Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một - Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một - Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 1670: Nhân loại ngu xuẩn
Ninh Tịch thừa dịp được nghỉ sau khi đóng máy mà mỗi ngày đều chuyên tâm chuẩn bị bữa trưa dinh dưỡng cho anh yêu cùng bảo bối mang đến trường. Khoảng thời gian này Bánh bao cực khổ quá rồi, rõ ràng là chuyện của người lớn lại cứ bắt một đứa bé như nhóc phải tốn sức giải quyết.

Hy vọng mọi chuyện có thể kết thúc sớm một chút...

Đảo mắt một cái đã ba ngày trôi qua.

Dưới sự tổng động viên của toàn bộ Lục thị, "Tiệc trà danh viện" cuối cùng cũng được cử hành.

Vì để nhanh tiếp đón các thiên kim danh viện mà toàn bộ vườn riêng của Lục gi đều bị lật lên sửa lại một lần. Căn nhà mang phong cách cổ xưa giờ lại càng lộ ra vẻ tinh xảo, trước cửa xếp đầy các loại xe đắt tiền, những tiểu thư danh viện kỳ công ăn diện, Yến sấu Hoàn phì* đủ loại hình khiến người ta hoa cả mắt.

*Yến sầu Hoàn phì: Yến là Triệu Phi Yến, Hoàn là Dương Ngọc Hoàn, Triệu Phi Yến gầy, Dương Ngọc Hoàn béo. Câu này nhằm ám chỉ người đẹp các thể loại bất kể là gầy hay béo.

Sự kiện trọng đại thế này sao Lục Cảnh Lễ có thể vắng mặt không tới bát quái, à không, là tới canh chừng...

Lúc này, nhìn cảnh tượng quá mức khoa trương trước mặt thì da gà của Lục Cảnh Lễ cũng dựng đứng hết lên.

Ợ, may mà có anh Hai đứng mũi chịu sào, nếu không e rằng mấy thứ đáng sợ này phải đổ hết lên đầu mình mất thôi.

"Cảnh Lễ, ngớ ra đó làm cái gì thế? Còn không nhanh đến trường đón Tiểu Bảo đi!"

"Dạ!"

"Còn nữa, đừng có mà tưởng việc này không liên quan đến con, hôm nay cũng phải mau nhìn xem có cô gái nào con thích hay không!"

"Mẹ, mẹ nói cái quái gì thế? Gió lớn quá, con không nghe thấy gì cả!!!" Lục Cảnh Lễ khoa trương kéo dài giọng rồi co giò chạy biến như một làn khói.

Sau lưng, Nhan Như Ý bất đắc dĩ mà trợn mắt nhìn con trai mình một cái.

Thôi kệ vậy, xong đứa này rồi sẽ tính đến đứa kia, chuyện quan trọng bây giờ là phải giải quyết chuyện của Lục Đình Kiêu đã.

"Bác Lục, sao không thấy Tiểu Bảo đâu?" Có cô gái khôn ngoan chút đã tới làm quen.

"Tiểu Bảo còn đang ở trường học, Cảnh Lễ vừa mới đi đón! Mọi người chờ chút nhé, cứ đến trong sân uống trà đã!"

"Vậy sao? Không có chuyện gì đâu bác, việc học tập là quan trọng nhất mà!"

...

Rất nhanh, Tiểu Bảo được Lục Cảnh Lễ đưa về.

Mặc dù hôm nay chẳng phải lần đầu tiên mấy thiên kim danh viện này được thấy Tiểu Bảo, nhưng hiện tại nhìn bé con bất kể là khuôn mặt hay thần thái cũng giống Lục Đình Kiêu y xì đúc thì thấy đáng yêu chết đi được.

Mặc dù biết Lục Đình Kiêu có một đứa con riêng, gả vào phải làm mẹ ghẻ nhưng nhìn bé con đáng yêu thế này sao mà ghét bỏ cho được.

"Tiểu thái tử đáng yêu quá!"

"Nếu tôi có một đứa con trai đáng yêu như thế, tôi nằm mơ cũng cười tỉnh mất!"

"Nghe nói thật ra Tiểu thái tử rất dễ ở chung đó..."

...

Lục Cảnh Lẽ đứng một bên nhìn đám con gái bị bề ngoài đáng yêu của Tiểu Bảo lừa gạt thì giật giật khóe miệng nói: "Chậc chậc, nhân loại ngu xuẩn! Chờ lát nữa xem bọn cô có khóc không..."

Hiệu suất của bánh bao nhỏ rất cao, vừa về đã ôm chồng tài liệu thật dầy rồi nói với ông bà: "Ông bà nội, bắt đầu được rồi."

"Vừa về chẳng bao lâu mà, cháu không cần nghỉ một lúc sao?" Lục Sùng Sơn có chút đau lòng nói.

"Không cần đâu ạ! Tiểu Bảo không mệt, làm chính sự quan trọng hơn." Bánh bao nhỏ nghiêm túc nói.

Lục Sùng Sơn thỏa mãn gật đầu một cái: "Được, nghe Tiểu Bảo, vậy bắt đầu đi! Quy tắc thì cứ dựa theo những gì chúng ta bàn trước đây sao?"

Tiểu Bảo gật đầu: "Vâng, là Tiểu Bảo ra đề, mà đề lại tùy thuộc vào từng người! Tiểu Bảo sẽ căn cứ vào tình huống mà đưa ra đề bài, trả lời được thì vào vòng kế tiếp."

"Được!" Lục Sùng Sơn vội vàng kêu quản gia đến, để ông ta đi thông báo cho mọi người chuẩn bị để bắt đầu.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 1671: Nhân vật lợi hại
Ngoài sân, những danh viện đang uống trà nói chuyện đều được phát cho những tấm bảng in số. Gọi tới số của ai thì người đó bước vào.

Quản gia uyển chuyển giải thích là, mọi người cầm bảng số này rồi lát nữa sẽ chơi chút trò chơi nhỏ.

Rút được số nào, mà số này phải làm gì thì lúc đó mọi người mới biết.

"Tôi lo quá! Không biết Lục gia muốn thi kiểu nhỉ!"

"Nhà tôi tận dụng tất cả thủ đoạn để nghe ngóng xem đề thi là cái gì, cuối cùng lại chẳng nghe được cái gì, chỉ biết là Tiểu thái tử ra đề, còn đề là cái gì lại chẳng hề hay biết!"

"Thừa lời, Tiểu thái tử là thiên tài đấy! Suy nghĩ của cậu ấy đương nhiên phải khác với người thường rồi! Ra đề chắc khó lắm đây! Lúc đi học thành tích của tôi không tốt lắm, mấy ngày gần đây đều đang học bù đây nè."

"Học bù thì có ích gì? Tiểu thái tử cầm kỳ thi họa đều giỏi, trên thông thiên văn dưới tường địa lý! Ai mà biết Tiểu thái tử sẽ ra đề gì chứ, phạm vi quá lớn..."

