Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một - Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một - Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 1790: Ông đây còn chưa đủ bình tĩnh hay sao?
Lục Đình Kiêu nói rồi, mở cửa đi xuống: "Anh đi đón nó, em đừng chạy lung tung, bên này người đi lại và xe đông lắm."

"Vâng." Ánh mắt của Ninh Tịch vẫn luôn dõi theo bóng dáng của Tiểu Bảo ở cách đó không xa, trong lòng đầy bất an gật đầu.

Lục Đình Kiêu đẩy cửa xuống xe, đi về phía con trai.

Tiểu Bảo đang đứng đợi trước cửa nhìn thấy người đang đến liền đi về phía ba mình như mọi khi.

Lục Đình Kiêu khẽ xoa đầu con trai: "Sao hôm nay ra muộn thế?"

Tiểu Bảo cúi đầu nhìn cái hộp trong tay: "Tiết thủ công, làm bánh ngọt, con cũng làm cho mẹ một cái."

Lục Đình Kiêu nhìn hộp bánh ngọt rồi đón lấy, anh nắm lấy tay con đi về phía chiếc xe đang đỗ.

Hai người đi qua một hàng đồ chơi, chủ quán bày rất nhiều đồ, có những con vật nhỏ như bươm bướm, châu chấu làm bằng tre.

Chủ quán thấy một cậu bé đáng yêu nhìn chằm chằm vào những món đồ chơi trong sạp hàng liền lập tức nhiệt tình mời chào: "Này cậu bạn nhỏ có thích không? Bảo ba mua cho cậu một thứ đi!"

Tiểu Bảo liền quay người đi thẳng, chẳng chút lưu luyến gì.

Không đẹp bằng mẹ làm.

Lúc sắp đến gần chỗ xe đang đỗ, Tiểu Bảo chợt ngừng lại: "Hôm nay con sang nhà ông bà, đưa bánh cho mẹ hộ con."

Lục Đình Kiêu nghe thế không trả lời.

Tiểu Bảo nhăn mày nhìn về phía ba mình.

"Con…" Tiểu Bảo tưởng ba mình không nghe thấy đang định lặp lại lần nữa.

Kết quả Lục Đình Kiêu lại trực tiếp ngắt lời cậu nhóc: "Con tự đưa cho mẹ con đi."

Nói rồi, đưa tay ra mở cửa ghế sau.

Vẻ mặt của Tiểu Bảo gần như thay đổi trong một giây, cậu nhóc chậm chạp đưa ánh mắt nhìn về phía ghế sau vừa mới được mở ra.

Ngay sau đó, cậu nhóc như thể nhìn thấy một thứ không thể tưởng tượng nổi mà ngây người ra, gương mặt không biểu cảm cũng kinh ngạc cực kỳ, cái miệng bé nhỏ mấp máy nhưng không thốt lên nổi chữ nào.

Ninh Tịch cũng bất chấp mớ cảm xúc hỗn loạn cùng sự do dự vừa rồi, thoắt cái đã lao xuống xe đem Tiểu Bảo ôm vào trong lòng: "Bé yêu của mẹ…"

Được vòng ôm ấm áp dịu dàng đó bao quanh, đôi mắt cậu nhóc mở thật to, nhanh chóng ầng ậng nước rồi dần dần hóa thành nước mắt, lặng lẽ tuôn rơi không ngừng trên gò má…

Sau rồi cậu nhóc cũng run rẩy gọi được một tiếng: "Mẹ ơi…"

"Xin lỗi con, mẹ đã khiến con phải chờ lâu quá rồi."

"Mẹ ơi…"

"Mẹ đây!"

"Mẹ ơi..." Tiểu Bảo ôm chặt lấy cổ mẹ, khóc nức nở.

Tất cả mong đợi, tất cả nỗi nhớ thoáng chốc đã được trút hết ra ngoài toàn bộ.

Ôm lấy Tiểu Bảo đang khóc không thành tiếng, Ninh Tịch khó chịu đến mức sắp vỡ òa đến nơi: "Xin lỗi… con yêu mẹ xin lỗi…"

Lục Đình Kiêu đứng bên cạnh dịu dàng nhìn hai mẹ con đang khóc nức nở, anh nhẹ nhàng nhắc Tiểu Bảo: "Chẳng phải con có thứ muốn tặng cho mẹ hay sao?"

Tiểu Bảo thế mới tạm nín khóc, nấc cục nghẹn nghẹn lấy cái hộp từ trên tay ba mình đưa cho mẹ.

"Con tặng mẹ sao?" Ninh Tịch hỏi.

Tiểu Bảo gật đầu.

Ninh Tịch cẩn thận từng chút một mở hộp ra, liền nhìn thấy trong đó là một cái bánh ngọt, trên mặt bánh có một bức tranh vẽ bằng mứt hoa quả.

Những đường nét đơn giản vẽ nên bức tranh cô gái nằm trên giường bệnh, bên cạnh cô gái, có một bóng dáng bé nhỏ đang ngồi…

Tiểu Bảo của cô…

Chưa bao giờ quên cô…

Cứ nghĩ đến mỗi ngày cậu nhóc cô đơn ngồi bên giường đợi cô tỉnh lại, tim Ninh Tịch lại tràn ngập áy náy, tại sao cô lại không thể tỉnh lại sớm hơn, sớm hơn một chút nữa chứ.

"Cám ơn… mẹ rất thích… cám ơn con…"
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 1791: Lễ ký hợp đồng
Đầu Lôi Minh đau như búa bổ, từ lúc Ninh Tịch lui về ở ẩn, Lâm Chi Chi cũng từ chức, ngày nào anh ta cũng phải sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng.

"Mục Dã, không phải là anh không muốn làm rõ, mà thật sự không thể làm rõ được! Lần này bên đoàn làm phim mà cậu đóng chung với Hàn Tử Huyên đã yêu cầu phải giữ bí mật. Nếu vì để làm rõ chuyện này mà công bố bộ phim này sớm, bên phía Hàn Tử Huyên chỉ cần nói một câu không biết tại sao bức ảnh lại bị truyền ra thì sẽ chẳng phải chịu trách nhiệm gì, mà chúng ta thì sẽ toi đời luôn, đến lúc đó chúng ta lại là người gánh tội đấy! Đây còn là phim của Thẩm Miên nữa!"

Thật ra Giang Mục Dã tham gia đóng vai khách mời của bộ phim này chẳng qua cũng chỉ vì muốn nể mặt Thẩm Miên mà thôi, chứ đất diễn của anh rất ít.

Trong vụ lùm xùn này, người được lợi nhất vẫn là Hàn Tử Huyên.

"Sắp đến buổi lễ kí kết Thiên Hạ rồi, nếu làm ầm ĩ lên thì sẽ làm liên lụy tới cả đoàn làm phim của Thiên Hạ nữa, phim còn chưa quay, nam nữ chính đã bất hòa, thế này thì người ta nghĩ thế nào được nữa?" Lôi Minh hết lời khuyên nhủ.

