó có thể hồi phục lại giống như trước kia.

Ninh Tuyết Lạc không ngờ thái độ của bà ta đối với cô ta hôm nay lại tốt như vậy, khó tránh khỏi có chút bất ngờ, vậy nên cô ta liền trưng ra vẻ mặt ngượng ngùng cùng cảm động: "Có thể có một mẹ chồng như dì, là phúc phần của Tuyết Lạc con!"

Mẹ Tô tỏ ra rất hài lòng, kéo tay Ninh Tuyết Lạc lại nói vài lời thân thiết, sau đó liền chuyển chủ đề: "Tuyết Lạc à... ngày kết hôn, người nhà con có mời Trang gia không?"
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 1436: Vô tư mà sống
Nghe đến đó, Ninh Tuyết Lạc hơi sửng sốt, tối nay thái độ của Trịnh Mẫn Quân tự dưng lại tốt với cô ta như thế hóa ra vì nhà họ Trang...

Ninh Tuyết Lạc nhất thời lộ ra vẻ mặt khó nói: "Cái này... con không thấy ba mẹ con nói gì... Trong danh sách khách mời... hình như không có người nhà họ Trang..."

Trịnh Mẫn Quân cau mày lại, sau đó lại kéo tay Tuyết Lạc nói một cách đầy ẩn ý: "Tuyết Lạc, giờ tốt xấu gì chúng ta cũng là người một nhà rồi, thế nên có những chuyện dì vẫn muốn nói vài câu, trên đời này làm gì có cha mẹ nào sai? Làm cha làm mẹ chẳng phải đều vì muốn tốt cho con cái sao? Mẹ con và phía nhà họ Trang xa cách nhau lâu như vậy cũng nên buông tay rồi. Con nói có phải không?"

Ninh Tuyết Lạc cân nhắc một chút: "Tất nhiên con cũng mong mẹ con có thể tiêu tan hiềm khích với ông ngoại, cả nhà hòa thuận bên nhau, nhưng... tính cách của mẹ con, dì cũng rõ rồi đấy..."

Con ngươi Trịnh Mẫn Quân khẽ động động, bà ta nhanh chóng nói tiếp: "Đứa ngốc này, có những chuyện tự mẹ con nói tất nhiên sẽ thấy mất mặt, mà Trang gia cũng cần một bước đệm... lúc này tất nhiên phải dựa vào lũ trẻ các con rồi. Tháng sau con với Tô Diễn tổ chức hôn lễ là một cơ hội hiếm có!"

"Nếu lúc này, con chủ động mời nhà họ Trang, cho Trang gia một bước thềm để bước xuống, Trang gia chỉ cần có ý hòa giải, nhất định sẽ tới tham dự."

"Đến lúc đó chỉ cần Trang gia tới, trong ngày tổ chức đại hôn của con, mẹ con kể cả có khó chịu đến thế nào, chắc chắn cũng sẽ không tỏ ra mặt. Nhân lúc bầu không khí đang tốt, mọi người nói rõ những chuyện trước kia ra, chẳng phải sẽ cởi bỏ được mâu thuẫn rồi sao? Nói cho cùng, năm ấy Trang gia không đồng ý cho mẹ con kết hôn với ba con, cũng vì cảm thấy không môn đăng hộ đối. Giờ Ninh gia phát triển như thế, con lại biết điều, thông minh, tài giỏi... giờ lại có quan hệ thông gia với Tô gia chúng ta, Trang gia có thế nào cũng sẽ thay đổi thái độ thôi..."

Trịnh Mẫn Quân hoàn toàn không nghĩ tới chuyện Ninh Tuyết Lạc không phải con đẻ của Ninh gia, bởi vì ngay đến cả Trang Linh Ngọc cũng chỉ thừa nhận Ninh Tuyết Lạc là con gái mình. Trang gia tất nhiên cũng sẽ như vậy, chứ không chẳng lẽ lại đi gần gũi với Ninh Tịch – cái đứa bị Ninh gia đuổi ra khỏi nhà sao?

Mẹ Tô Diễn nói nghe cũng rất có lý nhưng trên mặt Ninh Tuyết Lạc lại chẳng thấy có chút vui mừng nào.

Chuyện Trịnh Mẫn Quân nghĩ tới, chẳng lẽ cô ta không nghĩ tới sao?