...

Mấy thiên kim danh viện này từ nhỏ đã được chú trọng dạy dỗ làm sao để nắm giữ tình cảm, một ít hoa lá cành đẹp mà không thực dụng lắm. Nếu Tiểu thái tử mà bắt bọn họ làm mấy cái kiểu toán lý hóa thì quả thật bọn họ bó tay, hơn nữa mấy cái này cũng không phải học ngày một ngày hai là xong.

Trì Oánh Oánh nghe những nghị luận kia thì giễu cợt "hừ" lạnh một tiếng: "Đến lúc này mới nhớ đi ôm chân phật hả, không sợ muộn quá rồi sao?"

Trì Oánh Oánh luôn luôn phách lối như vậy nên khiến mọi người có chút sợ cô ta. Bọn họ thấy cô ta giễu cợt như vậy thì dù trong lòng có bất mãn vẫn chỉ có thể nhịn mà âm thầm phỉ nhổ. Nhưng mà quả thật là Trì Oánh Oánh tốt nghiệp đại học Harvard, được công nhận là tài nữ hàng thật giá thật, cái khoản này bọn họ muốn không thừa nhận cũng không được.

"Phách lối gì chứ, mặc dù so với chúng ta thì phần thắng của cô ta tương đối lớn! Nhưng đừng quên còn có Quan gia nữa đấy!"

"Quan gia người ta có quan hệ với Lục Sùng Viễn đó, lại còn có quan hệ thân thích với Lục gia nữa kìa! Chỉ sợ là quyết định xong hết rồi ý chứ, còn chúng ra chỉ là làm màu cho có thôi!"

"Ai nói không đúng nào! Chỉ có điều... dẫu cho chỉ có một tia hy vọng cũng muốn thử một chút..."

Dù gì đấy cũng là vị trí mà tất cả mọi cô gái đều mơ ước...

"Số 1, Xin mời Trì tiểu thư!" Quản gia bắt đầu đọc số, nhất thời mọi người đều khẩn trương đến không dám lên tiếng.

Không sai, người thứ nhất chính là Trì Oánh Oánh.

Chính vì vậy mà bọn họ càng khẩn trương hơn, nhỡ đâu Trì Oánh Oánh biểu hiện quá tốt thì bọn họ liền chẳng có bất cứ hy vọng nào, cũng uổng công bọn họ chuẩn bị bao lâu nay...

Trong nhà.

Tiểu Bảo ngồi trên ghế salon, Lục Sùng Sơn với Nhan Như Ý cũng ngồi đối diện.

Lục Cảnh Lễ tuy rất sợ Nhan Như Ý lại giục mình xem xét mấy cô gái này, nhưng cũng rất tò mò xem bánh bao tính làm thế nào xử lý đám danh viện kia, sau một hồi xoắn xuýt thì lòng hiếu kỳ thắng thế, anh dứt khoát ở lại!

Hơn nữa lát nữa còn phải "truyền hình trực tiếp" cho Tiểu Tịch Tịch xem nữa nha...

Thấy Trì Oánh Oánh bước vào thì Lục Cảnh Lễ hơi sửng sốt một chút, chộ ôi, nhân vật thứ nhất lại là nhân vật lợi hại này sao?

"Chào chị!" Thấy người tới, Tiểu Bảo ngọt miệng lên tiếng chào hỏi.

Trì Oánh Oánh thấy Tiểu bảo khôn khéo chào hỏi thì thần kinh đang căng ra cũng buông lỏng không ít: "Xin chào Tiểu Bảo, chị họ Trì, lúc trước đã gặp em trong bữa tiệc!"

"Vâng, em nhớ chị là chị của Trì Soái!"

"Đúng rồi!" Trì Oánh Oánh nhất thời vui mừng. Chuyện thằng mập nhà mình đắc tội Tiểu Bảo đã khiến cô ta nổi trận lôi đình, nhưng không ngờ hai đứa nhóc này không đánh không quen, quan hệ hiện giờ cũng không tệ lắm.

"Chị Trì, vậy em bắt đầu ra đề nhé!"

"Ừm." Trì Oánh Oánh dựng thẳng sống lưng theo bản năng.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 1672: Cục cưng đáng yêu phá trời
Lục Sùng Sơn với Nhan Như Ý cùng Lục Cảnh Lễ ngồi một bên cũng khẩn trương nhìn sang Tiểu Bảo.

Sau đó chỉ thấy Tiểu Bảo chớp chớp con mắt rồi nói: "Chị có biết hát không?"

Trì Oánh Oánh sửng sốt: "Biết."

Tiểu Bảo vui vẻ nói: "Tốt quá, chị có thể hát cho em nghe bài "chú ếch con nhảy múa" không? Em thích bài đó lắm, buổi tối mỗi ngày đều phải nghe trước khi đi ngủ, nếu không thì em không ngủ được ~"

Trì Oánh Oánh nhất thời sững sờ: "Ơ..."

Ếch con nhảy múa...?

Là cái quái gì vậy?

Không đúng... quan trọng là Tiểu thái tử chẳng phải là thần đồng nhí sao? Tại sao đề bài lại là hát nhạc thiếu nhi?

Nhưng bảo cô ta nói không đúng ở điểm nào thì đúng là chẳng nói được một chữ. Người ta chính là một đứa bé còn đang học mẫu giáo đó nha, buổi tối nghe chút nhạc thiếu nhi mới ngủ được rồi hy vọng mẹ tương lai có thể hát cho mình nghe chẳng phải là chuyện bình thường sao.

Ngay cả Nhan Như Ý và Lục Sùng Sơn cũng vô cùng bất ngờ khi thấy Tiểu Bảo lại ra đề như vậy. Nhưng nghĩ lại thì bọn họ chỉ cảm thấy đau đớn trong lòng, có hiểu chuyện thế nào thì bé con vẫn chỉ là một đứa bé thôi!

Bọn họ biết Tiểu Bảo ra đề không sai!

"Chị Trì không biết hát sao?" Tiểu Bảo lộ vẻ thất vọng.

Trì Oánh Oánh lúng túng nói: "Xin lỗi, chị quả thật không biết bài hát này..."

Vì thế Tiểu Bảo lại có chút mong đợi nói: "Vậy chị Trì có thể hát những bài thiếu nhi khác không?"

Xem chứng bé con này rất thích cô ta nên cho một cơ hội thứ hai.

Sắc mặt Trì Oánh Oánh càng không dễ nhìn: "Cái này... cũng không... chị không giỏi hát mấy cái này..."

Từ nhỏ đến lớn cô ta đều được giáo dục thành một tinh anh, làm gì có chuyện biết mấy bài nhạc thiếu nhi này. Kể cả coi như là biết mấy câu cũng chỉ sợ hát lên thì mọi chuyện sẽ càng tệ hơn.