Nghe thấy sẽ làm ảnh hưởng tới Thiên Hạ, Giang Mục Dã cũng từ từ thay đổi thái độ.

Lôi Minh nhân cơ hội này khuyên nhủ tiếp: "Chờ tới khi nào bộ phim hiện đại kia của đạo diễn Thẩm tiến vào giai đoạn tuyên truyền, Thiên Hạ cũng bấm máy rồi, tới lúc đó chúng ta sẽ làm sáng tỏ mọi chuyện, cậu cố nhịn lại đi..."

Lôi Minh nói đến nỗi sắp rách cả miệng ra Giang Mục Dã lúc này mới chịu yên.

...

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, scandal giữa Giang Mục Dã và Hàn Tử Huyên đã ngày càng trở nên nóng hổi, ngay đến cả việc quay lại Thiên Hạ phiên bản truyền hình cũng bị đào bới một phen.

Sau khi được cải biên lại, Tôn Hoán Khanh và Mạnh Trường Ca từ cặp đôi phụ nhận được nhiều mến mộ mà trở thành nam nữ chính trong Thiên Hạ, coi như để bù đắp lại cho những nuối tiếc của fan, vì lẽ đó nên cặp đôi này rất được quan tâm.

Trên mạng, đâu đâu cũng thấy bàn luận sôi nổi không dứt.

[Oa! Mạnh Trường Ca - Hàn Tử Huyên, Tôn Hoán Khanh - Giang Mục Dã kìa! Mong ngóng cặp đôi này ghê! Ngộ có cảm giác chắc chắn sẽ vượt qua cả bản gốc ấy!]

[Tất nhiên rồi, ngoài đời hai người họ vốn là một đôi mà, giờ tham gia đóng chung nữa chắc chắn sẽ càng đem lại hiệu quả càng tốt hơn!]

[Đau lòng ghê, không ngờ nữ thần thật sự đã có chủ rồi! Nhưng sao họ lại không công khai nhỉ? Hình như hai người họ có scandal từ lâu lắm rồi mà!]

[Những chuyện như thế này tất nhiên đều là vấn đề bên nhà nam rồi! Cô hiểu mà!]

[Nếu thật sự là bên nam không muốn công khai, vậy nhân phẩm của Giang Mục Dã cũng tồi quá rồi, qua lại với nhau lâu như vậy mà vẫn không cho nhau được một danh phận à?]

...

Hôm đó, tại khách sạn Đế Đô Hoàng Tước.

Buổi lễ kí kết của Thiên Hạ và buổi họp báo nhận được nhiều sự quan tâm nhất gần đây cuối cùng cũng được tổ chức.

Hầu hết các tòa báo lớn đều huy động toàn bộ lực lượng tới, cả sảnh chức năng lấp kín người, ngay đến cả đường vào cũng lấp đầy các phóng viên đã sẵn sàng với "nòng pháo" của mình.

Hàn Tử Huyên mặc một bộ váy dạ hội đỏ quyến rũ, mái tóc dài đen nhánh nổi bật trên làn da trắng bóc, gương mặt xinh đẹp không tì vết, khoảnh khắc cô ta xuất hiện liền thu hút bao lời thán phục, tốn không biết bao nhiêu cuộn phim.

"Chào mọi người!" Hàn Tử Huyên lễ độ chào hỏi tất cả các phóng viên, sau đó tự ngồi về vị trí đã được đặt bảng tên mình trên chiếc bàn dài.

Ngồi bàn đó lần lượt là đạo diễn Quách Khải Thắng, phó đạo diễn Vương Lâm Hải, nhà sản xuất Tần An, biên kịch Diệp Linh Lung, quản lí của Hàn Tử Huyên - Trịnh An Như, rồi đến hai diễn viên chính là Hàn Tử Huyên và Giang Mục Dã.

Lúc này, những người khác đều đã đến rồi, chỉ có Giang Mục Dã và quản lí là vẫn chưa thấy tăm hơi đâu.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 1792: Chỉ là chơi game cả đêm thôi
Cuộc họp báo đã bắt đầu được mười phút, người bên phía Giang Mục Dã vẫn chưa thấy tới.

Hàn Tử Huyên vừa nói chuyện với đạo diễn vừa đợi người, một đằng vẫn thân mật nói chuyện phiếm với các phóng viên để dời đi sự chú ý của mọi người, cô ta bình tĩnh làm dịu đi bầu không khí gượng gạo vì sự chậm trễ của nam chính.

"Tên Giang Mục Dã này mắc bệnh ngôi sao quá đấy? Buổi lễ quan trọng thế này mà cũng đến muộn được!"

"Đúng đấy! Lại còn để một cô gái phải xoa dịu chuyện này nữa chứ!"

"Nữ thần Tử Huyên đúng là tốt quá, EQ quá cao!"

"Giờ kiếm đâu được mấy nữ nghệ sĩ thực lực vừa xinh đẹp, thông minh lại có diễn xuất tốt như vậy cơ chứ!"

...

Mười phút nữa trôi qua, Giang Múc Dã cuối cùng cũng lững thững đi tới.

"Xin lỗi, xin lỗi mọi người! Chúng tôi bị tắc đường nên đến muộn! Thật ngại quá, bắt mọi người phải đợi lâu!" Lôi Minh chắp tay lần lượt xin lỗi đạo diễn, nhà sản xuất và các phóng viên, có câu nào hay ho thì cố gắng nói hết một lượt, nhìn thôi đã biết rất có kinh nghiệm trong vụ này rồi.

Sau khi trấn an được mọi người xong, Lôi Minh dẫn ngay Giang Mục Dã ngồi vào vị trí, lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn cũng biết là Giang Mục Dã mới ngủ dậy, anh ta mặc bừa một chiếc T-shirt nhăn nhúm, hững hờ thõng chân ngồi đó, cánh tay gác lên lưng ghế, chống đầu, cặp mắt đào hoa híp lại...

Nhưng cũng hết cách rồi, về khoản tướng mạo thì Giang Mục Dã quả thật quá xuất sắc, dù dáng vẻ có lôi thôi lếch thếch như vậy nhưng vẫn đẹp trai cực độ. Thậm chí dáng vẻ lười biếng, mệt mỏi này trông còn quyến rũ hơn cả những lần ăn mặc chỉnh tề trước đây.

Đám phóng viên ban nãy còn có vẻ bực bội, nhưng giờ nhất là các nữ kí giả giờ hầu như đều đã tha thứ hết cho anh chàng.

Hàn Tử Huyên thấy dáng vẻ này Giang Mục Dã, cô ta hơi nhíu mày nói: "Tiền bối Giang, anh lại thức đêm xem kịch bản sao? Nghe đạo diễn Quách nói anh rất coi trọng bộ phim này, xem ra quả nhiên là vậy rồi, em rất hi vọng vào lần hợp tác này giữa hai chúng ta."