Cô ta sớm đã lén gửi thiếp mời qua nhà họ Trang rồi, nhưng qua bao ngày rồi mà bên đó vẫn chẳng thấy có phản hồi gì, rõ ràng không hề để ý tới ý của nhà họ Ninh bọn họ.

Vốn dĩ dựa vào giao thiệp của cô ta trong làng giải trí, công ty của cô ta và số cổ phần của Ninh gia mà cô ta có trong tay, sau này cô ta có gả đến nhà họ Tô cũng thừa sức đứng vững.

Nhưng, hôm nay chuyện cô ta không phải con ruột nhà họ Ninh đã bị lộ, chuyện này y như quả bom hẹn giờ treo trên đầu cô ta. Thế nên nếu chỉ những thứ này thì vẫn không đủ, chỉ khi nào có được sự trợ giúp của Trang gia thì cô ta mới có thể vô tư mà sống được...

Tất nhiên Ninh Tuyết Lạc không thể nói thẳng cho Trịnh Mẫn Quân biết việc Trang gia xem thường Ninh gia, vậy nên cô ta nói: "Dì à, con hiểu ý của dì, về phía nhà họ Trang con sẽ cố gắng mời bằng được."

Thấy Ninh Tuyết Lạc là một đứa thông minh hiểu được ý của mình, lúc này Trịnh Mẫn Quân mới hài lòng gật đầu.

Con ngươi Ninh Tuyết Lạc thoáng lóe lên một tia âm hiểm, phía nhà họ Trang, hừ, xem ra cô ta phải nghĩ cách khác rồi…
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 1437: Cùng tới nhét phụ nữ cho anh
Sáng ngày hôm sau, tại tập toàn Lục thị.

Cuộc họp hội đồng quản trị của công ty vừa kết thúc, những người khác lục tục rời đi, trong phòng họp chỉ còn lại Lục Sùng Sơn và Lục Đình Kiêu.

Trong khoảng thời gian này, vì tình trạng của Tiểu Bảo ngày càng tốt lên, đã khôi phục lại như những đứa trẻ bình thường khác, hơn nữa lại ngày càng thông minh lanh lợi, khiến bầu không khí của Lục gia cũng tốt lên nhiều.

Nhưng không lâu sau đó sẽ tới cuộc họp của gia tộc, nỗi lo chèn ép lên Lục Sùng Sơn bao lâu nay lại chuẩn bị phát tác.

"Đình Kiêu, sắp tới cuộc họp gia tộc rồi, thân là người đứng đầu dòng họ, đến lúc đó con phải ăn nói thế nào với mọi người đây? Chẳng lẽ con lại nói với họ... bà chủ tương lai của dòng họ là một diễn viên không có gia thế sao?"

Lục Đình Kiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt không có chút biểu cảm nào: "Con không cần phải giải thích với bất cứ ai cả."

Lời này khiến cơn lửa giận của Lục Sùng Sơn bùng lên: "Con ngồi ở vị trí này, sao có thể nói ra lời vô trách nhiệm như vậy?"

Lục Đình Kiêu: "Chính là vì con ngồi ở vị trí này nên mới vậy."

Nếu ngồi ở vị trí này rồi mà ngay đến người anh yêu cũng không thể bảo vệ nổi, anh việc gì phải ngồi đây nữa.

Lục Sùng Sơn tràn đầy bất lực cùng mệt mỏi, ông hạ giọng xuống: "Đình Kiêu, con có người con gái con thích, chuyện đó rất bình thường. Ba cũng không phản đối con qua lại với cô ấy, con muốn chiều chuộng cưng chiều con bé ấy thế nào cũng được, nhưng vị trí bà chủ của dòng họ đâu phải là trò đùa?"

Với thân phận của Lục Đình Kiêu, muốn loại con gái thế nào mà chẳng được, kể cả anh muốn thì vài ba cô cũng chẳng có vấn đề gì cả, bỏ ra chút tiền bao nuôi là được. Nhưng người anh lấy lại là chuyện của cả một gia tộc.

Ngoài chuyện này ra, chuyện Lục Sùng Sơn lo lắng nhất vẫn là Tiểu Bảo…

Sau một hồi trầm mặc, Lục Sùng Sơn lại nghiêm mặt nói: "Đình Kiêu, kể cả con có không thích Tử Dao đến thế nào nhưng cũng không thể không thừa nhận, với gia thế của Tử Dao, ít nhất tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện giống như chuyện Tiểu Bảo bị bắt cóc ba năm trước!"