Cô ta làm sao biết Tiểu thái tử sẽ ra đề như vậy, đúng là chẳng có chút chuẩn bị nào!

Vì thế tài nữ có hy vọng nhất lại cứ thế thua bởi một ca khúc thiếu nhi "chú ếch con nhảy múa".

Lục Cảnh Lễ nhớ tới lúc lần đầu tiên anh nghe thấy Ninh Tịch hát bài chú ếch con này cho Tiểu Bảo thì trong lòng có chút cảm khái.

Đầu tiên cảm khái là vì bánh bao nhỏ nhà mình lại thích nghe mấy kiểu nhạc thiếu nhi ngây thơ thế này, sau đó lại cảm khái vì Tiểu Tịch Tịch thế mà biết hát nhạc thiếu nhi...

Lục Cảnh Lễ vừa nghĩ vừa đem anh Hai với Tiểu Tịch Tịch kéo vào một nhóm chat rồi gửi một tin: Người thứ nhất, Trì Oánh Oánh! Tiểu Bảo ra đề: Hát bài "chú ếch con nhảy múa" ~ hỏi hai người có đáng sợ hay không!

Rất nhanh nhóm chat có câu trả lời

[Lục Đình Kiêu:...]

Ninh Tịch: [Anh mới đáng sợ! Cục cưng của tôi đáng yêu phá trời! ]

Đối với việc Trì Oánh Oánh bị loại thì hai ông bà họ Lục không có bất cứ dị nghị gì, trái lại còn vội vàng đi dỗ bảo bối Tiểu Bảo.

"Tiểu Bảo đừng buồn, phía sau còn nhiều chị lắm! Chắc chắn sẽ có người Tiểu Bảo thích mà!"

"Đúng đúng đúng, Tiểu Bảo à, chúng ta tiếp tục nào!"

...

Lúc này, đám thiên kim bên ngoài thấy Trì Oánh Oánh đen mặt bước ra thì trong lòng lạnh lẽo.

"Sao sắc mặt Trì Oánh Oánh tệ thế? Bị loại hả?"

"Mặt đen như cái đáy nồi thế thì bị loại chắc rồi!"

"Toi rồi, ngay cả Trì Oánh Oánh cũng bị loại nữa kìa! Rốt cuộc đề bài khó cỡ nào chứ!"

...

"Số 2, xin mời Tống tiểu thư!"

Thiên kim tiểu thư thứ hai đi vào, Tiểu Bảo vẫn khéo léo lên tiếng chào hỏi sau đó ra đề: "Bắt đầu từ bây giờ, trong vòng 10 phút chị có thể khiến em mở miệng nói chuyện thì chị sẽ qua!"
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 1673: Tiểu bảo đáng thương
Đại tiểu thư của Tống gia - Tống Ngữ Yên nghe được đề bài xong thì nhất thời không phản ứng kịp.

Trong 10 phút khiến Tiểu thái tử mở miệng nói chuyện?

Cùng lắm chỉ để bé mở miệng nói chuyện thôi mà, coi như chỉ cần "a" một cái cũng xong, thế này có dễ quá không...

"Chị, bắt đầu rồi." Bánh bao nhỏ lễ phép nhắc nhở, sau đó liền duy trì tư thế ấy lẳng lặng ngồi trên ghế salon.

Ngay khi Tống Ngữ Yên nghĩ mọi chuyện thật dễ dàng thì cảm giác trên người bé con ngồi trên ghế lập tức thay đổi.

Rõ ràng vừa nãy còn là bé con hoạt bát đáng yêu, ấy thế mà lúc này cứ như có một cái lồng vô hình ngăn cách nhóc với toàn bộ thế giới bên ngoài, hoàn hoàn ở trong một thế giới khác bọn họ.

Tống Ngữ Yên thấy vậy thì không hiểu sao trong lòng phát hoảng một chút, mấy chuyện vừa nghĩ ra để chọc cho bé con cười đều bị ánh mắt đen nhánh lạnh lùng kia chặn lại.

Lục Cảnh Lễ ngồi một bên híp mắt lại thầm than, bánh bao nhà ta đúng là hết lòng đó nha...

Mồ hôi lạnh trên trán Tống Ngữ Yên ứa ra, cô ta xoắn xuýt nữa ngày rồi thử thăm dò nói: "Tiểu Bảo... nhà chị có mở một hãng chocolate, có rất nhiều loại chocolate ngon, lần sau chị đưa em đến đó chơi được không?"

Phản ứng của Bánh bao nhỏ dường như hoàn toàn không nghe thấy cô ta nói cái gì, chính xác mà nói thì nhóc hoàn toàn không tránh né cô ta mà ánh mắt vẫn nhìn về phía Tống Ngữ Yên. Nhưng mà, cô ta lại hoàn toàn không lọt vào mắt của nhóc, giống như cô ta chẳng phải đồng loại cũng chẳng nghe hiểu cô ta nói cái gì...

Lục Sùng Sơn với Nhan Như Ý từ lúc nghe được đề bài của Tiểu Bảo thì trầm mặt xuống rồi, lúc này lại càng nghiêm trọng hơn.

Bộ dạng này của Tiểu Bảo đối với bọn họ mà nói thì chẳng khác nào cơn ác mộng.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Tống Ngữ Yên vốn chẳng phải là người giỏi ở chung với trẻ con mà bộ dạng của Tiểu Bảo lúc này lại càng khiến cô ta hoảng sợ, mấy kỹ xảo nói chuyện phiếm vụng về càng khiến bầu không khí thêm trầm trọng...

"Hết giờ." Lục Cảnh Lễ ngồi một bên lên tiếng nhắc nhở.

Cuối cùng đã qua hết mười phút, phản ứng đầu tiên của Tống Ngữ Yên không phải là thất vọng khổ sở mà lại là thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng kết thúc rồi...

Cuối cùng, cô ta cũng hiểu tại sao sắc mặt của Trì Oánh Oánh lại khó coi đến vậy.

"Chị này, có cần cho chị thêm chút thời gian không?" Nhất thời Tiểu Bảo lại biến về dáng vẻ lễ độ lại dễ nói chuyện như trước.

Trước hôm nay Lục Sùng Sơn với Nhan Như Ý cũng cho rằng nhất định Tiểu Bảo sẽ làm khó bọn họ, nhưng trên thực tế Tiểu Bảo lại cực kì ôn hòa. Không đợi Tống Ngữ Yên lên tiếng nói thế nào về sự hào phóng của Tiểu Bảo, hai ngươi đã vội vàng lên tiếng.

"Không được Tiểu Bảo, quy tắc đã đặt ra rồi, không thể sửa lại!" Nhan Như Ý có chút nóng nảy.

"Được rồi, cứ vậy đi!" Lục Sùng Sơn cũng vội càng quyết định.