Câu này vừa để giải vây cho Giang Mục Dã, lại vừa để tâng bốc anh.

Như những người khác thường thì chắc chắn sẽ lái theo, huống hồ người nói lại là một mỹ nhân như thế này, nhưng anh chàng này là Giang Mục Dã chứ đâu phải người bình thường.

Giang Mục Dã còn chẳng thèm mở mắt: "Cô nghĩ nhiều rồi, chỉ là chơi game cả đêm thôi."

Hàn Tử Huyên: "..."

Lôi Minh: "..." Anh ta muốn chết quá!

Bỏ đi bỏ đi, may mà đây cũng chỉ là nói chuyện riêng.

Lúc này, người phụ trách tuyên truyền cho bộ phim cầm tờ phát biểu lên bắt đầu nói.

"Được rồi, nếu mọi người đã đến đông đủ rồi vậy chúng ta bắt đầu buổi họp báo thôi! Trước tiên, tôi xin chân thành cảm ơn sự quan tâm và yêu thích của fan và truyền thông đối với Thiên Hạ. Hôm nay mời các vị tới đây, chủ yếu là muốn công bố cho các vị biết hai nhân vật quan trọng nhất trong bộ phim này của chúng tôi, đồng thời sẽ tiến hành luôn lễ kí hợp đồng. Để không phụ lòng mong chờ và niềm tin của các vị, sau ba tháng tuyển chọn khắt khe, cuối cùng ứng cử viên cho vai diễn Mạnh Trường Ca và Tôn Hoán Khanh cũng đã ra lò. Nam chính chính là Tôn Hoán Khanh bản gốc mà mọi người đều quen thuộc do diễn viên Giang Mục Dã thủ vai. Nữ chính là nữ thần quốc dân Hàn Tử Huyên đã nhận được sự yêu mến của khán giả mê phim truyền hình từ những bộ phim đình đám như Yêu Thầm, Đào Nguyên Kí, Lang Yêu Đế Quốc...! Đặc biệt vai diễn công chúa Trường An của Tử Huyên trong Lang Yêu Đế Quốc đã khiến mọi người tin tưởng cô hoàn toàn có thể đảm nhiệm được vai diễn Mạnh Trường Ca này. Tôi tin chắc rằng sau khi mọi người trông thấy hai người được chọn thì có thể buông được nỗi lo trong lòng..."

Sau màn phát biểu hình thức nhiệt tình, anh ta nói: "Tiếp theo là thời gian hỏi đáp tự do, mọi người có câu gì giờ có thể bắt đầu hỏi được rồi!"

Cuối cùng cũng đến màn mà tất cả các kí giả đều chờ đợi, trong nháy mắt mọi người đều nhao nhao lên giơ tay đặt câu hỏi.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 1793: Tôi có được chọn đâu?
Phóng viên đầu tiên được chọn lập tức kích động nói: "Câu hỏi này của tôi có lẽ là sẽ đại diện hỏi cho tất cả các phóng viên và fan đang ngồi đây, Tử Huyên và Mục Dã, có thật là hai người đang hẹn hò với nhau không?"

Câu hỏi vừa được đặt ra, trong phòng lập tức dấy lên một trận náo động không nhỏ.

Dù sao đây cũng là tin tức lớn, hầu hết ai cũng đều hóng hớt chuyện này.

Vẻ mặt lười biếng của Giang Mục Dã lúc này bỗng từ từ đóng thành băng...

Mới câu hỏi đầu tiên đã gây sốc như vậy, Lôi Minh sợ toát mồ hôi, không dám lơi lỏng Giang Mục Dã tới một khắc, chỉ sợ cậu ta không nhịn được mà bạo phát.

Cùng lúc đó, Lôi Minh vội vàng làm một động tác thu hút sự chú ý rồi đáp: "Ha ha, chỉ là hiểu lầm thôi, mọi người đừng nghĩ nhiều!"

Đám phóng viên sao có thể dễ dàng bỏ qua chuyện này như vậy, cả đám bắt đầu truy hỏi: "Trong ảnh rõ ràng như thế, chắc không chỉ đơn giản là hiểu lầm đâu chứ!"

Lôi Minh đang muốn nói sau này sẽ cho mọi người một lời giải thích hợp lí, nhưng lúc này quản lí của Hàn Tử Huyên là Trịnh An Như lại cướp lời trước: "Xin lỗi, tôi rất hiểu sự quan tâm của mọi người đối với Tử Huyên, nhưng hôm nay là họp báo cho Thiên Hạ, hi vọng mọi người sẽ đặt sự quan tâm của mình vào những vấn đề liên quan tới bộ phim nhiều hơn!"

Lôi Minh nghe thấy lời này mặt liền đen như đít nồi.

Người khác thì không nghe ra, nhưng sao anh ta có thể không hiểu cơ chứ.

Thoạt nhìn thì có vẻ là người tốt nhảy ra giải vây, nhưng thức chất câu này với việc ngầm thừa nhận thì chẳng khác quái gì nhau?

Quả nhiên, tuy đám phóng viên không truy hỏi nữa, nhưng ánh mắt càng trở nên mờ ám, vừa nhìn cũng biết đã ngầm mặc định quan hệ của hai người rồi.

Phóng viên bắt đầu đặt câu hỏi.

"Tử Huyên, lần này cô tham gia vào một bộ phim được quay lại, cô có lo sợ việc không vượt qua được nguyên tác không?" Phóng viên thứ hai đặt câu hỏi.

Đây là một câu hỏi rất khó trả lời đối với các diễn viên tham gia vào một bộ phim được quay lại.

Hàn Tử Huyên vẫn không thay đổi sắc mặt, cô ta khẽ đáp: “Không có vượt qua và cũng không cần phải vượt qua bất cứ ai, tôi chính là tôi thôi."

Chỉ một câu ngắn thôi mà có thể thấy được sự tự tin lại không quá ngông cuồng của cô ta, điều này khiến các phóng viên có hảo cảm với cô ta hơn.

Giang Mục Dã nheo mắt nhìn người phụ nữ bên cạnh, khóe miệng nhếch lên một nụ cười trào phúng.

Kí giả thứ ba đặt câu hỏi cho Giang Mục Dã: "Mục Dã, cũng gần hai năm trôi qua rồi, lần này lại diễn vai Tôn Hoán Khanh, anh có cảm nhận gì đặc biệt không? Anh có cảm thấy hài lòng với bạn diễn của mình không?"

Lôi Minh lén mở lòng bàn tay ra, cho Giang Mục Dã xem câu trả lời mình đã chuẩn bị sẵn.

Kết quả, Giang Mục Dã lại trả lời: "Tôi có được chọn đâu?"

Lôi Minh: "..."

Thôi được rồi... đáp án này với anh ta mà nói... đã là "ngoan” lắm rồi...

"Ha ha, Mục Dã thích đùa thôi, tất nhiên chúng tôi rất hài lòng về sự tuyển chọn khắt khe trong ba tháng qua của các nhân viên chuyên nghiệp trong đoàn làm phim, cũng rất kì vọng vào lần hợp tác tiếp theo." Lôi Minh vội vàng kết thúc.