"Nhưng Ninh Tịch thì sao, con có dám bảo đảm một người nghệ sĩ lăn lộn trong tầng lớp thấp nhất như cô ta, khi nhìn thấy mọi thứ của Lục gia, sẽ không nảy sinh bất cứ tư tưởng độc ác nào hay lợi dụng Tiểu Bảo làm gì đó không? Nhất là khi Tiểu Bảo lại tin tưởng cô ta như vậy!"

Nói đến đây, Lục Sùng Sơn dừng lại một chút, có chút hối hận: "Sớm biết con tìm tới tìm lui lại chọn một cô gái như vậy, không bằng khi ấy tra rõ ra thân thế của mẹ Tiểu Bảo là ai rồi đón thẳng mẹ đẻ nó về cho rồi!"

Lục Sùng Sơn nói nhiều như vậy cũng không biết Lục Đình Kiêu có nghe vào tai không, anh ngồi trên ghế chủ tịch, một tay đỡ trán, rõ ràng là không có chút tập trung nào.

Trông dáng vẻ mềm không ăn, cứng cũng chẳng nuốt của anh, Lục Sùng Sơn đen mặt "hừ" một tiếng rời đi.

Cuộc trò chuyện của hai cha con lại một lần nữa tan rã trong không vui.

Một lát sau, Lục Cảnh Lễ dè dặt thò đầu vào phòng họp.

"Khụ, có phải ba lại nói mấy chuyện nhàm tai rồi không? Haizz, giờ không phải vẫn còn sớm sao! Đợi đến khi cuộc họp gia tộc mở ra, tất cả mọi người đều bâu lại giới thiệu con gái cho anh mới gọi là đáng sợ!" Nghĩ tới cảnh tượng mấy năm trước, Lục Cảnh Lễ bất giác run lên.

"Kết quả khi nào thì có?"

Mắt Lục Cảnh Lễ lập tức sáng lên: "Chiều nay, lát nữa em sẽ tới viện đợi lấy kết quả giám định! Em làm ở bệnh viện trong quân khu Đế Đô, tuyệt đối uy tín!"

Lục Đình Kiêu lạnh lùng đảo mắt nhìn qua, Lục Cảnh Lễ lập tức thề thốt: "Anh, em xin thề, chuyện này em không nói cho bất cứ ai, ai cũng không nói hết, anh cứ yên tâm đi!"

Lục Cảnh Lễ nói xong, khẽ ho nhẹ một tiếng, không nhịn được hỏi: "Anh... kết quả giám định thân nhân... anh... rốt cuộc hi vọng là phải... hay không phải?"
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 1438: Giục về nhà xem mắt
Rốt cuộc là anh hi vọng phải hay không phải?

Lục Đình Kiêu hơi run lên, nhưng vẫn không mở miệng.

Nếu anh biết đáp án câu hỏi này, tinh thần cũng sẽ không bất an như vậy.

Lục Cảnh Lễ gãi đầu cũng tự cảm thấy vấn đề này nan giải thật: "Haiz, em tới bệnh viện đây, mọi thứ cứ đợi có kết quả đã rồi nói sau vậy, giờ có nghĩ cũng toàn chỉ tự làm khó mình thôi!"

...

Tại Đào Hoa Ổ.

Hôm nay Ninh Tịch không có cảnh quay, nên cô có thể nghỉ ở nhà.

Trong vườn hòa đào rụng đầy sân, xen lẫn là mùi dược thảo thơm mát.

Annie vui sướng mang thảo dược ra phơi nắng, Ninh Tịch và Ninh Thiên Tâm ngồi uống trà ăn điểm tâm dưới giàn hoa.

"Nhân qua viện trúc cùng sư chuyện trò. Kiếp phù sinh cũng được nhàn nửa ngày... Cuộc sống thế này thật là thích quá đi..."

Thấy Ninh Tịch trưng ra vẻ mặt hưởng thụ, tâm trạng Ninh Thiên Tâm cũng theo đó mà tốt hơn.

Thật ra, từ sau khi ra viện chuyển về đây, tâm tình của cô vẫn rất tốt, yên bình tĩnh lặng chưa từng thấy.

Vì cô không cần phải lo được lo mất, cũng không cần lo lắng bị ai dắt mũi hay khống chế nữa cả.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, là điện thoại của Ninh Thiên Tâm.