Bọn họ thật sự không muốn tiếp tục nhìn bộ dáng kia của Tiểu Bảo. Thậm chí bộ dáng Tiểu Bảo vừa nãy khiến bọn họ sinh ra một tia lo lắng bất an trong lòng, nhỡ đâu Tiểu Bảo lúc này chỉ là hoa trong gương trăng trong hồ*, chỉ cần bất cẩn một chút sẽ lại trở nên giống trước kia.

*Hoa trong gương trăng trong hồ: ám chỉ ảo giác, không có thật.

Đó là thứ bọn họ tuyệt đối không muốn nhìn thấy.

Mới có hai cô gái thôi mà Lục Sùng Sơn với Nhan Như Ý đã không muốn tiếp tục nữa.

Cơ mà, hiệu suất của Tiểu Bảo rất nhanh, cô gái thứ ba cũng được gọi vào.

Cô gái thứ ba có phong cách không giống với hai người trước. Hai cô gái ban đầu đều đúng chuẩn tiểu thư đài các nhưng cô gái thứ ba lại có mái tóc ngắn, trang phục trung tính. Nhìn vừa sạch sẽ gọn gàng lại có chút hiên ngang khiến người trước mắt có ấn tượng rất tốt.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 1674: Chú hai giúp con
Lục Sùng Sơn cùng Nhan Như Ý thấy cô gái này cũng hơi thẳng sống lưng một chút, cô gái này là con gái của một dòng thứ của họ Lục nếu so sánh với các thiên kim khác thì tính tình tương đối hoạt bát, thân thủ cũng không tệ.

Nói không chừng đổi thành một người hướng ngoại như vậy có thể bù trừ cho Tiểu Bảo không?

"Chị là Lương Dư, năm nay 23 tuổi, bình thường thích các hoạt động thể dục thể thao, từng học qua nhu đạo và Tae Kwon Do..." Cô gái thứ ba giới thiệu sơ qua một chút.

"Xin chào chị Lương, xin chị chờ một chút!" Tiểu Bảo chào hỏi cô gái rồi nghiêng đầu về phía Lục Cảnh Lễ: "Chú Hai, đề bài này con cần chú giúp."

"OK, không thành vấn đề, giúp thế nào?" Lục Cảnh Lễ lập tức đồng ý.

Tiểu Bảo ngoắc ngoắc tay, Lục Cảnh Lễ vui vẻ chạy qua ngồi xổm xuống trước mặt Bánh bao nhỏ như nhóc yêu cầu.

Sau đó Tiểu Bảo mới xoay người nhìn về phía cô gái kia: "Chị, đề bài của em rất đơn giản..."

Tiểu Bảo vừa nói chuyện vừa "soạt" một tiếng, một cú đá dứt khoát gọn gàng lưu loát được tung ra đá vào huyệt Thái dương của Lục Cảnh Lễ, chỉ có điều chiêu này chỉ là hư chiêu, cũng chẳng phải đá thật.

"Vấn đề của em là, một chiêu này phải phá giải thế nào."

Lục Sùng Sơn với Nhan Như Ý nhìn cháu trai bảo bối nhà mình giỏi như vậy thì tự hào không dứt.

Lương Dư không ngờ Tiểu Bảo sẽ ra đề như vậy, nhưng quả thật đây đúng là sở trường của cô ta, nhóc ra đề đúng lĩnh vực mà cô ta giỏi nhất thì đương nhiên cô ta không có ý kiến gì mà trái lại thấy rất hợp lí.

Lương Dư cân nhắc chọn lời một chút: "Một chiêu này... nếu đủ lực thì chắc chắn không có cách phá giải, vị trí của huyệt Thái dương thì chỉ ăn một cú đá này sẽ khiến người bị trúng đòn ngất đi..."

Lương Dư trầm ngâm mở miệng: "Nhưng mà, chị có thể thử một chút."

Tiểu bảo gật đầu: "Được, để chú Hai của em so với chị được không?"

"Tất nhiên có thể, cám ơn!"

Tiếp theo Lục Cảnh Lễ cùng cô gái kia đá mười mấy lần, kết quả lại chẳng có lần nào... phá được cả...

Cuối cùng Lương Du chỉ có thể bị đào thải.

"Cảnh Lễ, con là một người đàn ông lại đi làm khó con gái nhà người ta thế có công bằng hay không?" Mắt thấy đã có ba người bị loại, mà lại còn toàn là hạt giống tốt thì Nhan Như Ý có chút nóng nảy.

Lục Cảnh Lễ bất đắc dĩ lên tiếng: "Mẹ, coi như mẹ không hiểu mấy cái này thì cũng phải nhìn ra hồi nãy con chẳng dùng tí sức nào chứ, con cũng sợ làm tổn thương con gái nhà người ta lắm đó! Nếu cô ấy thật sự có khả năng thì con sẽ chịu luôn, văn không được ít ra phải có võ chứ? Nhưng mà cái cô kia chỉ có mấy động tác nhìn thì đẹp mắt thôi! Hoàn toàn không có bản lĩnh nhận thức được ba cái chữ "thân thủ tốt" kia đâu! Bây giờ cô ta bị vạch trần chả lẽ lỗi là do con à?"

Lục Sùng Sơn an ủi vợ mình: "Được rồi, gọi người tiếp theo đi, con gái vẫn phải ôn nhu dịu dàng chút mới tốt!"

Sau khi nghỉ ngơi một chút thì cô gái thứ tư bước vào.

Cô gái lần này hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của Lục Sùng Sơn, dịu dàng hiền tuệ lại còn có khả năng nấu nướng.

"Đề của em là... em muốn ăn kẹo hồ lô do chính tay chị làm, có được không?" Tiểu Bảo nói ra đề bài.

Nghe được đề bài, cô gái kia nhất thời bối rối một chút, nói cô ta nấu ăn giỏi quả thực không phải nói quá, dù gì cũng được đào tạo chuyên nghiệp, nhưng còn... kẹo hồ lô kia cũng được coi là món ăn sao?

Cô gái lộ ra dáng vẻ bị làm khó, hiển nhiên là không biết làm như nào.

Lúc này Lục Sùng Sơn với Nhan Như Ý đã hoàn toàn đứng về phía Tiểu Bảo, bọn họ chẳng cảm thấy đề bài Tiểu Bảo ra có cái gì không ổn, trái lại còn lộ ra vẻ thất vọng.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 1675: Tiểu Bảo thế nào rồi?
Chẳng phải nói là nấu ăn giỏi lắm sao? Thế mà kẹo hồ lô cũng không làm nổi?

Hình như bọn họ nhớ Ninh Tịch đã từng làm cho Tiểu Bảo món này, Tiểu Bảo còn mang một ít tới Lục trạch nữa, mấy cái kia trông vừa đẹp, ăn lại vừa ngon vừa đảm bảo hơn mua ở bên ngoài nhiều...