Dù xảy ra chuyện gì, Hàn Tử Huyên vẫn tỉnh bơ mỉm cười, Trịnh An Như thì sầm mặt quay ra nhìn Giang Mục Dã.

Câu hỏi của mọi người nhanh chóng được giải đáp hết.

Sắp tới hồi kết, MC nói: "Vẫn còn một cơ hội đặt câu hỏi cuối cùng, xin mời người mặc áo đỏ!"

Cô gái mặc áo đỏ trông có vẻ kích động, cô hít sâu một hơi đứng dậy, nhìn Hàn Tử Huyên, nghiêm túc nói: "Mọi người đều biết, Thiên Hạ là tác phẩm thành danh của Ảnh hậu Ninh Tịch, cũng là tác phẩm mà cô ấy đã đạt được giải nữ phụ xuất sắc nhất trong liên hoan phim Kim Tông, cô ấy đóng Mạnh Trường Ca một cách xuất thần nhập hóa, đi sâu vào lòng người như vậy."
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 1794: Lông vàng bùng nổ
"Đối với rất nhiều fan lão làng mà nói, vai Mạnh Trường Ca của Ninh Tịch chính là tín ngưỡng của họ, dù bộ phim kết thúc trong tiếc nuối nhưng hối tiếc cũng là một điều đẹp đẽ. Tôi muốn hỏi cô Tử Huyên một chút rằng, cô có cách nhìn nhận thế nào đối với tâm trạng của các fan nguyên tác?"

Câu hỏi này tuy khác nhưng có hiệu quả không thua gì câu hỏi đầu tiên, có điều lại càng sắc bén hơn, thậm chí còn nhắc cái tên mà hầu như đã bị mọi người quên lãng. Trực tiếp nói thẳng Hàn Tử Huyên không thể bì với Ninh Tịch được, sẽ làm hỏng Mạnh Trường Ca trong lòng các fan cũ.

Nghe thấy cái tên này cùng lời chất vấn sắc bén như vậy thì Hàn Tử Huyên cũng không có phản ứng gì quá đặc biệt. Như thể đối với cô ta mà nói thì đây cũng chỉ là một cái tên chẳng có gì là quan trọng mà thôi.

Lúc này, Trịnh An Như mở lời: "Câu hỏi này xin cho phép tôi trả lời thay Tử Huyên."

Trịnh An Như ngập ngừng một chút rồi nói tiếp: "Sở dĩ tôi muốn trả lời vì Tử Huyên không hề biết hay hiểu gì về nghệ sĩ tên Ninh Tịch mà cô nói tới cả. Để tránh bị nguyên tác ảnh hưởng, Tử Huyên ngay đến một lần cũng không dám xem bản gốc. Như ban nãy Tử Huyên có trả lời, cô ấy không phải vượt qua ai cả, cô ấy chỉ cần làm tốt chính bản thân mình mà thôi."

Ha ha, không biết?

Không hiểu...?

Nụ cười trào phúng nơi khóe môi Giang Mục Dã càng sâu hơn.

Một kẻ cướp hết tài nguyên của Ninh Tịch, mô phỏng theo con đường của Ninh Tịch, cướp mất quá nửa số fan của cô, vì muốn thoát khỏi cái bóng của Ninh Tịch mà cố tình hủy hợp đồng rời khỏi công ty, thậm chí ngay câu trả lời phóng viên cũng vụng về mà bắt chước theo cách đáp trả hung hăng của Ninh Tịch...

Đây mà gọi là không hiểu ấy hả?

Quản lí của Hàn Tử Huyên nói tới đây thì tỏ ra không vui, cô ta tiếp tục nói với mọi người: "Từ lúc Tử Huyên debut tới giờ, cô ấy đã phải chịu đựng vô số lời chửi bới ác ý, vì ngoại hình xuất sắc, cũng từng bị đem ra so với các nữ minh tinh bình hoa chỉ được cái vẻ bề ngoài.”

“Nhưng thời gian và thực lực có thể chứng minh tất cả. Tử Huyên không phải người mà mọi người có thể đánh đồng với những kẻ thấp kém dựa vào mặt mũi và cơ thể để tiến thân, đây là sự sỉ nhục đối với Tử Huyên!"

Gần như từ lúc Hàn Tử Huyên dứt lời tới giờ, ánh mắt biếng nhác của Giang Mục Dã bỗng trừng lớn hơn, sự lạnh lẽo trong đôi mắt ấy toát ra bao trùm cả bầu không khí...

Lôi Minh quả thật bị lời này của Trịnh An Như làm sợ cho bay mất cả hồn vía.

Theo Giang Mục Dã lâu vậy rồi, anh ta biết rõ cái gì là giới hạn của Giang Mục Dã và điểm tuyệt đối không thể động vào cậu ta!

Dựa vào mặt mũi và cơ thể để tiến thân... Trịnh An Như nói lời này vì khoảng thời gian Ninh Tịch vừa bắt đầu mất tích, rất nhiều người hoài nghi và cố tình bịa đặt nói là vì Ninh Tịch được bao dưỡng rồi nên mới rời khỏi giới giải trí...

Rõ ràng Trịnh An Như đang ẩn dụ những chuyện này.

Lôi Minh vội lau mồ hôi lạnh trên trán, anh ta nhìn chăm chăm vào Giang Mục Dã, chỉ sợ cậu ta kích động lên sẽ làm ra chuyện gì đó.

Trịnh An Như rõ ràng là mở đường cho nghệ sĩ của mình giẫm lên đầu Ninh Tịch, lại dựa vào sự nổi tiếng của Giang Mục Dã để tiến thân, lúc này lại vẫn tiếp tục dựa vào việc Ninh Tịch sớm đã ở ẩn không người quan tâm mà điên đảo thị phi.

"Tại đây, tôi xin trịnh trọng gửi tới tất cả các phóng viên lời giải thích, hi vọng các vị sau này đừng hỏi lại những câu hỏi mang tính sỉ nhục thế này nữa! Cũng đừng lấy tên của Tử Huyên ra nhắc chung với những người có nhân phẩm thấp kém kia!" Trịnh An Như chốt một câu nghe có vẻ rất khí phách.

Tay Lôi Minh run lên, sợ đến nỗi sắp tè cả ra quần, thấy Giang Mục Dã vẫn ngoan ngoãn ngồi nghịch điện thoại, có vẻ như không chú ý tới lời của Trịnh An Như, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng vào đúng lúc anh thở hắt ra thì Giang Mục Dã nhét lại điện thoại vào túi, bỗng đứng dậy dưới con mắt ngạc nghiên của mọi người, sải bước đi thẳng ra cửa.

Lôi Minh và mọi người trong đoàn cùng cả đám phóng viên lập tức rơi vào trong trạng thái mơ hồ...