"Alo?" Ninh Thiên Tâm thu lại nét mặt ôn hòa, lạnh lùng nghe máy.

"Thiên Tâm à, con có ở nhà không? Ba tới tìm con nhé? Ba có chuyện này rất quan trọng muốn bàn với con!"

"Con không có nhà, hiện tại đang ở chỗ Tiểu Tịch, ba có chuyện gì?"

Giọng của Ninh Diệu Bang lại vô cùng phấn khởi: "Có chuyện! Có một chuyện tốt! Con có biết Hồng Hùng Kiệt không? Là ông chủ lớn có tài sản hơn triệu vạn ấy, có quyền có thế hơn Tô gia nhiều. Lần trước trong buổi tiệc, Hồng tổng vừa gặp đã rất thích con, hôm nay chủ động cho người liên hệ với ba, nói muốn gặp con, khi nào con rảnh thì ra gặp người ta ăn bữa cơm nhé..."

"Con không rảnh, dập máy đây." Ninh Thiên Tâm nói vài câu rồi dập máy.

"Chú Hai gọi đến à?" Ninh Tịch hỏi, nhưng thấy vẻ mặt của Ninh Thiên Tâm, chắc chắn đối phương chẳng nói được câu gì hay ho rồi.

Ninh Thiên Tâm gật đầu: "Giục chị về nhà xem mắt."

Ninh Tịch tối sầm mặt lại: "Còn chưa chịu từ bỏ à! Lần này lại là ai nữa?"

Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, mấy tên quen với Ninh Diệu Bang đều là những tên cặn bã chẳng đáng tin, làm gì có chuyện giới thiệu được cho Ninh Thiên Tâm người tử tế.

Ninh Thiên Tâm: "Hồng Hùng Kiệt."

Nghe thấy cái tên này, Ninh Tịch lập tức nổi khùng lên: "Má nó chứ! Ngay đến một lão già năm sáu chục tuổi mà cũng giới thiệu cho chị, rốt cuộc ông ta có phải cha ruột chị không vậy!"

Cô biết Ninh Diệu Bang không đáng tin, nhưng không ngờ lại không có giới hạn đến vậy.

Tên Hồng Hùng Kiệt này là vua đánh bạc ở Úc thành, bài bạc thành thói, đúng là rất có quyền có thế. Nhưng, tuổi đã ngoài năm mươi rồi, tính cách thì háo sắc phong lưu, không biết đã đổi tới mấy bà vợ, còn chưa kể bao nhiêu vợ bé nữa.

Giao Ninh Thiên Tâm cho loại người như vậy có khác gì bức chị ấy vào con đường chết?

Xem ra Ninh Diệu Bang thấy Ninh Diệu Hoa làm thân được với nhà Tô gia nên chó cùng rứt giậu rồi, thật không ngờ ngay đến loại người này cũng muốn giới thiệu cho Ninh Thiên Tâm.

Sắc mặt Ninh Thiên Tâm đàm đạm, ngược lại trông chẳng có vẻ gì là tức giận, như thể cô sớm đã quen với việc này rồi vậy.

Ninh Tịch cau mày, lo lắng cân nhắc: "Chỉ sợ chú Hai sẽ không chịu hết hi vọng thôi..."
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 1439: Xuất ngoại
"Sớm biết ông ấy sẽ thế này, chỉ là không ngờ còn nhanh hơn những gì chị tưởng tượng..." Ninh Thiên Tâm khẽ thở dài: "Tháng sau là chị tốt nghiệp rồi, chị định... sẽ ra nước ngoài."

"A..." Ninh Tịch bỗng thấy đau khổ: "Chị Thiên Tâm, chị định ra nước ngoài làm việc à?"

Ninh Thiên Tâm gật đầu, "Chị đã nộp hồ sơ vào mấy công ty chị thích ở Los Angeles rồi."

Ninh Tịch xót xa không nỡ, nhưng cũng không thể không thừa nhận đây là cách tốt nhất đối với Ninh Thiên Tâm: "Vậy cũng tốt... chỉ cần chị vui là được! Ra nước ngoài phát triển cũng rất tốt! Bên đấy em cũng có vài người bạn, nếu đến lúc ấy cần giúp gì nhất định phải nói với em nhé!"