Lúc người thứ tư bị loại thì chẳng biết tại sao Tiểu Bảo lại đột nhiên biến sắc.

Nhóc thò tay ra ôm bụng, trên mặt lộ vẻ đau đớn.

Nhan Như Ý thấy Tiểu Bảo không đúng liền vội vàng đi tới: "Tiểu Bảo, sao thế này?"

"Không sao ạ..."

"Cái gì mà không sao chứ! Mặt của con trắng bệch ra rồi!" Nhan Như Ý nóng nảy.

"Không sao đâu bà nội, con chỉ hơi đau bụng..." Tiểu Bảo ngoài miệng thì an ủi nhưng chỉ một lúc sau mồ hôi lạnh đã thấm ướt cả vầng trán trắng nõn.

"Sao tự nhiên lại đau bụng chứ? Hình Vũ! Chuẩn bị xe! Mau chuẩn bị xe tới bệnh viện!"

Quản gia có chút chần chừ: "Vậy các tiểu thư bên ngoài..."

"Bảo bọn họ giải tán hết đi!" Thấy Tiểu Bảo khó chịu như thế, thậm chí bắt đầu nôn mửa, thân thể co quắp thì hai ông bà đãđã hoảng hồn, đâu còn chú ý được những chuyện khác.

Lục Cảnh Lễ nhăn chặt lông mày, nhanh chóng bế Tiểu Bảo lên rồi sải bước thật dài chạy ra phía ngoài cửa...

...

Bệnh viện Đế Đô.

Tiểu Bảo được đưa vào phòng cấp cứu, Lục Sùng Sơn với Nhan Như Ý ở bên ngoài gấp đến độ xoay vòng vòng, Lục Cảnh Lễ vội vàng gọi cho Lục Đình Kiêu và Ninh Tịch.

"Ba mẹ, hai người đừng lo lắng quá! Tiểu Bảo phản ứng như thế chỉ sợ là bụng có chút khó chịu thôi..."Lục Cảnh Lễ đang an ủi thì bác sĩ đột ngột bước ra.

Hai ông bà nhà họ Lục vội vàng tiến lên hỏi han: "Bác sĩ, cháu tôi thế nào rồi?"

"Hai vị yên tâm, không còn gì đáng ngại." Bác sĩ trả lời.

Nhan Như Ý nghe vậy thì mới bình tĩnh lại: "Chuyện này là sao? Sao đột nhiên thằng bé lại bị như vậy?"

Đang hỏi thì sau lưng vang lên từng tràng tiếng bước chân dồn dập, là Lục Đình Kiêu với Ninh Tịch đang chạy tới.

"Tiểu Bảo đâu? Tiểu Bảo sao rồi?" Trong mắt Ninh Tịch chỉ còn lại bé con đang nằm trên giường bệnh, cô vội vàng lao tới nắm lấy bàn tay Tiểu Bảo.

Sắc mặt bé con lúc này tái nhợt, đôi môi khô nứt thiếu nước, Ninh Tịch có cảm giác như trái tim của mình bị ai đó cầm kim xuyên qua vậy.

"Chuyện này là sao?" Lục Đình Kiêu trầm giọng nói.

Bác sĩ đưa ra vài báo cáo xét nghiệm: "Chúng tôi đã kiểm tra mẫu vật mà cháu bé nôn ra, trong đó có một hàm lượng độc tố nhất định sẽ dẫn đến các triệu chứng như tiêu chảy hoặc nôn mửa."

Lục Sùng Sơn với Nhan Như Ý lập tức biến sắc, Lục Cảnh Lễ kinh ngạc còn khuôn mặt của Lục Đình Kiêu vẫn không nhìn ra biểu tình gì.

"Cái gì? Đồ ăn có độc? Cái này sao có thể! Đồ ăn của Tiểu Bảo luôn..." Nhan Như Ý vừa nói chân mày vừa nhăn chặt lại: "Mấy hôm nay Tiểu Bảo đều ăn cơm tối ở nhà, đồ ăn sáng với cơm trưa đều do cô ta chuẩn bị! Chiều nay lúc Cảnh Lễ đón Tiểu Bảo về vẫn chưa ăn gì, ngay cả nước cũng không uống lại bị thế..."

Ý bà ta là cả ngày nay Tiểu Bảo chỉ ăn đồ do Ninh Tịch chuẩn bị.

Trong lúc nhất thời, cả Nhan Như Ý và Lục Sùng Sơn đều nhìn về phía Ninh Tịch.

Sự chú ý của Ninh Tịch đang đặt hết lên Bánh bao nhỏ, nghe thấy như vậy mới hơi dời đi một chút.

Cái gì? Đồ ăn của Tiểu Bảo có độc? Hơn nữa nghe ý của Nhan Như Ý thì hôm nay Tiểu Bảo chỉ ăn đồ do cô làm...

Lục Sùng Sơn thở gấp, sắc mặt khó coi đến cực độ: "Đình Kiêu, tự mày xem mà giải quyết đi!"

Lục Đình Kiêu vẫn không đổi sắc nói: "Giải quyết cái gì?"
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 1676: Mẹ ở đây!
Lục Sùng Sơn tức muốn chết: "Thằng khốn nạn, Tiểu Bảo là con trai ruột của mày, mày vì một con đàn bà mà không thèm quan tâm con trai mình sao? Cô ta muốn ngăn mày lấy người khác mà nhẫn tâm ra tay với Tiểu Bảo! Đến nước này rồi mày còn bao che cho cô ta sao?"

Với tình huống ngày hôm nay nếu Tiểu Bảo có chuyện gì thì đương nhiên "Tiệc trà gặp mặt" kia sẽ phải ngừng lại, cộng thêm thành kiến sẵn có nên Lục Sùng Sơn sẽ nghĩ chuyện là do Ninh Tịch làm.

Tất nhiên, Nhan Như Ý cũng nghĩ như vậy, ánh mắt lạnh băng của bà ta nhìn về phía Ninh Tịch rồi cảnh giác tiến đến cạnh Tiểu Bảo: "Đình Kiêu, lần này con thật sự quá đáng rồi!"

Ninh Tịch nhíu mày đang định mở miệng thì Lục Đình Kiêu đã cho cô một ánh mắt trấn an. Sau đó, anh vẫn giữ nguyên khuôn mặt không cảm xúc nhìn ba mẹ của mình: "Lý do."

"Lý do? Này còn cần lý do sao? Lòng dạ Tư Mã Chiêu*, ai nhìn vào cũng biết!

*Tư Mã Chiêu: một quyền thần có dã tâm lớn. Lòng dạ Tư Mã Chiêu ám chỉ những người có dã tâm lớn.