Bỗng, điện thoại của rất nhiều người đang có mặt ở đây đều rung lên và báo chuông...

Đối với weibo của một số nghệ sĩ quan trọng trong làng giải trí, mọi người đều cài đặt chế độ nhắc nhở đặc biệt.

Sau đó, tất cả mọi người đều thấy status mới nhất mà Giang Mục Dã vừa đăng lên mấy giây trước.

Giang Mục Dã share lại tin scandal của anh và Hàn Tử Huyên, trong bài tin đó có kèm cả ảnh hai người hôn nhau, hơn nữa còn tạo ra một biên tình sử sâu nặng giữa Giang Mục Dã và Hàn Tử Huyên, giữa các hàng chữ đều diễn tả sâu sắc việc Giang Mục Dã si mê Hàn Tử Huyên đến mức nào...

Giang Mục Dã share lại cái status đó, chỉ viết bốn chữ [Cút mẹ mày đi!]
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 1795: Đủ thời gian bầu bạn
Lôi Minh thấy phản ứng của tất cả phóng viên, tim bỗng đập thịch một cái, dâng lên một dự cảm cực không lành.

Anh ta run rẩy móc điện thoại ra, ảo tưởng sự việc nào đó có lẽ không gay go như trong tưởng tượng của mình. Anh ta tự an ủi bản thân, ở lâu với Giang Mục Dã như vậy, có sóng to gió lớn nào là chưa từng thấy đâu...

Kết quả, vừa thấy bốn chữ này, người đàn ông cao to lực lưỡng bỗng chao đảo, suýt thì khóc ra nước mắt.

Ông tổ nhà tôi ơi...

Cậu muốn lấy mạng tôi luôn đấy à!

Cùng lúc đó, Trịnh An Như, Hàn Tử Huyên và cả các thành viên khác đang trao đổi với nhau, lúc đó tất cả đều cũng đã thấy cái status Giang Mục Dã vừa up, hết người này tới người kia đều đen mặt không dám nhìn thẳng nữa.

Quách Khải Thắng sau một thời gian kinh ngạc ngắn ngủi liền lắc đầu lộ ra nụ cười khổ nhưng dù sao đây cũng là điều trong dự liệu.

Lúc những người kia nhắc tới Ninh Tịch, ông ta đã có dự cảm chẳng lành rồi...

Quả nhiên...

Một năm nay, tính cách Giang Mục Dã đã ngoan không ít, thậm chí còn khiến mọi người có ảo giác anh là một người có tính cách trầm ổn, nhưng tất cả lại quên mất rằng, Giang Mục Dã dù thế nào vẫn là Giang Mục Dã mà thôi.

Trong sảnh lớn, sau vài giây yên lặng quái dị, cả ban tổ chức buổi họp báo đều bị đám kí giả xông lên vây lại, đập vào mặt đủ các loại câu hỏi.

"Xin hỏi một chút vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Tại sao Giang Mục Dã lại up dòng trạng thái này!"

"Xin hỏi, liệu có phải hai diễn viên chính có bất hòa với nhau không?"

"Đừng đi, phiền anh giải thích một chút về chuyện này!"

...

Người tổ chức không thể ngờ được lại xảy ra chuyện lớn thế này, bọn họ không hề có phương án khẩn cấp, chỉ có thể để mọi người rời khỏi đây trước, tránh đám phóng viên điên cuồng kia.

Trong phút chốc, cả hội trường trở nên hỗn loạn.

Mà người khởi xướng thì không thấy tăm hơi đâu nữa rồi.

Lôi Minh vất vả lắm mới trốn được cuộc đuổi bắt của đám phóng viên, anh ta trốn vào hành lang không người điên cuồng gọi điện cho Giang Mục Dã.

Nhưng điện thoại của Giang Mục Dã đã không còn trong vùng phủ sóng nữa...

Còn điện thoại của anh ta thì bị đủ thứ người liên tục gọi tới, riêng Dịch Húc Đông thôi cũng đã gọi tới mấy chục cuộc rồi.

Dù sao thì giờ Thịnh Thế hầu như cũng chỉ có thể dựa vào Giang Mục Dã để chống đỡ. Giờ thì hay rồi, được quả dòng độc đinh duy nhất thì cũng xảy ra chuyện, anh ta có chết vạn lần cũng không thể đền tội được.

Trước kia, lúc Lâm Chi Chi vẫn còn ở đây, tốt xấu gì lời của cô Giang Mục Dã vẫn còn sẽ nghe vài câu nhưng giờ Ninh Tịch không ở đây nữa, Lục Cảnh Lễ thì sớm đã quay lại tập đoàn bỏ mặc chuyện này, ngay đến cả Lâm Chi Chi cũng không thấy tăm hơi đâu từ khi Ninh Tịch ở ẩn, giờ anh mới thật sự gọi là tứ cố vô thân này…

...

Tại thị trấn Lộc trấn.

Trong căn phòng ngủ rộng thênh thang, không thấy bóng dáng người con gái kia đâu cả.

Lục Đình Kiêu bưng một bát canh sâm đứng ở cửa, bát canh rơi xuống, vỡ tan cạnh chân anh.

"A... anh yêu, anh sao thế? Có bị thương ở đâu không?" Nghe thấy tiếng cô gái truyền tới từ phía sau, Lục Đình Kiêu mới từ từ ngoảnh lại, dùng hết sức ôm cô vào lòng.

Tim anh đập rất nhanh, hơi thở cũng trở nên gấp gáp hỗn loạn, nóng bỏng phả vào bên cổ cô.

Trước khoảnh khắc Ninh Tịch bị anh ôm chặt trong lòng, dường như cô thấy được vẻ mặt hoảng sợ và yếu đuối từ trước tới giờ cô chưa từng thấy ở anh...

Là vì vừa rồi cô ra ngoài một chút, anh bỗng không thấy cô đâu nên mới lo lắng như vậy sao?

Từ sau khi cô tỉnh lại, hình như Lục Đình Kiêu đều như vậy, chỉ cần cô biến mất khỏi tầm mắt của anh, anh sẽ như một chú chim sợ cành cong vậy.

Tiểu Bảo cũng thế, không lúc nào chịu rời cô ra cả.

Không sao, cô có đủ thời gian để có thể ở bên họ, bù đắp cho quãng thời gian khuyết thiếu hơn một năm qua...
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 1796: Không được! Quẩy lên nào
Ngoài ra, sau khi tỉnh dậy, cô còn một chuyện quan trọng nữa phải làm!

Chuyện khiến cô cảm thấy hối hận nhất vì không kịp làm trước lúc hôn mê bất tỉnh.

Ninh Tịch đảo mắt, kéo tay Lục Đình Kiêu, gương mặt nhỏ nhắn sáng bừng: "Anh yêu à, anh qua đây với em một chút, em phát hiện ra một chỗ có phong cảnh rất rất chi là đẹp, rất hợp để nói chuyện yêu đương, anh đưa em đi xem có được không?"