"Ừm, cảm ơn em Tiểu Tịch." Ninh Thiên Tâm cảm kích: "Nếu không có em..."

Thấy Ninh Thiên Tâm lại bắt đầu cảm tạ, Ninh Tịch vội ngắt lời cô: "Là người một nhà cả, chị nói cái này làm gì!"

"Hả? Chị Thiên Tâm chuẩn bị ra nước ngoài sao?" Annie có chút không nỡ.

"Phải! Annie, cảm ơn em thời gian này đã chăm sóc cho chị!" Mấy ngày nay ở chung với nhau, Ninh Thiên Tâm cũng rất thích người bạn nhỏ này của Ninh Tịch.

"Có gì đâu ạ, chị gái của anh Tịch cũng là chị gái em! Nếu chị muốn đi thì nói trước với em, về em sẽ chuẩn bị cho chị mấy đơn thuốc, sau đó sẽ viết cách điều dưỡng cho chị!"

"Cảm ơn em..."

...

Trong một nhà hàng tây tại Đế Đô.

"Lăng Thiên... Lăng Thiên?" Quan Tử Dao khua tay trước mặt người đàn ông.

"Gì thế?" Mạc Lăng Thiên đang ngẩn ngơ bỗng định thần lại.

"Lăng Thiên, anh sao thế, mấy ngày nay hồn cứ ở đâu đâu ấy, chẳng phải chuyện của cô gái kia đã giải quyết xong rồi sao?" Quan Tử Dao lo lắng hỏi.

Ánh mắt Mạc Lăng Thiên tối lại, anh ta miết thái dương, miễn cưỡng cười nói: "Không sao, vì không nghỉ ngơi đủ thôi..."

Quan Tử Dao nhíu mày: "Anh đừng có thức đêm nữa, thường ngày cũng ít uống rượu thôi, nếu không sức khỏe có tốt đến mấy cũng không chịu nổi đâu."

"Ừm, anh biết rồi." Mạc Lăng Thiên khôi phục lại vẻ bình thường: "Gần đây không phải em bận lắm sao? Sao bỗng dưng lại rảnh hẹn anh thế này?"

Quan Tử Dao lấy ra một tập hồ sơ đưa tới: "Lăng Thiên, lần này em tìm anh là vì có chuyện muốn nhờ anh giúp... người này, anh có thể tra giúp em tung tích của anh ta được không?"

Mạc Lăng Thiên đảo mắt nhìn tập hồ sơ: "Người này là ai?"

"Xin lỗi, đây là chút chuyện riêng của em." Quan Tử Dao không tiện nói, cũng biết Mạc Lăng Thiên sẽ không hỏi nhiều.

Mạc Lăng Thiên gập hồ sơ lại, hít sâu một hơi cố gắng xóa đi hình bóng trong đầu đi, hiện tại ngay đến cả ở trước mặt Quan Tử Dao cũng không thể tập trung nổi: "Anh sẽ cố gắng nhanh chóng tra ra giúp em."

Quan Tử Dao liền nở nụ cười cảm kích: "Cảm ơn anh, Lăng Thiên! Lúc nào em cũng làm phiền anh cả!"

Mạc Lăng Thiên: "Phải rồi, lần trước vốn đồng ý với em chuyện hẹn nói chuyện với Đình Kiêu, nhưng gần đây cậu ta bận quá, không rảnh lúc nào cả."

Quan Tử Dao nghe vậy cũng không để tâm nói: "Không sao, Lục gia dạo này quả thật rất bận, bên phía Đình Kiêu... thôi bỏ đi... cứ thuận theo tự nhiên vậy..."

Thấy vẻ mặt Quan Tử Dao không giống trước kia, Mạc Lăng Thiên có chút ngỡ ngàng.

Tử Dao... cuối cùng cũng chịu từ bỏ rồi sao?

Anh không biết bản thân mình đã đợi ngày này bao lâu, không biết bao lần từng đặt giả thiết, nếu không có Lục Đình Kiêu làm trở ngại, anh nhất định sẽ dùng mọi cách để theo đuổi cô.

Nhưng lúc này, có lẽ anh đã bị sự áy náy hổ thẹn đối với Thiên Tâm làm nhạt nhòa đi, tâm trạng anh không dấy lên được ngọn sóng nào cả, càng chẳng có sự nhiệt tình hay kích động như trong tưởng tượng trước kia nữa…
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top