"Dựa theo lời của ba mẹ thì Tiểu Tịch làm vậy là vì muốn ngăn cản buổi tiệc trà được tiến hành, đúng không?" Lục Đình Kiêu chất vấn.

Lục Sùng Sơn "hừ" lạnh nói: "Chẳng lẽ không phải?"

Lục Đình Kiêu: "Lý do này không hợp lý."

Lục Sùng Sơn hít sâu một hơi: "Mày... mày ăn nói có lý một chút, cái lý do này không hợp lý chỗ nào?"

Lục Đình Kiêu: "Buổi tiệc trà này chính là cách để kéo dài thời gian do chính ba người nhà chúng con thương lượng quyết định, tại sao cô ấy lại phải ngăn cản?"

Lục Sùng Sơn: "..."

Nhan Như Ý: "..."

Hai bọn họ suýt nữa thì bị cái bản mặt tê liệt cùng với cái giọng đúng lý hợp tình kia của con trai làm cho nghẹn chết.

Lục Cảnh Lễ đứng một bên giật giật khóe miệng, vội vàng chạy ra hòa giải: "Ba mẹ, hai người tỉnh táo chút đi có được không? Chuyện còn chưa điều tra rõ đâu! Bây giờ mà đổ tội cũng chẳng ổn chút nào hết? Không chừng lúc ở trường Tiểu Bảo còn ăn thứ gì đó khác?"

"Tiểu Bảo chưa bao giờ ăn đồ linh tinh ở bên ngoài!" Nhan Như Ý chắc chắn.

Lục Cảnh Lễ chỉ có thể nói lại: "Được được được, cứ cho là Tiểu Bảo chỉ ăn đồ do chị dâu làm đi, nhưng mẹ làm sao có thể đảm bảo không có người nào nửa đường động tay động chân chứ? Dựa theo những gì ba mẹ nói là chị dâu muốn ngăn buổi tiệc trà, vậy con cũng có thể nói có người cố ý muốn hãm hại chị dâu của con đúng không?"

"Chúng mày một đứa rồi hai đứa đều bị cô ta làm cho đầu óc mê muội cả rồi..."

Lục Sùng Sơn giận đến rít lên, ông ta đang định nói tiếp thì một giọng nói yếu ớt vang lên.

"Mẹ..."

"Mẹ ở đây!" Ninh Tịch lập tức nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Tiểu Bảo.

"Tiểu Bảo! Tiểu Bảo con tỉnh rồi!"

"Đừng ngồi dậy! Cứ nằm im đi!"

Lục Sùng Sơn với Nhan Như Ý cũng không kịp bất mãn với chuyện Ninh Tịch xưng "mẹ", bọn họ chỉ vội vàng chạy tới cạnh giường nhìn bộ dạng yếu ớt của bé con mà đau lòng khôn nguôi.

Tiểu Bảo thấy mẹ bên cạnh thì lộ ra một nụ cười an lòng, cọ cọ khuôn mặt mình lên tay Ninh Tịch như không muốn xa rời.

Sau đó, Tiểu Bảo nhìn về phía ông nội với bà nội áy náy nói: "Ông nội... bà nội... thật xin lỗi, là Tiểu Bảo lừa gạt ông bà."

Lục Sùng Sơn với Nhan Như Ý nhìn nhau một cái rồi hốt hoảng nhìn cháu trai: "Bảo bối, con đang nói gì thế? Lừa ông bà cái gì?"

Tiểu Bảo gật đầu một cái, sau đó gằn từng chữ nghiêm túc nói: "Lúc trước con nói sẽ nghiêm túc cân nhắc các chị kia đều là lừa gạt ông bà để kéo dài thời gian... Trong lòng con chỉ có mẹ Tiểu Tịch của con thôi, có thông minh, có giỏi giang, có xinh đẹp hơn nữa cũng không phải mẹ của con! Con chỉ cần mẹ, huống hồ mẹ Tiểu Tịch của con là người mẹ tốt nhất."

"Tiểu Bảo..." Ninh Tịch cảm động đến rối tinh rối mù.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 1677: Con sẽ giải quyết tất cả
Nghe những lời tận đáy lòng Tiểu Bảo như thế thì ngay cả Lục Sùng Sơn và Nhan Như Ý cũng không thốt nên lời.

Lục Cảnh Lễ cảm động đên rưng rưng nước mắt nói: "Ba mẹ, không phải con nói hai người chứ ba mẹ thật quá ngoan cố! Nhất là ba ý, vì cái gì mà cứ phải đi soi mói người ta thế? Tâm trạng một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng thì con cũng hiểu, nhưng sao có thể vì chuyện ấy mà tuyên án tử hình cho một người khác chứ?"

"Thằng nhóc này, mày im miệng cho ba! Mày thì biết cái gì!" Lục Sùng Sơn nổi giận đùng đùng gắt lên với thằng con út rồi nhìn về phía Lục Đình Kiêu: "Đình Kiêu, mày ra ngoài với ba!"

Lục Cảnh Lễ cho anh Hai nhà mình một ánh mắt như thể đang nói "yên tâm chỗ này có em".

Lục Đình Kiêu sờ trán Tiểu Bảo một cái rồi nói với Ninh Tịch một tiếng: "Anh đi ra ngoài một lát."

"Ừm."

...

Trong hành lang không người.

Mây đen giăng kín trên mặt Lục Sùng Sơn: "Đình Kiêu, có phải mày cũng nghĩ giống như Lục Cảnh Lễ không, cho rằng ba mày ngoan cố vô lý?"

Lục Đình Kiêu: "..."

Lục Sùng Sơn: "..."

Lục Sùng Sơn thiếu chút nữa tức đến ngẹt thở mà lăn đùng ra ngất.

"Ba, tất cả những thành kiến và bất mãn của ba với Ninh Tịch đều là vì ba lo trong thời kì nhạy cảm, con chỉ đi sai một nước sẽ khiến toàn bộ Lục gia bị tiêu diệt." Lục Đình Kiêu nói.

Trên thực tế, thái độ của Nhan Như Ý và Lục Sùng Sơn đối với Ninh Tịch vốn đã hòa hoãn đi rất nhiều, nhưng chỉ vì chuyện kia mà lúc này thái độ lại lập tức lại trở về gay gắt như cũ, cho nên điểm mấu chốt là phải giải quyết vấn đề này đã.

Lục Sùng Sơn có chút hòa hoãn lại: "Cuối cùng mày vẫn còn chút lý trí."

"Trong bảy ngày, con sẽ giải quyết tất cả mọi thứ này." Lục Đình Kiêu nói.

"Bảy ngày?" Lục Sùng Sơn giận đến bật cười. Dẫu cho thằng con này là niềm tự hào cũng là sự kiêu ngạo lớn nhất trong cuộc đời ông ta, nhưng nói trong bảy ngày mà có thể giải quyết một con quái vật khổng lồ có bối cảnh thâm hậu thì cũng quá khinh thường đối phương.