Lục Đình Kiêu không chút nghi ngờ, giọng điệu tràn ngập sự cưng chiều và dung túng: "Được."

Anh phủ thêm lên người cô một chiếc áo khoác, hai người cùng đi về phía hồ nước sau rừng.

Dọc cả đoạn đường, Ninh Tịch không ngừng đánh trống lảng nói chuyện với Lục Đình Kiêu, bật luận cô nói gì Lục Đình Kiêu cũng đều chuyên chú lắng nghe, nghiêm túc trả lời.

Càng đi sâu vào rừng mọi thứ càng trở nên tĩnh mịch, phong cảnh cũng ngày càng đẹp hơn, nhưng lòng bàn tay Ninh Tịch nắm lấy tay Lục Đình Kiêu cũng bắt đầu đổ mồ hôi vì căng thẳng...

Con mẹ nó, tán gái thành thần thế rồi sao đúng vào thời khắc mấu chốt thì tự dưng lại nhát cáy thế này?

Không được, không được! Phải quẩy lên thôi!

Hai người băng qua con đường đầy hoa lá, bước qua con đường ngập mùi hoa thơm cỏ mát, tầm nhìn bỗng mở ra, trước mắt là cả một rừng hoa, từng cánh hoa đang đung đưa theo gió...

Đây là chỗ lúc cô đứng ngoài cửa sổ thì phát hiện ra, ban nãy cô lén ra khỏi phòng cũng là để tìm thử tới đây.

Tự dưng trông thấy một rừng hoa lớn như vậy, Lục Đình Kiêu cũng thấy bị choáng ngợp.

Tuy đã ở đây hơn một tháng, nhưng ngoài căn nhà hoa có cô ở ra những nơi khác anh cũng chưa từng đặt chân tới.

"Anh yêu, có đẹp không?"

Lục Đình Kiêu nhìn vào đôi mắt phản chiếu cánh rừng hoa của cô: "Ừm."

Ninh Tịch ngẩng lên nhìn anh: "Lục Đình Kiêu..."

Từ trước đến giờ cô chưa từng nghiêm túc gọi tên anh như vậy, thần sắc Lục Đình Kiêu bất giác cũng trở nên căng thẳng lên theo, anh lẳng lặng nhìn cô, đợi cô nói tiếp.

Ninh Tịch hít sâu một hơi rồi nói: "Trước khi gặp được anh, em chỉ sống vì muốn sinh tồn, vì muốn hoàn thành ước mơ của mình. Đợi sau khi thực hiện hết được những điều này, em nên làm gì, cuộc sống em còn có ý nghĩa gì nữa không em cũng chưa từng nghĩ tới, dù giờ có bảo em chết đi, em cũng không có gì lưu luyến hay có kỉ niệm gì để nhớ thương cả."

Nghe tới đây, con ngươi Lục Đình Kiêu thu lại.

Ninh Tịch khẽ cười, cô nhìn anh chăm chú rồi nói tiếp: "Nhưng, sau khi gặp được anh, gặp được Tiểu Bảo, lần đầu tiên em biết tới cảm giác có một người cần tới mình. Lần đầu tiên có được cảm giác được ai đó coi mình là cả thế giới của họ. Lần đầu tiên em biết em cũng có thể yếu đuối, em cũng có thể tùy tiện, em cũng có thể chỉ cần là chính mình, em cũng có thể yêu và sống như biết bao người bình thường khác..."

Cô kiễng chân hôn lên khóe môi anh: "Lục Đình Kiêu, được muôn người chú ý cũng không bằng là người duy nhất trong trái tim anh, anh là sự gặp gỡ đẹp đẽ nhất, ấm áp nhất trong cuộc đời này của em..."

"Lục Đình Kiêu... chúng mình... kết hôn nhé..."

Rừng hoa chập trùng trong gió, bươm bướm bay khắp rừng, thần trí của Lục Đình Kiêu trong phút chốc bỗng như bị chấn động từ tận sâu thẳm trong tâm hồn, anh đứng đờ ra đó, được cô hôn nhưng vẫn không nhúc nhích, mất đi tất cả năng lực phản xạ.

Anh... vừa nghe thấy gì vậy?

Mãi không thấy anh có phản ứng gì, dù đạo hạnh của Ninh Tịch có thâm sâu đến đâu thì lúc này cũng không chống đỡ nổi nữa, tay cô toát hết cả mồ hôi lạnh: "Anh… anh vẫn chưa nói cho em biết đáp án của anh."

Sau cơn mừng như điên của mình, không biết qua bao lâu anh mới bình tĩnh lại được, anh run rẩy đáp: "Vợ à, anh sợ là... anh không làm được..."
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 1797: Anh đã kết hôn rồi
Anh sợ là không làm được...

Không làm được...

Ninh Tịch chỉ chú ý tới câu nói này của Lục Đình Kiêu, sắc mặt cô bỗng tái nhợt, đứng ngẩn ra đó.

Cô cố gắng kiềm chế hết sức mới có thể làm lòng mình bĩnh tĩnh nhất có thể, gắng gượng mở lời: "Tại sao thế?"

Lục Đình Kiêu rút tay ra khỏi tay cô, úp tay xuống, xòe ra trước mặt cô.

Dưới ánh nắng, Ninh Tịch có thể thấy rõ chiếc nhẫn đơn giản trên ngón áp út của anh.

Đó là... nhẫn cưới?

Khoảnh khắc vừa rồi, trong tâm trí cô đã hiện lên vô số khả năng nhưng không ngờ kết quả lại thành ra thế này.

Lục Đình Kiêu anh ấy... kết hôn rồi sao?

Chiếc nhẫn kia đơn giản quá nên cô không hề phát hiện ra?

"Anh... kết hôn rồi?" Ninh Tịch không biết bằng cách nào mà mình có thể hỏi ra được câu này nữa.

"Phải." Lục Đình Kiêu cho cô một đáp án chắc chắn.

Con ngươi Ninh Tịch bỗng bắn ra một tia sát khí: "Người phụ nữ đó là ai?"

"Cô ấy..." Lục Đình Kiêu ngập ngừng, sau đó nhìn cô chăm chú nói: "Cô ấy là cô gái đáng yêu, lương thiện, rực rỡ nhất mà anh từng gặp trong cuộc đời này..."

Cô gái trước mặt Lục Đình Kiêu miết chặt nắm tay, tưởng chừng như sắp biến thành khủng long bạo chúa tới nơi.

"Lần đầu gặp mặt, dáng vẻ của cô ấy lúc nói anh thích đàn ông rất đáng yêu; lúc anh đưa ra yêu cầu muốn lấy thân báo đáp, bộ dạng chạy trối chết của cô ấy cũng rất dễ thương, rõ là rất thích anh nhưng lúc nào cũng nói một đằng làm một nẻo, ngay cả điệu bộ đó cũng đáng yêu nữa..."

Nghe tới đây, Ninh Tịch bỗng ngẩn ra.

"Vợ anh, lúc cô ấy gọi anh là "Lục Đình Kiêu" rất đáng yêu, lúc gọi anh là "Boss đại nhân" rất đáng yêu, gọi anh là "anh yêu" cũng rất đáng yêu, giờ đây khi đang đứng trước mặt anh, bộ dạng muốn cắn chết anh cũng rất… đáng yêu!"

Cuối cùng, Ninh Tịch hoàn toàn bị Lục Đình Kiêu làm cho sững sờ, mãi lâu sau cô mới tìm lại được giọng nói của mình: "Anh... anh nói vậy là có ý gì?"

Lục Đình Kiêu lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn khác, nhẹ nhàng đeo lên ngón tay áp út của cô: "Anh đã kết hôn rồi, kết hôn với em."

Ninh Tịch nhìn chằm chằm chiếc nhẫn bỗng xuất hiện trên ngón tay mình, rõ ràng đây là chiếc nhẫn cùng một cặp với cái của Lục Đình Kiêu.

Hả?

"Xin lỗi, lúc trước cơ thể em bị phù, sợ sẽ ảnh hưởng đến việc lưu thông máu của em nên anh tạm thời mới tháo nhẫn xuống. Còn giấy đăng kí kết hôn thì đang ở chỗ Tiểu Bảo, đêm nào nó cũng phải ôm cái đó mới ngủ được, về anh sẽ bảo Tiểu Bảo lấy ra cho em xem."

Cái gì, cái gì cơ?

Chữ nào Lục Đình Kiêu nói cô cũng biết, nhưng sao ghép vào nhau thì cô lại chẳng hiểu gì thế này?

Ninh Tịch cảm thấy mình như một con ngốc vậy: "Chờ... chờ đã! Chờ chút! Anh nói... anh... đã kết hôn rồi? Và đối tượng kết hôn của anh là em? Hơn nữa ngay đến giấy chứng nhận kết hôn mình cũng có rồi á? Sao em lại chẳng biết gì thế này? Chẳng lẽ em bị mất trí nhớ à?"

"Lúc em hôn mê được ba tháng, bác sĩ làm kiểm tra toàn diện cho em, nói có thể em sẽ không tỉnh lại được nữa. Hôm đó, anh đã cầu hôn em trước giường bệnh rồi làm thủ tục kết hôn với em." Lục Đình Kiêu giải thích từng điều một.

Ninh Tịch: "..."

Vậy nên, cô thật sự đã kết hôn với anh từ lâu rồi sao?

Vừa rồi cô còn ngớ ngẩn chạy đi cầu hôn anh nữa chứ?

Chẳng trách Lục Đình Kiêu nói không làm được...

Đúng rồi, hình như từ đầu anh đã đổi cách gọi cô là vợ rồi, tại cô không chú ý, còn cả Lục Cảnh Lễ nữa, tuy trước đây thỉnh thoảng anh có gọi cô là chị dâu, nhưng sau khi tỉnh lại thì cứ mở mồm ra là anh ta đã gọi cô như vậy rồi…

Vào lúc này, Ninh Tịch hoàn toàn đờ đẫn.

Cố tình chạy tới đây bày tỏ, rồi cầu hôn một cách chân thành, kết quả là căng thẳng đến thót tim thế mà đối tượng kết hôn… đã là chồng cô từ đời nào rồi?

Có ai thảm như cô không...

Không đúng, phải nói có người nào may mắn đến ngược đời thế này không hả?
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 1798: Vợ nói là phải
"Xin lỗi vì không được sự đồng ý của em..."

Lục Đình Kiêu muốn nói xin lỗi vì chưa có được sự đồng ý của cô mà anh đã tự mình quyết định.

Kết quả, một giây sau thấy cô nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên tay, hai mắt sáng lên thán phục: "Đù! Em đúng là may mắn nhất trần đời rồi! Toát mồ hôi hột đi cầu hôn, cuối cùng người đã là của em từ bao giờ rồi?"

Lục Đình Kiêu cười khổ, cô gái này, đầu óc đúng là chẳng lúc nào giống người bình thường cả.

"Nhưng anh suýt thì dọa chết em đấy, em còn tưởng anh kết hôn với người phụ nữ khác thật cơ!" Ninh Tịch oán giận lẩm bẩm.

Lục Đình Kiêu lẳng lặng nhìn cô: "Nếu anh thật sự kết hôn với người khác thì em sẽ thế nào?"

Thấy anh hỏi vậy, Ninh Tịch bỗng cau mày, đôi mắt đẹp ánh lên ánh sáng rực rỡ: "Sao có thể thế được, em lương thiện, đáng yêu lại ngoan ngoãn thế này, đầu anh bị kẹp vào cửa mới đi lấy người khác!"

Khóe miệng Lục Đình Kiêu giật giật, khẽ bật ra tiếng cười: "Ừ, vợ nói phải."

Ninh Tịch thấy anh gọi mình một tiếng "vợ", con tim mềm yếu nhất bỗng trở nên tê dại, cô vui vẻ nhào tới ôm anh: "Em thích anh gọi em là "vợ" lắm, gọi thêm lần nữa đi..."

Lục Đình Kiêu khẽ ho một tiếng, có chút mất tự nhiên: "Vợ à."

Lúc này Ninh Tịch mới thấy thỏa mãn, nhưng cô lại nghĩ ngay đến một vấn đề quan trọng, cô nghiêm túc hỏi: "Không còn chuyện gì em không biết nữa đấy chứ?"

"Trong khoảng thời gian em hôn mê, quả thật đã xảy ra rất nhiều chuyện." Lục Đình Kiêu nói.

Vì sợ cô vừa tỉnh lại đã phải tiếp nhận quá nhiều tin tức sẽ bị loạn, nên anh không nói nhiều với cô cùng một lúc.

Ninh Tịch liền giục: "Chuyện gì? Mau nói cho em biết đi!"

Hai người vừa thong thả đi về vừa nói chuyện.

"Còn chuyện bên phía Trang gia nữa."

"Trang gia? Trang gia làm sao?" Ninh Tịch không hiểu.

"Lúc mới đầu, em không dưỡng bệnh ở đây mà được chữa trị trong viện Điều dưỡng Quân y, sau đó anh sợ em chán nên mới đổi tới đây, mong sẽ giúp được gì đó cho bệnh tình của em." Lục Đình Kiêu đáp.

"Em có thể vào được viện Điều dưỡng Quân y á, là bên Trang gia giúp à?" Ninh Tịch hỏi.

"Ừ, người nhà họ Trang đã biết rõ thân phận của em rồi, họ đã xem em là người thân, một năm trở lại đây đều hết lòng chăm sóc và nghĩ cách để em tỉnh lại."

"À..." Ninh Tịch nghe vậy có chút bất ngờ: "Ngay cả Khả Nhi và Vinh Quang cũng biết à?"