"Chưa nói mày có thể cam kết giải quyết được hay không, coi như có giải quyết hết thì chuyện hôm nay phải nói thế nào? Mày muốn chứng minh chuyện Tiểu Bảo bị hạ độc không phải do cô ta làm? Ba mày vừa mới kêu Hình Vũ đi điều tra, ở nhà với trường học cũng có camera theo dõi cả, đồ ăn của Tiểu Bảo không hề qua tay bất cứ nhân vật khả nghi nào, người duy nhất táy máy tay chân được chỉ có cô ta thôi!"

"Chuyện hoàn cảnh sinh hoạt có ảnh hưởng đến tính cách một người hay không, chắc ba mày khỏi cần nói mày cũng biết! Tao chưa nói cô ta lớn lên ở cái nơi khỉ ho cò gáy kia sẽ hình thành tính cách như nào, nhưng mày nhìn Ninh gia năm đó thà nhận một đứa con nuôi còn hơn nhận con ruột, thậm chí còn đưa cô ta ra nước ngoài mà mày chẳng có chút nghi ngờ nào sao? Trừ khi cô ra có chuyện không nói ra được mà thôi, chưa biết chừng chân tướng thật sự càng kinh khủng hơn đó?"

"Mấy chuyện như thế trong cái giới này thì thiếu gì, có biết bao đứa con nhà giàu quá tệ hại mà phải đưa ra nước ngoài che đậy! Thế mà mày yên tâm để cô ta làm mẹ Tiểu Bảo sao, mày để Tộc trưởng phu nhân tương lai của Lục gia là người có xuất thân như vậy? Chỉ bằng chút máu mủ của cô ta với Trang gia thôi sao? Mày có đảm bảo được tính cách của cô ta sẽ không làm hại đến Tiểu Bảo không?"

Cái mà Lục Sùng Sơn để ý nhất chính là chuyện này, tình huống ngày hôm nay đã kích thích đến dây thần kinh vốn yếu ớt của ông ta, khiến những lo lắng bất mãn kiềm chế bấy lâu nay đều xông ra.

Lục Đình Kiêu gằn từng chữ nói: "Thứ nhất, con sẽ hoàn thành cam kết của mình! Thứ hai, đến lúc đó con sẽ nói cho ba tất cả sự thật! Thứ ba, cái lo lắng của ba về với nhân phẩm của cô ấy, người ta nói ở lâu mới biết lòng người nhưng từ trước đến nay ba vẫn luôn từ chối, bài xích, xỉa xói cô ấy thì sao ba có thể biết được con người thật của cô ấy?"

Lục Sùng Sơn nhăn chặt lông mày, mặt mũi âm trầm không nói gì tới tận một lúc sau mới mở miệng: "Được, mày nói ba mày có thành kiến, vậy tao sẽ cho cô ta một cơ hội!"
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 1678: Mọi chuyện đã có anh
Trong phòng bệnh.

Nhan Như Ý nhìn bộ dáng Tiểu Bảo ỷ lại vào Ninh Tịch chỉ biết thở dài: "Tiểu Bảo, trong người con còn chỗ nào khó chịu không?"

Bánh bao nhỏ dính chặt vào lòng Ninh Tịch lắc đầu một cái, có mẹ ở đây chỗ nào nhóc cũng tốt hết.

Ninh Tịch vỗ nhẹ vào lưng Tiểu Bảo để dỗ nhóc ngủ, sau đó cô nói với Nhan Như Ý: "Lục phu nhân, chuyện Tiểu Bảo bị trung độc cháu sẽ cho ngài một câu trả lời xác đáng."

Nhan Như Ý nghe vậy cũng chẳng biết nói gì hơn, cùng là người làm mẹ thì đương nhiên bà ta có thể nhìn ra một người đàn bà có thật lòng yêu thương một đứa bé hay không. Nhưng trong lòng bà ta vẫn có chút ngăn cách, chuyện này liên quan tới an nguy của Tiểu Bảo thì làm sao bà ta dám khinh thường.

"Mẹ..."

"Sao thế con yêu?"

"Mẹ hát cho con."

"Được, mẹ hát cho bảo bối của mẹ nghe, bảo bối muốn nghe bài gì?"

"Chú ếch con nhảy múa ạ."

"Được."

...

Lúc Lục Đình Kiêu bước thì thấy cảnh Ninh Tịch đang ôm Tiểu Bảo nhẹ nhàng cất tiếng hát, Nhan Như Ý đứng một bên nhìn hai người mà vẻ mặt có chút xoắn xuýt.

"Tiểu Tịch..."

"Suỵt, nói nhỏ thôi, Tiểu Bảo đang ngủ." Ninh Tịch cẩn thận đặt Tiểu Bảo xuống giường rồi mới đứng lên.

Lúc đi khỏi phòng bệnh thì sắc mặt Ninh Tịch lạnh xuống, lấy sự coi trọng của Lục gia với Tiểu Bảo thì chắc chắn đã đi điều tra đầy đủ. Nếu vấn đề không phải ở nhà cũ và trường học thì sợ rằng vấn đề thật sự là ở chỗ cô...

Lục Đình Kiêu kéo cô lại rồi ôm cô vào lòng, trong ánh mắt dịu dàng nhưng lại xẹt qua một tia sáng sắc lẻm: "Đừng tự trách mình, em không sai, cứ nghỉ ngơi cho khỏe rồi yên tâm làm việc, mọi chuyện đã có anh lo."

Chẳng biết Ninh Tịch nghĩ tới cái gì mà nhìn có vẻ không yên lòng, cô chỉ buồn buồn gật đầu một cái: "Ừm."

...

Đảo mắt đã đến ba ngày sau.

Trong ba ngày ngắn ngủi mà xảy ra quá nhiều chuyện, sau Tống Lâm lại liên tiếp có ba đại cổ đông phản bội.

Số lượng cổ phần mà Vân Thâm nắm trong tay đã đạt tới con số 28%, hơn nữa còn đường hoàng tiến vào ban hội đồng quản trị của Lục thị và tiếp tục lôi kéo những quản lý cao tầng và cổ đông bất mãn với sự thống trị nghiêm khắc của Lục Đình Kiêu.

Đối phương chỉ về nước có mấy tháng ngắn ngủi thế mà lại có thể thuận tay lấy tài sản kếch xù thu mua cổ phần của Lục thị. Như vậy chẳng khác nào một lưỡi dao sắc bén đâm thằng vào tim Lục thị, thậm chí còn cho toàn bộ Đế Đô bàng hoàng.

Khi Lục Sùng Sơn biết được hai người bạn già cùng ông ta chiếm đánh giang sơn cũng đã phản bội Lục thị thì ông ta tức đến phát bệnh, rõ ràng chân trước còn thề thốt trung thành mà chân sau đã đem cổ phần bán cho Vân Thâm.