"Phải." Lục Đình Kiêu gật đầu, vì tránh cô lo lắng anh không nói tới vụ xung đột lúc đầu: "Vậy nên chuyện em tỉnh lại tạm thời cần giữ bí mật với bên ngoài, nhưng về phía Trang gia thì vẫn phải báo một tiếng, anh đã bảo Cảnh Lễ báo cho họ rồi."

"Ừ ừ, đó là chuyện tất nhiên." Ninh Tịch gật vội.

Ninh Tịch vốn đợi Lục Đình Kiêu nói tiếp, nhưng lại phát hiện anh không nói gì nữa cả, sau đó cô cân nhắc trước sau rồi mới hỏi: "Trước em có nghe Cảnh Lễ với Tiểu Bảo nói, dạo này sức khỏe của ba anh không được tốt lắm à?"

Lục Đình Kiêu trầm mặc một hồi rồi gật đầu: "Tình trạng không được khả quan lắm, trước mắt vẫn phải dựa vào thuốc để duy trì. Em đã cứu Tiểu Bảo, ba mẹ anh cũng rất cảm ơn em, họ vẫn luôn cảm thấy rất có lỗi với em."

Ngoài ra, Lục Đình Kiêu không nói gì thêm nữa.

Lúc hai người về tới trước cổng thì gặp Lục Cảnh Lễ đang đi vào sân.

Lục Cảnh Lễ thấy hai người liền hộc tốc chạy tới: "Anh, em thông báo cho phía Trang gia rồi, ba mẹ cũng biết chuyện rồi!"

Lục Cảnh Lễ nói rồi nhìn Ninh Tịch rồi chần chừ nói: "Chuyện là, ba nói... muốn gặp chị dâu... mẹ cũng thế... nói có thứ muốn đưa cho chị dâu..."
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 1799: Giữ cái mạng chó này cho em đi
Lục Đình Kiêu cau mày lại, đang muốn từ chối, Ninh Tịch đã giữ anh lại nói: "Họ là ba mẹ anh, không phải là lũ lụt hay thú dữ, gặp mặt thôi mà, không có gì đáng ngại đâu."

Giờ cô và Lục Đình Kiêu đã có quan hệ thế này rồi, có những chuyện không thể cứ tiếp tục né tránh được.

Lục Cảnh Lễ gật đầu lia lịa, "Phải đó, phải đó! Chị dâu, ba mẹ em giờ tốt hơn nhiều rồi, họ rất cảm ơn chị. Ba đã đẩy lùi hết các thiên kim tiểu thư chạy tới tận cửa rồi, cả mẹ nữa, một năm nay, để cầu phúc cho chị mà hầu hết đền chùa trên cả cái nước này bà đều đi hết cả rồi ấy!"

"Chị không biết đâu, tất cả những chuyện xấu xa mà Quan Tử Dao làm đều bị anh trai tra rõ rồi vạch mặt trước mặt ba mẹ, cả chuyện Tô Dĩ Mạt đi chỉnh hình, còn chuyện đầu bếp hạ độc Tiểu Bảo trong buổi tiệc xem mắt, tất cả đều do Quan gia giở trò quỷ hết."

"Thậm chí lúc ở riêng với nhau họ còn dám nói, sau này chuyện đầu tiên sau khi vào nhà em chính là phải hại chết Tiểu Bảo nữa cơ! Phải rồi, lúc Tiểu bảo gặp nguy hiểm, cũng là Quan Tử Dao cố tình buông tay Tiểu Bảo để nó bị bắt đi!"

"Ba mẹ em biết sai rồi, biết mình nhìn nhầm người rồi, ba em rất hối hận khi ấy không tin lời anh em, mẹ em cũng luôn cảm thấy tự trách vì đã hiểu lầm chị."

"Vừa rồi lúc em nói với họ là chị đã tỉnh lại, ba em đang nằm trên giường bệnh đến động đậy còn chẳng động nổi, thế mà vừa biết tin chị tỉnh lại còn ngồi bật dậy, nói muốn tới thăm chị, mẹ em thì khóc lóc om sòm kêu muốn theo em đến đây nữa cơ..."

Ninh Tịch bị Lục Cảnh Lễ làm dở khóc dở cười, có con cái nào nói ba mẹ mình thế không hả?

"Chị dâu, tin em đi, em không lừa chị đâu, là thật đấy!" Lục Cảnh Lễ nghiêm túc nói.

Ninh Tịch nghe vậy nheo mắt lại: "Còn nói không lừa tôi? Thế sao anh không nói cho tôi biết trước chuyện tôi đã kết hôn với anh trai anh rồi?"

"Ặc..." Lục Cảnh Lễ nghe thấy thế trợn tròn mắt, "Đúng rồi, chị không biết đâu... nhưng chuyện này... chuyện này thật sự không thể trách em được! Căn bản là em không nhớ ra vụ này ấy! Em đã quen với việc chị là chị dâu em hơn một năm nay rồi nên không nhớ ra thật..."

Lục Cảnh Lễ nói xong dè dặt nhìn hai người: "Sao thế? Xảy ra chuyện gì à?"

Ninh Tịch "hừ" một tiếng: "Tôi vừa đưa anh trai anh tới rừng hoa lãng mạn phía sau, còn dốc hết tim gan ra để bảy tỏ tâm tình, cầu hôn anh trai anh. Kết quả anh ấy nói với tôi, xin lỗi anh ấy không làm được, vì anh ấy đã kết hôn rồi!"

"Anh có biết tâm trạng của tôi lúc đấy ngớ ngẩn đến thế nào không hả?"

Lục Cảnh Lễ hắc tuyến đầy đầu nói: "Thế chị có biết lúc này bị hai người nhét thức ăn cho chó, tâm trạng của em đau đớn đến không muốn sống nữa không hả? Làm ơn giữ cái mạng chó này lại cho em với!"

"Phải rồi, cậu mau kể cho tôi chuyện khi đó đi, anh trai anh cầu hôn tôi thế nào vậy?" Lục Đình Kiêu không kể chi tiết, Ninh Tịch lập tức tóm Lục Cảnh Lễ truy hỏi.

Lục Đình Kiêu nhìn Lục Cảnh Lễ, khẽ ho một tiếng.

Lục Cảnh Lễ không hề chú ý tới sắc mặt của ông anh, lập tức bán đứng anh mình: "Chị dâu, chị không biết đâu, lúc đấy tất cả mọi người đều nghĩ chắc chị không tỉnh lại được nữa rồi. Trang gia thậm chí còn bảo anh em không cần đợi nữa, nhà họ sẽ chăm sóc chị cả đời."

"Kết quả, anh em hùng hổ móc luôn nhẫn ra cầu hôn chị trước giường bệnh, lúc ấy người nhà họ Trang, ba mẹ em, còn cả quản lí của chị cũng ở đó. Anh em đọc lời thề trước sự làm chứng của tất cả mọi người, cầu hôn, đeo nhẫn cho chị, đã thế còn cử người đi làm luôn cả giấy đăng kí kết hôn cơ..."
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top