Thấy sự việc càng ngày càng nghiêm trọng, Nhan Như Ý tỏ vẻ lo lắng: "Sao tự dưng lão Trì lại phản bội chúng ta đem cổ phần bán đi? Chẳng lẽ bời vì chuyện con gái bọn họ bị loại trong buổi tiệc trà? Nhưng là vì... là vì nửa chửng Tiểu Bảo xảy ra chuyện cho nên chúng ta mới dừng lại mà..."

Lục Sùng Sơn thở hổn hển, ngón tay ông ta run lẩy bẩy: "Như Ý, bà đi một chuyến đến Quan gia ngay cho tôi, gần đây nhớ đi lại với bên kia nhiều một chút! Có một số việc nên đăng báo thì đăng báo đi, bà bảo với Quan Thụy đây là ý của tôi!"

Mặc dù các danh viện tham gia dự thi có rất nhiều nhưng đối tượng thích hợp chỉ có mấy người. Thực lực của Quan gia mạnh cả trong lẫn ngoài nước, Quan Tử Dao lại có xuất thân rõ ràng, còn có quan hệ với Lục Đình Kiêu từ nhỏ nên có cơ sở tình cảm nhất định. Chưa kể Lục Sùng Viễn một mực đưa đẩy nên Lục Sùng Sơn vẫn nghiêng về phía Quan gia.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 1679: Cũng chỉ có thế mà thôi
Tiệc mừng thọ của Mạc Kiến Chương lúc trước, việc Quan gia âm thầm ra tay với Ninh Tịch nên khiến giữa Lục Sùng Sơn với Quan gia có khoảng cách, nhưng đến cuối cùng cũng chẳng tạo thành ảnh hưởng gì. Dù sao thì chuyện này cũng không ảnh hưởng đến lợi ích của ông ta, chưa kể chính bản thân Lục Sùng Sơn cũng đã có sẵn bất mãn với Ninh Tịch. Dưới tình huống hôm nay thì lòng hám danh lợi lại lái ông ta về phía quyết định ông ta cho là thích hợp nhất.

Ông ta đã sai một lần rồi, ông ta không thể.... không thể nhìn Lục gia bị hủy trong tay mình...

"Sùng Sơn, chúng ta có nên chờ một chút hay không? Chẳng phải Đình Kiêu đã bảo nó có cách giải quyết sao?" Nhan Như Ý nghĩ nghĩ một chút rồi chần chừ nói.

"Giải quyết? Đã ba ngày rồi mà tôi chỉ thấy Lục thị càng lúc càng tiến đến bờ vực thẳm thôi! Tôi không thể vì một câu nói của nó mà đem Lục thị đánh đổi được! Nếu là trước đây thì tôi còn tin nhưng hiện giờ nó đã bị ả đàn bà kia làm cho u mê rồi!" Lục Sùng Sơn run rẩy nói.

"Được rồi, được rồi, tôi biết rồi, tôi đi là được, ông đừng có kích động! Bác sĩ đã dặn bao nhiêu lần là ông không được tức giận rồi mà!" Nhan Như Ý bất đắc dĩ khuyện nhủ.

"Còn nữa, chuyện quan trọng nhất... đừng để Tiểu Bảo ở chung với cô ta một mình!"

"Trong lòng tôi tự có giới hạn, ông yên tâm!"

...

Cùng lúc đó tại một biệt thự ở ngoại ô.

Một mình Kiều Dịch ở trong một căn phòng mờ tối, ngay giữa phòng có một bàn thờ cùng một bát hương, trên bàn là bài vị của một người phụ nữ.

Ánh mắt nóng bỏng của ông ta nhìn chằm chằm bức ảnh trên bài vị, nhưng trên mặt vẫn là vẻ âm trầm: "Lam nhi... đừng vội... anh sắp thay em báo được thù rồi... anh sẽ khiến tất cả bọn họ phải trả cái giá thật đắt..."

"Cộc cộc cộc" tiếng gõ cửa vang lên.

Kiều Dịch lập tức khôi phục sắc mặt lạnh lùng nói: "Đi vào."

Phong Tấn đẩy cửa vào rồi vội vàng báo cáo: "Chú Kiều, Lương gia đã chuẩn bị xong rồi!"

Kiều Dịch nghe vậy thì trong mắt xẹt qua một tia u ám, ông ta hài lòng gật đầu một cái: "Rất tốt."

Tiền có thể giải quyết được nửa số chuyện trên đời này, mà những chuyện mà tiền không giải quyết được cũng sẽ được giải quyết bằng cách khác, bởi vì, chỉ cần là người ắt sẽ có nhược điểm.

Tập đoàn Lục thị nhìn thì có vẻ là con quái vật không lồ khó là dao động, nhưng thực tế tập đoàn càng lớn thì những vấn đề tiềm ẩn càng nhiều. Ông ta chỉ cần mở một cái lỗ ra thì bên dưới sẽ nhanh chóng mục nát.

Phong Tấn báo cáo xong tình hình gần đây rồi có chút do dự nói: "Chỉ là, chú Kiều, mọi chuyện gần đây... hình như quá nhanh... quá thuận lợi?"

Kiều Dịch nhìn Phong Tấn một cái: "Là cậu đánh giá Lục thị quá cao! Chúng ta đã chuẩn bị biết bao nhiêu năm như thế rồi, mà bọn chúng cũng chỉ có thế mà thôi, cậu sợ cái gì?"

"Chú Kiều nói phải!" Phong Tấn gật đầu nói phải.

Huống chi bọn họ đã cẩn thận suy xét từng bước một, tuyệt đối không có sơ xuất gì.

...

Tập đoàn Lục thị, phòng làm việc của Tổng giám đốc.

Lục Đình Kiêu đang bàn chuyện với Lục Cảnh Lễ, Trình Phong đột nhiên xông vào báo cáo với vẻ mặt nghiêm trọng: "Boss, mới nhận được tin bên kia tối qua nhân lúc không có ai đã đi gặp Lương tổng, chỉ sợ Lương đổng cũng..."

Trong tay Lục Đình Kiêu có 30% cổ phần, mà Vân Thâm mới có 28%.

Một khi Vân Thâm đoạt được số cổ phần của Lương đổng thì lượng cổ phần anh ta nắm trong tay sẽ vượt qua cả Lục Đình Kiêu đang có!

Bây giờ lòng người đã bất ổn, nếu tiếp tục để bọn họ thu mua cổ phần của Lục thị nữa thì hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.

Lục Cảnh Lễ ngồi một bên không nói gì nhưng sắc mặt đã cực kì nghiêm trọng.

Lục Đình Kiêu trầm giọng mở miệng: "Được rồi, cậu đi xuống đi."

"Vâng." Trình Phong lên tiếng đáp lại nhưng trên mặt vẫn rất lo lắng.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top